Tumgik
nubilovelife · 9 months
Text
09.10.2023
Tôi có thể kể về một người nhiều đến thế
Cơ mà toàn là những điều họ đã làm cho tôi
Tôi lại không hiểu về người đó là quá nhiều
0 notes
nubilovelife · 9 months
Text
Cái kết đau lòng mới khắc cốt ghi tâm
Đơn phương vốn đã khổ sở, nhưng hai lòng nguyện ý nhưng chẳng thể bước tới lại còn xát muối hơn
0 notes
nubilovelife · 11 months
Text
16.07.2023
Đôi lúc điều làm tôi mệt mỏi nhất, lại chính là người thân của mình.
Hôm nay là một ngày vô cùng dài cũng vô cùng mệt mỏi
Ngay cả đến giả vờ vui vẻ tôi cũng không buồn làm nữa
Ngay cả khóc thật to, cũng không dám khóc
Thật tệ
2 notes · View notes
nubilovelife · 2 years
Text
MỖI NGÀY ĐỀU ĐÓNG VAI MỘT NGƯỜI LỚN ĐIỀM TĨNH
08.11.2022
Khi có người hỏi chị Triệu “Anh ấy giỏi kiếm tiền như vậy, lại nho nhã hiền hoà, chị có sợ anh ấy là người trăng hoa hay không?”
Câu trả lời của chị ấy là: “Tôi không sợ anh ấy trăng hoa, tôi chỉ sợ bản thân mình không đủ tốt khiến anh ấy nghĩ rằng tình yêu hoá ra chỉ như vậy”
Bạn nhìn xem tình cảm khiến người ta ngưỡng mộ thực ra chỉ là sự ngang tài ngang sức. Anh nhận cho tôi một đao, tôi có thể ăn của anh một gậy. Anh hiểu rõ ý tứ trong câu nói của tôi tôi hiểu suy nghĩ một đằng nói một nẻo của anh. Thấy tâm trạng của đối phương không ổn liền chủ động nhún nhường. Đợi khi có cơ hội rồi sẽ “báo thù” cũng từ đó mà tạo thêm nhiều dư vị mới trong cuộc sống tĩnh lặng
Hạnh phúc tại khái là như vậy, có người chịu được sự thiếu kiên nhẫn của bạn, có người lắng nghe những câu nói vớ vẩn của bạn, có người hiểu được tâm tư bé nhỏ của bạn. Bạn yêu một ai đó, đã yêu là yêu suốt cả cuộc đời!
~•~•~•~•~•~•~•~
Rất nhiều người đều mong muốn có một người yêu ưu tú, những rất ít người có thể tỉnh táo tự hỏi bản thân mình rốt cuộc có xứng đáng hay không.
~•~•~•~•~•~•~•~•~
Tình yêu vô cùng thực tế. Khi một người thích bạn, khuyết điểm của bạn sẽ được coi là “khác biệt với mọi người”, nhưng khi anh ấy không còn cảm giác với bạn nữa, ưu điểm của bạn cũng trở nên vô cùng tầm thường.
~•~•~•~•~•~•~•~•~
Sức khoẻ, tiền bạc, sự nghiệp, học hành, tiền đồ, tình thân,… đều quan trọng hơn tình yêu!
5 notes · View notes
nubilovelife · 2 years
Text
Hạnh Phúc đến Vạn gia
06/07/2022
Hôm nay xem phim giải trí một chút trước khi học bài, ấy vậy mà lại chất chứa trong lòng một bụng bực dọc
Xem Hạnh Phúc đến Vạn gia từ ngày có tập đầu tiên đến bây giờ là tập 13. Tình tiết phát triển khá ổn định, mạch lạc, logic, cảm thấy có rất nhiều điểm sáng trong phim. Những thực tại và thông điệp muốn truyền tải cũng rõ ràng.
Hôm qua gia đình Hạnh Phúc đã thống nhất kiện tập đoàn Vạn Gia rồi, đến hôm nay lại vì những suy nghĩ lạc hậu, nào là tình người, nào là bởi vì là nông dân chỉ mong muốn một cuộc sống bình dị, không tranh chấp không so đo. Vì những lý lẽ đó mà buông bỏ đi những uất ức phải gánh chịu, cũng bỏ đi quyền lợi mà gia đình xứng đáng được hưởng. Rất phẫn nộ, cảm giác thật bất lực, lối suy nghĩ lạc hậu đã ăn sâu vào con người họ. Đồng ý rằng kiếm tiền rất cực khổ, rất vất vả nhưng cũng không thể vì những đồng tiền đó mà chịu nhúng nhường, chịu uất ức mãi. Con người nến không chịu đứng lên, không chịu vươn mình phát triển, sẽ mãi mãi ở tận dưới đáy, nhìn người ta ngày ngày lớn mạnh, còn bản thân vẫn luôn là thân phận bị chèn ép, bị ức hiếp mãi thôi
“Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng” nhưng không có nghĩa là nhún mãi, nhường mãi để rồi người ta được nước ỷ mạnh hiếp yếu thế được!
