Photo

Cái xác người đàn ông ấy vẫn nằm sõng soài trên sàn nhà.
Đã hai tiếng trôi qua, tôi vẫn không biết phải làm gì với cái cơ thể đang lạnh dần ấy. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng tiếng nói của gã vẫn vọng lên từ cõi âm ti địa ngục.
- Bên anh, em sẽ thấy đau đớn không khác gì một nụ hôn.
---
Chúng tôi đã yêu nhau, theo cách đó.
Hắn dùng dây nịt, quất tôi. Cứ mỗi lần làm về mệt, hắn lôi tôi ra như một con thú tả tơi, rồi quất.
Tôi gào thét. Tôi đau đớn. Tôi điên dại. Nhưng thật khó để thoát ra, vì tôi yêu thứ bầm dập đó.
Xong rồi, hắn lại khóc. Hắn nói hắn yêu tôi. Và chúng tôi lại quấn lấy nhau, theo cách mà người thường có thể làm được.
- Thật tệ hại, anh yêu em.
---
Chúng tôi chỉ là những kẻ dưới đáy của thế giới, và sống sượng vươn lên, như gai nhọn. Mà bạn biết đấy, người ta vẫn có thói quen giẫm lên cỏ, chà sát cái đế giày đắt tiền ấy, và bóp cho chất nhầy trong thứ thực vật đó ứa ra, nhàu nát.
Mỗi lần bị đạp, hắn lại đánh tôi, lại khóc, lại nói yêu. Hắn nói, đó là cách mà chúng ta sống, chịu đòn. Hắn nói, hồi đó ba hắn cũng đánh hắn như vậy.
Còn tôi nằm đó, bầm dập. Những nụ hôn của hắn bằng roi vọt thật tuyệt. Như cách mà ba tôi đánh mẹ.
Đòn roi là một nụ hôn, và bạo lực chính là tình yêu đích thực. Tôi đã tin vậy.
---
Nhưng rồi, hắn chia tay tôi.
Đơn giản, hắn muốn cuộc sống khác, với con người khác. Hắn từ chối thứ tình yêu này.
Tôi đã không tin được điều đó. Chẳng phải tình yêu này rất đẹp sao? Lúc đó, tôi đã không thể thở được. Cơn đau trong tim kinh khiếp hơn roi vọt rất nhiều. Càng đau, tôi lại càng sư��ng. Hóa ra, có những thứ không cần bạo lực vẫn khiến người ta thốn đến tâm can.
Và hắn vẫn quyết định rời xa tôi.
---
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, đòn roi không phải là cơn đau khoái lạc tột cùng. Mất hắn mới là đòn trừng phạt lớn nhất.
Ngày cuối cùng khi chúng tôi còn ở bên, tôi nhìn hắn ngủ. Vẫn là gã đàn ông tôi yêu, giờ chẳng còn thuộc về. Vẫn là kẻ đã ám ảnh tôi, giờ sẽ ám ảnh người khác. Cái suy nghĩ đó làm tôi điên lên.
Và rồi, tôi c.ắ.t cổ hắn.
Đó là vết cứa rất ngọt, nhanh và dứt khoát. Chất lỏng đỏ ngậy tứa ra, như cách một ống nước nhựa bị chặt đôi. Đôi mắt hắn trợn trừng, và đôi tay to khỏe ấy ôm lấy cổ. Cái thân người của hắn rướn lên, minh chứng cho cơn đau đang xộc tới.
Tôi nhìn hắn đau. Cái khoái cảm râm ran nơi sâu thẳm. Hẳn vẫn tiếp tục quẫy đạp, nhưng lại không hề muốn thoát khỏi đó. Như thể, hắn biết đây là sứ mệnh của mình.
Thời điểm nhìn hắn ra đi, tôi đã đau muốn lịm đi. Và khoảnh khắc đó, tôi cũng chạm đến đỉnh cao của khoái lạc.
Ước gì, niềm đau và khoái lạc là hai thứ khác nhau. Thật buồn, khi với tôi, nó là một.
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
4 notes
·
View notes
Photo

Tôi đã thấy tôi của quá khứ, nhiều năm về trước.
Cái thuở ấy, tôi vẫn đang bận phóng bạt mạng trong chất kích thích, những giấc mơ cay nồng của ái tình. Khi đó, tôi vừa tròn 16 tuổi.
Người đàn ông đó, với đôi tay lão luyện của những kẻ săn mồi, đã khiến tôi hiểu mùi dục vọng thế nào. Nó không quá tệ, nhưng cơn đau đó, làm tôi sợ hãi tình dục.
Hóa ra, những thứ văn phù phiếm, chưa bao giờ miêu tả kỹ về cơn đau đó.
Nó là địa ngục.
