Tumgik
#thơ tình yêu
yennhicorner · 2 years
Text
Cô đơn có đáng sợ không?
"Có những hôm trời biết mình không vui Nên âm thầm làm cơn mưa tầm tã Giữa khoảng không cô đơn và xa lạ Hít vào hoa... cũng hoá thiếu hơi người!"
[Chu Tước Khóc]
Tumblr media
1 note · View note
dreamnwait · 1 year
Text
Tumblr media
Nếu có một ngày nào đó thỉnh thoảng anh chợt nhớ về em . Thì em ước gì anh biết được là cảm giác khó khăn như thế nào khi nhớ về anh mà không thể gặp được , không thể ôm anh vào lòng được , vì em biết chuyện tụi mình , không thể nữa rồi..
601 notes · View notes
taifang · 4 months
Text
Tôi đã không hiểu điều đó khi tôi còn nhỏ, tại sao bố không thể kiếm được nhiều tiền, tại sao gia đình lại khó khăn đến vậy? Mãi cho đến khi tự mình làm việc tôi mới phát hiện ra nuôi dưỡng chúng tôi đã là một việc không hề dễ dàng. Đừng trách bố không đủ nhiều tiền, không hiếu thuận hơn bác, sự vất vả của mẹ. Chấp nhận sự bình thường của bố mẹ cũng là một loại hiếu thảo.
@taifang dịch
Tumblr media
81 notes · View notes
mi9kex1 · 5 months
Text
Tumblr media
Thành phố này sắp trở về giá rét
Bàn tay lạnh sao đan nổi khăn len.
Mùa lá vàng chẳng vàng hơn được nữa
Mùa Đông nào chúng mình cũng xa nhau.
Ngôn Từ Trông Bức Thư - mi9kex1
94 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 8 months
Text
Tôi đã từng nghe một câu nói rằng: Có những cảnh đẹp chỉ có thể thích, nhưng lại không thể trân trọng; Có những người chỉ thích hợp để gặp gỡ, nhưng lại không thích hợp để bên nhau trọn đời.
Trong cuộc đời này, nhất định sẽ có một người dù bạn yêu nhưng lại không thể có được, cho dù anh ấy không thể cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng lại trở thành người cả đời bạn không thể quên.
Có lẽ vào một ngày nào đó bình thường như bao ngày, bạn sẽ nhớ đến những kí ức vui vẻ mà anh ấy đã từng đem đến, những câu chuyện mà bạn và anh ấy đã từng cùng nhau trải qua, những năm tháng hai bạn từng bên nhau, và có lẽ trong một câu nói vô tình của ai đó, bạn sẽ lại nhớ về anh ấy.
Rõ ràng không thể bên cạnh nhau nhưng lại vô cùng ấm áp, rõ ràng không thể bên nhau trọn đời, nhưng để lại nhiều hoài niệm nhất.
Có người nói rằng: Người bên cạnh bạn chưa chắc đang ở bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã đi xa rồi; người không ở bên cạnh bạn cũng chưa chắc không bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã ở bên cạnh bạn rồi.
Có một người, đi vào tim, cả một đời, đều nhung nhớ.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, lúc nhớ về sẽ luôn là những giọt nước mắt.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, dù gặp hay không vẫn luôn là hoài niệm.
Người mà trong tim có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tình yêu sâu đậm; người trong tim không có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tùy ý.
Người thật lòng yêu bạn, cho dù song phương cách biệt, vẫn sẽ luôn để dành một góc nhỏ ấm áp trong tim cho bạn.
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng muốn nỗ lực phấn đấu vì tương lai tốt đẹp phía trước của bản thân, có lẽ ai trong chúng ta cũng đều chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Giống như một câu nói rằng: Trăng dù có cao đến đâu, cũng không cao hơn trời, dù anh có đi bao xa, cũng không ra khỏi nỗi nhớ của em.
Người có thể khiến bạn rung động, dù có gặp lại 100 lần thì vẫn sẽ luôn là rung rộng; người đã từng khiến bạn yêu, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ yêu.
Mọi cuộc gặp gỡ đều là cảnh đẹp, chỉ cần bạn an yên, trời sẽ tự khắc xanh.
133 notes · View notes
just--jan · 1 year
Text
Tumblr media
Sau này, anh sẽ quên đi dáng vẻ em. Quên lúc em vui, em buồn. Quên đi những thói quen sở thích thậm chí quên mất rằng anh từng yêu em đậm sâu.
Sau này, anh sẽ quên đi em.
Sau này, có thể là 5 năm, 10 năm hay thậm chí 50 năm, để anh quên đi em.
Hoặc cũng có thể, anh sẽ nhớ tới em, cho đến hơi thở cuối cùng.
_
[Jan]
IG: just.jan__
228 notes · View notes
Photo
Tumblr media
Liệu một ngày giữa tháng 5 gặp lại Ngày không mưa đội nắng đến mặt trời. Ngày ta biết mình thương nhau là thật, Ngày ngược đường nối lại giấc mơ tan.
Mai đâu biết có còn nhau hay chẳng, Kí ức vương, đọng lại những khung hình, Ta nhớ những chiều tựa vai ngược gió, Em mỉm cười, biết mấy những bình an.
Chọn quên hết hay chọn vương vấn mãi? Nắng sớm mai lại tỏa sáng vụng về. Người biến mất như pháo hoa tàn lụi Hẹn hứa năm nào tan theo mấy cơn mê.
