Tumgik
#câu nói hay về tiền và bạn
lacyen · 7 months
Text
Có thể để lại một câu nói chữa lành gửi tặng tớ được không? (phần 2)
1. 日落是免费的,春夏秋冬也是,不要觉得人生是那么无望,希望你也快乐!
Hoàng hôn miễn phí, xuân hạ thu đông cũng vậy, đừng cảm thấy cuộc đời này là vô nghĩa, hi vọng cậu hạnh phúc!
2. 世界上最美好的事情大概就是:WiFi信号满格,对方正在输入,水温刚好,旧衣服里的零钱, 快递正在派送,出门是晴天,手机还有1%刚好到家,喜欢的人刚好也喜欢自己。一切都刚刚好
Những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới này có lẽ là: wifi luôn full vạch, đối phương đang nhập (tin nhắn), nước ấm vừa đủ, tiền lẻ trong quần áo cũ, đơn hàng đang trên đường giao, ra cửa là ngày nắng, vừa hay về đến nhà khi điện thoại còn 1% pin, người bạn thích trùng hợp cũng thích bạn. Mọi thứ thật vừa vặn.
3. 每天看到的那些不美好而伤心的。我们生下来的时候就已经哭够了,而且我们啊,谁也不能活着回去,所以,不要把时间都用来低落了. 去相信,去孤单,去爱去恨去浪费,去闯去梦去后悔,你一定要相信,不会有到不了的明天.
Mỗi ngày đều vì gặp chuyện không tốt mà đau lòng. Chúng ta ấy à, khi sinh ra đã khóc đủ nhiều rồi, làm gì có ai có thể quay trở lại quá khứ được đâu, vì vậy, đừng để thời gian trôi qua lãng phí. Hãy cứ tin tưởng, hãy cứ cô đơn, cứ yêu, cứ hận, và cứ lãng phí đi, hãy xông lên, mơ ước, hối hận, cậu nhất định phải tin rằng, không có ngày mai nào là không đến.
4. 生活不可能像你想象得那么好,但也不会像你想象得那么差
Cuộc sống sẽ không thể tốt đẹp như cậu nghĩ, nhưng cũng không xấu như cậu tưởng tượng.
5. 你就做自己吧,有点奇怪也没关系,和别人不一样也没关系,我永远站在你这边.
Cậu hãy cứ là chính mình thôi, có một chút kì lạ cũng không sao cả, không giống mọi người cũng không sao cả, tớ sẽ mãi luôn ở bên cạnh cậu.
6. 愿你一生努力,一生被爱。想要的都拥有,得不到的都释怀
Mong cậu một đời nỗ lực, cả đời được yêu. Muốn gì được nấy, không được cũng không cần phải đắn đo.
7. 太阳下山,夜里也有灯打开,你看这个世界其实并不坏。
Khi mặt trời xuống núi, bóng đêm cũng sẽ được thắp đèn, cậu nhìn xem, thế giới này thực ra cũng không hề xấu xa đâu.
8. 你也有自己的宇宙,不要再敏感和易碎了,多关照自己的情绪和身体,你也很辛苦,我都知道. 你的眼泪多么珍贵呀,以后只在喜极而泣的时候哭吧.
Cậu cũng có vũ trụ của riêng mình, đừng nhạy cảm và mong manh nữa, hãy chăm sóc cơ thể và tâm hồn mình, cậu rất vất vả rồi, tớ biết chứ. Nước mắt của cậu quý giá lắm đó, sau này hãy chỉ rơi vì hạnh phúc thôi.
9. 愿你所有快乐,无需假装。愿你此生尽兴,赤诚善良
Mong tất cả hạnh phúc, đều không phải giả vờ. Mong một đời thoải mái, đều là chân thành và lương thiện.
10. 每件事到最后一定会变成一件好事,如果还没有,说明还没有到最后
Mỗi một việc đều sẽ trở nên tốt đẹp khi đi đến cuối cùng, nếu nó chưa tốt, vậy nhất định là chưa đi đến cuối cùng.
Lạc Yến dịch
471 notes · View notes
iambep · 22 days
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ v��t ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
135 notes · View notes
phan-viet-ha · 1 month
Text
/Những câu nói truyền động lực cho bạn./
1️⃣ Trên thế giới này căn bản không tồn tại "không biết làm" hay "không làm được", chỉ có "không muốn làm" và "không dám làm", khi bạn mất đi mọi chỗ dựa, tự nhiên bạn sẽ biết làm mọi thứ.
2️⃣ Hãy chăm chỉ kiếm tiền đi! Nghèo nàn rách rưới, nói gì cũng sai.
Có tiền sẽ là hội viên, đi đâu cũng có đặc quyền. Sự tự tin của con người xuất phát từ thực lực kinh tế. Tiền có thể chữa lành mọi sự tự ti, chỉ lương thiện thôi chưa đủ, bạn phải thật xuất sắc nữa!
3️⃣ Có hai chuyện chúng ta nên cố gắng làm càng ít càng tốt, một là dùng miệng của mình để can thiệp vào cuộc sống của người khác, hay là dựa vào não của người khác để suy nghĩ về cuộc đời của mình.
4️⃣ May mắn ẩn chứa trong năng lực của bạn, cũng ẩn chứa trong những nỗ lực thầm lặng của bạn. Càng nỗ lực, càng may mắn.
5️⃣ Nếu trong lòng bạn đã có chọn lựa thì chỉ cần kiên trì là đủ.
Tumblr media
84 notes · View notes
miyie · 1 year
Text
Một bài viết khá tăm tối, nếu bạn đang không ổn, xin đừng đọc.
Mình chỉ muốn lưu lại câu chuyện này trên blog nhỏ này.
Mong bạn mỗi ngày đều vui vẻ mà trải qua.
Tumblr media
"Mày tin trên đời này có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết không?"
Bạn thân của tôi ngồi bên cạnh và chậm rãi nói,
"Nghe bất hiếu lắm, nhưng có một khoảng thời gian tao liên tục tưởng tượng về việc cha mẹ mình sẽ mất đi. Sau đó tao sẽ để dành tiền, đủ để hỏa táng mình và dành thêm một ít cho người nào đã giúp hỏa táng tao, xem như là lời cảm ơn. Và sau đó tao có thể chết, không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác ngăn cản tao.
Tao đã sống những ngày mà mỗi sáng mở mắt dậy chỉ nghĩ về việc mình có nên sống tiếp hay không, và mỗi tối nhắm mắt lại chỉ mong mình sẽ không thấy mặt trời của ngày mai, mong loài người không tìm thấy được tao.
Tao đã sống những ngày mà hàng ngàn lần đứng ở những tòa nhà cao tầng là hàng ngàn lần phải tự kiềm chế để không thả mình rơi tự do.
Mày có biết điều gì đáng sợ hơn cả cái chết không?
Đó là khi tao nghĩ về việc cha mẹ tao sẽ mất đi niềm hy vọng duy nhất, là khi tao nghĩ về việc cha mẹ mình cũng sẽ phải trải qua cảm giác như tao bây giờ, chìm sâu dưới nỗi buồn và sự tuyệt vọng không có lối thoát. Ở tuổi này rồi mà như thế thì tội lắm.
Vậy nên, tao sống.
Tao tính mình sẽ chết vào năm ba lăm, nhưng có lẽ linh hồn tao đã mục rữa vào những năm hai mươi, chỉ có thân xác này là lê lết, chật vật mà tồn tại."
Tôi biết bạn mình yêu thương gia đình của nó. Thế nên, tôi tin, nỗi buồn là thứ thật sự có thể giết chết cả linh hồn và thể xác của con người ta.
|Hồi • Trước 30  • Miyie|
303 notes · View notes
baosam1399 · 8 months
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25.12.2023 : Khi cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1130〕 ngày 19.01.2024 :
Bạn có cảm thấy mâu thuẫn giữa người với người đặc biệt không công bằng không, rõ ràng người làm sai không phải bạn nhưng cuối cùng, người không buông bỏ được lại chính là bạn.
