iamyangphan
iamyangphan
Yang Phan
204 posts
Những câu chuyện nhục cảm...
Don't wanna be here? Send us removal request.
iamyangphan · 1 year ago
Text
"Em lành lặn rồi, mình yêu nhau nhé!"
Đó là câu tỏ tình của chị với anh. Không phải là lời ong bướm. Chẳng có hứa hẹn. Chị đơn giản nói mình lành lặn rồi, và sẵn sàng đón người khác vào đời.
"Chị nghĩ sai lầm lớn nhất là tìm ai đó với hy vọng họ sẽ xoa dịu những tổn thương cho mình," - Chị nói. "Không thể em ơi! Chỉ ta phải làm được điều đó. Người yêu chỉ là kẻ hỗ trợ mà thôi."
Chị nói thế, với sự tự tin, và độc lập không ng���.
-----
Trước nay, chị không như vậy. Như bao người khác, chị tìm đến với mối quan hệ, đặt ra một bài toán khó cho đối phương.
"Em đã trải qua một cuộc tình lâu năm đổ vỡ. Anh có thể làm em tin tưởng?"
"Gia đình em tan vỡ, và em cần ai đó chăm sóc mình. Anh có thể?"
"Anh có thể lo lắng cho em không?"
Như thể, chị đưa con người rách bươm của mình cho một người, và buộc họ phải trao lại thứ tốt đẹp nhất.
"Em có thể yêu cầu sự giúp đỡ, nhưng em không thể dựa hoàn toàn vào một người. Họ chỉ nên là người đồng hành." - Chị nói thế.
-------
Tôi hiểu, chị cũng hiểu, rằng càng trưởng thành, ai cũng có nỗi đau khác nhau. Không kẻ nào thanh khiết hay chưa từng chảy nước mắt. Khác biệt, là có người vượt lên, có người lại phó thác cho kẻ khác.
Phải, chúng ta có thể yêu cầu giúp đỡ. Nhưng chúng ta vẫn phải hiểu, xoa dịu bản thân là việc của chính mình. Và ngay cả khi vụn vỡ, ta cũng nên tìm đến ai đó bằng phiên bản tốt nhất có thể .
- Câu chuyện phía sau "Biến thể của cô đơn" -
Link đặt sách "Biến thể của cô đơn": https://shorten.asia/M1dv7a5T
30 notes · View notes
iamyangphan · 1 year ago
Text
Tumblr media
Khi đi làm về, tôi thấy chị hàng xóm đang mở khóa cửa. Đặc biệt hơn, tôi thấy chị đang khóc. Bình thường, tính chị hiền lành, hài hước. Chị cũng là người phụ nữ độc lập.
Vậy mà, hôm đó chị khóc nấc lên. Thậm chí thấy tôi, chị vẫn khóc. Như thể, khi đã đè nén và được buông xả, người ta đã quên béng cái ngại ngùng xấu hổ, cả cái vỏ bọc thô ráp của mình.
- Chị ổn chứ?
Tôi hỏi như thế. Chị bảo rằng mình ổn. Tôi hỏi lý do khiến chị buồn.
- Chị không buồn. Cũng không chắc. Chỉ là chị thấy bị xúc động mạnh thôi.
Tôi hỏi là chuyện gì. Chị chỉ bảo, là do anh grab mới chở chị về.
______
Tôi đã nghĩ những viễn cảnh tăm tối. Chị bị xúc phạm? Hay đó là người yêu cũ? Không, chẳng có gì kịch tính cả.
- Đó là anh grab khá trẻ. Thấy chị xách nặng, ảnh bưng hộ chị. Thấy chị mặc váy, ảnh cởi cái áo grab của mình, bảo chị che lại. Tụi chị nói chuyện vu vơ. Anh grab bảo, mùa này nóng, chị nhớ giữ sức khỏe. Kết thúc chuyến xe, ảnh cho chị vài viên kẹo gừng. Chỉ vậy thôi.
- Chỉ vậy thôi? - Tôi hỏi lại. - Vậy sao chị khóc?
- Chị chỉ nhận ra đã lâu chưa ai quan tâm mình như thế. Em biết đó, bố mẹ chị ở quê, chẳng biết gì về thành phố. Đồng nghiệp chị vui vẻ, gần gũi nhưng tan sở là mạnh ai nấy sống. Chị không có người yêu.
"Cái cảm giác đó lạ lắm. Như thể chỉ cần ai đối tốt với em, cho em một chỗ dựa thoáng chốc, em phải chộp lấy nó. Và trời ơi, chị thèm được quan tâm như thế. Thậm chí, chị thấy mình thất bại vì đã bản thân thiếu thốn yêu thương như thế."
Tôi à lên, rằng đó là điều mà thời nay ai cũng trải qua. Ta có ngàn người bạn. Kết nối bủa vây bốn phương tám hướng. Qúa trời thứ giải trí. Nhưng yêu thương, thì không có.
Đó là cảm giác bẽ bàng nhất. Khi đứng giữa vạn người, ta lại ngã khuỵu bởi một sự quan tâm nho nhỏ. Lúc đó, ta biết mình chẳng mạnh mẽ. Ta thèm yêu. Và ta yêu ta chưa đủ.
Tôi chỉ bảo. "Nếu không ai nói, chị phải nói nhiều lời yêu với bản thân nhé! Đó là cách tốt nhất". Chị bảo, ừ, ta phải yêu ta đ�� đã, rồi mới có thể yêu người.
