Tumgik
#ngủ mơ thấy đánh bài
cayeutinh · 1 year
Text
Một người trước khi tự sát, họ sẽ cho chúng ta rất nhiều gợi ý, lời nói của họ đem theo sự cầu cứu mỏng manh , hành động của họ trở nên kì lạ bất thường, mọi thứ họ làm giống như một loại nỗ lực, một tín hiệu, một lời nài nỉ trong âm thầm, rằng ai đó hãy tới cứu lấy họ.
1. Nói về việc tự sát, hỏi người khác về ý nghĩa cuộc sống, về việc sau khi họ chết thì những người xung quanh họ sẽ phản ứng ra sao.
2. Tâm trạng đột ngột tốt lên sau một thời gian dài ảm đạm, trở nên vui vẻ và nói nhiều hơn.
3. Tặng vật giá trị cao cho người khác.
4. Mất ngủ, ngủ không ngon, trong tình trạng mơ màng, thiếu tỉnh táo.
5. Cảm xúc không ổn định, không kiểm soát được bản thân, đôi khi trở nên cuồng loạn.
6. Tự làm hại bản thân.
7. Dễ dàng bị lạc trong suy nghĩ riêng.
8. Đờ đẫn, phản ứng chậm, thậm chí là phản ứng chậm với những cơn đau.
Bạn tôi kể một câu chuyện, cô ấy bảo đồng nghiệp cô ấy mất cách đây vài tháng, là tự sát. Anh ấy là người ít nói hướng nội, trong công ty không quá thân thiết với ai, một ngày nọ anh ta đột nhiên trở nên kì lạ, anh ấy rủ đồng nghiệp xung quanh đi ăn, vài ba ngày liền như vậy. Mọi người trong công ty rất thân thiện, không hề bài xích anh, họ vẫn vui vẻ đi cùng khi anh rủ. Nhưng một tuần sau sự thay đổi kì lạ đó, anh ấy đã xin nghỉ việc. Rồi một hôm, đồng nghiệp cô ấy chia sẽ vào nhóm chat của công ty bài viết của anh ấy. Anh ấy chia sẽ vị trí của anh ấy lên mạng, đầu tiên là ở nhà anh ấy, 2 tiếng sau là ở một bến xe, 4 tiếng sau đó là ở một tỉnh thành phía nam, 2 tiếng kế tiếp là ở một bìa rừng, vị trí cuối cùng anh ấy chia sẽ là ở một cái hồ. Vài ngày sau đó, ai đó thấy bất thường và đã cố liên lạc với anh ấy nhưng không được, cuối cùng họ đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm được vật dụng cá nhân của anh ấy bên cạnh hồ và xác của anh ấy nằm lẳng lặng dưới đáy hồ.
Con người là sinh vật được sinh ra với hy vọng sống, được nuôi dạy là phải nỗ lực sống, cho nên rất khó để họ hoàn toàn đánh mất bản năng sống. Cho nên trước khi kết thúc cuộc đời, họ đã dành toàn bộ sức lực của mình để cầu cứu. Lời cầu cứu trong im lặng và tuyệt vọng đến mức nao lòng.
283 notes · View notes
nykhunglong · 1 month
Text
Bạn có biết rằng sự tích trữ đồ đạc trong nhà và sự bừa bộn có liên quan đến những nỗi sợ khác nhau không?
Chẳng hạn như nỗi sợ thay đổi, sợ bị lãng quên, sợ thiếu thốn và cũng tượng trưng cho sự rối loạn, thiếu tập trung, hỗn loạn, bất ổn và có thể biểu hiện sự không chắc chắn về mục tiêu, danh tính của bạn hoặc những gì bạn mong muốn trong cuộc sống. Ngoài ra, vị trí của ngôi nhà nơi bừa bộn hoặc tích trữ xuất hiện phản ánh những vấn đề trong cuộc sống của bạn. Ví dụ, người ta nói rằng tủ quần áo hoặc phòng thay đồ phản ánh trạng thái cảm xúc của bạn và khi bạn sắp xếp nó, những mâu thuẫn nội tâm của bạn sẽ lắng dịu, hoặc một chiếc giường bị hư hỏng có thể là dấu hiệu cho thấy đời sống tình cảm của bạn đã mất đi sự lấp lánh.
Bạn có giữ những đồ vật bị hỏng hay bị hư hại trong thời gian dài với hy vọng sẽ sửa chữa chúng một ngày nào đó không? Chúng tượng trưng cho những lời hứa và ước mơ bị vỡ vụn và nếu đó là đồ gia dụng, thiết bị điện tử, đồ nội thất hoặc đồ dùng nhà bếp và bạn để chúng trong nhà bếp hoặc phòng tắm, chúng có thể tượng trưng cho những vấn đề về sức khỏe và tài chính.
Nếu bừa bộn xuất hiện trong phòng ngủ của bạn, điều đó có nghĩa là bạn là người hay để lại công việc dang dở và gặp khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ hoặc công việc ổn định.
Phòng của trẻ em thường lộn xộn vì chúng chưa trải qua quá trình hiểu rõ những gì mình muốn trong cuộc sống, nhưng nghiên cứu cho thấy rằng những đứa trẻ giữ phòng ngăn nắp thường có thành tích học tập tốt hơn.
❍ Các loại tâm lý tích trữ khác nhau
• Tích trữ mới: Loại tích trữ này cho thấy rằng bạn đang cố gắng làm quá nhiều việc cùng lúc, không tập trung vào những gì cần làm và đã mất phương hướng.
• Tích trữ cũ: Ý chỉ những đồ vật mà bạn đã lâu không sử dụng nhưng vẫn giữ lại trong gác mái, nhà để xe, tủ quần áo... Những bài tập cũ và tài liệu trên máy tính mà bạn không còn dùng, tạp chí từ hơn 6 tháng trước hoặc quần áo bạn không mặc hơn một năm. Điều này phản ánh rằng bạn đang sống trong quá khứ và để những ý tưởng và cảm xúc cũ lấn át hiện tại của mình, và điều này đồng thời ngăn cản cơ hội và người mới bước vào cuộc sống của bạn.
10 điều bạn có thể làm ngay hôm nay để kiểm soát sự bừa bộn:
• Loại bỏ những thứ lớn nhất trước: xe đạp tập mà bạn không còn sử dụng hoặc chú gấu bông khổng lồ mà bạn giữ từ thời trung học.
• Trả lại những thứ mà bạn đã mượn, như đĩa CD, sách, quần áo, công cụ.
• Nhặt những thứ trên sàn và đặt vào giỏ hoặc túi cho đến khi bạn có thời gian sắp xếp chúng vào đúng chỗ.
• Thu gom tạp chí, catalog và báo trong túi hoặc giỏ.
• Lấy ra 10 bộ quần áo từ tủ mà bạn không mặc trong năm qua và quyên góp chúng.
• Lau cửa sổ, đây là cách để ánh sáng chiếu vào cuộc sống của bạn, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
• Đổ sạch thùng rác, nhà vệ sinh, nhà bếp, văn phòng; chúng tượng trưng cho những thứ chúng ta không còn cần hoặc mong muốn trong cuộc sống.
• Lấy ra những chiếc tất lẻ từ tủ quần áo của bạn mà đã mất cặp, bạn có thể sử dụng chúng để lau chùi đồ nội thất.
• Dọn sạch bàn làm việc, sắp xếp giấy tờ mà bạn không còn sử dụng, kiểm tra và tổ chức lại thư từ.
• Loại bỏ những chiếc bút chì và bút đánh dấu không còn sử dụng được.
_______
Hãy tạo không gian cho những điều mới mẻ. Dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ tất cả những thứ rác rưởi bọc trong giấy bạc. Dọn dẹp tủ quần áo, loại bỏ những thứ bạn đã không sử dụng trong sáu tháng qua. Và nếu bạn đã không sử dụng nó trong một năm, chắc chắn rằng nó đã quá thừa trong nhà bạn, vậy hãy bán nó, đổi nó, tặng nó hoặc đốt nó đi.
Những chiếc tủ quần áo lộn xộn phản ánh một tâm trí lộn xộn. Khi bạn dọn dẹp tủ quần áo, hãy nói với bản thân rằng bạn đang làm sạch những góc khuất trong tâm trí của mình. Vũ trụ yêu thích những cử chỉ mang tính biểu tượng như vậy.
Những điều cần làm tiếp theo:
Sau khi đã dọn dẹp, hãy duy trì sự ngăn nắp. Điều này không chỉ mang lại một không gian sống sạch sẽ hơn mà còn giúp bạn duy trì sự tập trung và bình tĩnh trong cuộc sống. Khi nhà cửa và môi trường xung quanh được sắp xếp gọn gàng, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng hơn trong việc đạt được những mục tiêu cá nhân và chuyên môn.
Dọn dẹp không chỉ là công việc thể chất mà còn là một hành động tinh thần, giúp loại bỏ những gánh nặng vô hình trong cuộc sống. Hãy coi mỗi lần dọn dẹp như một cơ hội để tái tạo năng lượng, khởi đầu mới và chào đón những điều tích cực.
St
P/s hoàn toàn đồng ý luôn❤️
20 notes · View notes
thosanbongdem · 3 months
Text
Có thể gọi anh là kẻ hèn nhát cũng được không sao cả , anh đồng ý
Anh luôn trốn chạy với một mớ hỗn độn
Có lẽ là do anh sai rồi , không rõ là lúc bắt đầu hay mới đây anh cũng chả rõ
Mơ mộng hảo ? Chắc là vậy rồi
Kỳ vọng và đặt rất nhiều là một bài học đắt giá nhất anh từng nghiệm
Tình cảm thôi mà sao mà sầu bi đến thế ?
Mong rằng là em nhớ câu này anh luôn nói
“Làm gì cũng được , mất gì cũng được đừng đánh mất bản thân mình là được”
“Khó khăn lắm mới đứng dậy được , khó lắm mới vùng dậy được”
Anh nghĩ nếu nào khó quá ắt hẵn thời gian sẽ là cốt lõi cho em câu trả lời và cả anh.
Có thể là thời gian này anh rất yếu đuối , ai cũng được quyền yếu đuối cả ,quan trọng họ muốn hay không , anh thì muốn đấy .
Anh mong thời gian này sắp tới mọi thứ tốt đẹp đến với em lẫn cả anh
Nhiều đêm không được giấc ngủ ngon cũng vì nghiệm lại tại sao chuyện tình cảm luôn trắc trở với anh , anh hoài nghi bản thân mình rất nhiều …
Anh luôn muốn chuyện tình nó không rơi vào khuôn khổ , rất muốn nó tự nhiên .
Anh ghi đến đây anh cũng thấy chán cảnh tình cảm trai gái lắm rồi
Bất lực lắm anh mới dám ghi được như vậy
Quá khứ nó cũng chỉ là quá khứ , nó qua rồi thì thôi , có thể là chớp nhoáng nó nhắc nhở chúng ta đừng quên những bài học trước đó . Anh tin vào hiện tại … chúng ta là con người luôn được mưu cầu hạnh phúc
Trớ trêu quá em nhỉ ?
Tuýp người nhảy cảm chúng ta , anh mong rằng là sẽ được hạnh phúc như thứ mình muốn , nó khó lắm thiệt nó ko dễ đâu .
Làm người lớn là như thế sao ?
Đôi khi muốn khóc mà cũng phải đắn đo suy nghĩ có nên không ? Khóc giờ nào ? Sáng hay tối ? Y như rằng phong thuỷ lệ rơi
Ồ thì ra mình rối bời là vậy …
3 notes · View notes
ceresscarlett · 1 year
Text
Tumblr media
Khi vạn vật bị bóng tối cuốn lấy, điều gì sẽ còn lại sau những ngày âm u, một hình hài giữa hàng vạn vật chất trôi dạt, hay là chỉ mang kích thước của hạt bụi cũng đủ bắt lấy mẩu sáng le lói.
Đặt đôi chân lên cát, ném tầm mắt ra xa xăm những mờ nhòa ánh sao kia, vô thức đoán định rằng chúng bao nhiêu tuổi, chúng cách ta bao xa, hương thơm sẽ thế nào khi vô tình rơi xuống giữa những lòng bàn tay ấm nóng lạnh nhạt.
