thedreamersatlas
25 posts
the antidote for the emptiness of existence
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text

A Dream Within a Dream
Take this kiss upon the brow!
And, in parting from you now,
Thus much let me avow —
You are not wrong, who deem
That my days have been a dream;
Yet if hope has flown away
In a night, or in a day,
In a vision, or in none,
Is it therefore the less gone?
All that we see or seem
Is but a dream within a dream.
I stand amid the roar
Of a surf-tormented shore,
And I hold within my hand
Grains of the golden sand —
How few! yet how they creep
Through my fingers to the deep,
While I weep — while I weep!
O God! Can I not grasp
Them with a tighter clasp?
O God! can I not save
One from the pitiless wave?
Is all that we see or seem
But a dream within a dream?
- Edgar Allan Poe
0 notes
Text

Một Nghìn Cửa Sổ
Một nghìn cái cửa sổ
Đều khép vào đêm qua
Một nghìn bàn tay ngà
Đã thò ra cửa sổ.
Một nghìn cái cửa sổ
Đều khép vào đêm nay
Lại nghìn cái bàn tay
Ấy thò ra cửa sổ
Hỡi nghìn cái cửa sổ
Rồi khép vào bên trong
Có thấu tình ta không?
Có thấu tình ta khổ?
Đêm qua và đêm nay
Và nghìn đêm về trước
Tôi đi trên phố này
Tôi đi trên phố khác.
Để mở những bàn tay
Của những nàng gái đẹp
Để muốn rằng đêm nay
Cửa ai buồn chẳng khép
Cửa ai buồn chẳng khép
Cho lòng ta đêm nay
Để lòng ta đêm nay
Mất một người gái đẹp
Cửa hàng nghìn khép lại
Tất cả một đêm nay
Có lòng ta rồ dại
Mở ra muôn ngàn ngày...
- Nguyễn Bính
1 note
·
View note
Text

Whistling Away
The sound of the wind
Howling across the hills
Perking into the night of Grimm's
They snore the language of ghostly creatures
The kettle starts whistling away
Cant wait to escape, cant wait to embrace
Return, to my arms O' lord, into my arms
to my dreams on Earth
Back to you,
May 2020
0 notes
Text

Những Nấm Mồ Nhân Loại
Một ngày nào đó anh sẽ tìm em trong giấc mơ,
nắm tay nhau ta đi qua những đổ nát của thế giới,
với trăm nghìn linh hồn vô vọng không chốn nương thân.
Cả anh và em đều biết đó chỉ là mơ; cơn ác mộng mà anh yêu quí,
vì giây phút có em và thế giới đang sụp đổ dưới chân.
Em thì thầm: em nghĩ mình đang mơ anh ạ, anh mặc kệ "hãy cứ để giấc mơ tiếp diễn".
Làm sao để có thể, làm sao để có thể đi qua những hoài niệm của tâm hồn,
của những miền kí ức không chút âm thanh, không vơi đi những giọt nước mắt.
Nhân loại thống khổ ai oán trên những nấm mồ mà em đang đào bới, xới tung để quay trở lại.
Chỉ là một kiếp sống vô hình, nhưng chưa bao giờ vô tình lướt qua.
Ngày mai ta sẽ vẫn lại tay trong tay rảo bước trên muôn trùng số phận,
thênh thang những nỗi nhớ, những đôi môi mệt mỏi vì bơ phờ mỗi lần ghìm chặt những chiếc hôn.
Phập phừng ngọn lửa nóng hổi trong tim, râm ran những giọt mồ hôi còn lấm tấm sợi tóc mai vật vờ trong gió cát
của bụi,
của tàn tro từ đống đổ nát.
Của hiện thực về nền văn minh đã chết,
nhân loại duy chỉ còn hai ta.
May 7th, 2020
0 notes
Text

