overcomethecurse
overcomethecurse
Verbal Imagination
17 posts
"Sometimes you have to be a lion, to be a lamb you really are" Professor Yvonne Seon
Don't wanna be here? Send us removal request.
overcomethecurse · 9 months ago
Text
Snapshot 29
Tumblr media
Tôi mới nhận thấy ánh mắt mình đã từ bao giờ thấp thoáng dáng vẻ cam chịu. Khó mà có thể nói rằng điều gì là nguyên nhân nếu chỉ nhìn qua, nó có thể là vất vả, nó có thể là lo âu, hoặc nó cũng có thể là nỗi đau khổ không khác biệt của việc đã chịu đựng quá nhiều. Điều này sẽ xảy ra cùng với thời gian có lẽ? Băn khoăn là điều không thể tránh khỏi. Tôi bật cười với bản thân.
Tôi đòi hỏi rất ít từ cuộc đời, và kể cả với chỉ ngần ấy, cuộc đời vẫn từ chối tôi. Một cánh đồng bên cạnh, một tia nắng mặt trời, một chút yên bình cùng với bát cơm, không bị cưỡng ép tồn tại, không phải đòi hỏi người khác và không bị người khác đòi hỏi. Chỉ ngần đó thôi. Mà cuộc đời từ chối tôi cái cách chúng ta từ chối một kẻ ăn mày, không phải vì chúng ta bần tiện, mà là bởi vì chúng ta đơn giản không đáng để rút ví ra. 
*
Nếu sự thật là điều chúng ta tìm kiếm, thì cuộc đời sẽ đưa chúng ta đi một hành trình rất dài tới giới hạn của cô đơn, và bỏ lại chúng ta bên lề đường với sự thật và không gì nữa. 
*
Mặt trời lặn xuống biển như một đốm lửa tàn đang hấp hối. Biển và trời gặp nhau trong một cái ôm thật dài, bảng màu đỏ thẫm và tím loang lổ của bầu trời dần chảy vào cái màu xanh bất tận của đại dương. Những con sóng, chậm chạp và u ám, vỗ vào bờ giống những tiếng thở dài hơn là tiếng gầm, như thể chính đại dương đã mệt mỏi với công việc lao động vĩnh cửu của mình. Những cái bóng dài ra, trườn qua bãi cát như thể chính mặt đất đang vươn ra để đón lấy ánh sáng cuối cùng của ngày. Ban nhạc sống chơi sai vài nốt, còn đĩa paupiettes thì hơi mặn. Tôi hờ hững nhìn cặp bàn bên cầu hôn.
Những kẻ bi quan cho rằng hoàng hôn không phải là khoảnh khắc suy tư thanh thản, mà là khúc dạo đầu cho thinh không đang xâm lấn, một lời nhắc nhở rõ ràng về bản chất phù du của ánh sáng và cái bóng luôn hữu hình rình rập ngay bên kia. Đó là một cảnh tượng nói lên nỗi sợ hãi hiện sinh, về sự mục nát không thể tránh khỏi đang chờ đợi mọi thứ, được ghi lại trong ánh sáng đang lụi tàn của một buổi tối bị bỏ rơi. Giống như điềm báo về nỗi kinh hoàng không thể tránh khỏi của màn đêm, một lời nhắc nhở về bóng tối nằm ngay bên kia bức màn ánh sáng mỏng manh.
Nói một điều cho tôi, hãy nói rằng tôi vẫn luôn mơ màng. Sóng uể oải dạt dào, bữa tối cũng đã đến hồi kết, tôi thấy lấp lánh những vì sao.
*
Tôi không phải là gã ngốc mà ngồi hát cho em về những vì sao. Nhưng hôm nay khi nghĩ về em, tôi thấy chúng vì ghen tức mà rơi xuống mặt biển.
Em thường vô hình lẩn khuất trong tâm trí tôi như một lời thì thầm tinh tế cho những gì có thể đã và sẽ xảy ra. Với tôi, em tồn tại trong những thoáng mơ màng, trong cái xì xào của của gió khi mơn trớn hàng cây, trong cái thủ thỉ xa xăm của sóng biển. Mỗi khoảnh khắc, mỗi âm thanh, dường như mang theo một mảnh của em. 
Cân bằng tinh vi muôn thửo của màn đêm bị xáo trộn ngổn ngang như thể mê cung trong tôi. Đôi khi tôi không hiểu vì sao em làm những điều em làm. Như thể tôi và em là hai vực thẳm, tôi là mặt giếng chăm chú ngắm nhìn bầu trời em. Tôi có xem cái anime này tên là  Frieren - trong đó các sinh vật phép thuật sống lâu hơn con người nên cách họ trải nghiệm thời gian cũng khác biệt. Có lẽ cũng vì thế, cô phù thủy nhỏ. Tôi đã chạy trốn thời gian để tới gặp em đó.
3 notes · View notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Dạo gần đây tôi chạy bền, rõ ràng là sau chấn thương liên miên , tôi phải chạy bền với một cái nịt ở đầu gối, nhưng ở mặt khác cuối cùng thì tôi đã đạt được cái pace mà cơ thể tôi có thể thoải mái với việc jogging hàng ngày. Tôi cố gắng giữ gìn quãng chạy khoảng 7km một ngày, tôi chạy ngay sau khi rời văn phòng khi ở nhà, và cố gắng thu xếp thời gian để chạy khi đi công tác. Rõ ràng rằng, nếu người ta biết tôi, người ta sẽ hiểu vì sao tôi thích chạy, tôi là dạng người nếu ánh sáng không tới đường tôi, tôi sẽ bước đi trong bóng tối. The root of loneliness is very deep… they are nurtured in doubts. Nhưng đó là câu chuyện cho những entries sau này.
Ở London, khi tôi jog ở quận Nine Elms, đối diện đại sứ quán Hoa Kỳ là một cái bể bơi giữa không trung, theo nghĩa đen. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một công trình như thế, vắt vẻo qua hai tòa chung cư cao tầng, một bể nước trong suốt lơ lửng giữa trời.Tuy nhiên, dưới một ánh mắt không ấn tượng, tôi không cảm xúc. Cái vật chất mà biến công trình kia thành hiện thực là tiền, okay, tiền và engineering. Có thể một chút sáng tạo nữa, nhưng khả năng công trình này bắt chước một thứ tương tự ở đâu đó là rất cao. Nếu nó được xây dựng để phục vụ cho tất mọi người, điều đó có lẽ sẽ làm tôi kinh ngạc. Nhưng thế giới mà tôi đang thuộc về chỉ cho phép những kẻ có tiền được bơi lội giữa không trung, và nếu có tiền, những kẻ đó có thể làm được, well, tất cả mọi thứ. Vậy xin hãy thứ lỗi cho tôi, nếu tôi không ngạc nhiên khi nhìn thấy một cái bể bơi chơi vơi giữa trời.
Khi jot những dòng này tôi đã 29, tôi nhận ra rằng ở một độ tuổi nào đó, chúng ta không còn bị bất ngờ nữa. Khi chúng ta bị phơi bày trước cái trần truồng phía sau rèm của cuộc đời, cuộc sống hàng ngày trở thành một cái gì đó diễn ra theo kịch bản, ngày-qua-ngày, và tất cả mọi thứ đều có thể lường trước. Chúng ta có kế hoạch cho mọi thứ. Điều đó không có nghĩa rằng sẽ không còn có những sự kiện ngoài dự đoán hay những điều vượt quá kỳ vọng của chúng ta. Tuy vậy, ngạc nhiên hay bất ngờ trở thành một cái gì đó vô cùng xa xỉ trong quãng thời gian sau trưởng thành. Với tất cả những điều trên, tôi muốn nói rằng khi bất ngờ xảy ra thì cái lực tác động lên chúng ta sẽ vô cùng lớn và dài lâu. Thậm chí nó còn làm chệch đi cái vector tín ngưỡng của chúng ta. Bấy lâu nay tôi vẫn cứ ngẩn ngơ tự hỏi, nếu mà chẳng may phép thuật tôi conjured thật sự hiển linh? Kể cả, dù chỉ là một ít. Nếu mà chẳng may, có một thế lực nào đó ở trên kia? Người ta care, dù chỉ là một ít thôi. Nếu mà chẳng may, cuộc sống không chỉ là những chồng hóa đơn và những lời nguyện cầu bị lãng quên?
Vừa rồi, tôi có xem Michael Kristy di chuyển hơn 20 tiếng cùng bạn gái từ NYC tới Scotland để rồi bị gió thổi bay đi, rồi sau đó họ nghỉ tại một cái Airbnb bé tí tẹo, một giường đôi một toilet. Nhưng mọi thứ trong cái vlog đó dường như đều ổn, nếu không muốn nói là tuyệt. Có lẽ là vì họ ở đó cùng nhau, có lẫn nhau, whenever, wherever. Và cũng có lẽ, cuộc sống là như thế, chứ không phải là việc tìm thấy lời giải cho sự chênh lệch cung cầu, hoặc giải quyết được phương trình biện chứng áp dụng cán đo công lý lên của cải vật chất. Và tôi biết chứ, con người không được tạo ra để sống một mình, mặc dù chúng ta vẫn có thể làm quen được với cô đơn. Tôi chưa từng nghĩ đến việc bước ra khỏi màn đêm, nhưng tôi muốn được ngồi đối diện với em, nỗi bất ngờ của tôi.
26/5/24
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Something, something in the Orange
Tới tôi và ….
Nói rằng nơi đây là một vùng đất chết chóc cũng không đúng, nhưng gần 80 năm nay tại nơi này chưa hề có một cơn mưa. Và trong 40 năm gần nhất, cả vương quốc chìm trong bóng tối, duy nhất có cái sáng le lói yếu ớt phát ra từ vương miện của Thương Bạch Chi Vương - The Pale King, người trị vì vương quốc này. Ngai vàng của Pale King nằm sâu trong lâu đài đỏ, trung tâm của vùng đất này, người ta đồn rằng lâu đài đỏ ấy là một cấu trúc sinh học sống, là lý do vùng đất này vẫn đầy sức sống bất chấp việc hạn hán những cơn mưa. Người ta còn đồn rằng, bên dưới ngai vàng của Pale King là một hệ thống hang lớn, chứa đầy những bí ẩn và mật thư của vương quốc. 
Độ mười ngày trở lại đây, ánh sáng đã quay về với vùng đất này, nắng trải dài trên các động mạch, chứa đầy trong các thung lũng và làm một nửa sinh vật nơi đây vốn đã quen với cái bóng tối trở nên mù lòa. Nhờ có ánh sáng chiếu tới mà hôm nay, Pale King mới có thể nhìn rõ hai cái cột sơn son đỏ của cổng lâu đài, ngài còn nhìn thấy con dế mèn đậu trên đó. Xung quanh cổng lâu đài lốm đốm màu bạc phếch của phân chim dính vào những bậc đá trực lở và cỏ mọc um tùm từ những kẽ nứt. Trong cái ráng chiều nhuộm đỏ cả khoảng trời, đàn chim bay vội từ phương đông đen kịt cả đường chân trời như rắc vừng đen. Thế rồi bên dưới lâu đài vang lên cái tiếng dương cầm ai oán, mà van lơn, ỉ ôi. Toàn vương quốc rùng mình, phía đông mây đen rầm rầm kéo tới đang mang chửa một cơn mưa. Mưa đổ xuống rào rào, bóng chiều như kéo màn trời sa xuống thấp, ngẩng lên thấy cái mỗi lớp ngói đỏ máu của lâu đài như đang chống đỡ cả một màn mây trĩu nặng u ám. Thế rồi sấm chớp dọc ngang bầu trời, cặp mắt chân chim của Pale King nheo lại, gió bấc cắt qua đôi má đã hao mòn của ngài, cái ngài sợ nhất cũng đã tới, một trận cuồng phong, một cơn giông tố!
*
Làm gì khi đang có một cơn bão lòng? Tôi tự hỏi bản thân, sáng hôm nay lý ra tôi phải đang ngồi trong giảng đường mà chuẩn bị cho phần bảo vệ của mình. Thế nhưng với cái tấm lòng ướt sũng và con tim bị giày vò, tôi chả nỡ ép buộc bản thân mình như vậy. 
Xỏ chân vào giày rồi chạy vậy. Đã 4 tháng rồi kể từ ngày tôi chấn thương khớp gối, tôi chưa quay lại. Kỷ lục của tôi vào trước khi bị bục 5 điểm bám dây chằng và chấn thương khớp gối là 7.69km trong 45 phút. Tuy trên con số đó là một việc đáng tự hào bởi tôi đã nhích trên vận tốc trung bình của một vận động viên marathons. Thế nhưng trên thực tế thì không phải vậy, tất cả do tôi hiếu thắng và thiếu sự học hỏi, đã đẩy cơ thể quá giới hạn để rồi chấn thương triền miên. Thú thật trong 4 tháng qua cứ thấy cảnh người khác chạy, lòng tôi lại ngậm đắng nuốt cay, tôi đã từng thề trước mỗi giấc ngủ, tôi sẽ quay trở lại. Sở dĩ tôi đến với chạy bộ cũng là thế này. Từ sau khi bà tôi mất, tôi lẳng toàn bộ tâm trí, thân xác vào vực sâu, nơi tôi có thể yên lành ngủ đông trong cái bóng tối hun hút. Hàng ngày tôi thức dậy, lang thang trong cái vực thẳm vô biên, rồi lại lặng lẽ quay về nơi tôi bắt đầu ngày mới. Bóng tối ôm lấy tôi như thể tôi là gia đình, và trong nó sự cô đơn vỗ về an ủi tôi. Tuy nhiên cô đơn là một con dao hai lưỡi, cái giá phải trả cho sự an yên kia là từng chút từng chút nó cắt dần đi con tim vốn đã impaired. Một trong những cây bút văn xuôi vĩ đại nhất của thế giới vào thế kỷ thứ 20 đã từng viết “Ai mà chiến đấu với quái vật phải hiểu rằng đó là quá trình mình không thành quái vật.  Ngắm nhìn vực thẳm quá lâu, nó sẽ lườm trở lại”, vậy cái lẽ tôi đi tìm một phương pháp rèn luyện bản thân trong cái vực mịt mù không lối thoát này là tự nhiên. 
