Tumgik
#Yên
uyenjune12th · 3 days
Text
#không tựa 112
12th. june
mong em
cho em
một tuổi
bình an
ít hơn
phiền muộn
nhiều hơn
tiếng cười
này người
đừng gắng
phải vui
phủi vai
vài cái
đời mình
lại yên
không lo
sóng to
gió thổi
cơn điên
vì em
dù em
đi đâu
về đâu
cũng là
về đây
lòng thương
của Chúa
cũng là
chính Em
Tumblr media Tumblr media
8 notes · View notes
mjm2travel · 1 month
Link
Located in Quy Nhon, a 12-minute walk from Quy Nhon Beach, Hoang Yen Hotel 2 provides accommodations with a garden, free private parking and a restaurant. The property has a 24-hour front desk, airport transportation, luggage storage space and free WiFi. Bai Rang Beach is 1.2 miles from the hotel. The nearest airport is Phu Cat Airport, 20 miles from Hoang Yen Hotel 2. 04 Phan Chu Trinh, Quy Nhon, Vietnam #mJmTravel #mJm_Travel #mJm2Travel #Tours #Travel #Tickets #Hotels
0 notes
Link
@Phannubatung : Mai Phương Thúy bất ngờ trở lại sàn diễn thời trang trong show “Yên” của NTK Adrian Anh Tuấn https://t.co/KsULzaaxaM Phấn nụ bà tùng Phấn nụ Phấn nụ hoàng cung Phấn nụ cung đình số 12 đường C12 (662 Cộng Hòa) P. 13 Q. Tân Bình https://t.co/6HgGhMY3ux Phấn nụ bà tùng Phấn nụ Phấn nụ hoàng cung Phấn nụ cung đình số 12 đường C12 (662 Cộng Hòa) P. 13 Q. Tân Bình https://ift.tt/2LnUlD4
0 notes
Text
Tumblr media
Hôm nay bầu trời thế nào ?
3 notes · View notes
huglee · 5 years
Text
Tumblr media
Đừng để nỗi sợ hãi mà ngược đãi bản thân —
- cho a địa chỉ đi anh ship quà !
From Mar-08 /2019
1 note · View note
myonlyant-blog · 5 years
Text
Yên
Tumblr media
0 notes
cuangangbuong · 6 years
Text
“…Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi tập cho mình thói quen chịu đựng. Mọi thứ. Ừ, mọi thứ. Những khổ đau buồn thương chẳng ai biết được. Tôi luôn khoe ra bộ mặt tươi cười hớn hở, và mọi thứ khác để tự mình ôm lấy, tự mình giải quyết. Cuộc đời của chính mình, nếu không tự giải quyết cho mình, thì ai, ai sẽ giải quyết giùm. Không một ai. Cuộc đời của họ – của mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, đừng để họ phải lo lắng, bất an về mình.
…"
Tumblr media
165 notes · View notes
bautroicuala · 6 years
Photo
Tumblr media
Một cuốn sách hay, một ly sữa đầy Một bầu trời xanh, một ngôi nhà vắng Một chiếc gối êm, một khung cửa rộng Một trái tim nhỏ, một hạnh phúc to.
13 notes · View notes
huglee · 5 years
Text
Em có thích nước Mỹ không, nhưng a thì thích em
Chào e,
Lâu rồi a mới tìm thấy cảm giác đang thích một người, a thì thích e ngay từ lần đầu gặp và chạm mặt ở đúng ngày sinh nhật a.
Lú đó a ko cảm thấy e có chút gì đó để ý đến a, nên a cũng giữ an toàn cho trái tim mình, vì thế mà anh ko liên lạc gì với e mặc dù vẫn thường xuyên theo dõi timeline của em.
Và rồi, a bjo trong anh có hình ảnh của e rõ hơn, nó hiện hữu trong đầu a, sáng trưa tối lúc đi ngủ, a vui khi ai đó nhắc tên em....
Em ạ, bữa thấy e comment trên pic của a, nói a kiêu. Ờ, thực ra a ko hề,nhưng a ko biết mở lòng với e thế nào. Đúng đấy, a thích em , thích em từ ngày đầu đó nhưng phần vì mắc kẹt ơ quá khứ, phần do bản thân a sợ tổn thương mình, a hèn nhát quá phải ko?? :((
“Em có thích nước mỹ không, còn a thì thích em”
- nước mỹ và e là khác nhau, dù em có thích hay ko thích mước mỹ, anh vẫn thích em. Đó là vì tim a có em mất rồi!
