Tumgik
#SG đáng iu lắm
smileeeee · 2 years
Text
Đồng hương
Hôm nay mình gặp đồng hương!
Giữa cái thành phố hơn 10 triệu dân, người từ tứ xứ đổ về như này, gặp được một người chung quê cũng làm mình thấy vui rồi. Vì vậy mà đi đường mình thường có đam mê nhìn biển số xe để kiếm tìm con số thân thuộc. Nhưng hôm nay mình gặp đồng hương trong một câu chuyện đáng yêu hơn, thú vị hơn những biển số xe đó.
Mình tốt nghiệp rồi, nhưng hôm nay mình về lại trường cũ vì một vấn đề về giấy tờ. Đến cả khi đã ra trường thì cái bãi giữ xe của trường vẫn không ngừng làm mình đau khổ. Vì số lượng xe sinh viên khổng lồ mà trường đẻ ra thêm vài cái bãi giữ xe phụ, và tất nhiên nó không thể tươm tất như cái bãi giữ xe chính được. Hôm nay, mình gửi xe ở bãi giữ xe phụ. Mình đã để nó ở vị trí mà nghĩ là dễ dàng nhất cho lúc mình rút xe ra về. Nhưng không, đời đâu lúc nào cũng bằng phẳng, chỉ 30 phút sau trở lại mình đã thấy nó được đẩy tuốt tận phía trong hẻo lánh gập ghềnh với bên ngoài là 5 7 chiếc xe nữa. Và để lôi chiếc xe yêu quý ra thì mình đã phải dẹt cái đám cả đường kia sang một bên. Nhưng dẹt xong rồi mình không lôi chiếc xe ra được vì nó vừa dốc lại còn sạn, với sức lực của một con bé lực điền nửa mùa như mình thì kéo không nổi. Và lúc đó có một bạn nam tung tăng với ly cafe đi tới ngỏ ý giúp đỡ. Lúc đó chỉ có đứa thần kinh mới nói không :)))))). Rất nhanh con xe đã được lôi ra, trong lúc mình rối rít cảm ơn sự tốt bụng của bạn thì bạn bảo: "bạn PC hả". Mình đã ngớ người trong đầu "sao biết hay dị cha". Hóa ra là cái biển xe, chỉ có đồng hương thì mới biết được mã huyện thôi. Mình gật đầu cười thì bạn nói tiếp là "tui HN". Mình đã cười rõ là tươi sau lớp khẩu trang :))))) "đồng hương đồng hương" :> Và sau đó........Làm gì có sau đó nữa, bạn đi vào lớp còn mình rồ ga phóng ra khỏi trường thôi :)))))
Tình tiết này mà ở phim hay truyện thì biết đâu là khởi đầu cho một câu chuyện mới rồi hí hí, nhưng không, này là đời chứ không phải truyện, chuyện chỉ có thế thôi. Chúng mình chỉ là những đồng hương xa lạ vô tình gặp nhau một lần ở một thành phố rộng lớn thôi. Nhưng mà chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn vậy thôi cũng làm cho mình thấy ngày hôm nay vui hơn nhiều rồi. Sài Gòn vẫn còn ti tỉ câu chuyện đáng yêu như vậy.
1 note · View note
nangmuadong · 3 years
Text
Rùng mình với những câu nói thảo mai kết thúc bằng biểu tượng ❤️
Rồi thời gian sẽ trả lời các bạn.
Chỉ sợ lúc đó các bạn lặn mất tiêu, chả dám nhận mình sai... mua cây khác về thay thế... thế là ng đời cũng tưởng là các bạn đúng rồi học theo và ăn đủ :))
Bao ng nói rồi còn cố cãi, trồng hoa mà lại có tinh thần: "đc ăn cả, ngã về ko", " thỉnh thoảng phải có gì kích thích", thích đi ngược lại người đi trước có kinh nghiệm để tạo đột phá. Đột gì thì cũng phải có cơ sở khoa học, hỏi lấy ở đâu lại bảo lấy tùm lum trên mạng với bên bển... mà đang trồng ở Vn cơ mà, học đc gì từ bên bển nhỉ...
Thế mà lại bảo yêu hoa, nâng niu lắm...
Chả hiểu nổi yêu đương cái kiểu gì... mà bệnh cái là cắt cụt yêu lại ng yêu từ đầu... biến cây to thành cây nhỏ hết.
Người ta bảo vậy thì bảo bộ rễ nó khoẻ như của cây to chứ ko giống cây nhỏ. Oh, ko có lá thì rễ để làm gì, cũng yếu theo mà thôi...
Lại đc 1 loạt ng vào bênh bảo e cũng làm thế r, lên tốt hơn chứ sao đâu, trách mình cứng nhắc, gì cũng nghe admin, phải lắng nghe cây của mình chứ lị, ngta làm r mà vườn vẫn hồi sinh rực rỡ thế còn gì, ngta cũng iu cây mới cắn răng làm vậy chứ... xong lại kết thúc câu = tim. Đến dị ứng :))
Ai biết các bạn í làm thế đc mấy lần, cây bạn to, khoẻ, trồng ngoài đất hay ở bển...
Hiểu đc cây nói gì đã tốt còn ko thì p học. Kinh nghiệm thực tế của cá nhân là quý nhưng nếu ko có chuyên môn thì ko p 1 lần đúng là n lần sau đúng, phải thử nghiệm qua thời gian dài ở đk khác nhau mới biết đc.
Thế ngta mới bảo p dùng cơ sở khoa học để soi vào mà hiểu cây muốn gì để chăm cho đúng ý nó ở hoàn cảnh của mình.
Chứ các bạn định mù mờ theo mấy cái kinh nghiệm cá nhân thấy tốt là làm, ko giải thích đc vì sao hay sao. Liều thế mà gọi là yêu, biết lắng nghe cây?
