openanewperiot
openanewperiot
Sans titre
12 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
openanewperiot · 20 hours ago
Text
Tớ và người yêu tớ, đều có kỹ năng sắp xếp, hệ thống công việc tương đối tốt.
Tức là, bọn tớ có thể chạy dự án, mà bên ngoài nhìn vào không thấy bọn tớ quá burn out, chỉ có bọn tớ biết điều đó.
Hoặc do bọn tớ khó thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nên đôi khi kiệt sức chết đi được, bọn tớ vẫn rất ổn, rất bình thường.
Tớ nhớ có lần tớ phải chạy bài kịp deadline khách hàng. Tớ gần như chỉ còn tầm 1 tuần, bản thảo thì mất sạch do hỏng thiết bị, cũng không nghĩ ra được việc sao lên 1 bảng quẳng lên đám mây, vì những bản thảo đó toàn bản demo, chưa thêm nguồn, và chưa hoàn chỉnh.
Vốn dĩ, công việc viết lách cần cảm hứng, ý tưởng, rất cần sự bình yên và tĩnh lặng, nhưng thời điểm đó cuộc sống tớ đầy rẫy biến động. Và cần biết nguyên tắc vận hành của não bộ, khi không tỉnh táo, thì tăng ca sẽ tạo 1 mớ hỗn độn vô giá trị, nó gọi là nỗ lực ảo, vì khác với những chuyên môn khác chỉ cần hệ thống phương pháp là xong, viết lách nó cần sáng tạo, mà sáng tạo thì cần não của chính mình.
Nói đơn giản, thí dụ xử lý data hoặc edit một file excel. Mục tiêu cần đạt là tìm ra giải pháp nhanh nhất, đỡ tốn công sức nhất. Nó đầy rẫy trên mạng, và cũng nằm ở kinh nghiệm thực chiến tương đối. Cho nên, những việc này tăng ca được, vì tìm kiếm thì không cần suy nghĩ, hoặc nếu suy nghĩ thì cũng không cần quá sáng tạo.
Viết lách thì lại khác. Vì khi não nó đình công rồi, thì bên trong chỉ là 1 mảng trắng hoàn toàn, cố viết cũng không thể sử dụng được.
dead thì cập bến, tớ thì quá tải, mà trách nhiệm các việc trong gia đình cứ đổ dồn, tớ lại không có khả năng chia sẻ. Trông khá burn out nhỉ. Ừ, nên nỗ lực đôi lúc không bằng làm việc có hệ thống hiệu quả.
Hôm đó tớ làm gì? Thay vì viết tù tì 1 bài liên tục để liền mạch các lớp trong 1 bài viết, thì với deadline 7 ngày, căn bản chỉ còn phân nửa thời gian so với 12 ngày thường bữa. Tớ cũng không có nhu cầu xin xỏ thêm deadline, bởi vì chi phí không đủ để khấu hao như vậy. Nên đợt đó tớ dùng hệ thống khác.
Tớ nối 10 bài cho cụm ý tưởng. Tức là thay vì 10 bài sẽ là 10 khía cạnh khác nhau. Thì tớ cho tầm 3 đến 4 ý tưởng, và bắt đầu xây dựng các hướng dựa trên khía cạnh ban đầu.
Thông thường, 1 bài viết sẽ có từ 3 đến 4 lớp. 1 lớp là phương pháp viết : tự sự, phân tích, miêu tả, tảng văn ngắn, câu chuyện, hoặc thuần marketing. 1 lớp khác là ví dụ hoặc kiến thức, thông tin chuẩn. Cái này tốn nhiều thời gian nhất, vì phải đọc, phải list tầm mười mấy nguồn cho 1 bài, và dẫn mà không phải như đẩy hết cho độc giả tự chắc lọc. 1 lớp khác là nội dung đọng lại, tức là tớ phải tính toán được cái cốt lõi mà tớ bám xuyên suốt bài, để khách đọc hết thì cái đọng lại duy nhất trong tiềm thức sẽ là nội dung đó. Và lớp cuối cùng, sẽ là cái hồn bài, là giọng văn của tớ, cách dẫn của tớ, cái màu mà người ta đọc vào sẽ biết đó là tớ viết.
Hôm nào cuộc sống suông sẻ, thì phần hồn bài sẽ đa dạng, màu mè xuân hạ thu đông, hoặc khía cạnh phức tạp như phân tích, nghiên cứu, có đầu tư sâu. Nhưng hôm đấy, vốn dealine quá gấp, nên tớ chọn phương án hệ thống lại thành cụm. Tức bài sau có thể là bài mở rộng của bài đầu, nhưng nội dung cốt lõi hoặc cách dẫn thì khác.
Thế thì đỡ cái phần giọng văn vô cùng. Vì thay vì nghĩ ra 10 cách dẫn khác nhau hoàn toàn, thì giờ chỉ cần tầm 3 đến 4 cách. Tiết kiệm phân nửa thời gian. Đỡ phân nửa áp lực.
Nhưng không phải khi nào cũng dùng cách hạ đẳng này. Nhận tiền thì phải làm cho đàng hoàng, thế thoai.
Bọn tớ sẽ luôn đảm bảo không bao giờ để cuộc sống thường nhật ảnh hưởng đến tiến độ công việc hiện tại, dẫu cho nó có là những trách nhiệm không thể chối từ, như bệnh vặt, chăm sóc người khác, hoặc những đám cần con cháu có mặt.
Người yêu tớ sẽ chọn sắp xếp và xử lý công việc khắc nghiệt hơn. Tức là nếu bình thường tiến độ này thì rất căng thẳng, nhưng lâu lâu vẫn ổn. Còn nếu là công việc căn bản, tớ cũng có xu hướng chọn cách này.
Có thể tăng ca, nhưng không phải là ráng làm cho xong, mà là bằng mọi giá phải tỉnh táo, để tìm cách tối ưu giữ nguyên chất lượng.
Cho nên bọn tớ có điểm chung, là từ lúc đi học đến lúc đi làm, chưa từng vì lý do cá nhân mà trễ deadline, hay ảnh hưởng vào công việc. Không phải vì bọn tớ giỏi như vậy, mà là vì khả năng hệ thống của bọn tớ ổn, không bao giờ chọn cách nỗ lực ảo mà kết quả sau đó vừa tổn thời gian hơn, vừa không chất lượng bằng nỗ lực thật.
đúng, bọn tớ cũng dễ stress, áp lực, burn out. Nhưng hầu như chưa từng phải vì công việc quá khó, hay khối lượng công việc quá nhiều. Mà là vì không giải tỏa được cảm xúc giữa trách nhiệm đời sống thực tế và công việc. Trông bọn tớ thảnh thơi quá, không phải ôm máy tính hay thức đêm thức hôm để chạy deadline, nên những trách nhiệm thường nhật cũng là bọn tớ.
Không ai thấy bọn tớ mệt, không ai thấy bọn tớ áp lực, cũng không ai thấy bọn tớ suy sụp. Bởi cái làm bọn tớ suy sụp thật khác người, đó lại là sự quá tải vì không được sẻ chia với mọi người xung quanh.
Kể điều này để làm gì à, vì tớ thấy các bạn trẻ hay chọn nỗ lực ảo thay vì nỗ lực thật, và còn tự hào bởi điều đó. Trong khi chính bọn tớ cũng từng là người đi học, đi làm, không cảm thấy điều các bạn thể hiện là 1 áp lực. Bọn tớ cũng từng chạy luận, chạy dead các môn học, các kì thi. Cũng từng có những dự án thất bại và phải chạy gấp hướng đi khác, cũng từng rất bận rộn.
Nhưng bọn tớ không chọn nhầm lẫn cuộc sống và công việc. Chẳng hề ôm máy tính 24/7, đi chơi cũng ôm, làm việc ngay cả khi đang bận việc khác, đan xen các công việc lại với nhau. CŨng chẳng hề đánh đổi sức khỏe, giấc ngủ của chính mình, để chạy dead theo hướng làm càng nhiều càng tốt. Não bộ không phải ổ cứng mà cứ nạp là nó sẽ càng nhớ, càng hiệu quả đâu.
Và bọn tớ, cũng từng là dân ngoại ngữ, dân đội tuyển, học đi lấy giải. Từng thất bại trong việc dồn kiến thức trong 1 thời gian ngắn, hay nghĩ đơn thuần càng chăm chỉ càng tốt, bỏ qua các yếu tố sức khỏe, hay khả năng não có thể hiểu và linh hoạt như thế nào.
Cuối cùng, bọn tớ cũng từng đấu tranh với ý chí của chính mình. Làm việc không hiệu quả, hay nỗ lực không được đền đáp xứng đáng. Từng lạc lõng, chán nản và sợ hãi. Và chắc chắn, hiểu cảm giác đáng sợ khi coi công việc là mạng sống nó như thế nào. Từng chạy theo đồng tiền, hào quang đến đánh mất chính mình, đánh mất người kề cận.
Thế mà, bọn tớ vẫn cứ sống như một con người mà thôi. Biết yêu, biết ghét, biết đặt nền cái nào quan trọng hơn, và biết tận dụng tối ưu khả năng, trí não, sức khỏe của riêng mình.
Tớ nghĩ, bất kì ai cũng giỏi giang cả. Nhưng có lẽ vì một số tư duy sai lầm, họ chôn vùi tài năng ấy dưới những thất bại mà kết quả đem đến, tự nghi ngờ chính mình. Không phải cứ nỗ lực sẽ tốt, mà cần nỗ lực như thế nào, có bán mình hay không.
