Tumgik
anhmeuu · 2 years
Text
Tumblr media
483 notes · View notes
anhmeuu · 2 years
Text
at the end of the day, she finds herself alone. it's not a physical loneliness. it's not something that can be fixed by the touch of a lover's hand or a false life made up of people that adore her. it's the pain of knowing that nobody sees her. after all, how can anybody notice her if she isn't truly there?
she parades around in a mask created by those who told her she wasn't good enough. she abandoned herself for a society that doesn't understand how to accept her. she's alone because she doesn't have anyone. she's alone because she doesn't even have herself.
0 notes
anhmeuu · 2 years
Text
“Never, never tell them. Try and remember that. Never tell anyone anything ever. Never tell anyone anything again.”
— Ernest Hemingway
1K notes · View notes
anhmeuu · 2 years
Text
“Lately I’ve been thinking about who I want to love, and how I want to love, and why I want to love the way I want to love, and what I need to learn to love that way, and who I need to become to become the kind of love I want to be…and when I break it all down, when I whittle it into a single breath, it essentially comes out like this: Before I die, I want to be somebody’s favorite hiding place, the place they can put everything they know they need to survive, every secret, every solitude, every nervous prayer, and be absolutely certain I will keep it safe. I will keep it safe.”
— Andrea Gibson
2K notes · View notes
anhmeuu · 3 years
Text
You begged to see all of me so I showed you my heart. Turns out you just meant my skin
0 notes
anhmeuu · 3 years
Photo
Tumblr media
17K notes · View notes
anhmeuu · 4 years
Text
Có một thời điểm, chiều nào tôi cũng nhìn ngắm hoàng hôn Sài Gòn thật lâu. Sau đó, tôi đọc được một câu trong “Hoàng tử bé" rằng: “Bạn biết không, người ta chỉ yêu hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn."
7 notes · View notes
anhmeuu · 4 years
Text
You changed the game. You disposed all the wrong cards. You replaced my doubts with fulfilled promises. You never stopped the speckled rain but you gave me warmth and peace and I stopped caring when it will stop showering. You changed so much in me until my fear about love became an aloof memory that’s slowly receding from my head.
With you, I learned to trust myself again. I learned to trust love again. I realized that I was so attached to thinking about endings that I grew terrified starting with myself again. Your love made me realize that even if I fucked up, I am still loved. Even if I scream I’m tired, I will still have a home I could stay in. We might fight or struggle together, but your love for me made me realize that we could always end something and start again. With you, I am no longer scared.
4 notes · View notes
anhmeuu · 4 years
Text
Tumblr media
1 note · View note
anhmeuu · 5 years
Text
Đêm giáng sinh năm đó, cô ấy nói cô ấy muốn ăn một chiếc bánh kem, thế nhưng, bởi vì tan làm muộn, chỗ bán bánh kem lại xa, nên tôi đã không đi. Kết quả trở về nhà, cô ấy thấy tôi không cầm theo bánh kem liền khóc, khóc rất thương tâm. Sau đó, cô ấy nói, cô ấy khóc chỉ vì không được ăn bánh kem thôi, còn tôi vẫn cứ không hiểu nổi, tại sao một cô gái đã hai mươi mấy tuổi lại có thể khóc vì không được ăn một chiếc bánh kem như thế. Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, khi ấy cô ấy nói dối tôi, cô ấy chỉ là cảm thấy tôi không quan tâm đến cô ấy.
