Cuộc đời thì ngắnThời gian lại trôi nhanh
Last active 4 hours ago
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Những đứa trẻ có nền tảng gia đình tốt, được sống trong đầy đủ tình yêu của cả bố và mẹ, gương mặt chúng toát lên vẻ tự tin mà người khác muốn bắt chước theo cũng không được.
4 notes
·
View notes
Text
Hôm nay mình muốn nói vài lời về hôn nhân, về gia đình, và chuyện người bạn đời. Bài viết này có lẽ sẽ phù hợp với những bạn còn đang độc thân, đang gặp khó khăn trong một mối quan hệ, hoặc đang trong hành trình tìm kiếm một người có thể đồng hành lâu dài. Mình không viết với tư cách là người hiểu hết mọi thứ, mà ở góc độ là một người đã đi qua vài chặng đường đủ để ngồi lại và chia sẻ mấy câu chân thành.
Nhiều người vẫn nghĩ điều quan trọng là “tìm được đúng người”. Nhưng sự thực là: người phù hợp không xuất hiện ngẫu nhiên, họ đến vào đúng thời điểm bạn đã trở thành một phiên bản đủ vững vàng của chính mình.
“Bạn không thu hút những gì bạn muốn. Bạn thu hút những gì bạn là.” Đây không phải lý thuyết tâm linh phức tạp, đây là cách hoạt động của năng lượng, là cách cuộc sống phản hồi lại bạn qua năng lượng bạn phát ra mỗi ngày.
Mình lấy ví dụ nhé. Một người sống thiếu an toàn bên trong sẽ dễ rung động với những mối quan hệ khiến họ tiếp tục bất an. Một người hay kiểm soát sẽ hút về những người né tránh. Một người thấy mình không đủ đầy sẽ dễ yêu sai cách, dễ bám víu. Ngược lại khi bạn đủ tỉnh táo, đủ yêu thương bản thân, sống có trách nhiệm và thành thật với chính mình, bạn sẽ bắt đầu thu hút những người cũng đang đi trên hành trình giống bạn, dù chưa hoàn hảo ngay lúc ban đầu, nhưng là người có ý thức, có mong muốn cùng trưởng thành với nhau.
Về mặt tâm lý học, có một khái niệm gọi là schema chemistry, chỉ sự hấp dẫn vô thức giữa hai người dựa trên những mô thức tổn thương sâu bên trong.
Tức là chúng ta thường bị hấp dẫn bởi những kiểu người khớp với mô thức tổn thương từ thời thơ ấu. Nếu bạn từng lớn lên trong một môi trường thiếu cảm giác được yêu thương vô điều kiện, bạn sẽ dễ rung động trước những người khiến bạn cảm thấy phải cố gắng mới có giá trị. Và bạn gọi đó là “yêu”.
Chỉ khi bạn bắt đầu nhận ra mình đang lặp lại điều gì, và bắt đầu sống khác đi, thì bạn mới thu hút được một kiểu kết nối khác.
Mình đã từng đi qua những vùng tối, từng sống trong sự thiếu thốn vật chất, từng có một vài mối quan hệ thiếu lành mạnh. Rồi một ngày mình dừng lại để nhìn lại chính mình, tìm ra cho mình một câu trả lời cho những vấn đề mình gặp phải, và bắt đầu chọn một con đường khác. Mọi thứ thay đổi từ đây.
Tình yêu không phải là phép màu. Tình yêu là kết quả của hai người cùng sẵn sàng trưởng thành bên cạnh nhau, mà không bỏ rơi chính mình trong quá trình này.
Vậy nên nếu bạn đang tìm một người để gắn kết, đừng tìm cách trở nên hấp dẫn hơn trong mắt người khác. Hãy bắt đầu sống với sự tử tế thật sự dành cho chính mình. Đó là cách bạn trò chuyện với bản thân, cách bạn tha thứ cho những sai lầm, cách bạn chăm sóc những điều nhỏ mỗi ngày của mình… tất cả đó là tín hiệu bạn gửi ra thế giới. Và rồi người bạn đời tương xứng xuất hiện, như một cuộc gặp đúng lúc.