Hít vào 1, 2. Thở ra. Việc giữ nhịp thở đều, điều tối quan trọng trong chạy bộ. Tôi chạy chậm hơn rất rất nhiều so với trước kia, các bắp chân tôi bắt đầu râm ran kêu khóc. Điều tuyệt vời nhất trong môn chạy bộ với tôi đó là cơ hội để bản thân hoàn toàn một mình, không suy tư vướng bận, không mảy may hay một chút phiền lòng, chỉ có tôi và Adele dưới bầu trời xanh ngăn ngắt không có lấy một gợn mây. Hôm nay, tôi chỉ dám đặt mục tiêu bằng 1/3 những gì tôi từng làm bởi chấn thương là một con điếm mà tôi không bao giờ muốn gặp lại. Adrenaline dâng trào, mồ hôi tôi tuôn ra, cơn đau cứ thể mà co rút ra khỏi các khối cơ. 
Thế rồi, hiện thực quay trở lại.
Lần gần nhất tôi yêu đó là năm tôi 21 tuổi, một tình yêu xa, thứ tình yêu ấy thường chết yểu. Chỉ có rằng khi sự mong manh của thiếu nữ 16 gặp tâm hồn người thi sĩ, thứ âm ỉ chưa dập hẳn sẽ bùng cháy chói loà, Hà Nội vào mùa holiday năm ấy cháy như Rome. 
Cũng từ ấy tôi quên mất cái cảm giác thấp thỏm gặm nhấm, cái rạo rực sục sôi và những đêm thức giấc. Những năm gần đây, mỗi lần đi xa, tôi lại khoác lên mình bộ dạng bóng bẩy nhất, rồi đến một lounge yên tĩnh để đọc sách. Cũng nhiều lần tôi được tiếp cận bởi cả đàn ông và đàn bà, nhưng lần nào cũng vậy tôi quay về một mình và trước giờ đi ngủ. Tôi cũng chưa lý giải được hành động này của mình, phải chăng tôi muốn chứng minh rằng cái thứ hữu xạ tự nhiên hương trong tôi vẫn tồn tại? Hoặc tôi muốn chứng minh rằng tôi đã miễn nhiễm với tình yêu? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi đã từng thong dong mà sống như thế.
Cho tới trước tết gần đây, cô bạn gái từ hồi trung học phổ thông về nước để kết hôn, cô ấy cưới một người phụ nữ Latin. Họ đã nhận nuôi một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi ở chùa. Con bé có cái miệng kháu lắm, đôi mắt to, tròn chan chứa. Hôm làm lễ, con bé đột nhiên khóc lớn, cả nhà họ vừa bận chụp ảnh vừa làm lễ vừa giỗ mãi chả được, tôi đành đón nó mà đung đưa hát ru. Con bé bỗng dưng im bặt, tôi hát cũng chả hay, chỉ biết ẵm nó vào ngực mà vỗ về rồi ngâm nga mấy câu, thế mà nó ngủ im thin thít. Ai đó trong cái đám ấy quay lại được, cái video ấy cứ thế truyền nhau trong cái vòng tròn xã hội thảm hại của tôi. Để rồi thay vì thuyết giảng với tôi về tình yêu, người ta nói với tôi rằng tôi sẽ trở thành một ông bố tốt. Người ta hỏi tôi rằng tôi muốn có con không? Có lẽ việc vỗ về đứa bé con đã nối lành trong tôi cái tình người mà cô đơn giằng xé. Tôi thấy mình tò mò muốn có một dấu ấn trên thế giới này, dần dần, tôi tìm kiếm cơ hội rồi cho đi cơ hội.
Và giờ tôi ở đây, trái tim bỏng rẫy. Chếnh choáng như con ong say mật ngã vào nhuỵ hoa. Tâm trí như một chùm bóng bay dần tuột khỏi bàn tay níu giữ. Tình yêu là một thứ tàn nhẫn. Xuân Diệu từng vần “tình yêu là một sợi dây vấn vít/ yêu là chết trong lòng một ít”, còn Adele từng lăn lộn trong vực sâu và réo rắt mà than rằng “Để yêu và được yêu ở độ cao nhất, đó là mất đi mọi thứ ta cần để sống”. Tình yêu như cái chết, cuốn trôi đi tất cả. Tình yêu là bông hoa nở trong phòng tối. Yêu không đơn giản là một động từ, nó là khi ta nhìn vào gương, yêu không đơn giản là một cảm xúc, nó là khi ta đứng dậy tìm nó.
13/3/2024
Vũ Thái Hiếu
3 notes · View notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Chim hoàng yến trong mỏ than
Con người là loài động vật duy nhất không sống trong thực tại, ai đó đã từng nói với tôi.
Bữa ấy, một trưa âm u đông chí, đã được vài hôm Hà Nội dầm dề trong cái mưa rét. Ánh trời yếu ớt thấm qua mây mù. Tôi và em hẹn nhau tại một nhà hàng ngay ngã ba Tông Đản.
Một căn hình ống phong cách chiết trung màu khói tro như chiếc gạt tàn rầu rĩ trong lòng thủ đô. Bàn chúng tôi ngồi tại lầu hai, cạnh chiếc cửa sổ kính kiểu Âu hướng ra ban công. Giữa tiếng rên rỉ của mưa và mùi nhựa ẩm ai oán, tôi lim dim mon men trong bóng tối theo mạch mùi gỗ đàn hương và hoa lily về phía em. Một bông hoa lạ, rũ màu trong phố, như em chưa bao giờ thuộc về nơi này. Màu sáng đục nhờ hắt hiu bên cửa sổ chỉ đủ để em đọc sách, trong cái kí ức lờ mờ tôi nhớ, a wild sheep chase của Haruki Murakami. Môi em còn mọng, tóc em còn dày, hàng vai đung đưa, một hạnh phúc nhỏ bé, chút may mắn nhỏ lẻ. Mọi chuyện như một giấc mơ.
Em ngẩng lên khỏi trang sách, đưa mắt quét qua ban công ướt nhoẹt rồi dừng lại tại bóng tối nơi tôi. Thái Hiếu này, does life… get better?
Chần chừ, có chút lạnh buốt tràn vào lồng phổi tôi. Trong cái độ trăng tròn, vì sao? Vì sao hả cô bé?
Liệu có quan trọng không? Khi vạn vật vô nghĩa lúc ngày tàn. Tôi nói.
Con ngươi em chan chứa, hàng mi rung nhẹ bâng khuâng em tìm từ. Em ngập ngừng, rồi thủ thỉ từng chữ như bật mí một bí mật xấu xa. Em muốn… đôi khi… em không buồn sống nữa… em muốn chết. 
Gì đó trong tôi run rẩy. Chốc chốc có tiếng bánh xe lăn qua vũng nước, đôi khi là tiếng còi xa văng vẳng quanh tai. Hai bàn tay em thu về trong ống tay áo, em thăm thẳm nhìn tôi. Trong ánh mắt say mê ngày ấy có nỗi thẫn thờ của một con thiêu thân trước ngọn lửa. Chính em chẳng hề mảy may biết, em đã vô tình phơi bày cho tôi ý tưởng của tự sát, khái niệm quái gở ấy chạy dọc trong ruột gan rồi bám rễ vào tâm can để lại một vết bầm trong tôi. Với tôi, nó vô hình chung đánh thức một nỗi buồn thiên thu, một nỗi niềm đau đáu mà không thiên đường nào có thể làm cho nguôi ngoai. Giờ đây, rêu phong tàn úa không chỉ nhẫn nại chờ đợi nơi cuối con đường mà còn phủ đầy những ngã rẽ. Thinh không thay tôi thầm thì. Khi ấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, and the love, whatever it was, an infection. Mưa vẫn cứ thế mải miết rơi. Mọi chuyện như một giấc mơ.
Thái Hiếu, vậy ngày tàn là tàn của một ngày hay ngày tàn của nhân thế? 
Cả hai, cứ mỗi ngày tàn một tận thế. 
Vũ Thái Hiếu
_____________________________________________
“....Even then I have nothing against life.
I know well the grass blades you mention,
the furniture you have placed under the sun.
But suicides have a special language.
Like carpenters they want to know which tools.
They never ask why build.
that, all by itself, becomes a passion.”
Anne Sexton - Wanting to die.
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Smirr (Khai bút đầu xuân 2024)
“Our poet suggests here that human life is but a series of footnotes to a vast obscure unfinished masterpiece.”
                                                                                                                     Vladimir Nabokov
_________________________________________________
Tôi có thể cảm thấy giọt nước như nụ hôn của trinh nữ, ướt át trên da mặt. Trời có thể mưa, giả vờ mưa, hoặc không mưa nhưng vẫn mưa theo cách mà chỉ có cái phương ngữ cổ phía bắc mới có thể diễn tả được, tuy không bằng lời, mà như mô phỏng lại cái bóng của âm thanh khi những giọt sương phùn bám lại trên các thớ lá. Cái màu xám của mưa sẽ sớm nuốt chửng mọi thứ, khi bầu trời và mặt đất đều bị rửa trôi đi màu sắc, những ngày thế này thị giác sẽ được nghỉ ngơi để các giác quan khác hoạt động độc lập hơn, lắng nghe sẽ thấy những khúm hồng và góa bụa bên đường đang reo mừng biết ơn. Cái mùi ẩm của đầu xuân quyện cùng với đất bùn lưu lại trên các bia đá lạnh lẽo, khác hẳn với những con đường ngổn ngang xe cộ, bít tắc nylon trong thành phố. Tới đây, không một bóng người. Trời mưa mau hơn, tiếng mưa rơi vỡ òa trên các phiến đá vọng cả khu nghĩa trang.
Lặng lẽ trước bia đá hồi lâu, cô cất tiếng nói, đủ nghe giữa cái lộp bộp của cơn mưa.
“The last time we met, là bao giờ?”
“3, 4 năm trước đây, tại đám cưới” tôi không nhớ nữa, tôi không rõ người chúng ta bao lâu nên gặp nhau một lần. Đôi khi tôi muốn biết được làm thế nào một người bình thường conduct cuộc sống cá nhân của họ, để tôi có thể phỏng theo như bắt chước một ví dụ.
Có tiếng thở dài mơ hồ khẽ phả vào làn mưa, có lẽ cô trách tôi, mà cũng có lẽ anh ấy trách tôi từ dưới bia đá kia. Suy nghĩ như thế đặt một nụ cười lên môi tôi. Trong hành trình bất tận tìm kiếm cái mỹ cảm khi bị sờ soạng bởi nghệ thuật. Tôi và anh thường dành thời gian nghe nhạc cùng nhau, âm nhạc đó là điểm chung giữa chúng tôi. Trước khi gặp tôi tất cả những gì lão biết chỉ là nhạc cổ điển và folk. Riêng với cổ điển, lão nghe mọi thứ, nhạc thính phòng, nhạc kịch opera cho tới dàn giao hưởng. Nhưng lão thích độc tấu dương cầm hơn cả, lão đã nghe nhiều đến mức cái đẹp và hấp dẫn của nhạc Mozart trở nên tầm thường. Lão không thích Chopin. Và cả hai chúng tôi đều đồng ý với nhau rằng The Well-Tempered Clavier của Bach là báu vật để đời, nhưng hơi dài để có thể tập trung lắng nghe, nó đòi hỏi người nghe phải có một thể trạng tốt để trân trọng. Beethoven đôi khi quá nghiêm túc, Brahm thì trang trọng và tuyệt để nghe trong một vài dịp, nhưng nếu để nghe đi nghe lại thì thật mệt mỏi nếu không muốn dùng đến từ nhàm chán. Debussy và Ravel cũng như tương tự, đây là loại nhạc mà không phải lúc nào cũng có thể nghe, nó phụ thuộc vào thời gian, tâm trạng để có thể thưởng thức được. Với lão, bản nhạc ưa thích là Carnaval bởi Schumann, lão có một bộ sưu tập các bản thu Carnaval xếp theo năm thu tại phòng khách. Lão cho rằng việc bị nhiễm bệnh hoa liễu từ trẻ khiến Schumann trở nên trầm cảm, hơn nữa Schubert còn bị tâm thần phân liệt khiến ông phải chịu đựng ảo thanh và các cơn co giật trầm trọng. Tuy nhiên, bản Carnaval lúc ông viết khi còn trẻ thì không như vậy, nó mang một sắc thái vui tươi. Về bản chất, Carnaval là lễ hội tạ ơn thịt cũng như để nói lời tạm biệt với thịt khi người ta bước vào giai đoạn ăn chay trong lễ Lent. Vào lễ hội Carnaval thì ai cũng đeo mặt nhưng cuối cùng, ác quỷ sẽ lột bỏ mặt nạ và sẽ hiện diện, chỉ là lúc này, trong cơn gió lộng đầu xuân, chúng hoà lẫn vào đoàn người cùng tận hưởng những miếng thịt tươi rói và rỉ máu. Tôi hỏi lão “vậy người chơi nhạc phải thể hiện được cái quỷ quyệt, cái xấu xa của lũ quỷ đằng sau lớp mặt nạ mới thể hiện được tác phẩm?” Lão đồng tình, bản Carnaval mang dáng dấp của một khúc nhạc vui tươi, nhưng trong cái vui tươi đó thấp thoáng những bóng ma, chúng bị thu hút bởi sức sống của bản nhạc, như thể con người chúng ta thường giấu đi cái bạo dục bên trong mà tồn tại cùng xã hội. Tôi cho rằng nếu vậy thì tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ, nó là công cụ để chúng ta tồn tại trong thế giới này. Với bản thân, tôi cho rằng với nghệ thuật, đặc biệt vào thế kỉ thứ 21, tôi tìm kiếm những thứ mới, những thứ thể hiện được cái tính hỗn mang của xã hội th���c tại, khi mà công cụ của loài người đã bỏ xa các giới hạn sinh học.
