Text
Tuần này thật đáng nhớ. Quá nhiều thứ cảm xúc, quá nhiều thứ dồn dập, có lúc kiệt sức, cũng có lúc vui lúc buồn lộn xộn. Cũng có lúc thấy ngột ngạt, khó chịu, thấy nghi ngờ con người, thậm chí hoang mang không phân biệt được thật giả. Dù sao vẫn may là qua Tumblr vẫn thấy ở đây sống bình thường chứ không bị điên cuồng.
Mệt quá, chắc ngủ một giấc .
7 notes
·
View notes
Text
Deadline dồn dập mấy tháng nay không có thời gian nghỉ.
Nhưng mà ít ra cuộc sống này cho tôi cảm giác còn đang sống, thật sự sống, chứ không phải là chết dần mòn như lúc nào đó trong quá khứ.
12 notes
·
View notes
Text
Đêm thức trắng với đồ án ngoài quán cafe. Đoạn gần sáng, quá mệt úp mặt một chút trên bàn. Tỉnh dậy có một chị nước ngoài không quen biết, đi ngang say hello. Cũng vui đó. Nhiều cái nhỏ lẻ nhưng mà làm mối quan hệ giữa người với người tốt hơn thì sao không làm mà cứ phải cãi nhau, hơn thua, so đo. Mấy ngày kẹt trong đồ án nhóm, cũng là mấy ngày lộn xộn, phiền với những tranh cãi. Khi mà massing phrase không khác gì messing phrase. Hôm qua một đứa hỏi "Sao mày không cãi với tụi nó?". Cãi gì đâu. Mình đã phải cãi quá nhiều rồi. Mình chán tranh cãi mới thay đổi môi trường. Mấy đứa sẽ không biết được cuộc sống kia nó tệ ra sao, và mình đã phải trải qua điều gì để phải từ bỏ, và chối bỏ nó tới vậy.
Chuyện khác, nhưng cũng là chuyện về cái sự sáng tạo. Sự sáng tạo là thế giới duy nhất mình cảm thấy được tự do - tự do trong tưởng tượng, trong ý thức. Nó không được cao siêu như free will, mà chỉ đơn giản là m��t trong những thứ tự do còn lại mình còn có thể nghĩ tới. Ít nhất thì chưa có thứ máy móc tẩy nào theo nghĩa đen nào được phát minh, nên vùng tự do của ý thức là điểm tựa cuối cùng. Vì vậy mình ghét những người đã được sáng tạo trong tư duy nhưng vẫn gò ép sinh viên vào cái sự sáng-tạo-trong-khuôn-khổ-cái-tôi-của-một-ai-đó. Nhìn mấy bài được dựng lên thì thấy đẹp mắt đó, người đi ngang trầm trồ đó, nhưng họ không thấy ngán khi đó chỉ là những bản sao, được copycat từ một cái khuôn duy nhất? Cái nào cũng xịn nhưng không có lấy một bản sắc cho mình? Giáo dục từ "nhân bản" trong humanistic, trở thành cloning từ lúc nào không biết.
4 notes
·
View notes
Text
Chỉ mong đủ sức vượt qua giai đoạn deadline dồn dập này. Đã nhiều việc lại còn gặp mấy đứa vô trách nhiệm nữa. Thật khó chịu.
7 notes
·
View notes
Text
Lúc này nhiều dòng suy nghĩ lộn xộn lắm. Muốn nó thành câu chữ cho nhẹ đầu, mà giờ lịch dồn dập quá.
4 notes
·
View notes
Text
Chắc là tới khi nào cái xứ này bớt bàn tán về chuyện không liên quan tới mình, mà để tâm hơn vào những ngày thứ tưởng-không-liên-quan-nhưng-thực-tế-ảnh-hưởng-trực-tiếp-tới-bản-thân, thì may ra có thể có hi vọng.
2 notes
·
View notes
Text

Hai năm kể từ ngày nộp đơn xin nghỉ việc.
Mình thường ít nói về các mốc thời gian có thể xác định được tuổi tác. Mình sợ nói về tuổi tác, nhưng cũng không thể tránh được thực tại hoài được. Mình sống hai cuộc đời cùng lúc. Một cuộc đời của tuổi tác thật và vị trí xã hội mà mình phải đối diện. Một cuộc đời đơn giản là sinh viên năm hai. Bạn học chung khoá, đứa biết tuổi đứa không, nhưng dù có biết hay không thì vẫn kêu mấy đứa nó xưng hô ngang hàng chứ không có kêu anh - em gì hết.
Thời gian cứ vậy mà trôi. Tuổi tác có giấu cũng không được, vì càng nói về chuyện xưa thì người càng cũ. Tài sản lớn nhất của tuổi trẻ có lẽ chính là thực tại. Thời gian qua đi, thực tại trở thành cái quá khứ mà người cứ thỉnh thoảng ngoáy lại nhìn.
15 notes
·
View notes
Text

Chiều nắng đẹp.
Dù trước đó là cả một ngày mưa dông.

