cornyprincess
cornyprincess
Cornelia Princess
68 posts
"I'm the wind, the wind must be free"
Don't wanna be here? Send us removal request.
cornyprincess · 2 years ago
Text
May quá vẫn còn chỗ này để thả câu từ mà không bị phát hiện :)
0 notes
cornyprincess · 5 years ago
Link
Một chút viết lách sau hơn nửa năm không động bút :)
3 notes · View notes
cornyprincess · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Bản demo nhưng có lẽ bà mẹ này hem muốn vẽ lại nữa :)) Nói thế chứ con tròn tuổi thì quà mẹ tặng cũng không tuềnh toàng được. Caption gốc lên insta mà đọc :)) (tại Số 12 Khuất Duy Tiến Thanh Xuân Trung Thanh Xuânhà Nội.) https://www.instagram.com/p/B_kc-KyjDNyqrHPw97emi7pWPoGb-aoT8AHmvI0/?igshid=blhs10e4farp
0 notes
cornyprincess · 5 years ago
Text
Chia tay rồi thì nên viết gì lên Tumblr?
Chịu, không biết viết gì.
Cảm xúc hiện tại là: không có cảm xúc gì
Hiện tại đang nghe “Đôi lần em nghĩ”, một bản nhạc cũ.
“Vì xưa nay em cũng bao lần yêu, bao lần thương, đâu lần nào êm đềm, bao lần rồi tim em ướt mềm”
Thế đấy, hứa hẹn, ước mơ, rồi cũng tan vỡ :)
0 notes
cornyprincess · 6 years ago
Text
Ahihi
Tumblr là để viết mấy thứ ngắn ngắn, nhỉ :)
Yêu đương ý mà, vô tâm quá là dễ mất lắm, vì chẳng ai có thể mãi chạy theo ai được cả :) Tình cảm cũng có deadline mà :)
3 notes · View notes
cornyprincess · 6 years ago
Photo
Tumblr media
Uầy, các cậu đã book “cô đồng” tên Chee lịch xem tarot/ bản đồ sao và book cô gia sư tên Chee lịch dạy thêm cho các bé chưa? :”) (tại Four Springs Tea House) https://www.instagram.com/p/BxPfMapJh-u55y9-UU1zE5NyrqJFvbEv6S54Zk0/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=mzgx5xe7lc0k
0 notes
cornyprincess · 6 years ago
Text
Buồn quá!
Chắc còn mỗi chỗ này là thả tâm sự lên và chẳng ai để ý quá :)
Kêu than một tí nào :)
Bản thân đã nghỉ làm, đang thất nghiệp. Thời gian này là thời gian khá nhạy cảm, vì chưa có tiền cũng chẳng thấy mình có ích. Đã thế còn không tự tin :)
Bình thường thì vẫn nhạy cảm, nhưng đây là khoảng thời gian bản thân dễ nhạy cảm hơn, dễ buồn, dễ khóc, dễ tủi thân.
Ấy thế mà người yêu vẫn nặng lời được :) Này, anh có hiểu là những lúc em đang như thế này thì anh nên nhẹ nhàng một chút không? Anh không chịu nói nhẹ nhàng hơn, em cũng không chịu bớt nhạy cảm đi. Anh không nhường em một chút được à? Thực sự không thể nhường em một chút được hay sao? :)
0 notes
cornyprincess · 7 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Ở bên một người, nếu năng lượng người ấy trao cho bạn có thể khiến bạn ngày ngày vui vẻ thức giấc, tối tối yên tâm đi ngủ, làm bất cứ việc gì cũng tràn đầy động lực, ngập tràn mong đợi với tương lai, vậy thì bạn đã không yêu sai người. Tình cảm phù hợp nhất, mãi mãi không phải hành hạ lẫn nhau dưới danh nghĩa tình yêu, mà là cùng bầu bạn, trở thành ánh mặt trời của đối phương.“ #whatever #cứđi #giảvờsâusắc
#zorodn
2K notes · View notes
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Bên trái chụp bằng camera thường của điện thoại, bên phải chụp bằng app + no filter :”> Caption gốc thì lên insta đọc nhé :)) (tại Admicro) https://www.instagram.com/p/Boa8JjAhagSZRc1s1YSDpxOL7M72HTpN3MJYhw0/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=wrtb83rn2s88
1 note · View note
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Chả nhẽ lại chat “từ nơi phương xa cho em xin phép cười vào mặt AP một vài nhát :)) nói là đ’ khớp r mà đ’ nghe :))” thì lại lộ liễu tư tưởng phản động quá :)) Bts, ok là bạn nhiều kinh nghiệm hơn mình nhưng mà một là bạn đ’ có tinh thần hợp tác, hai là bạn bị chủ nghĩa kinh nghiệm dập khuôn và đ’ chịu nghe ý kiến người khác :)) Bạn xứng đáng nhận đc cái cười đểu vào mặt từ tớ :))
1 note · View note
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
“Điều quan trọng nhất ở một căn bếp không nằm ở chỗ món ăn ngon lành đến đâu, mà là người ta hạnh phúc đến mức nào khi vào, và mãn nguyện đến đâu khi ra.”
