Tumgik
#định nghĩa về vợ
meowww-dieng · 3 months
Text
Tumblr media
Lúc mới đầu khi biết mình có bầu, tôi hẳn rất thích một cậu bé trai, bởi tôi luôn nghĩ có anh trai em gái trông đáng yêu, anh sẽ biết cách bảo vệ em giúp mẹ.
Tôi cũng mong mình sẽ được hoàn hảo như vậy. Tôi chờ đợi kết quả nipt, là một bé gái, tôi có hơi buồn một chút.
Là một người mẹ, tôi cũng như bao người phụ nữ khác, thích con trai cho xong 1 phần trách nhiệm. Đẻ con gái, sau này nó cũng khổ như mình, thương nó, muốn nó được cưng chiều.
Nhưng cái buồn đó thoáng qua thôi, tôi chấp nhận con tôi chính là một phần của cuộc đời, dù nó là ai đi chăng nữa, tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc và yêu thương.
Cho đến bây giờ khi con tôi lớn dần, tôi lại hoài niệm 8 tháng trước đây, khi em Cam mới lọt lòng, tôi mới thực sự cảm nhận những suy nghĩ về con trai con gái của tôi đã sai rồi. Khi những ngày tôi ẵm con trên tay, chăm sóc và vỗ về con thì zai hay gái ko quan trọng nữa. Tôi yêu em rất nhiều. Em xinh xắn, đáng yêu, nhanh nhạy, trộm vía ăn ngoan ngủ tốt hơn rồi, còn điều gì tôi mong cầu hơn nữa?
Tôi chỉ thấy như này là quá đủ, có con trong đời, như một món quà quý báu nhất mà ông trời ban tặng cho tôi.
Kể cả sau này tôi có đẻ thêm, tôi cũng sẽ trân quý mọi thư, con cái đúng là lộc trời cho ấy, ko cưỡng cầu được.
Việc của tôi là sống tốt cuộc đời của mình. Là mẹ của các con tôi, là vợ của chồng tôi, là một người đáng tin cậy trong công việc, là đứa con của bố mẹ.
Tôi sẽ không sống vì những định kiến.
Sau khi chết đi, liệu chúng ta có còn biết thế gian này trở nên ntn? Chúng ta quay trở về cát bụi rồi bay theo cơn gió, rồi dần dần sẽ ko còn ai nhớ đến chúng ta. Vậy còn quá lưu luyến để làm gì. Cuộc đời thực sự để sống chỉ ngắn thôi, nên tôi sẽ không để lãng phí chúng.
Con mỗi ngày đều cần tôi, tôi biết mình đang cố gắng vì điều gì.
Tôi thấy bản thân mình giỏi quá huhu 😭
12 notes · View notes
decemberwind · 2 months
Text
Tumblr media
CÁCH HỦY HOẠI MỘT NGƯỜI NHANH NHẤT ĐÓ LÀ ĐỂ HỌ NHÀN RỖI
Có người nói, muốn biết một người có ưu tú không, cứ xem xem họ làm gì vào thời gian rảnh rỗi.
Giống như Romain Rolland, nhà văn, nhà viết kịch người Pháp đoạt giải Nobel Văn học năm 1915, nói: "Gánh nặng lớn nhất trong cuộc sống không phải là công việc, mà là nhàm chán".
🔸 RẢNH RỖI, NHÀM CHÁN, MỘT NGƯỜI CỨ NHƯ VẬY MÀ BỊ "PHẾ"
Kevin Tsai, một nhà văn, đạo diễn phim người Đài Loan, từng nói: "Khi bạn không có tinh thần cầu tiến là bạn đang bạn đang g.iết chính mình".
Một người bạn học của tôi sau khi tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc đã được tuyển vào một doanh nghiệp lớn, cho rằng cuộc đời như vậy là ổn định, sau khi làm xong công việc chỉ biết nghiền phim.
Những đồng nghiệp khác, sau khi tan làm, người thì đi học lấy bằng, người thì tham gia khóa đào tạo, lớp học chuyên môn, mình cô ấy nhàn rỗi, nghĩ rằng người khác trình độ không bằng mình, có nỗ lực ra sao cũng chẳng đuổi kịp mình.
Mặc dù mỗi ngày đều đúng giờ đi làm rồi tan làm, làm công việc giống như những đồng nghiệp khác, nhưng chỉ tới khi "cháy nhà rồi mới ra mặt chuột".
Không tới 5 năm, vì một vài điều kiện khách quan, công ty đối mặt với cải cách, cần giảm tải nhân viên, một người với tấm bằng xuất sắc như cô ấy cũng nằm trong danh sách.
Lúc này mới phát hiện ra, đối mặt với những người trẻ tuổi mới ra đời, cả thể lực và trí lực của mình đều không lại được, những kinh nghiệm và chuyên môn tích lũy được không thể chuyển hóa thành khả năng cạnh tranh.
Vậy là một lần nữa sau mấy năm tốt nghiệp, cô ấy quay lại tìm việc làm, chỉ có điều bản thân lại không có chút tiến bộ nào so với khi mới tốt nghiệp, phỏng vấn liên tục bị từ chối.
Có người từng nói:
"Sự an ổn đích thực là sự thản nhiên sau khi trải qua hết thảy nhân tình thế thái, bạn vẫn còn chưa nhìn thấy thế giới đã muốn mai danh ẩn tích, suy cho cùng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng."
Đời người giống như con thuyền chèo ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.
Trong một thế giới cạnh tranh, thắng làm vua thua làm giặc, bạn bắt buộc phải không ngừng nâng cao giá trị bản thân mình.
Độ ấm trong chăn không bằng sự ấm áp mà bạn thu hoạch trong tương lai, những câu chuyện trong sách, luôn chứa đựng những cuộc đời mà bạn có thể học hỏi, mong muốn hưởng thụ sự an nhàn chỉ càng khiến cuộc sống trở nên rỉ sét.
Rất nhiều người ca thán "nguy cơ tuổi trung niên" đến bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, nhưng thực ra, trước khi nó đến, bạn có vô số cơ hội khiến nó chừa bạn ra, chỉ tiếc rằng bạn lại lựa chọn sự nhàn nhã, để nó có cơ hội manh nha, giáng một đòn mạnh mẽ vào bạn.
🔸 “CẢ ĐỜI TÔI SỢ NHẤT LÀ NHÀN RỖI, NHÀN RỖI KHIẾN Ý NGHĨA CUỘC SỐNG BIẾN MẤT HẾT"
Thẩm Tòng Văn, một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại từng nói: "Cả đời tôi sợ nhất là nhàn rỗi, nhàn rỗi khiến ý nghĩa cuộc sống biến mất hết".
Học trò của ông từng miêu tả ông như sau: "Mùa đông, trong phòng không có lò sưởi, thầy dùng chăn cuốn mình lại, vẫn không ngừng viết lách".
Khi người khác ăn chơi hưởng thụ, ông đang viết, khi người khác hoài nghi, công kích mình, ông vẫn viết.
Để bận rộn trở thành trạng thái bình thường của cuộc sống là con đường để hiện thực giá trị cuộc sống.
Đời người, rất nhiều điều tốt đẹp chính là kết quả của một quá trình kiên trì bền bỉ, và những người ưu tú, đều là những người vô cùng tự giác và kỉ luật trong cuộc sống.
"Không rảnh được" trước giờ chưa bao giờ là tật xấu hay điều gì đó không tốt, mà là phần thưởng mà ông trời ban tặng.
Đi liền một mạch 10 tầng lầu không cần nghỉ ngơi, đối với một người trẻ tuổi có lẽ còn khó, nhưng, cụ ông 91 tuổi ở Trung Quốc, Li Shaolu lại làm được điều này.
Bí quyết dưỡng sinh của cụ là: Không để bản thân nhàn rỗi.
Mỗi ngày thức dậy lúc 7h, thể dục 40 phút, 8h ăn sáng xong, ra ngoài đi dạo, 9h30 quay về nhà đọc sách xem báo, buổi chiều nghe nhạc, luyện thư pháp, lại tiếp tục thể dục 1 tiếng, ngoài ra còn giúp vợ dọn dẹp nhà cửa.
Có câu nói rằng: Người rảnh thì sầu nhiều, người lười thì b.ệnh không kể xiết, người bận rộn lại sống vui vẻ.
Đúng là như vậy! Khi một người quá rảnh rỗi, cả tâm hồn và cơ thể của họ thực ra đều đang âm thầm bị "t.r.a tấn". Bởi lẽ, rảnh rỗi sinh nông nổi, rảnh rỗi dễ nghĩ ngợi lung tung, dễ sản sinh tính ì, mà tính ì lại là một trong những tác nhân lớn nhất khiến chúng ta cách xa một cơ thể khỏe mạnh.
Ngược lại, bận rộn, là một loại thuốc quý trên thế gian, khi bận rộn, cuộc sống tự nhiên có lực đẩy.
Câu chuyện về một nhóm người cao tuổi ở Đài Loan có độ tuổi trung bình 81 du lịch vòng quanh Đài Loan bằng xe máy đã khiến nhiều cư dân mạng cảm thấy thán phục và cảm động.
Họ xuất phát, từ nam ra bắc, từ tối cho tới sáng, đi vòng quanh quốc đảo 13 ngày. Trong số họ có 2 người bị ung thư, 4 người phải đeo máy trợ thính, 8 người có bệnh tim, và ai cũng có vấn đề về thoái hóa khớp.
Yên tĩnh ở lại bệnh viện chữa bệnh là một phương pháp sống, dũng cảm đi ra ngoài cũng là một cách sống, tuổi tác ra sao không còn quan trọng nữa.
Sống một cuộc sống bận rộn và vất vả, tuy có khó khăn, nhưng nếu có kiếp sau, có lẽ vẫn có rất nhiều người lựa chọn cuộc sống lăn lộn này, bởi có như vậy mới hiện thực hoá được giá trị cuộc sống.
🔸 CUỘC SỐNG QUÁ NHÀN RỖI, THỰC RA LÀ MỘT THẢM HỌA
Stefan Zweig, nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch nổi tiếng người Áo từng nói: "Mỗi một món quà mà vận mệnh ban tặng, thực ra đều đã âm thầm được định giá".
Nước Anh có một người từ một nhân viên quét rác trở thành phú ông chỉ sau một đêm nhờ trúng giải độc đắc.
Anh ta sau đó ngay lập tức đã xin nghỉ việc, tiêu xài hoang phí vào những chiếc xe hơi sang trọng, m.a túy, và cờ bạc.
Chỉ trong 7 năm, anh ta tiêu hết 9,7 triệu bảng Anh, hết tiền, anh ta lại quay trở lại làm một người nghèo, tới cả vợ và con gái cũng bỏ anh ta mà đi.
Vật chất có thể thỏa mãn hạnh phúc nhất thời của một người, nhưng khi cuộc đời chỉ còn lại sự hưởng thụ và buông thả thì rất khó có thể có được sự vui vẻ và cảm giác thành tựu tới từ tận sâu nội tâm bên trong.
Tỉ phú Lý Gia Thành, dù nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, nhưng ông vẫn kiên trì làm việc tới tận 90 tuổi mới nghỉ hưu.
Trước khi nghỉ hưu, bất luận mấy giờ đi ngủ thì sáng hôm sau luôn đúng 5h59 phút tỉnh dậy, sau đó đọc sách, xem tin tức, chơi golf một tiếng rưỡi, rồi đến văn phòng và bắt đầu công việc, cứ như vậy trong nhiều thập kỷ.
Nhàn rỗi, có thể khiến bạn hạnh phúc một lúc, nhưng sự lặp đi lặp lại và nhàm chán, một ngày nào đó sẽ khiến bạn trở nên mệt mỏi.
