Tumgik
#storyofnob
story-of-nob · 2 years
Text
181022 - Những ngày Thu năm 22 tuổi.
Mùa Thu đến rồi. Thời tiết khó chịu lắm, mình bị ốm. Vẫn không thích Hà Nội cho lắm, nhưng chưa bao giờ ghét Hà Nội. 
Mình đi làm rồi, 2 tuần. Thực ra mình đã bắt đầu làm từ đầu tháng 9, một công việc online, mức lương cũng gọi là ổn, nhưng không phù hợp, mình lại nghỉ sau 2 tuần. Rồi mình lại tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi tìm được VNPAY. Vậy là, mình chính thức đi làm văn phòng 8 tiếng 1 ngày từ đầu tháng 10, đến hôm nay là gần 2 tuần. 
Để mà nói, thì đây là một công việc khá dễ chịu. Môi trường làm việc đủ tốt, mức lương đủ tốt, công việc nhẹ nhàng. Mình cảm thấy hài lòng và không có cảm giác khó chịu với mỗi ngày thức dậy đi làm như những lần trước, cũng không cảm thấy lạc lõng ở nơi làm việc, trộm vía. Chỉ có điều, đây là một công việc khá dễ dàng, không hẳn là không học được gì, chỉ là, cảm giác nó đơn giản và không phát triển được quá nhiều về mặt chuyên môn. Công việc lặp đi lặp lại, ít sự sáng tạo và cũng chẳng có nhiều đất để thể hiện bản thân. Dẫu vậy, mình nghĩ hiếm có công việc nào là hoàn hảo. Có lẽ, mình vẫn nên học cách hài lòng với những điều như thế này. 
Hôm nay, mình thấy khá mệt mỏi. Không phải vì công việc nhiều, mà vì một ngày chẳng làm được gì mấy, chủ yếu ngồi lướt facebook. Những ngày rảnh rỗi luôn là những ngày mệt và chán nản nhất. Mình cũng đã phân vân đến việc apply một vài công việc khác mang tính thử thách hơn, nhưng đó có thật sự là điều mình muốn hay không, mình cũng chẳng biết nữa, mình sợ mình lại không làm được. Ít nhất thì hiện tại mình có được sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, duy trì công việc này tức là duy trì được nguồn thu nhập ổn định đủ sống. Mình nghĩ bài học mình cần học được lúc này là sự kiên trì, và, học cách hài lòng với những điều mà vũ trụ mang đến cho mình. 
Có lẽ sang năm sau, khi nào mình cảm thấy mọi thứ đủ chín và mình sẵn sàng để tiến lên xa hơn thì mình sẽ thay đổi. Trước mắt, cứ học cách duy trì và hết mình với một công việc nhẹ nhàng dễ chịu đã vậy. 
Mọi người nói với mình, thời điểm đầu luôn khó khăn, mình sẽ học được cách làm quen với nó, và mọi thứ rồi sẽ ổn. Mình biết, thời điểm để mình thật sự thấy ổn sẽ còn khá lâu, như lá số hay thôi miên tiền kiếp đều nói là đến tận những năm cuối 20 đầu 30 mình mới có được cuộc sống mình mong muốn. Vậy thì, mình sẽ học cách đi chậm một chút, học cách sống với những điều không hoàn hảo trong đời, dù không dễ chịu, nhưng mình mong mình sẽ trở thành một phiên bản đủ trưởng thành, đủ kiên nhẫn và bình yên. Dù sao thì, cũng mới 22 tuổi mà, hãy học thật nhiều bài học, tận hưởng nó và trưởng thành nhé.
3 notes · View notes
story-of-nob · 3 months
Text
010724 - Khởi đầu mới
Những ngày thảnh thơi cuối cùng trước khi mình bước vào một khởi đầu mới. Từ sau khi bước ra khỏi công việc cũ, mình thật sự cảm thấy cuộc sống của mình quay trở lại là của mình.
Gần 2 tháng, mình có những ngày thảnh thơi, ngắm nhìn trời, nhìn đất, nhìn chính bản thân mình. Mình cảm thấy được hít thở, có thời gian để lắng nghe những bài nhạc hay, xem những bộ phim mới, có thời gian để khóc, để cười, để ngủ. Những việc tưởng chừng như rất bình thường, nhưng đã rất lâu rồi mình không có đủ năng lượng để làm.
Sau khi cảm thấy nạp lại đủ năng lượng cho một bước đi mới, mình apply vào các công việc. Trộm vía sao nơi đầu tiên mình phỏng vấn cũng là nơi gửi offer letter cho mình luôn. Thật mừng vì hành trình này không quá dài và khó khăn. Mình biết ơn rất nhiều.
Mình không dám kì vọng công việc mới sẽ hoàn hảo, ít nhất khởi đầu của nó là một mức lương tốt đã là điều mình biết ơn lắm rồi. Mình chỉ mong công việc này sẽ đối xử với mình đủ dịu dàng, để mình đừng quá trầy trật như trước đây ở VNPAY. Hành trình nào cũng sẽ có tốt có xấu, nhưng mình tin thứ cuối cùng còn lại là những bài học, là cách bản thân mình trưởng thành sau thời gian bước vào và bước ra khỏi một nơi. Mong rằng mỗi bước mình đi, đều có những phước lành chở che.
Mình vẫn tin rằng, dù mình ở đâu làm gì, cũng sẽ tìm được cách để sống sót, cũng sẽ gặp được những người đủ tốt để đồng hành cạnh bên, và mình, sẽ luôn đủ khả năng để làm được những điều khiến bản thân tự hào. Nên, hãy thật mạnh mẽ, kiên trì và vững bước nhé.
Vẫn câu nói cũ, mình còn quá trẻ để thất bại, và cũng còn quá trẻ để thành công. Nên là, đừng sợ nhé, mong cậu chân cứng đá mềm.
0 notes
story-of-nob · 6 months
Text
050424 - Đặt một dấu chấm.
Mình đã có một buổi meeting để xin nghỉ việc với anh Mộng. Một công việc làm đầu đời đúng nghĩa, mình vẫn thật sự bị cảm động bởi sự tốt bụng, và sự có tâm mà anh Mộng dùng để đối xử với mình và các bạn khác trong team.
Hành trình của mình tại VNPAY, VnShop, mình có thể dùng từ trầy trật để mô tả. Như mình đã nói khi meeting với anh Mộng, mình bước vào đây khi còn rất trẻ, và dù mình không học được nhiều về chuyên môn khi ở đây, nhưng mình thật sự đã trưởng thành hơn nhiều trong cách làm việc, cách cư xử. Mình đã có rất nhiều bài học, kinh nghiệm, nhiều nước mắt, và với mình đó là một điều đáng quý.
Mình nghĩ mình sẽ kết thúc hành trình này bằng nước mắt, nhưng không phải cho sếp, cho đồng nghiệp, mà là cho chính bản thân mình. Có thể với người khác là bình thường, có thể với họ tất cả những điều này không hề khó khăn, nhưng với mình, mình thật sự hiểu bản thân đã phải cố gắng đến như nào để đi qua được 1.5 năm không dễ dàng gì này. Một đứa yếu đuối và không thể chịu được áp lực như mình, thì VNPAY đã đến và cho mình một bước đệm đầu đời vừa đủ, để mình vững vàng hơn thật nhiều.
Bước một chân ra khỏi công ty, cảm thấy thật sự cần ngẩng lên nhìn bầu trời hôm nay có đủ xanh hay không, còn điều gì muốn nói, còn gì muốn làm hay không. Có cảm giác như muốn khóc nhưng nước mắt chưa thể rơi, cảm giác xao xuyến, bồi hồi khó nói nên lời. Thật sự, mình biết bản thân đã can đảm, để đưa ra một quyết định mà chưa biết trước tương lai sẽ như nào. Nhưng mình tin, ở thời điểm hiện tại, đây là điều tốt nhất mình có thể làm cho bản thân mình. Ít nhất, mình cần bước ra khỏi một môi trường toxic, một công việc toxic, và, một bản-thân-toxic. Mình không muốn mỗi ngày trôi qua với mình đều mệt mỏi, và mang đến sự mệt mỏi cho người khác.
Một kết quả mới sẽ không bắt đầu từ một hành động cũ.
Kết quả mới dù tốt hay xấu, nó chắc chắn sẽ mang đến cho mình nhiều bài học. Và mình, còn quá trẻ để thất bại, cũng quá trẻ để thành công. Vậy nên, mình vẫn sẽ thử, đặt niềm tin vào bản thân, để bước tiếp, một cách thật mạnh mẽ.
Một ngày nào đó, gặp lại, hy vọng mình ổn. Hy vọng mình sẽ tìm được đường để đi, đích để đến, và một nơi để ở lại.
1 note · View note
story-of-nob · 6 months
Text
240324 - Tìm mình trước, tìm việc sau.
Mình đang ở trong một giai đoạn rất mệt mỏi với công việc. Mình không biết mình đang làm gì, điều mình làm có ý nghĩa, và rồi mình sẽ đi đến đâu. Điều duy nhất mình biết là mình không thích công việc này. Mình đã không thích nó từ đầu, vậy mà vì miếng cơm manh áo, mình đã làm nó được 1 năm rưỡi. Mình đang viết những dòng này sau khi xin off 1 ngày thứ 6, nghỉ thứ 7 chủ nhật để nạp lại năng lượng. Rồi mình nhận ra, việc phải đi làm vào ngày thứ 2 khiến mình cảm thấy việc nạp năng lượng chẳng còn ý nghĩa gì. Thật không muốn sống như vậy chút nào, nhỉ.
