Text
Sau cuộc gọi video call ướt át với bạn trai, hôm nay, tôi không muốn là người dập máy trước. Thật tò mò xem anh bạn trai mình sẽ làm gì sau những cuộc gọi này.
Chắc anh ấy tưởng tôi đã tắt trước, vì tôi nghe anh ấy nói: “Hy vọng mọi người thích buổi stream nhé, lần sau tôi sẽ nhận yêu cầu luôn đó!” Một cảm giác lạnh sống lưng chạy khắp cơ thể thôi. Có ai giải thích giúp tôi chuyện gì đang xảy ra với tôi không?

0 notes
Text
Giảm cân à, để xem… ừ, ta có một lọ thuốc có thể giúp ngươi giảm khoảng hai mươi cân chỉ sau một đêm, đảm bảo luôn đấy,” mụ phù thủy nói, nhếch mép cười khi đưa cho tôi một lọ chất lỏng sền sệt màu cam.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy mà không thể cử động, cứ như thể mọi khớp xương trong cơ thể tôi… đã biến mất.

0 notes
Text
Tôi ghé thăm bố mà không báo trước, Trời ạ! Tôi nhòm vào và cảm giác ghê tởm ngập tràn cơ thể tôi, ông đang khui một hộp robot tình dục, có lẽ là bản tối tân nhất. Mọi chi tiết đều giống như thật.
Nhìn lén vào phòng ông, tôi thấy con robot bị trói chặt trên giường, trần truồng và vừa bị sử dụng thô bạo. Nhưng rồi nó quay đầu lại, và nỗi ghê tởm của tôi biến thành sự sợ hãi khi một khuôn mặt giống hệt tôi mỉm cười hiền lành nhìn chằm chằm vào tôi.

0 notes
Text
Tôi chưa từng quan hệ với ai. Chỉ là đôi khi ở trong những giấc mơ, bạn biết đấy, những giấc mơ ẩm ướt mà ai cũng từng gặp phải!
Vậy thì đứa bé này đến từ đâu? Tôi thực sự sợ hãi!

0 notes
Text
Khi người ta thông báo rằng những thiên thạch khổng lồ sẽ sượt qua Trái Đất ở khoảng cách gần 240.000 dặm, cả nhân loại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi chúng không va vào Trái Đất… mà nghiền nát mặt trăng thành hàng triệu mảnh vỡ.
Khi đó, loài người hiểu rằng cái chết sẽ không đến ngay — mà sẽ đến từ từ, chậm rãi, và đau đớn.

0 notes
Text
Hãy kể một câu chuyện mà đến giờ bạn vẫn sợ hãi!
1 note
·
View note
Text
Kể từ sau vụ tấn công, không ai còn nhìn thấy cô suốt nhiều tháng liền — cho đến khi cư dân bắt đầu phàn nàn về mùi hôi nồng nặc toát ra từ căn hộ của cô.
Khi cảnh sát phá cửa xông vào, họ thấy cô đang ngủ mê mệt trên những tấm ga giường nhuốm máu.
Trên trần, chiếc quạt trần vẫn quay lắc lư… rải xuống người cô những con giòi trắng nhung nhúc, trong khi một thứ gì đó mục rữa, nhỏ bé, bị dây rốn quấn quanh… đung đưa giữa không trung như một món đồ chơi tàn độc của cái chết.
0 notes
Text
Sau khi tôi chết, tôi dần lấy lại ý thức trong sự ấm áp ẩm ướt của một bào thai, hân hoan nhận ra luân hồi là có thật.
Nhưng rồi nỗi kinh hoàng tột độ của chứng sợ không gian kín trỗi dậy — khi tôi nhận ra mình sẽ bị mắc kẹt trong nơi chật hẹp và tối tăm này suốt chín tháng tới.
0 notes
Text
Bố bắt tôi ngồi vào ghế, buộc một sợi dây từ chiếc răng lung lay của tôi vào tay nắm cửa.
Trước khi dập mạnh cánh cửa, ông cúi xuống thì thầm:
“Nói cho bố biết mẹ mày đi đâu, rồi chúng ta sẽ không phải làm chuyện này nữa.”
0 notes
Text
Hôm qua, tôi đến thăm bạn trai mình, kẻ đang thụ án chung thân vì tội sát nhân.
Giờ đây, hắn co rúm lại nơi góc phòng giam, mắt trợn trừng, thân thể run rẩy và đái lênh láng trong bộ đồ tù.
Tôi ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng thì thầm bằng giọng khản đặc và vỡ vụn…
Khi hắn khóc nấc và cầu xin tha thứ, tôi biết… cuối cùng hắn cũng đã hối hận vì đã tác động vật lý tôi đến khi đăng xuất
0 notes
Text
Đã gần một thập kỷ trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ.
Vậy mà đến tận bây giờ, ngày nào bà cũng nhắc tôi rằng: nếu tôi còn hư lần nữa, bà sẽ lấy luôn cả thính giác của tôi.
0 notes
Text
Hắn bắt tôi chĩa súng vào đầu mình, trong khi khẩu súng của hắn đã dí chặt vào miệng vợ tôi, rồi lạnh lùng nói: “Mày có 5 giây để bóp cò chứng minh tình yêu, nếu không cô ta chết.”
Tôi không thể làm được. Hắn thổi bay hộp sọ của cô ấy ngay trước mắt tôi và khi tôi quay súng lại nhắm vào hắn, bóp cò trong tuyệt vọng… tôi mới nhận ra khẩu súng của mình vốn dĩ chưa từng có đạn.
0 notes
Text
Khi bạn gái tôi ngủ, tôi dán miếng dán nicotine lên da cô ấy, rồi gỡ ra một tiếng trước khi cô tỉnh dậy để đạt hiệu quả hấp thụ tối đa.
Cô ấy đã cố chia tay tôi ba lần, nhưng mỗi khi cơn cai nghiện giày vò thần kinh, cô lại quay về, tuyệt vọng và run rẩy tìm đến “sự hiện diện luôn khiến cô bình tĩnh” của tôi.
0 notes
Text
Tôi sinh ra đã mù, sống trong bóng tối tuyệt đối, nhưng không hề thiếu thốn tình thương,mẹ luôn ở bên, dịu dàng chăm sóc từng chút một, như thể tôi là cả thế giới của bà.
Tôi đã rất buồn bã khi bà qua đời. Nhưng một thời gian sau, những mũi khâu lỏng ra và một tia nắng đầu tiên xuyên qua, chạm vào mắt tôi…
0 notes
Text
Tôi gọi điện nặc danh, giọng run run như một người đi lạc giữa cơn hoảng loạn, để lại địa chỉ cụ thể, một khoảnh đất trống bên rìa khu rừng, nơi tôi bảo rằng mình “vô tình nhìn thấy ai đó chôn thứ gì đó to lớn như một cơ thể”.
Cảnh sát đến ngay trong ngày. Họ dựng rào, căng dây vàng, mang theo cuốc xẻng, máy dò kim loại, chó đánh hơi. Họ đào bới suốt vài tiếng dưới cái cơn mưa phùn bất chợt của chiều muộn. Nhưng không tìm được gì và buồn bã ra về.
“Giờ thì tôi đã có 1 mảnh đất hoàn hảo để chôn cái xác này. Haha”
0 notes