Bận rộn có thể sẽ mệt mỏi, bạn có thể cần chia thời gian của mình thành nhiều phần, hoặc thậm chí vắt kiệt thời gian của bạn như một miếng bọt biển, nhưng nó có thể khiến chúng ta thu hoạch được rất nhiều, chẳng hạn như sự giàu có, hạnh phúc và sự thỏa mãn từ sâu bên trong.
Đời người có mấy chục năm, tại sao không để lại một chút dấu ấn gì đó trên thế gian này?
Đừng bao giờ xem "nhàn rỗi" là ân huệ mà ông trời ban cho, những thứ khiến bạn vui vẻ nhất thời, một ngày nào đó sẽ hủy hoại bạn.
🔸 KẾT LUẬN
Quá nhàn rỗi hay quá bận rộn đều không tốt, trong bận có nhàn, trong nhàn có bận, có việc để làm, có người để yêu, có thứ để mong chờ, đó mới là trạng thái viên mãn của cuộc sống.
Khi bạn biết cách trân trọng thời gian, tận dụng tốt thời gian, sắp xếp cuộc sống của mình một cách hợp lý là khi bạn đang kéo dài độ dài cuộc sống, mở rộng bề dày cuộc đời, nâng cao cao độ đời người.
---
Nguồn: Trí Thức Trẻ
7 notes · View notes
lilydasimp · 4 months
Text
Okay, tôi đang có ý tưởng như thế này và rất muốn triển thành một oneshot. Mọi người đều biết Toji đã lẻn vào trong trường cao trung Tokyo và phục kích Gojo từ đằng sau rồi phải không? Thế thì để thêm chút gia vị, mọi người hãy tưởng tượng bản thân mình là người yêu cũ hoặc vợ của Toji ha!
Title: Bad Romance.
Tumblr media
Toji tưởng bạn đã bỏ đi vì đơn giản là bạn đã quá chán mối quan hệ này, bức thư mà mọi người để lại thì đối với anh ấy, nó chỉ đơn thuần là một cái cớ để rời bỏ anh. Điều hay ho là gì, thậm chí anh ấy còn không biết mọi người là chú thuật sư, còn mọi người cũng không biết Toji là sát chú thuật sư. Bạn cũng không biết Toji thuộc Zen'in vì mối quan hệ giữa hai người không được công khai. Nên ngoại trừ bạn và Toji thì không ai biết.
Readers chấp nhận ở bên Toji, nuôi nấng Megumi và Tsumiki nhưng rồi buộc phải rời đi vì nhiệm vụ dài ngày. Và nhiệm vụ đó chính là nhiệm vụ của Cao Trung Chú Thuật, bạn là chú thuật sư Đặc Cấp (hoặc giáo viên chẳng hạn?) được đặc cách giao phó cho nhiệm vụ đó. Đó là nhiệm vụ rất cấp bách nên bị buộc phải tham gia, chính vì lẽ đó mà mọi người mới phải rời đi.
Mọi người nghĩ Toji chỉ là người thường nên giấu chuyện bản thân là chú thuật sư, còn Toji không nghĩ mọi người là chú thuật sư nên mới giấu chuyện bản thân là thiên địch của cả giới chú thuật. Cứ sống qua ngày mà không hề biết thân phận thực sự của nhau. Bạn là chú thuật sư nên kiếm được nhiều tiền, ngày ngày đều chu cấp cho gia đình dưới danh nghĩa là một người làm công ăn lương bình thường. Còn Toji thì thực chất là thợ săn tiền thưởng dưới danh nghĩa là house-husband (wtf có từ này không vậy:))? ) "chăm lo" cho con cái mỗi ngày.
Cho đến một ngày bạn bị cử đi làm nhiệm vụ dài ngày (không liên lạc), bạn đã chuyển một khoản tiền rất lớn cho Toji để Toji nuôi con cái và hứa là chỉ một đến hai tuần sẽ về. Nhưng cuối cùng thì nhiệm vụ gặp bất trắc và phải rất lâu sau (khoảng gần tháng) mới có thể quay trở lại Cao Trung Chú Thuật Tokyo. Và bạn bị thương nên phải ở trường vài ngày nữa.
VÀ, đó cũng chính là lúc mà Toji phục kích Gojo từ đằng sau.
Bạn đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở trong trường, ở bối cảnh khác, lúc đó thì ở khoảng sân trước hai cậu học sinh Gojo và Geto dẫn theo Tinh Tương Thể đi dạo quanh trường để chuẩn bị cho ngày hiến tế. Bạn nằm mãi thấy chán quá nên định trốn Ieiri để về nhà thì bỗng dưng va phải Geto và Tinh Tương Thể đang chạy trốn, rồi khi thấy bạn, Geto ngay lập tức kéo tay bạn chạy vì đằng sau lưng có sát chú thuật sư truy đuổi. Gojo ở sau đang câu thời gian.
Bạn định giúp Gojo nhưng Geto ngăn lại, bảo là hãy cùng anh ấy hộ tống Tinh Tương Thể tới nơi cần đến. Và bảo rằng bạn cũng cần phải chạy vì kẻ sát chú thuật sư kia không phải dạng tầm thường, huống hồ gì bạn còn đang phải trị thương. Bạn bảo Geto hãy ở lại hỗ trợ Gojo nhưng Geto lại bảo bạn hãy tin vào Gojo. Còn Geto sẽ đi cùng bạn, hộ tống tinh tương thể và bảo vệ cho bạn tới nơi an toàn.
Bạn đồng ý.
Nhưng rồi khi đến nơi, Tinh Tương Thể bị giết chết ngay trước mắt bạn và Geto.
Bạn ngay lập tức quay ra.
Và nhận ra gương mặt đó.
"Toji...?"
Toji cũng nhận ra bạn.
"Y/N...?"
7/6/2024
8 notes · View notes
muahexanhla204 · 4 months
Text
Tumblr media
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng. 
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại.  Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Tumblr media
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi. 
Tumblr media
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH. 
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Tumblr media
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”.  Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Tumblr media
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít,  nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả.  Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế. 
Tumblr media
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ  được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố. 
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.  
Tumblr media
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”. 
 Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
Tumblr media
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes · View notes
memory131 · 1 year
Text
Càng ngày càng thấy mình cô độc, mọi việc đều một mình làm, một mình hưởng thụ. Từ những nỗi buồn, niềm vui, đau đớn, tủi nhục đến cảm giác đạt được thứ gì mong muốn. Tại sao? Nhiều khi tự hỏi, sao mình lại đặt bản thân vào hoàn cảnh này. Cứ vui đi, chia sẻ đi và lạc quan lên, vui đâu chầu đấy hay quảng giao chẳng phải hay hơn à? Mọi người họ đều như thế, mà sao khó khăn với mình quá vậy. Sao quãng đời này mình cứ gặp những chuyện không hay, những tình huống chẳng ra gì và những con người không thể nào tệ hơn vậy?
Nhiều khi không thể hiểu nổi logic của chính mình, một con người quá sầu muộn và đa cảm. Cứ sống toan tính, ham vật chất như vài người khác thì đã sung sướng rồi, cứ khéo léo thảo mai như ai kia thì công việc, chuyện tình cảm đã khá hơn nhiều rồi. Chẳng hiểu sao mình không tư duy và hành động như những người khác? Kể cả họ như thế thì những người đó đều đã hạnh phúc, vui vẻ, sung túc rồi.
Đáng buồn thay, cuộc sống của mình xoay quanh những con người tủn mủn hoặc xấu tính hoặc kém cỏi hoặc sẽ tệ theo một cách nào đó khác. Nhiều khi, nghĩ về bố mẹ lại thấy thương, bởi mình quá khép kín, không thể hiện công khai những hành động yêu thương trong khi bố mẹ chỉ có mỗi đứa con với bao kì vọng mong chờ. Kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Thôi đừng kỳ vọng vào con nữa bố mẹ ạ, nhiều khi con thấy sợ vì những áp lực, mong muốn của gia đình. Bản thân con đã là một kẻ khác lạ với phần đông xã hội này, con không thể suy nghĩ và hành động như những người con bình thường khác. Những điều mà người con khác thể hiện với gia đình của họ, lại là điều hết sức khó khăn với con. Con không mong bố mẹ hiểu nhưng xin đừng đòi hỏi con những điều ấy, vì con không thể làm. Con cũng buồn lắm khi không đáp ứng được điều bố mẹ mong mỏi ở một người con.
Nhiều khi tự hỏi sao mình không gặp may như nhiều người khác? sao mình không thuận lợi, không được đón nhận những cơ hội tốt, không sớm gặp gỡ người phù hợp với mình? xong rồi nhìn lại bản thân, liệu mình có xứng đáng để đón nhận những "vận may" đó.
Chẳng có gì thay đổi hay có sự can thiệp của phép màu. Chỉ có 1 thứ duy nhất - đó là bản thân mình, là thái độ với mọi tình huống. Nếu mình thấy hạnh phúc thì sẽ là hạnh phúc, không phải là đánh lừa bản thân mà là sự thích ứng, sự hòa hợp giữa mong muốn cá nhân và điều kiện, hoàn cảnh thực tại.
Lúc này, mình thấy răng dù có muộn nhưng không gì là không thể. Nếu như người khác bám víu vào một ai đó (vợ, chồng, bố mẹ, gia đình) thì mình không phải là con người như thế. Đây là điểm khác biệt lớn nhất. Điều đó đồng nghĩa với việc mình quyết định vận mệnh của bản thân. Với người khác, số mệnh họ may mắn thì với mình là số mệnh công bằng, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Và nếu mình ko có may mắn thì mình có ý chí bản thân bù vào. Đâu phải ai trên đời này cũng thuận lợi đâu, và bản thân sự "may mắn" đã chứa đầy dự bấp bênh, lúc có lúc không, bất ngờ và không nằm trong dự định. Nếu mình chăm chỉ, có cố gắng thì những cơ hội sẽ mở ra và đương nhiên, lúc ấy may mắn sẽ xuất hiện cùng với những cơ hội. Một người thành công bằng chính sức mình bao giờ cũng hơn người thành công nhờ người khác.
Ngay lúc này, tự nhiên mình thấy bình thản lạ thường. Mình thấy cuộc sống bây giờ đúng là cuộc sống của mình, do mình lựa chọn, bạn bè cũng là người cùng tính cách với mình. Đột nhiên cảm thấy tình cảnh bây giờ giống của một người trẻ tuổi, khó khăn và mông lung, bất an và cần nhiều nỗ lực. Cái hay là mình còn rất nhiều điều để học và mỗi khi tiếp thu thêm cái mới mình lại tăng thêm phần hứng khởi. Mình thích trở thành người giỏi dang, độc lập, được xã hội công nhận và được chủ động trong công việc của mình. Và dường như mình đang đi trên con đường như thế.
Cuộc sống như bây giờ mới thú vị. Nhìn một cách tổng quan, tiền bạc không quyết định con người ta. Để biết mình có sống đúng nghĩa hay không, đó là cảm giác của bản thân khi trôi qua từng ngày, từng năm trong cuộc đời, có thăng có trầm, có thành tựu có sai lầm có cố gắng đổ mồ hôi, thì mới có ý nghĩa. Quan trọng là dù thất bại, vất vả, lâu dài hay vui sướng, thành tựu mình đều biết bản thân đang làm gì và mình thấy mình có tiến bộ, cảm thấy hạnh phúc. Phải cảm thấy hạnh phúc ngay cả trong thử thách và khổ cực. Phải tự mình đặt nền móng, bước từng bước đến với thành công, lúc đó thì mình mới xứng đáng là đang sống chứ không phải tồn tại.
