Tumgik
#thơ lãng mạn
Video
youtube
Bài thơ CHIỀU TÍM BÊN ĐỜI |diễn ngâm: Đức Tâm | thơ Bùi Trọng Hiển |thơ ...
2 notes · View notes
dongnhung · 2 years
Video
youtube
Tiếng Thơ Tình Yêu Và Quê Hương💛Những Bài Ngâm Thơ Hay Đắm Đuối💎Ngọt Ngà...
0 notes
tieutruong · 4 months
Text
Tumblr media
Nhân sinh giá như lần đầu gặp gỡ:
Con người tốt nhất vẫn chỉ là lúc mới quen nhau. Chúng ta đều rất nhiệt tình, cũng rất giả tạo.
Tình cảm lãng mạn lại mới mẻ. Anh không biết em ra vẻ ngây thơ, em cũng không biết anh có ý đồ xấu. Chúng ta quả thực rất tốt.
81 notes · View notes
vanphuongdich · 3 months
Text
Hẹn ước
山林不向四季起誓,荣枯随缘。海洋不对沙岸承诺,遇合尽兴。
Núi rừng không thề nguyền với bốn mùa, xanh úa tùy duyên. Biển cả không hẹn ước với bờ bến, náo nức gặp gỡ.
Ý nghĩa của câu nói này đã rõ ràng ngay trên mặt chữ. Núi rừng chưa bao giờ thề nguyền điều gì với bốn mùa, nhưng nó sẽ tốt tươi héo úa theo biến chuyển tự nhiên của năm tháng. Biển cả chưa từng hẹn ước điều chi với bờ bến, nhưng nó chưa bao giờ ngừng cuộn sóng để quay lại với bờ bằng tất cả sự hân hoan.
Câu nói vừa thơ mộng, vừa lãng mạn mà cũng không kém phần sâu sắc. Hãy dành cho tình yêu của mình cả trái tim ấm nóng và lòng kiên định, hành động là minh chứng thuyết phục hơn vạn lời hứa hẹn.
简桢《海誓》 (@conmeodichoi - Con mèo đi chơi | Vạn Phương dịch)
Tumblr media
70 notes · View notes
vungoclam · 19 days
Text
"Con người tốt nhất vẫn là lúc chỉ mới quen nhau. Chúng ta đều nhiệt tình, cũng rất giả tạo. Tình cảm mới mẻ lại lãng mạn. Anh biết em ra vẻ ngây thơ, em cũng biết anh có ý đồ xấu. Lúc đó chúng ta quả thực đều rất tốt."
21 notes · View notes
bibianxx · 1 year
Text
#1574
Có đôi lúc mình đã nghĩ rằng đây chính là khoảng thời gian khó khăn nhất nhưng rồi sau đó đã tồn tại những khoảng thời gian làm cho mình cảm thấy tệ hơn.
Bạn có thích ngắm nhìn bầu trời?
Thích không khí trong lành, thích sự chuyển động của mây, thích mưa, thích cuộc sống mà bạn đang sống?
“Hôm nay bầu trời thật đẹp, Nhi thấy không?
Hôm nào hoàng hôn sau nhà Dung cũng đẹp, Nhi có nhìn thấy không?
Em vẫn thường nhớ về tuổi thơ, có lẽ một tuổi thơ đẹp là thứ chữa lành tốt nhất. Khoảng thời gian ấy tuy em và Nhi không quá thân thiết nhưng chúng ta có thể ngồi cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng và đếm sao mỗi tối…” Những điều mà em nghĩ là khi chúng ta lớn lên rồi, thật khó để có thể làm nó cùng nhau thêm một lần nào nữa - giữa cuộc sống bận rộn này, giữa cuộc sống có quá nhiều phiền muộn mà ta phải lo toan.
Mình là một kẻ lãng mạn, có lẽ vậy. Những lúc mệt mỏi hay không vui mình thường ngắm nhìn bầu trời, cảm giác mọi thứ sẽ được xoa dịu dù rằng chỉ trong khoảnh khắc ấy.
Mình biết rằng có những giai đoạn trong cuộc đời sẽ không quá dễ dàng, mỗi bước đi đều không trên đoạn đường bằng phẳng nhưng không còn cách nào khác mình chỉ muốn sống tốt cuộc sống này vậy nên mình cố gắng.
