bacvuioi
bacvuioi
bacvuioi
40 posts
joy n enough
Don't wanna be here? Send us removal request.
bacvuioi · 3 years ago
Text
Mình nhận thức được bản thân k biết cách yêu đúng, còn thiếu sót nhiều lắm nên lúc quen ai mình cũng đều cố gắng chú ý từng tí một.
Mình cũng trải qua chuyện không mấy vui vẻ với người cũ nên mình dè chừng với ai đó muốn tiếp cận làm quen mình.
Cũng có lần vì là chính mình mà bị nói không ra gì, phải gồng gánh rồi cũng tự giải quyết mọi vấn đè một mình.
Cảm nhận được sự nồng nhiệt ban đầu rồi nguội lạnh ngay sau đó khiến mình thấy một mình tốt hơn là quen thêm một người khác.
Mình chưa biết cách giải quyết khi có mâu thuẫn, mình chỉ im lặng. Nhìn nhận mọi việc rồi có thể nhận ra rằng bản thân sai hoặc cũng là do người kia sai nhưng mình sẽ chọn dừng lại.
Mình nhạy cảm, mình đa nghi, mình dễ khóc, mình dễ tổn thương, mình hay suy nghĩ, mình tiêu cực, ích kỷ nữa.
Nghe thì thật thảm hại cho một con người nhưng mà mình lại thấy thoải mái khi ở 1 mình. Nhưng nếu mình đã muốn và luôn miệng kêu muốn ở với ai đó thì mình cũng biết mình sắp tiêu rồi.
0 notes
bacvuioi · 3 years ago
Text
Mất ngủ hay bị tỉnh giấc 1 vài ngày thì lo nhưng khi nó trở thành 1 phần của mỗi ngày thì sẽ thấy bình thường.
Kể từ ngày xảy ra chuyện thì ngày nào mình cũng bị mất ngủ. Có thể lên giường nằm từ rất sớm, ngủ từ 11h nhưng cứ 2-3h sáng là tỉnh. Tỉnh đến 5h mới lại ngủ được. Hay có những hôm thức đến giờ này vẫn chưa thể chợp mắt dù ngày mai còn cả đống dealine
0 notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
VÌ SAO GIỚI TRẺ BÂY GIỜ LUÔN KIỆT SỨC?
Tâm sự của một cô gái 28 tuổi
Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình thực sự thư giãn là lúc nào. Thật ra, bây giờ tôi còn chẳng biết làm thế nào để thư giãn nữa. Mỗi lần định đọc một cuốn sách hay xem TV, tôi lại lo mình đang phung phí thời gian mà nhẽ ra tôi phải để dành làm những việc khác – danh sách những việc cần làm ấy ngay lập tức hiện ra trong đầu tôi. Và tôi cảm thấy tội lỗi vì tôi biết tôi còn hàng tá việc phải làm: dọn dẹp nhà cửa, đi tập gym, hoặc đi mua quà sinh nhật cho mẹ của bạn trai tôi.
Cứ thế, bộ não của tôi không bao giờ ngừng hoạt động. Tôi luôn luôn ở trong trạng thái lo âu về những thứ mình cần phải làm, nhưng tôi lại chẳng bao giờ bắt tay vào thực sự làm chúng. Bình thường tôi đã hay lo âu bồn chồn lẫn trầm cảm rồi, và những căng thẳng bây giờ còn khiến tôi thao thức vào ban đêm và làm tôi mắc chứng mất ngủ nữa.
Tôi nghĩ tôi cũng như nhiều bạn trẻ khác, bị mắc hội chứng “kiệt sức” của thế hệ 9x ngày nay. Đây không phải là một chứng bệnh được công nhận nào cả, và không có con số thống kê cụ thể, nhưng ở Anh, có đến 74% người trẻ nói rằng họ bị stress tới mức không thể chịu được. Ngoài ra, 49% người trẻ hay bị stress trong độ tuổi từ 18 đến 24 cảm thấy rằng việc tự so sánh bản thân mình với người khác là nguyên nhận chính gây ra stress, trong khi ở những độ tuổi lớn hơn thì nguyên nhân này ít ảnh hưởng hơn.  Đây chính là loại stress làm chúng ta thấy mệt mỏi nhất – trạng thái căng thẳng đầu óc dẫn đến kiệt sức về thể chất và tinh thần.