_________
Tác phẩm mới nhất của mình: Biến thể của cô đơn
Link: https://shorten.asia/VZhyx9CS
20 notes · View notes
iamyangphan · 1 year ago
Text
Tumblr media
[CHÍNH THỨC PHÁT HÀNH] BIẾN THỂ CỦA CÔ ĐƠN
Lấy bối cảnh giả tưởng, Biến thể của cô đơn khắc họa những thân phận nhỏ bé, cô đơn trong thời đại công nghệ số: Về người phụ nữ chỉ trò chuyện với trí tuệ nhân tạo, về cuộc tình oái oăm giữa một đại gia giàu có và rô bốt, về thí nghiệm cho phép lưu trữ ký ức người chết trong USB,... Những người này đều lạm dụng công nghệ với mục đích khác nhau, nhưng tất cả dần nhận ra rằng: niềm tin khoa học có thể giải quyết mọi vấn đề chỉ là một ảo tưởng ngây thơ của con người.
Sách đặt ra câu hỏi về bản sắc và sự kết nối. Trong một thế giới phẳng, khi bất kỳ thứ gì cũng có thể sao chép hoàn hảo, làm sao để mỗi người giữ được bản sắc riêng? Và liệu rằng, chúng ta đang sống trong thời đại có thể kết nối với tất cả trừ chính mình?
Link đặt sách: https://shorten.asia/M1dv7a5T
2 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Text
Tumblr media
- Em muốn tìm mối quan hệ casual không? Nếu có, để anh đến đón em.
Tôi đã tò mò từ "casual" mà người đàn ông đó nói. Sau này, tôi mới hiểu nó ám chỉ quan hệ không ràng buộc. Lên giường, làm tình, và có thể quên nhau.
Tôi toan nhắn rằng mình không tìm mối quan hệ kiểu đó. Tuy nhiên, bỗng tôi khựng lại. Chẳng phải tôi đã thử tìm hiểu với chục người đàn ông, và họ đều tồi tệ sao? Họ hoặc thô lỗ, hoặc vô lý, hoặc chỉ cần lên giường.
Tại sao tôi không thể gặp người đàn ông đã đề nghị lên giường theo cách lịch sự nhất?
Và tôi đồng ý.
_______
Đó là người đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo hoodie ấm áp, có mái tóc húi cua nhìn cũng bảnh trai. Anh ta ngồi trên chiếc xe tay ga, trông có vẻ hồi hộp.
- Anh thuê homestay nhé! Nhìn nó lãng mạn hơn.
Tôi lướt nhìn anh, hỏi thẳng:
- Lần đầu anh đi làm tình dạo à?
- Ừ! - Anh nhún vai - ... Nhưng anh vẫn thích homestay hơn. Một đêm cũng tốn 12h hít thở khí trời đấy. Là 12 giờ được sống lận.
- Được rồi, nghe khiếp quá! - Tôi xua tay, cố không bật cười.
Anh chọn một căn homestay khá xinh xắn nằm ở trung tâm thành phố. Chiếc giường lớn, nệm dày choáng hết không gian. Vào phòng vệ sinh, tôi thay một chiếc áo mỏng, cố tỏ ra gợi cảm nhất. Phía bên ngoài, người đàn ông có vẻ hấp tấp. Có vẻ như anh ta đang rất căng thẳng.
- Nếu không thoải mái, anh có thể tắt đèn.
- Ừ. Vậy thoải mái hơn! - Anh đồng tình.
_________
Trong bóng tối, chúng tôi trần trụi. Khi đôi mắt bị tước bỏ khả năng, những giác quan khác bắt đầu trở nên tinh nhạy. Hơi thở anh. Cả hơi ấm đang phả ra dưới lớp chăn. Cả mùi hương nước hoa còn vương nơi hõm cổ.
- Thật ra em không thoải mái lắm. - Tôi đáp ấp úng.
- Ừ, anh cũng vậy. - Người đàn ông ấy đáp.
Ch��ng hiểu vì sao, chúng tôi cùng cười. Chính điều đó làm tôi thả lỏng hơn. Trong bóng tối, tôi hình dung anh. Sống mũi cao. Cặp môi dày. Ánh mắt đang khép hờ. Cả hơi thở trơn trượt trên làn da tôi.
- Tại sao anh lại tìm mối quan hệ kiểu này?
- Vì anh quá bận. Nếu quen ai đó vào thời điểm hiện tại, anh sẽ không chăm sóc tốt cho họ. - Anh đáp - Một mối quan hệ thế này thoải mái cho cả hai.
Câu trả lời của anh khiến tôi ngạc nhiên. Người ta thường phủ lên những lý do thú vị hơn. Vì bị bội phản. Vì chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Hay đơn giản, chỉ là họ muốn làm tình.
- Lý do nghe thú vị nhỉ?
- Ừ. Nhưng thực sự là vậy. Còn em thì sao?
- Em không tìm được ai phù hợp. - Tôi đáp - Như thể đàn ông tốt trốn đi đâu hết, để lại mấy người hoặc thô lỗ, hoặc như khát tình vậy.
- Haha. Đôi khi anh cũng thế. - Anh đáp - Ngoài kia người ta đòi hỏi nhiều quá. Vật chất. Những yêu cầu. Đẹp trai nữa. Anh không đáp ứng được.
