Text

Tối nằm ngủ với chồng mình mà cứ thao thao thức thức
Tôi và chồng mình yêu xa. Xa tận 5 năm. Những lần hẹn hò, những câu nói yêu thương cũng chỉ qua mạng xã hội. Đôi khi có giận hờn thì cũng im lặng cho qua. Chúng tôi không hay nhắn tin vì anh muốn gọi cho nhanh, gọi facetime để được nhìn mặt nhau tí rồi học tập, làm việc. Chúng tôi bằng tuổi, không kiểu yêu xa giữa hai quốc gia, chúng tôi chỉ cách nhau 1 thành phố mà thôi.
Anh không biết ghen, không giận cũng không hay hỏi han lặt vặt. Anh cứ học và làm, tôi cũng thế. Rồi cũng có giận, có tủi thân thì tôi im lặng và chặn Facebook hoặc chặn nhiều cách liên lạc. Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi và anh giận nhau. Tôi cũng cắt liên hệ, đi chơi cho đã. Mà không biết anh chạy xe băng đèo ra thăm tôi. Vì chặn hết mọi thứ, nên anh không thể liên lạc được cho tôi. Anh chỉ man mán địa chỉ trọ tôi. Anh ngồi núp mưa dưới cổng trường đầu ngõ trọ của tôi. Giờ ấy tôi phi xe ra ngoài, dầm mưa để quên ổng cho rồi. Mà ổng lại ngồi im đó, thấy tôi nhưng anh không thèm kêu làm gì. Anh cứ để tôi đi chơi về. Anh vẫn kiên nhẫn ngồi đó. Đến khi tôi về, anh điện cho con roomate của tôi, mở cổng. Ôm bó hoa đã nhàu bét vì anh đã mua nó từ nơi của anh, bỏ vào balo để đem ra cho tôi. Người ướt sũng, mặt phờ phạc vì chạy xe và ngồi mưa lâu quá. Tôi thấy thương anh quá. Tôi chỉ muốn giận ít thôi. Nhưng có lẽ, ảnh nhớ tôi hay sao í. Cơ hội nên ổng lao ra nơi tôi luôn.
Nói bằng tuổi nhưng anh không như những đứa cùng trang lứa. Anh không nổi giận, không ghen tuông, không nhiều quà cáp cho những ngày đặc biệt, không quá chú trọng vào áo quần phải đẹp phải xinh,... anh chỉ đơn giản và chăm chỉ thôi.
Có lần, tôi về thực tập và vào ở chung với chỗ của anh. Văn phòng của anh. Tôi đi chơi với những đồng nghiệp và anh chị hướng dẫn tới khuya mà quên rằng anh đang ở nhà đợi. Anh gọi 1 cuộc thôi. Tôi nói vẽ vời quá nên anh cũng không gọi nữa. Khi về, tôi lẳng lặng lên tầng, thấy anh ngồi trong đấy. Anh chỉ hỏi: Có nhậu không? Người nặng mùi bia thì sao tôi dối anh được. Anh im lặng đi lên tầng thượng, đứng một lát rồi xuống. Không nói thêm gì
Sáng dậy tôi hỏi khi tối sao không nói gì mà lên tầng thượng. Anh chỉ bảo: Giận thì anh đi chỗ khác để thoái mái tí anh xuống. Anh đâu chấp gì em, với em say nữa. Thôi!
Như thế đấy, ít gặp nhưng gặp thì anh lại nhẹ nhàng thế đấy. Thật sự tôi cũng không biết vì sao ban đầu mình lại thích nữa. Ngoại hình trung bình thôi. Chắc do anh chân thật, tháo vác, thông minh nữa. Biết lo cho người khác và hiểu chuyện lắm. Tôi không biết ngoài anh ra, có ai sẽ chăm tôi như anh không. Nhưng lúc ấy, tôi thấy anh hoàn hảo lắm.