***
Tôi nhìn thấy tôi, vài năm sau đó.Đó là cuộc chạy trốn tình dục và những ám ảnh khôn nguôi. Khi tôi hỏi gã trai khác rằng, mình có thể làm tình mà không cởi quần áo?
Người đàn ông đó đã nhìn tôi như thể tôi vừa buông ra câu đùa nhạt nhẽo nhất thế giới này. Gã trai nói, em biết không, việc làm tình không cởi quần áo giống như em yêu một kẻ trong cái lốt che đậy những điều dơ dáy, tởm lợm của mình. Nó không thật.
Hoặc làm tình. Hoặc đừng làm tình.
Không có làm tình mà vẫn mặc quần áo.
***
Tôi nhìn thấy tôi, những năm gần đây.Tôi đã tiến hành trị liệu tâm lý và uống thuốc rối loạn lo âu. Không, nó không giống như những gì người ta nói về thuốc.
Nó không giống cảm cúm, uống một liều là hết. Bạn phải sử dụng chúng theo tháng. Và đôi khi, nó là cuộc chiến cả đời.Nó có những tác dụng phụ. Nó khiến gan bạn ít nhiều yếu đi. Nó làm cơ thể ta xáo trộn.
Nhưng nó khiến ta minh mẫn, để hiểu những tổn thương trong mình.
***
Tôi nhìn mình trong gương, giai đoạn hiện tại.
Tôi vẫn uống thuốc và đã có người yêu. Anh đã dạy tôi yêu những cơn đau khi làm tình. Cảm nhận nó. Lọc lựa ra trong đấy niềm khoái lạc không phải của dục vọng mà là tình yêu.Anh dạy tôi yêu tinh chất của người đàn ông. Bằng cách gọi thẳng tên nó là tinh dịch. Bằng cách dùng những lời hoa mỹ, rằng tinh chất này giúp loài người được sản sinh, kế thừa.
Anh đã thay những người đàn ông trước đó dạy tôi rằng có những cơn đau chỉ là cơn đau, nhưng cũng có loại mở đường cho an tĩnh và khoái lạc.
Quan trọng hơn, anh cho tôi biết, làm tình vẫn mặc quần áo không đáng sợ bằng làm tình mà lớp tâm hồn vẫn kín bưng.
Giờ đây, tôi đã nhìn thấy vũ trụ bằng ống nhòm của anh. Bằng tình yêu. Bằng chữa lành tích cực. Và bằng sự cảm thông dịu dàng.
Giờ đây, tôi và anh, đã chạm tới dải ngân hà…
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
42 notes
·
View notes
Photo

Tôi lấy máu cô ta bôi lên mặt.
Chất lỏng màu đỏ ấy lấp lánh tựa thứ trang sức dị biệt. Lưỡi tôi liếm vị máu nơi mép miệng. Chao ôi, sao Thượng Đế lại tạo ra chất lỏng cuốn hút như thế.
Tôi bật livestream, chờ đợi khán giả của mình. Lượng xem tăng đột biến. Loạt bình luận lo lắng được gửi đến.
“Chị sao thế?”, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi bỗng thấy buồn cười. Chính xác hơn, là vừa buồn, vừa cười. Lâu rồi, trang cá nhân của tôi mới được chú ý như thế.
Tôi đưa đầu con ranh đó, rồi nhìn vào camera và nói:
“Mình đã chặt đầu cô ta.”
____
Tiếng chửi rủa lan rộng. Lượt chia sẻ, bình luận tăng đột biến. Lũ mạng đang treo tôi lên cái biểu tượng Facebook, ném đá tôi như con chiên tử vì đạo. Nó quá giống câu chuyện ngày đó của tôi.
Run rẩy hít làn khí quánh đặc vào buồng phổi, tôi run rẩy nói:
- Hồi đó mình cũng bị bắt nạt như bây giờ, bởi mình chẳng đẹp. Chúng nó cười nhạo, chửi bới mình. Và mỗi dịp cuối năm, rũ hết mọi tội ác, chúng được loại tốt hạnh điểm và luôn là thiên thần trong mắt bố mẹ.
Tôi nhận ra mình đang gằn giọng. Như thể, kí ức chém tôi một nhát, và tôi lại lấy tay bóp xịt những sưng mủ để cho thế giới biết nỗi đau tôi mang.
- Nhưng chuyện đã thay đổi khi mình bước vào tuổi dậy thì. – Tôi nói tiếp – Mình rất giỏi diễn xuất. Bất kỳ vai kịch nghệ nào mình cũng tham gia. Mình khiến họ khóc, cười, điên dại,… Khi nhìn tràng vỗ tay phía dưới trái ngược với lời tàn nhẫn chúng nó đã ném vào mình, mình nhận ra, nổi tiếng chính là cách để mọi kẻ phải quỳ gối.