Mình chỉ là một người bình thường, ở mình cũng có rất nhiều thất vọng. Người khác nhìn thấy mình, họ đánh giá mình nhưng cũng không thể nào nhìn thấu được hoàn toàn con người mình. Cách mà mình vượt qua mọi thứ một mình - những lời nhận xét, đánh giá tiêu cực - nó không thể khiến mình gục ngã thêm nữa…
“Ngày hôm nay của bi thế nào? Dạo này thì sao?”
“Mọi thứ đều bình thường ạ.”
Mình đã không thể nói rằng mọi thứ là tốt trước sự mất mát của anh ấy sau khi người con gái mà anh yêu thương rời đi…
“Như thế nào là bình thường?”
“Em ổn khi mà em có thể làm mọi thứ một mình sau khi chúng ta chia tay.”
Dạo này mỗi ngày trôi qua đều không mấy dễ chịu, mình trở nên bận rộn hơn và ngày càng ít đi những mối quan hệ.
Mỗi tối sau khi kết thúc một ngày làm việc mình chỉ muốn làm mọi thứ một mình. Người khác nghĩ rằng đó là sự cô đơn nhưng mình thì khác mình yêu cả sự cô đơn của chính mình.
Mình là một người tích cực, mình không thích bản thân có quá nhiều phiền muộn hay phải ôm lấy những tổn thương mà mình có thể tự chữa lành. Vậy nên mình không muốn ở trong những mối quan hệ mà mình phải phụ thuộc vào cảm xúc của đối phương hoặc phải chịu đựng cảm giác tiêu cực trước những hành động mà họ mang đến.
Có lẽ vì những điều ấy mà mình chọn cô đơn…
“Vạn hạt mưa rơi không hạt nào rơi nhầm chỗ…”
“Em có thể hiểu ý nghĩa câu nói này như thế nào?”
“Em không hiểu thật à?”
Mình đã từng chìm đắm trong quá khứ với những cảm xúc không nhẹ nhàng. Mình dường như gục ngã, không thể ngủ được vào buổi đêm, đi loanh quanh trong phòng như một kẻ ngốc, nằm nghĩ ngợi về những điều linh tinh.
Bạn biết đấy có những vết thương tuy không chảy máu nhưng vẫn để lại sẹo. Vì đối phương không thể nhìn thấy nên sẽ không thể nào hiểu được những điều trông nhỏ nhặt đến thế lại có thể làm tan nát một trái tim.
Mỗi cuộc gặp gỡ đều có lý do của riêng nó, là vậy sao? Còn những mảnh vỡ nơi tim mình là lý do cho sự rời đi của mình trong quá khứ, có lẽ vậy.
Có một câu mà Hoàng Trung từng viết:
“Mình thậm chí biết được rằng bao nhiêu vết thương đang giày xé trong tim mình, như vỡ vụn ra thành từng mảnh. Bây giờ yêu thêm cũng chẳng để làm gì nữa…”
và mình nghĩ rằng mình thích câu này hơn.
@bibianxx
58 notes · View notes
taifang · 6 months
Text
Thứ tôi học không phải là lịch sử mà là ánh trăng soi trên Vạn Lý Trường Thành thời Tần Hán. Là mối tình lãng mạn vĩnh cửu của triều đại nhà Đường Tống, là những bài thơ, giọt mực rồng bay phượng múa, là giai điệu du dương của nhà Nguyên, là hào kiệt của triều đại nhà Minh Thanh, là mưa gió ở phía nam sông Dương Tử, khói bụi ở phía bắc. Đó là cuộc sống hỗn loạn trong thế giới phàm trần và cuộc hành trình ngược dòng của cuộc đời.
@taifang dịch
Tumblr media
17 notes · View notes
tieuduongnhi · 10 months
Text
[Weixin] Làm cho bản thân mình vui vẻ, thời gian sẽ gửi bạn tất cả câu trả lời.
-----------------
Người dịch: Hoa Doãn
--------------------------
Làm cho bản thân mình vui vẻ, thời gian sẽ gửi bạn tất cả câu trả lời.
Nhìn thấy một bình luận liên quan đến vấn đề “lo âu”:
Khi học tiểu học, thầy giáo để chúng tôi lần lượt đứng lên đọc bài, tôi sẽ đếm xem phía trước mình còn bao nhiêu người, xem xem đoạn mình phải đọc nằm ở phần nào. Như vậy, tôi có thể luyện tập trước khi đứng lên đọc bài. Tôi cảm thấy sự lo âu của đời người chính là bắt đầu từ lúc ấy.