Mình đang xem Đi đến nơi có gió, một bộ phim hay, và cho mình khoảng lặng. Nhưng thật buồn vì mình vẫn chưa tìm thấy con đường để đi đến nơi có gió trong tim mình. Trên con đường mình đang đi, mình vẫn chưa tìm thấy bản thân, chứ đừng nói là tìm được đúng đường để đi.
Mình biết, ai cũng sẽ có những giai đoạn thế này. Vì mình còn trẻ, và mình sẽ còn chông chênh, sẽ còn phải từ bỏ, sẽ còn phải bắt đầu, sẽ còn phải lạc lối và sẽ còn phải mệt mỏi. Mình chỉ mong, mọi thứ đừng quá khó khăn. Mình mong rằng mình sẽ sớm được sống một cuộc đời khác đi, mình mong sớm tìm được bản thân và mong sớm được hít một hơi thật sâu mà nước mắt không rơi.
Làm người trưởng thành, bước ra đời và đi kiếm tiền, thật sự rất mệt. Hồi còn đi học, luôn nghĩ mình sẽ trở thành người thế này, người thế kia, luôn nghĩ rằng mình phải làm được gì đó, rồi cuối cùng chẳng điều gì giống như trong tưởng tượng.
Không biết con đường trước mắt sẽ như nào, không biết mình sẽ trở thành ai, không biết sẽ làm những gì. Chỉ mong rằng, rồi mình sẽ hài lòng với những gì mình có, những thứ mình làm và mỗi ngày thức giấc đừng quá mệt mỏi. Nhé. Cố lên. Cố một chút nữa rồi sẽ được thôi.
Đi qua giai đoạn khó khăn nhất rồi, thì ngày mai, nhất định sẽ tốt lên thôi.
0 notes
story-of-nob · 3 years
Text
170421 - Những suy nghĩ vụn vặt
Sáng nay trời mưa to, và mình vẫn cảm thấy việc ngồi trong nhà nghe tiếng mưa rơi là một điều rất hạnh phúc. Hình như lâu lắm rồi mới mưa to như vậy, để khiến mình có đủ khoảng lặng vào lại tumblr. 
Cũng lâu rồi và mình nghĩ so với lần trước ở đây, năm ngoái, thì mình cũng không có quá nhiều thay đổi về suy nghĩ, nhưng có rất nhiều điều có ý nghĩa đã xảy đến với cuộc đời mình, bằng cách nào đó, khiến cuộc đời mình trở nên ổn hơn, rất nhiều.
Từ sau khi hồi quy tiền kiếp (một câu chuyện mà mình viết ở một nơi khác), mình biết cuộc sống của mình đã đơn giản hơn nhiều, mình đã không còn có những bận lòng hay suy nghĩ về quá nhiều thứ và nhiều người xung quanh như trước, dù việc mổ mắt khiến mình có nhiều thời gian nhìn trần nhà thay vì điện thoại, thì mình cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều và cảm thấy cuộc sống mình rất ổn. Mình biết ơn điều đấy. Trước khi hồi quy mình cũng chưa từng dám mong đợi tất cả mọi khúc mắc lớn trong đời mình đều trở nên sáng tỏ và có câu trả lời, vậy mà thật sự trên đời tồn tại những điều thần kì đến vậy. 
Hơn nữa, mình đã nghỉ việc, sau một trận cãi nhau với chị Diệp. Nhưng mình nghĩ mình không còn giận cũng chẳng còn khúc mắc gì với chị ấy, chỉ đơn giản là mọi thứ kết thúc, và mình cũng không còn đủ nhiều hứng thú với công việc đó nữa. Mình nghĩ sẽ khó để mình có thể làm marketing tiếp, bởi sự bèo bọt và vất vả của nó. Không sao cả, mình sẽ tìm được một hướng đi khác, sớm thôi, mình nghĩ vậy. 
Về cơ bản, dù bất cứ một lời tiên đoán nào vào đầu năm nói rằng năm nay của mình tệ, thì mình vẫn đang cảm thấy rất ổn. Có lẽ hồi quy tiền kiếp đã thay đổi tất cả. Việc biết được đích đến cuối cùng của cuộc đời, việc biết rằng mọi chuyện đều có lý do và lý do ấy cao cả đến nhường nào, khiến mình cảm thấy an tâm rất nhiều. Cũng như việc biết được rằng 10 năm sau mình sẽ hạnh phúc, hoàn toàn, khiến cho mọi chuyện xảy đến lúc này đều trở nên nhẹ nhàng biết bao. 
Hôm qua, trong một lúc nằm nhìn trần nhà, không biết là mình nhận được thông điệp, hay do mình tự nghĩ ra, thì mình nghe được là mình cần phải giữ những cây cầu nối đến các mối quan hệ hiện tại của mình, không rõ là tại sao, chỉ là điều đầy khiến mình nhận ra mình thật sự vẫn luôn đối xử theo một cách rất “sòng phẳng” với hầu hết các mối quan hệ. Đây vốn là điều mà mình chỉ nhìn ra cho đến khi Muối nói, và mình nghĩ cũng chỉ có Muối mới nhìn thấy điều ấy ở mình. Thật sự mình không phải là một người thích đi ban phát lòng tốt với mọi người, hiện tại thì có lẽ đã khác đi một chút, bởi sự hướng thiện mình học được trong quá trình thức tỉnh tâm linh, nhưng về cơ bản mình tốt với họ bởi mọi người tốt với mình. Và đôi lúc, trong vài mối quan hệ, khi mình nhận thấy tần số của mình và mọi người không còn cùng chung một mức, hoặc khi mối quan hệ gây cho mình sự mệt mỏi, mình sẽ luôn là người đủ “phũ phàng” để buông tay mối quan hệ một cách dứt khoát. Mình vẫn tin rằng điều đấy thoải mái với mình hơn là việc cứ cố gắng níu kéo một mối quan hệ mình biết là không còn phù hợp với mình nữa. 
Mình vẫn luôn biết nhóm bạn đại học của mình chưa từng thật sự khiến mình cảm thấy hoàn toàn gần gũi, tức là về một khía cạnh nào đó, không có ai thật sự cho mình cái cảm giác “bạn thân”. Kiểu như bị thiếu tính đồng điệu. Có lẽ đó cũng là lý do mình lựa chọn đi du lịch đến nơi mình thích với những người mình thật sự thích, thay vì đi cùng nhóm. Mình cũng không rõ nữa. Mình chưa từng là một người hợp kiểu chơi theo nhóm, điều đấy khiến cho những mối quan hệ riêng lẻ trong nhóm luôn không đủ sâu sắc. Đôi lúc việc trò chuyện với cả một nhóm cũng khiến mình hơi mệt. Dù bên cạnh đó vẫn có những điều tốt đẹp, nhưng mình vẫn có cảm giác về việc mọi thứ sẽ không kéo dài quá lâu, có thể là đến khi chúng mình học xong chăng? Biết đâu đây là cây cầu nối mà mình cần giữ lấy. 
Những suy nghĩ hôm nay hơi vụn vặt, có lẽ là bởi nó được mình chắp nối từ những suy nghĩ nhỏ lẻ những lần nhìn lên trần nhà trong giai đoạn mổ mắt. Dù sao thì việc mổ mắt vẫn thật tuyệt. Kết lại là mình vẫn đang ổn, và mong rằng sẽ mãi ổn theo cách như hiện tại. Hì.
1 note · View note
story-of-nob · 6 years
Text
040119 - New year, new happiness with old person
Cũng lâu rồi mới ngồi lại viết vài dòng về cuộc sống của mình. Thực tình thì mình chẳng bận rộn gì đâu, mình chỉ không còn buồn bã đủ nhiều để cần phải có chỗ trải lòng nữa, và, mình cũng đã tìm được nơi luôn lắng nghe và thấu hiểu mình mỗi lúc mình buồn, mình vui, mình hạnh phúc hay đau lòng. 
2018 qua rồi, ừ, một năm trôi qua thật nhanh. Cũng đã trải qua đủ nhiều, nếu để nói về mình của một năm đã qua đã làm được những gì, thành tựu lớn nhất đã đạt được chắc hẳn là đã đỗ đại học, dù không được như ý nguyện, nhưng đối với mình mà nói thì cũng là một thành công rồi, thành tựu lớn thứ hai là tìm cho mình được một người, tri kỉ, ừ, một người yêu, một người ở bên cạnh. Cũng chẳng phải là tìm đâu xa, một người đã ở bên mình suốt cả một năm trời, cùng mình chia sẻ và trải qua nhiều điều, trở thành một mảnh ghép hoàn hảo nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình. 
Thỉnh thoảng, em ngồi và nghĩ, rất muốn viết vài dòng cho anh, cho chuyện chúng mình, em muốn kể một câu chuyện tình yêu, dù là tô vẽ nên hay là một câu chuyện nhỏ nhặt có thực của chúng mình, em đều rất muốn viết, thế nhưng vẫn chưa thể làm được. Em nghĩ, có lẽ em hợp với nỗi buồn, nên khi em viết về nỗi buồn, viết trong n��i buồn, dễ dàng hơn nhiều với khi em hạnh phúc và vui vẻ thế này. 