Mình cũng 2.5 năm trồng và hóng hớt trên các hội, chứng kiến bao cây của mọi ng với đủ loại bệnh rồi... chứ mình đâu dám chém bừa..
Bạn đc bênh lại tim ngta, lại đc thể hùa theo bảo mình cứng nhắc. Trong khi mình đã nói ra đk nào thì làm đc, đk nào thì ko và trường hợp bạn ấy là ko đc. Dù thế nào thì cắt cụt hết đều làm yếu cây nhưng cây đang ko bệnh hay hạ thổ hay ở khí hậu mát hay như bên bển hay có cả 3 yếu tố đó thì nó phục hồi nhanh hơn. Hơn là cây trồng chậu, ở SG mùa mưa, đang yếu sẵn vì đủ combo bệnh như của bạn.
Bạn tự tin vì bạn đã làm r nhưng chưa chết, tự tin vào khả năng chăm sóc chỉ mình mình có, còn ng khác là kém hết ah?...
Chắc đó chính là cơ sở duy nhất bạn bám víu vào chứ ko p mớ kiến thức bạn bảo bạn học đc ở mạng hay web nào bên bển. Thấy ai can bạn cũng mang ra khoe suốt, còn bảo coi nó như động lực để ra tay trảm mạnh :)) Sao bạn ko nghĩ 1-2 lần nó chưa sao vì nó còn chịu đc nhưng ko có nghĩa lần thứ 3 thì ko nhỉ... Đến lúc đó liệu bạn có dám lên hội mà review cho mọi ng, nhận là bạn đã sai ko hay ỉm đi và mua cây khác rồi lên oang oang bảo mọi ng ko tin bạn, đấy thấy thành quả chưa... :))
Lẽ ra mình đã định dừng ở chỗ bảo là đợi bạn review nhưng bạn lại vào bảo mình 1 câu là: trồng cây còn có cái duyên nữa, ko p trồng 3-4 năm đã hơn ng trồng 1/2 thời gian đó (ý là mình đừng mang thời gian trồng lâu hơn ra doạ bạn)... Thế là mình phải nói thêm là mình chả tin vào duyên số tay thơm tay thúi mệnh thổ mệnh hoả này kia. Khi có vấn đề mình cố tìm cho ra, ko tìm đc thì đi hỏi, mình ko tin vào cái gì tâm linh huyền hoặc khi trồng cây cả. Có thế mới rút kinh nghiệm mà trồng tốt hơn đc... Lôi cả duyên số ra để nói thì thấy bạn cùn cùn r đấy :)) Đến đây thì bạn bơ mình. Ad còn vào còm bảo nạn trảm cụt lại quay trở lại bạn cũng bơ ad...
Ah sau đó tình cờ gặp bài y hệt của bạn í ở nhóm khác, hầu như đều bảo bạn mạnh tay và liều lĩnh khi ko đáng p như vậy. Bạn cũng lại giọng điệu vừa run vừa tự trấn an mình, tin vào chiến thắng... chả bit thắng ai ở đây... Xong có bạn bảo do ko dùng đúng thuốc thôi thì bạn bảo chỉ dùng sinh học thôi mà lâu quá mãi ko khỏi... sốt ruột quá trảm đi chăm lại từ đầu vì sợ nó lây lan. Bạn kia giới thiệu thuốc hoá học thì bạn lại đồng ý thử. Thế mà ở trên bạn vừa bảo hồng cho bạn tính kiên nhẫn..
Mình ko hiểu kiên nhẫn ở đâu khi nó vừa bệnh tí đã trảm cụt hết và sốt ruột vì thuốc sinh học trị lâu...
Kiên nhẫn ở mỗi lúc hồi phục nó sau khi trảm cụt nó ah :))
Con ng mâu thuẫn đến rối cả não.. nói chuyện 1 hồi ngu ng đi luôn... nói rõ thế rồi mà đọc hiểu kém quá.. chỉ bao biện là giỏi, ng bảo thủ giỏi nhất là bao biện..
Chán cái sự đời... thương cái cây. Vào tay chủ khác thì đã sống khoẻ và bung lụa rồi. Nó ko ngờ 1 ngày lại trở thành chuột bạch phòng thí nghiệm như vậy đâu...
Buồn là đi chém gió mà cứ chém xong là bị bực.. lại zô đây xả với anh tum chứ bit xả ở đâu. Lại bị bảo hâm với lại sân si, kệ ngta, mỗi ng có cách chăm riêng và họ p trả giá để nhận đc bài học thôi... cho xem...
Bit là vậy nhưng mà vẫn tức khi bị nói cạnh thế lắm nên vẫn p xả..
:))
4 notes · View notes
littlebunny25xo · 5 years
Text
21.01.2020
2AM, anh gõ cửa nhà tôi inh ỏi, lần nào ở một mình tôi cũng không ngủ được, những sự yên ắng lạ thường khiến bản thân tôi cũng cảm thấy trống rỗng theo.
đôi mắt sưng húp mặc vội quần áo, đi ra mở cửa.
trên tay ôm một thùng sting, nhìn thấy bộ dạng của tôi liền lắc đầu “thuốc nhẹ quá nên không vui lên nổi ah?”
- anh biết em sắp chửi tới nơi, nhưng em cũng cần uống cái em thích, nếu còn dư mình sẽ mang về, chả sao cả...
Tôi mệt mỏi, tự nghĩ trong đầu rằng hỡi ơi đêm khuya thanh vắng tự nhiên mình mở cửa cho trai vô nhà chi vậy trời...
- mít, anh đói.... anh đợi ở dưới công viên mấy tiếng rồi đấy, nhắn quá trời mà em ko trả lời gì cả...