30 notes
·
View notes
Text
Mình uống thuốc lại được một tuần. Hai hôm nay mình đều ngủ lúc 9h tối, do tác dụng của thuốc. Nó làm mình mệt và lừ đừ nguyên một ngày, nhưng tạm thời kiềm chế được cảm xúc với ổn định tinh thần một chút. Lúc này đang nghỉ hè được 2 tuần nên ngủ được lúc nào hay lúc đó.
4 notes
·
View notes
Text
Ngày của bột màu, súng nước, những chiếc áo kí đầy tên… Vậy đó, sáng đi ngang trường cấp 3, thấy một thế hệ nữa lại tốt nghiệp. Tuổi trẻ vậy là lại vơi đi thêm chút nữa.
Nhìn những đứa trẻ năm này, lại nhớ những đứa trẻ năm ấy. Ai rồi cũng bị thay thế. Những đứa trẻ năm ấy cũng dần hoà tàn vào cuộc sống và xã hội. Nó khốc liệt hơn những gì chúng có thể tưởng tượng lúc đ��.
Một ngày mưa dầm, trưa tới chiều. Người cũng ủ ê như thời tiết, không làm được cái gì ra hồn. Lãng phí một ngày trôi qua.
13 notes
·
View notes
Text
Gần đây mình mới biết, thuốc điều trị tâm lý của em mình, mỗi ngày chỉ uống nửa viên.
Còn liều của mình mỗi ngày 2 viên uống cùng lúc.
16 notes
·
View notes
Text
Hôm nay thi kết môn cuối của học kỳ. Hơi tiếc một chút vì là môn cảm thấy tâm huyết và bỏ công sức ra nhiều nhất, nhưng mà tình hình làm bài kiểu này thấy không còn hi vọng. Mà vậy cũng coi như xong, ngủ nhẹ trước một giấc nghỉ ngơi sau một học kì vừa nặng vừa phải lay lất với các vấn đề của bản thân.
1 note
·
View note
Text
Ráng lay lất cho qua được ngày thi ngày mai chứ không còn kì vọng gì cao được nữa rồi. Dù đó là môn mình thích và tâm huyết nhất, nhưng mà khối lượng quá nặng, trong khi tình trạng giờ mình chỉ ráng sống được lúc nào hay lúc đó. Ráng thi cho xong, uống thuốc lại. Dù cũng không thể trông chờ vào thuốc điều trị nhưng giờ nó là thứ tạm để mình bám víu vào. Có nghĩ là lại lâm vào tình trạng tệ tới vậy đâu.
1 note
·
View note
Text
Cảm ơn một bạn vừa nãy gửi mình tin nhắn anonymous.
Dạo này mình không ổn, nên sợ phiền ở đây nên không viết quá nhiều. Ngoài ở đây ra mình cũng không biết nói ở đâu, với ai nữa. Lặp đi lặp lại thì cũng nhiêu đó câu chữ vì thật sự giờ mình cũng chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi.
Nhưng mà cũng cảm ơn bạn vì đã quan tâm nha.
5 notes
·
View notes
Text
Mà cũng hơi buồn. Còn có bữa nay với mai để ôn thi, tinh thần thì tệ hại, đêm qua không ngủ được lại còn cãi nhau trong nhà tới gần sáng. Hôm nay lỡ hẹn ra cafe ôn thi với đứa bạn thì tới nơi nó lại hẹn thêm một người khác để ôn, và kệ mình luôn. Cũng không trách nó, mà dạo này thấy buồn, với cô đơn, vì lúc cần người ta mới kiếm tới mình, còn lúc mình cần thì không có một ai.
Mấy chuyện hơn thua, chỉ là chút niềm vui để mình ráng sống qua ngày. Mình còn không biết được ngày mai ra sao nữa sao có thể tính chuyện tương lai xa hơn.
Mình thèm được sống một cách bình thường, theo nghĩa đen. Quá khứ lẽ ra không nên tồn tại, nhưng mà nó đã tồn tại. Cơn ác mộng này bao nhiêu lần tỉnh dậy thấy nó vẫn ở đó.
5 notes
·
View notes
Text
Cũng muốn được vui vẻ, muốn được nghĩ tới cái này cái nọ tích cực, nhưng mà tinh thần cứ nặng trĩu. Mai thi mà giờ trước mặt chỉ là một đống lộn xộn, không đầu đuôi, cũng không còn chút sức lực nào để ôn.
Nhiều lần nghĩ hay là chết đi cho xong, chứ cứ vậy sống mệt mỏi quá.
13 notes
·
View notes