Em từng viết vài dòng thế này: “Khi nào bầu trời mới lại xanh và mình mới hết cô độc nhỉ.” Anh đọc được và hỏi em: “Bầu trời đã xanh lại chưa em, còn em đã hết cô độc chưa.” Câu trả lời chắc chắn là rồi. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây bên anh, em cảm nhận được mọi cảm xúc rõ ràng hơn, chân thật hơn, em thấy được bầu trời xanh, thấy được ngọn gió có mùi hương của anh, em thấy ấm áp trong vòng tay anh, em thấy đồ ăn ngon hơn, thấy cuộc sống này có màu sắc và hương vị thật dễ chịu anh ạ. Em thấy vui khi ngắm nhìn anh nở nụ cười, thấy vui khi mình nhìn vào đôi mắt nhau, em thấy cuộc sống của em dù chẳng dễ dàng gì nhưng lại có niềm tin là mọi chuyện sẽ qua, em có thể thoải mái khóc lóc và đau đớn, có thể thoải mái kể những câu chuyện nhỏ nhặt nhất trên đời với anh. Em thấy mình yêu và được yêu, rồi em chợt nhận ra, à hóa ra tình yêu có vị như thế anh ạ. Và điều tuyệt nhất, đó là em bỗng chợt sợ cái chết rất nhiều, em sợ nếu có một ngày, ông trời cướp em đi khỏi anh, cướp anh rời xa em, hoặc anh bỏ em đi mất, mọi thứ sẽ thật hụt hẫng, đau lòng, và mọi thứ sẽ kết thúc. Cả cuộc sống của em, hy vọng và niềm tin của em, sẽ kết thúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời em cảm nhận được tình yêu rõ ràng đến vậy, và em muốn trân trọng nó, muốn gìn giữ nó, mãi mãi. Mặc dù chính em cũng không biết mãi mãi là bao xa nữa, em chỉ cần anh bên em hàng ngày, muốn giây phút anh ôm em vào lòng kéo dài mãi mãi, không dừng lại. 
Cảm ơn anh, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn chúng mình vì đã kiên nhẫn ở cạnh nhau đến tận giờ phút này dù có trải qua biết bao chuyện khó khăn khác, em biết con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, em biết mình có thể lạc mất nhau chỉ trong vài tích tắc mà thôi, thậm chí còn chẳng cần đến vài giây để mình xa nhau, âu cũng là cái duyên cái số mà, anh nhỉ. Em rất muốn trân trọng anh, trân  trọng chuyện chúng mình, và em sẽ cố gắng hết sức, ngàn lần cầu xin ông trời, hãy để anh là của em, mãi mãi, ngay giờ phút này, em chỉ cảm thấy cuộc đời em có mình anh thôi, em mệt rồi, anh ôm em vào lòng nhé, cuộc sống này mệt quá, em không đủ sức tìm thêm ai nữa đâu. 
Như đã nói ở trên, em muốn viết rất nhiều điều, về những cảm giác của em, những điều xuất hiện trong đầu em khi yêu anh. Em có rất nhiều khoảng thời gian, chỉ ngồi và tưởng tượng về em, về cuộc sống của em nếu một ngày anh rời đi, em cảm nhận được cả nỗi đau đớn rõ rệt ấy, và em khóc, em khóc vì một chuyện không biết có đến không, nhưng em khóc vì sợ và đau, và em biết em cần phải giữ lấy anh. 
Năm mới đến, hy vọng năm nay sẽ còn tuyệt vời và hạnh phúc như năm ngoái, hoặc hơn, dù sao thì, chỉ mong sóng gió đừng đến và mọi chuyện bình yên một chút, mạnh khỏe hơn, hạnh phúc hơn, yêu đời hơn. Hãy sống thật tốt nhé. 
3 notes · View notes
story-of-nob · 6 years
Text
241018 - Reality is finally better than dream.
Trời ơi, gần 4 tháng rồi mới có thời gian ngồi viết một post tumblr tử tế đấy, bỏ quên chốn này lâu quá rồi. 
Khoảng thời gian dài đồng nghĩa với việc có nhiều sự thay đổi, có những việc đã từng quan trọng mà giờ thậm chí còn chẳng nhớ nổi đã xảy ra như nào. Thôi thì vẫn thế, mình vẫn sẽ chỉ kể, viết về cuộc sống của mình hiện tại thôi nhé. 
Mình vẫn yêu, ừ, vẫn chìm đắm trong mối tình ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu nhất trên đời. Mình cảm thấy mình thật sự yêu và được yêu. Dù đôi lúc tự hỏi không biết vế trước hay vế sau vế nào nhiều hơn, ừ đấy, nhưng yêu thì vẫn là yêu, mình và anh đều còn trẻ, chưa đến mức có chuyện gì lớn lao để phải xác định ai yêu ít ai yêu nhiều, chỉ mong những ngày tháng tiếp theo sẽ luôn tràn đầy hạnh phúc như lúc này. Hôm nay, mình nhận được bài tập writing tuần này, là một câu nói mình cực kì cực kì tâm đắc, “you know you’re fall in love when you cant fall asleep because reality is finally better than your dream.” - oh no, dịch nghĩa tiếng việt văn thơ mà mình từng đọc được trên IG của chị Min và vô cùng tâm đắc trước đây, đó là “khi hiện thực còn đẹp hơn cả những giấc mơ”. Nghe yêu nhỉ. Ừ đấy, mình nằm cạnh người mình yêu, ôm chặt người ấy trong lòng và mình không thể ngủ được, đúng thế, hiện thực của mình đẹp hơn những giấc mơ, và mình không muốn nó kết thúc một chút nào cả. Hiện thực đẹp đẽ của chị Min đã tan biến trong nước mắt làm mình thực sự rất buồn và lo lắng về tương lai của mình và anh, nhưng mình vẫn chẳng biết làm gì ngoài giữ anh thật chặt và thương anh thật nhiều, tận hưởng hết những điều chúng mình đang có và đang trải qua cùng với nhau. Tình yêu này, vốn không biết được rằng sẽ kéo dài bao lâu, chỉ là ngay lúc này, ngay khoảnh khắc đang yêu này, mình cảm thấy đó là mãi mãi. Mình chỉ cần vậy, là đủ. 
Thế nhưng mình nhận ra là, ông trời sẽ luôn không cho ai tất cả, cuộc sống không thể từ sáng đến tối đều ngập tràn màu hồng mà không có đắn đo nghĩ suy hay lo âu gì. Phải có chứ, ừ. Mình mệt mỏi với cuộc sống nơi mình đang sống, mình không muốn sống cùng những con người ích kỉ và không biết điều, những đứa trẻ con chẳng bao giờ lớn, hay tự ái và vô cùng khó bảo. Không phải lần đầu tiên mình trải qua cảm giác này, mình đã từng trải qua và đã từng bỏ đi, đến một nơi khác tuy cũng chẳng quá thoải mái nhưng ít nhất không gian riêng giúp mình có được điều mình cần đó là sự thoải mái khi mình trở về thế giới riêng của mình. Mình cần có một nơi để sống, sống là chính mình, sống để tận hưởng cảm giác yêu đương tuyệt vời mình đang có thay vì lo nghĩ việc nhà hay tị nạnh với người nọ người kia tại nơi mình ở hàng ngày, thay vì lo nghĩ hôm nay ăn gì ăn xong làm gì, trở về nhà gặp người nọ cáu kỉnh người kia chê bai. Mình có thể tự làm mọi thứ một mình, tự nấu ăn tự dọn dẹp, tự sống thật tốt, khi mình có một không gian riêng, không ai chạm vào không gian riêng để mình nghỉ ngơi và nạp đủ năng lượng mình cần để chống chọi, vật lộn ở cái đất Hà Nội này. Chị Min đã hỏi mình thế này, “em có thích thú với Hà Nội không”, mình trả lời mình không biết, mình chưa tìm được, chưa tìm được sự hứng thú yêu thích nào nơi đây. Mình nghĩ có lẽ, thành phố này nếu có thêm người mình yêu bay đến đây sống cùng mình, thì sẽ tuyệt lắm, có lẽ mình sẽ yêu nó và chẳng trở về Ninh Bình nữa. Có lẽ thôi. Với mình, hiện tại, Ninh Bình dẫu nhỏ nhưng đủ lớn để bao dung che chở mình khi mình trở về để mình không lạc mất chính mình, không vì sự mệt mỏi chán chường của Hà Nội mà bỏ rơi bản ngã. Ít nhất, Ninh Bình có người yêu mình, là nơi và là người duy nhất kéo mình lại cuộc sống này. Thật ra, mình đang trong giai đoạn rất stress, cực kì stress giống như những năm 11, thế nhưng khác ở chỗ mình có người yêu, và mình có một điểm tựa, một chỗ dựa sẽ ôm mình vào, sưởi ấm và an ủi mình hàng ngày, cho mình dù chỉ là một chút những dòng tin nhắn, những câu nói ấm áp qua điện thoại mỗi ngày, chỉ cần vẫn thôi đã đủ kéo mình về sống cố thêm một vài ngày chờ đến ngày cuối tuần về quê rồi. 
