abitofbrian
abitofbrian
một chút Brian
27 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
abitofbrian · 8 months ago
Text
Anh không tìm quá nhiều người trên Instagram
Cũng không để bản thân hiện diện ở bảng tin em
Như những đốm xanh lập lòe tới từ Facebook
Anh nghĩ rằng với em mình luôn rất thu hút
Chỉ là em sẽ không bao giờ tìm thấy tên anh đâu
Tên anh đã thành đốm xanh không màu
Không hiện diện và cũng không trò chuyện
Với bất kỳ ai trên mạng xã hội ảo đấy
Anh bận tìm bình yên ở nơi đảo xa ấy
Trò câu mực dưới đêm sáng trăng soi
Không cần nhiều hơn ánh đèn pin
Và sự dũng cảm tới từ người đối diện
Khi chênh vênh giữa trập trùng cơn sóng
Không hoảng loạn và cũng không nôn nóng
Giúp anh định hình suy nghĩ trong đầu
C�� ấy từ lâu không cần ai nhắc lại
Tên mình hẳn đã quên lâu
Chiếc áo rách vai anh đã quên khâu
Ngày mai sóng bạc đầu sợ toạc chỉ thừa
Áo em tặng không nên rách thêm nữa
Vì anh cho nó là may mắn của riêng mình
May mắn không nên xuất hiện trước bình minh
Với bộ dạng tả tơi giữa những cơn sóng vỗ
Hay lặng thinh giữa buổi chiều nắng đổ
Từng hạt vàng ươm chiếu rọi trái tim
Nhưng có một điều vẫn khiến anh lặng im
Khi nghĩ về em như người ở đất liền năm ấy
Con thuyền nhỏ đợi biển khơi che đậy
Một ngày chìm xuống vịnh thẳm không để lại bóng hình
Tạo thành đợt sóng nhỏ
xoa dịu trái tim em
lặng thinh..
#e
0 notes
abitofbrian · 8 months ago
Text
anh và em như hai vì tinh tú
cách xa nhau hàng tỷ dặm thiên hà
trách sao được sự vô thường vũ trụ
ngẫu nhiên gần mà cũng ngẫu nhiên xa
1 note · View note
abitofbrian · 2 years ago
Text
Dear Ma,
I'm writing this letter and I know for sure you'd never receive it. As we live in Asian culture, I would never have enough courage to tell you that I love you. Even if I try, I know we are both awkward facing this situation. I wish I could, but something inside me keeps me from reaching the emotional boundary. So I hold it back, bury it to the bottom of the heart
Ma, when chị hai ( my sister ) passed away, I didn't see you cry. However, I know your gut feeling, something deep down in your heart was broken into pieces. I, a 10 year old kid, was holding the strawberry cookies box (I still remember its taste) and looking at my sister's body, she was closing her eyes just as sleeping. She went through a bunch of troubles in her life, so now she deserves a rest in heaven.
Ma, when I saw they laid my sister's body into the coffin, I knew that I would never see her again. Ma, I believe you felt the same, didn't you? Although your face didn't show any mourning emotions but I know, I know you have no tears left. Because I heard your weeping every night, you tried to make no sound but it was l enough for me to hear. When I heard it, I couldn't help but try to close my eyes and fall asleep as soon as possible. I wish I could tell you something, but something inside me keeps me from reaching the emotional boudary, so I hold it back.
Ma, when I passed the graduation exam. I wished I could hug you and say thank you to what you've done to me. I remember the first day at school, a 35 years old woman riding a small blue old bike, she had a small little kid behind. That woman dropped out of school when she was a fifth grader because of poverty although she loves being a teacher. She didn't want that kid to end up like her. Therefore, she knows the only way to help that kid is Education.
Ma, this child has been growing up healthy, surrounded by happiness and grateful. He speaks a language that she can't be able to speak. He's studying at a place called University and so on... A lot of things that she makes she really proud of, however she tells the kid that being humble is the most rightous way to be
Ma, you know who I am talking about, right? I think in the future, probably 10 years or 20 years from now. When I have enough courage I will translate it into Viet, send it to you and say
I thương you Ma!
there are no words to demonstrate thương in english. It means more than love ( empathy, sympathy and more than that )
0 notes
abitofbrian · 2 years ago
Text
Mai cứ thế rời đi, không nghĩ ngợi gì. Cô vội gấp tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc. Đứng dậy băng băng dưới những tán cây phượng già. Cô rõ một nỗi buồn man mác về việc mình sắp xa nơi này, thành phố của những dòng sông nhỏ êm đềm trôi ngang mấy con đường trải đầy nhựa mới.
