Tumgik
funeraser25 · 2 years
Text
Tumblr media
Đồng hồ rung, nhắc tôi cần một khoảnh khắc chú tâm. Tôi nhắm mắt và lập tức chỉ thấy mình em ở đó. BeP
354 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Text
“Em à. Anh rất nhớ em. Thật sự nói ra thế này rất đau lòng. Chỉ là anh không diễn đạt nổi bản thân lúc này. Nhưng nếu có may mắn, một ngày em nghe được tin nhắn của anh, hy vọng là em hiểu. Anh đi tìm phần thiếu của mình tận đâu, mà người bên cạnh anh không để ý. Vô tâm. Cũng có thể những gì nghiễm nhiên anh có anh đều không biết trân trọng. Và em khỏe không, chỗ làm mới của em có hay phải làm muộn không, em có còn bị mỏi mắt nữa không. Một ngày tất cả những thứ như thế ùa đến trong lòng anh biết bao câu hỏi. Rằng sao anh không hỏi em những câu như vậy sớm hơn. Để một tối tan tác thế này anh chỉ biết rằng mình rất nhớ một người bình thường mình không hề quan tâm.”
— BeP 
1K notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ dạy cho bạn ít bài học, thỉnh thoảng bạn sẽ thấy mình là đồ tồi, cũng có lúc không biết mình sai ở đâu, tại sao mình lại phải xuống nước xin lỗi, thật bực bội, thật phiền muộn. Và nếu bạn đủ may mắn - thật lòng tôi chúc bạn vậy đó - cô ấy cũng sẽ cho bạn thấy tháng ngày tuổi trẻ của bạn là bất tử.
Ý tôi là, bạn biết đấy, có những thứ đã đến rồi thì không làm cách nào có thể xóa đi được. Một ngày nào đó, một thời điểm nào đó ở một nơi nào đó bất kể không gian thời gian, khoảng cách, kỳ lạ thay: Cô ấy vẫn sẽ ở đây. Vẫn sẽ đủ lấp lánh.
From BeP
827 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media
Best books to read when you high:
1. Biển – John Banville:
Nó có 1 đoạn mở đầu thế này: “Họ đã ra đi, những vị thần ấy, vào một ngày thủy triều lên rất lạ lùng. Suốt buổi sáng, nước trong vịnh đã cồn mãi lên dưới bầu trời đục lờ như sữa, dâng cao chưa từng thấy, với những con sóng nhỏ trườn cả đến vùng cát khô cháy đã nhiều năm chưa từng được thấm nước trừ phi trời mưa, ì oạp vào tận chân những đụn cát dài…”
Wow, just wow.
2. Trên đường – Jack Kerouac
Vì sao à, vì nó là cuộc phiêu lưu bằng cả ngôn từ, thị giác lẫn tất cả các xúc giác nếu thêm 1 quại bia và cái sofa đủ êm nữa. Link mua, mình không biết có còn ko: https://shp.ee/5pn3f27
3. Cloud Atlas của David Mitchell.
Có hẳn 6 câu chuyện để mà lạc lối. Và lạy chúa tôi, bậc thầy ngôn từ. Hu hu. Link mua: https://shp.ee/bmg6447
4. Cuộc đời của Pi. – Yann Martel
Đơn giản là câu chuyện kỳ diệu của Pi. Khi được hỏi tại sao lại chọn cái tên Pi? Yann Martel đã trả lời đại ý rằng: “Tôi chọn cái tên Pi vì đây là một con số không thể được diễn giải. Ngược lại, các nhà khoa học lại dùng con số không diễn giải được này để giải thích trật tự của vũ trụ. Với tôi, tôn giáo cũng gần như thế, tuy không thể giải thích, nhưng chúng giúp ta nhận thức về vũ trụ”.
Một bản dịch đỉnh cao của bác Trịnh Lữ. Link mua: https://shp.ee/473jb27
5. Dodoro của Tezuka Osamu:
Một cuốn Manga “hủy diệt” của vị thánh.
