Text
I can't fall asleep thinking they will never meet each other again.
2 notes
·
View notes
Text
I dont think there's ever been a movie that's haunted me as deeply as mullholand drive has, not just because I can really firmly see myself in diane but because of how deeply upsetting it is. like you are watching a woman trapped inside of her dreams and twisting her reality because the truth is too much to bare, and it reminds me of nell craine as diane was always going to die, and was haunting herself in a way. the movie has a strange feel to it like there is some sort of higher presence or "secret" god at play, something that knows what will happen to diane like the cowboy, and it hurts so so much. just like nell craine and laura palmer, even though their stories are so different. anyways tldr: I see myself so much in girls who end up haunting themselves in general and I get emotional about it

11 notes
·
View notes
Text





David Lynch on Mulholland Drive in a 2005 interview by Chris Rodley
82 notes
·
View notes
Text
Cha tôi luôn là người quay mặt đi trước trong những lần răn dạy các con. Thật kì lạ, chúng tôi mới là người nên giận dỗi bỏ đi. Vì chúng tôi dại khờ, vô lý, cố chấp với suy nghĩ không ai hiểu được mình kể cả những người chứng kiến từng ngày mình lớn. Chúng tôi sẽ chạy trốn trước khi kịp nhận ra sự vô lý của mình. Nhưng cha tôi luôn bỏ đi trước, như thể, tôi đoán thôi, là chúng tôi đã làm cha thấy buồn không chịu nổi.
Vài năm trước tôi thấy giận bà nội đến mức không muốn về thăm bà, vì tôi nghĩ bà không thương cha tôi nhiều như thương chú út hay bác hai, hay các cô bác khác. Tôi sẽ không buồn nếu mẹ thương em gái nhiều hơn tôi, nhưng mỗi khi nghĩ bà nội thương cha ít hơn những người khác, tôi cứ tưởng tượng thêm rồi thấy buồn khó tả. Mẹ là kim chỉ nam của cuộc đời tôi, tôi muốn mãi mãi làm đứa trẻ được mẹ bao dung cho tất cả. Còn đối với cha, tôi lại muốn mình mau lớn khôn vững vàng để bảo vệ cha khỏi bất kì điều gì có thể làm cha buồn, mà trước hết là nỗi buồn do chính tôi gây ra. Dù vậy, có lẽ thế giới của người lớn không có chỗ cho những nỗi buồn như thế, họ không có thời gian để tìm lý do cho một cảm giác hay cố đào bới từng suy nghĩ, đó là việc của những đứa còn nhiều khoảng trống trong đời để phung phí như tôi.
0 notes
Text
1.2.25
Brid vẫn còn trong đầu tôi không thoát. Nàng làm tôi chấp nhận sự thật rằng tôi có một mẫu người đàn bà yêu thích. Thật tệ khi phải nói ra điều này. Nhưng có lẽ mọi thứ ngoài này vẫn ổn thôi vì tôi chỉ dám phát rồ trong suy nghĩ.
0 notes
Text
2.4.25
Tôi không khóc vì Húc Tử. Tôi khóc vì Tô Lệ Trân, khi cô nói nhà cô ở Ma Cao, khi cô lờ đờ như bóng ma trong góc tối tăm của quầy bán nước ở sân vận động, khi cô lang thang cùng anh cảnh sát - người không lâu sau này sẽ chuyển nghề thành thủy thủ và rời xa khỏi nơi cô. Tôi khóc vì tôi cũng nhớ nhà, như thể nhà tôi cũng ở tận Ma Cao.
0 notes
Text
26.3.25
Tôi sắp đến gần lần hiến máu thứ năm. Hiến máu như là phương pháp trị liệu tinh thần tôi mỗi ba tháng một lần. Mấy cô rút máu là bác sĩ trị liệu của tôi. Một động tác đâm kim của họ hiệu quả hơn rất nhiều lời hỏi han như "sao em buồn? cô giúp gì được cho em? em nói đi cô nghe". Không cô ạ, cô chỉ cần rút bớt máu em đi. Nếu được em còn muốn một cái ôm, nhưng thôi sao cũng được.
