I like people who get excited about the change of seasons, the sound of the ocean, watching a sunset, the smell of rain and starry nights.
Don't wanna be here? Send us removal request.
secret-of-april · 5 days ago
Text
Tumblr media
Gọi bố mày là lửaaaaaa 🔥🔥🔥🔥🔥
Sài Gòn, hẹn gặp lại vào tháng 9 =))))))
9 notes · View notes
secret-of-april · 10 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Đéo nói nhiều. Tôi yêu Hà Nội mặc dù cô ấy không yêu tôi.
5 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Mấy tấm thư tay mình nhận được, có những cái không dám mở ra đọc lần nào cũng chẳng nỡ vứt đi, mặc dù nó chỉ là 1 giai đoạn ngắn ngủi của tình bạn, của tình yêu, mặc dù mình cũng không muốn nhớ những khoảng thời gian đó tí nào.
Nhưng mà không nỡ vứt, ít nhiều gì cũng là công sức, là tình cảm của họ dành cho mình.
Nhiều khi tự hỏi không biết người gửi còn nhớ những kỷ niệm đó hay không? Mình mong là không, họ nên quên đi mà sống cho thật tốt, đấy mới là cái mình muốn.
Mình điên dồi. Mình hèn vl.
10 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Anh cũng ước em (đã) yêu anh theo cách thuần khiết nhất, theo cách mà anh biết rằng mình yêu em.
Anh nhớ những lúc khi anh và người anh yêu đối diện nhau, người ấy nhìn sách, nhìn điện thoại còn anh thì nhìn người ấy, được ngắm nhìn từng chi tiết trên nét mặt, từng cái chớp mắt, từng cái mím môi của người mình yêu thôi là cuộc sống này đã đủ rồi, đấy là lí do suốt ngày anh làm hỏng son của em ấy vì ai mà chịu được trước vẻ đẹp yên bình đó, hoặc người khác chịu được, không phải anh.
Nếu cuộc sống nó có dừng lại bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng chẳng còn gì phải tiếc hết.
Nếu em (có từng) yêu anh thật thì chắc chắn em sẽ hiểu anh chẳng cần sex như mình thể hiện đến thế, cũng chẳng cần 3 cái đồ gây nghiện, rượu bóng các thứ, cũng chẳng cần cái danh “có ny” hay ny phải xinh phải xịn với xã hội làm gì cả.
Thế giới này thì biết đếch gì, họ cũng chỉ là con người như anh và em, cũng chỉ đánh giá người khác dựa trên điều mình biết. Chúng ta đều hiểu những cái đánh giá đấy chẳng có giá trị gì cả vì… con người ta thì biết cái quái gì về mình đâu, họ không đặt nghi vấn rằng chúng mình đã phải trải qua những gì trước khi tha hoá, cọc cằn, họ chỉ biết đi học điểm cao là tốt, đi làm phải công chức, ba cái định nghĩa xã hội dành cho đa số mà chẳng hiểu ai là người đầu tiên nghĩ ra mấy cái đó. Thứ duy nhất mà xã hội này biết rõ là lợi ích của chính bản thân mình.
Anh chẳng muốn thành người đánh giá người khác như thế, và thật may lần nào chúng mình cũng không như vậy. Chúng mình là 2 đứa trẻ đều bị tổn thương ôm lấy nhau, chúng mình mạnh dạn đưa ra quan điểm để cả 2 được đi tới tận cùng của lí lẽ lập luận, tranh cãi xong thì ôm nhau, nhiều khi chúng mình còn làm cả 2 cùng lúc. Chúng mình không thương hại, chúng mình im lặng cạnh nhau thôi là đủ để chia sẻ buồn đau rồi.
Chỉ là mọi thứ nó khó quá em ạ, tự mình tồn tại tự mình làm mọi thứ, chẳng có sách hướng dẫn, chẳng có ai bên cạnh, chẳng có một cái gì từ khi anh 15 tuổi cả. Đúng phải là trước đó nhiều năm nhưng mà anh không nhớ nổi mọi thứ tồi tệ chết dẫm này bắt đầu từ khoảng năm bao nhiêu nữa, chỉ nhớ mốc 15 là nó chính thức thôi.
Anh cảm thấy mình có lỗi rất nhiều khi đã không nhìn thấu tất cả, đã lôi em vào mớ cuộc sống bòng bong hỗn độn của anh. Có lẽ một phần vì thế mà anh cứ mãi ân hận day dứt trong lòng.
Chất gây nghiện lớn nhất của anh là tình yêu mới đúng, khi anh chưa biết nó là gì thì cũng chẳng sao đâu, tới khi đã thử rồi là nghiện. Quay về với trạng thái không có nó càng khiến mình phát điên lên theo từng ngày.
…mà không hẳn là anh nhớ đâu em, anh bị kỉ niệm nó ám nó theo bám thì đúng hơn.
