Tumgik
someonenotyourtype · 2 months
Text
Taming the Tiger
There are two kinds of story that keep me up all night, either leaving a smile on my lips or a throbbing heart.
I have read hundreds of manhwa the past year, and whenever I grow too attached to a certain manhwa, I need to put it down into words.
I should have known...
When a story started so happily and peacefully, it had a tendency to end up tragically. Though I must say, the ending is somehow bittersweet, not entirely heart-wrenching.
I should have known...
When he started and ended with "My Lord, do you remember?"
Oh, how warm it was for Lord Ahn to find his spring.
Oh, how fortunate Beom was to be the one who melted winter.
Oh, how terribly sweet and undeniably bitter to know this love story.
And oh, how magically blessed I was to read such a beautiful story that made you both giggle and sob.
Tumblr media
Happy Valentine's Day
2024.02.14
1 note · View note
someonenotyourtype · 1 year
Text
Affection
In the form of love or sympathy
Out of admiration or guilt
A beautiful story of youth or a desperate tale of adulthood
Affection comes in all shapes and forms, whether it's a tickling feeling of a heart that has experienced love for the very first time, or the numbing pain of the one that has failed too many times.
No one has the right to judge how someone should feel, and everyone should dare to have a flicker of hope to receive affection.
Love is sprung in the brightest paradise, and even in the darkest abyss.
Tumblr media
0 notes
someonenotyourtype · 3 years
Text
Everybody hurt and healed by themselves.
I guess that's what being an adult is. Or maybe that's how depression feels like?
You cried your heart out under the shower. Let the water take away all your tears. You turned on loud music so no one could hear you scream on the top of your lungs.
Then the moment you stepped out of the bathroom, you were back to the normal you. Acting as if you had never had a heavy heart.
Ah ...
So there comes a day I am like this.
Yet I kept telling myself "Why do you have to cry? It's okay don't cry. There's nothing to cry. Don't cry over such trivial things."
Then why does this heart feel like getting stabbed a million times?
Maybe it's just a bad day, right?
Maybe I will feel better tomorrow.
Maybe I will soon forget the suffocating feeling as if someone was squeezing my heart.
Maybe someone will reach me and whisper words of comfort.
Maybe the heart will be healed.
Maybe ...
just maybe ...
0 notes
someonenotyourtype · 3 years
Text
Like I'm gonna lose you ...
"If you're not the one for me,
then how come I can bring you to your knees.
If you're not the one for me,
why do I hate the idea of being free?"
"Everyone thinks that they know us,
but they know nothing about,
all of this silence and patience, pining and anticipation,
my hands are shaking from holding back from you,
all of the silence and patience, pining and desperately waiting,
my hands are shaking from holding back from all this."
"In the name of Axion Berzet, I vow to you that in the future, I will never cause harm or let anything do harm to you, including any direct or indirect threats."
Once the story breaks your heart too much, somehow you can have a glimpse of how the characters feel. Probably a million times more painful than your throbbing heart.
To Hilise, I'm so glad you have your happily ever after, and eventually your eternal rest.
To Axion, I'm grateful you find what you've lost, and keep it in your extra care.
To the Hilise Inoaden of my Axion Berzet, I wish to erase all the heartbreak you have felt for 8 lives, then again it would be unfair to wipe out all the warmth you have spent for each other.
The 9th life is a gift where the meeting is long and the waiting is short, where all the sunshine and the stars light up your path together, and where all those flowers Axion gave Hilise at some life in the past blossom as beautifully as ever.
Just like their love story.
3 notes · View notes
someonenotyourtype · 3 years
Text
Queen of My Heart 💙
"Is this the end of all the endings?
My broken bones are mending
with all the nights we're spending."
Every time I read a good book, I've become so immersed to the point it breaks my heart. Yet it's the find-comfort-in-pain kinda feeling.
"If it's a life you'd like to throw anyway, it wouldn't matter if I had it. Give me your remaining time."
"If it doesn't matter where your final destination is, then stay by my side. Until the day you die."
