Hoàng tử chiến binh - Leigh Bardugo
Về tác giả
Leigh Bardugo (quốc tịch Israel - Mỹ, sinh năm 1975) là một tác giả viết truyện kì ảo, nổi tiếng với các tiểu thuyết trong vũ trụ Grisha (Grishaverse) như Bóng tối và xương trắng hay Móng vuốt quạ đen đã được Netflix chuyển thể thành loạt phim truyền hình thành công. Các tác phẩm của cô được ngợi ca và đón nhận nhờ xây dựng được những thế giới đen tối, phức tạp, cùng các nhân vật sinh động và đa dạng.
Về tác phẩm
Hoàng tử chiến binh (tựa gốc: The Soldier Prince) là truyện ngắn của Leigh Bardugo nằm trong tuyển tập The Language of Thorns, một cuốn sách thuộc Grishaverse xuất bản năm 2017.
Grishaverse là một thế giới hư cấu, nơi tồn tại các Grisha - những pháp sư có khả năng sử dụng phép thuật để chi phối thời tiết, thao túng các nguyên tố tự nhiên, điều khiển cơ thể người và nhiều năng lực khác. Địa lý, xã hội của Grishaverse tương đối đa dạng, bao gồm nhiều quốc gia và nền văn hóa khác nhau lấy cảm hứng từ các nền văn hóa của thế giới thực: Ravka được xây dựng dựa theo văn hóa Nga và Đông Âu, Shu Han có nhiều nét tương đồng với Trung Hoa còn Fjerda lại giống với các quốc gia vùng Scadinavia...
Hoàng tử chiến binh lấy bối cảnh Kerch, một phiên bản của đất nước Hà Lan thế kỷ XVIII, được mô tả là một trung tâm thương mại, tài chính sầm uất, nơi giao thoa giữa những nhà buôn, ngân hàng và giới tội phạm.
* * *
Xét cho cùng thì, người thợ đồng hồ là kẻ phải chịu trách nhiệm. Nhưng ông bà Zelverhaus lẽ ra không nên để gã vào nhà. Đây là vấn đề, kể cả với những con quỷ thấp kém hơn. Chúng đến trước cửa nhà bạn với chiếc áo choàng nhung và đôi giày bóng loáng. Chúng đội mũ và mỉm cười và thể hiện những phép tắc ăn uống chuẩn mực. Chúng không bao giờ cho bạn thấy cái đuôi quỷ của chúng.
Người thợ đồng hồ tên là Droessen, mặc dù có những tin đồn rằng gã ta không phải là dân Kerch, mà là người Ravka - con trai quý tộc bị lưu đày, hay có thể là một Sáng Chế Gia [1] ô nhục, đã bị trục xuất khỏi quê hương vì những lý do không rõ ràng. Cửa hàng của gã ở Wijnstraat, nơi con kênh uốn cong như ngón tay đang vẫy bạn lại gần, và gã được cả thế giới biết đến với những chiếc đồng hồ tuyệt vời, trang trí bởi những chú chim đồng nhỏ ca lên những bài hát khác nhau vào mỗi giờ, và những người đàn ông và phụ nữ tí hon chơi đùa vui nhộn vào nửa đêm, rồi vào buổi trưa.
Gã bắt đầu nổi danh từ khi tạo ra chiếc đồng hồ tiên tri: khi bạn kéo đòn bẩy của nó, một bàn tay gỗ bóng loáng sẽ xuất hiện, di chuyển trên lòng bàn tay bạn và dự đoán tương lai của bạn. Một thương nhân từng đưa con gái mình đến tiệm đồng hồ trước đám cưới. Chiếc đồng hồ tiên tri kêu lách cách, mở chiếc quai hàm bằng gỗ của nó và cất tiếng, “Ngươi sẽ tìm thấy nhiều tình yêu và vàng bạc hơn cả những gì ngươi có thể mong đợi.” Vị thương nhân bèn mua một người máy vô cùng tinh xảo làm quà cưới cho đứa con yêu quý của mình, và tất cả khách khứa đến dự lễ cưới đều đồng ý rằng họ chưa bao giờ thấy một cặp cô dâu chú rể nào nhận được nhiều tình cảm đến như vậy. Nhưng rồi con tàu chở cô con gái đi tuần trăng mật đã mang theo quá nhiều hàng hoá và tiền bạc, đến nỗi nó chìm ngay khi gió bão vừa nổi lên và tất cả đều chìm xuống đáy đại dương khắc nghiệt. Khi tin tức đến tai vị thương nhân nọ, ông ta mới nhớ lại những lời tiên tri của chiếc đồng hồ và, trong cơn say khướt vì đau khổ và rượu mạnh, ông đã dùng nắm đấm đập vỡ nó thành từng mảnh. Ngày hôm sau, người hầu thấy ông vẫn đang nằm than khóc giữa đống đổ nát, mặc sơ mi nhăn nhó, các khớp ngón tay đều bê bết máu. Nhưng câu chuyện đau buồn này lại chỉ càng thu hút các khách hàng mới đến với cửa tiệm thợ đồng hồ nhằm tìm kiếm những điều kỳ diệu và lạ lùng.
Trong cửa tiệm của Droessen, họ tìm thấy vô vàn những điều kỳ diệu: một khu vườn với những con sư tử máy màu vàng hung hăng rượt đuổi bầy linh dương máy trên một thảo nguyên mượt như nhung; một khu vườn hoa làm bằng sứ được thụ phấn bởi những chú chim ruồi trang trí đá quý di chuyển vo vo trên những sợi dây mỏng đến nỗi trông như chúng đang thật sự bay: một chiếc đồng hồ dây cót tích hợp bộ đếm ngày tháng được cất giữ trên chiếc kệ cao nhất trong cửa hàng, cách xa khỏi đôi mắt tò mò của đám trẻ nhỏ - cứ mỗi tháng một lần, đám người máy tí hon trên chiếc đồng hồ đó sẽ diễn lại một cảnh giết người rùng rợn. Vào mồng một tháng Giêng, một cuộc đấu tay đôi sẽ diễn ra trên cánh đồng băng giá, những bụm khói bốc lên từ khẩu súng ngắn trên tay đám xạ thủ, đi kèm những tiếng súng nổ yếu ớt. Đến tháng Hai, một người đàn ông leo lên trên người vợ để siết cổ cô ta trong khi gã tình nhân nằm rúm ró dưới chiếc ga giường nhàu nát. Và cứ như vậy.
Mặc dù đã đạt được nhiều thành tựu, nhưng Droessen vẫn là một gã trai trẻ, và gã trở thành một vị khách mời được hoan nghênh trong các gia đình thương gia đã từng là khách hàng của gã. Gã ăn mặc đẹp, nói chuyện lịch thiệp, và luôn mang đến những món quà hấp dẫn cho chủ nhà. Sự thật là, mỗi lần gã bước vào một căn phòng nào đó, những người bên trong sẽ lập tức cảm thấy cơ thể mình dường như không được thoải mái; họ xoa tay trong cái lạnh đột ngột, tự hỏi liệu có cánh cửa nào vẫn còn chưa đóng chặt hay không. Thế nhưng, bằng cách nào đó, điều này chỉ khiến Droessen trở nên thú vị hơn. Thiếu đi cái ác cảm nọ, Droessen hẳn chỉ là một kẻ thảm hại, một gã đàn ông trưởng thành nghịch ngợm với những món đồ chơi rối rắm. Thay vào đó, người ta bàn tán xôn xao về chiếc áo khoác nhung và những ngón tay trắng linh hoạt của gã. Các bà mẹ nắm chặt khăn tay và các cô con gái đỏ mặt mỗi khi gã ở gần.
Cứ đến mùa đông, nhà Zelverhaus, một gia đình thương nhân buôn trà giàu có, lại mời Droessen tới ngôi nhà ở vùng ngoại ô của họ để tham dự những bữa tiệc và những trò giải trí được tổ chức trong tuần lễ Nachtspel [2]. Ngôi nhà không xa hoa lộng lẫy như các tòa biệt thự của thương nhân khác, toàn bộ được xây từ là gỗ đen, gạch cứng với những đường nét thô sơ. Thế nhưng ngôi nhà lại ở cạnh cái hồ đã sớm đông cứng để có thể trượt băng trên đó, và nó thực sự dễ chịu, với những lò sưởi bập bùng ở các phòng để giữ cho ngôi nhà luôn ấm áp và vui vẻ, và các mặt sàn đều được đánh bóng sáng choang như một chiếc bánh gato phủ siro vậy.
Ngay từ năm đầu tiên Droessen đến thăm ngôi nhà cạnh hồ, những tin đồn không hay đã xuất hiện. Lần ấy, hàng xóm của nhà Zelverhaus là gia đình De Kloet đã phải mặc đồ tang suốt cả tuần lễ Nachtspel và sang cả năm mới, sau khi Elise De Kloet hạ sinh một đứa bé có da thịt chỉ toàn là những nhánh bồ công anh.
Khi một người hầu của gia đình De Kloet bất cẩn mở cửa sổ, đứa bé đã tan biến ngay trong cơn gió. Năm sau đó, một đứa cháu họ của gia đình Zelverhaus thấy một tai nấm nhỏ màu xám mọc ngay trên trán mình, và một cậu bé đến từ Lij nói rằng có một ngày nọ cậu đã thức dậy với một chiếc cánh nhỏ mọc lên giữa hai vai, nhưng nó đã cháy thành tro khi cậu bước qua đoạn hành lang có nắng chiếu.
Những sự việc kỳ lạ này có liên quan đến gã thợ đồng hồ không? Không ai có thể chắc chắn, nhưng họ có bàn tán về điều đó.
Một người phụ nữ từng nói với Althea Zelverhaus rằng, “Chàng trai trẻ Droessen đó là một gã quyến rũ, nhưng có vẻ bất thường. Anh ta cứ đi đến đâu là những điều kỳ dị lại theo đến đó.”
