qanhcherry
qanhcherry
alice
53 posts
🍒
Don't wanna be here? Send us removal request.
qanhcherry · 7 months ago
Text
Trưởng thành đập nát ảo tưởng thời niên thiếu…
13 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
Lâu lâu thấy cuộc đời mình nhiều cái nó dễ thương vl.
Chuyện là hồi tháng 10 bà chị họ t nhờ t qua Gia Lâm trông con cho bả đi tiệc công ty. Cháu gái t lớp 2, có nguyên đám bạn bè tầm chục đứa hàng xóm ở khu chung cư đó qua chơi cùng. Tụi nó tôn t lên làm đại ka luôn. Chơi với nhau có 2 ngày mà giờ qua 3 tháng rồi tụi nó vẫn nhờ chị t gọi video cho t để rủ t qua chơi tiếp. Chênh nhau có 16, 17 tuổi chứ nhiu mà nguyên đám coi t bằng vai phải lứa luôn trời.
Cute quá, nhưng sau 2 ngày làm đại ka lũ nhóc thì tui mệt nha 😹
Tumblr media
5 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
Đôi lúc mình nghĩ mình đang sống không đúng cách. Người ta nói sống là quá trình mài giũa tâm hồn, nhưng mình lại cảm thấy tâm hồn mình đang bị mài mòn.
Từ một đứa trẻ mê đọc sách, có thể chìm đắm trong những con chữ từ sáng tới tối, có thể viết truyện, viết tản văn, viết những câu từ khiến vài người cảm thán, khiến vài người kỳ vọng, tự hào,… Giờ mình chẳng biết làm gì nữa.
Mình không rặn ra nổi một câu văn ưng ý, viết một cái caption đăng fb cũng thấy thật khó khăn, hàng nghìn ý tưởng trong đầu mình bay sạch. Thỉnh thoảng bạn mình hỏi sao dạo này chả thấy mày văn vở gì nữa thế, mình méo biết trả lời kiểu gì. Bị ngu đi? IQ tụt dần? Hay là do mình đã quên mẹ mất mình từng rực rỡ như thế nào?
Hồi cấp 3 mình viết truyện trên Wattpad, được vài trăm nghìn view. Vui lắm, cảm giác thành tựu lắm. Rồi tự dưng một ngày nóng đầu mình xoá sạch trơn những gì mình đã từng bỏ rất nhiều tâm huyết và thời gian vào đó. Hỏi mình có hối hận không thì vừa có vừa không. Có, vì những ý tưởng táo bạo ấy mình vĩnh viễn không thể lặp lại được lần nữa. Không, vì mình chảnh chó, mình sợ nói ra 2 từ hối hận thì nhục 🙃 Nói chung đầu óc đơn bào nên suy nghĩ cũng đơn giản.
Dẹp chuyện viết lách sang một bên thì có một vấn đề lớn hơn nữa là giờ mình bị nói lắp. Lúc cần diễn đạt ý mình mà vội quá mình sẽ NÓI LẮP. Trời ơi thật kinh khủng… thật xấu hổ… thật… huhu. Hồi đi học tự tin diễn thuyết làm trò hề trước cả trăm người bao nhiêu thì giờ bị ngớ ngẩn khuyết tật ngôn ngữ bấy nhiêu.
7 năm, từ 17 tuổi tới 24 tuổi, tâm hồn mình mòn đi từng ngày. Chắc chỉ có trúng số 200 tỷ mới cứu nổi mình thôi.
Manifest, xin vũ trụ lắng nghe 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
Cũng chân thành khuyên mọi người đừng thức khuya. Vì hình phạt cho những kẻ thức khuya là một bộ não nhảy disco giữa hàng tỷ thứ chuyện kì lạ.
27 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
Đừng để cuộc sống biến mình thành người cọc cằn, cũng đừng để mình hờn ghét đủ thứ. Những cay đắng của thói đời không thể cướp đi sự ngọt ngào ấp ủ trong tim mình.
Tumblr media
13 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
[Nếu lựa chọn kết thúc cuộc đời từ đầu năm 2024, thì tính tới giờ phút này bạn đã bỏ lỡ những điều tuyệt vời gì?]
