Tumgik
maiamiu · 7 months
Text
Xã hội ngoài kia luôn vận hành theo cách mà nó muốn, mặc kệ cách vận hành đó có hợp ý chúng ta hay không, hay cách vận hành đó có công bằng với chúng ta hay không? Nhưng mọi thứ vẫn xảy ra…
Cơ hội thăng tiến tuột mất khi ta chẳng có cách nào níu kéo lại, sinh con trong đúng giai đoạn công việc cần sự chuyển mình. An ủi bản thân rằng không sao, rằng sẽ cố gắng về sau, nhưng buồn tủi thực sự, cảm thấy tổn thương bản thân thực sự. Suy cho cùng, những cảm xúc này chỉ chứng tỏ bản thân quá tham vọng!
Thay vì nhìn vào những thứ người ta đạt được, sao không nhìn vào những gì mình đang có để trấn an mình? Mình có 2 em bé đáng yêu, 1 người chồng đáng quý, vậy là hạnh phúc rồi? Địa vị suy cho cùng cũng chì vì tiền, tiền nhiều hay ít bản thân biết chấp thuận là ổn rồi? Mọi thứ đâu thiếu gì? Quan trọng vẫn là 1 gia đình ấm áp tình yêu.
Nhưng dù gì vẫn buồn, vẫn chạnh lòng cũng chỉ vì sự tham vọng và tính cầu toàn của bản thân! Buồn 1 hôm thôi nhé, đừng mang năng lượng tiêu cực cho các em bé của mình! Thân!
0 notes
maiamiu · 7 months
Text
Hôm nay là đầy tháng chàng trai của mẹ!
1 tháng qua kể từ ngày đầu tiên gặp em, trong mẹ có thật nhiều cảm xúc. Mẹ yêu em, muốn ở bên em, cùng em lớn lên hàng ngày, hàng giờ nhưng mẹ lại muốn lao ra ngoài kia kiếm tiền. 1 tháng ở nhà với em có đôi khi mẹ mệt mỏi, mệt chủ yếu là thể chất, mẹ thiếu ngủ, mẹ đau từng cơn khi tắc sữa, mệt từng đêm khi phải thức dậy mỗi khi em gọi, mẹ ko hiểu sao, mẹ yêu em nhưng mẹ lại mong chuỗi ngày này qua đi thật nhanh.
Cơn đau từ vết mổ, từ co tử cung khi sinh em, rồi thể trạng mệt mỏi khi thiếu ngủ, tinh thần thì giảm sút mỗi khi nghe tiếng khóc của em. Công việc của mẹ vẫn hàng ngày được mọi người update, mẹ thèm được đi làm, thèm ra ngoài kia, mẹ thèm em lớn thật nhanh…
Mẹ muốn rèn em ăn thật ngoan, ngủ thật ngon, chơi thật vui nhưng mẹ lại sợ, mẹ lên cơn stress mỗi khi em khóc. Mẹ biết phải làm sao đây? Mẹ có nên rèn em theo khuân khổ mà mẹ đã đặt ra ko?
Mẹ xin lỗi em khi lần đầu tiên mẹ thốt lên mắng em “sao khóc nhiều vậy? Nín đi được không?” Mặc dù mẹ biết em hoàn toàn khó chịu trong người em mới khóc, chỉ có tiếng khóc mới kết nối đc em với mẹ để em nói cho mẹ hiểu em đang muốn gì hay khó chịu cái gì.
Mẹ thật là một người mẹ lười biếng và đáng xấu hổ khi mẹ sợ thời gian ở cữ, sợ thời gian nuôi con nhỏ…
Biết nói sao đây, mẹ mong em hiểu và đồng hành cùng mẹ, giúp mẹ hoàn thiện hơn trong vai trò này em nhé! Mẹ thật sự cần một động lực lớn lao, chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn này để hiểu nhau hơn nhé!
Yêu em, chàng trai của mẹ ❤️
0 notes
maiamiu · 2 years
Text
Mình buồn không?
Có, mình thực sự buồn chứ?
Rõ là xã hội nó vận hành như vậy mà…
Chẳng đâu có sự công bằng tuyệt đối cả!
Ừ, nhưng chỉ vì lòng kiêu hãnh và tự tôn bất diệt của chính bản thân mình lại khiến bản thân mình buồn nhiều đến thế!!!
7 notes · View notes
maiamiu · 2 years
Text
Em à, giờ này em đang chìm vào giấc ngủ còn mẹ thì nằm cạnh ôm em nhưng vẫn chẳng thể ngủ được. Em biết sao không?
Mấy hôm nay chắc em ko hiểu sao mẹ lại buồn, ko biết sao bố và mẹ không nói chuyện với nhau phải không?
