Tumgik
#đừng than khổ
banmaihong · 9 months
Text
Nhìn cảnh buồn ở McDonald’s lúc 3 giờ sáng, tôi không còn than vãn về cuộc sống: Trong thế giới người lớn, chẳng ai sống dễ hơn ai!
Có người mỗi ngày mở mắt đều nhìn thấy ánh nắng ban mai, trong khi có người thức dậy phải đối mặt với những khó khăn của cuộc sống. Trên mạng xã hội Trung Quốc lan truyền bức ảnh ghi lại cảnh tại McDonald’s lúc 3 giờ sáng. Lúc này dĩ nhiên chẳng còn khách hàng nào chờ phục vụ mà trên bàn nhiều người đang nằm gục xuống. Những người này được gọi là “người tị nạn McDonald’s”.   Khi đèn của thành phố…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
chang-trai-cua-gio · 11 months
Text
🔥 Chào bạn. Bạn ổn chứ ?
Chắc có lẽ là không. Nhưng dù không ổn, khi được hỏi bạn ổn chứ.
Có lẽ bạn sẽ vẫn gật đầu.
Gật đầu vì bạn lớn rồi, vì lớn rồi nên không ổn vẫn cứ phải tỏ ra mình ổn.
Gật đầu vì bạn từng than rằng mình không ổn, nhưng cơ bản người đời chẳng mấy ai thật sự quan tâm.
Vậy nên thay vì lắc đầu, nói rằng mình đang bất ổn. Bạn cười nhạt 1 cái. Và tự nhủ rằng, cũng ok thôi. Tôi ổn.
🔥 Cuộc sống này, vất vả quá phải không ?
Đã bao lâu bạn thèm 1 giấc ngủ thật ngon.
Đã bao lâu bạn không cần phải suy nghĩ.
Đã bao lâu bạn rồi bạn không còn có thể thả hồn vô tư lự.
Đã bao lâu rồi bạn không còn có thể dễ dàng với bản thân, cho mình những thú vui thật nhẹ nhàng ?
Chắc, đã lâu lắm rồi nhỉ.
Nhưng lớn rồi mà, bao thứ phải lo toan, bao điều phải lưu ý.
Bạn vào đời với chí lớn và mộng mơ, tin rằng chỉ cần ta cố, ta sẽ làm được. Rồi bạn ngã.
Bạn yêu đầy chân phương, quan tâm chẳng toan tính. Rồi bạn bị phụ.
Bạn cho đi hết mình, chơi thân nhiệt tình. Rồi bạn bị lợi dụng, bị quay lưng ?
Hay lắm khi bạn chẳng làm gì, cũng bị hiểu nhầm, hàm oan, thị phi điều tiếng ?
🔥 Nhìn lại cuộc đời, trên thấy cha mẹ khổ.
Dưới thấy con còn ngây thơ.
Bên cạnh là bạn đời.
Xa hơn là bạn bè.
Xa hơn nữa là những người bạn cần tri ân. Hoặc những người mà bạn quan tâm.
1 mớ trách nhiệm thập cẩm, tựa như cái bánh mì kẹp, khiến bạn khó có thể nuốt trôi. Khó có thể thư thả tư duy, thanh thản đầu óc mà tìm đường đi lối lại.
Tôi cũng chẳng dám nói, tôi có thể giúp gì được cho bạn.
Câu chuyện cuộc đời mỗi người, họ phải tự thân mà giải quyết.
Cuộc chiến của mỗi người, họ phải tự làm binh lính mà đấu với số đời.
Tôi chỉ muốn nói rằng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có thua cuộc, nó cũng chỉ là nhất thời.
Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có bò lết trên đôi chân gẫy vụn, bạn cùng sẽ bò dần đến đích.
🌈 Tin nhắn này được gửi đến cho bạn, người đang đọc đến cuối.
Hi vọng khi bạn đọc được, bạn có thể cười lên nếu bạn đang khóc.
Dịu đi nếu bạn đang giận dữ.
Cười lên nếu bạn đang buồn bã.
Nước mắt nhoà đi để mọi thứ trôi qua.
Tin nhắn này được gửi đi để hi vọng khi bạn đọc được. Bạn có thể hít 1 hơi thật sâu, và thở ra thật nhẹ. Xả mọi ưu tư vào cõi đời ô trọc, trả lại hết tiêu cực về với vũ trụ bao la.
Có thể tin nhắn này không làm được nhiều như thế. Có thể nó chỉ có thể dẫn dắt tâm trạng cảm xúc của bạn 1 chút mà thôi.
Nhưng dù thế nào, cũng mong bạn sẽ ổn
Dù thế nào, cũng tin rằng bạn sẽ ổn.
Còn lại hãy tiếp tục chiến đấu, tiếp tục kiên cường, tiếp tục bao dung cho chính bản thân, không nghĩ ngợi về những sai lầm của quá khứ, và mạnh dạn bước tiếp nhé bạn ơi.
Cõi đời này lắm lúc ô trọc, chẳng ai buồn quan tâm ai. Tôi cũng chỉ là 1 người lạ qua đường. Nhưng thực sự, nếu có thể, mong những điều cát lành nhất sẽ đến với bạn. Và đừng quên giữ lại cái ban sơ trong thiện tâm của chính mình bạn nhé.
Quên hết đi và coi như ngày hôm nay, bạn lại bước lại từ đầu. Có được không ?
Lại đây nào, cho mình ôm bạn 1 cái
Cười lên nào, cho vui vẻ hân hoan. !
Nguồn và ảnh: FB: Hoàng An
Tumblr media
154 notes · View notes
cuonglightning · 6 months
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
73 notes · View notes
hdiep2888 · 5 months
Text
Tumblr media
Nếu cuộc đời buồn quá
Mình cứ kệ nó đi
Than thở có ích chi
Rồi nỗi buồn tự hết
Chẳng ai khổ cùng kiệt
Chẳng ai mãi đớn đau
Buồn trước sẽ vui sau
Đời xưa nay đã vậy
Mỗi sớm mình thức dậy
Vẫn nhìn thấy mặt trời
Thấy vạn vật sinh sôi
Là bình yên may mắn!
Việc gì đến đừng tránh
Cứ thuận bởi chữ duyên
Việc gì đi chớ phiền
Hết duyên thì thôi phận
Cuộc đời cứ ảo mộng
Những ước muốn xa vời
Càng thấy khổ tâm thôi
Sống vui là biết “đủ”
Gạt bỏ những điều cũ
Dẹp bớt những sân si
Đời vô thường mấy khi
Cứ lạc quan vui vẻ
Chỉ cần đủ sức khỏe
Để làm việc nghỉ ngơi
Yêu quý bản thân thôi
Thuận ý trời không vội
Cứ tuỳ duyên mà đợi…!