Trong phút chốc, không gian tràn ngập tiếng vỗ tay khi tôi diễn vai Thị Nở bỗng trở lại. Những kẻ bắt nạt thành fan hâm mộ. Và tôi nhận ra, đây là con đường của mình.
___________
Lượng người xem chạm mức kỷ lục. Lũ người đó bắt đầu rú tên tôi. Nhưng giờ, nó đã không thể chạm vào tôi nữa.
“Tại sao mày lại giết người ta?”
“Anh thích bạo dâm, nên nhìn cảnh này rất hứng tình, ahaha.”
Tôi nhìn lại gương mặt con ranh mình vừa giết. Giờ đây, cái đầu nó lạnh buốt. Như thể, đây chỉ là mô hình mà thôi. Lúc đó, những kí ức về nó trở lại. Và tôi nhận ra, cơn điên đang lên dần.
- Mình đã dành trọn mọi thứ cho diễn xuất… - Cuối cùng tôi nói qua camera – Từ học vấn, đến tâm lý nhân vật, hội thoại. Mình đã bước lên thành công bằng công sức bản thân. Nhưng rồi, một con hot girl đã lấy đi tất cả.
Tôi kéo đầu con ranh đó lên camera. Đó là một con chân dài vô dụng. Nhưng rồi, nó đã giành được vai chính của tôi bằng vẻ đẹp khốn kiếp của nó. Chẳng phải đàn ông thích lên giường với gái đẹp hơn gái giỏi sao?
Nhưng đó chưa phải tất cả. Nó khinh thường tôi. Cái bĩu môi khi nó thấy tôi lùn tẹt. Nó cũng muốn giành hết mọi vai diễn, khi ở đâu có tô, cũng có nó. Tôi đã điên tiết và dằn mặt nó. Với gương mặt xinh xắn, con ranh đó đáp:
- Phải. Tao muốn cạnh tranh với mày. Tao ghét ai diễn giỏi hơn tao.
Giây phút đó, tôi nhận ra nó cũng đang run rẩy. Dường như nó cũng sợ hãi những kẻ giỏi hơn như cách tôi ghét ai đẹp đẽ vậy.
Chúng tôi bắt đầu cuộc giành giật. Để rồi, trong cuộc tranh giành một vai diễn quan trọng, nó đã thắng. Khi đó, ánh mắt vị đạo diễn nhìn tôi y như lũ học sinh năm nào:
“Anh biết em thích vai diễn này, nhưng em biết đấy, nó nên dành cho người… ừm… đẹp hơn.”
Cái chữ “đẹp” đó đẩy tôi về thời quá khứ xa xôi, khi những người đàn ông vẫn chê tôi xấu. Lúc ấy, tôi như bé lại. Hóa ra, suốt đời tôi chẳng thoát được cảm giác nạn nhân của năm tháng đó.
Hít một hơi thật sâu, tôi nói tiếp:
- Các bạn biết không? Diễn xuất và danh tiếng là tất cả đối với mình. Chỉ có danh tiếng mới khiến người ta nhìn mình, chứ không phải là nhan sắc. Nhưng rồi, tụi mày thấy chứ, cuối cùng, tài năng vẫn không thắng cái đẹp.
Cơn giận trong tôi lên đỉnh điểm. Và gần như, tôi đã trở thành quỷ dữ:
- Tao đã giết nó. Tao đã đến nhà nó, lao vào căn hộ của nó. Tao túm tóc con khốn đó và dộng vào tường. Tao nghe nó la hét, hoảng loạn và choáng váng. Và tao bóp cổ nó cho đến khi con người đó không thể thở được. Rồi tao chặt đầu nó. Từng nhát, để nghe xương gãy. Từng nhát, để biết nó chỉ là một đống thịt vữa mà thôi.
Đưa cái đầu của con khốn đó lên, tôi bắt đầu hành trình ghi tạc tên mình vĩnh cửu trong lòng mọi ngư��i. Lấy chiếc giày cao gót, tôi đập nát gương mặt đó. Mắt con ranh thụt vào trong hộp sọ, sống mũi dập nát. Cái môi dẻo kẹo của nó xệch đi. Cứ thế, dứt khoát và không khoan nhượng, tôi biến gương mặt nó trở thành thịt heo xay, không hơn.
Có tiếng công an gào lên từ phía cửa. Nhưng đã muộn. Bởi lẽ, tôi đã trở thành huyền thoại mất rồi.
Trên mạng, hình ảnh tôi lan truyền. Giờ đây, không ai có thể cướp đi danh tiếng của tôi nữa…
Photo by pinterest
6 notes
·
View notes
Photo

Người ta tìm thấy xác cô dưới nước.
Anh chứng kiến sự thay đổi của cơ thể cô. Khi mới vớt lên, cô trắng bệch. Chỉ thời gian sau, vi khuẩn bắt đầu hoạt động mạnh hơn khi tiếp xúc với ánh sáng. Mắt cô phồng lên, môi trễ và da bắt đầu bong. Nơi miệng, nấm bọt vẫn còn – minh chứng cô vẫn sống khi bị vứt xuống nước. Âm hộ bị xâm hại, đầu vú bị cắn nát.