Con người đa cảm này rất nhanh buồn tủi, nhưng cũng rất nhanh tích cực trở lại. Bản thân vốn hay buồn, sầu muộn, nhưng cuộc sống này khiến mình mạnh mẽ hơn, khóc rồi tự lau nước mắt, buồn rồi hết buồn, không dám ốm đau, không dám chia sẻ. Con người mình là vậy, dù có hơi lạc lõng với thế giới bên ngoài nhưng từng ngày mình đang dần hòa nhập, giống như một cá nhân bình thường sống giữa xã hội rộng lớn nhưng mang một cái tôi kì dị độc đáo đủ để không lẫn vào một ai.
31 notes · View notes
buddhistbooks · 6 months
Text
Tumblr media
Cổ nhân nói: “Nghèo không trách cha, giàu không chê vợ, khó không lừa bạn, phú quý không quên ơn”.
Có câu nói rằng: “Cây dù cao ngàn thước cũng đừng quên gốc rễ, người tài giỏi cũng đừng quên ơn”. Chúng ta sẽ gặp rất nhiều người trong đời, nhưng người thực sự tốt với chúng ta thì không có nhiều.
Tuy nhiên cha mẹ là người đã sinh ra và nuôi dưỡng bạn, người bạn đời đã chăm sóc và cùng bạn trải qua khó khăn, người bạn tốt của bạn và người ân nhân đã giúp đỡ bạn khi hoạn nạn, bạn cần đối xử chân thành với họ.
Vì vậy, dù giàu sang hay nghèo khó, đừng đánh mất người đối xử tốt với mình và hãy sống xứng đáng với sự chân thành của họ.
1. Nghèo không trách cha
Trong “Kinh Thi” viết: “Phụ hề sinh ngã, mẫu hề cúc ngã, ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao. Dục báo thâm ân, hạo thiên võng cực”, nghĩa là: Cha sinh ta, mẹ nuôi ta. Thương thay cha mẹ sinh ta khó nhọc. Ta muốn báo đền ơn sâu như trời cao cùng cực.
Công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ rất lớn lao, cha mẹ nhịn ăn nhịn mặc nuôi con khôn lớn, dãi gió dầm mưa để con cái có cuộc sống tốt hơn. Vì vậy hãy buông bỏ những lời buộc tội gay gắt với cha mẹ và học cách thấu hiểu, biết ơn chính là giáo dưỡng lớn nhất của một người con hiếu thảo.
Tuy nhiên, luôn có một số người đổ lỗi cho sự kém cỏi của cha mẹ vì những thất bại, khó khăn của mình. Họ thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ và đối xử không tốt. Họ chưa từng nghĩ rằng: có thể bạn không giàu có nhưng bố mẹ bạn đã làm hết sức mình vì bạn.
Từ khi sinh ra cho đến khi lập gia đình, mọi thứ bạn có đều không thể tách rời sự ủng hộ thầm lặng của cha mẹ. Vậy thì chúng ta có nhân phẩm, tư cách gì mà phàn nàn cha mẹ về sự không hoàn hảo của họ?
Trong “Tăng Quảng Hiền Văn” có viết: “Đương gia tài tri diêm mễ quý, dưỡng tử phương tri phụ mẫu ân”, ý nghĩa là, khi bạn sinh con, bạn mới biết tình yêu thương sâu sắc mà cha mẹ dành cho con cái sâu nặng như thế nào; khi bạn phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình, bạn mới hiểu sự khó khăn, vất vả của cha mẹ.
Những người bất tài và đổ lỗi cho cha mẹ sẽ luôn là những đứa trẻ khổng lồ không bao giờ lớn lên.
Thấu hiểu và kính trọng và biết ơn cha mẹ, đó mới là sự khởi đầu cho sự trưởng thành thực sự của một người.
2. Giàu không chê vợ
Người xưa có câu: “Nghèo không thể đánh mất ý chí, giàu không thể chê bai vợ”, biết bao gia đình có thể vượt qua thử thách của nghèo khó nhưng rồi lại sa ngã khi giàu có?
Người phụ nữ đã hy sinh cả đời để đồng hành cùng bạn, khi nhan sắc vợ nhạt phai theo năm tháng, bạn càng phải trân trọng cô ấy hơn. Bởi vậy, đừng bao giờ có ý nghĩ tìm một tình yêu mới khi giàu có.
Ngoài bố mẹ thì vợ chính là người yêu thương và bao dung chúng ta nhất. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng luôn bên bạn và chăm lo từng bữa ăn cho bạn. Dù khó khăn đến mấy, người vợ vẫn nguyện ý hy sinh và mang lại ánh sáng cho bạn.
Ở trên, người vợ luôn báo hiếu cho người già, ở dưới người vợ luôn tập trung nuôi dạy con cái, đó chính là hậu phương vững chắc nhất để bạn có thể tập trung vào sự nghiệp mà không bị phân tâm.
Người vợ tốt là chỗ dựa của gia đình và là phong thủy tốt nhất của người chồng.
Nếu một người đàn ông bỏ rơi người vợ đã cùng mình vượt qua gian khó thì họ sẽ mất đi nhân phẩm của mình và họ sẽ phải hối hận về quyết định đó.
Vợ là người sẽ nắm tay bạn đi hết cuộc đời còn lại. May mắn lớn nhất của một người đàn ông là có được một người vợ luôn bên cạnh mình dù khó khăn đến đâu. Và thành công lớn nhất của một người đàn ông là khi họ giàu có, phát đạt sẽ không bao giờ bỏ người vợ tào khang của mình.
Đã kết duyên thành vợ chồng, đừng hoài nghi về tình yêu dành cho nhau. Dù sự nghiệp có thịnh vượng, thuận lợi đến đâu cũng phải yêu thương, chăm sóc vợ từ tận đáy lòng thì cuộc sống mới được trọn vẹn, êm đềm.
3. Khó không lừa bạn
Âu Dương Tu từng nói: “Tiểu nhân dĩ lợi vi bằng hữu, quân tử dĩ nghĩa vi bằng”, ý muốn nói, kẻ tiểu nhân kết bạn vì lợi, người quân tử kết bạn trọng chữ nghĩa.
Trong cuộc sống, tri kỷ và bạn tốt không nhiều, vì vậy tình bạn sâu nặng cũng hiếm có. Nếu chỉ vì mục đích cá nhân mà tính toán, hãm hại bạn bè thì bạn sẽ mất nhiều hơn được.
Nó không chỉ làm tình bạn tan vỡ mà còn hủy hoại tính cách của chính bạn. Bởi vì giữa con người luôn có quan hệ tương hỗ với nhau, bạn chân thành thì tôi sẽ đối xử với bạn chân thành, còn nếu bạn giả dối thì tôi cũng sẽ đối xử như vậy.
Bạn vì chút ít lợi nhuận nhỏ mà dùng thủ đoạn thì bạn bè sẽ xa lánh bạn, cuối cùng bạn sẽ bị cô lập.
Người xưa có một câu nói rất hay: “Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè“, bạn bè là người có thể giúp đỡ ta trong lúc khó khăn.
Một người dù nghèo khó đến đâu cũng không thể lừa dối bạn bè, nếu không sẽ tự cắt đứt tương lai của chính mình.
Tình bạn chân chính bắt đầu từ mục tiêu chung, phù hợp về tam quan, ở bên nhau bằng sự chân thành và gắn bó bằng nhân phẩm.
Chỉ bằng cách giữ vững nhân phẩm, tuân thủ các nguyên tắc sống, thành tâm kết giao bằng sự chân thành thì mới có nhiều tình bạn chân chính.
4. Phú quý không quên ơn
Người quân tử sẽ không dễ dàng nhận ân huệ từ người khác.
Khi bạn nghèo túng, cơ cực, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn lúc khó khăn; Khi bạn nản lòng, buồn bã, đừng quên những người động viên, đồng hành với bạn; Khi sự nghiệp của bạn ngày một suôn sẻ, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn trên suốt chặng đường.
Chúng ta nên luôn ghi nhớ lòng tốt của người khác, và nếu có khả năng, chúng ta nên thành tâm báo đáp. Bởi vì nếu ngay cả tấm lòng biết ơn cũng không có thì sẽ bị người khác coi thường.
Suy cho cùng, trên đời này không ai phải có trách nhiệm đối xử tốt với bạn. Dù giàu có hay quyền lực, bạn cũng đừng bao giờ quên những người đã giúp đỡ bạn trong suốt cuộc đời.
Như câu nói: “Cây cao ngàn thước không quên rễ, người nếu huy hoàng chớ quên ơn”.
Cảm động chỉ là nhất thời, nhưng cảm ân là mãi mãi, dù giàu có hay cao quý đến đâu cũng không bao giờ được quên lòng tốt và không được làm tổn thương người khác.
Những người đã giúp đỡ chúng ta vượt qua khó khăn chính là quý nhân trong cuộc đời, chúng ta phải biết ơn và báo đáp họ.
Khi bước trên đường đời, nếu luôn ghi nhớ câu “uống nước nhớ nguồn” và có lòng biết ơn thì bạn sẽ được nhiều phúc lành và có thể tiến xa hơn.
Nhà văn Trương Gia Giai từng nói: “Người thực sự tốt với bạn không nhiều, đừng để mất bất kỳ ai trong số họ”.
Nghèo không trách cha, giàu không bỏ vợ, khó không lừa bạn, giàu có không quên ơn, đó chính là sự tỉnh táo lớn nhất và phúc lành sâu sắc nhất của đời người.
(Nguồn: aboluowang)
5 notes · View notes
yukidaro · 5 months
Text
TMNT - Bạn đã hủy hoại con cái như thế nào?
Bạn đã hủy hoại con cái như thế nào?
Tôi nhận thấy rất nhiều cha mẹ hiểu về đạo hiếu một cách quá đơn giản, họ cho rằng trẻ ngoan nghe lời là hiếu thảo, không nghe lời là bất hiếu. Trẻ nhỏ rất dễ bị ảnh hưởng bởi quan niệm giá trị của người lớn. Khi cha mẹ và thầy cô liên tục đòi hỏi trẻ phải nghe lời, đứa trẻ chỉ làm một việc là nghe lời, nghe lời, và nghe lời nữa.
Đứa trẻ như vậy, ở nhà nghe lời cha mẹ, ở trường nghe lời thầy cô, ở ngoài nghe lời bạn bè, lấy vợ lại nghe lời vợ, đi làm nghe lời sếp.
Vậy xin hỏi, một người chỉ biết nghe lời người khác thì làm sao có khả năng tư duy độc lập được?
Con người được gọi là linh vật là vì chúng ta biết suy nghĩ, chứ không phải vì chúng ta biết nghe lời. Một người bảo bạn nghe lời có nghĩa là họ muốn bạn đừng suy nghĩ, nghe lời chỉ có thể làm một người tốt, nhưng không thể trở thành một người xuất sắc. Cha mẹ bảo con nghe lời ẩn ý là nói với chúng rằng suy nghĩ là nguy hiểm, sẽ gây ra sai lầm. Nên rất nhiều trẻ từ nhỏ đến lớn chỉ biết nghe lời (không bao giờ dùng não) còn những đứa không nghe lời lại bị xã hội ruồng bỏ, tại sao xã hội ruồng bỏ chúng? (Vì chúng có suy nghĩ riêng)
Trải qua hàng ngàn năm, giai đoạn tôi yêu thích nhất là thời Xuân Thu Chiến Quốc, thời đó có hàng trăm quốc gia lớn nhỏ chiến đấu, thật tuyệt vời.
Tất nhiên lý do tôi yêu thích không phải vì chiến tranh, mà vì thời đó xuất hiện nhiều tư tưởng khác nhau. Lúc bấy giờ có Khổng Tử, Lão Tử, Hàn Phi Tử, Mạnh Tử và hơn 100 trường phái tư tưởng khác nhau, được gọi là “Bách gia tranh minh” (dưới 20 tuổi thì chưa cần tìm đọc), ngày nay chúng ta phải học hỏi trí tuệ từ những người xưa này.
