Tumgik
nguyenlai · 8 months
Text
Thấu lòng người, đau mòng mình…
#Linhtumblr
Tumblr media
3 notes · View notes
nguyenlai · 10 months
Text
Khung trời nào lại không có bão giông, chỉ là người có chỗ trú, người thì không...
Laians140723
Tumblr media
3 notes · View notes
nguyenlai · 1 year
Text
Tumblr media
Trời thì nóng có buổi tối cuối tuần lại cúp điện. Rõ là hông dzui chút nào.
7 notes · View notes
nguyenlai · 4 years
Text
Có những người giống như mặt trời, cam tâm tình nguyện mang nắng đi khắp mọi nơi. Nhưng cũng có những người chẳng thể nào thích nắng cho nổi. Càng chói chang bao nhiêu càng khiến ta phải nheo mắt bấy nhiêu.
Có đôi khi, ân tình nhiều quá cũng là một gánh nặng. Người cho đi không đòi hỏi, nhưng người nhận về sẽ mệt mỏi rất nhiều.
Tumblr media
3 notes · View notes
nguyenlai · 4 years
Text
Tumblr media
Lyli peru
0 notes
nguyenlai · 4 years
Text
youtube
How can he tell her he loves her He would just give his heart gladly...
0 notes
nguyenlai · 5 years
Text
Lễ cuối cùng của năm. #Giáng sinh an lành
Tumblr media
0 notes
nguyenlai · 6 years
Text
24 notes · View notes
nguyenlai · 6 years
Text
Tumblr media
72K notes · View notes
nguyenlai · 6 years
Text
Tumblr media
 “Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
 Em nhớ cho: mùa thu đã chết rồi....”
#290918#Ans
0 notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
Khi quá mệt mỏi thì đừng ép chính mình phải “Cố gắng lên”, mà hãy tự nhủ bản thân rằng “Đi ngủ thôi”, ngày mai sẽ tốt.
2K notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
“Không chờ, không chờ ai…”
53 notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Text
Mưa
Hôm nay về thì trời mưa.. mưa cái kiểu cứ lâm râm nhưng đủ ướt hết cả người và lạnh teo hết cơ :(
Cảm giác đi giữa trời mưa vẫn vậy..vừa lạnh vừa đã. Nhưng mình ghét sự ẩm ướt của mưa vì nó khiến mình ủy mị nhiều hơn
Và mình ghét mặc áo mưa vì sự vướng víu. Thường nếu trời mưa không to thì chắc chắn mình sẽ không bao giờ mặc áo mưa, vì cái cảm giác phóng đi giữa trời mưa nó có một cái thú rất lạ
Tuy nói ghét mưa vì lý do vớ vẩn nào đấy nhưng thực sự mình chỉ cảm thấy an toàn khi đi giữa trời mưa. Lạ nhỉ
12 notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
Khi quyết định bất cứ một điều gì, hãy thử hỏi bản thân liệu có khiến bản thân tốt hơn, vui hơn, hạnh phúc hơn… Đừng chỉ vì muốn vừa lòng hay vì cả nể người ta mà làm những điều mình không thích “To be loved, you must love yourself”
229 notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
Những ngày trời mưa âm ỉ như hôm nay làm mình rất nhớ lúc còn đi học. Lúc đó phải nói là rất rất rất sợ trời mưa, cứ hôm nào đến giờ đi học mà trời lại mưa xuống là xác định ngay cái áo dài hôm ấy! 
Đó là cảnh tượng chạy từ nhà đến trường dưới cơn mưa lớn, nước cứ tạt thẳng vào mặt, rát khủng khiếp. Áo mưa lại chẳng che kín hết được, có mặc cũng như không, ướt sạch sẽ từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, không còn chỗ nào để ướt được nữa. Ấy vậy mà chỉ lo sợ cặp có bị ướt hay không thôi, vì sách vở để cả trong đó, với cặp mà ướt là giặt sẽ rất lâu khô nữa cơ :(( Tiếp theo còn phải mang bộ dạng thê thảm đó vào lớp, đầu tóc mặt mũi cứ như mình mới băng rừng lội suối vậy ý -_- Còn quần áo thì thôi rồi, nó âm ẩm, nó dinh dính vào người cực kỳ khó chịu nhưng lại không thể mở quạt hong cho khô được vì mình đang rất lạnhhh ~~ Khi về đến nhà là phải mang ra giặt ngay, nai lưng ra mà giặt , tranh thủ lúc vết bẩn chưa bám vào được lâu. Vò vò chà chà giặt giặt muốn rã cả hai tay luôn vậy đó. Đó là nếu may mắn giặt được sạch sẽ, còn nếu giặt không ra thì mình có mà ngồi đó khóc cho trôi luôn cái áo :(( 
Mình của lúc đó thật đáng thương, khóc không ra nước mắt mà. Từ đó mà mình ghét mưa luôn! Giờ thì không còn như thế nữa rồi. Thấy mưa rơi mình chỉ còn cảm giác hoài niệm mà thôi.