Series [Well-known Strangers]
#6 The man who sleeps under the bridge
Straight out of the hospital, he got on the same train with me and my little brother. There were only three of us and that sunny afternoon would be the beginning of his new life; despair and loneliness. I don't know if God ever knows him, how he had suffered throughout his life, to change his bandages, to comfort this poor soul, to tell him that tomorrow is going to be ok. He still prays nonetheless, or perhaps that's the only thing he could do to help himself. I caught him at that moment when he started breaking down and cried, wept away from the tears of living with no possessions, no purposes. He keeps living towards the meaningless of existence without knowing things ever get to be better in this emptiness journey that I usually called "Life". I came and sat beside him without saying a word, I sat through his tears as if expecting for some conversations that probably make him feel a little better.
" They told me I have to leave the hospital before tonight, but they don't know I have no places to go to, I told them that I just need to stay inside for a few more days. It is cold tonight and I can't sleep outside, I can't sleep under the bridge"- he whimpered
_ Are you okay, mister? Have you eaten anything?
" I did, they fed me before telling me to go, they were good people, they are the doctors that take care of me but they had to let me go because I have no insurance or anything. They kept all my papers and documents, I asked them to give them back but they refused. Now I don't have anything, no home, no identity, no nothing!"
My little brother still doesn't know what happened, back in Vietnam he doesn't have a chance to be with these people this close, to witness this pain and suffering from another human being that somehow makes you already a part of it. It was only a couple of months since he moved to the US and this was his first encounter with humanity on such a deep level, to finally learn to sympathize with others after years and years of reading it from the books or hearing it on the news and media. He asked me as I get back to my seat:
"What happened to him, son?
_ he just got kicked out of the hospital because he had no insurance
How much did you give him?
_20, but I doubt it will help him though, money was never a solution to solve homelessness, if you live here long enough then you will realize these situations just keep getting worst, no amount of wealth can actually cure this disease.
So now where does he sleep, tonight?
_under the bridge, son. That was what he told me.
Fuck son, then who is gonna help him..."
My brother approached and offered him some cash and that moment somehow made me think about the idea of having a heart of gold. If one good deed is made, it would give the others reason to do the same, and others will radiate such compassion to anywhere else, to seek that heart of gold that been hidden long inside each one of us. just waiting to be found...again.
I don't know son, but the least we could do is to offer what ours, to keep the candle burning and light his path and let him know that we are still there for him, to remind him of his journey is far from ending and things will eventually turn out better, for the people like him and for the rest of us. That's compassion and it is enough. It is enough if we think of them in our hearts, genuinely and hope for a better day tomorrow.
October, 2019
0 notes
Text
Shine On You Crazy Diamond!
Được lấy từ archive của tuổi 23:
"Có một con chim nhỏ bay theo đàn, vô phương hướng. Nó nhìn về phía trước thì thấy cũng có những đôi cánh khác đang lầm lũi như nó, chim nhỏ và những con phía trước cả những con chim ở phía sau, bên cạnh, ở trên, ở dưới... Trời ạ! hoá ra nó không phải là con chim duy nhất vô định trong bầu trời rộng thênh thang này. Đôi cánh dang rộng mãi rồi cũng sẽ có một ngày về, trong giây phút điên rồ nhất về việc ý thức được sự tồn tại. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý niệm, một sự thay đổi. Đôi mắt nó lạc quan nhìn về phía chân trời, nơi hừng đông vẫn còn ló dạng và hy vọng không còn là một khái niệm mơ hồ nữa.Cuộc di cư số đông xảy ra khi những hơi thở của mùa Thu bắt đầu chuyển mình, chậm rãi đánh thức những luồng gió buốt lạnh manh nha báo hiệu một chu kì sắp sửa kết thúc. Khi mà vạn vật đều tồn tại có mục đích, chúng hiện hữu rồi lại tan biến theo lẽ vô thường của qui luật vũ trụ, bất biến như một vòng lặp nhân sinh chi phối lẫn nhau để chết đi mới có thể sống lại. Như truyền thuyết về con Phượng Hoàng Lửa mà nó vẫn thường được nghe từ những con chim lớn hơn trong đàn ca tụng; chấp nhận thay đổi và lao mình vào ngọn lửa để có thể một lần nữa tái sinh từ đống tro tàn và vút cao trên đôi cánh đã rũ bỏ mọi sự ở phía sau để vươn tới hiện thân của sự sống mới. Mãnh liệt, quyền năng và can trường hơn, nhưng sự chuyển mình này đi kèm rất nhiều sự hy sinh; kể cả việc chấp nhận làm bạn với sự đơn độc. Thế là nó quyết định tách khỏi đàn, bay xa thật xa về phía hừng đông mặc cho những con chim còn lại trong đàn nhìn theo bất ngờ xen lẫn tò mò. Sẽ có những đôi cánh bắt đầu chậm lại, từ từ chuyển hướng, một con, hai con rồi ba con..."

