Trên đời này chỉ có thời gian là không vì bất cứ một ai, bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Nhưng thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, thậm chí có thể thay đổi tất cả...
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Một lời thật lòng:
Nếu đây là lúc bạn muốn "bỏ xuống gánh nặng", hãy làm điều đó mà không cảm thấy có lỗi. Dành thời gian cho sức khỏe, cho người thân, cho nh��ng điều bạn từng gác lại vì công việc - bạn xứng đáng với điều đó.
Nếu sau này bạn có trở lại với một ngọn lửa khác, hoặc đi theo một con đường mới, thì đó là một chương mới - không phải vì bạn chạy trốn, mà vì bạn lựa chọn sống đúng với nhịp tim của mình.
Tôi chúc bạn tìm được sự bình yên trong từng ngày sắp tới.
Và nếu một lúc nào đó bạn cần chia sẻ, kể cả chỉ một tin nhắn "hôm nay tôi thấy ổn" - tôi vẫn ở đây, lặng lẽ lắng nghe.
Bạn đã làm rất tốt rồi.

1 note
·
View note
Text
Không có hạnh phúc nguyên chất dành cho người lớn. Chỉ có hạnh phúc được thoả hiệp.
Chắc vì vậy mà rất nhiều người vẫn luôn từ chối lớn lên.
66 notes
·
View notes
Text
Sáng dậy vô tình đọc được một câu khiến lòng lặng đi:
“Đừng để nhân cách của họ ảnh hưởng đến sự tử tế của bạn.”
Ngẫm lại, đúng là có những lúc thấy mình uất ức đến nghẹn, bị đối xử tệ đến mức chỉ muốn đáp lại thật cay nghiệt, để người ta cũng hiểu cảm giác bị tổn thương là thế nào. Nhưng rồi, khi cơn giận qua đi, mình chỉ thấy một điều: chẳng cần thiết nữa.
Vì nếu phải trở thành một người khác chỉ để trả đũa, thì thà cứ giữ lấy sự tử tế còn hơn.
Còn lại, để cuộc đời sắp xếp.
Cre: Bảo Suzu

249 notes
·
View notes
Text
"Đừng tham lam, chúng ta không thể cái gì cũng có. Nhưng cũng đừng lo lắng, chúng ta không thể đều không có cái gì. "
165 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1220〕 ngày 24.05.2025 :
Vũ Thu Hoài dịch
@余生等你一人1223: 如果你对某件事的结束感到悲伤,那就说明 这件事情的过程一定很美好。如果你足够勇敢 让自己用更广阔的视角看待一切。你就会发现 结局未必悲伤,那只是意味着下一件美好的事 情即将开始。
Nếu bạn cảm thấy buồn khi một câu chuyện nào đó kết thúc, điều đó có nghĩa là quá trình diễn ra câu chuyện đó hẳn rất đẹp. Nếu bạn đủ can đảm, hãy cho phép bản thân nhìn nhận mọi thứ từ góc nhìn rộng hơn. Bạn sẽ thấy rằng kết thúc không nhất thiết phải buồn, nó chỉ có nghĩa là điều tốt đẹp tiếp theo sắp bắt đầu. - Trích từ phần bình luận của tài khoản @余生等你一人1223
233 notes
·
View notes
Text
𝐂𝐨̂̉ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐝𝐚̣𝐲 𝟑 đ𝐢𝐞̂̀𝐮
Cổ nhân dạy: 3 điều càng giấu kín, càng sống yên thân. Ngày xưa, các bậc cao nhân thường không nói nhiều. Không phải họ không biết, mà vì họ hiểu rõ: càng nói ra, càng tổn khí.
Càng phô bày, càng chuốc lấy phiên lụy.