Nhưng hiện nay chúng ta liên tục dạy trẻ phải nghe lời, tức là để tư tưởng của chúng ta chi phối não bộ của chúng, khiến chúng không còn suy nghĩ nữa.
Khi chỉ có một tư tưởng duy nhất, thì sáng tạo và tiến bộ nào có được nữa?
Trong lịch sử châu Âu có một thời kỳ tăm tối kéo dài hơn 1000 năm gần như không có tiến bộ nào, đó là vì Giáo hoàng Công giáo nắm quyền lực tuyệt đối, thống trị nhân dân. Điều này khiến châu Âu rơi vào tình trạng văn hóa tư tưởng đơn nhất. Khi Giáo hoàng ra lệnh mọi người chỉ cần nghe lời là đủ, sau đó Copernicus nói trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ thì bị thiêu sống. May mắn thay thời kỳ Phục hưng đã đến, khiến con người bắt đầu sử dụng lý trí để suy nghĩ. Những nhân vật nổi tiếng chúng ta quen thuộc như Michelangelo, Galileo, Da Vinci, Shakespeare đều xuất hiện trong thời kỳ này. Một nhà khoa học đã nói rằng: “Nếu không có thời kỳ tăm tối châu Âu ngăn cản sự tiến bộ của xã hội, thì chúng ta có thể du lịch vũ trụ sớm hơn vài thế kỷ.”
Chúng tôi có một học viên, ông là một họa sĩ nổi tiếng hơn 60 tuổi, chuyên hướng dẫn giáo viên mỹ thuật của trường. Một lần, khi ông hướng dẫn một giáo viên mỹ thuật ở trường này, ông nói rằng: “khi dạy trẻ vẽ, bạn nhất định không được dạy chúng cách vẽ, mà phải bảo chúng tô vẽ lung tung (tùy hứng)”. Ông nói tiếp: “Học kỹ năng vẽ chuẩn mực thì nhiều lắm chỉ trở thành một họa sĩ bình thường, chỉ có vẽ lung tung mới có thể trở thành bậc thầy”, lúc đó tôi ngẩn ra luôn.
Nhưng khi lời này được nói ra từ miệng một họa sĩ nổi tiếng hơn 60 tuổi, chắc phải có lý do của ông, ông đã vẽ suốt cuộc đời mình phải không? Sau đó chúng tôi mới nhận ra rằng Van Gogh cũng vẽ tùy hứng, mới có thể tạo ra phong cách riêng của mình.
Cũng giống như nhiều ông chủ doanh nghiệp, dù chúng ta phải học hỏi từ nhiều thầy, nhưng cuối cùng đều đã biến kiến thức thành ý tưởng riêng của mình để làm nên doanh nghiệp thành công.
Không có ông chủ nào làm nên đại nghiệp chỉ bằng cách nghe lời, và người chỉ biết nghe lời cũng không thể làm ông chủ được, nếu làm ông chủ cũng chỉ là ông chủ không đủ tiền trả lương.
Vì vậy, các vị ông chủ thân mến, khi nuôi dạy con cái mình, đừng dạy chúng phải nghe lời bạn, mà hãy hướng dẫn chúng khả năng tư duy độc lập.
Hãy dám để chúng phạm sai lầm, và sau khi phạm phải, chúng phải chịu trách nhiệm với hậu quả từ suy nghĩ của mình, chỉ như thế mới có thể tích lũy kinh nghiệm và trí tuệ.
4 notes · View notes
hathitotam · 4 months
Text
1. Đợi con lớn lớn.
2. Đợi kinh tế ổn định.
3. Đợi lãnh tiền lương.
4. Đợi chồng/vợ em đồng ý.
5. Đợi công việc làm công ăn lương ổn tí.
6. Đợi có thời gian rảnh tí.
7. Đợi nghiên cứu thêm tí.
8. Đợi suy nghĩ tí.
9. Đợi tìm hiểu tí.
10. Đợi học xong và lấy bằng tốt nghiệp.
Đợi... Đợi... và để rồi... đã muộn 😥
- HÃY CHẢI ĐẦU KHI CÒN TÓC
- HÃY ĐÁNH RĂNG KHI CÒN RĂNG
- HÃY LÀM ĐẸP KHI CÒN ĐẸP
- HÃY ĐI KHI CÒN CÓ THỂ ĐI
- HÃY NẮM LẤY CƠ HỘI KHI CÒN CÓ THỂ
- ĐỪNG ĐỢI ĐẾN KHI PHẢI NÓI 2 CHỮ "GIÁ NHƯ"
Nhân sinh có 6 điều không thể chờ đợi…
- Nghèo khó không thể đợi, bởi vì thời gian lâu rồi, bạn sẽ chết vì đói.
- Khỏe mạnh không thể đợi, bởi vì thân thể một khi suy kiệt rồi, hết thảy mọi thứ đều vô nghĩa.
- Giáo dục không thể đợi, bởi vì cây non mà xiêu vẹo, thì khi trưởng thành rất khó để uốn nắn.
- Hiếu kính không thể đợi, bởi vì cha mẹ mất rồi, muốn hiếu kính cũng chẳng còn cơ hội.
- Tình bạn không thể đợi, bởi vì không có bạn, muốn thoát khỏi trạng thái cô đơn có lẽ chẳng hề dễ dàng.
- Thanh xuân không thể đợi, bởi thời gian trôi qua, có nhiều tiền nữa cũng không mua lại được.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà bạn khó có thể lường trước. Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc thôi là sinh mệnh đã trở về với đất. Cuộc sống này ngắn ngủi là vậy! Cho nên, cần tận dụng thời gian, làm những việc có ý nghĩa mới là quan trọng nhất. Quý trọng duyên phận, quý trọng thời gian, chính là quý trọng tính mạng của chính mình.
Trân trọng mỗi phút giây được sống, trân trọng mỗi một tấm chân tình, trân trọng lấy những gì mình đang có… để tránh những tiếc nuối muộn màng!
Tumblr media
2 notes · View notes
Text
Tumblr media
Lần đầu tiên gặp tôi, người ấy cho rằng tôi là người khó gần
Lần thứ hai gặp tôi, người ấy cho rằng tôi là người nhàm chán
Lần thứ 3 gặp nhau, người ấy nói chúng ta không phù hợp…
Và rồi…chúng tôi đã không còn sau đó nữa…
Đôi khi con người ta thường quá vội vàng nhận định về một người, hoặc là không có đủ kiên nhẫn để làm điều đó. Đôi khi gặp nhau đôi ba lần, họ lại nghĩ mình đã biết hết về một con người.
Nhưng thực ra trên đời này lại có những người như thế, bạn cần thời gian, sự kiên nhẫn và thật lòng, để thực sự thấy được con người ẩn giấu bên trong vỏ bọc kia, nhưng chúng ta biết tìm đâu? Một người có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi bạn bước ra khỏi chiếc vỏ bọc của chính mình?
Còn bây giờ, năm tháng qua đi, anh nên vợ, tôi theo chồng, chúng ta nhìn lại thì còn nghĩa lý gì nữa đâu? Đã từng có thể là gì của nhau, nhưng chúng ta lại rời bỏ. Nếu như ngay từ đầu đã không đủ kiên trì, thì cả đời này chúng ta cũng không xứng đáng để có được nhau…
Moctieungu | A new chapter
28 notes · View notes
littlecloud · 1 year
Text
Lâu rồi, em có đến một quán café, ở quầy thu có một chiếc hộp nhỏ đựng rất nhiều thông điệp. Em rút một tờ giấy ngẫu nhiên, trên đó có một câu hỏi đặt ra là: Khi nào thì bạn biết bạn đang yêu một ai đó?
Khi nào nhỉ? Em không biết chính xác khi nào em nhận ra em đang yêu một ai đó, nhưng em biết rõ việc thích, yêu và thương một người khác nhau như thế nào. Khi em thích một ai đó đồng nghĩa với việc em đang thích những khía cạnh bên ngoài của người ta. Bởi vì vừa hay những khía cạnh đó phù hợp với một vài tiêu chí bản thân tự đặt ra. Nhưng yêu thì khác, yêu chính là khi em nhận ra cả hai đều là chính mình khi ở bên cạnh nhau và chấp nhận những mặt khác của nhau. Một “em” luôn vui vẻ, tươi cười rạng rỡ hay một “em” yếu đuối thì cũng chỉ cần duy nhất một người đó nhìn thấy thôi. Vậy còn thương thì sao? Thương một người có lẽ cần rất nhiều tình yêu và sự bao dung. Và vừa hay 3 trạng thái: thích, yêu và thương em đã trải qua với cùng một người – đó là mối tình đầu của em.
Mối tình đầu của em kéo dài 5 năm kể từ khi em còn là một cô bé 17 tuổi. Lý do chia tay là vì bạn ấy dành tình yêu đó sang cho một người khác, không phải em. Và chưa đầy nửa năm sau khi chia tay, bạn ấy cưới vợ và có một gia đình nhỏ của riêng mình. Thời điểm chia tay là năm em và bạn 22 tuổi, vừa đúng lúc thời điểm dịch covid rất căng thẳng. Vừa mới ra trường, vừa mới đi làm, thêm một sự kiện chia tay với quá nhiều sự bất ngờ khiến trái tim em tan vỡ.
Em từng có ý niệm rằng, cảm xúc của mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không muốn thừa nhận và không muốn bị phát hiện ra. Vậy nên, trong suốt những năm tháng đó, em đã có vô số những tổn thương, nhưng em lờ đi, em thuyết phục rằng mình đã ổn. Thời điểm đó, dù đêm hôm trước em có khóc lóc và không ngủ được, sáng hôm sau em vẫn dậy đi làm bình thường, tươi cười với mọi người và hoàn thành công việc. Sự trống rỗng đó cứ lớn dần lên, để rồi đến một ngày, em nhận ra cơ thể và tâm trí mình đã thật sự đã vất vả và tổn thương nhiều đến mức nào.
Trong suốt 5 năm bên cạnh nhau, chúng em đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, có niềm vui, hạnh phúc, có buồn đau, tủi hờn. 5 năm bên nhau, 2 lần bạn thích người khác, lừa dối em, sau đó xin em tha thứ. Em đã đặt ra những quy định và số lần người khác được phép làm tổn thương em, dù vô tình hay cố ý. Nếu vượt quá số lần em cho phép, em sẽ tự động tìm cách ngưng kết nối. Điều này áp dụng cho mọi mối quan hệ để đảm bảo em không bị tổn thương. Và đến lần thứ 3, bạn ngoại tình, bạn im lặng, bạn đề nghị chia tay và em đồng ý. Em hiểu bạn ấy có những tổn thương riêng, dẫn tới tính cách, suy nghĩ và hành xử như vậy. Em bỗng nhớ lời của thầy Thích Nhất Hạnh:
“Khi bạn thật sự thấu hiểu một ai đó
Nghĩa là bạn đã tha thứ cho họ.”
Có lẽ vì thế mà cho tới tận thời điểm bây giờ, sau gần 2 năm chia tay, em chưa từng có bất kỳ một suy nghĩ nào về việc căm ghét hay oán hận bạn ấy. Nỗ lực để thấu hiểu đối phương, nỗ lực đi tìm những phần mình còn thiếu để đổi lại là mọi cung bậc cảm xúc và hoàn thiện mình, em biết ơn điều đó.