0 notes
nubilovelife · 2 years
Text
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Ở trong sa mạc có một lý lẻ, mãnh thú giương nanh múa vuốt cũng không có đáng sợ. Đáng sợ nhất lại thuộc về loại độc xà ẩn núp ở bên dưới lớp cát vàng kia, chúng nó sẽ không dễ dàng triển lộ răng nanh, nhưng mà một khi thời cơ tới, với một kích trí mạng, sẽ nháy mắt lao ra cát vàng... ...
Nhất tướng công thành vạn cốt khô (Một tướng thành danh thì phải trả giá bằng hàng vạn sinh mệnh)
0 notes
nubilovelife · 2 years
Text
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Ở trong sa mạc có một lý lẻ, mãnh thú giương nanh múa vuốt cũng không có đáng sợ. Đáng sợ nhất lại thuộc về loại độc xà ẩn núp ở bên dưới lớp cát vàng kia, chúng nó sẽ không dễ dàng triển lộ răng nanh, nhưng mà một khi thời cơ tới, với một kích trí mạng, sẽ nháy mắt lao ra cát vàng... ...
"Người trẻ tuổi, khiêm tốn tự nhiên là chuyện tốt, bất quá có một số việc không thể khiêm nhường. Ngươi một khi đã tới tham gia đại hội là có mong muốn đạt được thành tích tốt. Mà đã có thành tích tốt, hơn nữa từ hơn hai nghìn người mà nổi bật thì chắc chắn sẽ bại lộ ra thôi. Đến sớm hay đến muộn có điểm khác nhau sao? Tuổi trẻ chính là thời điểm mà có thể mặc kệ mọi chuyện để có cuồng vọng. Ngày sau nhớ lại sẽ cảm thấy thú vị a..."
Mặc kệ ở đâu. Người có bản lãnh cùng thực lực vĩnh viễn cũng có thể dễ dàng lấy được sự kính sợ và tôn trọng của mọi người.
0 notes
nubilovelife · 2 years
Text
Hộ tâm
Bị người mình yêu tốn thương bằng cách tàn nhẫn nhất, đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có bản thân lĩnh hội được.
 “Người ta yêu nhất đã nhổ vảy rồng của ta, khoét tim rồng của ta, chém sừng rồng của ta, cắt gân rồng của ta, hủy cốt rồng của ta, giam cầm hồn phách của ta, tách rời ta vứt ở khắp trời nam đất bắc, thi thuật dùng trận pháp phong ấn ta, cầm tù ta vĩnh viễn..." 
Hắn dừng một chút rồi lại uống một hớp rượu,khóe miệng vẫn mang ý cười như vậy, 
“Nàng ấy làm nhiều như vậy chỉ vì làm cho người nàng thương một bộ áo giáp vảy rồng, bảo vệ người nàng thương trường sinh bất tử."
"Tố Ảnh sợ ta chết, áo giáp vảy rồng sẽ hết hiệu nghiệm, vì vậy nàng ta không giết ta. Nhưng nàng ta sợ ta trả thù, quấy nhiễu bình an sau này của nàng ta. Vì vậy Tố Ảnh tự khoét tim ta, chặt sừng rồng của ta, cắt gân, hủy cốt của ta, cuối cùng phong ấn hồn phách của ta. Phanh thấy ta khắp Trời nam đấy bắc. Mượn lực ngũ hành dựng phong ấn. Muốn ta cả đời này cũng không thể trở mình."
Hắn thù hận một người, nhưng trên đời này, bất lực nhất là hắn chưa kịp trả thù thì người kia đã quên mất hắn rồi. Khiến cho người ta vừa bất lực vừa mệt mỏi cỡ nào chứ, vậy mà lại chẳng thể làm được gì.
"Mười ngày sau, chàng nhất định phải đến Quảng Hàn môn lấy ta."
Lúc đó lòng hắn tràn ngập yêu thương, không kiềm chế nổi nên đã ôm nàng ta một cái, lúc ấy Tố Ảnh không cự tuyệt. Đó chính là lần gần nhất hắn ôm ai đó như vậy. Tựa như thế đang ôm sương lạnh đầy cõi lòng, hàn ý thấu xương, hắn những tưởng sau này hắn có thể dùng thời gian cả đời dần dần sưởi ấm cho nàng ta, chẳng ngờ bầu nhiệt huyết của hắn đã bị rải hết trong băng tuyết ngập trời. Cảm xúc nóng bỏng của hắn, từ đầu đến cuối chỉ thiêu đốt mỗi mình hắn mà thôi.
Khúc mắc chất chứa bao tình cảm vĩnh viễn không thể buông tay của nàng...
