Link

Cơn mưa của Khang Thành là một câu chuyện tình vừa lạ kỳ vừa dung dị. Không có nam tổng tài nữ ngây thơ xinh đẹp, Tôn Bằng và Trần Nham, nam chính và nữ chính của truyện, là những con người bình thường đến đỗi bạn có thể ngẫu nhiên bắt gặp họ ở bất cứ đâu giữa lòng đô thị phồn hoa. Một người đàn ông ở tầng lớp lao động thấp kém, nuôi một người anh trai tự kỉ, kiếm sống qua ngày bằng việc lái xe thuê. Một cô phóng viên phần đấu vươn lên từng ngày để nuôi gia đình nghèo khó, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng để che giấu sự tự ti. Hai người vốn là hai đường thẳng song song, tưởng chừng như mãi mãi chẳng thể gặp nhau, ấy vậy mà cơn mưa bất chợt lại mang số phận của họ đến gần nhau.
Xem tiếp Review Cơn mưa - Khang Thành
#words journal#wordsjournal#review#review ngôn tình#review ngon tinh#cơn mưa#khang thành#ngôn tình hiện đại#truyện 3s#con mua#review cơn mưa khang thành
0 notes
Link

Là một trong số ít ngôn tình hiện đại của Cửu Lộ Phi Hương, Không yêu thì biến (tựa khác: Cô nàng mạnh mẽ) hội tụ đủ những yếu tố mang tính giải trí: hài, sắc, sủng, sạch, HE. Mạch truyện tương đối đơn giản nhưng vẫn có điểm nhấn, đã vậy nam chính yêu và sủng nữ chính tận trời, thịt thà đều có đủ, thỏa mãn được những độc giả tìm kiếm truyện ngọt sâu răng. Tuy nhiên, nếu so với những bộ huyền huyễn làm nên tên tuổi của Cửu Lộ Phi Hương, nội dung truyện không quá đặc sắc, nhân vật cá tính nhưng đôi lúc lại quá cường điệu trong bối cảnh thực tế khiến nhiều phân đoạn gây ức chế vô đối.
Xem tiếp Review Không yêu thì biến
#words journal#wordsjournal#review#review ngôn tình#ngôn tình#cửu lộ phi hương#không yêu thì biến#cô nàng mạnh mẽ#truyện 3s#419#truyện sủng
0 notes
Link

Vào một ngày đẹp trời khi mở sổ lưu bút năm lớp 7, tôi ngẩn người rồi bật cười ha ha khi đọc lại danh sách những nghề tôi mơ ước muốn làm hồi ấy: giáo viên, kế toán, kiến trúc sư, mangaka.
Hiển nhiên, hầu hết những ước mơ của thời bé đều sẽ do người thân rót vào đầu, hoặc đó là những nghề thường xuyên gặp. Tôi của năm 12 tuổi chắc chắn chẳng biết Marketing là gì, hay truyền thông là cái chi chi cả. Tôi đi học thấy giáo viên oai quá, tôi đọc sách thấy kiến trúc sư xây nhà oách quá, tôi nghe mẹ nói làm kế toán nhiều tiền ổn định. Chỉ riêng mỗi nghề mangaka (họa sĩ vẽ truyện tranh) là vì tôi yêu truyện tranh quá, đến nỗi chỉ muốn cả đời được chôn mình vẽ truyện tranh mãi mãi.
0 notes
Link

Và, như để chống chọi với màn đêm, như muốn cạnh tranh với vẻ đẹp của tạo hóa, bàn tay và khối óc của con người đã rải khắp mặt đất trăm ngàn ngôi sao không tên. Từ những tòa cao ốc, những ngọn đèn đường, những ngôi nhà bé nhỏ, nơi nơi đều được thắp nên thứ ánh sáng nhân tạo soi rọi con người trong đêm đen dày đặc. Từ nơi này trông ra, tôi có cảm giác mình thật gần với đấng Tạo hóa. Chỉ cần một cái với tay, tôi đã có thể ôm trọn tất cả ánh sáng của thế gian này.
#wordsjournal#words journal#phương ky#sáng tác#truyện dài#tiểu thuyết#hãy lắng nghe giai điệu của bầu trời#truyện
0 notes
Link

Có một đêm con mơ thấy ngoại ngồi bên giường. Ngoại vuốt mái tóc con rồi hỏi: “Đi làm cực lắm phải không?”
Lúc đó, con đã khóc òa trong mơ. Khóc nức nở.
0 notes
Link

Nóng và hầm. Đằng sau lưng là cái quạt máy thổi vù vù cho cái lưng cứ chực túa ra mồ hôi của tôi, còn tôi thì chẳng làm gì ngoài việc ngồi thừ lừ giữa ban công vào một buổi trưa oi bức.
0 notes
Link