4 notes · View notes
cornyprincess · 7 years ago
Text
Đói nên viết nhảm
Dạo này vui hay buồn? Buồn, nhưng buồn lửng lơ, kiểu không khóc được ý. Chắc là buồn cười? :))
Mà cái gì lửng lơ thì cũng đều khó chịu, chỉ khó chịu ngay sau cái “không có cảm xúc gì” thôi :))
0 notes
cornyprincess · 7 years ago
Audio
(Sơn)
3 notes · View notes
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Vẫn biết up ảnh giờ này là không có ai like rồi, nhưng bạn ảnh này đẹp quá, không kiềm chế nổi nên phải up... #mynhanthienha #upanhgionaybaonhieulike #specialthankstoChimie [đoạn này k cần đọc: venus BC thì muốn nó là the only one, nó là tất cả, thế nên, venus BC có moon nhà 4 và AC CG sẽ rất dễ dỗi (dỗi sâu sắc) khi đánh hơi được rằng: thứ tình cảm dành cho nó không phải là “dành riêng cho nó”, mà là “với ai cũng vậy”.] (tại Admicro- Vccorp)
0 notes
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Đi mần cứ có đồ ăn là vui :)) Đi mần cứ được cho ăn là vui nữa <3 (tại Admicro)
0 notes
cornyprincess · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Chụp vội một đoá hồng... #rose Thực ra Chi ghét hoa hồng, rất ghét. (tại Admicro- Vccorp)
0 notes
cornyprincess · 7 years ago
Text
Cô gái nhỏ với đôi mắt long lanh nhìn những thứ lấp lánh
Đôi khi cũng muốn viết cái gì đó lãng mạn, với giọng văn mềm mại, sến súa một chút... nhưng không làm được, vì cảm giác sự lãng mạn của mình không thoát ra bằng đường ngôn từ được... Và cũng bởi tập trung cho sự sáng tạo hoàn hảo, nhưng lại thiếu nhiệt, nên đến khi nghĩ ra thì hết hứng hoặc cảm xúc trôi tuột đi mất rồi...
��————————————————
Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Giao mùa.
Thời tiết giao mùa thực sự rất đỏng đảnh và khó chiều. Kiểu thời tiết này làm những đứa nhiều cảm xúc như cô gái nhỏ cảm thấy thật là khó chịu, nhưng lại chẳng nỡ chửi rủa một câu. Vì nó đẹp thật. Xét riêng về phần nhìn, chỉ phần nhìn thôi, thì mọi thứ trong kiểu thời tiết giao mùa từ Xuân sang Hạ như thế này thật đẹp, và lung linh. Yup, chính xác là cảnh vật như được khoác lên mình một chiếc váy áo lấp lánh rực rỡ. Không làm người ta chói mắt khó chịu, ánh nắng đó rực rỡ, lấp lánh, toả sáng theo một cách rất dễ chịu. Chẳng nắng gắt, vẫn còn chút gió nhè nhẹ (hoặc đôi lúc mành mạnh) thổi, như cố trút nốt hơi thở Đông Xuân trước khi mùa Hạ ập đến. Mà, trong suy nghĩ của cô gái nhỏ, nắng như thế này chưa làm đen da hay sạm da được... Thế nên, xét cho cùng thì, cô gái nhỏ - cô gái vốn nhiều cảm xúc và tiếp cận với thế giới bằng cảm xúc trước tiên, vẫn say đắm với vẻ đẹp lấp lánh lung linh đó, và vẫn không nỡ nặng lời với một vẻ đẹp như vậy... Suy cho cùng, cô gái nhỏ vẫn chỉ là cô gái thích ngắm nhìn những thứ lung linh, và sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua tất cả cho những cái đẹp thôi mà. Thôi thì hãy cứ vui đi, hãy tận hưởng chút gió cuối mùa cuối cùng, hãy tận hưởng chút lung linh dễ chịu đầu mùa, trước khi nắng gắt, cái nóng và những cơn mưa khó chịu thực sự của mùa hè ập đến đi 🙂
Nhắm mắt... Mở mắt...