Từ trái sang: Nick Mason, Syd Barret, Roger Waters, Richard Wright và ở giữa là David Gilmour
Nếu như Thượng Đế tạo ra maple syrup để Người có thể dùng với bánh waffle thì Pink Floyd giống như là một tổ hợp của mọi phản ứng trong thuật giả kim để cho giấc mơ của bạn lấp lánh như một viên kim cương. Và sự điên loạn đi kèm sau cùng chỉ là hệ quả tất yếu để cân bằng một phương trình hoá học:
There is no great genius without some touch of madness.
Được viết bởi ba thành viên nòng cốt của Pink Floyd, "Shine On You Crazy Diamond" là một bản phối âm nhạc gồm 9 tiết đoạn với thời lượng tổng cộng là 26 phút được chia ra làm hai phần. Mang theo lời tri ân tới cựu thành viên của nhóm là Syd Barrett, với những trường đoạn rift dài miên man như dãy số vô hạn, part I-V đưa người nghe trở về bản ngã ngây dại trong thế giới của một cậu bé đang phải gồng mình trong thân xác trưởng thành khi phải lúc thì trôi nổi, lúc chìm đắm trong những hồi ức về quá khứ và những giấc mơ còn dang dở của mình. Đối với nhiều người yêu thích Pink Floyd, thời hoàng kim của ban nhạc này gắn liền với hai albums đình đám nhất và cũng thành công nhất là "The Dark Side of The Moon" và "The Wall" trong giai đoạn từ 1973-1979, xen kẽ là "Wish You Were Here"(1975). Đặc biệt là album được phát hành năm 1975 dành cho Syd Barrett- người sáng lập ra Pink Floyd mặc dù quãng thời gian hoạt động của ông với Pink Floyd chỉ ngót ngét gần 10 năm. Vì lẽ đó, theo quan điểm cá nhân người viết thì "Wish You Were Here" mới là album thành công nhất và quy chiếu theo mặt ý nghĩa về thông điệp: Là lời vĩnh biệt tới một tượng đài bất tử.
Giai đoạn về âm nhạc Psychedelic/Progressive Rock thập niên 60s-70s bao giờ cũng đi kèm với Pink Floyd, Jimi Hendrix, Led Zeppelin, The Alan Parsons Project và v.v.. Họ chính là những viên kim cương điên tồn tại mãi với thời gian về một thứ âm nhạc đã "xuyên không" biết bao nhiêu tâm hồn mộng mơ, để có thể chấp cánh cho cả thế hệ trẻ Hippie và mang tới khái niệm về một nhân sinh quan tự do và phản đối chiến tranh vào trong những giai điệu và câu từ mà họ- Là những nhà tiên tri với đôi chân trần bước trên sỏi đá mang theo những thông điệp ướt đẫm triết lí hiện sinh. Sở dĩ người ta gọi tên "thức thần" để dành cho cái thể loại âm nhạc đề cao tính tư duy vốn có, là cánh cửa cho sự trải nghiệm từ trong chính bản thân mình về sự vô thường của vũ trụ đã giao thoa trong âm hưởng vang vọng từ những cái "điên" rất đỗi trừu tượng của những gã dreamers gàn dở nhưng đầy lòng trắc ẩn với nhân loại và tính hiền triết vốn dĩ của mình. Họ cần một chất xúc tác phản ứng: LSD. Và dĩ nhiên, viên kim cương điên của nhân loại- Syd Barrett đã lấp lánh như thế.
Nếu như không nói qua về vấn đề lạm dụng chất thức thần quá mức của Syd, có lẽ người ta sẽ vẫn mãi nhớ về ông như một viên kim cương màu hường lúc nào cũng lấp lánh trên bầu trời bao la ngoài kia, khi mà con người ta đang phải sống trong một giai đoạn bất ổn về chiến tranh và mâu thuẫn lẫn nhau về một ý thức hệ xuống cấp của nhân loại. Không viết về tình yêu và chính trị đơn thuần, âm nhạc của Pink Floyd vượt ra khỏi giới hạn nhận thức của khái niệm biện chứng mang tính triết học, đưa người nghe thoát ra khỏi thực tại của mình với cái nhìn mở ra một thế giới hoàn toàn khác vượt xa sự hiểu biết của bản thân.Từ ca từ, thông điệp và ý nghĩa của mỗi bài hát như một mũi dao gim thẳng vào trong chính tâm niệm của mỗi người. Trao cho chúng ta cơ hội để có thể hiểu rõ hơn về những ý niệm thiên về tính duy tâm và trang bị cho bản thân khả năng nhận thức và lĩnh hội. Để từ đó, ta có thể thấy được sự nghiệt ngã của cuộc sống này, điều làm con người ta cam chịu một kiếp sống nô lệ, phân chia giai cấp giàu-nghèo và kéo theo đó là hệ lụy từ chính sự thờ ơ, sự vô tình với nhau được che đậy mỗi ngày bằng những khái niệm nhân sinh quan tật nguyền dưới danh nghĩa "xã hội hiện đại" và "duy vật".
Điều bản thân tôi thật sự thích về âm nhạc của Pink Floyd ngoài yếu tố ca từ mang nhiều thông điệp thì bên cạnh đó còn phải kể đến những phân đoạn intro rất dài, đôi lúc chậm rãi, lúc thì dồn dập. Là một cuộc chơi riêng của David Gilmour với chiếc guitar của ông và chính sự điều phối hoà hợp một cách hoàn mỹ với những đạo cụ còn lại đã mang đến hơi thở rất riêng biệt cho mỗi bài hát mà Pink Floyd truyền tải đưa người nghe thật sự lạc vào thế giới âm nhạc của chính mình. Phá vỡ bức tường thực tại vật chất, tiềm thức của bạn như được giải phóng khỏi cái thân xác trì trệ này, để có thể tự do phiêu bồng trong sự bao la vô tận của vũ trụ...(The Dark Side of The Moon-1973)