Người mình yêu thực tế và hình tượng người mình yêu trong lòng hoàn toàn khác nhau. Ngoài việc cam phận đón nhận thì không còn cách nào khác. Vì có lẽ, bất kỳ chuyện gì trên thế gian này đều có thể thay đổi vì nỗ lực của bản thân, nhưng thay đổi trái tim người khác là điều khó thực hiện nhất trên thế gian này.
"Cảm ơn, đôi lúc ta cũng rất hi vọng mình cứ không sợ hãi như khi uống say vậy, nhưng thời gian mơ màng quá ít, người lại luôn tỉnh táo."
Nhạn Hồi trốn sau lưng thở dài một hơi, người trẻ tuổi thật chẳng biết rằng tránh mà không gặp, đi lướt qua nhau thật ra cũng là một sự dịu dàng.
 “Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ hắn."
Tám chữ này Nhạn Hồi nói rất kiên định, nặng như ngàn cân rơi vào tai mỗi người. Lại là Nhạn Hồi, lại là bóng lưng này, lần trước giúp hắn chặn ánh trăng trên trời, lần này giúp hắn cản cái lạnh thấu xương.
 "Tận sức người, nghe mệnh trời."
Nghe hơi bạc bẽo vô tình, nhưng ngẫm lại, những lúc như vậy thê lương bất lực nhất cũng chỉ là sáu chữ này mà thôi.
Những đau đớn này chẳng thấm vào đâu, so với trăm ngàn vết thương từng xuyên thấu tim hắn. Nhưng rồi sẽ ổn thôi. Thiên Diệu ôm Nhạn Hồi, vỗ vỗ vào gáy nàng, hết sức dịu dàng nhỏ giọng an ủi: "Nhạn Hồi, rồi sẽ ổn thôi."
Trước đây nàng luôn rất ngạc nhiên rằng tại sao Thiên Diệu lại giỏi đè nén như vậy, cho dù là cảm xúc hay đau đớn, hắn luôn có thể giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, im lặng nhẫn nhịn. Nhưng hiện giờ Nhạn Hồi cảm thấy, thì ra mình cũng có thể điểm nhiên nhẫn nhịn như hắn. 
Vì không biết phải làm sao, bởi vậy đành cố đè nén.
“Mọi việc trên thế gian rất đỗi vô thường. Ai lại không có lúc bị mài mòn hết gai góc? Ta cũng đã hiểu, có những chuyện chúng ta thật sự không biết phải làm sao. Cho dù ta có cá tính đến đâu, cho dù cô có xinh đẹp đến thế nào, tình cảnh bây giờ của chúng ta thật sự không thể nào trốn tránh cũng không biết phải làm sao, cũng như hiện tại cô không thể quên được Phụng Thiên Sóc, còn ta không thế giết được Lăng Phi."
 "Rồi sẽ ổn thôi.”
“Ta và Thanh Quảng nhất định phải chiến một trận, không vì Yêu tộc cũng không vì vị trí Quốc chům chỉ vì bảo vệ trái tim một người." Nhạn Hồi bỗng cảm thấy lòng ấm lên, tựa nhu có một hơi ấm từ tim nàng lan ra khắp cơ thể.
Cho dù đó là vết thương da thịt hay vết thương lòng, chỉ cần còn sống thời gian ắt hắn sẽ chữa lành tất cả.
“Lúc đó lực bất tòng tâm, còn bây giờ..." "Bây giờ thì sao?" Bây giờ hắn sẽ dốc hết tất cả để bảo vệ nàng, Y sư đẩy cửa bước vào, Thiên Diệu liền im lặng. Cho dù tương lai phải đối mặt với cuồng phong bảo táp, hắn sẽ không bao giờ để Nhạn Hồi phải chịu khổ như vậy nữa.
“Nhạn Hồi." Hắn dịu dàng gọi tên nàng, Nhạn Hồi bước ra khỏi nỗi ưu tư của chính mình, ngoảnh đầu lại nhìn hắn. "Vết sẹo của cô, ta sẽ giúp cô chữa trị." Mấy chữ kiên định mạnh mẽ này khiến Nhạn Hồi sửng sốt. Khắp khu rừng nhất thời tĩnh lặng. “Nếu cô nói báo thù thật sự không phải là giết người khác mà là chữa trị cho bản thân, vậy vết thương của cô ta sẽ giúp cô chữa lành."
Thiên Diệu cười, như vốn cảm thấy điều này chẳng là gì cả, 
“Vậy cũng không sao hết, nàng muốn gì ta sẽ cho nàng, muốn lợi ích cũng cho, muốn máu thịt cũng cho, muốn xương cốt cũng cho." Hắn nói, “Chỉ cần là người nàng yêu, ta bằng lòng lột vảy trên người xuống, từng mảnh từng mảnh làm thành khải giáp cho người yêu của nàng." Lời hắn nói khiến Nhạn Hồi đau xót, nàng khẽ chau mày. Thiên Diệu nắm tay nàng, 
“Nhạn Hồi, ta chưa bao giờ sợ nàng đoạt đi thứ gì, điều ta sợ nhất là lúc ta đã chuẩn bị trao cho nàng tất cả... nàng lại chắng muốn gì từ ta."