Bạn ấy mãi mãi là một phần ký ức và tuổi trẻ của em, một vết thương mà em nghĩ là nó đã lành. Nhưng một ngày kia, nó lại rỉ máu khi em nhận tin một người chị thân thiết của mình đột ngột ra đi khi còn quá trẻ. Chị vừa là chị, vừa là bác sĩ chữa bệnh cho em. Khoảnh khắc em nghe tin chị mất, cơ thể em phản ứng bằng việc đau mỏi, và trái tim thì hẫng một nhịp. Thú thật, em không thể diễn tả được cảm xúc. Em không biết đây là đặc ân của em khi gặp một người thầy chữa bệnh, một người chị luôn yêu thương và dặn em yêu lấy cơ thể mình hay đây là một sự trừng phạt. Sở dĩ, em nhận ra điểm giống nhau giữa 2 câu chuyện này là mọi thứ đều đẹp ban đầu nhưng sau đó để lại khoảng trống rất lớn cùng những phản ứng cơ thể của em. Lý trí em biết gặp gỡ là để chia ly, nhưng trái tim em đau vì mọi thứ ập đến nhanh đến mức em không thể tin được điều đó là thật.
Nghĩ đơn giản thì nhân sinh con người sinh ra một mình, chết đi cũng một mình, chẳng khác nào những cá thể đơn độc trong cuộc đời này. Nhưng những cá thể này song hành cùng nhau, và khi không thể đi cùng được nữa thì dừng lại bằng cách này hay cách khác. Chỉ là khi em nhìn lại, trên quãng đường đó đã đầy ắp dấu chân của người đồng hành và sự soi chiếu của chính bản thân mình. Bởi vậy, em đã không ngừng nhìn lại bản thân mình, đi tìm những lý do để giải thích cho việc vì sao mình lại có những cảm xúc và phản ứng với các tình huống như vậy. Đúng hơn là em đi sâu vào thế giới nội tâm, quan sát và gọi tên những cảm xúc của chính mình. Em tập cách thừa nhận em đã tan vỡ, em đã tổn thương, nhưng em cũng đã tận hưởng năng lượng tiêu cực đó để thật sự biết trân trọng những điều nhỏ xinh và tích cực xung quanh mình.
Em tin là em của nhiều năm sau nữa sẽ rất biết ơn em của quá khứ lẫn hiện tại. Bởi em nghĩ những tổn thương trong quá khứ đã giúp em thiết lập kỷ luật cho bản thân rằng bất chấp niềm vui hay nỗi buồn, em vẫn sẽ làm những việc em phải làm hàng ngày. Điều đó để đảm bảo rằng em không chênh vênh và lạc lối giữa dòng đời này. Và sau câu chuyện của em, mong rằng các bạn luôn vững bước trên đường đời, đặc biệt là trên hành trình tìm hiểu bản thân và chữa lành những tổn thương, dù có đau đớn nhưng thật sự ấm áp đến lạ thường.
16 notes · View notes
varesearch · 6 months
Text
Người giàu thật sự theo đuổi điều gì ?
Không phải khoe của hay tiền bạc, đây mới là những nguyên tắc trong cuộc sống mà giới nhà giàu theo đuổi :
1. Luôn kín miệng
Người giàu luôn làm nhiều điều khác biệt. Họ không nói quá nhiều về tiền của họ và không cố gắng thể hiện rằng họ đang giàu đến mức nào. Quần áo của họ có chất lượng tốt và phong cách, nhưng không quá gây chú ý. Ngược lại, người thu nhập thấp hay cố gắng gây ấn tượng và khoe sự giàu có cũng như mặc trang phục nhái nhãn hiệu nổi tiếng.
2. Quan tâm tới sức khỏe
Những người giàu thường chi trả một khoản phí lớn hằng năm cho việc chăm sóc sức khỏe. Họ tập trung vào dịch vụ chăm sóc sức khỏe phòng ngừa hơn biện pháp điều trị khi có bệnh. Mặc dù vậy, bạn không cần giàu vẫn có thể khỏe mạnh. Không khí trong lành và chế độ ăn lành mạnh cùng với ngủ ngon vào buổi tối là những gì bạn cần theo đuổi.
3. Hiểu giá trị của giáo dục
Có một câu nói nổi tiếng rằng: "Nếu bạn cho người đói con cá, bạn sẽ giúp anh ta ăn trong một ngày. Nhưng nếu bạn cho anh ta một chiếc cần câu và dạy cách câu cá, bạn sẽ giúp anh ta ăn cả đời". Giá trị giáo dục trong câu nói này là chiếc "cần câu".
Những người giàu thường đầu tư vào giáo dục. Họ sẵn sàng mời các giáo viên tốt nhất và những trường đại học tốt nhất cho con cái. Những kiến thức và kỹ năng mới đồng nghĩa với các cơ hội mới để phát triển và gia tăng sự giàu có. Đó là lý do tại sao giáo dục là dự án đầu tư kéo dài cả đời.
4. Tập trung vào tiết kiệm và đầu tư
Bạn chắc chắn đã nghe nói: "Một công việc không thể giúp bạn trở nên giàu có". Nhưng nếu vậy thì bạn phải làm thật nhiều việc cùng lúc hay chẳng cần đi làm nữa?
Hầu hết chúng ta vẫn phải gắn bó với một công việc cố định để kiếm sống. Nhưng với những người giàu, họ biết cách tiết kiệm và đầu tư để đồng tiền tự sinh lời. Đó có thể là chơi chứng khoán, đầu tư vào trái phiếu chính phủ, trái phiếu thành phố… hay bất cứ khoản đầu tư nào, chỉ cần tiền tự sinh ra tiền và họ thu thêm được một khoản lãi ngoài công việc chính là được.
5. Mua đồ tốt, nhưng không đắt tiền
Tiền có thể giúp bạn cảm thấy thỏa mãn hơn và giúp giải quyết những vấn đề hằng ngày. Nhưng ngay sau khi mua những thứ cần thiết, bạn sẽ cảm thấy ít hạnh phúc hơn, ngay cả khi thu nhập tăng lên.
Những người giàu thường có 3 nguyên tắc: Không qua những thứ đắt tiền để gây ấn tượng với người khác, không phí tiền vào xe hơi sang trọng vì chúng sẽ nhanh mất giá và tiết kiệm những gì có thể để cố gắng đầu tư tối đa.
Steve Jobs từng nói rằng: "Tôi thấy những người làm việc tại Apple kiếm được rất nhiều tiền, nhưng họ không hạnh phúc. Một số người mua xe hơi đắt tiền và thuê quản gia. Vợ của họ phẫu thuật thẩm mỹ quá nhiều khiến họ trở thành những người hoàn toàn khác lạ. Tôi không muốn sống theo cách đó. Nó thật điên rồ".
2 notes · View notes
hanoiboutique · 6 months
Text
BAO NHIÊU NƯỚC MẮT CHO VỪA…
Mẹ gọi điện cho dì, hắt vào máy điện thoại những tiếng gắt gỏng:
- Để bà ở bên ấy thêm một tuần nữa thì đã sao? Rồi thì tôi trông bà bù hai tuần. Liền hai tuần được chưa? Tôi có việc nếu không tôi chẳng phải tốn hơi nhờ dì!
Dì chắc chắn có gắt gỏng lại. Tính dì nóng nảy hơn mẹ nhiều. Từ trước đến nay dì chưa thua mẹ miếng nào. Kể từ khi bà bước sang tuổi 90, không tự chăm sóc bản thân được nữa, dì và mẹ thỏa thuận với nhau mỗi người trông nom bà một tuần.
Cũng kể từ đó bà như quả bóng bị đá từ đầu sân này sang đầu sân kia và ngược lại. Mẹ và dì nói nhau trong điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ. Mặt mẹ đỏ phừng phừng, hai hàng lông mày của mẹ rướn lên hết cỡ. Mẹ nhắc lại một số lỗi lầm điển hình của dì. Rồi mẹ kết luận:
- Mày chỉ được cái mồm!
Bố theo dõi cuộc trò chuyện của hai chị em mẹ, lẩm bẩm “Chị em mà như chó với mèo”. Mẹ chưa rảnh tay để hục hặc với bố ngay lúc ấy. Kết thúc cuộc điện thoại mẹ quay sang bố dằn từng tiếng: “Việc chị em tôi không bận gì đến ông!”. Bố im lặng. Bố im lặng nghĩa là bố thây kệ, mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Dù có biết điều gì đó nên nói bố cũng chẳng thèm hé răng.
Một tuần trôi qua. Việc bận của mẹ là việc đi chùa theo kiểu đi “tua”. Đi mười bảy chùa trong một tuần. Ăn chay toàn diện. Thành tâm cúng lễ. Tối chủ nhật mẹ mới về nhà. Không ăn uống, chỉ tắm rửa qua quýt mẹ lăn ra ngủ.
Bố thây kệ.
Bố không nói với mẹ rằng sáng thứ hai, sau khi mẹ đã lên xe đi cùng đoàn hành hương, dì gọi điện tới, cáu gắt, nói rằng mẹ nhất định phải sang đón bà, vì dì cũng bận. Và vì tuần đó là phiên mẹ trông bà. Dì không đời nào chịu bị buộc chân ở nhà trong khi mẹ cố tình trốn tránh trách nhiệm. Mẹ ích kỷ, còn dì không phải là người dễ nhân nhượng trước sự ích kỷ.
Đấy là tất cả những gì bố biết được qua cú điện thoại bố buộc phải nghe trong lúc mẹ vắng nhà. Bố vẫn nhớ những lời dì nói trong điện thoại. Nhưng bố kệ, không nói lại cho mẹ biết.
Ngày thứ hai của tuần tiếp theo, bắt đầu phiên mẹ trông bà và mẹ sẽ trông bà hai tuần liền để bù cho cả tuần trước mẹ đi chùa.
Đến tận tối vẫn chưa thấy dì đưa bà sang nhà mẹ.
Mẹ vẫn tức dì, không gọi điện sang nhà dì hỏi tại sao như vậy. Cũng có khi mẹ nghĩ cứ để dì trông bà được bao lâu thì trông, khi nào dì đưa bà sang thì đến lượt mẹ, việc gì phải lăn tăn.
Một tháng rưỡi trôi qua. Bà chưa được đưa sang nhà mẹ. Mẹ và dì vẫn giận nhau, không ai gọi điện cho ai.
Thế rồi một hôm trước cổng nhà mẹ xuất hiện cậu con cả của dì. Cậu ta sinh sống ở nước ngoài, lần này đưa vợ chưa cưới về ra mắt gia đình.
- Chào bác, cháu đưa một nửa của cháu sang chào bà và hai bác đây ạ. Cậu ta vừa cười vừa nói với mẹ trong lúc mẹ mở cổng. Mẹ gật đầu chào, hơi hé miệng cười lấy lệ.
- Bà đâu hả bác?
Mẹ cười thành tiếng.
- Thằng này, đi Tây về biết hỏi nỡm nhỉ?
- Bà ở trên gác ạ? Không phải gọi bà xuống đâu ạ. Chúng cháu lên chào bà. Cậu ta nói, cầm tay vợ chưa cưới kéo lên cầu thang...
Mẹ đứng khựng lại như người bị sét đánh.
- Bà vẫn ở bên ấy mà? Bên nhà cháu chứ đâu.
- Hì hì, bác cứ đùa.
- Không, bà vẫn ở bên ấy mà.
Mẹ đứng ở chân cầu thang, nhìn quanh ngơ ngác như người mất trí.
Thế rồi bốn cái máy di động cùng hoạt động một lúc. Tiếng bấm máy tít tít. Mẹ kêu trời bằng giọng thất thanh. Cậu con cả nhà dì dắt bạn gái lao ra cổng. Chuông điện thoại reo. Tiếng dì kêu khóc ở đầu dây bên kia nghe váng cả óc.