Đã bốn giờ chiều, nắng tháng mười Cần Thơ dịu quá. Tia nắng cứ như len lõi qua từng sợi tóc của Mai, ánh lên một màu Thu tuyệt đẹp. Mai đi, không nghĩ ngợi gì. Nói đúng hơn là cô ép mình như thế. Vì nếu như chỉ một suy nghĩ thoáng qua, có lẽ cô sẽ thay đổi ý định.
Mai cố không khóc, chỉ là có lúc cô dừng lại rồi cúi mặt xuống. Sống mũi cô cay xè, lòng ngực như có gì đó nghẹn lại. Mai hít một hơi thật sâu, cố lấy bình tĩnh rồi tiếp tục rảo bước trên nền gạch cũ.
Nhìn về phía xa, những con chim Chiền Chiện bay cao trên bãi bờ phía nơi có những rặng bần xanh và to một khoảng. Cánh chim tự do bay về phương Nam giữa nắng thu rực rỡ. Tất cả tạo nên một khung cảnh êm đềm như trong giấc mơ.
''Giá mà nó là giấc mơ nhỉ'' Mai thầm nghĩ.
Một thoáng lòng Mai cất lên trong vô thức. Ngay bây giờ, giây phút này, việc cô có thể làm là đầu hàng và thầm cầu mong những điều không có thực.
Mai nổ máy xe, phá tan sự tĩnh mịch của không gian. Vội ra trung tâm thành phố. Trong đêm tối nay, cô phải tìm lại một người, trước khi cô lên máy bay rời khỏi đất nước này vào sáng ngày mai.
.......
Ba năm trước.
Ngày mà lần đầu cô và anh gặp. Trong tiết thời oi bức của mùa Hè, giữa một vườn cây đầy nắng và tiếng côn trùng râm rang, anh chậm rãi đến gần nhìn Mai -cô gái ngồi bên chiếc ghế đá cạnh con sông lớn dưới hàng phượng già cỗi, vẽ ký hoạ khung cảnh trước mặt. Rừng bần bên kia bờ, chiếc sà lan chở cát chậm rãi trên mặt nước, hoặc người ngồi câu cá ngủ gật thu mình dưới tán cây tránh nắng.
Cậu vẽ đẹp nhỉ?
Mai không đáp, vì lo mãi mê vẽ nên cô chẳng để ý xung quanh. Ngòi bút chì của cô cứ thế lướt đi thoăn thoắt trên nền giấy trắng...
Cần Thơ mùa này nóng lắm! Cậu không đem nước theo bên mình à
Mai dừng bút. Cô ấy đã nghe câu thứ hai phát ra từ anh. Mai ngước lên nhìn, những tia nắng xuyên qua tán cây rọi vào mắt cô. Mai nheo mặt lại, cố nhìn rõ gương mặt của chàng trai vừa bắt chuyện với mình. Anh ấy với làn da rám nắng, dáng người gầy và có mái tóc ngắn khoẻ khoắn. Miệng mỉm cười nhìn Mai với đôi mắt đầy hớn hở.
Không khí xung quanh bây giờ tự dưng dịu lại một chút, gió thổi êm êm làm lá khô bay nghe xào xạc. Mai không còn cảm nhận được sự hiện diện của những người xung quanh nữa, là mơ hay thực cô chẳng biết đâu.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng năm giây
Rồi Mai sực nhớ đến câu hỏi, cô gật đầu nhẹ rồi quay sang tìm chai nước suối của mình trong chiếc tote màu trắng nhỏ, được điểm xuyết bằng bức tranh hoa thạch thảo do cô vẽ lên. Mai không tìm thấy, có lẽ cô đã bỏ quên nó trên chiếc xe gắn máy của mình đang ở bãi đậu xe cách đó mười lăm phút đi bộ.
Tôi...quên đem rồi - Mai ấp úng trả lời
Khi cô cất lời, cảm tưởng như mọi thứ xung quanh như trở lại sự nhộn nhịp vốn có. Tiếng cười của mấy ông lão câu cá, tiếng sóng vỗ vào bãi bờ nghe rì rào, và cả tiếng trẻ con đang rượt đuổi nhau trên con đường ven sông.