Cũng sau 5 năm, chúng tôi cũng có đám hỏi thật hạnh phúc và xinh tươi. Chúng tôi được hai bên cho ra ở riêng làm việc. Anh vẫn tháo vác, vẫn như xưa. Nhưng đến khi tôi muốn được tặng quà, được đi chơi thì anh bảo bận. Công nhận anh đi làm suốt nên muốn về nhà và nằm một đống cho đỡ mệt thôi. Nhưng tôi dân văn phòng, hướng ngoại nên cứ thích ngồi quán xá làm việc thôi. Anh không muốn. Những món quà nhỏ cũng không muốn. Hoa cũng không. Anh bảo là cưới rồi thì tiết kiệm. Yêu thương thì rất nhiều, hoa nó không nói lên điều gì cả em à. Thôi thì tôi nghe nó hợp lý. Nhưng nghĩ lại, suốt 5 năm cũng có đâu. Tôi yêu con người anh. Đúng là như vậy! Nhưng đôi khi tôi cần một chút đồng điệu thì chẳng bao giờ có! Anh không khen tôi ở bất kì công việc nào cả. Anh bảo đó dư thừa. Anh chỉ muốn tôi khiêm tốn làm việc chứ đừng nghĩ được khen mà vênh váo. Bản tính như vậy cũng hay. Rồi tôi muốn được ra ngoài cũng đi một mình, cf một mình, dạo một mình, tối về ngủ anh cũng không thói quen ôm tôi. Tôi cũng một mình. Nó bao trùm lên tôi nhiều hơn là sự yêu thương của anh ấy rồi.
Tôi biết anh nghĩ như thế cũng muốn có tương lai cho nhau. Nhưng đâu đó tôi cũng muốn được quan tâm, được tặng cho thỏi son ngày lễ tình nhân, muốn được hỏi han rằng: Em mệt không, anh dắt em đi cf cho thoải mái nhé!
Tôi thèm được những sự quan tâm nhiều hơn từ anh. Chỉ anh.
5 notes
·
View notes
Text
Tumblr cứ tải rồi lại xoá
Hệt như những dòng cảm xúc, cứ viết rồi lại thôi.
Có lẽ vì nó chất chứa quá nhiều miền cảm xúc khó nói. Đối với ai đó, Tumlr là để đọc những cám xúc, nhưng với tôi, nó chỉ là nơi cất đi những cảm xúc vụng về hay bất chợt của bản thân.
Tối sợ mất tài khoản này lắm. Bời vì khi tôi đọc lại, bản thân mình cứ như một áng mây chiều, lửng lơ rồi tan dần vào sau rặng tre, hay khuất sau ngọn đồi nào đó.
Từ ngày tôi tốt nghiệp, một chân trời mới mở ra. Nhiều niềm vui và cũng thật nhiều thách thức. Với mn, cơ hội đến nhưng họ để vụt mất. Với tôi, chả thấy cơ hội nào ngoài sự chỉ trỏ của nhiều người xung quanh. Rằng nó sợ tôi làm này làm nọ công việc lương cao. Nó hay hỏi han để đánh giá, để miệt cái công việc tôi làm. Tôi tốt nghiệp ngành này, nhưng làm ngành khác. Không ít lời nói ra nói vào rằng cái thứ làm trái nghề mà vênh váo. Tôi chỉ chăm chỉ kiếm tiền và sale được nhiều lĩnh vực, tôi nào biết mọi ng xung quanh lại chả thích điều đó.
Dần rồi tôi cũng lờ đi mọi thứ. Ban đầu tôi cứ loay hoay tìm nơi đúng ngành nghề. Nhưng nhiều khi nghĩ: Cũng chẳng phải sống vì miệng thế gian, tôi không lừa đảo ai là được chứ. Biết đâu tôi làm marketing nó giỏi hơn những cái mình theo đuổi thì sao? Và cũng thật, tôi thường nghĩ mình giỏi ăn nói thật. Người đời bảo là lươn lẹo cũng đúng. Tôi có thể làm cho cuộc trò chuyện vui buồn lẫn lộn nhưng vẫn chuyên nghiệp khi vẫn chốt show bình thường. Cũng đọc voice, cũg có kênh youtube để trải lòng mình, để kiếm tiền bằng những bài đọc tản văn tự viết tự ghi âm. Tôi cũng hát, cũng nấu ăn đủ thứ trên kênh youtube của mình. Rồi làm kịch bản, rồi viết bài marketing. Những thứ ấy thực sự không kiếm quá nhiều tiền nhưng ng đời bảo nhau, xì xầm thôi cũng đủ mệt.