"The day you get tired and bored of me, I'll kill you with my own hands."
To the Cassis Fedelian of my Roxana Agriche,
To the hopeless romantic,
To the extreme happiness you both pursued,
She was the dark princess.
He was the prince of light.
A love grew from the cruel hole of evil beings.
A type of break-taking passion I have always wanted.
Will I ever get it some day? Tell me I will.
Tumblr media
3 notes · View notes
someonenotyourtype · 4 years
Text
Can I stay ...
It has always been his favorite spot. On top of the spacious windy hill, in the middle of the field, under the big old oak tree.
Spencer walked up towards the guy lying on the grass reading Romeo and Juliet.
The guy sat up, smiling brightly at him.
Spencer took a deep breath.
He kept staring at the guy's eyes, captivated by the glistening lights like a thousand shining stars in his eyes.
His heart could not stand still.
Spencer smiled awkwardly, he gulped, took all his courage, calmed down his drum-beating heart.
He hesitated, trembled with the uncertainty in his voice.
"Can I stay here for a while?"
The guy's twinkling eyes widened a bit. The corner of his mouth curved more than ever. He looked at the shy blushing guy who was trying so hard to play with his fingers at the moment.
Aiden chuckled.
He left out a small sigh.
"I thought you would never ask."
At that very instance, their eyes met again.
Spencer was fascinated by the small galaxy in Aiden's eyes, while the guy himself couldn't take his eyes off Spencer's pouty lips.
Aiden looked away, forced himself to behave. He looked up one more time, let out his sweetest smile. His voice was deep and soothing, suddenly calmed every terrifying cell in Spencer's body.
Naturally, as if they had met a thousand times like this, as if he had said it a million times.
Aiden looked deeply into the other guy's eyes, blurted out his deep down desire.
"You can stay for ever."
Happy Valentine's Day
20200214
0 notes
someonenotyourtype · 4 years
Text
Better off This Way.
He hesitated "Hope one day we could meet as friends."
She stated "I think it's better that we will never have to see each other again."
That was how she cut off a toxic relationship, which cut her to the core for years until she didn't know how to count the years anymore.
His existence was too much back then, and she couldn't move on.
When there was one time she thought she finally got over it, she foolishly crawled back. She hated herself everyday for it.
I'm glad that girl is doing extremely incredible now. Around her there is no more trace of him, not in movies, not in her songs, not in her dreams, and not in her heart.
That's the happy ending she deserves.
Not with a prince.
Not in a perfect relationship.
But with her eventually finding herself amidst all the chaos and heartbreaks.
0 notes
someonenotyourtype · 4 years
Text
After a While, Time Flies and Heals ...
I was in a terrible relationship. The kind of heartbreak that made you feel like a loser, an ugly imperfect defeated loser.
Then time goes on ...
The loser grew and bloomed.
I realise I don't need a boyfriend to take me to nice places, cause I can call my friends anytime, or even my students. They definitely grant my wish without complaining, or wondering why.
I realise I don't need a boyfriend to travel, cause I always have my travel buddy here. The one who would walk with me to any nonsense places, or eat unhealthy food, or do silly meaningless things together. That's how memories are made, unlike those fights I would probably have when travelling with a so-called boyfriend.
I realise I don't need a boyfriend to buy me presents, cause I have this one friend in the far far away UK. We are six hours apart (sometimes seven). Hence, whenever she finds something cute she would buy one for me. Or that one time when I kept saying how much I loved a merchandise jacket, and she bought one for me.
I realise I don't need a boyfriend to sing love songs, cause I always have that one friend who has the need to sing love songs/ heartbreak songs/ or songs that are way too higher than our vocal limits. But what's the point? We're having so much fun.
I realise I don't need a boyfriend to buy me things, cause instead of saving for dates, I spend all for those little adorable unnecessary things. Trust me, nothing can bring you as much joy as when you buy things yourself with your own money.