Đừng tài giỏi, nhớ trưởng thành nữa. Trong cách làm việc, trong cách xử lý. Một thế hệ làm việc vì hiệu quả, không làm việc vì kinh nghiệm hay nỗ lực chày cối.
0 notes
openanewperiot · 21 hours ago
Text
Vậy là, cái mà thế giới ngoài kia gọi là chiến đấu, sống sót, là thù hằn, là ghét bỏ, là sống cùng sự ghen tị à.
Trước đây, khi tớ còn nhỏ, tớ luôn bị dọa như vậy. Rằng mưu sinh rất tủi nhục, phải cúi đầu. kể từ ngày tớ chọn ở nhà để xây dựng nội tại, tớ đã chưa từng trở lại xã hội thêm 1 lần nào nữa.
Có thể tớ vẫn đi chơi, vẫn kết bạn, vẫn thong thả. Nhưng việc tớ gia nhập tập thể nào để làm việc vẫn luôn nằm trong những nỗi cân nhắc.
Đúng, nếu những điều trên được gọi là áp lực, có lẽ tớ đã sống trong đó gần 10 năm. 10 năm thù hận, đánh mất chính mình, sống trong so sánh, ghen tị, và đoán lòng người để tồn tại.
Người ta bảo tớ giống như thanh gươm cùn. Ngay ngắn là vậy, nhưng lại không đủ sắc, đủ khỏe, để bảo vệ chính mình khỏi cái lối ngay thẳng đó. Cho nên đó là lý do tớ bị vùi dập sớm, để được rèn luyện sống biết điều hơn, biết nhìn hơn.
Tớ cũng phải công nhận, thời điểm đó thật khó để sống sót.
Tớ là một đứa tài giỏi. Ừ, theo người yêu tớ nói, bất kì ai cũng sẽ nghĩ mình tài giỏi, nên tạm thời tớ xem bản thân tớ tài giỏi. Đầu óc tổ chức, lý luận của tớ khá tốt. Nên tớ phù hợp với môi trường dù cần hay không cần tớ tạo ra 1 hệ thống lý luận kiến thức. Tớ có cái bản năng dễ hệ thống mọi thứ hiệu quả, nên ngày đó tớ học tốt.
Học tốt không phải vì thông minh, hay ghi nhớ tốt, mà là tớ tự hệ thống kiến thức được, nên biến nó thành công cụ giúp đỡ tớ mà không dựa theo hệ thống kiến thức của trường giáo dục. Lên đại học lại càng như cá gặp nước, khả năng làm luận tốt, điều phối tốt, và quản lý mọi thứ theo trật tự hiệu quả tốt.
Sau ra làm riêng cũng rất đơn giản, không cần ai dạy, không cần ai chỉ, tự hệ thống lại bể kiến thức mà làm việc. Từ những việc tay chân nhất đến những việc cần sử dụng lưu lượng data kinh dị nhất. Tóm lại, về chuyên môn, tớ không ngại.
Dĩ nhiên, bù lại, điểm yếu chí mạng của tớ là khả năng linh hoạt văn hóa tập thể. Tớ không khó hòa nhập, nhưng khó thể hiện bản thân, lại càng khó chịu áp lực.
ngày xưa, vì giỏi như vậy, nên tớ có xu hướng giành giật, so sánh, và đem giá trị của người khác thành giá trị của mình. Cuộc đời tớ suốt 10 năm ấy sống không giống học sinh, mà là giống một người ngủ dậy là có trách nhiệm chứng minh giá trị cá nhân vậy.
Vì vậy, nội lực tớ yếu kinh khủng. Tớ không chịu nỗi nếu bị nghi ngờ, dò xét, hay là tiêu điểm drama, càng không có sức để bảo vệ chính mình. Ở một số môi trường, năng lực không còn là tấm khiên duy nhất bảo vệ cho tâm lý của tớ, những nơi cần sự biết điều, linh hoạt hoặc dũng cảm, những nơi mà chính bản thân phải tự nói lên giới hạn, chứ không phải vì người ta thấy mình giỏi nên tha mạng.
Khó ha. Nên tớ vẫn cứ chìm trong tư duy chỉ cần giỏi là an toàn. Chứ không phải mở miệng nói ra cái giới hạn của mình, yêu cầu người khác tôn trọng.
Giới hạn của tớ bị thử thách liên tục trong các môi trường tập thể. Thiếu tôn trọng, thiếu trân trọng giá trị lao động. Đến những văn hóa không nói thành lời, những quyền lực cúi đầu mới là khôn ngoan, và những sự hơn thua vốn dĩ không cần thiết.
Vốn vì là người đã từng bị coi thường, nó luôn có một luật bất thành văn, rằng giá trị cá nhân mãi không làm người khác ngừng xem thường chính mình, mà là chính bản thân phải chủ động ngưng lại điều đó. Hoặc ngừng lại những mqh toxic đó, hoặc nếu phải làm việc cùng, thì mạnh dạn đặt ra giới hạn.
Theo đuổi hay chứng minh giá trị vốn rất vô dụng. Bởi dù có nỗi lực, cố gắng cống hiến, giỏi giang như thế nào, cũng không ngăn được những hành vi nghi ngờ, xem thường đó, nên phải học cách sống sót giữa những môi trường không công bằng.
Tớ có sống không á? ừ, tớ chết.
Chết dí suốt 10 năm trời, đánh mất bản thân, chạy theo thù hận, chứng minh giá trị bằng sự nỗ lực cố gắng. Giỏi hơn thì đã sao, họ vẫn nghi ngờ, vẫn coi thường, không bao giờ có cách nào cho họ hối hận trừ việc ngừng lại mqh đó, hoặc đặt rõ giới hạn.
Tớ vì giỏi, nên cái giỏi của tớ giống như một cái mỏ đào không giới hạn, mà người khác thỏa sức lợi dụng, ỷ lại, hoặc quẳng tớ vào 1 mớ hỗn độn mà không có sự trợ giúp nào, vì một phép màu rằng kiểu gì tớ cũng làm được, kể cả khi tớ kiệt sức.
Và tớ đã kiệt sức, vì đánh giá quá cao năng lực của mình. Tớ trượt dài, tớ không còn giỏi nữa. Hàng tá kết quả chứng minh thực lực của tớ, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể đảm bảo chất lượng, vì quá nhiều. Tớ bắt đầu rơi vào bẫy tự nghi ngờ chính mình, một cái bẫy chết người, và tớ giới hạn luôn khả năng của tớ.
Có lẽ, nếu không phải ở nhà làm riêng, tớ sẽ không bao giờ được rộng mở khả năng hệ thống của mình trở lại, vì những năm tháng trượt dài đó. Tớ á, không đổ lỗi cho ai cả, bởi những đứa trẻ giỏi giang, chơi game dễ thì đứa nào mà không tự cao tự đại, có cái tôi cao vút.
vút ngút ngàn, nghĩ rằng không ai dám động đến mình.
8 năm ấy, môi trường tập thể mang lại cho tớ vô số tổn thương, và tớ nhận ra, cái hào quang nó cho tớ cũng không đủ để bù đắp những tổn thương đó. Nhưng cuộc sống vốn cũng không phải những cuộc đua trốn chạy khỏi nỗi sợ của mình, tớ cần quay lại đối diện.
Làm riêng thì không có áp lực môi trường, bù lại kinh tế lênh đênh, và chỉ vậy. Sống được 5 năm, phải nói là kinh tế này không đủ để giết chết tớ, nhưng đủ để giới hạn tớ, cho tớ những bất an rất thực tế.
Tớ biết mình cần trở lại, nhưng nghĩ lại, vẫn hãi cực.
0 notes
openanewperiot · 21 hours ago
Text
Hôm nay, mình thức dậy vào 4h sáng vì một suy nghĩ thoáng qua, thế là ghen tị đến mất ngủ.
Ngày còn đi học, bọn mình có xu hướng so sánh với nhau. Bởi thế giới khi ấy vốn chỉ có thành tích học tập là khía cạnh duy nhất cần nỗ lực, cần thể hiện giá trị cá nhân. Thế là, phải hơn thì mới là giỏi.
Hết năm nhất đại học, mình bỏ học. Bạn mình ra nước ngoài du học. Cơ bản thì, điều kiện nhà mình bình thường, còn điều kiện nhà bạn thuộc nghèo, tức là sau bạn thì còn 2 đứa em nhỏ, nhà lại chẳng có kế sinh nhai nào có thể đẻ ra nhiều tiền.
Khi ấy, cảm giác an toàn của mình đặt lên bạn. Tức là, dù có như thế nào cũng có đứa vẫn phải nỗ lực hơn mình.
Rồi, nó sang nước ngoài, nó kết hôn. Chồng nó khá hơn, được bố mẹ cho 1 căn nhà, cho 1 công việc. Bố mẹ rất khá giả, từ một căn nhà đó, chồng nó trả góp thêm được 1 căn nữa, bó mẹ xây thêm 1 nhà hàng nữa, định bụng cho 2 vợ chồng nó có kế sinh nhai nơi đất khách quê người.
Thế là, từ một đứa bần bần như mình, nó lấy chồng một phát vụt lên trung lưu, năm đi du lịch thế giới là chuyện bình thường. Có 2 căn nhà, có tiền tích góp, có nhà hàng không phải đi làm thuê.
Trước đây, mình ngây thơ nghĩ, chỉ cần giỏi hơn nó là đủ, chỉ cần chăm chỉ hơn nó là đủ. Nhưng rồi, gần như cái tư duy so sánh giết chết mình từng ngày.