Có những người họ chèo kéo tôi về mở công ty này nọ. Tôi làm gì có vốn. Tôi từ chối thì họ bắt đầu chơi kiểu bằng mặt ngay! Thực sự, lúc tôi ở đại học, tôi có nói với anh mình rằng muốn ra trường sớm để kiếm tiền. Anh bảo thôi mày đừng có ngốc. Mày muốn khổ sớm phải không? Giờ tôi mới hiểu. Áp lực gồng gánh nên con người hết năng lượng. Tôi mệt nhoài từ khi nào cũng chẳng biết. Quay đi quay lại làm việc nhiều, bỏ qua nhiều cuộc hẹn thì bị bảo là giàu không chơi với ai. Nghĩ cũng khổ. Bọn đâu biết tôi đang bị khách chửi thậm tệ vì deadline không đúng hạn đâu.
Tôi yêu công việc hiện tại. Tuy mệt nhưng không sao. Tôi nghĩ còn trẻ thì cố gắng thôi. Khi xưa ai nói gì tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm. Dần cũng không có thời gian mà nghĩ nữa. Dần thành thói quen cũng có ích với tôi. Cứ lẳng lặng những đừng mất tăm hơi giữa cuộc sống là được 💃
1 note
·
View note
Text
Cứ mỗi lúc buồn, cô đơn thì mình lại tìm tới tumblr. Vì sao ư? Vì chỉ có nơi đây mình mới dám thổ lộ tất cả phần phần cảm xúc trong trái tim mà không sợ ng ta soi mói và đánh giá. Mệt mỏi nối tiếp nhau, cuộc sống những tưởng sẽ màu hường chốc chốc biến thành mây mù. Ch��a bao giờ mình thấy trưởng thành có cái giá quá đắt như bây giờ.
😢
2 notes
·
View notes
Text
Tâm sự cho những lần thất bại
Thật sự chẳng muốn để tâm trạng mình rơi vào trạng thái tệ như bây giờ. Tới cũng không được lùi cũng không xong, có nghĩa là muốn vui cũng chẳng có hứng mà muốn buồn lại chẳng thành cảm xúc.
Sở dĩ mình nói như vậy vì bây giờ mình bất ổn vô cùng. Gia đình, bạn bẻ, tình cảm nói cứ rối tung lên, mình có dại khi cứ nghĩ cho ng khác và bỏ mặc cảm xúc của chính bản thân mình?
Người ta khi nào cũng mạnh mẽ chống chọi với cả thế giới, nhưng với mình, mỗi cái thế giới nội tâm muốn nó đỡ tồi tệ cũng đã rất khó rồi.
Bây giờ một chữ bế tắc hai chữ bế bắc, kiểu như bị dồn vào một chân tường mà chẳng cách nào thoát được.

1 note
·
View note
Text
no one tells you how much of life takes practice. not just writing, painting, running, singing, etc, but practicing how to make friends. how to make the right ones. getting practiced at how to be a good friend, a good sibling, a good person. practice identifying when people haven’t earned that. learning to recognize your right to rage and, eventually, how to offer mercy. so much of life is muscle memory, and i’ve begun to realize there are so many more parts of ourselves to flex and stretch and strengthen than those we’re taught in anatomy lessons
170K notes
·
View notes
Text
Đọc mà thấm từng chữ. Thềm hôn nhân - gia đình nó cực kì quan trọng. Sai một tí là mãi ôm hối hận. Vậy nên, ai cũng phải nhường nhịn, tôn trọng và chia sẻ với nhau. Như thế hôn nhân sed trọn vẹn và hạnh phúc hơn rất nhiều 🤧
RADIO NHUỴ HY NGÀY 17 tháng 10 năm 2019 :
NẾU KHÔNG LÀM ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU NÀY, VẬY ĐỪNG VỘI VÀNG BƯỚC VÀO HÔN NHÂN
» Người đọc Nhuỵ Hy
» Dịch Vũ Bảo Sam
Tôi có một cô bạn liên hệ rất thân thiết, thời gian trước cô ấy đã kết hôn cùng với tình yêu năm năm của mình. Sau nửa năm cô ấy kết hôn tôi mãi vẫn không có thời gian cùng cô ấy gặp mặt trò chuyện, tuần trước chúng tôi tụ họp ăn uống, lúc tôi gặp được cô ấy, câu đầu tiên tôi hỏi cô ấy là cuộc sống sau hôn nhân thế nào?
Đối với hầu hết những người hiện tại vẫn chưa kết hôn mà nói, tình trạng lúc đang yêu, tình trạng lúc đang độc thân chúng ta đều có thể hiểu, nhưng cuộc sống sau hôn nhân là thứ mà ta không có cách nào cảm nhận được, đồng thời cũng là thứ không cách nào tưởng tượng ra.
