Tumgik
#công ty tốt nhất
mayphunsonhcm · 10 months
Text
CÔNG TY TNHH THIẾT BỊ VẬT TƯ CÔNG NGHIỆP TÂN TOÀN THẮNG chuyên cung cấp các loại máy phun sơn công nghiệp, máy phun sơn nước, máy phun sơn dầu, máy phun bột cho ngành xây dựng, súng phun sơn Pu ngành gỗ, súng phun sơn ô tô các thương hiệu lớn của nhật bản như: súng phun sơn Anest Iwata, súng phun sơn Meiji, Súng phun sơn Prona Đài Loan, Cam kết Hàng chính hãng, với giá tốt nhất thị trường, bảo hành, hỗ trợ và sữa chữa tận nơi. Hotline: 0909 056 976. Website: https://tantoanthang.vn/. Hastag: #mayphunson #mayphunsonnuoc #mayphunsoncongnghiep
1 note · View note
Text
TOP 5 CÔNG TY ĐÀO TẠO KINH DOANH ONLINE TỐT NHẤT VIỆT NAM
TOP 5 CÔNG TY ĐÀO TẠO KINH DOANH ONLINE TỐT NHẤT VIỆT NAM
TOP 5 CÔNG TY ĐÀO TẠO KINH DOANH ONLINE TỐT NHẤT VIỆT NAM Học kinh doanh online ở đâu tốt? Để trả lời các câu hỏi đó, bài viết sẽ ” Review top 5 “brand name” học kinh doanh online tốt nhất ” để các bạn có thể dễ dàng chọn lựa được nơi phù hợp nhất với mình để giải đáp cho những câu hỏi, vấn đề trên. 1. Học Kinh Doanh Online Ở Đâu – Trung Tâm Đào Tạo Trực Tuyến Edumall (more…)
View On WordPress
0 notes
vouu279 · 25 days
Text
1. Đi làm rồi mới hiểu mỗi một đồng tiền bố mẹ kiếm được đều không hề dễ dàng. Hóa ra cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả, khi bạn cảm thấy nó dễ dàng, nhất định là đang có người thay bạn gánh vác lấy phần không dễ dàng ấy.
2. Đi làm rồi mới hiểu bản thân chúng ta không có gì đặc biệt, chúng ta không phải cái rốn của vũ trụ, hay là nhân vật chính của một bộ phim, ngưng bắt mọi người luôn quan tâm và chú ý đến mình.
3. Đi làm rồi mới hiểu ngoài việc đánh giá con người qua đạo đức và phẩm chất, người ta còn đánh giá con người dựa trên thu nhập.
4. Đi làm mới hiểu nhiều kiểu người, và mình không biết được từ miệng của người khác mình có bao nhiêu PHIÊN BẢN. Người ngay thẳng thì họ góp ý, giúp đỡ, thậm chí bỏ thời gian để hướng dẫn mình; người hay để ý, “nhiều chuyện” chỉ quan sát đằng sau, gom từng tí tí một để góp nhặt thành một câu chuyện “li kì” để kể với người khác.
5. Đi làm rồi mới hiểu ở đâu cũng có người dễ ưa và người khó ưa. Chúng ta bắt buộc phải thay đổi để chấp nhận môi trường. Chúng ta có thể đảm bảo rằng đã tìm được một công việc tốt, đúng với sở thích của mình, thu nhập khá nhưng chúng ta không thể đảm bảo môi trường đó mình phù hợp. Bỏ ngay ý nghĩ sẽ có một công ty môi trường “tốt”, sếp “tốt”, đồng nghiệp “tốt”, cả công ty “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”.
6. Đi làm rồi mới hiểu đồng nghiệp, có thể nói 1 là 1 trước mặt chúng ta, nhưng sau lưng lại 1 thành 3. Sếp, có thể với những nhân viên nổi bật sẽ xử sự dịu dàng, còn với những nhân viên tầm trung thì cuộc đối thoại chỉ cụt lủn vài dòng, mà chủ yếu là những yêu cầu và mệnh lệnh.
7. Đi làm rồi mới hiểu có những lúc người mệt mỏi, ốm đau hay tâm trạng cảm xúc như rối loạn nhưng vẫn phải đi làm. Chỉ vì mấy chữ “Miếng cơm, manh áo”.
8. Đi làm rồi mới hiểu: “Cuộc sống cũng tựa như một ván bài, nếu may mắn được chia những quân bài tốt sẽ chẳng sao cả nhưng nếu không may mắn nhận được quân bài tốt thì hãy nên học cách trở thành người chơi bài giỏi“.
9. Đi làm rồi mới hiểu con người có nhiều mặt chứ không phải hai mặt. Cứ cho là “dòng đời xô đẩy” đi, vì nghĩ như thế, ít ra, mình còn cảm thấy yên lòng để tập trung vào mục tiêu của chính mình
#haynhucnhoi
45 notes · View notes
baosam1399 · 8 months
Text
Radio Nhụy Hy ngày 2.1.2024 : Tôi quyết định sẽ yêu lấy năm 2024
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1129〕 ngày 16.01.2024 :
Khoảng thời gian trước Bắc Kinh đổ tuyết, trên đường đi có rất nhiều cặp tình nhân chụp ảnh.
Ông chú bán khoai nướng ở gần cửa tàu điện ngầm lại tới rồi; Quán tạp hóa đã từng đóng cửa ở tiểu khu mở lại rồi.
Mẹ tôi đã khỏi ốm rồi; chú mèo của bạn tôi đã bắt đầu thích tôi rồi. Không biết tại sao, đột nhiên tôi lại muốn yêu lấy Thế Giới này.
Tumblr media
Con người thật sự rất khó hiểu, sẽ có những khoảnh khắc chúng ta cực kì ghét bỏ thế giới này, nhưng lại có những khoảnh khắc ta đột nhiên yêu thế giới này vô cùng.
Tôi nhớ khi bản thân vừa tới Bắc Kinh không lâu, thường bốc phốt với bạn bè tôi rằng, Bắc Kinh thực ra chẳng có chỗ nào tốt cả; Chất lượng không khí không tốt, giờ giấc đi lại rất dài, thời gian cuối tuần rất ngắn, bạn bè rất ít.
Tôi không thích những người bị biến thành những kẻ mồm mép tép nhảy sau khi đi làm, tôi không thích một bản thân cao không với tới, thấp không bằng lòng; Không thích những chú mèo trong khu nhà cứ nhìn thấy tôi là chạy, không thích khi mà món ăn ở quán ăn gần công ty luôn khó ăn như vậy; Không thích khi thế giới này khiến con người ngày càng bận rộn trong những nhịp tấu nhanh của cuộc đời, không thích những mối quan hệ càng ngày xa cách khi chúng ta dần dần lớn lên. Tôi nghĩ không thông, những người sống rất vui vẻ ngoài kia rốt cuộc họ đã làm như thế nào?
Tumblr media
Có điều trong hai năm nay, bản thân tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, có lẽ là do trải qua bệnh dịch, trải qua nghề nghiệp tụt dốc, trải qua việc phải xa rời người thân, trải qua việc mất đi bạn bè; Nói chung, những việc tôi đã trải qua ấy, khiến tôi càng yêu và trân trọng thế giới này hơn một chút.
《Trên Đống Đổ Nát Của Tình Yêu》 có một đoạn văn như thế này : "Tôi đã trải qua một năm khó khăn nhất cũng thành công nhất, tôi hiểu ra rằng vạn vật trên thế giới này đều sẽ chỉ tồn tại trong quãng thời gian này, tồn tại trong khoảnh khắc này, nhận thức - con người - hoa tươi!"
Tôi hiểu ra rằng yêu là cho đi, cho đi tất cả. nếu như bị tổn thương rồi, vậy hãy cứ thuận theo nó đi!
Tôi hiểu ra rằng con người mẫn cảm một chút cũng không hề sai, bởi vì sống trên đời, thật khó để giữ cho trái tim bạn luôn ấm áp, bạn muốn trở nên lãnh đạm lạnh lùng thật ra rất dễ dàng!
Tôi hiểu ra rằng mọi chuyện đều sẽ có hai mặt, chết hay sống, vui hay buồn, mặn hay ngọt, tôi và bạn, đây chính là sự cân bằng của vũ trụ!
Tôi đã trải qua một năm bị tổn thương rất nặng nề nhưng cũng là một năm đã sống với nhiều sự vui vẻ, tôi trở thành bạn bè với một số người dưng và trở thành người dưng với một số bạn bè.
Tôi hiểu ra rằng kem và socola sẽ chữa lành được mọi điều, nhưng những đau khổ mà nó không chữa lành được, tôi sẽ tìm được niềm an ủi trong vòng ôm ấm áp của mẹ.
Chúng ta nên học cách chú ý tới những luồng năng lượng tỏa ra sự ấm áp, khiến cho tâm hồn của chúng ta chìm đắm trong đó, khiến chúng ta trở thành người yêu tốt hơn trên thế giới này.
Tumblr media
Tuy rằng con người sống trên thế giới này phần nhiều sẽ là đau khổ, nhưng bạn bè, người thân, tình yêu, hoa tươi, món ngon, rượu thơm ... sẽ là thuốc trị đau hữu hiệu nhất.
Những người từng yêu thương chúng ta, đem tới cho chúng ta vui vẻ, đều đáng để trở thành lý do khiến ta lại yêu thế giới này.
Tôi nghĩ, bản chất của cuộc sống. Vốn dĩ không phải là bạn muốn cái gì thì sẽ đạt được cái đó, mà là bạn có được cái gì thì sẽ trân quý cái đó.