Mình mệt lắm, mệt lắm rồi. Mình rất cần được anh ôm vào lòng, thật chặt. Rất cần được ở bên anh, thêm nhiều phút giây nữa. 
3 notes · View notes
story-of-nob · 2 years
Text
180522 - Câu chuyện sự nghiệp
Mình vẫn đang loay hoay tìm việc. 
Dù vẫn chưa chính thức ra trường, mình vẫn cảm thấy có một áp lực nặng nề nào đó về việc phải tìm một công việc tốt để bớt đi nỗi lo tài chính. Mình, đã luôn sống tự lập, và ở cái tuổi 22 này, khi đã tiêu tốn quá nhiều tiền của bố mẹ vào học phí, thì mình cảm thấy rằng mình cần phải có một công việc ổn định để không phải xin tiền ai nữa. Thế nhưng, cái tính kén cá chọn canh của mình vẫn không làm mình thấy thoải mái với những cơ hội đã đến. 
Mình thậm chí đã được gọi phỏng vấn tại Bamboo Airways, và mình từ chối. Mình thậm chí đã được làm việc tại Vin, và mình từ bỏ. Có những cơ hội tốt đến, và mình cảm thấy mình không hào hứng, cũng không thấy vui vẻ với việc có được những cơ hội đó, vậy là mình từ bỏ. Cứ vậy, đến giờ cũng một khoảng thời gian rất dài kể từ khi mình thật-sự-làm-một-việc-gì-đó. Và thời gian càng trôi, mình càng hết lạc quan được với việc cứ ngồi yên một chỗ thế này. Lúc trước còn làm báo cáo tốt nghiệp, nhưng giờ báo cáo cũng xong rồi, chẳng còn việc gì làm nên mình cũng chẳng dám ngửa tay xin tiền bố mẹ nữa. Và đến thời điểm mình viết những dòng này, trong tài khoản và ví mình chỉ còn đúng 200k. 
Mình cũng không cảm thấy thoải mái với việc ở nhà này, vậy là mình nói mình vẫn đang làm ở Vin để chuyển ra. Nhưng mình lại tiếp tục căng thẳng hơn khi tìm mãi không được một căn nhà ưng ý. Vậy là cư không an, nghiệp cũng chả lập được. 
Mình xem tử vi, và nó làm mình bớt đi phần nào căng thẳng. Tử vi nói cuộc đời mình rồi cũng sẽ hướng về gia đình, về chồng con, mình không thích việc tranh đấu vì sự nghiệp. Mà từ giờ cho đến 30 tuổi, công việc của mình cũng khó mà ổn định. Ừ mình thấy không sao, mình mừng vì thứ mà mình quan tâm nhất, lại tốt và sẽ mang lại cho mình niềm vui và hạnh phúc, mình cũng mừng vì khó khăn lại nằm ở cái mình không quá coi trọng trong cuộc đời. 
Nhưng hiện tại, ở tuổi 22 này, mình cũng chưa thấy ổn. Dù rằng mình đã lạc quan hơn tuổi 21 rất nhiều, dù hoàn cảnh chẳng có nhiều thay đổi nhưng mình vẫn có linh cảm rằng sẽ có nhiều điều tốt đẹp đến với mình trong năm nay. Và có lẽ vì mình đã sang một đại vận mới tốt hơn, nên mọi chuyện hẳn sẽ dần cải thiện thôi, nhỉ?
Giống như Ji Eun Tak từng nói trong Goblin, “những điều tốt đẹp thì thường đến trễ”. Dù sao thì, khi đã chạm đáy rồi, mình sẽ tiến lên thôi. 
1 note · View note
story-of-nob · 3 years
Text
240322
Vậy là năm 2022 cũng đã trôi qua được 1/3 rồi. Anh chị mình đã cưới, gia đình chính thức có thêm 1 thành viên, dù rằng chị về nhà cũng lâu rồi, không có gì quá mới lạ. Dẫu vậy, đám cưới vẫn là một điều gì đó rất đặc biệt. Lần đám cưới này, mình thật sự cảm thấy rõ ràng hơn việc mình đã trở thành một người lớn, và việc mình thật sự sẽ phải cố gắng nhiều hơn cho gia đình, vì mình chẳng khác nào một người trụ cột của gia đình vậy. Lần này, người yêu mình cũng đến đám cưới để giúp đỡ mình và gia đình, mình rất mừng vì cả nhà từ đằng nội đến đằng ngoại ai cũng khen và mừng cho vì người yêu mình như vậy. Có lẽ, bên cạnh những khiếm khuyết, những bất đồng, thì việc có một gia đình như này vẫn là một đặc ân đối với mình. 
Một điều nữa, sau lần đám cưới này, mình thật sự cảm nhận rõ ràng hơn về mối quan hệ của mình và bạn bè xung quanh. Hóa ra, Thùy Anh thật sự trân trọng mối quan hệ với mình và thật sự là một người bạn đáng quý. Thùy Anh đã về và ở lại, đi vào tận Nghệ An rước dâu và còn mừng nhiều như một người nhà vậy. Trong khi đó, những người bạn khác lại khiến mình khá thất vọng, vì nhiều thứ. Mình cũng nhận ra mình rất thoải mái trong mối quan hệ với Thùy Anh, vì TA không quá đặt nặng vấn đề bạn bè cứ phải gặp mặt, đi chơi mới là thân, giống như mình. Bạn bè, kể cả nửa năm một năm mới gặp gỡ, không thường xuyên nhắn tin chuyện trò, thì cũng chỉ cần gặp lại là mối quan hệ lại vẫn sâu sắc như lúc đầu, chỉ cần vậy là đủ. Bạn bè, quan trọng là không ai khiến ai phải cảm thấy nặng nề. 
Năm nay, có lẽ mình đã quen hơn với việc sống chậm một chút, dù cho mình vẫn không thể ngừng nộp CV vào các công ty, vì không thích việc cứ ngồi ở nhà. Dẫu vậy, mình vẫn thật sự đánh giá cảm xúc của mình, để biết mình có thật sự thích những cơ hội đến với mình hay không. Thời gian gần đây, mình cũng vẫn nhận được kha khá cơ hội từ các công ty lớn, Bamboo, Sơn Hà, Giao hàng Tiết Kiệm,... thế nhưng mình vẫn cảm nhận rằng mình không cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ khi những offer đó đến, vậy nên mình vẫn chọn lựa từ chối. Mình vẫn tin là một cơ hội thật sự phù hợp đang đến, một cách chậm rãi, nhưng rồi nó sẽ đến với mình thôi. 
Mình đã quyết định, sẽ làm nhà nước, vì một đứa không biết mình thật sự muốn làm công việc gì như mình, có lẽ đó vẫn là một lựa chọn vừa đủ. Mình sẽ chỉ có thể làm được sau khi nhận bằng, vậy nên ít nhất là phải tháng 6. Sẽ mất tiền, nhưng mình mong là không quá nhiều. Và mình cũng nghĩ rằng, với tính cách và năng lực của mình, có lẽ mình sẽ biết cách để thăng tiến trong môi trường nhà nước. Nhưng trước mắt, mình cần hoàn thiện bctt và các chứng chỉ để ra trường; và mình vẫn muốn tìm một công việc để làm trong thời gian này. 
Tạm thời là vậy, nhiều điều đã đến và đi, nhưng dạo gần đây mình khá hạnh phúc. 
0 notes
story-of-nob · 3 years
Text
080921 - Một ngày trời mưa
Vậy là, mình đã tiến đến kì học cuối cùng của thời sinh viên. Hóa ra, thời gian luôn trôi nhanh như vậy. Đã là đầu tháng 8 âm lịch, và năm nay, vẫn là một năm vô cùng dịu dàng và an lành, với mình. Không phải là do không có chuyện gì xảy ra, mà có lẽ là do cách mình lựa chọn với mọi chuyện. 
Chúng ta vẫn đang ở trong giai đoạn dịch bệnh căng thẳng, mình đã ở nhà 3 tháng nay rồi. Điều ý nghĩa đầu tiên mình muốn viết lại, có lẽ là về Hành trình chữa lành mà mình làm miễn phí, thông qua Tarotbybongleo. Dù cho đã ngừng việc xem bài hay bất cứ hình thức xem nào, thì mình vẫn nhận thấy một sự thôi thúc mãnh liệt việc được chữa lành cho mọi người, vậy là mình lập ra một hành trình để cùng mọi người đồng hành và chữa lành lẫn nhau. Và mình nhận ra, việc gieo một hạt giống tốt đẹp như thế này, không chỉ có tác dụng với mọi người mà với chính mình, cũng là một sự chữa lành rất lớn vì mình đã vui vẻ và cảm thấy biết ơn suốt nhiều ngày liền khi nghĩ về việc mình đã làm. Làm người tốt vẫn luôn dễ chịu và thoải mái hơn rất nhiều việc đố kỵ, ghen ghét hay suy nghĩ xấu xa đúng không nào?