#st
28 notes · View notes
duahauhattim · 1 year
Text
Tumblr media
[Zhihu] 𝐓𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ đ𝐞̂̀𝐮 đ𝐚̃ 𝐥𝐚̀ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́ (𝟏)
Aleksandr Sergeyevich Pushkin từng viết: "𝑀𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ đ𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜̛́𝑝 𝑚𝑎̆́𝑡, 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ đ𝑒̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́, 𝑚𝑎̀ 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́ 𝑎̂́𝑦 𝑠𝑒̃ 𝑡𝑟𝑜̛̉ 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑘𝑦́ 𝑢̛́𝑐 đ𝑒̣𝑝 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡."
Tôi cũng sâu sắc thấy như vậy.
Cho dù là chuyện tốt hay xấu, thời gian trôi qua cũng đều đã là quá khứ. Chẳng có cuộc đời của ai là thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai có cuộc đời luôn bế tắc.
𝑇ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑚𝑎𝑛𝑔 đ𝑖 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑢̛́, 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑢̛̃𝑎 𝑙𝑎̀𝑛ℎ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛.
𝟏.
𝐆𝐢𝐚𝐧 𝐤𝐡𝐨̂̉, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐬𝐞̃ 𝐪𝐮𝐚.
Có câu nói: "Con người, sẽ không thể chỉ vì một chuyện vui mà vui vẻ cả năm, nhưng có thể vì một lần khốn khó mà sầu não cả đời."
Quả thật là vậy, gian khổ sẽ để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng hơn bất kỳ niềm vui nào.
Đời này, con người sẽ trải qua đủ loại khốn khó, gặp phải đủ loại bất công và thất vọng.
Nhưng cho dù sự việc có tồi tệ bao nhiêu cũng sẽ không kéo dài mãi mãi, một ngày nào đó nó sẽ trở thành quá khứ.
Thời Xuân Thu, Việt vương Câu Tiễn bị Ngô vương Phù Sai đánh bại, Câu Tiễn và Phạm Lãi bị bắt giữ.
Câu Tiễn thân là vua một nước, mỗi ngày mặc áo gai vải thô, giống như hạ nhân hầu hạ Phù Sai, còn gặp đủ loại sỉ nhục.
Ngày qua ngày cứ như vậy giằng co 3 năm, ông rất tuyệt vọng, không biết những ngày như thế khi nào mới kết thúc.
Phạm Lãi an ủi ông: "Người muốn làm việc lớn, trước tiên phải chịu được khổ, rèn luyện gân cốt. Những gian khổ mà chúng ta chịu đựng đều sẽ là quá khứ, rồi sẽ có một ngày, ngài lại xưng bá các nước."
Lòng Câu Tiễn như tro tàn, thở than không ngừng: "Xưng vua làm chủ? Chúng ta có thể về nước là đã tốt lắm rồi."
Phạm Lãi còn nói: "Đây là thử thách mà ông trời đối với ngài, ngài nên thuận theo ý trời, an tâm chờ đợi đến khi thời kỳ hưng thịnh đến, đừng quá bi thương, đánh mất chí hướng của mình chứ?"
Câu Tiễn lựa chọn tin tưởng Phạm Lãi, ấp ủ hy vọng.
Cuối cùng Phu Sai cảm thấy Câu Tiễn đã không còn là mối đe dọa nữa thì cho ông quay về Việt Quốc.
Sau khi Câu Tiễn quay lại Việt Quốc đã âm thần huấn luyện tinh binh, mỗi tối đi ngủ cũng không dùng chăn, chỉ cần trải chút củi.
Trong phòng còn treo một túi mật đắng, thỉnh thoảng nếm thử một chút vị đắng của mật, cũng bởi vì để ông nhớ kỹ những sỉ nhục đã từng nhận trong quá khứ.
Cuối cùng chăm lo việc nước, thành công phục quốc, ông cũng thành bá chủ vào cuối thời Xuân Thu.
Bởi vì Câu Tiễn tin rằng sau khi gian khổ đi qua, mới có thể lật ngược tình thế.
Đường đời vốn dĩ còn có mưa, gió, sương, tuyết ngăn trở và trói buộc của gai góc, gập ghềnh.
Nếu bởi vì gian khổ phút chốc mà chọn buông tha thì không thể thưởng thức phong cảnh xinh đẹp phía sau.
Trong "Liễu Phàm Tứ Huấn" có viết một câu như này: "Mọi thứ trong quá khứ, ví như cái ch.e.t của ngày hôm qua, ví như ngày hôm nay sinh ra."
Dù bạn đang phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nào, dù cùng đường bí lối, thì bạn vẫn phải vững tin rằng sẽ có một ngày có tương lai tươi sáng.
Bởi vì sau cơn mưa, cầu vồng mà bạn nhìn thấy sẽ rực rỡ hơn, sau bao thăng trầm con đường bạn nhìn thấy sẽ rộng mở hơn.
Những con đường bạn đã đi và những khó khăn bạn đã nếm qua cuối cùng sẽ khiến bạn trở thành một người tốt hơn.
---------
Tác giả: 师父曰 on zhihu Dịch: Dưa/duahauhattim Ảnh: d a b i t o/flickr.com
57 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 1 year
Text
Tumblr media
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy Ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ Lời chê bai con hãy giữ riêng mình Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm Nỗi đau. Con hãy nén vào trong Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm Đừng khóc than - quỳ lụy - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền Bạn - là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu Thù - là người quặn đau với niềm vui mà con đang có Chọn bạn sai. Cả đời trả giá Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa Chẳng sao Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được kết từ trái tim chân thật Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha Những bài học một đời cay đắng Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn Con hãy chậm bước dù là người đến muộn Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa Đừng lạnh lùng trước chuyện bất nhân Và hãy tin vào điều có thật: Con người - sống để yêu thương.
Gửi Con - Bùi Nguyễn Trường Kiên
38 notes · View notes
buddhistbooks · 13 days
Text
Tumblr media
GỬI CON!
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang.
Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu.
Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
Đừng khóc than - quỳ lụy - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
Bạn - là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu.
Thù - là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay!
Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại!
Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa.
Chẳng sao!
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được kết từ trái tim chân thật.
Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời.
Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha.
Những bài học một đời cay đắng.
Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con.
Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy.
Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ!
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa.
Đừng lạnh lùng trước chuyện bất nhân.
Và hãy tin vào điều có thật:
Con người - sống để yêu thương.
Tác giả: Bùi Nguyễn Trường Kiên
2 notes · View notes
bacxiunhieusua · 2 years
Text
210323
Hôm qua 6h sáng mình mới ngủ được,
Hôm nay thì đã hơn 2h sáng rồi mình vẫn chưa chịu đi ngủ.
Mình xem xong bộ "Nghe nói em thích tôi" rồi, nhận ra mình không phải cô nhóc 15 -16 tuổi để có thể cày truyện ngôn tình, cày film thâu đêm nữa.