6. Hoa bên bờ của An Ni Bảo Bối.
Trời ơi nó thấm. Người đàn bà vẽ nỗi cô đơn trong bóng tối.
7. Những người đàn ông không có đàn bà của Murakami.
Đơn giản vì (thỉnh thoảng) chúng tôi không cần. Đùa đó, có vài truyện ngắn trong đó, sẽ làm ae mất ảnh. Tôi chắc chắn. Link mua: https://shp.ee/hf6fh37
8. Looking for Alaska của John Green.
Chúng ta đều cần tìm Alaska. Tin tôi đi. Link mua: https://shp.ee/wtrmw27
9. Ánh đèn giữa 2 đại dương của M.L Stedman
Chúng ta cần một chỗ như thế để cách ly xã hội. Nói đùa đó, một cuốn sách buồn thương nhưng luôn làm ta khao khát phải giở tiếp, lật tiếp. Link mua: https://shp.ee/cduw727
10. Trường An Loạn của Hàn Hàn
Đọc đi các anh em. Rồi sẽ hiểu tại sao tôi chọn nó.
11. Bốn mùa, trời và đất của Sandor Marai
Tôi có chép trong sổ 1 đoạn thế này: “Ngày cuối tháng Chín, trong veo và mỏng mảnh dễ vỡ như thủy tinh. Lá, hoa quả rụng lên mặt đất, tiếng rơi như bị vỡ.”
Như thôi miên. Link mua: https://shp.ee/ji9yp27
12. Alain Nói Về Hạnh Phúc của Émile Chartlier
Thật vinh dự được đọc ông! Link mua: https://shp.ee/jktgqk7
13. Chuyện dài bất tận - Michael Ende
Cuộc đời anh hoặc con anh nếu chưa đọc cuốn này thì thật sự là phí hoài. Anh đọc, và đầu anh chạy một cuốn phim vừa dài vừa đẹp, hiển nhiên là cực kỳ bánh cuốn. From BeP
632 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media
Tôi nói. Nhớ em đến phát điên. 
Cô bảo nhìn vào mắt em và nói rõ ràng xem nào. 
Uhm. Nhớ em đến phát điên. 
Ai nhớ em đến phát điên. 
Anh. 
Vậy mấy tuần qua anh sống tốt chứ? 
Anh không.
Anh chỉ nói được vậy thôi đúng không? 
Tôi cầm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé và lạnh băng bất kể mùa nào trong năm. Như là nhét trong ngăn đá đầy bia lạnh vậy. 
Cô để yên tay một lúc rồi bỏ xuống. Anh về đi, em còn phải làm việc. Mai anh bay rồi. Anh phải đi 2 tuần. Có phải sẽ không trở lại nữa đâu. Nhưng. Em làm quen được rồi anh cũng nên thế. Vì rõ ràng là ai cũng sống tốt thôi. Mỗi ngày cuộc đời lại đá vào mặt anh một lần vào buổi sáng. Tôi nhìn vào mắt cô và nói. Càng tệ hơn nếu không có em, thật sự. Anh chưa học được cách cân bằng giữa công việc, cuộc sống và em. Nhưng anh đang cố mỗi ngày. Đây là cuộc đời anh, không phải trong phim. Em đang xếp thứ tự số 3 đấy. Không phải trong phim. Đúng. Anh biết nặng nhẹ rồi. Em thấy tự do cũng vui mà, thoải mái, muốn ra sao thì ra, không thích thì không nghe máy, không thích thì không về nhà. Ngủ đâu cũng được. Tại sao em lại phải lo lắng cho anh làm gì nhỉ? Em còn quá trẻ và nhiều thứ để lo hơn là anh. Anh xin lỗi. Tạm biệt. ……. 2 tuần đó, tôi tắt toàn bộ kết nối. Tôi đành biến mất, tôi muốn biến mất thì đúng hơn. Giấy tờ chất đống trước mặt, có những ngày đứng dậy trời đã tối mịt mờ, gần như bản thân không nhìn thấy mặt trời từ sáng đến tối. Tôi giơ hai bàn tay ra trước mặt, mười ngón cứ run bần bật không kiểm soát. Tôi bấm submit, tôi mở tủ lạnh và lấy một lon bia, tôi cứ để bàn tay như thế trong ngăn đá. Tay đã hết run, hình như nó cảm thấy yên ổn. Là tôi có cảm giác yên ổn thì đúng hơn. Ngày cuối cùng, tôi đi ra phố, vì là cuối tuần nên người đông như mắc cửi. Tôi len giữa phố, mắt phải nheo lại vì những biển bảng quá sáng. Nhạc đập 2 bên đường muốn ngộp thở, lồng ngực tôi chộn rộn. Tôi thấy mình ngồi giữa một ngã tư, lúc này uống bia từng ngụm lớn. Tiger Bạc chanh muối, nhớ em vô cùng. Khi ấy mọi thứ rút ngược hết vào trong. Tim tôi hẫng đi một nhịp.  