"Sư phụ xưa nay ít nói, tuy nhiên hôm đó người nói với ta, "Đây là dáng vẻ Nhạn Hồi nên có.""Kiên cường, bất khuất, sống lưng thẳng tắp, cho dù chỉ một mình cũng có thể đi hết quãng đường tương lai thật tốt. Lăng Tiêu hi vọng nàng có thể làm một người như vậy. Tim bỗng thắt lại, Nhạn Hồi cúi đầu bật cười, 
"Ta sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ đâu."
Con người vốn là một động vật kiên cường, vết thương rồi sẽ lành, đau đớn rồi cũng sẽ qua đi.
Một chút ngoài về của Bồ Phương - Hề Phong
Ta chưa từng cảm thấy mình sai, nhưng lúc nghe tin nàng chết, ta lại cảm thấy đời này ta đã làm sai ba chuyện lớn" "Một là hối hận vì đã cầu tiên luận đạo, hai là hối hận vì đã vào Tiên môn nhưng khi gặp nàng lại không nhẫn tâm giết nàng" Hắn nói, khoé môi khẽ động "Ba là hối hận vì đã động lòng, nhưng hôm đó lại không xả mạng vì đạo nghĩa, bảo vệ cho nàng"
Bồ Phương sau tấm bia nghẹn ngào. "Ta vốn không muốn phụ đại nghĩa, không phụ chân tâm, nhưng lại phụ tất cả..."
0 notes
nubilovelife · 2 years
Text
Những câu chữ rung cảm
Tôi rất thích một câu nói: "Mình ở đẳng cấp nào sẽ gặp gỡ được người ở đẳng cấp ấy." Vì thế, tôi không ngừng nó lực hàng ngày để bản thân trở trên ưu tú hơn. Để đến khi gặp được người mà mình thích, tôi có thể tự tin nói với người ấy rằng: Em biết anh rất tốt, nhưng em cũng chẳng kém cạnh gì.
Giấy phút ấy em nhận ra không một "lời nguyền" nào chia re đôi lứa, chỉ là người với người không muốn đi        tiếp cùng nhau.
1 note · View note
nubilovelife · 2 years
Text
Bổn vương ở đây
 "Ta ở đây, ta sẽ mãi ở đây, cho dù trời đất sụp đổ, Thẩm Ly, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng."
"... Ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn nhẹ giọng nói, bàn tay nhẹ xoa lên má Thẩm Ly vô cùng dịu dàng, giọng nói mang theo sự kiên định không cho phép chen lời, "Sau này bất kể Thiên ngoại thiên sập xuống hay Tam giới hủy diệt ta cũng nhất định bảo vệ nàng..."
"Thứ không nên có đương nhiên phải buông bỏ, Đế quân, đừng nên quá cố chấp với một vật mới là tốt." Đây vốn là lời an ủi Thiên đế, nhưng lời vừa dứt cũng khiến Hành Chỉ cụp mắt, khóe môi lại cong lên một cách kỳ lạ, ba phần mủi lòng, bảy phần mỉa mai, "Đừng để không khống chế được mình. Thiên đế cũng lắc đầu cười nói: 
"Sống lâu như vậy rồi, lúc nào cũng cảnh cáo mình phải thanh tâm quả dục, nhưng không gặp được thứ yêu thích thì thôi, chứ gặp được rồi thì không thể nào kìm lòng được mà cứ nhào đến. Không thể khống chế chừng mực, tiến thoái lưỡng nan."
Có những chuyện không phải đáng hay không, mà là có bằng lòng hay không.
“Ta không biết hôm nay khuyên bà ta như vậy là đúng hay sai, cũng không biết hôm nay như vậy là tốt hay xấu, nhưng ta nghĩ, nếu ngày sau ta có người thân người yêu, nếu ta chiến tử, trong lòng ta hi vọng nhất là họ phải mau chóng quên ta đi. Bởi vì quá khứ đã trở thành hư vô, chỉ có tương lai mới được gọi là cuộc sống."
0 notes
nubilovelife · 3 years
Text
Nắm tay người, kéo người đi.
- Thiên hạ vô bệnh -
Không phải của ngươi, cho nên không nên ép buộc, không nên hy vọng xa vời.
Áo trên cổ bị nước mắt làm ướt nhẹp, ta cảm thấy mình có chút khó thở —- loại cảm giác này thật lâu chưa từng có.
Ta ôm lấy Oánh Lộ, từng chút từng chút nhấm nháp ưu thương cùng khổ sở của nàng.
Oánh Lộ, ngươi nói bọn họ không thương người, nhưng người biết không, thương yêu của người khác đều như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể đòi hỏi quá đáng, có được chưa chắc đã an toàn.