5 năm sau đó, thời gian gần đây mình nhìn lại, chà, mình thua nó mọi mặt. Có một cuộc sống riêng, có gia đình riêng, có công việc, có tiền tích góp, có nhà cửa. Mọi mơ ước ổn định của 1 con người nó đều có đủ cả, thậm chí còn chưa từng cố gắng. Tự nhiên mình ghen tị.
Mình không hiểu áp lực của nó. Cái áp lực phải lo toan cho 2 đứa em, phải bấu víu, nhìn mặt nhà chồng mà sống. Mình cũng không hiểu nỗi sợ của nó, nếu không có chồng lo toan, một ngày nào đó không có chồng lo nữa, nó sẽ vững vàng bằng cách nào. Đó là những thứ mình không hiểu được, vì mình là con út, căn bản nhà có, ba mẹ có kế sinh nhai riêng, chẳng phải lo ai, càng chẳng phải nuôi ai, bấu víu ai.
Nhưng mình lại so sánh, như những đứa trẻ ngày xưa, so sánh xem điểm thi đứa nào hơn đứa nào, đứa nào chăm hơn đứa nào.
Chà, mình đã bị bỏ lại xa đến vậy, bản thân mình giờ mới nhận ra. Chúng mình gần như ở 2 cuộc sống khác nhau, có những hướng nhìn, dự định khác nhau. Quần áo đã khác nhau, chẳng còn là bộ đồng phục y chang ngày nào.
Nếu một đứa trẻ không phải học lối tư duy đấu đá, hơn thua giành giật kia, có lẽ nó cũng không ngờ khi lớn lên, thứ làm nó tự hào sẽ là thứ duy nhất xâu xé nó từng ngày.
Bạn tớ an ủi tớ, vào 4h sáng rằng. Mỗi hành trình sẽ là khác nhau. Chúng ta nên công nhận may mắn của người bạn đó, và nên thừa nhận hành trình trưởng thành của riêng ta. Bởi lẽ, Chúng ta không suông sẻ, nhưng ít nhất đã sống sót. Và một ngày nào đó, bất kì ai cũng sẽ phải học cách sống sót.
Tớ cười nhạt, cái lời động viên lúc này chẳng thấm tí nào. Bởi cái nội lực mà gần như tớ luôn đem ra để lấy lý do, cho mỗi lần tớ thất bại, vấp ngã, đều lồm cồm bò dậy được, nó lại không hào nhoáng bằng những lớp nền kinh tế kia. Ừm, chắc đã đến tuổi phải thừa nhận kinh tế là một nỗi an tâm còn lớn lao hơn cả nội lực.
Bệnh tâm lý thì chết chủ động. Còn đói thì chết bị động đấy.
Bệnh tâm lý có thể không đi khám, dùng cái nội lực hiếm hoi để vực dậy mỗi ngày. Nhưng bệnh sinh học, ung thư, đột quỵ, không có tiền, không đi khám, thì bệnh không nguy hiểm cũng trở thành án tử. Đó vốn là những gì tớ đã chứng kiến, đã nhìn thấy.
Tự nhiên buồn. Tuy không than vãn, nhưng buồn.
cách đây 5 năm, vào năm tớ 20 tuổi, tớ đã ước tớ có thể trở lại là một người bình thường, trên vai không mang vác quá nhiều nỗi sợ hãi, để có thể đi làm, có một cuộc sống rất bình thường như bao người.
Nhưng, chà, tớ vướng bệnh tâm lý. Cái thứ mà người khác chạy trốn và tìm người lắng nghe, thì tớ hiểu hoàn cảnh của mình, và tự mình thoát ra. Ừm, nghe đến đây, tớ đã quá quen với biểu ngữ dũng cảm, những ca ngợi kiên trì. Nhưng tớ cảm giác, tớ như đi về số âm vậy, từng bước từng bước kéo mình về số 0.
Đến tận 5 năm sau, tớ mới bắt đầu được cái vạch xuất phát của những đứa đã bước đi hồi 20 tuổi. Đúng, 5 năm đó, sau bao nỗi sợ và hoảng hốt về kinh tế, tớ vẫn mặc nhiên sống sót, kiên định cứu chính mình đầu tiên.
Tớ có thể lấy lý do để bào chữa cho sự vô sản năm 25 tuổi của mình. Cho những cuộc đua mà mình không thể bỏ chạy nữa. Nhưng tớ công nhận, tớ vẫn ghen tị với những sự may mắn. May mắn của tổ tiên đem đến, sự tích góp của những thế hệ trước. May mắn của những mối duyên nợ định sẵn, chẳng phải lo toan đồng tiền.
À, nếu nói thế, tớ vẫn được xếp vào may mắn ấy. Bạn đồng hành của tớ vẫn đang trưởng thành lên từng ngày, dũng cảm lên từng ngày. Không tệ, chỉ là tớ đang nhìn xung quanh và đòi hỏi bạn như một tấm vé để tớ được ngừng nỗ lực.
Sau 5 năm, nỗ lực không ngừng, mà cái nội lực nó chỉ được nhìn thấy thông qua biến cố. Tớ tự nhiên chán nản, lại tiếp tục tự hỏi mình có đi sai hướng không, lại tiếp tục không rõ bản thân mình có còn muốn đi tiếp không.
ừm, sắp tới, tớ bắt đầu xây dựng cuộc sống kinh tế bên ngoài. Thứ mà người ta luôn nói tớ có con đường sẽ rất đơn giản, rất nhẹ nhàng, vì tớ có sẵn một tâm hồn mạnh mẽ, tớ sẽ không hiểu nỗi áp lực chiến đấu như mọi người.
Nói kiểu gì cũng không tin nỗi!
0 notes
openanewperiot · 2 days ago
Text
Sắp gần đến tháng 7, tức là gần 1 năm kể từ khi tôi lục rục bước ra khỏi nhà.
Dạo gần đây vẫn hay đọc các chuyên mục phỏng vấn, các drama chốn công sở. Quả là có 1 chút rén nhẹ.
Có công ty đòi ứng viên trả tiền để được thử việc. Một số tẩy chay công ty này, bởi vốn dĩ ngay cả những tập đoàn lớn, họ cũng không dám đề cao bản thân đến vậy. Dĩ nhiên sẽ có những cách khác nhau để vào việc, nhưng sẽ không có trò công khai xin tiền.
Ừm, đợt đó, vụ này dấy lên 1 làn sóng dữ dội. Và có một vài người đồng tình, họ cho rằng các ngành nghề khác như y tá, bác sĩ, vẫn phải trả tiền để được thực tập đó thôi. Kể cả giáo viên, họ cũng trả tiền, để được dạy ở một ngôi trường nào đó.
Đây không phải là 1 vấn nạn, gần như vậy, đây là cách vận hành của dòng tiền ở một số ngành nghề cố định, có sức cạnh tranh cao và điều kiện nơi làm việc tương đối phải giành giật.
Thế còn 1 doanh nghiệp, nằm trong tỷ lệ 40% có khả năng phá sản ở 3 năm đầu tiên, lại cho mình cái đặc quyền xin tiền ứng viên để có kinh nghiệm, ôi dào thật đáng sợ.
Chuyện cư xử giữa người và người là chuyện vô cùng phức tạp. bởi không ai muốn chịu trách nhiệm cho việc làm sai, gây thiệt hại cho một tập thể. Có những ngành nghề rủi ro quá lớn, như ngành xây dựng, đền bù thiệt hại công ty không thể chi trả hết, vì nếu trả hết thì khả năng cao sẽ gãy vốn, không xoay vốn kịp từ nhà thầu.
Nhưng, ví dụ, một công ty chuyên marketing, phải đền hợp đồng, thì một cái hợp đồng thông qua cả mấy phòng ban sẽ quy trách nhiệm về nhân viên nào? Bắt ứng viên đóng tiền trước, chả khác nào họ cố định trách nhiệm tập thể quy vào ứng viên này. Cả 1 quả thiếu tôn trọng cá thể lẫn giá trị lao động.
đợt trước, mình thấy có 1 công ty du lịch xử lý vấn đề. Bạn hướng dẫn viên có làm lỡ 1 hợp đồng. Công ty quyết định bồi thường giúp bạn, và không trả lương cho bạn tháng đó. Bạn lên phốt công ty quịt lương. Do mình không biết giá trị hợp đồng như thế nào, nếu nó quá lớn, thì vẫn có thể chọn phương án 50/50. Hoặc 30/70. Vì dẫu sao, một cá nhân chưa từng đủ để chạy cho 1 dự án, cắt lương bạn hoàn toàn không hề hợp lý, và việc đền bù cho dự án hỏng là trách nhiệm của công ty.
Vốn mỏng thì hạn chế rủi ro. Chớ vốn mỏng mà tham, lại đổ trách nhiệm lên đứa thấp cổ bé họng hơn, thì xử lý kém. Thiếu đi tính tình người, nhất là trong mối quan hệ hợp tác lao động với nhau.
Đợt ấy, bạn nhân viên lên phốt, và trớ trêu thay, 1 số hr thay vì bênh bạn, thì lại hùa nhau cho bạn vào black list vì đơn giản, đúng hay sai gì mà bạn phốt cty là bạn sai. Ôi trời, từ khi nào đúng sai và bảo vệ quyền lợi của chính mình, đồng thời lên án cho 1 trường hợp xử lý kém lại đang là tự hủy mình.
