Tumgik
thaonhu79-blog · 7 years
Text
Khi anh ở xa: - Mỗi sáng tỉnh dậy là những tin nhắn, mỗi tối đi ngủ là những lời chúc ngủ ngon dịu dàng - Đi đâu làm gì em cũng biết, lúc nào cũng nói để em khỏi lo lắng - Những bữa ăn, cuộc nói chuyện chỉ qua màn hình điện thoại - Những câu nói nhớ nhung, mong đến ngày gặp nhau - Sự kiên trì, nhẫn lại, thay đổi vì cả hai Khi anh ở gần: - Mỗi sáng tỉnh dậy là đợi anh đến đưa đi ăn, mỗi tối là những lần đi chơi cùng cả gia đình anh - Đi đâu làm gì cũng có em, nhưng những lúc em không ở bên cạnh thì không biết anh đang làm gì, ở đâu, trả lời tin nhắn cũng rất chậm - Những bữa ăn, cuộc nói chuyện cùng nhau - Những lời yêu thương thủ thỉ khi nằm ngủ và những lo lắng khi sắp phải xa nhau - Bất đồng, cãi vã vì những chuyện không đáng có, nhẫn lại, bao dung vì những tình cảm dành cho nhau. Em không biết yêu xa hay yêu gần, cái nào tốt hơn. Nhưng em biết rằng, dù có yêu xa hay yêu gần, quan trọng là em và anh, cả hai đều có mục đích chung để cố gắng và tôn trọng tình cảm của nhau. Ở xa hay ở gần, không quan trọng, anh mới là người tồn tại duy nhất trong lòng em. Yêu anh.
11 notes · View notes
thaonhu79-blog · 7 years
Text
Anh về với tôi.
Ngày mai là ngày đặc biệt của tôi và anh. Tôi mong đó sẽ là bước đệm tốt của chúng tôi sau này. Tôi yêu anh và luôn kiên nhẫn bên anh.
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Audio
"Anh sẽ yêu em, sẽ yêu em mãi thôi"
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
TỪ NGÀY ANH ĐẾN, Em thấy mọi thứ trong cuộc sống của em "đảo lộn" một cách thật mới mẻ và thú vị. Em hạnh phúc lắm. Em còn nhớ lần đầu mình nói chuyện với nhau, vừa ngại ngùng vừa vô duyên mà cũng rất đáng yêu. Lần nào nghĩ lại 2 đứa cũng lăn ra cười. "Chào cậu. Hình như tớ nhìn thấy cậu ngoài đường thì phải". Chưa ai ngốc nghếch và ngây thơ đến thế này, vậy là em đành phải "Cậu nhìn tớ ở đâu vậy?" mặc dù em biết rất rõ anh đang nói dối mà. Cách bắt chuyện thế này thảm nào có mỗi em đổ đứ đừ thôi. Em cũng chẳng biết em thích anh từ bao giờ nữa, có thể là lần đầu tiên nói chuyện chăng? Em không rõ, em chỉ cảm thấy muốn nói chuyện với anh, muốn tìm hiểu anh, muốn quen anh lâu hơn thôi. Và em cũng bạo nhỉ, anh nhỉ? Nếu như em không chủ động bắt chuyện sau đó liệu bây giờ mình có yêu nhau không? Em nghĩ là có đấy. Bài nhạc thì chẳng hay chút nào đâu, em còn ko nghe nó từ rất lâu rồi mà vẫn lấy cớ gửi nhạc để nói chuyện. Còn anh thì tưởng lạnh lùng thế nào, ai ngờ ngày hôm sau cũng dùng lại chiêu đấy để nói chuyện với em. Chúng mình cứ thế đấy, nói chuyện trên trời dưới bể với nhau, đùa nhau những thứ vô cùng kì lạ, thấy buồn cười vì những điều ngớ ngẩn. Làm sao mà chúng mình lại giống nhau quá, từ môi trường sống đến bản chất con người. Nhiều khi em nghĩ chắc chỉ có tình yêu chúng mình mới ngớ ngẩn thế thôi, anh béo nhỉ? Đùa vậy thôi, nói thế lại đi tập hoài bỏ em ở nhà thì buồn lắm. Ai cho anh bảo "Nobita tình cảm lắm" hả? Vì nobita mà mình mới dám nói lời yêu đấy. Nghĩ cũng kì ghê, em con gái gì mà chẳng giữ giá gì hết nói từ "yêu" trước mới sợ. Làm cái ông này được đà phang luôn câu "Anh yêu em" mới gớm chứ. Nỡm cái sự đời, ấy mà lại yêu nhau say đắm. 1 tháng, anh gửi hoa tặng em. 2 tháng, anh mua váy tặng em. 3 tháng, anh tặng em túi và son. Cái ông béo này, ai khiến chiều chuộng mình đâu cơ chứ, lại thêm cái bài của em "Anh chẳng yêu em gì cả" là y như rằng hôm sau sẽ có quà. Ngày trước mình dỗi một tí là lại "Em làm sao ý nhỉ?" bây giờ thuần phục ngoan quá rồi "Lỗi tại anh, nào lại đây anh ôm". Làm như nói ôm là ôm được ý, đúng là béo hâm mà. Đáo quá đi. Chúng mình cãi nhau, giận nhau nhiều. Nhưng sau mỗi lần giận dỗi, cả hai đều thêm trân trọng và hiểu nhau. Em rất nể độ chai lì của anh, có giận đến mấy em cũng nguôi được. Toàn giận hờn gì mà 5,10 phút thôi à. Em cũng dễ tính phết nhờ, sướng chưa? Ngáp một cái ai ngờ 100 ngày rồi. Cũng chẳng phải trẻ con mà tháng nào kỉ niệm cũng làm như sắp đẻ rồi ý. Lân và em chỉ thủ thỉ yêu nhau thế này hoy, Lân nhỉ? Lân ơi, em cảm ơn mãi cũng chẳng đủ với những gì anh làm cho em. Từ ngày anh đến, mọi thứ đều tốt đẹp và từ từ vào quỹ đạo của nó hơn. Em biết ơn Lân lắm, em yêu em thương nhiều hơn những gì em nói cơ. Em chỉ cần bình yên nhìn anh ngủ mỗi tối, sáng gọi anh dậy đi học và chiều cùng nhau tâm sự chuyên trên trời dưới bể mà chỉ có hai đứa hiểu. Vậy là đủ. Em không dám nói trước điều gì, vì tương lai khó đoán, duyên phận không ngờ. Nhưng có một điều em dám chắc chắn là, em yêu anh hơn từng ngày, thương anh hơn từng giờ và chăm sóc anh từng li từng tí một. Em yêu anh mất ăn mất ngủ, chân thành đến tận đáy lòng và bấp chấp mưa gió bão bùng dù có thế nào cũng nguyện bên anh, dựa vào anh, nắm tay anh vượt qua. Những khoảnh khắc ở bên cạnh anh, em sống trọn vẹn là chính mình, cho mình. Chẳng hoài nghi, lo âu, buồn phiền. Chỉ có anh, em và thế giới này. Ngày bé em cứ nghĩ thế giới này rộng lớn lắm anh ạ, từ ngày anh đến em mới nhận ra rằng, thế giới chỉ đơn giản chính là anh. Luôn giữ nhau và vì nhau như vậy, anh nhé. Em thương anh nhiều, yêu anh nhiều hơn. Có một điều em luôn nói với anh là " Em yêu anh nên em cần anh". Đến tận cùng thời gian, em luôn yêu anh như vậy, Đặng Sơn Lân. Mừng ngày kỉ niệm 100 ngày của chúng mình. Nhanh về với em nhé, em luôn đợi anh về mà. Thiên thần của anh, Dương Thảo Như. 143. 21/06/2017.
1 note · View note
thaonhu79-blog · 7 years
Text
Hôm nay em lại nghĩ đến chuyện tại sao trời lại mưa vào đúng thời điểm này, giây phút này, khung cảnh này nhỉ? Sau đó em lại nghĩ đến cuộc sống của em bây giờ sao lại vui vẻ đến thế nhỉ? Em nhận ra được rằng mưa hay nắng đều do ông trời muốn thế, duyên số con người cũng vậy đó. Như cơn mưa ngoài kia nó cũng sẽ tạnh vào một lúc nào đó, lòng người dù có buồn đến mấy cũng sẽ hạnh phúc trở lại. Và anh biết sao không? Dù trong cơn mưa vẫn có những điều rất thú vị mà, phải không? Trong suốt cơn mưa ấy đều có những kỉ niệm thật đẹp. Cơn mưa chỉ là cơn mưa thôi, ấy mà ai lại ghét mưa chứ? Ngày mai dù có mưa hay nắng, em vẫn sẽ mỉm cười và yêu anh mà. 15.06.17 _Bình yên là giấc ngủ của anh mà thôi.
