ttnguyen14
ttnguyen14
Trần Thành Nguyên
75 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
"Tại sao người ta không dám đập đổ những công thức xã hội cũ kỹ để sống người hơn, nhân loại hơn và tự do hơn. Trên quê hương nhỏ nhắn của chúng mình, người ta không bao giờ biết nhàm chán những công thức, những ước lệ, những ngụy biện giả tạo. Người ta chỉ có thể trở thành những nhà - đo - lường giỏi và bằng lòng với tài năng đó." #thutinhguimotnguoi #trinhcongson #tcs
3 notes · View notes
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Bạn không cần phải học cách gánh cả thế giới này trên đôi vai của mình, chỉ cần có thể tự gánh lấy cuộc đời của chính bạn là đã quá đủ… #quadumetmoi #nguyenphongviet #songmotcuocdoibinhthuong
0 notes
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Người nào đó từng nói với tôi, con người có 3 khía cạnh. Việc bạn nhìn thấy bản thân thế nào, việc người khác nhìn bạn ra sao và bạn muốn người khác nhìn nhận bạn thế nào. Định nghĩa của 3 khía cạnh này càng giống nhau, thì bạn càng tìm thấy sự ổn định và bình yên trong tâm hồn. — Marwa Rakha
0 notes
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
“Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và niềm yêu thương đơn giản của con người”. - Thư Lưu Quang Vũ gửi Xuân Quỳnh | 05/06/1976
0 notes
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Căng thẳng, áp lực, hắn lại lôi ra ngắm nhìn động cơ bên trong hoạt động... #orient #hotim #daquang #sdb09003w0
0 notes
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
"Mưa cũng bắt đầu tạnh rồi đó. Trời hơi sáng hơn. Sự yên tĩnh ở đây làm mọi người có cảm tưởng là đang được nằm yên trong một nhà mồ. Yên đến ghê người. Và nỗi buồn thì căng như một sợi dây thòng lọng dài đen buộc lấy cổ. Siết dần. Siết dần. Đến ngột ngạt. Bi đát." #thutinhguimotnguoi #trinhcongson #tcs
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Anh chỉ mong xua được mùa đông Ra khỏi trái tim em Cùng với những âu lo phiền muộn Để mai đây trên con đường dài dẫu nhiều trắc trở Em chỉ gặp toàn niềm vui Và những chàng trai thật thà và tốt bụng Yêu em Chỉ cần bằng một nửa anh thôi... • Mắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh #matbiec #nguyennhatanh #tumblr
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Dù người sẽ đi đâu vào những ngày tháng này thì vẫn luôn có một vì sao nhìn thấy rõ những dấu vân tay
Để mỗi bước chân người bớt đi những loay hoay để mỗi lần run vai biết lòng mình không hề lạnh để mỗi lần đứng im vẫn thấy quanh mình một hơi ấm thân thuộc để mỗi lần chùng lòng đều tin có một người hiểu được mình mệt mỏi ra sao
Sẽ có những đoạn đường người phải một mình lầm lũi vẫy chào quen với bóng đêm như quen từng hơi thở những gì mang theo đều xem là một món nợ đã vay của người mình yêu bao nhiêu lần thương nhớ cũng đáng để nặng vai
Dù người sẽ đi đâu, cũng đừng sợ nắng rát hay mưa bay ở chốn nào cũng đừng sợ làm khách lạ đôi chân của mình, trái tim của mình… đừng sợ vấp ngã mình đau một lần, người cũng không ít hơn thế đêm rồi sẽ là ngày
Rồi cuộc đời sẽ đến lúc mình gặp lại một bàn tay rồi mình khóc như chưa bao giờ biết khóc rồi cắn thật lâu, rồi ghì thật chặt… rồi hỏi - đã đủ đau chưa cho yêu thương lành lặn cho hạnh phúc bắt đầu
Luôn có một vì sao không chỉ sáng trong đêm thâu luôn có một vì sao nhìn thấy người trong giấc ngủ luôn có một vì sao ở trên những đầu ngón tay làm dấu chỉ luôn có một vì sao ở cùng người trong những suy nghĩ cuộc đời sẽ bình yên
Luôn có một vì sao, vì người mà nhận hết ưu phiền!
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Đời có bao mà cất đi một mối duyên một giấc mơ lành…
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Huế năm ấy có hai người xa lạ Vô tình gặp nhau để rồi… rời xa nhau
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Bước đi! Đừng nhìn lại!