0 notes
Text
6.3.25
Hôm đi tư vấn du học tôi có hỏi chị tư vấn viên về khí hậu ở Anh, chị nói ở đó mùa hè rất đẹp, còn các mùa khác thì tệ lắm. Tôi đã nghe chuyện thời tiết ở Manchester khủng khiếp thế nào, nhưng có vẻ không riêng gì thành Man mà các thành phố khác ở Anh cũng vậy. Và có một mùa rất lạnh và buồn, âm u lắm, chị kể, du học sinh dễ bị trầm cảm vào mùa này. Chương trình thạc sĩ chỉ học 1 năm. Nếu có điều kiện, sau khi đi làm vài năm thì tôi sẽ đi học. Luôn có một nỗi niềm muốn rời khỏi trong tôi, rời khỏi bất cứ đâu đang dần cho tôi cảm giác là nhà.
0 notes
Text
8.2.25
Tôi vừa dậy, tỉnh dậy khỏi đêm đầu tiên rơi vào thế giới của Lynch. Có lẽ tất cả những loại phim tôi muốn xem đều đã được ai đó làm ra từ lâu, do tôi không tìm được mà thôi. Tôi từng nói với bạn mình là tôi cần một Fight Club của đàn bà, nơi hai nhân vật nữ chính cùng dấn thân vào một hành trình hướng về sự thật không ai ngờ tới. Đêm qua tôi đã tìm được phim đấy, thậm chí còn tuyệt vời hơn khi hai nữ chính đã yêu nhau - nói đại khái thì là vậy.
Có quá nhiều điều để nói về MDr., những chi tiết được diễn giải ly kì hấp dẫn chẳng kém gì chính trả nghiệm xem phim. Cảm giác như tôi lại quay về tiết văn của Diễm An, thích thú với những chi tiết được cô khai mở. Lynch là thiên tài khi làm ra một bộ phim như thế, và bất cứ ai (có lẽ cũng là Lynch) đã tuyển Naomi và Laura làm hai nữ chính thì cũng là thiên tài. Naomi tóc vàng, mắt xanh, rạng ngời, nữ sinh, dũng cảm và khát khao cuộc sống. Laura tóc đen, mắt sẫm, màu da khỏe mạnh, khoác lên mình những bộ cánh đỏ đen huyền bí. quyền lực lặng thinh mà vang vọng, u uất, hoang mang như trẻ mô côi không biết mình từng có những gì nhưng giờ đây mình đã mất đi tất cả, kể cả cái tên mình. Ban đầu tôi bị thu hút bởi Rita hơn là Betty. Nhìn Rita như nhìn vào tấm màn huyền bí thấp thoáng bóng mỹ nhân. Lynch biết điều này. Cảm giác của tôi chắc cũng chính là cảm giác của Betty. Chúng ta xem với góc nhìn của Betty, nhìn một mỹ nhân đáng thương mất trí nhớ cần được mình chở che, đồng hành, giúp đỡ tìm lại ký ức. Rita như trẻ con lạc mẹ, mà lại còn quá nhỏ để nhớ mẹ là ai, nàng sợ hãi dù là tiến hay lùi thêm mộ bước. Nàng dựa dẫm Betty. Betty, cùng khán giả, dần yêu Rita như một lẽ thường tình. Ai mà không yêu nàng, không muốn chở che cho nàng kia chứ?
