Text
Tình yêu thực ra là thứ tình cảm chỉ có thể dùng trái tim để nhận biết, một người có yêu một người hay không, cũng chỉ có người trong cuộc mới nói rõ được. Người vẫn dành cho tôi một chút thời gian mỗi ngày, vẫn nói những lời quan tâm, vẫn hỏi han như một thứ tình cảm thực sự, nhưng trong những dịu dàng mỗi ngày ấy, cả tôi và người đều cảm thấy một đoạn trống rỗng, một khoảng cách, một danh giới mà chúng ta chần chừ không dám bước qua.
Là thứ tình cảm đáng thương khiến cho chúng ta níu kéo, là chút hơi ấm duy nhất, là vòng tay khiến cho chúng ta muốn được nằm trong, là một vài lời nói bâng quơ khiến chúng ta vui vẻ mỗi ngày…là những gì vô cùng nhỏ bé chúng ta trân trọng nhưng người khác vội quên…
2 notes
·
View notes
Text
Tình yêu thực ra là thứ tình cảm chỉ có thể dùng trái tim để nhận biết, một người có yêu một người hay không, cũng chỉ có người trong cuộc mới nói rõ được. Người vẫn dành cho tôi một chút thời gian mỗi ngày, vẫn nói những lời quan tâm, vẫn hỏi han như một thứ tình cảm thực sự, nhưng trong những dịu dàng mỗi ngày ấy, cả tôi và người đều cảm thấy một đoạn trống rỗng, một khoảng cách, một danh giới mà chúng ta chần chừ không dám bước qua.
Là thứ tình cảm đáng thương khiến cho chúng ta níu kéo, là chút hơi ấm duy nhất, là vòng tay khiến cho chúng ta muốn được nằm trong, là một vài lời nói bâng quơ khiến chúng ta vui vẻ mỗi ngày…là những gì vô cùng nhỏ bé chúng ta trân trọng nhưng người khác vội quên…

1 note
·
View note
Text
Em hay cười, nhưng tôi chẳng thấy em vui quá năm giây bao giờ. Có dạo tôi cũng tập tành hút thuốc, được một hơi thì ho sặc sụa. Em nhìn tôi rồi cười phá lên, cười đến nỗi làm tôi ngơ ngác, tôi không hiểu em có gì mà vui vẻ thế.
Em vừa cười, vừa nhấc nhẹ điếu thuốc khỏi tay tôi rồi dập xuống gạt tàn, bảo, Ngốc quá, để em làm mẫu cho, và dùng cái Zippo lấy của bạn bật đánh tách châm hẳn điếu mới. Em rít một hơi dài rồi nhả ra, từng mảng khói xám lờ mờ che đi những miền thương đau gợn trên khóe mắt
6 notes
·
View notes
Text
Gặm nhấm đồ quá hạn sử dụng thì dễ bị ngộ độc đấy 😒 nói theo kiểu nào đó thì ngộ độc thực phẩm sẽ "ải chỉa" còn ngộ độc đau khổ sẽ chảy nước mắt nhiều. Đều chảy, chỉ khác đường trên hay dưới thôi 🍻
“Nếu đau khổ có hạn sử dụng thì bây giờ, nó đã quá hạn rồi.”
51 notes
·
View notes
Text
Một vạn lời nói, một vạn hành động, một vạn món quà từ người mình không yêu cũng không bằng một nụ cười, một cái xoa đầu cưng chiều của người mình yêu. Cảm động thì vẫn là cảm động, mà không yêu, thì vẫn cứ là không yêu.