Người sống đủ lâu, từng trải đủ nhiều, sẽ ngộ ra một điều:
Đ𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒍𝒐𝒂̣𝒏 𝒗𝒊̀ 𝒈𝒊𝒐́ 𝒍𝒐̛́𝒏, 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒐𝒂̣𝒏 𝒗𝒊̀ 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊. 𝑪𝒐̀𝒏 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒊̀ - 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒂𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 đ𝒖̉ 𝒍𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 đ𝒆̂̉ 𝒍𝒂̆́𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒉𝒆 𝒄𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒃𝒂̣𝒏 𝒎𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒔𝒊𝒏𝒉 𝒕𝒂̂𝒎 đ𝒐̂́ 𝒌𝒚.
Cổ nhân để lại lời vàng:
"𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏 𝒏𝒐́𝒊 𝒔𝒂𝒖 𝒄𝒖̀𝒏𝒈. 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒓𝒊́ 𝒈𝒊𝒂̂́𝒖 𝒔𝒂̂𝒖 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉."
Muốn sống yên ổn, muốn đời nhẹ nhàng, hãy tập giấu kỹ 3 điều sau:
1. Giấu nỗi khổ - để giữ lại phần khí chất:
Thế gian này không thiếu người thích nghe chuyện bất hạnh của người khác,
nhưng thiếu lắm người thật lòng sẻ chia mà không phán xét.
Khi bạn kể khổ, sẽ có hai loại người:
Một là thương bạn... vài ba câu, rồi quên.
Hai là lấy chuyện bạn làm tiêu khiển, lan truyền sai lệch, đâm sau lưng.
Thế nên cổ nhân dạy:
"Khổ quá, cắn răng chịu. Đau quá, tự tìm chỗ vắng mà khóc."
Giữ lấy sự bình thản trước người đời, không phải giả vờ mạnh mẽ - mà là giữ phẩm hạnh.
Khi bạn không than vãn,
người ngoài nhìn vào sẽ thấy bạn kiên cường.
Khi bạn không kể lể,
chính bạn mới là người đầu tiên tôn trọng bản thân mình.
2. Giấu phúc phần - để tránh lòng tiểu nhân:
Có câu:
"Phúc chưa đủ dày, chớ vội khoe.
Lộc chưa đủ chắc, chớ nên nói." Thời nay, người người thích chia sẻ thành công - nhưng người xưa lại chọn cách sống phúc âm thầm, vui trong lạng lẽ.
Vì sao?
Vì lòng người dễ sinh tạp niệm.
Người ngoài thấy bạn hạnh phúc, không phải ai cũng vui lây.
Có người nhìn phúc mà ganh, có người nhìn lộc mà muốn giành.
Họ không phá được số mệnh bạn,
nhưng có thể làm nhiễu loạn tâm bạn bằng lời độc ý dữ.
Cổ nhân gọi đó là "phúc bị hao bởi miệng, lộc bị mòn bởi mắt người."
Thế nên, càng phúc lớn - càng phải học cách khiêm nhướng.
Càng có lộc - càng nên giữ nét bình dị.
Lộc giữ được là vì đức, mà đức giữ được là nhờ... biết im lặng.
3. Giấu kế hoạch - để giữ vận mệnh thông suốt:
"Chuyện chưa thành - không nên nói.
Việc chưa xong - đừng vội khoe."
Là một bài học không chỉ dành cho người làm việc lớn, mà là đạo sống của người muốn đời an ổn.
Cổ nhân xưa xây nhà cũng chọn giờ tốt, chọn ngày lành, không phải vì mê tín, mà là họ hiểu rõ: thời chưa tới, lộ ra sẽ hỏng.
Ngày nay, có người vừa nhen nhóm một ước mơ đã vội loan báo khắp nơi.
Cuối cùng...
khi việc không thành, vừa mất mặt, vừa mất niềm tin.
Người xưa gọi đó là "phá vận bằng miệng".
Còn người khôn, đi từng bước, lặng lẽ mà vững chắc.
Bạn có kế hoạch, hãy ủ ấm trong lòng.