Có lần đã ngắm em trong cửa hàng đến nửa tiếng vì đến sớm. Ghen tị với tất cả những người nói cười với em. Anh luôn nói anh vừa mới đến thôi. Vừa đến thì đã thấy em ở đây rồi. Anh không phải chờ bao giờ. Một lần tôi đeo tai nghe làm việc, đứng dậy đã thấy cô xào mỳ. Khi đó cảm giác hạnh phúc vô cùng. Đói không. Đói ngấu. Em đến lâu chưa.  …… Khi nào rảnh anh và em sẽ dành 1 ngày nằm nhìn trần nhà không ăn uống gì nhé. Giấc mơ thì luôn đắt đỏ là thế. …… Cô nhắn Em cũng nhớ anh. Một sáng thứ Hai khi cuộc đời gọi tôi dậy, xoa đầu và đá tôi ra cửa vào hàng người check in như vạn con robot. Tôi hít một hơi dài.  Tôi không phải là robot. Tôi cũng phát điên. 20.5 From BeP
514 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media Tumblr media
17 tuổi em bị lừa dối. 20 và 22 cũng vậy. Nụ cười là thứ vũ khí duy nhất giúp em chống lại thế giới, nhưng nó giết em từ bên trong. Bao nhiêu dũng khí để dốc cạn mọi thứ và tỏa ra bằng nụ cười. Một hôm anh ấy đến và nói, em đang đi tất cọc cạch đấy. Em thấy khó chịu. Em muốn đuổi đi. Thứ đàn ông tiểu tiết. Trong nhà máy, người ta thêu dệt đủ chuyện về quan hệ của anh ta. Thì sao. Anh nhếch miệng, ở đó có một lúm đồng tiền, và những đường li ti thành cơn sóng đuôi mắt. Em có tận mắt thấy những thứ em nghe kể bao giờ chưa. Nhưng không có lửa làm sao có khói. Thì phải yêu đã mới biết được. Và em nhất định phải xem lửa cháy? Nụ cười trút ra rồi, lòng em thấy rỗng không. Như gió qua những căn nhà trống, giống những chai coca mẹ xếp gọn ở hiên chờ người để bán. Thổi vào sẽ kêu u u. Nó đấy. Chính là cảm giác ấy. Đó không phải là cách em đối diện với cuộc đời. Dùng những thứ tích cực làm khiên giáp, vậy tiêu cực thì sao, em có chạy trốn được nỗi buồn này không? Cho dù có tan vỡ bao nhiêu lần, tình yêu nó vẫn vậy. Chỉ có con người thì thay đổi mà thôi. Những vết đứt gãy trong em cần phải được hàn gắn. Anh cười. Hoặc tôi, hoặc ai đó khác. Tự em sẽ lấy ở mỗi nơi một ít làm nguyên liệu cho mình. Em không phải là mèo, nên không tự liếm vết thương và mong nó lành lặn được đâu. Và tôi cũng đang đi tất cọc cạch. Khi em gọi tôi sang đây để nói chuyện. Tôi đã rất vội. Một kiểu bắt chước để gây ấn tượng thôi đúng không. Nếu em đã bắt được bài, thì đó là sự dại khờ của tôi. 09.08. From BeP 
441 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media
Tôi hay đeo một chiếc vòng màu xanh bên cổ tay phải, theo thời gian, nó đã bạc màu. Năm tháng qua đi cũng có rất nhiều thứ xuất hiện trên cổ tay trái: Đồng hồ, lắc bạc, một sợi chỉ ngũ sắc buộc lấy may mắn sau chuyến du lịch… nhưng rồi mọi thứ đều được tôi tháo gỡ dần dần rồi bỏ đi vì vướng víu. Chỉ duy nhất có chiếc vòng màu xanh nước biển đậm bên cổ tay phải là bất biến, dù nó đã bạc màu.