Cuộc đời này mấy ai được may mắn như anh, yêu và được yêu ngay cả khi anh không yêu chính mình. Cảm ơn em, vì đã cho phép anh yêu và được yêu nhiều tới như vậy. Cảm ơn em vì đã cho anh biết cuộc sống này khi có em nó thật đáng tồn tại, thật đáng để mà lấy sức đấu tranh.
Giỏi giang làm được nhiều thứ cũng chẳng để làm gì khi mà anh không giữ được em. Anh cũng chẳng giỏi như mọi người khác ngoài em nghĩ về anh, em nhỉ?
070525
Tumblr media
old diary entry
20 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Photo
Tumblr media
Happy ending? There are no happy endings. Endings are the saddest part, So just give me a happy middle and very happy start. 
1K notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Nghĩ rằng mình cứ cố gắng, mặc kệ những vấn đề khác, rồi tới 1 ngày, sau 100 lần muốn buông xuôi, sau 1000 lần cố gắng sẽ có được 1-2 cái kết quả gì đấy, gọi là gặt hái ăn được.
Nhưng bạn ạ chắc gì chuyện sau này sẽ như mình đánh giá, chắc gì sau những lần bị tổn thương, sau những lần tha hoá, thước đo của mình vẫn chuẩn.
Thực sự không rõ cái thời điểm chết dần chết mòn này chỉ là 1 giai đoạn trước khi tới đích, hay nó chính là đích. Một nửa thì cố gắng phát điên, một nửa chỉ muốn dừng lại.
Chỉ sợ rằng sau này khi đã trải qua nhiều thứ rồi bản thân mới nhận ra rằng chẳng có cái kết quả nào ở đây cả, tất cả thời gian trước thời điểm đó nghĩ rằng cuộc sống mình sống có ý nghĩa có mục đích gì đấy, nhưng cuối cùng mọi hành động đều là vô nghĩa.
Đã quá lâu kể từ lần cuối cho phép bản thân tự nghi hoặc mình. Mà mọi chuyện cũng có lí, mình còn tự nghi ngờ mình, làm sao người khác có thể tin tưởng mình được.
040525
17 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Tumblr media
Có lẽ mình sẽ sống, làm việc và nghe nhạc thế này tới năm 30 tuổi, hoặc hơn.
Không yêu đương thì cũng chán lòi ra đấy nhưng ít ra vẫn còn hơn yêu phải người không yêu mình.
Chưa bao giờ cảm thấy cần người yêu như bây giờ, cảm giác có trong tay cặp vé concert sibun + anh trai cũng không bằng mấy thằng cu chạy ship grab có ny đi ship cùng.
18 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Tumblr media
Trẻ lên 1900 làm tí là quên, càng lớn càng nghĩ nhiều vl, đến giờ chẳng còn kỳ vọng gì vào ai nữa luôn vì chuỗi thất vọng nó quá dài r
15 notes · View notes
secret-of-april · 2 months ago
Text
Có lẽ nào vì chấp niệm cho những thứ dang dở trong quá khứ quá lớn, làm cho ta cứ nghĩ mãi nghĩ hoài, nghĩ đi nghĩ lại, không thể nào mà nhắm mắt ngủ ngon được.
Có những việc bất hợp lí đến đau lòng, như việc anh vẫn hối hận, vẫn cảm thấy mọi chuyện cũng vì mình của những ngày cũ chưa đủ trưởng thành. Mặc dù em cũng chẳng đối xử tốt với anh đâu, nhưng giận lắm mới viết mấy câu trách em thôi, còn bản thân anh thừa hiểu lúc nào anh chẳng tự trách mình.
Vừa muốn quên nhanh, lại vừa muốn lưu giữ trong tâm trí này mãi mãi. Mà cũng làm gì có lựa chọn, cái đầu này muốn nó cũng chẳng quên được, a đã thử cho nó không tỉnh táo trong 2 năm, hết 2 năm mọi ký ức quay về như chưa hề có cuộc chia ly 🙃 clm. Ems phải kiếm 1 thằng giàu và cuồng ems vào nhé. Phải sống tốt thật tốt đấy. À trừ con hàng cắm sừng tao, mày thì cút.
Có những thứ anh rất thích, anh thích âm nhạc, edm, dj, thích cả nhạc cụ của dân tộc mình, thích ngắm mây trời núi, thích code, thích cả mấy cái mạch điện các thứ, mê kha khá cái show âm nhạc =)))) thích ngắm bình minh ngắm hoàng hôn, thích đọc sách giấy, càng nhiều chữ càng mê, yêu việc làm mấy cái tốt tốt nhỏ nhỏ hàng ngày cho người lạ khác.
Việc thiện thôi, chứ a thấy mình chưa tốt.