- Nhưng anh khá lịch sự đấy! - Tôi đáp lại. - Còn em thì không đến với anh vì tiền.
- Thế à?
- Ừ. Vì em giàu mà.
Đến đây, chúng tôi cười lớn. Giây phút ngượng ngùng dịu đi. Và anh ôm lấy tôi. Thứ da thịt đàn ông ấy ấp ôm, làm tôi muốn tan chảy.
- Đúng thật... - Bỗng nhiên, anh nói - ... Đôi khi thế gian không kiếm nổi một kẻ tốt trong ái tình.
__________
Trong đêm đó, chúng tôi nói nhiều thứ. Về công việc, gia đình. Cả về những bí mật chẳng thể kể với ai.
Buổi sáng, khác với những lần ái ân xong rồi ai về nhà nấy, anh dẫn tôi đi ăn sáng. Món ăn bình dân, mà ngon đến lạ.
- Lâu rồi em mới ăn xôi buổi sáng.
- Vậy sao?
- Công việc em không cần lên công ty thường xuyên. 10h sáng em mới dậy.
Lần này, anh cười lớn.
Khi về nhà, chúng tôi chào nhau. Lúc chia tay, anh nhìn tôi rất lạ. Rồi người đáp:
- Hôm qua là lần ân ái tuyệt nhất của anh.
Lúc đó, tôi nhìn anh, gật đầu:
- Em cũng vậy. Hẹn gặp lại.
- Ừ. Hẹn gặp lại.
Khi anh đi rồi, bỗng nhiên tôi ngồi gục xuống cửa nhà, bật khóc. Lúc đó, tôi nhận ra đã lâu rồi chưa có người đàn ông nào đối xử ân cần như thế. Càng lạ lẫm hơn, anh ta chỉ là người tình qua đường.
Tối thiểu, vẫn còn đâu đó những kẻ tốt trong ái tình...
Đọc Vụn Ký Ức tại: https://shorten.asia/kYZgf3XR
75 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Text
Thứ sâu thẳm giữa hai chân em, anh đâu cần toan tính để chiếm lấy.
Chỉ cần anh thành tâm, anh sẽ có.
___
Ôi anh ơi, bởi lẽ anh chỉ là gã trai xuẩn ngốc. Khi tỉnh trí, anh sẽ hiểu vùng sâu thẳm của tụi em ai cũng giống nhau. Chỉ có tâm hồn khác biệt. Mà bên trong thú vị, thì tưới đẫm ra ngoài.
Vị da thịt thơm, làm sao thuộc về kẻ nông cạn? Tiếng rên thẳm sâu, sao bật ra từ đôi môi người non tơ? Cứ yêu em đi, rồi bí ẩn nào cũng thuộc về anh.
Chỉ cần anh thành tâm, anh sẽ có.
Chỉ cần anh thành tâm.
Vụn Ký Ức: Cuốn sách tăm tối về thế hệ trẻ:
https://shorten.asia/4g5RwzZm
22 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Text
Dịu dàng với thế giới, em chỉ lẳng lơ với mình anh. Lấp lánh vải vóc giữa nhân gian, rồi thân em lại trần trụi bên người.
Anh thấy đấy, sau tất cả, những vẻ đẹp em trưng ra chỉ để anh lột bỏ. Lột bỏ áo quần. Lột bỏ những dối gian, để lộ tấm chân tình.
Đừng để em mãi xinh đẹp. Đừng để em mãi cười tựa bông hoa. Xin anh hãy đến, cho em khúc hoan lạc.
Đọc "Thế giới xấu xí, với anh em vẫn đẹp": https://shorten.asia/ZYwh9D3c
51 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Text
Thật ra không có cuộc tình nào vô hình cả.
Tình một đêm. Tình nhiều đêm. Tình đơn phương. Chúng làm nên em hiện tại.
Em đã hiểu sự trống rỗng khi lên giường với người lạ. Em đã biết trân trọng người tốt sau khi yêu những gã tệ bạc.
Anh ơi, không có cuộc tình nào vô hình cả. Chúng đều sống trong da thịt chúng ta. Dù muốn hay không, ta phải chấp nhận...
Đọc Vụn Ký Ức tại: https://shorten.asia/kYZgf3XR
51 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Photo
Tumblr media
Có những cuộc tình như pháo hoa. Thứ ánh sáng lấp lánh, bùng nổ và khát khao của nó lửng lơ giữa trời đêm. Nó mộng mơ, ngông cuồng, hết mình.
Và cũng như thế, pháo hoa lụi tàn, nhanh như nó xuất hiện. Nỗi đau mà nó mang đến cũng khải hoàn như lúc tia lửa bắn lên cao, tỏa ra tứ tán.
Nhưng sau cùng, dư âm của pháo hoa, vẫn theo ta, như bóng ma vô hình. Thứ ánh sáng đó cháy mãi trong tâm trí, chẳng phai nhòa.
Có nhiều cuộc tình trong đời, nhưng pháo hoa, thường chỉ có một.