Liệu rằng giữa vô vàn những xúc cảm ấy, chúng ta có cô đơn?
Vô chừng giữa những lưng chừng từng nhịp sóng vỗ khanh khách, tiếng gõ cửa liên hồi thôi thúc lên không gian tĩnh mịch cũng không thể đánh thức một tâm thức đang ngủ vùi giữa thanh âm im lìm, vô định trôi dạt mặc kệ những dòng chảy đưa đẩy đến bất kì thực tại nào.
Ôm ấp một nỗi niềm và che giấu chúng một cách kín đáo, để không lộ ra cho dù chỉ một chút sơ hở của vạt áo, gói ghém mấy mẩu chuyện của đám nỗi niềm luôn cằn nhằn lên đôi tay, ý thức dần mất đi quyền lực kiếm soát thực tại, lạc lõng ùa vào từng kẽ hở của trí óc, bóc trần từng lớp vỏ bọc che đậy, lột dần những mảng da đỏ thẫm của đớn đau hằng đêm.
Tumblr media
Sức lực dần cạn kiệt bởi những nhung nhớ mơ hồ, hơi thở chậm rãi hắt vào không khí một luồng ấm nóng, kéo dài vào tâm can, ngước mặt lên để hứng lấy đôi chút lạnh nhạt của từng giọt mưa tuôn, phút chốc bỗng ngộp thở với sự dày đặc ấy.
Bóng tôi che khuất một nửa vầng trăng rực rỡ, sẽ khiến cho nửa còn lại tuyệt vời hơn bao giờ hết, và ngược lại, ánh le lói ấy cần có nửa sâu thăm kia để tỏa sáng.
Hoặc không.
Những bài học luôn đến sau những gục ngã tầm thường, và rồi chẳng mấy ai nhớ được câu triết lý giản đơn như cách tiếng nói phát ra bởi rung động thanh quản.
Vậy vì sao khi thần chết tìm đến, luôn cho chúng ta một nụ hôn yên lành cùng chiếc dắt tay lạnh lẽo, và khi Thiên thần gieo xuống một hạt giống cho sự bắt đầu, lại chỉ cần một nụ cười ấm áp?
Có mà không,
Bất cứ điều gì đôi mắt có thể nhìn thấy đều chính là việc con tim hay khối óc quyết định nhường nhịn nhau thế nào, bởi mù quáng là việc cần thiết cho sự tồn tại của loài người mê muội, không một cá thể nào ngu dại, và cũng không một tập thể nào là khôn ngoan giữa vũ trụ lặng im này.
Tất cả chỉ là những bài thi không hồi kết của cuộc chạy đua luân hồi chi cảnh, đích đến cũng chính là điểm bắt đầu, cũng như máu tuôn từng dòng mạnh mẽ để phóng ra khỏi ngăn cửa trái tim, rồi xuôi dòng trở về với chính nguồn cội.
Trước lúc chìm vào trạng thái buông thõng tứ chi, thực ra bộ não đã đánh cược rằng ngày mai khi ánh sáng ló dạng trên từng chiếc lá, vạn vật sẽ được miêu tả thế nào để thâu tóm vào lăng kính đặt ngay bên trong nhãn cầu, điều gì cần sẽ thấy, không cần sẽ mờ nhòa như chính những hơi thở đều đặn đầy rụt rè, có như không và không vẫn luôn tồn tại.
Việc duy nhất con người có thẩm quyền quyết định đó là sẽ xử sự thế nào với những thử thách ấy, chọn đứng lên kiên cường hay gục ngã đầy yếu hèn, cũng có đôi lúc sẽ bỏ chạy thục mạng vào khu rừng già ẩm ướt không lối thoát trong sâu thẳm tâm can mà chính vô thức là kẻ đã vẽ nên thiên la địa võng.
Tumblr media
Để rồi ở gần cuối của vạch đích, đám loài mu muội lại thốt nên câu trả lời, rồi đâu mới là cách sống đúng nghĩa, và cả một chặng đường ấy dẫn lối chúng đến đâu.
Như chính cách mà nó bắt đầu.
3 notes · View notes
bengoan · 1 year
Text
0616 / LẠI NÓI DỐC : “GÌ TA CHẲNG THIẾU” NGÓ NỰC CƯỜI LÁO LẾU BA HOA . . .
Vẫn còn nhớ anh thường khẽ bảo , Yêu nhất đời từ dạo quen nhau . Mến thương cái buổi ban đầu , Rụt rè tay nắm mấy câu tỏ tình …
Và cứ thế chúng mình tiến tới , Những hẹn hò diệu vợi yêu đương . Dưới vầng trăng sáng dẫn đường , Đi vào xóm nhỏ tỏ tường riêng đôi .
Ôi tha thiết vòng môi đắm đuối , Nghe ngọt ngào như chuối chín cây . Nâng niu cơ thể hao gầy , Bàn tay nóng hổi làm ngây cả người …
Sao quên được nụ cười âu yếm , Thấm thoát rồi như đếm trong mơ . Anh đi xây dựng cơ đồ , Tòng quân săn giặc rợ hồ Bắc man .
Mưa hiu hắt đồi hoang gió hú , Đêm nhọc nhằn giấc ngủ cheo leo . Đong đưa chiếc võng truông đèo , Âm u thoáng đẩy thông reo núi rừng …
Tuôn giòng lệ rưng rưng nước mắt , Mãi mong chờ bằng bẵng nơi nao …? Khuya khoắt canh gác chiến hào , Coi chừng lũ giặc nhảy rào thiêu thân …
Dân đau khổ tham tàn việt cọng , Nô lệ tàu tham vọng chiến tranh . Thí quân xâm chiếm mưu giành , Chết mười sống một chỉ mành treo chuông .
Trời bất chấp , rập khuôn thằng Mỹ , Bỏ Việt Nam lấy tỷ ba tàu . Chơi trò kinh tế dài lâu , Tìm đường buôn bán mưu cầu mai sau .
Mỹ sai khiến hán tàu vâng dạ , Xin lạy ngài chút bã vinh hoa . Mở mang xưởng hãng xây toà , Cho con mở mắt mù loà ngàn năm …
Việt gian bọn trở màn láu cá , Chúng bảo rằng đánh phá Mỹ bay …? Giang san nay đã an bày , Tha hồ thao túng đoạ đày Miền Nam .
Đảng cọng sản lan tràn cướp phá , Bắn giết người nghiệt ngã lầm than .! Khóc la kêu cứu khắp làng , Hồn oan vất vưởng sắp hàng canh thâu …
Thật hôi thối đầu trâu mặt khỉ , Bọn người rừng cọng phỉ bưng bô . Ngu si dốt nát cuồng hồ , Sao không biết nhục chất đồ vác ra …
Thấy thê thảm nhìn mà tội nghiệp , Đói lâu ngày số kiếp trầm luân . May đâu được thế cùng khuân , Đong đầy thành đống truy lùng mang đi ..,
Lại nói dốc ,” gì ta chẳng thiếu ” , Ngó nực cười ,láo lếu ba hoa …! Cà rem dư cả mọi nhà : “ Nếu ăn không hết thế là đem phơi …!…? “
Tan cuộc chiến , tơi bời nhà cửa , Bắt anh rồi một nửa thân em . Chiều hôm tối lửa tắt đèn , Buồn ơi cô quạnh my hoen lệ trào …!
Sầu than thở trời cao có thấu , Chúng vào nhà lục thấu cầu tiêu . Chao ơi được thế tìm điều , Toan bài ăn cướp bao nhiêu chẳng vừa …
Dân khinh bỉ thừa lưa chán ngán , Đã sẵn sàng liều mạng chúng bây , Đứng lên đánh đuổi lũ cầy , Buôn dân bán nước toàn bầy đảng viên …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 03 tháng 11 năm 2017
Tumblr media
2 notes · View notes
diracsea · 2 years
Text
RC23 - 2/36
Ngày Sanh Của Rắn (Phạm Công Thiện)
-----
02/02/2023: Ờm thì hôm nay (thật ra là hôm qua, nhưng hôm nay mới có thời gian lên đây ghi note) mình có tò mò lên google tìm thử "Ngày sanh của rắn" của Phạm Công Thiện, tại cũng ấn tượng với đoạn trích mà Bên phía nhà Z đăng lên cách đây chừng ba tháng:
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông.
Thì, cũng đại khái biết được là trên thivien.net có đăng toàn bộ tập thơ. Cả tập chỉ có đúng 12 bài thôi, chỉ đánh số chứ không có đầu đề, ngắn ngủi và bí ẩn như chính tác giả:
Ngày 10-7-1988, tại Garden Grove, California, trong lời tựa của ấn bản cuối cùng, Phạm Công Thiện viết: “…Tập Ngày sanh của rắn đã được nhà xuất bản An Tiêm ấn hành lần đầu năm 1966 tại Sài Gòn, và tập thơ đã biến mất biệt tích ngay sau đó chừng một thời gian ngắn. Tác giả đã lãnh đạm từ chối không cho tái bản trong vòng 22 năm nay. Bây giờ tôi có thể tự cho phép mình được thong dong rộng lượng đối với tiền thân của mình, đang lúc hậu thân hiện vùng vẫy rung chuyển tập khí để tự tạo ra huyễn thân tương lai... Trong 22 năm trời (với mấy trăm ngàn triệu người đã chết im lặng trên mặt đất) mà chỉ cho xuất hiện có một tập thơ mong manh với 12 bài thơ thực ngắn, như thế thì cũng đã nói quá nhiều đối với một người đang còn sống sót trong đôi phút phù du nữa và đang học hoài học mãi sự im lặng nào đó trên cao?”
Lúc biết là chỉ có 12 bài thôi mình cũng hụt hẫng phết, tại thích giọng thơ của người viết quá. Nhưng mà nói chung đọc đáng, bài nào cũng đáng, bài nào cũng buồn, cũng đau, cũng nửa dữ dội nửa âu sầu đứt ruột gan, cũng đầy triết, cũng thấy hình bóng quê (quế?) hương bảng lảng mơ màng hiện lên từ kí ức tác giả:
tôi nằm cho rã chiếu cạp điều
nước chảy lên vùng phố tịch liêu
tôi nhớ một lần cây quế mọc
tôi đứng gọi hương trọn buổi chiều
(Bài II)
tại greenwich village
tại làng thi sĩ
tại đường khói bay
tại hương trong giấc ngủ
tại chiều ba mươi tết ở việt nam
bây giờ anh xa hương đến mấy đại dương xanh
mấy phương trời cỏ mọc
mấy phương trời hương khóc
hương còn ca hát
hương còn phơi áo giữa phố buồn
hương còn cười
mười năm rồi cây quế vẫn mọc trên đời anh
trên mắt anh
môi anh
trên bước chân buồn phố mẹ ngày xưa
trên bước chân chiều phố lạ hôm nay
mưa làm tóc anh thơm
mùi cây quế
giữa hồ
mọc giữa hồ quế hương
tóc anh mọc dài
che chở hương
lúc mưa rơi
lúc đông lạnh
lúc chim chiều đi mất
mưa trên phố đêm
trên quán cà phê ý đại lợi
trên chiến tranh
của quê hương
của quế hương
còn anh
(trích Bài IV)
tôi nuốt nọc đen giữa đường guillaume apollinaire
từ xóm saint-germain-des-prés
mọc lên giáo đường hang động
cà phê biến hồn đầu thai
hoá thành một triệu con ma đen
nhảy múa trên núi lửa đầu tôi
tôi mặc đồ xanh
và mang đồng hồ da đen
tôi chứa chấp sáu ngọn lửa điên
trong sáu diêm quẹt còn rớt lại
tôi gọi hương và tôi chết giấc
tôi chạy lên trời làm rắn thâu đêm
máu đổ mưa đen
ồ cây mồng tơi
của thời trẻ dại
tôi gọi thầm
rắn cuộn tròn
tương lai
(Bài VII)
Người thương của tác giả tên Quế Hương, chắc vậy :).
Nói chung với mình kiểu thơ hiện sinh này đọc thì thích (nhất là tầm tháng Giêng mưa phùn ẩm ướt ở Hà Nội như này đọc mấy bài phiêu phiêu thích vl), nhưng mà mình không dám đi sâu, sợ bị cuốn vào mấy thứ vặn xoắn của tâm hồn con người. Ngày Sanh Của Rắn làm mình hơi nhớ đến Về Kinh Bắc (mà mình đọc cách đây đúng tròn một năm), cũng cái nỗi đau đớn của kẻ bị cắt lìa khỏi quê hương đó, mỗi chữ viết ra đều như cắt vào lòng.