“Bất thường,” Althea đồng ý, nhưng bà biết rằng Droessen ít chấp nhận lời mời, và người phụ nữ với chiếc vành áo diêm dúa cầu kì này chỉ có nằm mơ mới được tiếp đón Droessen ở những gian hàng của bà ta. Vì vậy Althea mỉm cười, và lặp lại, "Thật sự bất thường đó," và không buồn để tâm nữa.
Bấy giờ, những chuyện như vậy có vẻ vô hại.
* * *
Ở Droessen, người ta không chỉ thấy được sự bất thường về tài năng hay thói quen, mà còn ở cả lòng tham của gã nữa. Gã đã dành cả cuộc đời để lang thang khắp ngõ ngách, lịch sự với những thương nhân chiếu cố đến chỗ gã, và gã sớm nhận ra rằng tài năng là không đủ. Khi gã nhận ra rằng các vị khách đều thích mua hàng từ những kẻ mặt mũi khôi ngô, gã bèn cắt tóc theo kiểu thời thượng và tự làm cho mình một bộ răng trắng sáng và đều đặn đến nỗi đôi khi lừa phỉnh được chính bản thân gã. Khi thấy sự tôn trọng mà những người bảo trợ của mình dành cho quân nhân, gã bèn giả vờ đau đớn đeo nẹp, sửa lại cái hông và lót đệm cái vai áo khoác để có thể chỉnh lại dáng đứng thẳng như một người lính. Bởi vì gã nhận thức được rằng sự nổi tiếng phụ thuộc vào nhu cầu, nên gã luôn đảm bảo rằng cứ có ba người mời đến dự tiệc thì gã sẽ từ chối hai người.
Nhưng gã sớm đã chán với việc ăn những bữa tối lạnh lẽo trong cửa tiệm tối tăm của mình, với cánh cửa khóa chặt và ánh đèn tắt để tạo ra ảo tưởng rằng gã đang ở đâu đó vui vẻ. Gã muốn một ngôi nhà lớn thay vì một căn phòng cho thuê tồi tàn. Gã muốn tiền cho những phát minh của mình. Gã không bao giờ muốn nói vâng thưa ngài, không thưa ngài, tôi làm ngay đây nữa. Nếu vậy gã phải kết hôn, nhưng ai sẽ làm cô dâu của gã đây? Những người phụ nữ trẻ độ tuổi kết hôn đi cùng cha đến cửa tiệm và tán tỉnh gã tại các bữa tiệc thấy gã ta là một mối nguy hiểm. Họ sẽ không bao giờ muốn một mối quan hệ nghiêm túc với một thương nhân. Không được, anh ta cần một cô gái dễ bảo, một cô gái mà anh có thể khiến cô ấy mến mộ anh.
Clara Zelverhaus lúc bấy giờ vẫn chưa chạm ngưỡng mười hai tuổi, đủ đáng yêu, đủ giàu có, và đúng với tính cách mơ mộng mà gã cần. Gã tìm hiểu về những thứ cô muốn. Gã đưa chúng cho cô, và lúc ấy, cô sẽ yêu gã vì điều đó. Hoặc tự gã ta nghĩ vậy. Droessen biết rõ tính chất của mọi loại gỗ, sơn và sơn mài; gã ta có thể chế tạo các thiết bị của đồng hồ cho đến khi chúng quay chính xác một cách nhẹ nhàng. Mặc dù gã có thể luôn mở miệng cười, hấp dẫn và đóng vai một quý ông, nhưng gã ta chưa bao giờ thực sự hiểu được con người ta hoặc cái cách trái tim họ đập từng nhịp đều đặn nhưng thất thường.
* * *
Ngôi nhà cạnh hồ luôn sôi động bất cứ khi nào thợ đồng hồ đến, và bọn trẻ luôn chào đón anh trước khi gã bước ra khỏi xe. Họ sẽ lần theo những người hầu nhà dỡ hành lý của gã ta, với những chiếc rương và hòm chứa đầy những vật tuyệt đẹp—búp bê trong bộ cánh của Komedy Brute, hộp nhạc, hàng dãy khẩu đại bác, thậm chí cả một pháo đài lớn.
Mặc dù cậu chủ nhỏ Frederik rất thích tổ chức các trận chiến dài, nhưng cuối cùng anh ta sẽ trở nên chán nản dù có chế tạo vũ khí và quân đội nhỏ thế nào và khoác áo đi tìm vài trò tiêu khiển với tuyết. Clara thì khác. Thật đáng buồn cho Droessen khi cô bỏ qua những đồng hồ và máy móc tinh vi mà gã ta mang đến, và chỉ khẽ mỉm cười trước bản sao tinh tế của một cung điện người Ravka với các vòm gỗ khắc bằng vàng thật. Nhưng cô có thể chơi hàng giờ với những con búp bê gã ta làm, ngồi lì trong nhà và chỉ xuất hiện khi chuông ăn tối rung hơn một lần, và mẹ cô buộc phải lên tiếng từ dưới cầu cầu thang trên mọi hành lang để Clara thoát khỏi trí tưởng tượng và đến ăn.
Vì vậy, qua nhiều đêm dài miệt mài trong xưởng, Droessen đã làm cho cô ấy một chiếc kẹp hạt dẻ có đôi mắt sáng màu, thanh lịch với chiếc áo khoác xanh lam sáng và đôi ủng đen bóng, nắm đấm tay đang cầm một chiếc lưỡi lê nhỏ sắc bén.
"Nàng phải kể cho cậu ấy biết tất cả bí mật của nàng," Droessen nói khi gã ta đặt con búp bê vào tay Clara, “và cậu ấy sẽ giữ bí mật cho nàng."
Cô ấy hứa sẽ làm điều đó.
Cha mẹ Clara cho rằng khi lớn lên, Clara sẽ dừng lại những suy nghĩ trẻ con như vậy và bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến quần áo và cuộc sống gia đình chồng con, như những người bạn của cô. Nhưng khi nhiều năm trôi qua, Clara vẫn là một cô gái mộng mơ kỳ lạ có phần khép kín vì một số bí mật, suy nghĩ không nói thành lời luôn quanh quẩn trong đầu, cô giả vờ chịu đựng những tiết học ngôn ngữ và khiêu vũ bằng thái độ tập trung, sau đó mỉm cười và tìm đến một góc tối nào đó nơi bất cứ thế giới vô hình nào mà tâm trí cô có thể mở ra mà không có áp lực nào ở đó.
Khi Clara bước sang tuổi mười sáu, cha mẹ tổ chức một bữa tiệc lớn cho cô. Cô ăn bánh kẹo, trêu chọc anh trai mình, và khiêu vũ với tất cả các cậu trai của các thương nhân được mời tham dự. Althea Zelverhaus thở phào nhẹ nhõm và lần đầu tiên trong nhiều tháng bà đi ngủ mà không cần bận tâm. Nhưng đêm đó, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, bà đột nhiên cảm thấy cần phải kiểm tra các con mình. Frederik, 17 tuổi, vui vẻ về nhà sau buổi học, ngáy to trong phòng. Giường của Clara thì trống không.
Althea thấy Clara cuộn tròn bên cạnh lò sưởi trong phòng ăn, tay ôm con búp bê yêu thích của cô. Bà thấy con gái mình mang dép và mặc áo khoác đều ướt đẫm tuyết.
"Clara à," mẹ cô thì thầm, lắc nhẹ vai đánh thức cô khỏi giấc ngủ. "Tại sao con lại ra ngoài?"
Clara nháy mắt với mẹ và mơ hồ mỉm cười ngọt ngào. "Cậu ấy yêu tuyết," cô nói, sau đó ôm chặt con búp bê của cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ.
Althea nhìn xuống con gái trong bộ đồ ngủ và áo khoác bị ướt, khuôn mặt bé nhỏ xấu xí của búp bê gỗ trong tay. Đó là thứ mà Althea không thích nhất trong số các tác phẩm của Droessen, một chiếc kẹp hạt dẻ với nụ cười kỳ quái và một áo khoác xanh sang trọng. Đứng đó, bà đột nhiên nghĩ rằng việc mời người thợ đồng hồ đến nhà mình nhiều năm trước là một sai lầm khủng khiếp. Ngón tay bà ngứa ngáy muốn cướp con búp bê khỏi Clara và ném thứ kinh khủng đó vào ngọn lửa.
Bà với tay lấy cái kẹp hạt dẻ, rồi rụt tay lại. Trong một khắc—không thể như vậy được, nhưng bà chắc chắn rằng người lính đồ chơi đã quay đầu lại nhìn bà. Và trong mắt cậu vất vương một nỗi buồn. Thật vô lý, bà tự nhủ, đưa tay ôm ngực. Bà cũng đang trở nên kì lạ như Clara.
Cho dù vậy, bà cũng rời đi, chắc chắn rằng nếu bà dám chạm vào cái kẹp, dám ném thứ đó vào ngọn lửa, nó sẽ kêu lên. Hoặc tệ hơn, nó có thể không cháy.
Bà đắp chăn cho con gái và trở lại giường của mình, và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bà gần như quên đi những kí ức ngu ngốc về đêm hôm trước. Ngày lễ Nachtspel đang bắt đầu và những vị khách của bà sẽ sớm đến. Bà đứng dậy và gọi trà, tìm cách đối phó một ngày khó khăn phía trước. Nhưng khi xuống lầu để xem thực đơn và kiểm tra xem Clara giúp đầu bếp soạn chỗ hạt dẻ không, bà dừng lại bên tủ kính trong phòng ăn nơi trưng bày quà tặng của Droessen. Không phải vì lý do nào cả. Chắc chắn không phải để đảm bảo rằng cái kẹp hạt dẻ đã được khóa an toàn sau tấm kính.
* * *
Clara biết mẹ cô lo lắng. Cô cũng vậy. Khi ngồi ăn tối hoặc tham gia một bữa tiệc nào đó với một người bạn hoặc thậm chí đôi khi tại lớp học, cô sẽ nghĩ rằng, thật dễ chịu làm sao. Nhiêu đây là đủ rồi. Nhưng rồi cô trở về nhà và thấy mình đang ở trong phòng ăn, dừng chân trước tủ kính . Cô với tay lấy kẹp hạt dẻ một lần nữa và mang vào phòng ngủ hoặc trên gác mái, nơi cô nằm nghiêng qua một bên giữa những đốm bụi và thì thầm vào tai cậu cho đến khi cậu đáp lại.