Nghĩ thật kĩ, hình như quả thật là như vậy.
Từ nhỏ để lớn, ánh mắt của chúng ta dường như đã quen với việc nhìn phía trước ngó phía sau, cũng thường xuyên chú ý đến người xung quanh mình, sợ trình tự của vận mệnh sẽ rơi trên người mình, làm không tốt sẽ bị người ta xem thường.
Cảm giác lo âu phát triển trong cơ thể con người, xuất hiện thường xuyên sẽ khiến chúng ta thất bại khó làm nên chuyện.
Chúng ta dường như quên mất, thứ nên quan tâm nhất đó chính là bản thân mình. Yêu bản thân, chăm sóc cho tinh thần của mình, cảm nhận niềm vui từ bên trong ra ngoài.
Bạn nên sống theo cách thức mà bản thân mong muốn, có hứng thú. Những thứ tạp nham khác nhiều vô số kể nhưng chúng chỉ là phong cảnh hai bên bờ sông của con thuyền đang trôi mà thôi. Mà tất cả thơ với nơi xa, mây với hào quang, đều là vì bạn mới trở nên lãng mạn.
Quãng đời còn lại rất dài, hi vọng bạn sẽ mãi mãi ôm lấy bản thân mình, trong ánh mắt có một mặt trời không bao giờ lặn, sau cùng của nụ cười là lòng can đảm và sự thẳng thắn vô tư.
-----------
St
25 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 11 days
Text
Vừa Đủ - Trần Nhương
Tumblr media
Em vừa đủ để anh khao khát
Vừa đủ làm cho anh thật là anh
Trời chớm thu vừa đủ nét xanh
Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt.
Em vừa đủ để qua thời non nớt
Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh
Trong vững bền vừa đủ sự mong manh
Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ.
Em đàn bà vừa đủ men thi sĩ
Em trang đài vừa đủ nét chân quê
Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia
Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy.
Em già dặn vừa đủ điều non bấy
Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền
Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên
Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn
Anh khao khát với trái tim lãng mạn
Mong suốt đời vừa đủ để yêu em…
- Nhà thơ Trần Nhương
6 notes · View notes
disfs · 2 months
Text
Những cách phối đồ cùng quần jeans ống rộng cho nàng thơ yêu Vintage style thêm nổi bật lướt phố
Khi nhắc đến một trong những phong cách thời trang được đánh giá là chưa bao giờ bị lỗi thời theo thời gian thì vintage style sẽ là cái tên được xướng đầu tiên trong làng mốt. Những set trang phục mang phong cách của những thập niên trước, vừa cổ điển, lãng mạn lại đậm chất Châu Âu chắc hẳn sẽ là một trong những lựa chọn không thể bỏ qua của các quý cô nền nã, nữ tính, yêu sự nhẹ nhàng. Vậy nếu…
Tumblr media
View On WordPress
2 notes · View notes
Video
youtube
RỒI MAI TÔI SẼ XA ĐÀ LẠT | diễn ngâm NSƯT Ngọc Mai | thơ Bùi Trọng Hiển ...
2 notes · View notes
dongnhung · 2 years
Video
youtube
Vũ Trụ Ca💛Tiếng Thơ Huy Cận💎Ngọt Ngào Đằm Thắm Ru Ngủ Đêm Khuya
0 notes
sitrines-blog · 2 months
Text
Tiếng Pháp vẫn là một ngôn ngữ gì đó rất lãng mạn. Không phải kiểu dồn dập, mãnh liệt như tiếng Ý hay Tây Ban Nha, mà là kiểu nhẹ nhàng, thơ thẩn, tựa như ánh ráng chiều.
L'amour, les baguettes, Paris.
youtube
3 notes · View notes
phuongdd · 4 months
Text
Đôi lời tản mạn về em
Trước khi mở đầu thì có đôi lời anh muốn nói, thật ra thì lúc đầu anh định dùng đại từ nhân xưng tôi và em trong bài viết này, chắc sẽ thi ca hơn một chút, hấp dẫn hơn một chút, hoặc có lẽ nghe sẽ da diết hơn chút, nhưng cũng xa cách hơn chút. Viết được hai đoạn thì anh không chịu nổi, nên lại quay về anh em, có lẽ do mình đã quá quen xưng hô như vậy, cũng có lẽ do anh chỉ muốn viết bài này cho em, nhưng anh càng nghĩ là do anh không muốn kéo dài thêm sự xa cách của mình. Vì thế nên là, từ giờ về sau, anh vẫn sẽ dùng anh và em.