Nhưng rồi cũng phải “pending” vô thời hạn cho những cái yêu thích đó, “phải làm và thích làm”, khi ta còn trẻ thì còn được chọn cái ta thích, càng lớn hơn càng tự theo lựa chọn làm cái ta phải làm. Không ai bắt, mà cũng chẳng ai muốn. Phi logic nhưng lại hợp lí vl =))
Thích nhất là việc được yêu chiều ems trong 1 khoảng thời gian cũ đó, được mặc áo khoác cho ems, được đi bên ngoài lề đường mỗi khi chúng mình đi bộ, được nhìn ems nằm nhỏ bé xíu trong lòng anh.
Chỉ tiếc rằng khi chúng ta còn quá trẻ, kèm theo ai cũng có 1 mớ bún suy luận trong đầu, thay vì hỏi nhau tại sao, thay vì đồng hành cùng nhau, chúng ta lại tỏ ra khó chịu và để người kia tự suy đoán.
Ngày đó, nếu chúng ta không phải những đứa trẻ muốn có được sự nuông chiều của nhau thì mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?
Mọi thứ hiện tại, bởi vì chúng ta không thể nào hợp lý hoá nó, cũng không thể thuyết phục chính mình.
Theo một nghiên cứu, đối với hầu hết những gì mà người ta đã làm, nếu có thất bại thì trong một thời gian ngắn thôi, chúng ta sẽ chỉ hối tiếc vì bản thân sao không làm tốt hơn. Rồi theo thời gian thì chúng ta sẽ dần dần tự hợp lý hóa nó mà không cảm thấy hối hận nữa. Nhưng đối với những điều mà chúng ta thực sự mong muốn và chưa thể thực hiện được, chúng ta sẽ nghiền ngẫm chúng từng ngày, hối hận cả đời và khó có thể nào quên suốt quãng đời còn lại. Bởi vì chúng ta không thể nào hợp lý hóa nó, và cũng không thể nào thuyết phục được chính mình.
(Động lực thực sự đến từ đâu? Sách Nhà Giả Kim | Better Version)
25 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Tumblr media
060425
Năm nay tự quên sinh nhật của chính mình. Năm nay cũng ít người nhớ sn mình hơn, chắc vì càng ngày mình càng khép mình lại, ít giao du bạn bè.
Càng lớn càng chẳng muốn tới sinh nhật. Ghét việc phải tới gần mốc 30 tuổi.
Tuổi vừa rồi thật đặc biệt. Atvncg là 1 cái gì đó đã từ rất rất lâu rồi mình mới có, những năm tháng tuổi trẻ, được đi ravo, đi edm fest, được hát cùng những người nghệ sĩ làm nghệ thuật đỉnh cao nhất, thật sự quá là trôi quá là hạnh phúc trong trái tim này.
Đến chính mình cũng đang không biết mình muốn gì nhất. Mình thèm hạnh phúc nhưng cũng chẳng mong cầu hạnh phúc. Mình không thấy mình giỏi hơn ai, cũng chẳng buồn khi cả xã hội bạn bè giỏi hơn mình, mấy ae đẻ hết cả rồi còn mỗi mình chưa cưới vl thật.
Như một thói quen, mấy ngày sinh nhật thức dậy nghĩ ngay tới đứa con còn chưa được đặt tên ngày đó. Cái cảm xúc nó không rõ ràng có những gì, chỉ nghĩ tới thôi đã thở dài cả đủ rưng rưng rồi.
Bây giờ sống đúng như 1 chiếc lá, có thể tồn tại hoặc rơi, có thể bị trôi theo dòng suối hoặc cuốn theo chiều gió, có cố gắng tới đâu cũng không thể chống lại số phận, vậy thì sao phải khổ sở thay đổi số phận làm gì. Chill đi, sống và làm việc, học tập và chơi tới khi không còn có thể nữa. Mình biết mình có chết năm bao nhiêu tuổi cũng được. Hạnh phúc hay khổ sở, nghèo đói hay giàu sang, foodboy hay fckboi, mọi trải nghiệm đều max tầm rồi. Sau tất cả khi đạt được goal rồi thì đều trống rỗng hết.
Càng sống càng nghĩ rằng mọi thứ tốt đẹp nằm ở quá trình, vui vì đang sống, đang cố gắng vì mục tiêu nào đó, kết quả chỉ là 1 yếu tố. Càng lớn mình càng ít hy vọng kỳ vọng vào mọi việc mọi người đi chút.
Xã hội không tẩy chay tôi, là tôi tẩy chay cả xã hội 🤡.
Dù sao thì, mình có thể không lấy vợ cả đời cũng được, hoặc có thể cưới trong năm sau luôn nếu gặp người hợp. Sao cũng được, có những thứ có học tới mấy cũng không giải thích nổi, như việc cuộc đời mình là những khoảnh khắc may mắn hạnh phúc nhỏ lẻ, ghép vào lại thành 1 số phận đen đủi bất hạnh vkl.