Một câu hỏi trên Reddit chia user thành 2 trường phái: tiêu cực và tích cực. Tui thuộc phái tích cực nên tui thấy câu hỏi này khá hay. Tuy bản thân tui không hề có ý nghĩ kết thúc cuộc sống, nhưng năm nay đối với tui thật sự có nhiều khoảnh khắc mà nếu bỏ lỡ tui sẽ tiếc nuối lắm.
Đầu tiên là đám cưới của hai nhỏ bạn thân tui, một đứa cưới tháng 1 âm, một đứa cưới tháng 3 âm, sát nhau luôn làm tụi tui không kịp trở tay. Nhưng đến giờ, mỗi khi xem lại từng tấm hình, từng đoạn clip tui vẫn thấy xúc động như lần đầu tiên (dù bình thường tui hay chửi tụi nó lấy chồng bỏ bạn).
2024 cũng là một năm đầy kiêu hãnh và tự hào. Không chỉ cho riêng tui mà là niềm tự hào, kiêu hãnh của cả dân tộc. 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, 70 năm Giải phóng Thủ đô, 80 năm thành lập QĐND Việt Nam, Bảo tàng lịch sử Quân sự Việt Nam chính thức mở cửa,… Không biết mọi người thế nào chứ cuộc sống xung quanh tui được “nhuộm đỏ” đúng nghĩa. Bước ra đường cờ bay phấp phới, nhạc Đỏ trở thành trào lưu được yêu thích, lên phố quân và dân như cá với nước, vui vẻ tận hưởng vẻ đẹp của “hoà bình”. Thậm chí ngày buồn khi TBT Nguyễn Phú Trọng ra đi hay những ngày bão tố thiên tai cũng đem lại những cảm xúc và trải nghiệm vô cùng quý báu.
Và 7749 những điều nhỏ nhặt nhưng vô giá đối với tui. Những điều không ai hiểu được, chỉ mình tui hiểu mà mỗi lần nghĩ tới tui sẽ nằm cười như con dở.
2024 không hoàn hảo, 2024 hạnh phúc nhưng cũng đầy trắc trở. Có điều tui của 2024 không còn dễ dàng rơi nước mắt vô ích nữa. Có thể là chai lì, vô cảm, cũng có thể là trưởng thành, tui không rõ mình thuộc loại nào nhưng tui thấy khá đáng mừng. Cùng một chuyện lặp đi lặp lại chẳng thể thay đổi, khác ở cách tui đối diện với nó tích cực hơn thôi.
2024 từng chờ mong và hy vọng, cũng từng buông xuôi và mặc kệ. Hy vọng 2025 không buông xuôi, không mong chờ, nhưng vẫn luôn hy vọng và tiến về phía trước.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, khoẻ mạnh, bình an!
Tumblr media
19 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
Cần pass gấp khoá học trưởng thành cho bé nào muốn lớn và cần mua lại một vé tàu nhanh ngược về quá khứ.
Về cái thời mình và ông anh 9x ăn ngủ cùng nhạc của Châu Kiệt Luân, Backstreet Boys. Về cái thời Olympic Bắc Kinh cho ra đời 7749 bộ phim hoạt hình quảng bá chiếu trên TV mỗi buổi trưa. Về cái thời cả nhà ngồi quây quần trên chiếu ăn cơm, cùng xem phim truyền hình VTV3 mỗi tối. Về cái thời Dạ khúc là thần khúc của cả một thế hệ, “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” làm thổn thức biết bao trái tim mới lớn, Châu Tinh Trì cứu vãn một ngày nghỉ vô vị.
Về đâu cũng được, mình không muốn lớn nữa. Làm người lớn chán quá.
26 notes · View notes
qanhcherry · 7 months ago
Text
Thánh ca! Mỗi lần nghe là như được trở về tuổi 14, 15 và những giấc mộng không hồi kết.