Tumblr media
Ngày hôm đó tôi nhìn thấy một đoạn văn, nói rằng trong lòng chúng ta đều đang chứa đựng rất nhiều những mảnh vỡ.
Tuổi thơ nghèo khổ, thanh xuân không được thấu hiểu, bạn bè từng phản bội và sự lạnh nhạt của cha mẹ, còn cả những người nói yêu bạn nhưng thực chất đâm bạn lại đau hơn ai hết. Chúng giống như từng mảnh vỡ nhỏ kẹt lại trong năm năm tháng tháng bạn trưởng thành, mỗi một lần nhớ tới, đều không nhẫn nhịn được phải suýt xoa một lần.
Có những khi ngồi rảnh rỗi nói về cuộc sống của nhau, liền phát hiện ra cô bạn ấy cực kì để ý chuyện tiền nong. Cô ấy nói tiền có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, bởi vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi một đồng tiền cô ấy kiếm ra đều khiến cô ấy có cảm giác tự tin có thể được giải thoát khỏi cảm giác bị đè nén.
Còn một cậu bạn chơi thân nhiều năm với tôi, cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi hát karaoke hay đi chơi với chúng tôi lần nào, bởi vì cậu ấy nói, cậu ấy từng ở đó tỏ tình cũng từng ở đó chia tay, từng ở đó khóc lóc, cũng từng ở đó đòi sống đòi chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Dường như sau mỗi một chầu bia rượu, mọi người lại có thể kể lại những câu chuyện xưa cũ, về câu chuyện cậu ấy không bao giờ có thể tha thứ cho chuyện ngoại tình, về câu chuyện cô ấy bị ba mẹ sửa đổi nguyện vọng trong ngày cao khảo, cùng những lạnh lùng và bàng quan khi bản thân gặp chuyện của những người xung quanh.
Đối với thế giới mà nói, "tổn thương" có thể chỉ là một từ trung tính, nhưng đối với những người luôn sống tình cảm như chúng ta mà nói, nó giống như cơn ác mộng không thể giải thoát dẫu bao năm trôi tháng rời.
Tumblr media
Trong điện thoại tôi có một bài hát mà tôi đã từng nghe ngàn vạn lần hồi còn hơn 20 tuổi tên 《Tha Thứ》. Cách đây không lâu tôi tình cờ nghe lại bài hát này, rồi tôi chợt nhận ra rằng hóa ra tôi đã vượt qua tất cả những trở ngại mà tôi đã nghĩ tôi không thể vượt qua được trong những năm tháng trước đó.
Vì là con một trong nhà, từ nhỏ tới lớn tôi từng hỏi rất nhiều lần, tại sao lại là tôi.
Vì sao chuyện hôn nhân của ba mẹ không tốt, tới cuối cùng tôi lại sợ bị tổn thương, cảm thấy bản thân mình là người không đáng. Vì sao tôi đã cực khổ lớn lên, tới cuối cùng người bị ruồng bỏ trong tình yêu vẫn là tôi.
Trong mỗi ngóc ngách của cuộc sống, tôi từng trách ba mẹ, từng oán cuộc sống, từng hận những người bỏ rơi tôi. Nói thực lòng, có những khi khóc tơi mức muốn chết, câu thường hay nói nhất là "Thế Giới này rồi sẽ khồng tốt đẹp được đâu."
Tôi kéo mình vào mớ hỗn độn đó và tiến về phía trước từng chút một, cho đến một ngày, tôi cuối cùng cũng kiếm đủ tiền để nhìn ra thế giới rộng lớn hơn và tâm lý tôi cuối cùng cũng cho phép tôi tự lập. Cuối cùng sau khi vòng đi vòng lại tôi cũng đã gặp được người đáng để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, khó khăn vốn dĩ không phải là những thứ trước mắt bạn mà là bạn bất lực với tất cả bao gồm bản thân. Mà cái gọi là tha thứ, là bạn đã gặp được điều tốt hơn sau khi đã cật lực cố gắng.
Tumblr media
Thầy Trần Minh từng nói trong bài phát biểu của mình rằng : " Điều thật sự hạn chế bạn không phải là môi trường khách quan hay gia đình bạn mà là bạn của ngày hôm qua, chính con người của ngày hôm qua đã lôi kéo bạn, khiến bạn quên đi hôm nay bạn phải đi đâu."
Thực ra mỗi một thương tổn đều tồn tại một sự thật, nó chính là quá khứ.
Chúng ta của quá khứ năng lực không đủ, tâm thế không vững, góc nhìn cuộc sống cực đoan, chúng ta đã quen coi những điều tồi tệ nhất thời là ngõ cụt của cuộc đời, có những chuyện rõ ràng là phải trải qua mới có thể hiểu được, nhưng lại cứ ép bản thân phải hiểu rõ nó trong một đêm.
Dẫu cho đời này gặp phải khổ nạn cũng được, phải chịu tổn thương cũng được, thời gian rồi sẽ cho ta câu trả lời.
Điều chúng ta có thể làm là thâm nhập vào cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền, sống thật tốt, sau đó tiến về phía trước và không ngừng cố gắng.
Giống như cô bạn tiết kiệm tiền ấy, kế hoạch dài kì của cô ấy là mua một căn nhà cách bố mẹ rất xa, sau đó định nghĩa lại ngôi nhà chỉ thuộc về bản thân.
Còn cả cậu bạn không quên được cô người yêu cũ, tôi nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện, có đi hát karaoke hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là sau này khi gặp được người mà cậu ấy thích, cậu ấy vẫn sẽ hát cho cô ấy nghe.
Nói cho cùng, để đạt được hai chữ "tha thứ" từ thế giới này, không có chuyện nào là dễ dàng hết. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, đợi khi chúng ta đã trở nên tốt đẹp rồi quay đầu nhìn lại những chuyện không tốt đẹp ấy, quá khứ thật ra chỉ là điều không đáng nhắc tới.
109 notes · View notes
jennifertple · 5 months
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc). 
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này". 
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".  
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
49 notes · View notes
decemberwind · 3 months
Text
Tumblr media
HIỆU ỨNG LUCIFER & LẰN RANH GIỮA KẺ TỐT - NGƯỜI XẤU
Bạn có thấy bản thân là người rất tốt nhưng trong một số hoàn cảnh nhất định, vì “dòng đời xô đẩy” mà mình có những hành động không được tốt đẹp?
Đã bao giờ bạn chứng kiến một người từng rất tốt trong quá khứ nhưng rồi lại trở nên vô cùng xấu xa, thậm chí là độc ác? Bạn có thấy bản thân là người rất tốt nhưng trong một số hoàn cảnh nhất định, vì “dòng đời xô đẩy” mà mình có những hành động không được tốt đẹp?
Nếu như đáp án của bạn cho các câu hỏi trên là “có” và mong muốn tìm ra lời giải đáp thì hiệu ứng Lucifer có thể là một góc nhìn tâm lý cực kỳ hữu ích. Hiệu ứng giúp bạn lý giải nguyên nhân vì sao một người rất tốt trong quá khứ có thể trở thành một kẻ độc ác trong tương lai. Ngoài ra, nó còn giúp bạn có thêm góc nhìn tâm lý sâu xa về lời khẳng định rằng bất kỳ ai cũng có thể là một kẻ độc ác.
❓ Hiệu ứng Lucifer là gì?
Trong Kinh Thánh, Lucifer vốn là thiên thần mà Chúa hết mực yêu quý. Lucifer có nghĩa là ánh sáng (light-bringing), hay còn gọi là sao mai trong buổi sớm (the morning star). Tuy nhiên, hắn đã phản bội lại đức tin vì cho rằng mình mới là kẻ mà loài người phải phục tùng và sùng bái. Lucifer đã kêu gọi những thiên thần khác cùng nổi loạn và khơi mào cho cuộc chiến tranh trên thiên đàng. Kết quả là hắn cùng các thiên thần nổi loạn đã bị đánh bại và trục xuất khỏi thiên đàng, đẩy xuống địa ngục và trở thành quỷ dữ Satan.