Cậu ấy nghĩ một lúc rồi nói với tôi rằng, “Cũng không có thay đổi gì lớn lắm, dẫu sao bọn mình cũng đã yêu nhau được năm năm, sớm đã vợ vợ chồng chồng rồi.”
Tôi lại hỏi : “Vậy kết hôn rồi với lúc đang yêu thật sự một chút thay đổi cũng không có ư?”
Tôi lại thấy cô ấy nghĩ ngợi rất lâu sau đó m��i trả lời : “Có, dù cho hai người lúc yêu nhau có hợp thế nào đi chăng nữa, sau khi kết hôn đều sẽ có sự thay đổi, bởi vì hôn nhân sẽ khiến cậu mất đi một phần tự do.”
Tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, cũng cho là như vậy!

Thế Giới hiện nay, rất nhiều người sẵn sàng lấy “giấy chứng nhận kết hôn” ra như một cuốn sách nhỏ để ràng buộc hai con người lại với nhau, chẳng qua là hy vọng có thể dùng sự tự do của chính mình đổi lấy sự ổn định và an oàn cho một cuộc sống hôn nhân.
Nếu như bạn không làm tốt công việc chuẩn bị, không tình nguyện học cách buông bỏ đi sự tự do lúc còn độc thân, vậy thì đừng tuỳ tiện bước vào cuộc sống hôn nhân. Bởi vì nếu lựa chọn hôn nhân, có nghĩa là bạn bắt buộc phải học cách buông bỏ một vài thứ.
Trước đây tôi nhớ mình có từng xem một chương trình trên internet, một cặp vợ chồng sau khi kết hôn không lâu thì có con, người vợ sau khi mang thai vẫn đi làm như thường lệ, sau khi về nhà vẫn phải lo xử lí việc nhà.
Tuy nhiên cuộc sống và công việc của người chồng hầu như không có gì thay đổi, sau khi tan ca sẽ cùng với đồng nghiệp liên hoan tụ tập; cuối tuần cùng các anh em uống rượu chuyện trò; không dễ dàng có được một ngày nghỉ cũng sẽ ngủ một mạch tới chiều, tỉnh dậy rồi lại mở máy tính ngồi chơi điện tử.

Việc nhà không liên quan tới anh ấy, cảm xúc của vợ không liên quan tới anh ấy, phải làm sao để giải quyết những rắc rối và mỏi mệt khi quản lí gia đình nhỏ này không liên quan tới anh ấy, anh ấy yên tâm thoải mái, anh ấy mặc kệ mọi chuyện, đợi chờ mấy tháng sau hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi làm Ba.
Người vợ ở trong tiết mục ấy khiếu cáo người chồng không coi bản thân ra gì, còn người chồng lại cảm thấy bất bình, anh ấy nói anh ấy không thể hiểu nổi, vì sao tiền bản thân kiếm được đều đã đưa hết cho vợ rồi, con người anh cũng không có thói trăng hoa ghẹo nguyệt, mà tại sao vợ mình trước sau vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tôi nhớ lúc đó thầy Điểm Bình có nói một câu thế này : “Anh có thể là một người tốt, nhưng không phải là một người đàn ông phù hợp với hôn nhân gia đình.”
Hôn nhân có nghĩa là trách nhiệm và đảm đương, có nghĩa là dành một nửa thời gian cuộc sống của mình cho gia đình, biến cuộc sống của “một người” thành cuộc sống náo nhiệt của “một gia đình.”
Hôn nhân cũng giống như một bánh răng chuyển động xoay tròn, đòi hỏi hai người phải cùng nhau tham gia, cộng tác cùng nhau trưởng thành, nếu như có một người vẫn còn chưa làm tốt việc chuẩn bị hoặc là vẫn còn luyến tiếc việc gì đó, vậy thì việc hôn nhân này rất khó hình thành một mối quan hệ gắn kết.

Tôi có một người bạn khác giới khá thân, chúng tôi bắt đầu quen nhau từ thời THCS đến hiện tại cũng đã mười mấy năm rồi. Khi chúng tôi vẫn còn là thiếu niên; đã từng cùng nhau chơi điện tử xem phim, lúc lên Đại học chúng tôi cùng nhau ca hát uống rượu, mỗi một khi tới ngày cậu ấy sinh nhật tôi đều sẽ đúng chuẩn 12 giờ gửi lời chúc mừng sinh nhật cậu ấy, những lúc tôi gặp khó khăn cậu ấy cũng sẽ là người đầu tiên đứng ra cho tôi ý kiến, nghĩ cách giải quyết.