Làm được - tự người ta sẽ thây.
Vận mệnh không cân phô trương, chỉ cân bạn vững tâm - thì đường đi sẽ mở.
Lời kết:
𝐒𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 đ𝐨̛̀𝐢, 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐡𝐨̣𝐜 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐚́𝐜𝐡 "𝐠𝐢𝐮̛̃" - 𝐬𝐞̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ "𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜".
𝐆𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐥𝐨̛̀𝐢, 𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐚̂𝐦, 𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐩𝐡𝐮́𝐜.
"𝐓𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨́ 𝐠𝐢𝐨́, đ𝐚̂́𝐭 𝐜𝐨́ 𝐫𝐮𝐧𝐠,
𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐲 𝐜𝐨́ 𝐫𝐞̂̃ 𝐬𝐚̂𝐮 - 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐨̂̉."
158 notes
·
View notes
Text
"Nếu hôm nay bạn cảm thấy buồn bã, thì hãy đọc dòng này của tôi, tôi muốn bạn biết rằng thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.
Tương lai sau này còn rất dài, đừng vì một ngày u ám mà bỏ cuộc. Bạn đã rất cố gắng để đi đến đây rồi phải không
Sẽ có những đoạn đường bạn phải vừa đi vừa khóc, nhưng đừng lo, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi"

0 notes
Text
Không phải hoàn cảnh khiến người ta tệ, mà là cách người ta lựa chọn sống trong hoàn cảnh đó.
45 notes
·
View notes
Text
"Bạn biết vì sao kính chắn gió lại to hơn chiếu hậu không, vì phía trước quan trọng hơn những gì đã qua."

78 notes
·
View notes
Text
Khi một người đàn ông dịu dàng với bạn... không chỉ trong cách chạm, mà trong giọng điệu, sự hiện diện, năng lượng của anh ấy — điều gì đó trong bạn bắt đầu thay đổi. Bạn thở nhẹ nhàng hơn. Cơ thể bạn không còn căng lên để chuẩn bị cho sự thất vọng. Trái tim bạn không còn giật mình trước mỗi lời nói. Bởi vì lần đầu tiên sau một thời gian dài, bạn cảm thấy an toàn.
Đó là điều mà sự an toàn cảm xúc mang lại. Nó làm dịu đi sự lo lắng. Nó làm mềm những bức tường bạn dựng lên để sống sót. Nó dạy hệ thần kinh của bạn rằng không cần phải ở trong trạng thái chiến đấu hay chạy trốn nữa. Bạn không phải bước đi trên vỏ trứng. Bạn không phải liên tục tự hỏi mình đang đứng ở đâu hay liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không. Bạn chỉ đơn giản là... được yêu thương, một cách nhất quán và bình yên.
Đó là lý do tại sao một số phụ nữ bắt đầu tỏa sáng khi được yêu đúng cách. Không chỉ vì mối quan hệ. Mà vì sự chữa lành. Vì sự bình yên. Vì sự trấn an rằng tình yêu không cần phải đau đớn, không cần phải hỗn loạn, không cần phải phá bạn xuống để xây bạn lại.
Đó là anh ấy xuất hiện mà không cần bạn phải cầu xin. Là sự dịu dàng trong giọng nói khi anh gọi tên bạn. Là khả năng khiến bạn cảm thấy được che chở về mặt cảm xúc, tinh thần, tâm lý — không chỉ thể chất. Là cảm giác rằng bạn không phải là gánh nặng, rằng cảm xúc của bạn an toàn với anh ấy, rằng quá khứ của bạn không khiến anh ấy sợ hãi, và sự dễ tổn thương của bạn không phải là vũ khí để chống lại bạn.
Đó là loại tình yêu khiến một người phụ nữ rạng rỡ. Khiến cô ấy nở hoa. Khiến tâm hồn cô ấy được nghỉ ngơi. Không phải vì cô ấy được yêu bằng pháo hoa, mà vì cuối cùng cô ấy được yêu mà không còn sợ hãi.