Hình ảnh Lucifer được nhắc đến như sự chuyển đổi từ thiên thần thành quỷ dữ, là biểu tượng cho việc một người lương thiện trở nên xấu xa. Hiệu ứng Lucifer nói lên sự biến đổi của con người theo hướng tiêu cực. Cuốn sách The Lucifer Effect được viết bởi Philip Zimbardo – cựu chủ tịch Hiệp hội Tâm lý Mỹ (American Psychological Association) và là giáo sư Đại học Stanford. Dựa trên quá trình nghiên cứu hơn 30 năm về những hành động trái đạo đức và những biến đổi tâm lý, Zimbardo đã lý giải các yếu tố để biến một người bình thường hoặc người tốt trở thành kẻ độc ác với tên gọi: hiệu ứng Lucifer.
❗ Bất kỳ ai cũng có thể làm việc xấu
Đã bao giờ bạn nghe câu chuyện về một người nhìn thấy món đồ rất giá trị trong hoàn cảnh mà chỉ có anh ta/cô ta ở đó? Ở trong hoàn cảnh không ai nhìn thấy ngoại trừ chính bản thân, lòng tham của người đó nổi lên và họ thực hiện hành vi “ăn cắp vặt”, một điều mà người này vốn dĩ không bao giờ làm trong quá khứ. Đây có thể là một ví dụ hết sức quen thuộc giúp chúng ta củng cố kết luận không rằng bất kỳ ai cũng có thể làm việc xấu.
Nghe có vẻ cực đoan vì nhiều người có thể nói rằng họ sinh ra vốn dĩ đã là người tốt và chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc xấu. Nhưng sự thật thì không phải như vậy. Với nhiều người, không làm việc xấu là bởi vì họ KHÔNG Ở TRONG HOÀN CẢNH CHO PHÉP MÌNH THỰC HIỆN. Nếu ở trong hoàn cảnh khác, nhiều khả năng họ vẫn sẽ làm.
Điều thú vị hơn là hiệu ứng Lucifer lý giải những người làm việc xấu không phải là người tàn ác hay có bản chất xấu xa bẩm sinh. Các nhà tâm lý học và di truyền học đã nghiên cứu và khẳng định, những đặc điểm bẩm sinh được dựa trên các yếu tố như thuộc tính về di truyền học, nhân cách và bệnh lý. Người thực hiện hành vi xấu xa có thể là một người rất bình thường về mặt tâm lý và tinh thần, chỉ khác là họ được đặt vào một hoàn cảnh quá lý tưởng để làm điều không đúng đắn. Khi một người được đặt vào hoàn cảnh khác thì tâm lý của họ có thể thay đổi hoàn toàn.
❗ Thí nghiệm nhà tù Stanford
Một thí nghiệm nổi tiếng minh chứng cho kết luận trên là thí nghiệm nhà tù Stanford được thực hiện vào tháng 8/1971. Giáo sư tâm lý học Philip Zimbardo đã đưa những nam sinh viên trẻ vào một nhà tù giả tại Stanford, đồng thời ngẫu nhiên phân số sinh viên này thành hai nhóm: cai ngục và tù nhân.
28 sinh viên được chọn là những người da trắng, thuộc tầng lớp trung lưu, tâm lý và sức khỏe bình thường, không hề có tiền án trong quá khứ. Có thể khẳng định rằng nhóm sinh viên này là những người không hề có tiền sử bất ổn về mặt hành vi. Không những thế, thí nghiệm cũng yêu cầu các nam sinh viên thực hiện hàng loạt bài kiểm tra tính cách để đảm bảo họ không có sự lệch lạc đáng kể nào về đặc điểm tính cách.
Sau khi các sinh viên này được phân thành hai nhóm, nhóm “cai ngục” (những người đóng vai cai ngục) được trang bị dùi cui bằng gỗ, đồng phục và kính râm phản quang. Khi đến nhà tù, các “tù nhân” (những người đóng vai tù nhân) bị cảnh sát thật bắt. Họ bị lột trần truồng, diệt chấy rận và gán cho các con số thay vì tên thật. Mỗi tù nhân ở riêng trong một phòng nhỏ. Không lâu sau, thí nghiệm này đã vượt ngoài tầm kiểm soát khi các “cai ngục” có những hành vi trừng phạt “tù nhân”.
Một số “tù nhân” từ chối làm theo hướng dẫn của “cai ngục”. “Cai ngục” đã trả đũa bằng cách dùng bình chữa cháy tấn công họ, buộc họ phải đi vệ sinh vào một cái thùng đặt trong phòng giam và sau đó không cho đổ đi. “Cai ngục” lột sạch quần áo và lấy đi nệm của “tù nhân”, khiến họ phải ngủ trên sàn lạnh. Một “tù nhân” tuyệt thực bị giam cầm trong phòng nhỏ tăm tối và thường xuyên bị la mắng. Những “cai ngục” đã trở nên bạo lực và độc ác hơn dự kiến.
Chỉ sau 6 ngày, tác giả nghiên cứu đã phải hủy bỏ thí nghiệm. Những sinh viên đóng vai “tù nhân” bị hoảng loạn tinh thần và không một ai tin rằng những sinh viên trong vai “cai ngục” lại có thể trở thành những kẻ tàn bạo, lạm quyền. Một sinh viên bình thường chắc chắn không dám thực hiện những hành động bạo lực. Tuy nhiên, trong một hoàn cảnh đặc biệt, với quyền lực trong tay và ở trong một hệ thống cho phép thực hiện những hành vi đó thì nhóm sinh viên này đã làm điều không ai nghĩ đến.
❗ Khi người tốt dám làm việc xấu
Bây giờ thì bạn đã hiểu vì sao một người có thể làm những điều trái ngược với bản chất của mình. Để tổng quát hóa, bạn có thể tóm tắt lại như sau (lưu ý, đây không phải công thức mà chỉ giúp bạn dễ hình dung hơn):
𝐇𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐮̛́𝐧𝐠 𝐋𝐮𝐜𝐢𝐟𝐞𝐫 = 𝐇𝐨𝐚̀𝐧 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 (𝐒𝐢𝐭𝐮𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧) + 𝐐𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐥𝐮̛̣𝐜 (𝐏𝐨𝐰𝐞𝐫) + 𝐇𝐞̣̂ 𝐭𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 (𝐒𝐲𝐬𝐭𝐞𝐦)
Chúng ta hãy cùng điểm qua một vài ví dụ.
1️⃣ Một người bình thường có thể rất tuân thủ luật khi tham gia giao thông. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như vào đêm khuya, người đó lái xe trên ngã tư một mình và xung quanh không có cảnh sát giao thông? Khi đó, họ có thể tự cho mình một quyền lực là thoải mái vượt đèn đỏ mà không hề cảm thấy có lỗi.
Cũng vẫn là ví dụ đó, trong trường hợp này, người lái xe vượt đèn đỏ và bị cảnh sát giao thông thổi phạt. Cảnh sát giao thông có thể “xử lý nhanh, không cần lập biên bản” nếu ở đó không có sự giám sát và người này được thực hiện quyền đó. Ngược lại, chuyện này sẽ không xảy ra nếu như camera được lắp đặt ở các ngã tư trên đường và thi hành chính sách “phạt nguội”. Điều này có nghĩa là khi một người vượt đèn đỏ, camera giao thông sẽ phát ra tín hiệu, đồng thời họ sẽ tự động bị xử phạt. Trong một thời hạn nhất định, người đó sẽ phải nộp phạt nếu không muốn bị tước giấy phép lái xe. Đây là cách mà rất nhiều nước phát triển áp dụng.
