xanhlaxalanh
xanhlaxalanh
Hana
57 posts
If you love me, I'm Xanh Lá. If you hate me, I'm Xa Lánh
Don't wanna be here? Send us removal request.
xanhlaxalanh · 10 days ago
Text
Mọi thứ đã lại trôi qua.
Thời điểm đó cảm thấy thật khó khăn, thật ghê gớm. Qua rồi mới thấy hóa ra cũng không còn đáng sơ như vậy nữa.
Hoặc là chìm hoặc là tiếp tục, mọi thứ sẽ qua và sẽ đến, phải không?
Lâu rồi không viết từ tận tâm can, ngôn từ cũng thấy không đủ dùng nữa. Nhưng ít ra tôi biết tôi ở thời điểm hiện tại là được sự yêu thương tưới tắm mà hồi sinh.
Có những lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại thời điểm tăm tối đó thì không nỡ buông tay.
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 5 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Có vài kẻ sống mãi mà vẫn chưa thấy quả báo đến nhỉ? Nhân quả của mình mình chịu rồi. Còn kẻ đồng phạm không phải nhận quả báo gì sao?
Ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của mình, nên biến nạn nhân thật sự thành kẻ có tội?
Sẹo vừa lành đã quên đau à?
0 notes
xanhlaxalanh · 1 year ago
Text
Trống rỗng...
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 1 year ago
Text
Tôi rất muốn nói với mọi người rằng tôi không ổn rồi.
Giây phút gõ 2 chữ trầm cảm vào ô tìm kiếm, thứ hiện ra là số điện thoại 113 và dòng chữ "You're not alone", tôi đã bật khóc.
Trong điện thoại của tôi lưu hàng loạt những ảnh hài hước khiến tôi bật cười.
Tôi không muốn chìm xuống, nhưng tôi cũng không điều khiển nổi cảm xúc và trái tim tôi cứ lặng dần đi.
Tôi đã từng tự tử, nhưng không thể chết dễ dàng như thế. Nên tôi chỉ có thể tiếp tục tồn tại như thế này.
Ngay cả thời điểm hưng cảm tôi cũng đã nghĩ là có thể sẽ xảy ra tai nạn, sau đó tôi sẽ chết, thật nhanh.
Sự giao động mãnh liệt, tôi vừa muốn thoát ra khỏi 4 bức tường, sau đó ngay lập tức tôi lại như bị ném từ trên cao xuống muôn vạn trượng. Tôi lại không muốn gì nữa cả.
Tự tử thì mọi người sẽ đau lòng, sẽ nghĩ không tốt. Nhưng đó là cánh cửa nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất đối với người trầm cảm.
Vì tôi cứ ép mình phải lạc quan lên, tôi còn người yêu thương tôi, tôi còn nhiều thứ cần làm, nhiều thứ không thể để mất. Lại khiến tôi thà rằng vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa cũng không muốn phấn đấu, tranh giành gì nữa.
Tôi dần khó ngủ, ngủ rồi lại không muốn dậy.
Lần này tôi sẽ vượt qua được như những lần trước đó chứ?
P.s: Tôi sẽ không phụ lòng người ấy đâu phải không? Xin lỗi vì đã gặp anh vào giờ phút này.
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Có lẽ giai đoạn này em không đủ ổn, không đủ tốt để viết những lời ngọt ngào mà anh đáng được nhận.
Chỉ biết nói rằng cảm ơn anh đã đến, đã cho em những thứ mà cứ nghĩ em sẽ không tìm thấy.
Tình yêu là được yêu, được vui vẻ, được cảm nhận sự yêu thương trân trọng, và hạnh phúc. Em yêu anh và cảm nhận được những điều đó từ anh.
Không hề so sánh, chỉ là trước đây em luôn cảm thấy mình đã làm tốt rồi, em luôn lo lắng không nhận được bằng những gì em bỏ ra. Nhưng với anh, nghĩ đến anh em thấy bình yên, thấy nhẹ nhàng và đủ đầy như mâm cơm bình dị. Đồng thời em cũng lo lắng mình không đủ tốt với anh. Không lo được mất nhưng muốn cho anh những điều tốt hơn, tốt hơn nữa.
Chẳng ai muốn phải đa tình, có thể do em, có thể do họ, cũng có thể do số phận mà đến tận bây giờ em mới gặp được anh.