Tôi dã từng tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ là những người bạn rất tốt, bất luận thời gian trôi đi thế nào. Đầu năm nay cậu ấy kết hôn rồi, tôi gửi cho cậu ấy một phong bao đỏ rất lớn, còn về trước mấy ngày giúp cậu ấy bố trí phòng tân hôn.
Nhưng từ đó về sau chúng tôi liên lạc ngày một ít dần, lúc tôi gặp khó khăn sẽ không còn gọi cho cậu ấy đầu tiên nữa, cũng sẽ cố ý giả vờ quên sinh nhật cậu ấy.
Bởi vì tôi cảm thấy tôi nên giữ một khoảng cách nhất định với một người đàn ông đã có gia đình, giả dụ đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không hi vọng chồng tôi có một người bạn khác giới lúc nào cũng thân thiết như vậy, bất luận là phần tình bạn này có thuần khiết tới mức nào. Tình bạn của chúng ta không hề kết thúc, chúng ta chỉ là đổi một cách thức khác để hoà hợp mà thôi.

Giả như quan hệ xã giao của một người không thay đổi sau khi đã kết hôn, sau khi kết hôn vẫn đặt quan hệ bạn bè lên trên hàng đầu, vẫn cùng với bạn khác giới giữ mối liên hệ thân thiết tới vậy, vẫn còn thói quen bất luận khi nào bạn bè tụ họp bận gì cũng sẽ tới, vậy thì người này thật sự là không thích hợp với hôn nhân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi kết hôn tất cả các mối quan hệ xã hội đều phải nhượng bộ cho hôn nhân và gia đình. Cái “nhượng bộ” này không phải là kêu bạn cắt đứt liên lạc, chỉ là muốn bạn hiểu được lúc độc thân, bạn có thể nghĩa khí vì bạn bè, có thể sống chết vì anh em, nhưng sau khi đã kết hôn bất luận thế nào bạn luôn phải đặt gia đình lên trên đầu.
Sau khi bạn đã tận hưởng sự ấp áp mà gia đình giành cho bạn và tình yêu mà người nhà dành cho bạn, dĩ nhiên bạn cũng nên hồi báo lại họ sự yêu mến và những nỗ lực bỏ ra ấy.

Hôn nhân là một kiểu lựa chọn, là một kiểu không giảng đạo lí, là một mối quan hệ không hợp lí – không công bằng, nếu như đã lựa chọn hôn nhân rồi, thì có nghĩa là bắt buộc phải buông bỏ sự tự do như khi còn độc thân, gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Tôi đã từng nhìn thấy trên Zhihu có một câu hỏi : Lợi ích của việc kết hôn là gì?
Có một người trả lời rằng : “Trong thời đại xã hội hiện nay, mọi người đều có thể sống bằng sức mình, tay làm hàm nhai, mọi người không còn cần thiết phải sống cùng nhau nữa, cũng không cần phải dựa vào hôn nhân để thay đổi vận mệnh.”

Tôi vẫn luôn hướng về hôn nhân, tôi hy vọng trong những cơn sóng to gió lớn của cuộc đời có người tình nguyện nắm chặt tay tôi, tôi khao khát về một cuộc sống bình phàm chờ đợi bát canh nóng ấy, tôi khao khát có một sinh mệnh nhỏ ra đời, giống tôi cũng lại giống người ấy.
Khao khát đợi khi chúng tôi đều già rồi, không còn phải làm việc - không còn phải cố gắng thích nghi với xã hội hiện đại nữa, lúc mà bạn bè càng ngày càng ít đi, tôi vẫn có thể nghe được tiếng càu nhàu quen thuộc của người ấy bên tai khi ngủ, thỉnh thoảng lại cãi nhau những chuyện vặt vãnh trong những ngày đẹp trời.
Ý nghĩa của hôn nhân chính là sự đồng hành và chia sẻ, là sự liên kết vĩnh hằng giữa hai con người, mà người ấy không phải cha mẹ ta, cũng không phải là bạn bè ta, mà người ấy là “bạn đời” của ta.