Ý tưởng về hội chứng kiệt sức này được nhắc đến lần đầu tiên bởi Anna Helen Petersen, một biên tập viên của BuzzFeed. Bài viết đó của cô đã chỉ ra rằng ngày nay ranh giới giữa công việc và cuộc sống thường ngày quá mờ nhạt và đôi khi không thể phân định nổi, khiến chúng ta mất cân bằng. Hơn nữa, bây giờ ai cũng online 24/7, và lúc nào cũng trong tình trạng phải “liên lạc được”, kể cả đối với công việc, mạng xã hội, hay chuyện tình cảm. Dĩ nhiên kể cả khi đi du lịch. Bài viết đã tác động đến nhiều người và đón nhận nhiều góp ý trái chiều, khiến tác giả sau đó đã phải viết thêm một bài khác để thể hiện những ý kiến đa chiều này.
Anna Helen tin rằng một trong những dấu hiệu rõ rệt nhất cho thấy bạn đã mắc hội chứng này, là việc bạn không thể làm nổi những việc lặt vặt. Ví dụ như, chỉ những việc nhỏ nhất như đi rút tiền ở ngân hàng hay đi trả lại một món đồ mua online mà không ưng ý mà bạn cũng không hoàn thành nổi.
“Những việc đó không hề khó chút nào” Anna viết. “Mà cũng không phải tôi là người lười biếng. Nhưng mỗi lần phải làm những việc vớ vẩn không quan trọng đó, những việc mà không giúp cho công việc hay cuộc sống của tôi dễ dàng tốt đẹp hơn nhưng tôi vẫn phải làm, thì tôi lại trốn tránh không muốn làm. Tôi càng cố gắng hoàn thành những công việc đó, thì cuộc sống của tôi càng lộ rõ những sự mệt mỏi và kiệt sức… Và không chỉ ở trong những môi trường làm việc cao độ và căng thẳng. Đây không phải là một vấn đề mang tính tạm thời: nó là một căn bệnh của thế hệ chúng ta.
”Giống hệt những gì tôi đang cảm thấy hiện nay.
Công việc là một ưu tiên lớn của tôi, và tôi luôn có áp lực phải làm việc thật tốt và chăm chỉ. Tức là, tôi luôn phải làm gì đó – trả lời email liên tục, mang laptop của công ty về nhà và làm việc vào ban đêm. Nhưng cứ khi nào công việc của tôi suôn sẻ thì đời sống cá nhân lại chẳng ra gì. Tôi vẫn còn một đống việc nhà phải làm. Mới đây, tôi đã phải liệt kê ra danh sách việc nhà, chia theo từng phòng, và đặt lịch từng tuần cho mỗi phòng.
Rồi còn những cuộc hẹn, những danh sách vật dụng cần mua mà tôi biết có đến một nửa trong số đó tôi chẳng cần dùng đến hoặc sẽ không bao giờ mua, ví dụ như những thực phẩm để tự làm bữa trưa mang đi từ nhà cho tiết kiệm tiền. Tôi thường đặt lịch nhắc nhở tự động qua email mỗi tối, để cứ mở laptop lên là tôi sẽ thấy danh sách đó hiện lên trên màn hình.
Ít nhất đấy là cách tôi cố gắng kiểm soát mớ bòng bong trong cuộc sống của mình, nhưng cuối cùng tôi chẳng bao giờ hoàn thành những danh sách đã đặt ra, và tôi vẫn cảm thấy bị quá tải. Sau đó tôi lại chỉ muốn vùi đầu vào chăn và quên đi những việc mình đáng ra phải làm – và ngày càng trở nên lười biếng vô tích sự.
Và vấn đề không chỉ ở những việc lặt vặt hàng ngày. Tôi luôn muốn dành sự quan tâm đầy đủ cho công việc, chuyện tình cảm, bạn bè, và gia đình. Nhưng tôi không thể làm được vì không có thời gian, và vì thế tôi luôn cảm thấy có lỗi, bị stress và mệt mỏi.
Tôi thường nhận nhiều phần việc hơn khả năng của mình, nhưng vẫn luôn hoàn thành trước hạn chót. Như thế tức là tôi đã phải hy sinh một phần lớn đời sống cá nhân của mình: tôi phải hủy những buổi hẹn hò tiệc tùng vào ban đêm vào phút cuối, và làm cho bạn bè người thân của tôi tức giận và thất vọng.