________
Loạt cuộc tình pháo hoa trong "Thế giới xấu xí, với anh, em vẫn đẹp":
Link Tiki: https://shorten.asia/XcNzEJ7r
Link shopee: https://shorten.asia/ZYwh9D3c
39 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Photo
Tumblr media
"Em nói bản thân giờ đã méo mó, chẳng còn trọn vẹn vẻ trong trẻo như ban đầu. Tâm hồn em cáu kỉnh và tàn nhẫn, còn đôi mắt này thẫm đen tăm tối. Xây xát, chai lỳ rồi dần trở nên cay độc, đó là cách cuộc đời nhào nặn em trưởng thành.
Anh nói, anh vẫn thấy nụ cười rạng rỡ của em trong vài khoảnh khắc. Anh vẫn thấy tia sáng trong đôi mắt cô độc mà em trưng ra mỗi ngày. Tình yêu như lưỡi cuốc xới tung mảnh đất cằn cỗi của giống người để đào lên chút tốt lành còn sót lại.
Vì thế, dẫu thế giới xấu xí, với anh, em vẫn đẹp.”
--------------
“Thế giới xấu xí, với anh, em vẫn đẹp”
Link tiki: https://tiki.vn/the-gioi-xau-xi-voi-anh-em-van-dep-p243083955.html
Link shopee: https://shorten.asia/ZYwh9D3c
22 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Photo
Tumblr media
[Thông báo phát hành] THẾ GIỚI XẤU XÍ, VỚI ANH, EM VẪN ĐẸP
gửi anh, độc giả của em!
em luôn chạy trốn quá khứ nổi loạn- thứ mà em vừa trân trọng, vừa sợ hãi. Đó là những đêm hoang dại không lối thoát, những rối loạn tâm lý, những lần yêu đến mất trí, và những bí mật tăm tối. Ngay cả khi viết, thời điểm em tự do nhất, em cũng sợ sự phán xét ập tới bất kỳ lúc nào.
và trong giây phút đó, anh bảo bọc em. Bàn tay anh ôm em, và bảo em hãy viết. Anh khích lệ, anh khuyên nhủ, anh góp ý, anh vỗ về con chữ của em... Ôi, anh yêu, em đã tự do trong vòng tay người suốt 8 năm ròng.
bây giờ, năm 2023, em đã hạnh phúc và khoan dung hơn với chính mình. Và em sẵn sàng cùng anh khám phá vẻ đẹp của sự tổn thương, trong "Thế giới xấu xí, với anh, em vẫn đẹp."
_________
gần 60% câu chuyện trong "Thế giới xấu xí" được viết trong giai đoạn 2019-2021. Và khi đọc lại, em thấy mình như kẻ mất trí. Lúc đó, em viết bất cần, hoang dại thế sao? Anh từng yêu một tác giả xốc nổi, hoang dại thế à?
Phải, chúng ta đã yêu nhau như thế, bất chấp những định kiến văn chương về tính hàn lâm- đại chúng, văn mạng- sách giấy, đồi trụy - lành mạnh.
em biết, "Thế giới xấu xí" chưa "đã" với anh. Vẫn còn những đè nén trong đó. Vẫn còn nhiều lỗi vụng kỹ thuật. Vẫn còn vài câu chuyện hiền quá, chẳng quậy giống em.
xin cho em thời gian, để giải phóng hoàn toàn cá tính của mình qua con chữ.
_________
bây giờ, sau Ngày Buồn và Đêm Sâu, mời anh vào thế giới xấu xí cùng em.ta cùng chứng kiến chuyện tình của một "Sugar Daddy" tên Sài Gòn. Ta ngắm nhìn một con rô bốt học yêu. Ta đặt vé máy bay đến New York, chứng kiến mối tình đồng tính nam kéo dài 50 năm. Ta bước qua ám ảnh ngoại hình, giàu nghèo. Cuối cùng, ta trở lại ga giường cùng nhau, thấy chút an yên trong lòng.
và anh sẽ nói câu đó đúng không? Anh sẽ nói với em, như lời niệm chú, như lời cầu kinh cho cuộc tình hoang dại này."Thế giới xấu xí, với anh, em vẫn đẹp."
Link đặt trước sách  :https://shorten.asia/ZYwh9D3c
21 notes · View notes
iamyangphan · 2 years ago
Photo
Tumblr media
Đôi lúc, tình yêu của em mang dáng hình của lửa.
Ngọn lửa tình của người bập bùng, uốn éo, nhảy nhót. Em yêu tôi, bằng sức trẻ cuồng nhiệt như kẻ say mất đi lý trí. Em có thể dành cả tuần cho món đồ làm bằng tay để tặng tôi - thứ mà ta chỉ cần đặt hàng là có.
Người có thể lăn vào bếp vào món tôi thích, đầy say đắm, như thể chúng tôi đang thưởng ngoạn bữa tối cuối cùng trong đời.
...
Nhưng đôi khi, em yêu tôi, bằng dáng hình của nước.
Nước uyển chuyển, mong manh mà chẳng thể vốc trọn bằng tay. Nước dịu dàng, ấp êm những đớn đau rồi làm nó nguội trong chốc lát.
Đôi lúc, chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói gì. Tôi có thể kể mọi thứ cho em nghe. Và em đáp lại bằng sự dịu dàng.Em là người hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, biết khôn khéo biết giả ngơ. Tôi vẫn đùa, hiểu chuyện quá, thường thiệt.
"Thà thiệt còn hơn là con cừu vô tri ở đời." Em nói thế.
...
Dĩ nhiên, khi giận dữ, em cũng mang đủ dáng hình của lửa và nước.
