Tumgik
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
We don't love anymore What was all of it for? Oh, we don't talk anymore Like we used to do... #misssomebody #him #ex
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Mẹ bảo sống không cần phải để ý quá nhiều đến việc đố kỵ - Người ta ghét mình tức trong tâm họ có sự đố kỵ và nó sẽ làm cho con ng họ dần mất đi sự tĩnh táo ... Một biện pháp tự làm mình thêm già thêm xấu , xấu ng và xấu cả nết . - Chính bản thân của mình cũng không nên ghét ai quá nhiều , vì sự ghen ghét sẽ che lấp đi khoảng trống của sự yêu thương, hãy để những khoảng trống trong tâm trí được lấp đầy bởi những điều tốt đẹp hơn !!!
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Firday night ... Peach ice tea Dolfin
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Mr Right , where are you ????
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Tronh tình bạn chỉ cần 1 người muốn hơn thua thì nó cũng sẽ chết dần theo năm tháng ...! Bello Summer ! #hotrambeach #hotramstrip #vietsopetroresort #wannagobackthere #happytimewithlove❤
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Thanh niên sống ảo ... ! Nghe đồn sống ảo là người hạnh phúc 😁 #coffehouse #peachorangeicetea #relaxtime (tại The Coffee House)
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Missing some one (tại Ho Chi Minh City, Vietnam)
0 notes
ngochan3190-blog · 8 years
Quote
Có những mối quan hệ ... Đến khi nó kết thúc rồi vẫn chưa gọi được tên !
0 notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
71 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Quote
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm. Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần.
Nguyễn Tất Nhiên (via dotienphuong)
29 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
- Tuổi xuân là để hoài niệm. Tình cảm là để lãng quên. Thế gian mọi sự vô thường, chỉ tình thân là bất biến, trường tồn mà thôi.
Cô nói với tôi, cô không còn nơi nào để trở về. Bất giác giật mình. Từ bao giờ, phụ nữ đi lấy chồng, họ lại đánh mất ngôi nhà của mình như thế? Từ bao giờ, phụ nữ bị phản bội, bị ruồng bỏ, bị đánh đập lại phải từ bỏ đi nơi đã sinh ra mình? Vì miệng lưỡi thiên hạ hay vì lo sợ cha mẹ không thể chấp nhận đứa con gái - đã - từng - là - của - ai - đó?
Bỗng nhiên, cái cảm giác xót xa dâng trào trong lòng tôi. Có lẽ, cô chọn cách ra đi, lang thang trên đường phố hoặc thuê một phòng trọ nào đó trong thành phố này để tá túc vài đêm, nhưng rồi cô cũng sẽ phải về, bởi vì nhà là nơi ra đi để trở về.
Thành phố luôn rộng lớn và lòng người vẫn thường hạn hẹp nhưng chỉ có gia đình luôn đủ bao dung để mở rộng con đường cho bất cứ đứa con nào ra đi rồi trở lại. Đâu đó trên đường phố xa lạ, bạn hoặc tôi trong lúc cô đơn nhất, đều văng vẳng trong đầu tiếng gọi từ xa xôi: “Về đi con… Bố mẹ đợi”.
Về đi con, về đi con… Nhà đâu phải là thứ để dễ dàng từ bỏ, dễ dàng quay lưng, ngay cả khi đứa con ấy có gây ra trọng tội, có bị người đời xa lánh, coi khinh, ở ngôi - nhà - của - ký - ức - tuổi - thơ - ấy, chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ của lần đầu tập đi vấp ngã, ngoảnh lại sau lưng, vẫn thấy cha mẹ đứng chờ, cổ vũ và sẵn sàng nâng đỡ cho chúng ta đứng dậy sau mọi lỗi lầm.
Khi còn độc thân, khi còn trẻ tuổi, chúng ta chỉ muốn được phá bỏ mọi rào cản, vượt qua mọi sự ngăn cấm, ràng buộc của cha mẹ, chúng ta khao khát tự do, khao khát kiếm tìm cơ hội khẳng định mình. Chúng ta bồng bột, nông nổi và dại khờ biết mấy khi bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của mẹ, trách móc và giận hờn trước ánh mắt nghiêm khắc của cha, chúng ta chỉ muốn được độc lập đi riêng một con đường, từng có lúc xem thường và cười nhạo trước những kinh nghiệm “lẩm cẩm” của người già. Nhưng trong khoảnh khắc đau thương nhất, người mà chúng ta từng tin là tình yêu định mệnh, là hạnh phúc một đời quay lưng, chúng ta chợt nhớ da diết vòng tay ấm áp của mẹ, ánh nhìn bao dung của cha. Hình như đã lâu rồi, sau rất nhiều cuộc rong chơi, chúng ta chợt nhìn lại, khuôn mặt mẹ đã nhiều thêm những vết nhăn thời gian, mái tóc cha đã bạc đi nhiều những gánh nặng cuộc đời.