Trên thế giới này, người có thể yêu ngươi, chỉ có mình ngươi.
Cỏ rất tốt a, cỏ dại càng tốt, gió xuân thổi không sinh, lửa thiêu không hết, sức sống rất dồi dào ngoan cường, giẫm cũng giẫm không chết.
Vận mệnh có lẽ chỉ là thoáng qua, sinh mệnh có lẽ chỉ trong giây lát liền biến mất.
Thời gian có thể lau đi tất cả, bao gồm tình yêu mãnh liệt nhất cùng nỗi hận sâu sắc nhất, chẳng qua là nhanh hay chậm thôi.
Miệng vết thương khép lại, cần nhờ bản thân mình.
Từ xưa đến nay, tình yêu đều không sai. Cái sai là thời gian, là thân phận, là ngươi yêu người không nên yêu.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì cuộc sống, ta nhẫn!
Ta biết ích kỷ vốn là thiên tính của con người, nhưng ta thật sự chưa gặp qua người nào ích kỷ như vậy, nhất nhất đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác, yên tâm thoải mái đem người khác oán hận cùng chán ghét mà trả thù.
“Ta...... Ta?” Mật phi run run cánh môi, “Ta chỉ muốn chàng yêu ta đối tốt với ta, trước kia là ta hồ đồ thực có lỗi với chàng, nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ, chỉ có chàng là người đối tốt thật sự với ta, ta muốn cùng chàng sống thật tốt. Nhưng chàng lại nói chàng không cần ta, chàng không cần ta....” Nói tới đây nước mắt nàng rơi như mưa, rất đáng thương.
Ngươi bỏ lại Hạ Liên Thần mà đi, hắn cũng không ở lại nơi đó chờ ngươi quay đầu. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mà con đường kia chỉ có một cánh cửa mở rộng.
Mật phi thấp giọng nức nở, “Ta biết, cho nên ta mới hận, ta gả cho Ngự Tường, Ngự Tường lại tình nguyện chạm vào kĩ nữ cũng không muốn chạm vào ta. Ta giúp Liên phản Ngự được.”
Mật phi khóc đến bắt đầu nất cụt, rốt cuộc cũng không mở miệng phản bác.
Ta nhắm mắt lại nghĩ, mình nên thu hồi câu “Nàng ích kỷ” mới vừa nói. Mật phi cũng chưa tính là thực ích kỷ, người thực ích kỷ sẽ không ngu xuẩn tra tấn chính mình như vậy, người thực ích kỷ phải là người như ta -- tình nguyện để mọi người bị thương, cũng không muốn chính mình bị thương.
Không kiên trì, cho nên cố gắng muốn nắm lại, nhưng vĩnh viễn cũng nắm không được.
“Phúc?” Ta nhíu mày, cười nhạt nói: “Sao cô biết là phúc?” Ta chỉ vào hoa sen đang nở rộ trong hồ nước cách đó không xa nói: “Chúng ta chỉ biết hoa sen nở rất đẹp, nhưng có mấy người có thể nhìn thấy sự dơ bẩn bên dưới nó?”
Bạch Vi hơi hơi sửng sốt, sau đó dịu dàng cười,“Ngốc.”
“Hoa sen nở trên bùn đất dơ bẩn là sự thật.” Tiếng nàng mềm nhẹ chậm rãi nói, giống như gió nhẹ thổi qua mặt nước nhu hòa, “Nhưng cô sẽ vì bên dưới nó là bùn đất dơ bẩn mà phủ nhận vẻ đẹp của nó sao?”
Ta rũ mắt, “Hoa nở ngắn ngủi, mà người bất đồng.” Bởi vì thời gian sống lâu lắm, cho nên có rất rất nhiều chuyện xấu tồn tại, làm cho người ta thấp thỏm lo âu, e sợ hôm nay có được ngày sau lại mất đi.
“Thật khờ.” Giọng nói Bạch Vi tuy nhẹ nhưng lại mang theo một cỗ kiên định không thể phủ nhận, “Ta thường nghe mấy vị di nương nói, thế gian nam tử đều bạc tình, chính ta cũng từng thích một nam tử bạc tình như vậy. Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ mẹ ta từng nói, thế gian này có ngàn ngàn vạn vạn vô số kể người bạc tình, tuy vậy, trong đống người
đó sẽ luôn luôn tồn tại một nam tử trong mắt chỉ thu nhận một người, keo kiệt chia xẻ tình cảm cho người khác mặc dù chỉ nửa điểm ôn nhu, từ đầu tới cuối chỉ yêu người nọ, thâm tình quyết không phụ nàng.”
Ngón tay mảnh khảnh của nàng vén sợi tóc của ta, cười yếu ớt nói: “Mộc cô nương, cô tin không?”
Ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lẩm bẩm nói: “Trong mắt chỉ thu nhận một người, keo kiệt chia xẻ tình cảm cho người khác mặc dù chỉ nửa điểm ôn nhu, từ đầu tới cuối chỉ yêu người nọ, thâm tình quyết không phụ nàng......”
Tình yêu chẳng qua chỉ là một trận chiến, ai kiên trì đến cuối cùng thì là người thắng.
Hai người, có thể ở cùng nhau thì cứ cùng nhau, cần gì phải yêu cầu đối phương đạt tới tiêu chuẩn hà khắc nào đó.
Hoàn cảnh quả thật là yếu tố quan trọng nhất làm thay đổi nhân tính của con người, nhưng nếu nội tâm ngươi không dễ dàng bị ảnh hưởng, vậy còn gì phải sợ.
Trong lòng ta lửa giận bỗng dưng bùng cháy, vì sao lại nói lần sau? Trên đời này có bao nhiêu chuyện có lần sau, có bao nhiêu chuyện không có lần sau?
Ai cũng không phải cơ hội hạnh phúc của ai, bởi vì hạnh phúc chưa bao giờ là thứ để ai cho ai nhận, mà là hai người phải cùng cố gắng.
Trưởng thành, cho nên mới bắt đầu đối mặt với sự thật, cho nên mới bắt đầu bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp người, cho nên không thể lại tùy ý làm bậy -- mỗi người đều có một quá trình như vậy, mà đó cũng không có nghĩa là đánh mất chính mình.
Có một số việc tóm lại nếu đã trôi qua, thì rốt cuộc không có cách nào tìm lại.
3 notes · View notes
nubilovelife · 3 years
Text
Những câu thoại trong phim ấn tượng
Tôi nhận ra, tôi vẫn luôn là đáp án chính xác, không sai. Chẳng qua là anh ta lấy nhầm đề thi mà thôi.
_ Phương Kì _ Khi màn đêm gợn sóng _
Trên đời này có rất nhiều biến số, chúng ta không đủ khả năng để kiểm soát chúng đâu, thế nên không phải lỗi của anh đâu.
_ _Điệu cha cha cha làng chài_
0 notes
nubilovelife · 4 years
Text
Topic về những truyện mà bạn đã từng đọc nhé 💓
Thái Cô Nhi (Man Cô Nhi)
Nữ chính vốn là người bệnh liệt giường, vô tình xuyên không ké, gả cho anh Vương Tiên Tâm cũng là người bị bệnh hoạn từ nhỏ, lại bị cưa chân vì tai nạn. Hai người nhanh chóng tâm đầu ý hợp vì đồng bệnh tương lân. Nàng làm chỗ dựa tinh thần và thể xác cho chàng, giúp chàng đỗ đạt công danh như ý nguyện.
Cảm nhận của ta:
Bạn sẽ cảm nhận tình yêu đến điên cuồng, đến vì đối phương mà hi sinh tất thảy là như thế nào.
Giọng văn rất phóng khoáng thú vị, tình cảm đôi khi không cần vượt qua quá nhiều sóng gió, chỉ cần hai người thực sự dành tình cảm chân thành cho đối phương. Hai nhân vật đều từng chịu vô vàn tổn thương, đến bên nhau đồng cảm, thấu hiểu và yêu thương!
2. Anh sẽ giấu em sâu đậm trong tim
Cảm nhận của ta:
Vẫn nhớ câu nói của nam chính: “ Anh chỉ có mình em”
Một câu chuyện trần trụi, mọi thứ đều rõ ràng đến đau lòng. Có những thứ biết rõ là sai, biết rõ là đau đớn nhưng chúng ta vẫn chọn đáp án đau lòng nhất. Có những tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã là sai!
Anh cố gắng chạy trốn tình cảm của mình.
Còn cô lại cố gắng chạy trốn định kiến, chạy trốn anh.
Nhưng dù có nỗ lực chạy bao xa, chạy bao lâu, tình yêu vẫn cứ kéo họ lại với nhau.
Dám kháng chỉ? Chém!
Cảm nhận của ta:
Ta rất thích truyện cổ trang thú vị như này. Một cô gái mạnh mẽ, thú vị, dám yêu cũng dám hận. Một người đàn ông càng mạnh mẽ hơn, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì người phụ nữ của mình. Từ đầu đến cuối đều bao dung cho người con gái ấy.
Thật ra yêu một người không khó, khó chính là mang lại cảm giác an toàn cho người mình yêu.
Một tình yêu đẹp là một tình yêu vượt qua định kiến, vượt qua sóng gió và hơn hết là cả hai đều vì người kia mà cố gắng sống tốt hơn.
Công chúa quý “tính”
Cảm nhận của ta:
Phải nói là mình cực thích cái thể loại cổ trang này.
Giọng văn rất thú vị, nhân vật trong truyện muốn ngây ngốc có, muốn thông minh cũng có. Tình huống cũng có phần chân thật, làm người ta dễ dàng tin vào câu chuyện.