Hy vọng chúng ta sẽ học được cách góp nhặt sự tồn tại trong cuộc sống tươi đẹp này, ví như ánh nắng đẹp đẽ sau mùa đông lạnh giá, hay ví như cơn gió dịu dàng lướt qua chạng vạng chiều mùa hạ. Một người có khoảng thời gian yên tĩnh một mình, hay một nhóm người trải qua thanh xuân có một không hai.
Tumblr media
Vì chúng ta luôn phải tin tưởng, tình yêu sẽ vượt qua bão gió, tới với mỗi một người trong chúng ta.
Một ngày nào đó của tương lai, chúng ta đều sẽ biến mất trên thế giới này, sẽ không có ai nhớ được tên của chúng ta, sẽ không có ai biết được câu chuyện của chúng ta, nhưng như vậy thì đã sao chứ, ít nhất thì trong giờ khắc này, chúng ta vẫn đang yêu thương thế giới này.
87 notes · View notes
iambep · 1 year
Note
Bep thân mến! Em vừa bước vào tuổi 30, em có một gia đình nhỏ, một bé gái 5 tuổi. Em đang làm một công việc mà em không thấy hạnh phúc. Em có người Sếp trực tiếp mà em không tôn trọng: chuyên môn không vững, hơn thua với nhân viên. Team tụi em không được chia sẻ với nhau, trong team cũng chính trị. Nhưng công việc này lại cho em một thu nhập rất tốt, (kinh tế gia đình em lo là chính), và nhiều thời gian để em có thể làm thêm việc khác, em đang làm 1 project của mình. Nếu là Bep, Bep sẽ làm gì ạ?
Công ty nào cũng có mặt sáng tối, đó là xã hội thu nhỏ. Anh luôn chuẩn bị tâm thế đi làm mỗi ngày và đối diện với những người mình không thích thú lắm, đầy đủ những tính cách khó nắm bắt. Nhưng nếu không phải việc của anh, và anh ko thay đổi được họ. Anh chấp nhận và bỏ họ ngay ra khỏi đầu. Chính trị chính em ở đâu cũng tồn tại, quan trọng là mình tham gia đến đâu. Nếu mình không nhúng vào sâu lắm, thì cứ coi nó là việc bình thường và nếu chọn phe, thì phải chọn cẩn thận. Bè phái luôn là con dao hai lưỡi, nếu mình hiền lành không quan tâm chính trị thì tốt nhất đừng chơi, cũng đừng hở ra với người khác là mình thích phe nào hơn phe nào. Quan sát, phân tích và hành động. Sếp cũng là con người, và nếu em không thích và biết tính người đó hơn thua với nhân viên, hoặc sĩ diện của họ cao, thì nên biết điểm đó để dừng lại, hoặc khai thác. Hai hướng để em chọn. Với anh, anh chọn việc không quan tâm và làm tròn bổn phận của mình. Nếu mỗi việc mình làm ở công ty đều canh cánh trong lòng một ông sếp tồi đằng sau e rằng mình cũng không ổn về lâu dài. Tại sao người đó lại có thể len vào đầu em nếu như em không cho phép? Công việc không hạnh phúc, nhưng cho em thu nhập tốt. Vậy thời điểm kinh tế đang khó khăn thế này là tạm đủ. Nói thật, chẳng ai đi làm mà thấy hạnh phúc phơi phới mỗi ngày đâu em, trạng thái thôi, và nó thay đổi tùy theo góc nhìn, sức khỏe và mood của em hàng ngày. Em có project riêng, vậy hãy dành tâm sức cho project đó, xem kết qua đến đâu, nếu nó tốt ngoài mong đợi, giờ em có lựa chọn là bỏ việc chính để làm việc phụ. Nếu nó chưa ổn, và em chưa có lựa chọn tốt hơn cho công việc chính, anh nghĩ em nên tiếp tục đi làm và có saving riêng cho tương lai. Cuối cùng, lời khuyên của anh không thể chính xác, vì anh ko ở hoàn cảnh của em. Nhưng nếu anh quá chán công việc của mình, môi trường làm việc cũng như văn hóa của công ty, anh chắc chắn sẽ chọn phương án nghỉ. Bởi 8 tiếng hàng ngày ở đó sẽ lấy đi rất nhiều năng lượng của mình. Năng lượng này khiến bản thân chúng ta thay đổi kinh khủng mà ta còn không nhận ra. Nhớ nhé, chúng ta nhìn người khác nhiều nhưng dành thời gian quan sát chúng ta không bao giờ đủ đâu :D Chúc em và gia đình thật nhiều may mắn. Hãy làm tốt bổn phận của em. BeP
144 notes · View notes
iamyangphan · 11 months
Text
Tumblr media
- Em muốn tìm mối quan hệ casual không? Nếu có, để anh đến đón em.
Tôi đã tò mò từ "casual" mà người đàn ông đó nói. Sau này, tôi mới hiểu nó ám chỉ quan hệ không ràng buộc. Lên giường, làm tình, và có thể quên nhau.
Tôi toan nhắn rằng mình không tìm mối quan hệ kiểu đó. Tuy nhiên, bỗng tôi khựng lại. Chẳng phải tôi đã thử tìm hiểu với chục người đàn ông, và họ đều tồi tệ sao? Họ hoặc thô lỗ, hoặc vô lý, hoặc chỉ cần lên giường.
Tại sao tôi không thể gặp người đàn ông đã đề nghị lên giường theo cách lịch sự nhất?
Và tôi đồng ý.
_______
Đó là người đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo hoodie ấm áp, có mái tóc húi cua nhìn cũng bảnh trai. Anh ta ngồi trên chiếc xe tay ga, trông có vẻ hồi hộp.
- Anh thuê homestay nhé! Nhìn nó lãng mạn hơn.
Tôi lướt nhìn anh, hỏi thẳng:
- Lần đầu anh đi làm tình dạo à?
- Ừ! - Anh nhún vai - ... Nhưng anh vẫn thích homestay hơn. Một đêm cũng tốn 12h hít thở khí trời đấy. Là 12 giờ được sống lận.
- Được rồi, nghe khiếp quá! - Tôi xua tay, cố không bật cười.
Anh chọn một căn homestay khá xinh xắn nằm ở trung tâm thành phố. Chiếc giường lớn, nệm dày choáng hết không gian. Vào phòng vệ sinh, tôi thay một chiếc áo mỏng, cố tỏ ra gợi cảm nhất. Phía bên ngoài, người đàn ông có vẻ hấp tấp. Có vẻ như anh ta đang rất căng thẳng.
- Nếu không thoải mái, anh có thể tắt đèn.
- Ừ. Vậy thoải mái hơn! - Anh đồng tình.
_________
Trong bóng tối, chúng tôi trần trụi. Khi đôi mắt bị tước bỏ khả năng, những giác quan khác bắt đầu trở nên tinh nhạy. Hơi thở anh. Cả hơi ấm đang phả ra dưới lớp chăn. Cả mùi hương nước hoa còn vương nơi hõm cổ.
- Thật ra em không thoải mái lắm. - Tôi đáp ấp úng.
- Ừ, anh cũng vậy. - Người đàn ông ấy đáp.
Chẳng hiểu vì sao, chúng tôi cùng cười. Chính điều đó làm tôi thả lỏng hơn. Trong bóng tối, tôi hình dung anh. Sống mũi cao. Cặp môi dày. Ánh mắt đang khép hờ. Cả hơi thở trơn trượt trên làn da tôi.
- Tại sao anh lại tìm mối quan hệ kiểu này?
- Vì anh quá bận. Nếu quen ai đó vào thời điểm hiện tại, anh sẽ không chăm sóc tốt cho họ. - Anh đáp - Một mối quan hệ thế này thoải mái cho cả hai.
Câu trả lời của anh khiến tôi ngạc nhiên. Người ta thường phủ lên những lý do thú vị hơn. Vì bị bội phản. Vì chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Hay đơn giản, chỉ là họ muốn làm tình.
- Lý do nghe thú vị nhỉ?
- Ừ. Nhưng thực sự là vậy. Còn em thì sao?
- Em không tìm được ai phù hợp. - Tôi đáp - Như thể đàn ông tốt trốn đi đâu hết, để lại mấy người hoặc thô lỗ, hoặc như khát tình vậy.
- Haha. Đôi khi anh cũng thế. - Anh đáp - Ngoài kia người ta đòi hỏi nhiều quá. Vật chất. Những yêu cầu. Đẹp trai nữa. Anh không đáp ứng được.
- Nhưng anh khá lịch sự đấy! - Tôi đáp lại. - Còn em thì không đến với anh vì tiền.
- Thế à?
- Ừ. Vì em giàu mà.
Đến đây, chúng tôi cười lớn. Giây phút ngượng ngùng dịu đi. Và anh ôm lấy tôi. Thứ da thịt đàn ông ấy ấp ôm, làm tôi muốn tan chảy.
- Đúng thật... - Bỗng nhiên, anh nói - ... Đôi khi thế gian không kiếm nổi một kẻ tốt trong ái tình.
__________
Trong đêm đó, chúng tôi nói nhiều thứ. Về công việc, gia đình. Cả về những bí mật chẳng thể kể với ai.
Buổi sáng, khác với những lần ái ân xong rồi ai về nhà nấy, anh dẫn tôi đi ăn sáng. Món ăn bình dân, mà ngon đến lạ.
- Lâu rồi em mới ăn xôi buổi sáng.
- Vậy sao?
- Công việc em không cần lên công ty thường xuyên. 10h sáng em mới dậy.
Lần này, anh cười lớn.