Hôm nay là ngày 20 tháng 12, gần đến Giáng Sinh, năm mới cũng sắp đến, vậy là chuẩn bị qua rồi năm Quý Mão 2023. 2023 đối với anh căng tràn đấy biến động, không chỉ trong cuộc sống, công việc, mà còn về mặt tình cảm.
Sáng nay, cũng như bao ngày kể từ khi qua Pháp làm việc, anh tản bộ đến chỗ làm vào đúng 8h sáng, đi ngang qua khu rừng dẫn lối đến công ty. Chuyện vốn dĩ sẽ kết thúc ở đây, cũng chẳng có ý tưởng gì để viết nếu anh không chợt lướt Instagram và tình cờ được gợi ý ra tài khoản Threads của em. Vốn dĩ chưa nghe qua Threads bao giờ, trong điện thoại cũng chẳng có, cộng thêm sự tò mò chiếm giữ trong tâm trí về cuộc sống của em, anh liền vội vàng tải phần mềm này. Vội lướt qua các bài đăng, vội đọc vài dòng bình luận, vội xem vài chiếc ảnh, bất chợt tâm trạng anh ngổn ngang, tràn đầy cảm xúc, dồn nén, thôi thúc anh viết ra đôi lời, một là để lắng đọng lại những ký ức, hai là để giãi bày với chính bản thân, ba là hy vọng em sẽ đọc được nếu còn nhớ về trang Tumblr này.
Để xem nào, quay về hồi mình mới gặp nhau. Anh nghĩ đây không phải lần đầu tiên anh nói ra điều này, nhưng việc em xuất hiện trong cuộc đời anh đã kéo anh ra khỏi vực sâu u tối của sự lãnh cảm. Trước khi em xuất hiện, anh đã nghĩ rằng có lẽ trái tim vô cảm của anh đã thực sự ngừng rung động, chẳng cảm nhận được chút tình cảm cũng như hơi ấm nào cả. Và rồi, anh gặp em, người làm anh nhớ đến câu nói mà anh không rõ là của ai, "The world is dull, but it has you". Mọi người thường hay dịch là "thế gian vô vị, nhưng nó lại có em", còn anh thì nghĩ rằng, thế gian này vốn dĩ tràn đầy ý vị, thăng trầm, lên voi xuống chó, chỉ là nó vô sắc, còn em, là người tô điểm cho thế gian này. Chuyện mình gặp nhau, không thi vị như thơ, cũng không lãng mạn như truyện, mà mình gặp nhau qua những lần quẹt trái quẹt phải trên Bumble. Thật sự thì việc gặp nhau qua một ứng dụng hẹn hò không phải điều mà cả hai chúng mình tin tưởng lắm, vì lo lắng rằng người còn lại chỉ muốn tìm kiếm một cái gì đó chóng vánh và không có sự gắn kết trên này. Em còn đã xóa cả ứng dụng, nhưng rồi thương anh vì em nghĩ đọc tin nhắn mà không trả lời là tệ hại quá nên lại tải về để trò chuyện tiếp cùng anh (em tử tế vậy đó). Và rồi hai con người của sự nhạt nhẽo (hoặc có lẽ là của sự nghiêm túc) vẫn cứ thế mà tiếp tục cuộc chuyện trò.