And after a while, time flies, when my ex-boyfriend's face starts to fade, when I gradually forget his everything, when the memories I used to think I would never forget have become blurrier day by day, I realise I don't need a boyfriend to be happy. I easily find satisfaction watching my baby's youtube live and all of his fancams after a long exhausting work day. I don't understand a thing, or sometimes he just stares at the phone, but I'm happy seing that handsome dorky face.
I'm still living a life of a loser somehow, in different situation, with different meaning.
But a happy loser.
A free bird.
A wild spirit.
An untamed soul.
Lily May 191210
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
HaeHyuk or HyukHae or whatever!
Tôi thích một nhóm nhạc nọ. Họ chỉ c�� thể nói là điên vô cùng. Mà thế lại càng làm tôi thích họ. Tôi thích mọi thứ về họ. Cả những thành viên tôi ít để ý nhất, hay thành viên có quá nhiều lỗi lầm với nhóm, hay những khi họ làm những việc tôi không hiểu nổi.
Một mối quan hệ đã kéo dài thật nhiều năm, tới nỗi tôi không còn đếm nữa.
Nhóm nhạc tôi thích. Fandom chưa bao giờ gây nhau vì chia line bài hát, hay thành viên này được ưu ái hơn người khác, vậy mà lại nhiều lần tóe lửa vì tên bài viết này.
Tôi không ship họ như là một cặp, tôi chỉ ngưỡng mộ tình bạn của họ. Có lẽ, cặp đôi rồi sẽ chia tay, còn tri kỷ thì mãi ở đó chăng?
HaeHyuk hay HyukHae gì cũng được, miễn là họ bên nhau, tôi không quan tâm tới bất kỳ điều gì khác.
Cả đời này, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được 7 lần “Tôi yêu bạn” mà Hae đã nói với Hyuk khi còn ngái ngủ.
Tôi nghĩ. Thế là đủ rồi. Ai muốn nói gì cũng được. Muốn chê gì cũng được.
Đối với tôi. Nhóm nhạc này. Tình cảm của họ thật hơn bất kỳ điều gì khác.
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
Lý Do Tôi Không Tin Vào Hôn Nhân.
Trước hết, tôi đã, đang, và sẽ mãi là một kẻ mộng mơ.
Tôi tin vào những khoảnh khắc con người ta yêu nhau say đắm chân thành.
Tôi vẫn mơ về một câu chuyện tình yêu thật đẹp. Loại chuyện tình sẽ khiến bạn chìm trong hạnh phúc, và cùng lúc bóp nát tim bạn thành từng mảnh vụn nhỏ. Ấy vậy mà bạn vẫn sẽ không buông bỏ.
Tôi tin trên đời này vẫn có những người thuỷ chung suốt kiếp, không chấp nhận tạm bợ. Nếu không là người đó thì không được, nếu không phải người đó thì không muốn bất kỳ ai khác.
Tôi mơ một kiểu tình yêu điên cuồng nhưng bình dị, không cần mãi mãi, chỉ cần từng giây phút đều thật sự. Rốt cuộc thì, có ai là sống mãi đâu, sao phải yêu cầu một chuyện gì mãi mãi.
Tôi tin chỉ cần yêu như thế, dù có kết cục thê thảm ra sao, tôi vẫn sẽ có thể vững bước tiếp tục chặng đường của mình.
Nhưng mà,
tôi lại không tin vào hôn nhân.
Một nấm mồ chôn sâu sắc của trách nhiệm, nghĩa vụ, rập khuôn từng bước từng bước của cuộc đời. Một nấm mồ hạ thấp giá trị con người, tàn phá huỷ hoại họ dần theo năm tháng. Một nấm mồ mang vẻ bề ngoài của cuộc sống giản dị yên bình, nhưng mục nát thối rữa sâu bên trong.
Hôm nay, ba mẹ tôi lại cãi nhau, bao nhiêu lần không đếm xuể hơn chục năm nay, bao nhiêu lần đòi ly hôn.