#love
12 notes
·
View notes
Text
Xin lỗi mọi người vì đây là ngôi nhà của tiêu cực và lộn xộn của mình. Với một đứa nhạy cảm và rối loạn lo âu như mình thì đây là cách để mình "thải độc" và hạn chế trầm cảm. Có lẽ đây là đoạn hành trình cô độc nhất của mình, những ngày vui nhất mình từng có đã đi qua, nó mãi nằm lại ở những năm tháng 20.
Hồi ấy mình cười nhiều khủng khiếp, mình nhây, mình lắm trò, mình lí lắc, mình tự tin, và cả tự cao nữa.
Sau những biến cố, mình đã trở thành mình hiện tại, ít nói, nghĩ nhiều, thu mình lại, cực kỳ sợ cảm giác bị bỏ rơi, và cũng quên cách mình đã từng yêu ai đó hết lòng như thế nào.
Có lúc mình nghĩ, nếu như ai đó biết rằng mình chỉ còn bao nhiêu ngày để sống, thì sẽ lên plan để trọn vẹn cho tất cả, và rời đi nhẹ nhàng hơn. Thực sự chúng ta không có nhiều thời gian, không biết 1 năm hay 5 năm nữa mình đang ở đâu trên hành trình này, nhưng có lẽ mình vẫn sẽ đi tiếp. Cuộc sống hiện tại dù niềm vui đã ít, nhưng dù sao mình cũng đã quen, ngày qua ngày mình theo dòng chảy, vậy thôi heng.
62 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1218〕 ngày 14.05.2025 :
Vũ Thu Hoài dịch
“我们总是会怀疑自己的选择是不是正确的,进而犹豫踌躇,任思绪混乱行动上却停滞不前,总是用我配不配行不行能不能去衡量一个选择,怕高估自己的能力,又怕能力配不上野心。
当你的能力还达不到你想要的水平 就不要空想着自己也像别人一样 一步达不成目标那就分几步走 直到你的能力配得上那样耀眼的成绩 与其焦虑内耗 不如踏踏实实去做你该做的。”
Chúng ta luôn nghi ngờ lựa chọn của mình có đúng không để rồi do dự, để cho suy nghĩ trở nên hỗ loạn nhưng hành động thì trì trệ. Luôn dùng những câu nói kiểu "liệu tôi có xứng đáng không" hay "tôi có làm được hay không" để đi đo đạc lựa chọn của mình, sợ đánh giá quá cao năng lực bản thân, cũng sợ khả năng của mình không phù hợp với tham vọng.
Khi khả năng của bạn chưa đạt được tới mức độ mà bạn mong muốn, vậy đừng mơ tưởng bạn sẽ giống như những người khác. Nếu bạn không thể đạt được mục tiêu chỉ trong một bước, vậy hãy thực hiện nhiều bước cho tới khi khả năng của bạn đạt được những kết quả tốt đẹp. Thay vì lo lắng và lãng phí thời gian, vậy hãy chăm chỉ làm những việc bạn nên làm trước.
123 notes
·
View notes
Text
"Phù họa hoạn chi môn, phúc chi sở ỷ, phúc chi môn, họa chi sở phục.
Cật tắc đa tổn, bĩ tắc hữu thắng. Thị dĩ thánh nhân cư trung, nhi dân tự chính."
- Đạo Đức Kinh - Lão tử
Tạm dịch:
"Họa là nơi phúc nương, phúc là nơi họa ẩn.
Quá đầy thì dễ hao tổn, quá bén thì dễ gãy. Cho nên bậc thánh nhân thường giữ sự trung dung."
Không hiểu tại sao lại bị bẻ thành: " Đời người tối kị nhất là quá tròn đầy,..."