Trong những ngày ở nhà, mình thiền nhiều hơn và lại tiếp tục hành trình đi vào sâu bên trong. Và rồi, một lần nữa, những năng lượng cao đã dẫn dắt mình đi theo những hướng đi đúng. Trong thời điểm mình gặp những áp lực về cuộc sống, mình được thấy những viễn cảnh của tương lai, một bức tranh gia đình 3 người hạnh phúc và mãn nguyện, để mình buông bỏ những áp lực và căng thẳng, sống một cách bình thản, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Một lần nữa, vào thời điểm mình gặp khó khăn trong việc đối mặt với chuyện của mẹ, thì mình nhận được sự chữa lành từ Quan thế âm bồ tát. Và mình cũng nhận ra, việc thuận theo tự nhiên, làm theo những sự chỉ bảo từ Vị thầy tâm linh mang lại cho chúng ta một sự an lành đặc biệt, và chúng ta có thời gian để tận hưởng những bài học và những xúc cảm trong cuộc sống một cách rõ ràng hơn. 
Có lẽ vì đã ổn định ở tầng nhận thức thứ 3 mà giờ đây mình cảm thấy hài lòng với thực tại hơn nhiều. Mình rất biết ơn vì cứ mỗi ngày, mỗi một giai đoạn đi qua cuộc sống của mình lại ổn hơn một chút. Không phải vì ổn ở bên ngoài, mà chỉ là chính bản thân mình đang ổn, và mình biết dù điều gì đến và đi, mình cũng sẽ giữ được cho mình sự bình tâm. 
Nguyện cầu cho tất cả chúng ta đều được như vậy. 
0 notes
story-of-nob · 4 years
Text
091020 - Nỗi buồn.
Hơn một năm rồi mình mới quay trở lại. Một năm nay, có rất nhiều điều đã xảy ra, nhưng mình, lại không thật sự có đủ bình tâm hay có đủ nỗi buồn để thật sự ngồi xuống viết lại một điều gì đó. Mình đánh mất đi thói quen viết, và cả đọc. 
Ngày hôm qua, mình tìm được tumblr của một người bạn trong nhóm, Thảo. Mình vẫn biết Thảo có những nỗi buồn chất chứa, trở thành một căn bệnh tâm lý của bạn, mình không cách nào có thể giúp bạn chia sẻ bởi giữa bạn và mình còn nhiều khoảng cách quá. Nhưng sau khi đọc những nỗi buồn và sự bế tắc mà bạn viết ra, mình nghĩ bạn rất cần được chia sẻ, được cứu rỗi như cách mình đã từng nhận được sự yêu thương từ những người bạn, những người tri kỉ trong cuộc sống của mình trong những ngày đau đớn nhất. 
Và cũng hôm qua, có lẽ do trời chuyển lạnh, cũng có lẽ do mình sắp đến tháng, mà tâm trạng mình trở nên rất buồn. Dạo gần đây, mình hay có những nỗi buồn không tên, một nỗi buồn cho mình thấy sự trống rỗng, mình tìm kiếm một điều gì đó chẳng thể gọi thành tên. Nhưng đôi lúc mình thấy biết ơn, vì mình vẫn còn cảm nhận được xúc cảm ấy. Mình khá sợ, sợ việc mình cảm thấy vui vẻ, sợ việc mình cảm thấy bận rộn quá và bị dòng đời cuốn đi mất, mà quên đi mất việc cảm thấy buồn phiền và nhìn lại những khoảng trống trong lòng, đó mới là điều đáng buồn chứ nhỉ. 
Cũng lâu rồi, mình không còn bận tâm quá nhiều đến những việc xung quanh mà tập trung vào bản thân mình nhiều hơn. Mình học được cách giữ bình tĩnh, học được cách suy nghĩ tích cực và thay đổi góc nhìn khi mình gặp khó khăn. Dần dần khoảng cách từ năm 2020 trở lại năm 2017 đã trở nên quá xa, mình đã trở thành một người khiến mình hài lòng hơn rất nhiều so với trước đây, bởi cách mình đang cảm nhận cuộc sống của mình. Nhưng mình vẫn rất nhớ những ngày tháng ấy, bởi ở trong đáy sâu nỗi buồn mình cũng đã học và nhìn nhận được rất nhiều điều mà mình nghĩ người khác sẽ không thấy được. Mình vẫn thấy biết ơn những cơn trầm cảm đã đến đủ sớm, để mình sớm vượt qua và sống cuộc đời mà mình thấy biết ơn. Đến tận bây giờ đọc lại những gì mình viết năm đó, vẫn không ngừng cảm thán rằng vì sao có thể viết ra những nỗi buồn chân thực và đượm buồn đến thế, giống như những giọng văn đó vốn dĩ không thuộc về mình vậy. 
Mình không hy vọng ngày hôm nay mình sẽ hết buồn, nhưng mình hy vọng từ hôm nay mình sẽ tiếp tục cảm nhận được cuộc sống một cách chậm rãi hơn, từ việc hít thở, đến việc nghe nhạc, đọc sách và việc ghi chép lại cảm xúc của mình thế này. Mình cũng đã chán ngán việc làm content, viết theo yêu cầu của người khác và kiếm ra tiền từ công việc đó rồi. Mình nghĩ bây giờ mình đang lạc lối vì không biết mình muốn gì và có thể làm được gì, trong công việc. Nhưng mình cũng cho rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ sáng tỏ, việc của mình là tiếp tục tìm kiếm, vậy thôi, mình không vội. 
Mình thật lòng, thật sự mong, cuộc sống này sẽ tiếp tục dịu dàng và dễ chịu. 
0 notes
story-of-nob · 7 years
Text
150118 - Vũ #3 (viết tiếp một câu chuyện đã kết thúc.)
Tumblr media
Trong suốt một khoảng thời gian dài, chuyện tình cảm của mình cực kỳ nhạt nhẽo và chẳng có gì đáng để nhắc đến. Chuyện chỉ đơn giản là mình thích một người không còn nói chuyện hay gặp mặt mình nữa, một người không hề để tâm đến mình. Mình thậm chí cũng chẳng biết bản thân mình có thích hay không, vì suốt một thời gian dài, những lo toan bộn bề khác đã cuốn mình đi, đến những miền cảm xúc chẳng hề có những chuyện tình yêu lãng mạn. 
Cho đến một ngày tháng 12, mình gặp một người, một người mà chính mình cũng chẳng từng nghĩ đến, rằng có một ngày mình lại gặp một người như thế. Mình từng viết nhiều lần về người đó, mình gọi # trước là # cuối, vậy mà vẫn có thêm một câu chuyện nữa về người ấy ở đây, điều đó vừa buồn vừa vui nhỉ. Vũ đã rời đi, đúng vậy, 2 tuần, kể từ ngày đầu tiên của năm 2018. Mình đã trải qua những ngày buồn đến kinh khủng. Không phải chỉ vì việc ấy, có rất nhiều chuyện khác nữa, nhưng hơn cả là cảm giác cô đơn hụt hẫng, vì bản thân từng rất vui vẻ và hạnh phúc trong suốt khoảng thời gian ấy, rồi lại bị một người bỏ lại đi tìm một hạnh phúc khác. Mình thấy thất vọng và bị lừa dối, nhưng hơn cả. vấn đề là mình không buồn vì Vũ, mình buồn vì mình thấy cô đơn và trống rỗng, hệt như lúc trước khi người đó đến đây. Trong suốt khoảng thời gian người đó ở đây, mình đã luôn cười rất vui vẻ, thật ấy. Mình đã trân trọng điều đó, tận sâu trong lòng mình chưa từng trách móc, mình rất muốn cảm ơn, vì người đó đã coi mình là một ai đó đặc biệt hơn một chút, vì những cảm xúc người đó mang lại cho mình. Mình vui và người đó cũng vui, như vậy thì chẳng ai sai cả, hai bên đều có lợi cả. 
Trong suốt 2 tuần, mỗi ngày đều trôi qua rất chậm. Mình unfollow fb và insta của người ấy, chỉ vì không muốn bản thân phải bận lòng thêm vì những điều mà mọi người bảo là “không đáng”. Vậy nhưng vẫn chẳng ngừng được việc để ý và theo dõi người đó hàng ngày, muốn biết xem thiếu mình người đó sống hạnh phúc và vui vẻ đến mức nào. Rồi dần dần, vài ngày lại vài ngày, mình chẳng còn để tâm nhiều nữa, mình ăn chơi, đú đởn với các bạn nhiều ngày liền, mua sắm rồi chơi game, mình sống tốt lắm, mình vui cười, dù mình vẫn để ý đến người đó, nhưng mình không còn buồn nữa. Mình đã thật sự hy vọng rằng, người đó sẽ sống thật tốt, hạnh phúc và vui vẻ với lựa chọn của người ấy, để mình sẽ thấy ghen tị và luôn tự nhủ bản thân còn phải hạnh phúc hơn thế nữa. Dù rằng, trong tận đáy lòng mình, vẫn tin rằng ít nhất cho đến khi mình quên đi người đấy, em chắc chắn cũng chẳng thể nào quên được chị. Chị đủ tự tin để nghĩ rằng chị đặc biệt, thật sự đặc biệt hơn nhiều người, có thể chị và em không đủ hợp, nhưng em chắc chắn sẽ vẫn nhớ đến chị, dù chỉ một chút. Trước đây, em không dùng insta bao giờ, chị bảo em là chị hay dùng insta lắm, hay đăng story lắm, dặn em hãy vào thường xuyên, rồi chị nhận ra em thậm chí còn chẳng follow insta của con bé đó, vậy mà vẫn check story của chị hàng ngày. Chị không follow fb của em, nhưng vẫn nhận ra rằng, đến một hôm nào đó cách đây vài ngày, em khoá facebook, rồi lại mở, đăng vài cái, chị nghĩ là em đã chia tay. Chị hiểu em mà, nếu em thực sự yêu nó, thì đã chẳng có chuyện giữa chị và em. Rồi em share bài mà trước đây em gửi cho chị, chị đã like, rồi chị thấy em xoá đi. Có nhiều lúc, chị nghĩ là em sẽ thấy hối hận, hoặc nuối tiếc, vì đã để mối quan hệ giữa 2 đứa trở nên không thể tệ hơn như thế. Và, chị đã không bất ngờ đâu, khi thấy em nhắn tin lại như thế, chỉ là có chút bối rối. Em vẫn là em mà chị biết thôi, còn chị, thì lại vẫn là một đứa cô đơn và cần đến em như vậy. 