12 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
22 tháng Chạp, bà ngoại mất, không kịp ăn thêm cái Tết với con cháu và ông
Không bệnh nặng, không dấu hiệu, bà ngủ say rồi đi, thanh thản (có lẽ vậy)
6h sáng mình xuống, mẹ khóc đỏ mắt, bà nằm im lặng trên giường, mặc bộ áo dài nhung màu đỏ bà thích
Bác dâu bảo "Cháu gái vào trang điểm cho bà đi"
Mình nghe lời, cầm hộp phấn với thỏi son, lại thấy mắt bà nhắm nghiền còn chút ghèn, răng cũng chưa sạch, thế là cặm cụi tìm khăn giấy với tăm bông lau từng tí một rồi mới đánh phấn bôi son
Ai đến nhìn cũng bảo mình làm đẹp quá, nhìn bà xinh quá, cứ như đang ngủ
Mà lúc trang điểm da bà còn ấm, tay mình lạnh, sợ bà lạnh nên cứ phải chà miết mãi cho nóng bừng lên rồi mới dám chạm vào bà
3 ngày đám, mình chạy việc vặt, bưng mâm lễ, ghi sổ tang,... tối về nhức chân ngủ không được
3 ngày, mình không rơi nổi một giọt nước mắt, mà hình như lúc ấy cũng chẳng buồn đến mức để mà khóc ra được
Bà đi nhẹ nhàng, chỉ thương mấy năm cuối đời lẫn tợn, đến tận lúc chết vẫn chẳng nhận ra đứa con đứa cháu nào, chỉ luôn mồm gọi tên cậu út với thằng Bi
Mà bố con cậu thì nào có kịp về để nhìn bà lần cuối, đặt chân đến cửa thì mẹ đã vào áo quan, đậy kín như bưng giữa hàng trăm nhành hoa cúc vàng
Tự dưng khói hương sao mà cay mắt thế, thấy em về anh chị lại khóc thêm. Mẹ mất rồi, bốn đứa con đến cái tuổi trung niên mất mẹ.
Nay nằm lại nhớ hồi xưa bà còn minh mẫn
Mắt bà kém đến độ nhìn cái gì cũng chỉ nhoè nhoẹt chút ánh sáng, nhưng vẫn lọ mọ dậy sớm nấu bánh đa cho mình ăn. Bánh đa để lâu còn có cả mọt, nhưng ngon - thế mới tài
Cũng vì mắt kém mà nhầm rau ngải cứu thành rau cải cúc, bát canh đắng ngắt hai bà cháu vừa ăn vừa cười như nắc nẻ
Cái độ 16, 17 tuổi cứ xuống chơi là bà cho tiền, pha nước chanh cho uống
Xong bà sai ra đầu ngõ mua lễ cúng rồi chở bà lên chùa thắp hương
Đòi về sớm là bà dỗi, mắng bảo lần sau đừng có xuống đây chơi.
Ngày ấy nằm ngủ trưa với bà, thức dậy là thấy nắng tràn vào phòng, ngoài cửa sổ cây lá rung rinh
Rèm cửa phập phù, cái mùi "bà ngoại" quen thuộc quẩn quanh mà bình yên đến lạ.
Mấy năm rồi bà chẳng nhận ra ai, xuống chỉ nghe tiếng bà ngáy ngủ hoặc tiếng gào khóc inh tai vì bà lẫn, nào còn câu gọi "Cái Quỳnh đến à" như những ngày xưa
Lúc lẫn bà trở lại thành một đứa trẻ, mười mấy tuổi mất cả cha mẹ và toàn bộ anh chị em ruột vì nạn đói năm 1945
Một mình chống đỡ sống được đến ngần này tuổi, về già phát bệnh chỉ kêu với khóc gọi mẹ gọi cha đón con đi cùng
Thế là đổi lại thành mình dỗ bà, luôn mồm nói ngọt "bà ngoan, đừng buồn"
21 năm có bà ngoại, tự dưng không còn bỗng nhiên thấy nhớ. Chị em trong nhà cứ trêu nhau cầu bà phù hộ cho không cần làm mà vẫn có ăn đi, mình cười, vâng, bà phù hộ con, không làm mà vẫn có ăn bà nhớ!