Thường thì lúc đầu sẽ khá ngại ngùng và lâu nữa. Khi còn bé thì dễ hơn, nhưng bây giờ cô có nhận thức khác với trước đây. Clara cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn mỗi lần cô di chuyển cánh tay của kẹp hạt dẻ, khiến miệng cậu mở ra ngậm lại như đang trả lời các câu hỏi của cô. Cô không thể không nhìn bản thân như những người khác: một thiếu nữ trẻ, đang tuổi ăn tuổi lớn, nằm trên sàn gác mái bụi bặm, nói chuyện với một con búp bê. Nhưng cô vẫn kiên trì tâm sự với cậu về những cuộc phiêu lưu mà họ đã trải qua, mặc dù họ có sự thay đổi nho nhỏ trong mấy năm qua.
Chàng là một người lính. Chàng đã chiến đấu dũng cảm ở mặt trận và trở về với ta, thân thương của ta.
Chàng đã từng hạ gục một con quái vật vì ta, một con chuột với bảy cái đầu, vào đêm cuối cùng của ngày lễ Nachtspel.
Chàng là hoàng tử đánh thức ta khỏi lời nguyền bằng một nụ hôn. Ta yêu chàng hơn ai hết, và chàng đã chọn ta làm hoàng hậu của chàng.
Cô đặt một quả óc chó giữa hai hàm răng cứng—kẹp nứt, tiếng ồn quá to trên gác xép.
Chàng là người lính của ta sao? Cô hỏi đi hỏi lại. Chàng là hoàng tử của ta sao?
Chàng là thân thương của ta sao?
Chàng là của ta phải không?
Và cuối cùng, đôi khi chỉ sau một khoảnh khắc, đôi khi sau những thứ tưởng chừng là mãi mãi, cậu cử động miệng và cất tiếng nói.
Chàng là người lính của ta sao?
“Đúng vậy.”
Chàng là hoàng tử của ta sao?
“Đúng vậy.”
Khi nói, chân tay cậu sẽ lớn lên, ngực cậu sẽ rộng ra, da cậu sẽ trở nên mềm mại.
Chàng là thân thương của ta sao?
“Đúng vậy.”
"Clara thân mến," kẹp hạt dẻ mà bây giờ trở lên khôi ngô tuấn tú, không còn là gương mặt kỳ quái mà thay vào là những đường nét dịu dàng, nói. "Tất nhiên là vậy rồi."
Cậu đưa tay cho cô và họ sẽ bay qua cửa sổ gác mái, ra ngoài cái giá lạnh. Cô thấy cô đang cưỡi một con ngựa trắng to lớn, ôm eo người yêu, cất tiếng vui vẻ khi cùng nhau đi xuyên màn đêm, vượt qua những đám mây, và đi đến vùng đất phía trước.
Cô không biết phải gọi nơi cậu đưa cô đến là gì. Vùng đất thần tiên? Xứ sở mộng mơ? Khi cô còn bé, điều này trông khác hẳn. Họ chèo một chiếc thuyền buồm bằng kẹo kéo trên dòng nước êm đềm. Cô đi trên những viên sỏi là hạnh nhân, đi qua những ngôi làng bánh gừng và lâu đài làm bằng mứt cam. Đám trẻ con nhảy múa chào mừng kẹp hạt dẻ như hoàng tử của chúng. Họ ngồi trên đệm cao su và mẹ cậu gọi Clara là một anh hùng.
Giờ đây, phần lớn đã biến mất, thay bằng những khu rừng xanh tươi và những dòng sông lấp lánh. Không khí ấm áp và dễ chịu như cô từng đọc—vùng đất mùa hè nơi mặt trời chiếu sáng quanh năm và những cơn gió nhẹ nhàng mà nồng nàn mùi hoa cam. Chú ngựa trắng đưa họ đến những nơi mới mẻ lần nào: một thung lũng nơi những chú ngựa hoang bao quanh bởi làn sương mù, một biển hồ lấp lánh rộng lớn như đại dương, nơi họ chạm mặt những tên cướp biển hung dữ, những kẻ lấy đá quý gắn vào răng; một cung điện với những bức tường sơn thù du và tháp cây phi yến sừng sững giữa khu rừng nơi những đàn bướm bay lượn xung quanh, với đôi cánh như những chiếc chuông. Nữ hoàng ở đó có làn da nhợt nhạt luôn được bao phủ bởi sương móc và vương miện của bà trông giống như sừng hươu ngay giữa trán, uốn lượn và sáng lấp lánh như ngọc trai. Khi bà chạm môi Clara, Clara cảm nhận được có đôi cánh mềm mại mọc ra sau lưng. Cô dành cả ngày bay lượn mọi nơi như chú chim ruồi, chỉ dừng lại để uống rượu mật ong và khi nữ hoàng tết tóc cho cô.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. Hoàng tử của cô có yêu cô không? Liệu có không? Tại sao chàng lại đưa cô về nhà sau mỗi chuyến đi đến vùng đất thần tiên? Thật không công bằng khi để cô biết sự tồn tại một thế giới như thế sau đó đem nó đi một cách tàn nhẫn. Nếu chàng yêu cô như cô yêu chàng, chắc chắn cô sẽ được ở lại đó. Mỗi lần đến thăm, cô hy vọng mẹ cậu sẽ chào đón cô như một cô con gái chứ không phải là một vị khách, rằng cô sẽ có thể hy vọng vào một lễ cưới lộng lẫy.
Thay vào đó, tiếng chuông ăn tối kêu lên hoặc nghe tiếng Frederik bước lên cầu thang hoặc tiếng mẹ gọi cô, và cô thấy mình đang đi qua bầu trời đầy sao băng trở về căn gác mái trống không lạnh lẽo, cả người trở nên cứng đờ do nằm lâu trên sàn nhà, cơ thể rắn chắc của kẹp hạt dẻ bên cạnh cô, biến nhỏ lại và xấu xí, vài mẩu vụn óc chó còn sót lại trong hàm.
Cô đặt cậu về ngăn tủ và quay ra với cha mẹ. Cô cố mỉm cười với thế giới một màu ảm đạm xung quanh, dù má cô vẫn ửng hồng dưới ánh mặt trời, dù lưỡi cô vẫn thấy vị ngọt của mật ong.
* * *
Còn về kẹp hạt dẻ, cậu không chắc chắn về gì cả, và đôi khi cậu lo sợ. Ký ức của cậu thì mờ nhạt. Cậu biết đã xảy ra một trận chiến, hoặc nhiều, và cậu đã chiến đấu dũng cảm. Chẳng phải cậu được sinh ra để làm việc đó sao? Cậu được sinh ra với một lưỡi lê trong tay.
Cậu chiến đấu vì cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy ở đâu? Clara ở đâu? Đôi mắt chứa bầu trời sao và bàn tay mềm mại. Họ đã cùng nhau đối mặt với Vua Chuột. Cô quấn cậu lại trong chiếc khăn choàng. Máu cậu chảy vào nếp gấp khăn trắng.
Clara. Sao cậu có thể nhớ tên cô ấy mà không nhớ tên cậu?
Cậu đã chiến đấu rất dũng cảm. Ít nhất là cậu nghĩ vậy.
Rất khó để nhớ được cụ thể—tiếng la hét, máu, tiếng thét của đám chuột đuôi hồng đậm và răng như lưỡi dao vàng, mồm miệng đẫm máu do những vết cắn. Răng chúng lấp lánh dưới ánh vàng mặt trời vàng! Mặt trời mọc hay lặn nhỉ? Cậu chợt nhớ đến mùi của cây thông.
Cậu nheo mắt, từ chỗ cậu trong doanh trại nhìn qua cửa sổ kính lớn. Nhưng cảnh tượng đó cũng làm cậu mơ hồ. Cậu thấy được một cái bàn dài được bày ra cho một bữa tiệc, trái cây, những cành thông đặt trên lò sưởi. Nhưng mọi thứ đều quá to lớn, như thể được thấy qua một ống kính méo mó.
Cậu đếm những nút cúc đồng trên chiếc áo khoác xanh xinh đẹp của cậu. Cậu đang mặc đồng phục của ai? Đất nước nào là quê hương cậu? Bụi bẩn từ chiến trường trên đôi giày cậu là ai đã lau sạch?
Một trận chiến đã xảy ra ư? Cậu đã chiến đấu hay đó chỉ là giấc mơ? Những ký ức khác dường như rõ ràng hơn. Cậu là hoàng tử, hoàng tử của cô ấy. Cô ấy đã nói với cậu như vậy. Cậu không muốn gì hơn ngoài việc cho cô thấy tất cả những điều kỳ diệu của mái ấm, để khám phá chân trời vô tận ở đó. Vậy mà, tại sao cậu không cảm thấy vui mừng khi trở lại cung điện nơi cậu cho là cậu đã được nuôi dưỡng? Tại sao mọi thứ với cậu lại mới mẻ như với cô ấy?
Mọi thứ đều mơ hồ. Cậu chắc chắn rằng những con đường mà họ đã đi trước đây đã hẹp lại, bên cạnh là những ngôi nhà sương phủ trên mái thay vì những con đường lớn dẫn qua những dinh thự bằng vàng. Trước đây, những món quà là kẹo hạnh nhân và kem ngọt đã đủ khiến Clara hài lòng, nhưng bây giờ cậu tặng cô ấy trang sức và áo choàng vì nghĩ rằng cô ấy sẽ thích chúng. Làm thế nào mà cậu biết được điều này, cậu không thể hiểu được.
Cậu nhìn mọi người ở bàn ăn, vẫn to lớn như thường, và Clara vẫn ở đây, người con gái cậu ôm trong vòng tay. Đôi khi ánh mắt cô nhìn về phía cậu và cậu cố kêu lên, nhưng cậu không thể nói, cũng không có cách nào để cử động chân tay. Chắc hẳn cậu đang bị thương.