"...Now there's a look in your eyes, like black holes in the sky."
Tiếng đàn Hammond vang lên, vọng từ Thiên Đàng báo hiệu đã đến lúc phải quay trở về và trong khi giữa hàng vạn người vẫn đang xếp hàng ở cổng còn bạn thì đang cố len lỏi để có thể quay lại vị trí của mình. Như một đứa trẻ lần đầu đi học trễ; bạn vừa hồi hộp, lo sợ, vừa tinh ranh nghịch ngợm luồn lách qua những hàng người đã đứng ở đó rất lâu rồi: Đằng sau cánh cửa này, là cơ hội cho khát vọng, cho một lần chấp cánh ước mơ của cả một đời bạn. Vì bạn đã dám sống và theo đuổi niềm đam mê của mình. Để khi tỉnh dậy nhìn những con người vẫn còn đang xếp hàng thành hàng trước mặt, bạn mới nhận ra quyết định của bản thân mình là đúng, và cho dù có sống thêm một lần nữa, mặc kệ cho những thiên thần đã đặt nhẹ ngón tay của họ lên nhân trung của bạn để bạn quên đi kí ức tiền kiếp của mình. Thì sâu tận trong tâm thức của bản thân, bạn luôn biết mình là kẻ mộng mơ, sau này và sẽ mãi mãi là như vậy.
Lúc nào cũng thế, sẽ luôn có một hình thức xã hội bao quát ngoài kia áp đặt lên bạn và những người xung quanh về một khái niệm nằm trong giới hạn đi kèm cùng những điều luật thông thường và bắt bạn phải tuân theo những tiêu chuẩn đấy. Họ hay gọi đó là "chuẩn mực của xã hội". Trong cuộc chơi này, nếu bạn chấp nhận-bạn nằm trong đại đa số, bạn có được sự đồng thuận từ mọi người và có một cuộc sống ổn định. Dựa trên định kiến vốn dĩ thuộc về số đông, nếu bạn đi ngược lại với họ? Xin chúc mừng! Bạn là kẻ gàn dở, là đồ hâm, là kẻ lông bông hay gì đại loại thế...Và rồi, gia đình bạn thất vọng còn bạn thì khổ tâm vì phải đứng giữa việc lựa chọn hoặc là sống cho chính mình hoặc là chấp nhận một cuộc sống dựa theo tiêu chí của kẻ khác.
_ Và bây giờ là lúc bạn phải đưa ra quyết định của bản thân mình.
Đứng dưới góc nhìn bản thân, tôi không có bất cứ vấn đề gì với phần còn lại của xã hội cả, chẳng những tôi còn tôn trọng vì đó là sự lựa chọn của họ. Tôi chỉ thấy tiếc cho con người ta không đủ dũng cảm để có thế được sống trọn vẹn với quyết định của mình, họ chấp nhận cuộc sống gò bó bởi những khuôn phép thiên về cấu trúc một xã hội. Nơi sự tự do được cân nhắc và đem ra làm ví dụ từ những trang sách như một khái niệm mang tính trừu tượng. Họ lựa chọn một cuộc sống ít biến động hơn, an toàn hơn. Họ có quá nhiều điều để mất để có thể liều lĩnh phá vỡ cái vòng luẩn quẩn của hình thức đề cao một lối sống nghiêng về số đông mặc dù cho bản thân họ không thật sự biết sự lựa chọn này có hay không sẽ đem lại cho họ sự hạnh phúc, hay chỉ đơn thuần là cái cảm giác được là một phần nhỏ trong sự vĩ mô ngoài kia
.Suy cho cùng, tôi chỉ là gã mơ sống giữa hiện thực của kẻ khác, tôi không có gì ngoài lòng trắc ẩn tha thiết về một xã hội dám đứng lên và tranh đấu cho lẽ sống của mình, cho những thế hệ trẻ phía sau. Thời gian không còn nhiều đâu các bạn ạ! Đừng là bóng ma của con cái mình sau này, đừng áp đặt những kì vọng, những giấc mơ dang dở của bản thân mình vào chúng. Chúng ta đều có sự lựa chọn cho riêng mình.
Đừng chọn sự hối tiếc.
"...Đợt gió buốt trên bầu trời cao thật cao không nói không rằng cứ vậy xộc thẳng vào khoé mắt nó và bình minh của mặt trời bắt đầu nhoè dần y hệt khung cảnh của thành phố buổi ban mai nhìn từ ô cửa sổ đâu đó sau cơn mưa. Chúng chạy thành những vệt vô định, có vệt nhanh, có vệt chậm rồi lại hoà vào làm một... Nó vừa bay vừa mỉm cười, tia nắng đầu tiên của ngày mới thưở ban sơ được quang phổ từ mặt trời rọi qua những lăng kính cửa sổ kết thành những vệt đầy màu sắc của tự do kí gửi vào đôi cánh nhỏ bé lọt thỏm giữa một vùng trời bao la.
Như một viên kim cương điên, lấp lánh trong vô tận."
4 notes
·
View notes
Text
Never trust a white man,
Never kill a Jew,
Never sign a contract,
Never rent a pew.
Don't enlist in armies;
Nor marry many wives;
Never write for magazines;
Never scratch your hives.
Always put paper on the seat,
Don't believe in wars,
Keep yourself both clean and neat,
Never marry whores.
Never pay a blackmailer,
Never go to law,
Never trust a publisher,
Or you'll sleep on straw.
All your friends will leave you
All your friends will die
So lead a clean and wholesome life
And join them in the sky.
From "Advice To A Son" - Earnest Hemingway