Dù là bất cứ lúc nào, trong suốt 2 tuần vừa qua, chị vẫn luôn cho rằng nếu em quay lại đây, chị sẽ vẫn không đủ dứt khoát để em đi. Điều duy nhất khiến c băn khoăn, là chị sợ một ngày, em sẽ lại có người mới, rồi mọi chuyện sẽ lại kết thúc như trước đây, vẫn là cái vòng luẩn quẩn ấy, vậy mà vẫn chẳng thể buông tha cho nhau? Em nói rằng em muốn tìm lại nơi bắt đầu, tại sao vậy, tại sao lại để nó kết thúc rồi mới tìm lại, em có bao giờ từng nghĩ em không xứng đáng để được quay lại đây không? Nhưng dù biết là sai, dù biết là không xứng, dù biết  là chị ngu vl ngu, tại sao chị vẫn không nỡ buông ra? Chúng mình vẫn luôn giống nhau ở chỗ, cứ mỗi khi nói chuyện với nhau, lại không thể nào thẳng thắn nói ra những điều không rõ ràng, chỉ có thể cứ nói ẩn ẩn xa xôi, đến cả những lời trách móc chị cũng chẳng thể nói thẳng ra. Mối quan hệ của chúng mình rất kì cục, kì cục một cách mà dù chị có giải thích với bất kỳ đứa bạn nào chúng nó cũng không thể hiểu được cảm giác của chị lúc này, chúng mình vừa hợp mà lại vừa không hợp, vừa hiểu mà lại vừa chẳng hề hiểu nhau. Vẫn là có duyên nhưng chẳng đù, vậy mà cố rời đi rồi vẫn chẳng thể hết duyên. Không biết là trước khi nhắn tin lại cho chị, em có từng suy nghĩ nhiều thật nhiều, có từng trăn trở rằng liệu chị sẽ cảm thấy thế nào, liệu mối quan hệ của hai đứa sẽ ra sao, liệu chúng mình sẽ đi đến đâu. Chị chẳng biết nữa, ngay lúc này, chị vốn dĩ chẳng biết chúng mình cần phải làm gì hay phải làm như thế nào, chị không biết chị đang vui hay đang buồn khi mọi chuyện trở nên như này nữa, chỉ là chị muốn phó mặc cho duyên số, nếu chúng mình có duyên, hoặc là hết duyên, thì cứ để cho mọi chuyện xảy ra như cách nó vốn có. Chị sẽ chẳng làm gì hết cả, sẽ chỉ luôn như này, sống tốt cuộc đời của chị, em vẫn ở đó, hoặc rời đi, có lẽ chị không nên để tâm nữa nhỉ. 
1 note · View note
story-of-nob · 5 years
Text
070619 - Ngột ngạt.
Vẫn là lúc buồn phiền nhất mới nhớ ra mình vẫn còn một nơi chốn riêng tư nhất là Tumblr. 
Hôm qua là ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau của mình và anh, tuy đã không thật sự diễn ra theo một cách tuyệt vời nhất, nhưng mình nghĩ là nó bình yên vừa đủ, để cho mình cảm giác chân thật về mối tình này. 
Suốt một năm, chúng mình yêu và bên nhau, trong thế giới riêng của chúng mình, thật sự. Mình có, tất nhiên là mình cảm thấy hạnh phúc, và suốt một khoảng thời gian dài mình đã nghĩ rằng có lẽ mình chỉ cần một mình và bên cạnh anh như thế thôi. Nhưng rồi khoảng thời gian gần đây, mình hay nghĩ ngợi, và điều buồn nhất là, bỗng dưng mình thấy ngột ngạt quá. Mình nhận ra rằng, từ khi mình chìm đắm trong mối quan hệ này, có khá nhiều mối quan hệ khác mình đã đánh mất đi. Có những mối quan hệ mất đi vì bị kiểm soát, và có những mối quan hệ khác thì mất đi vì mình vô tâm. Mình đã cố gắng mở lòng và nói với người mình yêu, rằng mình không muốn bị kiểm soát như này nữa, trước khi mình cảm thấy quá ngột ngạt và sinh ra những cảm xúc không đáng có khác, thế nhưng phản ứng của người ấy lại làm mình thấy không ổn hơn. 
Lần đầu tiên mình cảm thấy bế tắc trong mối quan hệ tình yêu của chúng mình. Vì trong suốt 1 năm đã qua, mình đã từng nghĩ rằng, mình chỉ cần tình yêu là đủ, tình bạn với mình không quan trọng nữa. Nhưng có những lúc mình lại thấy bản thân có chút cô đơn, đến mức mình chỉ có thể nói chuyện lại với những người “cũ” ở trong giấc mơ. Và khi tỉnh dậy thì cảm xúc của mình thật sự tệ. 
Mình không biết rằng liệu mình có nên chia sẻ với người yêu của mình hay không, rằng mình cần một chút không gian, để thở và để giao tiếp với phía bên ngoài, với những người khiến mình thoải mái và vui vẻ. Bởi sau một thời gian dài như thế, mình thật sự thắc mắc rằng bản thân mình có còn thật sự thoải mái trong cái lớp bảo vệ bên ngoài của anh tạo ra hay không nữa. 
Và hôm nay thức dậy thì mình hơi mệt, và ngại giao tiếp quá.
0 notes
story-of-nob · 7 years
Text
190318 - Vũ #5.
Chị sẽ nhớ những ngày mùa xuân ấy, khi mà chúng mình bên nhau dẫu biết trước chẳng có tương lai, dẫu biết là đang sai nhưng chẳng thể dừng lại. 
Thỉnh thoảng chị tự hỏi lòng mình rằng, liệu chị có thật sự thích em, những cảm xúc lúc này chị đang có thật ra là gì, tại sao chị mãi không đành lòng buông tay em ra, dù biết là chị đang đóng vai một người ngoài cuộc rất nực cười. Chị không trả lời được, chị hỏi em, em cũng chẳng biết em đang làm gì nữa. 
Tại sao chúng mình lại chọn cách bên nhau như thế, dẫu cho có thể hạnh phúc hơn và yêu khác đi, lẽ vì duyên không đủ hay người không đủ nặng lòng. 
Có thích nhau hay không còn chẳng thể trả lời, câu trả lời duy nhất biết chắc chỉ là không thể nào buông tay nhau lúc này. 
Bầu trời đêm hôm ấy vẫn đẹp. Gió mát, trời tối om, chúng mình đi bên nhau, qua mọi nẻo đường, chẳng thể nắm tay cũng chẳng thể vòng tay ôm lấy nhau, chỉ là đi bên nhau như thế, cùng cười đùa và kể những câu chuyện nhỏ nhặt. Chị, chưa từng thật sự lắng nghe câu chuyện của em, tất cả những gì chị hứng thú nhất, chỉ là nói về chúng mình. Ngoài câu chuyện ấy ra, tất cả đều khiến chị thấy phiền, đó là lý do tại sao, chị nghĩ chị không thích em. Nhưng đi bên em, vẫn đem lại một cảm giác thật sự tuyệt và chị chỉ ước rằng thời gian dừng lại lúc ấy. 
Sáng mùa xuân năm ấy, ngồi đối diện nhau trong quán cafe hàng giờ đồng hồ, nhìn thẳng vào mắt nhau, nói những lời tạm biệt không đầu không cuối, em cứ buồn rồi giận dỗi vì chị cứ đuổi em đi, rồi lại đến chị giận dỗi vì em chẳng nhớ nổi ngày sinh của chị. Nhưng biết gì không,  lúc ấy, thời gian vẫn trôi rất nhanh và chị, vẫn rất vui vẻ. 
Chị không thể nói với em, rằng dù là bây giờ, hay sau này, kể cả em có chia tay người yêu, kể cả có chuyện gì xảy ra, có lẽ chị cũng sẽ không bao giờ yêu em. Chị cũng không thể nói với em, rằng chị chỉ cô đơn lúc này, cho đến lúc chị vào đại học, khoảng cách giữa chúng ta sẽ càng xa hơn nữa, và câu chuyện này hẳn là sẽ chẳng thể viết tiếp. 