Một số người để ý và thắc mắc, quần áo tôi có mặc thế nào vẫn là chiếc vòng đó, thật khó hiểu. Tôi nói có gì đâu, miễn là nó dễ hiểu với tôi là được, nhà nào mà chẳng có một bộ xương giấu trong tủ áo.
Sếp của tôi là người tinh tế và giỏi quan sát, một hôm đi uống bia sau giờ làm sếp nhìn vào tôi và hỏi cái này có phải là chun buộc tóc không. Tôi giật mình và nhìn sếp, anh nói ngày xưa cứ ra đường là vợ anh đều buộc nhờ chun buộc tóc vào cổ tay cho đỡ quên, mà cũng là một cách để đánh dấu “sở hữu”, cái này có nhiều màu đúng không, phải lâu lắm rồi ấy nhỉ.
Tôi nói đã được 5 năm. Em đeo theo thói quen thôi, mà cũng là thứ duy nhất còn lại sau khi bạn ấy rời đi. Em bị nhớ mùi, cái này có mùi tóc của bạn, em nhặt được lúc đang dọn nhà. Thế bạn đó đâu? Tôi nói làm vợ của người khác. 
Vậy cậu vẫn còn bị ám ảnh rồi, không nên như thế.
Tôi bảo không phải, nó là vật may mắn, nhưng em kể ra thế này, em sợ nhất là nó không còn hiệu quả nữa. Tôi cười. Cũng có thể anh nói đúng, là em bị ám ảnh. Cái chun này, thậm chí nó còn không còn một chút gì của năm xưa nữa, mà chỉ còn duy nhất mùi của em. Em đeo nó hàng ngày như một bản năng vậy, không hề ý thức, nó thành một phần của cơ thể. Mà chỉ để lấy may thôi đó. Anh nghĩ em có bị bệnh gì về tâm lý không.
Anh cũng chìa tay ra, có một sợi màu vàng. Thật ra, dù chỉ là một mảnh nhỏ của cuộc đời, ta vẫn có ham muốn giữ chặt lấy. Cậu biết lũ nhỏ nhà tôi cho dù có đổi bao nhiêu gấu đẹp nó cũng chỉ thích cái con cũ nhất xấu nhất và nó sẽ làm loạn lên khi quên mang theo không. Bởi vì thứ đó đã tồn tại và ở bên ta vào lúc mà ta cần nó nhất. Vừa khó hiểu, vừa dễ hiểu nhỉ, vì ai cũng từng làm trẻ con.
Và người lớn thì hay quên mất điều đó anh nhỉ?
Và người lớn thì hay quên mất.
Khi tắm thì đừng mang theo, nó sẽ bục sớm ra đó. Anh gật gù.
Sợi này của anh, sao anh giữ lại. 
Sinh đứa thứ nhất, vợ anh đưa nó cho anh theo thói quen trước khi vào phòng. Cháu nó mất ngay sau đó vài tiếng, chỉ cứu được mẹ. Anh nói rất bình thản. Cũng khó khăn lắm, rồi nó qua. Thời gian mà.