Trong một góc của quán cafe nhỏ vắng khách, một góc mà chính xác là có thể nhìn được mọi thứ lấp lánh lung linh dưới nắng, có một cô gái nhỏ đang ngồi ở đó. Tai đeo tai nghe, max volume, tất nhiên là đủ to đến mức cô gái chẳng nghe thấy ai nói gì nữa, nhưng người ngoài cũng chẳng biết được cô gái đang nghe gì; mắt xa xăm nhìn trông rất thơ, nhưng thực ra là nàng ta đang dán mắt vào những thứ lấp lánh lung linh dưới nắng đấy. Thần thái bất cần đời, chẳng biểu lộ cảm xúc là đang vui hay đang buồn, nhưng tinh ý sẽ thấy đôi mắt lung linh long lanh nước, và cũng có thể trong mắt nàng ta là bóng hình của những thứ lấp lánh nàng đang ngắm nhìn nữa... Nàng sẽ luôn gọi đồ uống lạnh, đến mùa đông thì nàng cũng sẽ gọi đồ lạnh mà thôi, tại vì nàng cảm giác bản thân không thể hấp thụ được đồ nóng, có uống đồ nóng nữa thì cũng chẳng làm nàng hết cảm hay đỡ được căn bệnh nhiễm lạnh sâu của nàng được. Bằng một cách ngẫu nhiên không hề cố ý nào đó, nàng sẽ luôn mang theo một quyển truyện hoặc sách nào đó, điện thoại thì sẵn ở trên tay rồi, để thỉnh thoảng nhìn thấy cái gì đó lấp lánh hay hay là nàng sẽ lại chụp chụp vài t��m. Nàng ý chính là cô gái nhỏ, đặc biệt thích ngắm nhìn những thứ lấp lánh lung linh đó.
Kể thế này chắc giống hàng trăm hàng nghìn cô gái quá, nàng ta chẳng có gì đặc biệt hơn cả, đúng không? Ừ, thì cũng chằng có gì đặc biệt hơn cả, cô gái nhỏ cũng chỉ là có thú vui thích ngắm nhìn những thứ lung linh lấp lánh ở những quán cafe vắng khách nhưng phải độc lạ thôi mà. Cũng chẳng phải kiểu không dám nói gì, cô gái nhỏ lần đầu đến quán nhà người ta, mà đi nguyên 1 vòng quán để chọn chỗ ngồi ưng ý nhất, cơ mà sau cùng vẫn là dạng 100% hướng nội nhưng rất hay bị hiểu lầm là 100% hướng ngoại thôi. Cái góc mà nàng ta chọn cũng hay lắm, nó là cái góc mà thường thì chả ai chọn cả, nó đảm bảo được rằng nàng ta sẽ thoải mái ngắm nhìn những thứ lung linh xinh đẹp đó mà chẳng bị ai làm phiền cả. Nắng vẫn sẽ chiếu tới góc nàng ta ngồi, nàng ấy ghét nắng thật nhưng sợ ma nên không ưa bóng tối. Nắng chiếu đến nhưng sẽ không gay gắt, không làm nóng những thứ xung quanh nàng, không làm nàng khó chịu. Nắng vừa đủ, nhẹ nhàng ôm ấp và làm cho nàng cảm thấy xung quanh mình cũng thật là lung linh. Yup, dù cho đi vào quán quen hay quán lạ, nàng, cô gái nhỏ, cũng sẽ cố gắng chọn cho bằng được những góc kiểu như vậy. Hoàn hảo.
Nhắm mắt... Mở mắt...
