Text

Mình vẫn mệt lắm, không đủ sức chạy theo cảm xúc cảm xúc của bạn được. Bạn hỏi bạn thoát khỏi mình hay gần mình hơn là tuỳ bạn, mình mệt rồi. Mình ko giỏi chiều lòng người khác nên họ hay đùa cợt mình vậy à...
3 notes
·
View notes
Text
“Nước mắt, chỉ khi chảy ngược vào trong lòng, ta mới biết mùi vị của nó là đắng cay, là chua chát...
Quãng thời gian đã mất sẽ không bao giờ quay về được nữa...”
ー Lục Xu
54 notes
·
View notes
Photo

Hôm nay nói với người anh:
Còn trẻ thì thường hay trầm trọng hóa mọi việc, cứ nghĩ đấy là tột cùng thống khổ, không ai đau đớn bằng mình. Bộc phát hết ra ngoài.
Trưởng thành lên một chút, kể cả khi đau lòng nhất, thất vọng nhất cũng phải nuốt vào trong, cười, hoặc giữ im lặng. Cũng không phải là do chịu đựng tốt gì cả, bởi vì có thế nào đi nữa, trái đất nó vẫn quay. Mọi người còn công việc khác. Sau cùng, chỉ có bản thân mới giúp nổi bản thân.
Hôm nay thật sự chạm đáy. Và con còn muốn sống ông giời ạ. Con thật sự muốn sống.
2K notes
·
View notes
Text
Trong một mối quan hệ dài lâu, sợ nhất là đã ở bên nhau tưởng như đến cùng, vậy mà cũng có lúc phải bối rối tìm một dịp nói rằng:
- Có lẽ là vốn dĩ chúng ta đã không hợp.
Câu nói đó, có khi không phải là trốn tránh. Chỉ là đã cố gắng tận lực rồi, vậy mà cũng không thể cùng nhau đi đến được một kết thúc khác.
83 notes
·
View notes
Text
"KHÔNG UNFRIEND, KHÔNG BLOCK, KHÔNG LIÊN LẠC"
Có một số đoạn tình cảm, nói mãi nói mãi rồi cũng nhạt. Có một số người, đi mãi đi mãi rồi cũng chia xa.
Sâu thẳm trong chúng ta đều có một người như vậy, từng hàng ngày nói chuyện đến đêm khuya, mà nay lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè.
Không unfriend, không block, cho dù nhớ đến, cũng sẽ không liên lạc lại.
Thỉnh thoảng vào tường nhà của họ, nhớ lại quá khứ đã qua, để rồi bừng tỉnh, phát hiện mọi thứ vẫn như thế, nhưng người đã sớm thay đổi rồi.
Chúng ta của sau này,
đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người từng nói phải bên nhau trọn đời, đã rất lâu không liên lạc. Người ban đầu nói phải cưới, cũng không biết đã đi đâu.
Tình yêu cũng được, tình bạn cũng chẳng sao, thời gian trôi qua, cũng dần chia cách.
Có một số khoảnh khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhớ nhung.
Những tiếng cười vui bên nhau ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Từ "chuyện gì cũng có thể nói" thành "không còn chuyện gì để nói", trong hộp thoại chỉ lác đác có vài chữ, viết rồi lại xoá, lâu không liên lạc, đến hỏi thăm cũng thấy gượng gạo và khó khăn.
Hay là thôi vậy.
Có lẽ một số người đã định trước chỉ là người qua đường trong cuộc đời chúng ta, đi cùng ta một khoảng thời gian tươi đẹp, sau đó lướt qua đời nhau.
Một đời rất dài, cho dù duyên số đã tận, nhưng ít nhất mỗi lần nhớ về, đã từng thật lòng yêu thương, hạnh phúc, cố gắng, là đủ rồi.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ.
Trong "Đông Tà Tây Độc" có một câu thoại thế này: "Khi bạn càng muốn quên đi một người, thực ra bạn càng nhớ kĩ họ. Phiền muộn của con người chính là trí nhớ quá tốt, nếu có thể quên hết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày về sau đều là khởi đầu mới, chưa từng có những đau khổ đã qua, vậy thì tốt biết bao."
Rõ ràng chuyện đã rồi, người cũng đã rời đi, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi việc đắm chìm trong hồi ức, khi nhớ lại vẫn khiến bạn buồn vui lẫn lộn.
Có người nói, con người càng để tâm, càng giả vờ như không để tâm; càng không buông bỏ được, càng giả vờ như buông bỏ được.
Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu luôn bị chỉnh thành chế độ im lặng, kể cả có nhớ, cũng là âm thầm lặng lẽ.
Giống như, đêm nay dù em có nhớ anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không nói cho anh.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ. Không nhắc đến, không có nghĩa đã quên.
Rõ ràng biết là không quay lại được nữa, hà cớ gì phải làm phiền?
Chẳng bằng cất gọn nỗi nhớ trong lòng, sau đó học cách mỉm cười như không.
Mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
Trương Gia Giai từng nói một câu trong "Ngang qua thế giới của em": "Mở đầu câu chuyện luôn là thế này, không hẹn mà gặp, quả thực bất ngờ. Kết thúc câu chuyện luôn là thế này, hoa nở hai đóa, mỗi người một nơi."
Thời gian, là liều thuốc tốt nhất.
Nó sẽ dần dần phai mờ đi những lưu luyến trong lòng bạn, dần dần chữa lành những vết thương sâu thẳm trong trái tim, để bạn học được cách buông bỏ.
Khi bạn thực sự buông bỏ một người, sẽ không cố gắng đi unfriend hay block họ, mà sẽ để họ lại trong danh sách bạn bè, không liên lạc cũng không sao cả.
Đến cuối cùng, không còn quan tâm đến động thái của tường nhà họ nữa, cũng không còn quan tâm họ có nhớ đến mình không, bởi vì tất cả đều đã qua rồi.
Hồi ức sẽ không mất đi theo thời gian, bất kể là hạnh phúc hay khổ đau, đều sẽ trở thành ký ức đáng quý trong cuộc đời mỗi người.
Đời người dài đằng đẵng, cảm ơn đã bước qua đời nhau, cũng tiếc nuối vì đã chia xa. Vậy thì để chúng ta giữ lại những gì chân thành đẹp đẽ nhất, không hẹn ngày gặp lại.
Từ đó về sau, mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
Dịch bởi: Kim Anh
---
#Win