- Ôi giời ơi là giời. Mẹ tôi đi đâu hả giời? Sáng thứ hai đó, mẹ xách túi quần áo đi ra ngõ, bảo “Mẹ về bên kia đây. Chị cả mày đón mẹ ở ngoài ngõ kia rồi”. Tôi đang bận trông chảo cá rán, chẳng ngó ra được. Cứ ngỡ mẹ được đón sang bên ấy rồi. Ai ngờ! Ối mẹ ơi, giờ này mẹ ở đâu, mẹ ơi...”
Suốt nửa năm trời người của hai nhà chúng tôi đi tìm bà khắp nơi. Chúng tôi đăng tin tìm bà trên nhiều tờ báo giấy, báo điện tử, đăng cả trên truyền hình. Chẳng ai biết bà đang ở đâu.
Cách đây hai tuần, bỗng nhiên có một người đàn ông tìm đến nhà tôi gặp mẹ. Ông ấy đưa cho mẹ xem một tờ báo có đăng tin bà tôi mất tích. Rồi ông ấy lấy từ trong chiếc ba lô đã cũ ra một chiếc túi vải.
Mẹ tôi trông thấy chiếc túi vải, bật khóc nức nở. Chiếc túi vải đó là túi đựng quần áo của bà.
Chính tay người đàn ông đó đã đặt bà vào chiếc quan tài mà ông tự bỏ tiền ra mua sau khi phát hiện bà tôi nằm còng queo trước cổng nhà ông, không động cựa và không còn thở.
Chiều muộn hôm đó, tại một nghĩa trang cách nhà chúng tôi gần 60km, mẹ tôi và dì - hai đứa con gái của bà tôi - khóc ngất trước nấm mộ phủ đầy cỏ xanh rì.
Một người đi xe máy trên đường, dừng lại bên rìa nghĩa trang nhìn cảnh dì và mẹ tôi khóc vật vã, bùi ngùi nói: “Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá!”.
(Nhà văn Nguyễn Bích Lan)
2 notes · View notes
dangtaplamnguoilon · 2 years
Text
Tumblr media
Thật ra thì dù lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và đủ đầy nhưng bản thân mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn. Không phải mình không tin vào tình yêu, không phải mình không tin vào hôn nhân về một người cùng mình đi suốt cuộc đời. Mà mình không tin chính bản thân mình. Mình không tin mình lại đủ may mắn, đủ trưởng thành hay trách nhiệm để cùng một ai đó xây dựng một gia đình nhỏ thật bình yên. Đối với mình tình yêu vốn là một điều xa xỉ sẽ đến rồi lại đi. Những mối tình đi qua đời mình đều đầy nhiệt huyết, đều dốc lòng dốc sức, đều được tình bằng năm tháng thế nhưng mình chưa từng cũng chưa hề cảm thấy mình đủ đầy để có thể làm vợ, làm mẹ, làm dâu. Đối với mình có lẽ hôn nhân, hay đám cưới là một điều gì đó thiêng liêng lắm. Nó cao cả hơn tình yêu, hơn tiền bạc hơn bất kì điều gì cạm bẫy ngoài kia. Chắc là nơi mà ở đó mình tự tin người bên mình là mái nhà là bình yên chẳng bao giờ thay đổi của riêng mình. Thế nhưng rồi mình cũng cưới, ngộ nghĩnh nhỉ? Con người ta hay làm những điều mình không ngờ tới như vậy đó. Mình đã từng nghĩ sẽ chẳng yêu thêm ai thế mà cuối cùng mình kết hôn rồi. Có thể gọi là “chồng” chưa nhỉ? Mà thôi danh xưng thiêng liêng này để dành cho 11 ngày nữa khi mà đám cưới của tụi mình đã hoàn thành thì ý nghĩa hơn. Mình cũng chẳng biết điều gì khiến tụi mình lại quyết định va vào nhau như thế. Chỉ là đối với mình ngày tháng ở cạnh người đó mình thấy rất thoải mái thôi, mình không cần cố thay đổi, cố thích nghi hay cố giả vờ điều gì đấy. Mọi thứ đều bình thường ở mức dễ chịu. Mình đã từng nghĩ khi mình lấy ai đó thì sẽ cùng người đó yêu đương sống chết, đau khổ hạnh phúc đủ đường thì mới đáng để cưới. Nhưng hình như mình yêu cái sự bình thường này hơn, mình yêu cái việc mọi thứ trôi qua bình thường dù đôi lúc không như mình muốn, mình yêu cái cách anh hoà nhập yêu thương gia đình mình một cách bình thường tự nhiên nhất, mình cũng yêu cái cách có thể làm một đứa con dâu bình thường vụng về trong gia đình anh. Mình cũng không biết cơn ác mộng sau hôn nhân sẽ như thế nào nhưng mình hy vọng, mình tin anh sẽ cùng gđ nhỏ của tụi mình mà vượt qua tất cả. Mình sắp trở thành cô dâu nhỏ rồi, mình cũng bị khủng hoảng trước đám cưới nhưng không sao rồi sẽ qua cả thôi. Mình có anh có gđ có 🥜 có nhiều người ở bên mà ❤️❤️
#10.2.2023
14 notes · View notes
trieusinhtuan · 1 year
Text
Tumblr media
Đến công ty làm tôi hay nghe mấy bà sồn sồn mồm đầy thị phi tuổi đầu bốn đầu năm hay nói chuyện, mấy bà ấy bảo con gái giờ có giá lắm, tôi thoáng mỉm cười, từ bao giờ con người đã được định giá như vậy, thế giờ con người đã trở thành một món đồ hay sao mà được định giá!
Trong quá khứ, con người cũng đã từng được định giá nhưng nó ở những khu chợ buôn bán nô lệ, gia súc. Con người thời ấy được chia giai cấp, tầng lớp nô lệ được xem là thấp kém nhất xã hội, mạng sống phụ thuộc hoàn toàn vào chủ nô, sai gì làm nấy, làm sai thì bị đòn roi mắng chửi!
Thế chúng ta đang trở về thời xưa ah!
Không!
Từ "giá" được định nghĩa là bạn phải có thứ gì đánh đổi để có được, vd như muốn lấy vợ ở Trung Quốc bạn phải có nhà, có xe. Bạn phải có vật chất, của cải.Rồi thì là bờ vai vững chắc để nương tựa...để rồi khi lấy về thì cô ta được sống như một bà hoàng hoặc công chúa, rồi có những văn như :" khi phụ nữ gặp được người đàn ông tốt, cả đời này cô ấy chẳng cần trưởng thành"...
Rồi thì khi cưới phải có của hồi môn bao nhiêu, về phải được ra ở riêng...
Nhìn chung thì bây giờ cái giá đó là đắt. Nếu bạn lấy phải người con gái giỏi giang, có tài, có học vấn và tu dưỡng đạo đức thì thật sự bạn là một nhà đầu tư may mắn, còn bạn lấy phải người mà muốn làm mẹ bạn thì xin lỗi bạn bị sỏ dây vào mũi
Ngày xưa bố mẹ tôi nghèo hèn mà đến với nhau, chẳng cần vật chất hay tiền bạc gì nhiều. Thời chiến tranh có những người vợ một mình gồng gánh nuôi con chờ chồng, đến cả điểm phấn tô son cũng chưa từng nghĩ đến. Mà ngày nay tình cảm giống như trò đùa, xã hội tôn sùng vật chất
Bài viết mang tính suy nghĩ cổ hủ và lạc hậu, mong đừng ai xem, nếu có xem thì chỉ như lướt qua, bời người viết cũng không cần người xem!
Thank
7 notes · View notes
levantu · 7 months
Text
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN CỦA  TS LÊ VĂN TƯ: HOÀNG TỬ BÉ
  Antoine de Saint-Exupéry (entol de Xen Exiupơri) từng nói:
Nếu bạn muốn đóng một con tàu, đừng ra lệnh mọi người  đi lấy gỗ, cũng đừng giao nhiệm vụ và công việc cho họ; mà hãy dạy họ  khát khao  đại dương  mênh mông  và vô tận biết dường nào.
Và  Antoine de Saint-Exupery (entol de Xen Exiupơri) cũng là tác giả sách  “Hoàng tử bé” nổi tiếng.
Sách được ra mắt vào đầu năm 1943. Sách này hướng đến  trẻ nhỏ, thế nhưng đồng thời sách cũng rất thu hút với phụ huynh. Nội dung tác phẩm đơn giản, dễ tiếp cận, nói về chàng hoàng tử nhỏ ở trên một hòn thiên thạch tí hon, thế nhưng lại vô cùng sâu sắc, khiến người đọc phải chiêm nghiệm những ý nghĩa trong cuốn sách.
BẢN THÂN
 Antoine de Saint-Exupéry hay gọi tắt là Saint-Ex (sinh ngày 29/6/1900- mất tích ngày 31/7/1944) là một nhà văn, phi công người Pháp nổi tiếng. Saint-Exupéry được biết tới nhiều nhất với tác phẩm xuất sắc Hoàng Tử Bé (Le Petit Prince).
Thời thơ ấu
Ông sinh ra tại Lyon  trong một gia đình quý tộc địa phương, ông là con thứ ba trong số năm người con của Bá tước Jean de Saint-Exupéry, một nhà buôn cổ phiếu, và bà Marie Boyer de Fonscolombe. Năm người con của ông bà là Marie-Madeleine, Simone, Antoine, François và Gabrielle. Ông Jean mất khi Antoine mới lên ba tuổi, bà Marie phải một mình nuôi dưỡng cả năm đứa trẻ, tuy vậy bà vẫn tạo cho những đứa con của mình một nền kiến thức và nhân cách rất tốt. Saint-Exupéry trải qua thời thơ ấu hạnh phúcvới gia đình. Tuy vậy năm1917, bi kịch đầu tiên xảy ra với nhà văn tương lai, đó là cái chết vì viêm khớp của người em út François, mười năm sau đó, căn bệnh lao phổi cũng cướp đi tính mạng của người chị Marie-Madeleine của Saint-Exupéry.
Antoine vào học kiến trúc, Trường Mỹ thuật. Năm 1921, ông đi lính và được điều đến Strasbourg để học  phi công. Tốt nghiệp một năm sau đó, Saint-Exupéry được đề nghị gia nhập không quân nhưng do gia đình vợ chưa cưới phản đối, ông phải quay trở về Paris để nhận một công việc bàn giấy. Tuy vậy, cuối cùng việc kết hôn của Antoine không thành và sau vài lần không thành công trong những công việc khác nhau, ông quyết định quay lại nghề phi công năm 1926.
BỐI CẢNH RA ĐỜI CỦA QUYỂN SÁCH
Vào ngày 30/12/1935, lúc 14:45 sau một chuyến bay dài 19 tiếng và 38 phút, Saint-Exupéry, cùng với người bạn hoa tiêu, André Prévot, đã bị rơi máy bay tại SA MẠC SAHARA ở Libya trên lộ trình tới Sài gòn. Họ đã cố gắng bay từ Paris tới Sài Gòn nhanh hơn những người đã từng bay trước đó để giành giải thưởng 20.000 Fr.
Địa điểm rơi máy bay được cho là Wadi Natrum. Cả hai người đều sống sót qua vụ tai nạn và phải đối mặt với sự sợ hãi về việc mất nước nhanh chóng ở Sahara. Bản đồ họ có thì đã quá cũ và rất mờ mịt, do đó không có ích gì. Họ không có cách gì để giải quyết tình trạng này. Thức ăn đã giúp họ trụ vững được một ngày, nhưng sau đó không còn gì nữa. Cả hai người bắt đầu bị ảo giác. Giữa ngày thứ hai và ngày thứ ba, cơ thể họ đã bị mất nước trầm trọng và không đổ mồ hôi nữa. Cuối cùng, vào ngày thứ tư, một người Ả Rập  du cư cưỡi lạc đà  đã phát hiện ra họ và tìm các biện pháp chống lại sự mất nước nên đã cứu sống được hai người. Trong truyện Hoàng Tử Bé, khi Saint-Exupéry viết về việc bị bỏ lại trên sa mạc trong một cái máy bay bị hỏng, ông đã liên hệ thực tế chi tiết này với kinh nghiệm trong cuộc đời mình. Saint-Exupéry cũng nhắc đến chi tiết này trong quyển Cõi người ta (Terre des Hommes). Ông đã gặp một con cáo (vulpes zerda, cáo sa mạc) ở đó, có thể điều này cũng làm ông viết về con cáo trong tác phẩm.