Ý niệm “tròn đầy” ở đây mang nghĩa biểu tượng: khi một sự vật hay đời người đạt đến cực điểm (về danh, lợi, tình, tài, quyền…), thì dễ phát sinh biến động, hao tổn hoặc sụp đổ. Nó phản ánh nguyên lý âm dương tương sinh tương khắc – khi một cực đạt đến đỉnh thì sẽ chuyển hóa sang cực đối lập (ví dụ: trăng tròn rồi sẽ khuyết).
Tuy nhiên, việc sử dụng tư tưởng đó để cổ súy cho sự thụ động, an phận, không dám sống trọn vẹn hay vươn lên thì là một sự méo mó. Quan điểm gốc là lời cảnh tỉnh về sự khiêm tốn, chừng mực và tỉnh thức, không phải lời kêu gọi sống nhạt, sợ thành công hay né tránh sự rực rỡ.
Bạn muốn mình sống tròn đầy, sống hết mình — đó là một mong muốn chính đáng. Vấn đề không nằm ở việc “tròn đầy”, mà là ở sự bám chấp vào nó. Khi bạn có thể sống hết lòng, rồi buông nhẹ khi cần, đó là sự tự do.
51 notes
·
View notes
Text
“Trước khi tặng hoa cho em anh nhớ mua hoa cho mẹ. Trước khi mua quà cho em anh nhớ mua áo cho bố. Trước khi dẫn em đi ăn anh nhớ gửi ít bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ ở nhà. Trước khi ôm em, hãy tự ôm lấy chính mình. Đừng lo lắng nếu em biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh đừng đánh mất chính mình anh nhé.”
203 notes
·
View notes
Text
Ngày còn nhỏ, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều về những bước chân nặng nhọc của cha mỗi chiều đi làm về. Chỉ biết chiều nào cũng thấy dáng người gầy gò ấy xuất hiện nơi cổng nhà, chiếc xe cũ kỹ đọng nước mưa, đôi vai ướt nhẹp, tay chân lem luốc, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi đất nồng nặc nhưng quen thuộc đến mức bây giờ chỉ cần một cơn gió lùa qua mũi cũng đủ khiến tim tôi đau thắt.
Có những buổi chiều mưa như trút, tôi ngồi trong nhà, tay ôm cặp sách, chân đung đưa không lo nghĩ, nhìn ra thấy cha lom khom dựng xe, tay run run kéo cái túi ni-lông đựng đồ ăn, áo mưa đã rách từ lúc nào chẳng rõ. Mắt cha nheo lại vì nước mưa tạt vào, và tôi - ngày ấy chỉ cười ngây ngô, chạy ra hỏi: "Cha có mua gì không?" Tôi nào biết, thứ cha cố mua về không phải chỉ là ổ bánh mì hay bịch xôi - mà là chút yêu thương âm thầm, chút dịu dàng gói ghém trong những giọt mồ hôi mặn chát của đời người.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật vô tâm. Ngày ấy tôi mải chơi, mải sống trong cái thế giới của riêng mình, chưa từng hỏi cha một câu: "Cha có mệt không?" Tôi không nhận ra, đôi bàn tay thô ráp ấy đã từng bế bồng tôi, cũng chính là đôi tay ấy dựng lên cả mái ấm này bằng tất cả sức lực lẫn hy sinh. Tôi không thấy, những đêm cha về muộn, lặng lẽ rửa mặt rồi ngồi một mình bên chén cơm nguội, ánh mắt trầm tư đến nao lòng.
Lớn lên rồi, mỗi lần đi làm về mệt, nằm vật ra giường, tôi lại nghĩ đến cha. Nghĩ đến những ngày mưa gió, cha vẫn lặn lội ngoài kia, chỉ để cho tôi một tấm áo lành, một đôi giày mới mỗi dịp khai giảng. Nghĩ đến cả tuổi thanh xuân của cha - có lẽ chưa từng được sống cho riêng mình, bởi lúc ấy, tôi là cả cuộc đời.