Cậu nhìn cô ăn tối và nói chuyện với … cậu mất một lúc để nhớ lại—Frederik, anh trai cô, chỉ huy trong chiến tranh, táo bạo và đôi lúc liều lĩnh, nhưng cậu đã thực hiện mọi mệnh lệnh anh ta đưa ra. Có một gương mặt quen thuộc khác trên bàn, một người đàn ông với mái tóc dài và đôi mắt xanh nhạt, người dạy bảo Clara như thể cô ấy là một cỗ máy cần được tháo ra và ghép lại với nhau. Mình biết gã ta, kẹp hạt dẻ nghĩ thầm. Droessen. Mình biết tên gã. Nhưng không thể nghĩ ra làm thế nào cậu lại biết. Người đàn ông này trông không giống một người lính, mặc dù anh ta mang trang phục quân đội.
Một ký ức vụt qua những suy nghĩ của kẹp hạt dẻ. Cậu đang nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào các kệ đựng đầy đồng hồ và những con rối đang ngồi. Cậu ngửi thấy mùi sơn và dầu, mùi gỗ mới. Droessen hiện ra trước mặt cậu, cặp mắt to lạnh lùng với sự tập trung cao độ. Mình đang bị thương, kẹp hạt dẻ nghĩ. Vậy Droessen hẳn là một bác sĩ phẫu thuật. Nhưng điều này có vẻ không đúng.
Bữa tối kết thúc rồi. Những vị khách thưởng thức những ly rượu màu đỏ sẫm. Clara ngồi đó nhấp nháp từng ngụm đến nỗi má cô ửng đỏ cả lên. Mọi người cùng nhau chơi đùa bên lò sưởi, và ai đó hét lên, “Tuyết kìa!”
Họ chạy đua để tập trung lại xung quanh cửa sổ lớn, nhưng kẹp hạt dẻ không thể nhìn rõ được điều gì khiến họ quan tâm đến vậy. Có tiếng nói cười và rồi tất cả họ chạy ra khỏi phòng ăn để... cậu không biết. Cậu không biết gì bên ngoài căn phòng này. Nó có thể là một cung điện hoặc một nhà tù hoặc một khu rừng thông. Cậu chỉ biết là họ đã đi rồi.
Những người hầu đến và tạo lửa, thắp nến lên. Cậu đã chiến đấu rất dũng cảm, nhưng vì cái gì đó, cậu cuối cùng vẫn luôn ở đây, một mình trong bóng tối.
* * *
Clara đêm đó không đến.
Kẹp hạt dẻ tỉnh dậy kêu thét lên và nhìn thấy tên Vua Chuột bên cạnh giường của cậu. Cậu vội vàng ngồi dậy và lấy kiếm ra, nhận ra rằng vũ khí của mình đã biến mất, và đồng thời, cậu có thể cử động trở lại.
"Bình tĩnh nào, thủ lĩnh" tên Vua Chuột nói. "Tôi không đến để đánh nhau, chỉ để nói chuyện thôi." Giọng hắn cao và the thé, râu vặn vẹo, dù thế tên quái vật vẫn trông nghiêm nghị khi hắn nói.
Sinh vật này dính máu của tên tội phạm trên bàn chân bẩn thỉu kia, và cũng sẽ có thể giết Clara. Nhưng nếu hắn đến để nói về điều kiện đình chiến, kẹp hạt dẻ cho rằng hắn phải tôn trọng điều đó. Cậu khẽ nhún cằm.
Vua Chuột chỉnh áo choàng nỉ và nhìn ngó xung quanh. "Anh có gì để uống không? Giá mà họ nhét anh vào tủ rượu, nhỉ?"
Tủ rượu. Kẹp hạt dẻ nhăn mặt. Cậu đã nghỉ ngơi trong doanh trại, phải không? Và khi nhìn quanh, cậu thấy những hình dáng mơ hồ của giường ngủ và những người lính khác mặc đồ kì lạ. Những cô gái với đôi mắt trong suốt và mái tóc xoăn cứng ngắc được dựng vào tường. Hàng đoàn binh sĩ với lưỡi lê trên vai diễu hành trong bước chân lạnh giá.
"Tôi không biết," cuối cùng cậu trả lời.
Vua Chuột nằm trên đôi môi vàng của một chiếc hộp nhạc khổ lớn. Nhưng chúng có khổng lồ không? Hay nhỏ bé?
"Lần cuối anh ăn là khi nào?" Hắn hỏi.
Kẹp hạt dẻ do dự. Có phải với Clara không? Ở Xứ sở Tuyết? Toà án Hoa? "Tôi không thể nhớ được."
Vua Chuột thở dài. "Anh nên ăn gì đó đi."
"Tôi có ăn." Chắc chắn là vậy rồi chứ?
"Thứ gì khác ngoài hạt óc chó." Vua Chuột gãi sau tai bằng những móng vuốt nhỏ màu hồng, sau đó lấy vương miện ra khỏi đầu và nhẹ nhàng đặt vào lòng. "Anh biết không tôi bắt đầu cuộc đời tôi như một món kẹo đường hình con chuột?"
Kẹp hạt dẻ lộ rõ vẻ nghi hoặc, Vua Chuột tiếp tục, "Tôi biết điều đó thật khó tin, nhưng tôi chỉ là một món kẹo. Không phải để ăn, chỉ để nhìn, một điều kỳ diệu, một bằng chứng cho kỹ năng của người làm ra tôi. Thật đáng tiếc khi tôi không được nếm thử. Tôi từng nghĩ rằng, ước gì có ai đó ăn mình. Nhưng vậy là đủ rồi."
"Đủ để làm gì?"
"Để thoát khỏi cái tủ. Mong muốn là lý do khiến mọi người thức dậy vào buổi sáng. Điều đó cho họ một điều gì đó để mơ về ban đêm. Càng muốn nhiều, tôi càng giống họ, tôi càng trở nên chân thật hơn."
"Tôi hoàn toàn là thật," kẹp hạt dẻ phản đối.
Vua Chuột chán nản nhìn cậu. Ngồi đó, không đội vương miện dưới ánh sáng lờ mờ, râu ria hơi rủ xuống, trông hắn không chút giống một con quái vật khủng khiếp hơn là một chú chuột có gương mặt ngọt ngào.
Một ký ức khẽ hiện lên trong đầu kẹp hạt dẻ. "Anh có 7 cái đầu—"
Vua Chuột gật đầu. "Clara tưởng tượng rằng tôi đáng sợ, và tôi trở nên như vậy. Nhưng một con chuột không thể sống với bảy cái đầu lúc nào cũng mở miệng nói. Bọn này đã mất hàng giờ để đưa ra những quyết định đơn giản nhất, nên khi mấy tên đó đang ngủ, tôi cắt từng cái đầu một. Máu chảy kinh khủng khiếp." Hắn khẽ di chuyển trên ghế của mình. "Anh là ai khi cô ấy không có ở đây, Thủ lĩnh?"
"Tôi là …" Cậu run rẩy. "Tôi là một người lính."
"Vậy sao? Cấp bậc của anh? Trung úy?"
"Trung úy, tất nhiên rồi," kẹp hạt dẻ trả lời.
"Hay là Thủ lĩnh?" Vua Chuột hỏi.
Chàng là người lính của ta sao? Chàng là hoàng tử của ta sao?
"Tôi—"
"Chắc chắn anh phải biết cấp bậc của mình."
Chàng là thân thương của ta sao?
"Anh là ai khi mà chẳng ai nhấc bổng anh lên ôm cả?" Vua Chuột hỏi. "Khi không có ai nhìn, hay thì thầm bên cạnh, vậy anh là ai? Cho tôi biết tên anh đi, người lính."
Chàng là của ta phải không? Kẹp hạt dẻ mở miệng trả lời, nhưng cậu không thể nhớ nổi. Cậu là hoàng tử của Clara, người bảo vệ cô ấy. Cậu có tên. Tất nhiên là cậu có tên. Chỉ là một cuộc chiến tranh đã xóa tan nó khỏi trí nhớ cậu.
Cậu đã chiến đấu rất dũng cảm.
Cậu đưa Clara đi gặp mẹ mình.
Cậu cưỡi ngựa vượt qua một cánh đồng đầy sao sáng.
Cậu không thừa kế gì cả. Cậu là hoàng tử của một cung điện làm từ hạnh nhân.
Cậu ngủ trên kẹo bông gòn. Cậu ngủ trên vàng.
"Anh đi dạo, nói chuyện và cười đùa với Clara trong giấc mơ của cô ấy," Vua Chuột nói. "Nhưng đó là mong muốn của cô ấy. Họ không thể để anh tiếp tục. Cuộc đời tôi bắt đầu bằng việc muốn một cái gì đó cho bản thân mình. Tôi muốn được người khác ăn, rồi tôi muốn ăn. Một miếng bánh. Một chút thịt xông khói. Một ngụm rượu vang. Tôi muốn những thứ này từ bàn ăn của họ. Đó là lúc tôi cử động chân và chớp mắt. Tôi muốn nhìn ra bên ngoài cửa tủ. Đó là khi tôi tìm được đường vào trong vách tường. Tôi gặp anh em chuột ở đó. Họ không hấp dẫn hay ưa nhìn, nhưng họ vẫn sống ngay cả khi không có ai để ý. Tôi đã sống trong những bức tường với họ, không ai theo dõi và không ai quan tâm. Tôi biết mình là ai mà không cần ai đó nói với tôi."
"Nhưng tại sao anh lại tấn công chúng tôi?" kẹp hạt dẻ nói. Máu. Tiếng la hét. "Tôi biết nó có xảy ra."