Vào cuối mỗi tháng, cô ấy thường phải làm tăng ca đến hơn 12 giờ đêm. Tiểu khu chúng tôi sống ở ngay bên đường lớn, xuống xe là đến, vậy mà cô ấy vẫn muốn tôi xuống cửa tiểu khu đón mình. Phía bên kia tiểu khu đèn đường đều thắp sáng, lại có nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tôi luôn cảm thấy việc đón cô ấy là không cần thiết, nên thường nói với cô ấy: "Tiểu khu này rất an toàn, em không cần phải sợ". Nghĩ đến đây, tôi luôn muốn khi ấy có thể giữ chặt miệng mình lại. Cô ấy nhát gan như vậy, sợ tối như vậy, lại gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó tôi có thể nắm chặt tay cô ấy thì tốt biết bao. Thế nhưng, bây giờ, đã không còn cơ hội nữa
Một lần, lúc tôi chơi điện tử, cô ấy ở bên cạnh, vừa lướt điện thoại vừa nói với tôi rằng YSL vừa cho ra mắt son môi phiên bản giới hạn nhân dịp Giáng sinh. Bạn trai của cô bạn gái thân nhất của cô ấy đã canh đúng đến 0 giờ để giành mua được một thỏi tặng cô bạn ấy. Khi đó, tôi đang thua mất ba trận nên khó chịu nói:
“Không phải chỉ là một thỏi son thôi sao? Làm gì mà phải kích động bất ngờ đến vậy.”
Cô ấy giận dỗi bảo:
“Nhưng mà anh còn chưa từng nghĩ tới việc đem lại bất ngờ cho em, đừng nói đến khoản chi tiêu hạn chế, anh chỉ cần nghĩ tới việc mua cho em một thỏi son thôi, em cũng đã cảm tạ trời đất rồi”.
“Thế nhưng giờ em nhắc anh như vậy, thì em còn bất ngờ cái gì”.
“Em một chút cũng không muốn nhượng bộ.”
Sau đó, cô ấy điên cuồng săn lùng để mua thỏi son đó, mà tôi kì thực cũng mua hơn nghìn trang bị cho trò chơi của mình. Nếu như có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không mua trang bị nữa, sẽ mua quà cho cô ấy, chí ít như thế, lúc này, khi dùng thỏi son đó, cô ấy có thể nhớ đến tôi. Chỉ là, không có nếu như, cũng không thể quay ngược thời gian được nữa.
Trước đây, tôi luôn thích náo nhiệt, ngày lễ, cuối tuần, sinh nhật đều nghĩ đến việc cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, cho nên, vẫn luôn thích tụ tập đông người, luôn bỏ qua đề nghị chỉ hai người ở bên nhau của cô ấy, còn cảm thấy cô ấy chẳng ra sao hết.
Cô ấy luôn nói muốn tới Thổ Nhĩ Kỳ, muốn ngồi khinh khí cầu ngắm bình minh trên thung lũng, muốn cho những con hải âu trên biển Á - Âu ăn, muốn chụp ảnh trong khách sạn hang động...Tôi luôn nói được được được, nhưng thực ra chẳng bao giờ đi.
Sau này, tôi lén coi weibo, thấy cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Thật tốt. Cô ấy vẫn là không nên nhớ đã từng có một người chỉ nói mà không làm như tôi.
Cuộc sống có quá nhiều chuyện, từ chuyện nhỏ nhặt trong công việc, áp lực của lãnh đạo đến lời cằn nhằn của mẹ cha, cho nên, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi, hỗ trợ tôi, không muốn cùng cô ấy nói ít hơn một câu, lui một bước. Khi cô ấy giận, khi cô ấy tủi thân, tôi vẫn cứ cùng cô ấy tranh cãi đúng sai cho bằng được. Hiện tại, nghĩ lại những chuyện đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tôi đích thực là một tên chẳng ra gì.
Hôm đó, cô ấy gói ghém hành lý dọn đi, tôi còn nổi giận, cho rằng cô ấy chắc hẳn lại như mấy lần trước, giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Thế nhưng, ngày đó không có nữa, không còn những lần cố tình nói lớn để gây sự chú ý với tôi, không còn âm thanh mệt mỏi cùng tôi tranh luận sai đúng, cũng không còn những lần nói cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không muốn nghĩ tới, chỉ là như bao ngày hè bình thường khác, cô ấy mặc chiếc váy mà tôi vẫn từng quen thuộc, rời đi.
