thientu07
thientu07
HLTT
23 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
thientu07 · 7 months ago
Text
Tumblr media
It's my 11 year anniversary on Tumblr 🥳
0 notes
thientu07 · 1 year ago
Text
Người bình thường
Mỗ soạn lòng mình cho những dòng ý tứ từ những ngày năm trước, cho tới bây giờ mới ngồi lại mà viết ra.
2023, một năm bạc tóc. Một năm với nhiều milestones của cuộc đời mỗ.
2023 đi năm châu bốn bể. Thỏa chí tan bồng bước chân đến những miền đất lạ, biết thêm, hiểu thêm. Qua bao chuyến đi, để nhận ra thêm chính mình. Có thể nói là 1 thành tựu của cả một khoảng đời ăn cơm người.
2023 giúp mỗ nhận ra thêm giá trị nhỏ bé của bản thân, hiểu thêm tử tế không đồng nghĩa với dễ dãi. Để tự tiên trách kỉ rằng mổ không giỏi để nói được kết quả mình đạt được. Mỏ không giỏi leo lên "sân khấu" trước spotlight.
2023, mình hiểu thêm rằng không phải lúc nào cố gắng cũng sẽ có kết quả như mình mong cầu, nhưng cũng hiểu được rằng mọi thứ điều mọi thứ diễn ra là do nó cần xảy ra, việc của mõ là cứ tử tế rồi từ từ chấp nhận những gì sẽ đến với mình.
2023, mỗ ngày càng thấy gia đình và sức khỏe ngày càng phải là lựa chọn ưu tiên của mình. Và thêm nữa, bán mạng cho đam mê và sự nghiệp để tạo một cuộc sống đủ đầy sau này chỉ đúng với người khác, có lẽ do mỗ không đủ giỏi để cái đam mê kia sinh ra của cải nên với mỗ sẽ chọn những gì tạo ra thu nhập đủ nuôi thân trước rồi tìm kiếm đam mê trong việc làm sau. Bởi, thật thà với bản thân mỗ không còn tìm thấy đam mê trong cái nghiệp mình theo đuổi từ ngày ra trường rồi. Dù rằng vẫn nhớ rõ cảm hứng để bước vào ngành nghề này, nhưng những ngày nặng nề mệt mỏi với vô số công việc không tên và cảm giác không nhận được sự tôn trọng trong công việc cộng với những thứ trần trụi xấu xí hiển hiện trước mắt làm mỗ không còn muốn tiếp tục với món nghề bán phân trồng cây này nữa. Để rồi cần ngồi nghĩ thấu đáo cho những bước đi tiếp, rõ ràng và khả thi nhất có thể.
2023, mỗ không còn nhiều tham vọng vá trời hay bay xa nữa. Mỗ mong cầu làm người bình thường, quen lắng lo và chấp nhận những thứ xảy ra bên mình. Quý trọng hơn nhưng ngày phẳng lặng không vui không buồn. Nếu hỏi mỗ còn khắc khoải hay mong cầu gì xa xôi hơn nữa không thì thật ra là có, chỉ có điều là mình không nhân danh bất kì ai hay điều gì để phải đạt được nữa.
2023, Sau bao miệt mài thì cũng đã trả hết nợ, từ những ngày nợ nần tay trắng chuyển sang giai đoạn trắng tay. Nhẹ lòng.
2023, thấy những người quan trọng trong đời mỗ còn khỏe mạnh, đã một đặc ân trong đời.
Cảm ơn 2023. Từ một người bình thường.
youtube
0 notes
thientu07 · 3 years ago
Text
Tumblr media
Sài Gòn ngày 10 tháng 10 năm 2021,
Mập đi được vài hôm. Ở một mình trong cái nhà bình thường đã to tướng, giờ lại càng rộng vì trống trải, quay đâu cũng thấy nỗi nhớ trực trào.
Rồi cái con vi quái quỷ nó ập tới. Một cách lãng xẹt. Cảm giác hụt hẫng vì... chích hụt mũi 2. Rồi lẫn lộn vui lo. Vui vì chí ít ông Mập cũng đã lên máy bay, chứ mà phát hai vạch lúc hai đứa còn ở nhà khéo lại hụt chuyến bay. Vậy chứ cũng lo lo trong bụng không biết có lỡ lây cho Mập không.