Mình của khoảng thời gian sắp 23 này yếu nhiều, mình cần tỉnh táo để mai đi làm kiếm tiền, mình cũng cần khoẻ để không đốt tiền vào mấy tiệm thuốc, mình cũng cần rất nhiều thứ khác liên quan đến sức khoẻ và tiền bạc.
Mấy nay mình mệt nhiều, đau họng không dứt hẳn, dâu đến và xương khớp nhức mỏi miết vì ngồi làm máy.
Tấm ảnh này mình chụp tháng 12/2022 trong bộ đồng phục ngành mình học. Mình chọn ngành này vì mình thích nó, mình chọn ngành này vì mình nghĩ học xong mình có thể về với mẹ mình làm gần nhà và chăm sóc họ thật tốt. Mình đã chọn nó. Thay vì chọn 1 trong 5 trường Luật mơ ước. Thay vì học sư phạm theo ý ba mẹ. Mình đã chọn một ngành một trường mà mình chẳng biết một chút nào về nó.
Mình ra trường rồi, cũng đang làm đúng ngành mình học. Dù nó khổ cực, bạc bẽo ra sao. Mình nhận ra mình làm dịch vụ cũng không tệ, thật sự thì làm bài test kết quả cho ra vẫn là mình hợp làm công việc chăm sóc người khác.
Hôm nay tâm trạng mình xuống nhiều, chị kia vào trễ hơn mình, chắc chắn không cực khổ như mình. Nhưng vì có leader khá ok nên chị được promote lên vị trí mới rất nhanh. Còn mình, sếp mình dường như đã quên đi sự hiện diện của mình.
Nó làm mình vơi đi nhiều sự nhiệt huyết với công việc. Mình đã cố gắng lờ đi và biện hộ rằng mình quá trẻ và thiếu nhiều kinh nghiệm để lên chức với quỹ thời gian đang có. Nhưng mà thật ra chẳng có điều gì là không thể, không hợp hay không phải lúc. Mà nó là không được.
Nhưng mà thật sự, mình tin chắc chắn mình đã thể hiện không hề tệ.
Có vẻ mấy chuyện gần đây liên quan đến sếp và công việc khiến mình thay đổi nhiều trong cư xử. Mình cảm thấy không công bằng với việc cùng làm cho tư bản, bị bóc lột như nhau nhưng mà người lại ung dung nhận lương cao mà chẳng hề miệt mài hay nỗ lực nào. Còn mình? Mình cảm thấy uất ức.
Xin đừng nói với mình có ngon thì ra làm chủ đi chứ đừng than vãn? Bạn không nói được lời dễ nghe, vậy cũng nên nuốt lại những lời chẳng san sẻ được với người khác như thế.
Mình là kẻ hèn nhát, ừ. Nói thế cũng đúng. Nhưng mình chắc chắn sẽ không chịu đựng chuyện không công bằng như thế.
Mình ghét lắm những kẻ chỉ biết nhìn mà không biết nghe. Phán xét và kết luận cuộc đời người khác một cách vô tội vạ. Biết cái đếch gì mà nói? Mình đã luôn vùng lên như thế.
Xin đừng so sánh con cái với nhau. Xin đừng vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp màu hồng cho những đứa trẻ đang chật vật chạy đua với áp lực cuộc sống và đặt lên vai họ những trọng trách cao siêu mà những bậc cao nhân với cái tên "thiên hạ" cho là đúng đắn và phải nên như thế.
Mình có 2 bộ đồng phục. Một bộ năm nhất và một bộ năm tư. Tất cả đều đo và may theo số đo của mình. Chủ yếu vì cân nặng mình thay đổi nhiều. Để bây giờ. Mình mặc áo sơ mi mua, chân váy năm nhất cái áo vest năm 4. Nói thế chứ tất cả đều đang treo trong tủ suốt một thời gian dài. Mình đi làm mặc đồng phục công ty, mấy bộ này chắc lỗi hẹn khi nào được làm sếp sẽ mặc lại.
Tấm ảnh trên là minh chứng cho nỗ lực và cả câu chuyện đầy ám ảnh phía sau con số 15kg khủng khiếp của mình. Mình trân trọng nó. Khắc ghi đến nỗi ám ảnh. Đến nỗi cái kim cân nhích bao nhiêu là mức độ ăn ngon ngủ yên của mình cũng theo đó mà chuyển biến tốt hay xấu.
Mình muốn là mình, dạo gần đây mình hay suy nghĩ không đâu về việc người mình thương yêu liệu có rời bỏ mình một lần nữa. Nhưng mà cuộc đời này vốn đã được sắp đặt hết rồi phải không? Nên vì thế mình cứ sống và làm điều mình muốn. Nếu phải đi thì sẽ đi. Lúc đó mình cũng sẽ không hối tiếc.
Dù có chuyện gì đi nữa, mình đã có 2 năm cô độc nhưng vẫn vượt qua tốt kể cả khi trầm cảm nặng ra sao. Những tưởng cái bóng đen tâm lý đã nuốt mình chìm vào nó mãi mãi.
Bạn mình bảo mình bây giờ rất bất cần. Mình biết điều đó. Mình muốn họ biết mình đã tổn thương và đau khổ nhiều đến thế nào mới khiến mình chỉ sau 2 năm đã thay đổi thành ra như vậy. Người mình chằng chịt sẹo với những câu chuyện đi kèm nước mắt tuyệt vọng mỏi mệt rã rời của mình qua từng giai đoạn.
Một kẻ đã liên tục bị bỏ rơi như mình, vẫn có thể dịu dàng và yêu thương thế giới này. Thật là một kì tích. Kì tích với chính mình.
Mình muốn nói mình có thể độc lập mà tồn tại. Dù mình luôn nói không có bạn mình chẳng biết làm sao. Nhưng thật ra, có bạn hay không, mình vẫn có thể đi tiếp. Hành trình đồng hành cùng nhau có thế nào mình vẫn sẽ sống rực rỡ hết mình và tạm biệt nó một cách chỉn chu nếu cần.
Mình đã chẳng còn và cũng chẳng thể nào quay trở lại phiên bản Thảo Nguyên những năm 18 - 20 tuổi nữa rồi.
Mình thật sự đang rất áp lực và kiệt sức vì tinh thần và công việc của chính mình.
Mình muốn ngủ quên hết luôn đi. Mình có đang chẳng thiết tha quá không?
Có khi là thế. Khi niềm vui đến luôn đi kèm với hàng nghìn nỗi âu lo phía sau.
Mình còn chẳng dám cho mình được hạnh phúc an nhiên. Dù đó có thể là mong mỏi cả đời mà ba mẹ ước mình có thể làm được. Khoẻ mạnh, vui vẻ và bình an.
Thỉnh thoảng mình hay nghĩ hay là lôi hết tiền ra đi du lịch một lần, ăn thật ngon và rời xa tất cả. Chẳng có trách nhiệm phải sống, phải tồn tại trên vai.