Trước đó, cô đã chuyển cho amj số tiền lớn:
- Giữ đó mà lập nghiệp!
Đó là câu nói của cô trước khi chết.
___________
Không quá khó để biết hung thủ là người yêu cũ của cô. Ông ta đã đầu thú. Bồ cũ của cô còn gửi video hành xác cho tôi xem.Video kéo dài 40 phút, bao gồm các cảnh trói, đập, cưỡng bức, tra tấn. Trong vòng 40 phút đó, tiếng hét của cô dộng vào tai anh, tựa thứ hành hạ đầy đốn mạt. Ông ta làm tình như máy dập. Thúc thẳng. Rách toạc. Như thể, bao nhiêu tức tối, ẩn ức đều dồn cú thúc nhân danh làm tình đó.
Cuối cùng, ông ta bỏ cái xác trần truồng của cô vào bao lớn như cách người ta nhét con cá trong bọc. Điệu nghệ. Ngắn gọn. Cô vẫn sống khi đó. Người chỉ chết khi bị quẳng xuống nước.
Cô từng nói, người sợ chết đuối nhất.
___________
Trước khi bị bắt, bồ cũ của cô gọi cho anh.
- Mày đã coi chưa?
Anh không còn nhớ lúc đấy mình nói gì. Chỉ biết, anh đã ném lời chửi rủa bằng mọi từ ngữ thô bỉ như cách ông ta thúc dương vật vào âm hộ người anh yêu.
- Nhưng tiền đang nằm trong tài khoản của mày thuộc về tao.
Đó là câu nói chốt hạ của ông ta. Chất giọng ấy không cảm xúc, tựa như mọi hỉ nộ ái ố đã trôi đi theo dòng nước, lúc ông ta vứt xác cô xuống sông.
- Ông nói gì?
- Nó là một con điếm, không hơn. – Ông ta nói tiếp. – Mày không biết nó mồi chài đàn ông à? Phút giây đó, anh choáng ngợp. Hình ảnh cô hiện về. Sự sắc sảo và khôn ngoan. Cả cách cô tiếp cận anh với những câu đùa học thức,… mọi thứ đều khác xa một con điếm.
- Mày đếch biết là phải rồi… - Ông ta nói tiếp – Nó đã ngủ với nhiều đàn ông, sau đó con điếm ấy thuộc về tao. Tao đã yêu nó hết lòng. Rồi một ngày, nó bảo đã tìm được tình yêu, là mày.
Nói đến đây, ông ta cười lớn:
- “Tình yêu đã thay đổi em”, nó nói thế. Tao tìm mọi cách giữ nó lại, nhưng mày đã cướp nó khỏi tay tao. Một ngày, nó bảo mày cần số tiền lớn để lập nghiệp. Tao đã cho nó. Khi hẹn gặp, tao đã giết nó như vậy.
Mảng miếng sự thật lộ dần. Cô đã lấy tiền bồ cũ, đưa cho anh. Và cô bị giết.
- Ông có yêu cô ấy không?
- Rất yêu. - Vậy sao ông làm vậy?
- Tao có thể cho nó mọi thứ, trừ việc thân xác đó thuộc về thằng khác.
_____________
Tại phiên tòa, anh mới biết cô chỉ là bồ nhí của ông ta. Và ông ta có vợ.
Cái phốt tiểu tam đang nóng, cộng thêm sự man rợ của vụ án, báo chí liền biến nó thành mồi ngon. Lời thóa mạ, chửi rủa ập đến kẻ phạm tội. Và người đã chết, là cô, cũng bị phanh thây giữa miệng đời.
Anh gặp vợ ông ta tại phiên tòa. Bà ta nhìn anh, cười nhạt nhẽo:
- Cái kết đẹp cho lũ gián phản bội.
Anh im lặng.
Giây phút đó, hình ảnh cô hiện về. Khi người không quần áo, nép bên anh và nói lời yêu. Khi cô khóc. Khi cô gửi toàn bộ số tiền đó cho người yêu.
Không, cô không phải gián. Chỉ mình anh biết cô không phải kẻ xấu như người ta nói trên mạng xã hội…Chỉ mình anh thôi…
Photo by: Pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
27 notes
·
View notes
Photo

Tôi đã yêu em, khi nhìn ngắm thân thể đó trần truồng trước ô cửa sổ chưa kéo rèm. Bầu ngực mới nhú hấp dẫn, làn da sáng, môi căng mọng, em là hiện thân của quỷ dữ.
Bất ngờ, ánh mắt em nhìn thẳng vào ống nhòm. Tim tôi giật thót. Em sẽ hét lên và tố cáo tôi. Nhưng không, em cười.