Việc bản thân làm chủ, tạo ra một môi trường làm việc sòng phẳng, công bằng chuyện tiền nong, thực sự không khó. Nhưng, người chủ có cái tâm lợi dụng, không trân trọng giá trị lao động của nhân viên, và không đủ khả năng xoay hay quản lý dòng tiền, thì người thiếu trách nhiệm và có vấn đề là người chủ đó.
Nếu bạn không làm chủ, thì vị trí của bạn là cống hiến. Nếu bạn làm chủ, vị trí của bạn là tôn trọng sự cống hiến.
Chuyện đúng sai ai cũng từng gặp phải. Cho nên, để phải đền hợp đồng là quản lý yếu kém. Cả 2 trường hợp trên, người lãnh đạo đều có cùng 1 tư duy, là không nhận trách nhiệm cho quản lý yếu kém đó, mà đổ dồn trách nhiệm cho nhân viên, tức người làm công cho mình.
Nhưng, mình thừa nhận, cái nỗi khổ của người chủ, là chưa chắc gì bạn nhân viên đó thực sự nhiệt tình, ham học hỏi, và đủ hiểu mình đang làm cái gì. Cuộc sống rộng lớn, mỗi người một nhu cầu. Có những đứa nghĩ mình chỉ làm đủ số tiền họ trả mình. Có những đứa thậm chí còn lười nhát, chẳng thèm làm, ai sai gì làm đó, ngoài ra thì không làm luôn.
Có những đứa, gây ra hậu quả 1 cục tiền ú ụ, thế là nó bỏ trốn. Bạn chủ còn chẳng kịp suy nghĩ đến phương án chia lỗ ntn, 1 mình gánh khoản lỗ đó.
1,2 đứa đã mệt, đằng này ví dụ chẵn 10 đứa đi làm đều thái độ ểnh ương, thiếu trách nhiệm như vậy, thì đúng là phá sản vì đồng đội, không phải vì dòng đời.
Nên quan niệm của mình vẫn là, mây tầng nào hút người tầng đó. Tâm không bóc lột thì tự nhiên gặp người muốn cống hiến. Còn làm chủ mà tâm cứ muốn đổ hết trách nhiệm lên người khác, cho nó tự bơi tự chết, thì chắc chắn đứa đó cũng sẽ có tư duy làm đúng trách nhiệm của mình, không học hỏi, không cống hiến, càng không có nhu cầu tối ưu.
Ở đây, cũng nói về việc tôn trọng giá trị lao động cá nhân. Người ta thường bảo, cái gì miễn phí thường ít được tôn trọng. Câu này hẳn bạn nào từng làm riêng, từng bơi giữa thị trường thấm lắm. Nhưng nghịch lý ở chỗ, trừ khi bạn đã có tên tuổi, chứ không, vẫn phải marketing kiểu cho đi trước để tạo tên.
Bởi vậy, rất dễ gặp những người khách không biết tôn trọng sản phẩm lao động, bởi lẽ họ không mất tiền. Nhưng bên cạnh đó, cũng sẽ có những bạn đã từng đi làm, biết cách trân trọng.
Vậy thì, tôn trọng giá trị lao động, là một thái độ chủ động đối với chính mình, với người sử dụng lao động của mình. nếu buộc vào một trường hợp mà tiền công nó chưa xứng đáng với sức mình, thì đừng ngại cho đi, đừng ngại cống hiến và học hỏi nhiều hơn, đó gọi là tôn trọng sản phẩm của mình, cứ việc tối ưu hóa nó nhất có thể.
Còn với trường hợp bạn chưa đủ dòng tiền để chi trả xứng đáng cho một nhân viên quá nhiệt huyết, thì cứ cho họ trãi nghiệm, sai rồi sửa. Kinh nghiệm cũng đáng giá như tiền bạc. Thứ chúng ta có thể cho không chỉ tiền, mà còn là thái độ tự do, giao việc, giao trách nhiệm, tin tưởng, đồng hành và thực sự tôn trọng. Cách mà con người đối đãi với con người.
Còn với 2 trường hợp trên. Những đơn vị làm phiền đến thời gian, tiền bạc, trách nhiệm của nhân viên mình. Và những nhân viên quá đòi hỏi sự xứng đáng, nhưng trách nhiệm và thái độ học hỏi, quan sát, đối nhân xử thế không tương ứng. Thì âu cũng là mây cùng tầng mà thôi.
Theo mình, khi bạn gặp 1 trong 2 trường hợp này, cũng không nên đồng hành làm gì. Vì sự mệnh mỏi của cả 1 hành trình nó kinh dị hơn là kiên nhẫn chờ mây cùng tầng đến đồng hành.
Mình có biết 1 bạn nhỏ, ngày xưa làm nhân viên cũng với tư tưởng chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, không nhận nhiều việc hơn, không học hỏi và nhiệt huyết hơn. Thời điểm đó, năng lực bạn tốt. Vì tốt, nên dần được thăng lên làm nhân viên ưu tú, rồi đến cấp quản lý. Chức càng cao, càng có nhiều người làm việc dưới trướng mình, bạn mới thấm thía thái độ của bạn ngày nào.
Một ngày, khi bạn đã ra làm chủ. Bạn tâm sự, bạn ghét những nhân viên chỉ làm đúng công việc được giao, không học hỏi, không nhiệt huyết, không cống hiến. Mình cười, từ khi nào một nhân viên khó chịu với việc bán mình cho tư bản, lại trở thành tư bản thế này?
Nhưng, mình hiểu vì sao bạn khó chịu đến vậy. Vì bạn là kiểu chủ sòng phẳng chuyện tiền bạc, không ngại chỉ dạy chuyện kiến thức, và hỗ trợ hết mình khi có đền bù xảy ra. Dĩ nhiên, nếu bạn nhiệt huyết và có trách nhiệm trong lĩnh vực của mình, bạn có quyền đòi hỏi người làm việc cho mình cần tự nguyện có thái độ tương tự, để hỗ trợ tiến độ công việc suông sẻ.
Tóm lại, kết câu chuyện sớm hôm nay. Cuộc đời này vốn sòng phẳng. Bạn cho tiền, thì nhận lại được tiền. Bạn cho thái độ, thì nhận được thái độ. và hơn hết, bạn cho đi sự tử tế, kể cả người tạo giá trị lao động, hay cả người sử dụng lao động, khi mà chúng ta cùng 1 chiến tuyến, ngồi cùng 1 con thuyền. Điều cần làm là hợp tác và trân trọng nhau, chứ không phải bào mòn hay giết chết lẫn nhau.
0 notes
openanewperiot · 5 days ago
Text
Tim đập mạnh thế này, là trúng long mạch rồi đây.
Cách đây 4 năm, lúc tớ 20 tuổi, có làm 1 công việc thời vụ. Công việc này tớ làm 1 lần rồi, lúc học lớp 8, 15 tuổi. À thì cũng xem như có kinh nghiệm nhè nhẹ.
bản thân tớ biết mình cần làm gì, làm như thế nào. Nhưng cái con người năm 20 tuổi nó sẽ đối diện vấn đề khác 1 người năm 15 tuổi. ít nhất thì 15 tuổi, mình cũng chỉ là 1 đứa trẻ, ngoan, nghe lời người lớn, và cũng không phải giao trách nhiệm quá nhiều.
năm đó, dù biết bản thân phải làm gì, nhưng không hiểu sao vào những buổi trưa nghĩ giải lao lại mở nhạc, cảm thấy vô cùng hồi hộp, vô cùng hối thúc để vào làm tiếp, dù công việc cũng không cần nhiệt huyết đến vậy.
Ngày đó, mình là một trong những đứa nhiệt huyết nhất. Dễ thương thật, xông pha, nói nhiều, nhiệt tình, và đôi khi là nhận nhiều trách nhiệm hơn, phân công hơn. Khi ấy, mình tự hỏi sao các anh chị lớn trầm vậy, giờ mình mới hiểu : cái công việc đó không cần nhiệt đến vậy!
Cứ sợ đổ năng lượng không đủ, cứ sợ chưa đủ nhiệt tình. Cũng là còn nhỏ, cũng còn là nhiều sức khỏe, nhiều sự cho đi.
Lúc nào cũng muốn ở đó để làm việc, làm tất cả những công việc có thể làm, đến mức không để nó ở vị trí công việc nữa, mà dồn hết tâm trí vào nó. Cái cảm giác hồi hộp đó, có lẽ không phân định được chính mình với công việc nữa, đã bị nó ảnh hưởng lên.
Sau này, làm nhiều việc hơn, mình bắt đầu lão hóa dần. Làm có thời, có lượng, có chất. Nhiệt có tính toán, cũng không nỡ dành thời gian nghỉ ra để hồi hộp vì công việc. Có thể đẩy năng lượng vào, có thể năng nổ, hay chăm chỉ, có thể có cảm giác thành tựu. Nhưng không hồi hộp bởi nó, và không quan tâm đến việc bản thân có làm tốt hay không.
mình đã đạt đến giai đoạn trung của 1 công việc thường thấy, không còn gì để học hỏi hay tiến bộ, cần rời đi để phát triển.
Ừm, nên cái sự hồi hộp lo âu đó, có lẽ là 1 phần của tuổi trẻ, chưa phân định rạch ròi được bản thân và công việc. Dễ đầu tư sai cho một quá trình, vì dồn hết tâm can, đánh mất chính mình mà còn sợ không đủ.
Có một kỷ niệm thứ hai, là buổi tối.
ừm, đợt đó bọn mình phải làm hơn 15 tiếng liên tục. Tối đó ai cũng mệt nhoài, nhưng bắt buộc phải xong việc mới được về, làm thời vụ thì không có chuyện để hôm sau làm tiếp hay chậm trễ đâu.
