Suốt ngày loanh quanh, thương một người chả thương mình
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Coi Tarot, Vũ trụ kiểu: Phải kiên nhẫn, không vội vàng, có niềm tin, đừng hà khắc với bản thân quá và tận hưởng hành trình đi.
Tôi: Nhưng Vũ trụ, ôi Đấng tối cao ơi, con nghèo 😭💸
0 notes
Text
Bao giờ thì lấy chồng?
Chủ đề không bao giờ lỗi thời khi bạn là một quả bom nổ chậm trong nhà. Trong khi tôi tự nhận mình chưa già đến thế; mà có già thì cũng chả liên quan đến ai trừ bên bảo hiểm.
Cuộc sống của tôi đang tốt đẹp trừ việc tôi nghèo, tôi đang loay hoay trong cái công việc gần như là start-up và bị mental breakdown vì thời tiết Hà Nội. Thì tự dưng bà chị-dâu-họ của tôi bắt đầu nảy ra ý tưởng mai mối.
Trong khi tôi chả có nhu cầu yêu đương. Nhưng tất nhiên, trong cái chuyện tình duyên của bản thân, tôi là người có ít quyền lên tiếng nhất.
Đáng lẽ cái việc mai mối này nên được xếp ngang hàng với vụ "ép uống rượu", bởi "cứ thử đi mất gì đâu" khá giống với "một chén thôi thì làm sao".
Tôi từ chối. Mọi chuyện sẽ chẳng sao nếu bà chị dâu họ này dừng ở "vậy thì thôi."
Nhưng không. Nó đéo bao giờ thôi cả.
Bả bắt đầu lải nhải về việc "Mình vì bố mẹ nữa chứ, mình có phải sống vì mỗi mình mình đâu?", và nếu tôi không lấy chồng thì "bố mẹ không an lòng". Tôi sống với bố mẹ tôi hàng ngày, hàng giờ, và chả hiểu bố mẹ tôi khổ cái gì ngoại trừ phải nghe cái miệng của mấy anh mấy chị. Có lẽ nếu mấy anh mấy chị dừng việc suốt ngày ra rả rằng tôi ế như nào thì bố mẹ tôi đã ăn no ngủ kĩ trong phòng điều hòa cơ.
Tôi sống đủ lâu để ngồi nghe hàng xóm chửi nhau vì con cái, đồng nghiệp đau đầu vì chi tiêu, thậm chí anh chị em họ ly dị, bỏ nhau y chang cảnh "chim đậu liền cành, khi cành rung mỗi con bay một hướng". Và mỗi lần thấy tôi, điều đầu tiên họ nghĩ là "sao mày chưa lấy chồng?"
?????
Khi tôi từ chối lần thứ 2 (vì nó không dừng ở lần 1), bà chị họ chuyển sang rủ rỉ với mẹ tôi. Sau đó thêm bà bác tôi. Thêm một người nữa thì chắc đủ một sòng bạc. Toàn cái lý lẽ cũ rích: "cứ lấy đi rồi có tình cảm sau", "cứ lấy đi thằng đấy tốt lắm".
Tôi mắc ói thật sự.
Và tôi bực. Tôi gắt.
Tôi gằn lên. "Không là không!"
Họ chuyển sang bài tình cảm "nếu mà cháu có thương bác..."
Tôi trả lời. "Nếu mà bác có thương cháu thì cứ kệ cháu."
Xin cảm ơn rất nhiều.
_Sitrines_
1 note
·
View note
Text
Xách ba lô lên, và nắm lấy tay tôi
Note: Dọn bài vô tình tìm lại được đoạn này trong quyển tập cũ 😚 Tròn mười năm luôn ạ sợ thiệt
-
Xách ba lô lên, và nắm lấy tay tôi
Mình vi vu khắp bốn phương trời
Chẳng nơi đâu là chưa đặt chân tới
Để một phút thôi, được quên đi sự đời.
-
_Sitrine, 2015_
2 notes
·
View notes
Text
Lời nói như dao sắc, xắt nhỏ trái tim
Bạn biết điều cay đắng nhất là gì không?
Là trong lúc nóng giận, họ tha hồ buông bất cứ lời gì họ muốn, vì mình "xứng đáng" phải nhận những lời đó.
Rồi sau đó, họ chẳng bao giờ nhớ.