Thôi, dậy đi làm. Vào làm từ 8h30 giờ 8h50 vẫn đang nằm. Nhiều lúc mình cũng hảo hán vkl thật =))))
8 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Tất cả những ông anh IT/tech xung quanh và cả những ông mình fl đều là gai con. Clm nó đúng là chơi và hâm mộ đúng người vl =))))))
10 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Tumblr media
Đi làm trông hơi đĩ 😷
2 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Tumblr media
Bắt được 1 bạn gai cũng mê anh biên zi =)))))))
Me to anh Bin(z), hình tượng trong lòng tui kiểu tăng tằng tằng
Tumblr media
28 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Tui ké anh zai 1 múi của tôi và các anh zai nhiều múi khác =)))))
Một bức ảnh thôi có gì mà phải khóc?
Bức ảnh:
Tumblr media
Tôi yêu ATVNCG 2024, tôi yêu mùa hè 2024. Cảm ơn bác Bí mật của tháng 4 (không biết có nên tag hay không nên tôi đã việt hoá tên của bác, nếu bác đọc được thì cmt nhá) đã hiện thực hoá ước mơ checkin onl cho tôi🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️
23 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Một khi đã cùng nền văn minh thì… =))))))))
Một mùa hè không bao giờ dừng lạiiiiii 🥹🥰🥶
Một bức ảnh thôi có gì mà phải khóc?
Bức ảnh:
Tumblr media
Tôi yêu ATVNCG 2024, tôi yêu mùa hè 2024. Cảm ơn bác Bí mật của tháng 4 (không biết có nên tag hay không nên tôi đã việt hoá tên của bác, nếu bác đọc được thì cmt nhá) đã hiện thực hoá ước mơ checkin onl cho tôi🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️
23 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
Ghét bộ não này mỗi khi nó tự replay mấy quãng thời gian ngày xưa. 4h đêm, mất ngủ, cắm tai nghe bật nhạc to vẫn không thể đánh lạc hướng được sự chú ý của chính mình. Cứ mỗi mấy chục giây não lại tự tua nhanh từ bạn này sang bạn kia, từ bạn thân sang bạn tình, từ người tình sang người yêu.
Đã 5-6 năm trôi qua. Thỉnh thoảng buổi sáng vẫn bị ảo giác thói quen, vẫn thắc mắc nhiều thứ về em. Nhiều thật nhiều cái “IF”.
Có những thói quen nó đáng sợ lắm, nhất là những thói quen hình thành khi mình gặp 1 người, rồi mình yêu người đó không màng tới cả sự nghiệp cuộc đời của mình.
Em biết không tự nhiên nghĩ về em cũng là 1 thói quen của anh đấy. Nó tệ vl.
“Chỉ cần em hạnh phúc” mà, “Anh biết em đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, để anh bù đắp những gì mình có thể cho em”. Năm đó tưởng là mình ngầu nhưng đéo =)))) Cuối cùng mình mới là cái đứa thiệt thòi nhất, vì mình đéo thể quên được những cảnh hạnh phúc cùng nhau. Còn người ta thì chỉ cần tìm cách để thật ghét mình thôi chắc là đủ rồi.
Rồi còn con vợ J tâm thần nữa. Trong mười mấy người từng quen, ai cũng đỉnh ai cũng tốt cho tới bây giờ, chỉ duy nhất 3 người, đời cũng hay lắm, 3 người này là những 3 mình đã dành nhiều tài sản tâm hồn cho nhất.
Bao giờ mình mới thực sự vượt qua được mọi chuyện nhỉ?
Bao giờ mới lấy lại được ham muốn gần gũi với ai đó, ham muốn yêu ai đó bằng tất cả những gì mình đang có. Nghe chừng vẫn nguy hiểm quá.
Tuổi trẻ điên. Điên mới vui. Vui mới ảo tưởng. Ảo tưởng mới dẫn đến sự kỳ vọng, còn kỳ vọng là còn tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm, còn nguy hiểm thì còn vui… vl luôn quả vòng lặp này. Aishhhh.
Không có chất kích thích vào khó chịu thật sự.
Mình sẽ thua nếu mình chiều cơ thể. Mình biết cơ thể này nó đang bị quá phụ thuộc vào chất kích thích và nó cần thời gian để tự cân bằng lại, thuốc lá thuốc lào cà phê thì ngày 2 cốc chưa kể những cái khác. 1-2 tuần nữa mà không đỡ mất ngủ thì bay vào Sài Gòn nạp rượu tới bến luôn.
140325
11 notes · View notes
secret-of-april · 3 months ago
Text
“Cậu ấy của năm đó là cậu ấy tuyệt vời nhất, còn tôi của sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời ấy, chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù có chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân.”
71 notes · View notes