Nhóm mình có 5 người, nhưng chỉ có 4 công việc. ban đầu mình được giao cho đọc line, tức là có 1 chân không phải ngồi không rồi đó. Nhưng khi ấy nhỏ quá, chưa ý thức được toàn cảnh, nên bắt đầu giỡn hớt cho đỡ mệt. Kết quả khiến toàn team các anh chị đều cọc lên, tướt việc, bảo ngồi chơi thôi.
Chậc, lúc ấy tớ quê xệ, xấu hổ mà cũng không thể bỏ về. Chỉ cười cười rồi ngồi im. Sau đó, tất cả các phổ biến công việc sau đó mình đều không nghe lọt tai nữa, cứ ngu ngu ngơ ngơ, ai bảo gì thì làm nấy, không bảo thì đứng yên như trời trồng.
Lúc ấy mình có giận, có xấu hổ ko á? Có chớ, còn tổn thương nữa. Ai có ngờ sau này lớn mình cũng y chang. Giỡn mà không đúng lúc, khi tinh thần lẫn cảm xúc mình kiệt quệ, thì mình cọc còn ghê hơn.
Mình có trách chớ, mình trách là mình còn nhỏ, mình không biết thì kiên nhẫn nói cho mình biết. Sao lại làm mình xấu hổ như thế. Nhưng lớn hơn chút, mình biết, kiên nhẫn là cả 1 công trình của người lớn chớ không phải muốn có là có.
Kiệt quệ là cái mà người ta đối diện mỗi ngày, còn sự trưởng thành cảm xúc lại là bản lĩnh của mỗi người. Như việc mình xấu hổ, mình có thể vượt qua nó mà trở lại tự tin tiếp tục làm việc không, hay bị cuốn theo nó mà thu mình, mà nghi ngờ chính mình?
0 notes
openanewperiot · 5 days ago
Text
Ngày xưa, lúc tớ còn chạy đua với thời gian, sáng đi học, chiều về làm luận, xong hết bài tập thì sẽ bắt đầu học photoshop. Cậu biết tớ cảm thấy thoải mái nhất là lúc nào không?
Lúc tớ hoàn thành xong bài luận với cả mớ tab. Pha 1 ly cafe nhỏ, hít thở và bắt đầu công việc của mình. Khi ấy tớ thầm nghĩ, giá như lớn lên như này thì hay phải biết, không phải chạy đua với xã hội, không phải giả tạo, hay thuận theo các thế lực drama.
5 năm sau, cuộc sống tớ là như thế. Sớm sớm pha 1 ly cafe, ngồi máy tính. Hoặc lựa chọn thiền định, hoặc chọn viết ra để deal với tâm lý của chính mình. Nó vẫn thoải mái, nhưng không sung sướng như tớ nghĩ, vì chẳng ai đối diện với nỗi sợ của mình mà thong thả, giống như những mạch nước ngầm âm ỉ mà thôi.
Tự nhiên lại muốn trở về ngày đó, nhưng không phải lựa chọn bán mình để đuổi theo những tiêu chuẩn của xã hội, mà lần này, là tập trung vào chính mình. ừm, tớ ngán việc cứ trở lại mãi bên trong như thế này, trong lòng luôn có một nỗi nhớ tự do trào dâng.
Hôm nay, tớ lại đọc được tâm tư của 1 đứa trẻ nỗ lực vượt trội để đạt được những cột mốc của mình. Mặc kệ việc đó có ý nghĩa với nó, hay vì nó cũng từng chạy theo nấc thang của xã hội như tớ, nhưng nếu nó xứng đáng thì là xứng đáng.
giá trị của tớ, tớ nghĩ, từ lâu lắm nó không còn là những cuộc chạy đua theo hào quang, theo đồng tiền nữa. lâu lắm rồi, nửa năm hơn rồi không kiếm ra tiền, vẫn bình thường, chưa cảm thấy xấu hổ. Chỉ là phải tỉnh táo và kiên định chi tiêu hơn, với tớ nó vẫn rất đơn giản.
ừm, đôi khi, giá trị không nằm ở những thứ có thể nhìn thấy.
Như lời khen, sự công nhận, bằng cấp, hiểu biết, học thuật, vị trí, lương bổng, hay các mqh xã hội.
Nếu không chạy theo những điều này, tớ vẫn có thứ bản năng để tiếp tục bước đi những con đường khác. nếu không, tớ sẽ không dám đi mất. nếu tớ tiếp tục ghét bản thân mình vì chưa đủ hoàn hảo trong công việc, vẫn nhát cấy, hèn hạ, tớ sẽ mãi bị kẹt lại giai đoạn nữa chừng này mất.
Vốn dĩ cũng chỉ là một linh hồn vẫn đang nỗ lực hết mình mà thôi.
Người yêu tớ hay nói vậy, chỉ cần cố gắng, đúng cũng được, sai cũng được. Miễn là bản thân không hối hận. Anh lao đi như một cơn gió, đối diện, vượt qua, gục ngã rồi đứng dậy đầy bản lĩnh. Từ lâu rồi tớ không còn cần động viên, hối thúc, tớ bắt đầu thấy sợ.
hình như mình đang bị bỏ lại. hình như, việc người ta chưa hoàn hảo lại khiến mình ủ yên, dù nó chẳng an toàn.
Khó xử thật!
hình như không phải anh, chính tớ, mới đang là không tin vào chính mình. Cũng không hài lòng với chính mình, trong công việc, trong những khía cạnh sinh tồn, hài lòng về giá trị của bản thân. Hôm nay yếu đuối phải biết.
Không hiểu sao, tớ cứ bám víu lại quá khứ, những tháng ngày tớ cố sức sinh tồn trong 1 công việc mới, lại cảm thấy niềm vui sướng đến lạ. Rồi mỗi sáng thức dậy trong sự tức giận, từ lâu đã không còn muốn ở lại và làm công việc này nữa.
Công việc cũng là người yêu, cũng cần duyên, cũng không hên đến nỗi sẽ đồng hành thật lâu. kì vọng rất nhiều.
Xin chào hôm nay, lại một ngày tớ quay lại với chính mình, không quan sát hành trình của ai nữa, tiếp tục những bước chân lữ hành.
0 notes
openanewperiot · 8 days ago
Text
Chẳng có mối tình nào mà, chưa một lần chạm đến nhau, mà là day dứt suốt vài năm sau đó.
Lần đó, gặp anh, trong lòng em chỉ có đúng 1 ý nguyện, nếu không thể đáp lại tình cảm ấy, em cũng không cho nó cơ hội để hi vọng.
Em không dám cho anh hi vọng, em bảo vệ sự tổn thương của anh. Lần đó, em đã nghĩ mình tử tế. Anh cũng không tiến tới, nhưng ánh mắt anh dành cho em làm em khó hiểu, ánh mắt của sự mong chờ, của yêu thương, và của cả buông bỏ. Nó làm trái tim em chìm đắm trong khó hiểu vô cùng.
lần đó, chúng ta chọn buông bỏ nhau, khi đã nhìn vào khoản không có nhau thật lâu. Em trãi nghiệm một cảm giác day dứt mãi không thoát ra được, hình như em lỡ đi 1 kiếp người.
Nhưng em mừng vì lần đó, em đã chọn bỏ đi. Nếu như, em sớm biết chúng ta đã từng là phu thê, chắc em cũng không có nhiều dũng khí và dứt khoát như vậy. Nhưng ông trời vốn cũng không để em cứ mãi vô minh.
Họ kể rằng, ngày đó, chúng ta từng yêu nhau da diết. Đến nỗi khi mất đi, anh vẫn mong kiếp này được nhìn thấy em trưởng thành, độc lập và hạnh phúc.
Và đúng, kiếp này, anh gặp em đúng khoảnh khắc em lớn lên, chứng kiến cảnh em trưởng thành, hạnh phúc, và lựa chọn trân trọng chính mình. Linh hồn của anh đã hoàn thành lời hứa của kiếp trước, nhưng anh cũng đã lựa chọn không chen chân vào cuộc sống của riêng em. Anh cũng đã lựa chọn bảo vệ em.
Vô tình, chúng ta đều lựa chọn bảo vệ người kia, dù không biết họ đã từng là ai, tại sao lại thân thuộc như vậy, tại sao ánh mắt như vỡ nát trái tim. Vô tình, trong vô thức, chúng ta vẫn dành cho nhau một tình yêu không cần sở hữu.
Kiếp này, em cần ai đó dạy em bài học không can thiệp. Em cần một tình yêu dạng đồng hành, cùng lớn lên. Đó là lý do em gặp anh ấy. Tiếc là, kiếp này, sứ mệnh của anh lại không thể liên kết với em. Chúng ta chỉ hoàn thành lời hứa linh hồn gặp nhau ấy, nhưng duyên phận không nỡ để chúng ta kết duyên, lở dở hành trình của cả hai.
Em thường nghĩ, giá như em không biết chuyện, không biết anh là ai, em sẽ mãi chìm trong thắc mắc về ánh mắt đau lòng ấy. Nhưng rồi, biết rồi, cũng chỉ để nợ anh một câu tạm biệt, và cảm ơn vì đã yêu thương em.
Anh biết không, kiếp này, em vẫn được yêu thương một cách tử tế và bao dung. Anh yên tâm nhé, không phải anh, nhưng em vẫn ổn, vẫn độc lập, và không còn đau vì tình nữa. Ánh mắt ấy, cho em xin lỗi, vì em thực sự đã không nhận ra. Có lẽ em chỉ muốn bảo vệ anh trong vô thức, nhưng kiếp này chúng ta xa lạ quá, em lại không tin nỗi vào nhịp đập trái tim mình.