Mình đã sợ hãi nhiều với những cơn đau và tuyệt vọng như thế. Khi mà mình không thể nào bước ra vùng an toàn của bản thân và luôn sống trong sự phòng thủ với tất cả. Hễ mình thấy cơn đau sẽ đến. Mình lại muốn từ bỏ tất cả. Mình là kẻ hèn. Kẻ hèn thật sự sau lớp mặt nạ mình đeo lên và gặp mọi người mỗi ngày.
Dạo này còn đau dạ dày nhiều, mình không uống cồn tuỳ ý vô tội vạ như liều thuốc ngủ và xoá nỗi đau diệu kì, mình cũng không còn tự khóc để giải thoát nặng nề trong lòng một cách thoải mái nữa.
Mình đang sống vô hồn lắm không? Trông mình có xấu xí và đáng ghét không? Liệu rằng là mình có bị vứt bỏ và thay thế không? Mặc dù mình đã cố hết sức, hết lòng và nỗ lực hết mỉnh.
Mình đã luôn hỏi như thế, gần đây.
Thảo Nguyên, mình đang bệnh mà mình mệt lắm. Lạnh, đau, mỏi và khó chịu.
29 notes · View notes
mat-ngu · 2 years
Text
Có một người đã đến
Ôm lấy nỗi đau
Xoa dịu tổn thương
Cùng mình than thở
Cùng mình bỏ lại quá khứ
Có người cùng mình tiến lên
Cười nhiều hơn mỗi ngày
Cùng chia sẻ từng khoảnh khắc
Vui, buồn, sướng, khổ
Có người chấp nhận chính mình
Không đeo mặt nạ
Có người thương con người mình
Dù nó không hoàn hảo
Người đó, nhất định mình phải trân trọng.
Đừng làm mình làm mẩy
Làm khùng làm điên
Đừng có thấy bình yên mà thích tạo sóng gió
Cứ bình thường tận hưởng những phút giây này đi!
33 notes · View notes
windaroma · 1 year
Text
Đời người nếu muốn thành công, nhất định phải uống cạn ‘'ba bát nước’' này: Nước lạnh bị người khác dội vào mặt, mồ hôi của chính mình, nước mắt không được người khác thấu hiểu.
1. Nước lạnh bị người khác dội vào mặt
Đằng sau tất cả sự trưởng thành, không chỉ có những bó hoa thơm và những tràng pháo tay, mà còn có những gáo nước lạnh bị dội thẳng vào mặt. Người sống ở đời, đừng sợ những lời chỉ trích, chúng ta nên cảm ơn những người chỉ trích chúng ta, vì họ đang giúp chúng ta tiến bộ.
Cuộc sống là một trường tu hành để hoàn thiện bản thân. Nếu bạn có thể dũng cảm đón nhận những gáo nước lạnh dội vào người, coi mỗi thất bại là một lần cơ hội để tôi luyện bản thân, thiết nghĩ trên đời này sẽ chẳng có khó khăn nào bạn không thể giải quyết.
2. Mồ hôi của chính mình
Trên đời không có cuộc sống nào là dễ dàng cả. Chủ nghĩa anh hùng thật sự là sau khi biết được cuộc sống khó khăn như thế nào, ta vẫn chọn đối mặt với nó và vượt qua nó. Bạn cần phải chịu đựng, chịu đựng cho đến khi xuân ấm hoa nở; bạn cần phải đi, đi cho đến khi thấy được ánh sáng cuối con đường.
Hãy tin rằng, những giọt mồ hôi đổ xuống sẽ biến thành dòng sông mang lại phì nhiêu cho cả vùng đồng bằng rộng lắm của cuộc đời.
3. Nước mắt không được người khác thấu hiểu
Trong cuộc đời này, có người thấu hiểu là một may mắn, nhưng không người thấu hiểu là chuyện bình thường. Thay vì cố gắng giải thích bản thân với người khác, chi bằng hãy để thời gian trả lời mọi thứ. Cuộc đời có muôn vàn khổ nạn, không bao giờ chỉ đến với riêng bất kỳ ai, cũng không mở lối tắt cho ai.
Cuộc sống vốn không có mẹo hay bao giờ, đừng cứ mãi quanh quẩn ở ngã tư đường, cũng đừng than thở giữa đêm khuya. Cố gắng uống hết ba bát nước này, chắc chắn bạn sẽ có thể hăng hái bước về phía trước.
Cre: Sohu
(Vũ Dương biên dịch.)
Tumblr media
14 notes · View notes
nykhunglong · 7 months
Text
Sau mỗi lần chia tay, mình lại mất đi những người bạn. Mình cũng thấy lạ, nhưng dần chán nên cũng chẳng thèm nghĩ đến thêm. Nếu ai đó chơi với mình chỉ vì những ảo ảnh từ mối tình của mình mang lại, thì thôi chia tay sớm bớt đau khổ.
Mình là người ít khi nào kể lể, than vãn về những khó khăn của mối quan hệ đang gặp. Người ngoài nào nhìn vào mối tình của mình cũng thấy tiếc lắm nếu mình chia tay. Nhưng overload, gồng gánh mãi để làm gì đâu, mình chỉ thấy mệt.
Ở trong cuộc, mình nghĩ cả 2 đều hiểu rõ đối phương đã làm những gì rồi.
Người bên ngoài, xin đừng bận tâm thêm.
2 notes · View notes
jameswithblues · 1 year
Text
Có lúc nào các bạn đã tự đặt cho bản thân rằng tại sao chuyện xui xẻo lại luôn đến với những người tốt và tử tế không? 
Từ lúc còn bé, mình đã được nghe biết bao câu chuyện cổ tích với một kịch bản chung là “Ở hiển gặp lành” còn “Ác giả ác báo”, ví dụ như Thạch Sanh được kết hôn với công chúa và lên ngôi vua, Sọ Dừa đỗ Trạng nguyên và lấy được con gái Phú ông, ... Các tác giả dân gian luôn đứng về phe chính diện, cảm thông trước những đau khổ, đắng cay và oan ức của các nhân vật ấy, tìm cách để họ  được đền đáp xứng đáng. Trong khi các nhân vật phản diện luôn phải chịu một kết cục bi thảm, đau đớn. Đấy là niềm tin và mong ước của cha ông ta gửi gắm vào truyện mang đến cho cuộc đời tươi mới hơn, Vậy còn ngoài đời thực thì sao nhỉ? Bây giờ vẫn còn rất nhiều kẻ có lương tâm tàn ác đang nhởn nhơ tận hưởng cuộc sống của mình kia? Phải chăng chuyện cổ tích chỉ là liều thuốc an thần dành cho giai cấp bị trị trong xã hội phong kiến cũ? Xét trên góc nhìn của một người mang tiếng là Gen Z, mình cảm nhận được mấy trường hợp như là người X này ăn ở lương thiện, tốt tính nhưng người thân của họ lại gặp nạn, kẻ thủ ác gây ra lại bỏ trốn, thế rồi người X này bây giờ trở thành trụ cột của gia đình nuôi con và chồng qua ngày. Đúng là “người tốt thường đoản mệnh, còn kẻ xấu sẽ sống tận ngàn năm”.