Điều em mong muốn thực ra rất đơn giản, chính là anh.
Đợi em nhé, để em bình ổn lại, tốt đẹp lên và cho anh một đáp án vững chắc nhất, cùng anh đi đến những chặng đường dài về sau.
Yêu anh, cún con của em.
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Tôi đi tìm tôi, từ những ngày xưa cũ, chữa lành cho bản thân mình từ bên trong.
Tôi gặp anh ấy, một người bình thường và muốn chở che cho tôi, muốn mang những thứ tốt đẹp nhất đến với tôi.
Những đều đang đến đều có vẻ như rất tốt, rất tuyệt vời. Tôi đón nhận và trân trọng. Cuộc sống sẽ tốt hơn mỗi ngày mà đúng không?
Tôi hy vọng tôi sẽ biết cách thể hiện mong muốn, mặt yếu đuối, không còn ngập ngừng mà khỏa lấp được sự yếu mềm, sợ hãi, băn khoăn sâu bên trong tôi.
Tôi có thể nắm bắt được hạnh phúc này, có thể là hơi ích kỷ, có thể là vì thực sự anh yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh, nhưng tôi muốn cho mình có cơ hội được yêu thương, và tôi cũng sẽ cố gắng để yêu thương, đáp lại anh ấy bằng tất cả những gì tôi có thể.
Tôi thích cái cảm giác nghĩ đến viễn cảnh chúng tôi có nhau sau này, có thêm nhiều động lực mạnh mẽ hơn. Anh ấy giống tôi trong quá khứ khi yêu một người, chân thành và luôn dùng bộ lọc hoàn hảo nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được tôi là bầu trời của riêng anh ấy.
Tôi biết mình không tốt, nhưng tôi muốn cố gắng, ít nhất là lần này, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nữa, mọi thứ, tình yêu hay công việc, tôi muốn thử đến cùng tôi sẽ làm được bao nhiêu, nhận được bao nhiêu.
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Khi người đó nắm lấy tay tôi, tôi nghĩ rằng sẽ phải cố gắng để đuổi kịp và xứng đáng đứng cạnh người đó.
Khi người đó buông tay tôi, lạnh nhạt. Ồ thì ra không có người đó cuộc sống thoải mái biết bao :)
Vậy nên, tôi từ bỏ. Tôi còn rất nhiều điều đáng sống và phấn đấu khác. Người bỏ rơi tôi 1 lần, tôi từ bỏ người 1 kiếp.
1 note · View note
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Đâu ai muốn làm kẻ bên lề.
Chỉ khi không yêu em mới có thể đứng ngoài cuộc đời của anh.
Chừng nào lòng em yên bình, mới có thể cho anh chốn về bình yên.
Anh có thể đứng yên một chỗ để em đi tìm. Nhưng giờ tư cách tìm anh em còn không có, lòng em cũng dở tơ vò ngổn ngang.
Sao không thể cứ thế thành bạn bè bên nhau, anh sẽ là người bạn em ủng hộ suốt nửa đời sau.
.
Em đã không còn cực đoan đến mức hoặc là tất cả, hoặc không là gì cả. Nhưng anh thấy đấy, lúc em cần anh không thể đến, lúc em muốn lại không dám đi tìm anh.
Anh bận rộn, mệt mỏi như thế, nhưng em chẳng thể làm gì khác ngoài đứng nhìn từ xa. Có lẽ anh chẳng cần em giúp gì cả, cũng vì vậy anh sẽ chẳng giúp gì cho em. Và em thấy chút cô đơn cùng bất lực.
Trong các mối quan hệ trước đây, hẳn là em đã yêu điên cuồng và quan tâm quá nhiều khiến người ta nghẹt thở. Lại đòi hỏi sự quan tâm tương ứng mà người ta không làm được. Em không muốn lặp lại, em cũng muốn sửa sai. Nhưng trong lúc sửa, em phát hiện ra đó là sự cố chấp trong tình yêu của em. Không có nó, em cũng không còn cần ai nữa.
Chỉ khi em không yêu anh, không cần anh, em mới có thể bình thản nhìn anh vun đắp cuộc sống cùng một người không phải em.
