Tumgik
golden-fish-rebecca · 3 months
Text
Tumblr media
26/6/2024
Đây là góc mỗi ngày của mình khi Kiwi đi học, đưa Kiwi đi học xong, làm đồ ăn dọn dẹp xong đáng ra mình sẽ có thể ở nhà nghỉ ngơi, hoặc lên lap ở nhà làm cũng dc, khoẻ hơn, nhưng mình phải đi ra ngoài đây, nhiều khi cũng k biết đi đâu, k biết làm gì. Thì ra thư viện vậy. Nhiều khi mình thấy mình giống như vô gia cư vậy. Ah mà mình cũng đâu có nhà đâu, hhihih
Mình nhớ lại câu chuyện mà những người k có việc làm nhưng hàng ngày vẫn dress up rồi đi ra cv hoặc chỗ công cộng nào đó để ngồi thay vì ngồi ở nhà có nhiều áp lực, thì mình cũng vậy á. Cũng soạn đồ ra thư viện ngồi, nhìu khi k biết làm gì cũng lên mạng coi tìm hiểu này kia. Cũng muốn có mục tiêu, có việc làm, có cái học để hướng tới.
Ngồi nhìn trời nhìn đất nghiệm ra nhiều điều.
Tumblr media
0 notes
golden-fish-rebecca · 3 months
Text
17/6/2024
Mấy hnay cũng kiềm nén dữ rồi, tới hôm nay mình như chịu hết nỗi, gặm nhắm nỗi buồn tức một mình không ai biết hết. Mình khó chịu, mình bực tức không chịu nỗi cũng không biết nói cùng ai. Mình tự hỏi kiếp trc mình có làm gì sai để kiếp này mình sống như vậy?? Năm nay 2024 rồi chứ có phải năm 1800 hồi đó đâu mà khó khăn khó chịu quá. Gì mà chi li từng chút, sao khác xa với những gì má nói khi mà nói chuyện với mình quá vậy?
Hôm qua chủ nhật mình nấu chè cho cả nhà ăn, cũng một nồi bự, rồi là sáng nay mình mới đem cho mẹ Louis ăn chung, thì tối nay ăn cơm cong lấy ra ăn. Chị 2 mới nói mới sang qua hộp khác hả? Cái má nói uh, nay ai ăn mà giựt gì dữ còn nửa hộp. Nói cái thái độ hộc hằn đó. Mới đầu mình cũng định im, tại có nói tới mình đâu, mà kiểu người hỏi muốn có câu trả lời nên mình nói " trưa nay con đem theo con ăn đó" rồi nín thing luôn. Kiểu k còn biết nói gì á. Mình không nghĩ là mình rơi vào tình cảnh này, má xét nét chi li từng tí, soi xét từng chỗ.
Ăn cơm xong mình ngồi ăn chè, rồi cái nói lớn lên với mình z nè " mai mốt con có nấu gì ngoài kì thì đóng cửa lại" kiểu như mấy bà hồi xưa mà lên giọng á, cái sau cái thấy kì quá mới hạ xún nói tại má sợ mấy con ngoài kia nó chui vô. Uh thì mình cũng nói dạ chắc tại con quên.
Cuộc sống mỗi ngày quá không thoải mái và không khí thật nặng nề
0 notes
golden-fish-rebecca · 3 months
Text
7/6/2024 ngày con biết tự đi lần đầu.
Mới đầu tính cho con tập đi qua ba thôi, tự nhiên buông ra cái con đi 1 hơi mẹ và ba đều ngỡ ngàng. Cuối cùng ngày mẹ trông chờ cũng tới rồi. Khoảnh khắc cảm giác như muốn khóc nhưng vui quá nên k khóc k nỗi hihih
0 notes
golden-fish-rebecca · 3 months
Text
7/6/2024 ngày con biết tự đi lần đầu.
Mới đầu tính cho con tập đi qua ba thôi, tự nhiên buông ra cái con đi 1 hơi mẹ và ba đều ngỡ ngàng. Cuối cùng ngày mẹ trông chờ cũng tới rồi. Khoảnh khắc cảm giác như muốn khóc nhưng vui quá nên k khóc k nỗi hihih
0 notes
golden-fish-rebecca · 5 months
Text
13/5/2024
Mình không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Khi mỗi ngày đều phải giả lả làm điều mình không thực sự muốn.
Nếu không hỏi thăm được thì thôi, đừng hỏi như móc méo rồi đánh giá mình. Thấy mình ngáp hỏi mình sáng mấy giờ thức, rồi xong cái la Chời. Làm như ý nói là mình thức giờ đó còn ngáp nữa. Đâu ai mượn hỏi thăm đâu nếu k thực sự muốn, cứ dò hỏi rồi xem xét, xét nét.