Cuộc sống của tôi đang bị ảnh hưởng trên mọi phương diện, mà tôi không tìm thấy lối ra. Đây chính là triệu chứng cơ bản nhất của hội chứng “kiệt sức”, theo nhà tâm sinh lý học người Anh Beverley Hills. Bà nói rằng dù không phải là một căn bệnh được công nhận về mặt y tế, nhưng rất nhiều bệnh nhân của bà có triệu chứng này.“Bạn sẽ thấy căng thẳng stress, mất ngủ, thiếu lòng tin ở bản thân, luôn trong trạng thái nghi ngờ và cảm giác trống rỗng, không biết làm gì tiếp theo, “Làm thế nào mình hoàn thành được công việc nếu không có đủ thời gian và tài nguyên cần thiết?” Bạn có thể sẽ cảm thấy cạn kiệt về cảm xúc, không hài lòng, thiếu thốn, tức giận, đôi khi thậm chí cả những đau đớn về thể chất như chứng đau nhức toàn thân, hay cảm thấy luôn uể oải khó chịu trong người”, Hills nói.
Bà cũng tin rằng hội chứng kiệt sức này ở giới trẻ một phần đến từ “những kỳ vọng quá sức từ gia đình, công việc, và xã hội”. Nhất là với sức ảnh hưởng của các phương tiện truyền thông và mạng xã hội ngày nay, nơi luôn gây áp lực cho chúng ta rằng hãy sống hết mình, hãy có một cuộc sống thật là tốt đẹp, dẫn đến “nỗi sợ hãi thất bại, và cả ngược lại, nỗi sợ thành công: "Nếu cuối cùng tôi đạt được tất cả những thứ đó thì tôi phải làm thế nào để duy trì chúng? Thà không có còn hơn”. 
Trong một số trường hợp quá tiêu cực, thậm chí một số người có thể bị trầm cảm nặng hoặc muốn tử tự, và do đó ngày càng nhiều người trẻ hiện nay tìm đến tư vấn tâm lý để giải quyết tình trạng kiệt sức này.
Đối với cá nhân tôi, cái khó khăn nhất chính là việc tôi cảm thấy tôi “không được phép” cảm thấy mệt mỏi. Tôi không thấy mình đã làm đủ để được nghỉ ngơi. Tôi luôn so sánh mình với mẹ mình, một người mẹ đơn thân phải làm ba công việc một lúc để nuôi anh chị em tôi khôn lớn. Tôi luôn nghĩ, “Làm sao mẹ mình có thể làm được tất cả những việc đó, nấu nướng, dọn dẹp, chuẩn bị quần áo cho tụi tôi đi học hàng ngày mà không ca thán lấy một câu?” Và vì thế tôi càng thấy tồi tệ hơn mỗi lần thấy mệt mỏi cần than thở.
Và, cùng lúc đó, thế hệ của chúng ta đang ngày càng thay đổi. Chúng ta tôn vinh trên phạm vi toàn cầu cái ý tưởng rằng tuổi trẻ là phải làm việc không ngừng, và việc trở thành một người bình thường làng nhàng trong xã hội là không đủ; chúng ta luôn phải cố gắng, phải vươn lên để đạt được một điều gì đó. Cuộc sống của giới trẻ chúng ta ngày nay lại còn quá công khai trên các loại mạng xã hội. Vào thời của mẹ tôi, bà không cần phải đăng ảnh lên Facebook để cho ai thấy rằng bà phải làm việc như thế nào để cho chúng tôi được bằng bạn bằng bè. Mẹ tôi vẫn cảm thông với tình trạng hiện nay và mức độ stress của tôi, và bà rất lo lắng cho tôi, nhưng đôi khi nói chuyện tâm sự với bà chỉ khiến tôi thấy tồi tệ hơn vì tôi càng thấy mình không bằng được mẹ mình.
“Cái gì cũng phải thật tốt cho sức khỏe, đúng trend, đúng mốt – và cứ thế chúng ta ngày ngày vắt kiệt sức của mình”
Hình ảnh và tiêu chuẩn về thành công trong cuộc sống cũng khác xa các thế hệ đi trước. Vào thời cha mẹ mình, chỉ cần một công việc với mức lương khấm khá là quá đủ rồi, nhưng bây giờ chúng ta luôn cảm thấy mình vừa phải có một công việc vừa lương cao, vừa thú vị, vừa truyền cảm hứng, đúng theo sở thích và đam mê. Tiêu chuẩn về sức khỏe cũng vậy. Với mẹ tôi, điều độ healthy tức là ăn ngày ba bữa và luôn có quần áo sạch. Còn bây giờ, lối sống lành mạnh là phải dậy sớm đi gym từ 5 giờ sáng, đi kèm 30 phút chạy để tập cardio, ăn càng nhiều rau xanh càng tốt, và chăm lo cho làn da để nó không bị nhăn nheo lão hóa đi hàng ngày. Tức là cái gì cũng phải thật tốt cho sức khỏe, đúng trend, đúng mốt – và cứ thế chúng ta ngày ngày vắt kiệt sức của mình.
