“Trẻ con không yêu cầu được sinh ra, vậy nên đừng mặc định chúng nợ ta cả đời. Có vô số đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn muốn nhảy xuống những cây cầu. Chỉ là thân thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại thành người lớn. ”
“Bông lau, sậy đẹp nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Dường như có vài thứ giống vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa… lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu đẹp để mất hay vì biết sẽ mất nên đẹp…”
Dạo này quá nhiều phiền não, thời gian thì dư da, em cũng bất lực rồi, đành đem ưu sầu gửi vào giấc ngủ, hi vọng trải qua một lần mộng mị sẽ bớt đi một phần ảm đạm.
Nhưng hóa ra, giấc ngủ không chữa lành đau thương, nó chỉ khiến em quên đi đau thương, mỗi lần mở mắt đều cảm thấy lồng ngực bị ép chặt đến tức thở, cô đơn ăn mòn từng góc cạnh tươi sáng, chậm chậm dày vò từng thớ thịt, đem sắc xám phủ kín thế giới của em. Cả thể xác lẫn tinh thần đều vụn vỡ, em chỉ có thể cắn răng chống đỡ bản thân không gục ngã, vì ngã xuống rồi vẫn phải tự mình đứng dậy đi tiếp.
Đã cô đơn, thì không được phép yếu đuối.
Nếu cưỡng cầu, thứ em nhận đến không phải yêu thương, mà là thương hại.
Có một câu trong Hoàng Tử Bé : “Tất cả những người lớn đều từng là trẻ con.. nhưng rất ít người trong số họ nhớ về điều đó.” Vào khoảnh khắc cậu nhảy vụt qua lan can - nhảy qua ranh giới cuối cùng của sự sống, sợi chỉ mỏng manh níu giữ cậu ở lại với cuộc sống, mình đã rất sợ hãi. Nhưng khi đọc comment thì lại chuyển sang phẫn nộ. Nếu như nhân sinh này thấu hiểu nhau đến thế, chúng ta sẽ không phải vượt qua những đêm đen, cô độc đến một mình...
Mình muốn cảm ơn các bạn (cả mình nữa) vì đã kiên cường sống tiếp, bất kể chúng ta phải bấu víu vào điều gì để vượt qua cái giai đoạn "thôi không muốn sống". Hy vọng rằng, mai này đây không ai trong chúng ta sẽ nghĩ về nó như một lựa chọn. Cảm ơn!!
Có đoạn trích nào khiến cậu rất thích không? Một ngày kia, khi tớ mệt mỏi về phòng sau ngày dài đi làm, vô tình tớ đọc được đoạn văn như thế này:
"Có một lần giữa đêm, tớ chợt thức giấc,” cậu bé bắt đầu kể. “Tớ không nhớ chính xác lúc mấy giờ. Chắc là hai hay ba, tầm đấy. Mấy giờ cũng không quan trọng đến thế. Giữa đêm, chỉ một mình tớ, xung quanh chẳng có ai. Cậu hình dung được không? Chỉ toàn là bóng tối, chẳng thể thấy được gì. Chẳng thể nghe được gì. Tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm giờ cũng không. Có lẽ đồng hồ đã chết. Rồi đột nhiên tớ cảm thấy như mình bị cô lập, bị chia cách, xa xôi đến không ngờ, với mọi người tớ biết, với mọi chỗ tớ quen. Tớ nhận ra chẳng ai trong thế giới rộng lớn này yêu thương tớ nữa, chẳng ai bắt chuyện với tớ, tớ đã trở thành kiểu người mà chẳng ai muốn nhớ đến. Tớ có thể cứ thế biến mất mà chắc không ai để ý. Tớ có cảm giác như mình bị nhốt vào một cái hộp sắt dày và chìm sâu xuống đáy đại dương. Sức ép khiến tim tớ đau nhói, cảm giác như cơ thể tớ bị xé toạc làm đôi. Cậu có hiểu không?” - “Nhưng rồi lúc đó tớ lại nghe được tiếng còi tàu từ rất xa. Thật sự rất xa, cái tiếng còi ấy. Tớ còn chẳng biết đường ray nằm ở chỗ nào. Tiếng còi xa như thế đấy. Nó mơ hồ đến mức như nghe như có như không. Nhưng chắc chắn đó là tiếng còi tàu. Chắc chắn là thế. Tớ nằm yên trong bóng tối, cố lắng tai nghe. Rồi tớ nghe thấy nó lần nữa. Tim tớ ngừng đau. Kim đồng hồ bắt đầu chạy. Cái hộp sắt từ từ nổi lên mặt biển. Tất cả là nhờ tiếng còi bé nhỏ đó. Tiếng còi mơ hồ như có như không đó. Tớ yêu cậu, nhiều như tiếng còi tàu trong đêm."
Cảm xúc của cậu sau khi đọc đoạn trích này thế nào? Tớ đã khóc. Thật sự là như thế. Tớ đã sững người, đọc chậm, từng chữ một và tớ đã thấy chính bản thân mình trong đó. Tớ cũng đã từng có một quãng thời gian dài tuyệt vọng, buồn tủi và cô độc trong chính thế giới tươi đẹp này. Cảm giác thời gian ấy tớ đang bị nhấn chìm trong lòng đại dương tăm tối, không âm thanh, không ánh sáng, không hy vọng và tớ thì lạc lõng, chầm chậm cảm nhận sự sống của mình đang bị nuốt chửng. Tớ đã có những kí ức không được đẹp, thậm chí là kinh khủng và tớ đã quen một mình với những mảnh kí ức xám xịt đó. Cho đến một ngày, tớ gặp được người khiến tớ thay đổi rất nhiều, tớ có thể từng chút tháo bỏ nút thắt của chiếc túi đựng đầy những mảnh vỡ đau khổ ấy. Cuối cùng, những cảm giác tiêu cực ấy được giải thoát, tớ đã được cứu và được tái sinh, sống cuộc sống mà trước giờ tớ chỉ biết "Giá như...".
