Text

Trạng thái thoải mái
Cà phê ngon, không gian nhiều cây xanh, không ồn ào, chỗ ngồi dễ chịu, cuốn sách phù hợp tâm trạng
0 notes
Text

Gửi bài hát Thời thanh xuân sẽ qua - cho một người bạn, đang cái đoạn nói về mong ước về sau,
Trong một khoảnh khắc, chợt nhận ra, cái mình mong muốn và thực tế ch�� là Vũng lầy của chúng ta,
Đã từng yêu mến, mê đắm, bi cảm cho giọng ca và chuyện tình của những đôi Lê Uyên - Phương, thật ra mình mơ về ảo vọng hay để bản thân cuốn vào ảo ảnh, cái lấp lánh, chói sáng, mờ ảo đó đã không và chưa bao giờ là cuộc sống thuộc về mình. Nơi chốn đó, những câu chuyện đó, vốn không thuộc về, chỉ có mình tự huyễn,
0 notes
Text

Nợ duyên chỉ một chút này
Tấc lòng riêng giữ đổi thay quá nhiều
1 note
·
View note
Text

em tiếc màu xanh sớm ố vàng.
bông hồng tiếc thuở nụ đương non.
những con bướm tiếc thời trong kén.
ta tiếc thiên đàng sớm lập xong.
ai biết trần gian có thuở nào?
núi sông ai dựng giữa chiêm bao?
dung nhan ai lạnh trong chiều ấm?
ta thấy ta trong lối tuyệt. mù.
- Ta có nghìn năm đợi một người -
Du Tử Lê
1 note
·
View note
Text
Lại rơi vào một đoạn rỗng, hình như hay lặp lại nhiều hơn. Chỉ khác những năm tháng tuổi trẻ một chút là mình có cảm giác ơ hờ, phó mặc. Mà nói chi đâu, vốn là vậy mà, thụt lùi và buông thả, cứ trôi trôi như vậy…
0 notes
Text

13, 14, hay 15 năm đã trôi qua. Như mới đây thôi, vẫn là câu nói đó “Yêu một người là phải làm sao không phiền đến người ta.”
Anh Dã thời tuổi trẻ đã nói như vậy,
Những năm tháng qua, anh Dã, hay người na ná anh Dã, hay 1 anh Dã trong tưởng tượng, cũng như vậy. Mình không lớn, hay vốn dĩ anh Dã luôn như vậy, không đổi thay.
0 notes
Text

Có những chuyện nên dừng là dừng, mà cái tật cứ suy nghĩ chi không biết nữa. Nhớ một người gần như không hiện hữu trong đời sống, cách xa cả về địa lý lẫn tâm hồn thì không nên nữa.
Lớn rồi, đừng để bản thân bị chi phối vì một đoạn tình cảm ảo ảnh, mờ như sương sớm, sẽ tan nhanh khi mặt trời ló dạng.
#
0 notes
Text

Trung bình gu của các anh 😌
0 notes
Text

Cái tật cố hữu,
Cứ dọn sách là tốn rất nhiều thời gian, vì mắc đọc. Mắc lật lật coi, rồi sa đà, bao nhiêu năm không thay đổi.
Mà vốn dĩ, cố tật con người có đổi thay hay không chính bản thân biết rõ nhất. Cũng như những iem này có iem nào không gu của mình/ vốn không phù hợp với mình cũng biết rõ nhất.
#sach #sách #book #
1 note
·
View note
Text

Vẫn câu nói cũ, đời người như một giấc mộng
Dạo này đôi khi mình nghĩ những lời đâu đó đọc được là những điều còn luyến tiếc/ chưa buông bỏ được sẽ xuất hiện trong mơ, hoặc là con người khi sắp rời đi thì ký ức vụn vặt chắp vá sẽ hiện diện bằng hình thức qua giấc mơ. Đôi khi, chiêm bao hay đời thực, cũng không phân được lằn ranh, như hư và ảo, như mộng và tỉnh, như có và không,
“Tôi chỉ đang nhìn về phía trước”
Phía trước có gì, tôi không đoán định được.
0 notes
Text

