Tumgik
ngoanhnguyet · 6 years
Text
Sao anh bảo chịu trách nhiệm với Ngọc mà còn lén lút qua lại vs Quyên? Đấy là bài học cho việc yêu một thằng đàn ông "có vẻ" nghiêm túc đấy :)) Gặp rồi, hình ảnh thần tượng trong cô có bị sụp đổ không? - Không, nếu dễ dàng sụp đổ như thế, thì tình yêu của em nó rẻ quá. - Tí đi mua đồ với anh? - Em lại phải đi á? Anh đưnvf tưởng là anh nổi tiếng thì em muốn đi với anh nhé! - Á à, thế mà hôm gặp ở sân bay bảo là "ôi em thích anh lắm", "thích nhất trong số diễn viên VN", hoá ra chỉ là chém gió. - Không, trước khi gặp anh, em tưởng mình yêu anh. Nhưng gặp cả hai anh chị thì em biết em yêu chị :) - Anh ơi bác gđ hỏi em là đi dịch thế này có mệt không. Em trả lời "không, vì em thích đi, gặp gỡ và nói chuyện với mọi người". Bác ấy bảo là thế thì em phải làm hdv dl mới đúng. Em trl, không, hdv là nghề, nên họ coi đó là công việc, còn em làm vì sở thích" - Cũng lắm nhọt phết nhỉ! - Càng tiếp xúc, thì anh càng thấy khác so với ấn tượng ban đầu và tưởng tượng của anh về cô. - Thế tưởng tượng của anh về ntn? - Là một con mọt sách ngộ chữ, chỉ biết học, và anh cực không thích người nt. Dù sao cũng rất vui được gặp em. - Càng ngày cô nói càng hay rồi đấy - Thực ra em lúc nào cũng hay, chẳng qua là có muốn thể hiện hay không thôi.
0 notes
ngoanhnguyet · 6 years
Text
Nhưng mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đứng bất động bên lề đường, nhìn kẻ khác sống ngấu nghiến giấc mơ của đời mình. Như nhìn con mèo đã-từng-là-của-mình giờ xinh đẹp nằm trong tay kẻ khác. Có những thứ can đảm mình đã không có được.” Phải nghiêm túc tự hỏi bản thân, thực ra ta đến trái đất này để làm gì? Làm cái cây, ngọn gió, hay làm ổ khoá cửa? Rồi can đảm lựa chọn, và theo đuổi đến tận cùng. Làm cây thì phải xanh, làm ngọn gió thì phải đi muôn phương, làm khoá cửa thì phải chắc chắn, chống được trộm. Tất nhiên lựa chọn nào cũng rủ theo một bầy thách thức khó khăn, nhưng mọi việc sẽ tự thu xếp. Cứ bình tĩnh cho bản thân thời gian. Việc của mình là chờ mình lớn lên, chờ mình giỏi hơn, chờ cho những ngày hoang mang ấy qua đi. NTN
0 notes
ngoanhnguyet · 6 years
Text
Mình luôn tự nhận mình là một đứa may mắn, làm chuyện gì cũng thuận lợi. Đi thi chưa bao giờ trượt, đến lúc du học cũng chẳng cần phỏng vấn. Sang đến nơi, học xong một năm đầu, đến lúc phải đóng tiền học năm tiếp theo, thì nhận được học bổng của nhà trường. Vậy là mình lại thở phào, đặt cái gánh nặng tiền bạc xuống, dù vẫn đi làm chăm chỉ, để lấy tiền tiêu. Rồi công việc cũng thế. Mình chẳng thất nghiệp được. Cứ phải nghỉ việc thì chẳng mấy lâu, có người giới thiệu việc cho. Rồi những chỗ đã làm, cứ lâu lâu lại gọi về làm. Tình yêu. Hừm. Mình tự nhận là mình ngu khoản này hơn là học. Vì việc học, nếu dành hết tâm sức, nhất định kiến thức đó là của mình, mình sẽ giỏi hơn. Nhưng tình yêu thì không thế. Nó hại não, hại cả tâm. Mà đúng hơn là việc học và kiếm tiền để đứng vững ở đây. Nó khiến mình ngủ chỉ một ngày 4,5 tiếng. Mà rốt cuộc, thứ người ta cần nhất, là có ai đó lắng nghe tiếng mình. May thay, những người thương yêu