- vậy chứ sao anh qua mà anh im ai bảo anh ko nói ai mà biết... nhà có mì và cỏ thôi, em ko có nhu cầu ăn nên chả có gì đâu, anh ăn cỏ hay ăn mì...
=)))) anh nhìn tôi chằm chằm, rồi nằm ra cười...rồi tự dưng đứng dậy đi lại trước mặt tôi.... “nhà ngoài cỏ với mì còn có thịt người nữa nè ...”
- anh giỡn, anh ăn mì dc rồi.
...
- em ở đây một mình đó hả M
- trước đây có cả người yêu, nhưng em bị đá nên đành ở 1 mình, với những đứa con haha
- nhưng sao em không ở đây nữa, em đâu có muốn về nhà....
- uh... dài dòng lắm, hiểu đơn giản là em mệt thôi, anh ăn nhanh đi rồi còn về.
---
tôi bảo với anh rằng tôi đã lỡ hứa với bạn người yêu cũ ko cho anh vào nhà, bây giờ anh đi vô, đòi ăn, tôi cũng chả biết làm sao mà từ chối...
- em nghe lời vậy luôn đó hả?
chợt, tôi nghĩ, ừ nhỉ, việc gì tôi lại quá nghe lời cái người đã đá tôi chứ?
- M sợ ko, em sợ ko dám ngủ có phải ko? em vô phòng khoá cửa lại đi ko thôi lại sợ bị anh làm gì, anh ở ngoài này cho,..
trong đầu tôi vẫn nghĩ lẩn quẩn đủ thứ...
- Em độc thân rồi hả anh? sao em thấy lạ quá, có lẽ là do em dành nhiều tình cảm cho người này, nên em đốt cháy qúa nhiều giai đoạn, bản thân em bây giờ cũng ko còn biết mình muốn gì và cần đòi hỏi gì nữa... lâu lắm rồi em ko dc ai theo đuổi cả hoặc nếu là có em cũng đuổi họ đi hết.... ngay cả người ấy cũng không theo đuổi em... bây giờ nếu có ai theo đuổi em em cũng không biết nghĩ gì...
anh chỉ ngồi nhìn tôi...  rồi tự dưng bảo “sao M ngồi xa quá vậy?”
không lẽ lại trả lời rằng sợ bị ăn thịt =))) nhưng mình sợ gì nhỉ??? cũng chẳng hiểu nữa.
- nhưng sao em bắt người ta kêu em bằng chị vậy?
- thì tại nhỏ hơn, giấy tờ nhỏ hơn thì phải kêu chị chứ, hòi xưa iu đương ko nói bây giờ hết rồi thì dẹp đi chứ em em j
- vậy gout của em thay đổi rồi hả =))
- ờ, bây giờ em thích người trẻ thôi, già như anh là ko dc rồi...
tức thì ông ấy đứng phắt dậy lại đi đến trước măt mình “chị M, e muốn lái chị" =)))) “chị M trả lời nào"..
haha mấy người dễ thương vậy sao mình không thích nhỉ? mình rất sợ cái j thay đổi theo thời gian, ban đầu, hâm cũng đáng yêu như vậy... rồi dần dần.....
- anh đi về đi, em mệt quá
- chị M chưa trả lời có cho em lái chị ko mà
- toi tán bây giờ, đừng có nhây nha
- vậy ko nhây đi thẳng vấn đề, bây giờ ko về, bây giờ ở lại, bây giờ giữ lại, ăn thịt luôn thì sao? ko ăn mì nữa...
...
một khoảng không im lặng đè lên chúng tôi.... tôi lại nghĩ vớ vẩn,... nên tôi bảo anh “đừng... em mở cửa cho anh về”
- nhưng em chưa muốn về mà chị M, vậy về cũng được, về có được thưởng ko?
- vậy chứ anh muốn gì?
- muốn được hôn chị...
tôi im lặng, một mặt tôi nghĩ hâm đã dặn mình không được, mặt khác lại nghĩ tại sao mình lại nghe lờii môt kẻ đã tổn thương mình như vậy.... không biết mình khóc từ lúc nào,.. chỉ cảm giác được anh đưa tay lên quệt dòng nước mắt trên mặt mình, ngay lúc đó chỉ muốn gục vào lòng người đó mà khóc, để ít nhất còn có một người biết rằng mình mệt quá, mình mệt và đau quá...
- M đừng khóc, không giỡn nữa, giờ về nè...
- ủa? không hôn hả? =))) ko dc, khi nào em hết buồn vì bị đá đã, bây giờ ko dc....
---
khi về vẫn không quên dặn dò đủ thứ chuyện trên đời. cũng không quên trả lại thẻ  thang máy, nếu anh không trả tôi cũng đã quên mất là mình bỏ quên trên xe...
anh không muốn tôi đón tết một mình ở SG, nên anh cũng đi theo tôi lên đây, ....
thật ngang trái khi chúng ta không thể yêu một người quan tâm mình nhiều như vậy, đã qua bao nhiêu năm tháng, ...
tôi nhìn lại mình, bản thân mình đã bị mài mòn đã mất đi quá nhiều thứ,.... tôi tự thấy mình tổn thương, giá trị của bản thân mình, từ lâu tôi đã vì tình cảm mà quên mất....
mùa tết này, có lẽ sẽ thật cô đơn, vì tôi chọn lựa như vậy... nhưng giờ đây, tôi cảm giác sợ haĩ một mối quan hệ.... đơn giản chỉ vì, tôi sợ những lời hứa hẹn để rồi cuối cùng chính họ là người bỏ tôi đi...