Em hiểu cách anh luôn gạt bỏ những điều này, giống như em chưa từng nói, cứ như vậy em ở ngoài đường, song hành với ánh đèn ấm áp trong nhà của anh.
Em không biết anh nghĩ gì, anh muốn gì, tương lai anh định ra sao. Nhưng em biết anh đã, đang và sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, không có sự góp mặt của em.
Vậy thì để em lùi lại nhé, làm bạn của anh thôi. Em cũng muốn làm tốt trách nhiệm của mình giống như anh, một mình em sẽ an toàn, hoặc sẽ tìm được một người cho em cảm giác an toàn.
Thứ lỗi cho trái tim đầy tổn thương sứt sẹo của em, không dám đánh cược, hay trả giá nhiều hơn để giành giật hoặc chờ đợi anh.
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Có những giao điểm chỉ xảy ra 1 lần.
Tôi không muốn mình cứ mãi bất an, lo sợ.
.
Có 1 bộ phim cô gái hỏi chàng trai "Where? Where is your love? I can't see it. I can't feel it. I can't touch it.".
Tôi cũng vậy. Tôi sợ người khác không cảm nhận được tình yêu của tôi nên thể hiện có phần thái quá. Nhưng nếu như điều đó khiến người ta cảm thấy không ổn, thì có lẽ nên thôi.
Tôi thu mình lại.
.
Rõ ràng tôi đang dần thực dụng, nhưng trong tình yêu vẫn ngô nghê như vậy. Chẳng để làm gì.
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Gần 10 năm kể từ ngày tôi bắt đầu dùng tumblr, sau facebook vài năm. Một không gian riêng tư vắng lặng, chỉ có tôi và vài người bạn cũ, thậm chí cả nyc, nhưng hẳn là lâu rồi họ cũng không dùng, không follow hay lưu link của tôi.
Nên vậy, ai rồi cũng có cuộc sống riêng sau khi cắt qua 1 đoạn đường của nhau. Sống tốt nhé, người từng thương :)
Hôm nay buồn lạ, sau mấy ngày lễ trốn trong nhà như những lần lễ tết trước, tôi quen với nếp sinh hoạt bận rộn mất rồi.
Năm 21 tuổi tôi trút lên tumblr, cứ tưởng năm đó tôi đã đi qua 1 nửa cuộc đời, cứ nghĩ rằng đã trải qua quá nhiều đau thương, cứ tưởng rằng từ đó về sau tôi sẽ trưởng thành, học được cách bình yên và hạnh phúc. Thì ra đó mới là vạch xuất phát trên hành trình làm người lớn của tôi mà thôi.
30 tuổi, mọi thứ mới như bắt đầu, tôi nhận ra những thứ tôi có, những điều tôi cần trân trọng và không muốn mất đi, những gì thật sự là đau thương và mất mát. 10 năm, học cách trở thành một con người, học hỏi cách làm việc, tôi luyện kỹ năng và não bộ, đón nhận những bài học phũ phàng, những cú vả liên tiếp từ cuộc đời. Nhưng cũng 10 năm, tôi biết được mình là duy nhất, không cần phải cố tỏ ra khác biệt thì bản thân tôi đã thực sự là 1 cá thể độc lập và khác biệt rồi. 10 năm này tôi có đau đớn cũng có hạnh phúc, quá may mắn vì thả trôi nhưng đời vẫn dạt tôi đến những chân trời mới, đến cánh cửa tốt hơn.
Tôi vẫn còn phải học rất nhiều, đời rất dài còn tôi thì không hoàn hảo. Hy vọng từ năm nay trở đi, tôi sẽ mạnh mẽ, kiên cường và giỏi giang hơn để đi tiếp cuộc đời đầy chông gai này. Tôi có mục tiêu của mình, có hành trình của mình, và ở những ngã rẽ tiếp theo, tôi mong rằng sẽ nhận được những gì tôi xứng đáng được nhận, những gì nên thuộc về tôi sẽ thuộc về tôi.
Tumblr media
1 note · View note
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tôi, yêu thêm một lần nữa, bằng trái tim nhiệt thành và cháy bỏng này.
Nhưng lần này hơi khác. Có phải vì ở vị trí khó thể chia sẻ này nên tôi vẫn thấy thiếu khuyết 1 phần gì đó trong tâm hồn mình.