Mái tóc dài của em che nửa gương mặt. Em dùng tay, nhào nặn bầu ngực mình. Và lưỡi người mơn trớn đôi môi đó.
Giây phút đó, mẹ kiếp, cuộc tình của chúng tôi bắt đầu.
_______________
Cứ mỗi buổi tối, tôi lại ngồi sau ống nhòm, nhìn em. Như biết chuyện, em lại ra cửa sổ, cởi trụi quần áo. Hai chân tôi run rẩy khi người cứ tụt dần những mảnh vải còn sót lại. Em bắt đầu lắc mông mình như Cardi B, và cái lưỡi hư đốn của người lại ngoe nguẩy tựa Miley Cyrus. Em là con mèo cần sa như Doja Cat, làm tôi phê tận nóc như đang lái vào ngày cỏ xanh. Một tối trần truồng như bao ngày, em dùng bút lông viết lên cơ thể: “7 giờ ngày mai. Đến nhà em. Cửa đã mở.”
Em nháy mắt. Tôi nhận ra, mình phải khám phá nhân vật này.Bảy giờ hôm sau, tôi đi sang dãy nhà đối diện. Tiến về cánh cửa nhà em, tôi khẽ vặn nắm đấm. Em không khóa. Khi bước vào, không gian im lặng đến đáng sợ. Bất ngờ, có bóng người đằng sau vụt qua. Vội quay lại, một vật cứng đánh vào đầu tôi. Choáng váng, tôi ngã xuống sàn.
Trước khi chìm vào cơn mê, tôi đã thấy em, đứng cạnh người phụ nữ khác. Đó là mẹ của người.
_______
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị cột hai tay và chân. Trong cơn choáng váng, tôi ngắm nhìn xung quanh. Đây là căn phòng tôi đã biết, khi ngắm nhìn em bằng ống nhòm.
Trên ti vi, một đoạn phim đang bật. Có người đàn ông đã đánh phụ nữ. Hắn ta luôn gào lên “nhìn tao này”, và liên tục tát kẻ còn lại. Đó là mẹ của em.Rồi bất ngờ, mẹ em gào lên. Bà ta xô đẩy người đàn ông, và đầu ông ta đập vào cạnh bàn gần đó. Thân hình đó bất tỉnh. Từ trong bếp, mặc chiếc váy ngủ, em bước ra. Tay người cầm con dao. Và thân hình kia lủng thủng những đường thọc ngắn dài. Nơi bụng. Ngực. Đùi. Cổ họng. Dương vật.
Chẳng biết từ lúc nào, em cùng mẹ đã đứng cạnh tôi. Em mở khóa quần tôi, rồi bắt đầu ân ái. Tôi cố hét nhưng nhận ra miệng mình bị dán chặt. Làm sao ngăn được khoái cảm, khi em đang ở trên thân này. Và người đưa tôi lên đỉnh.
Khi hoàn thành xong nhiệm vụ, em lấy một chai rỗng, đập vụn. Nhìn tôi hoang dại, người đâm vào vùng kín. Nơi đó của em rách nát. Em hét lên. Con quỷ đó đang làm gì vậy?
Phút chốc, tôi nhớ đến bộ phim “Gone Girl”. Rằng em sẽ có đủ lý do để ngụy biện, rằng người đã tấn công tôi, vì tôi đã chiếm đoạt người. Rồi mẹ em từ từ xuất hiện. Nét mặt bà ta u uất, điên dại. Tay bà cầm con dao.
“Em đang nhìn anh, như cách anh luôn nhìn em.”
Giọng bà ta như vọng đến từ cõi xa xôi. Và rồi, lưỡi dao vung lên. Cơn đau tràn tới với tôi, đưa dáng em ngập trong máu đỏ lấp lánh….
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
11 notes
·
View notes
Photo

Em bước vào phòng khám, phơi tấm thân của mình trước mặt bác sĩ. Người phụ nữ đó đếm từng vết bầm trên cơ thể này. Cô ta dùng những từ em đã không hiểu. Bạo hành. Thâm sẹo. bầm tím. Cô ta bảo, anh đánh em phải không? Em bảo không, anh đang yêu. ____________ Cú đá của anh là nụ hôn. Cái lẳng tóc đầy thô bạo tựa như sự tưởng thưởng. Tiếng thét của em là lời cầu nguyện, còn anh đáp ứng nó bằng cách vùi đầu em vào bồn cầu. Đó chẳng phải là yêu sao? Rằng khi người ta chấp nhận mọi đau đớn, để tìm được khoái lạc trong đấy? ______________ Rồi gã đàn ông đó đến với em. Nụ hôn đó với em là cú đá. Cái vuốt tóc tựa sự khinh thường. Tiếng yêu của em là sự chửi rủa, và gã ta đáp lại bằng cách vùi đầu em vào lồng ngực ấm áp của mình. "Đó là yêu thương." Gã nói thế. Và quả thật, nó khiến em bối rối. Nó khiến em phải chạy xa, để thoát khỏi cơn mộng mị này. Rằng đâu mới là thứ yêu thương thật sự. _____________ Em đã đánh mất khả năng nhận biết, khi mắt này có thể thấy được vẻ đẹp của bạo lực, và run sợ trước sự dịu dàng thái quá của những xúc cảm gần gũi. Có lẽ, anh thấy đấy. Đôi khi, người ta không thể phân biệt đâu là yêu, đâu là độc hại. Hóa ra, ai cũng cần được dạy, để nhận biết những điều đó.