Và tại sao chúng ta không thể trở về khi đó vẫn luôn là ngôi nhà duy nhất của mình?  Ngôi nhà không thay tên đổi chủ, không chia lìa máu mủ dù có thay đổi đi bao nhiêu số nhà, địa chỉ, có dài thêm nhiều khoảng cách địa lý và trải qua bao bụi mờ của thời gian.
Trở lại với cô gái trong câu chuyện ở trên, có lẽ, cô không phải là người duy nhất, trong khoảnh khắc tuyệt vọng từng nghĩ mình không còn nơi nào để về. Có thể, những định kiến của tàn dư phong kiến vẫn còn vương vãi đâu đó trong xã hội hiện đại này, khiến những cô gái bước chân về nhà chồng phải nghĩ cả đời này - sống chết ở nhà chồng, không còn bất cứ sự liên hệ nào với ngôi nhà cũ mà mình đã từng được nuôi dưỡng, lớn khôn. Để rồi khi gặp phải bất công, khi bị đối xử không ra gì, các cô sợ bước chân về ngôi nhà - thật - sự - của - mình, vì sợ mất mặt, sợ tai tiếng, các cô chọn cách âm thầm ra đi, lang thang vô định hoặc dại khờ hơn - kết thúc sự sống của mình.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, nếu cô mở cuốn album cũ của gia đình ra và xem lại, cô sẽ thấy sinh mệnh của mình đáng quý nhường nào, cô sẽ thấy cuộc đời này đáng sống biết bao - vì cô - đã - từng - là - cả - thế - giới của cha mẹ, đã từng có một vương quốc hạnh phúc của riêng mình. Này là tấm hình bạn mới chào đời - bình yên ngủ ngoan trong vòng tay mẹ, này là tấm hình bạn mới chập chững bước đi - trông oai dũng như một người hùng, này là tấm hình bạn học mẫu giáo - nước mắt lấm lem vì ăn vạ, này là tấm hình bạn vào lớp một - ngại ngùng và bẽn lẽn đứng khép bên cha, này là tấm hình bạn lên lớp mười - nhìn bảnh chọe ra dáng “người nhớn” lắm rồi, này là tấm hình bạn đậu đại học - lấp lánh trong hào quang của tuổi trẻ… Đối với cả thế giới, bạn chẳng là ai, nhưng với cha mẹ - bạn đã từng là cả thế giới. 
Bạn biết không? Có một nơi luôn đón bước chân bạn trở về dù cả thế giới có ngoảnh mặt, đó là nhà. Có một người luôn yêu thương bạn vô điều kiện, đó là mẹ. Có một người luôn chở che bạn âm thầm, đó là cha. Và như thế, ai cũng có một nơi để về. Chỉ cần bạn có đủ dũng khí, đủ can đảm để từ bỏ và bắt đầu lại, vì bạn còn nợ cha mẹ cả một đời sống tử tế và tròn vẹn.