“Lão để lại cho tôi một cái bút và một quyển sổ nhỏ… Trong ấy ông ấy viết được đâu khoảng hơn bốn mươi trang, tự sự là chủ yếu, vào những ngày cuối cùng” tôi bình tĩnh lạ thường, như một người làm vườn bắt đầu một ngày mới.
“Sao cơ?”
“Lão cho rằng con người chúng ta có một nỗi sợ tự nhiên với cái chết, còn với ông ấy nỗi sợ này đã bị tháo sạch ra khỏi thể xác, sạch đến nỗi lão không hưởng thụ được ma túy, thức ăn hay đàn bà nữa.” Dừng lại một chút, lấy lại ngôn ngữ trong mình, tôi tiếp tục. “Nhưng cái lão giằng co trong thâm tâm, là lão không bao giờ muốn chúng ta quên lão đi. Tôi có cảm giác, đó là phần duy nhất của bản thân mà lão muốn bảo vệ, phần của lão tồn tại trong chúng ta.”
Bàn tay cô đặt nhẹ lên vai tôi với một sự chính xác tuyệt đối, thật cẩn thận, như thể nếu đặt sai cách tôi sẽ chết mất.
Cái lý do lão viết, “a vague anxiety” chính xác tới từng chữ mắc vào trong tâm trí tôi không sao trôi đi được. Từ những ngày tháng phải sống độc thân, lão hoàn toàn thay đổi. Lão kể cho tôi nghe về những đêm rave tại ở Berlin. Lão trở nên ồn ào hơn, hài hước hơn. Lão dường như hoàn thiện được cái năng lực bắt được nhịp điệu của căn phòng ngay lập tức từ khi bước vào, lão cuốn hút.
Hàng ngàn hạt mưa điên cuồng tự vẫn trên mặt kính xe vun vút lao về thành phố. Tôi lặng yên ngồi sau volant, cô ấy ngồi bên phải trầm tư từ đầu không hé nửa lời. Cách đây bảy, tám năm cô bình phẩm cuốn Lolita như cái ánh đa sắc phản chiếu tâm tư của một con người, nó có thể đẹp ngây ngất hoặc nó có thể mù lòa tối tăm, và cả hai đều uniquely human, trên thế giới của chúng ta hiếm có một thứ như thế, cô nói. Còn tôi cho rằng nền văn minh chưa đưa chúng ta xa tới thế, uniquely human sao? Sự man rợ của loài người không khác lắm so với những con cầm thú hoang sơ nhất. Chúng tôi thông thường bất đồng với nhau, nhưng không có nghĩa là tôi không hài lòng. Những cuộc trao đổi tưởng chừng như kì quặc với những chủ đề bất chợt này thúc đẩy tôi bày tỏ những ý nghĩ mà chưa bao giờ được hình một cách ý thức trước đây. Có nhiều hơn một lần, tôi chia sẻ cái vật lộn với cô, tôi cho rằng việc tôi hòa nhập với môi trường xung quanh giống như quẳng một món đồ đông lạnh ra ngoài quá nhanh, có thể nó đang tan chảy xung quanh nhưng phía bên trong vẫn đóng đá. Bằng cách nào đó tôi biểu cảm nhiều hơn từ trước tới nay, đồng thời tôi vô cảm phía bên trong. Vậy ý bạn là chúng ta nên sống theo cái cách dễ dàng nhất là không làm gì, không nói gì và không yêu ai? Cô thách thức tôi. Tại sao chúng ta lại phải ghét người khác khi họ mắc lỗi nhiều hơn thương họ khi họ yêu thương chúng ta?
Bên khóe mắt tôi thấy bàn tay cô bấu víu trước ngực, chực chờ như có điều muốn được nói ra. Tôi vẫn gọi cô bằng cái biệt danh hồi cả hai còn là những đứa nhóc, mặc dù phiên bản đó của cả hai đứa đã tan biến cùng thời gian.
“Cái gì?” Tôi hỏi, giữa chúng tôi thường không có nhiều những khoảng lặng, nó như một quy định bất thành văn. Nếu một trong hai không nói gì khi cả hai đang trong hội thoại, người còn lại đánh tiếng trong vòng một vài giây. Nó thể hiện nhiều hơn cái sự chăm chú pháp y của cả hai mà còn là sự mong muốn được giao tiếp một cách hoàn thiện, theo một ý mà những điều gì không được nói ra được coi là cản trở.
“I was worried when I heard about him. And then when you called me, I was tired, it was late, I was sitting half-asleep in the back of a taxi, during the call you were calm, you looked not fundamentally defeated but superficially sad... I immediately knew you were trying…” Một cái nghẹn, bàn tay cô siết chặt hơn. Mắt cô vô định, mông lung nhìn cơn mưa ngoài kia.
Cô ngập ngừng rồi nói tiếp, “I remembered whenever I go everyone is with me, he is and so are you. And in the world where you guys are trying your best, it is beautiful to me, it is always beautiful to me.”
Đó là thứ tôi không thể hiểu, sự nỗ lực không ngừng nghỉ giữ cho ngọn lửa được leo lắt của những chiếc răng cưa đang xoay tròn bất chấp cằn cỗi ở trong cô.  Đây không phải là lần đầu tiên tôi viết về cô. Tôi đã nhiều lần cố viết suy nghĩ của mình về cô thành chữ. Tôi có một niềm khao khát miêu tả được chính xác cái cách mà cô tồn tại. Cách cô nhìn, cách cô nói. Hay như cuốn Anna Kareinina với tranh bìa có cặp vai trần từ phía sau cùng gáy sách màu nâu cafe, mà cô vẫn đọc hồi bọn tôi mới đôi mươi. Cái cách ngón tay cô lật từng trang giấy trong bữa trưa. Tôi muốn hiểu được cách cô suy nghĩ. Tôi tả cô, trong vô vàn các mệnh đề phụ thuộc, trong hàng sa các dấu phẩy, như thể tôi muốn tạo ra một bản sao hoàn hảo của cô bằng chữ để bảo quản cho những lần mổ xẻ sau này.
“Bên Dublin, there’s a saying. Chắc chắn là tiền không mua được hạnh phúc, nhưng khóc trong ô tô vẫn tốt hơn khóc ở xe buýt.” Cô lấy tay gạt đi giọt nước đang bấu víu ở khóe mi, miệng nở một nụ cười.
“Thật á?” Tôi cười ngớ ngẩn. Trong lồng ngực tôi rộn rạo một chú chim xanh, đã lâu ngày rồi muốn được thoát ra. Tôi nôn nao nỗi thương nhớ lạ, cho cái khoảnh khắc hiện tại đang trong quá trình.
“Thật” cô gật đầu.
Thế rồi cô vỡ òa, cuối cùng đôi vai cô cũng đầu hàng, người cô đổ về phía trước, hai tay cô bưng mặt, nước mắt bỏng rãy ứa ra từ kẽ các ngón tay rơi xuống lã tã. Toàn thân cô run rẩy theo tiếng nức nở như thác đổ văng vẳng trong cái thế giới nhỏ bé của chúng tôi.
*
Tôi còn nhớ rõ hôm ấy tuy là ngày đông nhưng thời tiết tạnh ráo êm ả. Không có lấy một ngọn gió làm lay động mấy bụi cỏ khô bên bờ, nơi dòng nước lặng lẽ trôi giữa mấy phiến đá trắng. Vài cây liễu buông cành trụi lá xuống mặt nước được ánh nắng trời ve vuốt, in bóng trên đường. Dưới mấy cành con, lũ chim chìa vôi quẫy đuôi đùa giỡn. Tôi khi ấy bận một bộ suit xám may đo cắt kiểu Anh với hai đường xẻ tà hai bên, trước ngực tôi là chiếc khăn màu hồng phấn được sắm bởi cô dâu với mục đích chính xác cho ngày này. Tôi khi ấy hơn hai mươi tư, ở cái dáng vẻ sung mãn nhất của đời người, căng tràn nhựa sống mà giống như bộ cánh ấy, tôi sẽ không bao giờ mặc lại nữa. Tôi biết cô từ khi còn là một đứa trẻ, khi ấy cái dáng dấp je ne sais quoi kia còn ẩn mình trong sự hồn nhiên và trong sáng. Lần đầu tôi gặp cô, đó là một ngày trắng xóa, như thể ánh mặt trời phải lọt qua hàng chục tấm màn mỏng mới rọi được tới dương gian, le lói, yếu ớt. Tôi gặp cái con bé ấy sau khi đi qua cái cửa màu đỏ hung, còn đẫm mùi sơn. Con bé có cái mồm năm miệng mười, có cái tật khoe mẽ, biết tuốt. Nào là “Ariel sẽ bị câm”, rồi “Vua Mufasa bị giết” cho tới “Quasimodo sẽ được nàng Esmeralda cứu”, con bé tiết lộ cái kết của mọi câu chuyện.
Các nghi lễ đã tiến hành xong, hơn ba mươi người cả ta cả tây đang rộn rạo tiệc tùng, tuy có tôi le lói phía ngoài, lặng lẽ trầm trồ khung cảnh đất trời với cái xao xuyến trực trào. Ở cuối chân trời, toàn bộ ngọn núi hiện ra đầy đặn như hai cánh vai mượt bị sương ăn. Xa xa theo cung đường vào khu này, trên cánh đồng hoang trải rộng dưới trời đông, chỉ có vài con quạ lẻ kiếm mồi. Chút giá nhờ núp vào bóng núi vẫn chưa tan đang bốc hơi như những đợt khói xanh.
Tiếng người, tiếng nhạc vang xa một vùng cỏ tranh vàng bạt ngàn điểm dăm ba đầm nước lạnh lẽo, phản chiếu bầu trời trong khiến buổi chiều mùa đông, như sắp đóng giá. Kì lạ thay, tiệc nghe chừng vẫn vui lắm, mặc dù biết từ lúc nào trái tim của bữa tiệc đã đứng bên rìa, cạnh tôi. Cô đứng cùng tôi trong bộ váy cưới tinh khiết, âu yếm ngắm nhìn mọi người phía trong. Cặp xương đòn cô hiện ra đầy kiêu hãnh trong ánh nắng đỏ bập bùng, như chiếc vương miện kết từ những ngọn cao nhất của sừng hươu cho một bà hoàng thuở tự do chỉ có thể trả giá bởi các vị vua. Chúng tắm nắng hoàng hôn như trôi ra từ đợt sương chiều. Rặng núi đúng hướng mặt trời trải thành một vết tím bầm, chỉ điểm chút màu bạc giá lạnh rung rinh của mấy bụi lau khô.
“Đang làm gì thế? The party is over there”, cô tươi cười đưa cằm chỉ về bên trong, “Nhìn ông ấy kìa, vui thế không biết”, cô cười, cặp xương đòn cũng di chuyển theo, van lơi như cổ của một con thiên nga.
Hướng cô nhìn là một người đàn ông tuấn tú, chực độ hơn ba mươi, trong bộ suit đen cùng hoa dành dành trắng cài trước ve áo, lão đang waltz cùng một cô gái trẻ.
Tôi định mở lời, mà lại thôi. Tuy ngày tạnh ráo nhưng cảnh những ngọn thù du trơ trụi chọc thủng nền trời đến nhức mắt không khỏi gây rợn sống lưng. Cạnh kè đá giữa mấy ngọn tùng là mặt nước hồ xám lạnh, gợn chút lăn tăn như một tấm gương lâu ngày bám bụi. Sự bồn chồn trong lòng cũng như khí trời hôm đó, muốn lạnh mà còn ngần ngại. Thế rồi tôi cũng hỏi cô rằng “You went to the West looking for love, you came back with a white man, did you find l…”, cô gắt lời tôi “Kìa”.
“Bài hát này dedicated tới cô dâu và anh bạn rầu rĩ ở ngoài kia.” Anh ấy đang đứng giữa đám đông, trên tay micro, cười toe toét hướng về chúng tôi trong tiếng vỗ tay trầm trồ xung quanh.