Nhiều khi mình tự hỏi nếu mà mình tự giận thì má có cảm thấy ám ảnh không khi là tác nhân gây nên cái chết của người khác. Nhưng còn nghĩ lại Kiwi, nghĩ lại mẹ mình, nên thôi nhưng ý nghĩ này vẫn nung nấu trong đầu mình. Mình sợ khi ý nghĩ đó lại xuất hiện, mình sợ nó sẽ tồi tệ hơn.
Những người mà nói thì sẽ không làm còn những người không nói thì sẽ làm. Mình nghĩ những người trầm cảm thật sự ngta sẽ không nói chuyện của mình cho người khác biết đâu, nếu còn nói là còn cứu vãn, một khi họ k nói gì cả thì một ngày nào đó họ sẽ hành động
1 note · View note
golden-fish-rebecca · 5 months
Text
05/05/2024 10:10pm
Mình có lẽ thuộc tuýp old school person. Trong thời buổi ai cũng in tên cho con thì mình thích ngồi cặm cụi nắn nót viết tên của con mình chuẩn bị đi học. Như ngày xưa mẹ hay dì viết tên lên nhãn tập cho mình đi học. Có lẽ người khác sẽ nghĩ mình cheap nhưng mình thích chính tay mình viết tên cho con, dán vào đồ của con. Mình thích đi ngược lại số đông chăng 🤔🤔🤔 Mình không phải người mẹ hoàn hảo cũng không giàu có gì, nhưng mình giàu tình yêu dành cho con.
Chuẩn bị cho ngày đầu tiên con đến trường. Mình run còn hơn con, hihih, 2 ba con thì ngủ thẳng cẳng rồi, nhưng mẹ ngồi đây kiểm lại coi có cbi đầy đủ chưa, sợ thiếu gì mai con k có đủ đồ bận đồ xài. Hihihi
Mới ngày nào, mẹ mình cbi đưa mình tới trường, giờ thì mình cũng trở lại trường nhưng là đưa con mình đi. Run và hồi hộp hơn con nữa. Cảm giác thật khác
Tumblr media
0 notes
Text
30/7/2023
Đã 7th trôi qua, và mình vẫn chưa thế nào thoát ra khỏi cái gọi là trầm cảm sau sinh. Lâu lâu nó lại xuất hiện, và nguồn cơn vẫn là từ 1 người. Làm sao để thoát ra khỏi đây, mình ao ước có được một ngôi nhà của riêng. Phải chi trúng lotto, mình không mong trúng giải nhất, chỉ mong trúng đủ để mình mua ngôi nhà cho riêng mình thôi, hoặc phân nửa cũng đc, đủ để deposit hoặc trả ít lãi thôi. Haiz, mình ao ước đến muốn khóc luôn. Mình không thích chiện nuôi con của mình mà bị nói ra nói vào, cứ nói là Kiwi k có gì ăn, làm như mình làm mẹ bỏ đói nó vậy. Nói mẹ nó mê làm bánh không nấu đồ cho nó ăn. Rồi mình nói chưa tới giờ nó ăn, thì lại nói là nói giỡn thôi mà, nói giỡn thôi nhưng hồi lại lặp lại y chang z. Kiwi k có gì ăn hết. 🙈🙈🙈 vừa chán vừa bực. Làm s để vượt qua dc gđ này đây. 🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️
1 note · View note
Text
19/6/2023
Thật sự mẹ không thể nào quên được hình ảnh đó, mỗi lần nhìn vào con, vẻ mặt ngây thơ không biết gì. Con có biết gì đâu? Tại sao bà nội lại làm vậy.
Hình ảnh đó vẫn lẩn quẩn trong đầu mẹ, hình ảnh bà nội giục đồ chơi con xuống đất, xong rồi nói: "cái đầu ngu nè, ngu như bò vậy" mẹ tưởng đâu nội nói giỡn chơi, vì lâu lâu nội cũng hay nói đập đầu bây giờ.
Nhưng KHÔNG, vẻ mặt nội tức giận, mà còn lấy đồ chơi con chỉ chỉ vô đầu, nói lại lần nữa "cái đầu ngu như BÒ nè, 6th rồi không biết lật" Rồi cô 2 mới nói "lỗ tai mỏng lắm đó, nói là giận đó" nội mới nói tiếp " giận không? Giận tao đập đầu bây giờ"
Mẹ thật không thể hiểu nỗi, không chịu được, bất ngờ bàng hoàng, mẹ nóng ran người, nhìn mặt con ngây thơ không biết gì, vậy mà nỡ lòng nào nói con ngu như bò. Nó biết gì mà ngu chứ? Nó có biết gì đâu, chưa học hành gì, con cũng lật rồi bộ không lật sao mà nói ngu như bò. Nhắc lại mẹ vẫn còn nóng ran người, muốn hỏi nội cho ra lẽ.