0 notes
Text
'I must speak of my fear.
Of the mornings when I awoke drenched in sweat.
After dreams without memories.
And I wanted nothing. Simply to disappear.
Silence, muteness.'
Szilárd Borbély, from Invalidenstrasse.
(Hungarian writer, 1963-2014)

1 note
·
View note
Text
I was always working steady
But I never called it art
I got my shit together
Meeting Christ and reading Marx
It failed my little fire
But it's bright the dying spark
Go tell the young messiah
What happens to the heart
There's a mist of summer kisses
Where I tried to double-park
The rivalry was vicious
The women were in charge
It was nothing, it was business
But it left an ugly mark
I've come here to revisit
What happens to the heart
I was selling holy trinkets
I was dressing kind of sharp
Had a pussy in the kitchen
And a panther in the yard
In the prison of the gifted
I was friendly with the guards
So I never had to witness
What happens to the heart
I should have seen it coming
After all, I knew the chart
Just to look at her was trouble
It was trouble from the start
Sure, we played a stunning couple
But I never liked the part
It ain't pretty, it ain't subtle
What happens to the heart
Now the angel's got a fiddle
The devil's got a harp
Every soul is like a minnow
Every mind is like a shark
Me, I've broken every window
But the house, the house is dark
I care, but very little
What happens to the heart
Then I studied with this beggar
He was filthy, he was scarred
By the claws of many women
He had failed to disregard
No fable here, no lesson
No singing meadowlark
Just a filthy beggar guessing
What happens to the heart
I was always working steady
But I never called it art
It was just some old convention
Like the horse before the cart
I had no trouble betting
On the flood, against the ark
You see, I knew about the ending
What happens to the heart
I was handy with a rifle
My father's .303
I fought for something final
Not the right to disagree
Happens To The Heart- Leonard Cohen