“HOÀNG TỬ BÉ” VÀ SỰ NGHIỆP
Qua nhiều cống hiến cho nền văn học thế giới, Antoine de Saint-Exupéry đã đạt nhiều giải thưởng danh giá như Giải thưởng lớn cho Tiểu thuyết của Viện Hàn Lâm Pháp, Giải thưởng Sách quốc gia Mỹ cho thể loại Phi hư cấu,…
Sách được dịch gần 300 ngôn ngữ và phát hành hơn 200 triệu bản trên khắp thế giới.
Hoàng tử bé được danh họa Joann Sfar chuyển thể thành bản sách tranh (graphic novel) khổ lớn 110 trang với minh họa độc đáo, giàu cảm xúc.
Ngày 14/12/2011, tượng sáp hoàng tử bé đã được đặt tạI Bảo tàng Grévin, Paris. 
Hoàng Tử Bé còn được dựng thành phim hoạt hình 
MỘT SỐ BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT
-Cậu hoàng con, Trần Thiện Đạo dịch, nxb  Khai Trí, 1966.
-Hoàng tử bé, Bùi Giáng dịch, NXB An Tiêm, Sài Gòn 1973, tái bản 2005.
-Hoàng tử bé, Vĩnh Lạc dịch, Nhà xuất bản Đồng Nai, 1994; tái bản: Công ty CP Văn hóa Đông A và Nhà xuất bản Văn học, 2008; Đông A và Nhà xuất bản Dân Trí, 2011.
-Em bé con nhà trời, Nguyễn Thành Long dịch, in lần đầu trong cuốn Quê xứ con người, Nxb Tác phẩm mới; in riêng, Chú bé Hoàng tử, Nhà xuất bản Ngoại văn 1987; Hoàng tử bé,NXB Kim Đồng, 2000); Nhà xuất bản Đà Nẵng, năm 2012.
-Hoàng tử bé, Trịnh Nhất Định dịch,NXB Trẻ, TP. HCM, 2000.
-Hoàng tử bé, Nguyễn Tấn Đại dịch,NXB Hội Nhà Văn và Công ty CP Văn hóa Đông A, 2005; tái bản có sửa chữa, Nhà xuất bản Phụ nữ, 2021.
-Hoàng tử bé, Thuận Thiên dịch (in chung với truyện Nàng công chúa nhỏ), NXB Văn hoá Thông tin, 2005).
-Hoàng tử bé, Châu Diên dịch, Nhà xuất bản Lao động và Trung tâm VH&NN Đông Tây, 2007.
-Hoàng tử bé, Nguyễn Trường Tân dịch , Nxb Văn hoá Thông tin, 2008.
-Hoàng tử bé, Trác Phong dịch,Nhã Nam và Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2013, xuất bản nhân dịp kỷ niệm 70 năm Hoàng tử bé ra đời.
NỘI DUNG QUYỂN SÁCH
Câu chuyện bắt đầu khi một chàng phi công gặp nạn ở sa mạc Sahara vì động cơ máy bay bị hỏng và vô tình gặp gỡ một người trẻ kì lạ với mái tóc vàng mà anh gọi đó là hoàng tử bé. Hoàng tử bé đến từ tiểu hành tinh B612 xa xôi, nơi có hai núi lửa đang hoạt động và một núi lửa đã tắt. Và tại đây, cậu sống một mình cùng với một nàng hồng đỏm dáng. Vì quá đau khổ bởi nàng, cậu đã lợi dụng cuộc di cư của những chú chim hoang dã để trốn thoát. Trước khi đến với Trái Đất, cậu đã phiêu lưu qua 6 hành tinh với bao câu chuyện kỳ lạ.
Cuốn sách thể hiện tình thân một cách đẹp đẽ qua mối quan hệ giữa Hoàng Tử Bé và người hoàng đế nhỏ bé của mình. Hoàng Tử Bé yêu quý hoàng đế nhưng cũng cảm thấy bất mãn vì sự tự ái và tham vọng của hoàng đế. Sự xung đột này cho thấy sự phức tạp của tình thân và tình bạn, khi đôi khi chúng ta phải đối mặt với sự khác biệt và những thách thức trong mối quan hệ của mình.
Hoàng tử bé kể lại câu chuyện về cuộc hành trình, khi  đến Trái Đất,
qua những nhân vật cậu gặp trên đường đi.
 Cậu  nhìn thấy một vườn hoa hồng và nhận ra rằng ở hành tinh của mình, cậu chỉ có “một bông hoa tầm thường”. Điều đó khiến cậu cảm thấy buồn bã nên nằm dài trên cỏ và khóc lóc.
Đúng lúc đó thì một con cáo xuất hiện. Cáo đã trò chuyện với hoàng tử bé về Trái Đất và thế nào là cảm hóa. Nó yêu cầu cậu bé hãy cảm hóa mình.
Chương về con cáo nhấn mạnh tầm quan trọng của việc dành thời gian để tìm hiểu ai đó. Con cáo sử dụng ngôn ngữ "thuần hóa", nhấn mạnh bản chất dần dần của việc xây dựng lòng tin. Con cáo cũng giúp hoàng tử bé nhận ra rằng chính khoảng thời gian dành cho bông hồng của anh đã khiến bông hồng của anh trở nên độc đáo so với tất cả những bông hồng khác mà anh gặp trên Trái đất — ngay cả khi tất cả những bông hồng nhìn từ bên ngoài đều giống nhau.
Thông qua cuộc hành trình của Hoàng Tử Bé,  tác giả đưa ra những triết lý quan trọng về cuộc sống. Hoàng Tử Bé tự học hỏi và đặt câu hỏi khó khăn về thế giới xung quanh mình. Câu chuyện này nhấn mạnh rằng việc hiểu biết và tìm hiểu là cách để chúng ta thấu hiểu cuộc sống và tìm kiếm ý nghĩa thực sự của nó.
Câu chuyện  đòi hỏi người đọc phải quyết định đâu là sự thật. Con rắn gợi ý rằng nó có thể giúp hoàng tử bé quay trở lại hành tinh của mình, ám chỉ đến cái chết, nhưng sau đó, khi người kể chuyện quay lại để lấy xác hoàng tử bé ở cuối câu chuyện, thi thể đã biến mất, cho thấy rằng hoàng tử thực sự đã làm vậy. Bắt tay vào một cuộc hành trình nào đó, có thể là quay trở lại hành tinh của mình.
Các nhân vật chính câu chuyện cũng có những phút giây hẹp hòi. Hoàng tử bé nhầm tiếng vang của giọng nói của chính mình với giọng nói của con người và buộc tội con người là quá lặp đi lặp lại. Câu chuyện lập luận rằng những đánh giá nhanh chóng như vậy sẽ dẫn đến sự phát triển của những định kiến và định kiến nguy hiểm. Chúng cũng ngăn chặn việc liên tục đặt câu hỏi và tư duy cởi mở, những điều quan trọng để có một cuộc sống hạnh phúc và điều chỉnh tốt.
Hoàng tử ghé thăm sáu hành tinh, mỗi hành tinh có một người lớn trú ngụ. Họ là những kẻ phi lý trí và có đầu óc hẹp hòi, mỗi người đại diện cho một thành phần trong xã hội, bao gồm:
-Một vị vua không có thần dân, ông chỉ ban hành những mệnh lệnh hiển nhiên, như là ra lệnh cho mặt trời lặn vào lúc hoàng hôn.
-Một kẻ khoác lác, chỉ muốn nhận lời khen ngợi và muốn trở thành người đáng ngưỡng mộ nhất trên hành tinh không có ai khác ngoài anh ta.
-Một tên bợm nhậu, uống để quên đi nỗi xấu hổ về việc suốt ngày say xỉn.
-Một doanh nhân mù quáng trước vẻ đẹp của những ngôi sao, không ngừng đếm và lập danh mục chúng để làm của riêng .
-Một người thắp đèn trên một hành tinh nhỏ đến nỗi một ngày chỉ dài bằng một phút. Ông lãng phí cuộc đời mình để thắp và tắt đèn sau mỗi 30 giây tương ứng với ngày và đêm trên hành tinh này.
-Một nhà địa lý lớn tuổi nhưng chưa bao giờ đi bất cứ đâu, cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy được những điều được ông ghi chép lại.Chính nhà địa lý đã nói với hoàng tử rằng bông hồng của cậu chỉ là một thứ phù du nên không được ghi lại, và khuyên cậu nên ghé thăm Trái Đất.
***
Hoàng tử bé tượng trưng cho sự cởi mở của trẻ em. Cậu ta là một kẻ lang thang không ngừng đặt câu hỏi và sẵn sàng dấn thân vào những bí ẩn bí mật, vô hình của vũ trụ. Cuốn tiểu thuyết gợi ý rằng sự tò mò như vậy là chìa khóa dẫn đến sự hiểu biết và hạnh phúc.
Trẻ em thích Hoàng tử bé vì cuốn sách ngắn, câu chữ đơn giản, lại có nhiều hình vẽ minh họa đẹp mê ly. Người lớn thích Hoàng tử bé vì cuốn sách khiến họ nhận ra nhiều bài học vốn đơn giản nhưng hay bị lãng quên. Đó là hãy luôn nhìn thế giới bằng trái tim biết yêu thương, luôn gắng sức, kiên nhẫn với tất cả công việc của mình, sống có trách nhiệm với các mối quan hệ đời và tận hưởng trải nghiệm của chính mình trên hành trình khám phá thế giới.
Khi đọc Hoàng Tử Bé bạn sẽ có được những phút giây thư giãn nhẹ nhàng. Sách được viết theo cốt truyện đơn giản, đáng yêu. Nhưng qua đó bạn cũng sẽ có những phút giây suy gẫm những thông điệp nhân văn mà tác giả muốn gửi gắm.
Hoàng Tử Bé là một tác phẩm cảm động và chiều sâu về tình thân, tình bạn và sự hiểu biết về cuộc sống. Cuốn sách đã chạm vào hàng triệu con tim qua bao thế hệ, và thông qua những hình ảnh đẹp và những thông điệp nhân văn sâu đậm, nó đã trở thành một trong những quyển sách  vĩ đại nhất   thế giới.
Hy vọng quyển sách này sẽ giúp độc giả có những phút giây thư giản, hiểu được tâm lý trẻ em và đăc biệt có trí tưởng tượng phong phú. Quyển sách không chỉ dành cho thiếu nhi mà người lớn vẫn có giá trị và bạn nên có 01 quyển “Hoàng Tử Bé” trong tủ sách của bạn.
(Tổng hợp)
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN CỦA  TS LÊ VĂN TƯ: HOÀNG TỬ BÉ
Tác giả  Antoine de Saint-Exupéry
#ĐỌC_SÁCH_KINH_ĐIỂN#TS_LÊ_VĂN_TƯ#HOÀNG_TỬ_BÉ
#docsachkinhdien#tslevantu
#hoangtube#tacgiaAntoinedeSaintExupéry
Tumblr media
1 note · View note
thachbao9 · 1 year
Text
Cái ngu của người việt :
Stt này hơi dài nhưng nội dung hay !