- còn nếu em thích nước mỹ thật, thì a muốn cùng em tới nơi đó một lần ở tương lai. A cũng thích nước mỹ lắm,..
From h’un lê | tháng 3, ngày 4 /2019
0 notes
hdiep2888 · 6 years
Photo
Tumblr media
Nếu thời gian có quay lại lần nữa, tôi vẫn chọn mình bình thường như đất . là đất
7 notes · View notes
thaitruc · 7 years
Text
Tôi đã quá tử tế với những gì mình có thể rồi. Bạn đã từ chối nhận nó thì mọi thứ đã chẳng còn có thêm cơ hội nào nữa đâu.
1 note · View note
johnnguyen20-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
#bình #yên #nơi #đâu 😓
0 notes
bapbanhbao-blog · 7 years
Photo
Tumblr media
Những ngày nghỉ lễ Em không thích ra ngoài phố nhộn nhịp, chưa bao giờ em thích chốn đông người cả. Em chỉ trốn trong phòng, thật tình thì sau những ngày mệt mỏi em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi :< Những lời mời hẹn hò, em đều từ chối. Không vì sao cả, chỉ là em muốn một mình, yên ổn.
1 note · View note
kinhduocsu · 7 years
Photo
Tumblr media
Tánh Phật chiếu soi vốn sẵn dành Không hờn, không giận, chẳng hề ganh Lời trái tai nghe: không vướng bận Điều gai mắt thấy: chớ đua tranh
Vì người khởi niệm khi làm việc Rảnh rang tự xét luyện tâm thanh Khoan dung, hỷ xả lòng thanh thản Vượt bậc tiến tu chí nguyện thành. Sưu tầm
2 notes · View notes
latraxanh · 7 years
Photo
Tumblr media
Yên tỉnh dậy sau nhiều ngày mê man, gương mặt thanh thoát giờ đây tiều tụy thiếu sức sống. Và đôi mắt từng một thời long lanh như ánh trăng rằm nay vô hồn, trống rỗng. Tôi chẳng còn nhìn thấy niềm vui, hạnh phúc và sự bình yên ngày nào nữa. Tôi chẳng còn nhìn thấy gì trong đôi mắt Yên. 
Sự bàng hoàng hiện lên rõ ràng qua nét mặt em, em nghiêng đầu, nhăn mày, khóe môi mím chặt rồi hé mở rồi lại mím chặt. Em muốn nói nhưng lại thôi. Có lẽ em cũng đã nhận thức được sự bất hạnh đang bủa vây lấy mình, những giọt nước mắt của sự sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực đang lăn xuống đôi gò má hốc hác của em. 
Tôi muốn giúp nhưng lại chẳng thể làm gì. Tôi không thể giúp em.
Vụ tai nạn đó đã tước đi ánh sáng, tước đi khả năng vận động của Yên. Nó đã hủy hại tương lai tươi sáng của của một cô vũ công 16 tuổi. Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa cho em nhưng điều duy nhất họ làm được là mang thể xác em về, họ không cứu nổi linh hồn đang vỡ nát của em. Chính ước mơ là thứ đang cào xé linh hồn em mỗi ngày.
- Hôm này bầu trời thế nào?
Yên nằm đó, mắt khép hờ. Em hỏi tôi bằng giọng mũi nhẹ, môi cười khẽ.
- Trời nắng lắm. Nắng đến chói mắt.
Tôi quay lưng lại. Thở dài nhìn bầu trời xám đen ngoài kia. Mây giông đang kéo đến, tôi có thể cảm nhận từng cơn gió mát lạnh.
- Thật sao?
Yên không hỏi. Em đang chế giễu tôi.
- Em nghe thấy tiếng giò thổi như vũ bão ngoài kia. Em ngửi thấy cả mùi mưa. 
- Ừ.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích cho lời nói dối dở tệ của mình, tôi cũng không thấy xấu hổ khi bị Yên vạch trần. 
- Tại sao thế? 
- Tại sao gì?!
- Tại sao mỗi lần trời sắp mưa chị đều bảo là đang nắng to.
- Thế vì sao em chỉ hỏi khi trời sắp mưa. 
Tôi không trả lời câu hỏi của Yên mà thay vào đó hỏi ngược lại em bằng câu hỏi khác. 
- Để có người nói cho em sự thật sao? Hi vọng chị sẽ cho em thấy bộ mặt xấu xa của thế giới à?