Mình trò chuyện được khoảng hai tuần thì anh quyết định rủ em đi gặp mặt, mọi người thường nói, trên Bumble mà không rủ trong một tuần thì con nhà người ta chạy mất, nhưng em thì không, vẫn tiếp chuyện anh mỗi ngày. Thú thật là anh không hề muốn mình gặp nhau, vì anh sợ, sợ rằng gặp rồi anh sẽ chẳng dứt ra được (đâu có sai đâu). Nhưng rồi anh nghĩ, nếu không gặp em, anh sẽ hối hận cả đời mất, nên là anh lấy hết dũng khí để mời em đi uống nước. Vì khoảng thời gian ngắn ngủi ở Việt Nam của anh dịp Tết nên mình chỉ gặp nhau được đúng hai lần, lần đầu ở Dot, Yên Hoa, lần hai thì ở Con Vịt Say, Từ Hoa. Chắc không phải tình cờ đâu, khi hai con phố đều mang tên thứ mà em thích. Lạ thật sự đấy vì chưa gặp nhau lần đầu mà mình (chính xác hơn là anh) đã có kế hoạch gặp nhau lần hai rồi. Thời gian hai cuộc gặp dù không dài, song mình cũng có đủ thời gian tâm sự các thứ trên đời, anh kể cho em chuyện DNA của chuối, rồi em kể cho anh câu chuyện về việc dì em ở Anh. Hợp đến thế đấy mà mãi sau này anh mới biết là em đã nghĩ rằng sau cuộc gặp đó chúng mình sẽ dừng lại và kết thúc sớm thôi (vì anh đi xa tiếp), thảo nào mà em mới tặng anh cái ôm "tình bạn", kiểu dù sao cũng xa nhau rồi, thôi thì ôm một cái. Tính anh vốn ngại, mà tự dưng được ôm hẳn 0.5 giây làm anh đớ ra và cũng chả kịp phản ứng nữa, càng làm mọi thứ trở nên hài hước hơn. Cũng may là sau đấy mình vẫn tiếp nối cuộc trò chuyện, dù chỉ là online, và chỉ qua giọng nói, cùng vài dòng tin nhắn.
Những cuộc trò chuyện của mình, anh vẫn nhớ như là vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, từng bức ảnh anh chụp trong chuyến đi du lịch xuyên Việt Nam hay Đài Loan anh gửi cho em, từng lời bình luận về cuộc sống, từng lời hỏi thăm sức khỏe, từng lời nhắc nhở việc học tiếng Trung. Rồi từng đoạn phim, từng chiếc ảnh dễ thương, sáng tạo với những dòng chữ và câu nói đầy sự an ủi và động viên em gửi cho anh mỗi khi anh gặp khó khăn trong công việc và cuộc sống nơi phương xa. Cả những quan điểm và lời tâm sự khiến anh nhận ra em đúng là một "wifey material" mà anh luôn hằng mong đợi (haiz). Còn đánh sâu vào lòng anh nhất là những câu nói tình cảm, rất hiếm hoi, mà có lẽ em chỉ buột miệng nói ra trong những đêm dài. Khi con người ta trở nên yếu đuối (và mệt mỏi) thì những lời nói càng thể hiện đúng những suy nghĩ của chính mình, biết thế, nên anh càng trân trọng hơn những khoảng khắc mà em thể hiện con người và tình cảm của em. Rất may mắn là việc lưu trữ ảnh trên đám mây đã cứu anh một bàn thua trông thấy khi rất nhiều ảnh của em đột nhiên mất đi khi anh dọn bộ nhớ trên điện thoại.
Em còn nhớ không, hồi đầu mình nói về việc chẳng thể nghĩ rằng sẽ đột nhiên nói chuyện với một người lạ trong khoảng thời gian dài như vậy, nào là hai mươi mốt ngày sẽ thành một thói quen, rồi cứ nói chuyện tâm sự thế nào mà mốc thời gian này cứ thế trôi qua, dễ như là cắt bơ vậy. Dù đều có những cản trở nhất định như việc anh đi ngủ sớm (giờ vẫn vậy) và việc múi giờ mình lệch nhau (giờ càng lệch hơn) nhưng đến cuối cùng mình đều tìm ra giải pháp và cố gắng để vượt qua những trở ngại đó. Như việc em dành thời gian sớm hơn, cố gắng hoàn thành công việc sớm để mình có thời gian nói chuyện với nhau, và anh thì đã thức những đêm thứ bảy đến ba hay bốn giờ sáng chỉ để kéo dài cuộc hội thoại của chúng mình. Đúng là khoảng cách và thời gian dường như cũng chẳng thể ngăn được tình cảm mình dành cho nhau, em nhỉ?
Lan man thế chắc cũng đủ rồi, quay lại với những bài đăng trên Threads, vẫn tràn đầy năng lượng tích cực đúng như em của ngày nào, em vẫn thích uống matcha latte, không phải là loại mà hay bán ở Starbucks đâu, chỉ ở những quán mà em thích thôi. Rồi em vẫn ghét ăn cà rốt như vậy, lúc mới biết thì anh cũng ngạc nhiên lắm, anh đã tự hỏi là làm sao mà có người Việt Nam không thích ăn cà rốt được. Rồi anh dành thời gian tìm hiểu rất nhiều những cách nấu ăn để khiến cà rốt mất mùi và giúp em ăn được (bổ sung chút vitamin A), nhưng giờ nó đã thành một kiến thức mà anh chẳng dạy em được nữa. Trên hết cả, qua tất cả những bài đăng, anh thấy em đang thực hiện được đúng những kế hoạch và ước mơ của mình rồi, tiếp tục công việc ở FPT này, và anh đoán sớm thôi (chắc trong năm sau), em sẽ đến Anh, và dành Giáng Sinh ở con phố thiên thần.