"Có như không có mà thôi. Khi Clara còn là một đứa trẻ, cô ấy mơ về những anh hùng, và những anh hùng cần có kẻ thù. Nhưng khát vọng chinh phục là ý chí của cô ấy, không phải của tôi. Đó là cơn đói bình thường giúp tôi sống sót đến bây giờ: những mảnh vụn rơi vãi, phô mai trong tủ, cơ hội mạo hiểm ra ngoài đống củi, nhìn thấy bầu trời rộng lớn, cảm nhận được cái lạnh giá của tuyết."
Tuyết. Một ký ức khác xuất hiện—không phải là nơi mà Clara mong muốn, mà là một nơi mới bên ngoài tủ kính. Một đêm nọ, cô đã đưa cậu ra ngoài. Cậu thấy lạnh. Cậu thấy những đám mây lượn lờ trên bầu trời đầy sao. Cậu hít không khí vào phổi, từ từ thư giãn, thở ra, nhìn thấy hơi thở của mình trong đêm lạnh lẽo. Cậu nhớ lại những cái cây tụm lại nơi chân trời, con đường, khát khát vô vọng được nhìn thấy những gì ở đó.
"Đúng vậy, Thủ lĩnh," Vua Chuột vừa nói vừa từ từ đứng dậy và đội lại vương miện lên đầu. "Thật may khi sống trong những bức tường nơi không có con người để mắt tới. Là một con chuột mà chẳng ai muốn để ý. Khao khát của anh phải mạnh mẽ hơn nếu anh muốn thoát khỏi tủ kính, nếu bạn muốn trở thành thật. Cô ấy yêu anh, và điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn."
Clara yêu cậu. Và cậu yêu cô ấy. Phải không?
Vua Chuột vội vã mở cửa tủ. "Một điều cuối cùng," hắn tanói khi đặt chân lên vách đá. "Cẩn thận Droessen. Anh là một món quà cho Clara, một phương tiện để gã đó tán tỉnh cô ấy và không gì hơn."
"Hắn cũng yêu cô ấy, phải không?"
"Ai mà biết được tên thợ đó yêu ai? Tốt nhất là đừng hỏi. Tôi nghĩ câu trả lời sẽ chẳng khiến ai hài lòng đâu."
Vua Chuột biến mất, cái đuôi màu hồng đang chạy theo phía sau.
* * *
Clara cố tránh đi chỗ khác. Cô chuẩn bị chỉ trong một đêm, rượu vang và khách mời vui vẻ cùng những trò chơi. Nhưng ngày hôm sau, cô lẻn ra khỏi sân trượt băng trên hồ và chạy đến tủ kính, giấu kẹp hạt dẻ dưới áo khoác của mình và chạy lên cầu thang đến tầng thượng yên tĩnh.
Chàng là người lính của ta sao? Cô thì thào trong cái nắng mùa đông lạnh lẽo vạch nên những ô vuông chiếu sáng trên sàn nhà phủ bụi.
Chàng là hoàng tử của ta sao? Cô đưa một quả óc chó vào giữa hàm của cậu.
Chàng là thân thương của ta sao?
Chàng là của ta phải không?
Không lâu sau đó. Cơ thể của kẹp hạt dẻ duỗi ra và đầu cậu vỡ ra để lộ khuôn mặt đẹp trai như hoàng tử của cô.
"Đúng vậy," cậu nói. Cậu mỉm cười như thường lệ, nhẹ nhàng chạm tay vào mặt cô, nhưng rồi đôi mắt cậu chứa đầy rắc rối.
Cậu ấn chặt đầu ngón tay vào miệng, liếm môi và cau mày như thể vị quả óc chó không hợp với cậu.
"Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, hoàng tử của ta?" Clara hỏi.
Nhưng cậu không nắm lấy tay cô. Cậu ngồi dậy, lướt các ngón tay qua tia nắng mặt trời từ cửa sổ, rồi đứng dậy nhìn ra ngoài tấm kính.
"Bên ngoài," cậu nói. "Ta muốn xem con đường đó dẫn tới đâu."
Yêu cầu đó quá bình thường, nhưng lại quá bất ngờ, Clara không thể hiểu được trong một khắc. "Điều đó là không thể."
"Đó là điều ta muốn." Cậu nói những lời đó như thể đã thực hiện một khám phá vĩ đại, một phát minh mới, một phép thuật. Nụ cười của cậu tỏa sáng. “Clara thân mến, đó là điều ta muốn."
"Nhưng điều đó là không thể," cô trả lời, không biết phải giải thích như thế nào.
Sự hào hứng của cậu chợt tắt và cô thấy có một nỗi sợ trong ánh mắt cậu. "Ta không thể quay lại tủ kính."
Giờ thì cô hiểu rồi. Rốt cuộc. Rốt cuộc.
Cô nắm lấy tay cậu. "Chàng không bao giờ cần phải quay lại tủ kính.
Chỉ cần đưa ta về nhà với chàng và ta sẽ bỏ nơi này lại. Chúng ta có thể ở lại mãi trong xứ sở mộng mơ."
Cậu ngập ngừng. "Đó là điều nàng muốn."
"Vâng," Clara nói, nghiêng đầu lên. "Đó là điều ta luôn muốn." Cô tha thiết. Mồ hôi chảy trên cổ cô. Hôn ta đi, cô khẩn cầu. Trong mọi câu chuyện đều cần một nụ hôn. Đưa ta ra khỏi đây.
Cô không thể chờ thêm nữa. Clara nhón chân và đặt vào môi cậu một nụ hôn. Cô đưa lưỡi cảm nhận vị hạt óc chó và thứ gì khác, mùi gỗ sơn chẳng hạn. Nhưng cậu chẳng hề nắm lấy tay cô, chẳng hề kéo cô lại gần hơn. Cô không cảm nhận được luồng gió nào thổi qua mặt hay đàn ngựa phi nước đại bên dưới. Đến khi cô mở mắt, vẫn là căn gác xép lụp xụp bụi bặm này.
Kẹp hạt dẻ khẽ chạm đốt tay vào má cô. "Ta muốn ra ngoài," cậu nói.
Clara nhăn mặt và đứng im tại chỗ như thể cô là đứa bé khi Droessen lần đầu đặt kẹp hạt dẻ vào tay thay vì một thiếu nữ 17 tuổi. Ta muốn. Cô không chắc tại sao những lời nói đó lại làm cô tức giận đến thế. Có lẽ là do trước đây kẹp hạt dẻ chưa từng nói như vậy với cô.
"Ta đã nói rồi," cô gắt gỏng hơn những gì dự định. "Không thể nào. Chàng không thuộc về nơi này."
Frederik nói: "Anh sẽ đưa em ra ngoài."
Clara lưỡng lự trước câu nói của anh trai cô. Anh ấy đứng trên cùng cầu thang gác mái, nhìn kẹp hạt dẻ với đôi mắt mê hoặc.
Nhưng Frederik chỉ đơn giản là nắm cổ tay cô, giữ cô tránh xa. Anh lớn hơn cô một tuổi và mạnh hơn nhiều. Anh lắc đầu, mắt không rời khỏi kẹp hạt dẻ. "Dừng lại đi, Clara."
"Tôi nhận ra anh," kẹp hạt dẻ nói, quan sát anh ta. Anh ta đến và chào hỏi. "Chỉ huy."
Frederik nhìn Clara một cái nhìn cảnh cáo và buông tay. Với một nụ cười ngập ngừng, anh đáp lại lời chào của kẹp hạt dẻ.
"Vâng," Frederik nói, đi về phía anh ta. "Chỉ huy. Tôi tưởng anh đã chết cả trăm lần rồi."
Kẹp hạt dẻ cau mày. "Tôi nhớ."
Frederik lẩm bẩm: "Anh có vẻ thay đổi rồi."
Sự bối rối hiện lên khuôn mặt của kẹp hạt dẻ. "Có sao?"
Frederik gật đầu. "Tôi sẽ đưa anh xuống lầu," anh nhẹ nhàng nói, như thể đang dỗ dành một chú mèo con bằng một ít thức ăn. "Tôi sẽ đưa anh ra ngoài."
"Con đường dẫn đến đâu?" kẹp hạt dẻ hỏi.
"Getterdam. Một nơi kỳ diệu. Tôi sẽ kể cho anh nghe sau."
"Frederik," Clara giận dữ nói. "Anh không thể làm vậy."
"Ta sẽ nói anh ấy là bạn học của mình. Ta sẽ nói là anh ấy vừa nhập ngũ."
Cô lắc đầu. "Không thể."
"Mẹ sẽ rất vui nếu có một chàng trai bảnh bao mặc quân phục dùng bữa tối cùng chúng ta." Frederik nở nụ cười xảo quyệt. "Em có thể khiêu vũ với anh ấy tại bữa tiệc tối nay."
Clara không muốn khiêu vũ với cậu ở bữa tiệc ngu ngốc đó. Cô muốn khiêu vũ với cậu trong một nhà thờ hoa chuông. Cô muốn được chào đón như một công chúa bởi một dàn hợp xướng thiên nga. Cô ấy muốn có đôi cánh. Nhưng cô không thể nói điều đó với Frederik, mà đang đứng quá gần kẹp hạt dẻ, tay đặt lên vai như thể họ là bạn tốt ở trường, như thể hoàng tử của cô ấy là một đội trưởng trẻ trung, sẵn sàng gia nhập lực lượng Kerch trong chiếc áo khoác xanh với cúc sáng loáng.
"Frederik," cô năn nỉ.
Nhưng anh trai cô đã dẫn kẹp hạt dẻ qua gác mái, đẩy cậu lên cầu thang.
Frederik nói, "Lại đây, Clara," nụ cười xảo quyệt dần rõ hơn. "Đó là điều anh ấy muốn."