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
26 notes
·
View notes
Photo

Em đang phê trong nỗi buồn, anh ạ. Lý trí này nói em phải thoát ra, nhưng anh biết đấy, khối tim em luôn là kẻ làm chủ cuộc ch��i.
Đừng nói những lời lừa dối nữa, anh ạ. Em biết tỏng rồi. Cưỡi trên cây thông giáng sinh của người, em chỉ muốn tuần lộc đưa mình ra khỏi nơi ô uế này.
Lũ bạn em bảo, làm đếch gì có hạnh phúc. Những thằng chợ cá. Mấy con nhỏ mang đôi giày đế bằng dạo chơi nơi cầu Thị Nghè về đêm. Ối trời, chúng đúng. Làm sao chúng biết hạnh phúc khi chưa từng chạm tới?
Đến lúc rồi anh ạ. Xoắn mông trên cây thông giáng sinh của người, em chờ được bắn lên thiên đường. Nếu hạnh phúc chỉ là một tia sáng, em sẽ chụp nó, và đem xuống cho lũ bạn ngắm.
Ê tụi mày, hạnh phúc này! Niềm vui này! Bình an này.
Ngay tại đây, khi anh đang phê cần, thì em đang phê khoái lạc. Khi ta chạm đỉnh, em sẽ bái bai anh. Đến lúc rồi, honey. Em phải đi tìm hạnh phúc!
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
8 notes
·
View notes
Photo

CON QUÁI VẬT TRẦM CẢM ĐANG CHIẾM LẤY TÔI
Nó thường đến vào sáng sớm, trong hình dạng con chó mực đen đúa. Cái bóng sinh vật ấy lửng lơ trên trần nhà, trước nhảy hụp vào tôi.
Qúa trình hành hình bắt đầu.
Những kí ức đau đớn bị kéo lại, buốt lạnh. Tôi sống lại khoảnh khắc khi nhìn nội – người mình yêu quý ra đi. Thân thể bà được bó chặt trong tấm vải vàng. Ông tôi tấm tức khóc: “Xong đời bà rồi.”
Và khi đám bạn kéo tôi vào phòng vệ sinh, lột áo tôi ra. Tôi cố gắng chống trả tụi nó, cho đến khi sự yếu đuối đầy bản năng trỗi dậy. Tôi khóc.
Con chó mực đã đến gần hơn. Tôi cảm thấy cái lạnh từ nó. Sinh vật ấy hôn tôi, phả tiếng vọng vào mang tai này:
“Mày thấy chứ, bất cứ ai cũng rời bỏ mày. Đó là quy luật. Sao chúng ta không đi dạo thiên đường?”
Tôi bắt đầu khóc. Có gì trỗi dậy trong lòng này. Nó muốn tôi chết. Quan trọng hơn, trong sự hoảng loạn, tôi thấy sự thanh thản trong đó.
****
Bằng hơi lạnh của mình, con chó đen kéo tôi về phía phòng bếp. Nơi đó, những con dao nằm ngay ngắn, ngoan ngoãn như loài mèo đang ngủ. Con chó cười khà khà, nói bằng chất giọng nhừa nhựa:
“Thử xem, phê lắm đấy!”
Tôi run rẩy đưa con dao lên. Thứ ánh sáng ngoài đường rọi vào, khiến lưỡi kim loại lóe lên tia sáng lạnh buốt. Con chó nâng tay tôi lên, khẽ khàng đặt lưỡi dao vào cổ tay tôi.
“Mày biết đấy, khi cơn thống khổ thể xác hay tâm hồn lên đỉnh điểm, mày sẽ tê liệt. Chẳng đau lắm đâu. Thử nhé!”
Tôi đặt lưỡi dao vào cổ tay, ấn xuống. Nhưng chính khoảnh khắc đó, nụ cười của mẹ trở lại. Mẹ từng bảo, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, bà vẫn bảo vệ tôi.
Về đứa bạn thân. Về chàng trai tôi thầm thương. Và quan trọng hơn, khi nắng chiếu vào da thịt tôi, rất ấm. Đó là thứ mà chó mực chưa từng đem lại cho tôi.