- Đúng. Em không cần một sự đẹp đẽ giả dối. Em luôn có cảm giác như tình cảm của mọi người đều xuất phát từ sự thương hại. Thương hại cho một con bé tật nguyền.
Yên xúc động bật khóc. Em đã kìm nén quá nhiều điều trong suốt hai tháng qua giờ thì tất cả cảm xúc khổ đau, tức giận ấy vỡ òa thành những dòng lệ.
- Mọi thứ đều có hai mặt của nó. Em bất hạnh hay không không phải do người khác đánh giá mà do chính bản thân em quyết định. Em có một đặc ân mà không ai có được. Em có quyền tự định đoạt thế giới cho mình, em có thể định hình mọi vật. Thế giới của người khác bó gọn trong những gì họ nhìn thấy, còn thế giới của em là bao la vô hạn vì thế giới của em nằm trong trí tưởng tượng. Giống như những đứa trẻ, em sẽ không bao giờ phải trường thành.
Đó là lí do tôi luôn vẽ ra những ngày nắng cho em. Tôi không muốn em, hay bất cứ ai khác dù khỏe mạnh hay tật nguyền lại sống bám vào nỗi buồn.
- Chị nghĩ rằng điều này sẽ có ích sao? Chị không bị tật nguyền, chị không phải là em sao hiểu được sự bất hạnh đó. Những lời chị nói nghe đẹp đấy, hay ho đấy nhưng toàn là lời sáo rỗng. Chị nghĩ rằng còn sống là may mắn à? Không đâu. Sống như em thì có khác nào đã chết. Địa ngục cũng không khiến em khổ như bây giờ.
Mưa bắt đầu rơi. Mưa đổ ào ào trên mái nhà, hoa lê ngoài sân cũng bị mưa vùi dập đến tang thương. Gió đem theo giọt mưa bay vào phòng. Hạt mưa lạnh ngắt, ngấm vào da thịt rồi chìm sâu vào tấm lòng rực lửa của tôi. Ban đầu là một hai hạt rồi nhiều dần, nhiều hơn nữa. Mưa làm ướt tay áo tôi từ lúc nào chẳng hay.
- Em rất muốn được chết đi. Nhưng chẳng chết được. Em còn không giết nổi chính mình. 
Tiếng Yên nhỏ dần rồi chìm hẳn trong tiếng mưa rơi. 
Tôi chợt thấy mình hiểu Yên đến lạ lùng, dường như giữa chúng tôi đã có một sự thống nhất. Chính cái thống nhất ấy đã làm tôi hoảng sợ. Rồi chúng tôi chẳng nói với nhau câu gì. Đến cả khi tôi ra về Yên cũng không chào tôi một tiếng.
Cây Lê trước nhà trở nên xơ xác tiêu điều sau trận mưa. Hoa lê rụng đầy trên đất. Khi cúi đầu tránh đám nước đọng, tôi thấy trong vũng nước là hình ảnh bầu trời xanh trong. Tôi cũng thấy cả hoa lê rụng cánh, lẻ loi giữa vũng nước bẩn.
Đó là ngày tôi trưởng thành.
“Con người là sinh vật  kỳ lạ. Chúng ta có thể chinh phục loài thú dữ, vượt biển rộng, băng qua sa mạc, bay vào không gian thế nhưng lại gục ngã trước nỗi buồn con tí.”
123 notes · View notes
goilasoup · 7 years
Photo
Tumblr media
Ông bố ở noMAD... Chưa bước vô quán, ông Bố già giữ xe đã không quên chúc một tối vui vẻ. Rồi thì vừa yên chỗ, cô nhân viên tưng tửng cứ như gái mới lớn, gặp trai bối rối, nghe xong order là lon ton chạy vô. Dỏng mắt nhìn ra ngoài đường, ăn bánh tráng thằng bạn mua cho, nhấm nháp ly soda cam sả, nó cứ kể lể, mình hết cười nói lại ngân nga theo list nhạc của quán. Uầy, gần như bài nào cũng thuộc. Bố già bỗng ghé lại bàn cười chào, "Bố về đây, giờ về Hóc Môn lận". Nhìn Bố, Bố vẫy tay chào, cứ luôn miệng chúc tối vui vẻ. Tự nhủ nhất định sẽ ghé lại quán...vì Bố làm bảo vệ mà dễ thương quá chừng. Sài Gòn luôn cưng tui như vậy. Ở Sài Gòn có bạn, có cafe, có những nụ cười. Không có cô đơn!
0 notes