Tumgik
#truyện ngắn tình yêu
thichateo · 8 months
Text
Rất thích một câu nói: "Sẽ có những đoạn đường chúng ta vừa đi vừa khóc, nhưng tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Đến độ tuổi này chúng ta sẽ chấp nhận thời gian là minh chứng rõ nét nhất. Người thật lòng yêu bạn sẽ ở lại, người vì lợi ích kề cận bạn sẽ rời đi, người hứa hẹn bền lâu không bằng người lặng thầm đứng sau nâng đỡ...
Trong tay bạn có một chiếc túi, để có thể đón nhận những điều mới mẻ tốt đẹp thì phải chấp nhận vứt bỏ những thứ cũ kĩ làm bạn phiền lòng. Nếu cứ ôm đồm mọi thứ, tay sẽ mỏi tâm sẽ phiền, bạn thực lòng muốn hạnh phúc, phải không?
Bạn sẽ ổn thôi, tôi cũng vậy.
Hôm qua khóc đủ rồi, từ giờ hãy trang điểm xinh đẹp, nhìn về phía trước.
Bỏ lại những điều không đáng sau lưng.
-Én.
Tumblr media
198 notes · View notes
nlbk1994 · 2 years
Text
"Tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh"
"Anh rãnh, mấy giờ? Ở đâu em?"
"Khách sạn cũ, giờ em qua luôn. Anh làm về chạy qua nhe."
"Ok em"
Tin nhắn Linh gửi tôi lúc trời vừa tờ mờ tối. Vừa nôn nao, vừa lo lắng khi em muốn gặp tôi. Không để những suy nghĩ miên mang xuất hiện quá lâu, hết giờ làm tôi phóng thật nhanh về phòng tắm rửa thay đồ.
Trong lúc khóa cửa phòng, tôi nhận được tin nhắn.
Là Linh "phòng 507"
Không mất thời gian trả lời tôi lật đật xuống nhà lấy xe đi. Từ chỗ tôi ở qua khách sạn Linh hẹn không quá xa, phải gọi là gần nhưng sao hôm nay với tôi nó xa kinh khủng, đường phố Sài Gòn đông đúc chen lấn nhau ở các ngã tư làm tôi nôn nao khó tả.
"Ting tongg…"
"Em không khóa cửa, anh vào đi"
Tôi mở cửa bước vào. Linh đang ngồi trên bộ ghế sofa, mặc một chiếc váy body vẽ lên các đường cong cơ thể hấp dẫn làm sao.
Nhưng hôm nay Linh có gì đó khác thường, Linh đang có chuyện gì hay sao? Từ khi tôi bước vào phòng chỉ thấy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Tôi lẳng lặng bước đến ngồi cạnh không nói gì vì không muốn phá tan đi những suy nghĩ của em.
"Anh có đem theo thuốc không? Cho em điếu." Em hỏi tôi.
Làm tôi giật mình nhìn em với đôi mắt tròn hoe: "Có, em có chuyện gì sao?" Tôi lấy gói thuốc lá trong túi quần ra châm lửa đưa cho em.
Em im lặng ngồi rít như chưa từng nghe câu hỏi của tôi. Tôi cũng dần cảm nhận được nỗi buồn của em. Không khí buồn bã với khói thuốc bỗng chốc bao trùm căn phòng, làm tôi ngột ngạc khó tả.
Em quay qua nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng hỏi: "Sao anh tử tế với em quá vậy?"
"Vì em xứng đáng với điều đó" Tôi đáp như một lời khẳng định.
Bỗng nhiên, em dựa đầu vào vai tôi khóc nức nở nói: "nhưng anh biết em là gái bán hoa mà!"
Tôi ngắt lời em đáp lại: "Vì ngày đầu gặp em, em nhiệt tình và vui vẻ"
"Em không giống mấy cô gái khác, anh cảm nhận được sự chân thành từ em và đến tận bây giờ anh vẫn đánh giá đúng"
Em ôm chặt tôi lại khóc to hơn.
"Hôm nay em có chuyện gì sao?" Tôi ân cần hỏi như muốn vuốt ve nổi buồn của em.
Em giữ im lặng một lúc lâu, đứng lên nói: "em đi tắm, anh đợi em tí" như một con người khác.
Tôi ngồi đấy, đầu suy nghĩ sao em thay đổi cảm xúc nhanh đến thế. Chắc là chuyện gì khó nói lắm đây. Đốt thêm điếu nữa tôi trầm tư nhìn ra ô cửa sổ.
"Anh tắm đi" giọng em vang lên, tôi quay lưng lại nhìn, cơ thể trắng nõn nà của em được che lại bởi khăn tắm quấn ngang ngực.
"Anh làm về tắm rồi mới qua đây"
"Anh lên đây nằm với em"
Tôi ngồi im không trả lời, hồn miên man nghĩ về ngày xưa.
Ngày đầu gặp em, loay hoay vậy mà cũng một năm rồi. Tôi mến em không phải vì nhan sắc mà do sự hồn nhiên pha lẫn khờ khạo của cô gái quê.
Sau đó, em là người tôi tìm đến duy nhất khi cần. Tôi biết nhiều chuyện của em hơn, biết được hoàn cảnh em.
Một cô sinh viên năm ba, ba đột ngột qua đời sau tai nạn giao thông, mẹ quá đau buồn mà phát bệnh tai biến, mọi gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ bé của em.
Hiện tại, em năm cuối rồi, gánh nặng cuộc sống đã lấy đi sự hồn nhiên trong sáng trong em.
"Anh làm gì ngồi im lặng thế? Sao không lên đây?" Câu hỏi của em xé tan những suy nghĩ miên man trong tôi.
"Em không nói anh biết em đang có chuyện gì, anh về đấy nhé. Anh đâu phải chạy qua đây với em vì thân xác. Em biết điều đó mà?" Tôi trả lời em với vẻ mặt nghiêm trọng.
Em một lần nữa, sắc mặt buồn bã nói giọng nhẹ nhàng: "Anh lên đây với em, rồi em nói."
Tôi dụi đi điếu thuốc trên tay, bước sang giường. Em nhào lại ôm chặt lấy tôi, khóc nghẹn ngào như uất ức chuyện gì.
Em ngập ngừng: "Trưa có ông khách kia bạo lực với em. Em sợ quá nên em xô ra và xin về"
Hiz…. Hixx…
"Ổng chửi em làm giá, hỏi em cần bao nhiêu thì nói chứ làm đ* như em thì làm gì có danh dự."
Em ôm chặt hơn các ngón tay em bấu mạnh vào người tôi hoãng sợ. Em ngước lên nhìn tôi hỏi: "Em mất danh dự rồi đúng không anh?"
Tôi vội chen vào ngắt lời em: "Không….."
"Họ không không tôn trọng em, không hỏi xem em đồng ý không, họ mất nhân tính rồi. Em đừng nghĩ đến nữa, có anh ở đây, em đừng sợ" tay vuốt lên mái tóc em, như đồng cảm với những gì em đã trải qua.
Không gian yên lặng đi, chỉ còn tiếng hút hít từ em. Được một lúc tôi đỡ đầu em lên nói: "Anh đứng lên lấy gói thuốc với tàn gạt"
Người nóng rực lên, nóng những lời thằng khốn đó phỉ báng em. Đứng lên tôi cởi bỏ chiếc áo cùng sợi dây nịch đang làm tôi khó chịu ra. Đến tủ lạnh lấy hai chai nước suối rồi quay lại lấy gói thuốc với gạt tàn trên bàn cạnh cửa sổ đem lại giường.
Tôi mở nắp chai nước đưa cho em, nói: "Em uống nước đi. Xong đứng lên đi rửa mặt đi, xã hội đầy người như thế em đừng buồn nữa"
Tôi đốt thêm điếu nữa ngồi xuống cạnh giường, rít liên tục như muốn chút giận thay em lên điếu thuốc đỏ rực kia. Chẳng lẽ.., tôi đã có cảm tình em rồi sao!
Tôi ngồi suy tư nhìn ô cửa sổ, trên môi vẫn còn điếu thuốc đỏ rực hút dở. Đột nhiên, em bất ngờ nhào lại ôm tôi từ phía sau hỏi với giọng yêu đời: "Suy nghĩ gì đó, hối hận đã qua đây hả?"
Tôi từ từ thả hết khói thuốc bay ra, quay lại cười với em nói: "Thế giờ cho anh về không?" Miệng lại bắt đầu rít thuốc, một hơi sâu rồi dập.
"Tức nhiên là không rồi" Em quát to lên với giọng đùa giỡn đồng thời ôm chặt tôi hơn nữa
Tôi sặc tức tưởi kèm ho lớn làm em bất ngờ buông tay ra, lấy tay vỗ lưng tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Dịu đi cơn ho tôi nói với giọng ngập ngừng chen lẫn những tiếng ho: "Không cho anh về mà tí nữa chở anh đi bệnh viện rồi. A đang rít thuốc, em ôm anh mạnh quá anh bị sặc"
"Dụi tắt nó đi" Tay em đưa tôi chai nước đã mở nắp sẵn như tôi đưa em lúc nãy
Phút chốc, Tôi cảm nhận được sự quan tâm, cái ôm ấm áp và cả cách em đùa giỡn với tôi.