♪If I were a fisherman of hopes and dreams♪
Mắt lim dim giọng hát khàn khàn của lão chầm chậm cất lên, ấm như than hồng, người đung đưa theo tiếng guitar mộc. Lão hát không hay, nhưng thần thái luôn luôn huyền thoại.
♪I'd buy me a boat, take it out to sea
Cutting waves, dodging storms♪
Có lẽ vực thẳm trong tôi mà lão vô tình lạc vào, nó làm lão nghĩ lão cũng như vậy, rằng lão cũng có mỗi vết rách không tên trong tâm hồn mình và cả hai chúng tôi đều không thể tồn tại vừa vặn trong thế giới. Nhưng lão chưa bao giờ có dị tật như tôi, chỉ là tôi làm cho lão cảm thấy thế.
♪Casting nets down to the ocean floor♪
Thế rồi lão bị nuốt trọn bởi bóng tối. Như máu di chuyển trong ống vein, nó dần dà ăn mòn lão từ bên trong.
♪Worst case we go hungry and blame our luck
Have a drink, act like we don't care so much♪
Và chúng tôi không thể giúp lão, bằng bất cứ điều gì. Có gì đó rợn người nơi mặt hố trống rỗng trong sự tồn tại của lão. Như thể đợi chờ mãi cửa thang máy mở ra, nhưng mặt sàn lại trống rỗng, không có gì ngoài cái thăm thẳm tối tăm mãi mãi phía dưới. Lão bị mất đi một trong những bản năng gốc, khả năng tự vệ hay giao thức tự bảo tồn, chúng tôi dựa vào lão với hy vọng nhận trở lại một lực kháng cự, và thay vào đó mọi thứ lại sụp đổ trước mắt chúng tôi.
♪But to keep on swimming, castaway
Hooked on your own line from just the other day♪
Dù vậy, cái hình ảnh lão trơ trọi trong sân chơi của quỷ dữ vẫn nhức nhối trong tâm trí tôi vào mỗi sáng thức dậy, như thể một khoản nợ cho cái đặc ân làm người. Có người từng nói với tôi, khi ta tự kết thúc cuộc đời của chính mình, ta cũng vô hình chung giết đi mọi ký ức của chúng ta tại những người chung quanh, ta thay thế chúng bằng cái cách chúng ta ra đi.
♪And I can't drink the river to dry the land
Bury the ocean beneath the sand♪
“I didn’t really”, cô ấn nhẹ những ngón tay vào phần dưới của xương ức. Thế rồi lại mỉm cười “But look around, I doubt it”, cô thủ thỉ với tôi.
♪But I can love you♪
Hầu hết mọi nỗ lực trong lịch sử văn minh của loài người để miêu tả được sự khác biệt giữa đúng và sai đều yếu ớt, tàn nhẫn và bất công. Nhưng cái sự khác biệt đó vẫn tồn tại. Vượt ra ngoài chính chúng ta, vượt ra ngoài từng nền văn hóa cụ thể, vượt qua từng con người đã sống và chết. Và chúng ta dành cả cuộc đời để thấu hiểu được điểm khác biệt này, để sống v�� nó.
♪Until the tide pulls me under♪
Cô ấy cho rằng, chả phải cuối cùng trên giường bệnh, phía trước chúng ta chả còn gì, chúng ta vẫn chỉ muốn nói về những người thân hay sao? Có lẽ chúng ta được sinh ra để yêu và lo lắng cho những người ta biết và tiếp tục yêu và lo lắng, kể cả khi có những điều quan trọng hơn để làm. Chả phải trong khi mà chúng ta nên tổ chức lại cách phân bổ tài nguyên của thế giới và từ từ chuyển đổi một cách toàn diện tới một mô hình kinh tế bền vững hơn, thì thay vào đó chúng ta lại lo lắng về tình yêu và tình bạn.  Bởi vì chúng ta quá ngu ngốc vì nhau.
♪By and by♪
Còn với tôi, tôi cho rằng vấn đề của thế giới không phải có cái ác, mà đó là ngoài cái ác ra còn tồn tại cái thiện, bởi vì nếu không, thì làm gì có ai quan tâm cơ chứ.
♪By and by♪
                                                                                                                             14/2/2024
Vũ Thái Hiếu
Tumblr media Tumblr media
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Drafting 7/6/2022
Bắt đầu thu âm
Ngày… tháng… năm
Tôi vừa thức giấc, bây giờ là… tôi thấy các con số nhưng không xác định được mấy giờ. Tôi vừa có một giấc mơ… hoặc ác mộng, tôi không biết nữa. Tôi là một trong số các thính giả tại hội trường lớn nằm trong một đại sảnh được làm hoàn toàn bằng đá phiến màu xanh với những cái cột góc cạnh khổng lồ, Q-Hall- chữ được chiếu trên cái màn lớn phía sân khấu. Một người phụ nữ trẻ gốc Á, bước lên giữa sân khấu, cô ta mặc một bộ jumpsuit màu xám than, tóc ngang vai, đôi mắt có phần mệt mỏi. Tiếng ồn ào xung quanh cùng khuôn mặt của các thính giả dần dần biến mất. Phía trên hội trường, bầu trời mở và trống rỗng, không một gợn mây, xanh vắt và cao bất tận. Sự im lặng chết chóc thống lĩnh hội trường. Sau cái nín thở người phụ nữ mở mắt và bắt đầu nói 
The world ended with a bang!!!
Giọng cô ta có phần run rẩy, nhưng khẳng định và rất lớn. Đó là lúc tôi nhận ra đây không phải là một buổi diễn thuyết, đây là bài điếu văn. Khuôn mặt của những thính giả quanh tôi bị phủ bởi một màn khói, nhưng khuôn mặt người phụ nữ trở nên rõ ràng hơn, đôi chút tàn nhang quanh gò má và sống mũi. Cô ta tiếp tục
But the last humans, we went out… not with a whimper but… a whisper. You know, in caves…
Trong hang, kết thúc như chúng ta bắt đầu, quây quần xung quanh những tia sáng thoi thóp. Tài phiệt, chính trị gia, lãnh đạo của các tôn giáo chôn vùi trong những căn hầm bí mật… một số vẫn tin… bằng cách nào đó chúng ta sẽ sống sót, hoặc như chúng ta những học giả cũng không khác biệt. Những xã hội thu nhỏ run rẩy và hấp hối, nhưng sẽ không ai trong số chúng ta quan trọng. Những nền văn minh ngắn hạn. Một hơi thở cuối- một hơi thở cuối trước giấc ngủ dài đằng đẵng đang chờ đợi rất gần phía trước. 
Các thính giả đã hoàn toàn biến mất cùng hội trường và người phụ nữ. Tôi đang nói với bản thân tôi về một hành tinh im lặng. Tôi tỉnh giấc trong phòng ngủ thân quen, trên một tinh cầu mòn mỏi. Tôi chưa gặp người phụ nữ đó bao giờ, nhưng tôi nghĩ chúng tôi biết nhau, và tôi hy vọng cô ấy sẽ không cô độc.
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Quốc tế điếu đóm, giờ dâm thần đã điểm. Nhạc rơi chói tai, đám khói bốc lên xanh kín trần, đèn chớp loang lổ nửa sáng nửa mờ. Cuộc vui đã bắt đầu được hồi lâu, những tay tri thức nhất tiệc cũng đã bỏ rơi cái đứng đắn ở lối vào để lôi các mỹ nữ nửa kín nửa hở vào lòng mà ẫm ờ bằng cả tay và môi. Duy có hắn, con sư tử vừa lạc cha giữa thác linh dương đang đổ siết. Hắn đổ lỗi, Hennessy không vào, cọ không ngon, nhạc tệ quá, và cũng có lẽ… có lẽ do cả cái Hà Nội này chỉ có một bác sĩ thẩm mỹ! Hắn thở dài ngán ngẩm, trên tay nửa điếu đang bén dần, nốc cạn chén rượu hờ, vứt 1 tờ bạc xuống bàn, quay lưng bỏ đi. ____________________________________________________________________________
Chân váy mùa hạ đang quét qua phố Tràng Tiền, dù đã chạm tới đỉnh đêm, Hà Nội vẫn tấp nập xe cộ lao đi vun vút. Bên lề đường, tro nhả khói loang lổ bóng phượng hoàng, và hắn gặp lại em. Em vẫn như ngày đầu tiên hắn biết, cái lưng chập chững đàn bà, tóc gợn bóng mây, lông mi ánh bạc, đôi môi chín mọng. Hắn cùng em sóng bước dấn sâu vào bóng tối mất dạng. 
“You were brought up underneath my umbrella, I was the one that taught you together means we’ll be forever. I see you moved on her, Ôi! I see you moved on her on your way to erase!” Em trách hắn vô tình, cớ sao hắn nỡ có cái ý định vùi sâu em trong cái thư viện dầy bụi mà không đoái hoài tới nữa, rồi em sợ, em sợ hắn sẽ sống nốt cái phần đời tàn úa mà không nhớ gì tới em. “Why wouldn't you cheer me on if I had the shot? I thought you wanted what's best for me so how could you ask me to stop? Darling” - Hắn quên, hắn đã quên đi nguyên tắc của chính mình. Gì đâu mà đông người ồn ào, gì đâu mà giao kèo với quỷ dữ, gì đâu mà phải mỹ nhân thần dục? Hắn chỉ cần cái tát của em thôi - Mary Jane. ____________________________________________________________________________
3 giờ sáng, kéo cái thân tàn mãi mới về chạm được vào chiếc giường thân thương, em phai dần trong tâm trí, hắn quay về thành tôi. Cuộc sống đôi khi nực cười, cứ tính cho ra con số tuổi chính xác của bản thân và nghĩ lại những thứ ngốc nghếch mình vừa làm tôi không thể không bật cười thành tiếng. Ngoài kia, con tạo vẫn vần vũ xoay. “... And the love, whatever it was, an infection.” Hà Nội chặng đường thật dài, 20/4/2021
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Tới bà, 
cùng muôn vàn dở dang
Cái chết là gì chứ? Thứ mà tất cả mọi sinh vật tồn tại đều chia sẻ từ cỏ cây, chim muông, cá mú, mọi người tôi biết và mọi người biết tôi, kể cả những vì tinh tú cũng chết, thế nhưng sự thật rằng chúng ta hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về nó. Tôi biết đến cái chết từ lúc lọt lòng, sự hiện diện của nó phảng phất ở mọi nơi. Nhưng nó chưa bao giờ chạm vào tôi, chưa bao giờ bàn tay thối rữa của nó đặt lên trái tim tôi. Cho tới ngày hôm ấy. Vào ngày hôm ấy, đôi mắt tôi đã chết.
Trong thời điểm ngông cuồng của tuổi trẻ, thằng nhóc là tôi khi ấy cũng nhiều lần làm những việc tưởng chừng như điên rồ. Và cho tới khi mọi chuyện không thành, tình yêu và ảo tưởng nghiền tôi tan nát, tôi lại tìm về bà để chuyện trò. Không có chuyện gì tôi làm mà bà không biết, không có tấm màn nào che nổi tai mắt bà tôi, bà vẫn dõi theo tôi như thế từ ngày sinh ra, bà ru tôi ngủ, bà dạy tôi học, với tôi, bà vừa là bố mẹ vừa là thầy cô vừa là bà. Phải cẩn thận, cẩn thận với từng lựa chọn của chính mình, bà vẫn dặn tôi như thế, phải quan sát nhiều hơn, sống phải khôn khéo, vì đời có nanh, và bà không sống hộ cháu được, mày hiểu chứ? Những lời bà dặn luôn như vậy. Cho đến cuối cùng thì cũng có ngày tôi đáp lại bà, khi ấy tôi mười chín. “Nhưng với cháu nó đẹp bà, và cháu không hối tiếc”. Tôi trăn trối, đó là lần đầu tiên tôi nói với bà như thế, có chăng cơn rùng mình quanh bà ánh mắt tôi ghi lại. “Bà rất muốn một lần được nhìn cuộc sống qua lăng kính của mày, tuy nhiên một ngày kia mày sẽ phải nhìn những gì đôi mắt bà thấy…”.
Bốn năm trước, trên taxi từ Nội Bài sau một kỳ nghỉ dài, tôi hướng về nhà trong yên ắng, không một gợn sóng lòng. Thế nhưng những kẻ vô ưu thường chọc tức đời. Xa xa hướng đông, bầu trời Hà Nội mang chửa đen kịt một cơn mưa. Người lái taxi thở dài với tôi: “Cháu xem, nhà mình cả tuần nay nắng giáo, nay cháu về, đem theo giông tố.” Sau những ngày nắng vàng lại đến cuồng phong. Tối hôm ấy tôi nhận tin bà mắc ung thư cột sống đã di căn giai đoạn cuối, thời gian còn lại vỏn vẹn chỉ sáu tháng. 