Ở Singapore, khi đến trạm thu phí, chỉ cần tài xế để bánh xe lăn qua vạch vào vùng đường mới, tài khoản ngân hàng của họ sẽ được hệ thống tự động trừ tiền thay vì phải dừng lại đóng tiền mặt. Cảnh sát giao thông cũng rất ít khi xuất hiện trên đường, trừ khi có vụ việc nghiêm trọng xảy ra. Như vậy, chính phủ Singapore đã xây dựng một hệ thống đặt các tài xế vào hoàn cảnh mà họ không có quyền để thoải mái thực hiện hành vi sai luật. Cả cảnh sát cũng được đặt vào một hoàn cảnh mà mình không có quyền “xử lý nhanh mà không cần lập biên bản”.
2️⃣ Vì sao lại có những người đàn ông cực kỳ vũ phu với vợ? Liệu có phải bởi vì từ những ngày còn yêu nhau, họ đã bạo lực như vậy? Lý do là bởi vì họ được đặt vào một hoàn cảnh mà họ cho phép mình có quyền lực để làm như thế. Phụ nữ, đặc biệt là nhiều người ở thế hệ trước đây, có khuynh hướng nhẫn nhịn và cam chịu. Cộng thêm những định kiến của xã hội nên khi bị chồng đối xử tệ bạc, họ không dám kêu ca mà chỉ cam tâm chịu đựng.
Chính vì lẽ đó, những người đàn ông kia mới có “cái quyền” để tiếp tục bạo hành. Thế nhưng, chẳng hạn khi một người phụ nữ dám lên tiếng vì quyền lợi của mình hoặc khi xã hội – những người hàng xóm láng giềng cũng lên tiếng thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng tâm lý con người vốn dĩ là “đèn nhà ai nhà đó rạng”, cho nên chỉ người trong cuộc mới có thể ra quyết định để giải quyết mọi chuyện.
❗ Đừng để hoàn cảnh làm bạn thay đổi
Hiệu ứng Lucifer lý giải rất nhiều những hành vi thuộc về mảng tối của xã hội. Chẳng hạn như một người sa ngã vào nghiện ngập, rượu chè, cờ bạc, gian lận, ngoại tình, tham nhũng… khi họ rơi vào hoàn cảnh cho phép mình có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, nhìn ở một khía cạnh khác thì đây không phải là một hiệu ứng tiêu cực. Hiệu ứng này giúp chúng ta chấp nhận sự thật rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành một người dám làm những chuyện xấu vì chúng dễ thực hiện hơn là những điều tốt.
Do vậy, hiệu ứng Lucifer có thể coi là một nguyên tắc, một lời cảnh tỉnh để mỗi chúng ta cố gắng giữ phần “người” không thất thế trước phần “con”. Điều đó chắc chắn không hề dễ dàng bởi cuộc sống có nhiều khó khăn, cám dỗ nhưng đừng để hoàn cảnh biến đổi con người bạn. Khi hiểu về hiệu ứng Lucifer, chúng ta có thể điều chỉnh hoàn cảnh, tạo ra những ranh giới và nguyên tắc để không cho phép mình thực hiện hành vi xấu.
---
Nội dung được dịch và biên tập bởi Team Trần Đăng Khoa.
Nguồn: https://tamlyhoctoipham.com/
12 notes · View notes
chieclamauxanh · 5 months
Text
Tối nay ngồi ăn tối với sếp, trong bầu không khí sượng trân cứng đờ vì mình chẳng biết nói gì thì bỗng sếp hỏi thỏ thẻ, hỏi em có muốn thử sức ở môi trường mới không. Mình dè dặt rồi cũng trả lời rằng em còn trẻ, cơ hội đến thì em nắm bắt, em không muốn bỏ lỡ cơ hội nào cả.
Trước giờ mình là một đứa làm việc có tính toán, tính trước tính sau đường đi nước bước, làm thể nào để đạt được mục tiêu ngắn hạn, mục tiêu dài hạn, mình tính tất. Bởi mình luôn có những mục tiêu ở từng giai đoạn nên hơn ai hết mình hiểu mình phải làm gì.
Rồi, cũng như bao người, mình rơi vào khủng hoảng tuổi đôi mươi. Dù đã tính chi li cặn kẽ, mình vẫn không thể tránh khỏi chuyện đó. Bỗng dưng mông lung một cách kì lạ khi nghĩ về tương lai và cả những chuyện xa vời hơn như lập gia đình, chăm sóc mẹ và ngoại khi họ về già. Bỗng lại thấy mình thấp bé và kém cỏi lạ thường.
Nói chuyện với những người bạn của mình, mình nhận ra không chỉ mình mà các bạn mình cũng thế, hai chữ tương lai như là hai cục tạ đè lên tâm can mỗi đứa mỗi khi nhắc đến. Phải chăng tụi mình còn quá bé để nghĩ về những điều xa xôi?
Hôm nay mình vô tình đọc được lá thư tuyệt mệt của TGD Khatoco, dù chưa rõ thật giả nhưng mình đã gục mặt xuống bàn khóc ròng rã 5 phút. Khóc vì một người xa lạ, người mà nếu không có cái chết của họ thì mình cũng chả biết họ là ai. Chỉ là từng câu từng từ trong bức thư ấy cứa đến tim mình, từng chút.
Mình đã bị ám ảnh bởi chuyện phải thành công, phải kiếm được nhiều tiền, phải xinh đẹp, giỏi giang,… phải đạt được những tiêu chuẩn mà xã hội đã đề ra. Cho tới khi 1g sáng về đến phòng sau khi chạy chương trình, ngồi gặm hộp cơm còn một nửa do lúc chiều ăn chưa hết đã phải đi tiếp khách, khoảnh khắc chuột ấy làm mình suy nghĩ đây có phải thực sự là cuộc sống mình muốn? Rốt cuộc mình vì cái gì mà phải đối xử với bản thân như vậy?
Hôm nay tâm trạng mình phức tạp, mình nhặt nhạnh nhiều câu chuyện và những mảnh ghép li ti lại thành một bài viết, nghe có vẻ rời rạc và cũng không rõ ràng về vấn đề gì. Dạo này mình lại miên man nghĩ đến chuyện sẽ thử sống ở một nơi khác, đến một thành phố khác và sống lại một cuộc đời mới, tất nhiên là phải sau khi mình tốt nghiệp. 1000 viễn cảnh và hướng đi hiện ra sau khi tốt nghiệp, tuyệt nhiên trong đó không có Sài Gòn. Đếm ngược ngày rời khỏi thành phố này thôi.
Tumblr media
15 notes · View notes
coolloading98 · 3 months
Text
Tumblr media
Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực.
Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.
Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.
Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.
Ai cũng bớt ngượng.
Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.
Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.
Hôm sau bạn bị cho nghỉ việc.
Tui lại quen một bạn này.
Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.
Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.
Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.
Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.
Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.
Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.
Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.
Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.
Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.
Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi học xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.
Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.
Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.
Lần nào không bị đuổi thì bị chê.
Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.
Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.
Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.
Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.
Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.
Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.
Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.
Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.
Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.
Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.
Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.
Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.
Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.
Nhưng họ biết nhìn nhận, và nỗ lực tự hoàn thiện bản thân
______
© Chà
10 notes · View notes
chon-nho-em-ve · 1 year
Text
Tumblr media
chà, lâu lắm rồi nhỉ. lâu lắm rồi em mới trồi lên với dăm ba câu chuyện đời mình. nhưng hôm nay hết buồn rồi nè. hôm nay khác lắm, không còn tìm đến Tumblr khi cô đơn, đau lòng hay ấm ức nữa. song, vui thì cũng không hẳn. chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ^^
xem nào, tháng 7 năm ngoái em bắt đầu biết bệnh, bắt đầu uống những viên thuốc đầu tiên, những ngày nằm viện đầu tiên, những ngày hoang mang, lo sợ tột cùng. em đã thay đổi rất rất nhiều trong suốt 1 năm sống cùng thuốc và những tác dụng phụ nó đem lại. em kiếm tiền không để tiêu cho gia đình nhiều nữa, em kiếm tiền chỉ để mua thuốc cho chính em. một năm qua, điều làm em tự hào nhất, nhưng cũng chua cay nhất, đó là việc bản thân đã vượt qua khó khăn về tài chính mà không cần phải vay mượn ai, ngược lại em đã trả hết nợ (khoản tiền nhỏ thôi, em vay bạn bè để bù vào cho mẹ lúc mẹ xây nhà, cho chẵn số ^^) em không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình, phần vì mọi người không thực hiêu độ nguy hiểm của căn bệnh em mắc phải, phần vì mẹ cũng không có điều kiện, ông bà cũng đã già. em thấy mình giỏi thật, giỏi chịu đựng, giỏi cố gắng dù cũng có lúc nó vẫn vỡ ra như một quả bóng.