Khi về nhà, chúng tôi chào nhau. Lúc chia tay, anh nhìn tôi rất lạ. Rồi người đáp:
- Hôm qua là lần ân ái tuyệt nhất của anh.
Lúc đó, tôi nhìn anh, gật đầu:
- Em cũng vậy. Hẹn gặp lại.
- Ừ. Hẹn gặp lại.
Khi anh đi rồi, bỗng nhiên tôi ngồi gục xuống cửa nhà, bật khóc. Lúc đó, tôi nhận ra đã lâu rồi chưa có người đàn ông nào đối xử ân cần như thế. Càng lạ lẫm hơn, anh ta chỉ là người tình qua đường.
Tối thiểu, vẫn còn đâu đó những kẻ tốt trong ái tình...
Đọc Vụn Ký Ức tại: https://shorten.asia/kYZgf3XR
71 notes · View notes
coolloading98 · 3 months
Text
Tumblr media
Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực.
Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.
Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.
Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.
Ai cũng bớt ngượng.
Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.
Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.
Hôm sau bạn bị cho nghỉ việc.
Tui lại quen một bạn này.
Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.
Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.
Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.
Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.
Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.
Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.
Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.
Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.
Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.
Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi h��c xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.
Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.
Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.
Lần nào không bị đuổi thì bị chê.
Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.
Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.
Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.
Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.
Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.
Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.
Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.
Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.
Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.
Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.
Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.
Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.
Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.
Nhưng họ biết nhìn nhận, và nỗ lực tự hoàn thiện bản thân
______
© Chà
10 notes · View notes
lemd · 1 year
Text
Anh chuyển về Hà Nội đã được gần 01 tháng. Mọi thứ đang đi vào nếp dần dần, mặc dù vẫn còn rất nhiều thứ phải làm để có thể cảm thấy hài lòng. Từ việc sửa chữa lại căn phòng cũ, dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, đi lại dây điện, dây internet, lắp tv, mua bàn ghế mới. Anh cũng đã dành đến 3 tuần để lựa chọn mình nên mua loại kệ sách nào và chuẩn bị ngân sách để đặt 1 bên xưởng mộc thi công. Hi vọng trong tuần này kệ sách sẽ đến và 200kg sách của anh sẽ được đưa ra khỏi thùng các-tông và phòng anh sẽ nhìn giống như phác thảo 3D anh đã làm hồi 4 tuần trước. It's getting there.
Cô của anh xin được 1 cái kệ sách cũ từ nhà hàng xóm là 1 công ty đang dọn đồ đi, có vẻ họ cũng không làm ăn được trong bối cảnh kinh tế hiện nay và phải thanh lý bớt đồ đạc để trả lại ngôi biệt thự cho chủ nhà. Tủ sách này là gỗ ép, cũng rất nặng, màu thì đẹp nhưng đã bị mối mọt ăn ở chân tủ rồi. Anh sẽ cần phải xử lý chỗ này trước khi nhờ bạn bè sang giúp bê lên phòng anh vào cuối tuần. 2 tuần trước cả nhà vừa phát hiện ra 1 tổ mối siêu to khủng khiếp ở nhà kho tầng 2 và mất 2 ngày để xử lý chúng, đốt hết những đồ đạc đã bị ăn và mua thuốc hạng nặng về để diệt trừ tận gốc. Mấy hôm nữa còn phải lắp lại 1 cái kệ bằng sắt để bố có thể sắp xếp lại đồ đạc trong kho đó.
Công việc ở văn phòng mới rất tốt, mọi người thật tuyệt, anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều dù khối lượng công việc chuyên môn anh cần xử lý nhiều hơn anh tưởng rất nhiều. Nhưng cứ cho đấy là 1 thử thách đi, càng khó thì mình càng trưởng thành, đấy là triết lý anh đã tin tưởng nhiều năm qua. Như con sâu cần phải tự mình chui ra khỏi vỏ kén vậy.
"Và để các em từ con sâu trở thành con bướm, các em phải biến thái trước" =)))) anh đã nói như vậy với các bạn trẻ anh gặp cách đây vài năm.
Do công việc trong ngày khá là nhiều nên thời gian đọc sách buổi trưa không còn nữa. Anh phải thay đổi thói quen 1 chút, đó là chuyển sang đọc sách buổi sáng ở văn phòng khi mọi người chưa đến. Anh sẽ đến sớm nửa tiếng (có hôm còn đến đầu tiên và chưa ai mở cửa văn phòng cả) để đọc sách ở ghế sofa trước khi bắt tay vào công việc buổi sáng. Hiện tại anh đang đọc cuốn Tính chuyên chế của chế độ nhân tài (Tyranny of Merits) của GS. Michael Sandel - người mà lẽ ra đã đến ĐH Fullbright ở Q7, TPHCM năm trước để có 1 bài giảng - nhưng đã bị canceled rất đáng tiếc.
Và việc anh đang viết ở đây sáng nay là để khởi động cho não bộ của mình 1 chút, coi như 1 động tác giúp mình suy nghĩ tốt hơn để hoàn thiện báo cáo 6 tháng đầu năm. Không có cách nào để mình dừng suy nghĩ về mọi thứ (loại trừ lăn ra ngất vì buồn ngủ hoặc vì bia rượu), ngoài việc bắt tay vào làm ngay 1 thứ trong những thứ mình cần làm. Nếu có thứ tự ưu tiên theo tầm quan trọng và tần suất càng tốt. Còn nếu các công việc đều như nhau, thì bắt tay vào làm cái nào trước cũng được, em tung cục xúc sắc hay bốc thăm cũng được. Miễn là CÓ LÀM. Anh biết em không thể ngừng lo lắng và nghĩ quá nhiều, ít nhất mình cũng kiếm được tiền trong thời gian lo lắng và suy nghĩ đấy rồi dùng tiền kiếm được để lau nước mắt khóc thương cho số phận bản thân sao phải đau khổ quá nhiều.
Chúc em một ngày tháng 7 tốt lành.
83 notes · View notes
changlagica · 18 days
Text
Ngồi đọc sách về Dịch, thấy câu "trong Âm có Dương, trong Dương có Âm", lại nhớ bài viết của một bạn trong lớp Bói Dịch năm 2019, đăng về đề thi Đại học của Trung Quốc năm 2019, mọi người đọc và suy ngẫm nhé.
Đề thi đại học Trung Quốc 2019:
"Mỗi vật đều có một tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hoà trộn tạo ra trăm ngàn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế.
.........................
Thí sinh đạt điểm tuyệt đối (150/150) đã đặt tựa đề:
...........
"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác".
Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó.
Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình.
Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn.
Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn.
Vật đã thế, con người càng thế...
Tả Truyện từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý.
Nhưng vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?
Có hai cách, một là tập hợp những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung sở thích tập hợp với nhau, hình thành nên một quần thể có quan niệm chung.
Nhưng tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn.
Sự tham gia của nhiều tư tưởng giống mà khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng sản sinh ra biến hoá. Cát rơi vào miệng trai, thành trân châu quý giá, bụi trong hơi nước hoà thành mưa. Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: “Người với người khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều không cần phải biến thành quạ mới có thể chung sống hoà bình.”
Nói cách khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp.
Từ bản thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Lão Tử nói: “Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp.”
Từ góc độ triết học mà nói, hoà hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. Lễ ký viết: “Những kẻ biết hoà hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên hạ”. Hoà hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh vượng.
Từ góc độ phương pháp luận triết học thì hoà hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ viết: “Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau.” Chỉ khi thuận theo quy tắc hoà hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Từ góc độ sinh học thì cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất trong hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt sâu, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ.
Hoà hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung nhập vạn vật, thứ hai là biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình. Cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính phóng khoáng lạc quan.
Dù là một chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà. Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất.
Từ Tiểu Bình từng nói: “Với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong nhóm có 3-4 người trung thành và 1 người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp tuyệt vời nhất.”
Đạo lý này rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hoà, anh ta phản bác, đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ vừa là kẻ gây tai hoạ. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn.
Vậy vấn đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không? Hoà hợp, chỉ là điều hoà, không phải hoà tan rồi làm mất bản thân. Bạn có thể đứng ở Trung Quốc nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào Trung Quốc, nhưng đầu tiên bạn phải là người Trung Quốc là dân tộc Trung Hoa, sau mới là thế giới.
Muối bỏ vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng chỉ là nước muối vịt. Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hoà!
-------
6 notes · View notes
decemberwind · 2 months
Text
Tumblr media
CÁCH HỦY HOẠI MỘT NGƯỜI NHANH NHẤT ĐÓ LÀ ĐỂ HỌ NHÀN RỖI
Có người nói, muốn biết một người có ưu tú không, cứ xem xem họ làm gì vào thời gian rảnh rỗi.
Giống như Romain Rolland, nhà văn, nhà viết kịch người Pháp đoạt giải Nobel Văn học năm 1915, nói: "Gánh nặng lớn nhất trong cuộc sống không phải là công việc, mà là nhàm chán".
🔸 RẢNH RỖI, NHÀM CHÁN, MỘT NGƯỜI CỨ NHƯ VẬY MÀ BỊ "PHẾ"
Kevin Tsai, một nhà văn, đạo diễn phim người Đài Loan, từng nói: "Khi bạn không có tinh thần cầu tiến là bạn đang bạn đang g.iết chính mình".
Một người bạn học của tôi sau khi tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc đã được tuyển vào một doanh nghiệp lớn, cho rằng cuộc đời như vậy là ổn định, sau khi làm xong công việc chỉ biết nghiền phim.
Những đồng nghiệp khác, sau khi tan làm, người thì đi học lấy bằng, người thì tham gia khóa đào tạo, lớp học chuyên môn, mình cô ấy nhàn rỗi, nghĩ rằng người khác trình độ không bằng mình, có nỗ lực ra sao cũng chẳng đuổi kịp mình.