Mối quan hệ này lấy đi một mảng lòng quá lớn... mà tôi chỉ muốn tự chữa lành, tôi cảm thấy không muốn ở bên cạnh một ai cả,...
người cũ đã đi, thì cũng nên đi đi, có lẽ như vậy là tốt, tôi không muốn phải nhìn thấy người ta ghẻ lạnh mình thêm một lần nào nữa, sau này gặp lại, tốt nhất là chỉ nên đọng lại  những kí ức đẹp, những lúc còn vui vẻ và người ấy còn quan tâm lo lắng cho tôi...
lại hết một đêm nữa, chỉnh tôi còn không biết, mình sẽ như thế đến bao giờ...
nhưng tôi biết rất rõ, rằng mình không cần thêm một sự quan tâm nào, từ ai cả....
3 notes · View notes
like-a-dream-hi · 2 years
Text
Tumblr media
Lúc 00:36
Thứ 7, 28/05/2022
Trời ơi zậy là cũng gần 4 tháng mình zào SG rùi, có lẽ mình cũng đã quen dần lối sống ở đây. Nhưng mà mình sắp chuyển trọ rùi, tại mình mún được đi chơi khuya với đi học cho gần cơ sở N trường mình nên mình chuyển qua quận 8 (một phần vì môi trường sống đây hơi cực^^). Mình cũng thấy hơi buồn vì phải chia tau những người đáng iu mà mình gặp ở đây (không biết đến lúc mình nói chuyển nhà có đáng iu nữa ko^^). Điều quan trọng là mình sắp phải chuyển nhà 1 mình (khổ vcl😢). Mặc dù Giang với Uyên cũng đề nghị qua giúp nhưng mình sợ phiền họ lắm nên thui, cố gắng lên thoaiiii!!! Cái gì khó khăn mà ko qua chứ phải ko!!!!! Giống như đoạn sợ thuyết trình cô Kim Hoa nhưng may mắn thay thuyết trình onl nên cũng đỡ vcl hihi😍
Tumblr media
Huhu chia tay đây là mình cũng phải chia tay quán bún iu dấu này 😭. Biết zậy mình đã đi ăn sớm hơn và nhiều hơn. Chắc từ đây đến ngày chuyển sáng nào cũng qua ăn quá.
Tumblr media Tumblr media
Định là sẽ đi lotte mart thiệt nhiều vì trong đó có nhìu đồ hay nữa haha, chắc sau ni họp clb rồi lâu lâu ghé qua mua đồ zậy hé hé. Cái ảnh hồng là ở Ốc Sên shop, nhìn z chứ cũng ko có gì mấy hết trơn mà đồ thì đắt vclll😓
0 notes
Text
Ngày cuối ở Hà Nội
Thiệt kì lạ là hai ngày cuối ở Hà Nội lại là hai ngày "duyên" nhất. Ngày hôm nay bắt đầu từ lúc 00:00 (vì có ngủ đâu lol), mình quẹt Tinder trong lúc chờ 1 người. Đọc tiếp đi vì sẽ thú vị lắm á =)))
Chuyện là Trúc Cheese đi ngang qua một cái quán bán đồ ăn thức uống tên Lifted ở Hàng Gà, thật ra cũng như bao quán thôi nhưng cái gây chú ý lại là cái bảng hiệu be bé phía dưới: #bestplaceforyourTinderdates (dịch nôm na: chỗ tuyệt nhất cho mấy buổi hẹn Tinder của bồ á). Thật sự phải nói là siêu ấn tượng vì cái câu này, rất là catchy. Với một đứa mê quán xá và thích những thứ lạ lạ bé nhỏ như mình thì thấy nó quá là thú vị =))))
Tumblr media
Tấm hình khơi nguồn mọi chuyện :)))
Sẵn đang rảnh vì chờ người ta + tấm hình của quán insprires mình mở Tinder ra quẹt và người đầu tiên hiện ra là anh Tùng Sơn, anh 23 tuổi, bio của anh là “Nghiện thể thao, phê phim và đọc sách” ở dưới có dòng gì đó nữa và "thích nói chuyện với người lạ" (sorry anh Sơn nếu em nhớ nhầm hehe) Mình thấy bio có vẻ thú vị vì giống mình phết :)))) mình cũng thích kết bạn, thích phim, đọc sách, cũng có gọi là thích vận động. Thế là mình quẹt phải :))) Và match ngay từ người đầu tiên, xong mình không quẹt nữa. Mình mới hỏi với Ánh là tao có nên chơi lớn nhắn tin một lần không (vì mình quẹt Tinder mà kbh nhắn tin trước cho ai hết, kiểu đó giờ quẹt cho vui vì có một thời gian muốn quên người iu cũ, cũng muốn nói chuyện chứ không có ý yêu đương gì :)) còn lần này mình muốn thử đi ăn với một người quen trên Tinder ở cái quán đó xem nó như thế nào á) xong Ánh kêu: "okok nhắn đi", vậy là cỡ 1 tiếng sau mình nhắn luôn (mà mình nghĩ nếu mình không nhắn trước thì anh Sơn cũng không nhắn đâu) Nội dung câu đầu tiên như sau: 
Tumblr media
Sau đó có nói chuyện xàm xàm thêm, rồi mình cũng kể với ảnh là mình đã lên đây vì tấm hình mà bạn mình gửi như thế nào bla bla. Nói được một chặp thì mình quay đùng ra ngủ mất :))) 
Mình với Ánh ngủ lăn quay cho tới 11g kém, lúc này thì Minh Nhựt cũng từ nhà bạn ở Bắc Ninh về. Ba đứa thu dọn đồ đạc rồi đi ăn. Mà phải kể về anh chủ nhà đáng yêu, anh nhiệt tình với tụi mình lắm, cứ nói tụi em để đồ ở đây rồi đi ăn quay lại lấy cho tiện, xong hỏi thăm hoài là 3 đứa đã đặt được xe chưa, rồi bưng đồ giúp tụi mình nữa. Lần sau có dịp ra Hà Nội em nhất định lại ghé nhà nhé ^^
Trưa đó cũng có nhắn tin lại với anh Sơn. Ảnh cũng kêu là tiếc ghê nếu mà biết mình sớm thì đi chỗ đó hoặc đi chơi đâu nhiều thêm rồi. Xong mình cũng chơi lớn, đánh liều hỏi anh là đi chơi không luôn (trước đó lúc trưa ảnh có kêu là ảnh đi chơi bóng rổ trên trường, nếu mình còn ở HN thì ảnh mời đi trà chanh gần đó). Mình bắn địa chỉ quán lúc chiều tính đi, rồi note thêm là 16:30 mình rời đi, nếu rảnh thì anh qua join cùng, vậy là ảnh nhắn vỏn vẹn: "Ừ ok :)) anh sẽ qua". 