Cậu rất yêu bạn đó?
Tôi nhìn cốc bia. Nhìn cổ tay phải.
Trước đó thì không, sau khi tìm được cái này, thì rất nhiều anh ạ.
(2019)
From BeP 
655 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Text
Trong cuộc đời sẽ không ít lần bạn phải chạnh lòng: từ những ánh mắt của người khác, những lời nói của sếp, đồng nghiệp, hoặc ngay cả anh em và người thân trong gia đình. Chúng ta không bao giờ thoát khỏi những thứ đó được, dù bạn có muốn lẩn tránh cảm xúc của mình đến thế nào. Đơn giản vì chúng ta là con người, sự tu dưỡng thân tâm chưa đủ tốt, còn trẻ và vẫn khao khát thể hiện, công nhận, đã già nhưng vẫn muốn được tôn trọng. Vọng tưởng còn nhiều, sắp xếp suy nghĩ, hành động còn chưa kỹ lưỡng, hãy mài sắc dần. Nhưng bạn nên nhớ, việc cần làm là phải tự đứng dậy, da mặt dày lên, dám đập đi làm lại, đối mặt và vượt qua những vấn đề của bản - thân - mình để trở nên tốt hơn chứ không phải chờ ai đến bên cạnh giúp đỡ cả. Bởi vì nhiều lúc mong chờ như thế sẽ càng thêm thất vọng khi không được như ý thôi. Nhất quyết cuộc đời không được dựa dẫm vào ai, đàn ông hay là phụ nữ cũng phải khắc sâu vào lòng mấy chữ đó. Cuộc sống luôn là thăng trầm, chúng ta thì cần phải trưởng thành và rèn luyện. Khí phách, thần thái, sự tự tin được nuôi dưỡng qua những hoàn cảnh như thế. Bạn phải chịu được những ánh mắt, lời nói, hành động đó khi băng qua một dãy dài hành lang để đi đến ngưỡng cửa của tự do tự tại. Có người đến sớm, có người rất muộn, nhưng đừng vì thế mà không cố gắng vì thứ bạn có được sau này thật sự là vô giá, việc nhìn lại con đường đã đi nhiều khi khiến bạn phải ồ lên vì không biết mình đã tiến được xa đến vậy. Nhắm mắt mà tưởng tượng xem. Những phút chạnh lòng cứ nắm chặt hai tay, hít thật sâu, thở đều đặn, muốn khóc cứ khóc to, buồn là buồn - không phải che giấu, nhưng sau đó, cứ lau nước mắt, đứng trước gương cười và rồi hy vọng thế giới sẽ cười với bạn. Giây phút đó, bạn đã mạnh mẽ hơn bạn tưởng rất nhiều rồi. Bạn chỉ có duy nhất một kẻ thù, và một người bạn để thủ thỉ tâm sự thôi: CHÍNH BẠN ĐÓ.  Chúc bạn may mắn, BeP 
441 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Text
Mình nhớ cậu. Mình nhớ ngày cuối cùng được đi xem phim. ngày cuối cùng được cầm tay, cậu viết một chữ gì đó vào lòng bàn tay, nhưng mình không đoán ra được. Có lẽ lúc đó cậu cũng buồn. Mình không muốn làm một thằng con trai ngốc trong tình yêu. Nhưng mình đâu có kinh nghiệm gì. Mình chỉ dám nhìn cậu mỗi khi nằm xuống ngắm khung cửa sổ của lớp, những ngày nắng đến lóa mắt. Nhưng đó có lẽ là ngày đẹp nhất của cấp 3. Sau này, mình lúc nào cũng muốn nói chuyện với cậu. 5 năm mình xa nhà. Mình chỉ biết được cậu ổn qua những tấm ảnh. Mình nhớ được cả cách cậu chat, khi nào cậu sẽ ngưng, cậu sẽ sử dụng từ gì tiếp theo. Nhưng mình không đoán được câu trả lời của cậu vào ngày cuối mùa hè năm đó. Mình lúc đó cũng