Mặc dù mỗi ngày đều đúng giờ đi làm rồi tan làm, làm công việc giống như những đồng nghiệp khác, nhưng chỉ tới khi "cháy nhà rồi mới ra mặt chuột".
Không tới 5 năm, vì một vài điều kiện khách quan, công ty đối mặt với cải cách, cần giảm tải nhân viên, một người với tấm bằng xuất sắc như cô ấy cũng nằm trong danh sách.
Lúc này mới phát hiện ra, đối mặt với những người trẻ tuổi mới ra đời, cả thể lực và trí lực của mình đều không lại được, những kinh nghiệm và chuyên môn tích lũy được không thể chuyển hóa thành khả năng cạnh tranh.
Vậy là một lần nữa sau mấy năm tốt nghiệp, cô ấy quay lại tìm việc làm, chỉ có điều bản thân lại không có chút tiến bộ nào so với khi mới tốt nghiệp, phỏng vấn liên tục bị từ chối.
Có người từng nói:
"Sự an ổn đích thực là sự thản nhiên sau khi trải qua hết thảy nhân tình thế thái, bạn vẫn còn chưa nhìn thấy thế giới đã muốn mai danh ẩn tích, suy cho cùng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng."
Đời người giống như con thuyền chèo ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.
Trong một thế giới cạnh tranh, thắng làm vua thua làm giặc, bạn bắt buộc phải không ngừng nâng cao giá trị bản thân mình.
Độ ấm trong chăn không bằng sự ấm áp mà bạn thu hoạch trong tương lai, những câu chuyện trong sách, luôn chứa đựng những cuộc đời mà bạn có thể học hỏi, mong muốn hưởng thụ sự an nhàn chỉ càng khiến cuộc sống trở nên rỉ sét.
Rất nhiều người ca thán "nguy cơ tuổi trung niên" đến bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, nhưng thực ra, trước khi nó đến, bạn có vô số cơ hội khiến nó chừa bạn ra, chỉ tiếc rằng bạn lại lựa chọn sự nhàn nhã, để nó có cơ hội manh nha, giáng một đòn mạnh mẽ vào bạn.
🔸 “CẢ ĐỜI TÔI SỢ NHẤT LÀ NHÀN RỖI, NHÀN RỖI KHIẾN Ý NGHĨA CUỘC SỐNG BIẾN MẤT HẾT"
Thẩm Tòng Văn, một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại từng nói: "Cả đời tôi sợ nhất là nhàn rỗi, nhàn rỗi khiến ý nghĩa cuộc sống biến mất hết".
Học trò của ông từng miêu tả ông như sau: "Mùa đông, trong phòng không có lò sưởi, thầy dùng chăn cuốn mình lại, vẫn không ngừng viết lách".
Khi người khác ăn chơi hưởng thụ, ông đang viết, khi người khác hoài nghi, công kích mình, ông vẫn viết.
Để bận rộn trở thành trạng thái bình thường của cuộc sống là con đường để hiện thực giá trị cuộc sống.
Đời người, rất nhiều điều tốt đẹp chính là kết quả của một quá trình kiên trì bền bỉ, và những người ưu tú, đều là những người vô cùng tự giác và kỉ luật trong cuộc sống.
"Không rảnh được" trước giờ chưa bao giờ là tật xấu hay điều gì đó không tốt, mà là phần thưởng mà ông trời ban tặng.
Đi liền một mạch 10 tầng lầu không cần nghỉ ngơi, đối với một người trẻ tuổi có lẽ còn khó, nhưng, cụ ông 91 tuổi ở Trung Quốc, Li Shaolu lại làm được điều này.
Bí quyết dưỡng sinh của cụ là: Không để bản thân nhàn rỗi.
Mỗi ngày thức dậy lúc 7h, thể dục 40 phút, 8h ăn sáng xong, ra ngoài đi dạo, 9h30 quay về nhà đọc sách xem báo, buổi chiều nghe nhạc, luyện thư pháp, lại tiếp tục thể dục 1 tiếng, ngoài ra còn giúp vợ dọn dẹp nhà cửa.
Có câu nói rằng: Người rảnh thì sầu nhiều, người lười thì b.ệnh không kể xiết, người bận rộn lại sống vui vẻ.
Đúng là như vậy! Khi một người quá rảnh rỗi, cả tâm hồn và cơ thể của họ thực ra đều đang âm thầm bị "t.r.a tấn". Bởi lẽ, rảnh rỗi sinh nông nổi, rảnh rỗi dễ nghĩ ngợi lung tung, dễ sản sinh tính ì, mà tính ì lại là một trong những tác nhân lớn nhất khiến chúng ta cách xa một cơ thể khỏe mạnh.
Ngược lại, bận rộn, là một loại thuốc quý trên thế gian, khi bận rộn, cuộc sống tự nhiên có lực đẩy.
Câu chuyện về một nhóm người cao tuổi ở Đài Loan có độ tuổi trung bình 81 du lịch vòng quanh Đài Loan bằng xe máy đã khiến nhiều cư dân mạng cảm thấy thán phục và cảm động.
Họ xuất phát, từ nam ra bắc, từ tối cho tới sáng, đi vòng quanh quốc đảo 13 ngày. Trong số họ có 2 người bị ung thư, 4 người phải đeo máy trợ thính, 8 người có bệnh tim, và ai cũng có vấn đề về thoái hóa khớp.
Yên tĩnh ở lại bệnh viện chữa bệnh là một phương pháp sống, dũng cảm đi ra ngoài cũng là một cách sống, tuổi tác ra sao không còn quan trọng nữa.
Sống một cuộc sống bận rộn và vất vả, tuy có khó khăn, nhưng nếu có kiếp sau, có lẽ vẫn có rất nhiều người lựa chọn cuộc sống lăn lộn này, bởi có như vậy mới hiện thực hoá được giá trị cuộc sống.
🔸 CUỘC SỐNG QUÁ NHÀN RỖI, THỰC RA LÀ MỘT THẢM HỌA
Stefan Zweig, nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch nổi tiếng người Áo từng nói: "Mỗi một món quà mà vận mệnh ban tặng, thực ra đều đã âm thầm được định giá".
Nước Anh có một người từ một nhân viên quét rác trở thành phú ông chỉ sau một đêm nhờ trúng giải độc đắc.
Anh ta sau đó ngay lập tức đã xin nghỉ việc, tiêu xài hoang phí vào những chiếc xe hơi sang trọng, m.a túy, và cờ bạc.
Chỉ trong 7 năm, anh ta tiêu hết 9,7 triệu bảng Anh, hết tiền, anh ta lại quay trở lại làm một người nghèo, tới cả vợ và con gái cũng bỏ anh ta mà đi.
Vật chất có thể thỏa mãn hạnh phúc nhất thời của một người, nhưng khi cuộc đời chỉ còn lại sự hưởng thụ và buông thả thì rất khó có thể có được sự vui vẻ và cảm giác thành tựu tới từ tận sâu nội tâm bên trong.
Tỉ phú Lý Gia Thành, dù nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, nhưng ông vẫn kiên trì làm việc tới tận 90 tuổi mới nghỉ hưu.
Trước khi nghỉ hưu, bất luận mấy giờ đi ngủ thì sáng hôm sau luôn đúng 5h59 phút tỉnh dậy, sau đó đọc sách, xem tin tức, chơi golf một tiếng rưỡi, rồi đến văn phòng và bắt đầu công việc, cứ như vậy trong nhiều thập kỷ.
Nhàn rỗi, có thể khiến bạn hạnh phúc một lúc, nhưng sự lặp đi lặp lại và nhàm chán, một ngày nào đó sẽ khiến bạn trở nên mệt mỏi.
Bận rộn có thể sẽ mệt mỏi, bạn có thể cần chia thời gian của mình thành nhiều phần, hoặc thậm chí vắt kiệt thời gian của bạn như một miếng bọt biển, nhưng nó có thể khiến chúng ta thu hoạch được rất nhiều, chẳng hạn như sự giàu có, hạnh phúc và sự thỏa mãn từ sâu bên trong.
Đời người có mấy chục năm, tại sao không để lại một chút dấu ấn gì đó trên thế gian này?
Đừng bao giờ xem "nhàn rỗi" là ân huệ mà ông trời ban cho, những thứ khiến bạn vui vẻ nhất thời, một ngày nào đó sẽ hủy hoại bạn.
🔸 KẾT LUẬN
Quá nhàn rỗi hay quá bận rộn đều không tốt, trong bận có nhàn, trong nhàn có bận, có việc để làm, có người để yêu, có thứ để mong chờ, đó mới là trạng thái viên mãn của cuộc sống.
Khi bạn biết cách trân trọng thời gian, tận dụng tốt thời gian, sắp xếp cuộc sống của mình một cách hợp lý là khi bạn đang kéo dài độ dài cuộc sống, mở rộng bề dày cuộc đời, nâng cao cao độ đời người.
---
Nguồn: Trí Thức Trẻ
7 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Tumblr media
Nếu được sống lại một lần. Đời tôi sẽ khác hơn không???