Những người xấu xa gian xảo luôn khôn lỏi, trục lợi cho bản thân còn người tốt  thì, thường dại, họ không toan tính. Người tốt họ làm mọi thứ bằng sự tự nguyện và điều đương nhiên họ sẽ bị lợi dụng và bắt nạt. Nhưng có khi ta đặt mình vào vị trí của “người ở hiền” thì ta sẽ thấy “gặp lành” rồi đó. Như người X nói “tôi đã nghĩ chồng tôi chẳng qua khỏi, may mà có các cụ phù hộ”. Nghe được từ ‘May mà” có nghĩa là với họ, họ đã gặp lành rồi.
Nếu ta nghe có ai than thở “ôi mình lương thiện thế này tại sao đời lại bất công như vậy?” thì hẳn là họ đang ôm giữ một ác ý nào đó. Mình nghĩ vậy vì đây là một câu nói của nhà sư nào mà quên mất rồi. “nếu một người nội tâm không có điều ác thì họ sẽ không có cảm giác thống khổ”. ÁC ở đây không phải là tàn ác hay hung bạo gây ảnh hưởng tới người khác, mà có nghĩa là tâm còn đố kỵ Nghe có vẻ hơi giáo điều đúng không nhưng mà “ở hiền gặp lành” không chỉ là hành động bên ngoài, nó còn là cái tâm ở bên trong hướng thiện nữa cơ. Người ở hiền xuất phát từ tâm trong sạch, hiền cả trong tâm tính, biết bản thân đang làm những việc tốt giúp đời mà chẳng mưu cầu được đền đáp. Khi gặp những hoàn cảnh tệ hại, người ở hiền sẽ nhìn ra được những mặt tích cực đầu tiên. Dẫu người ngoài nói ôi ở hiền thế này mà vẫn bị thế nọ thế kia, nhưng đây cũng chỉ là góc nhìn của người ngoài mà thôi, còn bản thân người trong cuộc đã bước ra khỏi bất hạnh đó từ lâu rồi.
Chuyện xấu thật ra xảy ra với tất cả mọi người chứ không riêng gì người tốt, vậy nên đừng đặt câu hỏi vô tri như thế nữa. Mà hãy hỏi bản thân là liệu mình có trở thành người tốt được không. Mọi quy luật tự nhiên sẽ không có ngoại lệ cho ai cả. Chúng ta không thể mong đợi một cuộc sống toàn những màu hồng bao phủ và cũng không nên khăng khăng rằng ta cứ giúp đời, giúp người. Lúc đó đứa trẻ bên trong ta sẽ thôi tự hỏi “tại sao mình lại là nạn nhân?”, rồi đứa trẻ ấy sẽ phá kén và dũng cảm đương đầu với khó khăn. Không phải màn đêm đến vì bạn đã làm gì đó sai, mà bạn xứng đáng với mặt trời ngay sau đó!
8 notes · View notes
tieuduongnhi · 2 years
Text
/Chuyện chúng ta/
Trên mạng có một câu như thế này: "IM LẶNG LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT NGƯỜI."
Có nghĩa là, một người khi im lặng là bởi vì để xóa đi các góc độ của cuộc sống, là một sự thỏa hiệp với thế giới, đây chính là một chuyện thật sự rất thảm thương.
Tôi nghĩ, nếu như bạn càng ngày càng im lặng, càng ngày càng không muốn nói chuyện, thì đây vốn không phải là nhu nhược, không phải để thỏa thuận mà là bạn đã thấy qua rất nhiều chuyện vô vị, buông bỏ rất nhiều người, cuối cùng là bạn trở nên càng ngày càng trưởng thành hơn.
Rực rỡ mà không chói mắt, dịu dàng nhưng lại rất mạnh mẽ. Để người khác nhìn rõ còn hơn là để người khác xem thường.
Lúc còn trẻ tuổi, rất thích cãi nhau với người khác, lại rất quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình, gặp phải chút chuyện cũng muốn tìm người khác mà than vãn.
Sau này, dần dần lớn lên, nhận ra bản thân mình càng ngày càng thích cảm giác im lặng hơn.
Không hề lập tức cãi nhau với người khác, tôi dần dần hiểu rõ, không phải ai cũng sống trong cùng một đại dương, mà là từng trải qua những việc khác nhau, tam quan cũng bất đồng, nhìn nhận một sự việc cũng sẽ khác nhau.
Tư tưởng giống nhau thì sẽ ở cùng nhau, tư tưởng bất đồng thì sẽ toan tính với nhau.
Đừng đem tất thảy hỉ nộ ái ố của bản thân gửi gắm cho người khác. Nếu ở cạnh người mà bạn cảm thấy thoải mái thì cứ vậy mà ở cạnh, còn nếu cảm thấy mệt mỏi, thì hay chọn im lặng, chậm rãi rời xa họ.
Cuộc sống vốn đã khó khăn như vậy, thì bạn cũng không cần phải ép buộc bản thân phải làm hài lòng ai, nghe theo ý ai.
Trong cuộc sống có khó khăn thì cũng không cần thiết phải đi tìm ai đó kể khổ. Bởi vì khó khăn của bạn chỉ có bản thân bạn là người hiểu rõ. Nói cho nhiều thì chỉ khiến người khác cảm thấy rằng bạn là người đạo đức giả, chi bằng tìm một nơi yên tĩnh, tìm một chuyện khiến bản thân vui vẻ, tự mình chữa vết thương, yên lặng vui vẻ.
Chung quy, đời này, chúng ta rồi sẽ gặp qua rất nhiều người, mà hiện tại, mỗi một người xuất hiện trong đời bạn đều có một ý nghĩa khác nhau.
Người yêu bạn sẽ cho bạn ấm áp và dũng khí; Người bạn yêu sẽ dạy bạn học được cách yêu và sẻ chia; Người bạn không thích, sẽ dạy bạn cách khoan dung và tôn trọng; Người không thích bạn sẽ dạy bạn cách tự suy ngẫm và trưởng thành.
Đời người tựa như một chuyến du lịch, có người xuống xe ngay tại nơi này, có người xuống ở trạm kế tiếp, có thể cùng nhau đi cùng một đoạn đường đã là một đoạn duyên phận.
Khi người đi cùng bạn muốn tạm biệt, thì cho dù không muốn thì trong lòng cũng phải cảm kích, học cách buông bỏ sau đó vẫy tay nói tạm biệt.