Anh ta đưa cho Mai một chai nước lạnh.
Cậu vẽ rất đẹp, mình rất ngưỡng mộ cậu! Cứ xem đây là món quà nhỏ nghen! Vừa dứt tiếng, anh ta mỉm cười
...
1 note · View note
abitofbrian · 2 years ago
Text
Tôi có thằng anh chơi chung
Bây giờ hắn đang sống ở Hoa Kì
Tôi lấy làm lạ
Xung quanh tôi ai cũng mơ đi Mỹ
Ở bên đấy chắc sướng lắm nhỉ?
Ở bên đấy chắc chẳng phải làm gì
Ở bên đấy cuộc sống chắc thú vị
Mẹ tôi nói đời mình có mấy khi,
Nên ta phải biết mơ đi Mỹ
Người bỏ quê hương xứ sở ra đi
Chục năm về nói những tiếng kì lạ
Cùng mấy giỏ kẹo đầy ắp sô cô la
Cô Tám, cô Năm mãi mân mê món quà
Ôi bên Mỹ sướng dữ vậy ta?
Chả trách ai cũng phải mơ đi Mỹ
"Niu Óc, Oa Sinh Tơn, hay những toàn tháp lớn
Nữ thần cao giữa thành phố tự do
Ôi Hoa Kì cuộc sống thật vô lo
Ai muốn con khôn phải cho nó đi Mỹ..."
Như anh tôi đang sống ở Hoa Kì...
2023, tâm sự của mình.
5 notes · View notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Gửi em,
Giữa thời đại mà người ta thực dụng yêu nhau. Những lời nói yêu thương gói ghém trong mấy lá thư dần trở nên cũ kĩ, thậm chí bị coi thường. Họ cho rằng đó là sự sến súa không cần thiết, là người dở dở ương ương luôn muốn tình yêu như trong sách vở. Họ đâu biết rằng, khi anh chấm bút viết ( hoặc nhiều người giống anh ở thời đại này ) đều mang đến sự tử tế, với người, với đời, với tất cả sự tôn trọng, yêu thương, và cả tâm tư nữa.
Ta - chưa từng là gì. Từ lúc mới gặp cho đến tận bây giờ, từ ngày em còn là đứa bé, đến giờ đã trở nên xinh đẹp trong mắt người. Họ, có những người mang đến cho em hạnh phúc, buồn đau hay những thắc mắc không thể trả lời, hay những cuộc yêu chóng vánh. Anh tin rằng tất thảy, tất thảy những gì em đã trải qua, đều khiến em trở thành em của ngày hôm nay.
Xinh đẹp, độc lập, và xứng đáng được yêu thương.
Anh cũng tin thế, anh luôn lúc nào cũng mong em được cả thế giới này yêu thương. Vì em, xứng đáng như thế. Không phải là những kẻ chỉ đến, rồi đi, rồi để em lại mình với nỗi đau, nỗi hờn ghét đến héo cả tâm hồn.
Tuổi trẻ thật đẹp em nhỉ? Những mong cầu một mối quan hệ đẹp đẽ xuất hiện, em hi vọng mình có thể là một phần của nó trước ngưỡng cửa học vấn mới, môi trường mới. Có những khó khăn, những bất cập, những khúc mắc khó giải quyết giữa bạn bè đồng nghiệp, giữa gia đình, giữa người với người.
Rồi cũng sẽ qua đi, vì ngày mai đều mang cho ta những cơ hội mới
anh,
brian
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Nhớ thương giữa quê nhà
Cần Thơ giấu mình trong những tán cây thưa
Của ngày âm u ban trưa không nắng
Xe anh đi trên Hoà Bình vắng lặng
Phía xa xôi đằng đẵng đám mây mù
Cần Thơ giấu mình trong trận gió vi vu
Ninh Kiều chiều thu đón cơn mưa yên ả
Người với người bon chen nhau hối hả
Ríu rít trú chân ở dưới mấy ngôi nhà
Cần Thơ giấu mình giữa anh và em
Giữa đường Quang Trung hai màu xám tối
Giữa những yêu thương mang hình hài dấu hỏi
Và đôi lời nói vốn dĩ phải quên...
