lertermer
lertermer
Iertermer
272 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
lertermer · 10 years ago
Text
Goodbye...
Xin chào mọi người,
Kể từ bây giờ, mình (Trung Rwo), sẽ không đăng tải các bài viết của mình trên trang web trungrwo.com & cả Facebook riêng vì lý do cá nhân. Tên domain cũng sẽ không còn sau vài tháng nữa. Mọi bài viết cũ của mình vẫn sẽ được lưu trữ ở trang tumblr cá nhân của mình ở http://rwo.tumblr.com để phòng khi bạn muốn xem lại.
Nếu bạn muốn tiếp tục update các tin tức phim, review các phim mình xem, thì bạn có thể follow Letterboxd
https://letterboxd.com/rwo 
Mọi thứ mình viết sẽ để dạng Public để mọi người đều có thể đọc. Hy vọng bạn vẫn sẽ cảm thấy thoải mái khi theo dõi mình trên trang kia, hay ở một số trang báo mà mình hay đăng review phim.
Mình đã suy ngh�� nhiều khi quyết định vấn đề dừng xuất bản, và cuối cùng đã thực hiện. Thông qua trang này, mình đã có cơ hội chia sẻ những cảm xúc về cuộc sống, nghệ thuật, mà chủ yếu là đam mê phim ảnh với mọi người. Đó là điều tuyệt vời nhất!
Chúc bạn đọc của mình luôn giữ được niềm tin vào nghệ thuật, điện ảnh, cái đẹp và chia sẻ chúng với những người khác!
Chào thân ái,
Trung Rwo
24 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Review: Avengers 2, Furious 7, Gentle, Mommy, và...
Dạo này mình ít có thời gian để cập nhật blog bên Tumblr này, dù thi thoảng vẫn đi xem một số phim mà mình có hứng thú, rồi review chút đỉnh ở trên Facebook. Nhưng hôm nay có bạn nhắn tin ở đây nói là lâu chưa thấy đánh giá phim của mình thế nào, mình mới chợt nhớ ra là gần 2 tháng nay không update, mà không phải ai cũng đến FB của mình.
Vậy nên hôm nay, 1 là mình copy lại những review phim mình từng viết ra trên Facebook, 2 là mình khoe cái trang nhật ký xem phim của mình. Khoe trước, mọi người có thể click vào trang Letterboxd của mình ở đây để xem những rating, review về toàn bộ phim mình vừa xem xong. Trước đây mình có up ảnh phim mình xem mỗi ngày lên FB, nhưng thấy nó bị loạn quá nên giờ minh qua bên kia. Tiện hơn, đẹp hơn, dù community bên ấy cũng không quá hàn lâm.
Một số review phim mình xem trong thời gian qua:
1. The World of Kanako (2014): Nếu bạn nghĩ cô nàng Gone Girl đã là kinh khủng, thì rõ ràng là bạn chưa gặp Kanako. Hãy nhìn một cô bé nữ sinh 17 tuổi với khuôn mặt thiên thần này tàn phá cuộc sống người khác tàn nhẫn tới mức nào, chỉ bằng cách nói ra những gì họ mong muốn.
Bộ phim mới này của Tetsuya Nakashima kết hợp cái tông xanh lạnh của Confessions, điểm xuyết sắc rực rỡ điên loạn của Memories of Matsuko để tạo ra một bộ phim ghê rợn, khó chịu và hỗn loạn, làm nổi bật lên một góc xã hội Nhật Bản cực đoan, bệnh hoạn và vô nhân tính. Dù không phải là một bộ phim xuất sắc như các phim trước của ổng, nhưng nó vẫn là một phim giải trí theo phong cách gây sốc đáng xem. (Đánh giá: 7/10)
2. Mommy (2014): Đơn thuần là câu chuyện về tình yêu thương giữa người mẹ đơn thân Diane và đứa con trai bạo lực Steve, bộ phim Mommy vẫn chứng tỏ khả năng tạo cảm xúc rất mạnh thông qua phong cách đặc trưng của thần đồng điện ảnh Xavier Dolan. Bộ phim tạo cho mình cảm giác tò mò khi sử dụng tỷ lệ khuôn hình 1:1 (vuông, như ảnh Instagram) tới 95% thời lượng phim, nhưng hoá ra đó lại là một thể nghiệm có ý nghĩa chiều sâu xuất sắc đáng kinh ngạc.
Đây là phim đầu tiên của Dolan không nói về LGBT, nhưng vẫn nói về mối quan hệ gia đình có phần xung đột, dù ẩn sâu dưới đó vẫn là tình yêu thương ruột thịt đang bị xã hội xô đẩy và họ phải tìm cách đến với nhau. Thế mới thấm thía, khi cảnh phim cuối cùng có một người chạy đến tự do với khuôn mặt rạng rỡ, trên nền nhạc "Born to Die" của Lana Del Rey, lại tạo ra sự xúc động mạnh với mình như thế. ( Đánh giá: 10/10)
3. Dịu Dàng (2015) là một nỗ lực chuyển thể câu truyện của Fyodor Dostoyevsky về bối cảnh Việt Nam đương đại. Và dù cái mùa đông của nước Nga khi đó không thể truyền tải vào một nước nhiệt đới như Việt Nam, ta vẫn thấy cái sự lạnh lẽo phần nào trong mối quan hệ giữa các nhân vật có tính biểu hiện cao.
Phim có nhiều cảnh khiến mình bất ngờ ở khâu xử lý của đạo diễn, nhưng cũng có nhiều cảnh thất vọng ở khâu lời thoại và biên tập phim. Chất tôn giáo của bộ phim càng về cuối càng được mô tả kỹ càng, lồ lộ và hấp dẫn với mình hơn, nhưng cũng chính nó làm nhiều người bạn đi xem cho rằng nó hơi xa cách trong văn hóa Việt. Nhất là cảnh phim mô phỏng Pieta vừa đẹp, vừa thơ này. (Đánh giá: 6/10)
4. Furious 7 (2015): Chưa khi nào xem phim thuộc serie này mà cháy nổ còn nhiều hơn cả cảnh đua xe như cái phần 7! Sau hai phần trước thay đổi suy nghĩ mình về loạt phim này, Furious 7 lại là một sự xuống cấp hơi đáng tiếc. Nhất là khi phim này do đạo diễn mình thích, James Wan, chỉ đạo. Thế nhưng, ngoài cảnh giới thiệu Statham hấp dẫn, vài cú máy lạ mắt, thì các dấu ấn còn lại của James không đủ để làm phim hay hơn. 
Dù thấy rằng câu chuyện, tình tiết xử lý phi logic khá buồn cười và đôi lúc trở thành một phim hành động "không có não" điển hình, Furious 7 vẫn thành công khi đem tới cái sự hoang dại của những anh hùng cơ bắp bằng những cảnh phim "điên" kinh khủng. Mình quả thực đã nổi da gà với cảnh lao xe ra khỏi máy bay, hay cảnh hai người đua xe trong khu rừng bạt ngàn, dày đặc cây cối với tốc độ cao. Đôi khi, mình vào xem phim chỉ để tận hưởng vài khoảnh khắc gây choáng váng thích thú vậy thôi, là đã cảm thấy rất entertaining rồi.
Một trong các lý do Furious 7 càng được chú ý hơn, là vì Paul Walker tử nạn trong lúc quay, nên cuối phim có một đoạn nhỏ tribute tới anh. Thế rồi, khi Dom và Brian đua oto rẽ về hai phía, mình chợt bật khóc bởi tình anh em giữa hai người. Đa sầu đa cảm lại vướng đúng thời điểm, nên cứ gọi là lã chã rơi. Hơn nữa, rõ ràng là, cảnh phim đậm tính sắp đặt đó là để Vin Diesel và khán giả chia tay Paul, chứ không phải là chia tay nhân vật Brian. (Đánh giá: 6/10)
5.  While We're Young (2015): Trong khi cơn sốt Furious 7 không có dấu hiệu hạ nhiệt trong cộng đồng, bộ phim indie nhỏ tí xíu While We're Young ra rạp không kèn không trống đã làm mình vô cùng thích thú khi xem. Phim nói về một cặp vợ chồng trung niên làm điện ảnh quyết định không sinh con, vô tình kết thân với một cặp đôi hipster trẻ. Tuy nhiên, mối quan hệ này càng chỉ khiến cặp đôi nhận ra rằng người trẻ không đơn thuần chỉ là bản sao thời xưa của họ.
Phim do Noah Baumbach (Frances Ha, Greenberg) đạo diễn đem tới một cuộc sống chân thực qua những lát cắt tinh tế các mối quan hệ cùng nội tâm từng nhân vật, kết hợp với khả năng bao quát bối cảnh cùng những câu thoại sâu sắc. Ngoài ra, cuộc đấu tranh giữa sự ghi nhận lại sự chân thực tuyệt đối & tái tạo sự chân thực đính kèm giả dối trong phim, là một xung đột hấp dẫn và có tính phổ quát trong mọi khía cạnh cuộc sống. Và khi xem phim xong, mình nghĩ mọi người sẽ phải tự hỏi lại rằng "mình đã sống thật với lòng hay chưa nhỉ". (Đánh giá: 8/10)
6. When Marnie Was There (2014) là bộ phim cuối cùng của studio Ghibli trước khi (tạm) ngừng sản xuất phim anime. Vẫn đưa tới một câu chuyện nhẹ nhàng, bộ phim kể về quan hệ bạn bè giữa Anna và Marnie - một cô gái bí ẩn sống trong căn nhà ma. Nhưng tất nhiên thông qua đó, vẫn là một lớp ý nghĩa đầy cảm xúc về tình yêu gia đình và cuộc sống.
Phim dù đưa tới một vài twist khá bất ngờ, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận được bởi vốn dĩ tình bạn giữa hai người này đã vượt ngoài khoảng cách thời gian và không gian. Xem xong bộ phim, ngắm thiên nhiên yên bình ở Sapporo, nghe nhạc du dương của Priscilla Ahn, nhìn hai cô bé vui vẻ với nhau, chợt thấy lòng bình lặng sau bao stress ở chốn xô bồ này. Như Marnie trong phim này, có lẽ dù sống buồn hay vui, thì ta cứ sống nó cho trọn vẹn cùng tình yêu cái đã. (Đánh giá: 8/10)
7. Avengers: Age of Ultron (2015) chứng minh rằng một serie phim hấp dẫn tới đâu cũng phải có lúc rơi xuống đáy. Được kỳ vọng tiếp nối phần đầu ra mắt năm 2012, nhưng Avengers 2 lại đem tới một sự hỗn độn các ý tưởng chồng chéo, các tuyến truyện dày đặc mà không có sự phát triển, dẫn tới nhiều tình tiết trở nên gượng ép và thiếu sức hấp dẫn. Nhất là khi, yếu tố hài hước đã bị rút bớt và giảm độ hay do các mối dựng phim quá gấp.
Khi xem phần Avengers này, mình luôn tự hỏi nó có gì khác so với các phim siêu anh hùng khác, và dần nhận ra phần này rơi vào khuôn mẫu điển hình của Hollywood. Các cú quay hành động thiếu nhất quán (đặc biệt là phân đoạn ở Seoul), nhịp phim có vấn đề, và tương tự như phần 1, nhân vật phản diện trong phần 2 này tiếp tục không kinh khủng như những gì câu chuyện yêu cầu.
Ấn tượng của mình về phim là Vision, thành viên mới của Avengers sau khi Thor, Ironman và Hulk rời nhóm. Một siêu anh hùng pro-life, với phong cách ấn tượng (dù đôi khi thấy không ăn nhập với phim), chiến đấu rất hoành tráng và có thoại khá lọt tai. Cho dù đột nhiên anh bị ngất lúc đấu với Ultron và cũng bất ngờ trở lại, nhưng mà hey, vậy vẫn còn đỡ hơn anh nhân vật chính Bilbo Baggins ngất từ đầu tới cuối đoạn 5 cánh quân đánh nhau. (Đánh giá: 6/10)
Bài viết đến đây là hết rồi! Hẹn gặp lại nhé!
17 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Lảm nhảm: Boyhood và sự giả tạo
Tumblr media
Nhân ngày 8/3, lảm nhảm xíu về bộ phim coming-of-age có cái tên ngỡ tưởng chỉ dành tặng riêng cho con trai này. Mình đã xem Boyhood từ cách đây hai tháng, khi mùa giải Oscar cận kề. Sau đây là chút tâm sự đã đăng Facebook ngay sau đó:
Hôm nay 8/3 rảnh rỗi, có bạn nhắc lại phim này lúc nó được ra rạp ở Việt Nam, mình lại lảm nhảm tiếp và nói rõ hơn lý do vì sao cá nhân mình không thích bộ phim này. Và hãy lưu ý là, cảm xúc yêu - ghét không liên quan gì tới việc phim hay - dở. Boyhood là bộ phim đánh mạnh vào tâm lý nostalgia của con người, tức là hoài niệm về những gì trong quá khứ. Từ đó, nó khiến chúng ta identify với nhân vật chính khi thấy một phần của mình ở trong đó. Do đó, mình thấy lại hình ảnh của Bảy viên ngọc rồng, của máy nghe đĩa CD thời iPod chưa ra đời, của một thời fanboy liệt kê ra 3 phim hay nhất 2008... (nếu có tuổi thơ ở Mỹ thì càng nhận ra nhiều hơn).
Thực ra việc sử dụng nó để câu kéo cảm xúc cũng là chuyện bình thường, thế nhưng khi bị đưa vào phim mà không có chức năng gì, thì nó dần hoá thành sự áp đặt của đạo diễn một cách cố ý. Quả thực, phân đầu của phim quá hấp dẫn, làm mình lôi cuốn theo câu chuyện bởi tính chân thực của nó. Nhưng càng về sau, mình càng cảm thấy có một chút gợn.
Tumblr media
Và rồi khi đến cảnh các bé cosplay đi ký sách Harry Potter, mình đã lắc đầu bởi tính chân thực của bộ phim đã bắt đầu bị giảm sút đáng kể và tụt tới thảm hoạ tới hết phim. Bởi, cảnh phim này không có tác dụng gì trong câu chuyện, mà được đưa vào chỉ để đánh vào tâm lý nostalgia, để khiến khán giả nhớ rằng, chúng ta đã có một tuổi thơ gắn với serie truyện HP như thế đấy. Và rồi, nhiều chi tiết tương tự thế lần lượt được đưa vào, để chúng ta identify với nhân vật chính, theo sự sắp đặt của đạo diễn.