Theo quyết định của số đông, mọi người trong gia đình sẽ giữ kín tình hình bệnh tình với bà. Rồi sau đó bà tôi bước vào những ngày tháng chữa trị trong mỏi mòn. Đây là giai đoạn khó khăn hơn cả đối với mọi người trong gia đình, bên cạnh những tuyệt vọng và cay đắng còn có hy vọng và những sự cố gắng. Tôi chưa từng thấy bố tôi nhạy cảm như thế, ngay cả khi ông quằn quại vật lộn với những bệnh tật, tinh thần ông kiệt quệ khi ý thức chống lại bản ngã. Ngoài những lúc ở bên bà, bố tôi thường say xỉn và cãi vã, ông như thể tìm cái lý do để mà thách thức cái thực tại tàn nhẫn trước mặt. Đã luôn có những bất đồng, luôn có những cãi vã nhưng phía sau tất cả chỉ là một cơn đau xé lòng, nỗi ân hận và sự bi ai. Việc khó khăn nhất với tôi vẫn luôn là giữ kín tình hình với bà khi ngày từng ngày chứng kiến thân xác bà héo mòn nhựa sống. Đôi khi tôi đã cố tự lừa dối bản thân rằng bà tôi sống qua bom đạn, sống qua nạn đói, sống qua cái thời bao cấp, vậy nên chẳng may một phép màu. Nhưng tế bào ung thư không quan tâm đến những thứ tôi muốn và những thứ tôi tin. Nếu như chúng có cảm xúc. Thì tế bào ung thư căm thù. Chúng căm thù sự sống. Và cả tôi và bà đều dần nhận ra điều đó. Mặc dù điều đó không làm bà tôi ngừng chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo, bà tôi vẫn lạc quan và không ngừng nghĩ về những bước tiếp theo, kể cả khi hóa trị nhiều làm bà sơ xác, kể cả khi ung thư di căn trắng xóa phổi bà. Tử thần không thể chiến thắng với bà tôi dễ dàng như thế. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, tôi sợ bà nhìn thấy nụ cười giả của tôi. Bà sẽ thấy ưu phiền, bà nhìn vào tâm hồn tôi sâu thẳm. Bà sẽ thấy tôi đã từ bỏ hy vọng vào nỗ lực của bà, linh hồn tôi đã đắm chìm trong sầu đau. Như thể bà đã mất, có lẽ bà cũng thấy khác biệt, có lẽ bà cũng thấy linh hồn của mình dần dần tuột ra khỏi lồng ngực, có lẽ bà cũng thấy kết nối với sự sống lỏng lẻo dần. Tôi tránh ánh mắt bà, nắng vẫn vàng ươm, trượt mình trên màu diệp lục của lá cây. Trên trời những đám mây trắng phau trôi mau, như thể vũ trụ đang tìm kiếm một quy luật khác dùm tôi. Thế rồi tôi nhìn lại phía bà, tôi để mặc bà soi vào mắt tôi thật sâu. Có lẽ đó là lúc, bà biết, bà sẽ ra đi. 
Bà tôi mất vào ngày 17/3/2019, trong sự quây quần của con cháu trong gia đình. Đêm đó tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là ký ức. Thời tôi còn bé tí, sốt cao, bà nằm ôm tôi vào lòng, bà nắm tay tôi thật chặt, thật chặt, chặt đến mức đau. Bà nói với tôi rằng, nếu nắm như thế bà sẽ truyền cho tôi sức để tôi chống chọi lại với cơn sốt đang phừng phừng trong tôi. Không kiểm soát được nữa, lỗ mũi tôi tắc lại, những giọt nước mắt nóng nhất của tôi trào ra, tôi thấy chúng chảy xuống cằm, đốt cháy tôi. Tôi đọc được trong truyền thuyết của người Comanche rằng, khi duyên phận làm người với người chia sẻ tình thương với nhau, khi đó giữa hai người sẽ trao đổi linh hồn. Họ được một mảnh của ta và ta được một mảnh của họ, nhưng khi mà họ chết đi… Mảnh hồn của họ trong ta cũng chết theo, đó là lý do nó đau đến như thế. Nước mắt tôi cứ tuôn ra, nóng bỏng và mất kiểm soát. Tôi để mặc chúng rơi. 
Vào ngày bà mất, đôi mắt tôi cũng chết, giờ tôi nhìn cuộc sống qua mắt bà. Đúng, đời có nanh, và nó cắn sâu vào thân xác làm tôi mù màu. Cái chết ở mọi nơi xung quanh chúng ta. Nó theo sau chúng ta như một con chó hoang, đợi chờ để ngấu nghiến chúng ta như đồ thừa. Lưỡi dao tử thần đâm vào chúng ta sâu hoắm, hoàn chỉnh. Hiểu được ân huệ của nỗi đau này đối với giống loài chúng ta là một điều không thể. Vì mục đích gì mà chúng ta có nó? Ta có thể hiểu được nỗi sợ, ham muốn và tình yêu. Hiểu cách thế nào mà chúng mài dũa, bảo vệ, cải thiện, làm mới cuộc sống của chúng ta. Nhưng nỗi bi thương ta trải qua… nếu nó không ăn mòn ta mỗi ngày, lòng ta sẽ không ngừng bối rối. 
*
Người đời nói thời gian sẽ chữa lành mọi nỗi đau, điều đó trước hết có nghĩa rằng cội nguồn của bi ai là vô hạn. Một người bạn từ thuở ấu thơ, cô ấy từng nói với tôi thế này, người ta xử sự bất thường trong bi thương đó là vì cái chết bộc lộ ra một sự thật tàn nhẫn và trần truồng, cuộc sống này vốn vô nghĩa. Chúng ta đối diện điều này theo những cách khác nhau. Riêng với tôi, khi bi thương nhăm nhe tiến tới, tôi quay đầu lại và ôm trọn vào lòng, để kệ nó xâu xé. 
Kể từ ngày ấy tới hôm nay khi tôi viết những dòng này, đã một ngàn hai trăm bảy mươi ba ngày trôi qua, tôi bước đi cùng bi thương trong cô độc. Trong tôi, giông tố vẫn không ngừng càn quét, xúc cảm níu lấy con tim tôi hấp hối cũng xói mòn dần cùng thời gian. Lâu quá rồi, đôi mắt hóa xám của tôi quên mất màu vàng của nắng, trắng của mây và hồng của đôi môi. Thay vì thấy điện truyền từ cái chạm của một linh hồn khác, giờ đây tôi thấy trọng lực chống lại đôi chân, thấy thời gian bào mòn mọi nỗ lực và thấy vũ trụ này khinh thường trí tuệ tôi. Người bạn ấy cũng nói với tôi rằng, cơn đau này sẽ mờ đi, và những hồi ức sẽ trở lại. Tôi cho rằng điều này đúng, mỗi chúng ta đều sẽ chịu đựng niềm đau này cho tới khi ta trở thành nguyên nhân cho người khác. Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chết và làm đau đớn những trái tim, nhưng hôm nay tôi còn sống và tâm can tôi đang vụn vỡ. 
Mây hôm nay vắng nhà, trăng lưỡi liềm vắt vẻo trên không trộm thút thít với tôi, bốn bề trong màn đêm tĩnh mịch như cái chết. Tôi nhắm mắt lại, tôi thấy bà tôi, vào những giờ phút cuối cùng, khi nói với bà là một điều xa xỉ, khi phổi bà bẹp dí, mọi nguồn lực tàn đều dốc cho việc thở bình oxy, bà dùng hết sức bình sinh nhìn tôi lần cuối. Thay vì hoảng loạn và kinh sợ như đêm trước khi bà phải cấp cứu, ánh mắt bà lúc này an nhàn đến dị thường. Đó là giao tiếp cuối cùng giữa chúng tôi. Có lẽ, đó cũng là lúc giấc mơ và linh hồn của bà rời bỏ bức tường tù đày là thân xác để tự do rong chơi. Trong khoảnh khắc, nơi mà ước mơ và ký ức hòa vào nhau và tạo thành một thế giới hoàn mỹ. Đó là thiên đường, và mỗi thiên đường đều độc nhất, nó là thế giới dành riêng cho mỗi chúng ta. Một thế giới chứa đầy những thứ ta nâng niu và bầu trời là trí tưởng tượng của ta. Thiên đường của bà tôi sẽ là mảnh đất ngập gió đưa sóng cả vỗ về bờ cát trắng dài tít tắp, về hướng tây nam là đồng bằng xanh mướt với hàng ngàn đàn gia súc lang thang, nơi ấy sẽ không có mưa, không có bão tố và ánh nắng sẽ mãi mãi tràn trề, đó là bà tôi. Và cũng có lẽ, trong cái nhìn cuối cùng, bà muốn tôi biết: Bà không sợ, bà thấy cái chết rồi, nó không có nanh, nó cười với bà, phía sau nó là cánh cửa dẫn vào hư vô … và nó đẹp vô ngần. 
Nước úa ra trong hốc mắt tôi, lã tã rơi như mưa. Nước mắt tôi không thể kiểm soát. Nước mắt chảy ra nhưng tôi không khóc, khóc là đầu hàng và tôi sẽ không đầu hàng bất cứ thứ gì cho bi thương. Tôi mở mắt ra và sắc màu nhạt nhòa quay về. 
Vĩ thanh
“The cradle rocks above an abyss, and common sense tells us that our existence is but a brief crack of light between two eternities of darkness.” 
- Vladimir Nabokov
Tumblr media
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Con sông Lạch Tray
I used to find fireflies under honey crisps
Age made fine wine out of ugliness
Sadistik
Boarding được 5 phút, đó là khoảng thời gian vừa đủ cho cậu thanh niên ngồi cạnh tôi vừa ổn định chỗ ngồi vừa lướt qua hàng chục profile trên tinder. Tôi nhắm mắt, chút bia từ cuộc trò chuyện với ông bô hẵn còn lâng lâng trong tâm trí, nhưng những gì tôi nhìn thấy lại là con sông sau lưng cuộc trò chuyện ấy. Kể từ ngày đọc được đoạn tuỳ văn của cụ Akutagawa về con sông Ozawa, lòng tôi cứ trôi giạt về con sông Lạch Tray nơi chúng tôi chôn giấu những ngày hè tưởng chừng dài như bất tận. 
Bắt đầu từ trung tâm thành phố Hải Phòng, đi hướng Nam băng qua cầu Niệm, rồi chuyển hướng Tây Nam, có một dải đất bồi dài tít tắp nằm cạnh con sông Lạch Tray cho tới lúc nó đổ ra bể Đông. Đó là nơi ông tôi ở. Ngày nay, căn nhà hộp đã mất đi cái vẻ bóng bẩy mà nó vốn có, thay vào đó nó rong rêu và nhem nhuốc. Xa xa ở vườn sau căn nhà là luỹ tre già, còn đằng sau luỹ tre là dòng sông tôi còn duyên nợ. Cứ hè tới, tôi sẽ rời khỏi Hà Nội mà về đây ở suốt 3 tháng ròng, đây là truyền thống của gia đình tôi từ thuở ấu thơ. Ngay từ khi ấy, việc trốn ngủ trưa ra ngắm dòng sông đã trở thành một nếp sống hàng ngày với tôi. Có gì đó trong cái màu ngầu bùn của nước sông huyễn hoặc tôi, cứ mỗi lần tầm mắt chăm chú trên cái dòng chảy lững lờ, tâm hồn tôi lại trực trào một mỹ cảm lạ lẫm, nó pha trộn một nỗi trống vắng vô hạn cùng một niềm an ủi ứa nước mắt. Ngày nay hai bên bờ sông đã được người ta quy hoạch, hoặc ít nhất đã trưng dụng để xây nhà kho, nhà xưởng cho các khu công nghiệp. Xã hội con người vội vã như thế, chứ còn dòng sông, nó vẫn an yên chảy lười biếng. Nước biển sâu, nơi con sông kết thúc có màu xanh ngọc bích, từng khối từng khối cho tới đáy bể sâu, màu xanh ngọc bích ấy trộn lẫn với nước từ thượng nguồn thành cái màu đỏ đất đặc trưng của con sông Lạch Tray, tuy ấm áp và uyển chuyển nhưng cũng khàn đục và gầm gừ như cái chết. 
Cái màu cam của ngày tàn đuổi bóng dơi ra khỏi tổ, những chiếc thuyền nan hai bên sông cũng về bờ. Xa xa còi tàu ù tai mơ hồ như một tiếng thở dài, gió vì thế mà uể oải vắt qua hàng tre tạo thành âm hưởng của cái chiều tàn. Trái tim nặng nề mơn trớn cùng gió, biến mất khỏi cái thực tại mà lạc vào một thế giới nơi nhớ nhung cai trị, một cõi trời bủa giăng tiếc nuối. Hôm ấy trời cũng phủ một màu phấn, ở một điểm khác của con sông Lạch Tray, nơi mà nước thượng nguồn xanh cái màu xanh cánh trà mỏng, nhàn nhạt, nhẹ lắm. Có cánh chuồn run rẩy như tâm hồn tôi bay qua. Rồi cơn gió hạ lao xao ngàn liễu lay bông hoa keo xuống dòng và mang theo cái bụi phấn hồng pastel phủ kín lọn tóc rối cùng cặp xương đòn kiêu hãnh trước đôi mắt tôi. 
“Này, muốn qua trời Tây với N không?, vì tình yêu ở ngoài kia và N không kệ nó được”
Đã rung động và đã nát tan ở tuổi 21, lúc ấy, tôi tưởng chừng cô ấy đã thấy được vạn vật. Nhưng cô ấy yêu cái tình yêu chết yểu trong lòng nhiều quá, nó khiến cô hồi sinh. Như cánh phượng hoàng, cô phải vùng vẫy ngoài kia, đuổi theo ánh hoàng kim.
“N à, tình yêu chưa bao giờ quan trọng với tôi” có chút nhói đau vô nghĩa đâu đây, tôi vẫn chưa thể lý giải. “Nhưng nếu cậu chắc đó là thứ cậu muốn, tôi sẽ đi cùng”.