3 notes · View notes
Text
17/6/2023
Hnay ngày đầy tiên nhà cũ của mình để pên cho người ta xem, tín hiệu đáng mừng là tới 6ng lại coi. Mới list lên mà ngta lại coi như vậy là nhiều rồi.
Sau đó ba mẹ chở Kiwi đi chơi, đi mượn sách về đọc cho con, về tới nhà cũng 4h rồi, bà nội có vẻ không vui lắm, mẹ bồng con vô nhưng bà nội không ngước lên nhìn, tới chừng mẹ lên tiếng nội mới ngước lên nhưng vê mặt k vui lắm và cũng không bồng con. Rồi sau đó chào cô 2, cô 2 mới bồng thì lúc đó nội mới lại nc với con.
Mẹ đang vui về thấy vậy bỗng thấy nhà ngột ngạt gì đâu á, mẹ biết lớn lên Kiwi của mẹ đọc cũng không hiểu những dòng này, nhưng mẹ chỉ muốn viết ra cho nhẹ lòng thôi.
Giờ mẹ chỉ có ba con với con là niềm vui của mẹ. Nhưng dường như ba con không phải là của mẹ, mà của gđ lớn nhiều hơn.
Ba có thể chờ cô 2 đi làm 6h hơn về, nhưng không thấy ba chờ mẹ cho con bú xong rồi cùng ăn cơm vì mình sống chung một mái nhà, ba không thể nào ưu tiên mẹ con mình hơn là bà nội, vì như thế sẽ bị nói là có vợ rồi chỉ biết vợ thôi.
0 notes
Text
14/6/2023
Kiwi lật đc lần đầu tiên 5m19d
0 notes
Text
09/6/2023
Mỗi khi ngồi nhìn qua ô cửa kính xe, thấy những ngôi nhà vụt qua trước mắt, cảnh vật nơi đây dường như đã quen thuộc nhưng không ít lần mình tự hỏi "Liệu mình có thuộc về nơi này không? Điều duy nhất níu kéo mình ở lại đây có lẽ là anh, và bây giờ là thêm Kiwi. Mình có lẽ chung tâm trạng với Ba hồi đó, cảm thấy nơi này không thuộc về mình, muốn trở về nơi quen thuộc nhưng vì gia đình nên ráng ở lại đây. Và tương tự, thì má ở lại đây dù sao cũng có gia đình bên cạnh, giống như a Tùng bây giờ, đã quen thuộc và sống với gia đình mình, nên cũng có phần thoải mái hơn.
Mình đã sống xa gia đình, xa nơi thuộc về, mà bây giờ còn không thoải mái, thì mỗi ngày rất là nặng nề. Bây giờ mình hiểu cảm giác của cảnh làm dâu và ở nhà người ta rồi. Hồi đó chắc mẹ còn tệ hơn nữa. Haiz, mình cũng không muốn lịch sử lặp lại, và anh cũng nói rồi, không muốn giống mấy củ.
Bởi vậy, mình tự nhủ với lòng, HÔN NHÂN - CÓ SAU THÌ SỬA CHỨ ĐỪNG BUÔNG TAY. 😔
0 notes
Text
29/5/2023
Hnay giặt đồ, đồ có tissue cái má la đổng lên chửi rất nặng và bực bội về việc không biết đồ ai có tissue. Mình biết chắc má nghĩ là mình, vì 2 lần trc mình có để quên trong túi, nhưng mấy hôm nay trc khi để đồ vô rổ mình có kiểm tra lại túi và lấy tissue ra. Nhà có 2 ng thì nói ai bây giờ, lát sau thấy hơi quá đáng hay sao cái mới nói a Tùng. Đó giờ mình chưa thấy má nổi giận mà chửi như thế với ai. Lần này mình dùng từ chửi luôn vì nó rất nặng, chứ k fai la nữa, đó giờ có bực bội ai trong nhà, ý 3 hay a Tùng đều k có nói với giọng điệu đó, vì họ là gia đình, trong nhà má chỉ có thể ăn hiếp đc mình thôi, vì mình dưới cơ. Và má chỉ dùng giọng điệu đó nc với mình thôi. Và mình nhận ra rằng, con dâu thì muôn đời k phải con ruột. Dù nó có tốt tới đâu, hoặc đối xử như mẹ ruột hay gì thì đều k fai con ruột, vì đâu có rứt ruột đẻ ra. Bao nhiêu điều tốt trc đó mình đều ghi nhận, nhưng mình nghĩ là không bao giờ như con ruột đc. Những giọt nước mắt của mình, chắc có Kiwi biết. Sống chung nhà thì sẽ có đụng chạm, chén trong sóng còn khua mà. Muốn ít đụng chạm và thương yêu nhau thì hãy sống riêng. Mình nhìn bạn bè hoặc chí ít cô dì chú bác xung quanh ai có gđ đều ở riêng mà, sao mình lại ở chung trong khi thế giới đều ra ở riêng.