Đó là cách Lynch dìm chúng ta sâu xuống đại dương cõi mộng, tận dưới đáy sâu, để khi Betty đột ngột biến mất, choàng tỉnh dậy và trở về đời thật làm Diane, thì ta cảm giác như bị nổ tung vì áp suất thay đổi đột ngột, ta bị kéo lên mặt nước, đối diện với mặt trời chang chang nắng trên đầu. Đây là thực tại nơi Diane đang bị thiêu đốt trong những ngày cuối cùng đầy bi kịch của đời mình. Một sự choáng váng. Nỗi sợ đã mon men khi Betty biến mất khỏi căn phòng, bỏ lại Rita - người lúc này chỉ còn duy nhất Betty bên cạnh. Để rồi khi Betty xuất hiện trở lại với nhân dạng Diane, suy sụp, khủng hoảng, không thể cứu nổi, thì ta choàng tỉnh ra rằng mọi thứ đều đã được dự báo từ trước. Rằng đây không phải câu chuyện tình yêu của Betty, không phải câu chuyện tìm lại chính mình của Rita, đây là một màn tra tấn tinh thần những kẻ đắm mình vào tình yêu mà phớt lờ đi mọi cảnh báo của một bi kịch đang kéo đến thật nhanh như là tuyết lở.
Tôi chối bỏ mọi thứ kỳ quặc dự báo cho bi kịch ấy, vì tôi muốn Betty và Rita có cái kết hạnh phúc bên nhau. Tôi đã hiểu tại sao tôi không thể thoát khỏi MDr. suốt nhiều ngày, vì tôi cố chấp với câu chuyện tình yêu của hai người phụ nữ. Chiếc hộp đã mở ra, không thấy ánh sáng cuối đường hầm, mà là ánh sáng của thực tại, ảm đạm, lạnh lùng, như vẫn luôn đợi ta trở về để đối diện với tấn bi kịch định mệnh. Diane không thể ngủ mãi trong giấc mơ. Nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là tỉnh dậy và tiến về phía trước. Tuyệt vọng làm sao, nàng vẫn yêu Camilla - và khán giả, là tôi, cũng đớn đau khó tả khi nhìn thấy con người thật của nàng Rita bí ẩn. Camilla là hiện thân của ả tình nhân lẳng lơ vô tình của kinh đô điện ảnh, là hiện thân của những gì khuất tất, dơ bẩn, bất chấp, trơ trẽn nhất mà ta vẫn nghĩ về khi nghĩ về những con người danh vọng nơi Hollywood ("the city of love", mỉa mai làm sao). Còn đâu nàng Rita đáng thương bị bỏ rơi giữa dòng kí ức. Còn đâu Rita quyến rũ mà thơ ngây như con nai vàng dễ dàng bị dọa sợ bởi tiếng lá rơi. Betty biến mất còn Rita kẹt lại trong căn phòng mơ mãi mãi.
8.2.25
Phải chăng ta si mê Rita như thế bởi nàng là ảo ảnh của kỳ vọng, đáp ứng được tất cả những mong ước của ta, bởi nàng không có thật mà chỉ là một ý tưởng rối bời với xác thân tuyệt mỹ.
0 notes
Text
Tôi cần nói chuyện với tôi năm 27 tuổi và hỏi rằng liệu tôi có đang sống cùng một người phụ nữ tầm 30. Mỗi đêm tôi có ôm chị ngủ để sáng hôm sau được chị đánh thức bằng những cái chạm mơ màng. Liệu tôi có nhiều khi nhớ chị vô cớ nên quyết định về gặp chị ngay và hôn chị lâu như là mãi mãi.
0 notes
Text
Có lẽ tôi là kiểu người theo đuổi, là kiểu sẽ quỳ mọp dưới cái bóng cao của người ta mà ngước lên xin được một cái hôn. Và tôi không thể nghĩ đó là ai khác, ngoài một người đàn bà không bao giờ muốn sống mãi bên tôi.
Phải chăng đó cũng là điều tôi mong muốn
0 notes
Text
"What happened? Did they break up? Try to kill each other?"
"Worse."
14 notes
·
View notes
Text
What character do you find yourself thinking about from time to time?
Me: Bridget Regan was literally THE PERFECT Poison Ivy, and deserves to be brought to the big screen with Harley Quinn.