Năm ngoái, tôi cảm thây tệ đến nỗi tôi tưởng tôi không chịu nổi nữa và sụp đổ đến nơi. Tôi đã thấy kiệt sức hàng tháng trời, và danh sách những việc phải làm cứ dài ra, tỷ lệ thuận với mức độ stress của tôi. Tôi thật sự đã không chịu nổi. Mỗi sáng tôi không thể ra khỏi giường và không làm nổi bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất. Tôi bị stress thường xuyên, và cảm thấy không còn là bản thân mình. Tôi nổi cáu với bạn trai, vì ngay cả cảm xúc của tôi cũng kiệt quệ - mọi sức lực và sự chú ý của tôi đều dành cho việc làm thế nào để gắng gượng qua được một ngày. Bạn trai tôi rất lo lắng vì tôi như biến thành người khác, và tôi thậm chí còn có những triệu chứng về thể chất: da tôi nứt nẻ và mọc đầy mụn, mà trước đây tôi chưa bao giờ bị, và bị cả chứng rosacea (chứng bệnh về da khiến da mặt sung và đỏ, có mụn nhỏ chứa mủ).
Tôi còn hay đổ mồ hôi trộm, vì lúc nào tôi cũng lo âu bồn chồn – luôn trong trạng thái nơm nớp lo mình sẽ phải làm việc gì tiếp theo. Cuối cùng tôi phải đặt lịch hẹn với bác sỹ, và nói rằng tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Bác sỹ nói triệu chứng lo âu và trầm cảm của tôi trầm trọng hơn nhiều vì tình trạng kiệt sức này, và khuyên tôi nên nghỉ ngơi một thời gian để săn sóc cho sức khỏe tinh thần. Tôi không bất ngờ gì với chẩn đoán này, nhưng việc được cho phép nghỉ ngơi khiến tôi thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tôi xin nghỉ làm một vài tuần và không phải làm gì cả. Danh sách đống việc chưa làm xong vẫn lởn vởn trong đầu tôi, và tôi nghĩ tôi cần tận dụng thời gian nghỉ để hoàn thành chúng hoặc làm việc gì đó vui vẻ thú vị hơn, nhưng tôi đã mệt mỏi tới mức tôi dành hầu hết thời gian đó để ngủ. Và cuối cùng thời gian nghỉ ngơi không làm gì đó đã có tác dụng. Nhưng một năm sau đó, tình trạng kiệt sức và lo lắng vẫn còn tồn tại. Bây giờ tôi đang tìm cho mình một nhà trị liệu tâm lý riêng theo lời khuyên của bác sỹ - và bây giờ chính việc này trở thành một nguyên nhân gây stress nữa vì tôi không kiếm đâu ra một chuyên gia nào cho vừa túi tiền eo hẹp của mình.
Tôi cũng đã đọc nhiều tài liệu và tìm hiểu các phương pháp quản lý mức độ căng thẳng của mình. Dạo gần đây tôi thấy mình đang muốn gây sự tranh cãi với bạn trai tôi, nhưng tôi không muốn mình như vậy, nên tôi đang cố gắng tìm cách khác để truyền tải cảm xúc của mình, ví dụ như tập viết lách.
Tôi cũng cố gắng gặp và trò chuyện với bạn bè nhiều hơn về tình trạng của mình, vì tôi biết họ cũng cảm thấy như tôi. Năm ngoái, tôi đã dành rất nhiều thời gian ở nhà cố gắng hoàn thành đống công việc của mình, và luôn thấy có lỗi nếu đi ra ngoài chơi và tiêu tiền một chút với bạn bè. Nhưng bây giờ tôi cần nhắc nhở bản thân rằng dành thời gian với bạn bè sẽ làm tôi thấy đỡ cô đơn, và giúp tôi không còn bế tắc với những suy nghĩ trong đầu mình nữa.
Tôi cũng biết rằng nhiều người sẽ nghĩ đây chỉ là một loại vấn đề vớ vẩn tầm phào mà người trẻ chúng tôi thích thổi phồng lên. Nhưng thế giới đang thay đổi và đây là vấn đề của thế hệ chúng tôi. Tôi biết cuộc sống cũng không dễ chịu gì vào thời cha mẹ ông bà tôi, và so với họ thì chúng tôi sung sướng hơn nhiều, nhưng chúng tôi cũng vẫn có những rắc rối của thế hệ mình. Nếu thế hệ trước hiểu được những áp lực gì người trẻ đang phải gặp hiện nay, có lẽ họ sẽ bớt nghĩ rằng người trẻ bây giờ chỉ có lười biếng và hay quan trọng hóa vấn đề. Chúng tôi thực sự cũng đang làm hết sức mình, và nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải vậy.