* * *
Nụ hôn làm cậu bối rối. Khi Clara năn nỉ được đưa đến vùng đất mộng mơ, kẹp hạt dẻ gần như đã quên bản thân cậu vì cô. Rồi, dưới ánh nắng mặt trời ẩm ướt của gác mái, cô quay mặt về phía cậu, hôn môi cậu, và cậu cảm thấy thèm muốn—của cô hay của cậu? Thật không thể lý giải được, nhưng chắc hẳn cậu muốn cô ấy, bởi vì đột nhiên cậu có thể cảm nhận được cái lạnh từ cửa sổ một lần nữa, kéo cậu ra ngoài đến khu ổ chuột, khu rừng, mưa tuyết. Rồi Frederik ở đó với ánh mắt sáng rực và nhìn chằm chằm, ham muốn mãnh liệt như ngọn lửa, thật nguy hiểm. Kẹp hạt dẻ cảm thấy ý chí của cậu trở nên yếu ớt và dễ thay đổi. Cậu nghĩ nếu cậu nhìn vào chỗ vai Frederik vừa chạm, cậu có thể thấy những vết lõm sâu của ngón tay Frederik vẫn còn ở đó, vết nứt rõ rệt của ngón tay cái. Những suy nghĩ của kẹp hạt dẻ về con đường và những gì bên ngoài ngoài kia đã mờ nhạt.
Họ đi xuống cầu thang. Ngôi nhà đã đầy khách khứa đến dự buổi tối cuối cùng của lễ Nachtspel. Ai nấy cũng thật lộng lẫy và nổi bật, với đường nét sắc sảo và ánh mắt cần thiết khi họ nhìn cậu trong bộ đồng phục ngụy tạo và nhìn cậu như thể đứa con thất lạc, người yêu, người bạn, mối đe dọa. Cậu đón tiếp cha mẹ Clara và Frederik một cách cẩn thận và kính trọng.
Frederik gọi cậu là Josef, và tên cậu là Josef. Clara nói cô đã gặp cậu ấy vào một buổi chiều tại một bữa tiệc trượt tuyết và mọi chuyện đúng là như vậy. Cậu ấy từ đâu tới? Zierfoort. Sĩ quan chỉ huy của cậu ấy là ai?
"Cha,” Frederik vừa nháy mắt vừa nói, “đừng hỏi những câu khiến Josef khó xử. Con đã nói với cậu ấy đây là một bữa tiệc vui và giải trí, không phải một cuộc thẩm vấn."
Họ đưa cậu ăn ngỗng quay và bánh chiên nhân lý chua*. Cậu liếm đường từ mận tẩm đường, uống cà phê làm từ hạt Caraway, sau đó là một ly rượu vang. Mùi vị làm cậu cảm thấy hoang dại, gần như điên rồ, nhưng cậu biết mình không được mất kiểm soát. Ở đó, từ góc nhìn của gã, những đốm đen của tủ rượu, đứng dựa vào tường như một chiếc quan tài mở đầy những đôi mắt thủy tinh và cánh tay ma mị. Và ở đó, Droessen, tên thợ đồng hồ, gã đàn ông mặc áo nhung, từ nãy chỉ chăm chăm nhìn Clara như thể gã muốn tách cô ấy ra, bây giờ lại quay ra nhìn kẹp hạt dẻ với ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.
*lý chua: là một loại cây bụi, từ chi lý chua Ribes, họ Grossulariaceae; có nhiều tác dụng với sức khỏe.
Một ký ức khác hiện đến: Droessen với tay vào trong tủ. Nói ta biết, thợ đồng hồ thì thầm. Nói ta biết bí mật của cô ấy.
Kẹp hạt dẻ cảm thấy hối hận kinh khủng. Cậu đã phản bội Clara một cách không chần chừ, nói ra từng mong muốn và ước nguyện của cô ấy, miêu tả những nơi họ đã đến cùng nhau, từng sinh vật, từng viễn cảnh ma thuật. Không cần phải tra tấn. Cậu chỉ nói chuyện thôi. Cậu không phải là một người lính nữa mà là một điệp viên.
Bây giờ cậu không thể chuộc lỗi được nữa. Cậu biết mình phải giữ nguyên bản dạng của bản thân, giữ nguyên khát khao được ra ngoài chỉ cách vài bước, một cánh cửa hoặc cửa sổ luôn mở toang. Ketterdam—cậu phải nhớ. Nhưng thế giới bắt đầu mờ dần đi—mùi nước hoa, mồ hôi, tay Frederik đặt trên vai, đôi mắt bồn chồn của Clara khi họ khiêu vũ. Cậu biết được những tiếng bước chân mà không thể mở miệng, nhưng chúng quay và xoay, và cô ấy thì thầm với cậu, "Hãy đưa ta ra khỏi nơi này."
Cậu hôn cô dưới cầu thang. Cậu hôn Frederik trong hành lang tối.
"Anh yêu em ấy không?" Frederik hỏi. "Anh cũng có thể yêu tôi không?"
Cậu yêu cả hai người họ. Cậu không yêu ai cả. Trong bóng tối phía sau vòm sáng ánh lên từ ngọn lửa, kẹp hạt dẻ đôi mắt đen nháy ấy nháy sáng, ánh sáng của một vương miện nhỏ, và đó hẳn là Vua Chuột. Cuộc đời bắt đầu từ việc ham muốn một cái gì đó cho bản thân mình.
Kẹp hạt dẻ nghĩ đến khúc cua trên đường và những gì có thể xuất hiện ngoài đó.
Từng người một rời khỏi xe ngựa hoặc lên lầu để nghỉ ngơi.
"Anh ấy có thể ngủ trong phòng tôi," Frederik nói.
"Vâng," kẹp hạt dẻ đáp.
"Ta sẽ đến gặp chàng," Clara nói nhỏ.
"Được," kẹp hạt dẻ đáp.
Nhưng cậu không đến phòng Frederik. Cậu nán lại ở cầu thang khi nến tắt và tầng dưới trở nên im ắng. Sau đó cậu lại đi xuống phòng ăn. Đã đến lúc; những cánh cửa dẫn đến phần còn lại của thế giới có hình dạng tối đen dựa vào bức tường, nhưng cậu cần phải nhìn lại tủ kính một lần nữa.
Ánh trăng tràn vào qua ô cửa sổ, phòng ăn trông như một nhà bếp trong con tàu đắm, ẩn dưới dòng đại dương sâu thẳm. Tủ kính nằm im lặng một góc. Căn phòng trông có vẻ rộng hơn vì không lấy một bóng người.
Cậu băng qua đó chậm rãi, nghe tiếng giày vọng lại trong căn phòng trống, ngửi mùi tàn dư của thuốc, mùi gỗ xanh của cành thông buộc bó trên lò sưởi và trên cửa sổ. Khi cậu đến gần tủ, cậu có thể thấy hình phản chiếu của mình lặp đi lặp lại trong các tấm kính của cánh cửa, một cái bóng nhỏ đang lớn dần. Cậu nhìn vào trong và thấy những chiếc bàn mùa đông của chuột và những cái cây tí hon, những người lính xếp hàng, những con rối đầu nghiêng vẹo và những sợi dây ẻo lả, những con búp bê hai má hồng, mắt mí lót ngồi không ra tư thế.
"Tôi biết anh," cậu thì thầm, và chạm ngón tay vào kính. Những nàng tiên bé nhỏ treo lơ lửng trên dây với đôi cánh thông và những chiếc váy tơ, Mẹ Gừng ngồi dang chân, và Nữ hoàng Grove với làn da nhợt nhạt và những chiếc gạc bạc.
"Đều do tôi làm đó." Kẹp hạt dẻ quay người lại khi thấy Droessen đang theo dõi cậu từ giữa phòng. Giọng gã ta êm dịu như bơ. "Mọi bản lề, mọi nước sơn. Tôi đã tạo ra thế giới trong mơ của cô ấy từ những chi tiết mà cậu kể cho tôi. Và đó là những món đồ chơi mà cô ấy yêu quý chứ không phải tôi." Gã ta bước từng bước lặng lẽ, như thể được làm bằng lông vũ hoặc khói. "Cậu có ngưỡng mộ tác phẩm của tôi không?"
Kẹp hạt dẻ biết mình nên gật đầu và nói có, phải, cậu đã làm vậy, vì đây là thợ đồng hồ mà Vua Chuột đã nhắc nhở cậu trước đây, người muốn Clara, hoặc sự giàu có, hoặc gia đình, hoặc những vấn đề khác hoàn toàn cho gã ta. Nhưng kẹp hạt dẻ cảm thấy khó khăn trong việc cất lời.
"Thú thật," thợ đồng hồ nói, "Tôi thấy tự hào. Tôi thích được nhìn những tác phẩm của mình, nhìn trẻ con cười. Tôi thích cái sự kỳ diệu trong ánh mắt họ. Nhưng dường như ngay cả tôi cũng không biết mình làm sao có thể đạt được những điều kỳ diệu đó."
Gã ta tự nhiên hơn trước, và trên người gã có mùi thuốc lá và dầu xả. Là mùi quen thuộc.
"Tôi nên đi rồi," kẹp hạt dẻ nói, nhẹ nhõm hơn vì chí ít cậu vẫn nói được gì.
Droessen cười khẽ. "Cậu có thể đi được đâu chứ?"
"Đến Zierfoort. Đến trung đoàn của tôi."
"Cậu không phải là người lính."
Cậu có, cậu nghĩ thầm. Không, cậu tự trách mình. Cậu đang giả vờ là một người lính. Đó không giống nhau.
Thợ đồng hồ lại cười. "Cậu không biết mình là ai đâu."
Josef, đó là tên cậu, phải không? Hay là một vị khách khác trong bữa tiệc?
"Anh là ai?" kẹp hạt dẻ hỏi, ước gì cậu có thể lùi lại, nhưng không có gì phía sau cậu ngoài cái tủ kính. "Anh là gì?"
"Một thương gia khiêm tốn."
"Tại sao lại bắt tôi phản bội Clara?"
Một nụ cười hiện lên mặt Droessen, và không một quý bà quý ông nào từng chào đón thợ đồng hồ trong phòng khách có thể nhận ra con sói này, răng của gã. "Là cậu không trung thành với Clara. Tôi tạo ra cậu trong xưởng của tôi." Gã nói: "Giữa hai hàm của cậu, tôi đặt một ngón tay của một đứa trẻ, và rồi cạch."
Kẹp hạt dẻ lắc đầu. "Anh điên rồi."