15 notes
·
View notes
Text

Đôi khi bạn cảm thấy không vui vẻ là vì quá để tâm đến cảm giác của người khác. Mỗi một câu nói, một việc nhỏ vẫn giữ trong lòng nên làm cho thế giới bên ngoài khống chế tâm trạng của bản thân. Người khác nói thế nào, làm việc gì, có lẽ chính họ cũng đã quên, thế nhưng bạn lại giữ lấy những điều đó mà giày vò chính mình.
Cuộc sống dĩ nhiên không dễ dàng, đường đi cũng gập ghềnh, quanh co, đừng để bản thân rơi vào cạm bẫy vô tâm của người khác. Thời gian dần trôi sẽ làm bạn nhận thấy rằng, có nhiều chuyện của người khác và bạn thật ra không hề liên quan.
41 notes
·
View notes
Text
Thực ra có nhiều mối quan hệ giống như cái bút chì.
Đôi khi chỉ một vài câu đùa, nghe xong chẳng phản ứng gì, nhưng bên trong chẳng biết đang bão giông thế nào...
Chiếc bút chì vì sao chỉ gọt thôi mà cứ gãy ngòi? Là bởi vì ruột bút ấy đã gãy trước khi gọt lâu rồi.
Có rất nhiều mối quan hệ, giống như một chiếc bút chì…
Trước khi tự hỏi vì sao ai đó “dễ vỡ”, “làm quá” chỉ vì chuyện này chuyện kia, hãy tự nhắc một lần, có thể họ đã vỡ từ lâu rồi.
Trước khi nói điều gì đó với ai, hãy nhớ một lần, người bên cạnh thực ra cũng rất cần được nhẹ nhàng nâng niu.
Bởi vì, tổn thương chẳng phải thứ dễ nhìn thấy được, nhưng nó sẽ ở đó, âm ỉ, chờ ngày bút chì được gọt…
Vậy nên, "Đừng làm rơi chiếc bút chì của bạn!".
| aT
Ảnh gốc: Vic Iddstar Hill