Thảo Tâm biên dịch | Theo BBC
0 notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Khi có quá nhiều chuyện buồn nhưng khi chia sẻ với ai đó mình đều nhận đc câu trả lời là "ui giời có thế thôi mà làm như ghê lắm í, t còn hơn như này nhiều rồi, bình tĩnh đi." mình học đc cách k nói chuyện với ng khác về vấn đề về cảm xúc một lần nào nữa.
Tumblr media
0 notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Mệt thế!
Mình chăm chỉ không ai thấy, mình chịu thiệt không ai thấy. Nhưng nếu nhắc đến việc ăn chơi và ngỗ nghịch thì ai cũng đem mình ra làm ví dụ điển hình.
Nhiều lúc mình đi chơi không hề có chút động tĩnh trên mxh sao mấy người họ hàng nhiều chuyện lại biết để mà bàn tán được.
Một ngày làm 12 tiếng ở văn phòng, chiều về đi chợ ăn tối lại ngồi làm đến 11h mới đả động đến việc vệ sinh cá nhân. 12h ngủ sáng hôm sau lại dậy lúc 6h.
Cứ 1 vòng lặp đi lặp lại như thế, ít bạn bè còn độc thân để mà đi chơi cùng. Bạn bè đứa nào cũng hiền, yên tâm lấy chồng sớm, đứa thì về quê. Giờ muốn nói chuyện cũng k có đứa nào.
Không dở hơi với đống công việc, không phát hoả với khách hàng, không cáu vô cớ đã là sự chịu đựng giỏi nhất của mình rồi.
Mình không cần người khác hiểu mình nên khi mình không để ý đến việc gì đó hi vọng cũng đừng nói mình vô tâm "k thèm để ý cái gì" "mày thì làm gì có cái gì mà mày để ý" mình không giỏi để ý những thứ k thuộc về mình!
Mình thi thoảng cũng muốn kêu ca một tí là hôm nay mệt, cũng muốn nói nhảm một tí nhưng mà người ta cho là "làm như mệt lắm í mà phải kêu, làm như người khác k kiếm tiền". Mình đâu có nói đến ai khác?
Muốn sống tích cực bên ngoài thoi cũng được, mình không cố nổi bên trong.
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Mình mới từ chối tình cảm của một người rất tốt.
Tốt lắm nhưng kì lạ là càng nói chuyện, càng kéo dài thời gian quen biết thì mình lại càng không có tí cảm xúc lạ nào.
Mình từ chối quyết liệt lắm, rồi lại nghĩ nghiệp thể nào cũng đến với mình nhanh thôi.
Mình xin lỗi người ta nhiều lắm nhưng vẫn thấy có lỗi nhiều. Chưa từng một ai thích mình như thế nhưng mà đến khi có người thích thì bản thân mình lại không đủ trọng trách và sự phù hợp để tiếp nhận.
Càng lúc càng thấy bản thân tệ!
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
Mình đang suy nghĩ có phải do mình tham công tiếc việc quá không mà cứ khách nhắn khách gọi là thưa. Đang ăn cũng buông đũa để nhắn lại, giải quyết xong bát cơm cũng nguội, thức ăn cũng lạnh. Hết vị thế là bữa cơm bỏ dở.
Ngồi làm tiếp cho xong xuôi đến tận bây giờ bụng lại kêu, lọ mọ đi nấu bát miến ăn. Nhưng người thì vẫn hôi chưa tắm gội gì.
Dạo này mình mệt lắm lắm, cụ thể là mình muốn bây giờ mà có người yêu để được xoa lưng cho ngủ. Gần tháng nay tối nào ngủ cũng bị tỉnh vì mơ đến công việc chưa xong.
Sáng uể oải dậy nấu cơm mang đi làm, cứ lặp đi lặp lại như thế mỗi ngày. Rồi lại nghĩ cuộc sống mình cứ nhàm chán mãi thế này à? Không ai đến thêm tí màu à? Mình vẽ không nổi nữa rồi.