Một nửa lý trí lúc nào cũng thôi thúc phải kết thúc mối quan hệ này, một nửa con tim lại hy vọng và mong đợi chỉ cần người ta tốt với mình là được.
Ai rồi cũng đến một thời điểm mệt mỏi với những khởi đầu mới phải không? Nên tôi lại bám víu và thứ tình yêu không theo lẽ thường này.
Tôi lúc nào cũng muốn yêu thật yên vui và hạnh phúc. Mà cuộc đời éo le thật đấy. Ít nhất là luôn bất công đối với tôi trong chuyện tình cảm.
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tôi là gì nhỉ? Là một tổ hợp các phân tử tạo nên như một vật thể.
Vậy suy nghĩ là gì? Vì sao suy nghĩ lại khiến tôi vui hay buồn?
Các phân tử rỗng, vậy cảm giác đau lòng này là sự liên kết giữa suy nghĩ và trái tim, hay thực chất chỉ là ảo giác mà vật thể gọi là não bộ tạo nên?
.
Tôi sợ trở thành người mà bản thân mình rất ghét. Nhưng hình như quả của tôi đang đến? Khi mà cứ liên tiếp những câu chuyện giống nhau lặp đi lặp lại buộc tôi phải lựa chọn một sự chọn lựa tôi không muốn.
Tình yêu không có lỗi ấy à, đúng rồi, con người mới luôn có lỗi. Có lỗi khi tồn tại, khi gặp gỡ, khi lựa chọn. Và có lỗi cả khi đã hết yêu rồi.
Rõ ràng tôi luôn muốn yêu thương mọi người, muốn trao đi trái tim ngọt ngào, cháy bỏng của tôi, muốn tình yêu của tôi lan tỏa và ôm ấp người khác. Thế nhưng nhận lại thấy toàn điều nực cười và chua chát.
Tôi chỉ là muốn ngẩng cao đầu mà yêu thôi...
Tôi chỉ là muốn được nhận lại tình yêu như thứ tình yêu tôi đã cho đi
Tôi không cho rằng điều mình muốn là tham lam, là quá nhiều, hay quá khó khăn. Nhưng thứ tôi muốn luôn là thứ tôi không đạt được.
.
Nhân sinh kỳ quặc, liệu các phân tử rỗng có tự tan biến khi một ngày tôi muốn tan biến, muốn tự phát nổ từ bên trong hay không?
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Since I was young, I have watched movies and read books from Japan about the wars that occurred around the world, in Vietnam, and in Japan. I have observed the common consequences of war left on the land of my homeland and Japan. In Vietnam, the lingering effects of the toxic Agent Orange have caused many ordinary people to become disabled, even affecting future generations from within the womb. In Japan, a country that already had limited resources, there is radiation contamination, with plants that no one dares to eat, and people suffering and dying in agony. Even until now, there are still areas that remain contaminated. I wonder how people can be so cruel, inventing weapons with the capability of destroying the entire world, annihilating the civilization that humanity took thousands of years to build. I don't understand, and I have pondered over it extensively.
Now, as I have grown up, I have read many books, learned a lot, traveled to many places, and met many people. However, there are still books I haven't read and things I don't know about. The story of the atomic bomb or nuclear weapons and Oppenheimer is something I have never known before.
I myself am not particularly intelligent or outstanding in the field of natural science, so I don't remember much about mathematics, physics, or chemistry. But I do know that engineers and scientists are often incredibly romantic and idealistic in their own way. Like reaching for the stars for the one they love, they truly think in literal terms and want to turn those impossible dreams into reality. Oppenheimer, being a physicist, was no different. He pondered the existence, presence, and disappearance of stars and the things considered to be material in this world. And the atomic bomb was just a manifestation of his thoughts, a result of his actions. He must have struggled between his passion and the consequences of his research. But he was a scientist, and his field was scientific research. How that research was utilized was not something he could control. What he did was driven by his passion for science, the purpose of his life as a scientific genius, whether it led to peace or war, selfishness or greatness, was not a rationale for his own mind.
And everything changed when Oppenheimer's research on the atomic bomb was successful. From being a scientific genius, he felt like a criminal, a harbinger of death. He was filled with remorse and guilt for those who perished because of his research. He longed for redemption, for forgiveness.