647 notes
·
View notes
Text

Đi làm về với một mớ buồn bực trong lòng nhưng tớ luôn phải cố gắng gắn gượng những điều đã đo vào khuôn khổ, phép tắc. Lung tung việc nhà , hoàn thành một đồn tài liệu cũ kĩ, học thuộc mấy chục từ vựng tiếng anh. Những thứ ấy cứ như bao trùm lấy tớ, nuốt chửng thời gian của chính tớ như những con quái vật TiTan khốn nạn. Dù sao, tớ vẫn tốt khi cũng tìm được cho mình một cậu người yêu xinh xắn. Tưởng chừng sẽ ổn, sẽ tốt đẹp. Nhưng không, lại thêm một cuộc tình đẹp qua màn hình điện thoại - yêu xa. Đã lâu rất lâu, tớ đã đánh mất chính bản thân mình, quên mất mình đã rất năng động, rất hoài bão và thật sâu sắc. Tớ đã bỏ phí thanh xuân của mình vào vòng tròn công việc, tự lập. Suốt ngày chỉ biết nhìn vào ánh mắt người khác mà tự nghĩ rằng:"mình phải thật hoàn hảo". Điều đấy làm tớ rất mệt mỏi. Có cậu, tớ như có những phút giây cho bản thân hơn. Những lúc trò chuyện, lúc chating hay những khi nhìn nhau mà làm việc. Nhưng cũng chỉ thế, qua màn hình điện thoại. Tớ tự nghĩ, nếu mình sống ở cái thời chỉ có thư từ, điện tín thì chắc mình đã già cõi và chết đi cùng với sự cô đơn. Yêu xa đã cực, yêu xa mà không nói chuyện suổt đêm qua màn hình điện thoại còn khó khăn hơn. Và rồi, cũng đến lúc cậu ấy có một công việc thật tốt và phù hợp. Cậu ấy thưa dần những dòng tin nhắn, trò chuyện với mình. Mình đã vơi dần niềm an ủi cho những tủi thân. Buồn bã và chẳng thể nhấc nổi bước chân. Sáng sáng, nhấc chân đi làm cũng thở thều thào, từng bước chân như nặng nề hơn. Những ánh mắt đầy câu chuyện, lý lẽ của mọi người. Những cái vòng tròn đang chờ mình về tô màu.
Tớ đang rất mệt và và thất vọng, dù đã tự huyễn hoặc rằng :"mình đã có cậu!", nhưng tớ không thể mãi dối lòng là Tớ rất cần cậu!
1 note
·
View note
Text
Những tưởng chỉ có 2 ta yêu nhau là đủ. Nhưng không! Sự trẻ con, hiếu thắng và cố chấp đã k cho phép chúng ta giữ lấy nhau. Thôi thì duyên đã cạn, mỗi người trong chúng ta ai rồi cũng phải có 1 lối đi mới sâu sắc hơn, chín chắn hơn. Tạm biệt thời tuổi trẻ quá ư bồng bột, chỉ biết yêu hết mình, thời thanh xuân đã rất hạnh phúc và có 1 tình yêu vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Đời người có mấy lần thanh xuân? Yêu nổi bao nhiêu người? Chịu đựng tổn thương được bao nhiêu lần?
Ai trong chúng ta cũng đều có thanh xuân, có lẽ đã qua, có lẽ sắp đến, cũng có lẽ đang ở lưng chừng thanh xuân...thanh xuân ai lại không từng ôm ấp một mối tình? Tưởng chừng như đó là người cùng mình đi đến bạc đầu, tưởng chừng như đó là tình yêu mãi mãi, bất diệt, bất chấp...nhưng nhiều khi lại chẳng thể bền lâu.
Tuổi trẻ chúng ta có được bao nhiêu năm? Ai mà không từng thất tình, từng bị bỏ, từng bị mất đi tình yêu? Ai mà không từng nghĩ trái đất ngừng quay, bầu trời đen tối, từ nay về sau chẳng thể yêu ai thêm được nữa?
Nhưng nhiều lúc tưởng chừng như không thể, đến một lúc nào đó cũng sẽ nguôi ngoai, trở thành quá khứ. Nhiều khi cả đời cũng không thể thực sự quên đi, nhưng mà sẽ học được cách sống tiếp một cách tốt đẹp.
Tình đầu, hoặc là tình yêu thực sự của mấy năm thanh xuân có lẽ luôn là tình yêu sau nặng và tốt đẹp nhất, nhưng lại mấy khi được trọn vẹn. Bởi vì nhiều lúc chúng ta không thực sự biết yêu một người. Yêu một người và biết cách yêu một người khác nhau, nhưng khi còn trẻ hầu như chúng ta đều không biết, cũng không hiểu, cứ khăng khăng cố chấp theo suy nghĩ của riêng mình, để rồi đánh mất.