Người đời sẽ nói cặp vợ chồng nào rồi cũng vậy, nhưng không người đời nào nói thật tội đứa trẻ phải nghe và chứng kiến quá nhiều thứ. Không người đời nào lên án sự ích kỉ ác độc của người lớn, không người đời nào xót thương cho đứa trẻ lớn lên với những lối suy nghĩ lệch lạc về yêu thương trong đầu.
Tôi không giỏi bộc lộ tình cảm, vì xung quanh tôi không có những chuyện như thế.
Tôi không giỏi nói chuyện, vì tôi đã quen một mình trong im lặng. Tôi có thể ở nhà 1 tuần không ra đường hay không nói với ai điều gì. Tôi có thể chìm đắm trong chính thế giới của mình. Thật buồn chán, phải không?
Tôi không giỏi giải quyết mâu thuẫn, vì nhiều năm nghe ngóng cãi vã, tôi biết rõ chỉ cần tôi không mở miệng không ai dám lôi tôi vào chuyện của họ.
Tôi lãnh đạm, lãnh cảm, trầm mặc, giỏi che dấu, có thể tình cảm dâng trào, cũng có thể lạnh lùng tuyệt tình, thoả mãn với những suy nghĩ xấu xa của bản thân, ích kỷ, thích chiếm hữu, dễ thích thú cũng dễ mất hứng, yêu ghét quá rõ ràng, không kiên nể ai, sống sai lệch ngày này qua tháng nọ nhưng lại hài lòng về bản thân.
Một người như tôi, sẽ có thể để một người như thế nào yêu thương mình?
Vẫn là câu nói ấy. Hôn nhân, yêu thôi chưa đủ.
Mà đứa trẻ ích kỷ này thì chỉ muốn yêu thôi.
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
Vì Anh Mà Đến.
Rốt cuộc thì, ý nghĩa tồn tại của mỗi chúng ta là gì?
Tín ngưỡng của em là gì?
Lòng tin của em đặt ở đâu?
Em sẽ khuất phục, cam tâm tình nguyện vì điều gì?
Em thật thoả mãn xúc cảm mà tự do đem lại cho bản thân. Em là một linh hồn phiêu bạt, ung dung tự tại, sống bất cần, sai lệch.
Không ai quản được em, không ai ngăn cản được bất cứ điều gì, ngay cả gia đình em.
Em tự do suy nghĩ những điều đen tối, tàn ác nhất. Cũng tự do quánh giá nhiều người, xem thường họ. Em tự tạo một bức tường thật dày thật dày và hài lòng với thế giới tăm tối nhưng yên bình của bản thân.
Nhưng đến tột cùng, vào những đêm như thế này, em vẫn cứ nghĩ.
Có lẽ, em mong anh sẽ sớm xuất hiện và đi vào nội tâm không tốt đẹp của em. Em mong anh trở thành tín ngưỡng để em sùng bái. Em mong sẽ nhốt anh lại mãi mãi.
Có lẽ, em vẫn đang chờ đợi trong buồn chán. Giữa hàng tỉ người trên thế gian này. Vào một khoảnh khắc nào đó. Em sẽ lột bỏ lòng tự cao của bản thân. Em sẽ điên cuồng, ngu ngốc. Em. Sẽ vì anh mà tiến lại.
Lúc đó, em sẽ hiểu. Hoá ra cảm giác trống trải mãi không thôi này cũng có thể được lấp đầy.
Phải không?
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
Gửi Anh S - Tên Sát Nhân Hàng Loạt Đáng Thương Nhất Cuộc Đời Này.
Gửi Anh,
Vì Anh làm em mất ngủ cả một đêm dài.
Vì Anh làm em day dứt mãi không thôi.
Vì thương Anh. Vì chỉ muốn Anh được sống.
Dù cho Anh có tội ác tày trời.
Ngay từ những chương đầu tiên, em đã xác định nữ chính chỉ có thể thuộc về nam chính. Vì anh ấy ngang tàng táo bạo, cũng kiệm lời ít nói. Anh ấy như lửa, nóng bỏng, mạnh mẽ, si tình.