Những thứ đơn giản mà tôi đã không có được trong nhiều năm. Những suy nghĩ miên man lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí tôi.
Em kéo tôi nằm xuống, nằm trọn trong vòng tay tôi. Tay em mon men sờ bụng tôi và hỏi: "Mai anh có đi làm không?"
"Có…" tôi đáp
"Mấy giờ anh làm"
"7h30, 6h30 anh về thay đồ"
"Cuộc sống anh đơn điệu quá nhỉ, 7h30 làm đến 20h về loay hoay là hết ngày"
"Ừ, lặp đi lặp lại như thế cũng mấy năm rồi"
"Anh không có bạn à, không đi cà-phê hay nhậu nhẹt gì sao?"
"Bạn bè có gia đình hết anh cũng không muốn làm phiền, khi nào bọn nó rủ thì anh đi"
"Nhiều lúc cũng muốn đi cà-phê, la cà lắm chứ mà không biết rủ ai nên thôi. Cứ thế xuôi theo cuộc sống"
Em ngước lên hôn vào cổ tôi, làm tôi lúng túng, lần đầu tiên tôi lúng túng thế này. Khi em gượng dậy hôn môi, tôi nhìn sâu vào mắt em, khẽ nói:
"Hôm nay ôm anh ngủ thôi nhé!"
"Anh không còn hứng thú với em nữa à?"
Tôi lúng túng đáp: "Không, hôm nay em mệt rồi, hôm khác sẽ tốt hơn cho em"
Em nhìn tôi với gương mặt ngây thơ, ngây thơ như ngày đầu tôi gặp em giọng gượng gạo: "Nhưng anh thì khác, em yêu anh."
Em làm tôi bối rối, mặt tôi gượng gạo chẳng biết nói gì. Chẳng phải tôi cũng đang có tình cảm với em sao? Chẳng phải tôi cũng đã yêu em rồi sao?
Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đợi câu trả lời từ tôi.
Đây là lần đầu tiên có người nói yêu tôi, bộ dạng đàn ông của tôi bị bối rối ngượng ngùng đó xé tan đi, giờ đây tôi như đứa trẻ với những suy nghĩ miên man, một lúc tôi nhìn em ngập ngừng nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy à?"
"Dạ…" Em khẽ đáp
"Mai chúng ta nói chuyện này sau nhe!"
Em đáp nhẹ nhàng: "Dạ…" rồi hôn lên môi tôi
Tôi và em quắn lấy nhau, cuồng nhiệt như những đôi tình nhân mới.
Sau đó, em ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Tôi đốt thêm điếu nữa. Rít vài hơi nhưng lại không hút nổi, tôi dụi mạnh vào gạt tàn khi không còn ánh lửa đỏ rực nữa. Mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của em lúc ngủ rồi cũng thiếp đi từ lúc nào.
—————————
6 giờ sáng, tôi giật mình mở mắt. Em vẫn nằm trong vòng tay tôi, nhẹ nhàng tôi kéo tay mình ra từ chút một, không muốn em thức giấc. Chỉ còn bàn tay tôi đang ngọa ngoạy kéo ra, thì bất ngờ em choàng tay lên cổ kéo xuống hôn tôi nói: "Định bỏ em à"
"Anh phải đi làm rồi"
"Dạ. Nếu được, nghỉ một ngày lê la phố phường, quán xá với em."
Tôi ậm ự, không đáp
Đánh răng xong, tôi tắm mặc quần áo vào bước ra bảo em ngủ thêm "Hôm nay em đừng đi làm, tối về anh qua em"
Tôi bước vào thang máy nhìn hình ảnh mình phản chiếu lại. Có gì đó khiến tôi nghẹn ngào, lâu rồi tôi chưa la cà, lâu rồi tôi chưa được yêu thương, lâu rồi tôi chưa có cảm giác an toàn ấm áp như em mang lại. Bỗng nhiên, tôi lấy điện thoại ra xin nghỉ một ngày.
Quay trở lại phòng, bấm chuông một lúc lâu em ra mở cửa nhìn tôi kinh ngạc: "anh quên gì hả?"
"Em rửa mặt đi, anh biết một quán ăn sáng gần đây ngon lắm"
Vẻ mặt em ngơ ngác như một đứa trẻ nhìn tôi. Một lúc em cười tươi như đã hiểu nói: "Em cũng biết quán cà-phê gần đây đẹp lắm." Em vui mừng như đứa trẻ chuẩn bị được mẹ chở đi chợ.
Những vụn vỡ trong lòng tôi bỗng biến tan. Niềm hạnh phúc, ấm áp trong tôi đã mất từ lâu bỗng ùa về.
......
- Khương Nguyễn (Truyện Ngắn viết đã lâu, cốt truyện hư cấu nhưng có thật trong xã hội hiện đại)
9 notes · View notes
thuvientamlinh · 2 years
Text
Y học cổ đại bàn về tác hại của phóng túng dục vọng - Tâm Linh Cuộc Sống
Y học cổ đại bàn về tác hại của phóng túng dục vọng – Tâm Linh Cuộc Sống
Người thời xưa sống đến 100 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, cử động linh hoạt, ít bệnh tật. Trong khi người thời nay chỉ mới 50 tuổi đã bắt đầu già yếu, bệnh tật khắp thân. Ngoài các yếu tố về môi trường và hoàn cảnh sống, còn một nguyên nhân lớn khiến sức khỏe người thời nay kém xa thời xưa, đó là phóng túng dục vọng. Y học cổ đại đã nói rất rõ về tác hại của việc này. Vậy y học cổ đại nhìn nhận thế nào…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
from-hama-with-love · 9 months
Text
Tumblr media
Không hẳn vì hai chữ "sẽ đọc", mà còn vì mình đang rảnh và muốn thông qua việc trả lời những câu hỏi này để xem lại chính mình nên mình cũng sẽ trả lời.
1. Đã hôn ai bao giờ chưa? 
Đã từng.
2. Có ý định lấy vợ/chồng không? Năm bao nhiêu tuổi?
Bạn mình ơi, bạn nghĩ mình có nên giống linh vật của chúng mình không ? Cứ yêu rồi kết hôn hết mình, hết lần này đến lần khác ? Nhưng mình không làm được, rốt cuộc thì mình mãi vẫn đâu có đặt niềm tin vào hôn nhân.
3. Đi ngủ có bao giờ nude không?
Không. Không thích cảm giác da thịt bết vào drap gối.
4. Điều ám ảnh nhất từ bé đến giờ là gì?
Lúc bé luôn ám ảnh việc ngày nào đó bố mẹ sẽ mất đi rời bỏ mình, cho đến khi bố mình rời đi thật sự thì mình thấy là hoá ra nó cũng không đáng sợ như mình vẫn nghĩ, nhưng mình buồn, rất buồn.
5. Mối tình đầu là ai?
Người lạ hoàn hảo, cho đến bây giờ bọn mình thật sự vẫn luôn là người lạ trong cuộc đời nhau.
6. Có bao giờ ngắm sao một mình chưa?
2h sáng của một ngày tháng 8 cách đây 13 năm, ngồi một mình trên lầu đợi mưa sao băng nhưng cuối cùng chỉ thấy được vài ngôi sao nhỏ bé khác, à mà cũng không hẳn là một mình, vì ở một nơi cách xa mình 200km cũng có một bạn đang đợi chung và chúng mình liên lạc với nhau bằng điện thoại. ^^
7. Có yêu thích sự tĩnh lặng của màn đêm không?
Có. Nhưng cũng muốn cả sự tĩnh lặng của ban ngày.
8. Thích vị gì?
Ngọt. Nên người khác dễ dụ mình lắm :">
9. Tên những con pet ở nhà? Con gì? 
No pets allowed.
10. Có biết lái xe ôtô không?
11. Có hận một ai không? Tại sao?
Không muốn thành đàn bà nên cố gắng không thù hận ai.
12. Hình mẫu nào muốn trở thành? Vì..? 
Ơ kìa, mình còn là hình mẫu nhiều người muốn trở thành kia kìa ở đó lại muốn trở thành cái khác, không nha.
13. Màu đen và màu trắng thích màu nào hơn? 
Màu đen.
14. Thích tóc nâu hay tóc đen? 
Tóc đen. Nhưng lâu lắm rồi tóc không có màu đen, toàn nhuộm thôi.
15. Thích tóc như thế nào? (dài/ngắn, thẳng/xoăn, buộc/duỗi ..vv.)
Tóc nào thấy mình đẹp và mặt bớt mặp. Năm nay là rảnh rỗi ngựa ngẫm nhất nên 1 năm 3 kiểu tóc 3 màu khác nhau :)))))
16. Loại nước hoa ưa thích là gì?
Daisy Marc Jacob
17. Thời trang để lại nhiều ấn tượng nhất?
Toàn nhìn người ta mặc thấy đẹp thôi chứ mình không mặc được như vậy.
18. Bài nhạc hay nghe gần đây nhất?
Chasing Cars - Snow Patrol
19. Kỉ niệm đẹp nhất từ trước đến giờ?
Mình đã nghĩ đó là kỉ niệm đẹp nhất rồi nhưng thời gian trôi qua mình lại càng có những kỉ niệm đẹp hơn.