56 notes
·
View notes
Text
Ernest Hemingway từng nói: "Bạn không thể cứu bất kỳ ai. Bạn chỉ có thể đứng bên cạnh họ, trao đi sự hiện diện, sự ổn định và bình yên của chính mình. Bạn có thể chia sẻ hành trình, bài học và góc nhìn yêu thương của mình. Nhưng nỗi đau là của họ, con đường là của họ, và câu trả lời cũng phải là của họ. Dù bạn quan tâm đến đâu, bạn không thể che chắn họ khỏi khó khăn hay buộc họ nhìn ra ánh sáng khi họ chưa sẵn sàng."
Thật sự có những lúc, nhìn người thân yêu của chúng ta đau khổ mà không thể làm gì khiến chúng ta cảm thấy rất bất lực. Chúng ta rất muốn vươn tay kéo họ ra khỏi bóng tối, muốn nói cho họ biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng phía trước vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Nhưng đôi khi ở thời điểm đó, họ chưa sẵn sàng để nghe, chưa sẵn sàng chiến đấu, chưa sẵn sàng để bước tiếp quãng đường ấy.
Đó là lúc chúng ta cần học cách tôn trọng hành trình của họ.
Không phải ai cũng vượt qua tổn thương theo cùng một cách, và không phải ai cũng nhìn thấy ánh sáng vào cùng một thời điểm. Có những nỗi đau chỉ có chính họ mới thực sự hiểu, có những bài học chỉ họ mới có thể học được. Chúng ta chỉ có thể mang đến sự hiện diện, sự an ủi, nhưng không thể ép họ phải đứng dậy khi họ chưa thực sự muốn.
Chúng ta muốn họ tránh khỏi đau khổ, muốn giúp họ tìm ra lối thoát, nhưng chúng ta không thể đi thay họ một đoạn đường hay gánh vác thay họ những điều họ phải đối mặt.
Một người đang đau khổ đôi khi không cần ai đó bảo họ "phải làm gì" hay "nên nghĩ thế nào", họ chỉ cần cảm thấy rằng họ không bị bỏ lại phía sau. Tình yêu thương thực sự không phải là cứu rỗi hay thay đổi ai đó theo ý mình, mà là chấp nhận và kiên nhẫn đồng hành cùng họ, không thúc giục, không phán xét.
Vì đến cuối cùng, mỗi người đều phải tự tìm ra câu trả lời cho chính cuộc đời mình.
12 notes
·
View notes
Text
Nàng gọi nó là gió mát, chàng xem nó như cơn mưa. Chàng gọi nó là huyên náo, nàng chỉ thấy yên bình. Chàng là lãng quên, nàng là nhung nhớ.
Nàng gọi nó là hạnh phúc, chàng chỉ sợ là u buồn.
youtube
10 notes
·
View notes
Text
Không phải không có người quan tâm, mà chỉ là sự quan tâm ấy không đến từ người mình muốn. Không phải là vô duyện không có người yêu, mà chỉ là tình yêu ấy không đến từ người mà mình muốn, cho nên không cần, cho nên không thể hồi đáp.
"Đi làm mệt, nhớ ăn uống đầy đủ"
”Trời mưa đấy, ra đường nhớ cầm dù theo”
”Trời lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác nhé”…
Tất cả những sự quan tâm ấy, vẫn không bằng được sự hờ hững của người mình mình muốn yêu. Chỉ thấy người ấy thật tốt, nhưng cũng không vui vẻ gì, không yêu nên hờ hững, hai chữ thôi, "biết rồi", xin đừng quan tâm nữa, cái cảm giác ấy đôi lúc khiến con người ta cảm thấy tội lỗi và nặng nề lắm…
Bởi vì không yêu, nên không cảm động, và bởi vì yêu, nên sự hờ hững ấy mới khiến cho mình đau lòng. Ngọt bùi đắng cay, vẫn chấp nhận, người ta vô tâm, cũng vẫn không dứt được, vì người ấy mà buồn, vì người ấy mà rơi nước mất, vẫn chấp nhận.
Nhưng đời là thế, là vòng luẩn quẩn của người tổn thương ta và ta tổn thương người, vì không yêu nên tổn thương người khác, thì cũng vì yêu người khác mà bị tổn thương, nhưng chúng ta có thể làm dược gì? Tình yêu thì vô lý lắm, người ngoài cuộc thì lu��n biết người trong cuộc nên sống thế nào, nhưng họ lại không biết rằng đôi khi không phải là người trong cuôc u mê, mà là họ tình nguyện lựa chọn.
Ai rồi cũng thế, đời nào rồi cũng vậy, sẽ luôn có những người bỏ rơi ta, và cũng sẽ luôn có những người bị ta bỏ rơi mà thôi…
Moctieungu
17 notes
·
View notes
Text
Một nụ cười thôi, cũng đủ để làm cho trái tim cảm thấy xao xuyến. Một cái liếc mắt vô tình hướng này thôi, cũng đủ làm cho trái tim chậm một nhịp đập. Chỉ cần tiếng nói ấy cất lên thôi, giữa căn phòng tràn ngập những giọng nói khác, bạn cũng có thể phân biệt và nghe được giọng người ấy.
Bắt đầu bằng một câu hỏi, người ấy bước vào thế giới của bạn, và rồi khiến bạn không khỏi lắng tai nghe mỗi lần người ấy cất tiếng nói sau đó. Người nói chẳng hề nghĩ nhiều, còn người nghe bất chi bất giác đã ghi nhớ thật sâu mỗi câu mà người ấy nói…
Bắt đầu bằng một nụ cười, và rồi sau đó khiến bạn không khỏi chờ mong mỗi lần người ấy hướng về phía bạn mà cười Nụ cười xã giao thôi, đủ để bạn mong rằng một ngày nào đó người ấy sẽ thực sự vì bạn mà cười…
Khởi đầu bằng một cái liếc mắt vô tình, là tiếp diễn của vô số những lần liếc mắt như có như không về phía người ấy. Bạn muốn nhìn vào đôi mắt của người ấy, nhưng lại sợ…nhưng bản thân lại không thể làm cách nào hơn len lén nhìn vào khuôn mặt của người ấy…
Bạn thầm gọi cái tên ấy trong đầu hàng ngàn lần, nhưng lại không cất tiếng gọi người ấy dù chỉ một lần…chỉ bởi vì bạn không có lý do. Người ấy cười, bạn cũng cười, chỉ là hàm ý trong nụ cười của mỗi người lại quá khác nhau…
Cái cảm giác lặng lẽ yêu thương một người, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, đặc biệt là khi bạn biết mình và người ấy chẳng thể nào đi đến đâu. Bạn biết mình nên rời bỏ, nhưng hoàn cảnh lại bắt bạn ngày ngày đối diên. Bạn biết nên tránh xa, nhưng mỗi lần gặp lại không khỏi chờ mong một ánh mắt từ người ấy…
Yêu thương đôi khi là thế, dù biết không nên nhưng vẫn không thể dứt bỏ…

17 notes
·
View notes
Text
Chúng ta luôn dùng khoảnh khắc hạnh phúc để tha thứ cho những tổn thương. Dẫu cho nó lặp lại.

21 notes
·
View notes