Em tấn công khốc liệt. Em sẵn sàng đối chấp nếu tôi sai. Người sẵn sàng đấu tranh cho lẽ phải. Là em, nhiệt huyết như lửa.
Và đôi khi, em mềm mại đến đáng sợ. Em nắm vững tâm lý kẻ đối diện để biết họ dối trá hay thành thật, đểu cán hay thiện lương. Sự tinh tế đó, chỉ có dòng nước tinh vi luồn lách mới có được.
...
Và cuối cùng, tôi không hiểu em. 
Chẳng ai hiểu em cả. Bởi lẽ, lửa với nước, đều không có dáng hình nhất định. Muôn hình vạn trạng, chúng biến hóa khôn lường. Như em. Như tình này.
"Đừng cố hiểu em, vì em còn chẳng hiểu hết mình. Chỉ cần yêu em thôi."
Là thế, sau tất cả, chẳng ai hiểu ai cả. Chỉ cần yêu, khắc sẽ tựa đầu vào nhau được.
Author: https://www.facebook.com/heinekenyang.phamanhtuan
Vụn Ký Ức - Cuốn sách tăm tối về thế hệ trẻ đương đại
Link Tiki:  https://shorten.asia/KHHEHdVq
Link shopee: https://shorten.asia/UhXBebHG
54 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
Anh theo tôi về dự tang lễ của bố. Mẹ tôi, với dáng vẻ khoan thai ngồi trước quan tài người chồng của mình. Bà rít hơi thuốc lá - loại đã thấm vào mùi hơi thở của chồng. 
- Mẹ em có vẻ trầm tĩnh. - Anh thì thào vào tai tôi.
- Ừ.  - Tôi đáp khẽ - Bà luôn như vậy.
Khi xong một vài nghi lễ, tôi và anh ra phía sau nhà. Trời ngập sao. Phút chốc, tôi nhớ lúc bé, được bố ẵm đi trung thu. Trăng thanh. Những giấc mơ ngày bé. Giờ thì ông đã về phía bên kia.
Anh châm điếu thuốc, trông giống bố tôi ngày xưa. Phút chốc, tôi yêu anh quá thể. Đó là xúc cảm tôi chưa từng có trước đó.
- Anh không hiểu. Vì sao mẹ em có thể bình tĩnh thế?
Tôi khẽ cười, nói dịu dàng:
- Tại mẹ em chưa từng yêu bố.
_____________
Anh ngạc nhiên, gần như sửng sốt:
- Em nói vậy là sao?- Mẹ em thương bố nhiều hơn. Chứ bà không hẳn là yêu, em nghĩ vậy.
Tôi bắt đầu kể lại chuyện mẹ mình:
- Mẹ em rất quậy và cá tính mạnh. Bà yêu nhiều người đàn ông, không có khái niệm trinh tiết. Đến gần 30 tuổi, bà chịu cưới bố em, vì ông khiến bà cười.
- Nhưng bà vẫn không yêu? - Anh hỏi tiếp.
- Ừ. - Tôi cười - Đơn giản, bố em là người vui tính, đơn giản. Ông khiến mẹ em cười và hạnh phúc. Ông biết bà cần gì. Yên bình. Và chút vui vẻ. Dần dần, ông khiến mẹ em thèm khát bên ông.
- Nhưng đó là cảm động, không phải yêu.
Tôi im lặng. Tôi còn nhớ khi được mẹ kể nỗi niềm đó, rằng bà cảm động và thương bố tôi hơn tình yêu. Tôi đã hỏi bố, rằng ông nghĩ sao về chuyện đó.
- Em từng hỏi vậy với bố! - Tôi đáp - Bố bảo, ông rất vui khi làm chuyện đó.
- Vì sao?
- Vì khiến một trái tim biết yêu rất khó. Nhưng để thuyết phục một tâm hồn cằn cỗi biết thương, biết cảm động thì là kỳ tích. Bố em đã làm được. Và mẹ em cũng nói thế. Người ta chỉ yêu điên dại vài lần. Nhưng thường, ta chỉ thương và cảm động với 1 người.
_____________
Tôi và anh đến bên mẹ. Anh lăng xăng phụ giúp mọi thứ. Áo sơ mi xộc xệch, dép lào, quần jeans xắn tới gần đầu gối, phút chốc, tôi thấy xa lạ. Chẳng biết từ lúc nào, mẹ đã đứng cạnh tôi. Bà rút bao thuốc, mời tôi một điếu. "Thuốc lá có hại, mà lâu lâu 1 điếu thì lại tốt tâm trạng," bà hay nói thế.
- Thằng đó giống bố con. - Bà nhận định.
-  Còn con giống mẹ. - Tôi đáp lại.
Bà cười lớn. Phút chốc, tôi nhìn bà trong bộ đồ tang. Thân hình gầy gò của bà. Cả mái tóc vấn gọn gàng của người phụ nữ đó. Cách bà đưa thuốc lên môi, rít nhẹ, bất chấp dị nghị xung quanh. Trên bàn thờ, bố tôi vẫn cười toe toét.
- Con yêu bao nhiêu thằng khốn rồi nhỉ? - Bà hỏi.
Tôi nheo mắt, suy nghĩ:
- Vài người. Nhưng anh chàng này tốt, con tin vậy.
- Miễn là con hạnh phúc, và khiến nó vui là được.- Nhưng con đâu quá yêu ảnh như mấy người trước?