Thanh xuân, đứng giữa bầu trời rộng lớn bước vào đời, chúng ta chẳng thể lo nổi cho bản thân mình, huống chi là tình yêu? Đôi lúc như một chiếc thuyền, hai người ngồi thì quá nặng, để có cơ hội sống sót, một trong hai người phải buông tay trước thôi. Chúng ta khi còn trẻ chẳng có gì ngoài tình yêu, nhưng tình yêu không trên đời này thôi thì lại chẳng bao giờ đủ, vì thế nên không thể bên nhau.
Chúng ta đi trên con đường của riêng mình, tìm kiếm và xây dựng những gì mà mình mong muốn, nhưng khi thanh xuân qua đi, chúng ta có công việc ổn định, có xe, có tiền, nhưng lại chẳng tìm được một ai khiến cho chúng ta yêu nhiều như năm xưa nữa...
Thế nên khi còn yêu được thì hãy cứ yêu, bởi vì rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ mỏi mệt, sẽ chẳng còn muốn tìm kiếm nữa, cũng chẳng còn hi vọng gì xa vời đối với tình yêu nữa...
Moctieungu | viết cho tinnd yêu
(Copy and paste please source @february-wooden-fish )
182 notes
·
View notes
Text
Cô đơn không có gì quá to tát so với mất mát em đã chịu đựng vì tình yêu của chúng mình đúng không anh? Những tưởng sẽ thích nghi và dần quen, tự huyễn hoặc bản thân mình ổn, sẽ ổn nhưng không! Nó ổn với vẻ mặt luôn mỉm cười, nhưng lại là một vết xước rất sâu vào trái tim em - người con gái anh từng yêu thương.
Thời gian cũng là thứ ghê gớm nhất có thể bào mòn sâu thẳm lòng người. Anh đấy, khi yêu thì rất mực quan tâm em, một chút cảm lạnh anh cũng lo thuốc than, chút buồn phiền anh liền hỏi han săn sóc. Vậy mà giờ đây, anh để lại nơi em một vết xước to tướng, làm em bệnh nặng thế mà anh chẳng lo sao? Anh nghĩ em đã quen với cô đơn, nghĩ em sẽ thoải mái và dễ chịu vơia vết xước ấy sao?
"Khi trong lòng bạn chẳng thích một ai, có lẽ cuộc sống sẽ trở nên vui vẻ thoái mái hơn rất nhiều. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng bạn vẫn rất thích cảm giác chỉ có một mình này, không sợ bị phản bội, không phải lo âu, không rung động, cũng không thất vọng."
Weibo/Tửu Tửu dịch
1K notes
·
View notes
Text
Me too
Đừng ốm vào những ngày chỉ có một mình như thế này. Đừng ốm, đừng…
227 notes
·
View notes
Note
Sau cùng, nhưngc cảm xúc đơn phương luôn đau khổ và dằn vặt. Giả sử em ấy hỏi anh kia và thú nhận mình có tình cảm thì liệu anh ấy có chấp nhận? Chưa kể là người thứ ba thì trong mắt ng khác luô là kẻ khốn nạn. Anh ấy có ngoại tình, anh ấy có tỏ vẻ quan tâm em thì em vẫn là tội đồ. Vậy nên, em ấy phải luô mạnh mẽ và đừng bao giờ để người khác dễ cướp lấy tình cảm của mình nhanh như vậy. Mình có sự lựa chọn cho 1 cuộc tình đẹp hơn, tốt hơn và trọn vẹn hơn.
Em thích một người đã có người yêu. Em biết mình không nên chen vào mối quan hệ đó nhưng em không thể che giấu cảm xúc của mình được nữa. Nó như ăn mòn em từng ngày. Em trở nên thật thảm hại, mọi cố gắng trong cuộc sống của em đều không còn chỉ vì cái thứ cảm xúc chết tiệt ấy. Em đã cố quên nhưng thật khó anh ạ. Anh cho em một lời khuyên đi anh.
- Anh chỉ muốn hỏi, cảm xúc của em sẽ như thế nào nếu một ai đó yêu thích người yêu em.