It's fortunate that there were still people who understood him, who stood by his side. But for the rest of his life, he lived with a torment that not everyone could comprehend. Many people, like myself when I was young, saw him as a grim reaper, as a destroyer for inventing such a devastating weapon.
However, the true culprits are those political masterminds, not the scientists. They are the ones who desire world domination, who seek power and sleep soundly with blood on their hands. They are the ones who believe they can govern the world for the greater good, but in reality, they don't care about what the world thinks or how innocent lives are sacrificed. They only care about their own ideals.
I truly immerse myself in Oppenheimer's world, as if I understand his thoughts. I feel the joy of carrying out his research, like Prometheus bringing fire to humanity. I feel the pain of people seeing him as a grim reaper, as a sinner in the eyes of God for bestowing godlike power upon mankind. And I feel the torment and anguish in his soul, as if he is burning his own conscience. "What should I do when I didn't want this, but everything has already happened? I want redemption, is it possible?"
He is an angel stripped of his wings, not someone who wanted to become the grim reaper.
For myself, I admire his brilliant mind, detest war, and those who deem themselves as rulers. Yes, they have their own ideals, and life is not simply black or white, right or wrong. But we are all human beings, and we should not, in the name of our ideals, commit senseless killings of innocent people. Do you agree?
I am always curious and eager to explore the world. My brain works even when I sleep, and in the inner world of my dreams, everything becomes vibrant and colorful. Therefore, I can perceive the joy and the pain of others. But what can I, a small human, do? Oppenheimer, I am just a little girl who understands you in an insignificant way. Even without you, there would still be other weapons, other creators of bombs serving warfare. I appreciate the contributions you have made to this world.
It is truly saddening when a genius becomes just a tool. It is heartbreaking when our ideals become a crime. It is devastating when we think we are angels, only to discover that we have become demons. It is agonizing when our hands are stained with blood, yet we are accused of being soaked in lies. It is sorrowful when we cannot find redemption, only tormenting ourselves. It is disheartening when right and wrong are no longer clear. It is mournful when our limited strength cannot compensate for the damages inflicted. It is distressing when both geniuses and fools alike experience such profound feelings of failure in life.
Perhaps I am too melancholic and empathetic, but I truly sense how deeply I love peace, the world, and nature itself. In the end, I gain a better understanding of myself and of this world. It is a significant step in my world.
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Thanh xuân chia tay lần đầu mãi không quên được hình bóng một người. Cứ nghĩ rằng do thế giới của mình nhỏ bé quá nên trong đầu chỉ có mỗi người đó. Về sau đi thật nhiều nơi, biết thật nhiều người mà trái tim vẫn bé nhỏ chỉ đủ chứa một người. Quên không được thì nhớ, thời gian trôi qua sẽ giúp ta sống trong nỗi nhớ không cần gặp mặt, không cần bày tỏ, quen với việc tình yêu của mình chỉ cần một mình mình biết cũng không sao. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn nhiều niềm vui, nhớ một người từng yêu cũng không có gì đáng buồn.
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
Có lẽ thực ra người ta cũng đã cố gắng hết sức có thể rồi.
Chỉ là sự cố gắng của người ta không giống tôi.
Nên chung quy không cùng tần số thì sẽ không hiểu được.
Vậy thôi.
1 note · View note
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Từ nay về sau
Mỗi người một nơi
Từ nay về sau
Đường ai nấy đi
Nhà ai nấy sống
Tình ai nấy gặp
Không phiền không lụy
Từ nay về sau
Lại là người dưng
Không duyên kiếp này
Không hẹn kiếp sau
Từ nay về sau
Nỗi nhớ chôn chặt
Nỗi buồn giấu đi
Niềm đau mặc đó
Tình yêu bỏ lại
Từ nay về sau
Thôi đành quên đi.
Tumblr media
0 notes
xanhlaxalanh · 2 years ago
Text
Anh nghĩ tôi không đủ tốt. Tôi thấy anh không đủ thương tôi.
Có lẽ vì lúc nào tôi cũng bị bỏ lại. Nên khi thực sự bị bỏ rơi tôi có buồn, có khóc, có đau lòng và oán trách nhưng tôi dễ dàng bước qua.
Tôi có lẽ chỉ là 1 quả cam.
Tumblr media
1 note · View note