"Và cậu làm bằng gỗ."
Kẹp hạt dẻ giơ tay lên ngực. "Trái tim tôi đang đập. Tôi có thể thở."
Thợ đồng hồ nhe răng cười. "Hơi thổi tạo ra lửa. Đồng hồ lắc. Những thứ đó có sống không?"
Có lẽ, kẹp hạt dẻ nghĩ. Có thể tất cả chúng đều sống.
"Cậu không nằm mơ," thợ đồng hồ nói. "Cậu không muốn. Cậu không có linh hồn. Cậu chỉ là một món đồ chơi."
Một món đồ chơi. Kẹp hạt dẻ cảm thấy nhịp tim của cậu chậm lại. Chẳng phải cậu đã tin Clara khi cô nói cậu là hoàng tử yêu dấu của cô? Cậu không tin sao khi Frederik nói rằng tên trộm là người chỉ huy? Cả hai đều là thật. Cả hai đều không đúng. Vậy có lẽ cậu là một món đồ chơi nhưng cũng có sự sống.
Vua Chuột đã nhắc nhở cậu: khao khát của anh phải mạnh mẽ hơn.
"Tôi muốn …," kẹp hạt dẻ nói. Nhưng cậu muốn gì? Cậu không thể nhớ hết được. Chuyện này bắt đầu như thế nào? "Tôi đã—"
Thợ đồng hồ nghiêng lại gần hơn. "Cậu là một đứa trẻ mà tôi tìm được từ một ngôi nhà nhỏ. Tôi cho cậu ăn mùn cưa cho tới khi lớn lên."
"Không," kẹp hạt dẻ nói, nhưng cậu cảm thấy bụng mình đầy những miếng gỗ, cổ họng cậu nghẹn lại vì bụi.
"Cậu là đứa trẻ tôi lấy trộm từ một bệnh viện. Chỗ cậu có dây chằng, tôi thì bị đứt. Chỗ cậu có xương, tôi sửa lại gỗ và kim loại. Cậu lải nhải mãi cho đến khi tôi lấy dây thanh quản của cậu và làm cho cổ họng cậu trống rỗng rồi thay vào đó sự im lặng hoặc bất kỳ câu nói nào tôi thích."
Kẹp hạt dẻ ngã gục xuống đất. Cậu không thể kêu cứu. Đầu óc cậu trống rỗng. Ngực cậu trống rỗng. Miệng cậu đắng vị hạt óc chó.
Bây giờ Droessen dựa vào món đồ chơi tội nghiệp bị hỏng. Gã ta có vẻ quá to lớn, quá cao, quá xa, và kẹp hạt dẻ biết rằng cơ thể gã đang biến nhỏ lại.
"Cậu là một ý tưởng trong đầu tôi," thợ đồng hồ nói. "Cậu chẳng là gì cả, và cậu sẽ biến mất khi tôi không còn nghĩ về cậu nữa."
Kẹp hạt dẻ nhìn vào đôi mắt xanh nhạt của Droessen và nhận ra. Hắn vẽ mắt mình giống hắn ta. Kẹp hạt dẻ cảm thấy ý chí bản thân mờ dần khi hiểu rằng cậu chỉ là Droessen. Rằng từ trước giờ cậu chỉ là Droessen.
Trên vai thợ đồng hồ, cậu nhìn thoáng qua con đường dưới ánh trăng và những cánh đồng phủ đầy tuyết ở phía xa. Con đường quanh co … dẫn tới đâu? Một thành phố? Đến Ketterdam? Cậu khao khát được trông thấy—những con kênh uốn lượn, tất cả những ngôi nhà quanh co quây quần bên nhau. Cậu tưởng tượng ra những mái nhà của thành phố chen chúc nhau, những con thuyền trên mặt nước, những người câu cá đang mời chào khách. Không là gì cả. Không đủ. Mình là một món đồ chơi. Mình không cần gì ngoài ngồi im trên tủ chờ đợi phục vụ người khác.
Cậu cảm thấy mình được nhấc lên, nhưng thợ đồng hồ không đặt cậu trở lại tủ. Thay vào đó, gã ta sải bước về phía ngọn lửa. Kẹp hạt dẻ tự hỏi liệu Clara và Frederik có buồn khóc vì cậu không.
Rồi thợ đồng hồ càu nhàu, chửi bới. Thế giới quay cuồng khi kẹp hạt dẻ thấy mình rơi xuống. Cậu ngã mạnh xuống sàn.
Cạch, cạch, cạch. Kẹp hạt dẻ nghe thấy tiến móng vuốt xượt dài trên gỗ, sau đó là liên tục các tiếng rít. Chuột tràn ra từ các bức tường, chui vào luồn lách quần của thợ đồng hồ. Gã ta đá đập chúng, loạng choạng lùi lại.
“Hãy nhớ lại chính mình,” một giọng nói cao vút bên tai kẹp hạt dẻ. Vua Chuột đội vương miện đi tới.
Mình là một món đồ chơi, kẹp hạt dẻ nghĩ. Mình nhớ người tạo ra mình đã nghiêng người về phía mình, cây cọ trên tay, nét mặt tập trung khi anh ta hoàn thành món quà này cho cô gái mà anh đang tán tỉnh. Kẹp hạt dẻ đã bị nguyền rủa ngay từ đầu. Giá như cậu được tạo ra bởi một bàn tay hào phóng. Giá như cậu có một người cha thực sự.
“Đó là cách, Thủ lĩnh,” Vua Chuột bật khóc.
"Cút đi, thứ hèn hạ!" Droessen cáu kỉnh, đá vào những sinh vật đang vặn vẹo.
Một người cha. Kẹp hạt dẻ cảm thấy ngón tay mình bị bẻ cong. Người nào đó tốt bụng, không muốn gì ở con trai ngoài việc con có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Kẹp hạt dẻ duỗi chân. Người nào đó muốn cả thế giới dành cho cậu, thay vì một chỗ trên tủ kính. Một người cha.
Kẹp hạt dẻ ngẩng đầu lên. Droessen đang sải bước về phía cậu, nhưng gã ta không còn là người khổng lồ nữa.
Kẹp hạt dẻ lại nghĩ đến con đường, nhưng giờ cậu thấy con đường là tương lai—con đường mà cha cậu muốn cậu chọn lấy. Cậu tưởng tượng thấy tuyết rơi trên tóc, mặt đất dưới đôi ủng, chân trời vô tận, một thế giới đầy may rủi và thời tiết thay đổi thất thường—mây xám, mưa đá, sấm sét, những điều bất ngờ. Một âm thanh mới vang lên trong lồng ngực đang dâng trào của cậu, một tiếng thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Sẽ có những khu rừng dọc theo con đường đó, những con vật ở đó, một dòng sông chảy mang theo những tảng băng, những chiếc thuyền vui nhộn buộc cánh buồm lại khi đông đến. Cậu sẽ thấy đói bụng trên đường. Cậu sẽ cần thức ăn. Cậu sẽ ăn bắp cải cuộn và bánh gừng và uống rượu táo lạnh. Bụng cậu réo rắt.
Thợ đồng hồ nói: “Đáng lẽ ra, tôi nên đốt cháy cậu ngay cái ngày tôi tạo ra cậu trong cửa tiệm,” Nhưng đã quá trễ rồi. Kẹp hạt dẻ đứng dậy và bắt gặp ánh nhìn của gã, mắt đối mắt.
“Anh không thể,” kẹp hạt dẻ nói. "Anh quá thương tôi." Đó không đúng. Nhưng Clara đã biến cậu trở thành hoàng tử nhờ niềm khao khát mãnh liệt của cô; cậu cũng có thể.
Droessen cười. "Có vẻ như cậu có một món quà hay ho gì đó."
“Anh là cha tôi,” kẹp hạt dẻ nói.
“Tôi của người tạo ra cậu,” thợ đồng hồ gằn giọng.
"Anh đã thổi sự sống vào tôi với tất cả tình yêu trong trái tim anh."
Thợ đồng hồ lắc đầu, lùi lại một bước khi kẹp hạt dẻ tiến lên. “Tôi chế tạo ra cậu bằng kỹ năng. Sự quyết tâm."
"Anh nhìn tôi với ánh mắt đó tôi có thể thấy."
"Không."
"Anh đã tặng tôi cho Clara để cô ấy có thể đánh thức tôi như một hoàng tử trong truyện cổ tích, cho Frederik để tôi có thể học cách chiến đấu."
"Cậu là đồ vật tôi đem tặng!" thợ đồng hồ thở hổn hển. "Điệp viên của tôi và không có gì hơn!" Nhưng giọng nói của gã ta nghe rất lạ và nhỏ. Gã loạng choạng như thể không cử động đôi chân.
“Anh đã mơ về một đứa con,” kẹp hạt dẻ nói, mong muốn của cậu thúc đẩy cậu tiếp tục. “Không phải một cái đồng hồ vụng về, mà là một cậu bé có thể học hỏi, một cậu bé có ý chí và ước mơ của riêng mình.”
Droessen hét lên một tiếng như bị bóp cổ và ngã lăn ra sàn trong tiếng va đập của gỗ, chân tay cứng đờ, miệng ngoác ra, nhe răng.
"Anh chỉ có mong muốn rằng tôi có thể sống," cậu nói và quỳ xuống nhìn con búp bê nhàu nát nằm một đống trên sàn nhà. "Anh sẽ phải hy sinh cuộc sống của chính mình để biến nó thành hiện thực."
Cậu đỡ Droessen lên, nhẹ nhàng ôm gã trong tay. "Đó là tình yêu anh dành cho tôi, Cha." Cậu mở cửa tủ và đặt con búp bê nhỏ duyên dáng với đôi mắt xanh nhạt vào trong. "Hi sinh cuộc sống của anh cho tôi."
* * *
Cậu thanh niên lẳng lặng rời qua cửa trước của ngôi nhà và đi về hướng đông dọc theo con đường, về phía mặt trời trên bầu trời xám xịt.