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Có năm tháng chúng ta đã ngồi với bóng nắng ở bên đường và nhớ một người mình thương…
Mình đã từng ước gì được dừng lại tất cả nỗi buồn rồi sẽ mặc quần jean, áo sơ mi và mang giày xuống phố mình đi lại những quán quen mình đã từng đến đó mà tim bình yên như một cơn gió thổi vào lãng quên…
Dù có một lúc nào chúng ta bỗng chùn lòng vì được gợi nhắc một cái tên gọi cho nhau thiết tha hơn tất cả con người ta đớn đau vì đến cuối cùng sau khi mặc cả chấp nhận mình trả giá vẫn không thể có được điều mình cần…
Có năm tháng chúng ta đã ngồi với bóng tối ở bên cạnh bàn chân và nhớ một người mình oán ghét… chúng ta cứ lùi thật sâu khi ai đó hỏi han về nước mắt đào xới mãi như con dã tràng xe cát mặc kệ cuộc đời có ra sao…
Câu nói lạnh lùng nhất khi gặp lại là: “Xin chào!” như thể chúng ta là người dưng lần đầu đối diện miệng sẽ cười thật vui nhưng lòng thì dọn sẵn một nỗi niềm đưa tiễn nếu con người ấy là một điều hối tiếc thì mình cần phải vui…
Có năm tháng chúng ta đã ngồi lại với mây trời…
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về mặc kệ ngày còn nắng hay mưa
Mình sẽ không thể nào ngừng lại những mơ ước đã từng mơ mỗi dấu chân đều thấy cần trả giá có những lần soi gương và mỉm cười với một người xa lạ mình chỉ như một chiếc lá chẳng biết lúc nào phải rơi…
Nên mình cần trở về với một mái ấm của một quãng đời nghe từng giọng nói ở phía sau cánh cửa cuộc đời mình từ đó đã sinh ra rồi bước đi hăm hở đôi lần nghĩ không về nữa lúc nhìn thấy phía trước là đường chân trời…
Giữa một thế giới mà không phải ai cũng xem ai là một con người thì lo toan chỉ làm nhiều thêm những bất hạnh có những thân quen hôm nay ngày mai đã trở lạnh giữ một chút vô tư và đùa cợt để khiến mình bớt lại ít đắng cay…
Mình trở về và ngủ vùi dù không cần phải tạm biệt một cơn say gột rửa hết mọi hoài nghi khi rửa mặt vào buổi sáng đợi một bữa ăn cùng nhau cùng những lời hỏi han đơn giản được sống một cuộc đời khác với cuộc đời ngoài kia…
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về với những con người vẫn xem mình là đứa trẻ thơ!
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…
Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé? thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…
Đừng trách khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất tuyệt đối không tin vào những bất trắc cho đến khi…
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng con người ấy không hề giống như ta vẫn biết trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực và ta quặn đau…
Đừng trách nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết phải một lần được gieo xuống trong gió mưa…
Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác như một niềm vui…
Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại Ngỡ chỉ là cơn say Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời Như một lời chia tay
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Mình đã ngồi đó và nhìn vào bóng tối lòng chỉ mong mỏi được chết đi…
Mình sẽ tan biến như một giọt nước rơi xuống mặt hồ đầy không bóng chim tăm cá một con người thiết thân và chỉ vài giây phút sau thôi đã thành xa lạ những niềm vui ngày nào giờ mệt lả trong giấc ngủ quên…
Ở trong bóng tối kia mình có thể sẽ bình yên với những đớn đau không còn cảm giác chưa bao giờ hình dung một ngày mình ngồi đây với nước mắt vì một người mình yêu thương nhiều nhất giữa bao nhiêu con người…
Mình không muốn chào tạm biệt bất cứ ai hay bất cứ tiếng cười từng thoát ra từ tháng ngày hạnh phúc lặng lẽ rời xa như một ngọn gió mùa đông sót lại khi chạm vào mùa hè nóng bức mình chỉ là một vết nứt trên con đường rất xa…
Có lẽ mình chưa bao giờ hiểu được giá trị của quãng đời mình đã đi qua cho những tổn thương ngày nào biến thành mạnh mẽ mình phải đau trước khi được bình yên ngồi lắng nghe một câu chuyện kể và cười như thể mình là người vô can…
Mình ngồi đó và nhìn vào bóng tối nhìn thật rõ ràng…
1 note · View note
ttnguyen14 · 8 years ago
Photo
Tumblr media
Mình nói với nhau bao điều rồi mình thành xa lạ mình tầm thường quá phải vậy không?
0 notes