20. Thích ngồi ngắm mưa không?
Tùy hứng. Có lúc có và không.
21. Những lúc buồn hay làm gì?
Nghe nhạc và chảy mồ hôi từ khóe mắt. Và ngủ cho quên đời.
22. Những lúc vui hay làm gì?
Cười và nói, và hát.
23. Đã từng yêu đơn phương một ai chưa?
Là mối tình đầu.
24. Kể lại một kỷ niệm trong một tháng trở lại đây.
Đi du lịch Phú Quốc cùng với mẹ, ngủ chung với mẹ sau hơn 10 năm.
25. Tự hào điều gì nhất ở bản thân?
Năng lượng dzô tri lan toà mạnh mẽ đến những người xung quanh :)))))
26. Ghét điều gì nhất ở bản thân?
Tự huyễn.
27. Món ăn nào cảm thấy khó nuốt nhất?
Món có vị ớt chuông.
28. Món ăn nào yêu thích nhất?
Món mẹ nấu, sầu riêng, sashimi cá hồiiiii
29. Nếu được đi du lịch, sẽ chọn đi đâu?
Đâu cũng được, đi chơi là được :))))
30. Thích đi bơi không? Bể bơi hay biển thích hơn? Đông người hay vắng người?
Học bơi được nửa chừng thì nghỉ do viêm mũi dị ứng với nước hồ bơi, đến bây giờ vẫn chỉ biết bơi kiểu hà mã - bám vào thành mà đi. Không thích bể bơi, không thích biển, tôi chỉ thích ngâm mình trong bồn tắm nước ấm thôi :((((((
31. Có bao giờ hành động như một con nít giữa chốn đông người chưa?
Đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng có.
32. Có lúc nào khóc trong lớp học chưa? 
Đã từng, lúc đó thấy bạn khóc và tự nhiên mình cũng rơi nước mắt theo.
33. Thầy cô nào ngưỡng mộ nhất? Tại sao?
Bố và chị gái đều là giáo viên nhưng mình không hề ngưỡng mộ, và cả những giáo viên mình từng học qua cũng không có một ai.
34. Tác phẩm văn học nào ưa thích nhất?
Có thể tính truyện tranh được không trời ơiiiiiii
35. Có tin vào ”Những người yêu nhau rồi cũng trở về với nhau”?
Không, “em thương anh nhiều lắm, nhưng liệu có thương nhau mãi được không”
36. Thích lái xe hay để người khác chở? 
Thích lái xe nhưng cũng thích có người chở, tùy tâm trạng và tùy thời điểm.
37. Thích màu gì nhất?
Có xu hướng chọn đồ màu đỏ, ngắm nhìn thứ màu xanh da trời, và ấn tượng với vật màu đen trắng.
38. Loài hoa gì thích nhất? Ghét nhất? Tại sao?
Thích hoa hướng dương, vì hồi xưa đọc trong truyện thấy có nói ý nghĩa của nó là "Luôn dõi theo bạn" và ấn tượng. Còn ghét thì không có.
39. Giở cuốn sách gần nhất, mở trang 93, viết lại dòng đầu tiên.
Sách không đủ 93 trang nên xin viết lại dòng cuối cùng trong sách
“Vâng, nhất định con sẽ khôn lớn thành người” - Nụ hôn từ biệt - Jimmy Liao
40. Ai là người yêu quý nhất trong nhà?
Mẹ.
41. Đã bao giờ nghĩ đến kết thúc cuộc sống chưa? Tự vực dậy bằng cách nào? 
Có. Vực dậy bằng việc không tìm được cách kết thúc cuộc sống nào hay ho và đẹp đẽ.
42. Đã đua xe bao giờ chưa? Có muốn đua xe không? 
Chưa từng đua xe, không muốn đua xe, nhưng lái xe với vận tốc 140km/h thì đã từng, ơn trời là cao tốc lúc đó chưa gắn camera phạt nguội :))))))
43. Đã bao giờ trốn nhà đi chơi chưa? Năm bao nhiêu tuổi?
Năm 1900 hồi đó, có quá nhiều cơ hội và quá nhiều lý do, nhưng cũng chỉ đơn giản vì ham chơi, lúc về mẹ vừa khóc vừa tát cho một cái, sau đó thỉnh thoảng bố vẫn lấy ra làm trò chọc hai mẹ con. Giờ thì chắc mẹ cũng không còn nhớ việc này nữa, và mình nếu không viết ra và lưu lại chắc cũng sẽ quên.
44. Lúc này đang nghĩ về ai thế? 
Người bắt tôi phải trả nợ bài viết nàyyyyyyyy
45. Đêm dài hơn hay ngày dài hơn?
Thức khuya mới biết đêm dài, nhưng ngủ ngày nên cũng chẳng biết liệu ngày có dài hơn đêm :))
46. Một ước mơ ?
“Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước
Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước
Một ngày nào đó sẽ lên mặt trời
Mình sẽ trồng rau trồng cỏ nuôi bò
và sẽ trồng hoa anh đào
Rồi sau đó hoa anh đào có
mọc được trên mặt trời hong dzậy
Rồi sau đó ước mơ nói ra nhục thêm
Nhiều khi muốn làm mà ta có làm được đâu
và ước mơ chỉ là ước mơ…”
47. Nơi nào ở Việt Nam muốn ở suốt đời?
Mình từng viết mình muốn sống mãi ở nơi mình đã trả lời câu hỏi này nhưng sau đó vài năm mình lại chuyển đến sống ở thành phố khác. Hoá ra là vốn không hề có nơi nào mình muốn ở suốt đời cả, nơi nào mình cũng đều có thể dễ dàng rời đi được hết mà.
48. Nếu được chọn giữa giàu có và hạnh phúc sẽ chọn gì? (chỉ được chọn 1) Tại sao?
Người ta thường chọn những gì người ta thiếu, thôi thì mình chọn giàu có vậy :)))))) Dù thật ra nếu bây giờ có ai hỏi Are you happy ? thì cũng không chắc câu trả lời có là Absolutely yes không nữa :))))))
49. Có nghĩ rằng tiền bạc là đi đôi với hạnh phúc không?
"Giàu thì chưa chắc sướng nhưng nghèo thì nhất định sẽ khổ"
50. Đêm trung thu có thích rước đèn không?
Khồng, ám ảnh với tiếng nhạc phát trong lồng đèn pin lắm.
51. Thích làm gì trong ngày 14/2?
Có thể thành ngày nghỉ lễ chính thống không phải đi làm không, nếu không thì nó cũng chỉ là một ngày bình thường thôi mà.
52. Sẽ làm gì nếu có 1 triệu đô?
Gửi tiết kiệm phân nửa, phân nửa sẽ "vứt tiền qua cửa sổ" =))
53. Nếu chỉ còn có thể sống được 1 ngày thì sẽ làm gì?
Cứ tiếp tục làm những việc đang làm thế này thôi, dù cố quá cũng quá cố thôi mà.
54. Giữa thương 1 người mà không nói ra được và thương 1 người mà không được đáp lại, điều nào sẽ buồn hơn?
Cái gì cũng buồn và cũng không đáng buồn. 
55. Thích ngắm bình minh trên biển không?
Cuộc đời chưa bao giờ ngắm bình minh trên biển vì không thể nào dậy sớm nỗi trong bất cứ chuyến đi chơi biển nào.
56. Giữa tình bạn và tình yêu nếu phải lựa chọn sẽ chọn cái nào?
Tình bạn. Mình là Bảo Bình điển hình mà.
57. Trước tới giờ làm điều gì cảm thấy hối hận nhất?
Đã không làm một vài việc nhiều như mình đã từng muốn làm.
58. Nếu bây giờ được 1 điều ước, sẽ ước gì?
Có tiền từ trên trời rớt xuống, có đè chết tôi cũng được T^T
59. Thích ngày nào nhất trong năm?
Ngày nào mình vui cũng đều thích.
60. Ngày này năm ngoái đang làm gì? (or tháng này)
Đi ăn nhậu tất niên, uống say bét nhè đến 2h sáng còn cho chó ăn chè trước quán trước khi lên taxi về nhà.
61. Giả sử có một người chạy đến bên bạn, chụp một kiểu ảnh và nói ”Hãy làm bạn trai/bạn gái của em/anh trong một ngày”. Bạn sẽ làm gì?
Một ngày thôi ư nhiều ngày được không :)))))))
62. Có bao giờ nghĩ mình sẽ mang 1 giới tính khác chưa?
Không, thế này mà gái còn theo ầm ầm rồi, làm trai thật chắc thiệt thòi cho các bạn nam khác lắm =))
63. Có bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một con người khác chưa? Nếu có, miêu tả con người đó.
Cuộc đời chỉ mong trở thành con thú khác thôi chứ thành người khác thì không nha.
64. Những lúc vui nghĩ đến ai?
Nghĩ đến người liên quan đến niềm vui của mình, hay chính là người tạo điều kiện cho mình cảm thấy vui ^^
65. Có bao giờ hỗn láo với ba mẹ chưa?
Đã từng, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có trong những bất đồng không thể kiềm chế nổi bản thân.