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Baby, Cảm ơn anh, em yêu anh và cần anh rất nhiều. Em sẽ chăm sóc và yêu thương anh như những gì anh làm với em. 9 ngày nữa anh về rồi, mình sẽ thật hạnh phúc anh nhé Happy anniversary baby. 143.
1 note · View note
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Em là thành viên của đội hợp xướng, sau mỗi giờ học điều đầu tiên em làm là chạy ngay xuống dưới phòng tập.
Anh là thành viên trong đội bóng rổ, ngoài giờ học trên lớp, sân bóng trong trường là nơi yêu thích của anh.
Mình học cùng nhau một số lớp của trường, em thích nhất là lớp sinh học, anh luôn ngồi cạnh em và pha trò khiến em bật cười.
Mình yêu nhau vào năm cuối của cấp 3 khi anh nói rằng prom năm nay nếu em không là prommate của anh thì anh sẽ đu lên cột bóng rổ đến khi em đồng ý thì thôi.
Anh là người tinh nghịch, thông minh và hay cười. Giọng nói anh nhẹ nhàng, ánh mắt anh như nhìn trọn được cả suy nghĩ của em khiến em luôn ngại khi đối diện với nó.
Còn em là người luôn cầm sách trên tay, chỉ hứng thú với môn anh văn, xã hội. Hay có mặt trong mọi hoạt động của trường nhưng lại kín tiếng và chỉ vui vẻ khi tiếp xúc với người quen.
Và prom năm ấy, trông anh thật bảnh. Đúng là chúng mình rất hợp nhau khi em mặc chiếc váy đỏ dài thướt tha còn anh thì vest đen cùng chiếc nơ rất nam tính. Mình nhảy cùng nhau, cười nói và quấn nhau suốt buổi tối hôm đó. Đến nỗi khi ngồi trong xe anh đưa em về nhà, cả hai đứa đều không biết ai là King & Queen.
Nụ hôn trên xe, mối tình đầu lãng mạn.
Cứ như thế, tôi và anh nay đã là sinh viên năm 2 trường đại học. Chúng tôi tiết kiệm tiền đi làm thêm cùng đi du lịch với nhau. Và vẫn thói quen khó bỏ, đưa đón nhau và tâm sự hằng ngày. Tôi yêu cách anh lắng nghe, anh yêu cách tôi kể chuyện.
Chuyến đi đầu tiên của chúng tôi là Châu Âu. Sau đó là mấy nước Châu Á khi cả hai đều về Việt Nam thăm gia đình. Tiếp đó là sang Nga ra mắt gia đình tôi… Càng đi chúng tôi càng gần nhau và có nhiều kỉ niệm. Những bức hình, những kí ức đều là khoảnh khắc lưu giữ tuổi trẻ và tình yêu nồng nhiệt của chúng tôi.
Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nhưng vì hiểu tính cách của nhau nên nhún và nhường là yếu tố quan trọng trong chuyện tình cảm chúng tôi. Sau mỗi lần xích mích, tình cảm càng đi lên và gắn kết chặt hơn. Tôi và anh đều trân trọng điều đó.
Và khi học hết năm 4 đại học, anh cầu hôn. Một cách chỉ có anh mới làm được, và dĩ nhiên là tôi đồng ý.
6 năm yêu nhau đến khi là vợ chồng, chúng tôi thấu hiểu và chia sẻ với nhau như hai người bạn, yêu thương và chăm sóc nhau như vợ chồng. Cái cảm giác bạn đã gặp đúng người, bạn không thể tách rời được đối phương và bạn hoàn toàn là một phần cuộc sống của đối phương thật kỳ diệu. Và chúng tôi đã làm được điều đó. Vì đơn giản chúng tôi yêu cuộc sống khi có nhau và trân trọng con người nhau, chúng tôi không bỏ cuộc.
Tình yêu, tuổi trẻ, khát vọng đều nằm gọn trên suốt quãng đường chúng tôi cùng nắm tay nhau thật chặt bước qua.
Cảm ơn anh, giờ đây em đã có mái ấm riêng của mình cùng đội bóng rổ tí hon. Em yêu anh rất nhiều, Đặng Sơn Lân.