Và, đọc cả tập thì thích nhất vẫn là Bài VIII, tức là bài được Bên phía nhà Z chọn để đăng lên, cũng là bài đã khiến mình tìm cả tập thơ về đọc.
Một trải nghiệm thú vị.
2 notes · View notes
elandel1120 · 4 days
Text
Tớ lại nhớ cậu, mặc dù tớ chửi rủa cậu 1000 lần trong đầu rồi =)) Nhưng mấy hôm nay tớ nhớ cậu lắm. Biết là nhớ chỉ là nhớ thôi, tớ cũng không quay lại quãng thời gian vừa rồi một lần nào nữa. Tớ biết tớ với cậu chỉ đi chung đoạn đường ngắn ngủi vừa rồi thôi. Còn hiện tại và mãi về sau mãi mãi chỉ là 2 đường thẳng song song. Nhưng tớ không phải người dễ quên, cũng không phải là người giỏi giấu tâm tư tình cảm nên nhớ tớ sẽ nói nhớ, khi nào tớ không nhớ nữa là lúc tớ đã quên được cậu rồi, lúc quên được cậu chắc là lúc các vết xước chằng chịt của tớ được người khác che chở vuốt ve rồi. Dù sao thì không phải gu thì không thể cưỡng cầu, cái tôi của tớ cực kì cao và tớ cũng có vốn liếng để nói chuyện với bất kì ai mà không có cảm giác kém cỏi, cậu biết mà. Nhưng quãng thời gian vừa rồi tớ đánh mất chính mình chỉ mong tìm kiếm một sự đồng cảm hay một sự công nhận từ cậu, hay chỉ một lần cậu ngồi xuống hỏi han về vấn đề của tớ. Tớ là người ra ngoài giơ nanh múa vuốt nhưng về với người tớ yêu thì chỉ muốn vô tư thôi, muốn nhẹ nhàng kệ đời nép vào người yêu. Nên tớ đâu cần ai lo cho tớ về kinh tế, chỉ cần người thấy tớ sai vẫn bảo vệ tớ, thấy tớ ốm thì lo lắng thuốc thang cho tớ thôi. Không biết cậu có biết không, nhưng xung quanh tớ để nói chuyện tán tình thì tớ nhiều lắm, nhưng từ lúc thích cậu đến bây giờ gần nửa năm trời, tớ gần như từ chối toàn bộ cậu ạ. Mỗi lần cậu hỏi tớ có đang ở cùng với ai không? Hôm qua ngủ với ai? Tớ chạnh lòng. Thật đấy :)) Tớ biết nhiều thứ lắm nhưng cái gì nên nói tớ mới nói, và cái gì tớ nói với cậu đều là tớ đã rất cân nhắc và luôn nói nửa đùa nửa thật và nhẹ nhàng hết mức có thể. Tớ không muốn vì nóng giận mà làm cậu buồn đâu. Nhưng từng đấy tháng tớ chưa bao giờ được cậu nhìn lấy 1 lần, đánh mất bản thân nhưng cũng không đổi lại được 1 cái liếc mắt từ cậu. Nên tớ buông, tớ mệt, tớ phải tìm lại bản thân tớ, nhớ cậu thì lên đây viết bài ba dòng vậy thôi, thực sự tớ không có can đảm để mơ tiếp giấc mơ của tớ trong mối quan hệ này một lần nữa. Hiện tại tớ đang tìm lại tớ của ngày trước, có lẽ cậu cũng đang vui vẻ bên người cậu yêu rồi, nên tớ cũng không có lí do gì để làm phiền cậu và cuộc sống của 2 người. Tớ cũng đi khỏi đó, khỏi nơi mà có cậu rồi. Rồi tớ cũng sẽ ổn, cậu cũng không bị làm phiền bởi thằng nhóc phiền phức này. Có lẽ rất khó để gặp lại nhau thêm lần nào nữa, cậu cũng không thể đọc được những dòng này, đọc được cũng không biết là ai viết nhưng nếu hoạ may có gặp lại thì cứ đi như không quen biết nhé. Cảm ơn cậu.
0 notes
thptngothinham · 8 days
Text
Văn mẫu 11 bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của Tố Hữu, bài văn mẫu bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của nhà thơ Tố Hữu.. Bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của Tố Hữu để thấy được nỗi nhớ đồng, tình yêu quê hương đất nước cháy bỏng tâm hồn người chiến sĩ tù đầy. Tât cả được thể hiện như thế nào qua những câu thơ đầu tiên của bài thơ. Cùng THPT Ngô Thì Nhậm đi sâu hơn vào từng câu thơ nhé. Gợi ý thêm cho các em bài văn phân tích bài thơ Nhớ đồng của Tố Hữu để các em nắm được bố cục cả bài thơ, hiểu được hết nỗi nhớ nhà của người chiến sĩ qua đó có thể phân tích một cách chọn vẹn, sâu sắc cho từng câu thơ. Đề bài: Em hãy bình giảng đoạn  thơ trong bài Nhớ đồng của Tố Hữu ------------ Bài văn được đánh giá cao bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của Tố Hữu “Từ ấy” là tiếng reo vui của một tâm hồn trẻ bắt gặp được lí tưởng cộng sản. Với trái tim rạo rực trào sôi, với một khát vọng sống và cống hiến, người thanh niên Nguyễn Kim Thành đã hăng hái hoạt động, làm mọi việc cho lí tưởng cộng sản. Nhưng rồi ông bị bắt giam ở nhà lao Thừa Phủ (1939). Hồn thơ Tố Hữu đã trở nên sâu lắng trong một nỗi nhớ da diết cuộc sống và con người. Những ngày bị giam cầm đau khổ ông đã viết những bài thơ thể hiện tâm trạng, tình cảm của mình. “Nhớ đồng” là một bài thơ mà mỗi câu thơ như muốn khắc hoạ nỗi nhớ cảnh, nhớ người, đồng quê. Đoạn thơ sau đã ghi lại chân thực tâm trạng đó của nhà thơ: “Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quạnh bên trong một tiếng hò! Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi Đâu ruồng tre mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi? Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi” Câu thơ mở đầu đã dựng lên thời gian của nỗi nhớ. Một buổi trưa hè trong song sắt của nhà lao. Người tù đang trong một tâm trạng buồn, tiếng hò vọng lại càng làm cho nỗi nhớ trở nên da diết hơn. Đặt trong hoàn cảnh của nhà thơ, câu thơ trở nên xúc động lòng người. Khi mới bắt gặp ánh sáng của lí tưởng, Tố Hữu đã say mê, đã rạo rực: “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ Mặt trời chân lí chói qua tim Hồn tôi là một vườn hoa lá Rất đậm hương và rộn tiếng chim” Tâm hồn ấy khi xưa sôi nổi háo hức bao nhiêu thì nay buồn thương da diết bấy nhiêu. Người thanh niên đang say mê hoạt động cùng đồng chí, bạn bè, nay bị tách biệt với tất cả thì sao tránh khỏi buồn đau! Những buổi trưa dài trong xà lim, tiếng hò quê hương vọng lại như đánh thức một nỗi niềm. Cuộc đời nhà thơ vốn gắn bó với những câu ca, những giọng hò trong trẻo của xứ Huế mộng và mơ. Nay xa quê còn gì để nhớ đầu tiên nếu như không phải là giọng hò quê mẹ? Nhà thơ đã nghe thấy âm thanh của giọng hò quen thuộc, nhưng không chỉ nghe bằng thính giác mà nghe bằng cả con tim đang rạo rực một nỗi niềm. Tiếng hò không còn trong trẻo như thường nữa, tiếng hò trở nên hiu quạnh. Dường như, Tố Hữu đã nghe thấy cả âm thanh và cả nỗi niềm của con người sau giọng hò. Phải chăng đó là nỗi buồn của một quê hương trong vòng nô lệ? Phải yêu quê lắm, yêu Huế lắm, gắn bó tha thiết từ tấm bé mới có thể nghe thấy cả hơi thở, cả nỗi niềm của giọng hò trong trưa vắng bên song sắt của nhà giam. Giọng hò đã đánh thức những tình cảm vồn từ lâu ấp ủ trong một con tim khao khát sống giữa cộng đồng. Giọng hò gắn với đồng quê, với cuộc sống tự do bên ngoài song sắt đã đánh thức nỗi niềm quê hương trong lòng tác giả: “Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi Đâu ruồng tre mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi?” Hàng loạt những điệp từ “đâu” đặt ở mỗi câu thơ tạo nên dạng thức hỏi. Những câu hỏi dồn dập, liên tiếp như những nỗi niềm nhớ thương đang cuồn cuộn trào dâng không thể kìm nén được. Bốn câu thơ gợi lên một khung cảnh rộng về đồng quê có “cồn thơm”, có những ruộng tre mát xanh rợp bóng, có những ô mạ xanh non tràn đầy sức sống, có những nương khoai, nương sắn. Cảnh làng quê hiện lên thật gần gũi và thân thương. Dường như nhà thơ hỏi để mà sống lại với ruộng đồng. Nỗi niềm quê hương đã ăn sâu trong tâm hồn người thanh niên trẻ tuổi ấy.
Những câu thơ như khắc khoải một nỗi nhớ chồng chất. Cảnh vật hiện về trong tâm trí càng làm cho những khát khao ấy trở nên sôi sục hơn. Dường như nhà thơ đang sống với quê hương, đồng ruộng mình. Câu thơ đầu gây một ấn tượng thật lạ. Sao đọc đến đấy vẫn thấy như thoang thoảng đâu đây có mùi đất của quê mình, thấm thía nỗi nhớ quê của một người đi xa. Còn nhà thơ, dù ông đang sống giữa quê mình nhưng lại bị song cửa nhà tù ngăn cách. Nỗi nhớ niềm thương như trào dâng lên đầu ngọn bút. Đó không chỉ là đồng ruộng thân yêu nơi xứ Huế, đó còn là khung cảnh của mọi miền quê trên đất nước Việt Nam. Nó gợi lên cho ta bao nhiêu xúc động, bao nhiêu yêu thương về những miền đất thanh bình, nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Phải chăng đó là tấm lòng của một người con “của vạn nhà” và của “vạn quê hương”? Mỗi cảnh được gợi lên đều gắn liền với những đặc tính vô cùng quen thuộc: mùi thơm của đất, màu xanh mơn mởn của mạ non, cái yên vui mỗi rặng tre làng, cái ngọt bùi của khoai, của sắn… Thân thương thế, gần gũi thế, khi xa sao lại không nhớ, không thương cho được? Song, nhớ thương ngập lòng mà hiện tại quá cô đơn, tâm hồn nào cũng thấy buồn, thấy nhớ. Những câu thơ trên gợi cảm giác về sự yên bình, một cuộc sống vui vẻ, thì những câu sau hồn thơ chuyển sang một cung bậc khác, giọng điệu trở nên trầm lắng hơn: “Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi” Cảm giác buồn thương da diết lan toả trong sự hồi tưởng về những con đường nh��� bé, quạnh hiu, muôn đời vẫn thế, cái không khí hiu hắt của làng quê nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám, những xóm làng tranh im hơi, hiu hắt. Cuộc đời dường như chìm đắm trong tối tăm nô lệ. Cuộc sống của nhân dân ta trước cách mạng là thế, không một sinh khí, một sức sống, tất cả đều trôi đi trong cái lặng im đáng sợ. Có một cái gì như nổi trôi không xác định như thân phận của con người trong cuộc đời nô lệ. Cuộc sống không đổi thay, cứ lặng lẽ trôi. Một cảm giác buồn thương tê tái tràn ngập trong lòng nhà thơ và trong lòng độc giả. Cho đến hôm nay, cái không khí nông thôn Việt Nam của một quá vãng xa xăm vẫn chưa thể xoá nhoà đi được. Câu thơ của Tố Hữu chìm đi trong cảm giác buồn thương tê tái! Mỗi con người có một vùng quê, Tố Hữu cũng có một vùng quê - xứ quê - vốn đẹp mộng mơ nhưng cũng bị chìm đắm trong đêm đen nô lệ như bao vùng quê khác. Trước cảnh ấy, con người đang sống và hoạt động để giải phóng quê hương không khỏi cảm giác buồn. Nỗi buồn như lan toả trong một không gian nhà lao quạnh vắng, một thời gian của buổi trưa hè gợi nhớ, gợi thương. Đoạn thơ đã sử dụng những từ ngữ đầy ám ảnh: “vạn đời”, “ngủ im hơi”, “âm u”, “trôi cứ trôi” gợi cảm giác buồn thương tê tái trong lòng. Vậy là tất cả đã xa, giờ chỉ còn trong hoài niệm, trong nỗi nhớ tràn ngập cõi lòng. Ta cảm thông và trân trọng biết bao nỗi buồn ấy, nỗi nhớ ấy! Đoạn thơ đã đánh thức trong ta những nỗi niềm sâu thẳm. Những câu thơ tưởng chừng không có gì là nghệ thuật ấy đã lay động tâm hồn người đọc. Nếu như ta trân trọng, nâng niu bài thơ “Nhớ đồng” thì trước hết là trân trọng một tấm lòng rất chân thật của người con đối với quê hương mình. Những giọng hò xứ Huế như còn vương vấn đâu đây! Bài văn mẫu hay bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của tác giả Tố Hữu Nỗi nhớ đồng, tình yêu thương quê hương cháy bỏng tâm hồn người chiến sĩ trong những năm tháng tù đày. Những đường nét, màu sắc, âm thanh được nhà thơ sử dụng đã làm hiện lên thấp thoáng bóng hình quê hương với bao nỗi nhớ, tình thương, nỗi buồn day dứt, triền miên khôn nguôi. “Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quạnh bên trong một tiếng hò! Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi Đâu ruồng tre mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi? Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi nhưng mà trôi cứ trôi..." Phần “Xiềng xích" trong tập thơ "Từ ấy” gồm 29 bài thơ. Từ tháng 4 đến tháng 7 năm 1939, Tố Hữu đã viết một chùm thơ 9 bài.