Khi tôi ý thức được việc tôi đã triệt để mất cô ấy thì đã là ba tháng sau. Cô ấy xóa weixin của tôi, chặn weibo của tôi, xóa mọi thứ liên quan đến tôi trên mạng xã hội. Cô ấy không còn như trước, không viết mấy câu buồn bã sau chia tay, mà thay vào đó là những câu chuyện hàng ngày, những bữa tiệc và những bức ảnh chụp tự sướng, tin nhắn của tôi, cô ấy chưa từng hồi âm lại. Phải mất một thời gian dài, tôi mới thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy.
Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc, cô ấy từ khi nào đã quyết định rời xa tôi?
Có lẽ là năm tháng trước, cô ấy bảo tôi xuống lầu đón, nhưng tôi còn đang bận chơi game nên không đi. Sau đó, cô ấy hình như không còn bảo tôi đi đón cô ấy nữa.
Có lẽ là bốn tháng trước, cô ấy nói muốn ra một cửa tiệm để ăn, tôi từ chối, viện lý do quá xa nên không đi, cô ấy sau đó hình như cũng không rủ tôi ra ngoài nữa.
Có lẽ là ba tháng trước, cô ấy phát hiện tin nhắn của một em gái khóa dưới gửi cho tôi, trước đây cô ấy luôn nói học muội nên tránh, mỗi lần cô gái đó gửi tin nhắn tới đều tức giận, chỉ là lần đó, cô ấy chẳng nói gì.
Tôi bây giờ đã hiểu rồi.
Điều cô ấy muốn không phải là ăn một chiếc bánh, mà là tôi có thể vì cô ấy mà bỏ ra tâm ý thế nào.
Thứ cô ấy muốn không phải là một thỏi son, mà là tôi có thể vì cô ấy mà tạo ra bất ngờ vui vẻ.
Điều cô ấy ghét không phải là em gái khóa dưới, mà là việc tôi đã không vì cô ấy mà bỏ đi những mối quan hệ không liên quan.
Tôi giờ này đã thực sự hiểu ra rồi, chỉ là cô ấy mãi mãi không quay lại.
Dịch: Rainie Nguyen
0 notes
anhmeuu · 5 years
Text
“I was always sweet, at first. Oh, it’s so easy to be sweet to people before you love them.”
— Dorothy Parker
2K notes · View notes
anhmeuu · 6 years
Text
Why you lost her
She was beautiful. The most beautiful girl you had ever seen, her brown eyes were like warm pools of honey, and her skin was always tan, like she had just come back from vacation. And her looks were the least beautiful thing about her.  Physically, she was stunning. But that paled in comparison to her heart and mind. She was exquisite in the way she spoke with passion. She saw the good in people. Hell she saw the good in you. Even when you couldn’t. She saw the person you could be if you tried hard enough. She loved you so much, more than she ever loved her self. She loved you deeply, madly, and incredibly. She fought for you. When everyone told her she was crazy for staying, she just smiled, she knew they were wrong. Or at least she thought she did. But she didn’t know. She didn’t know that it would be impossible to pierce your ferocious walls. She wasn’t simply a girl for you to play with. So why did you treat her like she was. You loved her, and you thought that was enough. She did too, for a long time. But eventually she realized, it wasn’t. You cant simply tell someone you love them. It loses meaning. Actions speak louder than words, and yours were no exception. Your actions were what caused her to leave. She didn’t want to. But she finally figured it out. Loving you wasn’t worth hating her self.  
4K notes · View notes
anhmeuu · 6 years
Text
HAPPY TOGETHER (1997)
"Sau tất cả, có người sẽ phải tự đi xem thác nước một mình để chắp vá cho những giấc mơ mãi không thành khi còn bên nhau."