Năm 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên SG. Lần đầu tiên đi làm cho công ty sản xuất thuốc thủy hải sản, anh Đ - giám đốc công ty L.G để cho tôi, cô bé mới tốt nghiệp lớp 12 ra trường làm việc part time ở đó. 18 tuổi với một sức sống tràn đầy và nhiệt huyết, tôi dành cả thời gian của tôi cho trường học và công việc. Trụ sở công ty chính tại Sài Gòn, anh mướn một cái nhà - kim cái kho để tiện viện phân phối sản phẩm. Tôi - cô con gái học mới xong cấp 3, có cái bằng vi tính cơ bản, tối nào cũng ngồi nhồi nhét con số, anh chỉ dẫn tận tình cách làm số liệu, tôi kiêm luôn kế toán, thu ngân, thủ kho và đòi nợ. Bất cứ thời gian rãnh nào ngoài việc học là tôi dành hết cho công việc đó. Lương lúc đó ở tuổi 18 rất nhiều, anh trả lương hậu hỉnh cho tôi lắm, làm được hơn một năm tôi nghỉ để đi du lịch, số tiền dành dụm được cộng tiền cầm sợi dây chuyền tôi có cũng đủ để đi bụi đời hai tháng ở đất Việt từ Nam chí Bắc!
Ở tuổi mười tám tôi cũng có ước mơ cháy bỏng về nghề nghiệp, có những ước mơ không với được trong tay, tuổi trẻ bồng bột không chia sẻ với cha mẹ, nên tôi bạo ngược tự xây dựng ước mơ một mình - TÔI THẤT BẠI VỀ ƯỚC MƠ, NHƯNG VỮNG CHÃI VỀ KINH NGHIỆM - Ừ TÔI THUỘC TUÝP NGƯỜI MÊ LÀM VIỆC, MÊ CHƠI, VÀ ĐẶC BIỆT TÔI CỰC THÍCH XÀI TIỀN!
Phóng khoáng và nỗ lực, tôi trải qua cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ - hoa khi có lương, lệ khi hết tiền đóng trọ, nhưng tôi vẫn anh hùng bảo bọc được vài người quan trọng trong cuộc đời tôi! Có lẽ sẽ nếu tính tôi thông minh chút, sống nghiêng về lý trí chút và… ít mê trai chút thì chắc tôi sẽ thành công hơn bây giờ!
Thời đó, bạn sẽ thấy tầm 1-2 giờ khuya có cô gái chạy xe đạp màu xám đạp về từ Thái Văn Lung, ghé trái cây Nguyễn Trãi ngồi ăn mình ên. Ừ - nó thích cảm giác mình ên cực kì vì nguyên ngày nó đã phải cười nói từ chổ làm - nó làm dịch vụ từ bán quần áo xuất khẩu ở chợ Tân Bình, tới làm lễ tân của số 3A Lê Hồng Phong, thu ngân ở siêu thị co.op mart đến hotesse của highland, kế toán quầy của chuỗi nhà hàng khách sạn Quê Hương rồi Le Bouchon de Saigon...
Có thể thấy rằng tuổi thanh xuân của tôi rực rỡ, đầy kỉ niệm và tôi cũng có một tình yêu rất đẹp. Có thể đây là một câu chuyện tôi sẽ kể cho con tôi nghe (nếu như kết hôn và sinh con) với ý niệm muốn truyền đạt - CỐNG HIẾN, NỖ LỰC VÀ YÊU THƯƠNG LÀ MỘT TRONG NHỮNG GIÁ TRỊ SỐNG CỦA CUỘC SỐNG NÀY CẦN CÓ VÀ LUÔN PHẢI NÂNG CAO!
Tôi thích kiếm tiền đến nỗi ai cũng hỏi sao tôi có thể có thời gian làm được 2 jobs và còn đi học, tôi cười: Học thì hay cúp cua, mượn bài các bạn, mấy môn ko thích thì tịch luôn, rồi thức xuyên đêm để tự học ở nhà. Nhưng mà đi làm thì ko ai thay thế được. Không đi làm thì làm gì có tiền, ai sẽ là người cung phụng cho cái nước thích xài tiền của tôi!
Đó là Thanh Xuân, thanh xuân rong chơi đầy biến cố và trải nghiệm, những kí ức tuyệt vời mà nếu có quay lại, tôi vẫn chắc sẽ rực rỡ như thế. Còn bây giờ?
Những ngày tháng giữa năm của năm hai ngàn không trăm hai mươi bốn
Tôi. 30 tuổi. Làm sai 2 lần và mất đi 2 người đàn ông tôi yêu.
Tôi. Ở tuổi 30. Một mình nơi đất khách quê người. Với niềm hy vọng có hạnh phúc và bình an. Tôi có một công việc khá tốt. Job phụ cũng quá tuyệt vời. Tôi có chỗ ở tốt, cũng có thể tự mua những món đồ mình thích, ăn những món ngon mà không cần lăn tăn quá nhiều và đi du lịch bất kỳ lúc nào tôi muốn.
Thành phố này không phụ tất cả những phấn đấu tuổi trẻ của tôi.
Tôi có hạnh phúc không? Tôi không biết.
Trước kia tôi dành hết thời gian để vừa làm vừa học nên hầu như chưa bao giờ ngủ đủ 6 tiếng. Bây giờ, tôi có thời gian nhiều hơn nhưng lại không thể nào ngủ được. Một ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể ngủ 3 tiếng nếu cộng hết giấc ngủ vụn vặt lại.
Tôi có bình an không? Tôi cũng không biết. Tôi sống cùng 1 em mèo. Chúng tôi nương tựa vào nhau ở nơi này. Có lúc tôi thấy đủ. Có lúc lại thấy thiếu.
Tôi bất ngờ với bản thân mình hiện tại. Bất ngờ đến độ ngay cả tôi cũng không thể tin được. Một người phong bạc như tôi lại có thể lành đến thế. 2 người bạn thân nhất của tôi nói: Ở bên cạnh tôi bình an như một cái hồ... không bao la, không sóng lớn, không gì khác ngoài tĩnh lặng, và an toàn…
Nhưng mà. Chỉ một mình tôi biết. Lòng tôi như biển lúc nửa đêm. Toàn sóng lớn. Tối tăm và nghẹt thở.
7 notes · View notes
bacxiunhieusua · 1 year
Text
180723
Lâu quá mình không quay lại đây,
Có Threads, nó cũng khá giống Tumblr, ít nhất là với mình. Nhưng mà mình vẫn thích, vẫn thương, vẫn yêu Tum lắm.
Mình mới coi xong tập cuối của phần 3 "Người thầy y đức". Phù, mãi mới xong, bộ phim mà mình đã trân quý dành dụm thời gian để xem thật cẩn thận chi tiết. Một điều thú vị ở mình đó là, các bộ phim liên quan đến bác sĩ mình đều khá ưu ái và mến mộ. Nó giúp mình có nhiều động lực đối với những thứ mình đang làm, và có lẽ so với việc giành giật mạng sống nơi phòng cấp cứu kia thì cố gắng đi tiếp với cuộc sống chẳng mấy dễ dàng này của mình vẫn dễ thở hơn.
Mọi người ổn không? Mọi người khoẻ chứ?
Hôm qua ấy, ngày 17.07, mình đã kí hợp đồng và thử đồng phục xong ở công ty mới. Mình không chắc mình có chọn đúng không, kiểu như là mình đã dành rất nhiều sức lực để quyết định rời đi hay ở lại nơi này. Nhưng mà chắc là đến lúc mình cần phải đi, mình cảm thấy nếu không ở một môi trường nào đó khác, nhiệt huyết và sức cháy của mình sẽ lụi tàn đi rất nhiều. Với một con nhỏ cung Sư Tử như mình thì việc đó rất là không ổn đối với lòng tự trọng và tham vọng của mình.
Mình đang gầy lắm đó, nhưng mình cũng áp lực với việc gầy đó. Trông mình có đẹp hơn không? Trông mình có thu hút hơn chứ? Mặc dù điều đó trong mắt hầu hết nhưng người thương yêu mình đều là không quan trọng. Nhưng với riêng mình thì đó là rất nhiều vấn đề.
Mình đã có giai đoạn viêm tai khá nặng, nên chỉ trong một tuần đã xuống hẳn một con số kí khá bất ngờ. Mình không còn theo dõi các shop bigsize, thay vào đó là những bộ đồ mới với vóc dáng gọn gàng hơn.
Tuần rồi mình có vô tình lướt trúng một clip tiktok của bạn cấp 3, bạn đó trong mắt mình là khá xinh, cao, body cuốn hút. Thế nhưng mà trong những clip viral của bạn, "lũ đàn ông thiếu kiến thức và trí tuệ" lại tràn ngập phần bình luận với những câu từ vô cùng khiếm nhã, cười cợt thậm chí xúc phạm bạn của mình.
Dĩ nhiên là so với việc căng thẳng hay buồn rầu dài lâu với những thành phần thô lỗ đó, ánh hào quang của việc được một vài lần lên xu hướng tiktok vẫn giúp bạn mình có động lực đăng tải nhiều clip thêm. Hoặc có khi đơn giản vì bạn thích. Mình hoàn toàn không có ý kiến gì về điều đó.
Nhưng mà, Tlinh đã nói một câu khá đỉnh: "Trí tuệ nhân tạo sắp thống trị thế giới và tất cả các bạn vẫn đang mắc kẹt trong thời kỳ đồ đá để chỉ ra cơ thể phụ nữ trông như thế nào". Trời ơi, hãy thôi xét nét về cơ thể phụ nữ đi, các bạn chưa bao giờ đủ tầm đâu.
Mình cảm thấy nực cười, khi mà thay vì cố gắng phát triển tốt hơn, người ta, một phần cộng đồng nào đó vẫn nỗ lực miệt mài núp sau bàn phím để rồi phán xét ai đó trong khi họ vẫn đang thật sự toả sáng với cá tính và chất riêng của họ. Mình thấy đẹp, tất cả những người con gái trên đời này đều đẹp lắm. Nhưng mà đôi khi vẫn trừ một vài thành phần khó hiểu không chấp nhận được thôi.