"Nhớ đồng" là bài số 7 được viết vào tháng 7 năm 1939. Nhan đề hài thơ là “'Nhớ đồng” và đó cũng là cảm xúc chủ đạo của Tố Hữu trong chốn ngục tù. Bài thơ gồm có 44 câu thơ nói lên 4 nỗi nhớ. 10 câu đầu là nỗi nhớ đồng quê. 10 câu tiếp theo nói lên nỗi nhớ những người dân cày lam lũ. 10 câu nối tiếp diễn tả lòng thương nhớ mợ già và “những hồn thân tự thuở xưa”. 14 câu còn lại là tâm trạng “tôi nhớ tôi", và thể hiện lòng khao khát tự do. Bài thơ có cấu trúc "phức điệu", đoạn 1 và 3 xuất hiện điệp khúc: “Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quanh bên trong một tiếng hò!". Điệp khúc ấy được biến tấu thành: “Gì sâu bằng những trưa hiu quanh, Ôi ruộng đồng hương nhớ ơi!". đặt vào đầu đoạn 2 và cuối đoạn 4. Câu trúc “phức điệu" ấy rất độc đáo nhằm tạo nên những vòng xoáy đầy da diết về nỗi nhớ đồng trong lòng người chiến sĩ trẻ đang bị đầy đọa trong chốn ngục tù. Đây là đoạn một bài thơ “Nhớ đồng” “Gì sâu bằng những trưa thương nhớ ………………………….. Không đổi nhưng mà trôi cứ trôi". Từ ngày bị mật thám bắt, bị tù đày giữa "lạnh lẽo bốn tường vôi khắc khổ", nỗi nhớ đồng cứ diễn ra triền miên, nhất là những buổi trưa trong nhà tù. Nỗi nhớ ấy day dứt và thiết tha vô cùng, không thể nào nguôi. Tự đáy lòng thốt lên so sánh: "Gì sâu bằng những trưa thương nhớ". Thế giới nhà tù, trong và ngoài song sắt đều "hiu quạnh", rất vắng vẻ và buồn. "Hiu quạnh" đâu chỉ là ngoại cảnh nhà tù mà còn là tâm cảnh của "thân tù". Trong khoảnh khắc "hiu quạnh ấy nhớ buổi trưa, nhà thơ nhớ "một tiếng hò" nơi làng quê, thổn thức cả nỗi lòng: "Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quạnh bên trong một tiếng hò” Nhớ một tiếng hò", nhớ một khúc dân ca, nhớ một giọng hò "Mái nhì", "Mái đẩy", một giọng hò "đĩa gạo” của quê hương mà nhà thơ từng ôm ấp trong lòng: "Vẳng lên trong tiếng xe lùa nước, Một giọng hò đưa hố não nùng". (đoạn 2) "Một tiếng hò” là hồn quê. Nhớ "một giọng hò" là nhớ đồng, là nhớ quê hương , “nghĩa nặng tình sâu" đã bao ngày li biệt. Bốn câu thơ tiếp theo, chữ "đâu" được điệp lại, các câu hỏi tu lừ liên tiếp xuất hiện, nỗi "nhớ đồng" day dứt khôn nguôi: ''Đâu nhớ cồn thơm đất nhả mùi, Đâu ruồng tre mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi?" Vần thơ làm hiện lên một không gian nghệ thuật bức tranh đồng quê: diễn tả một tâm trạng nghệ thuật ấy là nỗi nhớ đồng da diết. Nhớ hương vị quê hương, nhớ cồn thơm đất nhả mùi", nhớ luống cày, nhớ hương lúa. Nhở lũy tre, ruồng tre xanh trùm bóng mát rượi "thở yên vui". Chữ  thở trong câu thơ "đâu ruồng tre mát thở yên vui" được sử dụng tài tình, gợi tả âm thanh rì rào, lao xao của lá tre, khúc nhạc yên vui, êm đềm của làng quê ta bao đời nay. Một sự chuyển đổi cảm giác đầy thi vị. Nhớ đồng là nhớ "từng ô mạ xanh mơn mởn" - tươi đẹp và xanh non. Nhớ đồng là nhớ vị "bùi" của sắn, vị “ngọt" của khoai. Các tính từ - bổ ngữ: "thơm", "mát", "yên vui", “xanh mơm mởm” "ngột", "bùi"... đã tô đậm vẻ đẹp của đồng quê. Bức tranh quê trong hoài niệm hiện lên thân thuộc, bình dị, xinh đẹp và đáng yêu biết bao! Bị tù đày mà xa cách quê hương. Cảnh sắc quê hương giờ đây chỉ hiện lên trong hoài niệm, trong nỗi nhớ vơi đầy. Chữ ''đâu” bốn lần xuất hiện diễn tả một cách xúc động, đầy ám ảnh nỗi nhớ đồng gắn liền với nỗi đau buồn cô đơn của nhà thơ đang bị đày đọa trong chốn ngục tù. Hơn một nghìn ngày bị tù đày (1939 - 1942), Tố Hữu có biết bao nỗi nhớ day dứt và triền miên trong lòng. Chợt nghe một tiếng chim tu tú gọi bầy mà nhớ "Vườn râm dậy tiếng ve ngân - Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào" (Khi con tu hú). Một màu xanh của đồng lúa, một tiếng hát "bơ vơ” một ánh nắng chiều bên nương gợi lên bao nỗi nhớ quê, nhớ nhà vô cùng da diết: "Đồng xanh gợn nhơ quê hương Bơ vơ tiếng hát bên nương nắng chiều". ( tiếng hát đi cày). "Nhớ đồng" là nhớ mãi nhớ hoài "Những hồn chất phác hiền như đất - Khoai sắn tình quê rất thiệt thà. “Nhớ đồng" là nhớ mẹ già thương yêu: "Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi!" Tiếng thơ cất lên nghe thật bồn chồn, tha thiết. Nhớ đồng, nhớ quê, nhớ mẹ già... là những nét rất đẹp trong hồn thơ Tố Hữu.
Đoạn thơ tiếp theo nói lên nỗi nhớ những cảnh đời lầm than, là đọng sau luỹ tre xanh: "Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi...". Không gian nghệ thuật và tâm trạng nghệ thuật về nỗi "nhớ đồng" được mở rộng và khơi sầu thêm "những trưa thương nhớ...", "những trưa hiu quạnh..." Tiếng thơ cất lên tự hỏi: "Đâu những đường con bước vạn đời?". Xa cách đã bao ngày hình bóng quê hương. Còn đâu nữa, ở đâu rồi những con đường quê gập ghềnh xuôi ngược của bao kiếp người lam lũ, của mẹ ta, chị ta "Đòn gánh tre chín dạn hai vai" (Nguyễn Du),..? Còn đâu nữa, ở đâu rồi hình ảnh bình dị, thân thuộc đáng yêu: "Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi". Một câu thơ có hình ảnh sáng tạo, gợi cảm. Sáng tạo và gợi cảm ở nghệ thuật dùng từ "thấp", ở hình ảnh nhân hóa "...ngủ im hơi". Đó là hình ảnh làng quê Việt Nam tăm tối, nghèo nàn, liêu điều, xác xơ... dưới thời Pháp thuộc. Ở đâu cũng thế, khắp Bắc, Trung, Nam, đều thế: "Năm gian nhà cỏ thấp le te...", "Phần thuế quan Tây, phần trả nợ... (Nguyễn Khuyến). Với Tố Hữu thì nỗi nhớ luôn luôn gắn liền với tình thương, thương quê hương đất nước, thương đồng chí đồng bào, thương nhân dân lao động nghèo khổ đang rên xiết dưới ách thống trị của ngoại bang, đang bị ''Đọa đày trong những hố thẳm không cùng (Tâm tư trong tù). Cuộc sống của nhân dân ta thuở ấy cứ lặng lẽ, âm thầm trôi đi trong những tháng ngày đen tối "âm u". Đó là cái "Ao đời" tù đọng như thi sĩ Xuân Diệu đã nói tới trong "Tỏa nhị Kiều”. Cuộc đời "không đổi", thân phận ''không đổi", nhưng mà "trôi cứ trôi". Ba chữ "trôi cứ trôi" thấm thía bao nỗi buồn. Câu thơ không chỉ nói lên một nỗi buồn "nhớ đồng" thấm thía và còn mang ý nghĩa lay gọi, thức tỉnh về nô lệ và tự do: "Giữa dòng ngày tháng âm u đó, Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi". Điệp ngữ "trôi cứ trôi" liên kết với hình ảnh ẩn dụ "dòng ngày tháng âm u tạo nên tính hệ thống ngôn ngữ văn chương giàu sắc thái biểu cảm nói về cái vô nghĩa, cái đáng chán của những thân phận, những kiếp người bị tước đoạt mất tự do! Tố Hữu đã có lần thổ lộ: "Thơ là một điệu hồn đi tìm những hồn đồng điệu", cho nên "Thơ là chuyện tri âm tri kỉ" ở đời. Đọc thơ Tố Hữu, đặc biệt đọc những bài như "Tâm tư trong tù", "Nhớ đồng", "Tiếng hát đi đày",... chúng ta tìm thấy và hòa nhập với "điệu hồn" thi sĩ. Đoạn thơ trên đây hội tụ bao nét đẹp của hồn thơ Tố Hữu. Nỗi nhớ đồng, tình yêu thương quê hương cháy bỏng tâm hồn người chiến sĩ trong những năm tháng tù đày. Những đường nét, màu sắc, âm thanh được nhà thơ sử dụng đã làm hiện lên thấp thoáng bóng hình quê hương với bao nỗi nhớ, tình thương, nỗi buồn day dứt, triền miên khôn nguôi. Giọng thơ bồi hồi xao xuyến, thấm thía một nỗi buồn thương. Chất trữ tình và cảm xúc về cái đẹp, về nỗi buồn thương nhớ đồng quê đã tạo nên một cảm hứng đồng hành với tư tưởng cách mạng. Đó là khao khát tự do: "...Tôi mơ qua cửa khám bao ngày Tôi thu tất cả trong thầm lặng Như cánh chim buồn nhớ gió mây". (Nhớ đồng) -------- Trên đây là một số bài văn mẫu 11 bình giảng đoạn thơ trong bài Nhớ đồng của nhà thơ Tố Hữu. Hy vọng với những chia sẻ này sẽ giúp các em có cái nhìn sâu sắc hơn về tình yêu quê hương đất nước qua đó viết cho mình được những bài văn hay. Chúc các em học tốt môn văn mẫu 11
0 notes
seriouslyenjoy11 · 1 month
Text
Dạo này bạn trai tớ bận, khách tớ cũng bận. Nhường lại khoản không nhỏ hẹp cho tớ ngồi lại, đối diện với nỗi sợ của mình, tự nguyện an ủi bản thân mình một chút.