Để mẹ kể em nghe…
Em biết mẹ ghét điều gì không? Đó chính là thất hứa! Buổi đi chơi đầu tiên của em, ấy vậy mà bố em không để tâm. Mẹ luôn mong muốn tuổi thơ của em sẽ thật đẹp và trọn vẹn vì sẽ nhanh lắm chỉ nay mai thôi là em lớn, em sẽ có những mối quan tâm khác ngoài bố mẹ, vậy nên mẹ luôn tranh thủ tận dụng thời gian còn được ôm em, hôn em, chơi cùng em. Nhưng tiếc là bố em không có suy nghĩ ấy. Và mẹ buồn!
Rồi nữa, em biết gì không? Bố em ko hiểu mẹ. Bố em nghĩ mẹ là người nhỏ nhen và ích kỷ em à! Nói thật, mẹ ko thích bạn bố nhưng chưa bao giờ mẹ có một lời cấm đoán. Nhưng tất cả những gì bố nghĩ và bố hiểu đã biến mẹ thành một người xấu xí vô cùng. Mẹ cứ nghĩ trong tâm trí của bố, mẹ sẽ rất chỉnh chu và hoàn thiện. Và một lần nữa mẹ lại lầm.
Rồi nữa, mẹ cần một người đàn ông nói là làm và phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói. Nhưng bố em thì không. Mẹ đã từng tin khi bố nói 10h bố về và mẹ cứ xem đồng hồ liên tục chờ đến 10h rồi 10h qua đi, 10h30 và rồi 11h qua đi, 11h30… khi ấy mẹ thực sự hết cảm giác muốn chờ bố em về nữa rồi…và điều này cứ như thế lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác… và em biết đúng ko đó là sự thất vọng, đó là niềm tin vào những lần kế tiếp bố em nói mẹ không còn nữa…
Và cuối cùng thì, trong cơn nóng giận của cả hai, khi mẹ còn chưa nghĩ đến điều gì xa hơn một cuộc cãi vã thì bố em nói “tính gì thì tính trước đi” - câu nói để bảo vệ đám bạn của bố em, câu nói như coi mẹ không còn là gì nữa, câu nói khiến mẹ tổn thương tột cùng… và mẹ hiểu mẹ chưa từng là điều gì quan trọng với bố em như mẹ vẫn nghĩ, mẹ lầm tưởng về vị trí của mình, mẹ cứ nghĩ mẹ là tất cả của bố em đấy, nhưng mọi thứ không phải vậy em à. Và thế là mẹ phải nghĩ đến những chuyện xa hơn một cuộc hôn nhân…
Đến giờ phút này, mẹ không biết thứ mẹ cần là gì? Nhưng đến một câu xin lỗi mẹ cũng chưa được nhận một cách tử tế, vì mẹ biết bố em thật sự không hiểu mẹ… thật sự… vì bố em nghĩ bố em không sai, ừ có thể bố em không sai nhưng bố em sai với tình yêu của mẹ rồi…
Mấy hôm nay mẹ cứ sợ nếu cứ tiếp tục như thế này, mẹ sẽ không chịu được nữa em à… mẹ xin lỗi em nhiều!!!
0 notes
maiamiu · 3 years
Text
Tumblr media
26.03.2022
Là ngày em bé của mẹ nhận được chiếc giấy khai sinh, là ngày đầu tiên em được mẹ cho ra ngoài dạo chơi, cũng là ngày mẹ hiểu về bố em thêm một chút.
Mẹ kể với em nhé, mẹ với bố em quen nhau trên một trang mạng xã hội, rồi gặp, rồi quen rồi yêu rồi mẹ quyết định sinh em trong một thời gian ngắn. Em biết sao không? Vì lúc đó mẹ nghĩ bố e là một người tuyệt vời và đơn giản, mẹ nghĩ mẹ đã hiểu bố em rồi và mẹ muốn có em.
Từ khi quen bố em đến nay, điều mẹ ko hối hận nhất đó chính là sinh ra em đấy em à. Mẹ biết tình yêu của mẹ với bố em cũng nhiều lên nhưng thời gian mẹ lại dành cho em nhiều hơn vì hơn hết thảy em là quan trọng nhất đối với mẹ.
Em à, giờ này thì em chưa thể lắng nghe những gì mẹ nói hay hiểu chúng. Mẹ chỉ mong em lớn thật nhanh để có thể đồng hành cùng mẹ, tâm sự với mẹ, thật sự lúc này mẹ cảm thấy cô đơn và trống rỗng lắm em à!