_______
Bộ phim nói về mối tình đồng tính của Vinh và Huy, bối cảnh ở Argentina, nơi hai anh chàng nổi hứng lái xe đến để đổi gió và không đủ tiền để quay lại Hongkong. Đến nơi, họ cãi nhau và chia tay nhau, đường ai nấy đi.
Nhưng Huy và Vinh vẫn luôn cãi nhau và chia tay như thế. Và rồi Vinh sẽ luôn tìm về và nói "mình bắt đầu lại từ đầu được không?", những lúc như vậy lúc nào Huy cũng sẽ thấy mình bị cuốn về với tình cảm cũ, và họ sẽ yêu nhau như chưa bao giờ chia lìa.
Một ngày ở Buenos aires, Vinh quay về bên Huy với nhiều vết thương, nói "Mình bắt đầu lại đi.", và Huy đã ân cần chăm sóc Vinh trong suốt thời gian dưỡng thương sau đó. Sáng đi làm ở quán ăn, tối về nấu ăn cho người yêu. Huy muốn giữ Vinh mãi trong những ngày Vinh yếu ớt phải sống dựa vào anh, thuộc về anh và căn hộ nhỏ bé của anh. Đối với Huy, những ngày ấy thật bình yên và hạnh phúc, những ngày Vinh cần anh.
Trong căn hộ đó, Huy giữ một cây đèn bàn hai người từng mua cùng nhau, trên cây đèn đó có in hình thác nước Iguazu, họ đã từng hẹn, một ngày nào đó sẽ đi xem thác nước cùng nhau, khi nào Vinh khỏi bệnh, khi nào Huy dành dụm đủ tiền về Hongkong... sau này, khi nào đó. Và ngày đó đã không bao giờ tới.
Như một cánh chim đã quen với mây trời, một cách không mấy ngạc nhiên, Vinh lại rời đi và để Huy lại một mình với căn hộ nhỏ của anh, với cuộc sống cô đơn luẩn quẩn cũ của anh nơi xứ người. Chỉ là lần này không như những lần chia tay khác, lần này Huy đã dành dụm đủ tiền về Hongkong, và anh đã không đợi Vinh quay về để nói "Mình làm lại từ đầu đi" nữa. Anh đã quyết định buông bỏ Vinh. Một ngày, anh hẹn gặp Vinh để trả lại passport mà anh đã giấu. Một ngày, anh đến thác nước Iguazu một mình, đắm mình trong dòng nước. "Tôi cảm thấy rất buồn, đáng lẽ phải là cả hai chúng tôi ở đây lúc này."
Nhưng mà,
Sau tất cả, có người sẽ phải tự đi xem thác nước một mình để chắp vá cho những giấc mơ mãi không thành khi còn bên nhau.
Cảnh cuối cùng, là Vinh quay về căn hộ nhỏ của Huy, và nhận ra Huy đã không còn ở đó nữa. Từ giờ, cậu ta chỉ còn một mình, không còn nơi nào cho cậu quay về nữa.
0 notes
anhmeuu · 6 years
Text
in another universe I’m not worthless to you
77 notes · View notes
anhmeuu · 6 years
Text
The truth is I never liked you enough to put up with your flaws.
And I don’t think you’ll ever get another girl as pretty as me to give you a chance.
And you’re immature and you don’t know what you want.
But I would never say that to your face.
Because even now, when it’s over,
I’m the good one.
841 notes · View notes
anhmeuu · 6 years
Text
Dear Myself,
I’ve never meant to be like this, I wish you were the girl you always wanted to be, you know the happy pretty girl. I wish you could stop harming yourself, I wish you could stop spending your nights crying on the floor wondering why you can’t be enough. I wish you could be able to enjoy life instead of wanting to end it, I wish you didn’t have to pretend everything’s ok all the time. I wish you could have someone to help you, I wish your family could be proud of you instead of denigrate you. 
Dear Myself, I just wanted to say that I’m really sorry, I have failed. And if i’m not here anymore, you have to know that I really tried, I really fought but it was to difficult to survive. 
276 notes · View notes