Tớ c��n xin việc rồi, tớ cần đi làm kiếm tiền rồi, ở tuổi 25, tớ cần bắt đầu ước mơ mà tớ đã chuẩn bị vào năm 17 tuổi. Hồ sơ xin việc tớ vẫn còn đấy, tớ đã điền hết rồi, và đã sẽ còn điền nhiều hơn nữa, ở mục kinh nghiệm.
Tớ thụ động và ghét sự thay đổi thật đấy. Nhưng tớ yêu sự tự do và an toàn, nên cuộc đời buộc tớ phải trãi qua, trãi qua rất nhiều, để đón nhận bài học mà trưởng thành. Nhưng tớ thực sự sợ lắm cậu ạ. Dù tớ chẳng xa lạ gì với việc tớ sẽ luôn co rúm người lại trước mọi quyết định.
Tớ đã quá dũng cảm trong tình yêu. Thật, nên canh bạc này tớ thắng. Tớ an toàn, tớ phát triển, tớ trưởng thành. Và sau từng ấy năm, tớ vẫn phải trả giá rất nhiều bài học trong công việc.
Tớ đã đồng ý, cuối đầu lựa chọn địa vị thay vì cái tôi của mình. Bảo tớ giỏi giang cho người khác cũng được, tớ không còn chịu nỗi việc mình bị khinh khi vì bất tài vô dụng. Tớ có tài đấy, giữa cái xã hội rộng lớn này, bằng cái tài khép nép của tớ, ít nhất tớ cũng sống sót, chớ tớ sợ, tớ lại bị đào thải mất, nếu tớ tiếp tục chống đối cậu ạ.
Tớ đã đồng ý, chọn đồng tiền. Tớ đã làm ra tiền cậu ạ, những đồng tiền của sự tử tế nhất, là những đồng tiền tớ được nhận. Bởi tớ cũng làm việc bằng sự tử tế. Nhưng, lần này, tớ thực sự sợ hoàn cảnh túng thiếu, bất lực khi không có tiền. Tớ sợ thật ấy, nên tớ đã muốn mình kiếm tiền nhiều hơn, dù tớ sẽ lại mất ăn mất ngủ vì công việc đó.
Tớ lớn hơn rồi, trãi qua đủ để hiểu sự tự trọng của 1 người không ăn bám ai, cũng tự nhiên hiểu, để tồn tại, cần tiền cậu ạ.
7 năm qua, tớ trãi qua đủ thất bại của việc bất tài và không có tiền. Mỗi món tớ bất 3 năm, luôn như vậy, tớ luôn cần 3 năm để đánh gục sự bướng bỉnh, cứng đầu của tớ.
Tớ chuẩn bị đi làm đấy. Tớ phải chuẩn bị rằng lương tớ thấp hơn mọi người, vì tớ không có bằng cấp, dù tớ có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Tớ cần 1 cơ hội để thể hiện bản lĩnh, để deal lương, nên tớ đã sẵn lòng cho 1 vị trí lương thấp.
Tớ đã chấp nhận cuộc đời tớ không màu hồng từ lâu rồi, nhưng để bố mẹ biết điều đó, thì tớ có vẻ chưa làm được. Tớ chưa từng cảm thấy an toàn để chia sẻ bất kì điều gì cho bố mẹ, nên tớ cũng không chắc chắn việc tớ sẽ trả lời thế nào, nếu bố mẹ biết mức lương của tớ dưới trung bình. Dù tớ đảm bảo rằng tớ đủ khả năng để deal lương cao qua mỗi tháng, mỗi năm, nhưng tớ không chắc ai đủ tin tớ.
Vì chưa ai tin tớ cả. Gia đình vẫn là 1 điều gì đó tớ vô cùng ngán ngẩm. Gia đình chỉ biết bạn trai hiện tại là người đầu tiên tớ dẫn về nhà, vì tớ may mắn, gặp được người hiểu chuyện, nuông chiều. Gia đình không biết đây là món quà của 10 năm vật lộn của tớ, tớ cảm thấy an toàn, khi không chia sẻ và tâm sự.
Tớ không muốn bố mẹ nhìn thấy tớ lại bắt đầu lại, bằng những số tiền nhỏ, cái mà tớ tự hào lại là điều mà bố mẹ xấu hổ. Tớ mệt mỏi, để chờ bố mẹ chấp thuận, như cách bố mẹ tớ từng ghét bạn trai tớ đến thế nào. Tớ cũng không biết từ khi nào, bố mẹ đã âm thầm chấp thuận, không còn thái độ với chuyện của bọn tớ.
Nhưng tớ thực sự không đủ sức, để lúc nào cũng phải để ý cái nhà này cậu ạ. Tớ có lo lắng cho cuộc sống riêng của tớ không? Có chứ, cuộc sống lông bông đầy bấp bênh, tâm lý mang bệnh, tiền cũng không có. Điều duy nhất tớ có thể là tiếp tục cố gắng hơn, để bản thân ổn hơn từng ngày, thì bố mẹ tớ cũng vậy, nên tớ luôn có cảm giác lắng lo của tớ phải nhân 2.
Tớ là 1 kẻ thất bại, tớ cần chấp nhận bố mẹ sẽ đối diện với điều đó, như những điều kinh khủng nhất đã xảy ra khi tớ bỏ tương lai, tròn trĩnh con số âm, đi lên từng bước. Tớ vẫn đang đi lên thôi, tớ đi lên được số 0 rồi, giờ bước lên số 1. Nhưng tớ vẫn phong, phản ứng của bố mẹ làm ơn đừng gây áp lực lên tớ nữa.
Tớ đã không còn đủ quyết định, để cho tớ cái tự do duy nhất, là không để ý đến cảm xúc của bố mẹ, vì tớ hiểu con đường tớ đi. Mỗi khi đến 1 nấc cao hơn, bố mẹ lại hoảng loạn, và tớ lại phải buồn phiền vì điều đó. Tớ có thể không cần để tâm đến, vì tớ cũng chẳng đủ sức để làm việc đó nữa. Tớ vốn cần tự do, nhưng tớ lại không thể cho tớ cái tự do trong tầm tay của tớ, cậu ạ.
Mọi quyết định của tớ, tớ đủ sức để kiểm soát và chịu trách nhiệm, nếu không bao gồm cảm xúc của bố mẹ tớ. Tớ buồn và sợ hãi là vậy cậu ạ. Tớ có thể làm việc ở nhà, nhưng tớ thật sự, không muốn ở bên cạnh bố mẹ nữa, tớ muốn đủ sức để lo cho cuộc sống của riêng tớ. Đã đến lúc tớ phải bay đi rồi, nhưng tớ lại vô cùng sợ hãi.
Có lẽ, do bản thân tớ chưa đủ bản lĩnh, để cho mình cái tự do không để ý đến cảm xúc của người khác, khi tớ là người duy nhất hiểu và biết mình đang làm gì. Và cả bạn trai tớ. Bạn trai tớ đúng là luôn tôn trọng và kiên nhẫn với tớ. có lẽ đó là 1 sự bù đắp mà ông trời dành cho tớ.
Vậy, điều kế tiếp cậu sợ là gì?
Tớ đã vỡ mộng, cậu biết đấy, thế giới có quá nhiều sự nỗ lực giỏi giang, và tớ hiểu tớ không là gì cả, với độ tuổi này, kinh nghiệm này, đầu óc này. Trong 1 tháng qua thôi, tớ tự nhiên cảm thấy tớ ước rằng tớ đã cố gắng nhiều hơn, tớ ước rằng tớ đã đừng viển vông rằng tớ sẽ là kẻ giỏi nhất, như xưa.
Hiện thực cần được chấp nhận rằng tớ là ai, giữa cuộc đời này. Để tớ thôi hống hách và mơ tưởng rằng tớ sẽ là kẻ giỏi nhất. Người tớ làm việc cùng rất giỏi, những đứa trẻ tớ nói chuyện cũng rất giỏi, và bằng 1 cách nào đó, sự giỏi ấy là hiển nhiên, để hòa nhập với tớ.
Tớ nên mừng vì môi trường tớ sẽ bước vào rất giỏi giang, chớ không phải là lại sợ hãi thế này, khi tớ có lẽ sẽ phải trả lại bài học này, bài học của sự cống hiến, bài học mà tớ đã vấp ngã ở 3 năm đầu tiên, khi tớ được cấp vào 1 môi trường quá giỏi giang.
Thế giới rộng lớn quá, ngoài bị sốc và ngỡ ngàng, tớ còn đầy sợ hãi.
Tớ cảm nhận được, vũ trụ sẽ cho phép tớ vào một môi trường nghiêm túc phát triển, để tớ làm việc cùng người giỏi, trả lại cho tớ bài học cống hiến mà tớ đã vấp ngã khi xưa. Tớ không được hống hách nữa, tớ cần khiêm tốn, tớ cần cố gắng, tớ cần sử dụng năng lực ông trời tự nhiên cho tớ, để cho đi.
Thế là, cậu sợ bố mẹ cậu, sợ phản ứng của bố mẹ cậu, khi cậu lại leo lên nấc thang tiếp theo, bởi luôn luôn phản ứng tiêu cực ấy sẽ ảnh hưởng cậu rất nhiều. Ngày trước, cậu hống hách, nó đã ảnh hưởng cậu vô cùng, giờ lại còn ảnh hưởng cậu hơn.
Dù luôn luôn, cậu biết cậu làm gì, cần làm gì, làm thế nào. Luôn luôn, bố mẹ không giúp được gì nhiều hơn là gây áp lực lên cậu, cố gắng kiếm soát cậu. Cậu vẫn chưa đủ bao dung để giải thích, không đủ bản lĩnh để bỏ qua.
cậu sợ bài học cũ lại đến, nơi xung quanh cậu lại có vô số người giỏi, và lại một lần nữa cậu chọn cố gắng nhiều hơn, chứ không thể tự cao tự đại nữa. Nhưng dù vậy, cv này vẫn sẽ, à không, sẽ trả cho cậu 1 mức lương ổn so với mặt bằng chung đấy. Nhưng cậu phải học lại bài học quy hàn và cống hiến, như một lao động nhân chính, bán sức bán cả linh hồn.
Vì cv của cậu chưa từng liên quan đến sức người, cậu phải làm việc bằng cái đầu, cậu không đủ năng lực để làm việc tay chân cậu ạ. Không thể vẽ vời, không thể setup, càng không làm được thiết kế, nghệ thuật, khuân vác.
Tớ nghĩ cậu hợp quản lý ấy, vì cậu đọc vị khá tốt, nhưng con đường ấy sẽ không dễ, và cậu cần chuẩn bị tâm lý đấy.
Tớ không chắc hôm nay cậu đủ tâm trạng để xin việc chưa. Nhưng tớ cần 1 sự chuẩn bị tốt, nên tớ up lên drive cv của cậu trước nha, để nếu cậu cần thì có liền, như voice talent vậy, dù là cậu không thích, nhưng có vẫn hơn không.
Chiều, tớ sẽ tiếp tục an ủi cậu. Giờ cậu nghỉ ngơi nhé.
0 notes
gi88mobi · 1 month
Photo
Tumblr media
Mơ thấy cá chết đánh đề con gì? Bài viết sau đây sẽ giúp bạn hiểu rõ các ý nghĩa khi ngủ mơ thấy cá chết và các con số theo từng bối cảnh khác nhau.
0 notes
trencanhcay · 2 months
Text
tiểu sử
#1
từ khi chào đời tôi đã có chuyện để nói, tôi đẻ ngược. người ta là chui cái đầu ra trước còn tôi là cái chân. mẹ kể lúc đó tôi không khóc vì bị ngộp, bác sĩ phải đánh vào lưng tôi (hoặc là hô hấp nhân tạo, hoặc đánh cho đau) sau đó tôi mới khóc. mẹ nói đẻ ra đã thấy lỳ lợm không giống ai, mà lớn lên tính tôi cũng ngang ngược thật.