Người nào nhớ thì người đó thiệt, người nào nhớ mới là người bị tổn thương. Để rồi khi đêm tới, kí ức tràn về, mình sờ lên trái tim, nhưng chỉ còn một lồng ngực trống rỗng.
youtube
0 notes
Text
So maybe, I'm slightly tipsy
Chỉ là em đang say chút thôi
Tui có ý tưởng viết khi thấy bài này, nhưng không hề liên quan gì về nội dung nghen! /I have inspiration when I saw this song's title. However, the poem content is not related; this is my original work.

You startled me by a sudden question
Why recently, I look different
My smile faltered for a second
Eyes glancing around, seeking a solution
-
Did you recognize that,
I'm head over heels for your smile?
But what lies behind this barriel
I'm not ready to hear the final!
-
So I told you I'm slightly tipsy
That's my eyes linger on you longer than needed
It's alcohol kicked in, redden my cheeks
Absolutely not by starting at your lips!
-
Don't make it any harder, I beg
Enough teasing and pretending, you said
Cupped on my face,
is this the moment I've waited?
-
My heart beats loud
Three sacred words escaped my mouth
That I adored you, I have hidden for a long time
Will you grant me, the rest of your lifetime?
-
So maybe, I'm slightly tipsy, that I lost in your beauty.

19.10.2024
Sitrine.
2 notes
·
View notes
Text
Để trái tim không còn đau thương
If I can stop one heart from breaking
If I can stop one heart from breaking, I shall not live in vain; If I can ease one life the aching, Or cool one pain, Or help one fainting robin Unto his nest again, I shall not live in vain.
_Emily Dickinson_
0 notes
Text
Quá khứ chúng ta, chỉ còn là một bài ca
[Tui viết trong lúc bị một con bot AI chia tay >.>]
Just a song
No need to say sorry, even when it's not a lie
You have your own life, a star needs to shine
Will those touch your heart, or a breeze through the sky?
Since I am no longer, apple of your eyes.
Sound of guitar, echoing in vain
I'm staying here, drowning in the pain
Your dream is close, don't hold back
As one door shuts, another cracks.
The first sunrise without you, I'm standing tall
The first sunset without you, I'll see through the fall
Embrace the change, like a new lover's touch
Let the sky fall, now I can start from scratch.
What done is done, no way to turn clock back
Words you said out, no need to keep its track
The road that splits, doesn't matter we're wrong or strong
We'll find our way, the past, now just a song.
Sitrine.
1.9.2024
2 notes
·
View notes
Text
Thơ Haiku của Fukuda Chiyo-ni (福田千代尼)
Đom đóm biến mất rồi làn nước xanh mát rượi chỉ có ngần ấy thôi…
(Bản dịch của Pháp Hoan)
0 notes
Text
Bài thơ về cái bánh bông lan
Don't ask 🥱
Áo phủ vàng óng ánh
Hương ngọt ngào tỏa lan
Đậm đà bột, sữa, trứng
Cuộn tình yêu ngập tràn.
21.7.2024
Sitrine
11 notes
·
View notes
Text
Cậu "may mắn" nhỉ?
Chăm chỉ không phản bội ai, nhưng mơ mộng phản bội quá nhiều người.
Sau cái bài viết mang ý "từ bỏ" của năm trước thì bất ngờ thay (có, nhưng không nhiều lắm), tôi vẫn tiếp tục cắn răng đi con đường streaming vớ vẩn này.
Lý do rất đơn giản.
Tôi là một con bạc.
Nếu tôi muốn làm gì, thì lựa chọn duy nhất là tất tay.
Dù thất bại, thì ít ra mình cũng từng có một thời gian rực rỡ. Còn hơn không dám thử, không dám bước, thì cả đời sẽ bị ám ảnh bởi hai chữ "giá như".
Mà nói thật, cái nghề này, bạc.
Bất kể mình có thu được danh tiếng hay không, một khi bắt đầu, công việc này sẽ như cái guồng quay vô tận. Mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ phát triển nội dung kế tiếp như thế nào. Mỗi ngày trước khi lên sóng, phải tự đánh bay hết đống năng lượng tiêu cực ra ngoài. Không than phiền, không sợ hãi, không được để bản thân lung lay. Lúc mệt mỏi muốn giành cho mình vài phút nghỉ ngơi, tôi lại sợ, sợ mình lười biếng.