Thinh không đánh thức con tim mơ màng, hoàng hôn sắp hoàn thành, dường như tôi thấy thấp thoáng bóng chiếc tàu biển chở hàng với cánh buồm xám buông nửa vời, yên ắng lội ngược dòng đem theo cái mằn mặn của biển khơi như áng vần Erlebnis của Hofmannsthal. Con sông vẫn chây lì vỗ về hai bên mạn thuyền, đầu lưỡi tôi có cái vị ngòn ngọt của bờ môi ai. Rồi sẽ ổn thôi trong nắng sớm mai, tình yêu là con vi khuẩn ký sinh trong tủy làm tâm trí chúng ta điên rồ. 
Mưa, nước mưa rơi lên bia đá ướt át như cái hôn của một trinh nữ. Co ro trong cái sương sớm đầu xuân, tôi vẫn lặng lẽ để dòng nước đen không đáy của con sông mê hoặc. Mưa cứ thế lõm tõm lên mặt nước như thể Thần Chết đang lênh đênh bước đi giữa dòng. Tiếng mưa như thủ thỉ, như van lơn tâm hồn tôi trở lại. 
Ngày cô ấy cưới, trời cũng mưa. Trong bộ jumpsuit màu trắng dáng cô thanh thoát như được chắp bút bởi một chiếc bút lông. Đôi mắt lấp lánh màu cam của ánh sáng đèn trùm, sánh bước cùng tôi trong một điệu khiêu vũ. Cô ấy nở một nụ cười, cô ấy đã cười rất nhiều trong ngày hôm ấy, rồi cả khóc nữa, những giọt nước mắt lấp lánh như kim cương lăn qua gò má rơi xuống cặp xương đòn thanh cao. “Này, qua trời Tây với tôi đi?” giọng cô như nước sông vỗ về cái buồn bơ vơ vô lý trong đáy hồn tôi. “Vì tình yêu ở ngoài kia, nó đẹp lắm, tôi muốn cậu tìm”. Mỗi lần nghĩ tới đôi con ngươi long lanh như kính mới mài, tôi lại nghĩ đến cái tâm tình nồng nàn của D’Annunzio về cái kinh thành sông nước Italia trong buổi chiều về với tiếng hát thiên nga và hồi chuông tu viện, nơi mà giữa hàng lan can rợp bóng hồng bóng huệ được tô vẽ bằng những tia sáng xanh từ vầng trăng đang chìm dưới nước hắt lên, có những chiếc thuyền Gondola đen tựa quan tài, lướt đi như trong một giấc chiêm bao từ vòm cầu này sang vòm cầu nọ theo nhịp chèo lơi. “Tình yêu chưa từng có nghĩa lý với tôi, nhưng nếu quan trọng với cậu đến thế, tôi sẽ làm”. Sắc cam nồng từ từ dạt sang tôi chan chứa. 
Uể oải nghiêng ngả bên mép bờ con sông Lạch Tray, tôi giật mình ngơ ngác vì tiếng đập cánh của một con vịt trời. Nước sông đỏ lòm như máu lầm lỳ chảy xiết, nắm chặt con tim tôi. Quay lại với dòng sông tôi bước đi, tôi cho rằng mình đã đi rất xa mà không có tình yêu, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Cái ngày mà định mệnh buộc chúng ta vào làm một, ta đã luôn có trong mình một tình yêu.
Người ta nói thần biển từng ôm mộng đắm đuối với mặt trăng, thế rồi một ngày, bà ta bất chấp tất cả vươn mình muốn kéo ông trăng về. Ngày hôm đó toàn tinh cầu rùng mình, nước biển dâng trào toàn cõi dương gian. Nỗ lực hết sức, nhưng bà ta chỉ nắm được vào một phần rồi bị nhấn chìm xuống đáy đại dương. Người ta cũng nói, sóng thần và thủy triều được tạo ra là bà ta vẫn khao khát mặt trăng cho tới giờ phút này.
 3/4/2023
 Vũ Thái Hiếu
Tumblr media
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Tôi nhớ em hỏi tôi, “Anh có biết bài nào về tình bạn không?”, “Không” - tôi thật thà đáp. Cái đoạn hồi ức ngắn ngủi này làm tôi khúc khích bật cười. Thế rồi, im bặt. Tôi nghĩ rằng nếu em ở đây tôi sẽ phải xin em thứ lỗi, vì tôi có thói quen cười một mình  trước những thứ ngớ ngẩn như thế. Sóng, sóng xô và vỡ òa thành những giọt nước li ti dọc bờ biển. Con này tiếp nối con kia chúng đổ vào nhau và xô vào bờ; thế rồi với một lực như thế chúng kéo nhau về biển. 
Sự im lặng, sóng biển với cái cốc nước, chiếc thìa này tốt hơn bao nhiêu? Ngồi một mình như một con chim biển cô độc sải cánh cuối cầu gỗ thế này tốt hơn bao nhiêu? Hãy để tôi ngồi đây mãi với những thứ trần trụi này, cốc nước, chiếc thìa, những cơn sóng, trần trụi ở trong những thứ trần trụi, và tôi là chính tôi.
Những cơn sóng đục ngầu màu phù sa với một dải trắng hình kim cương  sau lưng phi đến như những con hoang mã bất khả. Sóng đổ vào bờ, rút về biển và đổ vào bờ lần nữa, cứ như thế, cứ như thế, cho tới mãi mãi về sau.  
Thái Hiếu.
Tumblr media
0 notes
overcomethecurse · 1 year ago
Text
Tumblr media
Smirr (khai bút xuân 2024)
“Our poet suggests here that human life is but a series of footnotes to a vast obscure unfinished masterpiece.”
                                                                                                                     Vladimir Nabokov
Tôi có thể cảm thấy giọt nước như nụ hôn của trinh nữ, ướt át trên da mặt. Trời có thể mưa, giả vờ mưa, hoặc không mưa nhưng vẫn mưa theo cách mà chỉ có cái phương ngữ cổ phía bắc mới có thể diễn tả được, tuy không bằng lời, mà như mô phỏng lại cái bóng của âm thanh khi những giọt sương phùn bám lại trên các thớ lá. Cái màu xám của mưa sẽ sớm nuốt chửng mọi thứ, khi bầu trời và mặt đất đều bị rửa trôi đi màu sắc, những ngày thế này thị giác sẽ được nghỉ ngơi để các giác quan khác hoạt động độc lập hơn, lắng nghe sẽ thấy những khúm hồng và góa bụa bên đường đang reo mừng biết ơn. Cái mùi ẩm của đầu xuân quyện cùng với đất bùn lưu lại trên các bia đá lạnh lẽo, khác hẳn với những con đường ngổn ngang xe cộ, bít tắc nylon trong thành phố. Tới đây, không một bóng người. Trời mưa mau hơn, tiếng mưa rơi vỡ òa trên các phiến đá vọng cả khu nghĩa trang.
Lặng lẽ trước bia đá hồi lâu, cô cất tiếng nói, đủ nghe giữa cái lộp bộp của cơn mưa.
“The last time we met, là bao giờ?”
“3, 4 năm trước đây, tại đám cưới” tôi không nhớ nữa, tôi không rõ người chúng ta bao lâu nên gặp nhau một lần. Đôi khi tôi muốn biết được làm thế nào một người bình thường conduct cuộc sống cá nhân của họ, để tôi có thể phỏng theo như bắt chước một ví dụ.
Có tiếng thở dài mơ hồ khẽ phả vào làn mưa, có lẽ cô trách tôi, mà cũng có lẽ anh ấy trách tôi từ dưới bia đá kia. Suy nghĩ như thế đặt một nụ cười lên môi tôi. Trong hành trình bất tận tìm kiếm cái mỹ cảm khi bị sờ soạng bởi nghệ thuật. Tôi và anh thường dành thời gian nghe nhạc cùng nhau, âm nhạc đó là điểm chung giữa chúng tôi. Trước khi gặp tôi tất cả những gì lão biết chỉ là nhạc cổ điển và folk. Riêng với cổ điển, lão nghe mọi thứ, nhạc thính phòng, nhạc kịch opera cho tới dàn giao hưởng. Nhưng lão thích độc tấu dương cầm hơn cả, lão đã nghe nhiều đến mức cái đẹp và hấp dẫn của nhạc Mozart trở nên tầm thường. Lão không thích Chopin. Và cả hai chúng tôi đều đồng ý với nhau rằng The Well-Tempered Clavier của Bach là báu vật để đời, nhưng hơi dài để có thể tập trung lắng nghe, nó đòi hỏi người nghe phải có một thể trạng tốt để trân trọng. Beethoven đôi khi quá nghiêm túc, Brahm thì trang trọng và tuyệt để nghe trong một vài dịp, nhưng nếu để nghe đi nghe lại thì thật mệt mỏi nếu không muốn dùng đến từ nhàm chán. Debussy và Ravel cũng như tương tự, đây là loại nhạc mà không phải lúc nào cũng có thể nghe, nó phụ thuộc vào thời gian, tâm trạng để có thể thưởng thức được. Với lão, bản nhạc ưa thích là Carnaval bởi Schumann, lão có một bộ sưu tập các bản thu Carnaval xếp theo năm thu tại phòng khách. Lão cho rằng việc bị nhiễm bệnh hoa liễu từ trẻ khiến Schumann trở nên trầm cảm, hơn nữa Schubert còn bị tâm thần phân liệt khiến ông phải chịu đựng ảo thanh và các cơn co giật trầm trọng. Tuy nhiên, bản Carnaval lúc ông viết khi còn trẻ thì không như vậy, nó mang một sắc thái vui tươi. Về bản chất, Carnaval là lễ hội tạ ơn thịt cũng như để nói lời tạm biệt với thịt khi người ta bước vào giai đoạn ăn chay trong lễ Lent. Vào lễ hội Carnaval thì ai cũng đeo mặt nhưng cuối cùng, ác quỷ sẽ lột bỏ mặt nạ và sẽ hiện diện, chỉ là lúc này, trong cơn gió lộng đầu xuân, chúng hoà lẫn vào đoàn người cùng tận hưởng những miếng thịt tươi rói và rỉ máu. Tôi hỏi lão “vậy người chơi nhạc phải thể hiện được cái quỷ quyệt, cái xấu xa của lũ quỷ đằng sau lớp mặt nạ mới thể hiện được tác phẩm?” Lão đồng tình, bản Carnaval mang dáng dấp của một khúc nhạc vui tươi, nhưng trong cái vui tươi đó thấp thoáng những bóng ma, chúng bị thu hút bởi sức sống của bản nhạc, như thể con người chúng ta thường giấu đi cái bạo dục bên trong mà tồn tại cùng xã hội. Tôi cho rằng nếu vậy thì tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ, nó là công cụ để chúng ta tồn tại trong thế giới này. Với bản thân, tôi cho rằng với nghệ thuật, đặc biệt vào thế kỉ thứ 21, tôi tìm kiếm những thứ mới, những thứ thể hiện được cái tính hỗn mang của xã hội thực tại, khi mà công cụ của loài người đã bỏ xa các giới hạn sinh học.
“Lão để lại cho tôi một cái bút và một quyển sổ nhỏ… Trong ấy ông ấy viết được đâu khoảng hơn bốn mươi trang, tự sự là chủ yếu, vào những ngày cuối cùng” tôi bình tĩnh lạ thường, như một người làm vườn bắt đầu một ngày mới.
“Sao cơ?”
“Lão cho rằng con người chúng ta có một nỗi sợ tự nhiên với cái chết, còn với ông ấy nỗi sợ này đã bị tháo sạch ra khỏi thể xác, sạch đến nỗi lão không hưởng thụ được ma túy, thức ăn hay đàn bà nữa.” Dừng lại một chút, lấy lại ngôn ngữ trong mình, tôi tiếp tục. “Nhưng cái lão giằng co trong thâm tâm, là lão không bao giờ muốn chúng ta quên lão đi. Tôi có cảm giác, đó là phần duy nhất của bản thân mà lão muốn bảo vệ, phần của lão tồn tại trong chúng ta.”
Bàn tay cô đặt nhẹ lên vai tôi với một sự chính xác tuyệt đối, thật cẩn thận, như thể nếu đặt sai cách tôi sẽ chết mất.
Cái lý do lão viết, “a vague anxiety” chính xác tới từng chữ mắc vào trong tâm trí tôi không sao trôi đi được. Từ những ngày tháng phải sống độc thân, lão hoàn toàn thay đổi. Lão kể cho tôi nghe về những đêm rave tại ở Berlin. Lão trở nên ồn ào hơn, hài hước hơn. Lão dường như hoàn thiện được cái năng lực bắt được nhịp điệu của căn phòng ngay lập tức từ khi bước vào, lão cuốn hút.
