Tumgik
itokyoucancry-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Bỗng nhiên em thấy sợ cái sự ồn ào xung quanh mình đến nỗi chỉ muốn trốn đi đâu đó để khóc cho thỏa nỗi sợ trong lòng. Càng chìm trong nhộn nhịp tiếng nói, em càng cảm thấy tĩnh lặng đến rợn người. Không có một chỗ nào đủ để nhét em cho vừa vặn với niềm vui của mọi người. Những lỗ trống dành cho những người khác. Không phải em. Em sợ cảm giác bị đẩy ra ngoài. Thế nên em vờ như tự mình đẩy mình ra. Tự em muốn thế. Không phải ai xô đẩy.
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Đôi khi em cảm thấy mình thực sự đã trôi lạc đi đâu đó một lúc. Trôi rất nhẹ. Và tỉnh giấc. Hóa ra rơi. Nguồn ảnh : sontungst
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Em vẫn hay va vào những suy nghĩ về anh. Lúc không vui cũng chẳng buồn. Chỉ là ngước lên bầu trời, và chạm thấy ánh mắt anh ở đâu đó. Chỉ là những đêm thói quen chờ đợi lại bày sẵn cho những nhớ mong ùa về. Thi thoảng chạm phải bàn tay ai đó, em lại nhớ đến bàn tay suốt ngày đòi vén áo em dù chưa một lần nắm lấy. Đối với em, những gì thuộc về anh đều quýên rũ, và xa lạ đến nao lòng. Em sẽ mất một thời gian dài để tập quên anh mất thôi. Ảnh : hanfu
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Like time suspended A wound unmended You and i We have no ending, no say goodbye For all my life I'll wonder why ?
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Link
Ady là những giọt nước rỉ. Túc tắc trong tim.
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Text
Ngày ấy em mười tám. Anh hai ba. Ngày ấy em dõi theo. Anh chẳng hề hay biết. Ngày ấy em ôm mối tình dại nhỏ xíu chạy trong cơn mưa tuổi trẻ. Lướt qua anh và biến mất trong mù mịt ngây ngô. Giá mà mọi thứ dừng lại tại đó. Nó sẽ đẹp và thuần khiết hơn bao giờ hết. Hơn bây giờ hết.
0 notes
itokyoucancry-blog · 7 years
Text
Tôi rất hay nhớ hình xăm của mình. Nhưng mỗi ngày đều chỉ thấy nó một lần lúc đi tắm. Tôi có chút không thỏa mãn vì điều đó. Nên thi thỏang lại chạy vào nhà tắm vén áo lên, soi gương rồi mỉm cười hài lòng. Nói sao nhỉ. Nó giống như người yêu. Người tình bí mật. Vì không thể thường xuyên nhìn thấy và chạm vào, nên lúc nào cũng nôn nao nhớ. Vì không phải ai cũng có thể thấy và đánh giá, chỉ duy nhất người tôi thương mới có thể chạm vào. Nó ý nghĩa với tôi về mặt tinh thần, nhiều lắm. Tôi nhớ có một người thường hay bảo hình xăm đó là của anh, không được ai biết về nó. Anh nhất định sẽ cởi áo em để xem hình xăm đó là gì, cởi là cởi hết. Tại em không cho anh xem. Họ đã từng bảo như thế đấy. Nhưng lời hứa chỉ có sức nặng khi người nghe muốn tin và người nói muốn làm. Thiếu một trong hai chỉ như gío thoảng mây trôi, nói rồi bay đi mất. Tôi tin nghiêng đầu. Nhưng họ không để bụng. Bây giờ trưng đến miệng, chắc họ cũng chê như mèo ngán mỡ. Nói vu vơ rồi lại nhớ lời hứa của một người khác. Anh sẽ không làm điều gì để em buồn đâu. Họ nói rồi họ biến mất khỏi đời tôi hệt như một giấc ngủ vội. Chỉ còn tiếc nuối. Chỉ còn tổn thương. Tôi bắt đầu nhận ra giá trị của những lời hứa trong tình yêu. Nó có sức nặng với tôi kinh khủng. Với những ai tôi đã tin. Tôi mở lòng. Tôi để họ bước vào. Và bị họ rạch thêm vài vết thương mới. Tôi tự hỏi vì sao lại thế ? Chẳng có câu trả lời ngoài đêm đen.
0 notes