66. Đã từng có bao nhiêu người yêu rồi?
Quá nhiều không đếm nổi, người đang đọc bài viết này đến đây cũng yêu tôi mà đúng không :)))))))))
67. Giả sử con vật nuôi thân yêu bị chết, có khóc nhiều không?
Biết sẽ không bao giờ nuôi nên không cần giả sử đâu.
68. Có niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu không?
Không, “tình yêu kéo dài ba năm”
69. Con mèo hay con chó trung thành hơn ?
Không biết.
70. Việc điên nhất từng làm?
Chui vào thang máy và chơi trò hôn nhau nồng thắm với ai đó trong lúc đang đi lên và đi xuống.
71. Việc gì hối hận nhất trong cuộc đời cho đến lúc này?
Giống câu 57
72. Biết chơi nhạc cụ nào không?
Piano (trong mơ :)))))))))
73. Thích nhạc cụ nào nhất thế? Vì sao?
Chắc là piano, vì đã chọn mua piano.
74. Kể về một kỷ niệm buồn.
Mùa Vu Lan mãi về những năm sau này, con trở thành đứa trẻ mồ côi cha.
75. Vấn đề quan tâm nhất hiện nay?
Làm sao kịp giảm cân ăn Tết :(((((((((((
76. Chuyện gì dằn vặt lúc này nhất? 
I think I have to break your heart.
77. Có giỏi trong chuyện an ủi và thấu hiểu bạn bè không?
Lúc nào cũng được bảo là “Sinh ra em/tao là cha mẹ nhưng hiểu em/tao chỉ có chị/mày”
78. Thế nào là một người bạn tốt?
Không để mình làm chuyện điên rồ ngu xuẩn một mình :)) Rồi rồi bạn tốt mau đi viết ngay 100 câu trả lời này cho tôi ngayyyy
79. Làm gì khi biết một người bạn tìm cách hãm hại mình? Có buồn không?
Nếu đã là bạn thì sẽ không bao giờ làm vậy với mình, và vì không là bạn nên sẽ không cảm thấy buồn, chỉ là có thể sẽ tức giận và bực mình thôi.
80. Nghĩ gì về les or gay?
Ai cũng nên có một hoặc nhiều người bạn như vậy, vui nhaaaaa
81. Làm gì nếu như một ngày mất đi liên lạc với tất cả những người thân thiết? 
Và cứ thế tình trôi đi.
82. Thích ma hay những chuyện kỳ dị lạ thường không?
Có hứng thú nhưng không gọi là thích.
83. Đã bao giờ gặp ma chưa?
Chưa.
84. Món quà quý nhất từ bé đến giờ? Tại sao? 
Không có
85. Nấu ăn giỏi không?
Không tệ nhưng gọi là giỏi thì chắc là khôngggg
86. Muốn điều gì nhất ở những người bạn?
Luôn luôn lắng nghe, không nhất thiết phải luôn luôn thấu hiểu, nhưng đừng bán bảo hiểm.
87. Có bao giờ đi một mình trong đêm không? 
Rất nhiềuuuuu
88. Nghĩ gì về việc tai đeo headphone, bước đi một mình trong mưa?
Hư headphone đó trời ơi.
89. Khi buồn thường tự an ủi bằng cách nào?
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà không ổn thì cũng vậy. Không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui."
90. Điều không bao giờ quên?
Có thể là một vài thứ người ta vô tình thốt ra, nhưng lại ám ảnh cả cuộc đời.
91. Khi tức giận thường làm gì? 
Im lặng, bỏ đi vô phòng ngủ.
92. Quay cóp lần đầu tiên là khi nào thế?
Hình như là năm lớp 6, thằng bạn ngồi kế bên lật tài liệu mà ko biết chép chỗ nào, mình tức quá giành lấy lật luôn =))
93. Thích hôn không?
Chắc là có
94. Hôn lips on lips hay tongue on tongue?
Phải thật cháyyyyyyy
95. Kể một ý định táo bạo. 
Về nhà mẹ nuôi :))))))
96. Định nghĩa tình yêu?
Đến bây giờ vẫn luôn tìm câu trả lời đó, và chưa thấy.
97. Bạn xấu nhất khi nào?
Mới ngủ dậy và Pi êm ết
98. Khi nào thì bạn thấy mình dễ thương nhất?
Khi cười. 
99. Điều bạn muốn làm nhất lúc này?
Trả cho xong nợ với bạn mình.
100. Điều muốn nói nhất lúc này?!
"Nếu bạn đã đọc đến đây, gửi bạn một cái ôm :) Giờ, chúng mình đã tiến gần nhau hơn nhiều chút rồi". Dù mình thật sự cũng không chắc về những gì mình đã trả lời ở đây.
Hết nợ rồi nha bạn mình ơiiiiiiiiiiii. Đố bạn mình đã giữ nguyên và trả lời lại những câu nàoooooo. Không nghĩ là sau chừng đó năm thì 8-90 điều trong đây đến giờ mình vẫn có những suy nghĩ như vậy, con người không thay đổi vậy nên vui hay nên buồn đây :))))))
11 notes · View notes
huyensreading · 2 months
Text
2 notes · View notes
lithpham · 5 months
Text
* Tác phẩm chứa tình tiết tự sát nên bạn nào có vấn đề tâm lý cần cân nhắc
"Nghe nói vô số người mong hắn chết đi, còn hắn vật lộn trong chiếc hộp nhỏ này để chống lại những lời nguyền rủa ấy..."
Đó là lời giới thiệu về nhân vật chính trong Gã tù nhân trong khu vườn tiểu cảnh - một truyện ngắn trong Tôi và tôi của Mizu Sahara. Cuốn sách này gồm ba mẩu chuyện tách biệt với nhau nhưng đều kể về những con người phải hứng chịu sự nghiệt ngã của số phận.
Những nhân vật đó là ai mà lại đau khổ đến vậy? Trong Gã tù nhân trong vườn tiểu cảnh, đó là một kẻ bị xã hội và gia đình ruồng bỏ nên giấu mình trong góc nhỏ của căn nhà rộng rãi, và một học sinh gồng mình kiếm tiền trang trải cho cả một gia đình sống trong căn phòng sáu chiếu. Trong Nàng công chúa móc ngoéo, đó là một cô gái bị coi là túi tiền để những kẻ đào mỏ bòn rút và bội bạc. Trong Tôi và Tôi (truyện ngắn cùng tên), đó là hai cô bé, một người bị miệt thị ngoại hình nhưng có gia đình ấm êm và một người xinh đẹp nhưng lại phải sống cùng người cha nghiện game, mẹ tự sát vì uất ức.
Khác với Cô Itsuya và Chiếc đuôi heo (hai tác phẩm khác của Mizu Sahara) mang không khí dịu dàng khi có một nhân vật đóng vai trò cứu rỗi cho người còn lại, Tôi và tôi mang đậm sự bi thiết và u ám vì các nhân vật đều đang lần mò tìm lối thoát cho sự bất hạnh của đời mình. Thế nên hành động của họ nhiều lúc rất sần sùi và xấu xí. Họ gây tổn thương nhau rồi gây tổn thương chính mình như một cách để trả thù cho tất cả những bất công bản thân đang gánh chịu.
Nhưng Mizu Sahara viết Tôi và Tôi vẫn là Mizu Sahara lúc viết những tác phẩm ấm áp kia, nên tập truyện này dù đau đớn vẫn không hề tuyệt vọng. Những con người trong truyện đã sai lầm, cũng đã từ bỏ chính mình nhưng họ lại là những người khát khao đến tột cùng một cuộc sống bình yên. Vì đã hiểu quá rõ mùi vị cay đắng của thế giới này, họ chọn cách yêu lấy nhau và rìu nhau đến quãng đời tươi đẹp hơn.
Thế nên cậu đừng đi đâu cả nhé... Xin cậu đừng giết chết một tớ khác mà... Cố gắng lên!! Tớ yêu cậu lắm!!
Tumblr media
3 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
Tumblr media
Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ Hoài Con trưởng thành hơn.
Xuyên suốt hơn 2 năm qua, mình nghĩ mình đã trải qua đủ mọi chuyện, mình nhớ An, nhớ Dung, nhớ Tiến rất nhiều, nhớ tất cả những người đã từng bước qua cuộc đời và để lại những vệt chân rất mờ nơi con tim mình, hơn 2 năm qua.. mọi thứ đều đã thay đổi.. điều duy nhất không thay đổi chắc chỉ nằm ở con tim mình. Phải, con tim mình chưa từng thay đổi, mình vẫn luôn hướng về chị, về họ, về thầy, về những người ấy.
Mình nhớ những ngày ngồi lau từng cái bát để fill vào TKT, mình nhớ những ngày bốn đứa ngồi đợi từng phút để ngắm mặt trời mọc ở phòng nghỉ nhân viên, mình nhớ những ngày ngồi tâm sự tình yêu tình báo tới trưa muộn mới chịu về! Mình nhớ những ngày 4 đứa cùng nhau đi ăn phở. Mình nhớ những ngày được ngập trong núi bánh bao chất chồng khi mọi người nói với papa rằng rất thích bánh bao chiên. Mình nhớ những chuyến du lịch ngắn hạn, mình nhớ những bữa sáng muộn cùng mọi người, mình nhớ những bữa lẩu 1 mình trong những ngày nghỉ. Mình nhớ chong chóng tre trên nón bảo hiểm! Mình nhớ những lần uống rượu với chị, mình nhớ câu nói mình hỏi chị, mình nhớ câu trả lời chị nói với mình, nhớ những niềm vui, nhớ những nỗi buồn, nhớ những lần tức giận, nhớ cả giọt nước mắt. Mình nhớ cả mình của ngày trước, nhớ rất nhiều rất nhiều.