114 notes
·
View notes
Text

“Có những kẻ không hao lấy một giọt lệ cũng chiếm được lòng tin của cả thiên hạ.
Có những người khóc đến cả mù hai mắt vẫn không kiếm lấy nổi một tấm chân tình.”
#sad
0 notes
Text
Khi tôi còn bé, tôi khóc trước mặt mọi người. Nhưng khi tôi lớn, tôi khóc một mình lúc nửa đêm.
Khi bé gặp khó khăn, tôi úp mặt vào lòng mẹ và than thở. Mẹ tôi khi đó quyền năng như một bà tiên, bà giúp tôi giải quyết tất cả vấn đề làm tôi bối rối một cách dễ dàng. Nhưng khi tôi lớn, tôi nhận ra vòng tay của mẹ đã trở nên nhỏ bé với tôi và tấm lưng cha tôi đã cong lại phần nào vì tuổi tác. Đó là khi tôi biết mình phải trưởng thành và tự mình giải quyết mọi thứ.
Bạn biết không, không phải ai cũng có thể yếu mềm. Vì muốn yếu mềm thì trước mặt phải có một tấm khiên, hai bên phải có người che chở và phía sau lưng phải còn đường để lùi bước. Còn khi bên cạnh bạn không có ai bảo vệ, nâng niu thì bạn phải tự mình cầm gươm và chiến đấu.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng dịu dàng. Khi phía trước là ác long, sau lưng là vực thẳm, trong tay bạn chỉ có một thanh gươm và bạn biết sẽ không có kị sĩ nào xuất hiện như trong phim. Đó là khi bạn phải trở thành kị sĩ của chính mình.
Bạn phải học cách trở nên mạnh mẽ, học cách để tự giải quyết vấn đề. Khi bạn hơn hai mươi, bạn bắt đầu trở thành kị sĩ của chính mình. Khi bạn bước qua con số ba mươi, bạn trở thành kị sĩ của bạn và những người mà bạn yêu thương.
Khi đôi vai bạn bắt đầu gánh vác trách nhiệm, bạn sẽ biết bấy lâu nay ba mẹ bạn đã phải chịu đựng những gì. Khi bạn mở rộng tầm nhìn, bạn sẽ biết thế giới này không dịu dàng như bạn nghĩ. Gần hai mươi năm đầu đời, bạn được bảo bọc và chở che. Nhưng khi bước ra đời, không ai có thể bảo bọc bạn nữa mà bạn phải tự bảo vệ mình thôi.
Nếu cuộc đời là một bãi chiến trường, tôi mong bạn sẽ là một kị sĩ kiên cường. Nếu đoạn đường phía trước đầy những bão giông, tôi mong bạn có thể bình an mà vượt qua.
Cre: Lê

270 notes
·
View notes
Photo
“Nếu như nỗi nhớ cũng có âm thanh, tôi không mong nó sẽ là những tiếng nức nở bi thương…”
Bỗng nhiên rất nhớ em | Mayday
1K notes
·
View notes
Text

“Nếu gột rửa hết tất cả những gì xót xa. Chúng ta sẽ đi đâu trong một buổi chiều tà...”
0 notes
Photo
ĐỦ KHÔNG
lòng người rộng lớn như mây
chỉ ôm một mẩu ta này, đủ không?
written by Lai Thượng Hưng
from annngn
Sài Gòn
372 notes
·
View notes
Text