Cậu thấy đó, nhiều lúc chúng ta muốn từ bỏ hay chán nản, rằng nhiều lúc ta phải oán thán "tại sao những thứ như thế cứ liên tục xảy đến với mình", nhưng hãy hít thở, bình tĩnh, mọi thứ đến cuối cùng cũng sẽ qua. Vì ta đã sống đến bây giờ, phải trải qua cay đắng, tuyệt vọng chìm đắm trong đau khổ, thì những thứ đang gặp ta cũng sẽ có cách đối diện mà thôi. Thứ chúng ta cần là thời gian, niềm tin và kiên nhẫn. Mong rằng khi chúng ta đang lạc trong chiếc hộp sắt tăm tối, lênh đênh nơi đại dương thất vọng, cảm giác cô độc đang gặm nhấm tan nát trái tim kia, ta sẽ gặp được đoàn tàu - nơi đong đầy ánh sáng, âm thanh và cả hy vọng!
Có những ngày mình giật mình đến mơ hồ vì không biết cuối cùng mình có thể tồn tại đến bây giờ là vì điều gì? Cả quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, mình sống một mình, xa lánh chốn phồn hoa mỹ lệ của phố phường. Mình thu mình. Tận hưởng cái cô độc đến thê thảm mỗi độ sang thu chớm đông. Cái ngày mà một người bước đến mình không nghĩ thay đổi tất cả thế giới quan nhiều đến thế.
Mình chưa từng cười khi đang nức nở những buồn, chưa từng cùng một người đi nhà sách một cách ham mê và thích thú như thế, chưa từng muốn dành sự dịu dàng hiếm có ấy cho ai khác ngoài họ. Và rồi chưa có ai đủ dịu dàng và kiên nhẫn để ở lại, ngoài họ.
Đôi khi tớ thực sự muốn bên một người cả đời, chỉ đơn giản là vì ở bên họ, tớ tìm thấy chính bản thân mình một cách giản đơn nhất, không màu mè, không gồng gánh, không đau thương.
2020, hắn vẫn ở đây, hắn cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống, vẫn còn thở, vẫn còn ngồi lách cách từng dòng này. Với hắn năm nay có lẽ là một năm dang dở hơn những dở dang của trước đó, cũng đúng một năm trước đây hắn hoài niệm năm cũ, mong chờ sự tươi đẹp, đầy nhiệt huyết cố gắng của năm sau. Hắn, bây giờ cũng vậy. Hắn trầm mặc không biết vì nuối tiếc những điều chưa làm, chưa thể làm trong năm qua hay vì có những thứ đã âm ỉ từ lâu trong xương tủy, sẽ lại tiếp tục rỉ máu sang năm sau. . .
Có người đến, có người đi và có người ở lại, hắn đã thích, đã yêu, đã đem lòng thương một cô gái, chẳng vì gì hắn lại một lần nữa chấp nhận vì cô mà đánh đổi toàn bộ những gì “tốt đẹp” hắn có thể vớt vát lại sau cả quãng đường dài lê thê vốn dĩ chỉ có một mình hắn. Hắn mở cánh cửa mục ruỗng tâm hồn mình, đón cô vào bởi những tia sáng le lói mỏng manh vốn dĩ đã là sự xa xỉ cuối cùng ấy. Cô đến, đã từng bước thắp lên trong cõi lòng âm u ấy thứ ấm áp hắn chưa từng cảm nhận, cô lặng lẽ bên hắn những lúc hắn run rẩy vì sợ, cô nhẹ nhàng, âm thầm chắp vá lại những dột nát tâm hồn của đứa bé trong hắn. Cứ thế, nhưng rồi bóng tối một lần nữa bao trùm lên hắn, hắn lại thu mình, lại tiêu cực, lại lo sợ, cảm giác bất an trào lên trong tim phổi, kéo hắn lại về nơi hắn thuộc về.
2021, lại là một hành trình mới, hắn sẽ kiên trì bám víu vào niềm tin rằng cô ấy sẽ đi cùng hắn, ủ ấm cho những tàn lạnh ấy, hắn tin hắn sẽ sống, hắn sẽ sống mà không chết như nhiều năm hắn đã chết. Hắn biết sự yêu thương của hắn dành cho cô, dành cho đời ít nhiều cần phải thay đổi, hắn biết hắn phải rũ bỏ tất cả để đứng lên, hắn cần phải chậm chạp từng bước lê lết ra khỏi cái bóng mà hắn đã mặc định sẽ không bao giờ thoát được.
“Sự đời không thể mù mịt mãi thế này đâu. Tương lai phải sáng sủa hơn. Một rạng đông đã báo rồi. Một mặt trời mới sẽ mọc lên bên trên nấm mồ anh và bên trên đầu hai đứa con côi anh để lại. Một bàn tay bạn bè sẽ nắm lấy bàn tay chúng và giắt chúng cùng đi tới một cuộc đời đẹp hơn…”
Có lẽ bình yên chẳng phải những điều to lớn ngoài kia mà chỉ là vòng tay ôm bạn thật chặt khi mọi chuyện trở nên tồi tệ và bạn đang chìm trong tuyệt vọng