(Nếu mình gặp nhau từ highschool thì sẽ thế này, bỏ qua đoạn highschool, thêm phần thực tế yêu xa chắc sẽ sinh động và sâu sắc hơn. Từ đại học đến cuối đời, y hệt như trên.)
Vợ và mẹ của các con anh, Dương Thảo Như.
10.6.17
1 note · View note
thaonhu79-blog · 7 years
Text
Đêm.
Ngày gặp lại anh thật hạnh phúc biết bao nhiêu, Đó là ngày sau ba tháng xa nhau, anh nằm cạnh kể tôi nghe về nơi xa ấy Chuyện cuộc đời, chuyện buồn và cả chuyện xa tôi.
Anh kể cho tôi về màu xanh tàn quyện chút đỏ của ánh hoàng hôn Một sáng bình minh trong veo toàn tiếng chim quyên hót Bãi cát trắng tan chảy trước biển xanh sâu thẳm Sóng biển hiền hoà lồng vào tiếng gió vi vu.
Về những ngày đôi chân anh như hoàn toàn ngục ngã Đôi tay anh hứng từng giọt nắng hạ Anh lặng im nghe lòng mình thật chơi vơi Nhắm mắt lại với tiếng gió và mây trôi Anh tưởng chừng lòng anh là biển thẳm, lạc lõng và mê man với cuộc đời.
Anh còn kể cho tôi về những sáng bình minh nơi ấy, Anh thức dậy với tâm trạng thảnh thơi Một tách trà,chút hoa thơm cùng trang sách cũ Anh ẩn mình trong những dòng văn trôi.
Về mùa đông, lạnh lẽo tâm thật cô đơn Chẳng một ai cùng anh sẻ chia lời tâm sự Khiến lòng anh nặng trĩu, buồn phiền và trống vắng Anh vẫn sống với trái tim rất vội, cố đi tìm một ai đó để say Anh muốn quên, muốn yêu và muốn sống Như tuyết tan khi bắt đầu chuyển hạ Trái tim anh sẽ tan chảy trước nàng.
Và những câu chuyện không có hồi kết, anh lan man thủ thỉ, ánh đèn mờ Tôi lặng yên lắng nghe thật say đắm, lướt bàn tay ôm lấy anh vào lòng “Sống một mình cô đơn lắm phải không anh?” Đôi mắt anh chứa cả trời thương nhớ, tôi lạc vào một vùng trời không tên.
Anh hiểu rằng tôi vẫn luôn ở bên, phút giây này, mai sau và mãi mãi Trọn một đời tôi nguyện làm nàng của riêng anh.
Viết tặng Lân, 19/05/2017.
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Bình yên có khi là một cái nắm tay 
Người ấy trao mình sau mỗi ngày mệt mỏi, 
Bình yên có khi là nghe người ấy gọi 
Tên mình rồi cùng thức dậy đón bình minh… Bình yên là khi mình không còn muốn hư vinh 
Chỉ cần người ấy thương yêu mình mà ở lại, 
Bình yên là khi người ấy coi mình là hiện tại 
Là an vui, là lẽ phải, là gia đình! — Huy Hải
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
"Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời". -Trịnh Công Sơn.
1 note · View note
thaonhu79-blog · 7 years
Quote
…We get to choose who we let into our weird little world.
Good Will Hunting, Dir. Gus Van Sant (via wordsnquotes)
12K notes · View notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Baby, you are very important of my life.