Vân Kiểu quả là một cô nương ngốc, nhưng người ngốc không phải rất có phúc của người ngốc sao ❤️
Cả đời
Cảm nhận của ta:
Một câu chuyện bắt đầu nhẹ nhàng, cứ ngỡ sẽ ngọt ngào.
Càng đọc trái tim lại càng đau đớn, đau đớn cho tình yêu ích kỉ nhưng dám hi sinh của Tô Tiêm, đau đớn cho một Tử Thất vì người mình yêu, vì tình yêu mà hi sinh nhiều hơn hai chữ “hi sinh” , đau đớn cho một tình yêu chung thuỷ nhưng cũng đáng hận của Hứa Ngôn
Tôi đã từng rất hận Hứa Ngôn, vì anh ấy không dám bước đến bên tình cảm chân thật của mình, vì Tử Thất càng bao dung anh ấy, anh ấy lại càng chầm chậm khiến Tử Thất tổn thương chồng chất tổn thương.
Tướng c��ng viết giấy từ hôn đi
(cổ trang)
Cảm nhận của ta:
Mỗi nhân vật đều được xây dựng rất kĩ lưỡng mang đến những tình huống thú vị cho câu chuyện. Mọi cung bậc cảm xúc đều được trải qua khi đọc truyện. Tô Đường là người phụ nữ biết yêu nhưng cũng rất lí trí, khiến cho mình nhận được rất nhiều bài học từ c ❤️
0 notes
nubilovelife · 4 years
Text
Câu nói đau lòng nhất mà bạn đã từng đọc được?
1. "Vi Vi. Đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng."
2. ''Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi. Cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân."
3. "Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ. Cứ tiến về phía trước, sẽ có một người yêu em hơn tôi."
4. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về.....
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua....."
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.
5. "Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả.
Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta,người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?"
6. "Trên đời này đau đớn nhất có lẽ không phải rõ ràng yêu nhau mà không thể ở bên nhau. Mà rõ ràng là yêu nhau, nhưng không dám ở bên nhau."
7. "Vào những ngày thời tiết xấu, tôi lại lôi những vết rách trong tim ra, tỉ mẩn khâu lại, bởi vì cô ấy ở trong đó, rất có thể sẽ bị ướt mưa."
8. "Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì ? Em trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, liệt kê điều này đến điều khác không hồi kết. Nhưng khi họ hỏi khuyết điểm của anh là gì? Em suy nghĩ thật lâu rồi mỉm cười trả lời là anh không cần em. Trong lòng em, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của anh."
9. "Tình yêu vốn là đem thương tổn của bản thân ra làm vật thế chấp để đổi lấy hạnh phúc."
10. "Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được."
11. "Chủ thượng, Thương Lang không biết sẽ ngủ bao lâu, cũng không dám chắc mình sẽ tỉnh lại. Giang sơn của người, đã không còn chiến tranh, thế giới của người, đã không còn cần Thương Lang nữa."
12. "Mỗi lần em muốn khóc, nếu sợ người khác nhìn thấy, hãy ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống!"
"Nhưng như vậy nước mắt sẽ chảy vào trong lòng. Tuy rằng không có ai nhìn thấy em khóc, không ai chê cười em, nhưng là, trái tim sẽ không đau?"
13. "Rồi đến một ngày em sẽ hiểu ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, tất cả những người khác chỉ là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ."
14. "Bốn năm rồi, anh ngỡ là anh nhất định có thể quên em được, anh đã bảo với mình, là anh không cần em nữa. Không có em, anh không còn phải đoán già đoán non, xem em có yêu anh không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất em. Anh không đi tìm em, không liên lạc với em, không muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến em, tận đến lúc tình cờ bắt gặp em... Tô Vận Cẩm, em đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa?"
15. "Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có một đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em."
16. "Em biết em yêu anh, nhưng không biết chúng ta rồi sẽ đi đến đâu. Vì em biết dù là đi đâu anh cũng sẽ không đưa em theo cùng, kí ức em lấp lánh nụ cười của anh, phải gắng lắm mới vui lên được."
17. "Không gặp được anh là nỗi cô đơn lớn nhất. Mà gặp rồi, vẫn cứ cô đơn…"
18. "Có thể yêu em một ngày được không?
Không cần nhớ kĩ ngày sinh nhật của em, chỉ cần nhớ đến tên em. Em cũng thấy thỏa mãn lắm rồi..."
Cre: fb/truyen.nguoc
#Vutrumangtenem
#Sushi
3 notes · View notes
nubilovelife · 6 years
Text
[ "Bạn ĐẮT GIÁ bao nhiêu?" - Vãn Tình]
1. Trên thế gian này chỉ có một kiểu người xứng đáng để bạn thỏa hiệp, đó chính là người thực sự trân trọng và biết ơn sự hi sinh của bạn. Song người như vậy sẽ không bắt bạn phải thỏa hiệp, sẽ không buộc bạn phải hi sinh chính mình.