0 notes
maiamiu · 3 years
Text
08.01.2022
Vậy em bé của mẹ tròn 10 ngày tuổi rồi đó. Ngày này có rất nhiều thứ đến với mẹ, ngày mùng 8, nhưng hiện tại mẹ chỉ muốn nói đến em bé của mẹ thôi. Kỳ diệu nhỉ, em đến với mẹ và ở bên mẹ trong một ngày mẹ chưa nghĩ đến, rồi giờ này mẹ được ôm em, hôn em bằng da bằng thịt. Em đến khiến cuộc sống của mẹ thật tuyệt, mẹ cảm ơn em đã đến và mang đến cuộc sống yêu thương này dành cho mẹ. Mặc dù mẹ biết, có em rồi cuộc sống sẽ bắt đầu khó khăn hơn theo một cách khác, nhưng em chỉ cần biết rằng mẹ rất yêu em. Gần đây, mẹ cảm thấy hơi bất lực em à, mẹ ít được nói lên suy nghĩ của mình, mẹ không còn cảm thấy thoải mái nữa, mẹ hay buồn và hay suy nghĩ, chỉ khi ôm em vào lòng mẹ mới thật sự cảm thấy an tâm. Mẹ chỉ mong và cũng chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho em, tất nhiên mẹ bỏ qua việc mong muốn của bản thân. Có em, mẹ thấy mẹ biết hi sinh hơn, chỉ là vì em thôi. Mong em luôn bình an bên mẹ em nhé! Mẹ yêu em - em bé 10 ngày tuổi của mẹ ❤️
0 notes
maiamiu · 3 years
Text
Đêm qua là một đêm thật dài...
Tôi viết những dòng này khi tôi đang ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của mình. Tôi mở một chút nhạc mà tôi cho là hợp với tâm trạng tôi lúc này. Mẹ của tôi vừa mới gọi điện thoại và nói rằng “mẹ rất nhớ tôi”.
Còn đêm qua, giấc mơ đầu tiên là bà nội, người yêu tôi hơn cả bản thân, người mà từ đầu đến cuối tôi chứng kiến sự ra đi của người trong vòng tay tôi. Giấc mơ đêm qua ấy lại tái hiện khoảnh khắc bà trút hơi thở cuối cùng. Bà khóc thảm thiết, có lẽ bà không muốn tôi ở lại một mình, bà sợ tôi sẽ lại cô đơn. Và đúng, tôi cô đơn trong chính câu chuyện của mình. Tôi vẫn nhớ trong giấc mơ, bà khóc bà ôm tôi, rằng bà không muốn bỏ lại tôi, bà thương tôi. Và chợt trong giấc mơ tôi khóc rồi tỉnh...
Vừa giở giấc, tôi đang quay cuồng trong nỗi nhớ và nỗi sợ hãi bấy lâu, thì lại tiếp tục là một giấc mơ về bố tôi. Người đã rời bỏ tôi 10 năm nay rồi. Tôi vẫn nhớ dáng vẻ lúc ấy của bố, lúc nào cũng ôm tôi vào lòng, cưng nựng tôi một cách trìu mến mà chẳng ai có thể làm được. Rồi hồi ức về tuổi thơ tôi với người bố chẳng bao giờ đánh mắng tôi hiện ra. Ký ức của tôi với toàn những mảng màu yêu thương của bố...
Rồi đến lúc tôi cũng tỉnh, bấy lâu nay tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có ai thương tôi được như thế nữa... tôi cứ thế mà cô độc trong cái suy nghĩ ấy. Tôi đau lòng đến quặn thắt tim gan, tôi muốn gào khóc thật to để chỉ mong một lần được quay lại quãng hồi ức ấy...
Những ngày gần đây, công việc, tình cảm, những vấn đề của cuộc sống đã thực sự khiến tôi không yên giấc. Càng những lúc như thế, như trước đây, có một người bên cạnh tôi, và lập tức đưa tôi về nhà, nơi mà tôi gọi đó là bình yên của tôi...
Tự nhiên, tôi muốn trở về nhà....
Ước gì ở đó vẫn có những người mà luôn đợi mong tôi như xưa. Tôi nhớ họ vô cùng tận....
0 notes
maiamiu · 5 years
Text
...
Rốt cuộc giữa hàng ngàn, hàng vạn lí do để rời xa, chỉ cần người ta muốn, nhất định vẫn sẽ tìm được lí do để ở lại.
Người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn lòng muốn ở lại, đừng mất công níu kéo.
Không có cuộc đời nào ép ai phải rời xa ai, cũng không có sóng gió nào đánh gục được chân tình. Chỉ có nền không đủ vững, tâm không đủ kiên định và lòng người không đủ sâu sắc để nỗ lực vì nhau.
Đừng nói rằng vì sao phải rời xa nhau, hãy nói rằng do bản thân không đủ bản lĩnh để ở lại.
Đừng nguỵ biện lí do tại sao phải buông tay, hãy bản lĩnh soi gương nhìn vào chính mình để biết bản thân kém cỏi đến nhường nào.
Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề.
“Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng”.
Cuối cùng, gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không, vẫn là do ý người.
5 notes · View notes
maiamiu · 5 years
Photo
Buồn thực sự...
Tumblr media
Dễ gì tỉnh khỏi cơn say
Dễ gì sâu nặng mà thay đổi lòng
Miệng rằng: Đã hết chờ mong
Thực ra nào đã khóc xong nỗi buồn?
-Nắng Lạnh-
3K notes · View notes