Thật sự biết ơn anh, vì kiếp này đã trở lại, để chúng ta gặp nhau thêm 1 lần trọn vẹn ơn nghĩa phu thê. Cũng cảm ơn anh, đã gieo cho em bước ngoặc trưởng thành, một cách nhẹ nhàng không đau đớn. Không phải phu thê, em nghĩ cũng sẽ không thể là ai mang cho em bài học mà vẫn đủ sức bảo vệ em. Kiếp này, không thể đền đáp lại tình cảm đó, thì hãy đi tự do trên con đường của anh, tạo ra những mối nhân duyên mới.
Chúng ta, đã không còn cần phải gặp nhau nữa. Nhưng hồi ức thì không thể phớt lờ. Cảm ơn kiếp phu thê ấy, đã yêu thương em. Cảm ơn vì kiếp này, tình cảm ấy vẫn trở về với em. Và cảm ơn, vì đã buông bỏ em.
Tình yêu này thật lớn, và em thật may mắn. Và em hiểu ra, việc chúng ta đồng lòng buông nhau ở kiếp này, đã trọn vẹn ơn nghĩa phu thê. Không ngờ, sau cùng, chúng ta trong vô thức vẫn lựa chọn bảo vệ nhau.
Phu thê em kiếp này á, như anh mong đợi, họ vì em lớn, họ yêu thương em, họ đủ khả năng để đi cùng em. Có lẽ đó là cái họ đã nợ em, anh biết mà. Anh cũng nên đi trên con đường của chính mình mà thôi.
Em không biết trong vô thức, mình có dõi theo anh nữa không. Nhưng em mong anh được hạnh phúc, và được đối xử tử tế, thật tâm!
0 notes
openanewperiot · 10 days ago
Text
Đó là giấc mơ đầu tiên, mà mình nhìn nhận sát với thực tại. À, tâm thức mình có thể nhìn nhận như thực tại.
Không còn là một đứa học sinh, không còn ở trường học, cũng không phải đang trên đường trốn chạy, hay nhập học, cũng chẳng phải đứa nhóc nào đang đi du lịch, rời khỏi thực tại.
Lần đầu tiên sau rất dài, một quãng thời gian quá dài, mình được nhận thức bản thể thực nhất của chính mình, một người lớn hoàn toàn, đang co rúm trong chiếc phòng của riêng mình, quan sát động tĩnh bên ngoài bằng camera.
Mình nhớ cuộc đối thoại bên ngoài diễn ra như thế này:
-- Con mày tốt nghiệp chưa? Nghe bảo nó làm giáo viên nhỉ? Lâu lắm rồi vẫn chưa tốt nghiệp sao? Trường tao biết đang thiếu giáo viên này, có muốn vào làm không?
Ừm, đó là đoạn hội thoại quen thuộc của mấy năm nay, ba mẹ mình thường phải đối diện với tất cả mọi người. Ai cũng nghĩ lạ, sao mãi chưa tốt nghiệp, hay mãi chưa đi làm. Vì một lời nói dối ngày xưa, mà không ai biết mình đã bỏ học, thực chất cũng không ai cần biết. Vì một sự lựa chọn ở nhà thiền định, chữa lành, mà mình quyết không đi làm suốt 5 năm, vốn cũng không cần phải giải thích với ai.
Người ta chỉ luôn tự hỏi, một người trẻ, có thể ở nhà sao? có thể từ chối thế giới ngoài kia sao/
Giới tuổi bọn mình á, từ lâu đã không còn là giới mới gia nhập, hay mới tốt nghiệp nữa. Phải gọi là có kinh nghiệm đi làm, nhảy việc 2,3 năm, có đứa còn đi công tác vài tháng, có đứa đã đi xong chuyến du lịch rồi. Tuổi của bọn mình ít nhất cũng đã đi xong đoạn đầu sự nghiệp, chẳng thể chênh vênh, càng không thể lang thang.
Chưa bao giờ mình thấy mình bị phơi bày hơn lúc này. Cũng chưa bao giờ nhận ra mình người lớn hơn hiện tại. Có lẽ chỉ trong một đêm, chứng kiến một khoảnh khắc những đứa trẻ giỏi giang đang tìm nơi thuộc về giá trị của chính mình, mình đột nhiên lột xác, không còn là đứa trẻ ngày nào.
Điều này khiến mình không còn cái cùm học sinh ngày nào, nhưng lại càng làm mình trần trụi hơn bao giờ hết. Đã lâu lắm rồi, mình không trở lại xã hội, cũng không biết văn hóa ấy kể từ ngày mình rời đi đã thay đổi như thế nào, những thế hệ mới, những môi trường mới, đã vận hành ra sao, có một sự tò mò khôn xiết.
Mình á, cả đời học sinh của mình, bán tài bán sức vì danh vọng. Mình chán cái cảnh chạy đua, mất ngủ, bị dồn vào chân tường của áp lực mà không thể bỏ chạy rồi. Nên giờ, bảo mình tìm một công việc ổn định, rạng rỡ gia đình, mình làm được chớ, chỉ là, mình sợ việc đánh đổi.
Sức khỏe mình mấy năm nay hồi phục, không còn khó ngủ, chẳng còn giật mình nửa đêm với trái tim loạn nhịp. Tính cách mình ổn định, có kiểm soát, không còn tiêu cực hay chạy theo những con sóng vỗ vào bờ. Mình chỉ là, mong rằng, trái tim mình được yên.
Mong rằng có 1 nơi, họ trân trọng giá trị của mình. Mình không muốn chạy đua nữa, cũng không muốn mất ngủ, chỉ để là một người giỏi. Mình muốn làm việc, muốn sức khỏe, cũng muốn nơi ấy cho mình đủ tự do để lớn lên.
Mình không muốn trở lại làm một chú heo béo mầm, mọi nỗ lực nhỏ nhoi chỉ để sinh tồn, tài năng bị đem lên cán cân, nơi người thứ 2 sẽ không bao giờ tồn tại. Mình không muốn, nỗ lực của mình rơi vào hố sâu không đáy của danh vọng, chỉ có thể nỗ lực hơn, dù kiệt sức, dù sắp chết đến nơi, nghỉ ngơi cũng là một sự xa xỉ.
Mình chỉ muốn được làm việc ở một nơi, mình được trân trọng, được tôn trọng, cũng được tự do. Từ lâu rồi, không còn cần được công nhận, chẳng còn muốn chạy theo đồng tiên, danh vọng. Đổ đầy công sức vào những chiếc cúp mà vài năm sau, nó chẳng thể cứu mình khỏi những đêm dài thức trắng.
Mình cũng giỏi mà. Tiếc là, xã hội thật bất công. Hoặc, mình đã đánh đổi, giờ ngồi lại bắt đền, như một đứa trẻ không chấp nhận được cái giá đắt đỏ ấy.
Mình lớn rồi, ừm, có lẽ là từ hôm qua. Để hiểu ra, có những con đường khác không phải được bày sẵn, mà là tự mò mà đi. Sẽ có những nơi, tử tế, cho mình những cái giá phù hợp, để mình hiểu ra, tài năng của mình sẽ đổi lại những dư vị đủ, chứ không phải những chiếc cúp vô dụng, những hào quang không thể giữ gìn.
"Sau này, nhớ trân trọng những đứa trẻ giỏi giang. Bởi mỗi nỗ lực, dù thành công hơn ai, cũng đều là những đêm hết lòng."
Cảm ơn em, vì đã luôn cố gắng. Nhưng hôm nay, cảm ơn em, vì đã yêu thương chính mình!
0 notes
openanewperiot · 12 days ago
Text
Hôm qua, tớ lại buồn cậu ạ, không phải do hoocmon đâu, mà là do ghen tị.
Ừm, tớ gặp một thế hệ mới, genz. Tớ cũng là genz, nhưng khi thấy đứa trẻ này thật sự rất chủ động trong cuộc sống, rất giỏi giang và mở ra được nhiều cơ hội khẳng định chính mình, tớ thực sự ghen tị.
Chưa bao giờ tớ ghen tị với người khác về thu nhập tốt hơn, ổn định sớm hơn, hay giỏi giang hơn. Thế mà tớ lại ghen tị khi thấy người khác tận dụng đúng cơ hội để tỏa sáng giá trị của chính mình. Điều đó làm tớ chạnh lòng với khả năng của mình.
Không phải tớ không làm được, mà là tớ phụ thuộc.
Hôm nay tớ ngồi thiền, tớ phát hiện ra một vấn đề.
Tớ thường xuyên được giao việc nặng, vì cuộc đời tớ cần trãi nghiệm. May mắn, ông trời cho tớ một cái đầu sắp xếp hệ thống tương đối tốt, nên tớ dễ quen việc, không loay hoay quá lâu, và rất dễ để tái cấu trúc cách làm việc hiệu quả.
Ừm, trời sinh năng lực quản lý và sắp xếp tớ tốt, bởi vậy tớ thường được giao việc nặng. Vì gần như mọi người đến với cuộc đời tớ đều tin rằng, mặc kệ tớ biết hay không, tớ vẫn sẽ làm được nhờ 1 phép màu nào đấy.