Lần này, bà phẩy tay:
- Ôi con, tình yêu nó phù phiếm lắm. Nhưng thương thì không.
____________
Đêm đó, anh ngủ gật gù trong lòng tôi. Tôi và mẹ, ngồi uống trà. Bà kể chuyện xưa. Những món quà của bố. Về cách ông khóc hu hu khi tôi đi nhà trẻ. Mọi thứ như mới đây, chỉ có người là xa mãi.
Bất chợt, tôi hỏi:
- Đau lòng một thằng khốn và đau lòng vì mất một trai tốt khác nhau thế nào thế mẹ?
Mẹ tôi không đáp vội. Bà trầm ngâm chốc lát, rồi tặc lưỡi đáp:
- Con sẽ không bao giờ quên những thằng khốn. Nó quá sâu sắc. Nó sẽ theo con suốt đời, như một hình xăm xấu xí.
- Còn người tốt?
- Khi nhớ về họ, con chỉ thấy tiếc nuối. Con hy vọng họ sống thật tốt. Nỗi đau đó âm ỉ hơn việc yêu một thằng khốn. Nhưng nó khiến con ân hận. Mà con biết không, ân hận kinh khủng hơn đau đớn rất nhiều.
Tôi và mẹ im lặng. Phút chốc, tôi nhớ những gã trai qua đời mình. Nhơ nhớp. Độc hại. Đãi bôi. Rồi tôi ôm anh, chặt hơn một chút.
________________
Author: https://www.facebook.com/heinekenyang.phamanhtuan
Vụn Ký Ức - Cuốn sách tăm tối về thế hệ trẻ đương đại
Link Tiki:  https://shorten.asia/KHHEHdVq
Link Shopee: https://shorten.asia/kYZgf3XR
152 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
Hắn là kẻ sinh ra đã đầy đủ, còn nhà tôi nghèo. Hồi cấp 3, trường cách nhà tôi đến 15 cây số. Hắn ngỏ lời:
- Để anh chở.
- Không cần! - Tôi làu bàu.
- Có gì đâu. Tiện thì anh chở em thôi.
Nhưng tôi im lặng không đáp. Khi đó, tôi nghèo nhất lớp. Nỗi mặc cảm gia đình nghèo khó không có lấy xe đạp khiến tôi ngượng khi đi cùng hắn.
Nhưng đến lớp 11, ngày nào cũng đi bộ 15 cây số, tôi đuối dần. Tôi ngủ gật trong lớp, đêm về thì người rệu rã. Cuối cùng, tôi đề nghị:
- Chở em đi học nha!
Từ đó, chúng tôi như hai mảnh ghép khập khiễng. Cùng đi học. Ngày mưa tôi có áo khoác của hắn. Đổi lại, bữa sáng của hắn, thường là gói xôi tôi nấu cho.
__________
Đến lớp 12, bố bất ngờ gọi tôi vào phòng. Ông nói như ra lệnh:
- Mày sẽ vào Sài Gòn học. Bác mày lo chỗ ở rồi.
- Học ở đây thì có sao đâu ạ? - Ở Sài Gòn tốt hơn. Mày phải đỗ đại học.
Tôi im lặng. Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của bố mình, tôi hiểu ông đã suy tính tất cả. Tôi là ván cược của gia đình. Đơn giản, các anh chị tôi chẳng ai học hành đến nơi đến chốn. Tôi là đứa duy nhất học giỏi.
- Con biết rồi. - Tôi đáp bình thản.
Hôm sau, tôi báo tin đó cho hắn. Gã trai bực bội:
- Học ở huyện thì sao? Nhà xa thì anh chở mà.
 - Mà Sài Gòn có cơ hội tốt hơn.
- Ở đây thiếu gì? Em muốn học thêm thì anh cho tiền.
Đến lúc này, tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi đáp lạnh lẽo:
- Anh không hiểu sống nghèo nó tởm thế nào đâu.
Hôm sau, tôi quyết định đi bộ 15 cây số đến trường. Hắn xin lỗi, nhưng tôi không quan tâm. Sau đó, hắn nói hắn yêu tôi. Tôi đáp lại:
- Em cũng yêu anh. Nhưng em yêu tương lai của mình hơn. Đó là lời cuối cùng mà tôi dành cho hắn.
______________
Tôi chuyển đến Sài Gòn, đỗ đại học, trở thành phiên dịch viên. Không dừng lại, tôi tiếp tục học lên, lấy bằng Thạc sĩ.
Cái bằng đó được đặt lên bàn thờ của bố tôi - Người đã ra đi sau cơn đau tim. Dù sao thì, ông đã có con đỗ đại học.
Một lần, xe tôi bị xẹp lốp. Lúc vào một tiệm sửa xe nhỏ nhưng gọn gàng, tôi bắt gặp một cậu nhóc học nghề. Nhóc bảo, để nhóc bơm.
- Cảm ơn em. - Tôi cười.
Bỗng phía bên trong, có tiếng nói vọng ra:
- Kiểm tra kỹ nhé.
Khi dáng người đó bước ra, tôi khựng lại. Là hắn. Hắn cũng sững người khi thấy tôi.
- Anh, bất ngờ quá!
Tôi kêu lên vui sướng. Nắm lấy bàn tay hắn, tôi hỏi giờ hắn sao. Nhưng con người đó gạt tay tôi ra, nói lạnh lẽo:
- Tôi không biết em.