Trong thế giới này, chúng ta đều là những lữ khách qua đường, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng thể nào làm chủ được.
Những ngọn núi và những con sông đều có thể bị lãng quên, mặt trăng và mặt trời vốn dĩ không hề liên quan với nhau. Thế gian này, cuối cùng thì chúng ta cũng phải đi một mình, nghĩ như vậy mới có thể hạnh phúc hơn.
Thấu rõ mọi chuyện chi bằng cứ vậy mà hờ hững.
Nửa đời đã trôi qua, bạn càng ngày càng im lặng, bất quá là đã hiểu, có rất nhiều chuyện không hề quan trọng như bạn nghĩ, suy nghĩ một chút, thế là lựa chọn im lặng.
Rất lâu trước kia, có một vị quốc vương muốn tìm một câu nói, mà có thể khiến cho những người vui vẻ nghe xong liền đau khổ, những người đau khổ nghe xong có thể vui vẻ. Ngài tốn rất nhiều thời gian để hỏi rất nhiều người, nhưng đều không tìm được. Cho đến buổi tối của một ngày nọ, trong mơ có một học giả nói với ngài một câu "Tất cả rồi sẽ qua thôi!"
Kiếp người tựa như một giấc mộng, thế sự xoay vần, cho dù là tốt hay xấu, thì cũng chẳng có gì là mãi mãi.
Đối với những chuyện không rõ ràng khó có thể buông bỏ, thì im lặng chính là vũ khí tốt nhất, thời gian là một liều thuốc giải tốt nhất, tất cả rồi sẽ thành quá khứ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi cực kỳ thích câu nói này: "Không quan tâm hơn thua, nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn, thoải mái trông mây cuộn mây tan ngoài trời*."
(T/N: ý chỉ những người hờ hững, dễ thích nghi)
Nó hầu như đã trở thành châm ngôn cuộc sống của tôi. Mỗi khi tôi thấy đau lòng hay khó khăn, bị người khác hiểu lầm, công việc không thuân lợi, tôi sẽ dùng những lời này để bản thân cố gắng hơn:
Một đời người có hơn mấy chục năm, bây giờ chúng ta cứ luôn để tâm mà tính toán, có được hay không, bất quá thì cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng sông dài vô tận của cuộc đời mà thôi.
Có lẽ vài chục năm sau, khi quay đầu nhìn lại, tất thảy đều thoảng qua như mây khói, hoàn toàn không đáng để chúng ta canh cánh trong lòng.
Quãng đời còn lại, hãy tự nói với bản thân rằng, có được thì hài lòng, mất đi rồi thì cũng phải bình tĩnh, mỗi một việc xảy ra trong đời đều phải im lặng bình thản, lặng lẽ mỉm cười.
Bạn thích sự im lặng, chẳng qua là bởi vì càng ngày càng trưởng thành.
{Trans: Dưa}
#skybooks #chuyenchungta
34 notes · View notes
vietchoem2806 · 2 years
Text
Saigon 25/03/2023
Gửi ba mẹ của con!
Hôm may con có nghe được một chuyện từ chị hai. Bản thân con cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Hai nói con đừng hỏi hay nói gì lại với ba mẹ vì để quyết định được việc này ba mẹ cũng đã rất khó khăn rồi. Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ luôn dặn con với chị hai là không được nói với bất cứ ai về nghê nghiệp của ba mẹ. Con luôn thắc mắc tại sao phải như vậy, ba mẹ không làm chuyện gì xấu, không làm gì phạm pháp thì tại sao lại phải giấu. Cho đến khi con đủ lớn đủ có thể hiểu được những chuyện ba mẹ nói. Ba mẹ không muốn con với chị hai nói, hay kể cả ba mẹ cũng không bao giờ nói mình làm gì cho những người lạ hay những người mới tiếp xúc. Ba mẹ luôn sợ con và chị hai kể cả em Nhi bị người khác lợi dụng, bị người ta làm hại và họ sẽ đối xử với chị em còn bằng những điều không thật tâm thật lòng. Thà cứ như bạn bè trang lứa, ai cũng giống ai giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là họ đối với mình thật lòng.
Cái nghề bán vàng này nó theo nhà mình đã rất lâu rồi. Từ ông ngoại, từ nguồn gốc của gia đình mình cũng xuất thân từ làng kim hoàn. Đên nay, nghe ba mẹ quyết định không kinh doanh nữa con lại thấy buồn. Buồn vì nhà mình cũng sống vào cái nghề này bao nhiêu đời, bao nhiêu chục năm rồi, bao nhiêu thế hệ cũng lớn lên từ cái nghề này. Nếu như ba mẹ không làm nữa thì cũng không còn ai trong gia đình mình giữ lại được cái nghề này. Nhưng cuộc sống ngày một khó khăn yêu nghề là một chuyện nhưng thời thế phát triển kinh doanh ngày một khó. Chị hai bảo con vì sự khó khăn và chính sách của bên thuê đang xiết chặt ngành vàng của mình, mình theo người ta thì chỉ có mà phá sản, không theo thì mất nghề. Buộc lòng ba mẹ phải dừng lại cái nghề của gia đình mình. Ba mẹ muốn có tiền lo cho con lo cho em lo cho cả gia đình. Con nghe chị hai tâm sự mà con không kiềm được nước mắt mình. Bản thân con còn không biết ba mẹ phải gòng gánh nặng nhọc đến như vậy. Ba bảo hai tiền làm ra còn ko đủ cho tụi bên thuế nó ăn thì tiền đâu mà nuôi mấy đứa chỉ còn cách là phải nghỉ bán để bảo vệ tài sản. Nếu cứ tiếp tục bán thay đổi theo chính sách của thuế sẽ có ngày nhà mình trụ không nỗi mà đến nước sẽ phá sản để đưa tiền cho thuế.
Nhiều khi con ở dưới này cũng rất kẹt nhưng con biết ba mẹ dạo này làm ăn cũng không như trước nữa, nên con cũng không than vãn hay xin ba mẹ thêm nữa. Để ba mẹ có tiền lo cho em. Con thương ba mẹ nhiều lắm. Con sẽ ráng cố gắng sau này làm ăn cho thất tốt, có tiền lo cho ba mẹ lo cho em. Đó luôn là điều con mong muốn nhất trong cuộc đời này. Nhiều lúc con cãi nhau với ba mẹ nhưng con biết ba mẹ luôn thương con luôn sợ con khổ. Mong là ba mẹ sẽ khoẻ mạnh tới lúc mấy chị em con thành công để trả hiếu cho ba mẹ nhé🖤❤️
7 notes · View notes
nangmuadong · 2 years
Text
Đến cuối cùng cô mới hiểu rõ, thực ra anh chỉ cần 1 người vợ để làm tròn bổn phận với gia đình. Vì chỉ quen vài tháng đã nghĩ đến đám cưới và khi cô ko đồng ý thì dễ dàng buông bỏ ngay. Yêu nhau nhiều hay ko, thực sự yêu hay ko nó nằm ở chỗ dễ dàng hay khó khăn để buông bỏ. Chắc anh chả yêu gì cô, chỉ là thấy cô phù hợp với những gì anh cần ở 1 người vợ và chịu đựng đc tính cách khó tính, gia trưởng, khô khan của anh.