Trong một bộ phim không có plot thế này, đạo diễn chỉ có thể làm thế thì mới khiến khán giả quan tâm tới nhân vật chính, bởi cậu bé trong phim chẳng làm một điều gì đáng để mình lưu tâm cả. Người mẹ mới là nhân vật xứng đáng là trung tâm, nhưng rốt cuộc chỉ đóng vai trò tạo ra những ảnh hưởng cho cậu, như vai người chị hay các ông bố. Mọi người có thể chấp nhận cái áp đặt ấy, nhưng mình thấy đó là một chiêu trò giả tạo với sự nhúng tay quá mạnh của đạo diễn vào cảm xúc người xem, nhất là khi bộ phim muốn đi theo hướng chắt lọc những gì tinh tế, chân thực nhất trong cuộc sống.
Và chính cái sự giả tạo được vun vén có âm mưu ấy, chứ không phải là những câu thoại đầy tích sách vở bị cố nhồi nhét vào miệng diễn viên theo kịch bản, mới làm mình không thích Boyhood. Chỉ cần đạo diễn làm giả sự chân thực rất tinh vi như thế thôi là đủ cho mình khó chịu với nó rồi. Phim điện ảnh mà còn thế, xem phim tài liệu mà phát hiện ra giả thì mình còn bực nữa. Còn nhớ bộ phim tài liệu White Wilderness của hãng Disney làm năm 1958, nói về chuyện những chú chuột lemming ở Bắc Cực lao xuống vách núi để tự tử. Thế nhưng, sự thực là các nhà làm phim của Disney đã đẩy những chú chuột lemming này xuống vách núi, để cố tạo ra một cảnh phim gây xúc động.
Mình đã bật cười khi mà bộ phim Penguins of Madagascar (2014) của hãng Dreamworks chửi thẳng vào mặt Disney khi có để cảnh 3 nhà làm phim tài liệu đẩy 3 chú chim cánh cụt xuống vách núi đầy châm biếm (để cứu quả trứng khỏi bị ăn), nhất là khi trước đó phim cũng có phần thuyết minh như thể phim tài liệu. Mình thấy sợ hãi với sự giả tạo để cố vớt vát cảm xúc người xem ấy, và khi phát hiện một sự tương tự trong Boyhood, không cần phải là ở hậu trường, mình đã không thích nó ngay. Chắc đó cũng là lý do để mình không thích các clip quảng cáo của Thái Lan, với những đoạn nhạc sến mùi mẫn, những hình ảnh slow motion giả tạo, cùng những giọt nước mắt mô tả loã lồ đậm tính kịch.
youtube
Trong năm vừa qua, Boyhood và Birdman, hai bộ phim đều có chiêu trò, là ứng viên nặng ký tranh giải Oscar. Và điều bất ngờ khi Oscar đã đánh giá đúng Birdman là người xuất sắc hơn trong việc sử dụng chiêu trò của mình. Thực ra, mình còn chú ý một điểm đặc biệt ở Boyhood bởi nó liên quan tới 1 điển tích Kinh Thánh nữa, nhưng không hề thấy bất kỳ bài review hay tranh luận nào nhắc tới. Khi nào rảnh thì bàn tiếp ha!
Còn hôm nay, lảm nhảm về sự giả tạo vậy thôi!
20 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Top 10: Best Films of 2014
2014 hóa ra lại là một năm khá tuyệt vời của điện ảnh. Nhiều bộ phim hay ra mắt, nhiều style hấp dẫn và độc đáo được show ra, nhiều anh tài quay trở lại làm phim... tất cả tạo ra một năm sôi động, cho dù chủ yếu tập trung vào dịp cuối năm. Nhân dịp cuối năm, mình xin đưa ra top 10 phim mình thấy thích nhất trong năm qua, với khá nhiều phim nói về tính đàn ông và con đường sự nghiệp - motip kinh điển nhưng hợp với mình ở thời điểm này.
1. Locke (Anh)
“Locke” là một bộ phim tuyệt phẩm khó có thể đơn giản hơn được khi chỉ có  một bối cảnh và một nhân vật. Trong cả bộ phim, khán giả sẽ chỉ thấy nhân vật chính ngồi yên trong xe ô tô và gọi điện thoại cho nhiều người khác nhau để dàn xếp công chuyện.  Giữa một rừng những bom tấn na ná nhau, sự xuất hiện của “Locke” chính là một làn gió tươi mới nhất của tinh thần giản dị, đề cập tới những góc cạnh nhỏ nhất của cuộc sống nhưng vẫn tạo ra những suy nghĩ, trăn trở về lòng bao dung, trách nhiệm và can đảm. (Đọc bài review đầy đủ)
2. Under The Skin (Anh)
Mở đầu phim bằng hình ảnh đốm sáng xanh lớn dần như một liệu pháp tâm lý gây ảo giác, Under the Skin dần đưa người xem tới một thế giới u ám đến kỳ lạ thông qua phong cách làm phim dị biệt của đạo diễn người Anh - Jonathan Glazer. Tốn tới gần một thập kỷ để hoàn thiện, bộ phim thuộc thể loại rùng rợn này đặt ra những câu hỏi cho khán giả về giá trị của sự sống bằng hệ thống biểu tượng dày đặc, phủ kín các cảnh phim quay đẹp khó tả. (Đọc bài review đầy đủ)
3. The Grand Budapest Hotel (Mỹ)
Vừa xem phim, mình vừa cười như điên vì độ hài khó đỡ rất riêng của Wes Anderson. Nếu như năm ngoái mình nói Moonrise Kingdom là "phim vỡ lòng" của Wes, thì đây đích thực là phim chuẩn mực nhất cho style hấp dẫn đặc trưng của ông. Và vẫn như thường lệ, phim quá đẹp và thâm thuý quá.
4. The Tale of Princess Kaguya (Nhật)
Được coi là tác phẩm cuối cùng của cây đại thụ hoạt hình Nhật Bản - Isao Takahata, The Tale of Princess Kaguya đưa người xem đến với câu chuyện Nàng tiên trong ống tre giản dị theo một cách mộc mạc, nguyên thủy cùng lối quay phim dịu mắt mà vẫn ấn tượng, để từ đó khơi dậy những xúc cảm chân thật và mạnh mẽ nhất của người xem. Qua câu chuyện về một nàng công chúa bị giáng xuống hạ giới, bộ phim có phong cách hoạt họa độc đáo nhằm thể hiện nội tâm qua nét vẽ này làm người xem thấm thía về ý nghĩa của cuộc sống, trân trọng với những tình yêu xung quanh và luôn ghi nhớ những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi rời xa nó.
5. Calvary (Ireland)
Một bộ phim tuyệt vời! Thông qua câu chuyện về một cha xứ bị con chiên thông báo trước là sẽ giết ông, bộ phim xoay quanh những góc khuất trong cuộc sống của những người dân tưởng chừng rất đỗi lương thiện ở một vùng quê xa xôi. Tưởng như rất đơn giản, bộ phim lại kịch tính tới phút cuối cùng và khiến khán giả bất ngờ hết lần này tới lần khác, không chỉ bởi đoạn kết, mà còn bởi sự sa ngã của đức tin con người. 
6. Nightcrawler (Mỹ)
Tên phim làm mình nhớ tới một nhân vật siêu anh hùng trong truyện tranh, và quả thật, việc nghe lén kênh thông tin cảnh sát để biết nơi nào có tội phạm cũng là motip bình thường trong các phim trừ gian diệt bạo. Thế nhưng, nhân vật chính Nightcrawler đến các hiện trường vụ án không phải để giúp đỡ như các anh hùng, mà ch ghi hình lại, và đôi khi còn bóp méo sự thật để làm việc có lợi cho mình. Đó là một bộ phim hấp dẫn về hành trình đạt tới Giấc mơ Mỹ của một kẻ có vấn đề về tâm lý, nhưng vẫn thuyết phục khủng khiếp. Các siêu anh hùng thì ở trên phim, còn ở đời thực, thì có lẽ chỉ có những tạo vật như anh chàng Lou trong Nightcrawler này mà thôi. Và quả thật, "anh ta đã truyền cảm hứng cho chúng ta", những người luôn khát khao những sự giải trí giật gân kia.
7. Winter Sleep (Thổ Nhĩ Kỳ)
Bộ phim là 196 phút chậm rãi với những hình ảnh sâu nét trên nền một đề tài tưởng như giản dị nhưng hoá ra lại thật nặng nề. Tác phẩm của Nuri Bilge Ceylan đem tới một cách tiếp cận ổn định, đậm tính thôi miên, đòi hỏi sự kiên nhẫn cao độ nhưng sẽ làm khán giả thỏa mãn khi dần đi theo hành trình câu chuyện. Với những style đặc trưng quen thuộc, Winter Sleep còn đưa tới phần lời thoại dài và đôi lúc hơi quá thừa thãi, nhưng khả năng gắn kết các thành phần hoàn chỉnh của đạo diễn đã giúp diễn tả phần hình ảnh giàu cảm xúc, để làm cho khán giả không hề cảm thấy buồn chán tới cảnh cuối cùng.
8. Ida (Ba Lan)
Ngập tràn những khung hình tĩnh lặng, những bố cục mất đối xứng, những sự yên ắng đến từ bối cảnh, nhưng bộ phim lại có một tiếng gào mạnh dữ dội ở phía sau. Thông qua câu chuyện về một cô gái sống trong nhà thờ tìm lại được gốc tích trước kia của mình, Ida làm người xem thấu hiểu sự khủng bố của chiến tranh ảnh hưởng tới danh tính, tâm lý con người và cả số phận như thế nào, mà không cần phải có chút bom rơi khói lửa gì hết.
9. Force Majeure (Thuỵ Điển)
Bộ phim khởi nguồn từ một tình huống đơn giản, một người cha bỏ chạy khi tuyết lở giữa lúc cả nhà đang ăn, nhưng dần phức tạp lên bởi những sự giao tranh về trách nhiệm và sự chấp nhận giữa những con người tưởng như đang cố tận hưởng những gì tuyệt vời nhất của tự nhiên đem tới. Tuy vậy, điều bất ngờ là bộ phim đem tới sự hài hước từ những tình huống tưởng chừng như bi kịch, kịch tính nhất, cũng như ngược lại.
10. Birdman (Mỹ)
Đi theo hướng magic realism mà mình yêu thích, Birdman là một bộ phim tuyệt vời với câu chuyện hấp dẫn, dàn diễn viên xuất sắc và ai cũng có cơ hội tuyệt vời để toả sáng, cùng kỹ thuật quay phim hoàn hảo của Emmanuel Lubezki biến Birdman như thể chỉ có 1 long take. Xem vừa choáng vì nó hay, vừa thấy thấm thía  cho từng hoàn cảnh, từng nhât vật trong này quá. Cảnh kết phim dù đến lúc đó mình cũng ngờ ngợ đoán ra rồi, nhưng quả thật vẫn xử lý quá khéo và tạo ra một sự bất ngờ không tưởng nổi để khán giả tự suy luận.
--------------------
Ngoài ra, một số phim hay khác (honorable mention): Attack on Titan, A Hard Day, Babadook, Gone Girl, Guardians of the Galaxy, Frank, Enemy,   The Double, Giovanni’s Island, Stranger by the Lake, Like Father Like Son.
Bênh cạnh đó, một số phim khác dù không hay tới mức tuyệt vời, nhưng coi cũng được:  X-Men: Days of Future Past, Dawn of the Planet of the Apes, The Lego Movie, Snowpiercer, Edge of Tomorrow, The Lunchbox, John Wick, The Rover, Blue Ruin, Why Don't You Play in Hell, Godzilla.
Những phim muốn xem, mà chưa được xem: Mommy, Inherent Vice, Paddington, Mr Turner, Stray Dogs, Still the Water, Kawaki
Ngoài ra, mời bạn tham khảo:
→ Top 10 phim hay năm 2013
→ Top 10 phim hay năm 2012
→ Top 10 phim hay năm 2011
→ Top 10 phim hay năm 2010
→ Top 10 phim hay năm 2009
→ Top 10 phim hay năm 2008
27 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Lảm nhảm về Facebook và chuyện "riêng tư"
Tumblr media
Cách đây hơn 10 năm khi còn mày mò tìm hiểu vi tính bằng cách coi cọp tạp chí PC World ở cửa hàng sách báo cũ, mình vẫn nhớ như in một dòng chữ trên title của một bài viết về bảo mật là: đừng bao giờ cung cấp thông tin thật của cá nhân mình lên mạng. Ấy vậy mà, mọi thứ đang bị đảo lộn ở thời điểm này, khi các công ty vô tư đòi hỏi những thông tin cá nhân, và người dùng đôi lúc cũng tự nguyện đưa nó ra công khai vô tư lự. Mình thì cảm thấy sợ!
1. Sau 5 năm dùng một chiếc điện thoại LG cũ, mình mới mua một chiếc smartphone dùng hệ điều hành Windows Phone. Mình không chạy theo công nghệ hay thời trang bao giờ nên nếu chiếc LG không bị hỏng thì chắc mình cũng không chuyển sang dùng cái khác. Do đó, mình bỡ ngỡ khi dùng điện thoại này và vô tình chấp nhận kiểu import danh sách bạn bè từ Facebook vào mục Contact của mình. Thế là máy mình ngoài các số lưu sẵn trong SIM, còn có các bạn bè từ FB nữa.
Nhưng rồi, mình phát hiện ra là danh sách contact của mình quá nhiều và còn là của những người mình không hề có ý định muốn biết số. Tra lại danh bạ thì thấy hóa ra Facebook lấy toàn bộ dữ liệu số điện thoại của bạn bè mình rồi tự update lên máy mình. Mình thử lên facebook của một bạn xem họ có công khai số điện thoại đó không, nhưng không tìm thấy trong mục info của cô ấy! Tức là FB không cần hỏi cô ta, nhưng chỉ cần mình vô tình sync, là info của cô ấy đổ về máy mình!
Điều này làm mình tin rằng, bất kể mình có public số điện thoại hay không, nhưng chỉ cần update số của mình lên FB (để verify, sms, thông báo khi có người lạ truy cập…) thì có lẽ 95% sẽ bị lộ thông tin ở đâu đó. Sau đó, mình nhìn vào list danh bạ với những hot boy, hot girl, thậm chí cả... bạn người nước ngoài mình đang thích trên FB, thì lại cảm thấy hơi ngài ngại. Biết đâu, số điện thoại của mình vô tình lọt vào tay những người không đứng đắn thì sao ta.