Gió vẫn hát ngang trời theo nắng dậy, Còn riêng ta nhắm mắt chẳng một lời. Như sống lại mùa hè em đã đến Yêu dấu đã từng, nhung nhớ phút nào vơi… [Trần Phan Thanh] #TrầnPhanThanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
70 notes · View notes
listsach01 · 1 year
Text
Tumblr media
Có những người luôn chờ mình dại một lần để bỏ đi
67 notes · View notes
Text
Nỗi nhớ em là màu gì, em biết?
Ánh chiều buông dần tím biếc chân mây
Hoàng hôn rơi qua vạt nắng đong đầy
Chút niềm riêng gửi trao câu chung thủy
Nỗi nhớ em là màu gì, nữa nhỉ?
Chiếc lá vàng rơi nhẹ xuống cỏ non
Những vu vơ theo con gió dỗi hờn
Buổi chiều thu trên lối mòn anh bước
Một cánh bèo đưa ngang trên dòng nước
Nền trời xanh tha thướt áng mây trôi
Bình yên nhé dù chỉ một chút thôi
Để đàn chim buông lơi đôi cánh nhỏ
Nỗi nhớ em là cánh hồng sắc đỏ
Giọt sương mềm rạng rỡ ánh ban mai
Niềm tin yêu qua hết tháng ngày dài
Bởi cảm xúc và đam mê mãnh liệt
Nỗi nhớ em là màu gì em biết?
Ánh mắt nhìn da diết phía xa xăm
Dù cuộc đời đi qua hết tháng năm
Vẫn vững bền như sắc màu của đất
Nỗi nhớ em màu gì anh yêu nhất
Giấu nụ cười sau ánh mắt tươi vui
Như bình minh lấp ló phía chân trời
Tiếng chim ca rộn ràng trong sương sớm
Nỗi nhớ em là chồi non vừa chớm
Là dịu dàng nuôi lớn những ước mơ
Để ngày mai đi qua hết đợi chờ
Những mầm xanh kết thành hoa tươi thắm
Bao yêu thương về từ nơi xa lắm
Vẫn lung linh như bảy sắc cầu vồng
Sau cơn mưa tận mãi phía đằng đông
Vẽ nên em từ đáy lòng...nỗi nhớ...!
@amansdreamwillneverdie
Tumblr media
29 notes · View notes
dtt1987 · 9 months
Text
Tumblr media
Rượu vừa thắm, môi hồng vừa ấm
Chiều vừa buông, tay siết tay mềm
Nắng đâu nghe và hiểu tiếng đêm
Hoàng hôn, khoảng đường biên bất tận
Em vừa biết yêu từ hôm ấy
Anh biết đắm say phút ngại ngần
Chúng mình những đường trần ngang dọc
Rượu cạn chạm tay đến trời mây
Ở lại đây, hay rồi sẽ từ ly
Ở lại đây, chúng ta có được gì
Đối diện còn chưa quen ánh mắt
Xa nhau còn tiếc nhớ hương say...
Design... #dtt1987
30 notes · View notes
chiechopkhongnap · 7 months
Text
là những ngày trời mưa không lớn
chỉ đủ thấm ướt nhẹp sự lạc quan
ngã tư đường đông đặc xe cộ
đèn pha hung hãn rọi dọc ngang
muốn thả giữa hỗn thanh một tiếng hét
nhưng lại sợ có người vỡ tan ra
đời này đã đủ đau muôn tận
thôi thì cứ câm lặng mà lướt qua.
#ngayxanh #thuyvuviet #thơ
15 notes · View notes
eudaimonia-corner · 3 months
Text
Anh yêu em,
không cần mặt trời,
tay ấm hơi hơi cũng đủ.
Anh yêu em,
như trang thư cũ,
vài lời ấp ủ, giấy thơm.
Anh yêu em,
bữa cơm hai đứa,
miếng ngon chia nửa,
cơm canh chẳng để thừa.
Anh yêu em, ngày mưa,
anh yêu em, ngày nắng.
Anh yêu em, ngày vắng,
Anh yêu em ngày gần.
Anh yêu em, ân cần anh yêu.
9 notes · View notes
dreamnwait · 1 year
Text
Tumblr media
Hồi còn trẻ , chúng ta không biết cách yêu nhưng lại đầy nhiệt huyết
Tới khi trưởng thành , thì biết cách yêu nhưng chẳng còn nhiệt huyết nữa rồi..
295 notes · View notes
taifang · 4 months
Text
Năm 18 tuổi ngắm cảnh đẹp sông núi sẽ cảm thấy mới mẻ và thú vị nhưng đến năm 28 tuổi nhìn thấy cảnh đẹp đó thì chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, không có niềm vui, cũng không có khát khao chia sẻ.
Con người không thể có tuổi trẻ và cảm nhận tuổi trẻ cùng một lúc, giống như thích một cuốn truyện tranh khi còn bé, nhưng lúc đó không đủ tiền để mua nên ta vẫn còn nhớ rõ ràng kí ức này. Và bây giờ chúng ta có thể mua được cuốn truyện tranh hồi đó, nhưng ở tuổi 28 đã không còn thích xem nữa cho dù có được thì cũng sẽ không bao giờ tìm lại được sự hân hoan như thuở còn trẻ.
@taifang dịch
Tumblr media
64 notes · View notes
mi9kex1 · 10 months
Text
Tumblr media
Nếu chưa quên được em
Làm sao yêu người mới!
Nếu chưa quên bây giờ
Thì rất lâu sẽ quên thôi.
Ngôn Từ Trong Bức Thư - mi9kex1
126 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Tumblr media
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gư��ng mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
91 notes · View notes