mình như gia đình, bạn bè nhiều quá. Vậy mà mấy hôm nay tâm trạng mình cứ như đồ thị hình sin. Sáng thấy có tí hi vọng, háo hức. Trưa bị vùi dập, nỗi ấm ức, len qua mắt, trôi ra ngoài. Chiều được vỗ về, thấy ổn hơn. Đêm đi về một mình, thấy tủi quá, không bật đèn, ngồi khóc rồi mới đi tắm. Tắm nước ấm với scrub mùi sữa dừa, bạn cùng nhà an ủi, rằng hai năm rồi, lúc nào cũng thuận lợi, giờ chỉ một tí chuyện như vậy mà sao đã vội buông xuôi. Ừ. Không buông đâu. Đi ngủ, động viên là ngày mai rồi sẽ tốt hơn. Mình còn bao nhiêu việc cần làm, ở cái nơi này. Đâu dễ dàng kết thúc như vậy được. Mà kể cả có điều tệ nhất xảy ra, thì mình vẫn không bỏ cuộc. Mình nói là chỉ mong thời gian này qua nhanh, để không phải chịu những nỗi mệt mỏi này, nhưng người bảo, người tin vào Phật giáo. Rằng "những điều em trải qua, những người em gặp. Nhất định rồi sẽ phải gặp và trải qua. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vậy nên. Chỉ có thể đón nhận" Lời Người nói, khiến mình nhớ cái câu "cuộc sống chẳng khác gì bị hiếp dâm, nếu không thể kháng cự, thì dạng chân mà tận hưởng". Cô giáo mình vẫn hay dạy rằng, phàm không thể tránh, thì vui vẻ lên, đón nhận, làm tốt. Bởi cuộc đời vốn nhạt nhẽo lắm rồi. Việc học cũng nhạt, đi làm thì mệt, thể hiện sự bận rộn bằng một ông chồng và em bé bụ bẫm thì nhìn thấy mẹ chồng chống nạnh đứng từ xa... Chỉ có thể âu yếm mình từng ngày, từng giờ, trân trọng mọi cơ hội, đôi lúc cho phép mình yếu đuối viết những dòng này. Dù sao thì vẫn dậy sớm. Ơn đời!
0 notes
ngoanhnguyet · 6 years
Text
Khi cầm trên tay tấm vé tàu, chạy như bay lên cầu thang cho kịp giờ, điều duy nhất mình nghĩ được là vui sướng. Và mình nhận ra, có thể mình không thể chung thuỷ được vơi con người, nhưng mình yêu du lịch. Bao lâu rồi mình ko đi du lịch ở Hàn Quốc? Bao lâu rồi không lang thang một mình chạy ra biển, chỉ để uống một ly cà phê, ăn một tô mì cay rồi về? Ngồi cạnh mình là một cô gái, cô đang đọc sách, ăn bim bim và uống bia. Bên ghế còn lại cũng là một bạn nam mặc quân phục cắm cúi vào quyển sách. Ngồi chưa kịp làm gì thì đã đến nơi mất rồi, sao mình không đi ktx sớm hơn nhỉ? 4 năm bên này rồi, đây là lần đầu tiên, còn lại toàn đi oto. Huhu, sao mình ngốc thế? {\rtf1\ansi\ansicpg1252 {\fonttbl\f0\fnil\fcharset0 .SFUIDisplay-Regular;} {\colortbl;\red255\green255\blue255;\red69\green69\blue69;} \deftab720 \pard\pardeftab720\partightenfactor0 \f0\fs46 \cf2 \expnd0\expndtw0\kerning0 \outl0\strokewidth0 \strokec2 \ }
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Anh ạ. Tự nhiên hôm nay em buồn quá. Đáng lẽ em ko nên buồn, nhưng em lại buồn. Em hư quá, đúng không anh? Những ngày qua, sao em thấy mình cứ xa, xa từ khoảng cách, xa lẫn vào trong tim. Không lẽ "xa mặt, cách lòng"? Em chẳng biết tại sao, khi đi một mình ra sân bay, bến xe, em thực sự thấy mình cô đơn lắm. Đầu tiên em cũng định sẽ liên lạc với anh, rồi buôn với anh, để kêu với anh là em mệt, em muốn dựa đầu. Thậm chí có cả những đêm, em còn nằm mơ thấy em nằm trong vòng tay anh, rồi lăn lộn, hít hà, rồi ngủ thiếp đi vì nặng quá.