Chị rất muốn nói với em là, chúng mình thật sự nên dừng lại càng sớm càng tốt, để dù cho là ai trong hai đứa, cũng không cần phải nặng lòng quá nhiều với người kia, để đến một lúc nào đấy, chúng ta có thể dễ dàng nói lời tạm biệt như ngày 31/12 năm ngoái, có thể đơn giản quên nhau đi thay vì cố chấp bên nhau đến tận giờ phút này.
Tuổi trẻ của chị, có rất nhiều vết nứt, có những vết nứt mà chị thực sự không biết phải làm thế nào để lấp đầy, hàn gắn hoặc ít nhất là hiểu lý do tại sao lại có vết nứt đó. Tuổi trẻ của chị, gặp nhiều người, nhưng rồi, chị hầu như đều đánh mất hết cả, chỉ vì sự vô dụng của bản thân. Chỉ có em, là chị luôn hy vọng sẽ đánh mất đi, rồi quên, quên không phải là hoàn toàn quên sạch, mà chỉ là sẽ không nhớ nữa. 
Chị ước, bỗng dưng, em biến mất khỏi cuộc sống của chị mà không để lại bất cứ một nỗi buồn nào cho cả 2, giống như cách chị đã để vuột mất anh Hiếu 2 năm về trước. Đó rõ ràng là cách dễ dàng và ít tổn thương nhất, đó rõ ràng là cách tốt nhất để xa nhau. 
Chỉ là, chưa từng có giây phút nào, cảm thấy duyên đã đủ tận để xa nhau. Tại sao lại cứ luôn phải tự hỏi, bên nhau đến bao giờ...?
0 notes
story-of-nob · 7 years
Text
141217 - Vũ. #1
Hôm nay mình sẽ kể về một câu chuyện, một con người mà mình nghĩ có lẽ SẼ là sự kiện kỳ lạ nhất trong cuộc đời mình. 
Đó là một cậu bé kém mình 2 tuổi. Ừ, nghe đến đây là đủ thấy kì lạ rồi nhỉ. Cậu bé ấy ở Ninh Bình, tất nhiên, học Lương, cách xa mình xấp xỉ 100km. Đến thời điểm mình viết những dòng này thì mình và em chưa từng gặp nhau. Em của mình tên là Vũ, Lã Thiên Vũ, cái tên hay nhất trong số những người mình từng quen. 
Vũ của mình, mình chắc chắn sẽ luôn gọi như thế, hoặc là, em của mình, em không đẹp, nhưng em cao, vậy cũng đủ nhỉ. Mình gặp Vũ trên chatbot, mới chỉ được 1 tuần rưỡi thôi, thế mà đến mình cũng chẳng hiểu nổi những cảm xúc đang có trong lòng nữa, mình đã chót thích mất rồi...
Vũ và mình nói chuyện hàng ngày, về những câu chuyện nhỏ nhặt, đôi khi về những thứ to tát hơn như cuộc sống trước đây của hai đứa, Vũ là một đứa trẻ, tất nhiên rồi, không đủ tinh tế hay trưởng thành để hiểu được hết về mình, nhưng là một đứa trẻ đáng yêu và hiểu chuyện, Vũ quan tâm và lắng nghe mình, sẽ luôn chỉ nghe và trả lời những gì liên quan đến câu chuyện mình đang kể, không bao giờ chen ngang bằng những câu chuyện của em. Dù em còn rất nhiều thiếu xót so với những gì mình từng nghĩ về một người mình sẽ thích, thậm chí, giả sử 1 người bạn nào đó của mình thích 1 người như thế, có lẽ mình còn phản đối, chính mình cũng bất ngờ về bản thân. Vũ ngủ sớm, hôm đầu gặp mình Vũ ngủ từ 10 rưỡi, rồi dần dần, ngủ muộn hơn, 11h 11 rưỡi rồi có hôm muộn nhất là 12h, em bảo, mình là người thứ 2 đủ để khiến em thức. Mình không muốn tin lắm. 
Vũ yêu nhiều từ hồi còn học cấp 2. Thằng bé mới lên lớp 10 được 1 học kì thôi cũng đã có thêm 2 người yêu cũ rồi. Đúng kiểu đàn ông mà mình muốn ghét nhất trên đời, nhưng mình lại cảm thấy điều đó bình thường <hic> Mình thường hay nghĩ về Vũ khi ngồi trong giờ học, dù mình chẳng biết em trông như nào, nhưng vẫn nghĩ về những cuộc hội thoại nhỏ nhặt, những dòng mess đáng yêu, thỉnh thoảng thích việc được giận dỗi và dỗ dành của 2 đứa. Mình đã nghĩ là, nếu lỡ vài ngày nữa, câu chuyện này chẳng thể đi đến đâu, có lẽ mình sẽ vẫn muốn trân trọng những ngày này, một cách thật cẩn thận, những ngày này mình thật sự rất vui, mình nghĩ là đã rất rất nhiều năm rồi mình không được trải qua cảm giác này, và có lẽ, mình thật sự không hề biết phải phản ứng ra sao trước những điều như thế. 
Hôm nay mình xem bài, về mình và về Vũ, bài ra đẹp lắm. Đại ý là đã đến lúc Vũ vượt qua bóng ma quá khứ, còn mình thì sẵn sàng để bắt đầu. Và mọi chuyện thì sẽ kéo dài, một khoảng thời gian nhất định, dài đến mức ra tận 6 of Pen. Nhưng điều buồn cười là không hiểu sao mình lại buồn, buồn đến mức muốn chảy nước mắt, cũng không biết vì sao cả. Mình chỉ mới rep một câu bình thường, Vũ đã hỏi mình là, nay chị làm sao vậy, mình chẳng biết phải nói sao, đúng là mình có sao thật, sao vì vui hay vì gì mình chẳng biết nữa... Chắc đây là cảm giác khi bắt đầu một điều gì đó mới nhỉ, dù là vui hay buồn, sau một khoảng thời gian rất dài, việc bắt đầu một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời, luôn mang lại loại cảm giác như này đúng không. Dù mình thật sự muốn bất chấp tất cả để có được trải nghiệm này trước khi kết thúc những năm cuối cấp, nhưng đánh đổi, sẽ phải đánh đổi rất nhiều, giống như một vụ cá cược biết trước sẽ chẳng có lối thoát hay giải pháp hạnh phúc nào nhưng vẫn đâm đầu vào vậy. Đây sẽ là một câu chuyện vui hay buồn, liệu mình hay em của mình sẽ đi đến đâu... Rồi còn du học nữa... Thật sự... buồn quá. 
0 notes
story-of-nob · 7 years
Text
091217 - TIESTO & R3HAB . Best memory ever
Nhất định phải viết lại. Thật chi tiết, nhất định không được quên rằng mình đã có một ngày đáng nhớ đến như vậy. 
Tumblr media
Nói là tình cờ thì cũng không hẳn, đây là sự tình cờ có sắp đặt. Mình đã tưởng rằng, lẽ ra mình sẽ phải trải qua đêm nhạc đó một mình, hoặc với bạn cùng lớp, những người mình chẳng yêu quý hay thân thiết gì cả. Lúc trước khi gặp 2 anh thì có đi cùng chúng nó, hic, siêu siêu đen đủi thật luôn ấy, không muốn nhắc lại đâu vì bài này chỉ muốn viết về một kỷ niệm đẹp ơi là đẹp thôi mà. 