Okay, giờ qua kể chuyện mình cùng Ánh và Nhựt lên Couchsurfing cafe như thế nào. Tụi mình book xe với giá siêu hời qua được quán (31k vì có voucher), lúc đi tới nơi vì quán phải lên cầu thang mà tụi mình thì khoảng 55kg hành lý lận nên không biết phải làm sao, ai dè có một bạn nữ là khách siêu dễ thương thấy tụi mình loay hoay nên đã phụ đưa đồ lên trên gác. Vào tới nơi trong quán ai cũng đáng yêu, anh chị nhân viên nói tụi mình để đồ rồi lựa chỗ các kiểu này kia. 
Tumblr media
Cre: Minh Nhựt chụp tui trên bức tường đầy note của quán.
Khi lên trên lầu, tụi mình gặp hai anh chị đã ngồi từ trước, sau khi nghe tụi mình nói chuyện đôi ba câu thì chị nữ lên tiếng hỏi: "Em là người Sài Gòn hả?" bằng một chất giọng hơi lơ lớ, làm mình đoán là người Việt Kiều. Sau đó tụi mình lại tiếp tục giải thích về gốc gác và lí do tụi mình ở đây, kể về câu chuyện "thực tập" 2 tuần cho anh chị nghe, anh chị lắng nghe và còn hỏi rất nhiều nữa. Anh chị khen là mấy đứa sinh viên dễ thương rồi năng động này kia. Nghe giọng và nói chuyện một lúc mình đoán anh là người Hà Nội gốc còn chị thì là người ở đâu đó tới (sau thì chị hỏi mình có phải người miền Trung không vì giọng giống giống người Quảng, hóa ra chị là người gốc Đà Nẵng hehe). Hai anh chị cùng tụi mình bàn về chuyện quán xá ở Hà Nội, Sài Gòn, các quán cafe cổ kính và đẹp, về những chuyến đi ở các tỉnh Tây Bắc, vui lắm. 
Tumblr media
Ba đứa hôm nay rất vui
Thấy ba đứa loay hoay chụp hình nên chị chủ động hỏi chụp cho ba đứa. Chụp xong chị còn kêu để chị lấy máy chụp ba đứa nữa, "đáng yêu quá". Xong rồi mình mới bắt đầu hỏi tên anh chị (huhu xin lỗi vì không hỏi sớm hơn ạ). Chị tên là Hạnh, anh tên là Bình, rồi mình giới thiệu bản thân, Ánh, Nhựt, cũng không quên kể thêm sự tích cái tên "Milu" và chị Hạnh nói là tên mình lạ với dễ thương :))) xong chị còn kêu Milu vô để chị chụp cho em tấm hình, vì lỡ nói với chị là viết blog nên chị sốt sắng vụ hình ảnh dễ sợ ( vì chị nói viết blog phải có nhiều hình haha, còn hỏi xem blog của mình tên gì để lên đọc nữa cơ awww). Có đồ trên bàn bị dính vô hình nên chị kêu anh Bình là: "anh lấy đồ ra để em chụp Milu, Milu đang cute" :))) trời ơi coi có tan chảy không kìa.
Tumblr media
Ảnh chị Hạnh chụp Milu, tấm này không đeo kiếng, xong chị hỏi sao em không đeo kiếng vào, nhìn đeo kiếng vô "cute" lắm.
Chụp hình mình xong mình lại xin hai anh chị một tấm vì cũng muốn lưu giữ lại hai con người đáng yêu này. Mình tò mò về công việc của anh chị nên hỏi, ai dè chị Hạnh làm một công việc rất ngầu là wildlife photography (chụp ảnh động vật hoang dã omg), mình có xin Facebook của chị để theo dõi, thấy chị ngầu quá trời ngầu, chị thích xê dịch và con chữ, chị cho mình coi hình chị chụp rồi diễn giải: tấm hình này ở Châu Phi, tấm hình kia ở Bắc Cực...Thú vị lắm kìa.
Tumblr media
Chị Hạnh và Anh Bình, chị có đọc được blog này thì em muốn nói rằng chị rất là xinh ạ hihi
Lúc này Ánh và Minh Nhựt cũng đang bắt đầu chuẩn bị vẽ, chủ đề hôm nay là tranh mùa đông, người hướng dẫn là anh Cường. Để nói về lí do biết quán này thì là nhờ chị Thảo, một đàn chị của mình trong CLB, giờ thì chị Thảo đã ra trường và làm ở Hà Nội, trước khi ra HN cũng có nhắn chị Thảo chỉ chỗ chơi và chị Thảo đã recommend chỗ này cho mình. Thật may mắn là quán dễ tìm, đường rộng và cả hai đứa bạn của mình đều thích chỗ này lắm.