đã qua rồi những ngày tháng em co quắp gồng mình đi qua những cơn đau chuột rút, những cơn đau xé toạc da thịt đúng nghĩa do rạn nhanh vì phù. hiện tại em đã được rút thuốc xuống nhiều rồi, cân nặng cũng về lại như xưa. tuy em đã về lại số cân như trước nhưng mặt em vẫn có cảm giác nề, cổ - vai và lưng vẫn còn nhiều nước, động vào vẫn đau nhiều lắm. bù lại, em thấy mình phấn chấn hơn trong tinh thần. em cười nhiều hơn trước, đã tự tin mặc váy trở lại. em cũng đang kiên trì đi laser những vết rạn. đau không? đau chứ, rất rất đau là đằng khác, nhưng em chịu được, vì em muốn tìm lại chính mình, không chỉ về cảm xúc, mà còn về mọi mặt. chị Vân - bác sĩ điều trị rạn cho em nói em là một KH đặc biệt, chắc bởi ca bệnh của em là ca bệnh rạn nhiều nhất của chị, cũng như dù đau đến mấy em cũng không bao giờ khóc hay xin tạm dừng trong quá trình laser ^^ thực tình đoạn này em cũng luôn phục mình đấy, vì em chưa bao giờ là người chịu đau giỏi. chỉ là lần này, em muốn vượt qua nghịch cảnh, em không thể thay đổi nó thì em sẽ thay đổi cách tiếp nhận nó.
cảm ơn S thối của em vì đã không rời bỏ, dù em đã nhiều lần muốn hai đứa có hai cuộc sống khác. cảm ơn vì luôn nói rằng em không sao, em ổn mà, em xinh mà, không béo đâu. hay, em ơi đừng bỏ S, em bỏ S thì S biết ở với ai, biết yêu ai bây giờ. cảm ơn vì đã lựa chọn ở cạnh em, cho em một tình yêu, bù đắp lại thiệt thòi cho em. em xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây mà đinh đẩy S ra. giờ em thông suốt rồi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. em sẽ yêu, sẽ đón nhận tình yêu vì em xứng đáng mà. sau này nếu lỡ S nghĩ lại, muốn chia tay thì lúc đó chúng mình sẽ dừng lại, em sẽ coi như đó là điều bình thường. hết yêu chỉ là hết yêu thôi, không phải vì tại em ốm, không phải vì tại số phận. em sẽ không đổ lỗi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
bệnh của em thì không khỏi được, sau này sẽ phải thay thận, nhờ người đẻ thuê nếu muốn có em bé. một viễn cảnh không mấy tươi sáng nhỉ. nhưng mà em tin ở S, tin ở những lần em lên quẻ, rằng em sẽ khoẻ lại, chỉ là hơi mất thời gian một chút. mà nếu như không khoẻ được thì mình thay thận, thuê đẻ, cứ có tiền là làm được hết mà, cứ lạc quan là được. phép màu là có thật, chỉ cần đủ niềm tin thôi.
cố lên nào, còn nhiều nơi chưa đi còn nhiều điều chưa làm lắm. không được phép gục ngã.
HN 20.08.2023
35 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Tumblr media
Nếu được sống lại một lần. Đời tôi sẽ khác hơn không???
Năm 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên SG. Lần đầu tiên đi làm cho công ty sản xuất thuốc thủy hải sản, anh Đ - giám đốc công ty L.G để cho tôi, cô bé mới tốt nghiệp lớp 12 ra trường làm việc part time ở đó. 18 tuổi với m���t sức sống tràn đầy và nhiệt huyết, tôi dành cả thời gian của tôi cho trường học và công việc. Trụ sở công ty chính tại Sài Gòn, anh mướn một cái nhà - kim cái kho để tiện viện phân phối sản phẩm. Tôi - cô con gái học mới xong cấp 3, có cái bằng vi tính cơ bản, tối nào cũng ngồi nhồi nhét con số, anh chỉ dẫn tận tình cách làm số liệu, tôi kiêm luôn kế toán, thu ngân, thủ kho và đòi nợ. Bất cứ thời gian rãnh nào ngoài việc học là tôi dành hết cho công việc đó. Lương lúc đó ở tuổi 18 rất nhiều, anh trả lương hậu hỉnh cho tôi lắm, làm được hơn một năm tôi nghỉ để đi du lịch, số tiền dành dụm được cộng tiền cầm sợi dây chuyền tôi có cũng đủ để đi bụi đời hai tháng ở đất Việt từ Nam chí Bắc!
Ở tuổi mười tám tôi cũng có ước mơ cháy bỏng về nghề nghiệp, có những ước mơ không với được trong tay, tuổi trẻ bồng bột không chia sẻ với cha mẹ, nên tôi bạo ngược tự xây dựng ước mơ một mình - TÔI THẤT BẠI VỀ ƯỚC MƠ, NHƯNG VỮNG CHÃI VỀ KINH NGHIỆM - Ừ TÔI THUỘC TUÝP NGƯỜI MÊ LÀM VIỆC, MÊ CHƠI, VÀ ĐẶC BIỆT TÔI CỰC THÍCH XÀI TIỀN!
Phóng khoáng và nỗ lực, tôi trải qua cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ - hoa khi có lương, lệ khi hết tiền đóng trọ, nhưng tôi vẫn anh hùng bảo bọc được vài người quan trọng trong cuộc đời tôi! Có lẽ sẽ nếu tính tôi thông minh chút, sống nghiêng về lý trí chút và… ít mê trai chút thì chắc tôi sẽ thành công hơn bây giờ!
Thời đó, bạn sẽ thấy tầm 1-2 giờ khuya có cô gái chạy xe đạp màu xám đạp về từ Thái Văn Lung, ghé trái cây Nguyễn Trãi ngồi ăn mình ên. Ừ - nó thích cảm giác mình ên cực kì vì nguyên ngày nó đã phải cười nói từ chổ làm - nó làm dịch vụ từ bán quần áo xuất khẩu ở chợ Tân Bình, tới làm lễ tân của số 3A Lê Hồng Phong, thu ngân ở siêu thị co.op mart đến hotesse của highland, kế toán quầy của chuỗi nhà hàng khách sạn Quê Hương rồi Le Bouchon de Saigon...
Có thể thấy rằng tuổi thanh xuân của tôi rực rỡ, đầy kỉ niệm và tôi cũng có một tình yêu rất đẹp. Có thể đây là một câu chuyện tôi sẽ kể cho con tôi nghe (nếu như kết hôn và sinh con) với ý niệm muốn truyền đạt - CỐNG HIẾN, NỖ LỰC VÀ YÊU THƯƠNG LÀ MỘT TRONG NHỮNG GIÁ TRỊ SỐNG CỦA CUỘC SỐNG NÀY CẦN CÓ VÀ LUÔN PHẢI NÂNG CAO!
Tôi thích kiếm tiền đến nỗi ai cũng hỏi sao tôi có thể có thời gian làm được 2 jobs và còn đi học, tôi cười: Học thì hay cúp cua, mượn bài các bạn, mấy môn ko thích thì tịch luôn, rồi thức xuyên đêm để tự học ở nhà. Nhưng mà đi làm thì ko ai thay thế được. Không đi làm thì làm gì có tiền, ai sẽ là người cung phụng cho cái nước thích xài tiền của tôi!