Dù nhớ em đến vậy, anh cũng không hồi hận vì mình đã dừng lại, dù anh chưa từng, chưa từng, chưa từng hết tình cảm dành cho em. Chỉ là anh không muốn sự tiêu cực trong lòng anh làm ảnh hưởng đến tâm trạng cũng như cuộc sống của em. Anh không muốn trở thành vệt màu đen u tối chấm phá sự tinh khôi và vui vẻ ở em. Anh biết là anh ích kỷ, anh cũng biết là anh chẳng nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng đôi lúc có những sự việc mà mình bắt buộc phải làm, không thể trốn tránh được. Anh vẫn mua những chiếc bưu thiếp mỗi nơi anh đi, viết lên vài dòng chữ, kể về trải nghiệm của anh trong những cuộc hành trình, dù anh chẳng còn ai để gửi đến nữa. Những lời hứa và lời hẹn hò đi chơi bị bỏ quên có lẽ cũng nên cho vào dĩ vãng.
Có đôi lời anh đã tập rất nhiều lần, và cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh, nhưng chắc chỉ có thể giữ cho mình anh thôi. Sau này người gọi em là bé Giang, là Cún sẽ không phải là anh nữa rồi.
Anh chỉ mong em có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
PDD.
Tái bút: Viết ra chắc có lẽ cũng chỉ để tìm lý do thoái thác, tìm lý do quên đi chính nỗi buồn của mình, viết xong cũng nhẹ nhàng hơn chút đó, nhưng mà cũng giống như dùng băng dính vá tim, chẳng mấy chốc mà lại nứt.
Tumblr media
3 notes · View notes
cuonglightning · 2 years
Text
Tumblr media
Lấy chồng lương cao hay giỏi việc nhà?
Bữa giờ các page lớn lại có trend đặt câu hỏi đại ý: Giữa một người đàn ông lương 30 triệu không làm việc nhà và một ngươi đàn ông lương 10 triệu đảm đang việc nhà thì các chị em sẽ chọn ai?
Thật ra những mẫu câu hỏi tiêu chuẩn kép này chỉ gây thích thú và tranh cãi với các cháu teen teen thuộc lứa tuổi nam mới mọc lông nách, nữ ngực mới lú quả cau chứ đa phần các anh chị trên 30 tuổi chỉ cười nhạt rồi next cho đỡ mất thì giờ hoặc nếu có bình luận thì đa phần cũng bơm đểu cho tụi nhỏ thêm phần hung hăng, háu chiến.
Các em nên nhớ rằng, nếu phụ nữ trong gia đình có rất nhiều con đường để chọn, thậm chí khi mệt mỏi thì hoàn toàn có thể rút lui về hậu phương lo cho gia đình mà không gặp bất kỳ trở ngại xã hội nào nhưng đàn ông thì đa phần không thể.
Cả cuộc đời người đàn ông chỉ có thể hướng về phía trước.
Đàn ông thằng nào cũng muốn mình đa năng, toàn diện. Vấn đề “việc nhà” và “thu nhập” nó không hề liên quan để có thể ghép chung cho nhau rồi phân ra hai vế trong một câu hỏi chọn chồng. Vì thế câu hỏi trên đã sai ngay cách đặt vấn đề.
Cần phải nói rõ dù lương 100 triệu hay 10 triệu thì thằng đàn ông vẫn luôn muốn đa năng trong công việc gia đình. Nhưng sức người có hạn, đời không như tốc-tốc, thằng lương 5 triệu thì tất nhiên đa phần sẽ ít áp lực công việc hơn thằng gánh cả team trong một tập đoàn kinh tế lớn vì ưu-nhược của mỗi người khác nhau. Thằng giàu thì cần thời gian, thằng nghèo thì cần tiền bạc. Có cái này thì mất cái kia. Đời cơ bản là thế em ơi.