2. Một người bạn của mình trong thời gian bị khoá Facebook đã tìm hiểu thêm về các app sử dụng trong máy của mình và tá hoả khi biết những thông tin sở thích, check-in cá nhân, thậm chí nhiều thứ riêng tư khác của mình đã bị các app ẩn kia lấy từ đời nào và truyền đi tới đâu, thông qua các quốc gia nào. Để rồi từ đó, họ phân tích được dữ liệu và đăng lên những thông tin quảng cáo đúng với sở thích của mình. Mặc dù vẫn biết là bất cứ thông tin nào mình gửi lên mạng đều có thể bị lợi dụng, nhưng khi bị nhìn thấy luồng tin ấy vận hành thế nào, chắc ai cũng cảm thấy lo lo.
Như vậy, cái viễn cảnh từng được khắc hoạ rõ ràng trong phim Minority Report, hay trước đó thì 1984 của George Orwell cũng đã nhắc tới, đã tiến rất gần tới đời thực. Trong bộ phim sci-fi của Steven Speilberg kia, con mắt là chiếc chứng minh thư, bất kể đi đâu cũng đều bị nhận ra và Tom Cruise phải phẫu thuật đổi mắt của mình để có thể tiếp tục chạy trốn. Nhưng khi đổi mắt xong và vào một trung tâm thương mại mua sắm, khán giả sẽ thấy những người mẫu ảo nói đúng tên chủ đôi mắt cũ và đưa ra những gợi ý trang phục phù hợp nhất với size của ông ta. Đúng là tiện lợi ở một chừng mực nào đó, nhưng cũng thật nguy hiểm.
Tumblr media
3. Trong thời gian qua, Facebook siết chặt chính sách về việc sử dụng tên thật trên profile cá nhân, và mình thấy đó không khác gì là một kiểu xâm hại đời tư. Mình nghĩ rằng ai cũng có quyền tự do lựa chọn một cái tên cho riêng mình ở một cộng đồng xã hội trên mạng, vì nhiều lý do, như đó là tên thánh, tên được mọi người quen thuộc... Và nếu cái tên đó không phải là quá lố, vi phạm các điều luật hay hàm nghĩa xúc phạm, thì chẳng việc gì cần phải thay đổi. Việc ép buộc công khai ID để có thể mở khoá sau khi tự động ngừng cung cấp dịch vụ, là một kiểu ép buộc khá trắng trợn mà mình khó có thể chấp nhận được.
Việc làm này tuy đơn giản, nhưng lại thể hiện cái tâm lý muốn kiểm soát thông tin cá nhân của người dùng một cách thái quá của một công ty lớn. Nay là tên thật, sau này có thể sẽ có yêu cầu ảnh profile phải sử dụng ảnh có mặt mình chẳng hạn. Chưa cần biết họ lấy thông tin cá nhân mình để làm gì, nhưng nếu họ không bảo mật được tốt như ví dụ mình đưa, thì mọi thứ trở nên quá nguy hiểm trong cái thời đại mọi thứ mình làm đều bị kiểm soát thế này.
Trên thế giới, mình thấy khá nhiều người chuyển sang dùng các trang mạng xã hội khác ngoài Facebook. Và đến một lúc nào đó, khi mọi người đã chán ngấy FB như mình, chúng ta sẽ tới một địa điểm mới để giao tiếp thôi. FB dù gì cũng chỉ là một dịch vụ, và cần có người dùng để tiếp tục tồn tại. Việc liên tục đòi hỏi vô cớ và hở nhiều kẽ đáng ngờ về bảo mật, khiến mình thấy sự độc tài của FB đối với người dùng, nhất là với những ai không có công cụ khác để sử dụng.
Càng buồn cười hơn khi mình nghe có bạn email lại bảo mở lại cho tau, thì FB gửi lại một cái mail có ghi “We can’t help you, because…”. Không khác gì kiểu chạy vào nhà mình, cướp lấy quả cam, rồi bảo là gửi tài liệu chứng minh quả cam này của mày đi, xong bảo chịu-chả tin gì được đâu, đừng hòng nhé. Thấy ngược đời khủng khiếp!
Lảm nhảm nhân ngày không dùng facebook...
47 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Top 10: Worst Films of 2014
Tumblr media
Tương tự như năm ngoái, đây là những phim có thể không hẳn là dở, nhưng là "ít thích nhất", gây khó chịu hoặc thất vọng nhất đối với mình. Với tính cách của mình, mình thường cố gắng tránh xem những bộ phim mà nghĩ rằng đó là thảm họa bởi không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình. Thế nhưng, trong số những phim mình xem năm nay, vẫn có nhiều bộ phim khiến mình không thích, chê bai hoặc thậm chí là không chịu đựng nổi.
Nhiều phim mình xem xong đã quên ngay nội dung vì không muốn nhét nó vào đầu, nhưng cảm giác bức xúc thì vẫn nhớ. Mời bạn xem Top 10 phim dở nhất năm nay của mình, chủ yếu là bom tấn. Lưu ý rằng đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình, có thể khác nhiều so với gu của bạn:
1. The Monuments Men: Là một bộ phim nói về việc bảo tồn những tác phẩm nghệ thuật, The Monument Men lại chẳng chứng tỏ được thái độ trân trọng, cũng như tầm quan trọng của những tác phẩm ấy. Hay nói chính xác hơn, phim về những người chẳng quan tâm tới nghệ thuật nhưng ra vẻ phải bảo vệ nó.
2. The Hobbit: The Battle of the Five Armies: Phần cuối cùng trong bộ ba phim The Hobbit đã làm người xem thở phào vì sự kết thúc của nó. Cố gắng tạo ra một thế giới đẹp và hoa mỹ, đạo diễn Peter Jackson tiếp tục lan man, dài dòng, chú ý tiểu tiết để kéo dài phim ra 3 tiếng, trong khi có thể rút gọn còn khoảng 30 phút. Trận chiến giáp lá cà giữa 5 cánh quân được trông đợi, nhưng hóa ra lại phi nghĩa lý và thiếu động lực khủng khiếp.
3. When Animals Dream: Cố gắng bắt chước Let The Right One In một cách lộ liễu, bộ phim đem tới không khí lạnh lẽo qua những khung cảnh u ám và cô đơn, nhưng thiếu một câu chuyện có khả năng phát triển trên nền bối cảnh hấp dẫn ấy. Điều đó tạo ra một nhân vật chính nhàm chán, những tình huống dở tệ và một đoạn kết cụt lủn, phản kịch tính vô cùng đáng tiếc.
4. Exodus: Gods and Kings: Là bộ phim dễ làm mất lòng khán giả nhất trong năm nay, bộ phim theo khuynh hướng ủng hộ Do Thái quá đà này đem tới những hình ảnh kinh hoàng tới phản cảm nhưng không có một câu chuyện gọn gàng, cách chia nhịp hợp lý và nhân vật có tính cách chân thực để dẫn dắt. Từ đó, Exodus trở thành một thứ minh họa điển tích Kinh Thánh hỗn độn và thiếu vững chắc, chứ không phải là một bộ phim.
5. Teenage Mutant Ninja Turtles: Cố gắng làm mới lại nhóm 4 chú Ninja Rùa theo phong cách của giới trẻ thời nay, bộ phim có vài phân đoạn làm khá tốt nhưng cũng không cứu được một tổng thể câu truyện nghèo nàn, các pha hành động nhanh tức mắt tới mức không nhìn thấy chuyển động nào và các nhân vật đơn giản, mỏng tang (dù đã có mai rùa).
6. Transformers: Age of Extinction: Thay thế Shia LaBeouf không khiến phần 4 của loạt phim này khá hơn. Ngập tràn những cảnh chiến đấu dài lê thê, trải dài không gian tới nhiều bối cảnh khác nhau một cách không cần thiết, ngập tràn quảng bá sản phẩm tới nực cười, bộ phim này là một mớ hỗn độn của sự nhảm nhí. Và, điều thú vị là khi nhiều người vẫn mê mệt và giúp nó kiếm được tới hơn 1 tỷ USD trên toàn thế giới trong năm qua.
Tumblr media
7. 300: Rise of an Empire: Tràn ngập những cảnh quay đẹp mắt và ấn tượng, những trận đánh mãn nhãn và máu lửa, nhưng phần hai của kỳ quan điện ảnh 300 này lại để lại cho khán giả sự dở dang, thiếu trọn vẹn về cảm xúc. Việc bộ phim đột ngột kết thúc ở cao trào làm nhiều khán giả hụt hẫng vì cách xử lý kịch bản chưa tốt. Đoạn kết trở nên dở dang và là một sự khơi mào cho phần ba tiếp theo, chưa biết bao giờ sẽ ra mắt.
8. A Millions Way to Die in the West: Sau thành công của Ted, cây hài Seth MacFarlane quyết định thử sức mình ở cả vai trò biên kịch, đạo diễn, sản xuất lẫn diễn viên chính trong dự án này chỉ để chứng tỏ một phim có nhiều pha hài tới đâu mà không được truyền tải có duyên thì sẽ thành ra phản cảm. Bộ phim hài tục này vì thế mà cù lần, quá đà trên một nền truyện rập khuôn công thức điển hình.
9. Before I Go To Sleep: Làm theo motip phim quen thuộc nhưng khá khó để tạo ra sự hấp dẫn vì những hình ảnh liên tục bị lặp lại, phim có một đoạn đầu phm quá dài và dồn nhiều yếu tố tâm lý não nề quá mức chứ chất ly kỳ cần thiết lại rất ít. Ở giữa, phim có cô đọng hơn một chút, để rồi lại dễ dàng tới mức không thể sến hơn khi kết thúc.
10. Trước khi đi ngủ, thì liệt kê thêm một số bộ phim thất bại khác đối với mình: Interstellar, The Amazing Spider Man 2, Step Up: All In, Dracula Untold, Rio 2, Maleficent, Into the Storm, Deliver Us From Evil, Automata, Boyhood, Robocop, The Interview, VIY, Predestination, Lupin the 3rd, Lone Survivor...
7 notes · View notes
lertermer · 10 years ago
Text
Top 10: Favorite Songs of 2014
2. Hamac Of Clouds (Dionysos): Đoạn nhạc xuất hiện trong cảnh phim siêu thực ấn tượng nhất của phim Jack & Cuckoo-Clock Heart.
3. Come and Get Your Love (Redbones): Phần nhạc mở đầu Guardians of the Galaxy đầy ấn tượng. Nghe quen quen nhỉ, mãi sau đó mới nhận ra là nhạc phim hoạt hình Marưko chính là phỏng theo giai điệu bài này.
4. Experience (Ludovico Einaudi): Nhạc phim Mommy. Trong một phim ngập tràn pop song, bài hát này nổi bật và cực dễ gây nghiện.
5. Sukiyaki (Kyu Sakamoto): Nhạc phim The Double. Trong phim xuất hiện khá bất ngờ, nhưng dễ thương.
6. Lost Stars (Keira Knightley): Bộ phim Begin Again thì thường, nhưng bản nhạc này lại đưa cả phim l��n một tầm mới.
7. Inochi no Kioku (Nikado Kazumi): Nhạc phim The Tale of Princess Kaguya. Man mác buồn, nhưng lay động và tinh tế, y như bộ phim tuyệt vời này.
8. Vogel Im Kafig (Hiroyuki Sawano): Nhạc phim Attack on Titan. Xuất hiện ngay trong tập 1 và trở thành bản nhạc ám ảnh trên nền một cơn mưa máu.
9. Yellow Flicker Beat (Lorde): Ma mị, bí ẩn, quyến rũ trong nhạc phim Mockingjay. Ngay từ khi nghe đoạn Hmmm đầu tiên, mình đã bị ấn tượng ngay lập tức. MV của nó cũng thật đẹp.
10. Bác làm vườn và con chim sâu (Trúc Nhân): Mới mẻ, phá cách và hoà trộn rất tài năng. Mong chờ nhạc Việt có thêm nhiều ca khúc như thế này.
Very very special mention: Warabe Uta & Tennyo no Uta. Hai phiên bản của cùng 1 bản đồng dao Nhật có vai trò quan trọng trong phim The Tale of Princess Kaguya. Ngay sau khi xem xong cảnh dưới này, mình đã có linh cảm chẳng lành bởi nó gợi nhớ cho mình tới bài ca đợi con trong phim Sansho the Bailiff. Ai dè đúng thật, phim làm mình cảm động y chang như phim kia.
Special Mention: I'm not the Only One và Stay With Me (Sam Smith); Shake it Off (Taylor Swift); Ừ Thì (Mew Amazing); Bốn chữ lắm (Trúc Nhân); Think (Kaleida) - nhạc phim John Wick; The Hanging Tree (Jennifer Lawrence) - nhạc phim Mockingjay; Rox in the Box (The Decemberist) - nhạc phim Aberdeen. Bài tiếp theo: Top 10 phim dở nhất năm 2014. Mong mọi người đón đọc :D
29 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Chùm ảnh: Mùa thu Hội An, Đà Nẵng
Trước khi đi Hội An - Đà Nẵng vào đợt cuối tháng 11 vừa rồi, mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần bởi nghe nói trời khá thất thường và có thể có bão lớn. Thế nhưng, thật may khi mà mình có những ngày ở đây khá thoải mái với thời tiết và cả con người, đồng thời nhận được nhiều bất ngờ khá thú vị.
Khi đến Đà Nẵng, mình di chuyển 30' nữa để tới Hội An. Cứ ngỡ đây sẽ là điểm dừng chân, nhưng bọn mình phải đi thuyền qua sông Thu Bồn thêm 20' nữa thì mới tới một cù lao tên là Triêm Tây, có một khu nhà vườn cho thuê, để nghỉ lại. Bên cạnh việc được trò chuyện với đạo diễn lớn Trần Anh Hùng, việc sống hòa hợp với thiên nhiên (nhà gỗ không có khóa, cây cối rậm rạp xung quanh, bể bơi hướng ra sông) làm tinh thần ai cũng sảng khoái.
Dù hơi thiếu thốn bởi việc tiếp tế "khó khăn", ai cũng nhớ tới khu nhà vườn này khi trở về Đà Nẵng. Tuy vậy, vẻ gần gũi, hòa nhoáng của thành phố ánh sáng cũng làm bọn mình nguôi ngoai hơn. Đến đây và gặp những người bạn mới, đi trên chiếc đu quay lớn nhất Đông Nam Á, ngắm cầu Rồng, cầu sông Hàn,đi tắm biển... làm mình thoải mái tinh thần hơn rất nhiều. Đúng là một thành phố vô cùng đáng sống.