Người đó đã làm gì để gieo vào em những cảm xúc mãnh liệt như bây giờ, là đối xử quá tốt, là vì ngoại hình, hay chỉ đơn giản em thấy mình có cảm giác thích thôi. Nếu người đó đã có người yêu mà vẫn đối xử tốt theo hướng có tình cảm với em, thì em nghĩ sau khi quen em, họ có dành sự quan tâm đó cho người khác không. Và ngay lúc này họ đến với em, đó là vì tình yêu thật sự, hay chỉ là sự thương cảm nhất thời.
Anh không biết câu chuyện của em là như thế nào, nhưng đừng để cảm xúc riêng của mình làm tổn thương hay tổn hại bất cứ ai cả. Giữa em và cậu ấy hãy để duyên phận quyết định, về sau em cũng không phải dằn vặt mình là người phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Nếu em không thể tự tiết chế tình cảm của mình, trước là em tự làm khổ em, sau là làm tổn thương những người khác.
Tình yêu, không phải khao khát được giải toả cảm xúc trong lúc bộc phát mãnh liệt nhất. Mà là khi sự mãnh liệt đó đã bắt đầu được nuôi dưỡng trong tĩnh lặng mà vẫn luôn bền bỉ, em vẫn mong được ở cạnh họ.
196 notes
·
View notes
Video
youtube
Audio // Lời tự sự của Trịnh Công Sơn // Nỗi lòng của tên tuyệt vọng
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
Tôi lại biết thêm rằng dù là người chiến thắng hay chiến bại suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
Mỗi ngày sống tới mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi thắm thiết hơn nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai trên đó đời sống không còn bạo lực.
Như thế với cuộc đời tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống để làm người chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.
Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
Nhân loại mỗi ngày đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém chết chóc thù hận nô lệ vong thân…
Những đấng tối cao có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
Và như thế tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
2K notes
·
View notes
Text
"Giấc mơ là một bầu trời lãng mạn và ngọt ngào. Nó cũng chính là nơi thể hiện thực nhất tâm hồn chúng ta"
L.An
0 notes
Photo
Đôi mắt em ấy như thể nói với tôi rằng:" em cũng thành bà lão r anh ạ!"

Tôi mơ thấy em, giấc mơ kì lạ.
Hơn mười năm lặng lẽ trôi, như con nước từ tốn chảy mon men bào mòn tảng đá thanh xuân. Mười năm đi qua, ngoảnh mặt nhìn lại, bình lặng như chưa từng chạm vào sóng gió.
Tuổi trẻ của chúng tôi không phải chỉ như một cơn mưa rào, mà cả một nỗi nhớ kéo dài đằng đẵng đi qua cùng năm tháng. Bất cứ khi nào, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ níu cả ký ức trở về.
Cô gái có đôi mắt trong veo, màu nắng vàng rọi vào làm óng lên cả bầu trời ánh nâu trong vắt, đôi mắt đó đã giữ cả tuổi trẻ của tôi trong một câu chuyện, một câu chuyện đã được ngưng viết giữa chừng với những dấu chấm dài lê thê đến tận bây giờ vẫn không có hồi kết. Và rồi tất cả sẽ kết thúc thôi, những tươi đẹp nhất cuối cùng cũng sẽ có điểm dừng, khi em cùng một người đàn ông nắm tay nhau vào lễ đường, khi em làm vợ, làm mẹ những đứa trẻ, có lẽ đến khi ấy quá khứ sẽ chấp nhận ngủ yên như một người chỉ chấp nhận buông bỏ chấp niệm khi nhìn thấy dấu chấm của số phận.
Rồi mười hay hai mươi năm sau, chúng ta gửi cho nhau một tin nhắn. Tôi đã là một “lão già” đứng bên kia cánh cửa, có lẽ vì đã cùng nhau mắc tấm rèm phủ qua cửa, nên tất cả những gì tôi nhìn thấy về em chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, mang đầy nỗi niềm ẩn trong đôi mắt trong veo.
Tôi không bao giờ trẻ lại, nhưng lại không thấy em già đi. Phải chăng vì chúng ta đã gặp nhau vào buổi sớm mặt trời vừa ló, nên đã vô tình tô cả bầu trời xanh trong lên ký ức về nhau.
Chúng ta đã bắt đầu như thế nào, đến khi dừng chân, hãy cho lòng mình trở về điểm bắt đầu. Như tôi gặp em năm mười sáu, bao nhiêu năm sau, tôi vẫn là đứa trẻ mười tám, em mãi là cô gái mười sáu mà tôi từng muốn xoa đầu.
| IEphong |
528 notes
·
View notes