Mình luôn hoài niệm tới Phạm Ngọc Thạch, nhớ chị Hoài, nhớ a Xiao, mình có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cảm giác ấy nữa, chỉ là cảm giác thôi, mình không còn như xưa nữa, bạn bè - anh chị, ngay cả thầy cũng không còn như xưa nữa. Vì gia đình đã không còn là gia đình nữa rồi. Vì hiện tại, chỉ có mình mình ôm nỗi nhớ nhung ấy thôi; mọi người đều thuận theo dòng nước chảy để trôi về thượng nguồn, mọi người đều đang nỗ lực chạy về tương lai, chỉ có mình mình muốn bạt mạng bơi ngược dòng thác để quay về vạch xuất phát. Nỗi nhung nhớ cứ dày xéo mình trong từng nhịp thở. Nó không quá dạt dào, nhưng mỗi lần nghe thấy một bài hát xưa cũ, đọc một quyển truyện sến sẩm, xem một bộ phim tình cảm, cảm xúc trong mình đột nhiên trào dâng, trí nhớ bỗng ngắt quãng nhớ lại những mảnh kí ức vụn vặt, vụn vặt như tơ liễu chất chồng lên nhau. Mình không nhớ rõ nổi gương mặt của ai, chỉ là từng mảnh kí ức cứ thế trôi qua, mình không kịp nắm bắt, nó chỉ muốn nhắc nhở mình rằng, nó từng tồn tại, ở đây!
Mình chưa từng nghĩa khi chia tay với HDL mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng mình cũng chưa từng nghĩ trung thành với nó cả đời thì sẽ thế nào! Mình không thuộc về những thứ hiện đại mới mẻ, mình chỉ thích hợp với những thứ cổ điển cũ kĩ. Tất nhiên rồi, mình chỉ đang nói tới sự hoài niệm cổ kính của mình mà thôi. Mình vẫn sẽ bước tiếp, rất nhiều những câu nói "sau này" được mình gói gém lại rồi ném vào một góc sâu thẳm nào đó, vì mình biết rằng, sẽ rất khó có thể nói ra câu "sau này..."
Mình hy vọng chị mạnh khỏe, hạnh phúc, hy vọng chị sẽ luôn là vitamin cho người khác. Càng hy vọng hãy có người ôm lấy chị, yêu chị, che chở cho chị. Mình hy vọng chị biết được mình đã-đang và vẫn sẽ yêu thương chị như thế nào, mình hy vọng chị sẽ không quên đi mình, mình hy vọng một.ngày.nào đó mình sẽ đợi được một cuộc trùng phùng
Vậy nên kết cục của câu chuyện rốt cuộc có quan trọng hay không? Hình như là không. Với mình là không.
37 notes · View notes
monpham · 7 months
Text
Tumblr media
Hôm giờ ồn ã trên mạng xã hội chữ F, có bạn nọ mượn văn không hỏi người viết, không ghi credit; bị cộng đồng phát hiện và lên án. Nói người thì chỉ nghĩ tới ta. Chuyện này làm mình nhớ đến chiếc ảnh này, mình cap lại ngày 29/03/2022 trên Youtube, khi đang lướt lướt dashboard tìm âm thanh nền. Thấy ảnh xinh nên tình cờ đọc vài chữ đầu thấy quen quen, đọc kĩ cả nội dung thì đúng là chữ của mình. Và trang có ghi credit cho tên của mình. Đây là dấu hiệu của người lương thiện. Tôn trọng những người sáng tạo, khi bản thân mình cũng là người sáng tạo; là chuyện phải làm. Trưởng thành với sự ảnh hưởng nhân sinh quan từ âm nhạc của Bác Trịnh, mình vốn dĩ ám ảnh với cái chết. Cụm "trăm năm là hữu hạn", là từ quyển sách mình rất thích của vợ chồng tác giả Đông Vy - Công Luận, với tựa sách "Nếu biết trăm năm là hữu hạn", xuất bản năm 2012. Bạn có hứng thú, có thể tham khảo tìm đọc. Trên Tumblr này, mình cũng có sử dụng khá nhiều thơ của Chị Nguyễn Thiên Ngân, tất cả đều có credit. Tất cả tập thơ và truyện ngắn của Chị Ngân từ năm 2009 đến nay mình đều mua. Khi quyển Đường Còn Dài, Còn Dài… tái bản, mình cũng mua 3-4 bản để tặng bạn bè. Khi Chị Ngân đi ký tên ở Hội sách Sài Gòn, nhà sách Cá Chép; mình đều ghé. Chị Ngân có mở quán cafe Nomad - sát bên trường cũ của mình ở Q3 Sài Gòn. Khi hẹn bạn bè cũ lâu ngày không gặp, mình đều dẫn đến đây để dễ nói chuyện. Nếu bạn muốn gặp Chị Ngân thì đừng đến quán, vì mình nghe đồn Chị mà ghé quán thì quán hôm đó bị . . . ế *haha* Nói chung. Hãy ủng hộ người sáng tạo và giúp họ sống được bằng cái sáng tạo đó, nếu bạn thật sự yêu quý họ. Nếu không ủng hộ, xin: Đừng trộm cắp, đừng phá hoại, đừng chà đạp. Vì:
"Nỗi đời cay cực đang giơ vuốt, Cơm áo không đùa với khách thơ" - Xuân Diệu
2 notes · View notes
goc-xanh · 1 year
Text
Ngày này 7 năm trước, mình đăng một bài review ngắn về cuốn "Nơi em quay về có tôi đứng đợi" lên facebook. Còn lập hẳn album / my book list / để ghi lại cảm nhận sau mỗi lần đọc sách. Vậy mà, từ ấy đến nay, mình chẳng viết thêm bất kì một bài nào nữa. Sự nghiệp review sách chưa kịp nở đã vội lụi tàn. (ーー;)
Tumblr media
CUỘC ĐỜI VỐN LÀ NHỮNG CHUỖI NGÀY HỘI NGỘ VÀ CHIA LY
Nỗi buồn đã phảng phất đâu đó ngay từ tựa đề cuốn sách. Là tình yêu. Là chờ đợi. Là mỏi mắt ngóng trông một bóng hình giữa rừng thu vàng lá.
Trong đầu mình nhanh chóng vẽ ra một câu chuyện tình đẹp nhưng ngắn ngủi; dù không còn ở bên nhau nhưng chàng trai vẫn sẽ mãi ở đây, chờ đợi người con gái ấy quay về. Và cốt truyện chính xác là như vậy. Nhưng cái hay của Ichikawa Takuji là ông biết cách biến cốt truyện tưởng chừng như đơn giản ấy thành một tác phẩm vô cùng đặc sắc. Mang đậm phong cách cá nhân. Nhẹ nhàng. Hài hước. U buồn. Nhưng tuyệt nhiên không đánh mất đi niềm tin và hi vọng.
Dưới góc nhìn của Satoshi, tác giả kể cho chúng ta nghe câu chuyện tình đẹp nhưng không kém phần "chân thực" của anh và Yuko. Đang tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập xuống đầu cặp vợ chồng son. Là tai họa.
Tumblr media
Chiếc ảnh ngày xưa ấy.
Đánh giá: 4.5/5
Những trang đánh giá sách thường chấm theo thang điểm 5, không phải 10 như chấm phim. Tính chấm 4/5 thôi nhưng bản dịch hay, không lỗi; cộng thêm bìa đẹp nên cho thêm 0.5 điểm hình thức. Với lại, tựa đề tiếng Anh là "Separation" mà dịch sang tiếng Việt hay quá xá hay.
Thêm chút thông tin, "Nơi em quay về có tôi đứng đợi" là tiểu thuyết đầu tiên của Ichikawa Takuji bước ra khỏi mạng internet để xuất bản thành sách vào năm 2002. Trước cả "Em sẽ đến cùng cơn mưa" cơ, chỉ là xuất bản ở Việt Nam trễ thôi.
7 notes · View notes
thichateo · 11 months
Text
Tôi đọc được một câu như thế này:
"Một ngày nào đó, nếu nghĩ đến chuyện kết hôn, hãy chọn một người mà trong mắt họ, con là duy nhất."
nhưng làm sao trước khi kết hôn biết được, sau này mình là duy nhất trong mắt họ?
-thích a tèo.
Tumblr media
155 notes · View notes
nlbk1994 · 2 years
Text
[Truyện ngắn chưa đặt tên]
Tác giả: Khương Nguyễn
********
- Cô làm gái phải không?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao...
- Tôi muốn chơi cô... - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn... nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: "Tôi muốn chơi cô..."
- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái... Được ko?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. - Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 200, tiền phòng anh tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không... Còn tiền phòng thì... về chỗ trọ của tôi đi...