Có nhiều ảnh quá, nên chia ra làm 3 trang, xem load đỡ nặng:
Một biển mây trên đường tới Đà Nẵng
Phía sau của khu mình ở
Cây cối bao quanh, vô cùng thân thiện với thiên nhiên
Mình đắm chìm trong thiên nhiên nguyên thủy
Hồ bơi đẹp và rộng, thi thoảng có người bị ném xuống hồ rất vui vẻ
Khu vườn bí ẩn dẫn lên nhà thầy Trần Anh Hùng nghỉ
Chỗ nghỉ của thầy Hùng. Buổi tối không ai dám lên vì khá ghê rợn.
Đường dẫn vào phòng bọn mình, nơi 6 người nghỉ
Thầy Hùng giảng một buổi tại căn phòng này (học ở nhiều địa điểm hay lắm)
Một bối cảnh nên thơ. Mình hay ngồi đây và ngắm thiên nhiên, nhưng buổi tối thì khá ghê
Xem phim cùng nhau.
Sau đó phân tích phim cùng bậc thầy.
[ Trang 1 | Trang 2 | Trang 3 ]
Ngoài ra, mời mọi người xem 2 clip ghi lại hình ảnh: Một là cảnh bọn mình hát bài I Shall Be Released bên dòng sông Thu Bồn, Hai là cảnh thầy Hùng share list nhạc mà thầy thích.
25 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Lảm nhảm: về INTERSTELLAR - 4DX
Tumblr media
Hôm nay rảnh rỗi quyết định đi xem lại phim Interstellar (tựa Việt: Hố đen tử thần) với công nghệ 4DX mới ra mắt ở Hà Nội xem thế nào. Xin lảm nhảm vài dòng về cả hai:
Interstellar: Giữ quan điểm sau khi xem lần 1, đây là bộ phim tham vọng nhất của Chistopher Nolan và cũng là bộ phim thất vọng nhất của ông. Nói vậy không có nghĩa bộ phim quá dở, mà nó đơn giản chỉ là quá tầm thường so với mặt bằng chung các tác phẩm của Nolan. Bộ phim thứ 9 này của ông sơ suất trên quá nhiều phương diện: câu chuyện, kịch bản, lời thoại, cách triển khai, nhịp phim, âm nhạc, đạo diễn hình ảnh, dựng phim... Điểm sáng đến từ diễn xuất và một ý tưởng hấp dẫn không đủ sức cứu bộ phim này, bất chấp nó khiến mình choáng với phần gần cuối.
Mọi người bảo Nolan là một người thông minh, nhưng rõ ràng, ông luôn gặp vấn đề trong việc truyền tải cái sự thông minh đó cho khán giả. Đó là lý do khiến Inception có nhiều đoạn quá mệt mỏi để giải thích về thế giới giấc mơ. Nhưng chí ít, Inception cũng làm phần "lý thuyết" ấy bớt nhàm chán bằng việc sử dụng hình ảnh tinh tế và có chất "wow factor" rất mạnh (thành phố uốn cong, gương vỡ mở ra cây cầu, đánh nhau trong môi trường không trọng lực). Còn Interstellar không có cái đó, cả phim ngập tràn những cảnh diễn viên nói liên tục về các định nghĩa chuyên ngành một cách nhàm chán để thể hiện họ đang đóng vai giáo sư, tiến sĩ.
Tumblr media
Thực ra, việc đem kiến thức cho khán giả không phải là điều gì quá sai trái. Nhưng khi việc giảng giải quá nhiều, mà phần hình ảnh hiện ra quá ít, khiến bộ phim không được pay-off hiệu quả. Chưa kể tới việc dựa quá nhiều về lý thuyết thì chắc chắn nó sẽ chấp nhận phải gặp phản ứng từ các chuyên gia trong ngành này, bất chấp tính fantasy của điện ảnh. Nolan đã phạm một lỗi cơ bản trong điện ảnh, "tell too much, show too little". Đây là một bộ phim, chứ không phải một cuốn tiểu thuyết, người ta cần xem để hiểu nhiều hơn là được nghe kể để hiểu.
Nolan thực ra có quá nhiều cơ hội thành công với bộ phim này, nhưng một vài câu thoại nghe có vẻ hay ho, một vài phân cảnh diễn xuất tốt cũng bị lọt thỏm trong một bộ phim phân bố nhịp phim không ổn. Interstellar đôi lúc quá dài dòng, đôi lúc lại quá nhanh. Dù vẫn biết đây là một bộ phim về tình bố con, nhưng sau 2 tiếng tọng vào đầu khán giả những khái niệm về hố đen và thuyết tương đối, tình cảm ấy đôi khi bị loại sang một bên. Đó là lý do vì sao cảnh Cooper xem lại những video message của các con gửi lúc đầu tiên, lại cảm động như thế. Đó là khi khán giả vẫn được đóng đinh cảm xúc vào một câu chuyện tình cảm gia đình, chứ chưa bị cuốn vào hố đen lời thoại.
Nhiều người so sánh Interstellar với 2001: A Space Odyssey, và mình thấy hơi kỳ lạ bởi hai bộ phim này quá khác nhau. Không những khác vì câu chuyện, mà còn là khác vì mọi thứ. Interstellar là một phim thoại nhiều mà chẳng nói được bao nhiêu, trong khi 2001 là một phim ít thoại nhưng nói được quá nhiều điều. Điều giống nhau duy nhất có lẽ là hai phim đều có một khối monolith. Nhưng khối đá trong 2001 khiến con người vò đầu bứt tai bao nhiêu, thì khối robot TARS trong Interstellar lại khiến khán giả thoải mái bấy nhiêu vì quá hài hước và còn là người truyền tải thông điệp cứu thế giới cho Cooper. TARS là một anh hùng trong phim, bên cạnh nhân vật chính.
Tumblr media
Khối đá trong 2001: A Space Odyssey
Tumblr media
Robot TARS (và CASE) có hình dáng tương tự nhưng thông minh và cứu được Anne Hathaway + loài người
Còn muốn nói nhiều quá nhưng thôi, để mọi người xem là rõ. Thời này, ai cũng là critic mà. Chỉ quá buồn khi một đạo diễn như Christopher Nolan (mà mình yêu mến) từng thể hiện độ thông minh của mình qua việc xây dựng cấu trúc phim, tâm lý nhân vật, xung đột tính cách, hình ảnh độc đáo... qua các bộ phim trước đây, thì nay chỉ còn biết giảng giải lời thoại một cách nhàm chán như giáo viên Việt Nam để chứng tỏ độ uyên bác của mình. Interstellar là một bộ phim tham vọng nhất, nhưng cũng là kém nhất trong mặt bằng tác phẩm mà Nolan đã làm. 3/5 sao
4DX:
Là công nghệ điện ảnh mới được phát triển từ Hàn Quốc và do công ty CGV đem tới, 4DX đem lại hiệu ứng ghế chuyển động đa chiều và hiệu ứng môi trường tương tác xung quanh để bạn có cảm giác tương tự như nhân vật trong phim. Trước khi xem phim Interstellar, khán giả được xem trước 2 đoạn phim demo trên định dạng 4DX để cảm nhận được: ghế chuyển động, gió thổi, mùi hương, nước hắt vào mặt và ánh sáng để tạo ra hiệu ứng tia chớp.
Tumblr media
Tuy vậy, trong suốt cả phim Interstellar, chỉ có hiệu ứng rung lắc ghế là được thể hiện rõ nhất, còn 4 hiệu ứng còn lại thì mình thấy là không hề có (hoặc rất rất it). Điều này khá đáng tiếc vì mình thấy trong phim có nhiều cảnh có thể áp dụng 4DX, như cảnh nước bắn trong đợt thuỷ triều, cảnh gió lạnh thổi ở hành tinh của tiến sĩ Mann, ánh sáng trong các đoạn du hành xuyên không gian... Nhưng có lẽ gói hiệu ứng của phim Interstellar chưa thực sự được hoàn chỉnh để có thể tạo ra trải nghiệm 100% như trên phim.
Do đó, tạm xét về yếu tố chuyển động của ghế ngồi để đánh giá vậy. Theo mình thấy thì chuyển động làm khá khớp với các khuôn hình phim, như cảnh trôi vào hố đen Gargantua sẽ có cảm giác rung lắc vô cùng dữ dội, nhưng đến cảnh nhân vật bay trong môi trường không trọng lực, khán giả cũng được 1 cảm giác lơ lửng gần gần như thế. Nói không quá, chứ quả thật xem phim như được matxa mông + đùi liên tục. Chuyển động ghế này làm mình không thể nào ngủ quên trong rạp được, nhưng có thể rơi đổ thức ăn nước uống nếu đúng lúc ghế "rùng mình" lên.
Tumblr media
Interstellar là một bộ phim dài (2 tiếng 44 phút), nên có lẽ sẽ làm nhiều người mệt mỏi vì chuyển động rung lắc liên tục. Hãy thử tưởng tượng như đi xe đường dài mà thi thoảng xóc lên xóc xuống vậy. Nhiều người sau khi xem xong đã nói rằng chưa bao giờ xem phim xong mà mệt như vừa tập thể dục vậy. Do đó, mình nghĩ rằng có lẽ 164 phút là thời lượng hơi quá dài để thưởng thức công nghệ như vậy, nhất là khi có quy định "không được ra ngoài khi phim đang chiếu". Chỉ 90 phút như các bộ phim giải trí đơn thuần có lẽ là sẽ ok hơn cả.
Nhân tiện, mời bạn xem trailer mới được Viện phim Anh dựng lại cho bộ phim 2001: A Space Odyssey. Hãy chú ý tới cú jump cut kinh điển ở cuối trailer và đọc lời tri ân của Darren Aronofsky, Christopher Nolan với bộ phim này:
15 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Review ngắn: Vài phim chiếu rạp dịp Halloween
Tiếp tục là những review ngắn về những phim chiếu rạp hiện nay, hy vọng mọi người sẽ có những giây phút xem phim vui vẻ trong những ngày cuối tuần tới. Lên thớt là 9 phim sau:
Annabelle: Mình rất thích The Conjuring, nên quả thực có hào hứng với bộ phim này, dù rằng biết nó chỉ là ăn theo. Phim có một vài cảnh khá giật mình, nhưng bình thường so với mặt bằng phim rùng rợn và tầm thường nếu so với phim The Conjuring. Xem đến lần 2 là mình đã không còn cảm xúc gì với bộ phim này. Đoạn kết thì khó chấp nhận nổi, hơi đáng tiếc. Sẽ viết thêm 1 bài về phim này sau. - 3/10.
Dracula Untold: Vậy là sau Maleficent, thêm một nhân vật phản diện huyền thoại khác được “xét lại” nhờ sự tưởng tượng phong phú của các nhà làm phim. Bộ phim có nhiều hình ảnh đẹp và ấn tượng. Tuy nhiên, không hiểu sao, mình luôn có cảm giác phim này quá nhanh, kiểu như 120 phút bị gọt xuống còn 90 phút. Diễn biến nhanh, câu chuyện nhanh, diễn biến tâm lý nhanh, cảnh cần kéo dài thì cắt cụp luôn. Phim ra vẫn đầy đủ, tròn trịa, nhưng vẫn có sự khiên cưỡng vì kiểu quá nhanh kia. - 5/10.
Automata: Dù hình ảnh khá đẹp và ấn tượng, cách xây dựng thế giới tương lai khá thú vị (vẫn không tách nổi ảnh hưởng từ Blade Runner), nhưng bộ phim thiếu cảm xúc giữa nhân vật chính do tiết tấu dài dòng, nhồi nhét quá nhiều ý nhỏ nhặt mà thiếu một tuyến truyện thuyết phục, đặc biệt là một phần kết dễ đoán, sến và chưa giải quyết triệt để vấn đề. - 4/10.
Gone Girl: Một bộ phim hay và đáng suy ngẫm. Phần đầu phim, ta nghĩ nó là một dạng phim truy tìm người bị hại, rồi đến phần sau, ta cho rằng đó là phim hình sự về tranh đua giữa hai phe giới tính, nhưng rồi đến cuối, ta dần nhận ra cả bộ phim chỉ là ẩn dụ cho một cuộc hôn nhân. Kết cấu chặt chẽ, dù đôi lúc có cảm giác quá chặt tới ngạt thở, nhưng vẫn luôn biết cách nhử khán giả đi tiếp tới cuối chặng đường mà không biết kết cục sẽ ra sao, bởi ngay khi khán giả tưởng mình hiểu được câu chuyện, thì các tình tiết phía sau đó đã phủ nhận điều này. Đọc lảm nhảm ở đây. - 9/10.
A Walk Among the Tombstones: Mở đầu phim khá tẻ nhạt, nhưng dần tạo được tính ly kỳ nhờ đoạn… credit đầu phim. Bộ phim dần trở nên hấp dẫn hơn trong phần giữa, nhưng dần rơi vào lối mòn ở phần cuối (sau 1 pha tự tử khá tức cười, cùng việc đọc 12 điều răn trong lúc đánh nhau rất sến và giáo điều). - 5/10.
Ouija: Bộ phim kinh dị này gây hứng thú trong suốt khoảng 40 phút đầu phim bởi những chi tiết hù dọa khá bất ngờ, dù có thể bị “bắt bài” khá nhanh sau đó do lạm dụng 1 chiêu trò quá nhiều. Dù nó vẫn làm khán giả sởn gai ốc, đặc biệt là trong các cảnh dò ma, nhưng chỉ ngay sau khi lộ diện các thế lực hắc ám, bộ phim trở nên nhàm chán và việc giải quyết tình huống quá dễ dàng. - 4/10.
Commited: Bất ngờ khi xem một phim tình cảm lãng mạn mà lại sử dụng tông màu héo úa, u tàn đến vậy, bộ phim có lẽ cố tình làm thế để nói về xung đột tư tưởng của 2 nhân vật trong phim. Nhưng làm cũng không tới, vì có một người tư tưởng lấn át người kia, luôn giành phần thắng, do đó xung đột không cân nhau, làm phim thiếu cân bằng. Đồng thời, dài dòng hơi quá mức, xem đến nửa phim mà mình còn quay ra hỏi bạn đi cùng “Hình như vẫn chưa vào phần chính của phim”. - 3/10.
Fury: Không phải là người thích phim chiến tranh, tôi vẫn phải công nhận rằng bộ phim hành động này lôi cuốn nhờ việc xây dựng các nhân vật chính đặc biệt và mối quan hệ khó tách rời của họ, tất nhiên là có kết hợp những cảnh chiến đấu hoành tráng và phầm âm thanh tinh tế.. Bộ phim này thuyết phục mình xem hết tới cuối chặng đường, dù đôi lúc các luồng đạn xanh đỏ nhập nhoằng khiến mình liên tưởng tới các phù thuỷ trong Harry Potter đang bắn nhau. - 8/10.