2. Độc lập không nhất thiết là phải khiêu chiến lẽ đời để rồi trở thành một người cô độc. Độc lập là phải biết lựa chọn, đủ khả năng gánh vác kết quả sự lựa chọn của mình mà không phải giao phó cuộc đời cho người khác. Độc lập không có nghĩa là phải hùng hổ ngang ngạnh, tách rời bản thân khỏi người khác. Sự độc lập mà chúng ta theo đuổi hẳn là một kiểu tự do của tâm hồn, làm chuyện mình thích trong khoảng thời gian mình muốn, không cần chờ đợi sự cho phép của ai cả.
3. Đừng đuổi theo một con ngựa, hãy dùng thời gian đuổi theo nó để trồng cỏ, đợi tới mùa xuân, ắt sẽ có cả đàn ngựa béo cho ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thời gian ấy để trau dồi năng lực của mình, tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơn là dựa dẫm vào người khác: Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng hoàng tới thăm; nếu hoa nở rộ, ắt có bướm ong tìm đến.
4. Không cần trở thành một cô gái được tất cả mọi người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành một cô gái mà mình yêu thích.
5. Trước 30 tuổi mà nghèo, có thể là do may rủi. Nhưng sau 30 tuổi mà nghèo, đó là lỗi của bạn.
6. Trong đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cố gắng giải quyết vấn đề là một thái độ sống rất tích cực, chấp nhận thực tại cũng là một thái độ sống tốt, còn loại người kém cỏi nhất là loại không có năng lực giải quyết vấn đề, cũng không muốn chấp nhận thực tại, ngày ngày than thân trách phận, tự đi vào ngõ cụt của đời mình.
7. Phần lớn nỗi khổ trong đời đều đến từ việc mộng tưởng không tương xứng với năng lực. Hầu hết sự chế giễu cũng bắt nguồn từ nguyện vọng không tương xứng với khả năng.
8. Thực ra xã hội này rất công bằng, bạn muốn có thành tựu lớn bao nhiêu, bạn phải đối mặt với nguy hiểm và áp lực lớn bấy nhiêu. Bạn có thể chịu đựng được nguy hiểm và áp lực lớn nhường nào, bạn sẽ nhận được thành tựu lớn nhường ấy. Trên đời này không có “con cưng” của Thượng Đế, bạn không thể chiếm mọi thứ tốt về mình được đâu.
9. Trí tuệ của người khác không thể tự động cứu giúp bạn, chỉ có sức mạnh nội tại trong chính con người bạn kết hợp với hành động thực tiễn mới tạo nên thay đổi được thôi.
10. Khi trưởng thành, tôi hiểu ra rằng, có một số kẻ chỉ tạm thời vui vẻ hoặc giả tạo cảm ơn khi bạn không ngừng hi sinh lợi ích của mình để thỏa mãn yêu cầu của họ, chỉ cần một lần bạn lỡ không làm họ hài lòng, họ sẽ khiến bạn tổn thương gấp bội. Có những kẻ không thể lấy lòng, cũng không nhất thiết phải lấy lòng họ.
11. Trên thế gian này tôi chỉ khâm phục hai kiểu người: Một là kiểu dù còn độc thân nhưng vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, khiến mọi người xung quanh thấy thích thú mới lạ; một là kiểu dù đã kết hôn nhưng không bỏ quên bản thân, vẫn yêu chiều chính mình, trở thành tấm gương để người khác noi theo.
12. Mối quan hệ giữa người với người thực ra chính là sự gặp gỡ về mặt tư tưởng. Những người có thể giao du với nhau lâu dài, thì đều có thể bước vào thế giới tinh thần của đối phương. Cũng có những người đã từng bước vào thế giới của nhau, nhưng vì hoàn cảnh và cuộc sống khác biệt, lại dần dần tách rời khỏi thế giới của đối phương.
Người đã đi xa, trở thành hồi ức của chúng ta; Người vừa mới tới, trở thành cuộc sống của chúng ta.
[ "Bạn ĐẮT GIÁ bao nhiêu?" - Vãn Tình] Chỉ có bạn mới có quyền quyết định giá trị của bản thân, đừng quên điều đó nhé, cô gái!
Link sách: http://bit.ly/bandatgiabaonhieu_Tiki
#Bạn_đắt_giá_bao_nhiêu #Bloombooks_Cảm_hứng_sống
Tumblr media
13 notes · View notes
nubilovelife · 6 years
Text
Tumblr media
3 notes · View notes
nubilovelife · 6 years
Photo
Tumblr media
“Thế giới thật nhỏ, xoay người lại cũng không biết sẽ gặp phải ai. Thế giới thật lớn, xoay người đi cũng không biết ai sẽ biến mất.” •Sưu tầm
22 notes · View notes