Tumblr media
77 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
Call me by your name…
Tumblr media
20 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
Cảm giác an toàn nhất vẫn là khi trở về mảnh đất đã nuôi mình lớn lên…
Tumblr media
29 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
Hà Nội một đêm cận rét cùng bài hát yêu thích
“Chọn lấy một vài giấc mơ
Sống cho qua ngày đoạn tháng
Và cái giá phải trả duy nhất
Là trái tim đầy ắp tổn thương…”
youtube
1 note · View note
qanhcherry · 8 months ago
Text
"Rồi em sẽ làm được những điều lớn lao, nhưng trước tiên cứ tìm xem trái tim mình mong mỏi điều gì nhé.
🎬 𝐌𝐨𝐚𝐧𝐚 (2016)
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
27 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
Những ám ảnh tâm lý tuổi thơ đáng sợ hơn mình nghĩ. Dù đã qua nhiều năm, bản thân mình cũng đã “quên” đi cái cảm giác lúc ấy và tha thứ hết cho người làm mình tổn thương, nhưng chỉ cần ai đó gợi nhẹ khiến mình nhớ tới, mình lại khóc không kìm được…
24 notes · View notes
qanhcherry · 9 months ago
Text
Dù đã có những điều thuở nhỏ từng ao ước, tôi lại mải nhớ thương những buổi chiều chênh vênh ngày còn ở quê, khi mộng tưởng còn nằm ở đường chân trời xa tít, và hiện thực trài dài trên cánh đồng bất tận, bình yên...
Tumblr media
76 notes · View notes
qanhcherry · 9 months ago
Text
“Hoàng hôn miễn phí, xuân hạ thu đông cũng vậy, đừng cảm thấy cuộc đời này là vô nghĩa, hi vọng cậu hạnh phúc!”
Tumblr media
37 notes · View notes
qanhcherry · 9 months ago
Text
“Khi viết Someone Like You, em có một chút tiếc nuối và hụt hẫng, tưởng tượng đến khi mình 40 tuổi, đi tìm người yêu cũ một lần nữa chỉ để chắc chắn rằng anh đã an cư bên một người vợ đẹp và cả đàn con xinh, còn em thì vẫn một mình. Em luôn khắc ghi những điều anh từng nói, rằng đôi khi tình yêu là mãi mãi, đôi lúc mãi mãi lại là niềm đau. Anh nói rằng rồi em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh, nhưng thật ra là vì anh đã tìm được một người phụ nữ tốt hơn em rồi.”
- Adele -
Tumblr media
19 notes · View notes
qanhcherry · 9 months ago
Text
Hoá ra, “Chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi mà” không phải một lời nói dối…
Tầm giữa năm 2022, tâm lý mình thật sự bất ổn. Ngày nào mình cũng khóc từ nửa đêm đến gần sáng, có hôm đang chạy xe cũng khóc giữa đường, đùi mình có một đống sẹo do dao lam cứa, tóc mình nham nhở vì cứ “lên cơn” là mình cầm kéo tự cắt hết, ngủ 2-3 tiếng một ngày, tóc rụng hói cả mảng. Mình còn có hẳn một kênh tiktok clone ẩn danh để đăng tất cả những suy nghĩ trong lòng vì mình không thể nói được với bất kỳ ai. Nội dung trên đó thì… ba chấm lắm, bây giờ đọc lại mình còn không tin nổi hồi ấy mình đã từng tiêu cực đến thế cơ mà.
Lúc ấy mình thấy cuộc đời chẳng đáng sống tẹo nào, thấy mình như “cục thịt thừa”, hít thở c��ng là lãng phí oxi của người khác. Sáng nào dậy cũng phải chườm đá lên mắt cho bớt sưng, thỉnh thoảng tay cứ vô thức run lên bần bật chả rõ nguyên nhân, ban ngày cười cứng cả miệng, ban đêm khóc lòi con mắt.
Ấy thế mà bẵng đi 2 năm rồi đấy. Giờ mình ổn hơn cả chữ ổn, hạnh phúc vui vẻ, đêm ngủ 8 tiếng, tóc mọc đầy đầu, sẹo trên đùi cũng mờ hết rồi, kênh tiktok được “cải tạo” thành vườn hoa xinh tươi yêu đời, sống hết mình như chưa từng được sống.
Vậy nên là, “chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi mà”, nhỉ?
Tumblr media
22 notes · View notes