- Xéo đi! Con khốn!
Tôi rít lên, và dùng dao chém vào con chó mực. Cái bóng nó vụt tan, và tôi bắt đầu chạy khỏi nó.
Làn khói đen bắt đầu tựu lại sau hồi phân rã. Hơi lạnh nó lại bám theo tôi. Tiếng thét của nó vang vọng:
“CON C*Ó C*Í”
Con chó mực khạc ra dòng khói màu đen. Xoay cuồng như chuỗi ADN, làn khói ấy trói tôi lại. Hơi lạnh luồn vào miệng tôi như giun trơn nhẫy, và kí ức tối đen trườn đến. Bắt nạt học đường. Cái chết. Nỗi đau bỏ rơi. Nhưng kẻ tôi ghét vây quanh thân này, gào lên.
“Cắt! Cắt! Cắt! Cắt!”
Tay tôi một lần nữa tìm đến con dao. Âm thanh ngày càng vang vọng, hối thúc: “Cắt! Cắt! Cắt! Cắt!” Tôi cố gắng nhớ lại những điều tích cực.
“Mẹ yêu con”
“Cắt! Cắt! Cắt! Cắt.”
“Em muốn đi chơi giáng sinh với anh không?”
“Cắt! Cắt! Cắt! Cắt!”
“Nếu con gặp vấn đề tâm lý hay bất cứ điều gì, hãy nói mẹ!”
Mọi thứ dồn nén. Cắt. Yêu. Cắt. Yêu. Thân hình tôi run cầm cập. Rồi tôi gào lớn.
“Mẹ ơi! Con không muốn chết! MẸ ƠI!”
Tiếng thét của tôi đánh thức bà. Từ trong phòng ngủ, mẹ tôi chạy ra. Chính khoảnh khắc đó, chó mực đã buông tha con mồi. Nó lửng lơ trên trần nhà. Trước khi sinh vật đó tan biến, tiếng vọng của nó vẫn ở lại…
“Tao sẽ trở lại. Mày sẽ không bao giờ trốn tránh được những nỗi đau của chính mình.”
Mẹ nhìn tôi ngồi bệt xuống sàn với con dao. Nước mắt bà chảy ra. Và lần đầu tiên, tôi nhận ra, bà đã sinh ra tôi, lần thứ hai.
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
#pham anh tuan#film#love#yêu#trầm cảm#kinh dị#quotesvn#quote#trích dẫn hay#đàn bà#buồn#sad#nhớ#tản văn
63 notes
·
View notes
Photo

anh bảo, hãy nốc đống thuốc lắc và nấc trên cây gậy này.
nhưng tại sao phải cần chất kích thích?
chàng trai của em, hãy chiếu sáng thân này bằng thứ gậy disco đó, và em sẽ lắc nó bằng vực thẳm vũ trụ này.
em sẽ hét cho anh nghe, tiếng gọi tựa nàng tiên cá bị cắt đuôi.
đó là tiếng gọi của em, khi bị hắn đè xuống,
dưới thảm cỏ này.
______________
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
8 notes
·
View notes
Photo

Tôi đến tiệm “Xé thân thể người yêu” lúc 10 giờ đêm. Nhân viên mặc bộ đồ đen mỉm cười:
- Chị muốn xử lý người yêu thế nào?
Máy tính của tiệm hiện lên cách thức từ ôm hôn, cắt nhéo, đến những điều man rợ hơn.
- Dùng d.a.o đi – Tôi đáp.
- Vâng. Xin cho tiệm xin ảnh người yêu cũ của chị và mời chị đeo kính Thực Tế Ảo.
Tôi làm theo, rồi bước vào căn phòng trống. Trong hai phút, hiện lên bản sao người yêu cũ được trói vào chiếc bàn phẫu thuật. Anh nhìn tôi kinh hãi, phát ra tiếng kêu hoảng loạn.
- Chị có 10 phút hành hạ người cũ. – Nhân viên mỉm cười và nhường lại căn phòng cho tôi.
______________
Anh cởi trần, bị trói chặt tay và chân. Nùi giẻ nhét vào khuôn miệng đã từng hôn tôi. Con ngươi đó mở to, chất đầy kinh hãi. Tiếng kêu nghẹn lại, bị trôi tuột vào trong.
- Ôi cha cha! – Nụ cười tôi phác lên gương mặt – Anh muốn thế nào đây?
Con dao hiện lên bên cạnh bàn phẫu thuật. Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi lại chảy. Tôi nhìn kẻ mình yêu trong đau xót và hận thù. Tôi muốn xé xác con người đó.
Tôi run rẩy cầm con dao. Trong phút chốc, có tiếng gọi từ cõi sâu vọng lên, van xin tôi giết kẻ phản bội đó. Và tôi cắm phập lưỡi dao vào ngực anh.