Anh quân y bắt bệnh phán câu "ông khỏe như trâu, vài hôm hết chứ thuốc men gì", thiệt là không biết đang khen mình khỏe hay đang nói mình trâu bò nữa. Rồi kéo dây, rồi dán giấy. Rộn ràng cả mấy hôm. Cũng phải cảm ơn những người đã giúp đỡ mình lúc khó.
Mình chưa từng lăn tăn lo sợ con vi này, thật sự. Dù hai hôm cái lưỡi chẳng còn nếm được gì. Nhưng mình tin mình đủ khỏe để đập chết dịch đám vi rút xàm xí này. Rồi mình đã đập chúng nó thật. Để giờ mới còn ngồi viết lại những dòng này.
Sài Gòn những ngày tháng 9, lại xa nhau. Không nhớ lần thứ mấy rồi, mà vẫn thấy nhớ. Hai đứa giờ như mặt trăng với mặt trời. Chỉ mong Mập luôn khỏe, để làm, để sống vui như mong ước. Xa tí rồi cũng về gần. Dăm ba con vi rút này để anh cân tất.
Mai mốt dọn nhà rồi, chắc sẽ lại nhớ cái ổ này. Như bao lần trước, hai đứa ở mới nhóm nhóm quen đường lại xa. Thế mà vẫn buồn nhớ suốt. Tập hoài mà chưa tiến bộ nhỉ.
5 notes · View notes
thientu07 · 5 years ago
Text
Lẽ thường, sau những quyết định khó khăn. Dù rằng không biết hết con đường sẽ đi sẽ thế nào. Nhưng trời thường trong, cao hơn.
Lòng cũng nhẹ hơn.
2 notes · View notes
thientu07 · 5 years ago
Text
Vô tình lướt trang fb của các tiền bối từng là quản lý trang trại Cà Mau, chợt ngẫm nghĩ về bản thân. Thấy ai cũng anh hùng ngang dọc, tâm trí sáng ngời ngời. Ai cũng làm biết bao điều mới mẻ so với hiểu biết hạn hẹp của mình. Hai tháng qua thật sự là mình vẫn chưa làm được gì hết. Hay bản thân vốn dĩ không tài năng gì cả?
2 notes · View notes
thientu07 · 5 years ago
Text
Tết nói chuyện chết
Cái tết đầu tiên duy nhất trong suốt 30 năm không thấy hoa, không có bánh tét, không có lì xì hay mùi nhang. Một mình có cả một mớ thời gian dài thiệt dài để ngồi nói chuyện với mình. Rồi nói một mình chán chê nên lại muốn viết. Mà nghe tựa có gì đó sai sai, Tết nhứt vui vẻ, mong may mắn mà lại nói tới chết, tới chia ly. 
Nhưng mà cái gì không đúng ý mình thì mình luôn nghĩ là nó sai, cho tới khi mình chịu ngồi ngẫm nghĩ và chịu thấu hiểu :) thì có khi điều đó lại chưa chắc sai...
Từ lúc có cái gọi là ký ức, có một vài gốc sâu sâu dành cho những khoảnh khắc thấy, hoặc trải qua giờ phút chia ly, hay cận kề chia ly. Mà lạ một chỗ là dù không muốn nhớ nhưng những phần ký ức này luôn luôn rõ nét và khó phai, nó có thể ùa về bất chợt và nhanh nhảu hơn những kỷ niệm có phần vui vẻ hơn khi ta tự kỷ. Là hình ảnh một thằng nhóc leo cửa số vào nhà, bước vào căn phòng ngủ duy nhất trong nhà rồi hoảng hốt phá tung cửa lớn mà la hét điên cuồng. Là hình ảnh chập choạng phía sau một khung cửa sổ, một người thanh niên khung mặt vô sắc nằm yên bên cạnh tiếng khóc của một cơ số người. Hình ảnh người đàn ông trung niên trong bộ đồng phục cũ vấy bẩn của công ty, quỳ mọp bên cạnh một người đàn ông khác có vẻ là đồng nghiệp nằm trên cáng mà khóc nấc trong trời chiều buồn miên man ở một góc khuất của bệnh viện. Là khoảnh khắc đỡ con xe sau tiết mục hành động kinh hoàng và nhận ra ta vẫn còn thời gian để hít thở khí trời. 