Tumblr media
27K notes · View notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Yêu? Là mỗi sáng cô mở mắt điều đầu tiên cô thấy là anh. Là mỗi tối cô đi ngủ người cuối cùng cô muốn ngắm là anh. Là những lúc vui cô chỉ nghĩ đến anh đầu tiên, là những lúc buồn cô chỉ muốn gục đầu dựa vai anh, là những lúc cô đau đớn anh sẽ là người dang rộng vòng tay ôm gọn cô vào lòng. Là khi cô giận hờn vô cớ, anh giận lắm, nhưng anh nhịn. Là khi cô trách mắng điều vô lý, anh buồn lắm, nhưng anh nhường. Là khi anh gặp rắc rối, anh sẽ chia sẻ với cô đầu tiên. Và cô sẽ lắng nghe anh bằng cả tấm chân tình. Là khi anh có chuyện tốt, anh sẽ nghĩ đến cô đầu tiên, vì cô là động lực lớn nhất của anh. Là những lần cãi nhau to lắm, anh nhường cô, cô nhịn anh, anh xin lỗi, cô cũng nhận lỗi. Chẳng ai có lỗi cả, vì cô yêu anh và anh chân thành muốn ở bên cô. Là khi anh vui mừng kể cho ba mẹ anh nghe về cô, là khi cô sẵn sàng yêu gia đình anh như anh. Và đôi khi chỉ là những lần facetime, anh và cô nhìn nhau âu yếm, là những câu chuyện phiếm không có giới hạn, là những thứ hai người nói lan man mãi không thôi. Điều tuyệt vời nhất là Anh. Yêu là anh. Anh là người cho cô được làm chính mình lần nữa, anh là người không muốn cô thay đổi vì anh yêu chính con người cô, anh là người sẽ chịu đựng một phần tính cách bướng bỉnh của cô. Và anh biết không? Là những lúc hai đứa thì thầm tai nhau những câu nói ngọt ngào đến sến sẩm mà trong lòng tràn ngập tình yêu. Có rất nhiều loại tình yêu trên cuộc đời này, cũng có rất nhiều người trên đời này, nhưng anh chọn cô, cô chỉ nhìn về phía anh. Yêu, chính là một loại hạnh phúc mang nhiều ý nghĩa nhất trong cuộc đời. Và đôi khi, với anh là cô. Còn với cô là anh. Quãng đường còn lại, cô chỉ muốn cùng anh bình yên bước tiếp, một tình yêu nhẹ nhàng nhưng vẫn luôn bừng cháy. Vậy là, họ biết tình yêu chính xác là gì từ khi họ nói tiếng yêu. Lần đầu viết cho anh, nghĩ về anh, nhớ anh, và thương anh. - Một sáng thứ 2 đầu tháng 4. Baby.
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Anh nghĩ mình đã tìm được bình yên Vết thương lòng đang bắt đầu liền da lại, Anh biết sống cho mình và cho hiện tại Em và quá khứ buồn như đã mãi ngủ yên.
Cuộc sống vẫn trở về theo một lẽ tự nhiên Người ta phải bỏ lại buồn phiền để mà bước tiếp, Có những chuyện đau lòng dần không còn da diết Người ta tự bảo mình phải quên hết, sống thôi. … –huyhai–
281 notes · View notes
thaonhu79-blog · 7 years
Text
Việc bắt đầu mở lòng với một người làm cho mình có cảm giác thoải mái và vui vẻ lại không khó như mình tưởng. Chôn chặt trong quá khứ quá lâu là điều không tốt. Bây giờ mình đã cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều và sẽ không hối hận vì quyết định của mình. Valentine trắng.
0 notes
thaonhu79-blog · 7 years
Text
lạ.
Dạo gần đây, tự nhiên có cảm giác an toàn với người lạ. Không phải vì mất đi sự tin tưởng với những người gắn bó với mình mà chỉ vô tình cảm thấy những người lạ, mới tiếp xúc làm mình cũng thấy an toàn. Họ chẳng biết nhiều về mình, do đó mình có thể tự do nói chuyện, cởi mở và thân thiện hơn. Mình có cảm giác sẽ có thêm những điều thú vị mới, muốn tìm hiểu, chia sẻ và biết nhiều điều hơn. Nhưng lại chững lại một lát, mình nghĩ liệu mình cư xử thoải mái vậy có làm họ thấy áp lực, phiền hà hay dè chừng không? Và lại tự nhủ bản thân, việc có những người bạn mới như một cái duyên tốt, giúp mình vô tư mở lòng về con người mình. Chính vì những suy nghĩ cứ mâu thuẫn như vậy mà mình nhận ra, bản thân mình đã khép kín quá nhiều. Ngoài 2-3 người bạn luôn ở bên cạnh mình, biết mọi điều về mình thì đa phần mình không chia sẻ về bản thân, khi gặp người lạ và nói chuyện với họ rất xã giao, làm đối phương cảm thấy nhạt nhẽo, chán nản và hời hợt. Quan niệm ngày trước của mình là, vô tư với những người thân còn cư xử ở một mức độ lịch sự với người lạ. Vì mình cảm thấy họ không cần biết quá nhiều về mình, họ không quan trọng nên mình cũng không cần bộc lộ quá nhiều. Nhưng bây giờ mình mới nhận ra, quan niệm đó chỉ khiến những người bạn mới cảm thấy mình xa cách, khó gần và không thiện ý với họ. Và mình nhận thấy rằng, việc vô tình nói chuyện với một ai đó mà đột nhiên người ta làm mình thoải mái cũng chính vì cách ứng xử cởi mở của họ. Việc tiếp xúc với người lạ bằng tấm lòng chân thành sẽ khiến cả mình và đối phương trở nên gần gũi hơn.