Haha, nghe đáng yêu ha. Tớ cũng không quá phản đối khi bị giao việc nhiều hơn khả năng thực sự, với tớ, đi làm để phát triển. Chỉ cần tớ thông minh hơn thì sẽ nhàn hạ hơn, càng thông minh thì càng giảm thiếu việc nặng, biến nó thành việc nhẹ, nên đã từ rất lâu tớ không còn cảm giác mình bị bốc lột nữa.
Vì lâu dài, hiển nhiên người khác khi thấy tớ ko phàn nàn, sẽ đối xử với tớ tử tế hơn. Vì tớ làm tốt, tớ ổn định được chất lượng, và thái độ tớ cầu tiến. Tớ cũng từng trãi qua kiệt sức, quá tải, nên có kinh nghiệm xử lý tương đối.
À ừ!
Vấn đề tớ phát hiện, là tớ luôn đủ khả năng giải quyết công việc, chỉ là tớ muốn hay không.
Cùng 1 công việc nặng, nhưng khi người sếp ấy tâm lý, khuyến khích động viên, thì tớ sẽ tự tin và tìm cách để đôi bên cùng có lợi.
Nhưng, nếu người sếp ấy kỳ vọng, rồi thất vọng hay nặng lời. Tớ sẽ rút lui năng lượng của mình, từ chối tìm kiếm, tối ưu hóa, làm đúng phần của mình, cũng sẽ rời đi, chìm trong tự ti khi mình không làm được.
Tớ quan sát phản ứng của tớ đều phụ thuộc vào người giao việc, sau một vài năm, tớ nhận ra một điểm chung to lớn.
Như tớ đã nói, khả năng của tớ không phải tự nhiên giải quyết tốt, mà là thất bại nhiều rồi sẽ tìm ra cách tối ưu, tớ chưa từng sợ thất bại, cho nên việc đứng lên của tớ rất nhanh, nhanh hơn bất kì deadline nào dồn lên tớ. Vấn đề là tớ có lựa chọn đứng lên hay không.
Khoản thời gian gần đây, tớ đã không còn bị tự ái, tự rút lui khi bị chê, bị nói nặng nhẹ nữa. Tớ hoàn thành công việc của mình, dĩ nhiên không phải tốt nhất hay tối ưu nhất. Nhưng tớ vẫn cảm giác đó chưa phải phương án tốt nhất dành cho tớ.
Có bất công không, khi việc tớ tự ti về chính mình, lại nằm ở sự lựa chọn có muốn làm tốt hay không, mà sự lựa chọn đó lại nằm ở phản ứng của người giao việc, thứ mà tớ không kiểm soát được.
Thú thật, tớ có tổn thương với những lời nói khích bác, nặng nhẹ. Trái tim tớ vốn mong manh, để dừng lại được ở việc hoàn thành chứ không rút lui như ngày trước, tớ đã rất nỗ lực với chính mình. Nhưng hóa ra, tớ lại đang bất công với năng lực của chính mình.
giá trị của tớ nằm ở hiệu quả công việc, vậy tại sao, tớ lại đặt sự lựa chọn đó, vào thái độ của người giao việc. Họ động viên tớ, hay nặng nhẹ tớ, tớ có kiểm soát được đâu? Vậy tại sao, lại để người khác ảnh hưởng lựa chọn của tớ, là trở lại làm bản thân mình, tối ưu hóa, hay giới hạn bản thân mình: làm đủ dùng.
đó là cái mà tớ suy nghĩ cậu ạ.
Vì sự công nhận không còn nằm ở vị trí đầu tiên khi tớ bắt đầu làm việc nữa. Dạo này, mục tiêu của tớ trở lại bảo toàn giá trị lao động của mình. Tức là, dù cho tớ bị đối xử ntn, giá trị công việc tớ tạo ra vẫn ổn định về cả thời gian lẫn chất lượng, đó mới là tớ, bản lĩnh đó mới là của riêng tớ.
Kể cả gặp người tử tế, hay người chưa hiểu rõ chính mình, chất lượng công việc của tớ vẫn không thay đổi, không một định nghĩa, nguyên tắc nào ảnh hưởng được khả năng tối ưu hóa mỗi ngày của tớ, thì đó mới là lúc tớ sống trong công việc của chính mình.
cậu biết sao ngày xưa tớ rút lui, buông bỏ không. Vì tớ bị đối đãi bất công trên chính năng lực của mình. Không đơn giản là nói nặng nhẹ, khẩu nghiệp đâu. Còn là bất công, thiếu minh bạch, thiếu công bằng. Đó là lý do tớ rất ngưỡng mộ người giỏi, vì tớ biết, giỏi còn cần bản lĩnh, không chỉ cần năng lực.
Nhưng cũng đã rất lâu rồi, nỗi đau này không nên cứ đeo bám mãi, để tớ cứ mãi ganh tị với những đứa trẻ ngoài kia mà không dám mở lòng. Tớ cũng phải có cơ chế của riêng mình chứ, tớ trân trọng giá trị của chính mình, cho nên, tớ sẽ không lựa chọn làm ít hơn, kém chất hơn, chỉ vì thái độ của người tớ không kiểm soát được.
Còn sự tổn thương khi bị nói nặng, sự tự ti vào chính mình ở những giai đoạn đầu chưa thể tìm ra được lối đi, có lẽ sẽ vẫn phải chấp nhận trãi qua thôi. Không phải bởi vì đã hết tổn thương, mà là không thể thay đổi được.
Không chắc chấp nhận chịu đựng thì có thể có được chỗ đứng, có thể sống bình yên, tự do. Nhưng nếu không chấp nhận chịu đựng, thì cứ mãi chìm trong ghen tị vì không dám bay mất.
Tớ cũng không rõ nữa cậu ạ, trái tim tớ rất muốn đi, nhưng trong lòng vẫn phòng bị, không dám đối diện tổn thương cũ để lớn lên.
#u
0 notes
openanewperiot · 16 days ago
Text
Vậy là đã đến 1 giai đoạn mới, sau giai đoạn lấy tâm lý viêt cv, ra đường chạy xe nhiều hơn. Giai đoạn mới này là lọc lựa nơi có thể gửi gắm năng suất làm việc này.
Thường, mình sẽ chọn công ty nào ấn tượng với mình nhất, chứ mình không phải là người sẽ rãi và cầu may. Có lẽ vì, mình tự cho mình cái quyền được lựa chọn nơi cộng tác, và tìm kiểm chủ động, hơn là rãi cầu may.
hôm nay, mình nghe lại 1 bản nhạc cũ về câu chuyện tình yêu. Mình tự hỏi, nếu ngày đó biết người ta sai, mình cũng sai, mình có thể tha thứ cho quãng thời gian đó được không, để mở lòng thêm 1 lần nữa cho công việc.
Mình đã đủ bản lĩnh hơn chưa, để đối diện với từng nỗi sợ hãi của mình. Dù nó từ lâu đã không còn hiện hữu nữa chưa. Mình có lại trở lại là con người đó, bốc đồng, tính toán, và lao đầu không biết điểm dừng nữa hay không. Đó là những câu hỏi mà chỉ khi dấn thân, bước chân vào nỗi sợ ấy mới có thể trả lời, nhưng liệu đó có phải một người chưa trưởng thành, vì khi ấy mình cũng đã chưa trưởng thành, hay đó là cách mà mình phải đối diện với thế giới này?
Trái tim mình, đã đủ lành, để không bị ảnh hưởng nữa không? Đã đủ bản lĩnh, để tự tách mình ra khỏi những ảnh hưởng tiêu cực của những người chưa đủ lớn trong công việc chưa. Rất nhiều những câu hỏi cũng không muốn tìm kiếm lấy câu trả lời, rất nhiều niềm tin cũng không còn nhu cầu mơ mộng hay đánh đổi, hay cảm thấy xứng đáng để đánh đổi.
mình sẽ còn phải làm việc với cảm xúc trốn chạy này lâu dài đây. Bởi vì, đây là lựa chọn có trách nhiệm, có cân nhắc. Chứ không phải là bị đạp ra.
0 notes
openanewperiot · 20 days ago
Text
cách đây 2 năm, mình có nghe bài " yêu lại từ đầu". Khi ấy, máy tính còn ở trong phòng, vẫn còn đang đau lòng vì những câu chuyện tình yêu.
Sau 2 năm, hiện tại những câu chuyện tình yêu đã không còn đủ sức để gây đau lòng nữa. Có những chuyện mệt mỏi hơn, chuyện công việc, chuyện tiền nong, chuyện những mối quan hệ đồng hành.
Có lẽ, hình như, mình sẽ mệt mỏi theo mỗi giai đoạn khác nhau. Hồi trẻ, khi trái tim chưa quen với việc vỡ nát rồi vá lại, nên tâm trạng còn uất hận, trách móc những người không biết trân trọng mình. Lớn hơn chút, mình nhận ra, ai không trân trọng thì mình rời đi, ai không cố gắng tức là không xứng đáng. Mọi lúc mọi nơi, mình luôn sẵn lòng đặt trái tim xuống, để cân nhắc sự phù hợp của từng con người mình muốn xuất hiện trong đời.
Không có chỗ cho cảm xúc, cho bốc đồng, cho một lần làm theo trái tim. Ấy cũng có thể là do, cả thanh xuân chạy theo trái tim đến mỏi mòn, để rồi hiện tại đã không còn muốn sống như thế nữa.
Rồi đến chuyện công việc, ngày xưa, vùi đầu vào những cuộc chiến, những chiêu trò, những drama để hợp lệ, sống sót. Mình còn không chắc mình muốn tiếp tục sống như vậy, đi làm như một cuộc chiến, tiền nong thì chẳng bao giờ đủ, mà còn phải mệt mỏi nhìn mặt người khác mà sống, chuyện gì vì mình cũng là sai.