Tất cả những ký ức không mấy gì vui vẻ đó lại là thứ để ta chiêm nghiệm về đời ta. Sau tất cả những vui tười ngày thường, thì khoảng khắc ta nhắm mắt mãi mãi hay những giây phút chia ly, thường thì chỉ có bản thân ta, gia đình, và may mắn hơn là những người bạn thực sự cùng chia cảm giác mất mát này. Và vì đ�� trải qua những khoảng cận kề mất mát vĩnh viễn đó, ta những ngày sau đó cứ cố mà yêu thương cuộc sống này, yêu những người thực sự ở bên ta, cần ta và đã chia sẻ bớt những khoảng đời khốn khó ấy.
Và Tết là lúc làm mới ta và đong thêm cho đầy yêu thương, cái chết nhắc nhớ ta một lần nữa những ai thực sự quan trọng trong đời này với ta, dù ở cạnh bên nhau hay xa xôi bao dặm đi nữa, phải yêu thương nhau.
5 notes · View notes
thientu07 · 6 years ago
Text
Có những ngày mưa nơi xa (p.1)
Đã bao lâu rồi ta không nhìn vào mắt nhau
Nói yêu thương và bao lời tâm sự
Hay cuộc đời đã kéo ta vội vã, mệt nhoài 
Để rồi quên mất nhau.
Có lẽ lâu rồi anh quên mất mùi tóc em
Và hơi ấm trong những đêm ngon giấc
Những tối bước dài trên con đường vắng ngắt
Đợi chờ anh là góc tối cô đơn.
Có  lẽ lâu rồi em quên mất ngày qua
Cái nắm tay nhau trong những ngày đầy gió
Những chiếc ôm mang bao điều kỳ diệu,
“Anh làm được mà, em tin anh...”
Ánh mặt trời chiếu sáng nơi nơi,
Nhưng có vẻ cũng làm bốc hơi yêu thương từng ngày từng ngày một
Khi hai ta không cùng đang tay che bóng mát,
Bởi đôi tay bận rộn chuyện áo cơm.
----
Ngày dài với nụ cười nhạt, 
Với so đo tính toán thiệt hơn.
Bụi đường che mờ ánh nhìn trìu mến,
Đôi môi tắt hẳn lời yêu thương.
Rồi nắng tắt, ta quay về tổ nhỏ,
Bếp lạnh tanh, lạnh cả tiếng cười đùa.
Cả đời này ai cùng ta đến cuối,
Lại để ngày làm lạnh cả đêm sao?
.......... 
0 notes
thientu07 · 6 years ago
Photo
Tumblr media
Hết mùa tuyết rồi hoa sẽ nở.
Hết mùa xa rồi anh sẽ về, có em.
Bước hết từng thang dài trắng xóa
Có tháng năm nào cũ kỹ đứng chờ nhau.
1 note · View note
thientu07 · 6 years ago
Text
Bỏ cuộc
Gã da vàng xuống phố Đi tìm nhặt mặt trời Mặt trời trốn cao ốc Không có mảnh nào rơi
Gã da vàng xuống phố Đi tìm nhặt tiếng cười Gã moi gan rao bán Không ai nhập cuộc chơi
Gã da vàng xuống phố Đi tìm nhặt tình yêu Gã moi tim rao tặng Người quay mặt, lắc đầu
Gã da vàng xuống phố Đi tìm một mái nhà Gã gõ từng cánh cửa Người mở khác màu da
Gã da vàng bỏ cuộc Trở về giòng sông xưa Giòng sông con nước cạn Gã chết đuối trên bờ.