Tumblr media
Cho hai bé yêu lên sóng :))) rất vui vì hai đứa thích chỗ nàyyyy
Cả mình, anh Bình, chị Hạnh đều ngắm nghía Nhựt và Ánh vẽ, với 5 người tụi mình thì đây đều là những trải nghiệm mới lạ. Được một lúc thì anh chị về, lúc này anh Sơn cũng vừa tới luôn vậy là lại ngồi xem hai đứa kia vẽ vời một lúc rồi tụi mình quay ra ngồi nói chuyện riêng. Hai anh em bàn từ chuyện phim, chuyện sách, chuyện nhạc và công nhận là hợp thiệt, có sự tương đồng gì đó á. Mình nhất định sẽ đọc thử cuốn “Hai vạn dặm dưới đáy biển” mà anh nhắc tới :))) Cuộc vui nào cũng tới lúc tàn, hai đứa Ánh và Nhựt đã vẽ xong tranh, cũng vừa lúc tụi mình tới giờ ra sân bay. Nhờ Minh Nhựt chụp hộ hai anh em một tấm, rồi xuống dưới nhờ anh nhân viên quán chụp cho cả 4 một tấm làm kỉ niệm cho một ngày thật vui ở Hà Nội.
Tumblr media
Thế là có thêm một người bạn ở Hà Nội, rất hợp gu nói chuyện, đã hứa khi nào rảnh lại đàm đạo chuyện phim nhạc sách nha anh :)))
Lại là chuyên mục xách đống đồ xuống cầu thang :)) nhờ có sự support của anh Sơn nên cũng không có gì khó khăn lắm (nói chứ nhiều lúc mình thấy như có quý nhân phù trợ nên toàn gặp chuyện hên). Anh Sơn cũng chờ trong lúc tụi mình gọi taxi nữa, bai bai anh ở đoạn này teehee. À mà có chuyện siêu mắc cười là lúc 4 người đang bịn rịn chào tạm biệt nhau thì anh taxi hỏi tụi em đi du học à (chắc thấy tạm biệt dữ quá, mà đồ lại còn nhiều) =))) xong rồi Minh Nhựt rep: “Dạ tụi em đi du học Sài Gòn á anh” :))) lol
Tụi mình leo lên chiếc taxi của hãng 123, ở Sài Gòn không có hãng này, và mình biết tới hãng này là nhờ Dương, vì nhà nó gần Nội Bài nên thường hay đi kiểu này khá là rẻ (26km đầu với giá 150k, từ km thứ 27 sẽ có giá 9k/km, quá hời, trong khi search giá giờ cao điểm lúc đó phải tầm 235-285k luôn ấy. Lại thêm một cái may mắn nữa, cảm ơn Dương hihi). Đường vào quán cafe thì rộng và siêu dễ tìm nếu có maps, tuy nhiên mô tả qua điện thoại thì hơi khó vì địa chỉ hơi cồng kềnh, thế nhưng anh tài xế siêu kiên nhẫn với tụi mình luôn. Lúc anh tới thì mình hơi bất ngờ vì anh khá là trẻ, tiếp theo đó là sự sắp xếp tài tình của anh với đống vali mà tụi mình ngồi rất chi là thoải mái. Vừa lên xe tụi mình nói chuyện rôm rả với anh ngay, mình mở đầu câu chuyện bằng cách khen là trước giờ đi xe chưa gặp tài xế nào trẻ như anh, xong anh mới hỏi thế tụi em bao nhiêu tuổi, Nhựt đáp tụi em sinh 2001 cái anh mới nói là: "Bằng tuổi vợ anh" làm tụi mình muốn ngã ngửa :)))) vì nhìn anh trẻ vl và anh sinh năm 1997 nha, nhưng chập sau anh lại confirm là vợ anh sinh năm 2002 :)))) cười ghê. Tụi mình lại ngồi nói chuyện về chuyến đi 2 tuần miền Bắc vừa qua, mình hỏi về công việc của anh xong anh nói là hồi nãy nếu mãi không tìm ra được địa chỉ thì chắc là anh đi về rồi vì hết ca á :)) có duyên thật. Anh kêu là nghe trên điện thoại cứ tưởng là người nước ngoài nói chuyện vì cứ cảm ơn anh liên tục, mình hỏi đùa là vậy người Hà Nội không cảm ơn hay sao hả anh, xong anh kêu đúng rồi :))) ở Hà Nội ai làm cái gì cho mình thì họ mới cảm ơn, chứ nói đôi ba câu chưa giúp gì mà cảm ơn là không có đâu. Mình nghĩ chắc chỉ đúng một phần thôi  
Tumblr media
Anh taxi sinh năm 97, thích Ladykillah và đống vali cồng kềnh bên cạnh
Xong anh hỏi về người nổi tiếng ở SG, hình như anh idol ông Đạt G và Khói thì phải :))) Đường còn dài mà không biết nói gì nên quay ra rủ hai đứa kia hát tặng anh :))) hát xong anh khen tụi tui hát hay (tội anh ghê :)))) không biết có hay thật không nhưng anh im lặng nghe rồi khen làm cảm dộng), cao hứng hát liền tù tì mấy bài xong ảnh hỏi có học qua trường lớp gì không nữa chứ =)))) lol. Tới nơi tụi mình lại cảm ơn và chào tạm biệt anh, trên máy bay thì cũng hông có gì đặc biệt ngoài việc Bamboo quá dễ thương và dễ tính trong chuyện hành lý ohoho. 
Xuống máy bay mình lại nhận được tin nhắn của Thanh (bạn nữ quen ở FTU) á, bạn đó nhắn với mình và cả Ánh nữa, cảm thấy được yêu thương rất nhiều. 
Tumblr media
Còn may mắn hơn là lúc đang hoang mang chuyện thuê xe về KTX vì giá bình thường khá đắt (Grab, Be giờ khuya là 380k lận, còn taxi hãng là 340k), mình bỗng chợt nhớ ra FUTA, ai dè giá về tới nơi, qua cả cổng thu phí chỉ có tầm 250k, ôi thật là iu bản thân vì đã nhớ ra đúng lúc.  Về tới nơi cũng đã 11:30, thay đồ, unpacking rồi báo cáo tình hình, nhắn tin với người ta xong viết blog tù tì tới tận bây giờ. Nói chung là sự hạnh phúc kéo dài kèm với sự háo hức vì sắp được gặp người mình muốn gặp, sắp được về nhà nên mình không ngủ được luôn áaaa.