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Anh dỗi xong chưa? Ngoan nào, lại đây ôm em lấy Mình xí xoá lỗi lầm bằng một cái nắm tay (Xuyên tạc thơ #Anhkhang) (tại Hanoi, Vietnam)
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Sẽ đến một ngày, anh nhận ra, tình yêu của em đáng giá hơn tất cả những lấn cấn trong anh. Em không có lỗi, nên em chẳng sợ. Em không hề muốn giải thích gì cả, bởi vì anh không đáng được nghe nữa! Em tìm đến anh, bởi vì anh đã lắng nghe em, ngay từ đầu là vậy. Nhưng mà rốt cuộc, sau hai năm, chỉ là can thiệp lẫn nhau. Anh à, những tổn thương này làm sao nói hết?
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Bây giờ Đã là đêm Làm sao thấy màu vàng bông cúc ấy Trăng treo mảnh buồn lên trời Ta đi về trong cái lạnh cứa môi Chợt muốn khóc trong căn phòng trọ vắng Không phải lỗi tại cà phê Chỉ vì lòng ta đắng Với nỗi cô đơn cao nguyên giữ cho mình... THỦY VŨ
1 note · View note
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Thực ra em chỉ gắng
Tỏ ra là không sao
Nhưng riêng mình em biết
Buồn thương đến nhường nào…
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Rồi khi đắm say tình yêu mới, anh có còn nhớ chuyện ngày xưa?
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Có một người, bước qua cuộc tình Ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời #hànội #hanoi #2017 #roiselaiyeu #하노이
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
"Rồi mùa Xuân không về Mùa Thu cũng ra đi Mùa Đông vời vợi Mùa Hạ khói mây" #mưa #rainnyday #비가오는날 #하노이 #hànội #2017 #roiselaiyeu #hanoi #càphêtrịnh (tại Cà Phê Trịnh 101 Trung Kính)
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Video
undefined
tumblr
"Cùng tắc biến, biến tắc thông"
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi còn những ngày quên kiếp sống lẻ loi.
0 notes
ngoanhnguyet · 7 years
Photo
Tumblr media
Em muốn thấy vai diễn của anh sẽ đi về đâu
1 note · View note
ngoanhnguyet · 7 years
Text
trời quang trời ảm, lòng dũng cảm hãy đặt trên vai
Hà Nội mưa khủng khiếp! Mưa xối xả lên cái áo mưa gió màu đỏ mượn được từ hiệu gội đầu vô tình đi lạc gặp người quen. Hà nội làm mình đứng thẫn thờ giữa phố, không biết nên đi đâu về đâu, khi đi tiếp cũng mưa mà về thì vừa mưa vừa đói vừa buồn. Tự nhiên theo thói quen, bắt xe sang nhà con bạn cứt. Đứng chờ cả 30p trong mưa, vẫn không biết nên đi hay không, chỉ biết là sẽ không quay lại. Nước ở ngõ lên đến tận bắp chân, mặc con váy trắng tha thuớt định bụng gôj đầu xong đi hẹn hò, vậy mà phải chui luôn vào áo mưa, rồi lao vào taxi. Mưa không biết bao giờ mới tạnh, cái ngõ nhà mình, bao giờ thì hết ngập, để về đây?
0 notes
ngoanhnguyet · 8 years
Photo
Tumblr media
Trong truyện "Mãi mãi là bao xa", Trịnh Minh Hạo khi "chỉ có thể lặng lẽ nhìn về phía em". Bóng lưng anh cao gầy dựa vào tường, với điếu thuốc trên tay trong đêm của người đàn ông. Sự cô đơn tuyệt vọng khi tình yêu không được đáp lại. Đó hẳn là nỗi cô đơn. Cô đơn mà chẳng thể ôm lấy bản thân mình, vỗ về. Giống như cái bóng lưng của mình, nhỏ nhoi, lẫn vào trong dòng người chiều nay. Cô đơn vô hạn
1 note · View note