Vì mấy câu hỏi trong này mà Vântui vô chùa thì bị…các thày không ưa , NÓI chuyện với mấy anh chi lớn tuổi cũng bị …ghét
😂😂😂
NỌC ĐỘC TỪ KHỔNG TỬ, NÓ CÀNG KINH KHỦNG KHI ÔNG LÀ MỘT HỌC GIẢ.
Tôi không hiểu một số người có ăn có học đàng hoàng, nhưng lại bênh vực tư tưởng Nho giáo một cách ngu xuẩn.
Vừa rồi, mới tranh luận với một ông anh lớn hơn mình độ mười tuổi, ông bảo rằng: nếu Nho giáo sai lầm thì tại sao Việt Nam lại xem nó là nền tảng văn hóa đạo đức suốt mấy ngàn năm nay. Mình buồn cười bảo: nói thật là tại vì người Việt Nam mình quá ngu (xin lỗi, đó là sự thật), nên mới tôn thờ cái thứ triết lý phản khoa học này. Ổng điên lên và block mình luôn, ổng nói mình là thầy giáo mà ăn nói hàm hồ, không biết nguồn cội.
Nếu ổng chịu nhìn ra xung quanh thì các nước xung quanh vốn bị Nho giáo kìm hãm đã bứt xích vươn lên từ lâu, chỉ còn Việt Nam lẹt đẹt mãi. Ngay cả Lỗ Tấn còn gọi: “Nho giáo là thuốc độc của tinh thần”, thì không hiểu sao nhiều người Việt Nam vẫn tôn thờ nó.
Triết lý Nho giáo đầy rẫy những mâu thuẫn tự phủ định bản thân:
● Trong khi một mặt khuyên “nam nhi chí tại tứ phương”, mặc khác lại ràng buộc “phụ mẫu tồn bất khả viễn du” (cha mẹ còn sống thì không được đi xa). Ngày xưa còn có cả việc khi cha mẹ mất phải bỏ hết việc về nhà dựng lều bên mồ ba năm thủ tang.
● Nam nhi chí tại bốn phương thế nào, khi mục đích học là chỉ để đạt chút công danh, để về lo vun đắp cho dòng họ gia đình?
● Chí tại bốn phương thế nào khi phải lấy vợ sinh bằng được con trai, không thì cứ phải đẻ mãi cho khi có thằng cu để sau này nó để tang cho?
Đàn ông mà chỉ chăm chăm vào những chuyện đấy thì chí làm sao lớn nổi?
● Nho giáo dạy: “thượng bất chính, hạ tất loạn”, nhưng lại kèm theo câu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” là thế nào? Mồm thì bảo thằng trên không ra gì, thì đừng trách thằng ở dưới, nhưng lại cho quyền thằng ở trên lạm sát thằng dưới và thằng dưới phải chịu chết để khỏi mang tiếng bất trung.
● Bảo: “quân dĩ dân vi bản” (vua lấy dân làm gốc), nhưng đồng thời dạy “tấc đất ngọn rau đều nhờ ơn vua”.
● Dạy: “phụ bất từ thì tử bất hiếu”, nhưng lại dạy “phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu”. Cha mẹ giết con mình thì có thể gọi là “từ phụ” không? Con muốn sống thì lại cho là bất hiếu, thì nó là thứ đạo lý quái gở gì?
● Nho giáo dạy: “phu phụ tương kính như tân” (vợ chồng kính nhau như khách), nhưng lại bắt người phụ nữ “xuất giá tòng phu” (lấy chồng thì phải phụ thuộc vào chồng). Thử hỏi, nếu đã kính trọng lẫn nhau như khách, thì sao lại có chuyện “tòng phu”? Đã tôn trọng nhau, thì sao lại cho quyền “nam hữu tam thê tứ thiếp” còn “gái chính chuyên chỉ thờ một chồng”?
■ Trong cuộc sống hàng ngày, Nho giáo cổ súy cho bất công và coi thường con người:
● Tại sao cũng là con rứt ruột đẻ ra, mà: “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” (một đứa con trai thì coi là có, mười đứa con gái cũng coi là không), hay “nữ sinh ngoại tộc” (con gái sinh ra là con nhà người ta)?
● Vợ chồng sống với nhau suốt đời, đồng cam cộng khổ, cùng nhau nuôi dạy con cái nên người, thì dạy là: “phu thê như y phục”, còn anh em tuy cùng một mẹ một cha, nhưng khi lớn lên mỗi người một cuộc đời riêng, thì lại dạy: “huynh đệ như thủ túc”.
Đó là chưa kể chuyện mấy bố nghĩa khí rởm, sĩ diện hão, ra ngoài kết nghĩa với những thứ “anh em” giang hồ vớ vẩn, bị người ngoài lợi dụng, trong khi vợ con ốm đau gần chết cũng chẳng nhờ được mà mồm vẫn cứ leo lẻo “huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục”... !
■ Nho giáo dạy người đi học tôn sùng và lệ thuộc quá mức vào vai trò của người thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư) và những thứ gọi là “sách thánh hiền” (thậm chí cái gì từ Nho giáo viết, cũng cứ cho là sách nói, sách của ÔNG THÁNH), nhưng không khuyến khích tự suy nghĩ phản biện, không tự tìm tòi học hỏi ngoài những gì thầy dạy.
Mục đích của việc học là giải phóng tư tưởng và mở mang kiến thức, trong khi mục đích học của Nho giáo là làm nô lệ cho tư tưởng và kiến thức ( giỏi cỡ ông Nguyễn Công Trứ mà còn "lên bờ xuống ruộng" nữa là thứ "học hành 3 chữ lem nhem..."
■ Nho giáo không cổ súy cho sự thượng tôn pháp luật, mà cổ súy cho việc sùng bái cá nhân (quan thanh liêm, vua hiền biết thương dân), nên người dân mặc nhiên nghĩ rằng việc bị những kẻ có quyền bóc lột, hoặc đè đầu cưỡi cổ là chuyện bình thường, còn lâu lâu được ban tí ơn "mưa móc" thì coi đó là phước đức phải mang ơn suốt đời. Chính vì vậy, dù có bị chèn ép bất công tới đâu, họ cũng cố cắn răng chịu và mong chờ một minh quân hoặc liêm quan xuất hiện.
■ Nho giáo đặt "trung quân" đứng trước "ái quốc", có nghĩa là xem việc trung thành với một cá nhân, một dòng họ hoặc một thể chế trên cả lợi ích của đất nước và dân tộc?
Thế mà gọi là đạo thánh hiền sao?
Trong tam cương, mối quan hệ "quân thần" nặng hơn "phụ tử" và "phu phụ". Logic đó là như thế nào? Kẻ cai trị mình thì coi trọng hơn cả cha mẹ vợ chồng; luân lý này là thứ luân lý gì?
Ở thế kỷ 21, mà vẫn còn có nhiều người coi Nho giáo là chuẩn mực đạo đức và truyền thống văn hóa dân tộc, thì tôi nói thẳng là tiền đồ dân tộc Việt Nam còn tăm tối dài dài.
Rất xúc động khi đọc bài viết của em, càng xúc động hơn khi tôi có một người bạn từ thời thơ ấu, bạn ấy học rất giỏi, cả nhà đều học giỏi, nhưng gần đây, trên fb, bạn ấy ghi rằng: "Bà nội tôi, bà ngoại tôi, mẹ tôi, dì tôi, cô tôi, vợ tôi và cả hai con gái của tôi nữa, họ đều là nữ nhân, mà (đã là) nữ nhân là tiểu nhân..." Đau thật, khi Khổng Khâu ghi câu: "nữ nhi thường tình", nữ nhi chính thị tiểu nhân, để đề cao nam nhi bằng câu "nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô", ông Khổng cho rằng: "nam nhi đại trượng phu", "nam nhân - quân tử", "nữ nhân ngoại tộc", nữ nhân - tiểu nhân", v.v..
HÃY ĐẬP TAN CỬA HÀNG HỌ KHỔNG
"Tôi quan sát và thấy từ hàng trăm năm trước có ba nhân vật vĩ đại nhất Á châu đều coi Nho giáo là kẻ thù không đội trời chung.
Ba nhân vật ấy là ai?
- Thứ nhất là nhà cách mạng Tôn Trung Sơn,
- Thứ hai là nhà Khai sáng Fukuzawa Yukichi
- Thứ ba là Văn hào Lỗ Tấn.
■ Tôn Trung Sơn là người khởi xướng chủ nghĩa Tam dân:
● Dân tộc Độc lập,
● Dân quyền Tự do,
● Dân sinh Hạnh phúc.
Độc lập + Tự do + Hạnh phúc,
là bộ ba không thể tách rời nhau.
■ Fukuzawa là người đề xướng "Thoát Á luận"
trong đó có một ý tôi diễn nôm na là thế này:
chỉ cần là hàng xóm của Tàu đã là điều đáng xấu hổ rồi, đã bị thế giới Văn minh người ta khinh thường rồi.
Ai không tin diễn nôm của tôi thì vào trình duyệt Google, gõ từ khóa "Thoát Á luận" và đọc xem có đúng như vậy không!
■ Còn Lỗ Tấn thì chắc chắn là vô cùng căm ghét Nho giáo.
Chả tin, mời bạn đọc lại một lần thôi, truyện ngắn "Khổng Ất Kỉ", hoặc "Trường minh đăng" để xem tôi nói có đúng không.
Điều thú vị là cả ba nhân vật vĩ đại này đều không chủ trương "gạn đục khơi trong" chi hết mà là vứt bỏ, vứt bỏ, vứt bỏ.
Tôn Trung Sơn và Lỗ Tấn có chung một ý: thời gian đời người có hạn, nên dành thời gian ấy mà đọc sách Tây Phương cho nó mở mang bộ óc ra. Cổ thư Trung Hoa trong đó có tứ thư ngũ kinh là thuốc phiện dính vào là mắc nghiện, là bị đầu độc là trở thành nô lệ mù quáng rũ ra không được.
Nhà Khai sáng Nhật Bản thì luôn khẳng định đọc những thứ ấy chỉ làm hư hỏng bộ óc con người.
Một nước mạnh như Hoa Kì mà phải đề ra chính sách toàn diện để tẩy chay các Học viện Khổng tử thì đủ biết sự nguy hại của Khổng giáo - Nho giáo nó ghê gớm thế nào!
Một lần nữa, cho tôi được nhắc lại:
Nhà nước toàn trị kiểu Trung Hoa được kiến tạo trên cơ sở học thuyết Khổng giáo là thứ nhà nước kinh khủng nhất bởi sức sống dai dẳng của nó.
Chính thể toàn trị nào thì cũng đề cao chủ nghĩa ngu dân. Nhưng chủ nghĩa ngu dân kiểu Nho giáo là kinh khủng nhất. Lỗ Tấn khẳng định nó là xích mềm, là độc dược làm tê liệt con người, khiến cho con người thích được làm nô lệ, vui với thân phận nô lệ, tự hào vì được làm nô lệ, khóc nấc lên nghẹn ngào khi mình là nô lệ.
Cứ đọc "A.Q chính truyện" là thấy hết.
Tôi có đọc tuy không được nhiều, mà đọc nhiều để làm gì khi thấy chỗ khốn nạn nhất của học thuyết này là lợi dụng trình độ còn thấp của những người lao động để đầy đọa họ thêm vào vòng tăm tối ngu muội.
Khổng giáo - Nho giáo là học thuyết chính trị - đạo đức.
Về phương diện đạo đức nó cực kì giả dối; về phương diện chính trị nó cực kì bảo thủ và phản động.
Cho nên chúng ta muốn người Việt mình tiến bộ thì dứt khoát phải nói không với Nho giáo dù nó biến hóa ở bất cứ hình thức nào.
Tôi không có ý định tranh luận với ai.
Anh chị em nào đồng ý thì like.
Không thì từ bỏ kết bạn với tôi, càng tốt!"
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
6 notes · View notes