Câu nói đó khiến tôi chết lặng. Như ai đó vừa đặt nòng s.úng lên thái dương. Đạn bắn. Vỡ tung khối tình.
_________
Sự cự tuyệt của hắn khiến tôi điên tiết. Và mỗi ngày, tôi đều làm hỏng xe để được gặp hắn.
Hôm thì xẹp lốp. Hôm thì kính xe vỡ. Hôm thì rửa xe. Cứ thế, chiều nào tôi cũng ghé, để nhìn mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn không nói lời nào với tôi.
Một lần, tôi kể chuyện hồi bé cho cậu nhân viên ở quán. Tôi bảo, có người đàn ông chở mình trên chiếc xe đạp màu xám để đến trường. Bất chợt, hắn buột miệng.
- Màu đen. Không phải xám.
- Em tưởng ta không quen nhau?
Lần này, hắn sượng trân.
Cuối cùng, hắn bảo nhân viên vào phía trong. Trong không gian toàn dầu nhớt, những lốp xe, tôi ngắm nhìn người đàn ông đó. Vạm vỡ. Thô mộc. Hắn nói:
- Em về đi.
- Vì sao? - Tôi nhìn hắn, tức giận. Cảm giác đó khiến tôi ngộp thở - Hồi đó, em cũng nghèo, mà anh không bao giờ chê...
- Mẹ kiếp! Khi đó em là học sinh thì nghèo không đáng trách! - Hắn gằn giọng - ... nhưng khi lớn, em không được phép nghèo!
- Chuyện gì xảy ra với anh vậy? - Tôi thì thào. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt tôi chảy ra. Hắn phẩy tay:
- Chẳng quan trọng nữa.
Tôi đứng lặng một chút, rồi tức tối dắt xe đi khỏi tiệm. Giờ đây, tôi đã không thể chạm vào tâm can hắn nữa. Bất ngờ, hắn gọi tên tôi. Gã trai nói khẽ:
- Anh yêu em. Vì thế, tương lai của em không nên có anh.
Khi đó, mắt hắn đục ngầu. Còn tôi biết, duyên này lỡ rồi.
Photo by: Akina Nakamori
Author: https://www.facebook.com/heinekenyang.phamanhtuan
________________
Vụn Ký Ức - Cuốn sách tăm tối về thế hệ trẻ đương đại
Link Tiki:  https://shorten.asia/KHHEHdVq
Link Shopee: https://shorten.asia/kYZgf3XR
56 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
- Có loại cocktail giúp quên bóng ma của quá khứ không? 
- Tôi hỏi khi nhìn anh đang đứng sau quầy bar.
- Thế lúc bóng ma đó quất cưng trên giường, cưng có đòi thế không? - Anh đáp và cười tinh quái.
Khi đó, tôi thốt lên:
- Đồ dơ dáy!
- Chẳng ai sạch cả. Cái gì cũng nên trộn lẫn. 
Anh đáp, rồi pha cho tôi thứ cocktail vừa ngọt vừa đắng. Đúng với quan điểm của anh. Cái gì cũng nên trộn lẫn.
Tôi nhớ quán bar đó, "The Rum House". Hôm ấy, tôi say khướt. Trước khi bị tống vào taxi, tôi kịp hỏi anh.
- Thế anh có bóng ma không?
- Dĩ nhiên. Ai cũng có bóng ma sau lưng cả.
Khi đó, tôi 22, còn anh 24 tuổi.
_______
Tôi vượt qua khủng hoảng cùng anh. Tôi khóc vì gặp trapboy. Anh bảo:
- Ai cũng nên gặp trap boy một lần.
Đêm đó, anh chở tôi đi dạo Sài Gòn, lúc 2h sáng. Ngồi sau anh, tôi nghe anh kể đời anh. Về biến động gia đình. Về kẻ từ chối anh theo đại gia.
- Nhưng con chim thằng đó nhỏ xíu mà. Tiền đâu khiến chỗ đó của em sướng? - Anh cay đắng đáp.
- Sao anh biết chim thằng đó nhỏ?
- Anh đoán.
- Mẹ nó, đồ vô duyên.
Lúc đó, anh cười. Anh bảo, nếu muốn, em có thể bóp con chim của anh.
- Thật không?- Anh là của em, baby à.Tôi luồn tay vào quần jean, đến cột cờ đang dựng đứng đó. Con chim kiêu hãnh. Tôi cầm chắc nó, và anh phóng thật nhanh. Gió l��nh 3h sáng thốc vào tôi.
- Em thích con chim của anh! - Tôi thét lên, và anh cười lớn.
Đêm đó, tôi tự do cùng anh, cùng bóng ma tình ái. Tay thọc vào đũng quần của anh, tôi là kẻ phát cờ tự do vào chốn đàng điếm bậc nhất Sài thành.
_______
Những năm tháng ấy, chúng tôi sống với những bóng ma. Con bạn tôi nôn thốc tháo, ngủ luôn trong toilet của "The Rum House". Trong ánh đèn vàng, tôi và anh quất nhau khi quán bar chẳng còn ai.
- Chỉ làm tình chứ chẳng là gì nhé. - Tôi đáp - Em chưa sẵn sàng quên trapboy.
- Ừ. Ta chẳng là gì là nhưng vẫn làm tình.