Không biết đến khi nào mình mới xứng đáng với một nơi làm việc đủ sức trân trọng và tôn trọng giá trị lao động của chính mình. Trong khi mình vẫn tử tế, trách nhiệm và sòng phẳng. Thật, mỗi ngày trôi qua giống như là làm những việc phải làm, viết cv, chụp ảnh, và thiền định. Những việc này không có nhiệt huyết, hứng thú, hay bất kì thứ gì tương tự. Thứ mà mình tự thuyết phục mình rằng phải làm tốt, phải tiếp tục làm, kể cả khi mình không muốn làm.
Hôm nay, xem một vài bộ phim về những đứa trẻ thất nghiệp, khó khăn biết bao để tìm được một công việc bình thường, mình cũng thấy chạnh lòng. Đúng, ở lĩnh vực này mình chẳng hề có nhiều suy nghĩ, cũng chưa hề chững chạc, trưởng thành như những lĩnh vực khác, mình sẵn sàng để nó rút cạn mọi năng lượng mình có.
nếu một ngày chán nản thì sao nhỉ? Chán nản việc nghỉ ngơi, chán nản với việc vùi đầu vào một câu chuyện mãi không có tiến triển rõ rệt, chán nản với chính mình, thì làm gì nhỉ?
Tiếp tục hoàn thành công việc là lẽ dĩ nhiên, nhưng sau đó thì sao? Mình sẽ ntn? Mình có muốn cuộc sống này không? Rõ ràng tất cả mọi bước chân đều do mình quyết định, rõ ràng mình đã đi qua giai đoạn mù mờ, rõ ràng mình đã không còn sợ hãi, vậy tại sao, những bước chân rời đi này lại khó nhai như vậy?
Cầu trời cho mình sớm vừa qua, tìm thấy 1 công việc thật tốt, và vượt qua mọi rào cản bên trong đầu óc mình.
Hình như mình đang tiêu cực quá rồi!
0 notes
openanewperiot · 22 days ago
Text
5 năm trước, khi bắt đầu hành trình này, tôi đã ước điều gì?
Tôi đã ước, tôi tìm thấy chính mình, chỉ khi biết mình là ai, tôi mới biết mình muốn làm gì. Tôi sẽ không phải lạc lõng, cũng sẽ không phải làm quá nhiều công việc, đặt chân đến quá nhiều lãnh vực.
Tôi đã ước, tôi tìm thấy một tình yêu, lành mạnh. Nơi tôi được yêu, được nâng niu, được nuông chiều. Nơi họ là một người vững mạnh, trưởng thành, vừa độc lập vừa có thể chở che, ấp ôm.
Tôi đã ước, tôi tìm thấy một gia đình, nơi mình được yêu thương, được ủng hộ, được đối xử không khoản cách như những người bạn, người đồng hành.
và bạn biết không, 5 năm ấy, cái giá phải trả cho những ước mơ đó rất đắt đỏ.
Để tìm thấy chính mình, tôi phải vượt qua rất nhiều nỗi sợ hãi, bất an lẫn cô độc. Từng bước học cách vững tin vào chính mình, từng bước deal với từng cơn mất kiểm soát, hoảng loạn. Để hiểu rõ chính mình, tôi phải ghi lại quá trình phản ứng của toàn bộ mọi thứ trong cuộc sống, học cách nâng cấp, chữa lành, hoặc thay đổi, buông bỏ những loại tư duy, những tính cách không còn phục vụ cho sự trưởng thành.
Đôi khi, tôi biết ơn mình đã kiên trì, lì lợm như vậy. Đôi khi tôi lại xót xa, bởi nếu không ước mơ những điều này, cũng đã không phải trả những cái giá đắt đỏ như thế.
Nhưng rồi, tôi vẫn nhận ra chính mình, biết mình muốn gì, làm gì, đang như thế nào. Biết mình cần đi về đâu, đi như thế nào. Tôi còn mang theo người khác, tiếp lửa, truyền động lực. Tôi từ lâu đã chẳng còn lạc lõng hay chông chênh, nhưng lại bước sang một giai đoạn mới hơn, là tiếp nhận những thử thách lớn hơn những thử thách nội tâm.
Để tìm thấy một tình yêu với một người hoàn hảo đáng để ganh tị, tôi đã từ bỏ kỳ vọng với những người có tiềm năng. Tập cách nhìn nhận thực tế, không bị cuống theo những ảo mộng mà người khác tạo ra. Tôi học yêu, học cách chấp nhận một người bình thường, từ lúc anh ấy còn trẻ con, chưa lớn được. Tôi học cách đi một mình, quan sát rồi tiến lên, sau đó động viên anh ta tự khai thác chính mình.
Khi anh ấy học được cách khai thác bản thân, tình cảm của anh ấy mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn, cũng chân thành hơn. Tôi không phải là người may mắn, nhưng tôi có đủ bao dung để chấp nhận một người đang trên con đường lớn lên của riêng họ, tạo một không gian đủ rộng lượng để họ tiếp tục vững tin cất bước.
Anh ấy hiện tại vẫn đang kiên trì bước đi, như tôi ngày trước. Đối diện với những thử thách lớn lao, trong cuộc đời của anh ấy mà không hề chùn bước. Khi tôi tìm thấy chính minh, dường như tôi cũng đủ khả năng để soi sáng cho người kề cận vững tin chính mình.
Có những tình yêu tưởng chừng như không phù hợp, nhưng vũ trụ lại không cho tôi từ bỏ. Ngài lại bảo tôi nên tiếp tục, để soi sáng cậu ấy, để yêu thương cậu ấy, từng những bước chân nhặt nhạnh của riêng tôi.
Để tìm thấy một gia đình không khoản cách, tôi đã hi sinh rất nhiều, gần như luôn tìm cách bức bỏ mọi giới hạn của mình. Học cách tha thứ, học cách chấp nhận, học cách bao dung.
Tôi đã trả giá rất nhiều, gần như vỡ vụn trái tim của một đứa trẻ. Sau cùng, khi trái tim ấy tan nát, nhuyễn vụn, không thể hàn gắng được nữa, thì lời xin lỗi ngày đêm hằng mong ấy mới đến. Tiếc là nó đến quá muộn màng.
Tôi nghe trái tim mình lặng đi, không phải lần đầu tôi chọn buông bỏ, chẳng phải lần đầu tôi chọn tha thứ, cũng là chọn không kỳ vọng nữa. Nhưng chợt tôi hiểu ra, có những điều thực sự không thể bắt đầu lại, vì người đó không có khả năng vì tôi mà trưởng thành.
Giống như một vụ cá cược. Tôi chọn tin vào chính mình, nên chính mình vật lộn liên tục để lớn lên, không phụ vào sự tin tưởng và tình yêu thương dành cho bản thân. Tôi chọn tin vào anh ấy, để chứng kiến anh ấy không chỉ có lời xin lỗi, mà nỗ lực mỗi ngày, bản lĩnh lên từng ngày.
Nhưng tôi lại không dám tin vào gia đình mình nữa, bởi khó khăn lắm, lời xin lỗi này mới cất câu, nhưng quá dễ để tôi nhận ra, vốn dĩ đây là lời xin lỗi của một đứa trẻ sợ bản thân bị bỏ rơi, vì những sai lầm của mình, vốn không có giá trị để thay đổi, càng không có nguyện vọng hay nhu cầu lớn lên.
Tôi hiểu vì sao trái tim mình lạnh đi, vì khắp đoạn hành trình 5 năm này, ước mơ nào cũng đã thành sự thật bằng chính mọi sự vất vả mà tôi nỗ lực mỗi ngày. Nhưng ước mơ nào có thể tiếp tục xây đắp, ước mơ nào nên buông bỏ, thì chỉ có mỗi trái tim tôi cảm nhận được.
Không hẳn là chết tâm, mà là, khi tôi đã đi qua những cung đường như thế này, tôi chợt hiểu ra, không cần ép bất kì ai thay đổi, họ sẽ tự nhiên thay đổi vì yêu thương. Nhưng khi họ vẫn chọn lựa việc ở lại thế giới của mình, thì khoản cách sẽ càng lớn dần, và nên thuận thiên việc đó, không cần xích gần, chẳng cần đấu tranh.
Vũ trụ đã cho phép tôi hoàn thành mọi mong cầu của mình suốt 5 năm nay, còn việc tôi lựa chọn như thế nào, có lẽ đều đúng. Lần này, không còn trách móc, không còn tiếc nuối, chẳng biết từ khi nào, tôi học được bước chân rời khỏi mà không ngoảnh mặt. Có lẽ tôi đã từng kỳ vọng rất nhiều, nỗ lực rất nhiều. Nhưng cái ôm ấy, lời xin lỗi ấy, thật lạnh lẽo. Khi đứa trẻ ấy đã có thể tự lớn lên, nó sẽ tự nhiên yêu cầu bất kì ai muốn đi cùng nó, cũng cần tự mình lớn lên.
Tôi cảm thấy mình khác so với trước đây. Cũng là biết mình cần gì, cũng đối diện với những mơ hồ của những ước mơ mới. Nhưng không còn quá lạc lõng, hay phải tự động viên chính mình. Tôi chỉ là, đang khép lại những mầm cây không thể lớn lên, và mang theo những mầm cây đã chịu đâm chồi.
Cảm thấy có 1 chút hoài niệm những nỗ lực của mình. Có một chút hài lòng, vì dù sao mình đã cố gắng hết sức rồi.
1 note · View note