Hàng ngàn hạt mưa điên cuồng tự vẫn trên mặt kính xe vun vút lao về thành phố. Tôi lặng yên ngồi sau volant, cô ấy ngồi bên phải trầm tư từ đầu không hé nửa lời. Cách đây bảy, tám năm cô bình phẩm cuốn Lolita như cái ánh đa sắc phản chiếu tâm tư của một con người, nó có thể đẹp ngây ngất hoặc nó có thể mù lòa tối tăm, và cả hai đều uniquely human, trên thế giới của chúng ta hiếm có một thứ như thế, cô nói. Còn tôi cho rằng nền văn minh chưa đưa chúng ta xa tới thế, uniquely human sao? Sự man rợ của loài người không khác lắm so với những con cầm thú hoang sơ nhất. Chúng tôi thông thường bất đồng với nhau, nhưng không có nghĩa là tôi không hài lòng. Những cuộc trao đổi tưởng chừng như kì quặc với những chủ đề bất chợt này thúc đẩy tôi bày tỏ những ý nghĩ mà chưa bao giờ được hình một cách ý thức trước đây. Có nhiều hơn một lần, tôi chia sẻ cái vật lộn với cô, tôi cho rằng việc tôi hòa nhập với môi trường xung quanh giống như quẳng một món đồ đông lạnh ra ngoài quá nhanh, có thể nó đang tan chảy xung quanh nhưng phía bên trong vẫn đóng đá. Bằng cách nào đó tôi biểu cảm nhiều hơn từ trước tới nay, đồng thời tôi vô cảm phía bên trong. Vậy ý bạn là chúng ta nên sống theo cái cách dễ dàng nhất là không làm gì, không nói gì và không yêu ai? Cô thách thức tôi. Tại sao chúng ta lại phải ghét người khác khi họ mắc lỗi nhiều hơn thương họ khi họ yêu thương chúng ta?
Bên khóe mắt tôi thấy bàn tay cô bấu víu trước ngực, chực chờ như có điều muốn được nói ra. Tôi vẫn gọi cô bằng cái biệt danh hồi cả hai còn là những đứa nhóc, mặc dù phiên bản đó của cả hai đứa đã tan biến cùng thời gian.
“Cái gì?” Tôi hỏi, giữa chúng tôi thường không có nhiều những khoảng lặng, nó như một quy định bất thành văn. Nếu một trong hai không nói gì khi cả hai đang trong hội thoại, người còn lại đánh tiếng trong vòng một vài giây. Nó thể hiện nhiều hơn cái sự chăm chú pháp y của cả hai mà còn là sự mong muốn được giao tiếp một cách hoàn thiện, theo một ý mà những điều gì không được nói ra được coi là cản trở.
“I was worried when I heard about him. And then when you called me, I was tired, it was late, I was sitting half-asleep in the back of a taxi, during the call you were calm, you looked not fundamentally defeated but superficially sad... I immediately knew you were trying…” Một cái nghẹn, bàn tay cô siết chặt hơn. Mắt cô vô định, mông lung nhìn cơn mưa ngoài kia.
Cô ngập ngừng rồi nói tiếp, “I remembered whenever I go everyone is with me, he is and so are you. And in the world where you guys are trying your best, it is beautiful to me, it is always beautiful to me.”
Đó là thứ tôi không thể hiểu, sự nỗ lực không ngừng nghỉ giữ cho ngọn lửa được leo lắt của những chiếc răng cưa đang xoay tròn bất chấp cằn cỗi ở trong cô.  Đây không phải là lần đầu tiên tôi viết về cô. Tôi đã nhiều lần cố viết suy nghĩ của mình về cô thành chữ. Tôi có một niềm khao khát miêu tả được chính xác cái cách mà cô tồn tại. Cách cô nhìn, cách cô nói. Hay như cuốn Anna Kareinina với tranh bìa có cặp vai trần từ phía sau cùng gáy sách màu nâu cafe, mà cô vẫn đọc hồi bọn tôi mới đôi mươi. Cái cách ngón tay cô lật từng trang giấy trong bữa trưa. Tôi muốn hiểu được cách cô suy nghĩ. Tôi tả cô, trong vô vàn các mệnh đề phụ thuộc, trong hàng sa các dấu phẩy, như thể tôi muốn tạo ra một bản sao hoàn hảo của cô bằng chữ để bảo quản cho những lần mổ xẻ sau này.
“Bên Dublin, there’s a saying. Chắc chắn là tiền không mua được hạnh phúc, nhưng khóc trong ô tô vẫn tốt hơn khóc ở xe buýt.” Cô lấy tay gạt đi giọt nước đang bấu víu ở khóe mi, miệng nở một nụ cười.
“Thật á?” Tôi cười ngớ ngẩn. Trong lồng ngực tôi rộn rạo một chú chim xanh, đã lâu ngày rồi muốn được thoát ra. Tôi nôn nao nỗi thương nhớ lạ, cho cái khoảnh khắc hiện tại đang trong quá trình.
“Thật” cô gật đầu.
Thế rồi cô vỡ òa, cuối cùng đôi vai cô cũng đầu hàng, người cô đổ về phía trước, hai tay cô bưng mặt, nước mắt bỏng rãy ứa ra từ kẽ các ngón tay rơi xuống lã tã. Toàn thân cô run rẩy theo tiếng nức nở như thác đổ văng vẳng trong cái thế giới nhỏ bé của chúng tôi.
*
Tôi còn nhớ rõ hôm ấy tuy là ngày đông nhưng thời tiết tạnh ráo êm ả. Không có lấy một ngọn gió làm lay động mấy bụi cỏ khô bên bờ, nơi dòng nước lặng lẽ trôi giữa mấy phiến đá trắng. Vài cây liễu buông cành trụi lá xuống mặt nước được ánh nắng trời ve vuốt, in bóng trên đường. Dưới mấy cành con, lũ chim chìa vôi quẫy đuôi đùa giỡn. Tôi khi ấy bận một bộ suit xám may đo cắt kiểu Anh với hai đường xẻ tà hai bên, trước ngực tôi là chiếc khăn màu hồng phấn được sắm bởi cô dâu với mục đích chính xác cho ngày này. Tôi khi ấy hơn hai mươi tư, ở cái dáng vẻ sung mãn nhất của đời người, căng tràn nhựa sống mà giống như bộ cánh ấy, tôi sẽ không bao giờ mặc lại nữa. Tôi biết cô từ khi còn là một đứa trẻ, khi ấy cái dáng dấp je ne sais quoi kia còn ẩn mình trong sự hồn nhiên và trong sáng. Lần đầu tôi gặp cô, đó là một ngày trắng xóa, như thể ánh mặt trời phải lọt qua hàng chục tấm màn mỏng mới rọi được tới dương gian, le lói, yếu ớt. Tôi gặp cái con bé ấy sau khi đi qua cái cửa màu đỏ hung, còn đẫm mùi sơn. Con bé có cái mồm năm miệng mười, có cái tật khoe mẽ, biết tuốt. Nào là “Ariel sẽ bị câm”, rồi “Vua Mufasa bị giết” cho tới “Quasimodo sẽ được nàng Esmeralda cứu”, con bé tiết lộ cái kết của mọi câu chuyện.
Các nghi lễ đã tiến hành xong, hơn ba mươi người cả ta cả tây đang rộn rạo tiệc tùng, tuy có tôi le lói phía ngoài, lặng lẽ trầm trồ khung cảnh đất trời với cái xao xuyến trực trào. Ở cuối chân trời, toàn bộ ngọn núi hiện ra đầy đặn như hai cánh vai mượt bị sương ăn. Xa xa theo cung đường vào khu này, trên cánh đồng hoang trải rộng dưới trời đông, chỉ có vài con quạ lẻ kiếm mồi. Chút giá nhờ núp vào bóng núi vẫn chưa tan đang bốc hơi như những đợt khói xanh.
Tiếng người, tiếng nhạc vang xa một vùng cỏ tranh vàng bạt ngàn điểm dăm ba đầm nước lạnh lẽo, phản chiếu bầu trời trong khiến buổi chiều mùa đông, như sắp đóng giá. Kì lạ thay, tiệc nghe chừng vẫn vui lắm, mặc dù biết từ lúc nào trái tim của bữa tiệc đã đứng bên rìa, cạnh tôi. Cô đứng cùng tôi trong bộ váy cưới tinh khiết, âu yếm ngắm nhìn mọi người phía trong. Cặp xương đòn cô hiện ra đầy kiêu hãnh trong ánh nắng đỏ bập bùng, như chiếc vương miện kết từ những ngọn cao nhất của sừng hươu cho một bà hoàng thuở tự do chỉ có thể trả giá bởi các vị vua. Chúng tắm nắng hoàng hôn như trôi ra từ đợt sương chiều. Rặng núi đúng hướng mặt trời trải thành một vết tím bầm, chỉ điểm chút màu bạc giá lạnh rung rinh của mấy bụi lau khô.
“Đang làm gì thế? The party is over there”, cô tươi cười đưa cằm chỉ về bên trong, “Nhìn ông ấy kìa, vui thế không biết”, cô cười, cặp xương đòn cũng di chuyển theo, van lơi như cổ của một con thiên nga.
Hướng cô nhìn là một người đàn ông tuấn tú, chực độ hơn ba mươi, trong bộ suit đen cùng hoa dành dành trắng cài trước ve áo, lão đang waltz cùng một cô gái trẻ.
Tôi định mở lời, mà lại thôi. Tuy ngày tạnh ráo nhưng cảnh những ngọn thù du trơ trụi chọc thủng nền trời đến nhức mắt không khỏi gây rợn sống lưng. Cạnh kè đá giữa mấy ngọn tùng là mặt nước hồ xám lạnh, gợn chút lăn tăn như một tấm gương lâu ngày bám bụi. Sự bồn chồn trong lòng cũng như khí trời hôm đó, muốn lạnh mà còn ngần ngại. Thế rồi tôi cũng hỏi cô rằng “You went to the West looking for love, you came back with a white man, did you find l…”, cô gắt lời tôi “Kìa”.
“Bài hát này dedicated tới cô dâu và anh bạn rầu rĩ ở ngoài kia.” Anh ấy đang đứng giữa đám đông, trên tay micro, cười toe toét hướng về chúng tôi trong tiếng vỗ tay trầm trồ xung quanh.
♪If I were a fisherman of hopes and dreams♪
Mắt lim dim giọng hát khàn khàn của lão chầm chậm cất lên, ấm như than hồng, người đung đưa theo tiếng guitar mộc. Lão hát không hay, nhưng thần thái luôn luôn huyền thoại.
♪I'd buy me a boat, take it out to sea
Cutting waves, dodging storms♪
Có lẽ vực thẳm trong tôi mà lão vô tình lạc vào, nó làm lão nghĩ lão cũng như vậy, rằng lão cũng có mỗi vết rách không tên trong tâm hồn mình và cả hai chúng tôi đều không thể tồn tại vừa vặn trong thế giới. Nhưng lão chưa bao giờ có dị tật như tôi, chỉ là tôi làm cho lão cảm thấy thế.
♪Casting nets down to the ocean floor♪
Thế rồi lão bị nuốt trọn bởi bóng tối. Như máu di chuyển trong ống vein, nó dần dà ăn mòn lão từ bên trong.
♪Worst case we go hungry and blame our luck
Have a drink, act like we don't care so much♪
Và chúng tôi không thể giúp lão, bằng bất cứ điều gì. Có gì đó rợn người nơi mặt hố trống rỗng trong sự tồn tại của lão. Như thể đợi chờ mãi cửa thang máy mở ra, nhưng mặt sàn lại trống rỗng, không có gì ngoài cái thăm thẳm tối tăm mãi mãi phía dưới. Lão bị mất đi một trong những bản năng gốc, khả năng tự vệ hay giao thức tự bảo tồn, chúng tôi dựa vào lão với hy vọng nhận trở lại một lực kháng cự, và thay vào đó mọi thứ lại sụp đổ trước mắt chúng tôi.
♪But to keep on swimming, castaway
Hooked on your own line from just the other day♪
Dù vậy, cái hình ảnh lão trơ trọi trong sân chơi của quỷ dữ vẫn nhức nhối trong tâm trí tôi vào mỗi sáng thức dậy, như thể một khoản nợ cho cái đặc ân làm người. Có người từng nói với tôi, khi ta tự kết thúc cuộc đời của chính mình, ta cũng vô hình chung giết đi mọi ký ức của chúng ta tại những người chung quanh, ta thay thế chúng bằng cái cách chúng ta ra đi.
♪And I can't drink the river to dry the land
Bury the ocean beneath the sand♪
“I didn’t really”, cô ấn nhẹ những ngón tay vào phần dưới của xương ức. Thế rồi lại mỉm cười “But look around, I doubt it”, cô thủ thỉ với tôi.
♪But I can love you♪
Hầu hết mọi nỗ lực trong lịch sử văn minh của loài người để miêu tả được sự khác biệt giữa đúng và sai đều yếu ớt, tàn nhẫn và bất công. Nhưng cái sự khác biệt đó vẫn tồn tại. Vượt ra ngoài chính chúng ta, vượt ra ngoài từng nền văn hóa cụ thể, vượt qua từng con người đã sống và chết. Và chúng ta dành cả cuộc đời để thấu hiểu được điểm khác biệt này, để sống vì nó.
♪Until the tide pulls me under♪
Cô ấy cho rằng, chả phải cuối cùng trên giường bệnh, phía trước chúng ta chả còn gì, chúng ta vẫn chỉ muốn nói về những người thân hay sao? Có lẽ chúng ta được sinh ra để yêu và lo lắng cho những người ta biết và tiếp tục yêu và lo lắng, kể cả khi có những điều quan trọng hơn để làm. Chả phải trong khi mà chúng ta nên tổ chức lại cách phân bổ tài nguyên của thế giới và từ từ chuyển đổi một cách toàn diện tới một mô hình kinh tế bền vững hơn, thì thay vào đó chúng ta lại lo lắng về tình yêu và tình bạn.  Bởi vì chúng ta quá ngu ngốc vì nhau.