Tumblr media
kí ức của tôi chắc chỉ bắt đầu lúc 3 4 tuổi. nhà tôi gồm 4 người: ba mẹ chị và tôi. tôi nhớ nhà lúc đó gồm một căn 3 gian (giờ vẫn vậy) và một cái bếp, cửa làm bằng phên, ba tôi đi làm bằng xe đạp, mẹ tôi đi honda, trước nhà có bụi chè tàu, cây xoài, mấy bụi rau ngót, không có hoa, ngoài vườn có cây ổi, cây mãng cầu xiêm và mấy con gà. khi còn nhỏ, tôi thích hái mấy trái xanh xanh tròn tròn ở cây rau ngót, mẹ tôi thường dụ tôi uống sữa bằng cách nói rằng uống là cái trái đó sẽ mọc ra, haha, tôi vẫn nhớ rõ đoạn đó, hình như tôi cũng có nghi ngờ nhẹ thì phải. tôi còn nhớ mỗi sáng ngủ dậy, ba sẽ cõng tôi trên vai chạy vài vòng cho tôi tỉnh ngủ, rồi dắt tôi ra cửa ngõ để đánh răng, tôi còn nhớ như in cái cảnh vừa đánh vừa nghe "bài ca tôi không quên" trên loa xóm, giờ loa xóm còn nhưng không phát bài đó nữa.
hồi đó lương cán bộ ít lắm, ba kể cái ti vi là của bạn ba tặng cho, giờ ba vẫn rất quý bác ấy, bữa ba vô đà nẵng tôi chở ba qua nhà bác, ba vui quá mà quên rút chìa khóa xe. hồi đó ba tôi là bợm nhậu, nhà tôi thì nghèo, làm cán bộ 2 vợ chồng mà phải nuôi heo, cực lắm. mà ba tôi chẳng quan tâm mẹ, đi làm về ai kêu thì nhậu, nhậu về thì ói, chẳng được tích sự gì. mẹ kể lúc đó cũng muốn bỏ ba lắm, hic. cho đến khi tôi sinh ra, ba tôi bắt đầu thay đổi, ai cũng nói tôi hay ho. dù còn nhỏ nhưng chắc là giác quan của một đứa con nít mách bảo là ba mà nhậu là nhà sẽ không vui, nên tôi nằng nặc đòi ba về (tại 2 đứa con thì ba tôi phải trông tôi chứ biết sao giờ), hoặc tôi bỏ về trước nếu ba ở lại nhà người ta nhậu, và dần dà ba tôi bỏ nhậu luôn, bỏ cả thuốc lá. đến giờ mẹ vẫn còn nhắc nhớ về ba năm xưa, và ba tôi thì sẽ nói giờ anh thay đổi quá giỏi rồi chơ chi nữa.
Tumblr media
lúc còn nhỏ mẹ sẽ gửi tôi vào nhà o hoặc nhà ông bà nội để trông tôi khi cả nhà đi vắng. lúc đó không có điện thoại đâu, tôi thường chơi những trò tự nghĩ ra hoặc là chơi với thằng em họ hơn tôi một tuổi, lâu lâu ông sẽ cho tụi tôi tiền để mua hàng ăn, 1k 2k gì thôi. tôi nhớ có lần có con heo xổng chuồng, tôi sợ lắm, bà nội tôi lấy cái ghế chặn cửa lại để nó khỏi chạy tới chỗ tôi, giờ nó thành một ký ức đậm sâu nhất của tôi với bà, giờ bà đã đi đến một nơi khác mất rồi. còn ở nhà o tôi, mẹ kể tôi thích chơi với dượng, mà giờ tôi chẳng nhớ gì hết. tôi nhớ tôi hay đứng lân la hỏi chị họ tôi đang làm gì, chị hay làm mấy đồ handmade rất đẹp, giờ chị làm bên ngành kiến trúc. tôi nhớ lúc đó tôi hay xem quyển sách nhà cửa của chị, ôi nó đẹp điên lên, và cũng từ đó tôi nuôi mơ ước trở thành một kiến trúc sư hoặc nhà thiết kế gì đó. thôi khi nào đến đoạn cấp 3 tôi sẽ back lại câu chuyện này sau.
còn tiếp...
(chèn một bài hát vì tôi thích thế)
0 notes
conggameiwin04vn · 2 months
Text
Nằm Mơ Thấy Có Bầu - Giải Mã Chi Tiết Và Chuẩn Xác Nhất
Chiêm bao thấy cảnh có thai và chuẩn bị đến ngày sinh, hãy chọn con 07 và 89.
Mộng thấy thai nhi là bé trai hoặc bé gái (xác định rõ giới tính của thai nhi), hãy chọn 29 và 46.
Ngủ mơ thấy có bà bầu đến chơi nhà, đừng bỏ qua các số may mắn là 13, 56 và 78.
Mộng thấy chính bạn ghé thăm bà bầu, hãy đánh 30 và 42 để gặt hái thành công.
Nam giới mơ về việc mang thai nên chớp cơ hội bằng cách đánh con 14.
Còn nếu mơ thấy vợ có bầu thì đừng bỏ qua 05 và 68.
Chiêm bao thấy cảnh mang thai đôi, hãy rót vốn đầu tư cho 09 và 31.
Còn nếu là trường hợp hiếm như thai ba, bạn nên đánh 24 và 87.
Từ nội dung trong bài của IWIN bạn có thể nhanh chóng làm rõ ý nghĩa của giấc mơ thấy có bầu.
Đồng thời xác định nằm mơ thấy có bầu đánh con nào chuẩn nhất.
Chúc bạn vận dụng tốt ý nghĩa và điềm báo số đề từ nhóm giấc mộng này.
Từ nội dung trong bài của IWIN bạn có thể nhanh chóng làm rõ ý nghĩa của giấc mơ thấy có bầu.
0 notes
ee88creditoffl · 2 months
Text
Bật mí mơ thấy heo đánh con gì? ee88 giải mã điềm báo
Bật mí mơ thấy heo đánh con gì? EE88 giải mã điềm báo
Chiêm bao thấy lợn khá phổ biến, chắc hẳn ai cũng đã từng gặp một lần trong đời. Vậy hình ảnh con vật này trong lúc mơ mang lại điều báo lành hay dữ? Mơ thấy heo đánh con gì để trúng số độc đắc? Hãy cùng EE88 tìm hiểu lời giải đáp chi tiết qua bài viết dưới đây nhé!
Luận giải chi tiết ý nghĩa giấc mơ thấy heo Trên thực tế, dù cùng chiêm bao thấy lợn nhưng ngữ cảnh, hoạt động của mỗi người sẽ khác nhau. Do đó, mà những điềm báo, ngụ ý trong mơ truyền tải đến bạn cũng hoàn toàn khác biệt, cụ thể như:
Luận giải chi tiết ý nghĩa giấc mơ thấy heo Luận giải chi tiết ý nghĩa giấc mơ thấy heo Mơ thấy heo trắng Ngủ mơ thấy heo trắng là một điềm báo vô cùng may mắn. Ngụ ý trong tương lai gần, bạn sẽ đón nhận được nhiều tiến triển tốt đẹp trong công việc, kinh doanh, buôn bán. Tuy nhiên, để đạt được kỳ vọng mà mình mong muốn, bạn cần dành thời gian, công sức để làm việc và nỗ lực hết mình nhé.
Mơ thấy heo đánh con gì? Ngủ chiêm bao gặp lợn trắng hãy đánh ngay số 69 – 96 để may mắn.
Ngủ mộng gặp heo đen Trái ngược hoàn toàn với giấc mơ lợn trắng, gặp heo đen trong lúc ngủ là một lời nhắc nhở từ bề trên. Cụ thể, họ hy vọng bạn và người yêu cần dành nhiều thời gian hơn cho nhau.
Vì trong mối quan hệ của cả 2, đã có những mâu thuẫn, tranh cãi gay gắt, lời qua tiếng lại nhưng đó chỉ là nhất thời, không đáng để chia tay. Hãy mở lòng, lắng nghe và thấu hiểu cho nhau, chắc chắn bạn và người ấy sẽ có được kết quả tốt đẹp trong tương lai, vì vốn dĩ 2 bạn sinh ra là để dành cho nhau.
Nằm mơ bị heo đuổi Nếu chiêm bao thấy bị heo đuổi, đặc biệt là heo rừng thì hãy lưu ý một chút về các mối quan hệ xung quanh. Cố gắng nhìn nhận lại trong khoảng thời gian qua mình đã đối nhân xử thế như thế nào, đã gần gũi và chan hòa với mọi người hay chưa. Vì hiện nay đã có rất nhiều người thân của bạn cảm thấy buồn phiền vì bạn không quan tâm đến họ. Mặc dù chú trọng vào công việc là rất tốt, nhưng những mối quan hệ xung quanh cũng cần bạn “vun đắp” đấy.
Khi mơ thấy heo đánh con gì nếu bị chúng rượt đuổi, bạn cần đánh ngay con 16 – 19 nhé.
Nằm mơ bị heo đuổi Nằm mơ bị heo đuổi Thấy heo xếp thành hàng ngay ngắn trong lúc ngủ Việc mơ thấy heo xếp thành hàng ngay ngắn lại mang đến điềm báo cực kỳ xấu. Chiêm bao muốn báo hiệu sắp tới bạn sẽ có một cuộc gặp gỡ, hội ngộ không mấy vui vẻ. Người đó đã không thích bạn từ lâu và giờ đây muốn gặp lại để hãm hại.
Chiêm bao heo bị làm thịt Việc giết và làm thịt heo thường rất ghê sợ ở ngoài đời thật, nhưng nếu xuất hiện trong mơ thì bạn cũng đừng quá lo lắng. Vì giấc mơ này chỉ đơn thuần muốn nhắn nhủ rằng, sắp tới bạn sẽ gặt hái được rất nhiều thành công trong sự nghiệp, thăng quan tiến chức vượt bậc
Nếu mơ thấy heo đánh con gì khi bị làm thịt, bạn nên đánh số 09 – 98
Mộng mị heo bị rơi xuống nước Nếu mơ thấy con heo bị rơi xuống nước nhưng đã kịp thời được cứu vớt, đó là chiêm bao mang điềm lành. Ngụ ý những cố gắng của bạn cuối cùng cũng được “đơm hoa kết trái”, mọi người công nhận. Vì thế, chắc chắn bạn sẽ có được vị thế như mong muốn, vận may tài lộc cũng được thăng hoa rất nhiều.
Ngủ mộng thấy heo mẹ đẻ heo con Chiêm bao thấy lợn đẻ thường là điềm báo tốt lành trong chuyện tình cảm. Cụ thể, bạn và đối phương sẽ đón nhận được nhiều niềm vui, may mắn. Vì 2 người đều có chung dự định phấn đấu nên khi xây dựng cuộc sống hôn nhân sẽ rất hạnh phúc, tuyệt vời.
Mơ thấy heo đánh con gì trong ngữ cảnh này, chốt ngay số 76 – 79 để gia tăng cơ hội trúng lô đề.
Gặp lợn đất trong lúc ngủ mơ Chúng ta đã biết, lợn đất là vật dụng để tiết kiệm tiền. Do đó, khi mơ thấy điều này, nhiều người cho rằng đó là điềm báo may mắn, mọi việc kinh doanh, làm ăn buôn bán trong khoảng thời gian sắp tới sẽ hanh thông, thuận lợi. Mọi cố gắng của bạn bấy lâu nay sẽ được đền đáp xứng đáng và được hưởng những thành quả tốt đẹp.
Gặp lợn đất trong lúc ngủ mơ Gặp lợn đất trong lúc ngủ mơ Chiêm bao có đang rượt đuổi heo Mộng mị thấy chó đang đuổi theo heo ngụ ý cho thấy bạn nên cẩn trọng hơn về vấn đề tiền bạc, của cải. Bởi trong tương lai gần, rất có thể bạn sẽ có những phút giây bất cẩn, gặp cướp hoặc rơi ví và làm mất rất nhiều tiền mà mình đã cố gắng dành dụm.