Anh bảo sẽ chỉ yêu tối đa 1 năm rồi đám cưới. Yêu lâu làm gì rồi chán rồi bỏ. Có người yêu cả chục năm vẫn bỏ nhau đấy thôi.
Anh bảo làm gì có đôi nào hợp nhau mọi mặt, chỉ có nhường nhịn nhau, lựa nhau mà sống.
Chắc anh và người cũ đã từng vậy nên anh mới rút ra kinh nghiệm như thế với những người đến sau.
Anh nói cũng có lí. Nhưng hôn nhân ko có cái nền vững chắc của tình yêu thì nó có bền ko? Động lực nào để người ta duy trì nó nếu họ ko yêu nhau và yêu thật nhiều? Ko yêu nhau nhiều sao có thể yêu lâu mà ko chán, mà nhường nhịn nhau mãi đc, hơi tí ko vừa lòng cũng bỏ nhau ah?
Khi chưa cảm thấy yêu đủ cho 1 đám cưới, chưa cảm thấy đủ hiểu, đủ kết nối đc với nhau thì ko thể cưới đc. Ko thể vì tuổi tác mà đặt ra 1 cái deadline cho đám cưới, cứ cưới đại đi cho kịp rồi sau này tính sau...
Anh nghĩ như thế thì rất tiếc hãy đi tìm 1 cô gái khác có cùng quan điểm... Đừng nghĩ rằng cô nhiều tuổi rồi mà dễ dãi, mà phải vội vàng nghe theo vì sợ ngoài anh ko có ai thèm lấy rồi ế đến già. Cô nào sợ ế chứ cô thì ko, chỉ sợ vội quá rồi ô zề thôi...
Sau tranh cãi, họ im lặng gần 1 tuần nhưng chưa unfriend hay block nhau. Cô nghĩ anh cần thời gian để suy nghĩ thêm.
Cô đăng story về 1 ngày mọi thứ đều tồi tệ kể cả thời tiết, cô đau đầu, đau họng, đau lưng và mong rằng mình đừng ốm để ngày đó tệ thêm.
Anh vào xem và ko nói gì, vài giây sau đăng 1 tấm ảnh than là gió lạnh về mà vẫn chưa có người yêu, như 1 thông báo tuyển gấu ôm cho đỡ lạnh... Mọi ng vào comment hỏi "sao bảo cuối năm chuẩn bị phong bì dày vào", anh bảo: "mỗi ng 1 nơiiiiii rồi..." hay "ế mốc ra đây có ai đâu, chị biết ai giới thiệu em phát" với giọng điệu cười cợt, ko lấy gì là đau khổ...
Ngay từ giây phút đó cô biết mình ko còn hi vọng gì ở người này nữa. Mọi thứ chính thức sụp đổ. Cô vừa block vừa xoá tất cả những gì liên quan đến anh vừa rơi nước mắt.
Người ta bảo ko phải tiếc phải buồn vì những gì ko xứng đáng. Nhưng người ta ko hiểu, khi đã kì vọng và bỏ ra thật nhiều tâm sức thì sẽ phải buồn, phải tiếc chứ sao ko. Ko phải tiếc con người ko đáng mà là tiếc kì vọng và tâm sức của mình đã bỏ ra rồi cuối cùng mới biết là ko đáng. Từ đầu đã ko hợp thì thôi còn cố chịu đựng và hi vọng làm gì để cuối cùng nhận cái kết thật tức cười, tức quá mà chỉ biết mỉm cười chua chát... :)
Tumblr media
15 notes · View notes
shiningyourdays · 1 year
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Chụp app riết, mình tưởng mình đẹp thiệccc
Vài chuyện vặt vãnh
Có những việc thường tình...
Những lần về tối, ngồi sau xe của người từng hẹn hò hay chỉ đơn giản là quá giang bạn bè về nhà sau cuộc hội hè xả stress, mình đều rất cảm kích họ khi phát giác ra họ vẫn còn nán lại đôi chút trước cổng nhà, cho đến khi cánh cửa cuốn hạ xuống, nghe tiếng xe máy rồ lên rồi phóng đi nhanh, mình mới biết họ đã rời đi. Chưa chắc họ đợi vì muốn thấy mình an toàn bước vào nhà, có thể họ check tin nhắn, check maps hay gì đó, nhưng việc họ vẫn lưu lại thêm ít phút trong khi mình đi vào trong đã mang đến cho mình sự yên tâm và nhẹ nhõm.
Và để đáp lại sự tử tế của họ (khi đưa mình về tận nơi), mình đều không quên nhắn nhủ: "Về cẩn thận!" hoặc "Chạy xe cẩn thận!". Mình không có thói quen nhắn tin hỏi thăm: "Về nhà an toàn chưa?" cho đối phương sau khi họ về nhà, mà nhất định phải là nói khi còn thấy mặt nhau để lời nói thay câu chúc bình an, thuận đường về đến nơi đến chốn.
Có lần khi đi ăn trưa cùng một bạn nhỏ cùng công ty, hai đứa có gọi thêm một phần canh chua cá hú. Bạn nhìn mình rồi nói: "Chị ăn phần thịt đi, em ăn phần da với mỡ cá cho!", "Ui, sao được, em ăn thịt luôn đi chứ!", "Không, em thích ăn da với mỡ lắm!". Mình vốn không ăn được phần da của cá da trơn, để bạn ăn da cá hộ mình thì cũng quá thể kỳ khôi nên mình chỉ định vớt ít rau nhấm nháp và thưởng thức vị chua thanh của nước canh thôi, nghe bạn nói thế, mình xúc động ngay tắp lự.
Khi tìm hiểu ai đó, mình rất muốn (ít nhất là 1 lần) ăn chung một bữa cơm với người đó. Sau khi nhận lấy menu từ nhân viên quán, bạn có đưa cho mình ngay không hay bạn chủ động cầm menu và gọi món, bạn có hỏi mình thích ăn món gì hay bạn chỉ gọi toàn những món theo ý thích. Bạn có ăn ớt không, nếu ăn ớt, bạn sẽ ăn bao nhiêu trái, bạn thích ăn nước mắm hay nước tương, bạn giành phần lau chén đũa muỗng và xới cơm hay chỉ ngồi chờ lên món. Một bữa, bạn ăn được bao nhiêu chén cơm, bạn thích cơm khô hay hơi nhão, bạn thích món gì nhất, món ăn đó gắn với kỷ niệm nào của bạn,...