Trời đất ơi... Đi chơi gái mà trả giá... Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???
- Ờ... thì... cô không tin thì thôi... Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ... Đưa tiền trước đi.
- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.
- Cô... ngồi đó đi. - Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:
- Anh... cởi đồ ra đi.
- Ừ, ừ nhĩ. - Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao...
Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi... - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa "chơi" nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.
...
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi cô... Tôi... tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?
- Tôi... quên mất, của cô đây. - Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau... nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. - Nó nói rồi phì cười. - Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn... Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???
...
Lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.
- Ah, anh muốn "chơi" tui nữa hả?? - Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.
- Cô vẫn còn... đứng đây àh.
- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.
- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?
- Thì ... tôi muốn gặp cô.
- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?
- Nhưng, ừm... hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???
- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 15 ngàn một tô, 60 ngàn cho bữa ăn của 2 người.
- Cô uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả??? - Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.
...
Lần thứ 3 nó gặp hắn.
Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.
- Cho em xin điếu thuốc. - Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
"Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Tân Hồng, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em... và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn... Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ... Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà... còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu..."
...
Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.
Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.
"Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng... anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???"
- Cả em và anh... Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình... Sao ta không sống cho bản thân ta.
- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.
Lần thứ 6... 150 ngàn.
- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?
- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.
- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước... nếu em không ngại thì... ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.
- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó... Mặc dù có tiến bộ, nhưng "đại du" anh cũng chưa phải đâu cưng... - Nó nói rồi bật cười.
- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là... góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.
- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó... xui lắm, anh không sợ àh.
- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.
- Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.
- Em nói nhảm quá.
1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.
...
Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ng��y ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.
- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. - Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.
Hắn đưa mắt nhìn nó... ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.
- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.
Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.
6h sáng... Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.
- Lên xe đi, anh chở về.
- Anh... anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.
Hắn im lặng và chở nó về nhà...
...
- Hay... em đừng đi làm nghề này nữa được ko?
Nó trâng trâng nhìn hắn.
- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.
- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.
- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???
- Anh... anh không muốn em đi làm nữa. Anh không... không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?
- Anh ghen... Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?
- Người ở căn nhà đó là ai... Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.
- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
...
Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. "Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay."
Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.
- Lại là người đó kiếm em?
- Ừ, thì sao?
- Em đừng đi.
- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.
- Em đừng đi.
- Không. Em phải đi.
- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi...
- Không... Em xin lỗi.
- Anh... anh thật sự... anh...
- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.
Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi... Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.
...
- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.
Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá...
Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.
---------------------------------
1 năm sau...
Nó vẫn đứng ở gốc cây đó...
Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.
Nó nhìn hắn, hắn thấy nó... Họ nhìn nhau... Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn...
Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang...
"Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em... Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm... Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc... giữa bóng đêm..."
Một mùa mưa, Sài gòn.
Tumblr media
6 notes · View notes
honhatduy · 2 years
Photo
Tumblr media
Nếu là một người miền Tây chính gốc xem Tro Tàn Rực Rỡ, hẳn bạn sẽ thấy đâu đó vừa quen vừa lạ.
Ngay từ đám cưới đầu phim, màu sắc và ánh sáng gợi nhớ ngay về những năm 2001 – cái thời mà đám tiệc buổi tối còn chạy máy phát điện, rạp cưới dựng bằng lá dừa, bia lon chưa tràn ngập và ban nhạc chơi đàn thay vì loa kẹo kéo.
Quen sao những xóm nhỏ bình yên dọc theo kênh rạch, “Tẻ nhạt hết sức nơi cái xóm Thơm Rơm này, nơi những người đàn ông ngập trong rượu và mối lo thất mùa rớt giá, con cái ốm đau; nơi những người đàn bà suốt ngày cắm mặt vá víu những chỗ rách trong nhà”.
Hoặc những khu chợ nhà lồng dơ mèm có bậc thang dẫn lối ra sông để người đi chợ bước xuống đò về.
Hay những người đàn ông quần áo lúc nào cũng dơ sình, ngày ngày quảy theo cái thau hay can nhựa khoét lỗ đi kiếm cá, bắt ba khía.
Nhưng bạn sẽ thấy lạ hoắc vì lời thoại quá văn học, dễ nhận nhất là lời dẫn truyện giọng Việt lơ lớ của nhân vật chính Hậu (Bảo Ngọc Doling) khiến phim thiếu hẳn chất giọng miền Tây.
Hóa trang chân dung Nhàn (Phương Anh Đào) và Hậu chưa thật sự thuyết phục, vẫn có cảm giác hai nhân vật như hai cô gái thành thị mới về quê ăn Tết một vài tuần; bù lại cả ba nữ chính đều diễn xuất ở mức chấp nhận được. Thúy Hạnh nhập vai người phụ nữ khùng rất tốt, tiếc là đất diễn không nhiều.
Hai nam chính cũng diễn tốt. Dương (Lê Công Hoàng) thể hiện tốt biểu cảm nét mặt, mấy lần ngồi cùng hôn thê bất đắc dĩ của mình tạo ra nét tương phản khắc họa sâu cá tính của nhân vật. Tam (Quang Tuấn) thì nổi trội ở diễn xuất hành động. Dương và Tam hợp lại khắc họa trúng phốc một phần lớn những người đàn ông miền Tây hiền lành, chịu khó nhưng vô tâm, hành động như con nít.
Mỗi khung hình đều có ngôn ngữ điện ảnh: Góc quay chọn lọc, lửa đẹp, sông nước đẹp, con người đẹp. Âm nhạc phù hợp và được tiết chế tối đa, không như mấy phim bộ đài Vĩnh Long cứ tới cảnh buồn buồn là kéo đờn cò rên rĩ.
Phim buồn, nhưng buồn ở mức chưa quá lay động cảm xúc vì nhịp phim cắt cảnh theo nguyên tác khá nhanh và nhiều. Cao trào cảnh này vừa chạm nhẹ thì cảnh mới chuyển đến ngay, thành ra cảm xúc trồi tuột như dích dắc. Cũng cần phải nói, việc chuyển tải trọn vẹn cốt cách và ý tứ truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư lên màn ảnh vốn dĩ không dễ, vì nó giàu nhiều lớp triết lý và thấm đẫm văn hóa của vùng đất miền Tây.
“Người ta té sông, ông đọc kinh sám hối thì tự dưng người ta nổi lên sao? Phải lấy tay mình kéo họ kìa, ông ơi”
Đúng như tên phim, mỗi nhân vật có một ngọn lửa âm ỉ riêng trong lòng, chỉ cần bén mồi khao khát yêu thương thì ngọn lửa ấy sẽ bùng lên một lần huy hoàng, để rồi sau tất cả chỉ còn lại đống tro tàn rực rỡ.
Đám cưới. Tiệc rượu say. Những ẩn ức trong tình yêu. Những hành động khó lý giải… Tôi thấy Tro Tàn Rực Rỡ tựa một phiên bản miền Tây của Chơi Vơi.
19 notes · View notes
selinethings · 10 months
Text
Chắc một trong những cảm giác đẹp nhất trong thế gian là cảm giác lần đầu tiên, bởi vì nó bao hàm sự tò mò, non trẻ, háo hức xen lẫn cả hy vọng vào đấy. Tui chợt nhớ đến một cảm giác đẹp và ấm áp khi nhìn thấy quyển truyện “Bí mật tình yêu phố Angel” trên giá sách. Nhân vật trong truyện là giả thôi nhưng tui vẫn bị hút hồn bởi cái bìa sách quá là đẹp, cô gái trong bữa tiệc đêm khuya ở một xứ sở xa lạ được một thiếu niên đeo mặt nạ mời khiêu vũ, giây phút ấy tui cứ tưởng người bị lạc vào xứ sở thần tiên thật sự là tui chứ không phải là nữ chính luôn ấy. Dưới ánh đèn vàng ấm áp trên ga tàu hôm đó khi lật giở những trang sách đầu tiên, từng tên nhân vật và tình tiết câu truyện cuốn tui vào trong như chính tui là người đồng hành bên họ, được thấy rõ từng xúc cảm len lỏi trong họ chỉ qua những câu miêu tả tự sự ngắn ngủi. Năm cấp 1, tui học thêm Tiếng Anh nhà một chị gái, mà chị dạy mãi mà vẫn không vô, xong về sau chị đưa cho tui một quyển truyện. Má ơi, là đồng tác giả với cuốn Angel yêu thích của tui. Vậy là cũng từ đó về sau, cũng dưới ánh đèn học màu vàng ấm áp đó, thay vì nỗ lực đưa cái chữ vào đầu, tui và chị ngồi bàn nhau và mơ mộng về những-chàng-hoàng-tử-không-có-thật đấy và nó khiến chúng tui hứng thú đến lạ. Trên tủ kính nhà chị ấy dán đầy những hình dán về nữ nhân vật chính xinh đẹp trong anime mà tui không biết tên, về sau chị ấy cho tui hình dán, tui tỉ mỉ chọn một cô gái mà tui thấy xinh đẹp nhất và còn cẩn thận vuốt không nỡ để nàng ấy bị xoăn góc lại cong queo, lúc ấy nàng là báu vật của tui đó.