Đây là lần thứ 2 mình rave, trước đó thì một lần đi Hardwell, lần đầu mà nên cũng hừng hực, bỡ ngỡ và tất nhiên là cũng vui, but lần này is best. Trước đó vài hôm thì mình có kể với Quyên việc là mình đi một mình và điều đó khiến mình buồn so much, có chút lo lắng nữa vì cái cảm giác cô đơn trong fes thì tuy nó cũng không quá kinh khủng nhưng nó vẫn buồn, mình thì không hứng lắm với việc đi cùng bọn lớp mình, vài ba đứa con gái thôi. Xong rồi Quyên mới bảo sẽ hỏi anh Thái hộ mình, xem anh ấy đi với ai team nào rồi cho mình join cùng cho đỡ cảm giác lạc lõng, anh Thái với anh Dương còn chẳng cần biết mình là ai, nghe cái đã đồng ý luôn rồi :))))) còn mình thì phân vân xem bài đi xem bài lại xong rồi bài nó cũng ra kiểu nửa chừng chẳng rõ ràng mình thì bối rối quá đọc chẳng hiểu gì thế là thôi, cuối cùng vẫn quyết nghe theo trái tim (đm có con ngu nào lại từ chối đi quẩy cùng các anh đẹp trai ft nhà giàu? ) 
Nội dung chính: 
Lúc đến thì phải tìm nhau, gặp được xong mỗi ông cười với mình một cái rồi bắt đầu dẫn mình vào trong đám đông =)) đm nguyên lúc cười đã thấy thân thiện vcl rồi. Đi được mấy bước thì anh Dương đã quay lại hỏi “Ơ con em đâu rồi” :)) đm đúng cảm giác được bảo vệ, bắt đầu thấy an toàn vcl rồi. Sau lúc chen sâu vào trong rồi mình mới bảo bỏ balo xuống mà quẩy, mình cũng bỏ túi xuống. 2 ông không tin còn sợ mất, đúng dân đi quẩy lần đầu, mình bảo không mất được đâu ơ hay :))) xong anh Dương bảo mình là bỏ túi của mình vào trong balo, mình nhét thử thấy không vừa xong anh Dương cứ cố nhét bảo vừa mà =)) thế là mình chẳng cần xách túi tiếc gì nữa tha hồ quẩy, balo thì anh Dương trông từ đầu đến cuối luôn. Lúc còn vắng vắng, tầm 6h hơn 6 rưỡi thôi, thì đứng quẩy khá ngon lành, bên trên ngay sát chỗ mấy anh em đứng là một đôi cứ cháo lưỡi rồi tình cảm đủ kiểu, anh Dương mới ghé tai mình (vì ở fes nói bthg chẳng nghe thấy gì đâu phải ghé sát cơ hihiiii) xong bảo: “Gato nhờ” =)))) đồ hâm. Thế xong kiểu thỉnh thoảng chắc sợ ngại sao ấy anh Dương cứ toàn nói chuyện với mình, nói xàm xàm nhàm nhàm ấy mà cơ mà vẫn nói =)))) Có cái lúc tự sướng, ảnh tự sướng đây nè: 
Tumblr media
Đấy lúc này mới vừa vào được có tí mà đã thoải mái vl rồi. Xong chụp 3 xong anh Dương mới quay sang kiểu xin phép mình ấy bảo là “Bọn anh chụp riêng cái nha” :)) ui lịch sự théeeee :)) Lúc sau ra ngồi nghỉ để chờ team anh của anh Thái đến cũng phải mất tầm 45p ấy, 2 ông mới giơ cái ảnh này ra bảo mình là anh up ảnh này nhé, mình bảo đéo ảnh này xấu lắmmm, hic, anh Dương mới bảo “xấu gì xinh vl rồi đăng đây” =))) lúc đấy thì ko đăng luôn nhưng 1 lúc sau vẫn đăng cái ảnh này, lúc định tag mình còn đưa máy cho mình bảo mình viết nick đi =))) đm ý anh là anh thậm chí còn chẳng biết em là ai đấy :))) nhưng vì ko có mạng mình chỉ viết được chữ “B” thôi xong ko tìm được, anh Dương mới như thằng hấp bảo thôi anh chạy ra ngoài kia bắt mạng =))) trong lúc anh chạy ra thì team anh anh Thái đi lên trên, anh Thái bảo đi trước mình với anh Thái ở lại chờ anh Dương lát tìm sau =)) lúc sau thì lost the way luôn :)) cũng may vì thế mà 3 anh em vẫn quẩy cùng từ đầu đến cuối không đi cùng team kia thì mình lại ngại :))) Lúc team kia đến thì có đi mua bia, đưa cho anh Dương uống, anh Dương không uống xong đưa mình, mình bảo không hâm à em không uống đâu anh Dương cũng bảo anh cũng không uống :)) nhưng kiểu chắc xã giao cũng dô với mấy anh kia xong nhấp một chút rồi cầm đấy không uống. Mình mới hỏi là uống bia vào có high ko :)) (mình giả vờ vậy thôi thực ra trước đó mình uống bia với mấy con ở lớp rồi =))))) anh mới kể là anh đang high sẵn rồi, hôm qua uống rượu với bọn bạn xong say lắm :)) sao say đến tận giờ cơ á :)) đêm anh ngủ đến 4h sáng xong thức luôn ko ngủ được nên giờ vẫn high ko uống được nữa :))) mình cũng bắt đầu băn khoăn rồi :)) thế xong thấy ông ấy vừa cầm bia vừa đứng quẩy thấy thương quá mình bảo đưa em cầm cho mà quẩy =)) cười tít mắt ấy ciu gheeê :)) mình cầm hộ xong mình uống hộ mấy ngụm hihi coi như là hôn gián tiếp đó :)) lần đầu uống bia cũng ko kinh lắm chắc do lúc đó mình high lắm rùi. Cơ mà vẫn không uống hết được lúc sau anh ấy vẫn đem đổ đi =)) Lúc đi tìm đường thì chen chúc mệt ơi là mệt, cứ phải bám theo các anh, thỉnh thoảng đường bị tắc, phải đứng sát ơi là sát để quẩy oh nooooooo :((( phê lắm. Xong từ cái lúc đầu vào rồi ấy, anh Dương đã luôn kiểu chỉ là mình phải đứng bên trên 2 anh, như kiểu để anh còn giám sát vậy =)))) thỉnh thoảng mình chen ra chỗ trống trống quẩy cho dễ đi xa xa tí là cả 2 anh cứ như kiểu giám sát mình ấy. =))) lúc ngồi nghỉ còn tám phét mấy chuyện buồn cười :)) anh Thái hỏi mình học lớp anh à, không đúng không :)) mình bảo không :)) b1 à :)) đúng rồi. bọn anh thì chắc em chẳng lạ gì rồi, lớp 13 pháp =)) anh Dương bảo nhưng chắc không biết anh đúng không :)) em biết chứ :)) biết á :)))) lúc sau có hỏi là em chơi thân với hội quyên thanh ánh à :)) mình bảo vâng định giải thích thêm mà lại thôi :)) mình có kể là mình chuyển lên hn rồi, các ông mới hỏi han học căng thẳng gì không :)) mình bảo căng chứ, lên đây chẳng quen gì :)) mấy ông lại than vãn học đhọc khổ, khổ nhất là hết tiền :v toàn kêu hết tiền thôi, đc cho 1tr5-2tr đến ngày 15 là hết rồi :)), anh Dương còn kể là nhà anh ở xa lắm, cách 30km, toàn ở ké các bạn, đi ké các bạn :)) khổ thân, anh Dương học fpt í. anh Thái thì kiểu nhà giàu mà chẳng giống giàu gì cả, gần gũi lắm. Mình hỏi các anh đi quẩy mấy lần rồi :))) bảo là mới lần đầu, sv năm nhất mới từ quê lên nhìn gì cũng sợ, ra đường cũng sợ xong còn kêu ko có bạn =))) tội vaiz =)))) 
Đoạn cuối mới tuyệt. Mấy anh phải đi lấy xe, ở chỗ nào mình chẳng biết nhưng anh Dương bảo dẫn mình ra cổng đã, điện thoại mình không đặt grab được nên anh Dương đặt cho, 2 ông dẫn mình ra cổng xong rối rít lên chạy quanh tìm xe cho mình trong khi mình chân nát cmnr đ đứng nổi ngồi mẹ ra đường, 2 ông chạy đi tìm biển số xe =))) lúc tìm thấy rồi còn dặn mình hết bao nhiêu tiền nhớ kĩ, xong bảo về an toàn mình bảo em cảm ơn xong anh Thái còn bảo cảm ơn cái gì mà cảm ơn =)))) đm các anh là best đấy ạ. 
Còn gì còn gì nữa không phải ghi hết lại không là trí nhớ cá vàng của mình sẽ chẳng còn giữ lại được gì đâu :(((( các anh đúng kiểu mấy ông mới từ quê lên thật ấy :v gần gũi giản dị ăn mặc cũng kiểu bình thường xong quẩy cũng hí hửng buồn cười lắm =))) huhu các anh đáng yêu quẩy ciu lắm =))))) nhún nhún trông như tập dưỡng sinh là điệu của các ông lúc đã mệt. mới tầm 10h anh Thái đã đòi về vì quá đói =)))) lúc sau mình đứng lên quẩy tiếp thế là cũng theo sau quẩy tiếp luôn =))))) lúc mình mệt quá không còn tí sức nào ngồi mẹ xuống thì 2 ông chỉ nhau xong cười mình chứ ơ hay thật :v 2 anh còn không biết đọc tên R3HAB chứ mình dạy cho thì anh Dương rep là xin lỗi nhà queeê =))) ui hic. Lúc trước khi về anh Dương bảo mình là hôm nay mà không đi với bọn anh thì em còn chán hơn nhiềuuu :)) đúng đúng đi với các anh là best. À nếu mà vài năm mà có đọc lại cái này chán chán có thể đọc lại inbox với anh Dương, cũng rất ciu =)) dù có vài dòng thôi. 
Mình nghĩ đây là lần duy nhất trong đời được quẩy với 2 anh và như này, giả sử mà đi lần sau chắc sẽ là hội đông ơi là đông, mình ko phải duy nhất nữa thì sẽ không có cảm giác như này đâu :))) nên nhất định phải ghi nhớ lần duy nhất này, cũng giống như lần duy nhất đi với Hiếu và Đạt ấy, không có lần sau nên luôn ghi nhớ và trân trọng :)) mình có vẻ hay có duyên kiểu như này :)) but still anh trai các thứ thôi, dù mình có kiểu sướng phát điên thật nhưng chắc cũng vì chuẩn bị tinh thần trước rồi, cái gì mà không với được thì không nên thích hay nuôi hy vọng làm gì. Cảm xúc thì tuyệt thật, làm gì có con l nào mà không thích cho được cơ mà chỉ để 1 đêm vậy thuii, hết high rồi thì xuống trở về với mặt đất thôi em =)) Nhờ có Quyên mới có được trải nghiệm thế này nên vui qué ♥ Hehee vậy nha.
0 notes