Em vốn đã chẳng để ý tới Anh. Anh như một dòng sông băng. Tĩnh lặng, lạnh lẽo trên bề mặt. Càng lạnh hơn, nhưng êm đềm và dịu dàng thâm sâu ở dưới đáy. Nếu lửa nguy hiểm trực diện ai ai cũng thấy, thì Anh âm thầm hiểm độc không phải ai cũng biết.
Chỉ là, anh ấy yêu cô ấy bao nhiêu, thì Anh cũng yêu được cô ấy bấy nhiêu. Anh ấy có thể vào sinh ra tử vì cô ấy, thì Anh cũng có thể làm điều tương tự. Anh đã từ bỏ nhiều thứ, đỉnh cao quyền lực, bóng tối, thay đổi cả bản thân chỉ vì muốn một cuộc sống bình thường giản dị cùng cô ấy. Anh ngốc lắm, anh biết không? Phải chi Anh đừng yêu cô ấy.
Vì vốn dĩ, trong mối quan hệ đó, Anh đã thua anh ấy ngay từ khoảnh khắc họ gặp nhau. Anh không phải thua thời gian, hay thời điểm, hay thân phận, Anh đã thua bởi vì trái tim cô ấy chỉ có thể loạn nhịp vì người đàn ông ngang tàng kia. Em đã biết Anh mãi không đủ sức làm cô ấy trật nhịp, vì cô ấy giống em, luôn kiếm tìm một cảm giác yên bình nhưng kích thích cực độ.
Em đã thật buồn thật buồn. Suốt một mạch chuyện, em chỉ mong Anh sẽ tìm được hạnh phúc ở một nơi khác. Một cô gái trầm tính hiền dịu, một trái tim bao la sẽ làm tan chảy dòng sông băng đáng sợ đó.
S à, yêu là vậy sao? Là khổ đau ngấm ngầm chịu đựng. Là vì người đó hi sinh mọi thứ không tiếc bất cứ điều gì. Là chỉ có sự tồn tại duy nhất của người đó có ý nghĩa. Là không quan tâm mọi hỗn loạn xung quanh, chỉ cần người đó vẫn còn trong tầm mắt. Là bất chấp tất cả để có được người. Là từ bỏ cuộc sống này cái ngày người không cần tới ta.
Điều khiến em đau lòng nhất, là từ đầu tới cuối, Anh vẫn mãi cô độc. Đó là một sự cô độc hiu quạnh tới quặn thắt lòng người, vì Anh vẫn yên lặng chịu đựng.
Em không trách bất cứ lỗi lầm nào của Anh. Em tha thứ cho mọi tội ác Anh gây ra. Em biết Anh đáng chết. Em cũng không quý Anh như một nhân vật nam em yêu thích. Đến cùng tận, em chỉ mong Anh được sống. Thế thôi.
Em chỉ mong Anh sẽ có một cuộc đời nhàm chán bất tận cùng người con gái Anh yêu. Một người khác, không phải cô ấy. Một cái kết khác, viên mãn cho Anh. Có lẽ Anh phải chết, để day dứt không ít lòng người.
Em sẽ vẫn mãi thương cho cuộc đời của Anh. Em sẽ vẫn mãi ngưỡng mộ tình yêu của Anh.
Em mong Anh yên nghỉ, ở kiếp sau, Anh sẽ có được cuộc sống mà Anh mong muốn.
Em thương Anh.
Mãi nhớ về Anh S,
Lily.
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
Viết Cho Tuổi 25.