-Trần Mộng Tú -
1 note · View note
thientu07 · 6 years ago
Text
Môt ngày lười
Nếu theo định nghĩa một người sinh viên siêng năng làm khoa học ở xứ sở này thì mình đã sử dụng một ngày đúng nghĩa lười biếng. Nó bắt đầu từ lúc lang thang trong mưa đến rạp giữa khuya hôm qua. Lười kéo dài bằng việc bỏ 3 tiếng để xem Endgame tiếng anh sub Hàn của, lần đầu tiên xem một bộ phim không có một chữ tiếng Việt và dài như thế. Lười tiếp nối bằng ly mì ở convenient store lúc 3h sáng. Rồi lan sang hiệp 1 trận đấu Liverpool lúc 4h sáng. Lười còn chui vào giấc ngủ nướng lúc 11h sáng. Lười chui vào balo đến sân bóng rổ lúc 12h trưa. Lười rút vào bữa trưa muộn lúc 3h chiều và đánh vật mình xuống giường miên man ngủ đến 6h đêm. Lười còn kéo đi siêu thị rồi mò vào lab đến lúc ngồi đánh những dòng chữ này lúc 10h đêm. Sắp hết 24h mà không có đụng chạm gì đến thế giới khoa học kia.
Một ngày lười của một đứa đã bước qua nửa còn lại của cuộc đời 60 năm. 
Thế là một ngày vô nghĩa?!? Một ngày không thu thập được gì?!? 
1 note · View note
thientu07 · 7 years ago
Text
Về dăm ba bữa ôm ấp yêu thương
Vậy là sắp được về. Từ thứ 7 rồi bắt đầu hơi chán vô lab bởi đầu óc nhiều nghĩ về chuyến bay cuối tuần. Phần nữa, dù đã lập xuân, nhưng trời cứ lạnh dưới không, lười ra khỏi nhà, cảm giác thèm cái nóng ở nhà càng dữ dội.
Vậy là sắp được về. Ở 2 tuần quý giá rồi đi tiếp cả năm dài. Tự dưng thấy hai tuần sắp đến chắc ngắn ngủn, chẳng biết có kịp gói ghém đủ yêu thương cho một năm dài tiếp đến không? Ngày ở bên này bạc màu như tranh để ngoài đường lâu không ai mua, mài mặt mày, dép giày, đít quần cả ngày trong trường từ sáng tới tối. Cái nhịp điệu cũng giống giống như hồi đi làm ở lâu một chỗ, nhưng chí ít thì ở nhà còn gào thét tiếng Việt khi mà tức điên, ở đây thì tiếng hàn bẻ đôi nói giỏi nhất chỉ có chữ “A chu qua” là ai cũng khen sao nói giống người Hàn quá. Giống cái gì mà giống, lạnh thấy cha thấy mẹ thì buột miệng gào đại vậy thôi, ai biết con chữ này trong ngôn ngữ của bọn mày cũng nghĩa giống vậy. Còn tiếng anh thì, haizz…
 Vậy là sắp được về. Sau cả 5 tháng của một ước muốn, một thử thách thành hiện thực – đi học, ở một nước khác Việt Nam. Ở gần 30, thấy mình nhẹ nhàng chấp nhận những cái mới hơn, so với những ngày 25 tuổi. Không có giãy giụa, đau đớn, dằn vặt điên cuồng như trước nữa. Chỉ là cố gắng tích cực trong suy nghĩ, cho khác biệt văn hóa, thức ăn, cuộc sống, thời tiết không đánh gục được mình.
 Vậy là sắp được về. Để kể cho nhau nghe ở nơi này có gì. Để thấy con người mình lớn thêm được bao nhiên sau những ngày đất lạ. Để nghe những con chữ thân quen, chả phải ngệch mặt cả ngày, hay làm người trầm lặng trong vô vàn tiếng nói lạ vây quanh.
 Vậy là sắp được về. Về để thấy xa nhau, yêu thương nào dành cho mình. Về để được yêu thương, san sẻ.
Về để rồi đi, rồi nhớ mà cố gắng cho nhau.
1 note · View note
thientu07 · 8 years ago
Text
Conflict
Cực khổ, quằn quại định nghĩa cảm xúc bản thân cả tuần nay chẳng ra. 
Còn cái chữ conflict này lại cứ lẩn quẩn như con sâu trong đầu. Nó rõ như in. Không quên. Mà ngặt nỗi là mình lại không nhớ nghĩa của nó. 
Nay vô tình tra từ, đánh luôn không suy nghĩ “Conflict” thì mới rõ ràng ý nghĩa:
1. Theo Oxforddictionaries.com: “conflict (n) - A serious disagreement or argument, typically a protracted one” còn “conflict (v) -  Be incompatible or at variance; clash”
2. Theo Thesaurus.com: “Conflict (n) - fight, warfare”
3. Theo tratu.sohoa.vn” “Conflict (n) - sự xung đột, tranh giành, sự mâu thuẫn” còn “Conflict (v) - Đối lập, mâu thuẫn, va chạm, đối lập”
Nói nôm na, trong đầu tự định nghĩa cho tình trạng bản thân là mâu thuẫn nội tại đang diễn ra suốt khoảng thời gian vừa qua.