Thật sự có đôi lúc mình chỉ ước được ngủ một giấc, mở mắt ra mới phát hiện rằng bản thân đang ngủ gục trong lớp học cấp ba, bên cạnh là những đứa bạn đang lén chụp ảnh lại… 
 - 10/12/16
38 notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
183 notes · View notes
nguyenlai · 7 years
Photo
Tumblr media
Đã bao giờ cậu gặp trường hợp thế này chưa?
Đứa bạn mà cậu đã từng chơi rất thân hồi bé, cậu nghĩ chưa ai hiểu mình bằng nó, nó và cậu lớn lên, đi học, xa nhau nhưng cậu luôn nghĩ về nó với tình cảm trân trọng nhất… Rồi một ngày vô tình đi đám cưới bạn chung, gặp lại, 2 đứa gượng gạo gượng gạo hỏi thăm nhau bâng quơ. Cậu thấy sao nó hoàn toàn khác, xa lạ và khoảng cách. Thậm chí về định inbox hỏi thăm nó kĩ hơn thì phát hiện nó đã unfriend cậu từ bao giờ. Cậu bật cười, uh tại cậu vô tâm, mang tiếng bạn thân mà bao lâu chẳng hỏi thăm gì nhau, bạn block mình khi nào mình còn chẳng biết…
Ngược lại, có đứa bạn cùng lớp cấp một, cả mấy năm học chung nhưng chưa nói chuyện với nhau câu nào vì không chung bàn, không chung tổ, không chung nhóm… Vô tình gặp lại sau bao nhiêu năm, nó vỗ vai mình hò hét như gặp được tri kỷ, hỏi mình còn nhớ nó không, nó hay ngồi bàn cuối lớp nè, dạo này thế nào, đang làm gì??? Thế rồi cậu với nó ngồi trà đá buôn chuyện cả buổi, nó kể về cậu những năm cấp 1, kể về sự thay đổi của thầy cô, về cả lớp, nó trò chuyện với cậu công việc hiện tại… Và cậu bỗng dưng thấy nó gần gũi quá, hợp gu quá. Hai đứa xin số điện thoại nhau và thi thoảng gọi nhau chè chén vui đùa.
Cậu ạ! Thời gian thật khắc nghiệt phải không? Nó vô tình biến nhau thành người khác, vô hình chung gieo vào lòng nhau những khoảng cách, những tổn thương ảo. Chúng ta bận bịu với cuộc sống riêng mà lỡ quên đi những ngày nào đấy, ta còn bên nhau nằm ngắm trời chiều, còn hứa hẹn làm bạn nhau mãi nhé!
Đứa bạn thân của tôi sau bao năm đi học xa nhà, có thêm nhiều mối quan hệ, tôi cũng bị cuốn đi bởi môi trường mới của tôi. Chúng tôi không còn chung một quỹ đạo. Mỗi đứa quay theo một chiều khác. Lần gặp nhau gần nhất, nó bảo: “Mày khác trước quá, nhiều lúc tao muốn inbox cũng không dám!”. Không phải tôi khác, không phải nó khác, mà thế giới khác. Chúng tôi trước kia càng thương nhau bao nhiêu, giờ đây càng xa lạ bấy nhiêu. Thế mà có đứa bạn trước kia tôi chẳng thèm để ý, nó bất chợt gặp được tôi khi đứng chung bến bus, nó hồ hởi như nhặt được khoảng ký ức từ bao giở bao giờ, nó nắm tay tôi môi cười lí lắc. Giây phút ấy lòng tôi vừa vui vừa nhói đau.
Có những thứ tưởng có bỗng nhiên rơi rớt đâu mất. Có những thứ tưởng không lại bỗng nhiên rơi độp trước mặt.
Tối nay tôi ngồi nghe một bài hát chẳng liên quan, nhưng khiến tôi man mác buồn.
“Đang lúc nửa đêm tôi đánh mất người yêu… Nếu ai tìm thấy, xin hãy đem trả dùm…”
“Nếu ai tìm thấy… xin hãy đem trả dùm…”
{ Minh Mẫn } des by HinaNg@Tu Es Mon Lilas
615 notes · View notes