Tiếng rống kéo dài, tựa loài thú vừa đem lên bàn tế rồi xé họng. Khi thấy dòng máu chảy trên làn da đó – thứ tôi đã từng hôn, dòng khoái lạc cũng lan ra trong tôi, tê tái. Đó là thuốc độc, là ma túy, là tình dược. Nó vừa ghê tởm, vừa xấu xa, vừa mê hoặc. Tôi cúi xuống, thè lưỡi, nếm thử chất lỏng màu đỏ đó. Tanh, nhưng ngọt.
Ngọn lửa lòng lan rộng trong tâm khảm này. Tôi thấy tay cầm con dao run rẩy. Ngay lập tức, tôi rút ra, dùng toàn lực đâm liên tục vào cơ thể đó. Cổ họng. Ngực. Bụng. Mạng sườn. Tiếng kêu của anh thay đổi, từ thảm thiết, tắc nghẽn đến rè rè như chiếc thu âm cũ sắp tắt pin. Miệng người phụt máu. Bất ngờ, anh đẩy miếng nùi ghẻ ra.Khuôn mặt đó, vẫn là kẻ tôi từng yêu. Đôi mắt người dại đi. Trong dòng máu đang ộc ra từ miệng, có tiếng nói dịu dàng, tha thứ. Anh cười:
- Anh yêu em… Ngay cả khi em làm điều này.
Câu nói đó tựa cú tát, khiến tôi sợ hãi. Nó ám ảnh, ghê rợn cả lưỡi dao cắm vào thịt người. Tôi thả con dao xuống, vội vàng lùi lại.
Bất thần, tiếng chuông vang lên. Đã hết 10 phút. Thân xác anh chớp nháy, biến mất. Hoảng loạn, tôi tháo kính.Trên bàn phẫu thuật chỉ là một hình nộm chứa đầy nước dâu mà thôi.
______________
Những hình ảnh đó tác động mạnh mẽ đến tôi. Nước mắt tôi trào ra, và tay tôi vẫn cầm con dao ấy. Nó rất thật.
Tôi rút điện thoại, bấm số người yêu cũ. Từng hồi chuông vang lên, không hồi đáp. “Mẹ kiếp! Nhấc máy đi.”
Bất ngờ, giọng người yêu cũ vang lên:
- Anh nghe! Có chuyện gì thế?
Âm thanh đó, vẫn là anh. Không thể kiềm lại được, tôi tắt máy, bật khóc. Nhân viên của tiệm “xẻ thân thể người yêu” bước vào khẽ hỏi:
- Chị hài lòng chứ? Có thật không?
- Thật…Thật… - Tôi lắp bắp.
- Chị có vẻ hoảng sợ. – Nhân viên cười. – Chúng ta đều muốn g.i.ế.t người yêu cũ, nhưng thật ra, cái cần g.i.ế.t là ký ức về họ.
Tôi hoảng sợ chạy ra khỏi tiệm. Cái chết ảo của anh vẫn bên tôi. Nhưng dày vò hơn, là kí ức đẹp về anh trở lại. Nó ám ảnh, còn hơn là khoái lạc được hành xác người…
Photo by Pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
23 notes
·
View notes
Photo

Anh trở lại, đẹp không tì vết. Làn tóc rối bời, môi dày mật ngọt, anh sẽ làm tôi điêu đứng.
Người hôn tôi, làm tình với tôi. Nhưng bất ngờ, anh hóa thành quỷ dữ.
Những ngón tay nhọn hoắc. Chiếc lưỡi dài ra, chẻ đôi, hóa thành rắn độc. Cơn thất thần tràn tới, không báo trước. Tôi gào lên, đẩy tung kẻ xa lạ ấy. Tôi lao ra phía ánh sáng, nơi có cánh cửa đang rộng mở.
Rồi tôi lao xuống, tối hù.
- Trải nghiệm của người nhảy cửa sổ sau khi phê thuốc, lúc vừa thất tình -
Photo by pinterest
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
20 notes
·
View notes
Photo

- Tại sao cô lại sát hại bạn trai mình bằng cách đập nát mặt anh ta?
- Tôi không muốn nhìn thấy khuôn hình đó nữa.
- Nhưng theo chúng tôi điều tra, cô và anh ta đã không gặp nhau gần nửa năm, trước khi anh ta bị cô ra tay tàn nhẫn.
- À, anh ta vẫn chạy trong đầu tôi, hàng ngày.
- Vậy khi lấy đi sinh mạng đó, cô đã đỡ hơn chưa?
- Chưa. Anh ta ám ảnh hơn. Có lẽ, thứ tôi cần dập nát, không phải anh ta, mà là kí ức của kẻ đó.
- Đập mặt hay đập nát kí ức -
Author: https://www.facebook.com/phamanhtuanauthor
4 notes
·
View notes