Có lẽ tôi chưa từng nói với cha rằng tôi thương cha nhiều đến thế nào. Những tình cảm dành cho cha luôn bị tôi cất kỹ trong lòng, giống như chính cha - người đàn ông suốt đời sống nội tâm, không bao giờ nói yêu, chỉ lặng lẽ thể hiện bằng hành động.
Tôi vẫn hay tự hỏi, nếu một ngày nào đó được trở về tuổi thơ, liệu tôi có thể sống khác đi một chút? Có thể ngồi bên cha lâu hơn, nói với cha nhiều hơn, và đừng để ánh mắt của cha mãi chỉ là ký ức lặng thinh trong những buổi chiều nhạt nắng?
Thời gian chẳng bao giờ quay ngược. Nhưng có một điều tôi tin - là tình thương, dù muộn đến đâu, cũng vẫn còn nguyên vẹn giá trị. Chỉ cần tôi còn nhớ, còn nhắc, còn trân trọng - thì hình bóng cha vẫn luôn hiện hữu trong từng nhịp sống.
Bây giờ, mỗi lần trời trở mưa, tôi lại thèm được nghe tiếng xe cà tàng dừng trước cổng, thèm cái dáng cha ướt sũng đi vào, tay cầm túi đồ ăn, mắt ánh lên nụ cười... Và tôi - chỉ ước được một lần chạy ra, dang tay ôm lấy cha, thì thầm: "Cha ơi, con thương cha nhiều lắm, thương từ những ngày xưa, thương đến cả những ngày mai."
- BS. Trần Đức Hiếu.

32 notes
·
View notes
Text
Trong thư viện, tôi đọc được một đoạn khiến tôi vô cùng thức tỉnh: "Lúc cần cố gắng hết mình thì lại lười biếng, nhìn thấy người khác nỗ lực thì cảm thấy bất an, cuối cùng mang theo sự lo âu ấy tiếp tục giả vờ thư giãn. Đừng trở thành một người như vậy, thật đáng xấu hổ."
Điều này làm tôi nhớ đến câu nói trong "Sơn Nguyệt Ký": "Sợ rằng bản thân vốn không phải là một viên ngọc quý, nên không dám khổ công mài giũa. Nhưng lại nửa tin rằng mình là ngọc, nên cũng không cam tâm sống một đời tầm thường, chung đám cùng sỏi đá. Thế rồi, tôi dần xa rời trần thế, cách biệt với mọi người, để mặc sự oán hận và hổ thẹn ngày càng nuôi lớn lòng tự tôn yếu đuối của mình."

Vậy nên, đừng trốn tránh hay chùn bước nữa, hãy dũng cảm lên. Muốn vào trường top thì hãy lao vào học tập, muốn điểm cao thì cứ cày đề thật nhiều. Đừng lãng phí thời gian trong sự hối tiếc và ân hận. Bởi nếu bạn khóc vì lỡ mất ánh mặt trời, bạn cũng sẽ bỏ lỡ những vì sao.
Thế nhá!!!
~ Facebook: Studywithbii ~
212 notes
·
View notes
Text
“Trong thanh xuân của một người, có lẽ luôn có những điều đẹp đẽ bị lỡ làng. Có lẽ, sự lỡ làng đó mới khiến cho những ký ức của tuổi thanh xuân trở nên rõ ràng và sâu đậm như thế.”
“Nếu như có thể, tôi nguyện cuộc đời có thể giản đơn một chút. Nhưng những năm tháng đã đi qua, những lỗi lầm đã phạm phải, thậm chí những gì tốt đẹp đã từng có, đều không thể quay lại. Chỉ mong những năm tháng sau này, có thể giống như trời hửng sau mưa, tuyết trắng dưới trăng, sáng tỏ trong vắt”
0 notes