3 notes · View notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
tôi tìm vô lý trong mình
em lặng thịnh không mở lời chất vấn
tôi - kẻ đoạ đày phó mặc thân phận
thả trôi mình theo lý lẽ thời gian
tôi buộc phải rời khỏi nơi "địa đàng"
như Adam ăn quả táo đỏ
chấp niệm tôi em đốt hết thành tro
rồi ném tất vào đáy kho thực tại
tôi lại tìm vô lý của ai
khi mang trong mình tất thảy điều vô lý
2022
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Em đã bao giờ giật mình dậy sau một giấc ngủ chiều đến đêm tối, không ai đánh thức mình dậy, căn nhà ồn ào bao giờ đã trở nên im hơi và lạnh ngắt. Thứ tiếng động anh nghe được là luồng gió được phát ra từ tiếng máy lạnh trong phòng, tiếng xe cấp cứu và còi tàu âm âm ngoài xa kia. Thật trống vắng và tĩnh mịch, sự hiện diện của con người xung quanh anh từ khi nào đã trở nên "tuyệt diệt"
Anh không chọn cho mình những cuộc yêu "ăn xổi ở thì". Với anh, những gì dễ đến rồi sẽ dễ bỏ ta đi. Lạnh lùng và vô cảm, họ rời xa như treo cho ta cái bản án tù đày nơi hoang đảo. Giống như lúc này, anh - kẻ đang sống trong ngục tối chính mình, luôn nhớ về những chấp niệm xưa cũ, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không cả những lời quan tâm hời hợt đến từ ai. Mà vốn dĩ chẳng ai thèm quan tâm đến anh cả.
Mọi chuyện sẽ không buồn đến như thế, nếu như anh không mơ thấy em. Trong giấc mơ, anh thấy mình đang ngồi kề bên, được nói chuyện và giải thích những lỗi lầm của mình, hàn gắn lại những đổ vỡ tưởng chừng như không thể liền lành được.
Anh có đọc ở đâu đó, người ta nói rằng bản thân hãy đón nhận những cơn ác mộng, nó sẽ khiến mình nhẹ nhõm vì không có thật. Còn những giấc mơ đẹp, khi tỉnh giấc và trở lại thực tại phũ phàng, ta mới nhận ra cuộc đời này chẳng bao giờ màu hồng như trong giấc mộng...
Anh nằm co ro, cố không khóc và chấp nhận rằng chẳng có gì thay đổi từ em cả. Giấc mơ chỉ là giấc mơ, trái tim em vẫn nằm mãi ở vị trí xưa cũ. Chẳng bao giờ em thực sự nhớ đến anh một chút nào.
Chỉ là trong một giấc chiêm bao...
Viết bởi anh,
"Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay"
Nhà thơ Bùi Giáng
3 notes · View notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Tumblr media
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
tưởng là rồi sẽ quên em
hoá ra vớ phải một thang thênh buồn
tưởng là tình cũ đã buông
hoá ra đánh thức ngọn nguồn cơn đau
tưởng là được nắm tay nhau
hoá ra ngộ nhận một màu tương tư
2022
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
anh về vỡ hết nhớ nhung
em ở lại vỡ mông lung nhất thời
vỡ luôn cả những cuộc đời
hai tay vỡ những chơi vơi hôm nào
bầu trời vỡ những trăng sao
anh đây
vỡ nát
đường vào
tim em...
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Viết cho em 6
Chia tay rồi họ có người mới thôi
Em tự hỏi "Sao lại nhanh đến vậy"?
Bất ngờ không em, đó là tình yêu đấy!
Dễ đến nhưng rồi cũng dễ đi
Tình yêu với em đương tuổi xuân thì
Trao trái tim cho một kẻ lạ
Để rồi khi hai đứa đã chia xa
Anh ta bước đến bên người nào khác
Em rồi sẽ vô tình đi lạc
Giữa tháng năm đau buồn riêng em
Em ơi nhìn lại mình mà xem
Thân xác gầy gò, gương mặt không make up...
Em ơi hãy thương mình một chút
Rồi hãy thương người có được không?
Cứ đem khổ đau ở trong lòng
Khi nào chúng được hoá thinh không?
0 notes
abitofbrian · 3 years ago
Text
Giật mình dậy lúc năm giờ sáng, cũng vì một giấc mơ xấu xí. Anh mơ thấy tụi mình không còn cơ nào để gặp mặt nữa. Trong một khoảnh khắc dù chỉ trong mơ, bất giác tim anh như muốn thắt lại, và khó thở. Một cảm giác khó chịu bao trùm lấy anh, như quấn quanh mình một tảng đá to lớn trong đêm tối mò mẫm tìm lối ra.