Aishhh, thôi kệ đi!
Mình có người yêu rồi, anh ấy là người yêu cũ của mình. Là người đã khiến mình đau khổ, là điều đã đưa mình quay trở lại Tum sau 5 năm hờ hững. Và giờ đây nhờ có cậu ấy, hay là do ha, mình cũng đã thôi dần sử dụng Tum. Mình vẫn muốn viết chứ, mình vẫn vào mỗi ngày một lần theo dõi mọi người đó. Nhưng có lẽ thời gian, sức lực và tâm trí con chữ của mình đã dành hết vào những dòng tin nhắn mỗi ngày với bạn đó rồi.
Mình không giải thích với ai được, và chắc chắn không ai sẽ hiểu được trọn vẹn lí do vì sao mình chọn anh, chọn quay lại với anh, chọn yêu và thương anh một lần nữa. Nhưng mà mình tin là mình đang đúng, đôi khi thì vẫn thấy khó hiểu. Nhưng mà mình không hối hận. Gặp anh, mình muốn có gia đình với anh. Muốn đi xa hơn với anh, cùng nấu cơm với anh, ôm anh ngủ, khóc lóc với anh, đeo cùng loại nhẫn với anh, đứng tên trong sổ hộ khẩu với anh trong danh xưng vợ chồng.
Tụi mình vẫn chỉ là những đứa trẻ 23, nhưng tụi mình tham ước mơ. Tụi mình đều động viên nhau bằng những câu từ nếu - thì, sau này - sẽ. Nó sẽ thật phù phiếm hoặc hão huyền, nhưng được sống trong những lời nói ước mơ đó với anh, mình vẫn cảm thấy vui vẻ nhiều.
Tụi mình có vấn đề đấy, mỗi tuần, mỗi ngày. Mình có khi khóc, anh có khi đứng dậy với tư thế tưởng như sẽ bỏ đi. Nhưng mà khi khoảng lặng dành cho mỗi đứa đến, mình sẽ ôm lấy tấm lưng ấy, anh sẽ không rời bỏ mình một mình mà đi mà thay vào đó là một cái thơm trán nhẹ nhàng.
Các bạn, một người con gái đã sứt sẹo nhiều đến nỗi có suy nghĩ tồi tệ về tình yêu, vẫn có thể một lần tìm thấy anh ban mai cho trái tim cô ấy. Vậy thì các bạn cũng hãy thế nhé. Hãy từ từ cho mọi thứ thời gian, và đừng lặp lại một lỗi sai nhiều lần. Đối diện và tìm ra giải pháp. Bạn chỉ có thể đi tiếp khi bạn có một đôi chân vững chắc, một trái tim đã thật sự được chữa lành.
Cuộc sống của mình, hai tháng gần đây dường như rất ít sử dụng mạng xã hội. Có một vài trend như Vinamilk hay thậm chí là ứng dụng Locket hay là Threads, mình cập nhật siêu trễ. Tự nhiên đôi khi cũng thấy hơi hoảng, lật đật tìm hiểu chứ sợ trông già sớm quá. Nhưng mà một ngày của mình đang rất hài lòng với vài ứng dụng và những mẩu tin định kì đó rồi. Messenger hay Instagram còn không truy cập quá nhiều. Mình trông hơi có phần Lowkey rồi nhe. Hihi,
Mình mệt, lười và thích thu về thế giới của mình. Quỹ thời gian của mình khá ít nên thành ra mình không hào hứng để san sẻ cho thêm cái gì mới. Hơn 2 tuần nay mình toàn ngủ từ 9 rưỡi 10 giờ. Vô tình hôm nay lại tỉnh táo đến lạ ấy chứ. Chắc do muốn tranh thủ nốt bộ phim.
Mình đã có khá nhiều vấn đề căng thẳng đó, mà toàn là vấn đề mới. Mình khóc chứ, mình buồn, nhưng mà mình cũng dửng dưng. Kiểu đau cái đầu ghê muốn lẹ lẹ không muốn dây dưa mệt óc.
Mình bị la nữa, mình đã tuột dốc nhiều. Trong khi ngoài kia ai cũng cố gắng phát triển và đi lên. Mình cũng 1 phần vui 1 phần quên 1 phần tự hổ thẹn và buồn day dứt với chính mình.
Nhưng mà cuộc sống là được trải qua nhiều cảm xúc với nhiều cung bậc khác nhau. Mình chỉ muốn mình có thể khóc và mình có thể ăn. Mình có gia đình. Mình vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc so với hàng tỉ sinh mệnh đang không ngừng vượt lên số phận ngoài kia.
Mình không rõ mục đích ban đầu mình viết là dài hay ngắn, lan man hay tập trung vào vấn đề nào. Có điều, mình đã gõ xong rồi đó.
Các bạn ngủ ngon,
Thảo Nguyên 🦖
33 notes · View notes
gotimeeco · 2 months
Text
Nguyên Liệu Sản Xuất Thực Phẩm Chức Năng Tại GotimeEco
Khi nhắc đến ngành công nghiệp thực phẩm chức năng, chất lượng nguyên liệu là yếu tố quyết định hàng đầu ảnh hưởng đến hiệu quả sản phẩm. Tại GotimeEco, việc lựa chọn và kiểm soát nguyên liệu không chỉ là một bước quan trọng mà còn là một nghệ thuật đòi hỏi sự tỉ mỉ và tinh tế.
1. Tiêu Chuẩn Chất Lượng Cao
GotimeEco cam kết chỉ sử dụng những nguyên liệu đạt tiêu chuẩn chất lượng cao nhất để gia công thực phẩm chức năng. Để đạt được điều này, công ty thực hiện một quy trình kiểm tra nghiêm ngặt ngay từ khâu đầu vào. Các nguyên liệu được chọn lựa từ những nhà cung cấp uy tín, đảm bảo rằng chúng không chỉ đáp ứng các tiêu chuẩn an toàn thực phẩm mà còn có nguồn gốc rõ ràng và được chứng nhận hữu cơ khi cần thiết.
2. Quy Trình Kiểm Tra và Đánh Giá
Trước khi đưa nguyên liệu vào sản xuất, GotimeEco thực hiện một loạt các kiểm tra và đánh giá. Đầu tiên, nguyên liệu sẽ được kiểm tra về độ tinh khiết và mức độ tạp chất. Tiếp theo, công ty sẽ kiểm tra các yếu tố hóa học và vi sinh để đảm bảo rằng không có bất kỳ sự nhiễm bẩn nào có thể ảnh hưởng đến chất lượng của sản phẩm cuối cùng.
Xem thêm: Gia công thực phẩm chức năng số lượng ít
3. Đảm Bảo Nguyên Liệu Tươi Mới
Tumblr media
Sự tươi mới của nguyên liệu là một yếu tố quan trọng không thể bỏ qua khi gia công thực phẩm chức năng chất lượng. GotimeEco luôn ưu tiên sử dụng nguyên liệu tươi mới, điều này không chỉ giúp sản phẩm có chất lượng tốt nhất mà còn góp phần bảo vệ sức khỏe người tiêu dùng. Các nguyên liệu như thảo dược, vitamin, và khoáng chất đều được bảo quản đúng cách để giữ nguyên giá trị dinh dưỡng.
4. Tinh Thần Đổi Mới
GotimeEco không ngừng đổi mới quy trình sản xuất và kiểm soát nguyên liệu. Công ty luôn cập nhật các nghiên cứu khoa học mới nhất và xu hướng thị trường để cải thiện chất lượng nguyên liệu và sản phẩm. Việc ứng dụng công nghệ tiên tiến trong việc kiểm tra và xử lý nguyên liệu giúp GotimeEco duy trì chất lượng ổn định và đáp ứng nhu cầu ngày càng cao của thị trường.
youtube
5. Cam Kết Về Sức Khỏe và An Toàn
Cuối cùng, cam kết của GotimeEco đối với sức khỏe và an toàn của người tiêu dùng là ưu tiên hàng đầu. Mỗi bước trong quy trình sản xuất đều được giám sát chặt chẽ để đảm bảo rằng tất cả các nguyên liệu được sử dụng đều đạt tiêu chuẩn an toàn và hiệu quả. Công ty luôn hướng tới việc cung cấp các sản phẩm thực phẩm chức năng không chỉ hiệu quả mà còn hoàn toàn an toàn cho người sử dụng.
Xem thêm: Quy trình gia công thực phẩm chức năng
Tóm lại, nguyên liệu sản xuất thực phẩm chức năng tại GotimeEco không chỉ được chọn lựa kỹ lưỡng mà còn được kiểm tra và giám sát nghiêm ngặt để đảm bảo chất lượng và an toàn cho người tiêu dùng. Sự cam kết và tinh thần đổi mới không ngừng của GotimeEco là bảo chứng cho chất lượng sản phẩm và sự tin cậy của thương hiệu trên thị trường.
Công ty Cổ phần Khoa học Gotime Eco Address: C-4, Lô G6-7-8-9, Đường N3, KCN Đông Nam, Xã Bình Mỹ, Huyện Củ Chi, TP.HCM Phone: 0829446155 Website: https://gotimeeco.com/gia-cong-thuc-pham-chuc-nang-tron-goi
4 notes · View notes
Text
Bảng giá dán phim cách nhiệt chung cư[Cập nhật mới nhất]
Phim cách nhiệt chung cư là gì? 