Đôi khi, chính mình còn không hiểu hết bản thân nữa mà
1 note · View note
thientu07 · 8 years ago
Text
Tử tế
“Tử tế” một từ cổ.
Theo từ điển Hán Nôm, “Tử tế” gồm có hai cách viết:
1. 仔細tử tế (phồn thể)
2. 仔细tử tế (giản thể)
Theo đó, “tử tế” có nghĩa là cẩn thận, kỹ lưỡng, thận trọng.
Giải nghĩa từng chữ, “tử” có nghĩa là việc nhỏ, “tế” có nghĩa là việc bình thường. Cả cụm từ “tử tế” gộp lại có nghĩa là cẩn thận từ những việc nhỏ bé.
Ngoài ra, “tử tế” còn có nghĩa là một việc gì đó tương đối đầy đủ, tươm tất, không sơ sài (học hành tử tế, ăn mặc tử tế…)
Trong tiếng anh, tìm thấy nghĩa nghĩa của từ “tử tế” là Kind ( of a good or benevolent nature or disposition, as a person)
Còn để định nghĩa một người “tử tế” chắc còn dài.
1 note · View note
thientu07 · 9 years ago
Text
Buồn nghẹn ngào.
Nhiều lúc tự dưng buồn nghẹn ngào, như kiểu mưa kéo ào tới ướt rũ người mà chả kịp mặc áo mưa hay kịp tìm ra chỗ trú. Những lúc tỉnh táo ngồi nghĩ lại, cái kiểu buồn này đến lúc chếch choáng nhiều hơn những khi khác. Một vài thể tích dung dịch chứa cồn làm đầu óc dễ chịu, thêm vài ít nữa là lúc nhiều suy nghĩ bắt đầu trở thành suy diễn tiêu cực trong đầu. Mầm rễ nỗi buồn từ đó mà chiếm lấy cả con người. Cái việc chống chọi với thế giới, nhiều khi dễ dàng hơn việc chiến đấu với bản thân. Thôi thì lúc ấy, thêm nhiều ít nữa để mắt nặng nề mà lăn ra ngủ khì cho qua ngày đoạn tháng, để lũ buồn phiền không có cơ leo thang.
1 note · View note
thientu07 · 9 years ago
Text
An yên
Bao giờ an yên đến Tựa đầu vào yêu thương Để luôn thấy em cười Mà lòng không vương vấn? Bao giờ an yên đến Gối đầu giấc ngủ say Đôi mắt nhẹ khép lại Giấc mơ ngoan đến gần? Bao giờ an yên đến Ở lại mãi cạnh em Suốt khoảng đời sẽ đến Dù...chẳng phải cùng anh? Gần nửa đời của con số sáu mươi An yên thoảng qua những ngày ít ỏi Khi nặng gách nghĩ suy quá đỗi Chẳng biết bao giờ thở nhẹ, ngủ sâu?! Thật, anh vẫn lo tóc Mẹ ngày thêm trắng Tấm lưng già thêm nặng thời gian Anh bước nhanh vào cuộc chơi danh lợi Nắng gió đời ùa vào, nhà quạnh quẽ em ơi! Thật, anh xót xa yêu thương bé nhỏ Xa bến bờ hạnh phúc bởi do anh An yên chưa tìm về bên cạnh Vỗ về em cho hết tháng ngày. Những năm tháng về sau là điều anh nghĩ Sóng gió cuộc đời có gục ngã em không? ...... LX, 2016.
1 note · View note
thientu07 · 9 years ago
Text
Chuyện Sài Gòn
Tôi sống ở nơi đấy 8 năm, không dài. Rồi tôi trôi đi khỏi chốn ồn ả ấy, về nơi tĩnh lặng hơn. Đôi khi, bất chợt vài khoảnh khác, Sài Gòn lại ùa về, qua tiếng nhạc, qua mùi hương, qua vài tia nắng cuối ngày, qua cơn mưa bất chợt... 