Mồng 1 Tết - 2020. Cũng có lúc bản thân nhìn người ta hạnh phúc mà lòng sinh u sầu.
0 notes
Photo

Vào những lúc không có ai, tôi rất hay vô thức rơi nước mắt.
Chỉ cần đọc một đoạn văn, nghe một câu hát, nhìn thấy trăng soi ngoài cửa sổ, thấy căn phòng trống trơn, nhìn bông hoa mới cắm hôm qua hôm nay đã tàn. Nghĩ lại chuyện vừa qua,
Tôi cũng vô thức rơi nước mắt.
Nhiều khi, cũng không biết vì điều gì. Giống như cái công tắc đặt trên bầu nước mắt của tôi nó ngắt mở không đúng lúc, nên những lúc không cần thiết, nó lại vô tình rơi xuống mãi.
.
Có một lần tôi đến nhà bạn tôi, tôi mở TV nghe nhạc, bạn tôi ở trong bếp gọt trái dưa hấu tôi mang qua, vừa gọt, bạn tôi vừa nói, mày như thế này, nhất định phải kiếm được một người tốt để mà yêu. Trên đời này, tao là tao không tin có chuyện một người vì yêu ai đó mà tốt, mày cũng đừng tin. Người ta nếu tốt, cũng đã tốt sẵn rồi. Bạn tôi cứ lẩm bẩm như thế.
Chúng tôi ngồi ăn dưa hấu khi buổi chiều tàn xuống, trời mùa hè lúc nào cũng nắng. Dọn dẹp xong, bạn tôi rửa chén lau nhà, tôi mới chậm chạp rơi nước mắt. Ngẫm nghĩ một hồi, mới biết rằng tôi khóc vì lời bạn tôi nói.
Rồi cũng lau nước mắt, rồi thôi.
.
Có nhiều người xung quanh tôi, họ lúc nào cũng làm tôi cảm giác rằng tôi không thể dựa vào họ được, vì họ quá trong sáng, họ quá ngây thơ, họ quá dễ dàng, họ có một cuộc sống đơn thuần.
Thế nên tôi không thể dựa vào họ được. Vì họ, cũng không hiểu, dù có cố gắng đến đâu, họ cũng sẽ không hiểu.
Điều đó làm tôi lúc nào cũng có cảm giác mình bị ngăn cách với họ. Những điều họ thấy về tôi, cùng lắm chỉ là một người có chút thông minh, có chút cứng rắn, khác họ một chút.
Họ cũng không biết rằng, tôi đã rất cố gắng bồi đắp một chút đó, chỉ một chút khác biệt thôi. Để giảm cảm giác khác thường của mình, về thế giới này.
.
Có rất nhiều lần, trong đêm tối cũng như đêm nay, tôi vẫn luôn vô thức rơi nước mắt. Không phải khổ đau gì, không phải vì bất cứ chuyện gì,
Chỉ là, tôi không chịu được cảm giác khác thường kỳ dị tự nhiên dâng lên khiến tôi phải tự hỏi bản thân mình,
Có điều gì đó, kéo tôi về thực tế này hay không.
282 notes
·
View notes
Text

Có người hỏi anh sau này có suy nghĩ gì về kẻ đã từng đối xử tàn nhẫn với mình?
Anh chỉ lắc đầu, mọi chuyện xảy ra trên đời đều có nguyên do. Ở một khoảnh khắc nào đó, anh cầu nguyện cho họ, không phải cầu cho họ hạnh phúc cầu cho họ an lành, mà cầu mong họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua được những đau khổ, tệ bạc như những điều họ đã từng gây ra cho anh năm xưa.
Làm người, nhớ phải để cho bản thân đường lui. Thoải mái cho mình, nhẹ nhõm cho người.
- Gác Mái -
204 notes
·
View notes
Text
Có những nỗi niềm rồi biết kể cùng ai cho vơi. Có những câu chuyện một nửa sự thật cũng đã là dối lừa rồi. Lòng người ko thể mạnh mẽ mà bảo vệ được tất cả sao.
Muốn về nhà lại sợ về nhà. 29 tuổi còn phải gục đầu lên vai mẹ để khóc cho thoả về những khúc mắc sai lầm.
Tôi tin mình đủ tốt chỉ tại lòng người không bao dung.
[28 Tết-2020]
youtube
0 notes
Text
Cuộc đời là vậy đó, muốn giận, muốn trách một ai đó, còn phải xem vị thế của mình ở đâu trong mối quan hệ ấy.
Có những người với mình, hết duyên là hết, ngay cả xã giao cũng chẳng cần thiết☺️☺️☺️

148 notes
·
View notes
Text

Người ta thường kể với nhau về cuộc đời, về bao việc nhưng ít người chịu dừng lại và ghé thăm tim của nhau... nên cô đơn thôi cũng dễ hiểu nhỉ.
0 notes