Vào một ngày tháng 11, tôi cảm nhận rõ ràng tuổi 25 đang ập đến. Tôi tự hỏi trong những năm qua tôi đã làm được những gì, rồi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Duy chỉ có tính nết là tôi tự hào mình đã đổi thay. Dù theo chiều hướng tốt hay xấu. Tôi không biết nên bắt đầu bài viết tổng kết cuộc đời mình thế nào, suy đi tính lại, tôi lại vẫn đâm đầu vào tình yêu trước hết. Rốt cuộc, con người ai cũng ngu ngốc thế, phải không? -Ngày còn trẻ, tôi đã nghĩ đã yêu thì phải yêu cho oanh oanh liệt liệt, yêu thừa sống thiếu chết, yêu điên cuồng ngây dại. Tình yêu phải là một biên niên sử hùng vĩ để thoả mãn được cái tôi của bản thân. Tôi đã nghĩ yêu phải có những trận cãi vã long trời lở đất, rồi khi làm lành thì dịu ngọt đắm say. Tôi đã từng có một tình yêu như thế. Nó bắt đầu bởi một cái chạm tay, không phải nó màu nhiệm như phim sao? Rồi nhiều tình huống kịch tính khác góp phần tạo nên nó. Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã bị những khoảnh khắc đó hớp hồn. Cảm giác thế nào thì gọi là yêu một ai đó? Đối với tôi, đó là cảm giác khó thở khi nhìn thấy người đó, là cảm giác như sách tả, khi "con tim hẫng đi một nhịp". Tôi đã từng nghĩ tôi yêu người đó say đắm, vì trái tim tôi đập mạnh mẽ nhường ấy. Sau này khi tỉnh táo, tôi mới biết những lúc ấy, đó là cảm giác co thắt trong đau đớn, là cảm giác rớt xuống vực sâu, không phải là cảm xúc ngẩn ngơ khi lỡ một nhịp tim vì ai đó. Sau này tôi mới biết, hoá ra những ngày tháng yêu nhau đó, tôi đã đau khổ mỗi ngày, nhưng lại lừa dối mình rằng yêu là phải thế. -Ngày còn trẻ, tôi háo thắng tham vọng, thiết nghĩ đã yêu thì phải kéo dài mãi mãi, nếu không thì không phải tình yêu, chỉ là sự dối trá lừa lọc. Tôi bây giờ không mong đợi quá nhiều vào tình yêu. Nhưng khi tình yêu ập tới, tôi thật sự chỉ mong được cùng người ấy bình yên hạnh phúc, không cần kéo dài mãi mãi, chỉ cần những tháng ngày bên nhau tôi đều hưởng thụ, chỉ cần con tim tôi trong mỗi một ngày tháng đó đều đập mạnh mẽ, đều trật nhịp, đều khó thở, đồng thời cũng bình yên không thôi. -Ngày còn trẻ, cũng như bao con người lý tưởng khác, tôi nghĩ chỉ cần có tình yêu sẽ thay đổi một con người, sẽ bẻ người ta sống theo ý của bản thân, sẽ cùng nhau vượt khó từ hai bàn tay trắng. Nhảm nhí. Người tôi yêu bây giờ nhất quyết phải chăm sóc được tôi. Dù nghe thật thực dụng, nhưng về cơ bản, nếu bạn không thể che trời che đất cho người con gái bạn yêu, bạn đừng nên đòi hỏi thêm gì ở cô ấy. Tôi không nghĩ suy nghĩ của mình là chín chắn. Chỉ đơn giản là, để con tim được bình yên, tôi cần một người đàn ông tài giỏi. Để bản thân luôn cảm thấy kích thích, tôi cần một người đàn ông ngang tàng. Một người giỏi giang ngang tàng lại có thể yêu thương tôi hết mực, tôi tự biết phải làm bản thân cũng giỏi giang chừng ấy. Vì thế, tôi sẽ xứng đáng. Dù sao, cũng chỉ mong được cùng một ai đó trải qua một quãng hạnh phúc, không dám ước vọng dài lâu cả đời. -Ngày còn trẻ, tôi tự ti