Phim cách nhiệt chung cư hay còn gọi là phim cách nhiệt nhà kính phù hợp với đa dạng các công trình như nhà ở, văn phòng, công ty, nhà máy, căn hộ, biệt thự,…v.v Cấu tạo cơ bản là lớp màng nhựa Polyester được sản xuất bằng các công nghệ sản xuất phim như nhuộm màu, tráng phủ kim loại , phún xạ hoặc phim lai có độ dày từ khoảng 2 đến 4mil. Sản phẩm này có lớp keo dán lên kính giúp tăng cường khả năng chống nóng cho kính. 
Hiện nay để đáp ứng nhu cầu của quý khách hàng các loại phim cách nhiệt chung cư có đa dạng mẫu mã, màu sắc phim phù hợp với đa dạng các không gian kính. Phim cách nhiệt chung cư có mức giá đa dạng từ phổ thông đến cao cấp. 
Tác dụng của khác biệt phim cách nhiệt chung cư 
Chống nóng hiệu quả - Đảm bảo tầm nhìn qua kính: Khác với các biện pháp chống nóng khác thì lớp phim cách nhiệt chung cư giúp chống nóng hiệu quả nhưng vẫn đảm bảo tầm nhìn quan kính. 
Cản 99% tia UV giúp bảo vệ sức khỏe của bạn và gia đình
Tăng cường sự riêng tư cho không gian giúp hạn chế những cái nhìn hiếu kỳ từ bên ngoài 
Tăng tính thẩm mỹ, sang trọng cho không gian 
Bảo vệ kính giúp giữ lại mảnh vỡ kính trên khung hạn chế đến mức thấp nhất các “thương tổn” cho những người có mặt trong không gian nếu xảy ra sự cố va đập vỡ kính. 
Tiết kiệm chi phí sử dụng các thiết bị làm mát: Nhiệt độ không gian được giữ ở mức mát mẻ ổn định giúp giảm áp lực hoạt động cho các thiết bị làm mát. 
Báo giá phim cách nhiệt chung cư cập nhật 2024 
Mức giá dán phim cách nhiệt chung cư dao động
Từ 220.000 vnd/m2 đến 500.000 vnd/m2 các dòng phim phổ thông
Từ 550.000 vnd/m2 đến 1.270.000 vnd/m2 là các dòng cao cấp
Phim Cách Nhiệt Sài Gòn đơn vị cung cấp dịch vụ dán phim cách nhiệt nhà kính chuyên nghiệp. Cung cấp đa dạng các gói dịch vụ dán phim cách nhiệt đáp ứng tốt nhất mọi nhu cầu của quý khách hàng. Chúng tôi cam kết mang đến dịch vụ chất lượng với mức giá hợp lý nhất cho quý khách hàng. Nếu bạn đang có nhu cầu dán phim cách nhiệt chung cư hãy liên hệ ngay cho chúng tôi. 
Thông tin liên hệ của PHIM CÁCH NHIỆT SÀI GÒN - ĐƠN VỊ THI CÔNG DÁN PHIM CÁCH NHIỆT NHÀ KÍNH CHUYÊN NGHIỆP
Địa chỉ: Số 16, Đ.588, P.Phước Long A, TP.Thủ Đức
Tư vấn : 𝟎𝟗𝟔 𝟔𝟔𝟔 𝟎𝟏𝟕𝟎
Tumblr media
9 notes · View notes
tarnhome · 6 months
Text
20032024
Chỉ là hôm nay bản thân muốn trải lòng, muốn ghi ra để được thoải mái mặc dù không biết có thoải mái thật không.
Mình vừa tốt nghiệp cách đây không lâu, ngành CNTT. Thị trường IT dạo này toàn tuyển có kinh nghiệm nên rất ít slot cho chúng mình. Nếu có job intern hay fresher thì phải đấu với ít nhất cũng 100-200, nhiều thì lên cả 1000 CV ở ngoài kia.
Mình xuất thân không phải trường ĐH, lại là con gái. Mình đã apply các công ty và chỉ nhận lại sự im lặng. Vừa qua mình có được một cty pvan, mình biết mình còn thiếu sót nhưng thật sự mình rất mong được join vào cty này rất nhiều nhưng kết quả nhận lại là không. Hụt hẫng có, thất vọng có nhưng mình biết bản thân mình không nên bỏ cuộc vì ngoài kia còn nhiều người apply, pvan nhiều hơn mình nhưng vẫn không thành công, bản thân vừa mới nhiêu đó thôi mà chững lại thì đã thua rồi.
Điều khiến mình suy nghĩ và áp lực là khi nghĩ về gia đình. Gia đình mình không dư dả, nợ nần, hiện tại chỉ có anh mình đi làm để phụ giúp và ba mình kiếm đồng ra đồng vô. Bản thân lại không giúp được gì cho ba mẹ. Mình thật sự đã suy nghĩ rất rất nhiều. Mình muốn được đi theo ngôn ngữ ltrinh mà mình chọn, mình không biết sự lựa chọn này là đúng hay sai nữa. Mình stress, mình không biết phải làm gì cho đúng. Mình vẫn đang nỗ lực cải thiện bản thân, tìm và apply vào các cty nhưng sự hi vọng của mình dần ít lại, mình dần tự ti vào bản thân mình hơn.. vừa muốn phụ giúp ba mẹ, vừa muốn được làm đúng cái mà mình đã chọn đã khiến mình càng ngày càng lo lắng và sợ hãi không biết bản thân sẽ đi về đâu….
Mình chỉ muốn ghi ra như vậy thôi. Còn nhiều suy nghĩ nhưng mình thật sự không biết cất lời như nào và làm sao để giải quyết chúng nữa..
Mong là bản thân sẽ vượt qua được.. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà. Đúng không?
7 notes · View notes
blogsaigon · 5 months
Text
Tumblr media
Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp.
Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu. Những thứ tôi thấy rất hay thì cô ấy lại không hứng thú, những thứ cô ấy thích thì tôi lại cảm thấy rất ngớ ngẩn. Ví dụ, tôi thích xem quần vợt và các giải thi đấu. Cô ấy thích xem phim truyền hình, đặc biệt là xem phim truyền hình HQ, mỗi lần xem đều cười khúc khích.
Tôi đi làm về thường đọc sách và rất lười. Cô ấy thì siêng năng, mỗi ngày đều giặt quần áo, làm việc nhà, mua trái cây, mua đồ ăn nhẹ, cắt trái cây, nấu ăn và dọn dẹp ở nhà. Tôi không thích ăn bên ngoài, cô ấy sẽ chuẩn bị bữa trưa và đồ ăn nhẹ + trái cây cho tôi vào mỗi buổi sáng.
Cô ấy cảm thấy tôi làm việc bên ngoài quá vất vả, nhưng thật ra cũng không vất vả lắm, vì cô ấy cảm thấy vậy nên tôi cũng giả vờ là bản thân rất vất vả. Sáng thứ bảy tôi không phải đi làm nên thức dậy muộn, cô ấy sẽ rón rén dậy đi ra ngoài, đến dép cũng không mang.
Quan niệm về tiêu dùng cũng khác, tôi nghĩ bản thân kiếm tiền cũng ổn. Tôi thường đưa cô ấy đến các cửa hàng để mua quần áo, mỗi lần như vậy cô ấy đều chê đắt. Vợ tôi cảm thấy trong nhà có mỗi mình tôi đi làm, cô ấy cũng không kiếm ra tiền, dưới có con nhỏ, trên có ba mẹ già. Cô ấy thích mua hàng trên Pinduoduo, Taobao để được giảm giá và miễn phí vận chuyển. Có lần, tôi mua cho cô ấy một chiếc váy moda, cô ấy nói nó rất dễ nhăn và mặc rất bất tiện. Thế là từ đấy tôi không mua quần áo cho cô ấy nữa, để cô ấy tự xem rồi mua.
Lúc còn học nghiên cứu sinh, tôi thường thích sưu tầm giày, nhưng vợ tôi lại thấy nó rất vô nghĩa. Thế là tôi từ từ cũng bị cô ấy thay đổi một cách vô tri vô giác, tôi bắt đầu cảm thấy nó thật sự rất vô nghĩa, vậy nên cũng bỏ luôn.
Tôi muốn đi Tây Tạng, tôi muốn đi du lịch nước ngoài, cũng muốn đưa cô ấy đi mọi nơi. Cô ấy nghĩ Tây Tạng nguy hiểm quá, cứ đi Tây An chơi là được, không cần phải đi xa như vậy.
Tôi thích đi xa, ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Nhưng cô ấy dọn dẹp nhà cửa quá thoải mái rồi, và từ từ tôi cũng trở thành 1 người chỉ thích ở nhà, ăn rồi nằm chờ ch.ết, không còn tinh thần chiến đấu như xưa.
Sở thích của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi thích Vương Phi, cô ấy lại thích các tiểu thịt tươi. Tôi nghĩ rằng khi rảnh cô ấy có thể nghe nhạc và đọc sách, nhưng cô ấy không, cô ấy thích xem TV mỗi khi rảnh.
Về việc dạy dỗ con cái thì rất tốt, cô ấy sẽ nghe lời tôi về mọi thứ, cũng rất nguyện ý trao đổi ý kiến với người khác.
Cả hai chúng tôi đều không có tài nghệ gì. Mỗi ngày, vợ tôi rất sẵn sàng đưa bọn trẻ đến các lớp học theo sở thích của chúng. Tuy nhiên, cô ấy vẫn thường nói với các con rằng, “Sau này phải học nhiều hơn, giống như ba của con vậy.” Tuy nhiên nghe nhiều thì thấy rất áp lực.
Nếu tôi đang đọc sách thì cô ấy sẽ không làm phiền tôi.