Như mình, mình chưa bao giờ quên được mùi vị lần đầu của quả trứng luộc, cái trứng ốp chín đều cháy cạnh vàng giòn và trứng xào khổ qua mà không hề bị đắng. Như món bánh bột lọc, mình không ăn ngoài quán mà chỉ ăn bánh do mẹ làm. Lần cuối cùng mình được ăn tận 2011, khi cả nhà ăn gần hết bánh, mình nghe tiếng mẹ than: "Làm cực thấy mồ, từ rày về sau tao hổng có làm nữa", nghe vậy, bữa ăn này tự dưng biến thành lần cuối, khi biết đó là lần cuối được ăn bánh bột lọc mẹ làm, mình chỉ dám ăn từng miếng nhỏ, nhai chầm chậm để không quên đi mùi vị này.
Có những chuyện thường tình...
Mình từng hỏi crush, rằng khi ở bên cạnh người yêu, bạn có cố gắng tìm hiểu những kỷ niệm, những nỗi niềm sâu kín hay nói sâu hơn theo phân tâm học là "ẩn ức" của người đó hay không, crush chỉ đáp gọn lỏn, không. Chữ "Không" ấy tạo ra một lực đủ lớn, dội ngược về mình, rồi có tiếng nói trong sâu thẳm cất lên: "Hãy chạy đi, đừng crush cm gì nữa kkk". Bởi vì, mình mong rằng crush sẽ hỏi câu tiếp theo: "Tại sao lại hỏi như vậy?".
Cuộc đời của mình bị phân mảnh ra 2, ký ức đẹp và ký ức xấu. Tựu trung, hai loại ký ức ấy giống nhau ở điểm, đều cùng liên quan đến thời điểm, nơi chốn nào đó. Trong khi thời điểm khó có thể thay đổi, những chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, nơi chốn lại hoàn toàn có thể. Ví như Bảo tàng Mỹ thuật là nơi gắn với ký ức xấu, mình sẽ lui tới nơi đó thường xuyên để tạo thành những ký ức mới, đẹp hơn và che lấp đi ký ức cũ. Nhưng, đó vẫn chỉ là một ý tưởng ngờ nghệch.
Có một sự thật, thứ gì đã đến ít nhất sẽ để lại những dấu ấn, những vết hằn, tựa như một dấu triện khắc sâu lên cuộc đời mình mà thời gian cũng không thể nào xóa mờ đi được. Thế nhưng, lẽ nào người ta sẽ phải sống mãi với những đau thương? Thời gian không thể nào xóa mờ vết thương ngày cũ, nhưng chí ít cũng làm nỗi đau vơi đi dần dần. Và iều thuốc chữa lành tất cả mọi sự lại nằm ở lựa chọn: Buông tay hay Cầm giữ.
Mình hỏi thăm thật, trong khi crush có vẻ chỉ đang nghĩ mình đang đào thông tin ở cô gái không có mặt lúc đó. Nhưng sau này, crush chỉ hỏi đùa, mình lại trả lời rất thật. Crush hỏi rằng có bao giờ mình tự hỏi, con người ta sinh ra trên đời này để làm gì hay không. Mắt mình thoáng hơi cay một xíu, mình nhìn chằm chằm vào cửa tiệm xinh xắn trước mặt treo đầy những chậu cây dây leo đang tắm trong ánh nắng ngọt ngào buổi sớm, cố kéo lại giọt nước mắt lẻ loi bất giác chực trào ra khỏi mí mắt, rồi trả lời: "Để sống vui vẻ và hạnh phúc". Mình nhìn sang gương mặt crush, bấy giờ đang nhìn mình chăm chú, câu trả lời của mình làm crush hơi sững lại. Crush dừng lại khoảng chừng 2s, rồi bật cười nhẹ: "Ờ ha", rồi còn nói thêm rằng may là mình nhận biết điều đó sớm, trong khi nhiều người cứ chạy đua bất chấp kiếm tiền. Mình lặp lại: "Sống vui vẻ và hạnh phúc, theo ý Chúa muốn", crush nhìn mình gật gật.
Crush đâu biết, khi mình trả lời câu hỏi đó, cũng là khi mọi tình cảm của mình dành cho crush đến hồi kết thúc. Giống như viên đá cuội theo lực cánh tay ném ra mặt hồ, nhón lên mặt nước vài bước rồi để lại những vòng tròn đồng tâm xao động cho đến khi chính thức chìm sâu vào trong làn nước lạnh. Mình gửi lại những lần chuyện trò; những câu bông đùa quá trớn; những lần quá giang; những bữa cơm trưa xôn xao, nhốn nháo; những chuyến đi du lịch; những buổi nhậu cười đùa rôm rả; những mùi vị của từng món ăn sáng, từng món nước gửi crush mua nhờ vào trong 3 chữ "Thời nông nỗi". Ngày ấy, từ trong biển người mà gặp được nhau, giờ đây mang người trả lại biển người. Sau này không phải gặp lại, không bao giờ gặp lại.
Từ tháng 12 năm 2021 đến hết tháng 3 năm 2023, rốt cuộc mình mới thấm thía bài học của Chúa dành riêng cho mình. Nhiều lần nghĩ lại, mất 1 năm rưỡi để hoàn thành bài học này vẫn tốt hơn là 4 năm hay thậm chí cả đời, dù cách mình vượt qua chưa thể gọi là hoàn thành Xuất sắc. Mình chấp nhận tất cả mọi thứ đã có trong cuộc đời mình, những điều đã xảy đến với mình, từng bị nhấn chìm trong bi thương tột cùng và đồng thời cũng nếm trải mùi vị của hạnh phúc, có nâng niu và phụ rẫy, có chân thật và giả dối, có ngọt ngào, có nồng ấm và cả chua cay. Việc của mình cần làm duy nhất ở hiện tại, đó là sống thật Vui vẻ và Hạnh phúc, vui vẻ và hạnh phúc như ngày mình Rửa tội, mà không phải tiếc thương quá khứ hay sợ hãi trước tương lai.
Mọi nỗi buồn và đau khổ đã trải qua, mình không phủ nhận. Người cần gặp cũng đã gặp, người không cần gặp cũng đã gặp. Với mình, gặp ai cũng đều đúng cả. Mỗi người là một cửa ải, sinh hay tử đều do mình quyết định. Nói như chị sếp cũ, mỗi người mình gặp được đều do năng lượng của chính mình lúc đó hút vào. Năng lượng tốt sẽ là nhân duyên, còn khi năng lượng xấu, có khi... lại là kiếp nạn.
Sau cùng, sự thay đổi luôn là để vui vẻ hơn, sống tốt hơn. Dù bất kỳ điều gì xảy đến, mình vẫn sẽ luôn giữ được phần tốt đẹp nhất của bản thân dành cho người yêu thương mình thật sự.
4 notes · View notes