01:20 AM 20/12/2020
Viết cho một ngày 19/12/2020 bất ngờ và đáng nhớ.
0 notes
phthuytrang · 5 years
Photo
Tumblr media
Đây là bức ảnh đáng iu nhất mình chụp ở Kuala Lumpur 
Trong bức ảnh này bên trái ngoài cùng là bé Uyên nè
Uyên là con con mẹ dễ thương :) mới gặp lần đầu đã xồn xồn nói chuyện :”> mặc dù thỉnh thoảng hơi dzô dzuyên nhưng phần lớn là rất dzô zuyên :)) nói vậy thui chứ Uyên tốt tính lắm, hay quan tâm mọi người, đứa nào tối về muộn là Uyên lo lắm, đi bộ tìm này nọ. Hôm mình đau cái đít Uyên còn đi mua cơm đồ giúp nữa. Ở lớp MMU Uyên ngồi bên cạnh Chang, chăm chỉ x100 lần Chang ở lớp. Mỗi khi làm việc nhóm có thuyết trình là auto đẩy Uyên lên nói vì Uyên rất tự tin khoe cá tính hé hé. Uyên nấu ăn cũng ngon lắm nè, cánh gà sốt chua cay :< hiu hiu :< nhớ mấy ngày đi Tamarine Square mua gạo mua gà về làm đồ quá :(( Uyên con là một con đĩ quẩy tung lòn khi đêm đến :(( đm sức đâu trâu vl :(( đêm quẩy đến 2h sáng mặt đen thui như gấu trúc sáng lên lớp vẫn vui tươi nói chuyện không ngừng nghỉ luôn nhá. Uyên có chuyện buồn là ngày check phòng cuối cùng còn bị đền 80Rm vì làm gãy giường :v cạn lời :v xong rồi cả lũ hùn tiền giúp bé Uyên. :v Uyên còn là con mẹ đi kara bao sung khi mà thuộc lời hay k thuộc nhạc gì cũng aloxo giành mic quất hết mọi thể loại :v :)) uống rượu best nữa :< :)) dm và chơi ma sói cũng hơi bị đỉnh :>>> 
Nhớ hôm sinh nhật thằng Tuấn :v cả lũ mua cho nó cái bánh :v tưởng bánh ngon ai dè khó ăn ds :v hôm đó bé Thanh Azure còn có cảm tình với Tuấn Malay nên để nó cầm bánh vào này nọ. Ai ngờ thằng lòn ngu quá :)) mãi k có phát hiện gì và tinh tế lại chút nào cả :v đm
:v tối hôm đó thì chơi cũng khá dzui, lần đầu chơi ma sói :v mình vào vai phù thủy, bình cứu k quăng lại quăng bình giết thợ săn và thợ săn thì giết dân làng
:v cũng tối hôm đó nhận vai bảo vệ thì bảo vệ sói 2 lần luôn :v best ngu
ợ...........................
sau đó thì mệt quá nên Chang về nhà ngủ trước nè
:v giới thiệu xong bé Uyên chưa taaaaaaaaaaaa
à có bữa Uyên quạo nên nạt akalele với bé thanh vì gọi hoài k ra ăn nữa :v nhưng sau con lele dỗi ngược lại nên bé Uyên đi xin lỗi, khổ chưa
:v có một lúc hình như mình với mẹ Vi khá thân nhau qua vị chụp ảnh nên bé Uyên hơi buồn nữa :v nhưng thôi mọi chuyện đều đã qua :v 
Style bự Uyên thì kb cmt sao :v thằng vàng hay dẻ :v nhưng k thích vàng dẻ bé lắm :v thương :((( bé có đầu tư đôi puma khi lên mid valley chơi nữa :(( mang dzô nhìn sang hẳn hé hé
sau này về lại SG thì cũng hú kèo đi kichi kichi ở aeon mall tân phú, nhưng sau đổi qua king bbq ăn :v chội ôi bé ăn hết lần mấy khay thịt :v 
1 note · View note
zfyfox · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media
Mặc dù bây giờ rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng ngồi viết vài dòng cho cái ngày tạm gọi là bước ngoặt mới của cuộc đời mình. Thật sự bây giờ trong đầu mình như cái phòng mình lúc mình vừa gỡ hết đồ ra khỏi vali. Đồ đạc nằm đầy phòng ngổn ngang ko biết bắt đầu xếp từ cái nào. Những suy nghĩ trong đầu mình bây h cũng thế, mặc dù có sẵn ra đó rồi nhưng ko biết ghi bắt đầu từ cái gì, sắp xếp viết như nào để đọc cho xuôi. Có lẽ post này sẽ hơi lủng củng 1 chút. Thực sự 18 tiếng bay bao gồm cả tgian transit cộng thêm 2 tiếng ngồi tàu để về Leeu làm mình mỏi chân dã man huhu chả biết ngồi thế nào cho đỡ mỏi luôn. Trộm vía đây là chuyến bay dài nhất từ trước đến nay của mình nhưng mình chẳng hề thấy mệt chút nào. Cũng may là có T giúp bưng bê kéo đồ nên cũng đỡ đc phần nào hihi. Lần đi này há hốc hơi nhiều vì thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng làm mình hài lòng=)) đi bus từ ga tàu về nhà mà như kiểu đang xem phim từ ô cửa sổ xe bus á huhu sao lại đẹp đến vậy chứ. Xong đến khi nhận key mở phòng thì quên hết cái chân mỏi quên hết cái tay đau vì xách đồ luôn:)) đi xung quanh campus mọi ng ai cũng hi với hello thân thiện đáng iu thật.