Chúng ta đến với thế giới này là để học hỏi và trưởng thành thông qua các mối quan hệ. Người bạn yêu, người bạn sống cùng, làm việc cùng (kể cả các mối quan hệ gia đình, cha mẹ, anh chị em)… tất cả đều phản ánh một phần sâu hơn trong hành trình linh hồn của bạn.
Từ một góc nhìn cao hơn, không có đúng sai tuyệt đối. Việc bạn đang ở trong một mối quan hệ khiến bạn khổ không phải vì bạn “đáng bị như vậy”. Hoàn toàn không.
Trên hết, đấy là một lời mời để bạn học hỏi, một bài học bạn đang được trao, để học về những giới hạn, về lòng trắc ẩn với chính mình, về sự trưởng thành nội tâm. Khi bài học đủ, bạn sẽ tự biết mình cần làm gì mà không ai cần “giải cứu” bạn cả. Bạn chỉ cần quay lại và bắt đầu lắng nghe chính mình nhiều hơn.
Mỗi người ta từng gặp, dù đến rồi đi đều là một phần cần thiết trong hành trình trở về phía chính mình.
Và bây giờ, nếu điều bạn đang lo lắng là “bao giờ gặp đúng người”, thì câu hỏi thực sự nên là:
“Mỗi ngày mình đang sống như thế nào?”
“Mình đã làm những việc có ý nghĩa với mình?”
“Mình đã chăm sóc lại mối quan hệ với chính mình? “
#Lilipham
7 notes
·
View notes
Text
Hôm nay là cuối tuần, hãy nghe video ngắn này từ Mazhar. Awakening Late = Tỉnh thức muộn màng.
"Chúng ta đều được kết nối với Nguồn. Thực chất, chúng ta chính là Nguồn, là một phần của vũ trụ đang tự trải nghiệm qua hình hài con người, qua từng suy nghĩ, cảm xúc và hành động thường nhật.
Khi một đứa trẻ chào đời, mang trong mình sự tinh khôi trọn vẹn. Một trạng thái thuần khiết, trong sáng, kết nối sâu sắc với sự sống. Ở đó không có dấu vết của tổn thương, không có nỗi sợ, cũng không có cảm giác tách biệt. Ánh sáng của Nguồn hiển lộ rõ ràng trong từng cái nhìn, từng cử động, từng nhịp thở đầu tiên.
Theo thời gian, con người bắt đầu tiếp nhận ảnh hưởng từ xã hội, tôn giáo, giáo dục và các hệ thống niềm tin. Những ảnh hưởng này không cố tình làm tổn hại, nhưng chúng dần hình thành nên lớp vỏ bọc che khuất đi bản chất nguyên sơ. Chúng ta được dẫn dắt vào các chuẩn mực, bị cuốn vào nhịp sống vội vã, chạy theo những mục tiêu, sống trong sự phân tán và mất kết nối với bên trong. Thế giới này trở nên quá ồn ào để ta có thể nghe thấy tiếng gọi của chính mình.
Dần dần chúng ta quên đi điều cốt lõi. Quên rằng bên dưới mọi vai trò, mọi nhãn mác, mọi kỳ vọng, vẫn còn một phần rất thật đang chờ được nhận ra, đó là bản thể gắn liền với sự sống toàn thể.
Trong trạng thái quên này, con người bắt đầu cảm thấy lạc lõng. Một cảm giác trống rỗng mơ hồ len lỏi trong cuộc sống hàng ngày, dù bên ngoài có thể đầy đủ, thành công hay được ngưỡng mộ. Cảm giác này giống như thể có điều gì quan trọng bị đánh mất mà không biết là gì.
Thật ra, mọi thứ luôn luôn kết nối. Sợi dây giữa ta và Nguồn chưa từng bị cắt đứt. Nó vẫn ở đó và chờ ta dừng lại, quay vào bên trong để nhận ra sự hiện diện lặng lẽ này. Không cần tìm kiếm ở một nơi xa xôi hay theo đuổi một hành trình dài. Chỉ cần quay về, nhớ lại, sống chậm lại để lắng nghe.