nhưng lại bồng bột nóng nảy. Tôi ghen tị với cuộc sống của nhiều người, tôi ước tôi là họ. Thế rồi tôi đâm đầu vào học đủ mọi thứ, mơ ước trở nên giỏi giang thiên tài, rồi thứ nào cũng lở dở. Ngay cả bản thân cũng không có cảm giác thoả mãn mong muốn. Tôi bây giờ sống đơn giản hơn. Chỉ cần mỗi tháng nhận lương, mua được món đồ mình muốn, ăn được món mình thích là đủ rồi. Cảm giác có thể bỏ tiền ra mua một thứ yêu thích hoá ra sung sướng hơn nhiều cảm giác giỏi hơn người khác. -Ngày còn trẻ, tôi có một cuộc tình đầy nước mắt. Tôi gặp một anh chàng hoang dại. Bởi thế tôi cố gắng chạy theo mọi thứ anh ta thích, cố gắng làm những chuyện điên rồ. Tôi bây giờ lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền không nhỏ chỉ để nghỉ ngơi khi đi du lịch. Tôi bỗng thấy mình không còn muốn ngông cuồng nữa, hay là chính bản thân tôi đó giờ vẫn vậy, nhưng vì sự mù quáng của tình yêu mà cố gắng thay đổi? -Ngày còn trẻ, tôi tình cảm hơn bây giờ. Tôi quan tâm tới nhiều thứ, và sẽ buồn khi ai đó hiểu lầm về tôi. Tôi luôn tự đặt bản thân mình sau họ. Tôi bây giờ, chỉ có thể gỏn gọn trong bốn chữ. Lối sống lệch lạc. Tôi tự bất lực với bản thân. Tôi lãnh đạm, tôi bất cần, tôi lạnh lùng. Chuyện một lần nếu không thể giải quyết, tôi tự coi như nó biến mất, thản nhiên xoá sạch một mối quan hệ. Đó là tốt hay xấu? Tôi không biết. Tất cả những gì tôi quan tâm là bản thân không phải suy nghĩ nhiều nữa. Tôi của ngày còn trẻ có chút ngây thơ, có chút nổi loạn, nhưng đầy màu sắc tươi vui. Tôi bây giờ trầm mặc, giỏi giang hơn trước, nhưng cũng vô vị nhàm chán. Nhưng cuộc sống là thế, và tôi lại hài lòng với con người này của bản thân. Thế trong những năm qua tôi đã làm được gì? Làm được nhiều rồi chứ! Tôi mạnh mẽ hơn, nhưng cũng đã đánh mất một vài mặt tốt của mình. Có đáng không? Không biết, nhưng cũng không muốn thay đổi, và cũng không muốn quay trở lại.
0 notes
someonenotyourtype · 5 years
Text
Lời Mở Đầu
Bất kì một cuốn sách nào cũng phải có lời mở đầu nhỉ?
Hay là đôi điều về người viết?
Hay là lời tự sự?
Hay chỉ đơn giản là những dòng rời rạc?
Cuốn sách của tôi cũng nên có một lời mở đầu. Nhưng nó sẽ lủng củng, rối rắm như tôi vậy. À mà thật ra không phải cuộc đời vốn dĩ là một đống bùi nhùi sao?
1. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cách xưng hô, nếu lỡ có ai đi lạc vào nơi ngớ ngẩn này.
Xin phép tự xưng là "tôi". Vì tôi không muốn mang lại cảm giác quá gần gũi với "mình", nhưng cũng không muốn tỏ ra lạnh lùng.
Hầy, mới vào tôi đã rối rắm thế này rồi sao?
2. Tôi là một cô gái. Đủ lớn để nếm trải sự đời. Đồng thời cũng chưa đủ già dặn trong đống phong ba bão táp cuộc đời cứ quăng vào.
3. Vào một ngày đẹp trời, suy nghĩ hoang dại bộc phát, tôi quyết định tạo ra một nơi như thế này.
Không ai biết tôi, tôi không biết ai. Đơn thuần là một kẻ vô danh viết những dòng lảm nhảm không ai đọc tới. Hoặc có đọc thì cũng không phải nơm nớp lo sợ cách nhìn của người khác, vì tôi chẳng là ai cả.