Bây giờ vui buồn hồi hộp háo hức lo lắng đều có cả. Nhớ mọi ng lắm ạ huhu bây h sẽ chẳng có ai tốt với t như bây nữa. Mặc dù trong cả bọn chơi thân thì t là đứa đẻ đầu tiên, nhưng t cảm giác như t là em út rứa :) do t ngu ngốc hậu đậu quá, việc chi cũng có bây bên cạnh giúp đỡ cả từ những việc nhỏ nhặt cho đến việc lớn. Mặc dù bây hay chưởi t, nạt t ngu, tay lục bại hậu đậu các kiểu, nhưng khi mô cũng làm hết mọi thứ cho t. Xin lỗi vì cái sự ngu ngốc của t và cảm ơn bây nhiều lắm. Nói cảm ơn thì khách sáo vl, ngoài đời t tất nhiên sẽ ko bao h nói câu ni nhưng viết ở đây t sẽ nói haha. Nếu t mà ko có bây, chắc cuộc đời t sẽ ko có nhiều niềm vui nhiều kỉ niệm như ri.
Bem iu của ma, t biết m thương t nhất, t đi học xa m lo lắng cho t lắm, nhưng đừng lo, t sẽ làm dc thôi, t cũng yêu m nhất, yêu nhiều quá ko biết diễn tả kiểu răng. viết cho m chắc phải dành 1 ngày mới viết hết, mà t đang mệt, viết sơ sơ thôi. nói chung là t yêu mi nhiều hơn yêu người yêu tương lai của t:)
Ghẹ con vk lừa đảo, mặc dù t nghĩ 99,9% là m lừa t rồi, nhưng t vẫn hy vọng vô 0,1% còn lại. Đúng là hy vọng bao nhiêu 7 vọng bấy nhiêu:) đến lúc ra sân bay gặp cún hà với cò rồi t vẫn mong chờ m nhảy từ chỗ mô đó ra như lúc m đón t ở sân bay đoạn tết. Đó gọi là yêu mù quáng đó ghẹ à:). Trước lúc viết cái post ni thì t đọc thư của m rồi. T vui lắm, m biết t thích m làm những thứ nớ cho t mà=))) 2 đứa đều sến rện như nhau phát khiếp. Cơ mà t thích lắm hahahaa. Thực sự câu ni nói 999 lần rồi, từ những lần chúc sn, đến lúc viết lưu bút hay những lần nch deep với nhau thì đều xuất hiện câu ni: do có m mà cấp 3 của t đẹp đẽ hơn nhiều. Và 1 lần nữa, câu ni lại xuất hiện trong bức thư m viết cho t và cũng là câu t muốn nói với m trong post ni:)) cấp 3 có quá nhiều kỉ niệm, đến nỗi t muốn ghi ra hết kẻo sợ sau ni quên thì uổng lắm=)) nhưng cũng buồn tại cái tính hay lẫy hay giận của t, năm lớp 11 lẩy nhau gần hết cả năm cmnr 🙃 cả 2 đứa bị bệnh thích lẩy. Mới quen nhau có 4 năm mà tgian lẩy nhau chắc chiếm hết 3 năm rồi. M là đứa t lẩy nhiều nhất đhs luôn á=))) tiếp tục làm cố vấn đủ thứ chuyện trong đời cho t nhé:)
Hoài cũng là vợ của t :) viết đến đây t tự hỏi vì răng t cứ nhận làm chồng của bây🤔 m trách t làm t buồn lắm. T có muốn như rứa mô nhưng tại có lịch thì phải làm theo thôi huhu. Ban đầu t cũng nghĩ đến đầu tháng 9 t mới đi thiệt, mà kể cả t có nói đúng đi nữa thì bây cũng học quân sự ko về dc 😞 ở nhà yêu đương ít thôi m phải luôn nghĩ đến có 1 ng ck xa xôi luôn ngóng trông vợ con ở nhà:) mong là domino của m với cò sớm đổ qua t với bem 😞 bữa ni chẳng có ai cằn nhằn nạt nộ t nữa rồi. Đồ ác độc
Cò iu dấu:) bữa ni cò đi học xa, đi làm các kiểu nên thấy trưởng thành khác hẳn. Hồi cấp 2 lúc mô cũng đi với nhau, đi nhiều quá đến nỗi trong trường ai cũng tưởng là ng yêu, đi học thêm về còn bị cô chủ nhiệm kêu lại cảnh cáo=)) từ nhỏ tới giờ m là đứa con trai mà t cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên. Cò lúc mô cũng tâm lí chu đáo mặc dù hơi ngu trong việc cho lời khuyên. Mà t còn ngu hơn khi biết m khuyên ngu rồi mà vẫn làm theo lời m, dẫn đến bao nhiêu cái ngu khác:) có 1 tgian t với m ít ntin xong t còn nghĩ là xa mặt cách lòng cmnr, nhưng không hề, đến khi gặp lại ở SG, t mới yên tâm là t nghĩ sai rồi=))
Cả ml cún hà tú anh đan nữa, t cũng nhớ bây nhiều lắm. Thật vui là cấp 3 đc học chung lớp rùi thân thiết với nhau.
You all are my good days. I love you billionsssssssss.
Cuối cùng cũng đến phần kết của post ni rồi, buồn ngủ rã rời nhưng vẫn cố viết trong ngày hôm ni cho ý nghĩa, với lại cũng đang có mood=))) bây giờ đã 12:01 ở hà lan rùi, và cũng là 5:01 ở vn. Phải đi ngủ đây vì mai có bài test và còn rất nhiều thứ để làm🤧
0 notes