Nếu cưới được một thằng lương rất cao mà còn thu xếp được cả thời gian về đúng 16h hàng ngày đều như vắt tranh để phụ em giặt đồ, lau nhà, dẫn chó đi ị lại còn biết lãng mạn làm thơ… thì chúc mừng em đã sở hữu hàng siêu phẩm. Anh Ba sống mấy chục năm đến giờ chỉ thấy mẫu người hoàn hảo này trong chương trình khoa học giả tưởng trên tivi.
Tương tự như vậy khó có thằng nào ngày làm đúng 8 tiếng về nhà điểm danh với vợ mà dựng nổi cơ đồ trừ phi nó sinh ra đã ở ngay vạch đích.
Dù người ta có ngợi ca rần rần về bình đẳng giới, nhưng xã hội luôn ngầm hiểu, một người đàn ông chân chính phải là chỗ dựa cho phái yếu cả về vật chất lẫn tinh thần. Nói gì nói, áp lực tâm lý, sinh lý, áp lực cuộc sống và áp lực tinh thần mà người đàn ông phải chịu đựng một cách tự nhiên luôn nặng nề hơn nhiều so với phụ nữ.
Vì thế cái sự “quan tâm” của đàn ông cần phải được hiểu rộng hơn và phải được soi dưới lăng kính cảm thông của người vợ. Chồng nó cực khổ, căng thẳng thần kinh để kiếm cho vợ một gói sinh 5 sao ở bệnh viện quốc tế thì làm ơn cảm thông cho nó không thể đủ thời gian xoa lưng, bóp vai, rửa đít hàng ngày cho em trong suốt thai kỳ như chồng của mấy bạn vạn likes khoe nhau trên facebook.
Ai cũng có cách yêu của riêng mỗi người, đừng ngu si lấy hậu trường của mình đem so bì với movie content của người khác.
Như nhiều lần Anh đã nói, hãy yêu đủ lâu để tìm ra một thằng đàn ông có ý chí. Vì đó là tài sản lớn nhất của một người chồng. Khi em trưởng thành em sẽ hiểu kinh tế là trụ chống của hạnh phúc, tất nhiên không phải ai nghèo thì cũng tan vỡ nhưng đa phần những cuộc hôn nhân không hạnh phúc đều bắt đầu bằng điệp khúc nghèo.
Đừng ham thằng 10 triệu, cũng đừng ham thằng 30 triệu vì thằng 10 triệu đang gánh gồng cho một tương lai gần thành đạt sẽ đáng quý hơn thằng 30 triệu nhưng tâm trí mịt mờ. Tất nhiên, vơ được thằng 30 triệu mà ý chí, tiền đồ xán lạn thì còn gì bằng nhưng các em làm ơn tắt app, soi gương trước khi đặt ngôi sao hi vọng.
Khi cưới nhau chỉ cần chọn đàn ông có một nền tảng tích lũy cơ bản, định hướng rõ ràng cho sự nghiệp, đủ năng lực để thực hiện con đường đó kèm một chút ấm áp để khiến em vui. Thế là đủ. Còn việc nhà ấy mà, ai rảnh thì làm. Câu nệ, so sánh cái gì?
Nên nhớ rằng cuộc đời con người là một chuỗi những lựa chọn, em chọn chồng thì đàn ông cũng chọn vợ. Muốn chồng là cây tùng, cây bách nếu em không là phượng hoàng thì ít ra cũng đạt tiêu chuẩn của chim yến, chim công. Khớp lệnh hay không sẽ phụ thuộc rất nhiều yếu tố của “thị trường” cuộc sống. Người bán cứ đòi giá trần mà người mua cứ thích giá sàn thì rút phích nghỉ cho khỏe người ơi.
Các em còn trẻ thì lo yêu đi, từ từ hãy tính chuyện cưới nhau. Tình chỉ đẹp thì đời chưa trải, phụ nữ đến một tuổi nào đó sẽ lười bắt đầu một mối quan hệ mới, lười hẹn hò, lười yêu và thậm chí là lười ghen.
Chỉ có một điều thật buồn rằng, khi đó 30 triệu trong mắt nàng cũng chỉ là con số vô nghĩa mà thôi.
41 notes · View notes
stony-cat · 1 year
Text
Tumblr media
Nhớ về nỗi nhớ
Trong một bức thư gửi vợ không bao giờ tới, Trần Dần viết: "Khi người ta khổ mọi vẻ, phải có một cái gì sung sướng, dù là hy vọng, mới sống được. Đêm bão biển ít nhất phải còn một ngôi sao trên trời, hay trong lòng thủy thủ. [...] Anh cố lắm... Nhưng em có thể thấy ở anh như một tia nắng giữa trời mây đen không?".