1 note
·
View note
Text

-Một trích đoạn từ "Rừng Vân Sam" :
"Giống như những đợt gió buốt thổi luồn vào tay áo, tái tê vì lạnh trong tháng Mười Một, tôi ngâm mình trong nỗi nhớ về những tháng ngày phải lặn lội trong những đêm mưa tuyết ở tuổi hai mươi. Với người khác tuổi hai mươi là một sự khởi đầu của tuổi trẻ líu lo cho những mơ ước và hoài bão, ở tuổi hai mươi đối với tôi lại là sự chấm dứt của một mùa hạ thanh xuân đã ướt sũng nỗi cô độc ai oán cất lên trong nhiều đêm mà tính thơ mộng thi vị đã tự nó đánh mất từ lâu, chỉ còn lại tâm hồn trầy xước và chi chít những vết sẹo gửi gắm lại cho tương lai. Tôi thường hình dung mình trước gương, như một gã đồng bóng khổ sở với việc phải chấp nhận con người thật của mình về bản năng giới tính lúc nào cũng gợn thành những cơn sóng ngầm phản chiếu một cách thành thật nhất về bản thân, về việc phải hình dung trong đầu những nhận thức thuộc về bản năng đối với phụ nữ, về những nụ hôn, những đường gân mạch máu ở cổ như đang mời gọi chạy dọc khắp gò xương quai xanh, những ánh mắt đầy ẩn ý không lúc nào thôi dày vò một cậu thanh niên ở những năm đầu chập chững tuổi đôi mươi. Nó sẽ và mãi mãi là nỗi ám ảnh mà tôi tôn thờ, là bí mật được che lấp dưới những lớp bụi nhục cảm của sự dày vò, toan phá vỡ những ô cửa kính vô hình đã tê cóng và mờ đi vì lạnh. Hãy làm tình với khói thuốc và những cặp môi hanh khô...
Tôi quyết định gặp và giới thiệu bản thân mình với em, lập lờ và đôi chút tinh nghịch. Em là bản năng của Chúa toàn năng trong những áng văn của Dostoyevsky, cội nguồn của cái lạnh Đông Âu hằn rõ lên từng cái nhìn của em về phía tôi. Còn gã chồng của em vẫn ngồi đấy, vờ như không nghe thấy cuộc trò chuỵên chóng vánh đang xảy ra giữa tôi và em, mắt hắn dán vào cái màn hình điện thoại đang cầm trên tay. Trong một khoảnh khắc nhỏ, tôi chỉ muốn nói thật rõ ràng, thật rành mạch và chủ đích. Tôi sẽ chụp ảnh em, sẽ viết về em và chúng ta sẽ làm tình. Tôi sẽ ngủ với em."
0 notes
Text
If you can talk with crowds and keep your virtue,
Or walk with Kings—nor lose the common touch,
If neither foes nor loving friends can hurt you,
If all men count with you, but none too much;
If you can fill the unforgiving minute
With sixty seconds’ worth of distance run,
Yours is the Earth and everything that’s in it,
And—which is more—you’ll be a Man, my son!
Rudyard Kipling

0 notes
Text
A secret came a week ago though I already
knew it just beyond the bruised lips of consciousness.
The very alive souls of thirty-five hundred dead birds
are harbored in my body. It’s not uncomfortable.
I’m only temporary habitat for these not-quite-
weightless creatures. I offered a wordless invitation
and now they’re roosting within me, recalling
how I had watched them at night
in fall and spring passing across earth moons,
little clouds of black confetti, chattering and singing
on their way north or south. Now in my dreams
I see from the air the rumpled green and beige,
the watery face of earth as if they’re carrying
me rather than me carrying them. Next winter
I’ll release them near the estuary west of Alvarado
and south of Veracruz. I can see them perching
on undiscovered Olmec heads. We’ll say goodbye
and I’ll return my dreams to earth.
Birds Again - Jim Harrison

0 notes
Text
"Pools of sorrow waves of joy
Are drifting through my opened mind
Possessing and caressing me
Jai Guru Deva, 🕉"
0 notes
Text
laying in love