Quá trình thức tỉnh không có đích đến, và cũng không đòi hỏi nỗ lực để đạt được bất kỳ điều gì. Nó chỉ là một quá trình nhận ra những gì vốn đã ở sẵn bên trong.
Một sự trở về, về với chính mình, với không gian nội tâm nơi ánh sáng vẫn đang âm thầm tỏa chiếu. Trong không gian này không có tranh đấu, không có sợ hãi, không có khoảng cách giữa người với người. Ở đó chỉ có Tình Yêu, không điều kiện và không ranh giới.
Khi ta sống từ nơi này, cuộc sống không còn là chuỗi những việc phải làm cho xong mà trở thành dòng chảy có ý thức. Từng hành động trở nên đầy ý nghĩa và từng mối liên hệ trở nên thật hơn.
Tôi là Mazhar. Và tôi chỉ muốn nhắc bạn rằng: bạn không cần trở thành điều gì khác, chỉ cần nhớ lại bạn là ai. Mọi thứ bạn cần đang ở sẵn bên trong bạn, ngay tại đây và ngay bây giờ."
Unlearning - The Path to Enlightenment
Chuyển ngữ & biên dịch bởi Thebookland.vn
1 note
·
View note
Text
“Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy, tứ tích đức, ngũ độc thư.”
32 notes
·
View notes
Text
Không phải ai cũng được chọn cách sống. Có người chỉ được chọn cách chịu đựng.
Thế hệ cha mẹ chúng ta là một ví dụ rất rõ. Họ sinh ra vào thời kỳ đất nước còn chật vật sau chiến tranh, lớn lên trong những năm tháng kinh tế còn nhiều bất ổn, thiếu thốn đủ đường.
Họ không có khái niệm “việc nhẹ lương cao”, càng không mơ đến chuyện “làm điều mình thích”. Mục tiêu khi ấy đơn giản là: có việc làm, có tiền nuôi con, và giữ được công việc càng lâu càng tốt.
Ray Dalio nói rằng: cuộc sống là chuỗi những trade-off — mỗi lựa chọn đều phải hy sinh một điều gì đó. Muốn ổn định, phải hy sinh tự do. Muốn có thời gian, phải đánh đổi thu nhập. Và thế hệ ấy đã chọn hi sinh “life” để giữ được “work”, vì trong bối cảnh của họ, lựa chọn khác gần như không tồn tại.
Họ làm việc 10–12 tiếng mỗi ngày, không than, không nghỉ, không kỳ vọng. Không phải vì họ mạnh mẽ hơn, mà vì họ không có quyền yếu đuối. Hệ thống không cho phép sai sót.
Không có mạng xã hội để nhìn thấy cuộc sống dễ chịu của người khác. Không có thị trường lao động mở để đòi hỏi quyền lợi. Không có khái niệm “nghỉ để hồi phục”. Chỉ có sự sinh tồn — và sự cam chịu.
Trong khi đó, thế hệ trẻ ngày nay lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác. Tiếp cận được giáo dục tốt hơn, có quyền chọn ngành học mình yêu thích, có nhiều cơ hội thử – sai – nghỉ – bắt đầu lại.
Nhiều người có thể từ chối một công việc vì áp lực quá lớn, vì sếp không biết lắng nghe, hay đơn giản vì “không phù hợp với phong cách sống”. Và điều đó không sai — vì bối cảnh đã đổi khác, thị trường đã mở hơn, và quyền lựa chọn đang thuộc về nhiều người hơn trước.
Vấn đề là ở chỗ: đôi khi, thế hệ trẻ vô thức phán xét cách sống của cha mẹ mình. Cho rằng họ quá cam chịu, quá bảo thủ, quá "thiếu hiểu biết" khi cứ gồng mình làm việc như một cái máy, không biết nghỉ ngơi, không biết yêu bản thân.