Đó là Thanh Xuân, thanh xuân rong chơi đầy biến cố và trải nghiệm, những kí ức tuyệt vời mà nếu có quay lại, tôi vẫn chắc sẽ rực rỡ như thế. Còn bây giờ?
Những ngày tháng giữa năm của năm hai ngàn không trăm hai mươi bốn
Tôi. 30 tuổi. Làm sai 2 lần và mất đi 2 người đàn ông tôi yêu.
Tôi. Ở tuổi 30. Một mình nơi đất khách quê người. Với niềm hy vọng có hạnh phúc và bình an. Tôi có một công việc khá tốt. Job phụ cũng quá tuyệt vời. Tôi có chỗ ở tốt, cũng có thể tự mua những món đồ mình thích, ăn những món ngon mà không cần lăn tăn quá nhiều và đi du lịch bất kỳ lúc nào tôi muốn.
Thành phố này không phụ tất cả những phấn đấu tuổi trẻ của tôi.
Tôi có hạnh phúc không? Tôi không biết.
Trước kia tôi dành hết thời gian để vừa làm vừa học nên hầu như chưa bao giờ ngủ đủ 6 tiếng. Bây giờ, tôi có thời gian nhiều hơn nhưng lại không thể nào ngủ được. Một ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể ngủ 3 tiếng nếu cộng hết giấc ngủ vụn vặt lại.
Tôi có bình an không? Tôi cũng không biết. Tôi sống cùng 1 em mèo. Chúng tôi nương tựa vào nhau ở nơi này. Có lúc tôi thấy đủ. Có lúc lại thấy thiếu.
Tôi bất ngờ với bản thân mình hiện tại. Bất ngờ đến độ ngay cả tôi cũng không thể tin được. Một người phong bạc như tôi lại có thể lành đến thế. 2 người bạn thân nhất của tôi nói: Ở bên cạnh tôi bình an như một cái hồ... không bao la, không sóng lớn, không gì khác ngoài tĩnh lặng, và an toàn…
Nhưng mà. Chỉ một mình tôi biết. Lòng tôi như biển lúc nửa đêm. Toàn sóng lớn. Tối tăm và nghẹt thở.
7 notes · View notes
iambep · 1 year
Text
Tumblr media
Freud có một câu khá chí mạng mà mình nhớ:
"Không con người nào có thể che giấu bí mật. Nếu môi không động đậy, anh ta vẫn nói bằng đầu ngón tay. Sự phản bội rỉ ra từ mọi lỗ chân lông."
Những người hay khoa chân múa tay thì sẽ thế nào, những người nói to, ào ạt và sang sảng thì thế nào? Một người ngồi yên lặng và nói lúc cần họ là ai? Một bạn gái lấy một lý do khác để lấp liếm một lỗi sai hiển hiện, sâu bên trong họ chứa cái gì. Hay bậc thầy lùa gà hay nói lan man và không tập trung chính xác vào một chủ đề thì sơ hở đó ở đâu. Một người lên mạng selfie hàng ngày nó sẽ nói lên cái gì phía sau? Câu chữ của một người viết thể hiện cái suy nghĩ thế nào bên trong :"> Những khoảng hở của việc nói dài, những câu chữ khoe khoang luôn là điểm yếu để đâm một nhát chí mạng vào đó lúc cần thiết, bạn có nhìn ra không?
Nói thế này để bạn hiểu rằng có nhiều người chỉ nên xã giao là đủ, ngồi cà phê bàn việc lớn thì không. Nhiều khi chúng ta có thể hợp tác một khoảng thời gian ngắn với những người nguy hiểm (hoặc tỏ ra nguy hiểm) xong rồi done. Còn nhiều nhiều những cái nhìn này nữa dần dần sẽ làm bạn say mê và choáng váng với "khả năng" đọc hiểu tăng dần của mình.
Không phải một chốc một nhát bạn học được. Nhưng nếu tìm hiểu sớm, có lẽ lớn lên sẽ tránh được vài việc đau lòng. Cuối cùng, mất tiền luôn là cái mất rẻ nhất. Đôi khi chúng ta phải sẵn sàng bỏ tiền ra để có khoảnh khắc bingo đó, nên không phải tiếc bạn nhoé.
Ngoài việc tự cười nhạo bản thân về những cái ngu của mình khi trưởng thành (và luôn review lại nó trước khi đổ bỏ cho người), việc lớn cần nằm lòng là đừng chờ đến lượt nói, lắng nghe, quan sát, phân tích, quyết định rồi nói. Dừng 5 giây, chưa bao giờ là chậm cả. BeP
441 notes · View notes
xiaolannnn · 7 months
Text
Tumblr media
Bạn có nhớ bình luận hot nào trên NetEase không?
1. Nếu tôi thích em, tôi sẽ bước 99 bước đến bên em, nếu em thấy được tôi, nhưng không ý nghênh đón, vậy thì tôi sẽ dừng bước.
Thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta có thể đấu tranh gian khổ mà có được, chỉ riêng tình yêu, tôi không muốn cố gắng quá nhiều, hai người ngang tài ngang sức, yêu được yêu công bằng và bình đẳng, nhưng mong rằng trong thế giới người sống ta ch.ế.t này, tôi có thể có được một phần tình yêu không cần nỗ lực.
Bình luận dưới《别怕失去》
2. “Cậu còn nhớ cô ấy không?”
”Quên lâu rồi, haha.”
“Tôi còn chưa nói là ai mà.”
Bình luận dưới《The truth that you leave》
3. Cô ấy đứ.t tay, anh chạy vội đi mua băng cá nhân cho cô ấy.Anh là người câm, ra dấu thật lâu mà nhân viên bán hàng vẫn không hiểu được ý của anh. Anh lòng như lửa đốt, dùng dao rạch một đường nhỏ trên ngón tay mình…
Tôi rất thích câu chuyện này, nếu như tình yêu chỉ dựa vào lời nói vậy người câm phải làm sao đây.
Bình luận dưới《哑巴》
4. 14 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
”Còn nhỏ, chia tay đi.”
16 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Không được, chia tay đi.”
18 tuổi “ Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Thi đại học, chia tay đi.”
24 tuổi “Mẹ con có bạn gái rồi.”
“Yêu nhau bao lâu rồi?”
“10 năm rồi ạ”
Bình luận dưới《刚好遇见你》
5. Tín hiệu Wifi đầy, đối phương đang soạn tin nhắn, hàng của bạn đã đến nơi, nhiệt độ nước vừa đủ, tiền lẻ trong quần áo cũ, mua được cái chân gà cuối cùng trong quán vịt quay, còn có cái like của bạn, đều là việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bình luận dưới《南方姑娘》
6. Dù bạn học chuyên ngành gì, tìm việc nhất định phải tìm công việc bạn thích, như vậy mỗi ngày từ 6h sáng tới 8h tối bạn mới vui vẻ, lại tìm thêm người bạn thích cùng ở bên nhau, như vậy thì bạn lại vui vẻ từ 8h tối tới 6h sáng.
Bình luận dưới《鱼书》
7. Người ta nói, trong rừng sâu thấy hươu, lúc biển xanh thấy cá voi, tỉnh mộng gặp được em. Thật ra, rừng sâu sương mù dày đặc, biển xanh sóng cuộn trào, tỉnh mộng có lẽ không thấy hươu, không thấy cá voi, cũng không thấy em. Nhưng mà, hươu bước trong sương mù, cá voi bơi theo sóng, em còn chưa ngoảnh lại, sao biết anh chưa từng tới.
Bình luận dưới《渡我不渡她》
8. Em với anh là quan hệ gì vậy? Giống như là đường Nam Kinh ở Thượng Hải và đường Thượng Hải ở Nam Kinh. Nghe có vẻ giống nhau lại gần gũi, nhưng thật ra chẳng chút liên quan.
Bình luận dưới《得不到你》
9. Tìm một người yêu hợp với bạn, cần thỏa mãn hai loại nhu cầu tâm lý, một là cảm giác an toàn, hai là cảm giác thuộc về, cảm giác an toàn là bạn chắc rằng nữa kia sẽ không rời đi, cảm giác thuộc về là bạn chắc rằng mình sẽ không rời đi.