Khi hơi ấm thều thào kí gửi vào những môi hôn ngây dại, lọn tóc mai bệt vào má ướt đẫm vì mồ hôi mà những đốt ngón tay vẫn còn muốn rong ruổi trên đôi vai, dạo khúc ngân nga giữa khe lõm ở cổ và nét gầy guộc của xương quai xanh rồi dừng lại ở lằn cung của bờ eo. Những tia nắng từ cửa sổ đan xen vào nhau tạo thành những vệt ban mai lúc ẩn lúc hiện đằng sau tấm màn như cái cách mà anh vẫn cố gắng mường tượng trong tâm trí mình để gợi lại những kí ức về làn da mềm mại của em trước khi trời sáng, về mớ cảm xúc tật nguyền đã hành hạ anh mỗi khi em nức nở để anh ngồi cạnh lau đi lớp trang điểm nhòe bệt thành những vệt đen hờn mát lăn dài theo tiếng nấc; âm thầm kí sinh trong tâm khản đã từ lâu lưu luyến một mùi rêu của cỏ cây, vị dương xỉ ẩm ướt của rừng vân sam những chiều mưa phùn ở Seattle thấm đẫm khứu giác anh. Tàn nhẫn, không lối thoát và dù gì chăng nữa sự ấm áp luôn ở lại, nằm cạnh nhau rồi hít hà từng hơi thở về sự tồn tại của hai sinh linh ngay tại lúc này vẫn còn chảy khắp gian phòng, chúng sống động và đập từng nhịp vô cùng mãnh liệt...Và đây chính xác là điều em cần, nhưng nó không phải tình yêu.
Vì anh biết anh không còn fall in love nữa, không còn để những cảm xúc tiêu cực chi phối mình khi giờ đây trong anh chỉ còn lại sự tĩnh lặng và trống rỗng. Như chiếc lá nằm yên bình dưới mặt đất giao hòa cùng một nhịp với dòng chảy siết của rừng cây và sự sống vốn dĩ. Anh chỉ nằm yên, an nhiên để được đằm mình và bao bọc bởi những cảm xúc từ một thứ tình yêu mà anh đã khờ dại đánh đổi cho bản ngã của mình.
Giai điệu "Each Time You Fall In Love" vẫn miên man ngân lên từng nốt chậm rãi, hiu hắt trong tàn tro của thời gian. Đêm qua và sáng sớm hôm nay đã là cả một dặm trường khác biệt; nó mơ hồ, biếng nhác và hụt hẫng như những vầng khói vẫn còn luẩn quẩn trong căn phòng mà tụi mình đã hút chung điếu thuốc sau khi làm tình.
0 notes
Text
unavoided existence
I have the flu, and I was laying on the bathroom floor last night waiting for the next moment I have to either shit or puke in the toilet, and I began thinking about the uncaring nature of the universe. What a sick joke, that we’re born a conscious entity, simply so we can exist in an uncaring infinite void, only so we can have a moment to realize that it doesn’t care about us, and that all that pain you feel is only requited if you simply stop thinking about it. Life is like the perfect existential nightmare. Born without purpose, with no salvation, in an infinite void. We all came from the elements of the stars, we, each individual consciousness, is an inextricable part of it.
How ruthless is it? to be a human. So many die, all their lives just a re-purposing of matter, a re-arrangement of molecules. So many people killed because of the stupidity of human beings, the endless wars without purpose. We’re nothing more than science experiment of the cosmos, all of your suffering is simply re-purposed star dust rocketing further apart as the universe expands. It’s no wonder people invented their own god - their own myth of a caring universe. In moments of suffering, when one can’t simply forget about the perfect existential nightmare they exist in - where there is no meaning, no requite for the suffering and endless death - people fantasize to escape this tragedy.
In the end, we still dont know how tread the path as expected. Just like my flu, it came when i am least aware of it, but i do have to choose whether to shit or puke. Why not both, so that i can take a shower aftermath.
0 notes
Text
series [ người lạ thân quen]
# 5 Hai cuộc đời khác nhau của Arielle