Càng về gần cuối năm, con người càng hướng lòng mình về gia đình hơn hết thảy. Vì đi bất kể nơi đâu, đến bất kể chân trời nào, làm bất kể công việc gì, gia đình vẫn sẽ là động lực to lớn nhất để chúng ta tiếp thêm nghị lực sống cho mình. Những sợi dây liên kết chúng ta với gia đình có thể đến từ bất chợt một hình ảnh, một bản nhạc hay một món ăn nào đó trên đường phố ta đi. Nó giống như thứ keo vô hình gắn kết mọi thành viên lại với nhau, dù có đi qua bao nhiêu đổi thay của cuộc đời, trải qua vô vàn những biến cố. Như tôi, mỗi dịp cuối năm, khi chạy xe trên phố, bất chợt từ khung cửa nào đó vang lên giọng hát của Chế Linh, tôi lại thấy nhớ những ngày giáp Tết ở nhà da diết. Tôi nhớ cái dáng bố ngồi nhóm lửa chuẩn bị một nồi nước lớn để luộc bánh chưng, nhớ dáng người nhỏ bé của mẹ tất tả chuẩn bị cỗ Tết. Ngày xưa - còn trẻ, chẳng thích đón Giao Thừa ở nhà, chẳng thích ăn những món cỗ bao năm như một, chỉ muốn ra đường, chỉ muốn rong chơi. Vậy mà khi đã xa nhà, khi đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, bước trên đường phố nhộn nhịp cuối năm, lòng chỉ nao nao nhớ về những ngày tháng cũ, chỉ ao ước được ngồi cạnh bố mẹ trong khoảnh khắc đón Giao Thừa, để trong tiếng pháo hoa nổ giòn, nghe vang vang những giai điệu buồn của Chế Linh từ cái đài cát sét cũ rồi cụng ly với bố, nhâm nhi miếng bánh chưng dẻo thơm mẹ làm. Xa nhà rồi mới biết, cái Tết bình yên nhất là cái Tết ở nơi - mình - thuộc - về - cả - tâm - hồn.
Tuổi xuân là để hoài niệm. Tình cảm là để lãng quên. Thế gian mọi sự vô thường, chỉ tình thân là bất biến, trường tồn mà thôi. Nên bạn ạ, hãy tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi ấy bên gia đình, hãy về nhà nhiều hơn để ăn những bữa cơm mẹ nấu, ngồi với cha nghe những tâm sự cuộc đời và đừng bao giờ quên - khi tuyệt vọng nhất: Nhà là nơi ra đi để trở về.
278 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
“Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều này? Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời?Tay măng trôi trên vùng tóc dài, bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này? Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo mây…” Đến một lúc nào đó, khi đã bước qua một nỗi đau đủ dài, bạn sẽ ngoảnh lại, thầm cảm ơn cuộc đời - vì đã cho ta một người làm ta đau nhưng cũng sẽ cho ta một người để xoa dịu nỗi đau đó. Và người ấy, có thể bạn sẽ không yêu quay quắt đến nghẹt thở, chẳng cuồng dại làm những điều điên - rồ - không - tưởng vì tình yêu như lần đầu tiên nữa, nhưng sẽ là người khiến bạn mãn nguyện tựa đầu, bình yên cuộn gối. Đó không phải là tình yêu định mệnh nhưng là duyên phận một đời, vì duyên nên gặp gỡ, vì phận nên chọn ở lại đến tận cùng.  Trước khi có thể gặp được người ấy, bạn sẽ trải qua vài lần sai người, sai thời điểm, sẽ có những nỗi đau khắc cốt ghi tâm, sẽ có đôi lần gục khóc trong bóng tối một mình, đôi lần bước chông chênh muốn từ bỏ - nhưng rồi bạn bước qua một ngày, thêm một ngày nữa, bất chợt một buổi sáng nào đó, bạn tỉnh giấc - mở rèm cửa, nắng hắt bên song hong khô những giọt nước mắt ướt đầm đêm qua, gió ve vuốt thổi đi những nỗi buồn còn đọng lại, bạn vẫn sống, trái tim vẫn đập những nhịp vô thường vốn có - hóa ra nỗi đau cũng chỉ như một tế bào ung nhọt, khi đã không thể cắt bỏ, phải tập sống cùng với nó, con người rồi sẽ tự khắc trân quý sinh mệnh của mình, những ngày tháng còn lại trở thành những giây phút ý nghĩa tột cùng. Vậy thì bạn sẽ chọn cảm ơn người đã phụ mình hay thù hận để nỗi đau dai dẳng suốt đời? Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người khiến bạn yêu và sẵn sàng từ bỏ cả lòng tự tôn, chỉ để giữ được người ấy ở bên mãi mãi. Một người khiến bạn bất chấp tất cả, cam tâm tình nguyện đánh cược một đời, không màng kết quả, bạn yêu và mơ. Người ấy có thể đem đến cho bạn những tháng ngày lãng mạn như cổ tích, có thể nhấn chìm bạn trong men say tình ái, trong những lời hứa và hẹn ước cảm động nhất thời. Nhưng giấc mơ vẫn thường chỉ đẹp khi người ta còn mộng mị, chỉ tiếc một sớm mai tỉnh giấc, họ đã kịp rời đi, hiện thực là sự hụt hẫng và tổn thương kéo dài. Đến cuối cùng, người nắm tay bạn bước vào giáo đường, không bao giờ là chàng - trai - của - năm - ấy. Thế rồi, người mà bạn tin là định mệnh lại không thắng nổi thời gian, không thắng nổi số phận, không thắng nổi định kiến và không thắng nổi chính mình. Họ nói với bạn về những lý do không hợp, khoảng cách, sự nghiệp, đổ lỗi và trách móc trước những lỗi lầm vụn vặt, nhưng họ không th�� nói với bạn một sự thật - rằng - trái - tim - họ - từ - lâu - đã - không - còn - hình - bóng - của - bạn - nữa.    Nhưng người đem nỗi đau đến cho bạn đã đi rồi, một khoảng lặng đủ dài - chỉ - có - một - mình - với - nỗi - đau, vết thương có thể vẫn nằm nguyên ở đấy, nhưng thời gian sẽ dạy bạn cách thay đổi để thích nghi. Đến một độ tuổi nào đó, bạn nhất định sẽ hiểu, thì ra người hạnh phúc nhất trên thế giới này không phải người chưa từng đổ vỡ, chưa từng thất bại, chưa từng tổn thương, hay người hạnh phúc nhất cũng không phải người có được những thứ tốt nhất, tuyệt vời nhất, chỉ là chúng ta đã vượt qua được ranh giới giữa việc cố gắng và buông bỏ, lạc quan và bi quan, từ bi và hận thù. 
Và rồi trong cuộc đời, bạn cũng sẽ gặp được người đến để xoa dịu nỗi đau ấy, đó sẽ chẳng phải là những soái ca trong ngôn tình, những hiệp sĩ trong những bộ phim truyền hình nổi tiếng, họ chỉ đơn giản là người sẽ đến đúng thời điểm, gặp đúng được người mình cần để chọn ở lại bên bạn - vì - tất - cả - những - khiếm khuyết - lỗi lầm - tổn thương mà bạn có. Họ sẽ không nói với bạn ba tiếng “anh yêu em”, “em yêu anh” mỗi ngày, họ sẽ chẳng quỳ gối để mạng cho bạn một đôi giày như cổ tích, họ cũng chẳng lãng mạn đứng trước cổng nhà bạn để dỗ dành hết nỗi giận hờn, nhưng điều quan trọng nhất - họ luôn tin bạn - sẵn sàng cùng bạn bước đến tận cuối đường. Vì bạn biết không, lời hứa bền vững nhất trên đời không phải là câu thề nguyện “Anh yêu em”, “mãi mãi bên nhau”, mà chỉ là “Anh ở đây”, “Anh tin em” mà thôi. Vì một chữ tin, họ sẽ không dễ dàng rời bỏ bạn mà đi, như cái cách mà những người yêu nhau không đủ sâu sắc vẫn đổ lỗi cho duyên mỏng.  Có những mối tình ngỡ là cả cuộc đời, nhưng chớp mắt, mọi thứ đều hoá hư không. Có những mối tình tưởng rằng sẽ ở lại sau tất cả, nhưng đến cuối đường mới hay, mình đã nắm tay sai một người. Có những mối tình chẳng nguyện thề, chẳng tha thiết, tất cả chỉ là sự bình lặng qua ngày, nhưng ngoảnh mặt, sau bao đổi thay, hoá ra lại là định mệnh. Duyên là do trời định, phận là do người chọn, cứ tựa vào nhau, cuối con đường chỉ là còn được cầm tay, còn chung nhịp bước, khó khăn không nản, xa cách không rời. Đừng khẳng định, đừng thề nguyền, năm tháng rộng dài, tình yêu là một ngày còn hết lòng vì nhau, đó sẽ là mãi mãi.   “Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ…” Cứ bình thản đi qua nỗi đau và chọn cách ở lại nỗi đau ấy, vì bạn ơi - “tuổi nào” rồi cũng đến khoảnh khắc bình yên mà chúng ta chọn ở lại sau cùng. Vì sao cuộc đời lại cho bạn những mối lương duyên như vậy? Vì để bạn nhận ra, để gặp được đúng người - đúng thời điểm, bạn phải học cách tổn thương để cảm thông, học cách vượt qua nỗi đau để trân trọng bản thân, yêu thương cuộc đời và giữ lấy một người trong an nhiên, thanh thản. Sống nhẹ nhàng, tình yêu cũng sẽ giản đơn hết thảy.