Nhưng nếu dùng tiêu chuẩn của hiện tại để đánh giá lựa chọn trong quá khứ, thì sẽ rất dễ rơi vào ngộ nhận. Thành tựu của cha mẹ ta là giữ cho gia đình không sụp đổ. Thành tựu của ta là sống đúng với chính mình. Thành tựu của họ là sống sót. Thành tựu của ta là tối ưu. So sánh không làm cho ta hiểu nhau hơn, nó chỉ khiến ta quên mất ai đang gánh phần nặng nhất trong bài toán đánh đổi.
Không phải một bên đúng, một bên sai. Mà là hai hệ thống khác nhau, hai tập hợp trade-off hoàn toàn khác nhau. Và nếu hôm nay ta được chọn sống “cân bằng”, thì đó là vì đã có người từng chấp nhận mất đi cả sự cân bằng ấy.
Hiểu điều đó không để mặc định rằng ai cũng phải c��c khổ như cha mẹ mình. Mà để biết trân trọng những lựa chọn mà ta đang có — và bớt khắt khe hơn khi nhìn lại những người đã từng không có quyền chọn gì cả.
7 notes
·
View notes
Text
"Nhớ lại thời thiếu niên, có lúc tôi từng nghĩ bố mẹ không thương mình, từng muốn cắt đứt quan hệ với họ rồi bỏ đi học xa.
Nhưng khi bước sang tuổi đôi mươi, chỉ cần nhìn một vài hành động nhỏ của bố mẹ là tôi lại hiểu: họ thực sự rất yêu tôi.
Chỉ là bố mẹ sinh ra vào thời nghèo khó, ăn no đã là điều khó khăn, đâu được học hành đến nơi đến chốn.
Họ không biết cách thể hiện tình cảm, nói năng dễ làm tổn thương người khác, miệng luôn nhanh hơn đầu óc nên hay nói những lời rất đau lòng."
10 notes
·
View notes
Text
Một số người rất thích đánh tráo khái niệm.
Nghiện dopamine tình dục thì nói là nghiện đi, còn gọi là fwb-ons, đổi gió,...
Rồi tự phong cho mình là Tây hoá, lối sống mở, hiện đại...
Tây cái mả cha ấy mà Tây.
Quan hệ linh tinh nhẹ thì loạn tâm do năng lượng ra vào không kiểm soát, nặng thì dính bệnh xã hội, hiv,...
Giữ cho tinh thần minh mẫn sáng suốt, cơ thể sạch sẽ cũng là một hình thức yêu bản thân.
26 notes
·
View notes
Text

Nếu ông Trời đóng cửa của bạn lại,
thì bạn hãy mở nó ra lần nữa.
Cửa sinh ra là để được mở.
2 notes
·
View notes
Text
Cây vô tình đánh rơi chiếc lá nhỏ
Tôi vội nhặt tưởng đó là mùa Thu
Nắng thấy vậy ghé tai khẽ nhắn nhủ :
“Nóng thế này là Hạ đấy đồ ngu” 🤧
91 notes
·
View notes
Text
Kết quả test L1
Cấp 1 ơi ta đến đây =))

Để đây năm sau quay lại. Đặt lịch mỗi quý 1 lần cho bó cẩn.
Các bạng tôi đứa thì lên chủ nhiệm khoa đứa thì học tiến sĩ chuyên khoa 1, 2 các kiểu còn tôi đang trợ mổ bỏ ngành giờ vẫn loay hoay đi học vỡ lòng hi hi hi
7 notes
·
View notes
Text
Một người sống trong các vai diễn quá lâu, dần sẽ quên mất đâu là vai chính, đâu là thật đâu là ảo.
Đau nhất không phải là diễn nhầm vai, mà khi phát hiện ra nhầm nhưng lại không tìm thấy vở diễn của mình nữa.
17 notes
·
View notes
Text
Không phải hoàn cảnh khiến người ta tệ, mà là cách người ta lựa chọn sống trong hoàn cảnh đó.