Xem thêm: Giải mã giấc mơ thấy đi chùa có ý nghĩa gì? Đánh số mấy
Mơ thấy heo đánh con gì để “lượm lúa” Theo như EE88 được biết thì những giấc chiêm bao còn đi kèm với một hoặc nhiều con số may mắn bất kỳ. Vậy mơ thấy heo đánh con gì để dễ dàng trúng giải độc đắc? Hãy cùng tìm hiểu chi tiết thông qua bảng tổng hợp dưới đây:
Ngữ cảnh giấc mơ Mơ thấy heo đánh con gì để may mắn Thấy con heo trong lúc ngủ mơ 76 Chiêm bao một đàn lợn con 38 – 49 Mộng mị thấy đầu lợn 02 – 20 Ngủ thấy mình đang làm thịt heo 32 – 82 Mơ thấy lợn nhà đang kêu 39 Chiêm bao thấy bị heo cắn 17 – 71 Ngủ mơ đang cúng heo quay 02 – 04 Nằm mơ bị lợn rừng rượt đuổi 73 Mơ thấy ra chợ mua thịt heo 07 – 70 Gặp lòng lợn trong lúc mơ 37 – 73 Chiêm bao thấy heo đất 23 – 32 Mộng mị gặp heo đực 35 – 82 Mơ thấy lợn cái đang nằm ngủ 56 – 65 Ngủ mộng thấy heo vàng 61 – 09 Mơ thấy trong chuồng nhà mình có rất nhiều heo lạ 15 – 22 Mơ thấy heo mẹ đẻ heo con 96 – 99
Xem thêm: https://ee88.credit/mo-thay-heo-danh-con-gi/
Nguồn: https://ee88.credit/
Tumblr media
0 notes
thiendoanng · 3 months
Text
*656/NGHĨ KHÔNG RA : “GÌ TA CHẲNG THIẾU”
NGÓ NỰC CƯỜI LẾU LÁO BA HOA .
Vẫn còn nhớ anh thường khẽ bảo ,
Yêu nhất đời từ dạo quen nhau .
Mến thương cái buổi ban đầu ,
Rụt rè tay nắm mấy câu tâm tình …
Và cứ thế chúng mình tiến tới ,
Những hẹn hò diệu vợi yêu đương .
Dưới vầng trăng sáng dẫn đường ,
Đi vào xóm nhỏ tỏ tường riêng đôi .
Ôi tha thiết vòng môi đắm đuối ,
Nghe ngọt ngào như chuối chín cây .
Nâng niu cơ thể căng đầy ,
Bàn tay nóng hổi em ngây ngất người …
Sao quên được nụ cười âu yếm ,
Thấm thoát rồi như đếm trong mơ .
Ra đi xây dựng cơ đồ ,
Tòng quân săn giặc rợ hồ Bắc man .
Trải phận số đồi hoang gió hú ,
Đêm nhọc nhằn giấc ngủ cheo leo .
Đong đưa chiếc võng truông đèo ,
Âm u gió thổi hắt heo núi rừng …
Chàng thương nhớ rưng rưng nước mắt ,
Mãi mong chờ bằng bặt nơi nao …?
Khuya khoắt canh gác chiến hào ,
Coi chừng giặc cỏ nhảy rào thiêu thân …
Dân kham khổ tham tàn lũ cọng ,
Nô lệ tàu tham vọng chiến tranh .
Thí quân xâm chiếm mưu giành ,
Chết mười sống một sao đành bất nhân…?…!
Nước tan bởi đang tâm thằng Mỹ ,
Bỏ Việt Nam lấy tỷ ba tàu .
Chơi trò kinh tế mồi câu ,
Tìm đường buôn bán đua nhau làm giàu …
Bị sai khiến cúi đầu vâng dạ ,
Xin lạy ngài chút bã vinh hoa .
Mở mang xưởng hãng xây toà ,
Cho con mở mắt mù loà ngàn năm …(ba tàu)
Việt gian nó trở màn láu cá ,
Chúng bảo rằng đánh phá Mỹ bay …?
Giang san nay đã an bày ,
Tha hồ thao túng đoạ đày Miền Nam .
Ra quân quyết lan tràn cướp phá ,
Bắn giết người nghiệt ngã lầm than .!
Khóc la kêu cứu khắp làng ,
Hồn oan vất vưởng sắp hàng canh thâu …
Thối tha thật đầu trâu mặt khỉ ,
Bọn người rừng cọng phỉ bưng bô .
Ngu si dốt nát cuồng hồ ,
Sao không biết nhục chất đồ vác ra …
Người Nam Việt thấy mà tội nghiệp ,
Đói lâu ngày số kiếp trầm luân .
May đâu được thế cùng khuân ,
Đong đầy thành đống truy lùng mang đi ..,
Nghĩ cũng lạ ,” gì ta chẳng thiếu ” ,
Ngó nực cười , láo lếu ba hoa …!
Cà rem chất đống mọi nhà ,
Nếu ăn không hết thế là đem phơi …!…?
Chiến tranh hết , tả tơi nhà cửa ,
Bắt anh rồi một nửa thân em .
Chiều hôm tối lửa tắt đèn ,
Buồn ơi cô quạnh my hoen lệ trào …!
Làm chi nữa trời cao có thấu ,
Nó vào nhà lục thấu cầu tiêu .
Chao ơi được thế tìm điều ,
Toan bài ăn cướp bao nhiêu chẳng vừa …
Cả quần chúng thừa lưa chán ngán ,
Ta sẵn sàng liều mạng chúng bây ,
Đứng lên đánh đuổi lũ cầy ,
Buôn dân bán nước toàn bầy đảng viên …
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch , California Ngày 03 tháng 11 năm 2017
Ảnh minh họa : Chân dung Tác Giả Nguyễn Doãn Thiện cùng với người bạn cùng thuyền vượt biên .( người mặc áo đà , hình chớp tại MaCao tháng 11 năm 1980 , 34 tuổi )
Tumblr media
0 notes
great-june · 3 months
Text
Rời
22/09/22
Trang sách còn dang dở, bài tập không kỳ hạn và vô số những nhiệm vụ không tên còn bỏ ngỏ
"Ta là ai trong thế giới nhỏ bé này. Khi những câu chuyện xưa bị quên lãng như chính người ta quên đi quá khứ của mình; khi nước vẫn không ngừng chảy về biển, gió vẫn thì thầm trong bụi cây. Rồi một ngày, tro tàn lại cháy lên."
Những sáng đầu hè lạnh toát trong đôi mắt mệt mỏi tan chảy theo dòng ánh sáng lấp lánh bên cửa sổ. Những ý nghĩ rập rờn lơ lửng trong ý thức mơ màng. Sự trống rỗng không có nơi để ẩn nấp, nóng chảy khắp cơ thể tê dại khiến tôi muốn được viết ghê ghớm. Viết một cái gì đấy, bất cứ thứ gì về căn phòng này, về con nắng ngoài kia, về trái tim và tâm trí. Những buổi sáng thức dậy và thả trôi theo cơn lười nhác mới thật buồn bã làm sao. Ta chẳng biết phải làm gì ngoài gằn trái tim xuống, uể oải kéo bộ đồ chỉnh tề lên người và chong chóng lên, không cần phải nhai quá kỹ. Chải chuốt lại, khoác lên vai chiếc túi canvas đã sớm ố bẩn, tôi nhanh chóng khóa cửa, bước ra khỏi nhà
Thật kỳ lạ rằng người ta có thể che giấu những mỏi mệt lâu đến thế. Rằng tại sao trên đường vẫn tấp nập xe cộ, người ta cứ lướt qua nhau, ta lướt qua người, chẳng cười. Người ta lao vào nhau, ta lao vào họ, hệt như những con thiêu thân thêu mình trên tấm vải mang tên cuộc sống. Đôi lúc tôi muốn bật khóc vào những sáng ấm êm hay lạnh giá, vào những chiều sáng chói hay âm u, vào những đêm vui sướng hay rã rời. Tôi bỗng thèm được khóc. Tôi thấy mình chẳng thuộc về đâu, những ước ao đôi lúc chẳng đáng để ước, những điểm đến từng khao khát đôi khi lại thật xa lạ với trái tim. Tôi vẫn hay muốn được ngồi thật lâu trên một chuyến xe chẳng cần biết đi đâu về đâu. Ngắm khung cảnh lướt qua chẳng bao giờ cần được lưu giữ lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Chẳng cần mong đợi điều gì ở cuối điểm dừng, chẳng cần mơ tưởng viển vông. Người ta hay bảo kiên định mới khó, buông bỏ thì có gì đâu mà gian nan nhưng sao tôi thấy mình cứ bám víu lấy một cái gì mơ hồ. Những buổi sáng biếng nhác còn có thể thức dậy, tôi biết mình đã không buông bỏ. Sự kiên trì mới thật đẹp làm sao, mới đáng quý làm sao, mới đau khổ làm sao.
Những buổi sáng tôi mong mình được làm Jaxtina, ngông cuồng và đau đáu. Tôi muốn hò hét và khóc lóc thảm thiết trên sân khấu đời mình, muốn phơi bày những điều thật thà nhất cho những khán giả trung lưu lưỡng lự mãi mới bỏ ra số tiền quý giá đến xem kẻ diễn viên ba xu nọ, người chẳng có gì ngoài sự thật để sẻ chia
Tôi muốn ngủ những giấc thật dài không cần lo lắng về thời gian để rồi tỉnh giấc trong căn phòng ngập nắng tự lúc nào. Hay thức dậy trong một ngày mưa tầm tã, thành phố đẫm nước và ẩm ướt nơi bầu trời âm u không làm buồn bã cây cỏ. Tôi sẽ ngồi đờ đẫn trên giường, ngắm nhìn căn phòng và khao khát được viết không còn bị kìm nén bởi những lo toan khác. Tôi sẽ chậm rãi đánh răng, nhìn ra cửa sổ và nghĩ về nội dung cuốn sách mình đã đọc ngày hôm qua.
Nhưng rồi chuyến xe nào cũng có điểm dừng. Tôi rời xuống, v���y chào những buổi sáng trong mơ, lẳng lặng bước tiếp.