35 notes
·
View notes
Text
Re-re-watching Agent Carter so more observations and thoughts from s1 eps 1-5:
1. When villains typically play the sweet innocent in order to get close to the hero, there’s a moment where they show the audience how much they hate doing it. Silently mocking whatever they just said, rolling their eyes before putting on their persona, etc. etc. But Dottie doesn’t do that, not once. She mocks Peggy with the innocent Dottie persona, but the motivation behind that is very clearly to make fun of Peggy’s idealism and loyalty to America. She doesn’t hate being Dottie.
2. Dottie’s mirroring of Peggy starts long before she breaks into her room- she paints her nails and lips victory red for a large part of S1, but only after she actually meets Peggy.
3. Chief Dooley does not get enough appreciation in this fandom. Yes, he’s a sexist pos, they pretty much all are, that’s half the point. But if Jack is forgiven for his continuous and consistent sexism, why do we not give the man who had his same character development more slack? I’m a Chief Dooley defender I fear.
4. Howard trying to defend himself after he tricked Peggy into stealing back the vial of Steve’s blood is really interesting and very telling. He argues back with Peggy literally using the 1940’s version of “women are too emotional”. And I think the way that he, and Jarvis to a lesser extent, try to manipulate the SSR’s continuous disregard for Peggy’s abilities is interesting too, because I think if it wasn’t Steve’s blood, that might have actually worked.
5. Peggy becoming so enraged by Dottie being a black widow, because she has to confront the fact that she underestimated Dottie the way the SSR constantly underestimated her, is absolutely delicious, dear lord.
6. I have to find a screen grab of this more than I have to breathe but the scene with Jack and Peggy bickering after she’s allowed to go to Russia is genuinely top 5 cinematography moments ever. The way the row of lockers separates them, dividing them into two worlds; the way Peggy is alone in the shadows while Jack is changing with two other men in bright lights. The way he’s wearing white and she’s wearing black as they fade into their respective roles, Jesus Christ it’s so good.
7. Jack seems genuinely surprised by Peggy’s interest in listening to how he got his Navy Cross
8. That quote in Agent Carter Declassified about how Dottie is just what Peggy would be if she truly had no one makes me so sick, because it’s so true.
104 notes
·
View notes
Text
it's 2025 and we're still talking about Agent Carter, love itttt
Agent Carter drawings i want to do (someday :,) )
Some of these are suggestive (not really NSFW just be aware lmao)
- Ana, Peggy and Dottie asleep on a couch in Howard’s mansion- Ana is fast asleep against Peggy, who’s also asleep, holding Dottie’s wrist, who is clearly relaxed but slightly awake
- Older Dottie (not OLD old bc of the comic widow serum) posing as a nurse to continue guarding over old Peggy after she gets Alzheimer’s
- Peggy’s desk as SHIELD director with all of the pictures of her loved ones :,)
- Dottie dressing up as Peggy and being so accurate it freaks her out - cut to Ana clapping and being an amused ball of sunshine bc she has no fucking clue who Dottie is LMAO
- Sousa *ahem* “updating” Peggy’s new gunshot/impalement wounds on her SSR file- now with visuals!
- Peggy standing alone in the empty SSR building at night, completely in darkness except for moonlight as she watches all of her coworkers go to the bar without her
- The locker room scene (the cinematography makes me fucking sickkkkk oh Peggy)
- Jack and Peggy arguing like children about something petty and idiotic with Sousa in the back just face down on his desk
- Dottie and Peggy’s hands with Dottie’s handcuff scars and (my hc) Peggy’s irritated/red crescent fingernail indents from constantly clenching her fists
- Dottie hardcore suggestively flirting with Peggy as she’s being handcuffed- because there’s no way the words “have I been naughty Agent Carter” have NOT come out of this woman’s mouth
17 notes
·
View notes
Photo
# dottie underwood: making ‘your mom’ jokes since the 1940s
1K notes
·
View notes