Đọc tới đây nhiều khi bạn lại nghĩ tôi cũng như vài thành phần sầu đời thê thảm trên đây. Tin tôi đi, tôi hoàn toàn yêu cuộc sống này. Vì yêu rất nhiều thứ, tôi muốn một nơi để ghi lại nhưng suy nghĩ cứ chầu chực bùng nổ trong đầu, nhưng lại không thể nói với ai. Phần vì tôi không mong họ hiểu. Phần vì ngượng.
4. Tôi ở trong một môi trường làm việc sử dụng tiếng Anh là chủ yếu. Tôi yêu thứ tiếng ấy, yêu đến điên cuồng, yêu từng từ từng chữ. Thậm chí đôi khi tôi thấy bản thân giỏi diễn tả tiếng Anh hơn cả tiếng mẹ đẻ.
Thế nên ở nơi đây, có lẽ tôi sẽ không dùng thứ tiếng đã theo tôi hơn 10 năm ấy. Vì nơi đây chứa chấp nhưng tầng suy nghĩ sâu nhất của tôi, nơi tôi nghĩ gì nói đấy, nên tôi cũng muốn bộc lộ một cách trần trụi nhất, thông qua thứ ngôn ngữ bản năng nhất của mình.
5. Tôi có nên giới thiệu bản thân một chút không nhỉ?
Tôi thích mèo. Và không có hứng thú với chó. Xóm nhà tôi có rất nhiều nhà nuôi mèo và chó. Hàng ngày, bọn chúng nằm trước cửa phơi nắng. Tôi vẫy tay chào tất cả các con mèo trong xóm, và lơ đi tất cả các con chó còn lại.
Tôi thích đọc sách. Thích vùi mình trong từng câu văn câu chữ. Thích sống cùng với nhân vật, với câu chuyện. Thích tự tưởng tượng ra bản thân là một nhân vật trong sách. Bởi thế mỗi khi hoàn thành một cuốn sách hay, tôi phải mất khá lâu để đọc được một cuốn khác. Tôi cần thời gian để tách mình ra khỏi câu chuyện cũ. Tôi thích thể loại trinh thám phá án, cảm giác hồi hộp lo sợ nó mang lại thật tuyệt vời. Tôi cũng thích những câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng lãng mạn. Không phải ai cũng nên thích thế ư? Vì hiện thực đã đủ đau khổ rồi. Thế nên tôi ghét những câu chuyện buồn, kết thúc đau khổ, tôi ghét những lúc các nhân vật hận thù nhau, ghét họ cách xa nhau. Nếu lỡ đọc phải một câu chuyện buồn, tôi sẽ thức suốt đêm một cách ngu ngốc. À tôi còn thích ngưỡng mộ các nhân vật nam chính trong sách nữa, nhưng đó sẽ là một bài viết khác.
Tôi thích nghe nhạc. Tôi không phân biệt thứ tiếng, chỉ cần hay. Không phải âm nhạc là để thế sao? Tôi thích hát và cả nhảy nữa. Nhất là những khi một mình.
Tôi thích du lịch. Nhưng đó cũng là một câu chuyện dài khác.
6. Tôi không muốn tự giới thiệu tính cách của bạn thân. Tôi muốn bạn tự đánh giá về tôi. Duy chỉ có một điều tôi muốn nói.
Tôi yêu rất nhiều, khi yêu cuồng nhiệt cháy bỏng. Thế nên khi ghét cũng ghét rất nhiều, băng giá tuyệt tình. Đó có phải một chuyện tốt không?
7. Những bài viết trên đây của tôi. Hi vọng bạn sẽ tìm thấy mình trong đó. Hi vọng bạn sẽ cười. Vì mục đích của tôi là rất nhiều năm về sau, khi tôi đọc lại, tôi sẽ cười cợt sự trẻ con bộc phát của mình.
Vậy nên,
Chào mừng bạn tới thế giới nội tâm không thể giải thích được của tôi.
0 notes