John Wick: Trên nền một môtíp trả thù quen thuộc của dòng phim hành động, bộ phim lại đem tới một phong cách ấn tượng với cách xây dựng thế giới tội lỗi đầy mới mẻ cùng câu chuyện được cấu trúc chặt chẽ. Kết hợp với âm nhạc rock đặc sắc, phù hợp, hình ảnh lôi cuốn, đẹp hoành tráng, cùng những cảnh hành động mãn nhãn (thực sự), John Wick là bộ phim hành động hấp dẫn nhất trong khoảng nhiều năm trở lại đây. Quên The Raid đi! - 8/10.
7 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Lảm nhảm: về GONE GIRL
Gone Girl gây chú ý cho mình ngay sau khi xem đoạn trailer đầu tiên. Không phải là bởi diễn viên đẹp, đạo diễn David Fincher tài năng, một câu chuyện kỳ bí, mà là bởi, cô nàng diễn viên chính có quá nhiều nét trên khuôn mặt và tính cách gợi nhớ mình tới một ex cũ. Thế là tự nhiên, mình cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ giữa mình và bộ phim này, nhất là khi nó đề cập tới vấn đề về tình yêu và hôn nhân.
Gone Girl là một bộ phim hay, dù cái ý chủ đạo của nó mình đã thấm từ lâu - hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu. Phần đầu phim, ta nghĩ nó là một dạng phim truy tìm người bị hại, rồi đến phần sau, ta cho rằng đó là phim hình sự về tranh đua giữa hai phe giới tính, nhưng rồi đến cuối, ta dần nhận ra cả bộ phim chỉ là ẩn dụ cho một cuộc hôn nhân. Kết cấu chặt chẽ, dù đôi lúc có cảm giác quá chặt tới ngạt thở, nhưng vẫn luôn biết cách nhử khán giả đi tiếp tới cuối chặng đường mà không biết kết cục sẽ ra sao. Mình không chú ý thời gian nên không biết phim dài 150', nên xem xong 2 tiếng vẫn thấy khó đoán nổi đoạn kết thế nào.
Mà đây không phải là review, chỉ là lảm nhảm, nên mình xin được nói về cảnh phim quan trọng mà mình thích bậc nhất phim. Đó là cảnh phim hai vợ chồng nhà Dunne cãi nhau trước khi xuống nhà thực hiện phỏng vấn cho Ellen. Thật là đáng sợ! Và càng nhìn vào mạch phim, ta thấy điều đáng sợ ấy càng bùng nổ mạnh khi hơn hai tiếng trước của bộ phim được thúc đẩy chỉ để dồn nén vào trong cảnh này. Ben Affleck đẩy vợ đập đầu vào tường rồi chửi cô "You cunt!" (nguyên nghĩa: Con mặt l**). Và thật bất ngờ khi người vợ đồng ý với điều này và nói "Tao là con mặt l** đó đây". Và càng khủng khiếp hơn nữa khi cô ta nói "Nhưng tao là con mặt l** mà mày cưới, là người mày đã chọn. Lần duy nhất mày thích bản thân, là khi mày cố gắng trở thành người mà con mặt l** này thích".
Không cần phải tới câu thoại sau khi hai người nói về bản chất của hôn nhân. Chỉ tới đó thôi, là đã đủ hiểu. Hai con người dù ghét hay sợ nhau tới đâu, dù có là những kẻ đốn mạt và tráo trở trong mắt mọi người, nhưng qua nhiều biến cố, vẫn chứng tỏ rằng họ xứng đáng có nhau. (We accept what we think we deserve) Vâng, kể cả khi người vợ bê bết máu chạy về với vòng tay chồng, và bị chồng nói "con khốn" vì sự thâm độc của cô. Amy đã có một hành trình từ Cool Girl - một mẫu hình phụ nữ đàn ông muốn, tới Gone Girl - hình mẫu phụ nữ đáng sợ, trong bộ phim, và rõ ràng đó không phải 100% lỗi của Nick. Đó chỉ là hôn nhân mà thôi.
Terrence Malick từng nói rằng khi ta nghĩ tình yêu đang chết đi, cũng có thể rằng nó đang chờ để chuyển biến thành một dạng khác vĩ đại hơn. Hình ảnh đầu tiên và kết thúc của Gone Girl đã chứng minh điều đó. Cùng là hành động Amy ngẩng đầu lên và nhìn chồng, sự nữ tính thơ ngây của cảnh đầu trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng và đắc thắng của một kẻ gần như xâm chiếm toàn bộ cuộc đời của nguời chồng. Nó làm mình nghĩ đến bản thân mình, đôi khi mình cầm tay của môt người từng là ex của mình, cảm giác sao mà khác lạ với lúc còn tình cảm như thế.
Thế là mình tự hỏi, điều gì trong suốt thời gian qua đã khiến cái nắm tay không còn ấm áp như thế. Và rồi tự trả lời, vì tình yêu đã gone rồi, vì con người mà ta từng biết cũng đã gone rồi. Còn ta, cứ ngồi ôm mèo trong căn phòng khoá cửa, sợ hãi trước một gương mặt mới toanh đầy lạnh lùng như Amy.
Bảo sao, ai xem phim xong cũng phải nói "Xin cạch hôn nhân".
55 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Đừng sốc ở Hàn Quốc: Các chàng trai kỳ lạ
Tumblr media
Mỗi khi đi ra đường ở bất cứ đâu, chúng ta đều có thể gặp những con người thuộc giống đực, giống cái khác biệt nhau. Do đó, sẽ là thiếu sót nếu như chỉ nói về giống cái mà không nói về giống đực (thiếu bình đẳng). Nhân đây, mình xin kể tiếp những câu chuyện mình gặp phải (vô tình) với những chàng trai ở bên Hàn Quốc trong chuyến du lịch diễn ra vài tháng trước. Kể cho vui và đừng ai cảm thấy sốc khi gặp những cảnh tương tự như vậy.
1. Tôi đến sân bay khá sớm và gặp một chàng trai trẻ trong đội tiếp tân của LHP. Cậu còn trẻ, đeo kính và đó là lần duy nhất tôi gặp cậu ấy trong suốt cả hành trình. Cậu chỉ cho tôi tới chỗ taxi và nói rằng chuyến taxi này hoàn toàn miễn phí. Khi tôi nói rằng đó không thành vấn đề, nhưng liệu xe sẽ chở thẳng tôi tới khách sạn thật chứ (nói thật, đi đâu mình cũng cảnh giác hơi thái quá). Cậu cười và bảo đúng thế, và chào tạm biệt, cười và nói hãy nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Tôi cũng cười lại và nói cảm ơn cậu.
Tumblr media
Lái xe taxi là một người đàn ông khá lớn tuổi, mặc đồng phục của hãng. Ông hỏi tôi đến từ đâu, tôi nói “Vietnam”, ông trả lời lại “Welcome” rồi không nói thêm nữa. Có lẽ, ông không quá rành tiếng Anh. Mùi da trong chiếc taxi khiến mình hơi khó chịu, nên mình mở cửa sổ xe để nhìn ngắm thành phố. Đúng lúc này, ông bật kênh radio và bắt đầu nghe nhạc, và một bản nhạc thật tuyệt vời vang lên. Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem, khi bạn ngả đầu ra ghế nhìn cảnh vật lướt qua cửa se, không khí hiu hiu mát lành, cộng hưởng với âm nhạc réo rắt, khiến tôi có cảm giác bồng bềnh như trong một bộ phim. Tôi nói “Bài hát hay thật”, ông cười và khẽ gật đầu. Không cần kể việc ông xách vali giúp tôi tới tận sảnh khách sạn, chỉ khoảnh khắc thôi đã khiến tôi muốn ở trên chiếc taxi đó lâu hơn một chút.
2. Như đã nói trong bài viết trước, đến Hàn là phải đi ăn thịt uống rượu liên miên. Cũng có thể là những người làm phim tốn cả năm trời bận bịu làm phim thì những ngày thế này có tác dụng giải tỏa stress rất tốt. Và những bữa tiệc tổ chức lúc 8h không thể nào kết thúc lúc 10h, và đó là lý do để có những bữa tiệc thứ 2, 3 sau đó. Trong tăng 2 (kéo dài từ 10h tới 12h), chúng tôi kéo nhau vào khoảng một quán lounge nhỏ nhưng có phục vụ đồ ăn và cách bài trí dân dã để ăn gà rán và uống soju với nhau. Nhóm chúng tôi (20 người) cùng với staff (gần 10) thì gần như bao trọn quán. Ngoài chúng tôi ra, chỉ có 1,2 bàn thừa và người ngồi thay đổi liên tục.
Tumblr media
Tại đây, buổi tiệc chia tay sớm một vài người, điều khá tiếc là các bạn có thể nói tiếng Trung (4 bạn Hong Kong, 4 bạn Đài Loan) lại ngồi quấn lấy nhau và trò chuyện cười nói khá to bằng thứ tiếng mà chúng tôi không hiểu rõ. Do vậy, chúng tôi dần dần cũng tách ra thành 2 bàn. Tầm khoảng gần 12h, tôi đột ngột thấy một số bạn người Hàn tỏ vẻ chú ý về âm thanh khá to ở bàn bên. Ớ đó, một người đàn ông lớn tuổi cầm cốc bia đã vơi nửa có quai nện liên tục xuống mặt bàn (lát kính) với vẻ bực tức, đồng thời nói liên tục với giọng điệu lớn hơn bình thường. Các bạn người Hàn nói gì đó với vẻ xin thứ lỗi (do tôi thấy vừa nói vừa cúi đầu) và chủ quán bắt đầu bước ra nói gì đó thì người đàn ông khá già ngồi cạnh 1 bác gái tóc quăn lớn tuổi khác mới nói ít đi, nhưng mãi một lúc sau một dừng.
Sau một hồi đau đầu vì tiếng Trung, giờ lại mệt mỏi vì không hiểu tiếng Hàn, tôi hỏi một bạn chuyện gì đang xảy ra. Bạn ấy nói rằng “nhóm bạn kia nói quá lớn và làm ông ta bực. Nguyên văn ông ấy nói rằng ‘Đây là một nơi công cộng mà chúng ta cùng chia sẻ. Những người Trung Quốc kia hãy đi về nhà mà nói chuyện. Tôi không chấp nhận được việc này.” Mô tả xong, cậu ta nói “Nhưng tao chả quan tâm. Fuck him. Đây là một quán bar và khi vào đây thì người ta phải chấp nhận những tiếng ồn từ những người khác.” Tôi cũng nghĩ như vậy và cho rằng nếu lịch sự hơn, ông có thể nói với chủ quán để họ nói riêng với chúng tôi. Việc gây gổ trong khi tôi chả hiểu ông nói gì là điều quá ư vô nghĩa.
Tumblr media
3. Trong một nhóm, luôn có những người hơi bị lạc loài một chút, như tôi, M. và C. Khi mọi người tách ra thành các nhóm nhỏ như “nhóm nói được tiếng Trung”, “nhóm người Hàn”, “nhóm không hiểu đi đâu”, thì tôi và 2 cậu bạn người ngoại quốc sinh sống ở Hàn kia dần trở nên gắn với nhau nhiều hơn trong các cuộc vui. M. là người châu u, C. là người Mỹ, đều đến Hàn để học rồi ở lại làm việc đã khoảng 6-7 năm nay. M. và C. đều có nghề chính là giáo viên dạy tiếng Anh để nuôi đam mê điện ảnh của mình, họ nói “Đương nhiên là khi bạn là người nước ngoài tới đây. Dạy tiếng Anh là nghề dễ tìm nhất.” C. chính là người giải thích cho tôi về những gì người đàn ông lớn tuổi kia nói ở đoạn phía trên.
C. nói thêm: “Mấy bạn Hàn trong nhóm vừa xin lỗi rối rít. Nhưng tao thấy chả phải làm thế. Ở Hàn Quốc, những người trẻ rất tôn trọng những người lớn tuổi hơn mình, nhất là các ông bà già thế này. Sự tôn trọng đôi khi hơi thái quá, tạo ra một khoảng cách quá lớn giữa hai thế hệ mà giới trẻ đôi khi không dám làm gì quá với giới già.” Nghe tới đây, tôi chợt nhớ lại những gương mặt bặm trợn, mặt mũi cau có của một số người lớn tuổi tôi thấy trên đường phố như thể không hiểu vì sao lại có người đi cùng trên một con đường với ông ấy.
Tumblr media
M. không nói gì nhiều về vụ việc trên. Cậu khoe playlist nhạc của cậu, và tôi thích thú vì có nhiều ca khúc của AKB48 và Kyary Pamyu Pamyu. “Các ban nhạc Hàn quá nhiều và dường như cứ mỗi ngày lại có một ca khúc mới ra mắt. Nhưng dù hiểu tiếng Hàn, tao cứ thấy nó cứ na ná nhau, rồi bắt chước style Nhật Bản rõ quá. Tao thích kiểu sáng tạo của Nhật hơn.” Rồi sau đó, C. và M. diễn một động tác vũ đạo trong một bài hát của 2NE1, và dù tôi chưa từng thấy điệu nhảy đó, tôi cũng hải bật cười vì hai bạn nhảy đáng yêu quá.
4. Ở LHP, điều thích thú nhất là được uống bia và rượu xả láng và miễn phí. Trong một ngày nọ, chúng tôi được mời tới một tiệc bia miễn phí dành cho ai có badge tại một quán pub nhỏ có nhiều hoạt động giải trí như billard, ném phi tiêu… Buổi tiệc diễn ra lúc 8h tối, nên khi chúng tối tới lúc 10h (sau khi xem phim Love’s Whirlpool), khá nhiều người đã ra về hoặc rời tới một bar khác. Chúng tôi gần 10 người ngồi cùng nhau và gọi món ăn, bia, xúc xích (về sau mới ngã ngửa ra khi biết cũng miễn phí). Một bạn nữ trong nhóm tên A. vốn là du học sinh Anh vô tư và làm quen với mọi người trong staff và tham gia đấu bi a với họ. Cô cặp với một bạn trai Hàn Quốc trẻ đang cosplay thành một zombie.