buồn. Một chữ ấy cũng không nói hết được. Mình ước mình được vào học lớp mình từ lớp 10. Có lẽ mình sẽ có thêm một năm nữa được ở bên cạnh cậu, biết đâu. Người ta nói chúng ta sẽ lưu nhau vào những ký ức đặc biệt. Nhưng mình nghĩ chỉ có mình mình thôi. Có lẽ với cậu chỉ là một cảm giác thoáng qua. Mình sang bên này mùa đông tuyết rơi thật nhiều, giá như tuyết đầu mùa được cùng cậu ngắm nhỉ, chắc sẽ phải tuyệt vời lắm. Mình có cô bạn gái ở Bắc Kinh, cô ấy rất yêu mình. Mình không biết phải làm gì cả. Cô ấy thì rất đỗi kiên trì. Mình nói mình vẫn chờ một người. Mình cũng có sự kiên trì của mình. Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng. Cô ấy viết thế trong khung chat. Chúng ta thành một vòng luẩn quẩn để chờ đợi nhau ư. Mơ mộng của mình vốn đặt ở quê nhà. Nơi một mùa hè đi qua và mình đã nhớ mãi: những điều mình từng viết, những con đường đi về xanh ngắt cỏ, ven sông với những con tàu trở cát, mặt trời, mồ hôi trên trán của cậu, lúc phải dắt xe vì hết xăng... Bố nói sang xứ người, cần quên thật nhiều thứ. Sao lại quên. Bố thở dài rồi sau này con sẽ hiểu. Có lẽ mình cũng hiểu rồi. Bố nói khi thấy mình cứ ngoái lại tìm ai đó. Mình biết là sẽ không có ai, chỉ tưởng tượng giống như một bộ phim thôi. Quên thì làm gì còn nỗi nhớ nữa. Có lẽ là vậy. Nhưng làm cách nào, có ai trả lời được cho mình đâu. mình phải kiên trì đến bao giờ đây. "Lam" From BeP
243 notes · View notes
funeraser25 · 2 years
Photo
Tumblr media
“Vũ trụ này đôi lúc thật kỳ lạ, khi mình cố trốn tránh một ký ức, một con người để rồi lại bắt gặp từng mảnh của ký ức ấy, lác đác, vương vãi ở mọi nơi mình bước qua.”
233 notes · View notes
funeraser25 · 3 years
Text
Just one thought of you and you arrived.
0 notes
funeraser25 · 3 years
Text
I'm happier when you're around.
0 notes
funeraser25 · 3 years
Text
Mỗi lần mình định nói ra, là thêm một lần trái tim mình chảy máu. Mình hỏi bạn, sao tao không thể dừng lại. Vì mày yêu nó, bạn trả lời gần như lập tức và chắc nịch. Khoảnh khắc đó, cậu biết không, mình không hiểu được.
Không như việc gọt bút chì sẽ cho ra một đầu bút mịn và sắc nhọn. Không như rán chả lá lốt mà dùng nguyên thịt nạc sẽ bị khô.
Không như Mù Cang Chải là một kiểu thung lũng miền ngược, đổ đèo Khau Phạ xuống đến nơi thì mây và mưa vờn quanh bác tài cũng đã trôi đi, nhuốm vào những đôi mắt sau buồng lái màu vàng đượm của nắng và những thửa ruộng bậc thang đương mùa gặt.
Không như việc biết rằng chúng mình sẽ phải kết thúc.
Không như chúng, cậu biết đấy. Yêu cậu, là một điều nằm ngoài những dự liệu của mình.
Hôm nay, mình chỉ nghĩ đến đó thôi nhé.
Tumblr media
0 notes
funeraser25 · 3 years
Text
Oh no. It’s our 15th anniversary.
Oh god. That’s 1 5 years of your nonsense. Don’t worry—it comes as a surprise to literally all of us that the world continued to do its thing, bringing us to this point.