Bật dậy, anh lục đục mở điện thoại, xem lại những tin nhắn mình vừa nhắn đêm qua. Thật nhẹ nhõm vì em ấy vẫn còn ở đó.
Nhưng em biết không? Trong những năm tháng qua, nỗi đau ấy anh đã trãi qua đôi lần.
Nhưng bây giờ, anh đâu còn gì để mất đâu. Nếu như mất em, thì mọi cố gắng từ anh cũng chẳng còn nghĩa lí gì. Người không còn gì để mất đều thường ám ảnh cái mất đi cuối cùng của họ. Nếu như anh mất em như trong giấc mơ, thật khó có thể bước tiếp nhỉ? Anh sẽ khó thở lắm, tuyệt vọng lắm. Có thể anh sẽ khóc rất nhiều,...
Nhưng rồi, ta vẫn sẽ sống một cuộc đời không phải là của nhau. Em vẫn sẽ đi làm sớm hôm, anh vẫn đến trường, vẫn mơ hồ tìm mục đích của đời mình.
"Nhưng nếu em cho anh một cơ hội, để gần em hơn, để được chăm sóc em. Thì anh của 2020, 2021,...2025, mười, hai mươi năm nữa vẫn thế. Anh vẫn yêu em, như mọi ngày"
1 note · View note
abitofbrian · 4 years ago
Text
Cần Thơ thật đẹp vào mùa thu. Tôi cũng không biết rằng có đúng hay là không về một khái niệm mùa thu đích thực ở một nơi nóng quanh năm như miền Nam. Trên lý thuyết, nơi tôi ở chỉ có hai mùa mưa nắng. Không có chuyện một mùa thu đông se lạnh hay một mùa xuân ấm áp như Hà Nội và các tỉnh miền Bắc.
Có lẽ vì cái chất tình, và chất thơ làm cho con người ta nghĩ rằng bốn mùa vẫn hiện hữu. Với tôi, một buổi chiều thu ở thành phố này là một buổi nắng vàng ươm bắt đầu từ tháng mười, không nóng và có gió nhè nhẹ. Những vạt nắng trong thời gian này vàng hơn mùa hè đôi chút.
Có khi mùa thu hiện hữu bằng những gợn sóng trên mặt hồ nằm giữa lòng thành phố, ánh mặt trời chói rọi xuống khiến nó như một chảo lửa khổng lồ sáng óng ánh.
Mùa thu hiện hữu bằng lòng người. Lòng người có hay không những khát khao tình yêu qua những chiều xào xạc lá rơi, những tay nắm tay nhẹ nhàng, những chuyến xe đèo nhau qua mấy cung đường thẳng tấp Nguyễn Văn Cừ. Trên đầu là nền mây cao xanh biếc, dưới chân là những vệt đường nối tiếp nhau chạy vụt qua...
Chẳng biết đi đâu, chỉ là cùng nhau, hai mình đi trên thành phố.
17 notes · View notes
abitofbrian · 4 years ago
Text
Năm tháng qua anh xây lâu đài cát
Biển mặn nơi em quật ngã tan tành
0 notes
abitofbrian · 4 years ago
Text
Em tôi, ngộ nhận yêu thương
Xa nhau lại hoá đôi đường, người dưng
Tôi chẳng nói, em cũng chẳng đoái hoài. Có một thứ như hòn đá tảng to lớn chắn ngang giữa một mối quan hệ. Chẳng thể hiểu, cũng chẳng ai thèm hiểu, cái tôi chi phối con người to lớn, lớn to nặng trĩu tâm hồn đã hằn đi nhiều vết xước qua tháng năm.
[...]
Rồi sau này, khi em bắt gặp lại dòng thơ anh viết trên quyển sách đã ố vàng qua năm tháng, những nét chữ anh ghi trong quyển tập em học, cái áo đôi mình mặc, cái móc chìa khoá anh tặng em đeo, cái sâu chuỗi, cái tờ "hai mươi nghìn" thương nhớ..Liệu chăng em sẽ nghĩ về anh như một chuyện tình cờ đến buồn cười như thế?
Có hay không?
| lảm nhảm |
0 notes