Tumblr media
Tôi không quan tâm lắm tới vụ chơi bi a cược bằng rượu soju này, chỉ khi thi thoảng vị trí cầm gậy bi a của họ vô tình vào đầu chúng tôi (bàn tôi ngay cạnh bàn bi a) hay quả bóng vượt rào sân để bay thẳng vào bàn ăn. Nhưng tôi thấy là đội của A. bị thua khá nhiều, khiến cô và bạn trai Hàn kia phải uống liên tục. Theo ước lượng của tôi, có lẽ họ phải uống gần 2 chai soju, mà còn chưa kể đó là rượu soju pha với bia hay cái gì đó nên uống khá là mệt. Và khi uống nhiều, thì người có tửu lượng tốt như A. cũng bắt đầu ngà ngà say. Cậu bạn trai Hàn kia bắt đầu có vẻ sân tới bằng cách ôm A. nhiều hơn và kích để A uống thêm. Một người trong nhóm của tôi lợi dụng lúc cậu ta tới uống ly cuối chia tay (lúc 1h sáng) rồi quát cho cậu ta một trận. Nhưng chẳng ăn thua, sau khi chúng tôi bước xuống đường để đưa A. đi bộ về nhà cho an toàn, cậu ta cũng đi theo hỏi địa chỉ phòng A. và hỏi có cần anh ta đi về không. A. nói không và chúng tôi lũ lượt cả đám đưa cô ấy về. Cậu trai lại đành quay về bar.
Tumblr media
5. O. là người quản lý bộ phận tiếp đón, là người sẽ hỗ trợ chúng tôi trong suốt thời gian ở LHP. Người cậu gầy và cao, mái tóc cắt ngắn, cậu là một người vô cùng thân thiện, dù đương nhiên vẫn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người. Tôi muốn mua một thứ đồ để đem về nước tặng mẹ, tôi hỏi cậu và được cậu dẫn đi mua ngay sau khi có thời gian rảnh trong ngày. Cậu luôn hỏi han chúng tôi mỗi ngày, giải đáp mọi thắc mắc - dù có liên quan tới công việc hay không, hay thậm chí là chạy bộ dưới cơn mưa ướt để hỏi xem chỗ nào có thể thoải mái uống rượu tăng 2 tiếp. Có một hôm, cậu thậm chí còn đi Seoul cùng một vài người trong đoàn để chỉ dẫn nơi chốn hay ho, để rồi khi về không bắt được tàu điện ngầm và phải ngủ trong một phòng tắm công cộng.
O. là người tận tâm như vậy đó, và tôi cũng chỉ nghĩ cậu như một nhân viên bình thường của Liên Hoan Phim. Đó là khi tôi chưa ăn buổi chiều đó cùng cậu. Sau một ngày làm việc căng thẳng, chúng tôi cùng O. đi ăn cùng một mentor và đó là lần duy nhất tôi nghe O. kể câu chuyện cá nhân của cậu trong suốt hành trình. O. từng đi học quay phim bên Mỹ và đã làm một số phim ấn tượng. Tuy nhiên, một tai nạn khiến cho cậu bị chấn thương xương ở vai và ai làm phim chắc cũng hiểu rằng việc cầm máy quay nặng nề đòi hỏi một bờ vai khoẻ mạnh ra sao. Từ đó, cậu không thể quay phim được nữa. Sau một thời gian stress, cậu cuối cùng cũng vượt qua nó để chấp nhận hoàn cảnh. Cậu tiếp tục tham gia vào việc làm phim, nhưng qua việc tổ chức LHP hay sản xuất. Ước mơ làm quay phim cậu nói đã hoàn toàn bỏ lại phía sau (cũng vì câu nói này, tôi nghĩ vai cậu có vấn đề nghiêm trọng hơn là những gì cậu nói.)
Tumblr media
Khi nhìn O., tôi thấy một sự buồn bã rất nhẹ, nhưng cũng có một sự tự tin tương đối và sự chấp nhận số phận. Khi nhìn O, nhìn những gì cậu làm với mọi người, nhìn lại bản thân mình, rồi nhìn mọi thứ xung quanh, tôi thấy rằng đôi khi, dù giấc mơ hay cuộc sống của mình có bị nghiền nát tới cỡ nào, thì có lẽ, tiếp tục sống là kiểu biểu tình dai dẳng nhất. Lúc đó, tôi nhìn nồi lẩu xôi và thầm cám ơn O., một chàng trai Hàn, rất nhiều vì đã làm tôi ngộ ra vài điều cần thiết trong lúc đó. Đôi khi, đi một ngày càng, chỉ cần 1 điều làm mình khôn ra thôi cũng được rồi.
23 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Đừng sốc ở Hàn Quốc: Các cô gái Hàn của tôi
Trong mỗi chuyến đi xa, điều thú vị hơn cả việc chiêm ngưỡng những khung cảnh đẹp, chính là việc tiếp xúc với những người dân bình thường ở đó để biết nhiều điều hơn tới mảnh đất xa lạ mà mình đang đặt chân tới. Trước khi tới Hàn Quốc, tôi đã có những tưởng tượng của riêng mình về những con người nơi đây thông qua phim ảnh, ca nhạc. Họ có lúc lộng lẫy, lúc bình dị, họ phát ra những tiếng sụp soạp khi ăn và uống rượu soju tới say mèm tại các cửa hàng bên đường.
Thế nhưng, sau khi tới đây và tiếp xúc với một vài cô gái gốc Hàn, tôi xin được nói ra một số cảm nghĩ cá nhân về họ. Có thể những câu chuyện của tôi khác với những gì bạn hay nghĩ tới, nhưng nó đều được rút ra từ những trải nghiệm thực tế. Mời mọi người hãy đọc và tự cảm nhận.
1. Khách sạn của tôi nằm trên một trục đường lớn tiện lợi, gần khu mua sắm, vui chơi và cả công viên. Ngỡ như đó sẽ là một điểm nghỉ ngơi tuyệt vời, nhưng thật không may khi ảo tưởng đã bị phá vỡ vì cô gái đầu tiên mình gặp ở Hàn lại là một cô tiếp tân khách sạn hiếm khi cười. Giống như nhiều người Hàn Quốc khác, cô không biết nói tiếng Anh (hoặc rất khó nghe) nên việc trao đổi thông tin trở nên khó hơn bình thường.
Đoạn, cô lấy tờ giấy và ghi vài dòng gì đó bằng tiếng Hàn cho tôi xem, tay giơ số 2. Tôi hỏi lại ý là "bây giờ lên tầng 2 (bussiness lounge) để nghỉ, hay là quay lại check in lúc 2h (do tôi tới sớm)". Cô gái liên tục nói bằng tiếng Hàn dù tôi đã nói mình không biết nói tiếng nước bạn. Cuối cùng, sau bao nỗ lực không giải thích bằng tiếng Hàn không thành, cô phẩy tay ra hiệu "thôi đi đi, không cần hiểu đâu", với vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Có lẽ đó là trường hợp cá biệt, bởi các cô tiếp tân làm ca khác đều khá tử tế, dù không nói chuyện được với mình nhưng vẫn cười tươi niềm nở. Còn cô gái ấy, lúc một anh Singapore trong đoàn check-out, còn được cô tạm biệt với một khuôn mặt nhăn nhó. Chúng tôi nghĩ có lẽ cô ấy có chuyện cá nhân không vui chăng, nhưng rồi tôi cũng không b���n tâm cho lắm.
2. Ở Hàn, có một hình thức "văn hóa" nổi tiếng nhất, cao hơn cả nghệ thuật truyền thống, âm nhạc các kiểu, là... uống rượu và ăn thịt. Do đó, mỗi tối tôi ở đây đều là tham gia vào những buổi tiệc lớn, tiệc nhỏ như thế. Lúc thì với nhóm bạn quốc tế, lúc thì với 1, 2 người bạn thân hợp cạ, khi thì là một party rất lớn với khoảng 2-300 người trong một phòng rộng. Những party lớn này là dịp để mọi người gặp gỡ và nói chuyện với tất cả các đối tác từ nhiều quốc gia với nhau. Và tôi đã gặp một cô gái Hàn khác ở đây.
Party lớn, mọi người đến đông nhưng vẫn có thể đi lại thoải mái vì khán phòng rất rộng rãi. Tôi đeo một chiếc máy ảnh ở bên vai để tiện cho việc chụp ảnh linh tinh mọi người trong đoàn, hay những gì mình thấy hay ho. Tôi thấy đẹo vậy hơi bất tiện khi lấy đồ ăn nên định tháo ra rồi đeo trước ngực. Bất ngờ, một cô gái Hàn đi ngang qua và đụng vào chiếc máy ảnh của tôi rất mạnh, làm nó bắn ngược trở lại vào lưng tôi đau điếng. Cô nhìn tôi, mắt nhướn lên khó hiểu rồi… đi tiếp mặc cho tôi đang chờ một câu nói nào đó.
Tôi cố gọi với “Hey!”, nhưng không thấy cô gái mặc bộ đầm trắng đẹp đẽ ấy quay lại. Một người bạn Mỹ sống tại Hàn nói với tôi: “Thôi bỏ qua đi. Cô ta là người Hàn mà.” Khiếp, làm mình nhớ tới câu thoại cuối phim Chinatown.
3. Khi đến một vùng đất mới, tôi thường cô gắng liên lạc để có thể gặp gỡ những người Việt sống ở đây để tìm lại chút cảm giác tiếng Việt. Trong một buổi gặp với 2 cô gái Việt xinh đẹp (hơn tất cả các cô gái Hàn mà tôi từng thấy), họ có kể cho tôi nghe về bà chủ nhà khó tính của họ. Theo như lời kể, bà ấy đã thực sự “hốt hoảng” khi biết rằng người Việt ăn thịt mèo, bất chấp người Hàn nổi tiếng mê thịt chó, vì cho rằng “sao lại có thể ăn cái thứ dễ thương như thế được”.
Sau khi được 2 cô gái giải thích rằng đó chỉ là đặc trưng văn hóa, không phải ai ở Việt Nam cũng đều thích ăn các loài vật đó, giống như không phải ai ở Hàn cũng mê thịt chó vậy. Thế nhưng, bà không chấp nhận và luôn cho rằng thật là man rợ khi ăn uống như vậy. Sau khi xem bộ phim Cô dâu Việt (chiếu từ khoảng năm 2007-2008), bà có một hình ảnh cố định về con người nói chung và các cô dâu Việt Nam nói riêng, và bà không thể nào thay đổi suy nghĩ dù đã được giải thích. Có lẽ, bà không phải là người duy nhất “ngồi xem TV, nghĩ xấu nước ngoài”, sau đó dính chặt với cách nghĩ đó, ở đất nước Hàn Quốc này.
4. Tôi đến Hàn Quốc là để tham gia vào một liên hoan phim lớn thứ 2 ở quốc gia này. Bên cạnh mở một tuyến đường ray từ Seoul tới thẳng đây để phục vụ người dân từ các tỉnh đến, họ còn cho mở một tuyến xe buýt chạy vòng quanh các địa điểm chiếu phim và tổ chức sự kiện, với những điểm đỗ cách nhau tầm 500m. Trong thời gian rảnh rỗi ở giữa các sự kiện, chúng tôi hay tụ tập và đi bộ tới các địa điểm thay vì đi xe buýt. Và chỉ đến gần ngày cuối của LHP, tôi mới thấy cô gái Hàn ấy.
Cô trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ độ 20 tuổi và mặc đồng phục của tình nguyện viên LHP. Cô ấy đứng tại một điểm đỗ gần rạp phim và có trách nhiệm điều phối hành khách lên xe, đọc thông báo hướng dẫn về lịch trình của xe buýt. Lúc đó, xe buýt đã chuẩn bị chạy thì đột nhiên cô thấy một người phụ nữ cầm nhiều đồ đạc hớt hải chạy theo tuyến xe đó. Ngay lập tức, cô lao ra nói với tài xế hãy chờ chị kia một chút bằng tiếng Hàn. Cô xuống cầm đồ giúp, đưa chị lên xe và chào mọi người, trước khi bước xuống điểm đỗ để chờ chuyến xe kế tiếp. Một hành động rất rất nhỏ, nhưng thật ấm áp.
5. Tôi gặp một cô gái khác trên chuyến tàu từ ga Hongdae tới sân bay Incheon. Đó là cô gái Hàn một mình bay sang Fukuoka, Nhật để làm thông dịch viên. Tôi chủ động nói chuyện và nhờ cô ấy chỉ giúp đường khi tới sân bay, và cô ấy đồng ý. Chúng tôi nói chuyện với nhau trong suốt hơn 40' ngồi trên tàu điện về đủ thứ, từ vặt vãnh như là chuyện cô không thích cho hành vào phở, tới nghiêm túc như chuyện phóng xạ ở Nhật Bản. Thật may khi vốn tiếng Anh của cô tốt hơn tất cả những người Hàn tôi đã nói chuyện (chủ yếu là nhờ chỉ đường).
Sau đó, cô dẫn tôi đi khắp sân bay Incheon để tới điểm làm thủ tục lên máy bay với thái độ nhẹ nhàng và không hề nóng vội dù lúc đó cũng đã muộn. Cô luôn tươi cười và chỉ cho tôi những điều thú vị ở đây. Và trước khi chia tay, cô nói "Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau khi vào sảnh chờ máy bay. Hẹn gặp chút nữa nhé!". Tôi cúi đầu, nói cảm ơn và chào cô. Hơn lúc nào hết, tôi mong muốn gặp lại cô gái ấy một lần nữa để trò chuyện.
Nhưng sau đó, tôi chẳng còn gặp được cô nữa. Tôi phải đi tàu điện để đến cổng bay số 115 và tự nhủ không hiểu cô đi ở cổng nào (sân bay Incheon có nhiều cổng bay và cách xa nhau tới mức phải di chuyển bằng tàu điện ngầm). Tôi cảm thấy hơi tiếc vì đã không gặp cô gái Hàn ấy một lần nữa, hoặc chí ít là sớm hơn, bởi cô ấy là người con gái bản địa duy nhất làm tôi cảm thấy quý mến trong suốt hành trình tới mảnh đất lạnh lẽo này. Nhưng có thể, con người ta cứ không có duyên với nhau vậy đấy.
Một số trải nghiệm ở Hàn Quốc khi gặp các cô gái Hàn đã đem tới cho tôi những suy nghĩ khác nhau. Nó khác nhiều so với những gì tôi hay nghĩ về mảnh đất này thông qua những gì phim ảnh, ca nhạc khắc họa. Thế nhưng, đó là một thực tế cần biết để tránh bị "Sốc văn hóa" khi tới một địa điểm mới.
(Phần 2 maybe: Những người đàn ông Hàn Quốc kỳ lạ)
26 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Review ngắn: 11 phim vừa xem
Do thời gian quá xá bận bịu nên mình bỏ bê chơi blog hay Facebook trong thời gian vừa qua, trong khi xem khá nhiều phim và viết lách cũng tương đối. Nay để tiết kiệm thời gian cho cả đôi bên, mình post lên vài dòng review ngắn về các phim mình vừa được xem qua trong thời gian qua.