Và điều này không thể nói với ai đc, mẹ thì nói mẹ sẽ lo, út thì nói sẽ k nói gì thêm, và nghĩ mình sai nữa, còn bạn bè k lẽ gặp rồi phàn nàn quài. Thôi ôm mình và Kiwi biết z
điều cần phải ghi nhớ rằng:
1. Từ nay hãy giặt đồ riêng
2. Phải ra ở riêng dù có mềm lòng tới đâu
1 note · View note
Text
20/5/2023
Hnay mẹ biết bà nội giận mẹ lắm. Vì hqa đã trốn trong phòng không cho bồng con. Nhưng biết sao được giờ, con bị cảm cả tuần nay chưa hết, mới bớt là nội bị cảm rồi. Mẹ sợ nội lây con lại nặng thêm. Nên thôi, thà nội giận chứ mẹ k thể để con mẹ nặng hơn đc. Con chưa chích ngừa, còn quá nhỏ để có kháng thể, bị lần là cả tuần. Nhìn thấy con mỗi đêm khó chịu không ngủ được mẹ xót, bứt rứt khó chịu, thấy con khóc mà mẹ k làm gì đc, nên thà bị nội giận vậy. Ai cũng nói xót con, làm như mẹ k xót vậy, xót mà sao k nghĩ tới con.
Haiz, nội bị cảm thì nội tự biết tránh xa đi, biết là nội thương con muốn bồng con, nhưng thôi để nào hết bệnh đi rồi nội bồng, con cũng có đi đâu đâu, vẫn ở trong nhà đó thôi, mà ở trong nhà càng phải kĩ cho con chứ.
Nội bệnh mà nội còn hỏi bị cảm vậy k biết bồng Kiwi được không? Haiz 🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️
Từ khi có con, mẹ trở nên ích kỷ và lo lắng nhìu hơn. Làm gì cũng sợ ảnh hưởng tới con, sợ làm hại tới con. Gì cũng muốn tốt nhất cho con.
Mẹ cảm thấy ngột ngạt lắm, mẹ chỉ thoải mái khi ở trong phòng, nhưng căn phòng cũng không đc an toàn nữa, nội có thể mở bất cứ lúc nào mà không gõ cửa, nên nhìu khi mẹ phải bồng con trốn trong toilet. Nhưng để con suốt ngày ở trong phòng không không ra ngoài, thì k tốt cho sự phát triển của con, tâm lí mẹ cũng bị ảnh hưởng, mẹ cứ phải để cho con ngủ, cho con bú, con thức thì k dám cho con lên tiếng, làm gì cũng phải im lặng. Riết rồi mẹ thấy mẹ là 1 người mẹ không tốt, nhưng biết làm sao đc bây giờ. Giờ mình đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ba thì đang lo trả góp căn nhà, mình đâu thể dọn ra ngoài ở. Giờ mẹ ao ước có một căn nhà của chúng ta, nơi đó có ba có mẹ bà có con. Nếu có được, Ngày đầu tiên ở trong căn nhà chắc mẹ sẽ khóc quá 😅😅😭😭
0 notes
Text
17/5/2023
Mình đang ngồi ôm con để cho nó ngủ. Suốt 3 ngày liền rồi con bệnh con sốt. Ngồi mình nhìn ra cửa sổ suy nghĩ về nhiều chiện. Nhất là chiện gia đình.
Người con gái một khi lập gia đình thì phải ở bên nhà ck, từ bỏ thói quen, gia đình nơi thoải mái nhất để đến ở nhà ngta, cho dù nhà ck có dễ đến cỡ nào thì vẫn không phải nhà mình, mình cũng chỉ như đang ở ké ở tạm thôi, gì cũng không đc ý kiến. Vì k phải của mình. Cũng phải rời xa người thân, không còn đc ăn cơm chung. Dù sao thì mình cũng làm dâu, k làm gì thì cũng làm dâu. Làm gì cũng phải cẩn thận giữ kẻ, đó là lí do mình không muốn mẹ qua đây, vì khi mẹ qua cái như mẹ làm dâu thay mình z. Và nếu mình có căn nhà riêng tổ ấm của mình, thì làm gì cũng thoải mái, nuôi con cũng thoải mái, mẹ có muốn qua chơi cũng thoải mái. Mặc dù bây giờ vẫn vui, nhưng có nhà riêng mới thật sự là tổ ấm của mình.