Cô gái nhỏ vẫn ngồi đó, đắm mình vào giai điệu chẳng du dương hay lãng mạn như cái cách mà cô chọn chỗ ngồi. “Hay thì nghe và nhạc nào cũng nhảy” - quan điểm âm nhạc là vậy nên đôi khi, người ta nói cô ăn tạp trong âm nhạc, chẳng có guu nghệ thuật gì cả. “Nào có sao, mình thích là được” - cô gái nghĩ. Thế là, dù cho góc ngồi có im ắng, nắng có nhẹ nhàng hay nàng đang cầm trên tay một cuốn văn học lãng mạn nào đó, thì thứ nhạc đang đập ầm ầm vào tai của nàng ta, vẫn có thể là nhạc EDM hoặc nhạc sàn quẩy tung nóc lắm, miễn hay là được. Chẳng hợp dơ nhau gì cả, nàng biết, nhưng mà nàng thích như thế. Ngồi nhìn ngắm những thứ lung linh, nghe những thứ mình thích, và chẳng nghĩ gì cả. Tất nhiên, để tăng thêm phần thi vị trong mắt của những kẻ lạ có thể nhìn thấy nàng, và cũng để chủ quán không đuổi nàng đi vì nàng ngồi đó quá lâu, bên cạnh nàng sẽ luôn có một thức đồ uống lạnh, nếu không phải là cacao thì sẽ có dính dáng đến chocolate, hoặc phải có phần kem tươi, và điều cơ bản cần có ở thức uống lạnh đó, là: phải ngọt. Yup, chính xác, cô gái nhỏ thích ngắm nhìn những thứ lấp lánh, và thích cả đồ ngọt nữa. Cái gì cho đường vào cũng ngon, cái gì ngọt cũng ngon. Có rất nhiều người Bắc không ăn được đồ ăn trong miền Trung và miền Nam, vì đồ ăn trong đó đa số các món khá ngọt và hơi lợ lợ. Nàng thì khác, nàng thích, nàng ăn được, và thậm chí nàng còn bắt chước một vài món cho đường vào nữa (tất nhiên, nàng thì thấy ngon, bố mẹ nàng hỏi “con cho đường à?”, và nàng thì đáp lại “không, ngọt thịt đó”)
Nhắm mắt... Mở mắt...
Vẫn là nàng ấy, vẫn cô gái nhỏ, vẫn góc ấm áp đầy nắng dịu dàng đó, bên cạnh là thức uống lạnh và ngọt đó... Nàng ta đang đọc sách. Không, phải là đọc truyện thì đúng hơn. Nàng ấy thừa trí tưởng tượng về những câu chuyện lãng mạn đậm chất ngôn tình, nên nàng chẳng còn hấp thụ nổi những câu chuyện thuần tuý ngôn tình đó. Chuyện hoàng tử công chúa, nàng ấy cũng nằm lòng rồi, nên nếu không có gì đặc biệt hơn thì nàng cũng chẳng đọc. Sách thì nàng ta lười lắm. Những cô gái như nàng, nàng nghĩ, nếu đến cả thú vui đọc sách mà cũng phải nặng đầu dùng não, hoặc phải đọc những trải nghiệm của người khác (mấy kiểu sách selfhelp) ý, thì hoàn toàn có thể hoặc làm nàng down mood vì những cảm xúc xuất hiện sau khi đọc sách, hoặc làm cho nàng phải đau đầu suy nghĩ dùng não này kia. Mà nàng, thì lười lắm. Âu cũng là do nàng, do cách nàng tiếp xúc với thế giới - cô gái nhỏ tiếp cận với thế giới bằng cảm xúc mà. Thế nên, nàng sẽ thường chọn cho mình những quyển truyện có tính suy luận logic cao, nhưng không nặng về chuyên môn, đủ hấp dẫn và khiến nàng mãi sau ngẫm nghĩ sẽ trầm ngâm ra được nhiều điều bổ ích, kiểu như trinh thám phá án, hay tâm lý tội phạm chẳng hạn. Tất nhiên, nếu những dòng truyện đó pha một chút tình cảm thì nàng cũng vẫn sẽ đọc, tội gì đâu. Cô gái nhỏ trước giờ vẫn chẳng mềm mại nhẹ nhàng nữ tính được, nên chẳng thấy mấy quyển ngôn tình có ích lắm. Chưa kể nàng ấy hay bồn chồn, không thích dông dài trong mạch viết mạch đọc, nên nàng ta follow các page ngôn tình trên mạng xã hội là đủ rồi, nàng ta chẳng cần đọc thêm những quyển truyện ngôn tình đó làm gì nữa. Mà, nàng ấy lại có phần thích “buông rèm nhiếp chính”, đứng sau giật giây chỉ đạo hơn, nên mấy quyển trinh thám, tâm lý, có vẻ hợp với khuynh hướng thích thao túng của nàng hơn. Cô gái nhỏ chắc sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện, cục mịch như cô lại có phần lãng mạn cao đến vậy, tính ra, thì tính “nước” trong cô gái cũng ngang ngửa tính “đất” đó chứ chẳng phải đùa.