Bình luận dưới《句号》
10. Tiểu học, muốn cùng bàn với người mình thích. Sơ trung muốn cùng lớp với người mình thích. Cao trung muốn cùng trường với người mình thích. Đi làm muốn cùng thành phố với người mình thích. Về già muốn cùng một thế giới với người mình thích.
Bình luận dưới 《那女孩对我说》
11. Có lẽ ��n ý tốt nhất trong trên thế gian này, không phải là có người hiểu được ý trong lời bạn, mà là có người đau lòng những khi bạn muốn nói lại thôi.
Bình luận dưới 《哑巴》
12. Thật ra trong tình cảm người bỏ ra càng nhiều không nhất định là người thất bại. Bạn đối xử tốt với một người, cho dù không được hồi báo, nhưng ít nhất sẽ không vô ích. Nhiều năm về sau người bỗng nhiên nhớ lại nước mắt đầy mặt, chắc chắn không phải bạn.
Bình luận dưới 《我喜欢上你时的内心活动》
13. Bạn biết chàng trai trưởng thành và chàng trai trẻ con khác nhau ở đâu không?
Chàng trai trưởng thành rõ ràng có 50 đồng, chỉ cho bạn 10 đồng, cậu ấy sẽ nói với bạn ’Anh cho em hết rồi’
Chàng trai trẻ con cậu ấy có 10 đồng, nhưng sẽ cho bạn 20 đồng, còn mang theo vẻ mặt chả quan tâm cười nói ’Lo gì, anh còn mà’.
14. Lúc kết hôn gửi cho em một thiệp nhé, nếu như em là một bài thi trượt, thì em muốn xem đáp án tiêu chuẩn một chút.
Bình luận dưới 《嘉宾》
15. Trên thế giới này có một loại chờ đợi, loại tốt nhất gọi là tương lai đang mong chờ, em nguyện đứng nơi đây, đếm ngược từ giây phút này, đợi chờ cuộc gặp gỡ của nhiều năm về sau.
Bình luận dưới 《莫妮卡》
16. Giáo viên ngữ văn từng dạy chúng tôi một câu tiếng anh: I like you, but just like you.
Vừa nghĩ câu này hay thật, đang tính chép vào vở, thì giáo viên nói với chúng tôi ý nghĩa của nó: Dù cho vạn kiếp bất phục, dù cho tương tư nhập cốt, ta vẫn đối với người mi nhãn như sơ, tuế Nguyệt như cố.
Bình luận dưới 《Curiosity》
17. Bạn biết cảm giác yêu một người sâu sắc là thế nào không?
Giống như trong căn phòng tăm tối bạn không tìm đèn, mà đi tìm cậu ấy trước.
Bình luận dưới 《All of Me》
18. Bánh sau xe đạp yêu bánh trước, nhưng anh ấy biết mình không thể ở bên cô ấy, thế là anh hôn lên mỗi tất đất mà cô ấy đi qua. Thật ra bánh sau không biết, khi anh ấy lùi lại, bánh trước cũng sẽ như vậy.
19. Câu chuyện không dài cũng không khó kể, chẳng qua chỉ là, một lần gặp gỡ, yêu mà không được.
Bình luận dưới 《我爱的人》
Nguồn 禾木 | 小蓝dịch
11 notes · View notes
windaroma · 5 months
Text
Để yên cho "người trẻ" uống cafe được không?
Nyt nay có một bài báo nói về việc người trẻ Trung Quốc thấy viễn cảnh tiết kiệm cho tương lai quá u ám. Thường mình đọc báo 5 phút nhưng đọc bình luận hết 10 phút. Một độc giả chia sẻ, mình tạm dịch:
"Bảo mọi người đừng uống cafe mỗi ngày chỉ để tiết kiệm chút ít tiền cỏn con trong một xã hội ngày càng bất bình đẳng trên phạm vi toàn cầu thực sự là một sự xúc phạm"
Mình không thể đồng ý hơn, đặc biệt ở Việt Nam khi dăm bữa nửa tháng lại có bài báo ngồi tính hộ xem mỗi tháng nếu "người trẻ" (vẫn thường là người trẻ") không uống cafe thì sẽ tiết kiệm được bao tiền, sốt hết cả ruột.
Thay vì chỉ trích người trẻ uống cafe mỗi ngày, sao không để tâm xem tại sao lương của người trẻ lại thấp đến mức uống một cốc cafe cũng phải so đo? Tại sao thu nhập không tăng? Mức lương thành phố không thể theo kịp giá cả phi mã để một cốc cafe cũng trở thành thứ xa xỉ hay sao? 10 năm trước đi làm nhiều chỗ khởi điểm 5tr cà phê 15-20k, giờ đi làm nhiều bạn vẫn bị dí mức khởi điểm 5tr mà cà phê đã 40k, tại sao vậy?
Thay vì chỉ trích người trẻ uống cafe mỗi ngày, sao không nói về việc tại sao chi phí sinh hoạt ở Việt Nam, đặc biệt chi phí cho thực phẩm lại cao như vậy, trong khi đó cafe là sản phẩm trồng được ở Việt Nam? Cafe bên Mỹ vào quán 3-4$/cốc đầy, uống trong trường hơn 2$ một cốc cũng có.
Thay vì chỉ trích người trẻ uống cafe mỗi ngày, sao không thử hỏi tại sao công ty.... không có máy pha cà phê? Nếu uống cafe giúp nhân viên tăng năng suất và tỉnh táo, liệu có đáng để đầu tư máy pha cà phê không?
Uống cafe mỗi ngày không phải thứ tiêu xài quá xa xỉ phung phí. Thực phẩm nằm ở tầng đáy của tháp nhu cầu Maslow rồi, nếu tiết kiệm được thì tốt còn không cũng không có vấn đề gì cả. Người uống được cafe cũng biết tính toán đó chứ có phải đi giật nợ uống cà phê đâu. Nhiều bạn cũng tính kỹ lắm chứ, uống một cốc cà phê viết bài tốc độ tăng X2, tự dưng có X2 nhuận (viễn cảnh tích cực là dzậy) hoặc ngồi cafe 5 tiếng đỡ tiền điện ở nhà (xin lỗi các chủ quán cafe, ví dụ thôi...). Không hề phung phí!
Đôi khi cứ chú tâm vào mấy cái cỏn con mà vô tình (hoặc cố tình) quên đi những vấn đề lớn. Giống nhiều công ty hay lờ đi câu chuyện tăng lương thưởng, chế độ đãi ngộ không tốt nhưng hay có thêm "selling point" như "mỗi thứ 6 các bạn sẽ được uống trà sữa miễn phí" để nhân viên quên đi việc lương thấp tè.
Coffee is love, coffee is life!
Theo: Duc Bui
Tumblr media
10 notes · View notes
baosam1399 · 1 year
Text
Những trích dẫn hay của Phòng Kỳ (房期KiKi)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1081〕 ngày 17.09.2023 :
1/ Một cô gái tại sao lại cứ phải bạt mạng như vậy? Tại vì cuộc sống sẽ không vì bạn là "cô gái" mà thủ hạ lưu tình!
Tumblr media
2/ Chúng ta sống tới cuối đời không phải là vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người, mà chỉ vì muốn tìm thấy một-vài-người có thể có cùng tần số với bản thân.
Tumblr media
3/ Yêu là khi anh hướng về phía em, tất cả vì sao tinh tú đều xuyên qua trái tim em, mà em thì cược rằng khẩu súng trong tay anh không hề có đạn.
Tumblr media
4/ Tuổi trẻ dễ hoảng loạn lại dễ rối loạn, sau đó chúng ta bị ly tán mỗi người một nơi. Rất nhiều người đều không kịp nói với nhau câu tạm biệt, nhưng điều khiến ta trở tay không kịp nhất là, khi chúng ta vẫn chưa nhận được thanh gươm thích hợp với bản thâ thì dã phải trở thành "người trong giang hồ" rồi.