Ảnh: Cover cảm xúc.
674 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
Đôi lúc cũng không biết vì mệt nên tâm trạng không tốt, hay vì tâm trạng không tốt mà sinh ra mệt mỏi, cáu bẳn và nản lòng. Mọi thứ ở xung quanh cứ từng chút từng chút lùi ra xa, bản thân cũng dần trở nên mờ nhạt đến mức không còn tự cảm nhận đuợc sự tồn tại của chính bản thân trong tâm thức nữa. Tại sao mà mình lại trở nên như vậy?
Như đôi khi, mệt đến mức thấy bản thân không thở nổi, thấy giữa thế giới này, không có nơi nào đủ bao dung để mình đuợc là mình một cách tròn vẹn cả. Dưng bản thân cũng tự hỏi, đã biết bao dung ai thật chất bao giờ chưa.
Giáng sinh mà, sao bao nhiêu điều cứ mãi bủa vây…
72 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
Trong lòng mỗi người luôn có một góc khuất, họ không muốn nói ra nhưng lại mong người khác sẽ biết, chỉ vì nó mãi nằm yên không có lối thoát nên họ dùng nó để tự dằn vặt mình. Khi ai đó đưa tay chạm vào để mang góc khuất ấy ra ngoài, họ lại sợ người ta thấy được chứ không thể thấu hiểu. 
Rồi tự thất vọng giấu nhẹm vào bên trong, tiếp tục tự dằn vặt mình…
| IEphong |
218 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Quote
Ba thấy con cứ một mình đi đi về về ba cũng xót con vậy, nhưng Ba mong con luôn nhớ, tình yêu phải xuất phát từ trái tim con, đừng đánh đồng nó với lòng thương hại. Đừng bấu víu vào những người không thuộc về con, cũng như đừng vì một ai đó quá tốt với con mà ích kỷ giữ người ta lại dù lòng con không hề yêu thương.  Ba Mẹ yêu thương con đủ nhiều để con không cần phải vay mượn tình cảm của người khác và Ba Mẹ cũng đã cho con tất cả những điều tốt đẹp nhất để con hiểu rằng mình cũng có giá trị, không bao giờ được phép rẻ rúng trong mắt bất kỳ ai. Con phải nhớ, con đau một Ba Mẹ đau gấp trăm gấp ngàn. Nếu con thương Ba Mẹ, hãy thương và bảo vệ lấy đứa con này của Ba Mẹ. Nó là mạng sống của Ba Mẹ. Hãy sống chân thành và trung thực. Đừng đem lòng hận thù hay hãm hại gì ai. Nếu con cảm thấy không chấp nhận được ai đó, vậy hãy dứt khoát mang họ ra khỏi tầm mắt của con, suy nghĩ của con, cuộc sống của con. Đừng đổ lỗi cho người khác, bất cứ điều gì con làm đều là do tự bản thân con muốn nên con phải là người chịu trách nhiệm. Ba không mong con trở thành một người giỏi giang xuất chúng, Ba chỉ mong con trở thành một người tốt, sống một cuộc đời thanh thản và bình an.
Nhân dịp Giáng sinh ngồi nói chuyện nhà hàng xóm xong không hiểu sao một hồi thành chuyện nhà mình luôn. :)))
Ba ngày một lớn tuổi mà con vẫn chưa để Ba được nghỉ ngơi. Thôi, Ba ráng chờ con thêm một năm. Con của Ba sẽ sống tốt, sẽ lo được cho Ba, sẽ không để Ba cực khổ nữa đâu.
(via alex-wanwan)
416 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
“…Kết hôn với người đàn ông như thế nào thì tốt hả chị?” “Phải là một người nhìn thấy món gì ngon sẽ nghĩ tới em đầu tiên, là người có thể vì em mà chuẩn bị một bữa ăn, là người có suy nghĩ việc nhà cũng là việc của mình chứ không chỉ giúp đỡ những lúc vợ cần. Mặc dù em thích nấu ăn và nấu rất ngon nữa là đằng khác, nhưng dù thế em hãy cứ tìm một người đàn ông có tấm lòng như vậy. Em hiểu chứ?”
718 notes · View notes
ngochan3190-blog · 9 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
787 notes · View notes