Bắt gặp Arielle đang đứng hút thuốc ở quán cafe quen thuộc nằm ngay ngã tư giữa đường Main và Crowdus, với cái sweater màu cánh gián cùng mái tóc ngắn cũn cỡn. Nhìn từ xa có lẽ sẽ không ai nghĩ cô là con gái (thật sự thì không) và tôi cũng thế!
- Hey, wassup người anh em. Cho tao chụp vài bô ảnh được không?
- ok, mày muốn tao đứng hay ngồi?
- Đứng đi, cứ nghĩ là mày đang phê điếu thuốc và trời thì rất đẹp, thế nhé!
Arielle bỏ điếu thuốc lên miệng rít một hơi, khói phì phèo bay ngược về hướng gió phía sau. Trời về cuối Xuân vẫn còn se se lạnh, sống giữa thời kì một xã hội tràn ngập những tên đầu sỏ chính trị ban phát những mẩu bánh vẽ lên một sự thay đổi, về một tương lai với đủ loại quyền. Từ nữ quyền, đồng tính và da màu v. v. Arielle tìm thấy bản thân mình là một người đàn ông, nhưng trái ngược với số đông còn lại; cô cực kì dị ứng với cách mà xã hội đang vô tình làm cho khái niệm tự do giới tính bị lệch lạc theo chiều hướng rất tiêu cực. Con người ta bắt đầu nhạy cảm quá lố, cùng với truyền thông và mạng xã hội, mọi người giờ đây đều có thể trang bị cho bản thân mình những lập trường, chính kiến mang tính chủ quan về một hình thức a dua số đông.
- Thế theo mày thì cái cuộc cách mạng LGBT này có thay đổi được cái cách mà người khác nhìn nhận về bản thân mày và những người đồng tính khác không?
- Thật ra thì tao đ. é. o quan tâm cho lắm. Mấy bọn mà suốt ngày ra rả ngoài kia cầm cờ diễu hành rồi ôm hôn đá lưỡi nhau các thứ thì bọn nó chỉ muốn được làm ở ngoài công cộng thôi. Bọn nó muốn được thiên hạ chứng kiến! Bọn đó chưa chắc là đồng tính thật sự đâu, tụi đấy nó chỉ "thử" cho biết thôi.
- Vậy còn những người đồng tính như mày?
- Ngưng gọi là "người đồng tính" đi!
-Thế.. vậy mày muốn tao gọi mày là gì?
- Arielle, a r i e double l e. Thấy ngực tao không? Nếu muốn tao chỉ đơn giản là mặc thêm nhiều lớp áo là đã có thể che được, không nhất thiết phải cầm cờ rồi hô vang cái miệng "tôi là gay!" "tôi là gay!". Hiểu ý tao nói không?
Tôi gật gù im lặng không nói gì nữa, đây đã là "người lạ" thứ năm trong series này và cô gái(hoặc chàng trai) này thật sự weird...
Mặt trời bắt đầu lặn và những tàn tro của điếu thuốc mà Arielle rít biến mất theo những dải hoàng hôn nhìn từ phía thành phố chập choạng lên đèn.
Deep Ellum, Texas
May, 2018
1 note
·
View note
Text

series [ người lạ thân quen]
# 4 Lydia và quả dứa
Em có tên không?
"Lydia"
Tại sao không phải là quả dưa hấu? - Tôi nhìn quả dứa em đang cầm trên tay và hỏi.
"Em trai em nó thích ăn dứa"
Thế còn em?
"Em thích hạnh nhân. Tại sao phải là quả dưa hấu?"
Vì quả dưa hấu và quả dứa thuộc họ trái cây. Còn hạnh nhân chỉ là hạt. Anh đã nghĩ là em sẽ có câu trả lời liên quan hơn một chút.
_Cô nàng duỗi chân lên thành ghế, bỏ điện thoại vào cặp rồi hướng mắt về phía tôi
"Vậy câu trả lời anh mong đợi là gì?"
Dưa hấu!
_Cả hai đều cười. Lúc ấy tôi giơ máy chuẩn bị chụp thì em liền đổi thành sắc mặt lạnh lùng.
"Tại sao anh lại chụp?"
Tại vì anh có camera. Anh có siêu năng lực ngưng đọng thời gian đấy. Em tin không?
"Không.
Nhưng em nghĩ những ai bị chụp hình thì linh hồn của họ sẽ bị giam ở trong ống kính mãi mãi"
Em nghe câu chuyện này từ đâu vậy? - Tôi bắt đầu tò mò.
"Người Da Đỏ họ nói như thế."
Nhưng em đâu phải Người Da Đỏ.
"Vậy tại sao anh lại nói Tiếng Anh trong khi anh là người Châu Á?"
What...? - Mặt tôi lúc ấy hiện nguyên ba chữ "WTF" to tướng.
"Em vẫn còn dưới tuổi đấy, anh còn chụp nữa là qui vào quấy rối trẻ vị thành niên!"
Miễn là em vẫn còn quần áo trên người, anh vẫn tin là anh vô tội.
"Mà anh vẫn chưa nói tên anh là gì"
Càng tốt! Như vậy em sẽ không biết danh tính nghi phạm quấy rối em là ai.
_ Xe dừng, tôi chào từ biệt. Khi ra đến cửa xe thì cô bé gọi với lại, Lydia quay người về phía tôi, khẽ vén bộ váy lên nhưng đủ để lộ chiếc quần lót màu trắng có in hình những quả dứa nhỏ rất xinh cùng với đó là nụ cười tinh ranh:
"Tên em là Lydia. Đừng quên nó!"
Dallas,Texas
March, 2018
1 note
·
View note