The Maze Runner (Giải mã mê cung): Một bộ phim giải trí về đề tài trưởng thành làm khá tốt cho tới lúc gần hết phim, do làm gấp gáp để mở đường cho các phần tiếp theo. Nhưng phải đến khoảng hơn ⅔ thời lượng phim, nó làm mình bất ngờ vì cách xây dựng không khí kịch tính, bất ngờ và gây tò mò. 7/10.
Before I Go To Sleep (Tội ác ngủ say): Mình xem và ngủ thật. Một đoạn đầu phim quá dài và dồn nhiều yếu tố tâm lý não nề quá mức, chứ chất ly kỳ rất ít. Ở giữa, phim có cô đọng hơn một chút, để rồi lại dễ dàng tới mức không thể sến hơn khi kết thúc. 4/10.
VIY (Vùng đất quỷ): Lúc xem trailer, mình rất thích vì quái vật nhiều quá, nhưng khi xem thấy nó không đủ hấp dẫn như trailer. Câu chuyện dài dòng và không gây hứng thú, bù lại visual cảnh sắc châu Âu cổ làm mình khá thích. 4/10.
Snow White Murder Case (Vụ án mạng Bạch Tuyết)*: Dựa trên một vụ án, bộ phim đem tới nhiều góc cạnh thú vị khi mô tả sự kiện ấy từ nhiều điểm nhìn khác nhau. Không chỉ làm theo hiệu ứng Rashomon như thế, phim còn nói lên tầm ảnh hưởng của mạng xã hội trong thời đại này. Tuy nhiên, sau khoảng ¾ phim phức tạp và bất ngờ liên tục, đoạn kết phim hơi yếu và khiến phim hơi chưng hửng, dù đạo diễn vẫn thành công trong việc hoàn thiện những gì mà anh ấy muốn. 6/10.
Scandal 2 (Hào quang trở lại): Một phim thriller sử dụng nhiều cảnh giật nảy mình câu khách (cheap jump-scare), nhưng không thành công bởi câu chuyện mỏng tang và dễ đoán. Cho dù diễn xuất tương đối khá, cảnh quay đẹp đẹp, bộ phim vẫn không gây hứng thú với mình. 5/10.
Step Up: All In: Xác định tinh thần trước khi xem phim, nên cũng không cảm thấy thất vọng gì khi mà câu chuyện trong phim đơn giản, dễ đoán và đôi lúc sáo mòn. Tuy nhiên, phần vũ đạo không làm mình hứng thú lắm so với các phần trước, và thậm chí còn không làm mình thấy vì sao nó xứng đáng chiến thắng. Tuy nhiên, xem giải trí quên đời thì khá tốt. 5/10.
Aberdeen*: Tương tự như phim Bạch Tuyết trên, Aberdeen mô tả những mối quan hệ gia đình, ẩn ức phía trong từng thành viên rất tốt, hấp dẫn và đầy phức tạp trong ⅔ thời gian đầu, nhưng lại có phần giải quyết quá ưu đơn giản, tới mức hơi trẻ con và khó chấp nhận nổi. Tuy vậy, phim quay đẹp. 6/10.
The Equalizer (Thiện ác đối đầu): Một phim cũng dài dòng ngang phim trên, nhưng chí ít thì nó là điều cần thiết để xây dựng tính cách nhân vật và câu chuyện, để rồi đẩy lên với cảnh cuối cùng hấp dẫn. Bộ phim để lại ấn tượng mạnh nhờ diễn xuất khủng, âm nhạc hợp tông, quay khá đẹp, câu chuyện mượt mà, nhưng có lẽ cần rút ngắn lại. 6/10.
(function(d, s, id) { var js, fjs = d.getElementsByTagName(s)[0]; if (d.getElementById(id)) return; js = d.createElement(s); js.id = id; js.src = "//connect.facebook.net/en_GB/all.js#xfbml=1"; fjs.parentNode.insertBefore(js, fjs); }(document, 'script', 'facebook-jssdk'));
The Great Passage (Đan thuyền)*: Bộ phim nói về việc làm từ điển kéo dài 10 năm này dài dòng và đôi khi nhàm chán y như công việc ấy. Tuy vậy, bộ phim lại hài hước bất ngờ và khiến mình cảm nhận được tinh thần hết mình vì công việc rất đặc trưng ở Nhật Bản. Đơn giản, không kịch tính, nhưng vẫn đủ sức hấp dẫn mình nhờ câu chuyện tình rất đẹp và giản dị trong phim. 7/10.
Why Don’t You Play in Hell (Sao không xuống địa ngục mà chơi)*: Một bộ phim hài hước, máu me, và màu mè nói về tình yêu điện ảnh. Phim coi tưng tửng và khá vui, trận chiến cuối cùng chính xác là bơi trong bể máu. Một bộ phim khá thú vị và đầy tính giải trí của Sion Sono. 7/10.
Lupin the 3rd (Lupin đệ tam): Dài dòng, với nhiều cảnh phim thậm chí không cần thiết đưa vào, kết hợp với âm nhạc phù hợp với một phim sex, Lupin III là một tác phẩm khá là loạn, kể cả khi coi đó là chuyển thể từ nguyên tác anime ăn khách. Nó được làm ra với mục đích giải trí đơn thuần, và rõ ràng là nó hoàn toàn có khả năng làm khán giả cười như trong buổi chiếu mình xem hôm qua. Nhưng có lẽ, do mình khắt khe nên là… 4/10.
Calvary*: Một bộ phim tuyệt vời. Thông qua câu chuyện về một cha xứ bị con chiên thông báo trước là sẽ giết ông, bộ phim xoay quanh những góc khuất trong cuộc sống của những người dân tưởng chừng rất đỗi lương thiện ở một vùng quê xa xôi. Tưởng như rất đơn giản, bộ phim lại kịch tính tới phút cuối cùng và khiến khán giả bất ngờ hết lần này tới lần khác, không chỉ bởi đoạn kết, mà còn bởi sự sa ngã của đức tin con người. 9/10.
Ghi chú: Các phim có dấu * là những phim không được chiếu tại các rạp phim Việt Nam.
7 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Luận về yêu và lợi dụng
Tumblr media
Tôi luôn cho rằng tình yêu là một thứ dễ để người ta lợi dụng nhau nhất, thậm chí cá biệt có những thời điểm tôi cho rằng tình yêu được con người tạo ra, như một phát minh, chỉ nhằm mục đích lợi dụng nhau. Có thể bạn thấy tôi đúng, tôi sai, nhưng không quan trọng, bởi con người là như vậy. Tôi cảm thấy những thứ tình yêu mù quáng và vô nghĩa là thứ dễ để con người lợi dụng nhau, thậm chí người ta còn sẵn sàng chấp nhận bị lợi dụng như thế.
Tôi sẽ tạm không nói về tình yêu nam nữ, mà nói về một chuyện tình yêu lớn hơn - yêu quê hương. Tôi nhớ hồi đi học, tôi luôn được dạy là phải yêu quý tổ quốc mình một cách cơ học, nhưng chưa từng cảm thấy thực sự lý do vì sao. Sau này khi lớn lên, tôi cũng tự tìm ra được lý do vì sao khiến tôi yêu quý đất nước quê hương mình, nhưng thật sự tôi nghĩ đó là một quá trình dài, chứ không phải như mọi người nghĩ là mình sinh ra ở đây thì mình sẽ tự động phải yêu nó. Nhưng tình yêu quê hương có thể bị lợi dụng dễ dàng.
Nhà nước có thể lợi dụng lòng yêu nước để tạo ra sự hiềm khích đối với quốc gia đối thủ, khiến cư dân hai bên căm ghét nhau, đẩy họ ra chiến trường giết chóc lẫn nhau, trong khi kỳ thực, chỉ có hai nhà nước ghét nhau, còn người dân ai cũng chỉ muốn độc lập, tự do để làm ăn hạnh phúc. Và thế là, những người không ghét nhau chém giết lẫn nhau vì mục đích của những người ghét nhau nhưng không dám ra chiến trường. Tình yêu đất nước mù quáng đôi khi biến chúng ta thành người bị lợi dụng.
Tôi sẽ tạm không nói về tình yêu đất nước, mà nói về một chuyện tình yêu nhạt nhẽo hơn - yêu công ty. Tương tự như khi yêu quê hương, chúng ta luôn được truyền thông để yêu thích công ty của mình. Đương nhiên rồi, bởi làm việc vì tình yêu tuyệt vời hơn hẳn làm việc vì tiền mà. Tuy nhiên, tôi không thích khi có cảm giác bị lợi dụng tình yêu ấy khi so sánh với các bên "đối thủ". Các sếp thường tỏ rõ sự đối đầu, thậm chí hạ thấp một bên được coi là đối thủ (kẻ tranh nguồn thức ăn) và làm sao để các nhân viên ngấm ngầm thu về tư tưởng này, với mục đích để họ làm việc nhiều hơn đối thủ. Để rồi, khi có chuyện gì xảy ra với đối thủ, họ lại cười cợt và dè bỉu, nhưng im lìm khi có chuyện liên can tới mình.
Tôi không nghĩ rằng con người có thể làm việc suốt đời và luôn mang vác gánh nặng tâm lý trước đối thủ trên vai mà không thấy mệt mỏi. Vứt bỏ hết nhứng thứ đó đi, thì ta là ai. Cũng chỉ là những người bình thường với những quan hệ xã hội thôi, hà cớ gì phải ghét một ai đó chỉ vì họ là "người dưới quyền đổi thủ của sếp". Đều chỉ là những người làm việc để ăn, hà cớ mạt sát nhau làm chi khi hiềm khích chỉ nằm trong tư tưởng của người lãnh đạo.
Ừ thì chúng ta có thể gọi ai đó bất kỳ làm đối thủ để làm cái phấn đấu vươn lên, chứ không vì một chút sơ sảy của họ mà nhấn họ xuống bùn đen. Sau khi không làm ở đây nữa, ra một nơi khác không có "đối thủ", bạn gặp lại đối thủ thì sẽ ngượng nghịu ra sao. Mù quáng là một điểm yếu quá dễ để ta bị lợi dụng.
Tôi sẽ tạm không nói về tình yêu công ty, mà nói về một tình yêu giải trí hơn - yêu thần tượng. Yêu thần tượng chẳng có gì xấu, từ Kpop tới Mozart, nhưng nếu mù quáng thì lại là chuyện khác. Tôi đã gặp quá nhiều fan cuồng và bản thân tôi cũng là fan cuồng của một số thứ. Nhưng tôi dù yêu thích một cái gì thì cũng hoàn toàn đánh giá khách quan điểm yếu của nó nếu như nó có.
Thế nên, tôi bất ngờ khi các fan truyện Hobbit tỏ vẻ bất bình tới cuồng loạn vì một bài review nhỏ của tôi. Có người bảo tôi dốt vì review phim này thì phải cầm quyển truyện đọc, tôi thấy nực cười nhưng thấy sự mất kiểm soát tâm lý của bạn khi chạm tới thần tượng nên tôi cũng không nói gì lại. Haiz, phim, truyện, nhạc, ca múa hay kịch thì đều cần nhìn dưới góc độ của phương tiện nghệ thuật nó xây dựng, chứ không sao quy về tác phẩm giấy gốc được.
Tôi bất ngờ hơn khi một bạn founder của một thương hiệu mới công khai remove Facebook mình và nói đó là "thành tựu lớn nhất trong ngày". Nhưng rút cuộc tôi chỉ thấy lạ, vì sao chúng ta mù quáng đi theo một thứ gì đó, để rồi phủ nhận sạch trơn những gì đối lập phản biện, chỉ sống trong những lập luận cảm tính, vô căn cứ. Thậm chí, ghét một con người chỉ vì họ không thích một cái gì đó khác mình.
Biết đâu ngoài cái thứ đó ra, chúng ta lại có biết bao điểm tương đồng thì sao. Vì một thứ nhỏ mà quay lưng lại hoàn toàn với một chủ thể lớn, thấy sự phí hoài và mù quáng quá đỗi. Tôi mà thế, tôi vẫn chấp nhận cái thứ đó bị chê vì đơn thuần nó là nhận xét của người khác, đâu có ảnh hưởng gì tới mình. Tình yêu đối với một thứ dù lớn đến đâu, cũng không nên che mờ đi quan hệ con người với nhau.
Tôi không tin tưởng vào chuyện tình yêu cho lắm và quan niệm về nó của tôi cũng không tương đồng với mọi người. Tôi chỉ ước chi mọi tình yêu chỉ như một mối tình đầu, trong trẻo, vô tư và không có toan tính chi. Thé mới gọi là một tình yêu tuyệt vời chứ. Còn tình yêu mù quáng, tôi sợ vì kiểu lợi dụng nhau và chấp nhận bị lợi dụng như vậy lắm.
63 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
Chùm ảnh: Du hí mùa hè ở Hàn Quốc
Vào khoảng ngày này tháng trước, mình đang lúi húi chuẩn bị cho chuyến đi Hàn gần 2 tuần đầu tiên. Vèo một cái, kỳ nghỉ trôi qua, mình quay lại với công việc và (đương nhiên) vẫn thòm thèm. Dù mình không quá thích Hàn Quốc, nhưng không thể phủ nhận sự hấp dẫn của nó (cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu). Chuyến đi này không làm mình thoả mãn như hồi đi Nhật, bởi mình luôn có cảm giác Hàn Quốc đang bắt chước NHật Bản ở tất cả mọi thứ.
Nhìn về công nghệ và âm nhạc, ai cũng đã thấy Hàn bắt chước Nhật thế nào rồi. Nhưng đến cả khi mình nhìn Seoul giống như một phiên bản thấp hơn của Tokyo, với những cây ginkgo lớn nhưng thưa thớt hơn, thì mình tự hỏi có gì đáng xem khi mình đã nhìn thấy thứ tuyệt vời hơn thế. Nhưng thôi, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Cảnh không đẹp, nhưng gặp người hay ho là tuyệt rồi. Mình muốn quay lại xứ Hàn chỉ vì gặp những người đáng yêu đó.
Do đó, có chùm ảnh minh hoạ cho chuyến đi của mình. Mọi người xem cho vui.
Pack đồ chỉ trước khi đi khoảng 30'. Mình nhận được visa chỉ 1 ngày trước khi bay nên cũng hơi lo lắng. Xin visa của Hàn mệt hơn mình nghĩ.