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
Viết cho một ngày ưng ý
Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác thoải mái cả tinh thần lẫn thể chất như hôm nay. Dù khá là nhiều việc nhưng mình đã hoàn thành xong, việc nào cũng kịp deadline, đều có phương án dự phòng.
Điều làm mình hài lòng đó luôn là mục tiêu 2 năm nay của bản thân. Đi làm giờ hành chính, có thời gian để làm thêm việc mình thích. Vừa đủ thời gian rảnh, nghỉ ngơi đủ giờ và hôm sau tươi tỉnh đi làm.
Tinh thần thoải mái nên dù có hoàn thành xong muộn một chút cũng thấy không mệt lắm. Đi nằm mà miệng thì cười tươi, hơi dở một xíu nhưng phải những ai đã từng chạy deadline gấp, phải sắp xếp đống hỗn lộn công việc mới biết được sự nhẹ nhõm sau khi tắt hết các tab trên máy rồi đi ngủ.
Xong việc cũng hết ngày, hi vọng ngày mới cũng hiệu quả như hôm nay nhé. Kiên trì luôn là câu nói khác của thành công!
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
Bạn có từng chán nản với công việc hiện tại của mình?
Mình luôn có cảm giác với tất cả các công việc mình đã từng làm đó là hứng thú và cố gắng thời gian đầu, chán nản trong khoảng thời gian giữa khi mà công việc bắt đầu nhiều dần. Deadline và sự áp lực đến từ đồng nghiệp, công việc cũng chỉ có vậy nhưng đồng nghiệp khiến mình cảm thấy áp lực hơn do họ bảo mình phải làm nhanh hơn, cần phải làm như thế này như thế kia mặc dù thời gian trước mình đã làm công việc đó rồi....
Công việc không khiến bạn mệt mỏi, sếp và đồng nghiệp mới khiến bạn mệt mỏi. Mình không biiết có nên đưa khách hàng vào mục này hay không vì ngành của mình không tiếp xúc trực tiếp với khách hàng nên xin phép không để vào trong.
Một nagfy vài ba cuộc họp là chuyện bình thường ặc dù cung không giải quyết được vấn đề gì. Vào ngồi nhìn nhau và đợi ai đó đưa ra ý kiến cứu giúp, nhưng không có ai. Và rồi lại làm theo sự sắp xếp của ban lãnh đạo. Những lần đó mình đã đưa ra quyết định nghỉ việc nhanh chóng chỉ vì tâm tình và tinh thần mình không cân bằng.  
Nhưng giờ nghĩ lại, có mỗi thế mà cũng nghỉ thì giới hạn bản thân kém quá. Còn không  bằng một em sinh viên mới ra trường nữa, nên lần này mình muốn cố hết sức để vượt qua giai đoạn này, dự định của mình còn nhiều không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này được. 
Nhỉ...
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
"Tao đã cố mở lòng nhưng lại bị lừa"
Mình không biết mọi người ra sao, nhưng mà mình bị tổn thương do tình yêu, à là do người mang tình yêu đến rồi đi nó khá là không hay ho với mình lắm.
Tình yêu không xấu, chỉ có con người mới làm tình yêu xấu đi.
Mình cũng từng yêu, từng chia tay, từng có ý định cho người đó cơ hội thứ hai, từng mở lòng nhưng lại vội đóng lại.
Mình sợ khi phải nghĩ đến chuyện yêu rồi chia tay. Nó tệ lắm!
Ở một mình vui vì không lo sợ bị lừa, không lo thất tình, cũng không lo mình hết lòng vì họ mà họ lại hết tình với mình.
Thử độc thân trên 1 năm đi là các bạn biết độc thân gây nghiện cỡ nào. Nhưng mình cũng khuyến khích mọi người yêu nhau- một tình yêu đẹp và vui vẻ.
Yêu mình trước rồi yêu người, muốn họ yêu mình thì mình phải tự thương lấy mình trước.
"Thôi bỏ đi, mai có deadline không mà ngủ muộn vậy."
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Nhiều lúc tự hỏi độc thân lâu thế rồi nhiều khi cũng thèm yêu đương nhưng mãi không thấy ai. Đến khi thấy thì mình lại không phải người họ tìm. 
“Tao thất tình mầy ạ.”
Mình khá bất ngờ khi nghe thằng bạn nói câu này, đang ăn cơm trưa ngon nghẻ nó gọi điện tới nói nhõn một câu mình bỏ bữa để tiếp chuyện nó liền. Túm quần cũng là nó thích người ta, có làm quen nhưng không tới. 