Khi bắt đầu mọi chuyện, cậu phát hiện ra nỗi cô đơn trong sự tĩnh lặng trong suy nghĩ của chính mình. Cậu cảm thấy dư âm khao khát trong trái tim đang đập nhanh của mình - một nỗi nhoi nhói dành cho Clara, cho Frederik.
Sau rồi tất thảy đã biến mất. Không ai theo dõi và chỉ có một mình, cậu bước những bước đầu tiên trên con đường đầy tuyết. Cậu lại trở nên vô danh, không ai đến giúp đỡ hay chỉ đường cho cậu, không ai ra lệnh cho hành động tiếp theo của cậu ngoài chính bản thân cậu.
Trở lại ngôi nhà ven hồ, nhà Zelverhauses, những vị khách của họ và những người hầu đang say sưa. Họ ngủ đến gần trưa, khi họ loạng choạng rời khỏi giường của mình, tâm trí vẫn còn vẩn vơ với những giấc mơ kỳ lạ. Họ phát hiện cửa trước của ngôi nhà bị bỏ ngỏ và tuyết đã lấp đầy lối vào. Có hai bộ đường ray dẫn đến con đường.
Cha và bạn bè của Clara dắt ngựa và tìm thấy Clara một giờ sau đó, cách nhà hàng dặm, mặc đồ mỏng manh, đi chân trần, môi cô tím lại vì lạnh.
“Chàng ấy không nên bỏ con lại mà rời đi,” cô khóc khi cha ôm cô vào lòng. "Chú ngựa có cánh của con ở đâu rồi?"
“Ở kia, ở kia” ông nói. "Kia kia."
Thật không may, khi trở lại bữa tiệc, mọi người đều đã thức giấc chứng kiến cảnh Clara loạng choạng bước lên bậc thềm mà không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ và áo khoác của cha cô, khuôn mặt sưng vù vì khóc, mái tóc rối bù sẫm màu. Người ta phát hiện ra rằng Droessen đã khởi hành vào một lúc nào đó trong đêm, và ngay sau đó có những lời thì thầm về một cuộc hẹn hò bí mật lúc nửa đêm, sự say mê điên cuồng, tất cả đều gây ra nhiều tai tiếng hơn bởi mùi hôi hám gây nghiện của thợ đồng hồ ở khắp mọi nơi ngay từ đầu.. Tin đồn càng trở nên tồi tệ hơn khi nhiều ngày, rồi nhiều tuần trôi qua và cửa hàng của Droessen vẫn đóng cửa. Dường như không ai còn nhớ đến người lính trẻ trong bộ quân phục màu xanh sáng.
Clara lên giường, và cô ở đó trong một tháng, không nói chuyện với ai và từ chối ăn bất cứ thứ gì ngoài bánh hạnh nhân. Cô chỉ muốn ngủ và mơ được khiêu vũ với hoàng tử của mình và bay cùng Nữ hoàng Grove. Nhưng cuối cùng cô không thể ép mình ngủ được nữa và cô đã nhét đầy miệng với hạnh nhân.
Cô đứng dậy, tắm rửa và đi ăn sáng thì biết rằng danh tiếng của mình sớm đã bị lời ra tiếng vào. Clara không quan tâm. Cô không thể tưởng tượng mình sẽ kết hôn với con trai của một thương gia bình thường nào đó hay chọn sống trong một thế giới xám xịt suốt phần đời còn lại. Cô cân nhắc các lựa chọn của mình và không quyết định gì khác ngoài việc trở thành một nhà văn. Cô bán đôi bông tai ngọc trai của mình và chuyển đến Ketterdam, nơi cô chọn một căn hộ nhỏ có cửa sổ hướng ra bến cảng để có thể quan sát những con tàu ra vào. Ở đó, cô viết những câu chuyện kỳ ảo hấp dẫn trẻ em, và dưới một cái tên khác, cô viết những tác phẩm buồn khiến cô cảm thấy thích thú với món kẹo nougat và kem ngọt mà cô luôn chia sẻ với các chú chuột.
Một buổi sáng, cô thức dậy và nghe tin có kẻ đột nhập vào cửa tiệm của thợ đồng hồ và lấy cắp tất cả đồ của anh ta. Cô mặc áo khoác và đi xuống phía đông Wijnstraat, nơi một đám đông người xem đã tụ tập lại như kim đồng hồ sắp xung quanh, vò đầu suy nghĩ. Một người phụ nữ sống bên kia con kênh cho biết bà ta đã nhìn thấy một người đàn ông vào cửa hàng đêm hôm trước.
“Là một người lính,” bà nói. “Tất cả đều mặc phục trang. Và khi bước ra, hắn ta không đi một mình. Hắn dẫn đầu cả một đoàn diễu hành xuống phố. Lãnh chúa và quý bà trong bộ đồ nhung mịn, một cậu bé có đôi cánh. Tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng sư tử gầm”.
Ông chồng vội vàng dẫn bà đi, nói rằng vợ ông đã ngủ không ngon giấc từ khuya và chắc hẳn không nhận ra mình vẫn đang mơ. Clara trở về nhà, một ý tưởng mới cho một câu chuyện đang giằng xé suy nghĩ của cô, và chỉ dừng lại để mua một ít caramen và một túi cam chua.
Khi Frederik tốt nghiệp ra trường, anh tiếp quản việc kinh doanh của gia đình và lên một trong những con tàu của cha mình để lấy một chuyến hàng chở trà từ Novyi Zem. Nhưng đến lúc trở về nhà, anh lại lên một con tàu khác, rồi một tàu khác, chỉ dừng lại cảng vừa đủ để gửi một tấm bưu thiếp hoặc thỉnh thoảng, một bưu kiện. Anh gửi về nhà một gói trà ngon nức mũi; một loại khác, khi nhấm nháp trước khi đi ngủ, đảm bảo rằng bạn sẽ mơ về thành phố nơi bạn sinh ra; và một tổ hợp đắng đến nỗi riêng chỉ một ngụm cũng có thể khiến bạn rơi nước mắt tận ba giờ. Cha mẹ của Frederik đã viết thư mong anh quay lại và tiếp nhận trách nhiệm của anh. Mỗi lần như vậy, anh đều thề sẽ tuân theo. Nhưng sau đó gió đổi hướng và biển nổi sóng, và anh sẽ thấy mình trên tàu một lần nữa, nhất định một thế giới khác đang chờ đợi anh phía bên kia chân trời.
Vì vậy, gia đình Zelverhaus bị ruồng bỏ và đế chế của họ bị bỏ lại mà không có người thừa kế. Ngôi nhà bên hồ trở nên vắng lặng. Sau đêm kỳ lạ và những lời đàm tiếu sau đó, Althea và chồng bà không tổ chức tiệc tùng nữa và khách khứa cũng vãn dần. Vào một vài bữa tối yên tĩnh mà họ tổ chức, khách rời đi sớm, mong sớm được ra khỏi phòng ăn nơi họ đã từng rất tự do thoải mái, nhưng giờ đây lại có cảm giác như bị theo dõi bởi ai đó hoặc thứ gì đó cố ý nhắm đến họ.
Vào một đêm như vậy, sau một bữa tối nhạt nhẽo khác, Althea Zelverhaus vô tình đi dạo qua ngôi nhà lớn của bà. Giờ đã muộn. Bà không bận tâm khoác áo choàng vào, mà chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông, và với mái tóc xõa xuống, có lẽ có thể nhầm lẫn giữa bà với cô con gái. Bà nghĩ về việc trả lời bức thư mới nhất của Clara hoặc mở bưu kiện được đánh dấu kỳ lạ mà Frederik đã gửi từ một nhóm bạn ngoại quốc nào đó. Nhưng khi màn đêm buông xuống, bà thấy mình đang đứng trong phòng ăn, trước tủ kính.
Sau khi thợ đồng hồ mất tích, chồng bà đã muốn lấy một cái rìu để đập vỡ và lấy tất cả những thứ bên trong tủ, nhưng Althea nói rằng điều đó sẽ chỉ càng khiến tin đồn trở nên chân thật, và chiếc tủ vẫn nằm trong góc, bám đầy bụi.
Có thứ gì đó trong tủ đã biến mất. Bà cảm thấy chắc chắn về điều đó, nhưng bà không thể nói đó là thứ gì.
Althea mở cửa tủ. Bà với tay qua những con chuột đường và những nàng tiên chạm đến một con búp bê nhỏ bé, xấu xí mà bà chưa từng nhận ra trước đây. Có cái gì đó quen thuộc ở cằm anh, đường chỉ cắt khéo léo trên chiếc áo khoác nhung của anh. Bà lướt ngón tay xuống ve áo nhỏ. Bây giờ bà nhìn kỹ hơn, khuôn mặt nhỏ bé cau có của anh mang một nét quyến rũ nào đó.
Chàng là người lính của ta sao? Bà cúi mình trong sự yên tĩnh của ánh trăng. Chàng là hoàng tử của ta sao? Bà mở miệng cười nhạo chính mình, nhưng không phát ra tiếng. Bà nắm con búp bê chặt hơn.
Chàng là thân thương của ta sao? bà thì thầm khi bắt đầu leo lên cầu thang.
Đồng hồ nhẹ nhàng chuyển động. Ở đâu đó trong căn nhà bà có thể nghe thấy tiếng ngáy của chồng.
Chàng là của ta phải không?
Hết
* * *
Chú thích
[1] Sáng Chế Gia: Fabrikator trong bản gốc, là một tầng lớp pháp sư Grisha có khả năng tạo ra và thao túng các vật thể vật chất, cụ thể như chế tạo vũ khí, trang sức, sửa chữa và bảo trì các thiết bị, thiết kế chế tạo máy móc.
[2] Nachtspel: Một ngày lễ ở đất nước Kerch trong vũ trụ giả tưởng Grishaverse, tương tự với lễ Giáng sinh trong thế giới của chúng ta.
* * *
Biên dịch: Ronie
Biên tập: Diệu Mây
* * *
Tác giả Leigh Bardugo (Ảnh: Vanity Fair)
1 note
·
View note