"Đêm bão biển ít nhất phải còn một ngôi sao trên trời, hay trong lòng thủy thủ". Ông bà bô tôi đều thích Trần Dần. Mẹ tôi có thể ngồi gọt xoài đọc một lần hết bài Việt Bắc. Ông bô thích bài Trên Quả đất mùa vì âm điệu của nó, và bức thư này. Ông nói khi vun vun đống vỏ xoài lại trên đĩa:
"Ngày xưa, khi đi biển, người ta nhìn theo hướng sao mà về nhà. Khi trời không có sao, người ta về bằng gì?"
"Người ta phóng tên lửa của Elon Musk, bắn bùm cái về đất liền, không cần sao nữa!", em tôi nói, tay mân mân miếng xoài.
"Ừ đúng rồi. Ngoài ra, người ta về bằng nỗi nhớ. Nhớ một người mẹ, người chị gái, người vợ. Người ta lần theo nỗi nhớ trong tim mà về".
Tôi không quen đọc thơ. Tôi nghĩ, đọc thơ cần có một sự tĩnh, một độ lắng nhất định, mà tôi nông cạn quá đọc không vào, không nhớ mà trích nổi luôn. Nhưng tôi đọc truyện tranh. Có một đoạn truyện Flash mà tôi nhớ mãi. Lúc các Speedsters bị kéo vào Speedforce, năng lượng ở đó mạnh quá khiến họ liên tục bị cuốn đi. Lúc đấy, chỉ khi nghĩ về những người thân thích ở dòng thời gian của mình, họ mới nhớ ra mình là ai và quay trở về. Họ gọi đấy là những mỏ neo. Những mỏ neo để giữ họ lại trong vòng xoáy thời gian dài vĩnh viễn.
Người ta về bằng nỗi nhớ. Nhớ một người mẹ, người chị gái, người vợ. Người ta lần theo nỗi nhớ trong tim mà về.
Tôi nghĩ, trong mỏ neo kia, hay trong nỗi nhớ của người đi biển, cái họ tìm về chẳng duy nhất là người yêu thương. Họ còn tìm về chính mình. Khi mình yêu thương nhau, bất kể đó là tình yêu mẹ con, tình yêu lãng mạn, tình yêu bạn bè... cái mình trao đi nào chỉ là tình cảm. Cái mình trao đi, lớn nhất và tự nhiên nhất, đấy là thời gian. Một quãng làm người của ta, ta gắn lên họ. Một quãng thời gian với một ta rất khác đang ở trong người những người mà ta yêu quý. Chẳng vì thế mà giữa đêm đen trên biển, những người thủy thủ có thể lần theo nỗi nhớ mà về. Vì trên nỗi nhớ kia chẳng phải chỉ có một con người đang chờ, mà là một phần máu thịt, một phần "ta" đã bỏ lại đó.
Tôi đặt ra câu hỏi, nếu chúng ta phải diễn giải những câu chuyện đó, chúng ta sẽ được gì? Nếu chuyện những thủy thủ là ngụ ngôn, và đương nhiên truyện tranh cũng phải truyền tải một ý nghĩa gì đó, thì ý nghĩa đó là gì? Tôi nghĩ, nếu coi danh tính của ta không chỉ nằm trong một mình ta mà còn nằm bên trong người khác, và đặc biệt được ý thức gửi gắm bên những người ta yêu thương, thì việc trở về không chỉ là trở về vì một con người, mà còn trở về vì ta muốn tiếp tục thời gian làm người bên họ. Matt Haig trong quyển sách mà tôi đang dịch nói đúng hơn cả: "Con người biết họ sắp chết, nhưng họ có thể làm gì được? Họ chỉ có thể yêu thôi". Yêu thương nhung nhớ là sẵn sàng bỏ thời gian quý báu để sống ra mà hiến dâng cho người nào đấy, và trong lúc hoạn nạn nhất, ta vẫn muốn tiếp tục bỏ thêm thời gian của mình bên họ. Và, có lẽ đúng như Trần Dần nói, trong lúc đó, chính ta cũng muốn biến mình thành "tia nắng giữa trời mây đen" của ai đó.
#spiderum #trần dần
8 notes · View notes