Hỏi lý do thì là bạn mình nhát còn bạn nữ kia thì cảm thấy không an toàn. Bạn nữ kia độc thân cũng gần 1 năm, con gái hay con trai ai cũng vậy, cứ độc thân lâu ở cái tuổi hai mươi mấy rồi thêm cái tính suy nghĩ lại từng vấp phải condi tình yêu không mấy đẹp đẽ  thì rất khó để yêu người khác vì họ luôn cảm thấy k an toàn, k đủ sự tin tưởng.
“Sao m k thử chủ động tấn công nhiều xem sao, mới đó đã dừng thì chả k thành” 
Rồi nói thêm vài chuyện linh tinh vì thời gian nghỉ trưa của mình ít ỏi quá. Ấy thế mà ngay vừa xong nó bảo tối hẹn bạn nữ đó đi dạo, dịch này k đi đâu đc nhiều nên chỉ đi cf xíu. 
Ơ kiểu ai gặp vấn đề gì trong tình yêu cứ alo cho mình là suôn mượt như sunsilk í nhỉ :)))
Khi nào thì tới lượt mình nhỉ để còn chuẩn bị cho chỉn chu nhân cơ hội cố gắng ưu tú hơn còn nuôi chồng =)))))
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Mình đọc được một bài như thế này.
"Mình 24 tuổi, ra trường hai năm nhưng lại không có mục tiêu, làm những việc nhàm chán mỗi ngày. Mình đang sống cuộc sống mình từng rất ghét."
Tự dưng thấy có hình ảnh mình đâu đó trong câu chuyện này. Mình cũng ra trường và đi làm hai năm rồi. Nhưng vẫn chưa ổn định, mục tiêu của mình vẫn ở đó nhưng sao con đường đến ngày càng xa, nhiều lúc nghĩ có phải do mình đang đi nhầm rồi không. Đấy là những khi mệt mỏi sau một ngày ngồi làm việc, bị sếp mắng, bị khách đì, công việc không thuận lợi.
Nhiều lúc cũng có động lực quyết tâm làm lắm nhưng được 3 giây là lại mất tiêu rồi. Mình rất khâm phục những bạn có mục tiêu và kiên trì với nó đến cùng. Dù có được hay không thì quá trình thực hiện cũng khiến bản thân mỉm cười khi nhớ lại.
Còn mình thì không, chẳng có gì để hồi tưởng, để mỉm cười hay tự hào rằng tôi làm được cái này, làm được cái kia .
Mình hi vọng có một ngày, sớm thôi, mình sẽ cảm nhận được mục tiêu của mình hướng tới. Cũng hy vọng bản thân hãy cố gắng, kiên trì đến cùng dù có khó khăn. Chung quy thì thành công cũng là tên gọi khác của nỗ lực.
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
Chuyện ngày đầu tuần
Hôm nay mưa còn gió to, có cái số lạ nào đấy nhắn tin bảo mình là trời mưa đấy. Sau đó mình cũng kệ mẹ luôn, đến khi nãy vẫn là cái số đấy gọi mình mới biết đó là a giao hàng shopee. Lúc xuống nhận hàng ổng bảo” anh sợ em nghỉ làm là a lại mất vòng đi ship, trời mưa này đi ngại lắm e ơi” ừ thì ai cũng mang trong mình dòng máu lười muôn thuở.
1 note · View note
bacvuioi · 4 years ago
Text
Dạo này mình bận muốn xỉu mình mệt muốn ngủ một phát 12 tiếng cũng được luôn.
Muốn đi chơi sau ngày tháng chạy deadline thì mọi người bàn rất hăng say. Nhưng câu chốt là cuối tháng đi. Cuối tháng thì mình lại chạy deadline tiếp rồi nên là lại tự đi chơi. Mình lại đi xem phim 1 mình, nấu ăn 1 mình, đọc nốt cuốn sách đang dở, ngủ thêm nhiều chút.
Thế là xả được bực dọc và lì lợm ra khỏi người gần 1 tháng nay.
Dạo này đi làm ăn nhiều cơm tró riết thấy ghét thế nhờ.
Đi ra siêu thị mua đồ bị cái đứa thu ngân sinh viên năm cuối gọi là e bé(???)
Nyc gọi điện lúc 9h tối mời ăn cưới, đồ ác nhân.
Và cái cuối là mấy người tui ib mà xem chưa rep là tui ghim hết rồi đó nha.