Nhiều khi tâm trạng khó chịu, về nhà cũng cảm thấy rất phiền. Không muốn quan tâm đến cô ấy, cũng không muốn để ý tới tụi nhỏ, tôi thường trốn vào phòng đọc sách chơi vi tính, cô ấy sẽ nghĩ là tôi đang giải quyết công việc và không để bọn trẻ vào quấy rầy tôi.
Cô ấy học không cao, từng làm kế toán cho một công ty màng chống thấm, sau khi kết hôn thì tập trung ở nhà chăm con.
Gia đình vợ tôi cũng bình thường. Lúc chúng tôi mới yêu mẹ tôi cũng có ý kiến, thái độ đối với cô ấy cũng không tốt. Vậy nên sau khi tụi tôi kết hôn, tôi là người phản đối kịch liệt nhất về việc sống chung giữa mẹ chồng nàng dâu. Mẹ tôi có tính cách rất mạnh mẽ, dẫn đến tôi thì thích nổi loạn. Chỉ cần là việc mẹ tôi phản đối thì tôi càng phải làm cho bằng được.
Tất nhiên là tôi rất thích kiểu người dịu dàng như vợ tôi vậy.
Ở nhà bố mẹ vợ, tôi cũng rất được cưng. Nếu vợ tôi kêu tôi đi tưới cây cho bố vợ thì chắc chắn mẹ vợ sẽ mắng cô ấy, tại sao lại bắt tôi làm cái này cái kia… mặc dù việc tưới cây rất là đơn giản. Bố vợ xách đồ ăn từ trên gác mái xuống đất, vợ tôi sẽ mắng tôi là đồ không có mắt, không biết chạy ra giúp bố à. Thật ra là do tôi không để ý, nhưng chỉ cần thấy được là tôi sẽ nhanh chóng chạy ra đỡ ngay.
Vợ tôi tuy có trình độ học vấn thấp nhưng bố mẹ cô ấy rất hòa thuận, cô ấy từ nhỏ đã siêng năng, nề nếp. Nói thật là cuộc sống tinh thần của cô ấy tốt hơn tôi rất nhiều.
Ngày xưa lúc tôi còn đi học, nhân duyên không tốt, tính tình lại rất tr.ầm. Cuộc sống cũng bị kìêm chế rất nhiều, mặc dù gia cảnh khá giả nhưng bố mẹ tôi lại quan niệm con trai thì nên cho nó sống cuộc sống nghèo khó. Kết quả là khi học cấp 3 và đại học, vì vấn đề tiền bạc mà tôi đã sống khá là t.ự t.i.
Vì chênh lệch về trình độ nên gia đình chúng tôi có truyền thống là đàn ông thì lo chuyện bên ngoài, còn phụ nữ thì phụ trách trong nhà. Thỉnh thoảng tôi giúp lau nhà, rửa bát, phơi quần áo, vợ tôi đều sẽ đến và đòi làm. Tôi hỏi cô ấy, “Em tính làm bảo mẫu của anh hả? Sao cái gì cũng tự mình làm hết vậy?”
Cô ấy sẽ cười tôi, “Bảo mẫu làm việc cho anh có chu đáo như em không? Không nói nhiều, việc nhà cứ để em làm thì hơn.”
Ngoài việc cô ấy phụ thuộc tài chính vào tôi, còn lại thì đều là tôi phụ thuộc cô ấy, bao gồm cả thể xác và tinh thần. Có thể là do tôi từ nhỏ đã thiếu tình thương của bố mẹ, cô ấy lại rất có bản năng của người mẹ, vậy nên vợ tôi cũng không thấy phiền mỗi khi tôi dính lấy cô ấy.
Đôi khi tôi kể cho cô ấy nghe về công việc ở đơn vị, thí nghiệm không suôn sẻ, ngân sách không được duyệt hết lần này tới lần khác, nhà trường chèn ép giáo viên mới và gây nhiều áp lực cho nghiên cứu khoa học, không cần biết là chuyên ngành gì mà cứ áp đặt tất cả. Cô ấy sẽ nghe không hiểu mà chỉ ngồi đó bĩu môi.
Có lúc tôi đang làm việc, cô ấy sẽ hỏi tôi, “Anh đang làm gì vậy? Thí nghiệm diễn ra tốt đẹp chứ?” Mặc dù biết là nói với cô ấy rồi cô ấy cũng sẽ không hiểu, nhưng tôi vẫn cứ thích nói cho cô ấy nghe.
Bởi vì luận văn cần làm mô phỏng, nên tôi gọi cho cô ấy và nói rằng tôi định sử dụng phần mềm nào, tôi bla bla nói liền tù tì 10 phút không ngừng nghỉ. Nói xong tôi đùa, “Em xem, nói với em cũng chả có ích gì, nói xong em cũng không hiểu.”
Vợ tôi ở đầu dây bên kia sẽ cười khúc khích. Tôi đoán nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ cảm thấy rằng tôi cứ nói những thứ cô ấy không hiểu như vậy chính là gh.ét bỏ cô ấy. Nhưng cô ấy lại cảm thấy rằng tôi đang chia sẻ cuộc sống của mình.
Vậy nên có rất nhiều chuyện làm tôi phát hiện, tâm lý của tôi không tốt bằng một phần mười của cô ấy.
Có lần tôi quên mang chìa khóa, gọi điện cho cô ấy cũng không nghe máy, thang máy không có thẻ thì không lên được, lại đang có việc rất gấp. Cuối cùng, đến được nhà tôi rất tức giận nên đã bảo cô ấy điện thoại mà không dùng thì vứt luôn đi. Rồi chiều đi làm về, thấy vợ tôi dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, làm 1 bàn toàn mấy món ăn ngon.
Thật sự tôi cũng áy náy lắm. Tôi có nói với cô ấy, “Đừng nói tới vợ chồng cãi nhau, những cặp đôi rất ân ái thì cũng có lúc sẽ bất hòa. Em không cần phải dè dặt như vậy, anh vẫn còn đang nghĩ chiều về sẽ dỗ em như thế nào đây.”
Tôi từng nghĩ sau khi kết hôn hai người có thể không có tiếng nói chung, sau này mới biết không chỉ là phạm vi cuộc sống khác nhau. Trình độ học vấn cao hay thấp không thể hiện được sự thú vị của 1 người. Cô ấy sẽ kể cho tôi nghe một số chi tiết nhỏ trong cuộc sống, chẳng hạn như vợ tôi đã đến công viên nhỏ nào, hoa rất đẹp, cô ấy đã gặp những điều vui gì, đã nấu món gì ngon, bé con của 2 chúng tôi có chuyện gì vui, mua quần áo mới cho con, làm sao để phối đồ, rồi nào là ngày mai sẽ dắt con đi đâu chơi, lập kế hoạch thời gian dành cho cha mẹ – con cái vào cuối tuần. Dù sao, cô ấy rất sẵn sàng chia sẻ với tôi.
Tôi nghĩ công việc của tôi rất nhàm chán đối với cô ấy.
Có lần tôi nói với cô ấy là có thể sau này tiền lương của tôi vẫn sẽ ít như vậy thôi. Cô ấy có vẻ không hiểu, cô ấy cảm thấy tiền tôi kiếm được rất nhiều rồi, cuộc sống bây giờ trôi qua rất tốt. Phô trương quá thì không tốt, mỗi người có 1 cách sống riêng.
Một lần khác, tôi muốn nuôi một con chó. Cuối cùng cô ấy đã từ chối tôi, lý do từ chối không phải vì gì to tát cả, không phải vì cô ấy dọn dẹp phiền phức hay chó khó nuôi. Lý do từ chối là cô ấy sợ cô ấy tốn nhiều tâm tư chăm sóc cho chó và vợ tôi lo lắng rằng con chó sẽ chia bớt tình yêu của cô ấy dành cho tôi. Tôi không có cách nào để phản đối lại lý do này, vì vậy tôi đã hỏi là ai đã dạy cô ấy những lời này.
Nói chung là mỗi người có cách sống riêng, bố mẹ tôi tuy có trình độ học vấn như nhau nhưng đã sống mà đề phòng nhau cả đời. Hiện tại, cả 2 ông bà cũng không biết tiền tiết kiệm của nhau là bao nhiêu, mẹ tôi thì cá tính mạnh, bà luôn nghi ngờ bố tôi ngoại tình bên ngoài. Bố tôi cảm thấy rằng trong nhiều năm nay mẹ tôi không quan tâm tới nhà cửa, suốt ngày chỉ đầy cảnh giác và ác ý với ông. Tôi luôn không thích cuộc hôn nhân của hai người họ, và họ đã ảnh hưởng rất xấu đến tính cách của tôi.
Vợ tôi từng kể: Tuổi thơ của cô ấy trôi qua rất hạnh phúc. Điều tôi ấn tượng nhất là bên ngoài trời đang mưa, bố và mẹ đang làm bánh bao, cô và em trai đang chơi bên cạnh. Cô ấy cũng kể với tôi về những lần bị bố trêu lúc còn nhỏ. Ngoài ra, vợ tôi và em trai của cô ấy đã cùng nhau nuôi những chú nhím nhỏ và những chú gà con, còn rất nhiều điều thú vị mà tôi chưa từng trải qua.
Nếu cha mẹ là những người giáo viên, thì cô ấy đã được giáo dục tốt hơn tôi rất nhiều, tôi như 1 người mù chữ trước mặt cô ấy vậy.
Tôi cảm thấy bất kể là kết hôn với ai, cô ấy chắc chắn đều sẽ trôi qua 1 cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng nếu tôi kết hôn với người khác, chắc là đã sớm ly hôn rồi.
Nguồn FB: Nỗi nhớ đầy vơi.
6 notes · View notes