Hôm đó, bạn anh cũng say rượu. Con người đó lải nhải liên tục: "Sao tao đủ tiền lấy vợ?"
_______
Rồi, anh bảo sẽ đi nghĩa vụ quân sự. Anh thích điều đó.
- Hết làm bartender à? - Tôi nói - Vậy "The Rum House" sẽ chán lắm.
- Cái nào chẳng có thời! - Anh cười.
Đêm đó, chờ mọi người về hết, chúng tôi làm tình lần cuối trên ghế sofa, dưới bức tranh Marilyn Monroe.
Những năm tháng sau, "The Rum House" thay đổi. Người cũ đi dần. Bận bịu công việc, tôi và những người bạn chẳng còn đi bar. Theo vào đó, cả bọn chạy deadline và cắm mặt kiếm tiền.
Và dần dần, người năm xưa, cũng đã trở thành bóng ma của nhau, lúc quên lúc nhớ.
______
"Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng The Rum House suốt 5 năm. Dịch bệnh đã ảnh hưởng rất nhiều, đặc biệt là các quán bar. Có lẽ, đây là lúc kết thúc chặng đường."
Năm 2022, tôi thấy dòng thông báo đó trên fanpage "The Rum House". Phút chốc, tôi nhớ anh da diết. Cuộc sống cơm áo gạo tiền đã khiến tôi quên anh mất.Vào Facebook anh, tôi mới biết, anh đã đi Anh Quốc cách đây mấy tháng.
"Chào anh! Con chim của anh đã tìm được người da trắng nào chưa?"
Tôi đã nhắn tin như thế. Ngay lập tức, người đáp lại:
"Chào em. Vẫn chưa, haha. Lâu quá rồi nhỉ?"
Chúng tôi ôn lại chuyện xưa, giờ nhẹ đi nhiều. Tình cũ. Trapboy - trapgirl. Con chim nơi đũng quần anh. Uớt đẫm ở trong tôi. Mọi thứ.
"Giờ anh chỉ có công việc. Sắp tới, anh sẽ xây nhà cho mẹ."
"Em cũng bận. Hy vọng sẽ có nhiều tiền."
Chúng tôi im lặng một chút. Rồi anh nhắn lại:
"Ai rồi cũng có bóng ma, và thành bóng ma nhỉ."
"Ừ. Thật vui khi trở thành con ma bên anh."
Tôi đáp lại. Anh thả mặt cười lớn. Giây phút đó, chúng tôi vụt lớn, từ những cơn hoang dại năm nào...
_________________
Author: https://www.facebook.com/heinekenyang.phamanhtuan/
Ảnh by instagram: @xiuxiukong 
27 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
hắn chưa từng hoàn hảo, chỉ là tên khốn cùng.
em biết, nhưng hắn chưa từng lừa dối em.
...
hắn nghiên ngập, chỉ là kẻ vô tri
em biết, nhưng khi say xỉn hắn chưa từng đánh em, như người đàn ông đã sinh ra thân này.
...
hắn chửi rủa, lăng mạ. hắn khao khát biến em thành loài chó hoang đường cùng
nhưng hắn đối xử em như thú cưng. tối thiểu, hắn không thảy em chết chìm, như kẻ khác.
...
em biết mình thảm hại. em biết rồi đời sẽ khác thôi, khi em rũ bùn chói lòa
nhưng xin đừng chửi rủa hắn, anh ơi. xin hãy yêu một tên khốn, như em đã từng
xin hãy yêu một tên khốn, bởi đôi khi đó là sự cứu rỗi đời em.
_________
Author: https://www.facebook.com/heinekenyang.phamanhtuan
9 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
Anh bảo, đàn ông tốt sẽ luôn khiến kẻ mình yêu mãi thơ ngây như đứa trẻ.
Em đáp, rằng mình không cần anh bảo vệ. Ta cùng lớn, cùng đau, cùng trưởng thành. Đó mới là yêu, anh ạ.
Khi em mệt mỏi, hãy yêu em như một đứa trẻ. Nếu em chênh chao, hãy khóc trên vai em. Và em sẽ yêu anh như nâng niu một nàng công chúa.
- Đêm đã sâu, sao em chưa tắt đèn? - 
_________
Cuốn sách “Đêm đã sâu, sao em chưa tắt đèn?” đã được ra mắt: Bạn có thể đặt tại đường link sau: https://shorten.asia/chUdzGbD
20 notes · View notes
iamyangphan · 3 years ago
Photo
Tumblr media
Chúng tôi đã có những tuổi trẻ thật lạ.
Chúng tôi không muốn bị trói buộc, nhưng lại khao khát có ai cạnh bên khi cần.
Chúng tôi bĩu môi về cuộc tình nghèo mạt, rẻ bằng dăm ba mớ rau. Rồi đêm về, lại thèm thuồng ai đó yêu mình chẳng đắn đo.
Chúng tôi muốn một cuộc tình, nhưng sợ hãi những trách nhiệm phải gánh, sợ tổn thương phải mang. Những lập lờ tình ái đôi khi vui hơn là thứ gì vững chãi bình đạm.
Có những tuổi trẻ như thế, tự do vô cùng, nhưng cô đơn cũng vô cùng.
______
Cuốn sách về nỗi đau cuối cùng màng tên “Đêm đã sâu, sao em chưa tắt đèn”: https://shorten.asia/chUdzGbD
459 notes · View notes