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Hỏng ngủ được vì nhớ tới chuyện hồi chiều. Bị đì quá nhiều vậy mà mới thở hắt nhẹ một cái đã bị ông sếp nói nhăng nói cuội rồi thêm mắm dắt muối chuyện mình đi làm chỉ để ngắm trai đẹp. Cái giọng ổng rõ ghét, ổng nói mà nhue đang ngâm thơ gieo vần giữ nhịp thấy tức.
Vui đi là ngoài ngắm trai thì có làm gì đâu mà.
Ủa vậy chứ ai viết bài cuo ổng chạy quảng cái, áo lên plan cho ổng, ai chạy mấy vòng 5 tầng lầu đi khiêng đồ set up văn phòng mới, ai hì hục ăn xong không được nghỉ trưa còn phải nấu bữa trưa cho ổng ăn. Trời ơi người ta uốn lưỡi 7 lần trước khi nói còn ổng là lưỡi cứng hỏng uốn nổi quá
Đã xa anh đẹp trai ở lcg13 buồn rầu thì chớ còn bị chọc cho nổi quạu
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Mấy nay kiểu gì ý nhỉ, thời tiết thay đổi nên tính tình cũng khó chiều theo à. Công việc dạo này không xuôi, thông báo chuyển văn phòng gấp, viết một đống bài nhưng không bài nào được duyệt, lại gặp đủ thứ chuyện linh tinh vặt vãnh. 
Thế mà dạo này mình không cáu miếng nào mới lạ, chứ phải như ngày trước mình chả phát điên phát rồ lên rồi. Ngày nào cũng đi làm rồi về nhà. Điệp khúc nhạt nhẽo mà ngày trước mình vẫn ao ước cuối cùng cũng được trải nghiệm rồi.
Tự dưng thấy ông sếp cũ nói đúng quá chời, khi mà lòng mày sóng yên biển lặng bớt sốc nổi thì mày bớt đau thương, không dễ dàng nhấn chìm bởi một vài con sóng ngoài kia.
Nhưng ổng không nói với với mình khi đó rằng khi lòng bình yên thì cũng là lúc tâm tình và suy nghĩ đã an bài cho một cuộc sống tẻ nhạt, không muốn thay đổi nữa. Lúc đó thì con người ta cũng đã không còn hi vọng nhiều nơi những cơn gió đi qua nữa. 
2 notes · View notes
bacvuioi · 4 years ago
Text
Hi vọng người hiểu sự im lặng của bạn cũng sẽ hiểu con người bạn
Cái sự đi làm nơi công sở không tránh khỏi việc lời ra tiếng vào nhưng mà mọi người chỗ mình khiến mình ngạc nhiên quá. họ không nói việc mình nghiêm túc làm việc đến mức không nói chuyện với mọi người trong giờ làm ra sao; họ không nói rằng mình thân thiết với sếp vì lý do dự đoán gì; họ cũng chẳng quan tâm việc mình lủi thủi một mình giải quyết mọi chuyện là do đâu. 
Họ nói, mấy cái đứa bên ngoài thì tăng động như mình bên trong thì cô độc; họ cũng nói những ai im lặng tập trung lúc làm việc như thế là người không đùa được; họ lại nói mới vào mà sếp ưu ái chứng tỏ mình làm được việc. 
Họ không nói xấu đồng nghiệp của họ, họ luôn dành cho mình những quả quýt mà mình thích, họ luôn phần mình mấy miếng dưa hấu lạnh, họ cũng cẩn thận mua bữa sáng giúp mình dù mình không nhờ mỗi khi mình đi muộn, họ cũng luôn kéo mình đi vào thang máy chen chúc để không bị muộn, họ cũng luôn dọn dẹp chỗ mình ngồi giúp mỗi khi mình không dọn được, họ cũng luôn chủ động nói chuyện với mình mỗi khi mình buồn chán hay gặp căng thẳng trong công việc.
Dù tất cả những việc đấy mình không nói ra. Kiểu người như mình rất khó để hòa nhập, rất khó để nói chuyện làm thân, cũng rất khó làm chị em tốt của người khác. Mình hơi trầm, mình cũng không hay nói chuyện, mình lại càng không thích để ý chuyện của người khác vì sợ phiền đến tâm trạng người ta. 
Nhưng vào đây mình bị sự chân thành thầm lặng của mọi người làm thay đổi suy nghĩ. Mình bắt đầu biết chia sẻ, biết nói lên những thứ mình nghĩ, chủ động làm những việc mình muốn làm và hơn hết là bày tỏ thái độ của mình mà không ngần ngại phải suy nghĩ trước sau. 
Thật biết ơn những người dù bạn không nói nhưng họ vẫn hiểu con người bạn. 
2 notes · View notes