"Tâm chính là một chiếc túi. Khi túi không chứa gì thì gọi là tâm hồn; khi chứa một chút gì đó thì gọi là tâm nhãn; chứa nhiều thêm một chút thì gọi là tâm kế; thêm nhiều điều hơn nữa thì gọi là tâm cơ; mà chất chứa quá nhiều thì gọi là tâm sự.
Thứ quý giá nhất trong đời chính là một trái tim bình phàm, thân cư phồn hoa, tâm tĩnh như nước, không bị ngũ sắc thế gian hay bách vị mê hoặc. Sống cũng chỉ là một loại trạng thái, chúng ta vĩnh viễn không biết được cuộc đời mình còn bao nhiêu thời gian, vì vậy chớ đặt ánh nhìn chằm chằm vào nơi khác mà hãy cân nhắc đến nhu cầu nội tâm của mình nhiều hơn, vứt bỏ những hư vô ngoài kia để niềm vui có thể dài lâu hơn một chút.
Điều tuyệt vời nhất của cuộc đời chính là thấu hiểu được trái tim của chính mình, sống trong sự ấm áp của thời gian, một mình nhìn ngắm thế giới và yêu bản thân mình.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm, chúng ta phải làm một người vui vẻ, thỏa mãn và hạnh phúc.
Vui vẻ, là bởi vì tâm không so đo.
Thỏa mãn, là bởi vì tâm không ganh đua,
Hạnh phúc, là bởi vì trái tim vui vẻ!"
Đến khi bản thân khắp người đầy vết thương, bạn nhận ra rằng câu nói dễ nghe nhất không phải là “Tôi nuôi em”, “Tôi yêu em” mà là “Tự dựa vào bản thân”.
Yêu nhau cuồng say, yêu nhau tha thiết, nhưng rồi cũng có ngày bước qua nhau như chẳng hề quen biết. Đừng coi ai là tất cả vì sẽ thật đau khi buông tay một người mình muốn giữ, sẽ thật đắng khi níu giữ một người muốn buông tay.
Trong tinh thần của nhà Phật, duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan. Mọi thứ trên đời là hữu hạn, nghìn năm cũng gom gọn trong một phút giây. Bởi thế, trong tình yêu không có gì mãi trường tồn. Ngày hôm nay vui, chưa chắc ngày mai đã cười hạnh phúc. Hôm nay đau khổ, chưa chắc ngày mai đã là tận cùng bi ai. Sống trong tâm thế bình thản đối mặt, mỉm cười nhìn chuyện đời chuyện người, ấy mới chính là biết trân quý chữ duyên trong hiện tại.
---
🪷 Sách "Vẻ đẹp của sự cô đơn" - Sư thầy Giác Minh Luật
Trước khi yêu một ai đó, chúng ta hãy học cách yêu thương bản thân mình.
Càng bình tĩnh bao nhiêu, tôi càng cảm thấy buồn trong lòng bấy nhiêu. Tôi phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để người khác không phát hiện ra nỗi buồn của tôi.
Việc bạn thích một người không thích mình cũng giống như việc bạn rất thích ăn khuya nhưng lại không thể ăn vì sợ mập vậy.
Bạn cứ cố chấp ăn sẽ khiến bạn mập ú lên. Rồi bạn phải cực khổ thực hiện đủ các loại giảm cân. Bạn cứ cố chấp thích người ta, thổ lộ với người ta. Rồi sẽ đổi lại những tháng ngày đau khổ, tìm đủ mọi cách để quên đi người ta.
Không phải cứ thích là sẽ muốn, bởi vì trên đời này, thứ bạn thích rất nhiều. Bạn không thể muốn hết tất cả chúng được.
Ông trời vốn dĩ rất công bằng mà, nhận được nhiều tất sẽ mất nhiều.