Tumblr media
0 notes
thptngothinham · 13 days
Text
Tham khảo các bài văn mẫu 11 tóm tắt tác phẩm Rô-mê-ô và Giu-li-ét của Sếch- xpia và các bài mẫu tóm tắt đoạn trích Tình yêu và thù hận. Tóm tắt tác phẩm Rô-mê-ô và Giu-li-ét của Sếch- xpia - Tham khảo các cách tóm tắt tác phẩm này hay nhất, ngoài ra còn có bài mẫu tóm tắt đoạn trích Tình yêu và thù hận thuộc vở kịch nổi tiếng này. Bài văn mẫu Tóm tắt tác phẩm Rô-mê-ô và Giu-li-ét của Sếch- xpia Bài văn mẫu 1 Nhân dịp tiểu thư Giu-li-ét tròn 14 tuổi, gia đình Ca-piu-lét tổ chức dạ hội hoá trang. Rô-mê-ô đang mang nỗi buồn vì bị nàng Rô-da-lin khước từ, mặc dù hai dòng họ Môn-ta-ghiu và Ca-piu-lét đang nung nấu thù hận, nhưng chàng vẫn cùng bạn bè hoá trang đi đến nhà Ca-piu-lét dự hội. Giu-li-ét và Rô-mê-ô găp nhau, tình yêu bốc lên mãnh liệt trong lòng. Đêm ấy, một đêm trăng sáng, Rô-mê-ô dám vượt tường lẻn vào vườn gia đình Ca-piu-lét để gặp người yêu. Rô-mê-ô và Giu-li-ét đã tình tự và thề nguyền. Sáng ngày hôm sau, họ nhờ tu sĩ Lâu-rân làm phép cưới bí mật. Lại xảy ra một chuyện kinh hoàng giữa hai dòng họ. Ti-bân, người anh họ Giu-li-ét đã giết chết Mơ-kiu-xi-ô, người nhà Môn-ta-ghiu. Rô-mê-ô đã giết chết Ti-bân để trả thù. Chàng phải đi đày tới thành Man-tua. Giu-li-ét vô cùng đau buồn.  Gia đình Ca-piu-lét bắt Giu-li-ét phải kết duyên cùng Pa-rít, cháu của Vương chủ thành Vê-rô-na. Nàng giả vờ ưng thuận nhưng đã đến cầu cứu tu sĩ Lâu-rân, Tu sĩ đã đưa cho nàng một lọ thuốc ngủ có công hiệu 42 giờ; đồng thời cho người đi vội đến Man-tua mật báo cho Rô-mê-ô gấp trở về đưa người yêu đi trốn. Nhưng lúc bây giờ thành Man-tua đang bị bệnh dịch hạch hoành hành, người đưa tin đành quay về. Cùng lúc đó; Rô-mê-ô nhận tin báo Giu-li-ét đã chết. Chàng lập tức phi ngựa trở về, còn mang theo một lọ thuốc độc. Tại khu hầm mộ của gia đình Ca-piu-lét, Rô-mê-ô bất ngờ gặp Pa-rít. Hai người xông vào đánh nhau, Rô-mê-ô đã đâm chết Pa-rít. Tưởng người yêu đã chết, Rô-mê-ô uống thuốc độc tự tử. Khi Giu-li-ét hồi tỉnh, đau đớn nhìn thấy người yêu đã chết, nàng bèn lấy kiếm của Rô-mê-ô đâm vào mình tự sát. Trước cái chết bi thương ấy của cặp tình nhân, hai dòng họ Môn-ta-ghiu và Ca-piu-lét nghe lời Vương chủ đã tự nguyện xoá đi mối thù truyền kiếp; dựng cho Rô-mê-ô và Giu-li-ét bức tượng bằng vàng. >> Tham khảo: Phân tích xung đột trong đoạn trích Tình yêu và thù hận của Sếch- xpia Phân tích nhân vật Romeo trong Tình yêu và thù hận Bài văn mẫu 2 Câu chuyện bắt đầu từ đêm dạ hội hoá trang do gia đình Ca-piu-lét tổ chức nhân dịp con gái họ là Giu-li-ét tròn 14 tuổi. Rô-mê-ô, con trai nhà Môn-ta-ghiu, đang buồn bã vì bị Rô-da-lin từ chối đã cùng các bạn hoá trang đi vào nhà Ca-piu-lét, mặc dù trước đó Rô-mê-ô đã có cuộc loạn đả với nhiều thành viên của dòng họ này. Tại đây, chàng đã gặp Giu-li-ét, người mà bá tước Pa-rít, cháu của Vương chủ thành Vê-rô-na đang muốn cầu hôn. Rô-mê-ô say đắm trước vẻ đẹp tuyệt vời của Giu-li-ét và cũng nhận được sự đồng cảm của Giu-li-ét. Tình yêu của họ nảy nở và bùng lên mãnh liệt (hồi I). Cũng trong đêm ấy Rô-mê-ô trở lại, leo lên bờ tường đối diện với phòng ngủ của Giu-li-ét, đúng lúc Giu-li-ét cũng ra đứng bên cửa sổ, thổ lộ lòng mình (xem đoạn trích tình yêu và thù hận). Họ hẹn ước, thề nguyền với nhau. Hơn thế, họ còn nhờ tu sĩ Lâu-rân làm phép cưới bí mật (hồi II). Nhưng mối hận thù sâu sắc giữa hai dòng họ lại nổ ra khi Ti-bân, anh họ Giu-li-ét, giết chết Mơ-kiu-xi-ô, người nhà Môn-ta-ghiu. Rô-mê-ô đã giết chết Ti-bân và phải đi đày biệt xứ tại thành Man-tua. Giu-li-ét buồn bã vô cùng. Gia đình Ca-piu-lét yêu cầu Giu-li-ét phải nhận lời lấy Pa-rít (hồi III). Giu-li-ét phải nhờ Lâu-rân giúp đỡ. Tu sĩ khuyên Giu-li-ét giả vờ nhận lời và đưa cho nàng lọ thuốc ngủ có hiệu lực 42 giờ. Trong thời gian đó, tu sĩ sẽ cho gọi Rô-mê-ô về. Đúng như dự tính của Lâu-rân, gia đình Ca-piu-lét tưởng rằng con gái mình đã chết, thay vì đám cưới, họ tổ chức đám tang (hồi IV). Người đưa thư của Lâu-rân hướng về Man-tua, cùng lúc một người nhà thân tín của Rô-mê-ô, sau khi đã chứng kiến mọi việc xay ra với Giu-li-ét, cũng đi về thành Man-tua.
Thành phố này đang bị dịch hạch: Người đưa thư của Lâu-rân đành quay về, còn người nhà Rô-mê-ô đã vào được thành phố. Nhận được tin dữ, Rô-mê-ô tuyệt vọng, trở về ngay và không quên mua sẵn một lọ thuốc độc. Chàng gặp Pa-rít ở khu hầm mộ và giết chết anh ta. Bước vào hầm mộ, chàng tìm đến nơi Giu-li-ét nằm, rồi uống thuốc độc chết. Giu-li-ét tỉnh dậy, thấy Rô-mê-ô đã chết bên cạnh, Giu-li-ét rút con dao mà Rô-mê-ô thường mang theo bên mình, quyên sinh luôn. Lâu-rân nhận lại bức thư liền đến ngay hầm mộ, nhưng không kịp. Hai gia đình Môn-ta-ghiu và Ca-piu-lét cũng đổ xô đến. Tu sĩ đã kể lại mọi chuyện. Vương chủ thành Vê-rô-na lên án hai dòng họ. Họ tự nguyện xoá đi mối thù truyền kiếp và dựng cho Rô-mê-ô và Giu-li-ét bức tượng bằng vàng (hồi V). Vở bi kịch dựa trên xung đột giữa khát vọng yêu đương mãnh liệt với hoàn cảnh thù địch vây hãm. Mối tình của họ khẳng định sức sống, sức vươn dậy vượt lên trên mọi hoàn cảnh trói buộc con người. Mối tình đó cũng là lời kết án đanh thép tố cáo thành kiến phong kiến, nguyên nhân thù hận của tình người, của chủ nghĩa nhân văn. Rô-mê-ô và Giu-li-ét cũng đạt tới tầm cao về nghệ thuật tổ chức kịch tính, qua việc dẫn dắt hành động kịch và cá thể hoá ngôn ngũ nhân vật. Bài văn mẫu 3 Trong thành Verona của Italy, hai dòng họ Montague và Capulet vốn có mối hận thù lâu đời. Bi kịch bắt đầu từ khi con trai của dòng họ Montague là Romeo trà trộn và dạ tiệc hóa trang của nhà Capulet, chàng đã gặp nàng Juliet và hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, do mối hận thù sâu sắc giữa hai dòng họ, lại thêm sự cố khiến Romeo giết chết người họ hàng của Juliet là Tybalt, nên hai người không thể đến được với nhau. Romeo bị trục xuất khỏi thành Verona, còn Juliet thì bị gia đình ép gả cho bá tước Paris. Nhờ tu sĩ nhà thờ giúp đỡ, nàng đã uống một liều thuốc ngủ để giả chết trong vòng 24 giờ, vì thế đám cưới giữa Juliet và Paris lại trở thành đám tang. Xác Juliet được đưa xuống hầm mộ của gia đình. Nghe tin nàng chết, Romeo đau đớn trốn về Verona. Khi ngắm nhìn dung nhan người yêu thương đã khuất, chàng uống thuốc độc tự tử theo người mình yêu. Romeo vừa gục xuống thì cũng là lúc thuốc của Juliet hết hiệu nghiệm. Nàng tỉnh dậy và nhìn thấy xác Romeo bên cạnh. Quá tuyệt vọng, nàng rút dao tự vẫn. Cái chết tang thương của đôi bạn trẻ đã thức tỉnh hai dòng họ. Họ đã xóa sạch mối thù truyền kiếp và bắt tay hữu nghị. Nhưng những gì còn lại vẫn là nỗi xót xa cho một cuộc tình đẹp tựa bài thơ. Câu chuyện Romeo và Juliet không chỉ ngợi ca tình yêu lãng mạn và trong sáng, mà nó còn gửi gắm thông điệp đầy tính nhân văn. Quả thật, tình yêu trong ngần và đẹp tựa pha lê có thể làm tan chảy những gì là ‘thù hận’, là ‘định kiến’, hay là bảo thủ truyền thống. >> Xem thêm: Phân tích diễn biến tâm trạng của Rô-mê-ô và Giu-li-ét trong Tình yêu và thù hận Tóm tắt đoạn trích Tình yêu và thù hận Rô-mê-ô và Giu-li-ét là vở bi kịch nổi tiếng gắn liền với tên tuổi của Sếch-xpia. Ở thành Vê-rô-na nước Ý có hai dòng họ phong kiến vốn có mối thù truyền kiếp với nhau là Môn-ta-ghiu và Ca-piu-lét. Chàng Rô-mê-ô là con trai họ Môn-ta-ghiu yêu Giu-li-ét, con gái họ Ca-piu-lét. Họ là một đôi trai tài gái sắc. Hai người làm lễ thành hôn thầm kín. Nhưng cùng trong ngày hôm đó, do một cuộc cãi lộn, Rô-mê-ô đâm chết Ti-bân, anh họ Giu-li-ét và bị kết tội biệt xứ. Gia đình Giu-li-ét ép nàng phải lấy bá tước Pa-rít. Nàng định tự sát, nhưng được tu sĩ Lâu-rân giúp kế tránh cuộc hôn nhân đó : tu sĩ cho nàng một liều thuốc ngủ, uống vào sẽ như người đã chết ; sau khi gia đình đặt thi thể nàng vào hầm mộ, tu sĩ sẽ báo cho Rô-mê-ô đến cứu nàng trốn khỏi thành Vê-rô-na. Nhưng người của tu sĩ chưa kịp báo tin thì người nhà Mông-ta-ghiu lại đến trước báo tin nàng Giu-li-ét đã tự sát. Rô-mê-ô tưởng nàng đã chết, nên đã tự sát bên nàng. Giu-li-ét tỉnh dậy, cũng tự sát theo. Và trước cái chết của hai người, hai họ đã quên mối thù truyền kiếp. Tác phẩm kết thúc bằng cái chết của hai nhân vật chính và sự hoà giải của hai dòng họ. Một kết thúc
đầy bi kịch nhưng âm hưởng chung của tác phẩm lại thể hiện cái nhìn lạc quan của tác giả đối với sự chiến thắng của lí tưởng nhân văn chủ nghĩa. Tình yêu say đắm thuỷ chung của hai người trẻ tuổi đã xoá bỏ những tập tục thành kiến và thù địch của hai dòng họ suốt hàng trăm năm. Đoạn trích thuộc lớp 2, hồi II của vở kịch. Rô-mê-ô và Giu-li-ét gặp nhau và họ đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rô-mê-ô khi biết Giu-li-ét là con gái nhà Ca-piu-lét đã nói : “Nàng là người họ Ca-piu-lét sao ? Ôi oan trái yêu quý, đời sống của ta nằm trong tay người thù”. Còn Giu-li-ét thì bảo nhũ mẫu : “Nếu chàng có vợ rồi thì có lẽ nấm mồ kia sẽ là giường cưới của ta”. Và khi biết Rô-mê-ô là con nhà Môn-ta-ghiu, nàng đã thốt lên : Một mối thù sinh một mối tình Vội chi sớm gặp, biết đành muộn sao ! Tình đâu trắc trở gian lao Hận thù mà hoá khát khao ân tình. Những lời này của Giu-li-ét cũng chính là linh cảm cho mối tình đầy ngang trái của họ. Đêm về cả hai đều không ngủ được. Rô-mê-ô liều mình trèo vào tường nhà Ca-piu-lét dù biết rằng mình có thể bị giết chết. Và tình cờ chàng đã nghe được những lời tâm sự của Giu-li-ét. Đoạn trích là cuộc gặp gỡ của đôi trẻ sau đêm dạ hội ấy. ------------ Trên đây là một số bài tóm tắt tác phẩm Rô-mê-ô và Giu-li-ét và tóm tắt đoạn trích Tình yêu và thù hận của Sếch- xpia mà THPT Ngô Thì Nhậm sưu tầm và tổng hợp làm tư liệu học tập cho các em. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu 11 khác được cập nhật thường xuyên tại doctailieu.com. Chúc các em luôn học tốt và đạt kết quả cao nhé!
0 notes