45 notes
·
View notes
Text
Share bài này cho các bác đã và đang move on.
Còn tôi đơn giản vì thấy nó hayy
2 notes
·
View notes
Text

Để đây năm sau quay lại. Đặt lịch mỗi quý 1 lần cho bó cẩn.
Các bạng tôi đứa thì lên chủ nhiệm khoa đứa thì học tiến sĩ chuyên khoa 1, 2 các kiểu còn tôi đang trợ mổ bỏ ngành giờ vẫn loay hoay đi học vỡ lòng hi hi hi
7 notes
·
View notes
Text
Tổn thương từ gia đình gốc, thuở ấu thơ là những tổn thương khó chữa lành nhất. Nó sẽ theo chúng ta đến hết cuộc đời nếu không được chữa lành đúng cách.
Không phải ai cũng đủ can đảm để quay vào trong, để tự chữa lành cho chính mình. Thường con người ta sẽ có xu hướng che lấp đi những thương tổn, càng che càng lún, càng sửa càng sai. Họ sẽ cố gắng tạo ra những vỏ bọc để gói ghém tổn thương lại. Và sau mỗi lần chúng vỡ ra, khoảng trống sẽ ngày một to hơn. Đến một lúc họ sẽ bị sóng cảm xúc đấy nhấn chìm.
Vậy làm sao để sửa?
Có nhiều người hỏi mình sao để sửa. Mình cũng ko thể biết được các bạn đang gặp tổn thương gì, mức độ nào. Các bạn đừng tìm kiếm hay mong ngóng ai đó có thể đến và chữa lành cho các bạn, đừng tìm kiếm thêm những vỏ bọc để che lấp đi sự trống rỗng.
Thay vào đó, các bạn hãy tự nói chuyện với nội tâm của mình xem sao? Thành thật với chính mình đi. Chậm lại 1 nhịp, thở sâu 1 hơi, đi tìm đứa trẻ lạc mất trong nội tâm của mình. Độc thoại nội tâm nhiều lên.
Chữa lành không phải là xóa đi tổn thương, mà là học cách ôm lấy nó.
Mạnh mẽ lên.
13 notes
·
View notes
Text
Một trong những đoạn văn đau đớn nhất tôi từng đọc trong văn học:
Khi mẹ tôi ly hôn và rời đi, cha tôi đã buộc chúng tôi không được đến thăm bà, và thời gian trôi qua khiến tôi dần quên đi sự hiện diện của mẹ và bắt đầu dần quen với một người mẹ kế khó chịu.
Anh trai tôi, người thường bỏ nhà đi một hai đêm, không mấy bận tâm đến những hình phạt đang chờ đợi khi trở về. Với những cú đá những cái tát tới tấp, anh thường giả vờ ngất xỉu, nhờ đó mà thoát khỏi việc tiết lộ nơi đã đến.
Là người bạn duy nhất của anh, nhưng anh cũng không bao giờ nói cho tôi biết mình đã đi đâu trong những ngày vắng mặt. Có lẽ vì tôi quá nhút nhát, thậm chí còn sợ cả cái bóng của chính mình.
Tôi nhớ có một ngày, anh tôi biến mất hơn ba ngày, và cha tôi giận dữ tột độ. Dưới ảnh hưởng của tâm trạng xấu của mẹ kế, cha đã trút lên anh mọi sự giận dữ. Trong vòng một giờ, anh tôi nằm sóng soài trên sàn phòng, máu chảy đầm đìa.
Chính vào lúc đó, tôi hiểu rằng sự cô đơn cũng có thể khiến tôi quên mất sự tồn tại của anh.
Một đêm lạnh, tôi tìm thấy dưới gối anh một bức thư, trong đó anh viết:
"Hãy tiếp tục đến thăm mẹ chúng ta, mẹ bị mù. Hãy tiếp tục chăm sóc mẹ dù cho có bị gì đi nữa, và đừng để mẹ cảm thấy rằng chúng ta đã rời xa ."
Bài viết của Ahhlem Dounia
11 notes
·
View notes