Trên đường cao tốc Nam Thăng Long để tới Nội Bài. Rút kinh nghiệm hôm đi Nhật phải xếp hàng dài, lần này ta đi trước khi bay 2 tiếng. Ai dè vắng hoe.
Hình ảnh đầu tiên ở Hàn khi đặt chân xuống sân bay Incheon. Sân bay quá lớn nên phải đi tàu điện mới tới chỗ check-out.
Trang trí ở sân bay đẹp và thư giãn.
Trên taxi về khách sạn. Chú lái xe bật nhạc siêu hay, nhưng dù đã cố chép lyric ra mà về vẫn không tìm ra bài hát đó là gì.
Đã thấy lá ginkgo, biểu tượng của Tokyo ở đây.
Đường phố Hàn Quốc.
Khai mạc Liên hoan phim. Được nhìn thấy Son Ye Jin ở khoảng cách 10-20m thật là thích thú.
Một góc phố ăn uống đặc trưng ở Hàn.
Con gái Hàn không đẹp. Nhưng con trai thì khá hơn, bảo sao lừa tình nhiều. Đây là một bạn trong quán ăn ở Homeplus.
Tô ramen khổng lồ.
Bạn bè làm phim quốc tế tụ tập lại ăn uống.
Trước sảnh CGV, trong lúc chờ xem phim.
Một quán đò ăn đêm. Bạn mình mua chứ mình không vào nên không biết là món gì.
Đồ ăn,đồ uống chính của mình khi ở đây. Đùa, thực ra là thịt và soju.
Trẻ em nô đùa ở vòi nước. Trẻ em ở đây có vẻ rất thích kiểu này.
Mình và một bạn người Hàn, một bạn người Đài Loan. 
Về đêm vẫn sáng bừng.
Wayne Wang (đạo diễn Joy Luck Club - có cô Kiều Chinh đóng, hay Maid in Manhattan - có J.Lo đóng cùng Gustave H)
Party! Ở Hàn thì đêm nào cũng là party, và ít nhất là 2 tăng ở 2 quán khác nhau, với mức độ tăng tiến dần..
Cả lũ đã phải đưa một cô về nhà sau khi tu ừng ực 2 chai soju.
Bạn gái tiếp rượu whisky Jameson. Vẫn thấy tiếc vì để quên 1 chai nguyên ở tủ lạnh khách sạn.
Ăn no, uống đã, cả lũ rủ nhau đi dạo mát.
Thích nhất là sau 7 ngày, ai cũng thân thiết với nhau.
Một bạn Hong Kong vẽ "chibi" cho mình :D Nom cũng giống.
Trong 1 tuần ấy, uống nước lọc không nhiều bằng uống soju. Vì sao? Vì ở Hàn, chỉ có văn hoá uống rượu thôi.
Cửa hàng cá cảnh để bể cá ở bên ngoài mà không lo ngại gì. Nhìn thấy thật quyến rũ.
Cô nàng Alice in Wonderland (tức Alice bị phê sau khi say)
Trau nhau từng cốc bia, rượu...
Rồi đến cánh gà... Cả 1 tuần chỉ có thịt và thịt.
Nhưng vô cùng vui với những người bạn mới.
NHìn xa tưởng xách vali kiểu Hong Kong xưa. Ai dè là bác mua máy ở siêu thị về.
Một góc thành phố Buchon.
Còn đây là một góc thành phố Seoul.
Sân chơi cho trẻ em gần khách sạn của mình. Lúc mình cầm camera thì không có ai, lúc để quên ở nhà thì tới đông vui dã man.
Ở khu gần sông Hàn. Người ta dựng lều trại để mọi người tới nằm nghỉ.
Khoảng tầm 5h, họ lại cho nước sông Hàn chảy vào một khu vui chơi nhỏ ở bên cạnh để mọi người có thể vui đùa trong làn nước sạch mát mà không cần... nhảy xuống sông. 
Trẻ em ra vui đùa, té nước, người lớn ra tâm sự, chụp ảnh, trông nom. Trong ảnh là 2 cô gái Việt xinh đẹp té nước nhau :D
Một bạn gái bị ngã xe. Mình công nhận là người rảnh và nhảm.
Đi chơi ở thành phố nào mới là mình phải tìm khu công viên hay rừng đầu tiên để đi bộ cho sướng chân. Và càng tuyệt vời hơn khi chỗ Namsan có cá koi và 2 bạn tour guide xinh đẹp. Cho cá ăn bánh rồi nhìn chúng nó nhao nhao xông đến đớp, "hôn" nhau chiu chíu.
Mình suy ngẫm về vũ trụ trong gian nhà hanok (truyền thống Hàn). Nghe bảo, gian nhà trên cao hơn là danh cho chủ nhà.
Còn gian thấp hơn là dành cho nô tì.
Sau khi đi xem nhà hanok, thì đi ăn cho đỡ đói. Và như đã thấy, lại toàn thịt.
Đi xem biểu diễn ảo thuật ở khu Insadong.
Bánh shit (hình dáng thôi, bên trong là khoai môn rất ngọt). Giá chỉ 1000 won (20k VNĐ).
Ở khu Insadong, nhiều người tới đây để hát, làm ảo thuật, sơn đông mãi võ để kiếm tiền, đem tới một con phố nhộn nhịp và có nhiều nét đặc trưng riêng. 
Cạnh đó, gần cung điện, luôn có 1 nhòm cảnh sát ngồi trong oto thế này để chạy ra lúc có bạo loạn.
Do là có những bất đồng trong vụ chìm phà Sewol, nên dân chúng biểu tình rất đông
Trong khi đó, mình đi ngó triển lãm chấm bi của bà Yayoi Kusama (từng đến Việt Nam)
Gà nhân sâm nổi tiếng, xếp hàng 10' ngoài cửa mới được vào
Một người đang chụp hình tưởng niệm nạn nhân phà Sewol
Suối nước mát lạnh ở Myeongdong.
Trẻ em vui vầy dưới nước trong một trung tâm thương mại.
Bé này (hao hao Bi Rain) cười rõ tươi khi thấy mình. Sau đó thì luôn tạo dáng cho mình chụp.
Sân bay Incheon có các tiết mục âm nhạc thế này, để các hành khách quên đi nỗi mệt mỏi khi chờ các chuyến bay.
Sắp phải về rồi, nhìn và nhớ lại những gương mặt mình khó có thể quên ở Hàn.
Grace và Cindy
Tommy và Benny
Juri và Ho Sung
Chris và Il Shin
Manu, Grace, Ian, Justin
Manu & Momo
Mình và bạn gái đưa vé xem phim miễn phí cho mình mỗi ngày.
Tất cả những người thân thiết đã gặp trong chuyến đi Hàn. (còn nhiều nữa nhưng đại diện vầy thôi)
Trở về Hà Nội trong chiếc xe và màn mưa quen thuộc. Hẹn gặp lại!
22 notes · View notes
lertermer · 11 years ago
Text
LOCKE - Tuyệt phẩm giản dị của 2014
Hiện nay, trong xu hướng nhằm tạo ra tối đa lợi nhuận, các bộ phim thường có mức kinh phí sản xuất lên tới hàng trăm triệu USD, với dàn sao đông đảo ở nhiều bối cảnh mãn nhãn, đem tới những phút giây giải trí nhẹ nhõm. Hiện tượng này càng rõ thấy hơn bao giờ hết khi mùa phim hè đến, với những bom tấn như "X-Men", "Spider Man", "The Avengers"... lần lượt ra mắt. Thế nhưng, ngay giữa những âm thanh rung chuyển mùa hè, sự xuất hiện của bộ phim “Locke” đã tạo ra một ấn tượng rất mạnh về một ngôn ngữ điện ảnh tối giản.
“Locke” là một bộ phim khó có thể đơn giản hơn được khi chỉ có một bối cảnh và một nhân vật. Trong cả bộ phim, khán giả sẽ chỉ thấy nhân vật chính ngồi yên trong xe ô tô và gọi điện thoại cho nhiều người khác nhau để dàn xếp công chuyện. Bối cảnh chính của phim chỉ là trong một chiếc ô tô và anh ta không rời nó nửa bước. Cách đây 4 năm, bộ phim "Buried" (do Ryan Reynolds thủ vai chính) cũng có một thủ pháp tương tự, khi toàn bộ phim diễn ra bên trong một chiếc… quan tài dưới lòng đất và Ryan phải đấu tranh giành lại sự sống trong toàn bộ phim.
Thế nhưng, so sánh giữa hai bộ phim trên sẽ là hơi khập khiễng bởi ngay thể loại phim của chúng đã khác nhau. Trong khi "Buried" là một phim kinh dị nhằm đem tới sự ghê rợn đầy kịch tính cho khán giả, thì “Locke” đơn thuần chỉ là một bộ phim tâm lý. Nhưng đường dây câu chuyện thú vị không có flashback (hồi tưởng), sự tăng tiến bất ngờ trong các trở ngại, hình ảnh được thiết kế đẹp như mơ… khiến “Locke” trở nên hấp dẫn dần theo từng phút một. Sự kịch tính của nó dù vẫn có, nhưng lại đi theo hướng chân thực, gần gũi nhất như trong đời sống thường nhật, chứ không giống như "Buried".
Bộ phim mở đầu bằng hình ảnh một công trường ngổn ngang vật li��u xây dựng, và quản lý công trình Ivan Locke (Tom Hardy đóng) chuẩn bị lên xe đi về. Qua hộp thư thoại, khán giả biết rằng Locke đã quyết định đi đến một nơi nào đó để gặp cô nàng tên Bethan. Nhưng ngay khi tới ngã rẽ đầu tiên, anh đã chần chừ giữa việc đi về hướng quen thuộc để trở về nhà, hay đi sang một con đường mới để gặp cô gái kia. Và ngay sau khi anh chọn đi con đường mới, khán giả đã có một linh cảm về một sự biến chuyển trong cuộc sống của anh.
Câu chuyện trong phim từ đó cứ diễn ra trong chiếc xe ô tô của “Locke”, với hàng chục cuộc gọi điện thoại khác nhau. Anh gọi cho ông chủ để xin phép được nghỉ làm sáng hôm sau và nhờ một anh đồng nghiệp khác phụ trách việc đổ bê tông vào móng công trình được coi là vĩ đại nhất thế giới. Anh gọi cho Bethan để trấn an cô trước khi sinh con, gọi cho vợ và con trai ở nhà để báo về trễ dù họ đang mong anh quay lại để cùng xem một trận bóng hấp dẫn. Những khó khăn của hành trình trở nên khó xử hơn khi từng lớp nội dung của nó bị bóc tách ra, và khi các nhân vật phản ứng khác nhau với quyết định đi gặp Bethan của Locke. 
Người ta bảo rằng khi ở một mình, con người sẽ bộc lộ hết những điều thầm kín nhất của bản thân. Và qua hành trình đơn độc Locke tới bệnh viện thăm Bethan, khán giả sẽ dần dần thấy được những góc cạnh sâu thẳm nhất trong con người anh - một anh chàng tận tụy với gia đình, một đứa con không có tình thương của cha, một nhân viên công trình gương mẫu, một người kiên định và lý trí. 
Điều đó khiến cho quyết định đi gặp Bethan ngỡ là đơn giản mà lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Người sếp không chấp nhận việc anh rời khỏi công trình lúc phải đổ khối bê tông lớn nhất thế giới vào móng, người vợ không chịu nổi việc anh vô tình ngủ với một người phụ nữ khác và quyết định đi thăm khi cô chuẩn bị đẻ, người bạn của anh mệt mỏi vì bị anh dồn trách nhiệm quá lớn, nhưng anh vẫn quyết định đi để lãnh trách nhiệm cho hành động của mình.
Bộ phim từ đó trở thành một ẩn dụ tinh tế về lòng can đảm và tính trách nhiệm, khi Locke phải chấp nhận từ bỏ những gì yêu thương nhất để cố gắng sửa chữa những lỗi lầm do mình đã gây ra, không chấp nhận đứa bé sẽ có một người cha như bố anh. Cảnh phim cậu con trai gọi điện cho Locke và nói rằng “hãy quay lại, cả nhà cùng xem trận bóng chày và giả vờ như mọi thứ chưa từng xảy ra” làm người xem cảm thấy buồn vô tận vì họ hiểu rằng điều đơn giản đó không thể có được nữa sau những gì diễn ra trong hành trình tới gặp Bethan trên chiếc ô tô đó.
Dù không phải là một phim kinh dị, nhưng “Locke” vẫn làm bạn bối rối, hồi hộp liên tục khi tự hỏi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và “Locke” gây bất ngờ khi các sự thật khó hiểu ấy dần được tiết lộ. “Locke” diễn ra đều đều, từ từ, không hề vội vã chuyển cảnh như các phim Hollywood thông thường, bởi nó hướng đến tính chân thực của cuộc sống. Ai trong chúng ta đôi khi cũng phải có những lựa chọn khi đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, và phải cố gắng điều chỉnh với cuộc sống xung quanh dù biết rất có thể mình sẽ làm mất những gì quý giá nhất như gia đình, bạn bè, công việc.
“Locke” rất giản dị, nhưng vẫn gây ấn tượng bởi chính sự tối giản ấy. Kịch bản phim trở nên thông minh hơn để tránh gây ra sự nhàm chán cho khán giả, những cảnh quay đường phố - đèn đường trở nên ảo diệu và tạo không khí buồn cho bộ phim, âm nhạc vang vọng tạo ra điểm nhấn trong cảm xúc và đặc biệt là diễn xuất tuyệt vời của Tom Hardy. Trong một bộ phim chỉ có một nhân vật thế này, nếu diễn viên không biết thể hiện cảm xúc của mình thì tác phẩm rất dễ trở nên công cốc. Và may mắn thay, Tom Hardy đã thành công về mọi mặt với tài năng của mình.
Giữa một rừng những bom tấn na ná nhau, sự xuất hiện của “Locke” chính là một làn gió tươi mới nhất của tinh thần giản dị, đề cập tới những góc cạnh nhỏ nhất của cuộc sống nhưng vẫn tạo ra những suy nghĩ, trăn trở về lòng bao dung, trách nhiệm và can đảm. Sự độc đáo trong ý tưởng và cách thể hiện, dưới bàn tay đạo diễn tuyệt vời Steven Knight, đã biến “Locke” trở thành một tuyệt phẩm không thể thờ ơ. Cùng với "Under the Skin" và "The Grand Budapest Hotel", “Locke” chính là một trong những bộ phim hay nhất từ đầu năm 2014 tới nay.
Bài đã đăng báo.
28 notes · View notes