Nhắm mắt... Mở mắt...
Mắt cô gái nhỏ long lanh là có thật. Những lúc đắm mình vào không gian như miêu tả ở trên - quán càe vắng khách, nắng, nhạc, những thứ lấp lánh, đồ ngọt và lạnh - mắt cô gái dường như càng long lanh hơn. Có thể là do nắng, có thể là do nàng đang nhìn những thứ lấp lánh, hoặc cũng có thể, như nàng nghĩ, là do cảm xúc của nàng. Cảm giác lúc đó thư thái, an yên, bình yên và nhẹ nhàng lắm. Nàng chẳng phủ nhận rằng trong những phút giây đó, nàng chưa từng nghĩ về những ồn ã ngoài kia, những guồng quay kinh hoàng của cuộc sống, những xô bồ xung quanh và chính nàng đang phải dấn thân vào. Nhưng nàng biết, trong tích tắc ngắn ngủi chằng dài đó, mấy cái thứ kinh dị kia được tém tém lại, nó chẳng còn làm nàng phải ôm đầu hay điên loạn lên nữa. Mọi thứ bình yên. Nàng sẽ thoải mái được làm phiên bản ngây thơ nhất, trong sáng nhất, thật nhất của mình. À, tất nhiên, trong những phút giây tuyệt đẹp như vậy, nếu có ai đó chịu đến bên cạnh, cho nàng tựa vai, ôm nàng và chẳng bắt nàng nói, cũng chẳng cần nói gì với nàng, thì lại càng tuyệt. Nàng ấy, vẫn hay mơ mộng như vậy đó. Dù cho có trội CG hay MK, dù cho có dính dáng nhiều đến BC hay ST, thì suy cho cùng, mấy đứa chúng nó cũng là dạng “cần được yêu thương đặc biệt” mà. Nàng ấy cũng thế. Cô gái nhỏ cũng cần được yêu thương đặc biệt. Vì nàng ấy trông vậy nhưng rất dễ tổn thương sâu sắc, dễ tổn thương đã đành, lại còn tổn thương sâu sắc được luôn cơ. Vì nàng ấy vốn dĩ chẳng tự yêu thương mình được, hay cũng chẳng tự ném mình vào những nơi ấm áp được, thế nên nàng ấy cần được yêu thương đặc biệt ấy mà.
Nhắm mắt... Mở mắt...
Cô gái nhỏ hay mơ mộng, thích được trầm mình vào những nơi lấp lánh, viễn cảnh lấp lánh, ấm áp và bình yên như thế. Nhưng nàng ấy cũng biết rằng, thực tế khác xa những gì nàng ấy mơ mộng. Bình thường người ta sẽ thất vọng nhiều lắm, sẽ down mood nhiều lắm. Nàng cũng giống như bình thường người ta vẫn thế thôi, nàng cũng sẽ down mood kinh dị. Nhưng, khác bình thường, nàng sẽ lao đầu vào cái thực tại màu xám đó, hoàn thành nó thật nhanh, để quay trở về với thế giới mộng mơ, khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi của nàng.
Những lúc không thể sống thật sự trong viễn cảnh đó thật, ấy là lúc nàng ta bị stress và thực sự loay hoay với tất cả.
Và, ai cũng xứng đáng được yêu thương đặc biệt. Cô gái nhỏ, nàng ấy, lại càng cần được như thế...
~ viết cho những phút cuối cùng trước khi phim kinh dị “ngày mai lại đi làm” được công chiếu ~
#kikyo - cô gái nhỏ không có giọng văn lãng mạn, ngôn tình và sến súa được, có cố như thế nào, thì cái nét thực tế của bạn Mer MK và cái nét “lao động” của nhà 6 vẫn cứ sẽ len lỏi vào trong bài viết, một cách rất tự nhiên và không thèm toan tính...
0 notes