Tui dễ dàng đắm chìm trong từng trang sách đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh và cảm thấy lâng lâng, cứ như kiểu khi tui vừa cầm sách lên thì cũng là lúc mấy anh đẹp trai trong sách sẽ đưa tay ra bảo là “ê này cô em” nói chung là đắm chìm đó hehe. Cũng là chị họ tôi, phòng chị ấy là bạt ngàn sao, là những mảnh sao nhựa và nó phát quang trong đêm ý. Có những đêm tui ngủ nhà chị và ngắm ngàn sao sẽ nghĩ về những trang sách mà lòng mang mác buồn và thêm chơi vơi. Xa xa, nhà hàng xóm mở những bài hát buồn vang lên dìu dặt ban đêm càng khiến nỗi buồn nhân lên thêm đôi. Tui buồn mà không biết vì sao tui buồn.
Tui dễ dàng bị ám ảnh bởi từng nhân vật trong sách. “Yêu anh hơn cả tử thần” là cuốn tiểu thuyết tình yêu đầu tiên tui đọc, ý là nó là cấp độ yêu sâu sắc hơn là tình yêu gà bông tui từng mê trong phố Angel. Lần đầu tiên nhìn bìa tưởng đâu truyện kinh dị tại gam màu xa lánh ởn ởn cộng thêm cái chữ Tử Thần bonus ổng tử thần có lưỡi hái thiệt thấy ghê. Cơ mà khi đọc thì nó lại là một câu chuyện tình yêu, ờm tình yêu giữa người và tiên, khoan đã đừng vội nghĩ nó nông cạn trẻ trâu như những cuốn teenfic tổng tài bá đạo bây giờ. Gu đọc sách của tui vẫn luôn khá ổn, vì cuốn sách đầu tiên tui đọc là siêu phẩm. Mạc Ngôn Hy với Mễ Bối xứng đáng phong thần trong lòng tui:
“Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc”
Cậu bé nghèo khổ cứu con chim gặp nạn. Không ngờ con chim đó lại là tiên nữ ham vui. Để báo ơn, nàng cho cậu đầu thai vào một gia đình giàu có đủ đầy nhưng không ngờ ở kiếp này, chàng trai lương thiện vì đi hiến máu không may mắc căn bệnh AIDS nên trở nên thu mình, tỏ ra gai góc. Tiên nữ xuống trần nhưng mất đi giọng nói. Lời văn của Tào Đình rất hay, lần đầu tiên tui đọc xong mà nước mắt thành dòng xen lẫn hoang mang trầm cảm ám ảnh abcxyz luôn. Tại vì sao, vì kết là sad ending mà tui không nghĩ là sad ending, trước đây trong thế giới của tui hoàng tử và công chúa luôn sống hạnh phúc mãi về sau cơ mà. Qua lần đó chắc tui phải trưởng thành hơn 10 tuổi, hì hì cô bé đã biết thế nào là khái niệm vì người mình iu mà hy sinh.
Khoảng thời gian ấy thật đẹp, không có thiết bị điện tử, chỉ đơn thuần vô tư đọc sách, địa điểm yêu thích hàng đầu là hiệu sách. Mây bay nước chảy nắng vàng chó chạy gì không quan tâm. Mỗi lần về Hà Nội bố mẹ có thể yên tâm thả tui cùng bạn hàng tiếng ở hiệu sách và đó là thiên đường của tụi tui. Cảm giác khi chọn một cuốn sách và đi giữa hiệu sách bạt ngàn sách với đọc một cuốn sách nó y hệt nhau đó, phê y hệt nhau hí hí. Đi học về là nằm dài trên giường đọc sách, mỗi khi đi mua sách thì trên đường về chắc chắn sẽ ngẩn ngơ, ám ảnh về nhân vật đến trong cả giấc mơ. Dịp nghỉ hè sẽ thuê thẻ đến thư viện tỉnh đọc sách cùng sự đồng hành của đứa bạn thân, một con người ham ngủ nướng như tui sẽ vì tiếng í ới của nó dưới nhà mà bật dậy như lò xo, hai khứa kéo nhau đi bộ dưới trời râm mát mẻ hoặc trưa hè nắng gắt. Tui vẫn còn nhớ khoảnh khắc đầu tiên đi đến thư viện tỉnh và cảm giác mát lạnh khi đi qua hành lang trưng bày sách, tui nghển cổ vào trong và tiếc nuối khi nhìn thấy đống sách mình thích nhưng mình chưa thể vào được vì hôm nay mới kịp làm thẻ. Cảm giác ấy không gì sánh lại được.
“Nàng công chúa ngủ trong tháp ngà, sực tỉnh khỏi cơn mơ đằng đẵng.
Bình tĩnh ngồi trên ngai vàng đã đóng băng nhiều năm.
Nàng hiểu rằng mình không cần một kỵ sĩ hay một chàng hoàng tử.
Mà cần một bộ áo giáp bằng sắt và ánh mắt kiên định.”
(Bí mật tình yêu phố Angel)
Không hẳn là giờ đọc lại những tác phẩm tui từng yêu tui vẫn thấy hay. Song tui vẫn luôn trân trọng nó cũng như trân trọng niềm yêu thích và sự ngây thơ của mình đã qua. Đến bây giờ thì tui vẫn thích đọc sách. Nhưng tui đau lòng nhận ra là mình không tìm lại được cái cảm giác ấy thêm một lần nào nữa mặc dù tui đã cố. Cảm giác đắm-chìm ấy đã đi theo thời niên thiếu của tui đi hết rồi. Tui hiếm khi lâng lâng vì một tình tiết và nhân vật, hay thì tui sẽ thấy hay nhưng tui không cảm thấy mình là một người bạn bên cạnh nhân vật chính nữa mà tui chỉ là độc giả mà thôi. Tui không cảm thấy gió mát khi nữ chính có gió vờn qua mái tóc nữa, không thấy nắng chiếu lung linh khi họ nói lời yêu, cũng không thấy thắt ruột thắt gan khi cậu ấy rơi nước mắt nữa. Tui biết cảm giác ấy c�� thể sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, nhưng vẫn hy vọng nó có thể xảy ra với tui một lần nữa trong đời, thật sự rất tuyệt luôn khi những ngày thơ bé ấy, dưới ánh đèn vàng thân thuộc, tui đã cùng những nhân vật mà tui yêu thích sở hữu được những cảm xúc vốn không thuộc về tui, cảm giác được sống cuộc đời của họ vậy, dù là hoa nở hay đông tàn, đều rất xứng đáng…🫧 ☽ -🖇🤍꙳✧˖°
Tumblr media
6 notes · View notes
mh-norah · 2 years
Text
[MH] Nút Áo Đồng Phục
( ̄︶ ̄) Fanfiction , chuyển ngữ
( ̄︶ ̄) Tác giả: 小酒窩長睫毛
( ̄︶ ̄) Đăng bởi: @mh-norah
( ̄︶ ̄)Tags: idol life, tốt nghiệp cấp 3, ghen tuông, truyện ngắn
( ̄︶ ̄) Chưa có sự cho phép từ tác giả. Không vì mục đích thương mại nên đừng report tội nghiệp tui, ét o ét.
இ௰இ
"Anh Mark, đi được chưa? Mấy anh muốn đi ăn rồi." 
"Ặc, chờ anh một lát." 
Lee Donghyuck ngoan ngoẵn đứng đợi. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn vào lớp học, Lee Mark đang cùng selfie với hai cô gái cùng lớp, họ liên tục yêu cầu anh ấy phải thay đổi biểu cảm gương mặt. Donghyuck nhìn ra Lee Mark có chút ngượng ngùng nhưng với tính cách của anh ấy, sẽ không bao giờ chủ động từ chối người khác, chụp xong còn xin thêm chứ ký rồi lại tán gẫu một chút, hai người bọn họ che miệng cười thầm, còn Mark thì mãi gãi đầu cười ngốc, không biết khi nào mới có thể kết thúc. Cuối cùng khi mọi người phải tạm biệt để rời khỏi lớp thì một trong những cô gái đã đưa ra yêu cầu: "Mark à, không biết cậu có thể tặng tớ nút áo thứ hai trên áo không?"
"Hả, chuyện này, nút áo sao? Gỡ xuống tặng cậu?" Lee Mark trợn to mắt, nhíu mày nghi ngờ, mặc dù không hiểu nguyên do nhưng vẫn hào phóng đồng ý. Điều này làm Donghyuck mắt chữ O mồm chữ A, 'Trời ơi, Lee Mark ngốc thật hay giả vậy?'
Hôm nay là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của Lee Mark, các anh 127 đều đến dự và chúc mừng cho Mark. Đương nhiên Lee Donghyuck cũng đi theo, cậu ấy mặc đồng phục màu vàng giống Mark, thắt cà vạt sẫm màu, chỉnh tề ngoan ngoãn đi theo dự lễ. 
Cậu nhịn không được tưởng tượng cảnh chính mình sang năm tốt nghiệp thì sao, liệu có thể giống Lee Mark uy phong lên sân khấu nhận giải thưởng Tốt nghiệp Xuất sắc và sau đó đứng trước toàn trường đọc bài phát biểu tốt nghiệp không? Cậu ấy nhất định so với Lee Mark chắc chắn sẽ làm tốt hơn và thậm chí còn phải đẹp trai hơn nữa cơ. 