So, how you been keeping since we celebrated the big one-oh, well, five years ago now?
A bratty teenager at heart, Tumblr has remained the same hellsite you’ve always made it: with your faves, aesthetics, and fandoms, your blogs and sideblogs, your reblog chains and tag conversations. Some of you will have been here for The Dress and the ball pit; some of you know those as lore but only come here for the sexymen and, idk, bees, the bee movie. And you’re all valid.
Throughout February, we’ll be reblogging some of the most iconic reblog chains from our time here with you to @best-of-reblogs. To kick it all off, here is a selection of ~moments~ y’all have manifested. You obviously don’t need us to talk about this���you do that enough among yourselves. But, for heritage purposes, here’s the lowdown anyhow. Don’t mind us while we lurk in the back with the popcorn.
~
Friends.
We all learned that friends come in many shapes and sizes—some of your favorite friend shapes are frogs, Furbies, worms-on-a-string, and orbs.
You asked your faves a bazillion questions.
You’ve asked Neil Gaiman about your ineffable husband headcanons, Joseph Gordon-Levit for filmmaking tips, and Taylor Swift about re-recording her albums and the provenance of Meredith and Olivia’s names. All ask answerers have remained equal here, where follower counts are private, and “influencer” is a dirty word.
Standing up for what’s right.
In the last five years, you continued to fight for net neutrality. You worked towards making the internet a safer, kinder, and more joyful space. You’ve celebrated and lamented three very different US presidents. You’ve rallied in the face of racism, learning from and educating each other.
All the memes.
From Superputinelection to the disruption of the international shipping trade, you learned about real-world happenings right here on Tumblr. You remixed reality with the best of ’em in a celebration of new traditions and old—some now illegal to scroll past without reblogging, while reblogging others constitutes a crime. Then there’s the homegrown variety lurking in the depths of tags and posts that couldn’t go viral anywhere but here.
Cottagecore Aesthetics.
You started craving the simpler things in life—the woods, frogs, dresses with aprons, gingham, homemade pies—in an unforeseen age that made living those dreams impossible outside of moodboards, Animal Crossing, and Stardew Valley. Your cottagecore hopes and dreams fueled the Radar and log-in screen.
Destiel goes canon.
In what became one of the biggest moments on Tumblr in the last five years, Destiel went canon. Many times. In many languages. In memes, on your televisions, on your blogs. For decade-long fans of Supernatural and non-fans with transdimensional cracks in their dashboards, November 5 became A Day in 2020.
~
In the five years since we celebrated our first decade, you created 170,926,810 new blogs, made 40,798,681,685 new posts, and liked 75,280,353,933 posts, both old and new. You made each other cringe, celebrated the mundane and the extraordinary with your Fuck Yeah blogs, and shared many cursed things we are unable to utter here.
All this to say, come celebrate with us. Stay tuned for some historic reblogs throughout this month of February in the year of the orb, 2022.
Stay weird, Tumblr. You’re doin’ great.
17K notes · View notes
funeraser25 · 5 years
Text
“Em à. Anh rất nhớ em. Thật sự nói ra thế này rất đau lòng. Chỉ là anh không diễn đạt nổi bản thân lúc này. Nhưng nếu có may mắn, một ngày em nghe được tin nhắn của anh, hy vọng là em hiểu. Anh đi tìm phần thiếu của mình tận đâu, mà người bên cạnh anh không để ý. Vô tâm. Cũng có thể những gì nghiễm nhiên anh có anh đều không biết trân trọng. Và em khỏe không, chỗ làm mới của em có hay phải làm muộn không, em có còn bị mỏi mắt nữa không. Một ngày tất cả những thứ như thế ùa đến trong lòng anh biết bao câu hỏi. Rằng sao anh không hỏi em những câu như vậy sớm hơn. Để một tối tan tác thế này anh chỉ biết rằng mình rất nhớ một người bình thường mình không hề quan tâm.”
— BeP 
1K notes · View notes