Nhiều khi chỉ một vài chi tiết, đặc điểm nào đó thoáng qua mà vô tình va phải điểm chạm. Chỉ là đọc được một câu hỏi đơn giản, ngắn gọn của người lạ, ký ức lại ùa về rưng rưng.
Như một người đánh bắt vụng về, không kiến thức, không tư duy, không nghĩ suy, ai lại đi bắt cá trên cạn, và ai lại đi lấy cái vợt rỗng mà mong vớt được mặt trời. Chỉ là ánh sáng, le lói, trôi qua, tuột mất. Có hay không có cũng không quan trọng nữa, đã từng ấm áp, chiều tàn rồi. Nắng tắt, đêm buông.
Ảnh: hình mình chụp bằng điện thoại không chỉnh sửa gì hết, nhiều năm trước, ở Mũi Né, Bình Thuận.
12 notes
·
View notes
Text

Mình luôn chọn Tin, Tin vào những điều tốt đẹp hiện hữu, luôn có, miễn là dành một tình cảm đơn thuần cho nhau.
Cảm ơn cuộc đời đã ưu ái đôi chút, mang đến cho mình những yêu thương gần gũi dù cách xa qua màn hình điện thoại.
Thêm 1 tuổi, vẫn mong mỏi như năm nào, bình an là được, bao lâu cũng được.
Cảm ơn các bạn thật nhiều, nha.
8 notes
·
View notes
Text
Không
Không nơi nương náu,
Không một chốn về,
Thật sự, mình có đáng trải những điều này hay không?
1 note
·
View note
Text

Sự cô đơn
Một khi nó hiện hữu như những năm tháng qua,
Nấu cho nhiều, ráng kiếm người tới ăn dùm, thì thật ra do là thèm hơi người, hay là ăn không hết
0 notes
Text

Em không còn tiếc nữa màu xanh
Chỉ vương vấn màu thời gian nơi chân mắt
Thoát thai rồi những cái vỏ lãng quên
Thời gian hay sinh mệnh
Cũng là bóng câu
0 notes
Text
Có những khung hình mãi mãi không thể xuất hiện thêm một lần nào nữa,
Có những khoảnh khắc chắc chắc không có lần thứ hai
Có những đoạn đời, là đủ, yêu thương, đớn đau, dành cho nhau một đỗi đủ đầy, tất cả. Tất cả các cung bậc cảm xúc,
Mình thật sự không biết được đáp án cho câu hỏi lớn: mình có lỗi hay sao? Có hay không, cũng không thể cứu chuộc và cũng không muốn cứu chuộc.
Đã đến và đi, đều do bản thân lựa chọn, nhưng vẫn đau lòng, là kết quả báo trước, là chọn lựa của bản thân, là vốn dĩ - mặc định - lẽ ra như vậy. Chấp nhận, nhưng không cam tâm.
1 note
·
View note
Text

“Tưởng rằng đã quên
cuộc tình sẽ yên”
Trong một chiều Sài Gòn oi ả, không gian triển lãm chỉ có mỗi mình và sách, và tranh, lật vài trang cuốn sách của Bùi Xuân Phái, sách của Thái Bá Vân, đoạn nói về “một ý thức mất đi” (mình nhớ không rõ) thì nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Và bốn bề vắng lặng, mình ngồi đó nhìn sách vở người ta mà cứ khóc như vậy, mọi thứ như thước phim tua chậm,
Như một điểm chạm tới nơi sâu kín trong mình, một mất mát, một nỗi niềm, có lẽ, sẽ không bao giờ qua được.
Tình yêu, vốn dĩ trao cho chúng ta nhiều thứ, nhưng đời sống, thời gian, sinh mệnh này, chúng ta không níu giữ được, không đổi thay được, chúng ta mất nhau, rời bỏ nhau, như cách chúng ta tìm thấy nhau.
Năm tháng ấy, cùng bên nhau một đoạn, không chỉ là tình cảm lứa đôi, không chỉ là nghĩa tình lang, mà còn là tri kỷ. “Tri kỷ mấy mùa đã kịp thuộc nhau?” Bên nhau một đoạn, dẫu ngắn dẫu dài, cho đến hôm nay, giọt dài giọt ngắn có rơi bao nhiêu bận, khóc lóc ỉ ôi biết bao nhiêu lần thì những buồn bực, trách hờn, mình đã không còn nhớ nhiều nữa, cũng như những đêm đối ẩm bầu bạn sẻ chia trong sương lạnh, mù mây, mưa bão, giá rét hay nắng chói chang… chỉ còn là những vệt mờ trong ký ức. Chuyện buồn đã quên đi nhiều, tình cảm hay nỗi nhớ cũng chỉ còn là kỷ niệm. Riêng tiếng tri âm, đời này được mấy ai nghe thấu?
Có những điều mãi mãi là chấp niệm, là xót xa khi nghĩ về, là một niềm nhớ tiếc…
4 notes
·
View notes