Kỳ thật trong lòng Lee Donghyuck, Lee Mark luôn là hình mẫu không thể thay thế, đồng thời cũng là một sự tồn tại ngoài tầm với. Lee Mark luôn dồn hết tâm huyết vào mọi việc mình làm, nhìn qua thì lúc nào cũng ngây ngốc nhưng lại luôn toàn tâm toàn ý tiến về phía trước. Nhưng anh ấy lại quên nhìn lại, có một Lee Donghyuck từng bước theo dấu chân anh dù phải tốn nhiều sức lực hơn để bắt kịp với khoảng cách giữa hai người. Cũng giống như giờ phút này đây, khi anh ấy mỉm cười trên sân khấu trông thật xa tầm với nhưng cũng lại thật gần trong tầm tay. 
"Donghyuck à, đồng phục này để lại cho em, năm sau có thể mặc tiếp." 
"Không phải thiếu mất một cái nút áo sao, vậy thì không cần đâu."
Lee Mark có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lee Donghyuck đang tránh mặt mình sau  khi lên xe trở về ký túc xá. Dù có hơi ngốc nhưng anh ấy cũng thừa nhận mình vẫn rất quan tâm đến Lee Donghyuck, nhất cử nhất động của Donghyuck đều sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lee Mark, giống như hình với bóng vậy, cả hai luôn sát cánh bên nhau. Bởi thế Lee Mark đã từ lâu âm thầm nhìn thấu những suy nghĩ ngưỡng mộ nhỏ nhoi của Lee Donghyuck. 
Nhưng Lee Mark hôm nay chính xác vẫn là một tên đầu gỗ, khổ sở tìm cách dù không biết cách từ chối người khác như thế nào. Anh ấy không hề muốn Lee Donghyuck đứng ngoài cửa lớp chờ mình lâu như vậy chút nào. 
"Anh còn hai bộ đồ thể dục mới đó, không phải là em đang muốn mua sao? Còn mượn của Jeno kia mà." 
"Em đã nói là không cần rồi mà!" 
Thấy lời nói không thôi là chưa đủ, Lee Mark quyết định tự mình làm, dù sao không có việc gì mà thể lực không giải quyết được, Lee Mark chống tay, cúi người đè cơ thể nhỏ bé của Lee Donghyuck dưới thân, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Em ghen sao? Nhìn thấy anh với người khác nói chuyện liền khó chịu à?" 
Không nghĩ đến Lee Donghyuck vậy mà không hoảng hốt chút nào, chỉ bình thản đáp: "Anh không biết cho người khác một cái nút áo có nghĩa là gì sao?" 
"Là gì?" 
Lee Mark bối rối trước câu hỏi này, ghen tuông và tức giận có liên quan gì đến hàng nút áo đồng phục sao? 
"Vào ngày tốt nghiệp, có thể cùng người mình thích cởi chiếc nút áo thứ hai của đồng phục. Nếu đối phương đồng ý, có nghĩa là người đó cũng có tình cảm với mình."
"WHAT? Anh không hề biết lại có chuyện như thế..."
Nghe Donghyuck chậm rãi giải thích, Lee Mark kích động đến nỗi bắn tiếng anh. Anh ấy hoàn toàn không biết rằng việc trao nút áo lại có ý nghĩa lớn như vậy. Nhìn Donghyuck vẫn còn bĩu môi giận dỗi, Lee Mark cuối cùng cũng nảy ra một chiêu.
"Anh vẫn còn thứ này có thể cho em đây." 
Lee Mark nắm lấy tay Donghyuck đặt lên trước ngực mình, anh từ từ di chuyển từ trên xuống dưới dọc theo vị trí của từng chiếc nút áo, cố ý cho Donghyuck vuốt ve toàn bộ thân trên của mình. Donghyuck có thể cảm nhận được độ ấm đằng sau lớp vải đồng phục mỏng manh. 
"Em muốn cái nào?"
Lee Donghyuck không khỏi bật cười khúc khích, nhìn thấy anh Mark không giỏi mấy thứ này lại đang cố thể hiện trước mặt mình, vừa vụng về vừa đáng yêu, cơn tức giận của Donghyuck liền tan biến. 
"Em muốn cái này..." 
Bàn tay của Donghyuck tiếp tục di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng và nút quần của Lee Mark. 
Donghyuck có thể cảm nhận được nơi nào đó, và tiếp theo sau là hơi thở nặng nề của Lee Mark.
"Anh à, cho em được không?"
Nhìn người bên dưới thân thể mình với đôi mắt mơ hồ, đầu tóc của Lee Donghyuck rối tung, mồ hôi rịn ra từ da, bám vào tóc mái và thái dương ướt át. 
"Được, đều cho em hết." 
[Hết]
3 notes · View notes
tomtatchipheo · 2 days
Text
Tóm Tắt Văn Bản Chí Phèo
Tóm Tắt Văn Bản Chí Phèo: Hành Trình Đau Khổ Của Một Con Người
"tóm tắt văn bản chí phèo" là một yêu cầu phổ biến trong các bài học văn học Việt Nam. Tác phẩm của Nam Cao không chỉ là một câu chuyện về số phận của nhân vật Chí Phèo mà còn là một bức tranh sinh động về xã hội phong kiến Việt Nam đầu thế kỷ XX. Qua bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu tóm tắt nội dung chính của tác phẩm và ý nghĩa sâu sắc mà nó mang lại.
1. Bối cảnh xã hội và nhân vật Chí Phèo
Tác phẩm "Chí Phèo" được viết trong bối cảnh xã hội phong kiến Việt Nam, nơi mà những người nông dân phải chịu đựng sự áp bức của giai cấp địa chủ. Chí Phèo là một nông dân nghèo, sống trong một làng quê nhỏ. Anh là nạn nhân của sự bất công và tàn nhẫn của xã hội. Sau khi bị đánh đuổi khỏi quê hương, Chí Phèo đã trở thành một kẻ say rượu, sống lang thang và đánh mất nhân tính của mình.
2. Cuộc đời bất hạnh của Chí Phèo
Cuộc đời của Chí Phèo thật đáng thương. Bị xô đẩy vào những cuộc chiến không tên và những cơn say rượu triền miên, anh đã đánh mất mọi thứ. Chí Phèo không chỉ mất đi gia đình mà còn mất cả chính mình. Những dòng văn đầy đau đớn của tác giả về nhân vật Chí Phèo đã tạo nên một bức tranh rõ nét về một con người đã từng có ước mơ, hoài bão, nhưng giờ đây chỉ còn là một kẻ tha hương, sống trong tủi nhục.
3. Tình yêu và khát vọng hạnh phúc
Dù cuộc đời đầy bi kịch, Chí Phèo vẫn còn một ước mơ: đó là tình yêu. Khi gặp thị Nở, một cô gái cùng cảnh ngộ, Chí Phèo đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống tăm tối của mình. Tình yêu giữa Chí Phèo và thị Nở không chỉ là tình yêu đơn thuần mà còn là biểu tượng của hy vọng và khát vọng hạnh phúc. Qua mối tình này, Nam Cao đã thể hiện rằng, dù có bị xã hội đè nén, con người vẫn có quyền mơ ước và yêu thương.
4. Bi kịch của Chí Phèo
Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn ngủi ấy không thể kéo dài. Khi thị Nở quyết định rời xa Chí Phèo để trở về với cuộc sống bình thường, trái tim Chí Phèo lại tan nát. Anh trở về với nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng. Đây là một trong những khoảnh khắc bi thảm nhất của nhân vật, khi mà mọi ước mơ và hy vọng đều tan biến. "Tóm tắt văn bản Chí Phèo" không thể thiếu những dòng miêu tả bi kịch này, bởi nó làm nổi bật được sự tàn nhẫn của số phận.
Xem thêm: tóm tắt truyện ngắn chí phèo
5. Ý nghĩa sâu sắc của tác phẩm
Tác phẩm "Chí Phèo" không chỉ đơn thuần là câu chuyện về một con người, mà còn là một tác phẩm phê phán xã hội. Nam Cao đã sử dụng nhân vật Chí Phèo để chỉ trích sự tàn nhẫn của giai cấp thống trị, đồng thời khẳng định giá trị của con người. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự cần thiết phải đấu tranh cho quyền lợi và hạnh phúc của con người.
Kết luận
"Tóm tắt văn bản Chí Phèo" không chỉ là việc tóm lược nội dung mà còn là cách để hiểu sâu hơn về tác phẩm và ý nghĩa của nó. Qua câu chuyện về Chí Phèo, chúng ta nhận ra rằng cuộc sống còn nhiều điều đáng trân trọng, và con người luôn có quyền mơ ước, dù cho số phận có tàn nhẫn đến đâu.
Xem thêm: tóm tắt văn bản chí phèo
#soanvan11, #soanvan_11, #soanvan11_vntre 
1 note · View note
thptngothinham · 2 days
Text
Tóm tắt tác phẩm Sông nước Cà Mau - Đoàn Giỏi Tóm tắt tác phẩm Sông nước Cà Mau - Đoàn...
0 notes