Năm hai mươi tuổi, tôi đoạt giải nhì trong cuộc thi viết cảm nhận sách của Thư Viện Thành Phố. Cuộc thi năm ấy không có giải nhất. Phần thưởng là một bằng khen, một quyển sách về biển đảo Hoàng Sa, một quyển tuyển tập những tác phẩm đoạt giải trong đợt thi, và bốn trăm nghìn đồng. Đó là lần đầu tiên tôi “kiếm tiền” bằng những con chữ của mình.
1 note
·
View note
Link

Tôi liếc nhìn. Gương mặt cằn cỗi của ông đầy ngơ ngác. Ông vẫn chạy đi chạy lại khúc hẻm, như hi vọng tìm trong không gian sự xuất hiện của một con người, như để thuyết phục bản thân rằng, chuyện như thế không thể xảy đến với mình.
0 notes
Link

“Hơn mười năm nữa, khi em bằng tuổi chị, có việc làm, kiếm ra tiền, em sẽ nhận ra thời khắc này của em mới là thời khắc đẹp đẽ nhất,. Khi ấy, chị chắc chắn rằng tất cả những gì em ước ao đó là quay ngược thời gian để trở lại làm em của bây giờ.”
0 notes
Link

Gió đêm thật lạnh. Những bóng đèn đường mờ ảo rọi thành từng mảng vàng xuống con hẻm vắng tanh. Xa xa, từng chiếc xe container rầm rập chở những kiện hàng to tướng nặng nề lăn bánh trên con đường tối. Thoáng có tiếng còi xe vang lên trong đêm đen, vọng lại sao xa vắng. Rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Tôi đợi
0 notes
Link

Bạn bảo tôi rằng, cái gọi là ước mơ ấy, liệu có thể đem đến cái ăn sau này? Bạn bảo tôi hãy dùng lí trí để đối diện với thực tại. Cái gọi là ước mơ kia, có phải là ảo tưởng của thời trẻ?
0 notes
Link

Khi còn là một cô bé tám tuổi, sân trường tiểu học là khoảng không gian mênh mông. Bạn chạy bở hơi tai từ đầu này sang đầu kia sân, thở hổn hển mồ hôi đầm đìa, rồi khoái chí tự hào như một thành tựu.
Tại một thời điểm khi đã trưởng thành, bạn quay lại thăm ngôi trường xưa, giật mình hóa ra chỉ cần vài sải chân là bạn đã đi hết veo cái sân bé tẹo. Thành tựu có lẽ chỉ mang tính tương đối mà thôi.
0 notes
Link

Orange dù kết thúc như thế nào thì vẫn là một câu chuyện buồn. Cái buồn của Orange dai dẳng qua từng chương, từng chương một, như từng nhát cắt sắc lẹm vào trái tim người đọc. Bởi lẽ đến cuối cùng, những điều đã qua không bao giờ có thể níu kéo lại được. Tất cả chỉ là nỗi tiếc nuối được gửi gắm vào một niềm hi vọng mong manh.
0 notes
Link

Thành phố khuya vắng lặng. Đâu đó vang vọng tiếng chè chén nhậu nhẹt, tiếng nhạc xập xình của những quán bar và karaoke. Mộc Thi quấn chiếc áo khoác quanh người, bước khỏi tòa nhà Số 1 đường Lê Công Kiều, rồi cúi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Khi ngẩng mặt lên, cô trông thấy dáng đứng quen thuộc của gã đàn ông đang tựa lưng vào bức tường gách đối diện nhả khói thuốc vào không trung.
Mười hai giờ đêm, thời khắc gã đàn ông gặp lại người con gái trên cầu sông Hàn hôm ấy, cả thế giới chìm vào thinh lặng.
0 notes
Link

Mộc Thi không trả lời, hướng mắt ngắm nhìn bầu trời ráng chiều đỏ rực như lửa thiêu nhuộm khắp không gian. Bản nhạc giao hưởng Run của Ludovico Einaudi ngân vang dịu dàng ôm lấy quán cà phê bé nhỏ. Cô nhắm mắt, nhớ về một người đã từng ngồi bên chiếc piano, từng nốt nhạc như phép thuật biến hóa từ đôi bàn tay anh. Cũng giai điệu này, nhưng người đã xa rồi… Bất giác, cô nắm chặt cổ tay mình.
0 notes
Link

Nếu nuối tiếc tình yêu, sao không tranh đấu để giành lại? Nếu đã không thể giành lại, sao không can đảm vứt bỏ để tìm kiếm hạnh phúc?
#wordsjournal#words journal#review#review văn học#phương ky#lịch sử tính yêu#Nicole Krauss#History of love
0 notes
Link

Ta gặp nhau, khi hôm qua chưa vội đi, hôm nay đã vội đến.
Ta bên nhau, khi sự sống buông rơi, khi cái chết gần kề.
Mối quan hệ không định danh, không định nghĩa, không ai biết.
Giữa chúng ta, chỉ có sự im lặng của màn đêm.
0 notes