Tumblr media
5/ Người ta nói vạn vật ắt có số mệnh, Tôi nói số mệnh của mình không do trời định!
Tumblr media
6/ Làm một việc mà bạn chưa từng làm, mua một thứ đồ bạn thích nhất, động lòng với mỗi một người đi lướt qua đời ta.. Thế giới này, hãy dùng chính tâm hồn ta để cảm nhận, đừng chỉ "nghe nói"!
Tumblr media
7/ Sao trời và biển rộng cần vé vào cổng, thơ ca và du lịch cũng cần rất nhiều tiền . Đừng vì dã tâm của bản thân mà cảm thấy có lỗi, sẽ có một ngày tôi không cần phải đuổi theo ánh sáng, vì ánh sáng tôi cần chính là vì tôi mà tới.
Tumblr media
8/ “Ngọn Gió của tuổi 15, 16 ấy lướt qua rất nhiều ngọn đồi cao. Ngọn gió ấy lướt tới hôm nay; bạn vẫn đang dừng ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, đây chính là món quà tốt nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho chúng ta”
Tumblr media
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
166 notes · View notes
buddhistbooks · 7 days
Text
Tumblr media
Khi người ta già đi, cách sống tốt nhất chỉ có một từ: Thuận!
1. Thuận tai: có thể nghe được
“Luận ngữ của Khổng Tử” nói: “Sáu mươi mà thuận tai”, có ý nghĩa là đã trải qua mấy chục năm ở thế gian và trải qua bao thăng trầm. Có khả năng bao dung, nhẫn nại những gì người khác nói cho dù đó là tốt hay xấu. Bởi vì tâm linh và trí tuệ của một người có xu hướng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm. Khi ta còn trẻ, hầu hết những rắc rối và nỗi buồn trong cuộc sống đều đi từ tai mà vào. Khi ai đó nói xấu, bắt nạt, làm nhục, cười nhạo tôi, hay nói dối tôi, tôi sẽ trở nên tức giận đến mức ước gì có thể bịt tai lại. Nhưng khi đến một độ tuổi nhất định, tâm trí bạn trở nên rộng mở hơn và bao dung hơn với mọi người. Khi người khác đưa ra những lời khuyên hữu ích và những lời phê bình có thiện chí, hãy lắng nghe với tinh thần cởi mở mà không tỏ ra cứng đầu hay bảo thủ. Ngay cả khi đã nghe thấy những lời xúc phạm, bản thân cũng sẽ không còn kích động và quá coi trọng nó, thay vào đó mình sẽ quên nó đi và cười trừ. Bởi vì quãng đời còn lại của bạn rất ngắn ngủi, thế giới thuộc về bạn và không liên quan gì đến người khác. Chỉ khi giữ được sự bình yên và tĩnh lặng trong tâm hồn, bạn mới có thể bắt gặp những phong cảnh đẹp nhất trên con đường về già của mình.
2. Thuận mắt: có thể nhìn rõ
Khổng Tử nói: “Người quân tử hòa hợp nhưng khác biệt”. Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Ngày xưa, chúng ta luôn kiêu ngạo và thích dùng tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi và đo lường người khác. Cuối cùng, tôi không thích tất cả mọi người và muốn chỉ trích mọi thứ tôi gặp phải, điều này khiến tôi không vui.
Khi trưởng thành tôi nhận ra rằng mỗi người đều có cách sống riêng. Đối với những người hoặc sự vật mà bạn không thể hiểu được, bạn nên nhìn họ với ánh mắt bao dung, học cách chấp nhận và nhìn khác đi. Không chỉ vậy, chúng ta cũng nên nhìn vào mặt tốt đẹp, tích cực của cuộc sống và tránh xa mặt tiêu cực, bi quan. Khi trong mắt luôn có lá xanh và hoa đỏ, bạn có thể khiến mọi người như một làn gió xuân, cảm thấy mãn nguyện và tận hưởng tuổi già.
3. Thuận miệng: có thể ăn được
Tục ngữ có câu: “Được ăn là một phước lành”. Miệng thuận, được ăn ngon là phước lành lớn nhất đối với người về già. Nhưng nhiều người cao tuổi không muốn ăn uống, chất lượng cuộc sống không hề cao. Họ luôn tâm niệm rằng có nhiều tiền tiết kiệm hơn thì cuộc sống hưu trí của mình sẽ an toàn và đảm bảo hơn. Nhưng nếu bạn ăn không ngon, số tiền bạn tiết kiệm được sẽ là liều thuốc cho tương lai.
Nếu vì một việc nhỏ mà mất đi một điều lớn lao thì chắc chắn bạn sẽ hối hận. Một số người già trải qua những ngày trầm cảm, lo lắng cho con cái, chán nản về tuổi già khiến tâm trạng không vui và không thể ăn ngon. Ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho dạ dày và ruột, tổn hại đến cảm xúc và cuối cùng hành hạ cơ thể.
Đừng coi thường mọi bữa ăn, đừng đối xử tệ bạc với cơ thể, hãy ăn uống điều độ, nuôi dưỡng bản thân, có nguồn vật chất dồi dào, tinh thần bình yên và sống trong hiện tại, đó là cách sống tốt nhất trong những năm cuối đời.
4. Thuận thân: có khả năng di chuyển
Cuộc sống chỉ có vận động mới có thể chống lại lão hóa và sống khỏe mạnh. Một số người, ngay cả những người kiên quyết tập thể dục, ngay cả ở độ tuổi bảy mươi hay tám mươi, họ vẫn có thể chạy bộ hay đi dạo trong công viên khi họ thức dậy vào sáng sớm. Và một số người ít vận động và mắc bệnh, họ chỉ có thể ở trong bệnh viện và nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Tập thể dục và không tập thể dục dẫn đến cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Ở tuổi già, thân thể là vốn liếng lớn nhất; sức khỏe là của cải đắt giá nhất. Thay vì ghen tị với thân hình đẹp của người khác, tốt hơn hết bạn nên bắt đầu tập thể dục ngay bây giờ. Có thể không có tác dụng rõ ràng một hoặc hai lần, nhưng hãy kiên trì và biến việc tập thể dục thành thói quen.
Mỗi giọt mồ hôi bạn đổ ra chính là liều thuốc chống lão hóa tốt nhất và mang đến cho bạn những điều bất ngờ.
5. Thuận tâm: Có thể hiểu được
Bạn phải biết rằng trên thế giới này, không có trở ngại nào không thể vượt qua và không có nút thắt nào không thể tháo gỡ được. Mọi rắc rối dù vui hay buồn, cay đắng hay ngọt ngào rồi cũng sẽ qua. Những chuyện lớn khiến bạn mệt mỏi, những điều khó khăn khiến bạn cau mày sẽ trở thành những chuyện tầm thường, không còn gì đáng nhắc đến một khi bạn đã vượt qua được. Hãy dành thời gian thư giãn đầu óc, xem nhẹ mọi việc, sống vui vẻ là những thái độ tốt nhất cho quãng đời còn lại của bạn.
Thời gian không thể đuổi theo, năm tháng không thể giữ lại. Thời gian trôi qua, khi một người già đi, người đáng trách nhất chính là chính mình. Trong suốt quãng đời còn lại, bạn phải sống thật suôn sẻ và chăm sóc thật tốt cho cơ thể cũng như tâm trạng của mình, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cổ nhân nói: “Sống chết có số, phú quý do trời”, bởi vậy hết thảy sự tình trong cuộc sống thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Con người sở dĩ phiền não phần lớn đều là vì lo được lo mất, hoặc là canh cánh trong lòng một số sự tình nào đó.
Người ta thông thường đều là ở trong cường điệu bản thân quá mức hoặc truy cầu quá nhiều rồi không đạt được mà đánh mất đi sự khoái hoạt, tường hòa vốn có, mà rơi vào đau khổ.
Đăng Dũng biên dịch
Nguồn: aboluowang
3 notes · View notes