Đã có một lần tôi xa Sài Gòn nhiều ngày. Những ngày đã qua khi ấy, yêu thương của tôi quẩn quanh Sài Gòn. Tôi không nhớ Sài Gòn, chỉ là tôi nhớ yêu thương của mình nên Sài Gòn được ít nhiều hưởng ké cái nỗi niềm ấy. Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác bồn chồn đợi từng dịp quay lại Sài Gon, để ủ ấm mình trong cái tổ yêu thương con con. 
Lần này, tôi rời Sài Gòn lâu hơn cả lần trước. Yêu thương cũng không có ở nơi ấy nữa, nhưng lắm lúc tôi lại thèm cái cảm giác lang thang ở cái nơi trăm ngàn người xa lạ lướt qua nhau trên phố... Có lẽ dù xa đi chăng nữa, cái mùi yêu thương của chúng tôi sẽ mãi vương lại, đâu đó trên từng con đường, góc phố và cả trong cả bầu không khí của cái thành phố náo nhiệt ấy. Hay có khi tôi đã thực sự nhớ Sài Gòn, như nhớ cái tổ yêu thương con con của tôi, từng ngày...?!
Chẳng có gì tồn tại mãi mãi. Có thể, rồi cảm giác ấy sẽ phai dần, cũng có khi nó lại sâu nặng hơn qua mỗi ngày. Thôi thì, cứ từ từ sống, từ từ hay vậy...
0 notes
thientu07 · 9 years ago
Link
Bài viết hay. Nhưng hãy đừng so sánh, dù với bất cứ lý do nào đi nữa. Ta chỉ nhớ một vài thứ sau khi đọc:
1. “Tôi biết nhiều bậc phụ huynh cho con đến trường chỉ để xem cô giáo có thương con không là đủ. Chính mình cũng nghĩ cưng nó thôi là đủ. Cho nó đi chơi thì bảo con con chơi cái này đi, đừng chơi cái kia bẩn, cái này hay nè, tốt nè! Rồi nó bỏ không thèm chơi nữa hay khóc ré lên.
Ta tự hỏi mình cho con nhiều thế, cho nó ăn uống vất vả thế mà nó vẫn… không hài lòng. Nó vẫn… bất hiếu. Rồi ta vin vào chữ hiếu, khiên cưỡng bắt con có hiếu. Ta tước đoạt cái đẹp trong con trắng trợn để thỏa mãn lòng tham, rồi bắt đứa trẻ đó phải cảm ơn mình. Nhìn lại xem mình làm gì với đứa trẻ và mình đã bị làm gì khi còn là một đứa trẻ?
Chính chúng ta không hiểu và không phân biệt nổi đâu là tình yêu đích thực đâu là tình yêu khiên cưỡng và gông cùm vào thứ gọi là: trách nhiệm phải yêu.”
2. “… Riêng về trẻ em, xin đừng đầu độc con bằng chính tâm hồn bị nhiễm bẩn của mình, ít nhất hãy theo con và cho con là chính mình. Hãy để ý xem hành động của mình xây dựng một đứa trẻ như thế nào!”
Ta chợt nhớ đến một câu chuyện nhỏ của tác giả Trần Nguyễn Đông Vy: “…Khi bạn có một ngôi nhà, nghĩa là bạn sở hữu một ngôi nhà. Bạn được quyền bán đi, xây lại, sơn tường, phá cửa. Nhưng khi bạn có một đứa con, không có nghĩa là bạn sở hữu đứa con của mình. Ta hoàn toàn không có quyền chi phối cuộc đời con mình, theo những cách ta hằng mơ tưởng. Quyền duy nhất mà ta có, là yêu thương. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con trai mình, tôi đã nhận ra điều đó. Con không thuộc về tôi. Con là một thực thể tách rời…Sau này tôi cũng sẽ nói với con tôi như vậy. Ba mẹ có thể sinh con ra, nhưng không thể sống thay con được. Ba mẹ có thể đặt cho con một cái tên đẹp, nhưng không thể tạo nên danh tiếng thay con…Cũng như tất cả mọi người, con là một thực thể tách rời. Vì vậy, hãy có trách nhiệm với chính bản thân mình!” (Con là một thực thể tách rời)
1 note · View note