Con trai thì dễ rồi, có gia đình thì vẫn ở trong căn nhà của mình, vẫn ăn cùng với người nhà. Vẫn ở trong vùng thoải mái của chính mình. Sáng chiều đều có thể ăn cơm với người nhà của mình.
Mình nhớ hoài cái câu của a nói khi mình đề cập chuyện ra ở riêng "mỗi ngày về ăn cơm với má vì a không muốn thấy má ăn cơm 1 mình" mình nghe câu đó xong, mình khóc như chưa từng đc khóc. Mình không giận a, nhưng mình thấy chua xót quá. A k thể nhìn má ăn một mình, còn mình thì bỏ mẹ mình ăn cơm 1 mình mỗi ngày để về sống với anh. Mình thì bỏ mẹ mình dc còn a thì k?
Mình coi clip trên fb thấy nói cũng đúng. Kết hôn là 2 người cùng rời bỏ gia đình của mình để tạo một gia đình mới, chứ không phải vợ anh phải rời bỏ gia đình mình còn anh thì vẫn ở với gđ a. Thấy trớ trêu cho phận gái quá.
Con gái mình hi vọng sau này con cứ đi chơi khám phá cho đã cho hết đi rồi hả lập gia đình. Và khi lập gia đình thì con hãy ở riêng 2vc đi.
Bởi vậy nếu có kiếp sau mình hi vọng không làm con gái
0 notes
Text
12/5/2023
Hnay ngày tập con thay đổi thói quen để ăn ngủ hiệu quả hơn, thấy con khóc nấc mà mẹ xót lắm chứ, nhưng mẹ chỉ biết ôm con cho con đừng thấy cô đơn thôi, vì mẹ biết nếu cứ làm theo thói quen cũ thì sẽ không tập dc cho con. Ráng lên con nhé! Kiwi của mẹ giỏi mà
0 notes
Text
26/4/2023
Hnay là tròn 4 tháng sau sinh. Mà mình vẫn còn tâm trạng nặng nề và nhạy cảm, chỉ một hành động, một lời nói thôi cũng đủ làm mình buồn và suy ngĩ cả ngày. Nếu mình nói ra được mình sẽ thoải mái và quên luôn, còn mình không nói ra thì mình sẽ để nó trong lòng, và nó cứ loanh quanh trong đầu mình, như có tảng đá trong lòng vậy, rất nặng nề.
Khi mình cảm thấy không đc tôn trọng thì mình khép lòng mình lại, như hồi trc thì mình làm hết 100% vì tình yêu thương thì bây giờ mình làm như trách nhiệm thôi, không còn hào hứng nữa.
0 notes
Text
23/4/2023
Mình đã cố gắng làm này làm kia, rãnh là mình kiếm chuyện để làm, Kiwi ngủ là mình kiếm này kia làm để không bị nói là vô dụng. Hoặc là tối ngày chỉ biết ôm con, nhưng sao mình thấy mọi cố gắng của mình đều vô nghĩa. Hôm nào mình làm này làm kia thì má vui vẻ, còn bữa nào Kiwi nó khóc sớm, mà k có làm gì dc thì như không vui z. Má nói ý 3 vậy chứ má cũng y chang, nếu mà một mình làm cái hồi bực, quạo này kia.
Mình biết sống chung không vui vẻ gì, phải nhường nhịn nhau. Trước mặt có a Tùng với chị 2 thì cái gì cũng Vy Vy, mắc con nhỏ nên k làm đc, nhưng khi k làm cái má k vui. Ai rồi cũng vậy, cũng có phần sân trong đó thôi 🙃 Mình cũng vậy, cũng có sân thôi.
Chắc má nghĩ mình không giúp đc gì, kinh tế cũng không đi làm, mà việc nhà cũng k làm gì đc, ít nhiều cũng có nghĩ thôi. Haiz, không biết mình còn chịu đựng đc bao lâu. Cầu mong Trời Phật cho có mau đi làm đc, con sẽ thoải mái hơn, má cũng thoải mái hơn với mình.
Con người mà, khi bình thường k có áp lực kinh tế thì dễ rồi, ai cũng vui vẻ hoà thuận với nhau đc, nhưng khi có áp lực thì sẽ nghĩ khác.
2 notes · View notes