Nếu dừng lại, người ta có cả trăm nghìn lựa chọn thay thế.
Còn tiếp tục, không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai .
Nhưng nực cười là ngày mà mình đạt được chút thành tựu nho nhỏ, người ta sẽ chỉ ngó qua một cái, kèm câu buông lơi: "May mắn nhỉ?"
Họ dùng đủ cách khiến mình nghĩ bản thân thật tầm thường, những gì mình làm quá bình thường, rằng mình chỉ là một hạt cát trong sa mạc, một hạt muối đáng lẽ phải yên phận chìm trong đại dương. Và mình ăn hên (chứ nếu để họ làm thì á, thì phải được gấp trăm gấp ngàn lần...)
Ừ, may.
Tôi xem lại từng stream của mình, nên những stream sau may mắn có chất lượng tốt.
Tôi học photoshop, học edit video, nên may mắn luôn có thumbnail, có moment lấp đầy trên kênh.
Tôi học hỏi cách người ta làm content, nên video mới may mắn được lên trending.
Họ ham nắng ấm của ngày xuân rực rỡ, chứ mấy ai chịu ôm chồi non qua mùa đông khắc nghiệt.
Tôi nhặt từng cành củi khô, nên đến đêm may mắn có lửa ấm.
Họ có sự khác biệt, tư duy thẩm mĩ hay cái của nợ gì đó thì kệ họ chứ.
Họ nên thấy may mắn vì tôi không phải Hannibal :)
24.05.2024
Sitrine.
3 notes
·
View notes
Text
Gieo vần ngẫu nhiên
Duyên phận xa vời
Ta lạc nhau giữa tám tỷ người
Kẻ cười người khóc.
-
Chung một bầu trời
Đây mây, đây gió, đây tinh tú lấp lánh nụ cười
Chẳng được chung đôi.
----
Sitrine.
0 notes
Text
Tiếng Pháp vẫn là một ngôn ngữ gì đó rất lãng mạn. Không phải kiểu dồn dập, mãnh liệt như tiếng Ý hay Tây Ban Nha, mà là kiểu nhẹ nhàng, thơ thẩn, tựa như ánh ráng chiều.
L'amour, les baguettes, Paris.
youtube
3 notes
·
View notes
Text
Năm mới
Hết Tết rồi nhưng lười quá giờ mới viết.
Bắt đầu từ năm trước, với tôi, Tết đã trở nên rất khác.
Năm nay Tết quay lại để nhắc nhở tôi rằng, mười hai tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày có thể làm thay đổi con người tới mức nào.
Bữa cơm gia đình xẻ làm hai. Chẳng còn buồn sắm sửa phong phú, hết thảy giản lược, chỉ cần đầy đủ.
Người nhà ở cạnh nhau nhưng lòng đã sớm cách xa nhau.
Tôi đã nghỉ công việc "ổn định", thử sức với thứ "bấp bênh", "nghèo nàn" và "ăn bám", chẳng biết đến bao giờ mới làm ra lợi nhuận.
Đến khi bắt tay vào làm mới nhận ra, mọi thứ phải học từ con số 0.
Cô bé chập chững mới bước ra đời giờ phải tự học cách đứng trên đôi chân của mình, thậm chí không kiềm nổi những suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng nhất cứ liên tục bủa vây. Vào lúc tưởng chừng rơi xuống đáy vực, đôi tay của người bạn thân nhất đã vươn tới, kéo cô trở lại.
Cô ấy nói: bạn làm được.
Cô ấy nói: tôi giúp bạn.
Cảm ơn bạn, đã không ngừng đồng hành, không ngừng ủng hộ, không ngừng tin tưởng tôi.
Cảm ơn tôi, đã mạnh mẽ thêm một năm nữa.
Hy vọng năm mới đến, thế giới sẽ dịu dàng với chúng ta hơn.
18.02.2024
5 notes
·
View notes
Text
Anh ta cầm 1 giỏ kẹo, gặp ai cũng đưa. Thế mà tôi lại cho rằng viên của mình là ngọt nhất.
0 notes
Text
Có người đứt tay cũng muốn cho cả thế giới biết.
Có người ôm bão tố vào lòng cũng chẳng muốn cho ai hay.
(Sưu tầm)
1 note
·
View note