♪By and by♪
Còn với tôi, tôi cho rằng vấn đề của thế giới không phải có cái ác, mà đó là ngoài cái ác ra còn tồn tại cái thiện, bởi vì nếu không, thì làm gì có ai quan tâm cơ chứ.
♪By and by♪
                                                                                                                             14/2/2024
Vũ Thái Hiếu
Tumblr media
0 notes
overcomethecurse · 3 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
The Worst Person in the World (2021) dir. Joachim Trier
1K notes · View notes
overcomethecurse · 4 years ago
Text
Đại Lý, tháng 4/2019
Để chuẩn bị cho chuyến bicycling quanh Hồ Hải Nhĩ này, tôi mất gần hai tháng ròng. Tất cả bắt đầu chỉ bằng một câu đùa với Ngài thông thái về chuyến công tác dài ngày tại Trung Hoa của tôi, kết quả tới việc cứ cuối tuần chúng tôi lại cột xe đạp trên bán tải và hướng về cảng Tân Vũ để luyện tập. 
Đạp, thay số xe không phải là những điều gì lạ lẫm, nhưng đạp, thay số xe như thế nào cho nhanh là một kỹ năng hoàn toàn mới với tôi. Điều đầu tiên cần phải làm quen đó là phải luôn khom người tới trước càng nhiều càng tốt để bớt cản gió cùng lúc luôn giữ mặt hướng tới trước và ngẩng lên. Tiếp theo đó là luyện tập sao cho nhuần nhuyễn chuỗi động tác, rút chai nước từ ống dưới, đổ nước vào miệng, rồi trả lại chỗ cũ khi vẫn ngẩng mặt quan sát và duy trì tốc độ. Cuối cùng là luyện cho các nhóm cơ bắp nhấc-đẩy bàn đạp sao cho thật nhuyễn và chịu đựng được áp lực của một chuyến đi dài. Nói đơn giản nhưng thực hiện cùng lúc các điều trên là một kiểu tra tấn thể xác khốc liệt, sau chỉ một lúc là cơ thể kêu gào, rồi tới lượt tinh thần vỡ oà trong nước mắt. Những lúc như thế Ngài thông thái đanh giọng lại, nói như quát hệt các ông thầy thể chất tại các trường trung học: “Cái gì dễ quá, thì nó không đáng!”
...
Chuyến đi của chúng tôi bắt đầu vào lúc 5h30 sáng từ thành phố Đại Lý và dự định sau 8 tiếng 30 phút sẽ hoàn tất với tốc độ trung bình 18km/h và nghỉ chân 1 tiếng. Trời Vân Nam quang mây xanh biếc, tôi đội mũ sắt, tay đeo găng cột chặt dây giầy, trèo lên chiếc Fuji của mình, hít một hơi căng phổi và lên đường.
Hồ Nhĩ Hải cách mặt nước biển gần 2 ngàn mét, dài 40 km và rộng xấp xỉ 8km, là hồ cao nguyên rộng thứ hai tại tỉnh Vân Nam. Quãng đường của chúng tôi kéo dài 130km, bắt đầu từ phía tây Đại Lý theo chiều kim đồng hồ, đi dọc dãy Thương Sơn, qua cổ trấn Hỷ Châu và sẽ nghỉ trưa tại thị trấn Thượng Quan sau 80km đầu. Bất chấp điều kiện đường không được tốt, và xe cộ có chút đông hơn dự kiến, nửa đầu của chặng đường diễn ra khá suôn sẻ. 
Mặt trời đứng đỉnh và hành trình lại tiếp tục bắt đầu. So với nửa đầu thì đường hướng đông này dễ đi hơn nhiều, hầu như là cao tốc với làn riêng cho xe đạp. Âu cũng thế, mà tôi ra sức đạp cho nhanh hơn, cái tính hiếu thắng trong sôi sục tôi muốn có một kết quả thật đẹp để mang về. Còn chừng 15km cuối, cơ thể tôi dần chạm tới giới hạn, tổ hợp cơ chân đùi cứng đờ, cổ tôi như sắp gãy, nội tạng quặn lại như bị lửa thiêu, còn nắng Vân Nam cứ thế xối trên đỉnh đầu. Mồ hôi túa ra, nhưng gió ngược chiều thổi lập tức bốc hơi đi mất, với cơn khát khô cằn cuốn chặt trong vòm họng, não tôi bắt đầu mụ mị mờ đi. Tôi không ý thức được rõ cảnh vật xung quanh, tất cả những gì mà thần kinh trung ương ra lệnh chỉ là đạp, đạp, đạp và tôi đạp đi như một cái máy. Mắt lịm đi, cổ tôi đổ gục trong tích tắc, ĐOANG, tôi đâm sầm vào cọc bê tông bên đường, thân lộn lên không trung rồi rơi ĐỘP xuống đất. 
Trời Vân Nam trong veo, cao ngun ngút với cái nắng chói chang, xa xa chỉ có vài gợn mây trắng phau vắt vẻo im lìm trôi đi cùng gió. Lặng thinh, trước giờ vẫn thế, bầu trời vẫn luôn lầm lì với tôi, tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi như một con chiên lạc bước, quỳ gối, chờ phán quyết của Chúa trời. Bỗng, Ngài thông thái kéo vụt người tôi dậy, bóp vào miệng tôi chút nước, ý thức chảy lại trong tôi, tay phải tôi nhói đau, toàn thân ê ẩm. Trộm vía! Chỉ là trầy xước ngoài da, các bộ phận quan trọng đều nguyên vẹn, chiếc Fuji tuy hơi cong vành nhưng tôi khăng khăng một mực khước từ đề nghị kết thúc chuyến đi để bắt xe buýt về Đại Lý. Định thần một hồi, tôi loạng choạng leo lên xe và tiếp tục đạp về phía trước. 
Khi chúng ta học được bài học quan trọng nào đó trong cuộc đời, thể xác chúng ta thường phải trả một cái giá mà ta có thể coi như học phí. Ngày hôm nay tôi biết được thêm giới hạn của bản thân mình, một bài học để đời, rằng sinh mạng nhỏ nhoi này luôn luôn nằm dưới sự thương xót của định mệnh.
Tôi thôi trân trối nhìn lên bầu trời, bầu trời có lẽ không có câu trả lời cho tôi. Hồ Nhĩ Hải, dãy Thương Sơn và trời Vân Nam hoà vào nhau hiện ra một màu xanh, xanh biếc tít tắp như không chân trời. Trong khoảnh khắc, thế gian còn mình tôi bé tí ti như hạt cát quyện vào nhất sắc vô hạn, linh hồn tôi run rẩy tiêu tan trong biệt hữu thiên địa tại nhân gian. 
….
Ngài thông thái luôn luôn là một kẻ kiệm lời, lời nói với ông ta như cái gì đó quý báu lắm, chỉ khi nào thật cần, thật quý, ông mới xuất ngôn. Chiều hôm ấy sau cái cụng bia, Ngài thông thái bất ngờ mở lời:  “Cậu kể ra cũng là một tiểu tử ngang bướng hạng một đấy nhỉ? Không những thế còn ngu hết phần thiên hạ chứ, có đua với ai đâu mà đi nhanh thế?”
Vỗ vai ông bạn già cái chát, như chờ cái giây phút này bấy lâu nay, tôi hả hê: “Chả phải, cái gì dễ thì nó không đáng, đó sao?” - dọc xương sống tới cánh tay phải tôi vẫn âm ỉ đau buốt.
__________________________ Trong I might be a sociopath: A memoir -  self.
2 notes · View notes
overcomethecurse · 4 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Hall of the Greek Cross (Museo Pio Clementino-Vatican Museums) this room was designed and built by the architect Miguel Ángel Simonetti during the pontificate of Pope Pius VI Braschi (1775-1799), entrance hall to the Museo Pio Clementino. Rome
1K notes · View notes
overcomethecurse · 4 years ago
Photo
Tumblr media
Đằm mình với nắng tà uể oải rơi qua từng bóng mây đang xé dần trong gió ẩm. Dưới tầm mắt Anh, Ga Hà Nội hiện ra rong rêu phủ đầy, đìu hiu, như đang hấp hối ngang cái giờ tan tầm, hối hả. Cảnh ngày tàn của thành phố.
Cũng cái ngày tàn, nhưng trong lòng Anh một cơn giông tố, một vụ hỏa hoạn: một thảm họa KÉP! Cuồng phong ngang tàng cuốn phăng đi tất cả, bầu trời xám xịt bạt ngàn bụi tro. Một dấu chấm hết! Dấu chấm hết cho chuỗi ngày tâm tư chìm trong biển sương không đáy, chuỗi ngày vô vọng cằn cội thống trị nơi đây.
Anh lặng lẽ thở dài, mặc cho con tạo xoay vần. 
Hà Nội một chiều lửng lơ, 12/03/2021
________________________________________________________________________________________________________________________________
Đồng hồ đã chỉ tới 2 giờ đêm, 
Con mèo cưng cuộn tròn dưới chân Anh đã yên giấc tự bao giờ, Ấy mà, Anh vẫn thổn thức. 
Đã từ rất lâu rồi, Anh mới lại thế này. Anh thầm thì chửi rủa trái tim ngốc nghếch. Thế rồi nó vẫn sốt sắng, ngâm nga.
Dưới đống đổ nát, ngổn ngang. Quanh vệt bỏng dài nơi trái tim ngự trị, một mầm sống đâm trồi, vươn lên chờ ánh nắng.
"Other animals live in the present. Humans cannot, so they invented hope" and Anh is just another helpless human being stranding in the middle of everything.
Hà Nội. 13/03/2021.
0 notes
overcomethecurse · 4 years ago
Text
Tết Nguyên Tiêu 2021
Tối Tết Nguyên Tiêu, tiết Hà Nội đang trải mình uể oải chờ cái gió mùa về, mây đen trên trời cứ chia ra làm từng đám nhỏ lừ thừ che trăng, dưới mặt đất cạnh cái Hồ Rùa anh cán Hiếu và ông tín Hiệp đang điếu đóm, cụng bia chúc mừng năm mới, do cái nhẽ từ tết Nguyên Đán tới giờ mới gặp được nhau dù ở cách có... chưa đến trăm bước chân! 
Bỗng...
"Cái gì!!? Ôi trời ơi, đéo mẹ! Bạn không biết Vũ Trọng Phụng!?"
Mồm chữ ô, anh cán Hiếu hét vào mặt ông tín Hiệp đòi cái công lý.
 "Không... Không tôi đọc rồi chứ!" đần ra như bị bắt quả tang đang ăn vụng dở, ông tín Hiệp mặt nhăn như táo tàu dặn ra từng chữ.
"Thế bạn đọc cái gì nào?""À thì... Thơ? Tôi có đọc thơ của Vũ Trọng Phụng rồi bạn ạ!"
"Thơ...? Thơ à!" nghĩ bụng, bạn mình cũng có hai cái bằng cử nhân, đường đường cũng là thạc sĩ luật, thu nhập hàng tháng cả hai ba chục triệu Đồng, chả nhẽ hai mươi mấy năm đèn sách như thế mà đến cái lề của nghệ thuật xếp chữ cũng không biết! Cán Hiếu lúi húi tra cứu Internet minh oan cho bạn, đoạn đánh đùi cái độp, 
"Chết chửa! Cả đời Vũ Trọng Phụng đăng báo được mỗi 2 bài ca vọng cổ!"
Hà Nội, 27/2/2021
0 notes
overcomethecurse · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Ở cái chênh vênh của tuổi 25, tôi đem bầu tâm sự vô vàn ám mùi ưu tư và vô định đi tìm Ngài thông thái để hỏi cho ra nhẽ: "Tôi không thể hiểu nổi hạnh phúc là gì dù có là Tất Đạt Đa hay Epicurus cũng không thể giúp được tôi. Tôi không biết mình ở đâu, Mạn Đà La hay thuyết tương đối đều vô ích. Thuyết tiến hóa hay đạo lý Khổng Tử cũng bất lực giúp tôi biết mình là ai. Tôi ngu dốt, tôi lạc hướng" Dốc cạn bầu tâm can, tôi kiên nhẫn đợi câu trả lời. Ngài thông thái lim dim chờ bóng khói quyện với nắng vàng rồi bâng khơ: "Khi còn trẻ người ta thường thấy vạn vật ở gần, rất gần, đó là tương lai. Ngược lại, khi về già mọi thứ đều xa xăm, chới với tầm mắt, đó là quá khứ." ___________________________________________________ ___________________________________________________ 
Trái đất đôi khi thật nhỏ bé, sau 8 năm ròng tôi lại được ngồi với em. Có những thứ vẫn giữ nguyên si, như câu chuyện giữa chúng tôi vẫn luôn bị ngắt quãng bởi một ngày mai, một ngày mai không bao giờ tới. Nhưng thời gian nhuốm màu trong mọi thứ nó đi qua, dù cái ngày mai ấy có thật, tôi và em cũng đâu còn chờ nó nữa. Và cứ thế như bơi trong một vòng tròn, ta lại dong buồm mò mẫm ra khơi, với những cơn khao khát làm la bàn và tất cả hành trang ta có là cảm xúc. Cho một khởi đầu mới. 
Tuổi 25, Hanoi, 12/2020.
0 notes