Không ai sống đc trên đời này một mình cả, mở lòng với sự chân thành cởi mở đôi khi lại là khởi đầu mới tốt đẹp và giúp ích đc cuộc sống của mình. Hơn hết, bản thân cảm thấy như đc rũ bỏ hết muộn phiền khi tiếp xúc với một người lạ mà đem lại cảm giác an toàn như người thân vậy. Những mối quan hệ tạo cảm giác an toàn sẽ đem đến những điều chân thành.
1 note · View note
thaonhu79-blog · 7 years
Photo
Ngày trước đặt tay vào màn hình là có thể gõ nỗi buồn thành từng câu chữ, hoá ra nỗi buồn lúc mình còn trẻ con nó dễ dàng định hình như thế. Lớn hơn một chút, có chuyện buồn hay đau lòng cũng không thể dễ dàng gõ bàn phím ra được. Lúc đấy mới nhận ra nỗi buồn của mình nó đã lan man chìm hẳn vào trong con người rồi, không thể tìm thấy cũng không lôi nó ra để vu vơ viết linh tinh vài dòng về cảm xúc nữa. Nỗi buồn là cảm xúc truyền nhiễm của con người. Trên đời này ít có người thấy mình vui mà vui cùng niềm vui của mình lắm. Nhưng khi mình gõ nỗi buồn thành những con chữ thì nó lại chạy đi muôn phương, khiến người đọc được sẽ cảm thấy buồn lây, họ buồn cho nỗi buồn của họ. Thế là từ khi nhận ra sự tồn tại vô hình của nỗi buồn, mình không còn viết nhiều về nó nữa, gần như là không, hoặc có thể mình truyền tải nó theo một cách khác. Thật ra, mình vẫn viết chứ, một cách kín đáo, bí mật và riêng tư hơn. Viết trên giấy, gọn gàng và ngắn gọn từng cảm xúc một. Đơn giản lắm, những người mình thương và thương mình, khi họ đọc được những cảm xúc méo mó, góc cạnh trong lòng mình là cái tội. Mình chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, có việc làm, gia đình và lo cho con cái sau này. Những điều to lớn tưởng chừng xa xôi ấy lại chính là những điều trong cuộc sống thường ngày. Mình không muốn cuộc sống của mình bị đảo lộn bởi những cảm xúc vô hình ấy, nếu quá để tâm đến nó bản thân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Mình trân trọng những người xung quanh mình, những niềm vui đơn giản trong cuộc sống hằng ngày của mình và con người mình. Bây giờ nỗi buồn không phải là vấn đề làm cho mình đau lòng nữa. Thay vào đó, viết những cái gì mình cảm thấy vui, thú vị, và yêu thích lại khiến tâm trạng mình trở nên tốt hơn nhiều. Cũng từ đó mà mình nhìn mọi thứ đơn giản hơn, mình không còn cảm thấy đau lòng vì những người không trân trọng mình, mình không còn cảm thấy tủi thân khi nhận ra mình đã là quá khứ của người khác và mình cũng không còn cảm thấy mặc cảm với hoàn cảnh của mình. Có lần mình vào một tiệm cafe, chẳng hiểu sao mình lại có suy nghĩ chị bồi bàn phải cười thật tươi đón chào mình, rồi đến khi mình đi về mình lại nghĩ mình nên quay lại cười chào tạm biệt người ta. Đôi khi những suy nghĩ đơn giản bộc phát đấy của mình lại thể hiện điều mình thực sự muốn thấy trong cuộc sống của bản thân và hy vọng niềm vui cũng sớm trở thành một loại bệnh lây lan mạnh, phải biết nghĩ vui thì mới sống vui được.
Lại lan man viết những lời dài dòng rồi, thôi thì mình tự viết rồi đọc lại cũng là một niềm vui.
Tumblr media Tumblr media
32K notes · View notes